Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 260



Kiều Trần thị cho người phụ nữ khoảng mười quả dưa leo, một rổ đậu đũa, và còn tặng thêm một củ cải lớn: "Này, củ cải này ta tặng thêm, ăn ngọt và ngon lắm, các ngươi thử xem."

Người phụ nữ cảm kích: "Cảm ơn Trần thẩm nhiều lắm." Đó là Hồ Lưu thị, thê tử của một người từng giúp Kiều gia làm ruộng.

Có lẽ vì Hồ Lưu thị đổi được rau tươi, nên sau đó một vài người khác trong thôn cũng đến đổi rau xanh với Kiều gia. Kiều Trần thị thấy là người trong thôn, thường hay cho thêm một chút rau. Nhưng không lâu sau, có một nhà không giống ai đến, mang ba quả trứng gà mà đòi đổi cả một rổ lớn rau xanh.

Kiều Trần thị không đồng ý: "Ba quả trứng gà này không đổi được nhiều như vậy đâu. Ta có thể cho ngươi hai cân hẹ, còn củ cải thì tặng ngươi một củ to."

Phụ nhân đó lập tức nổi nóng: "Cái gì? Chỉ một củ cải? Nhà các ngươi ăn h.i.ế.p người ta đấy à? Ba quả trứng gà chỉ đổi được một củ cải thôi sao? Củ cải nhà các ngươi có gì mà quý giá vậy hả?" Vừa nói, bà ta vừa bắt đầu làm loạn, đòi Kiều Trần thị phải đổi cho nàng ta năm củ cải.

Nghe tiếng ồn ào, Tiền thị từ trong nhà chạy ra, tức giận quát: "Lăn đi! Còn đòi năm củ cải nữa à? Nhà chúng ta không đổi nữa! Một cân củ cải nhà ta bán năm văn tiền, ngươi có giỏi thì mang tiền đến mua đi! Nương, đóng cửa lại, không cần đổi với nhà họ nữa."

Kiều Nhị cũng tiến lên đẩy cửa, nói lớn: "Cút đi! Nhà ta thiếu gì trứng gà của các ngươi? Còn đòi năm cân à? Một cân ta cũng không cho!"

Người kia thấy không có cách nào khác, đành phải xấu hổ rời đi. Nhưng chuyện Kiều gia bán củ cải năm văn tiền một cân làm mọi người trong thôn ai nấy cũng phải ngạc nhiên.

"Thật sự là đắt vậy sao? Ta thấy trên đường, nhà khác chỉ bán ba văn tiền một cân thôi."

"Đúng thế, có khi bán không hết còn hạ xuống hai văn tiền nữa."

"Củ cải gì mà đắt đến thế?"

"Của nhà Đại Sơn thúc đúng là củ cải to, nhìn có vẻ mọng nước lắm."

"Mọng nước không có nghĩa là ăn ngon đâu. Ai ăn thử chưa?"

Nghe chuyện này, Hồ gia cũng ngạc nhiên. Họ không ngờ rằng Kiều gia lại bán rau củ với giá cao như vậy, mà còn có người mua thật. Họ đều đã thấy chiếc xe ngựa từ huyện thành tới mỗi lần chở đầy rau củ và lúc quay lại thì không còn hàng.

"Đúng là củ cải nhà Trần thẩm ăn rất ngon." Hồ Lưu thị nói. Lần trước, khi nhà nàng ấy đổi rau còn được tặng thêm một củ cải lớn, tối đó cả nhà ăn hết sạch, đến đứa con nhỏ kén ăn củ cải cũng ăn rất nhiều.

Bà Hồ tiếp lời: "Không chỉ có củ cải đâu, cả đậu đũa và dưa leo nhà Kiều gia cũng đều ngon. Không lạ gì khi họ bán được giá cao như vậy. Nếu ta là quan lớn hay người giàu, bỏ thêm vài văn tiền để ăn được đồ ngon thế này cũng đáng thôi."

"Nhưng lần trước chúng ta đưa ít trứng gà, được nhiều rau thế cũng nhờ làng xóm quen biết, chứ không thể lần nào cũng vậy được."

"Vâng, con biết rồi, nương."

Ở Kiều gia, họ không quá bận tâm khi thôn làng biết giá bán củ cải. Nhưng sáng hôm đó, khi Kiều Đại Sơn ra vườn kiểm tra, ông phát hiện dường như có rau củ bị mất trộm.

Nếu không phải Kiều Đại Sơn mỗi ngày đều qua kiểm tra vườn thì có lẽ không để ý đến việc mất một hai củ cải. Nhưng lần này, ở một góc nhỏ, ông phát hiện mấy củ cải lớn đã biến mất.

Ông cẩn thận xem xét kỹ lưỡng thêm, phát hiện không chỉ củ cải mà vài loại rau khác cũng bị mất. Thật quá đáng giận!

Kiều Đại Sơn tức giận vô cùng. Cả nhà Kiều gia đang sống dựa vào mảnh vườn rau này để cải thiện cuộc sống, thế mà lại có kẻ muốn ăn cắp. Ông lập tức quay về, tìm Kiều Triều và những người khác để báo tin.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 261



"Ta hôm nay ra ruộng thì phát hiện một ít rau nhà mình đã bị trộm. Tuy mất không nhiều lắm, nhưng hôm qua chỗ đó ta nhớ rõ là chưa hái, giờ thì không còn nữa." Kiều Đại Sơn nói.

Tiền thị liền tiếp lời: "Dạo này có nhiều người đến đổi rau với nhà mình, chẳng lẽ thấy rau nhà mình ngon hơn, nên thèm quá mà đi trộm? Hay là lần trước kẻ đòi đổi ba quả trứng gà lấy cả rổ rau không được, quay lại trộm?"

Quả thật là đáng giận, hàng xóm láng giềng với nhau, nếu xin thêm một ít rau để nếm thử thì cũng không sao, nhưng đi trộm thì thật không thể chấp nhận!

"Đại ca, bây giờ làm sao? Có cần chúng ta đi tuần tra ruộng mỗi ngày không?" Kiều Nhị hỏi.

Kiều Triều đáp: "Không thể ngày nào cũng canh ruộng được. Trước mắt cứ báo cho trưởng thôn đã, chắc chắn kẻ này không dám trộm vào ban ngày. Đêm nay chúng ta ra ruộng canh thử xem."

