Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 240



Chân Nguyệt giải thích: "Một người có giá khoảng mấy lượng bạc, nhưng sau đó chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều là chúng ta phải lo. Cũng có nghĩa là nhà sẽ có thêm một miệng ăn nữa, chưa kể chúng ta còn phải lo chỗ ở cho họ. Huynh nghĩ họ sẽ ở đâu?"

"Ách..." Lúc này Kiều Triều mới nhận ra vấn đề thực sự, nhà họ vừa đủ chỗ ở cho các thành viên trong nhà, chẳng còn chỗ nào chứa thêm người.

Những người khác cũng bắt đầu suy nghĩ, thấy thêm một người vào nhà cũng có vẻ lạ lẫm. Tiền thị thầm cảm thấy giấc mộng có nha hoàn hầu hạ đã tan biến.

Chân Nguyệt nói: "Sau này, nếu kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta sẽ xây thêm một căn nhà lớn, khi đó có thể mua người về, cho họ ở."

Nghe Chân Nguyệt nói vậy, Tiền thị như sống lại hy vọng, cảm giác sau này vẫn có thể có nha hoàn hầu hạ, trong lòng nàng ấy lại trở nên phấn khích.

Chân Nguyệt tiếp tục: "Hoặc là còn một cách khác, thuê người trong thôn làm việc, nhưng bao một bữa cơm. Mọi người nghĩ mỗi tháng trả bao nhiêu là hợp lý? Nếu tính mỗi người một ngày hai mươi văn, thì một tháng là 600 văn."

Tiền thị kêu lên: "Ôi! Cần gì phải nhiều thế, 300 văn là đủ rồi, lại còn bao ăn nữa."

Kiều Triều nghĩ lại, nguyên thân nửa tháng làm công cũng chỉ kiếm được khoảng 150 văn, nên 300 văn nghe có vẻ hợp lý.

Chân Nguyệt nói: "Cũng được. Mọi người có đề cử ai không? Tốt nhất là người trong thôn, như vậy làm xong có thể về sớm, chứ nếu xa quá ta sợ không an toàn khi về muộn."

Kiều Đại Sơn nói: "Ngày mai ta sẽ đi hỏi trưởng thôn xem sao."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được."

Vậy là mọi việc được quyết định như thế. Chân Nguyệt không muốn ngày nào cũng phải tự mình làm hết việc nhà, mỗi ngày mệt đến kiệt sức. Ít nhất, nếu có người giúp, nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Ngày hôm sau, Kiều Đại Sơn đến nhà trưởng thôn Kiều Phong để bàn chuyện này. Kiều Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta có người để giới thiệu, đó là Trịnh nương tử ở chân núi."

Kiều Phong cảm thấy thương cảm cho gia cảnh nhà Trịnh nương tử. Nàng là quả phụ, trong nhà còn có một mẹ chồng già và hai nhi tử. Đại nhi tử hơn mười tuổi, đứa thứ hai cũng tầm bảy, tám tuổi. Trượng phu của nàng đã mất trong một trận lở đất khi đi lên núi lúc mưa to.

Khi ấy, hai đứa con của nàng ấy còn rất nhỏ, đứa lớn mới năm tuổi, đứa bé chỉ hơn một tuổi. May mắn là cả hai đứa đều sống sót qua khó khăn. Nhưng gia đình nàng rất nghèo, phần lớn ruộng đất đã phải bán đi, chỉ còn lại hai, ba mẫu đất, nhà nghèo đến mức chẳng còn gì đáng giá.

Dù vậy, Trịnh nương tử không phải là người xấu, nàng ấy lại rất đảm đang, nếu không cũng chẳng thể gắng gượng nuôi hai nhi tử đến giờ.

Kiều Đại Sơn suy nghĩ rồi đáp: "Ta sẽ về hỏi ý người nhà xem sao, có thể để nàng ấy đến làm thử việc trước."

"Được."

Kiều Đại Sơn về nhà kể lại chuyện của Trịnh nương tử. Chân Nguyệt không có ý kiến, chỉ cần nàng ấy làm được việc là được.

