Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 170



Kiều Trần thị đành đồng ý: "Được rồi." Trước đây, hai nàng dâu hay phàn nàn rằng nhà không đủ đồ, mỗi lần về nhà mẹ đẻ là mang rất nhiều thứ để giữ thể diện. Không ngờ giờ lại có lúc cả hai đều không muốn mang nhiều đồ về nữa.

"Đúng rồi, đại tẩu... còn cái xe lừa..." Tiền thị ngập ngừng, nàng muốn Kiều Nhị kéo xe lừa chở mình và Tiểu Niên về nhà.

Chân Nguyệt không tỏ thái độ, nhưng Kiều Trần thị lên tiếng: "Vẫn nên để lão đại ngồi xe lừa trở về, Tiểu A Sơ còn nhỏ, không tốt nếu cứ để thằng nhỏ dầm gió ngoài trời. Sang năm các ngươi hẵng ngồi xe lừa về sau."

Chân Nguyệt đã nhờ Kiều Đại Sơn và mọi người sửa lại xe lừa, làm thêm một cái lều trên xe để khi mưa có thể che chắn, cũng tránh gió và giấu đồ đạc bên trong an toàn hơn.

Tiền thị có phần thất vọng, nhưng không nói gì thêm.

Chân Nguyệt lắc đầu,"Không cần đâu, nhà ta gần, để Tiền thị và Kiều Nhị đi xe lừa về đi. Đường xa, sợ buổi tối sẽ khó về."

Kiều Trần thị lo lắng: "Nhưng Tiểu A Sơ còn nhỏ..."

Chân Nguyệt đáp: "Con và Kiều Triều sẽ bế nó, mặc thêm quần áo cho bé, đi nhanh một chút là đến thôi."

Kiều Trần thị đồng ý: "Được, vậy cũng tốt".

Tiền thị cảm kích: "Cảm ơn đại tẩu."

Chân Nguyệt gật đầu rồi nhìn quanh: "Tam đệ đâu? Còn cha đâu? Bảo họ về đây, chúng ta cần họp một chút."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Họp ư? Có chuyện gì sao?"

Chân Nguyệt bình thản đáp: "Con có chuyện muốn bàn."

Tiền thị lập tức đứng dậy: "Để ta đi gọi họ."

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tụ họp trong phòng khách. Ai nấy đều nhìn Chân Nguyệt, không hiểu nàng định nói gì.

Chân Nguyệt quay sang Kiều Tam: "Tam đệ, lấy sổ sách ra cho ta xem."

"A A. Đệ lập tức đi lấy." Rất nhanh Kiều Tam liền đem một đống trang giấy cầm lại đây, các trang giấy này đều là dùng kim chỉ xâu lại thành một quyển sách.

Chân Nguyệt lật xem một chút,"Trong một năm này, bắt đầu tính từ sáu tháng cuối năm, nhà của chúng ta bán đồ ăn bán heo đi săn tổng cộng kiếm lời được 48 lượng hai ba tiền, nhưng là chúng ta cũng tiêu hết 27 lượng hai bảy tiền, bây giờ còn 27 lượng hai tiền, đương nhiên cũng bao gồm sinh hoạt phía nhà chúng ta, cuối cùng cũng còn dư lại hai mươi lượng tám tiền."

"Nhiều như vậy!" Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe con số, không ngờ rằng nhà mình đã tiêu nhiều tiền đến thế. Họ cảm thấy dường như chẳng mua được gì đáng kể, vậy mà hơn hai mươi lượng bạc đã tiêu hết, bằng cả nhiều năm tiền của các gia đình khác!

Chân Nguyệt giải thích: "Đầu tiên, khoản lớn nhất là mua xe lừa, tốn hết hơn bảy lượng. Rồi còn chi cho mái ngói nhà, quần áo và giày bông cho mọi người, mua heo con, gà con, thịt lợn và xương, tiền thuốc thang khi bị bệnh, quà nhập học cho tam đệ, cùng các khoản lễ lạt qua lại. Chưa kể còn mua lương thực và nhiều vật dụng khác nữa."

Mỗi khi kiếm được tiền, họ đều phải trích ra để mua lương thực và đồ dùng, cộng dồn lại mới thấy rằng chi tiêu rất nhiều. Khi tính toán rõ ràng thì ai cũng hiểu được, nhiều khoản tuy nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, thế nên số tiền tiêu tốn mới lớn như vậy.

Chân Nguyệt tiếp tục: "Giờ tới phần quan trọng. Số tiền còn lại là hai mươi lượng tám tiền, ta định lấy ra mười lượng để mua đất. Theo giá mà thôn trưởng đã nói trước, chúng ta có thể mua bốn mẫu ruộng trung bình và hai mẫu ruộng hạng thấp. Ai có ý kiến gì thì cứ nói."

Tiền thị liền lên tiếng: "Mười lượng bạc có phải hơi nhiều quá không? Hơn nữa, nếu mua nhiều đất như thế, liệu chúng ta có đủ sức canh tác không? Sẽ rất vất vả đấy." Nàng cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ đến việc phải tiêu đi mười lượng bạc, dù tiền ấy không nằm trong tay nàng.

Chân Nguyệt bình tĩnh đáp: "Ta sẽ cố gắng mua được đất liền thửa, nhưng dù sao chúng ta cũng phải mua. Đất đai nhà mình quá ít, nếu chỉ trông vào vài mẫu đất cằn cỗi rồi phải mua lương thực từ bên ngoài thì sẽ rất nguy hiểm. Nếu một ngày nào đó có biến loạn, giá lương thực tăng cao, chúng ta sẽ khổ sở."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 171



"Nếu không làm hết việc thì có thể thuê người giúp. Một ngày chỉ cần trả hai mươi văn là được." Chân Nguyệt thẳng thắn: "Có mất mới có được, không thể tiếc công tiếc của mà không dám đầu tư."

Kiều Trần thị nói thêm: "Chẳng cần đến hai mươi văn đâu, lão đại đi làm thuê ở huyện thành một ngày cũng chỉ được mười mấy văn. Ở thôn mình, thuê người trồng trọt một ngày mười văn là đủ rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được, vậy chúng ta cứ theo đó mà tính. Khi cần thì ta sẽ thuê người."

Kiều Triều lo lắng: "Nếu thuê người, dân làng sẽ lại đồn đại rằng chúng ta kiếm được nhiều tiền."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Không sao đâu, càng về sau chúng ta sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn. Khi người ta biết huynh có tiền, họ sẽ không dám động đến huynh. Có tiền có thể khiến quỷ thần cũng phải nể sợ. Biết đâu sau này chính họ lại phải đến cầu xin chúng ta giúp đỡ."