Chân Nguyệt nói thêm: "Không được thì cứ thông báo với người trong làng rằng, ai nhìn thấy kẻ nào trộm rau nhà mình, sẽ được thưởng 50 văn."

Tiền thị nghe vậy bèn bảo: "50 văn có khi nhiều quá, chỉ cần 20 văn là đủ."

"Cũng được." Chân Nguyệt gật đầu.

Vì chuyện trộm rau, buổi chiều Kiều Đại Sơn cứ loanh quanh tuần tra ngoài ruộng nhà mình, nhưng không thấy ai khả nghi.

Đến tối, sau khi ăn xong, Kiều Triều và Kiều Nhị mỗi người cầm một cái cuốc, một cái d.a.o quắm rồi ra ngoài. Chân Nguyệt đưa cho họ một chiếc dù, dặn: "Mang theo dù, lỡ trời mưa."

"Được." Kiều Triều nhận dù rồi cùng Kiều Nhị đi. Cả hai không ra ruộng ngay mà nấp cách đó một đoạn, quan sát từ xa. May mắn là các thửa rau cũng gần nhau.

Hai huynh đệ tách ra tuần tra, mỗi người đi một hướng. Đi một hồi, họ gặp lại nhau và ngồi nghỉ trong bụi cỏ.

"Đại ca, có khi nào hôm nay kẻ trộm không tới, vì mới trộm hôm trước rồi?" Kiều Nhị thắc mắc.

"Cứ xem đã. Có khi họ đợi trời tối hẳn mới tới."

"Cũng phải."

Hai người lại tiếp tục tuần tra, nhưng không thấy gì bất thường. Rau nhà họ vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị trộm. Họ nghĩ chắc đêm nay không có ai, nên quyết định quay về nhà.

Trên đường về, trời đã tối đen, không còn bóng người qua lại. Bất ngờ, Kiều Triều thấy một ánh đuốc phía trước. Hắn vội dập tắt đuốc của mình, kéo Kiều Nhị nấp vào bụi cây.

Chẳng bao lâu, hai bóng người lén lút cầm đuốc tiến về phía ruộng. Kiều Nhị nghĩ họ có thể là người đi kiểm tra ruộng của mình, nhưng rõ ràng chẳng ai đi thăm ruộng giữa đêm khuya như vậy. Chắc chắn đây là kẻ trộm.

Kiều Triều và Kiều Nhị bám theo từ xa, giữ khoảng cách an toàn để không bị phát hiện. Hai kẻ kia khá cảnh giác, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, nhưng mỗi lần như vậy, hai huynh đệ đã kịp nấp vào bờ ruộng cỏ rậm.

Cuối cùng, hai tên trộm đến ruộng nhà Kiều gia. Họ lấy ra một cái túi, nhanh tay hái mấy quả dưa leo bỏ vào. Một tên còn vừa kéo dưa leo vừa nói: "Đại ca, dưa leo nhà Kiều gia thật ngon!" rồi chùi quả dưa lên quần áo, cắn một miếng giòn tan.

Một người khác lên tiếng: "Ăn uống gì, nhanh tay hái đi."

Lúc này, Kiều Triều và Kiều Nhị liếc mắt nhìn nhau. Kiều Triều lập tức lao tới, tung một cú đá mạnh khiến kẻ đang ăn dưa leo bay ra xa. Sau đó, Kiều Triều quay người đá tiếp kẻ còn lại, khiến tên trộm ngã nhào xuống đất. Chưa dừng lại, Kiều Triều nhảy lên người tên đó và bắt đầu đánh đòn tới tấp.

"Aaa! Cứu mạng! Đừng đánh nữa!" Kẻ bị đánh hét lên trong đau đớn.

Tên còn lại vừa đứng lên định chạy đến giúp thì bị Kiều Nhị kề d.a.o lên cổ,"Đừng có động đậy."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 262



Kẻ đó hoảng hốt buông túi dưa leo xuống đất, giơ tay lên cầu xin: "Hảo hán tha mạng! Chúng ta chỉ đang hái rau nhà mình thôi!"

Kiều Triều sau khi dần cho tên kia thừa sống thiếu chết, kéo hắn lại gần: "Nhà ngươi? Từ khi nào ruộng rau nhà ta lại biến thành nhà ngươi?"

Tên kia lúc này mới nhận ra hai người đang đối mặt chính là Kiều Triều và Kiều Nhị của Kiều gia. Kiều Triều tức giận lôi cái túi mà bọn chúng mang theo ra, rồi tiếp tục đ.ấ.m đá chúng thêm một lúc lâu.

"Lão Nhị, đi gọi trưởng thôn tới đây. Nói rằng ta vừa bắt được trộm."

"Được, đại ca, ta đi ngay!" Kiều Nhị lập tức chạy đi.

Kiều Triều ngồi canh giữ hai tên trộm. Chúng bắt đầu nghĩ rằng Kiều Triều chỉ có một mình, nên định phản kháng. Nhưng chưa kịp hành động, một trong hai tên đã bị Kiều Triều dẫm mạnh xuống đất, không thể nhúc nhích.

"Còn động đậy nữa là ta đánh gãy chân các ngươi đấy!" Kiều Triều nghiêm giọng uy h**p. Hắn cảm thấy mình đã kiềm chế rất nhiều, chưa thực sự đánh chúng đến chết.

Nửa giờ sau, trời bắt đầu đổ mưa nhỏ. Kiều Triều ngước nhìn trời, rồi đột nhiên nhớ ra Chân Nguyệt có đưa cho hắn một cây dù trước khi ra khỏi nhà. Nhưng dù đâu rồi? Kiều Triều bắt đầu nhìn quanh, tìm kiếm trong mưa mà không thấy đâu.

Ngay lúc đó, Kiều Nhị trở lại, dẫn theo trưởng thôn cùng một số thôn dân.

Kiều Triều chỉ tay về phía hai tên trộm: "Chính là bọn chúng, còn mang theo túi để hái trộm rau của nhà ta."

Trưởng thôn nhìn hai tên trộm mặt mũi bầm dập, trầm ngâm một lúc. Một thôn dân đi cùng lên tiếng: "Chẳng phải đây là Tiền Đại và Tiền Nhị sao?"