Chẳng mấy chốc, Trịnh nương tử nhận được lời mời từ Kim đại nương, người giới thiệu công việc này cho nàng ấy. Nghe nói làm việc cho Kiều gia một tháng được trả 300 văn tiền, lại còn bao ăn, Trịnh nương tử suýt nữa đã bật khóc.

"Thật vậy sao?"

Kim đại nương đáp: "Đương nhiên là thật, nhưng ngươi phải làm thử trước. Nếu không làm tốt, người ta cũng không giữ lại."

Trịnh nương tử quả quyết: "Ta nhất định sẽ làm tốt." Dù chưa đến 30 tuổi, nhưng nhìn nàng ấy trông như sắp 40.

"Cố gắng làm tốt, nhà Đại Sơn thúc đó là người tử tế."

"Vâng, vâng, ta biết mà." Dù nàng ấy có nghe nói đại tức phụ Kiều gia, Chân thị là người khó tính, nhưng với 300 văn một tháng, dù có bị chửi mắng nàng ấy cũng sẽ cố gắng chịu đựng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 241



Sau khi Kim đại nương đi, Trịnh nương tử vội vàng báo cho mẹ chồng mình: "Con sẽ cố gắng làm tốt công việc này, nhưng trưa không thể về nhà được, mong nương hãy giúp con chăm sóc hai đứa nhỏ."

Bà Trịnh dặn dò: "Con cứ đi làm cho tốt, việc nhà để nương lo. Đại phúc cũng lớn rồi, nó có thể giúp việc trong nhà. Ông trời phù hộ cho con có được công việc tốt như vậy, nhất định không được lười biếng."

Trịnh nương tử đáp: "Con hiểu mà."

Sáng sớm hôm sau, Trịnh nương tử dậy sớm và đến nhà Kiều gia. Hôm nay nàng ấy mặc bộ quần áo sạch sẽ. Khi đến nơi, cả nhà Kiều vẫn chưa ai dậy."Ai đó?" Kiều Nhị mơ màng bước ra mở cửa.

Trịnh nương tử thấy người mở cửa liền vội hành lễ,"Chào ngài, ta là người Trịnh gia, hôm nay đến làm thử việc."

Kiều Nhị hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra hôm qua cha đã nói rằng trưởng thôn tìm người làm giúp nhà họ, đó chính là Trịnh nương tử ở chân núi.

Kiều Nhị vội mời nàng ấy vào,"Mời vào, mời vào, mọi người trong nhà vẫn chưa dậy đâu." Kiều Nhị nói với chút ngượng ngùng.

Tuy nhiên, Trịnh nương tử lại có chút lo lắng, cười cười lấy lòng,"Chắc ta đến sớm quá, xin hỏi giờ ta cần làm gì không?"

Kiều Nhị gãi đầu,"Ta cũng không biết nữa, ngươi cứ ngồi đợi một chút nhé, để ta đi hỏi."

"Được."

Kiều Nhị nhanh chóng gõ cửa phòng Kiều Trần thị,"Nương, Trịnh nương tử đến rồi."

Nghe vậy, Kiều Trần thị vội rời giường. Kiều Đại Sơn cũng dậy, nhìn ra ngoài trời thì thấy vẫn còn chưa sáng rõ,"Đến sớm quá nhỉ?"

Dù vậy, Kiều Trần thị cũng nhanh chóng mặc quần áo và bước ra ngoài. Trịnh nương tử thấy bà liền hành lễ,"Thưa thím."

Kiều Trần thị vội kéo tay nàng ấy,"Không cần hành lễ đâu. Ngươi đến sớm quá rồi, lần sau không cần phải tới sớm như vậy."

Trịnh nương tử đáp: "Vâng."

Kiều Trần thị nói: "Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết việc cần làm. Nhà ta mời ngươi tới chủ yếu để phụ giúp làm việc nhà. Đôi khi cả nhà chúng ta phải ra đồng làm việc, nên ngươi cần giúp nàng dâu nhà ta chăm sóc súc vật, quét dọn, giặt quần áo, và những việc tương tự."