Rồi nàng quay sang mọi người: "Còn ai có ý kiến gì nữa không?"

Mọi người đều lắc đầu, không ai phản đối. Chân Nguyệt nhìn Kiều Tam: "Nhớ kỹ nhé."

Kiều Tam ngẩn ngơ: "A?"

Chân Nguyệt nói: "Ghi lại, mua đất hết mười lượng bạc, bốn mẫu trung bình và hai mẫu thấp. Ghi cả những gì chúng ta bàn bạc hôm nay vào sổ."

Kiều Tam gật đầu: "Vâng, đệ sẽ ghi lại ngay."

Chân Nguyệt tiếp tục,"Chuyện thứ hai, nếu đã mua đất, ngoài việc trồng lương thực, ta muốn dành ra một phần để trồng rau. Chúng ta cần trồng nhiều rau hơn để bán. Mọi người thấy có nên dành thêm vài mẫu đất để trồng rau không?"

Mọi người không biết phải trả lời thế nào, Kiều Đại Sơn liền lên tiếng trước: "Nếu không thì lấy hai mẫu đất hạng thấp để trồng rau, phần còn lại trồng lương thực. Lương thực càng nhiều càng tốt."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được, vậy làm như thế. Tam đệ, nhớ ghi lại."

Kiều Tam đáp: "Vâng, đệ nhớ rồi."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Kế tiếp, chúng ta phân công công việc. Nhị đệ, trước đây đệ đã cùng đại ca đi giao đồ ăn nhiều lần, giờ chắc cũng quen rồi. Từ nay đệ sẽ đảm nhận việc này. Đệ có thể đi cùng Tiền thị."

Tiền thị hốt hoảng xua tay: "Muội? Không không không, muội không làm được đâu."

Kiều Nhị cũng thấy lo lắng: "Đệ cũng không chắc mình có làm được. Đại ca thì sao? Đại ca sẽ làm gì?"

Chân Nguyệt nhìn họ rồi điềm tĩnh nói: "Đại ca có công việc riêng cần hoàn thành. Vì vậy, hai người phải bắt dầu công việc này."

Kiều Nhị và Tiền thị ngỡ ngàng: "!!!" Gánh vác cả gia đình? Đại tẩu thật sự giao cho họ trách nhiệm lớn thế sao?

Chân Nguyệt nói tiếp: "Thế nhé, quyết định vậy đi.

À, ta nhớ trước đó đã hẹn với đồ tể đầu xuân này để đệ đi giúp việc thiến heo. Đừng quên nhé, đó cũng là một công việc tốt."

Kiều Nhị:... Đại tẩu không nhắc thì hắn cũng quên mất chuyện này.

Chân Nguyệt nói thêm: "Nếu hai người làm tốt, phần tiền chia cho hai người sẽ nhiều hơn."

Nghe tới đây, mắt Tiền thị sáng rực: "Được được, muội với Kiều Nhị sẽ làm thật tốt!" Vì tiền, họ sẵn sàng cố gắng!

Chân Nguyệt quay sang Kiều Tam, đang cặm cụi ghi chép: "Tam đệ, đệ còn muốn học tiếp không? Tình hình trong nhà hiện giờ đủ để đệ đi học ở thư viện."

Kiều Tam ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Đại tẩu, không cần đâu. Sau này, nếu nhà kiếm được nhiều tiền, đệ sẽ tự mua sách về đọc là được rồi."

Hắn biết khả năng của mình, việc học đến đây là đã tốt rồi. Nhà cũng không giàu có gì, cũng không có quan hệ với người có chức quyền, hắn có thể đi học nhận biết mặt chữ là vui lắm rồi.

Nếu tiếp tục học tiếp để thi cử, thì chính hắn cũng biết mình không giỏi đến mức có thể thi đỗ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 172



Kiều Triều liếc nhìn Kiều Tam, hắn biết rõ trình độ học vấn của đệ mình. Đừng nói đến việc thi đỗ tú tài, ngay cả đồng sinh có lẽ cũng khó mà đạt được.

Kiều Tam chỉ miễn cưỡng biết đọc viết đôi ba chữ, làm thơ cũng tàm tạm, nhưng bảo viết một bài thơ thì có lẽ không được.

Tuy nhiên, khi nói đến việc làm sổ sách, Kiều Triều liếc qua và thấy cũng tạm ổn, rõ ràng, dễ hiểu.

Chân Nguyệt nói tiếp: "Cũng được. Nhưng nếu đệ muốn lên trấn tìm việc làm thu chi, thì cứ đi. Tuy nhiên, ta có một đề nghị khác. Ở nhà làm sổ sách, cùng với hỗ trợ công việc đồng áng, chúng ta sẽ tính tiền công cho đệ như khi làm bên ngoài."

Nàng thay đổi ý định, bởi vì nhà đang thiếu người, Kiều Tam ở lại hỗ trợ sẽ hợp lý hơn.

"Đệ cũng biết đấy, năm nay nhà mình cần trồng thêm nhiều thứ. Nếu thuê người ngoài, thì số tiền kiếm được sẽ phải chia cho họ. Hơn nữa, Tiểu Hoa và các cháu nhỏ cũng cần đệ giúp dạy chữ."

Kiều Tam nhanh chóng đáp: "Vậy đệ ở nhà hỗ trợ trước, không cần tiền công đâu." Hắn nhớ rằng trước đây mình đi học đã tốn của nhà nhiều tiền rồi.

Chân Nguyệt cương quyết: "Mọi công việc đều phải trả công. Đệ cũng đã lớn, vài năm nữa phải lo cưới thê tử, nên có chút tiền riêng cho mình, cứ quyết định vậy."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Chuyện trồng trọt, khi có thời gian rảnh, mọi người trong nhà đều phải góp sức. Giờ ta sẽ nói về mục tiêu năm nay."

"Đầu tiên, ta hy vọng năm nay nhà mình có thể mua một con ngựa. Xe lừa đi quá chậm, xe ngựa sẽ giúp chúng ta tiết kiệm thời gian đi huyện thành."

"Thứ hai, ta muốn mọi người trong nhà phải biết ít nhất một chút chữ, đặc biệt là nhị đệ và Tiền thị. Khi các ngươi đi giao dịch với người ngoài, nếu không biết chữ rất dễ bị lừa. Do đó, tốt nhất là các ngươi mỗi ngày đều học chữ từ tam đệ."