Kiều Nhị bồi thêm: "Tiền gia hả? Không phải là nhà trước đây cầm ba quả trứng gà đòi đổi cả rổ rau của nhà ta sao? Bị từ chối rồi nên giờ quay lại trộm à? Trưởng thôn, đưa chúng lên quan phủ thôi! Bọn trộm cắp thế này phải nghiêm trị mới được."

Nghe vậy, Tiền Đại và Tiền Nhị hoảng loạn quỳ xuống van xin: "Đừng mà! Đừng đưa chúng tôi đi! Chúng tôi sai rồi, không dám nữa!"

Trưởng thôn quay sang hỏi Kiều Triều: "Kiều Đại, ngươi muốn xử lý thế nào?"

Kiều Triều đáp thẳng thắn: "Đưa chúng lên quan phủ. Nếu không nghiêm trị, về sau ai cũng đến trộm đồ nhà ta thì sao? Nhà ta sống bằng việc bán rau, nếu ai cũng đố kỵ rồi trộm hết rau của ta, gia đình ta sống thế nào?"

Một thôn dân khác lên tiếng: "Bọn họ cũng là người trong thôn, đây lại là lần đầu tiên. Đưa lên quan phủ thì có nặng tay quá không?"

Kiều Nhị bực bội nói: "Nặng nề gì? Họ không trộm nhà ngươi nên ngươi không thấy đau. Rau cỏ này là do cả nhà ta vất vả trồng, bọn chúng không chỉ trộm một lần mà còn mang cả bao lớn để hái nữa!"

Kiều Triều nghiêm giọng: "Mang lên quan phủ. Ai dám phản đối, có khi chính là đồng lõa!"

Nghe vậy, mọi người đều im lặng, không ai dám lên tiếng thêm.

Trưởng thôn kết luận: "Hôm nay đã khuya, trước mắt chúng ta cứ trói bọn chúng lại, sáng mai sẽ đưa lên quan phủ."

Kiều Triều đồng ý mà không có ý kiến gì thêm.

Mọi người trong thôn đem hai huynh đệ Tiền gia trói lại, nhốt vào từ đường của thôn. Kiều Triều lúc này mới nhớ ra cái dù mà Chân Nguyệt đã đưa cho mình trước khi ra khỏi nhà. Hắn bèn quay sang Kiều Nhị, nói: "Này, dù của đại tẩu đệ đâu rồi?"

Kiều Nhị ngơ ngác: "Đại ca, dù gì cơ?"

Kiều Triều đáp: "Đại tẩu trước khi ra cửa có đưa cho ta cái dù, bây giờ ta không thấy nó đâu nữa."

Kiều Nhị lập tức lo lắng: "Được, để ta đi tìm."

Hai huynh đệ quay lại đất trồng rau để tìm cái dù, nhưng không thấy. Cuối cùng, khi quay về dọc đường, tới chỗ hai huynh đệ Tiền gia bị bắt, họ mới tìm ra cái dù. Hóa ra là trong lúc trốn tránh, họ đã quên không mang theo nó.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 263



Sau khi tìm được dù, Kiều Triều cẩn thận mở ra kiểm tra. May mắn là cái dù vẫn nguyên vẹn, không bị hỏng. Hắn thầm nghĩ nếu mà làm mất dù, Chân Nguyệt chắc chắn sẽ không cho hắn lên giường ngủ. Trở về nhà, Kiều Triều tắm rửa sạch sẽ với nước lạnh rồi mới bước vào nhà.

Vừa nghe tiếng cửa mở, Chân Nguyệt lập tức tỉnh dậy, thấy Kiều Triều bước vào mới thở phào nhẹ nhõm: "Đã về rồi à? Mọi chuyện thế nào?"

Kiều Triều bò lên giường, kéo chăn đắp nhẹ, rồi đáp: "Bắt được bọn trộm rồi. Là hai huynh đệ Tiền gia, chính là nhi tử nhà bà Tiền, cái người mà lần trước mang ba quả trứng gà đến đổi rau nhà ta đấy."

Chân Nguyệt hỏi: "Vậy giải quyết thế nào?"

Kiều Triều nói: "Ta đánh chúng một trận rồi gọi trưởng thôn tới. Sáng mai sẽ đưa chúng lên quan phủ để cảnh cáo. Giết gà dọa khỉ, không thể để ai cũng đến trộm rau nhà mình được. Chúng ta đâu thể cứ đêm nào cũng phải đi tuần tra mãi."

Chân Nguyệt đồng tình: "Đúng rồi. Ngày mai phải dậy sớm, ta e bà Tiền sẽ đến khóc lóc ầm ĩ để xin tha."

Kiều Triều gật đầu: "Ta cũng nghĩ thế. Thôi ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc."

Bên kia, Tiền thị nghe được tin bọn trộm là huynh đệ Tiền gia thì cũng không ngạc nhiên: "Ta đã nghi ngờ là bọn chúng rồi! Ba quả trứng gà mà đòi đổi bao nhiêu rau của nhà ta, không được thì quay sang trộm cắp. À, bọn chúng có hái được dưa leo của mình không?"

Kiều Nhị đáp: "Ta mang về để ở bếp, ngày mai lấy ra ăn."

Tiền thị nói: "Tốt. Ngày mai các huynh đi quan phủ, ta sẽ dậy sớm làm đồ ăn cho các huynh."

Ngày hôm sau, Kiều Triều, Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn dậy sớm để lên quan phủ. Chân Nguyệt cùng người ở nhà chờ tin.

Trong khi đó, bên nhà bà Tiền, bà ta lo lắng vì cả đêm hai nhi tử không thấy về. Bà ta nhanh chóng chạy ra ngoài dò hỏi tin tức. Trên đường, bà ta gặp bà Chu.

Bà Chu cười nhạt: "Bà Tiền, nghe nói hai nhi tử nhà bà bị trưởng thôn giải lên quan phủ rồi. Đi nhanh không lại muộn đấy!"

Bà Tiền nghe tin mà rụng rời, gấp gáp chạy về nhà lấy tiền rồi cùng hai tức phụ vội vàng lên huyện thành. Bà Chu đứng nhìn theo, khinh bỉ nói: "Đáng đời, dám đi ăn trộm!"