"Mấy việc này đương nhiên không phải mình ngươi làm hết, nàng dâu nhà ta sẽ cùng làm với ngươi."

Trịnh nương tử liền đáp: "Không sao đâu, ta có thể làm hết."

Kiều Trần thị xua tay,"Một mình ngươi sao làm hết nhiều việc như thế được."

Trịnh nương tử ngỏ ý: "Vậy giờ ta có thể giúp thím chuẩn bị bữa sáng không?"

Kiều Trần thị gật đầu: "Cũng được, ta sẽ cùng ngươi làm. Tối qua còn thừa một ít canh xương hầm, sáng nay ăn canh xương hầm với mì, mỗi người thêm một quả trứng gà nữa." Vừa nói, Kiều Trần thị vừa mở cửa bếp.

Trịnh nương tử nghe mà tay hơi run, mỗi người một quả trứng gà? Nhà này ăn trứng gà thường xuyên vậy sao?

Nhưng nàng ấy không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ theo Kiều Trần thị vào bếp và bắt đầu giúp đỡ...

Bên trong phòng, Chân Nguyệt hình như nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền đá Kiều Triều: "Hình như có ai đến thì phải?"

Kiều Triều lắng tai nghe một chút rồi đáp: "Là Trịnh nương tử đến làm việc thôi, chúng ta cứ ngủ thêm đi." Nói xong, hắn muốn kéo Chân Nguyệt vào ôm.

Chân Nguyệt lăn qua bên mép giường, tránh xa Kiều Triều,"Ờ."

Kiều Triều:...

Hai người ngủ thêm một lúc rồi mới dậy. Lúc họ ra, Trịnh nương tử và Kiều Trần thị đã chuẩn bị xong bữa sáng, bên kia Tiền thị cũng vừa thức dậy, hôm nay không phải dậy sớm làm bữa sáng, làm nàng thấy thật nhẹ nhõm.

Cả nhà bắt đầu ngồi vào ăn sáng, Kiều Trần thị cũng lấy một chén đưa cho Trịnh nương tử: "Ngươi cũng ăn đi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 242



Trịnh nương tử vội từ chối,"Không, không, ta không cần đâu."

Kiều Trần thị nói: "Không sao, ăn đi, lát nữa còn phải làm việc mà."

Lúc này, Trịnh nương tử mới ngồi ăn. Đôi mắt nàng ấy hơi đỏ, đây là lần đầu tiên nàng ấy được ăn một bữa sáng ngon như vậy: miếng canh xương hầm béo ngậy, dưới bát còn có cả một quả trứng gà, rau xanh cũng tươi ngon vô cùng.

Cả nhà vừa ăn mì vừa húp nước, ăn no xong thì từng người chuẩn bị ra đồng làm việc. Hôm nay Kiều Triều không ra đồng, hắn muốn đem tranh vẽ đi bán ở huyện, bức "Mưa trên thôn núi" cuối cùng cũng đã hoàn thành.

"Có cần ta mua gì không? Hay là mua cho nàng một cây trâm nhé?" Khi chuẩn bị đi, Kiều Triều có chút lấy lòng hỏi Chân Nguyệt. Mấy ngày nay Chân Nguyệt không thèm để ý đến Kiều Triều, khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Không cần."

Kiều Triều hơi ngượng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ phải mua một cây trâm cho Chân Nguyệt, để nàng vui lên một chút.

Kiều Triều nhanh chóng cõng sọt lên và ra khỏi cửa, những người khác cũng ra đồng, hôm nay họ phải bón phân và tưới nước, công việc rất bận rộn.

Khi mọi người đều đã đi, ở nhà chỉ còn lại Chân Nguyệt, mấy đứa trẻ và Trịnh nương tử đến làm việc.

Chân Nguyệt nói: "Trịnh nương tử, nhờ ngươi đi cắt cỏ cho lợn, còn cắt thêm một ít cỏ khác để cho các súc vật ăn. Sọt và liềm ở góc kia."

Trịnh nương tử lập tức đáp: "Được, ta đi ngay." Chỉ khi làm việc thì nàng ấy mới thấy yên tâm.