"Nếu bị lừa và mất tiền..." Chân Nguyệt dùng giọng uy h**p,"Các ngươi sẽ phải dùng tiền riêng để bù đắp! Ai làm sai sẽ phải chịu trách nhiệm."

Tiền thị vội vàng gật đầu: "Được, đại tẩu, ta nhất định sẽ học chữ cùng Kiều Nhị." Không ngờ Tiền thị lại có ngày bị ép học chữ, cảm giác này... không tệ chút nào.

Kiều Trần thị chần chừ: "Này... ta và cha con cũng phải học sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Phải học, nếu sau này có ai đưa giấy tờ ký tên, ít nhất cha nương cũng phải hiểu rõ mình đang ký vào cái gì."

Kiều Trần thị đành đồng ý: "Vậy thì... được thôi."

Chân Nguyệt nói tiếp: "Chuyện thứ ba, Tiểu Hoa và các cháu cũng đã lớn. Nếu năm nay kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ xây thêm một gian nhà riêng cho ba đứa nhỏ ở chung. Sau này, nếu có điều kiện, ta sẽ xây thêm, mỗi đứa sẽ có một phòng riêng."

Tiểu Hoa và muội muội không ngờ rằng đến lượt mình cũng có phần, hơn nữa còn mỗi người một phòng riêng? Nghe cứ như trong mơ, nhưng mợ cả / đại bá mẫu đã nói ra thì không thể sai được.

Tiền thị không có ý kiến gì về việc này, vì Tiểu Niên phần lớn thời gian đều ngủ cùng nàng và Kiều Nhị. Có điều, thỉnh thoảng phu thê bọn họ cũng muốn chút không gian riêng tư cũng khó khăn, và Tiền thị không biết khi nào mới có thể sinh thêm một đứa con nữa.

Sau khi nói hết ý, Chân Nguyệt quay sang hỏi mọi người: "Mọi người có gì muốn nói thêm không?"

Mọi người đều im lặng, nhìn nhau không biết nói gì, dường như không có gì đáng nói thêm.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều: "Còn huynh thì sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 173



Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có thể, ta hy vọng nhà có thể mua thêm sách, giấy, bút mực để học hành."

Nghe vậy, Kiều Tam rất vui mừng nhìn Kiều Triều. Chân Nguyệt cũng thấy hợp lý: "Được, cái này cũng đáng đầu tư. Hoặc, nếu có thể, tam đệ có thể hỏi xem ở hiệu sách có cần người chép sách không. Nếu có, đệ có thể sao chép lại sách về nhà dùng, tiết kiệm được giấy mà nhà mình cũng có thêm sách."

Kiều Tam phấn khởi: "Được, đại tẩu! Đệ sẽ đi hỏi ngay khi có dịp."

Chân Nguyệt quay sang hỏi cả nhà: "Còn ai có điều gì muốn nói nữa không?"

Mọi người đều lắc đầu.

Sau đó, Chân Nguyệt bảo Kiều Tam đọc lại những điều đã ghi chép, rồi kết luận: "Từ giờ, chúng ta sẽ làm việc theo kế hoạch này. Mọi người cùng nỗ lực, tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng."

Nghe xong, ai nấy đều cảm thấy phấn chấn, như thể chỉ cần kiên trì làm việc là sẽ có núi vàng núi bạc chờ đón ở phía trước. Từ đó, ai nấy đều hăng hái làm việc hơn.

Ngày hôm sau là ngày về nhà mẹ đẻ, Chân Nguyệt dậy sớm, nhưng Tiền thị còn dậy sớm hơn. Khi Chân Nguyệt còn đang chuẩn bị, thì Tiền thị và Kiều Nhị đã dẫn theo Tiểu Niên ra cửa.

"Đại tẩu, chúng ta đi trước nhé."

"Được."

Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Triều chuẩn bị xong, Kiều Triều ôm nhi tử, Chân Nguyệt đeo gùi và cả hai cùng lên đường. May mắn là hôm nay không có tuyết rơi, đường đi cũng dễ dàng hơn.

Hai người đi hơn nửa canh giờ mới đến thôn Chân gia. Trên đường, họ gặp một nam tử đang đánh xe bò.

"A, ngươi là con út của Đại Vĩ phải không? Đang về nhà mẹ đẻ à?"

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua người nam tử, không quen biết lắm, nhưng vẫn cười đáp: "Phải."

"Ngươi chắc không nhớ ra ta, ngươi gả đi đã lâu không về mà. Ta là Bát thúc của ngươi, còn nhớ Tiểu Lệ không? Ngày xưa ngươi hay chơi cùng nó lắm."

Thôn Chân gia toàn họ Chân, cả thôn đều là bà con xa gần, mọi người thường gọi nhau là thất thúc, bát thúc, tam thúc,...

Chân Nguyệt nghĩ thầm: Ta làm sao mà nhớ nổi Tiểu Lệ nào?

Nàng cười nhẹ, giữ phép lịch sự: "Ha ha."

"Lên xe đi, hôm nay trời lạnh, ta cho ngươi đi nhờ về nhà."

Chân bát thúc có vẻ là người nhiệt tình. Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng lên xe. Suốt quãng đường, bát thúc cứ trò chuyện rôm rả, hai vợ chồng bọn họ nghe được không ít chuyện thú vị trong thôn.

"Đúng rồi, lần trước mẹ ngươi về còn bảo là lần này mùng hai ngươi về nhà mẹ đẻ mang theo thứ tốt, là cái gì vậy? Bát thúc cũng muốn coi thử," chân bát thúc hỏi.

Chân Nguyệt đáp: "Không có gì đâu, chỉ là ít rau củ, gạo và mì thôi."

Chân Bát thúc gật gù: "Lương thực là quý rồi, có lương thực thì quan trọng lắm." Nhưng trong lòng lại nghĩ, không có gì đặc biệt lắm.

Chẳng bao lâu, xe đến trước nhà mẹ đẻ Chân Nguyệt."Đến rồi," Chân Bát thúc nói.

Chân Nguyệt và Kiều Triều xuống xe, nàng rút ra hai văn tiền đưa cho Bát thúc."Cảm ơn thúc."

"Ôi, làm gì phải trả tiền, ta tiện đường thôi mà."

Chân Nguyệt vẫn kiên quyết đưa: "Phải trả chứ. Cảm ơn Bát thúc."