Khi bà Tiền và các nàng dâu đến nơi, hai huynh đệ Tiền đại và Tiền nhị đã bị kết án trộm cắp, bị phạt mỗi người 30 roi và phải ngồi tù một năm. Do tội danh bị bắt quả tang nên Kiều gia không chịu nhiều thiệt hại, chỉ được bồi thường mười văn tiền. Nhưng bà Tiền nghe phán quyết xong thì ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hai nàng dâu của bà ta vội đưa bà ta đến y quán. Bà ta chỉ bị hoảng sợ quá độ, không có gì nghiêm trọng, nhưng vẻ mặt như đã già đi cả chục tuổi. Không còn cách nào khác, bà ta đành đưa tiền cho quan binh để họ chăm sóc hai nhi tử trong tù.

Trên đường về, bà Tiền mặt đầy hận thù, hậm hực nói: "Đi! Về nhà. Tất cả là do Kiều gia! Nếu họ không cho ta một lời giải thích, ta sẽ đến treo cổ trước cửa nhà họ!"

Nhưng tức phụ Tiền nhị thì lo sợ, ngập ngừng nói: "Mẹ, con không dám đâu. Chân Nguyệt ở Kiều gia nổi tiếng là người ghê gớm nhất thôn, con không dám chọc vào."

Tức phụ Tiền nhị sợ hãi nói: "Nương, hay là chúng ta bỏ qua chuyện này đi?"

Bốp — Tức phụ Tiền nhị lãnh trọn một cái tát từ bà Tiền."Ngươi có phải là người của nhà ta không? Giờ là lúc phải đối đầu với Kiều gia, không thể nhún nhường! Về nhà lấy dây thừng, ta sẽ qua cửa Kiều gia mà khóc lóc! Không làm lớn chuyện này thì sao nuốt được cục tức này?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 264



Tức phụ Tiền đại cũng không dám cãi lại, chỉ lặng lẽ theo sau mẹ chồng. Ba người trở về nhà lấy dây thừng rồi hùng hổ kéo nhau tới Kiều gia. Lúc này, gia đình Kiều Đại Sơn đang ngồi trò chuyện về vụ án của hai huynh đệ Tiền gia.

"Phạt tù một năm và bị đánh 30 đại bản," Kiều Nhị kể lại."Bồi thường thì chỉ có 10 văn tiền."

Tiền thị nghe vậy không kìm được bực tức: "Quá nhẹ! Chỉ có 10 văn thôi à? Những thứ bị trộm trước đây chắc chẳng còn hy vọng gì để đòi lại."

Kiều Nhị đáp: "Dù sao bọn chúng cũng bị phạt rồi, coi như cũng đã trả được mối thù."

Chân Nguyệt suy tư: "Chúng không thừa nhận đã trộm lần trước à?"

Kiều Nhị lắc đầu: "Không, chúng nói đây là lần đầu tiên."

Chân Nguyệt nói tiếp: "Ta chỉ lo không phải chỉ có Tiền gia trộm, mà còn có những kẻ khác nữa. Nhớ lại vụ trước trộm lương thực ở nhà Lâm gia, đến giờ vẫn chưa bắt được thủ phạm."

Kiều Triều trầm ngâm: "Đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài xem có ai còn dám bén mảng."

Đột nhiên, từ ngoài cổng vang lên tiếng hét lớn: "Kiều Trần thị! Kiều Đại Sơn! Mau ra đây!"

Tiếng hét làm Tiểu A Sơ trong lòng Chân Nguyệt giật mình khóc thét."Oa - nương!" Tiểu A Sơ vội vã nép chặt vào lòng nương. Chân Nguyệt ôm con dỗ dành: "Nương ở đây, không sao đâu."

Kiều Triều mặt hằm hằm đi ra ngoài. Vừa mở cổng, hắn đã thấy một bàn tay giơ lên định tát mình. Kiều Triều nhanh chóng né tránh, trước mặt là bà Tiền hai nàng dâu."Các ngươi là ai?" — Kiều Triều hỏi.

Bà Tiền tức giận giơ tay định tát tiếp, nhưng Kiều Triều nhanh chóng bắt lấy tay bà ta, đẩy mạnh ra. Bà Tiền lập tức ngã ra đất, liền khóc lóc rống lên: "Ôi trời ơi! Kiều gia đánh người! Họ muốn g.i.ế.c ta!"

Kiều Triều đứng đó, bàng hoàng vì tình huống này, không ngờ lại gặp phải màn ăn vạ này. Trong nhà, Chân Nguyệt vừa dỗ Tiểu A Sơ xong, nghe tiếng liền nổi giận. Nàng giao con cho Kiều Trần thị rồi bước nhanh ra ngoài.

Chân Nguyệt bước tới, tiện tay vớ lấy một cây chổi gần đó."Dám đến nhà ta ăn vạ hả? Muốn ta đánh c.h.ế.t luôn không? Dám làm con ta sợ, còn định đánh trượng phu ta nữa!" Nói rồi, nàng liền giơ cây chổi đánh thẳng vào người bà Tiền.

"Mau đứng dậy đi! Còn giả vờ nằm đây làm gì nữa!"

Kiều Triều đứng bên nghe Chân Nguyệt nói "trượng phu ta" mà cảm thấy lòng ấm áp. Trong khi đó, thôn dân kéo nhau tới xem náo nhiệt, còn nàng dâu cả Tiền gia thấy mẹ chồng bị đánh liền gào lên: "Chân thị! Ngươi dám đánh nương ta? Ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Không kịp để nàng ta lao vào, Tiền thị và Kiều Nhị đã nhanh chóng nhảy vào can thiệp. Hai bên lao vào xô xát, bà Tiền cũng đứng dậy định tham gia, nhưng Chân Nguyệt không cho ai cơ hội. Nàng xoay người đá bay một người, tay tóm cổ áo người khác, để cho đầu húc thẳng vào người thứ ba.

"Ngao!"

"A a a!"

Tiếng kêu la vang lên khắp nơi.

Khi trưởng thôn đến nơi, Chân Nguyệt chỉ hơi xộc xệch tóc tai, Tiền thị còn ổn hơn một chút, chỉ bị cào vào tay, còn ba người nhà bà Tiền và nàng dâu thì nằm lăn lóc dưới đất, khóc lóc thảm thiết.

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua đám đông đang xem náo nhiệt, ai cũng giật mình sợ hãi, lùi bước ngay lập tức."Chân thị hung tàn quá!" — họ thầm nghĩ, không ai dám dây vào.