Chân Nguyệt dặn thêm: "Nhờ Tiểu Hoa dẫn ngươi đi, con bé biết cần cắt những gì. Tiểu Hoa, đi cùng Trịnh bá mẫu nhé."

"Vâng, mợ cả."

Khi Trịnh nương tử đi rồi, bên kia Tiểu A Sơ khóc tỉnh giấc. Chân Nguyệt thay tã cho bé, rồi cho bé bú.

Sau đó, nàng trải một cái chiếu ra đất, đặt vài món đồ chơi lên đó, để Tiểu Niên và Tiểu Thảo trông Tiểu A Sơ.

"Các con trông đệ đệ cẩn thận nhé, đại bá mẫu ra ngoài giặt quần áo một chút."

"Dạ -"

Chân Nguyệt ra sân bắt đầu giặt quần áo. May mắn là hôm nay không nhiều, hơn nữa quần áo thay ra tối qua đã được ngâm nước, giờ chỉ cần vò và vắt lại là xong.

Khi Chân Nguyệt giặt xong, Trịnh nương tử cũng cõng cỏ về. Thấy Chân Nguyệt đang phơi quần áo, nàng ấy vội nói: "Sao ngài không đợi ta về? Ta cho súc vật ăn xong sẽ giặt quần áo."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Không sao, ngươi cứ lo việc của ngươi đi, lát nữa còn nhiều việc khác phải làm. Ta đâu thể để ngươi làm hết mọi việc được." Nàng không muốn làm Trịnh nương tử quá mệt, vì việc nhà thì không bao giờ hết.

Trịnh nương tử đáp: "Vậy để ta nhanh chóng cho súc vật ăn."

"Ừ."

Kiều Đại Sơn đã dắt trâu đi chăn cỏ bên ngoài, nên Trịnh nương tử chỉ cần cho lợn, lừa và gà vịt ăn, sau đó còn phải quét dọn chuồng lợn, chuồng trâu và chuồng gà.

Phân heo và phân gà sau khi dọn ra đều được giữ lại vì đó là loại phân bón tốt nhất.

Trong sân cũng cần được quét lại một lần, vườn rau phía sau thì cần tưới nước. Trong khi đó, thỉnh thoảng nàng ấy còn phải chạy ra đồng đưa nước cho Kiều Đại Sơn và mọi người.

Công việc đi tới đi lui liên tục khiến Trịnh nương tử mồ hôi ướt đẫm cả đầu.

Khi Trịnh nương tử từ ruộng trở về, nàng ấy phải chuẩn bị bữa trưa, nhưng Chân Nguyệt đã ở đó nhặt rau sẵn,"Một lát ta nấu ăn, ngươi chỉ cần phụ nhóm lửa là được. Ngươi nhìn ta làm, lần sau ta sẽ chỉ cho ngươi."

"Vâng. Để ta đi nấu cơm trước."

"Ừ."

Trịnh nương tử liền thấy Chân Nguyệt khi nấu ăn múc một muỗng lớn dầu bỏ vào chảo xào rau, hương thơm ngào ngạt khắp nhà, khiến nàng ấy sững sờ,"Này... có phải cho quá nhiều dầu không?"

Chân Nguyệt cười: "Nhà ta vẫn dùng nhiều dầu, nhiều một chút không sao, miễn sao món ăn ngon là được."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 243



Trịnh nương tử đáp: "Ta... ta hiểu rồi." Trong lòng nàng ấy hơi lo lắng, buổi sáng đã ăn ngon như vậy, giờ trưa còn có vẻ ăn ngon hơn nữa, lại còn dùng nhiều dầu như vậy?

Chưa kịp xong bữa trưa, Kiều Đại Sơn và mọi người đã trở về, ai nấy đều mệt mỏi chạy ngay vào bếp uống nước. Nhờ Chân Nguyệt khăng khăng, giờ đây cả nhà đều uống nước đã đun sôi.

Tiền thị uống xong nước, nhìn thấy Chân Nguyệt đang xào rau, mùi thơm ngào ngạt khắp nhà, bụng nàng đói sôi lên, liền nói: "Hôm nay đại tẩu nấu ăn, chúng ta lại được bữa ngon rồi."