Thấy nàng không chịu lấy lại, Chân Bát thúc đành nhận lấy, thầm nghĩ: Tiểu Nguyệt nhà Đại Vĩ bây giờ thay đổi nhiều quá.

Chân Nguyệt gõ cửa, cốc cốc cốc.

Không bao lâu, Chân Dương thị ra mở cửa. Thấy Chân Nguyệt, bà ta nở nụ cười rạng rỡ: "Ôi trời, cuối cùng cũng tới rồi! Ta cứ ngóng xem các con đến lúc nào."

"Để nương xách giúp cho." Nhìn thấy Chân Nguyệt cõng gùi lớn, Chân Dương thị mắt sáng lên, vội bước tới đỡ lấy.

Cái gùi làm từ rơm rạ, nhìn bên ngoài không rõ bên trong là gì, nhưng nhớ đến những lời Chân Nguyệt nói trước đó, bà ta chắc mẩm bên trong chắc chắn có thứ tốt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 174



Vào nhà, Chân Nguyệt thấy đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca của mình đều ở đó, cùng với mấy tẩu tử. Tứ ca chưa cưới tức phụ nhưng cũng sắp rồi. Trong nhà còn có mấy đứa trẻ, nhìn cả phòng người đông đúc, Chân Nguyệt cảm thấy hơi choáng. Kiều Triều còn bối rối hơn khi thấy các đại nam nhân trông na ná nhau, không phân biệt được ai là ai.

Chân Nguyệt cũng chẳng rõ, nàng chỉ cười rồi chào chung: "Các ca ca ăn tết vui vẻ, các tẩu tử ăn tết cát tường."

Một trong các ca ca của nàng cười lớn: "Tiểu muội đến rồi, mau vào ngồi. Này, các con, mau chúc cô cô và dượng ăn tết cát tường đi."

Bảy tám đứa trẻ nhỏ răm rắp chạy tới trước Chân Nguyệt và Kiều Triều, đồng thanh nói: "Cô cô, dượng ăn tết cát tường!"

Chân Nguyệt: "... Cát tường, cát tường." Nàng liền móc ra vài bao lì xì, mỗi đứa trẻ được hai cái, một từ nàng và một từ Kiều Triều.

Mỗi bao lì xì một văn tiền, vừa mới phát ra đã mất hơn mười mấy văn, nhiều đứa trẻ như vậy, quả thật là đáng sợ!

Khi đám trẻ con tản đi, từ phòng bên cạnh, một người đàn ông trung niên bước ra. Nhìn thấy Chân Nguyệt và Kiều Triều, ông hỏi: "Đã về rồi?"

"Vâng, cha," Chân Nguyệt đáp. Người này chính là cha ruột của nguyên thân, tuy chưa tới 50 tuổi nhưng trông như đã 70. Có lẽ do trước kia phải gánh vác gia đình đông con, nên ông ấy trông già dặn hơn tuổi thật.

"Ngồi đi."

Chân Nguyệt và Kiều Triều ngồi xuống một bên. Các ca ca và tẩu tử của Chân Nguyệt đã nghe từ Chân Dương thị rằng Kiều gia dường như đang kiếm được khá nhiều tiền, nên thái độ của họ đối với hai người tốt hơn nhiều so với trước đây khi nguyên thân của Chân Nguyệt trở về.

"Đây là Tiểu A Sơ phải không? Thật đáng yêu quá. Đã có tên chưa? Để mợ bế một cái nào," đại tẩu của Chân Nguyệt, Chân Lâm thị, nhìn về phía đứa trẻ trong tay Kiều Triều.

Chân Nguyệt đáp: "Quân Lân, tên là Chân Quân Lân." Nàng bảo Kiều Triều đưa con qua cho đại tẩu bế.

"Ai chà, tên nghe hay quá," mọi người xung quanh đều khen ngợi.

"Tiểu muội à, nghe nói nhà muội kiếm được nhiều tiền lắm, làm gì mà giàu thế?" Nhị tẩu của Chân Nguyệt, Chân Tạ thị, hỏi với ánh mắt tò mò nhìn cả hai.

Nghe vậy, những người khác trong phòng cũng đổ dồn ánh mắt về phía họ, chờ đợi câu trả lời từ Chân Nguyệt và Kiều Triều, muốn biết họ đã làm gì để kiếm được nhiều tiền như vậy.

Chân Nguyệt lắc tay cười: "Làm gì có chuyện kiếm được nhiều tiền đâu, đều là người ta đồn thổi thôi. Nhà chúng ta vẫn còn nợ rất nhiều người."

Chân Tạ thị phản bác: "Nhưng nương nói nhà muội đã mua cả xe lừa rồi mà." Hơn nữa, Chân Tạ thị nhìn thấy quần áo trên người Chân Nguyệt và Kiều Triều đều mới, đẹp hơn so với trước.

Đặc biệt, Tiểu A Sơ được nuôi dưỡng béo khỏe, trên người mặc bộ áo thêu đầu hổ màu đỏ xanh vô cùng tinh xảo, trông còn tốt hơn bất cứ thứ gì mà gia đình họ đang mặc.

Cảm thấy ghen tị, Chân Tạ thị không kìm được mà sờ tới sờ lui bộ áo trên người Tiểu A Sơ. Chất liệu vải thật sự rất tốt, nàng ta thầm nghĩ nếu nhi tử nhà mình mà được mặc bộ này thì tốt biết bao!

Chân Nguyệt nói: "Đều là vay tiền mua. Trước đây, chúng ta chỉ trồng rau bán mà thôi."

"Bán rau ư? Có ai mua không?" Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ, vì trong thôn, nhà nào cũng trồng rau cả.

Chân Nguyệt giải thích: "Chúng ta đem rau đến huyện thành bán, nửa đêm đã phải dậy chuẩn bị rồi lên đường, chỉ kiếm được chút tiền công mệt nhọc thôi."

"Đi xa vậy sao?" Đại ca của Chân Nguyệt, Chân Công, cất lời.

Chân Nguyệt bỗng nhiên tỏ vẻ đáng thương, nhìn về phía Chân Công: "Đúng vậy, để kiếm tiền, không còn cách nào khác. Đại ca, trong nhà có chút tiền dư nào không? Có thể cho tiểu muội vay một ít để trả nợ không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 175



Chân Công còn chưa kịp trả lời, thì đại tẩu của Chân Nguyệt là Chân Lâm thị đã lập tức lên tiếng: "Nhà làm gì có tiền, muội cũng thấy rồi, bao nhiêu người phải ăn cơm. Tiểu A Sơ của muội ăn mặc đẹp như vậy, muội nhìn nhi tử nhà ta mà xem, áo quần vá chằng vá đụp."