Bà Tiền quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc: "Trời ơi! Ta không sống nổi nữa! Nhi tử ta bị Kiều gia đưa vào ngục giam, giờ họ lại còn đánh ta và các nàng dâu nhà ta. Không còn thiên lý nữa rồi! Oa oa oa-"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 265



Bà ta lôi từ trong áo ra sợi dây thừng, treo lên cửa Kiều gia, dọa: "Nếu Kiều gia không cho ta một công đạo, ta sẽ treo cổ ngay tại đây!"

Đám người xung quanh hốt hoảng lao vào ngăn cản: "Đừng làm vậy! Bình tĩnh!"

Có người bắt đầu khuyên nhủ Chân Nguyệt: "Chân thị, gia đình các người cũng nên cho họ một lối thoát, họ cũng không dễ dàng gì."

Chân Nguyệt bật cười mỉa mai: "Không dễ dàng à? Tự họ chuốc lấy thôi! Nhi tử nhà họ trộm đồ nhà ta, bị bắt quả tang còn dám trách người ta. Đã trộm thì đáng bị đưa ra quan phủ xử lý! Quan phủ xử nhẹ, chỉ phạt một năm tù, giờ lại đến đây đánh chúng ta?"

Chân Nguyệt quay sang đám đông: "Các ngươi nghĩ bọn họ khổ, nhưng chúng ta thì không à? Nhà ta không gây thù chuốc oán với ai, giờ lại bị hành hạ như thế này! Ta nói cho các người biết, từ nay ai mà dám giúp đỡ Tiền gia thì đừng mong đến nhà ta kiếm việc làm nữa! Kiều gia ta sẽ không thuê bọn họ làm việc, bất kể lúc nào."

Chân Nguyệt dứt lời, lập tức nhắc thêm: "À, còn nhà bà Trương nữa, cũng đừng hòng!"

Nàng nói với thái độ đầy kiêu ngạo, khiến đám đông càng thêm bối rối. Họ nhớ rõ, những người được Kiều gia thuê làm việc, như Trịnh nương tử, đều nhận được lợi lộc không nhỏ. Nếu Kiều gia cần thêm người giúp thì họ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Mọi người liền vội vã xua tay: "Không không, chúng ta không giúp gì cho Tiền gia cả."

"Cũng đúng, ai lại ủng hộ kẻ trộm đồ của người khác chứ."

"Chính xác, nếu ai cũng như Tiền gia thì còn ai dám sống yên ổn nữa?"

Mã thị đang đứng xem, bỗng nhớ lại việc nhà mình bị trộm lương thực trước đây. Nàng ta lớn tiếng nói: "Ta nhớ rồi! Nhà ta từng bị trộm lương thực, chắc chắn là Tiền gia bọn họ trộm!"

Người khác nghe vậy cũng lên tiếng: "Nhà ta cũng mất đồ! Có khi nào cũng là nhà bọn họ làm?"

Bà Tiền nghe vậy lập tức chỉ tay vào Mã thị, hét lên: "Ngươi nói bậy! Nhà ta không trộm gì của ngươi cả!"

Mã thị không chịu thua: "Ai mà không biết nhi tử nhà bà là bọn trộm! Nhà bà đúng là một lũ trộm cắp, còn dám chối sao?"

Bà Tiền giận dữ: "Ta liều mạng với ngươi, dám vu oan cho nhà ta!" Bà ta lao tới tấn công Mã thị, khiến cả hai lao vào đánh nhau. Nàng dâu cả Tiền gia và nàng dâu nhỏ cũng xông vào, khiến Mã thị rơi vào thế một chống ba. Mã thị chẳng phải là Chân Nguyệt, không đủ sức chống lại cả ba người, liền bị đè xuống đánh tới tấp, quần áo bị xé rách tả tơi.

Mã thị hét lên: "Mụ điên này! Ta cắn c.h.ế.t ngươi!" rồi đột ngột cắn vào tay bà Tiền, lập tức m.á.u chảy ra.

Bà Tiền hét lớn: "Ngao!" rồi lập tức tát thẳng vào mặt Mã thị, khiến bên má của Mã thị đỏ ửng lên.

Trưởng thôn Kiều Phong vội vàng hét lên: "Kéo họ ra ngay! Mau lên, chẳng còn ra thể thống gì nữa!"

Mọi người nhanh chóng chạy tới tách hai bên ra. Nhưng Mã thị thì đã bị tát một cái rõ đau, tóc tai rối bù, quần áo tả tơi, khắp người đau nhức. Bà Tiền cũng chẳng hơn gì, trước đó vừa bị Chân Nguyệt đánh, giờ lại thêm vết cắn sâu rớm m.á.u trên tay.

Bà Tiền gào lên thảm thiết: "Ta không sống nổi nữa! Nhà ta bị bắt nạt, tại sao Lý Tam trước đây trộm lương thực nhà Kiều gia mà không bị đưa lên quan phủ, còn nhi tử ta lại bị bắt đi?"

Chân Nguyệt nghe vậy, lập tức chỉ tay vào bà ta, giọng đầy mỉa mai: "Nếu bà muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t nhanh đi! Tốt nhất cả nhà bà treo cổ ở cửa nhà ta luôn, để ta có thể c.h.ặ.t đ.ầ.u các người và mang đến nhà tù cho nhi tử bà nhìn, xem đây là báo ứng của việc trộm cắp".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 266



Chân Nguyệt tiếp tục nói, giọng lạnh lùng: "Lý Tam trộm đồ nhà ta, ta đã đánh hắn một trận rồi còn cho hắn đốn củi để trả nợ. Ta nghĩ cùng thôn thì nhẹ tay, và kết quả tâm tốt đổi lấy cái gì? Tiền gia các người lại đến trộm rau của nhà ta!"

Chân Nguyệt quay ra nói lớn với đám đông: "Mọi người đều biết nhà ta sống nhờ bán rau, ai đổi đồ thì ta đều không tính toán, còn cho thêm. Nhưng các người thì sao? Lại đi trộm để phá hoại con đường kiếm tiền của ta! Đây có phải là cái lý trời không?"

Nàng lập tức chỉ vào bà Tiền: "Nếu bà muốn chết, cứ việc! Nhi tử bà đã vào tù rồi, đừng mong ra được!"

Bà Tiền nghe thế thì rít lên: "Chân thị, ngươi sao lại ác độc thế!"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Ta ác độc làm ác bằng bà, loại người gì mà dám đến đây hăm dọa ta? Chất nhanh lên! Nhà bà sẽ thành căn nhà vô chủ, vừa vặn ta có thể mua lại nhà đáy với giá mười văn. Căn nhà tồi tàn, không có ai thì chỉ có giá đó thôi."