"Tiểu muội à, lần này về có mang vải dệt không? Quần áo của cháu ngoại cũng không có mà mặc."

Chân Nguyệt đáp: "Vải dệt đắt lắm, nhà muội làm gì có tiền mà mua. Cũng là vay mượn mà ra, nếu đại tẩu cần thì cũng vay tiền hoặc đem lương thực đi cầm. Nhà muội cũng phải đem lương thực cầm đi."

"Cái gì? Nhà các con đem lương thực đi cầm?" Từ nãy giờ im lặng, Chân Đại Vĩ, cha của Chân Nguyệt, nổi giận quay sang nhìn nàng và Kiều Triều: "Kiều Đại Sơn cũng đồng ý cho các con làm thế sao?"

Chân Nguyệt xoa xoa khóe mắt: "Không còn cách nào khác, nhà thiếu nhiều tiền quá."

Chân Lâm thị nói tiếp: "Nhưng nhìn hài người ăn mặc tử tế thế kia cơ mà."

Chân Nguyệt đáp: "Đều là giả vờ cả thôi, chẳng qua là để người ngoài không coi thường."

Chân Đại Vĩ chỉ tay vào Chân Nguyệt, giận dữ nói: "Các con thật là... thật là ngu xuẩn! Lương thực quan trọng như thế mà các con không biết sao? Kiều Đại Sơn và nương của con cũng không biết à? Nghe nói phía nam đang có nạn đói, lương thực có thể sẽ tăng giá. Thế mà các con lại dám đem lương thực đi bán! Bán bao nhiêu?"

Chân Nguyệt trả lời: "Cũng không nhiều lắm, chỉ hơn nửa số lương thực thôi. Nhà còn đủ ăn qua mùa đông này."

Chân Đại Vĩ hít một hơi dài, giận dữ nói: "Thật là ngu ngốc!" Ông đứng dậy đi ra ngoài: "Ta không lo được các con, sau này đói thì đừng có đến đây!"

Chân Nguyệt thầm nghĩ: Phụ thân này thật ra cũng khá khôn ngoan, biết rõ tầm quan trọng của lương thực. Nhưng dường như ông cũng không thương yêu mình, bằng không sao lại nói những lời như "sau này đói thì đừng tới đây"?

Trong khi đó, Chân Dương thị đem những đồ mà Chân Nguyệt mang tới vào bếp, lập tức kiểm tra xem có gì. Cuối cùng, bà ta chỉ thấy vài củ cải, rau xanh, một khúc thịt khô, một cân gạo và mì, thêm một túi đậu phộng hạt dưa.

"Thứ tốt đâu?" Bà ta cảm thấy bị lừa, nhưng không nhận ra rằng những thứ này cũng có giá trị đến hơn hai mươi văn tiền.

Nổi giận đùng đùng, Chân Dương thị bước vào phòng khách, lớn tiếng gọi: "Chân Nguyệt, lại đây!" Gọi cả họ lẫn tên, đủ thấy bà ta tức giận đến mức nào.

Chân Nguyệt vừa nghe liền biết Chân Dương thị đã kiểm tra sọt và không hài lòng với đồ nàng mang đến. Khi Chân Nguyệt đứng dậy, Kiều Triều cũng muốn đi theo,"Có cần ta đi cùng không?"

Chân Nguyệt vỗ nhẹ vai hắn,"Không cần, huynh ở đây trông con đi." Nàng lo mấy bà tẩu cứ nhìn chằm chằm vào quần áo của nhi tử, sợ rằng đi ra rồi quay lại thì quần áo của con bị lấy mất.

Kiều Triều lại ngồi xuống, Chân Nguyệt đi theo Chân Dương thị vào bếp. Chân Dương thị ném một bó rau xanh về phía nàng, nói lớn: "Ngươi xem ngươi mang cái gì về! Trả lại cho ta hai mươi văn tiền."

Chân Nguyệt giữ vẻ mặt vô tội: "Nương nói gì vậy? Tiền nào? Tiền đó con đã dùng mua đồ mang về hết rồi mà."

Chân Dương thị cắt ngang,"Ngươi xem ngươi mang về toàn đồ gì?"

Chân Nguyệt đáp: "Mấy thứ này đắt lắm đó nương! Nương có biết củ cải mùa đông giá bao nhiêu một cân không? Rau xanh thì sao? Rau xanh tươi mùa đông rất quý, còn thịt kia nữa. Mỗi thứ này đều đáng hơn hai mươi văn tiền đó."

Chân Dương thị trợn tròn mắt: "Hai mươi văn tiền? Ngươi tưởng nhà này không có củ cải sao? Ngươi mang về củ cải dát vàng chắc?"

Chân Nguyệt gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng rồi, củ cải này đúng là củ cải dát vàng. Nương ăn thử đi, rồi sẽ biết ngay."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 176



Chân Dương thị tức giận, nghĩ rằng Chân Nguyệt đang đùa giỡn bà ta, liền lao tới định đánh nàng.

Chân Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, nói: "Nương chưa ăn thử thì sao biết không ngon? Nương lúc nào cũng nóng vội như vậy thì làm sao kiếm được tiền. Nếu nương không còn gì nói nữa, con xin phép ra ngoài."

Chân Dương thị quát lớn: "Đứng lại! Trả lại ta hai mươi văn tiền!"

Chân Nguyệt lục trong túi, nhưng hai túi đều trống rỗng. Nàng bình thản nói: "Con làm gì còn tiền. Tiền đó đã nói là dành cho cháu ngoại của nương mà. Còn nữa, những gì con mang về đều là thứ tốt. Nương không biết quý đồ thì thôi, còn đòi tiền con sao? Làm gì có nhà nào lại có nương đi đòi tiền nữ nhi đã gả đi chứ? Lúc trước không phải nương nói nữ nhi đã gả đi rồi là như bát nước đổ đi, không còn quan hệ gì với nhà nữa sao?"

"Nếu nương đòi tiền, vậy trả lại con mấy món trong sọt đi. Con và Kiều Triều sẽ không trách gì. Ra ngoài mà có ai hỏi, con sẽ nói nương không cho chúng con về nhà mẹ đẻ vì chưa trả tiền, còn bắt chúng con đập nồi bán sắt để chuẩn bị quà cáp."

Chân Nguyệt nói xong liền chuẩn bị quay người đi gọi Kiều Triều cùng nhau về.

Chân Dương thị thấy Chân Nguyệt bước ra ngoài vội vã gọi: "Này! Ngươi quay lại đây!"

Chân Nguyệt bước thẳng ra ngoài, làm bộ chịu nỗi ấm ức, nói: "Kiều Đại, chúng ta về thôi. Người nhà đều chê chúng ta, ngay cả đồ ăn ta mang cũng không ai thèm. Thôi, lần sau không cần về nữa."

"Kiều Đại, ôm hài tử lên, chúng ta về nhà."

Kiều Triều nhanh chóng ôm Tiểu A Sơ từ tay Chân Lâm thị, chuẩn bị cùng Chân Nguyệt rời đi.

Chân Lâm thị hoảng hốt đứng dậy kéo tay Chân Nguyệt lại: "Ai, ai, đừng vội! Đâu có ai chê trách gì muội, chắc muội hiểu lầm nương rồi. Nương không có ý đó đâu."

Chân Dương thị cũng bước tới giải thích: "Ta chỉ nói là đồ mang về không đáng giá hai mươi văn tiền, chứ có nói gì đâu."

Chân Nguyệt vẫn bày tỏ vẻ mặt đau khổ: "Đây không phải là ghét bỏ thì là gì? Rốt cuộc là tiền quan trọng hay nữ nhi quan trọng? Thôi, không cần nói nữa. Ta đã gả đi rồi, không cần về nhà mẹ đẻ nữa. Đi thôi, Kiều Đại."

Chân Lâm thị vội kéo tay Chân Nguyệt, rồi liếc mắt ra hiệu cho Chân Dương thị,"Không đâu, tiểu muội về nhà mẹ đẻ, ai mà không vui chứ? Phải không, mọi người?"

Đại ca Chân Nguyệt, Chân Công lên tiếng hòa giải: "Miệng nương tuy cứng nhưng lòng mềm, bà là lo cho muội thôi."

Chân Nguyệt ngờ vực: "Thật vậy sao? Nhưng nương vừa đòi ta hai mươi văn tiền."

Chân Công kéo nhẹ tay Chân Dương thị,"Nương, nương nói không phải ý đó mà."

Nhìn sắc mặt nhi tử, Chân Dương thị buộc phải xuống nước,"Được rồi, ta đâu có đòi con tiền, chỉ là nói chơi thôi. Đưa cái sọt đây ta xem lại."

Chân Lâm thị đi tới gần sọt đồ, hỏi: "Tiểu muội mang gì về vậy?"

Chân Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là ít rau củ và thịt khô trong nhà."

Chân Lâm thị hơi biến sắc. Trước đó, nương nàng ta nói rằng Chân Nguyệt sẽ mang về thứ tốt, sao bây giờ chỉ là mấy thứ rau củ thế này? Nhưng nàng ta nhanh chóng nở nụ cười trở lại,"Không sao, không sao. Nhà đang thiếu đồ ăn. Đúng lúc cần chuẩn bị cơm trưa, vậy dùng củ cải của tiểu muội mà hầm."

Chân Nguyệt cũng cười theo,"Tẩu tử thật chu đáo, để ta cùng vào bếp phụ giúp."

Nói rồi, nàng ra hiệu cho Kiều Triều ngồi lại, rồi cùng các tẩu tử vào bếp. Dù không nấu ăn, nhưng nàng ở cạnh giúp vặt vãnh cho phải phép.

Kiều Triều bế Tiểu A Sơ ngồi lại trong phòng. Chân Công quay sang hỏi hắn: "Nghe nói nhà đệ mua lừa, sao hôm nay không cưỡi xe lừa tới?"

Kiều Triều giải thích: "Nhị đệ muội ở nhà mẹ đẻ xa, nên xe lừa để họ dùng."

Chân Công gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Muội phu này, nói thật đi, nhà các người kiếm tiền bằng cách nào mà dư dả thế?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 177



Kiều Triều với vẻ mặt thật thà đáp: "Chỉ là bán chút rau củ thôi. A Nguyệt bắt ta dậy từ nửa đêm đi huyện thành bán đồ ăn. Gần như mỗi ngày ta đều phải rời nhà từ lúc trời chưa sáng, tới chiều mới về, kiếm chút tiền công cực khổ."

Chân Công nhíu mày nghi ngờ,"Thật sự chỉ là bán đồ ăn sao?"

Kiều Triều gãi đầu,"Nếu không phải vậy, ta còn biết làm gì để kiếm tiền? Đại ca có cách gì kiếm tiền giỏi hơn sao?"

Chân Công tiếp tục hỏi: "Vậy bán kiểu gì mà có thu nhập khá vậy?"

Kiều Triều đáp: "Ta đem rau củ tới huyện thành, rồi đứng trên phố rao bán. Cứ như vậy mà kiếm được thôi." Thật ra, hắn chỉ bán trên phố một lần duy nhất, nhưng cũng không phải hoàn toàn là nói dối.

Chân Công nghe vậy hỏi lại: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, cứ vậy thôi. Huyện thành đông đúc, người mua cũng nhiều."

Nhị ca Chân Nguyệt là Chân Cốc, ngồi bên cạnh xen vào: "Đại ca, huynh nói chúng ta có nên thử bán đồ ăn như vậy không?"

Chân Công đẩy nhẹ Chân Cốc một cái bằng đầu gối, rồi quay sang Kiều Triều nói: "Muội phu à, chúng ta cũng không muốn tranh giành sinh ý của đệ nhưng mỗi nhà đều tự dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, đúng không?"

Kiều Triều vô tư chớp mắt: "A, không sao đâu." Hắn nghĩ thầm: Có trồng được rau như Chân Nguyệt mới bán được chứ rau thường thì ai thèm mua.

Trong bếp, tam tẩu Chân Nguyệt đang xử lý củ cải, ngạc nhiên nói: "Tiểu muội, sao củ cải nhà muội trồng lại lớn thế?"

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Ha ha, nếu không thì sao bán được ra ngoài?"

Chân Lâm thị nghi ngờ hỏi: "Nhà muội thực sự chỉ bán đồ ăn thôi sao?"

Chân Nguyệt giải thích: "Đại tẩu, đúng vậy mà. Bán đồ ăn vất vả lắm, phải dậy từ sáng sớm, đi ra ngoài lúc trời còn tối."

Chân Lâm thị: "Thế thì vất vả thật, nhưng kiếm được chút tiền là tốt rồi."