Bà Tiền nghe tới đây thì chợt khựng lại, định hăm dọa nhưng không ngờ Chân Nguyệt lại không hề sợ hãi.

"Ta thật sự sẽ treo cổ ở nhà ngươi!" Tiền bà tử hét lên.

Chân Nguyệt thản nhiên phất tay: "Cứ làm đi."

Bà Tiền cố gắng uy h**p: "Ngươi không sợ ta c.h.ế.t rồi sẽ biến thành lệ quỷ trả thù nhà ngươi sao?"

Chân Nguyệt bật cười: "Khi bà còn sống mà còn không làm gì được ta, bà nghĩ c.h.ế.t rồi làm lệ quỷ thì sẽ mạnh hơn ta à? Bà có làm quỷ cũng không thắng nổi ta đâu!"

Bà Tiền bỗng nhiên cứng họng, cảm giác lời của Chân Nguyệt đúng một cách kỳ lạ.

Lúc này, trưởng thôn Kiều Phong vội chạy tới, hô lớn: "Thôi ngay! Bà Tiền, bà làm cái gì vậy? Nhà bà còn cháu nhỏ, nếu bà chết, bọn trẻ không có ai nuôi, chẳng phải là tự g.i.ế.c cháu mình sao?"

Ông ấy tiếp tục: "Ta vừa đi ngang qua nhà bà, hai đứa nhỏ đang ở nhà khóc vì đói đấy!"

Đại tức phụ Tiền gia sắc mặt thay đổi, lo lắng nói: "Nương, con phải về ngay." Rồi nàng vội vàng chạy về nhà, lo cho hai đứa con. Còn nhị tức phụ, chưa có con cái, mắt nàng xoay chuyển tính toán, biết rằng chẳng có lợi lộc gì nữa."Nương, con về giúp đại tẩu."

Bà Tiền thấy cả hai nàng dâu đều không giúp mình, xung quanh cũng chẳng ai đứng ra, đành tức tối mà bỏ đi. Tuy nhiên, cái dây thừng vẫn còn treo lủng lẳng trước cổng nhà Kiều gia.

Kiều Nhị bước tới, gỡ dây thừng xuống rồi ném ra xa, Chân Nguyệt thì hất tay đuổi đám người đang xem: "Đi đi, còn đứng đó làm gì? Các ngươi cũng muốn treo cổ ở cửa nhà ta à?"

Nghe thế, mọi người lập tức giải tán, nhưng ai nấy đều thầm nghĩ về sự dũng mãnh của Chân Nguyệt.

Có kẻ còn lẩm bẩm: "Chậc, Chân thị này... đúng là không sợ gì cả, ngay cả quỷ cũng chẳng làm nàng sợ!"

"Thật đáng sợ! Nàng đúng là người đàn bà đanh đá!" một người thốt lên.

Người khác hạ giọng nhắc nhở: "Nói nhỏ thôi! Nếu sau này Kiều gia cần người làm mà không đến lượt nhà ngươi thì sao? Nhớ chuyện bà Trương đấy, chẳng biết bà ta làm sao mà đắc tội Chân thị, vừa nãy Chân thị còn nhắc đến tên bà ấy."

Nghe nhắc tới bà Trương, người vừa nói vội vàng im lặng, liếc quanh rồi hạ giọng: "Cũng phải, bà Trương nổi tiếng miệng lưỡi chua ngoa, đắc tội Chân thị không có gì lạ."

Người khác đồng tình: "Đúng thế. Tốt nhất chúng ta nên tránh đắc tội với Chân thị, Kiều gia bây giờ không giống như trước nữa."

Vài người trong đám đông cũng gật gù: "Phải rồi, cả bà Trương lẫn bà Tiền, tốt nhất là đừng qua lại với họ."

Sau khi giải quyết mọi việc, Chân Nguyệt bước vào nhà, mọi người trong Kiều gia nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Tiểu A Sơ vẫn còn trong lòng Kiều Trần thị, lập tức giơ tay gọi: "Nương - nương -"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 267



Chân Nguyệt ôm lấy hài tử nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao đâu, người xấu đã bị nương đuổi đi rồi."

Tiền thị vừa xoa xoa chỗ bị cào, vừa nói: "Đại tẩu đúng là lợi hại thật. Ta bị họ cào trúng một chút, Kiều Nhị, mau đi lấy ít thuốc bôi cho ta."

Kiều Nhị đáp ngay: "Được, để ta đi lấy."

Chân Nguyệt mỉm cười nói: "Gặp loại người như vậy, chỉ cần cứng rắn hơn là được."

Những ngày tiếp theo, Kiều Đại Sơn đi tuần tra ruộng rau hàng ngày, không còn phát hiện thêm vụ trộm nào nữa. Có vẻ như Tiền gia đúng là thủ phạm. Sau khi thu hoạch lứa rau cuối, Kiều gia lại phải xới đất để trồng vụ mới. Mọi người bận rộn với việc ngoài ruộng rau, thỉnh thoảng còn phải ra đồng bắt ốc đồng.

Món ốc đồng giờ đây đã lan rộng trong làng, ai ai cũng khen ngon, khiến nhiều người cũng bắt đầu làm theo. Không biết từ khi nào, tiếng đồn về món ốc lan sang làng bên. Một hôm, người của tửu lầu Chu gia đến lấy rau và hỏi Kiều Đại Sơn: "Nhà các ngươi có ốc đồng không? Tửu lầu Chu gia muốn thu mua một ít."

Kiều Đại Sơn ngạc nhiên đáp: "Ốc đồng thì có, nhưng giờ chưa bắt được."

Người của tửu lầu cười nói: "Không sao, ta sẽ quay lại vào ngày mai. Nhờ các ngươi bắt giúp một ít nhé.

À, lần này nhớ mang thêm nhiều ớt cay hơn nữa."

Kiều Đại Sơn vui vẻ đồng ý: "Được rồi, mai ngươi quay lại sẽ có ngay."

Sau khi chuẩn bị xong bữa trưa và dùng cơm, Kiều Đại Sơn định ra đồng mò ốc tiếp.

Chân Nguyệt bảo: "Cha đừng có tự mò, vừa mệt lại mất thời gian. Gọi người trong thôn giúp, thu mua ốc đồng với giá hai văn tiền một cân cho nhanh."