Chân Nguyệt thở dài: "Kiếm được chút tiền nhưng trong nhà vẫn còn thiếu nợ nhiều lắm, lương thực chỉ vừa đủ ăn. Nên lần này chỉ mang có một cân gạo và mì, mong các tẩu lượng thứ."

Chân Lâm thị cố nở một nụ cười gượng gạo: "Không sao, không sao." Trong lòng thầm nghĩ: Lại còn đến đây kể khổ, chắc sắp vay tiền hoặc đòi thêm gạo đây.

Nhìn qua, Chân Lâm thị thầm đánh giá: Củ cải thì to thật, rau xanh cũng tươi, nhưng chỉ có một khúc thịt khô, một chút gạo và mì. Ta về nhà mẹ đẻ ít nhất cũng mang hai cân gạo, sao tiểu muội mang ít thế? Đúng là keo kiệt.

Bữa cơm nhanh chóng được chuẩn bị xong. Trong phòng ngoài kia, Kiều Triều nghe thấy mùi thơm lan tỏa, liền có người gọi: "Mùi thơm quá! Chắc là cơm đã xong rồi. Muội phu, chúng ta vào ăn thôi."

"Được."

Khi bước vào phòng bếp, trên bàn bày biện các món ăn: một nồi củ cải hầm, một đĩa rau xanh xào, hai đĩa dưa muối xào, một đĩa bánh bột ngô khô khốc, một nồi canh trứng loãng, và một chén tương lỏng lẻo, không có lấy chút đồ mặn nào... Chén đũa nhìn bẩn bẩn, khiến Kiều Triều thoáng rùng mình, không còn chút cảm giác thèm ăn.

Đã lâu rồi Kiều Triều mới thấy một bữa ăn tệ như vậy, làm hắn cũng không còn đói lắm.

Chân Khâu, tứ ca của Chân Nguyệt, vừa ngồi xuống vừa nói: "Nhiều món thế này là nhờ có tiểu muội đến, bình thường nào có nhiều thức ăn thế."

Chân Nguyệt và Kiều Triều:... Mười mấy người ăn chỉ có chừng này món, mà thịt họ mang tới lại chẳng thấy đâu?

Mọi người mỗi người một chén cháo loãng. Chân Đại Vĩ là người đầu tiên động đũa, sau đó những người khác mới dám theo."Củ cải này ăn ngon thật! Nương, hôm nay làm ngon hơn hẳn mọi khi," Chân Khâu khen.

Chân Dương thị ngạc nhiên: "Ta vẫn nấu giống mọi lần mà?" Bà ta nếm thử một miếng củ cải, nhận ra nó khác hẳn mọi khi. Những người khác cũng đồng tình, củ cải này là do Chân Nguyệt mang về, nấu hầm hai lần nên ngon hơn bình thường.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 178



Không chỉ có củ cải, rau xanh mà Chân Nguyệt mang tới cũng ngon hơn hẳn so với rau thường ngày họ ăn, rất giòn ngọt, tươi mát.

Chân Nguyệt ngồi bên cạnh, bình thản nói: "Đây là củ cải nhà muội trồng mang đến."

Chân Lâm thị tò mò hỏi: "Tiểu muội, nhà muội bán loại củ cải và rau xanh này sao?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Chân Lâm thị mỉm cười: "Làm sao mà trồng được loại rau củ lớn như thế? Với lại, muội bán bao nhiêu một cân?"

Chân Nguyệt giải thích: "Phải chăm sóc rất tỉ mỉ, cả ngày phải ra xem, còn phải bón phân đúng cách. Đồ bán ra chắc chắn phải được chăm bẵm cẩn thận. Hiện tại, cải thìa bán mấy văn tiền một cân."

Nghe tới đây, ai nấy đều ngạc nhiên: "Vài văn tiền một cân? Quý thế mà cũng bán được sao?"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Nếu không bán được thì mang về nhà ăn thôi. Đồ nhà ta đều tươi ngon, trời lạnh thế này mà có rau tươi đâu phải dễ."

Quả thật, vào mùa đông, rau tươi hiếm có, bán giá cao cũng không phải chuyện lạ, nhưng mọi người vẫn tò mò...

Chân Khâu tiếp tục hỏi: "Muội tử, làm sao muội trồng được rau ngon thế vào mùa đông?"

Chân Nguyệt giải thích: "Phải chăm sóc kỹ, trời lạnh quá thì phải mang vào nhà ủ, đôi khi còn phải dùng củi lửa để sưởi ấm. Nhờ vậy mới trồng được một ít."

Chân Lâm thị cảm thán: "Vậy à? Chắc nhà chúng ta cũng phải học cách của muội."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ."

Trong bữa ăn, Chân Nguyệt chỉ ăn củ cải và rau xanh, còn lại nàng không động vào. Gia đình kia thấy rau ngon, từng người một nhanh chóng càn quét sạch sẽ, ngay cả nước canh cũng không để lại. Sau đó, ngay cả dưa muối và canh trứng gà cũng bị ăn hết sạch.

Dù Chân Nguyệt chưa thực sự no, nhưng nàng cũng không có cách nào khác. Sau khi cho Tiểu A Sơ bú, Chân Nguyệt và Kiều Triều quyết định xin phép ra về.

Chân Lâm thị mỉm cười nói: "Ở lại thêm một lúc nữa đi, chúng ta tâm sự."

Chân Nguyệt đáp: "Không cần đâu, cũng muộn rồi, chúng ta phải về thôi."

"Vậy thì được, các ngươi về cẩn thận nhé."

"Vâng." Chân Dương thị đưa cho Chân Nguyệt cái sọt. Cảm giác nhẹ hẳn so với lúc đến, Chân Nguyệt tò mò không biết nương đã cho gì vào bên trong.

Đang chuẩn bị rời đi, Chân Nguyệt dừng bước, nhìn sang Kiều Triều: "À đúng rồi, Tiểu A Sơ còn chưa chúc tết cậu mợ đâu. Mau, bảo Tiểu A Sơ chúc tết đi."

Cả hai người họ đã bỏ ra mười mấy hồng bao, mà chưa nhận lại được cái nào. Chân Dương thị và Chân Đại Vĩ vẫn chưa tỏ ý gì.

Kiều Triều ôm Tiểu A Sơ đi từng người chúc tết: "Chúc đại cữu cữu năm mới cát tường."

"Chúc mợ cả năm mới bình an."

Mọi người đều cười gượng gạo, cuối cùng cũng phải lấy lì xì ra đưa cho Tiểu A Sơ. Chân Nguyệt nhìn về phía Chân Dương thị,"Nương, cha, hai người không cho nữ nhi và con rể hồng bao sao?"