Trịnh nương tử tiếp lời: "Ta sẽ gọi hai nhi tử giúp, buổi chiều bọn chúng cũng không bận gì."

Kiều Triều bổ sung: "Trước hết cứ gọi Nghiêm gia, bà Hồ và Kiều Tùng xem họ có rảnh không. Để họ đi mò ốc cho chúng ta thu mua. Cỡ hai thùng là đủ rồi, không cần nhiều quá."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được."

Nghiêm gia và Hồ gia đều đồng ý giúp, hai nhi tử của Trịnh nương tử cùng Kiều Tùng và thê tử hắn cũng tham gia. Buổi chiều hôm đó, hai thùng ốc đồng nhanh chóng được mò xong. Kiều gia trả tiền công cho mọi người, còn ốc thì để tại nhà phun nước muối cho sạch, chờ người của tửu lầu đến lấy vào ngày mai.

Sáng hôm sau, người mua hàng của tửu lầu Chu gia đến lấy ốc đồng, còn dặn thêm: "Lần sau chúng ta sẽ cần thêm, nhớ chuẩn bị sẵn."

Một vài người trong thôn thấy vậy thì thắc mắc: "Ốc đồng cũng có người mua sao? Nhà các ngươi có thu mua không?"

Vì Kiều gia không thể mỗi ngày tự mình đi mò ốc, Kiều Triều bèn bàn với Kiều Đại Sơn đến gặp trưởng thôn: "Chúng ta sẽ luân phiên giữa các hộ trong thôn đi mò ốc đồng, ai bắt được chúng ta sẽ thu mua với giá hai văn tiền một cân. Nhớ là chỉ ốc đồng, không được lẫn ốc phúc thọ. Nếu phát hiện có ốc phúc thọ, nhà đó sẽ không được thu mua ốc nữa."

Kiều Triều còn nhấn mạnh: "Trương gia, Tiền gia và Lâm gia sẽ không được tham gia. Nhớ rõ nhé."

Trưởng thôn đồng ý ngay: "Không vấn đề gì, ta sẽ thông báo cho mọi người. Khi nào thì các ngươi cần?"

Kiều Triều đáp: "Người của tửu lầu Chu gia sẽ đến mỗi năm ngày một lần. Mỗi lần họ cần khoảng hai thùng ốc."

Trưởng thôn nhanh chóng thông báo cho các gia đình trong thôn. Ai nấy đều mừng rỡ vì có thêm cơ hội kiếm tiền.

Đàn gà vịt thì cũng ngày một lớn nhanh, sắp đến kỳ thu hoạch.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 268



Một người dân trong thôn khẽ nói: "May mà trước đây ta không đắc tội với Chân thị, nghe nói nhà bà Tiền và nhà bà Trương không được thu mua ốc đâu."

Người khác cũng góp chuyện: "Đúng đấy, Lâm gia cũng thế. Mã thị trước đây cãi nhau với Chân thị suốt, giờ thì chẳng có phần gì."

"Đúng là làm người phải giữ lại chút đường lui, để còn gặp nhau sau này. Như bà Chu, trước kia không phải cũng đắc tội Chân thị sao, giờ lại vẫn còn yên ổn."

Người khác chen vào: "Vậy có khi ta đi nhắc khéo với Chân thị về nhà bà Chu, để nàng ta loại Chu gia ra khỏi danh sách, mình lại được mò thêm ốc kiếm tiền."

Bà Chu nghe vậy tức giận quát: "Các ngươi thật là ác độc! Ta có làm gì Chân thị đâu. Nếu dám đi nói xấu ta, ta cũng sẽ tố cáo các ngươi!"

Những người xung quanh nghe thế thì im bặt, ai nấy đều đã từng nói không ít về Chân thị.

Về phần Kiều gia, Chân Nguyệt chẳng quan tâm đến những lời đồn bên ngoài. Gần đây, mấy cây đào và táo nàng trồng trước đó đã lớn dần, nàng định chuyển chúng vào trồng trong sân nhà. Cây nho cũng bắt đầu tốt tươi, cần dựng thêm giàn cho vững. Ngoài ra, đàn heo trong chuồng cũng phát triển rất tốt, chỉ chờ thêm hai tháng nữa là có thể g.i.ế.c bán.

Kiều Nhị gần đây khi giao đồ ăn thường mang theo ít gà vịt để bán cho Tống gia, nhưng vì số lượng gà trong nhà không nhiều, nên chỉ bán một ít, phần còn lại để dành cho gia đình ăn.

Nhịp sống trong nhà Kiều gia dần đi vào quy củ. Kiều Nhị, Tiền thị và Kiều Tam đều đặn mang rau củ vào huyện thành bán, người của tửu lầu Chu gia cũng thường xuyên đến lấy hàng. Nếu rau củ của Kiều gia chưa kịp thu hoạch, họ sẽ hẹn một ngày khác đến lấy.

Kiều Đại Sơn thì chăm chỉ trông coi ruộng đồng, thỉnh thoảng Chân Nguyệt cũng ra đồng xem xét. Nếu cây trồng phát triển không tốt, nàng sẽ dùng dị năng giúp chúng phục hồi. Khi một số thửa ruộng cần cải tạo, Kiều Đại Sơn sẽ mang bò ra cày đất, sau đó gieo trồng những hạt giống đã được Chân Nguyệt ngâm để nảy mầm.

Kiều Trần thị thi thoảng theo Kiều Đại Sơn ra đồng, còn lại phần lớn thời gian bà ở nhà trông nom lũ trẻ. Kiều Triều ngoài việc đi đốn củi và săn bắt, thì cũng tham gia phụ giúp công việc nhà, múc nước và vẽ tranh. Đôi khi, hắn đem tranh vào huyện thành bán, mỗi bức thu về mười mấy hai mươi lượng bạc, giúp gia đình có thêm thu nhập.

Cả nhà cứ ngày làm việc, tối nghỉ ngơi, ai nấy đều cảm thấy cuộc sống tuy bận rộn nhưng sung túc và thoải mái.

Nhưng rồi cuộc sống bình yên ấy bỗng dưng bị xáo trộn khi có tin tức từ biên giới về việc giặc giã nổi lên.

"Nghe nói triều đình đang chiêu mộ binh lính, mỗi hộ gia đình phải cử ra một người. Nếu không, phải nộp một trăm lượng bạc."

"Một trăm lượng? Trời ơi, nhà ta bán hết cũng không đủ được một trăm lượng, ngay cả mười lượng bạc còn không có!"

"Nếu không đủ người, thì đành phải bán lương thực thôi. Khổ quá!"

Tin tức lan truyền nhanh chóng khắp thôn làng, khiến mọi người bàn tán xôn xao. Trong nhiều gia đình, các thành viên đều đang tranh luận xem ai sẽ đi lính, mà Kiều gia cũng không phải ngoại lệ.

Khi nghe được tin này, Kiều Trần thị bật khóc nức nở: "Giờ phải làm sao đây?"

Bà nhanh chóng vào nhà lấy hết số tiền dành dụm ra, nhưng đếm đi đếm lại vẫn chỉ có hơn 50 lượng, vẫn còn thiếu đến 40 lượng nữa. Kiều Trần thị liền tìm đến Chân Nguyệt và Tiền thị để hỏi xem họ có tiền không: "Nhà mình không đủ tiền, còn thiếu hơn 40 lượng nữa. Nếu không đủ 100 lượng thì sẽ phải có một người đi lính mất."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 269



Tiền thị lập tức đem tám lượng bạc mình tích cóp được lấy ra, tích cóp lâu như vậy cuối cùng mới có nhiều như vậy, trưng binh đáng c.h.ế.t này.

Chân Nguyệt thì chưa vội lấy tiền ra, nàng bảo: "Chúng ta cần bàn bạc kỹ càng hơn. Gọi mọi người lại đã."

Mọi người nhanh chóng tụ tập trong nhà, Kiều Tam lên tiếng trước: "Cha nương, để con đi. Đại ca và Nhị ca đều đã có con, con đi là hợp lý nhất." Hắn không có vợ con nên cảm thấy mình nên đi, dù trong lòng cũng rất áy náy với Mạn Châu.

Kiều Nhị liền nói: "Nói cái gì thế? Nếu phải đi, thì ta sẽ đi. Cha nương ở với đại ca, ta đi thì cũng được."

Kiều Triều lắc đầu: "Chẳng phải họ nói nộp đủ 100 lượng bạc thì không cần đi lính sao?"

Kiều Trần thị thở dài: "Nhưng nhà mình chỉ có hơn 50 lượng, còn thiếu 40 lượng nữa."

Tiền thị liền nói: "Ta còn tám lượng bạc ở đây."

Chân Nguyệt nói: "Ta có tiền để bù vào phần còn thiếu, nhưng không phải chỉ nhà chúng ta mới cần tiền. Tiền thị, muội cũng nên nghĩ đến nhà mẹ đẻ của mình. Nhà muội chỉ có một người đệ đệ, nếu đến lượt hắn phải đi lính, muội có định trả tiền giúp nhà mẹ đẻ không?"

Tiền thị lập tức sững người lại. Đúng rồi, nhà nàng chỉ có một đệ đệ, nếu đệ đệ gặp chuyện gì... Khuôn mặt Tiền thị tái nhợt, lo lắng, lắp bắp: "Ta... ta..."

Nàng hiểu rõ mình không thể không giúp đỡ nhà mẹ đẻ, vì đệ đệ là niềm hy vọng duy nhất của gia đình nàng.

Chân Nguyệt tiếp tục: "Nhà ta thì khác, huynh đệ đông, nhưng nếu nương ta có đến cầu xin, ta cũng không thể đưa tiền được." Dù Kiều gia có khá hơn, nhưng để gom đủ ngay 100 lượng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tiền thị đứng bật dậy: "Có phải nương ta đến không?"

Kiều Đại Sơn ra mở cửa, thấy Chung Mạn Châu đứng đó: "Mạn Châu à? Có chuyện gì không? Mau vào nhà đi."

Chung Mạn Châu xua tay: "Con đến tìm Tam ca."

Kiều Tam nghe vậy liền đi ra: "Mạn Châu, có chuyện gì sao?"

Chung Mạn Châu ngập ngừng: "Tam ca, chúng ta có thể nói chuyện ngoài cửa một lát không?"

Kiều Tam gật đầu rồi cả hai đứng ngoài cửa: "Chuyện gì vậy?"

Chung Mạn Châu bối rối xoắn tay: "Gần đây có chuyện trưng binh, nương muội nói nếu nhà huynh cần tiền thì nhà muội có thể cho mượn."

Nương nàng lo rằng Kiều gia nếu phải cử người đi lính, khả năng cao sẽ là Kiều Tam, mà bà ấy không muốn chuyện đó xảy ra.

Chung Mạn Châu trong lòng đầy lo lắng.

Kiều Tam mỉm cười, dịu dàng đáp: "Cảm ơn muội, Mạn Châu. Nhưng hiện tại nhà ta vẫn ổn, chưa cần đến."

Chung Mạn Châu nhìn Kiều Tam, ánh mắt đầy lo lắng: "Huynh... có phải định đi không?"

Kiều Tam lắc đầu: "Không đâu, nhà ta có đủ tiền, chúng ta chỉ đang bàn bạc thêm thôi. Muội đừng lo."

Nghe Kiều Tam nói Kiều gia có đủ tiền, Chung Mạn Châu thở phào nhẹ nhõm. Nàng chỉ lo nếu không đủ tiền, Kiều Tam sẽ bị bắt đi lính.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Chung Mạn Châu thấy Kiều Tam không phải đi lính liền an tâm và xin phép ra về. Chung gia cũng đã lo đủ số tiền 100 lượng bạc, vì vậy họ không cần cử người ra trận.

Khi Chung Mạn Châu đi rồi, Kiều Tam quay trở lại phòng khách, nói: "Mạn Châu bảo rằng nếu nhà chúng ta thiếu tiền, nhà bọn họ có thể cho vay."

Kiều Trần thị thở phào: "Nhà họ thật có lòng."

Chân Nguyệt cũng cảm thấy thông gia trước mắt có vẻ tốt: "Quay lại chuyện chính, số tiền còn thiếu ta có thể bù, nhưng chỉ có thể là lúc này thôi. Sau này khi bán đồ ăn, tiền lời ta sẽ giữ nhiều hơn. Nếu sau này lại có đợt trưng binh nữa, e rằng không thể gom đủ tiền, khi đó nhà chúng ta sẽ phải cử người đi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back