Chân Dương thị vốn định nổi nóng, nhưng Chân Nguyệt nhanh nhẹn nói tiếp: "Thôi, dù sao con cũng là nữ nhi đã gả đi, chẳng cần đâu. Lúc sau gặp người ta con sẽ nói là..."

Chân Dương thị thở dài: "Thôi được, chờ một chút." Bà ta nhanh chóng vào phòng lấy ra hai cái hồng bao, một từ bà ta và một từ Chân Đại Vĩ.

Chân Nguyệt vội vàng nhận lấy, cất nhanh vào ngực: "Cảm ơn cha Nương, chúc hai người năm mới bình an."

Chân Dương thị lườm nhẹ,"Thôi, không còn sớm nữa, mau về đi." Bà ta kéo Chân Nguyệt ra tận ngoài cửa, còn giục Kiều Triều: "Con rể, nhanh lên."

Rồi bà quay sang Chân Nguyệt nói: "Con đừng trách nương, trong nhà nhiều người phải nuôi, chẳng còn bao nhiêu tiền. Con phải nhớ kiếm tiền giúp gia đình, sau này còn có người chống lưng cho con"

Chân Nguyệt đáp lời cho qua: "Vâng vâng, chúng con về đây."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 179



Sau khi Chân Nguyệt và Kiều Triều rời đi, Chân gia bắt đầu bàn bạc làm sao để trồng rau bán.

Rời khỏi Chân gia, Chân Nguyệt lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng, nàng thở dài một tiếng: "Thật mệt mỏi, sau này nếu không cần, ta sẽ không về nữa. Diễn suốt thế này thật quá vất vả."

Kiều Triều nhìn nàng một cái, lúc ở Chân gia, hắn cũng phải đóng kịch theo nàng, cảm giác cũng chẳng thoải mái hơn gì: "Được."

Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều, đặt sọt xuống: "Để ta bế con, huynh cõng sọt."

Hai người thay đổi nhiệm vụ, rồi cùng nhau đi về thôn Đại Nam. Đường đi không dễ, Kiều Triều thỉnh thoảng phải đỡ Chân Nguyệt. Nhìn trượng phu có sẵn này, nàng thầm nghĩ người này cũng được, biết nghe lời, còn làm việc và kiếm tiền nữa.

Nếu nàng thực sự cứ sống ở đây mãi, có lẽ như thế cũng đủ qua ngày.

Khi họ về đến nhà, Tiền thị và Kiều Nhị vẫn chưa trở lại. Kiều Trần thị nhìn thấy bọn họ về sớm cũng khá ngạc nhiên: "Sao về sớm thế?"

Chân Nguyệt nói: "Vâng, hôm nay trời tối sớm, nên về sớm một chút. Có gì ăn không? Con đói quá."

Kiều Trần thị đáp: "Ta đi nấu mì cho các con."

Chẳng bao lâu sau, mì đã được nấu xong. Chân Nguyệt và Kiều Triều ngồi ăn, món mì rất đơn giản, có thêm rau xanh và mỗi người một quả trứng gà. Bên cạnh còn có một đĩa dưa muối.

Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ, nhìn phu thê bọn họ ăn ngấu nghiến như thể ở nhà mẹ đẻ không được ăn uống đầy đủ. Bà nghĩ thầm, chẳng lẽ Chân Dương thị lại không cho họ ăn cơm? Không thể nào, làm thế thì bị người ta đàm tiếu ngay.

Sau khi ăn no, Chân Nguyệt mới cảm thấy như sống lại. Đường về lạnh cắt da cắt thịt, lại còn đi bộ một đoạn dài. Giữa đường, Kiều Triều phải ôm nàng để giúp nàng giữ ấm.

Ăn xong, hai người đi ngồi sưởi ấm. Kiều Trần thị còn nướng thêm một ít đậu phộng để ăn.

Chân Nguyệt chợt hỏi: "À đúng rồi, cái sọt mà chúng con mang về có gì bên trong không?"

Kiều Trần thị đáp: "Ta chưa xem nữa."

Chân Nguyệt nói: "Để ta xem."

Tuy không mong đợi gì nhiều, nhưng khi mở ra, Chân Nguyệt vẫn thấy hơi chán nản. Một cân gạo và mì được trả lại, còn lại chỉ có chút rau dại, hai củ dưa muối, và... hai văn tiền. Không ngạc nhiên gì khi cái sọt nhẹ bẫng thế.

Nhìn dưa muối, Chân Nguyệt nhớ lại món này lúc trưa ăn thử, suýt nữa đã nhổ ra vì quá mặn. Trước đây, Kiều gia cũng từng làm dưa muối rất mặn, nhưng từ khi Chân Nguyệt chỉ đạo, và dùng rau tự trồng, dưa muối mới ngon hơn hẳn.

Mớ dưa muối mang về này chắc chỉ có thể dùng để cho gà hay heo ăn. Nhưng nghĩ lại, nhà hiện giờ không có gà hay heo, có lẽ sau này phải mua thêm vài con heo con và gà con nuôi.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tiền thị và Kiều Nhị đã trở về, trông họ có vẻ khá chật vật.

Kiều Trần thị bước ra đón: "Đã về rồi sao? Đi đường có ổn không?"

Tiền thị từ trên xe lừa nhảy xuống, xua tay mệt mỏi: "Không ổn lắm, con đi uống miếng nước cái đã."

Kiều Trần thị nói: "Trong nồi có nước ấm đấy."

Kiều Nhị dắt xe lừa vào chỗ, bế Tiểu Niên xuống: "Nương, có gì ăn không?"

Chân Nguyệt bước tới đón Tiểu A Sơ, còn Kiều Trần thị đi vào bếp: "Ta nấu mì cho các con, sao ai về cũng bảo không ăn cơm rồi?"

Tiền thị uống nước xong, dần lấy lại sức: "Thật sự là chúng con không ăn cơm."

Kiều Nhị cũng vào uống nước, rồi cho Tiểu Niên uống chút nước."Suýt nữa thì mất cả xe lừa."

Tiền thị ngồi bên cạnh nhóm lửa, vừa làm vừa kể lại chuyện hôm nay về nhà mẹ đẻ: "Hôm nay khi chúng con vừa về đến nơi, mấy tỷ muội với các anh rể cũng vừa về. Ngay từ đầu, ai cũng hỏi nhà Kiều gia có kiếm được lời không".
 
Back
Top Bottom