Kiều Nhị cười: "Ha ha, đại ca không có ở nhà, chúng ta còn có thể ăn thêm vài món ngon."

Chân Nguyệt hỏi: "Ngoài ruộng thế nào rồi?"

Kiều Nhị đáp: "Cũng tạm, nhưng ốc đồng ngoài đồng nhiều quá, cha bảo đem một ít về để nuôi gà vịt."

Chân Nguyệt thầm nghĩ: Ốc đồng xào lên cũng ngon lắm, lát nữa nàng sẽ xem.

Bữa cơm sắp xong, Trịnh nương tử vốn định đợi mọi người ăn xong mới ăn sau, nhưng Kiều Trần thị liền mời nàng ấy ngồi cùng,"Nhà ta không có quy tắc gì đâu, hôm nay ngươi cũng vất vả rồi, ngồi ăn cùng đi."

Trịnh nương tử đành ngồi xuống, nhưng nàng ấy quyết định sẽ ăn ít lại, vì cảm thấy món ăn hôm nay thật sự quá sang trọng.

Nào là cá, nào là thịt, nhà nàng ấy cả tháng còn chưa có miếng thức ăn mặn nào. Trịnh nương tử ăn rất dè dặt, cố gắng tránh gắp thịt, dù không ăn thịt, nhưng rau xanh cũng thấm đầy nước thịt, hương vị cực kỳ ngon miệng.

Còn có món dưa muối, không biết họ làm thế nào mà ngon đến vậy. Trịnh nương tử cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất mà nàng ấy từng ăn trong đời.

Kiều Trần thị thấy Trịnh nương tử ăn dè dặt, liền gắp một miếng thịt lớn cho nàng ấy,"Ăn đi, không sao đâu."

Chân Nguyệt cũng quay sang,"Ăn nhiều thịt mới có sức làm việc."

Những người khác cũng đồng tình.

Trịnh nương tử cảm thấy mắt mình cay cay. Kiều Trần thị hỏi thăm về tình hình gia đình nàng ấy,"Trong nhà ngươi có hai đứa nhỏ phải không? Là Đại Phúc và Tiểu Phúc đúng không?"

Trịnh nương tử gật đầu,"Vâng."

"Bữa trưa bọn trẻ ăn gì? Ngươi có muốn mang chút thức ăn về cho chúng không?"

Trịnh nương tử vội vàng lắc đầu,"Không, không cần đâu, bà bà của ta sẽ lo cơm cho bọn trẻ."

"Vậy cũng được."

Cả nhà không nói thêm gì, tiếp tục ăn cơm. Ăn xong, Kiều Đại Sơn và mọi người ngồi nghỉ một lát, rồi chuẩn bị tiếp tục ra đồng làm việc.

Chân Nguyệt nói: "Trịnh đại tỷ, lát nữa nhà không còn việc gì, ngươi về trước nghỉ ngơi đi, buổi chiều lại quay lại."

Kiều Trần thị cũng tiếp lời: "Đúng vậy, buổi trưa mọi người đều cần nghỉ một chút, ngươi cũng về ngủ một lát đi."

Trịnh nương tử cũng lo lắng cho người ở nhà,"Vậy cũng được, ta sẽ ở lại lâu hơn vào buổi chiều."

Kiều Trần thị vẫn đưa cho nàng ấy một ít thức ăn còn lại từ bữa trưa,"Cầm về đi, trẻ con ăn tốn lắm, cũng không thể ghét bỏ cơm thừa canh cặn nhà ta."

Trịnh nương tử vội xua tay: "Thôi, thôi, ta không dám."

Kiều Trần thị nhấn mạnh: "Cầm đi!"

"Cảm ơn thím." Trịnh nương tử cầm rổ thức ăn, cúi đầu cảm tạ rồi rời đi. Trong lòng nàng ấy quyết tâm sẽ cố gắng làm việc cho Kiều gia thật tốt.

Về đến nhà, Trịnh nương tử thấy mẹ chồng và hai đứa con đang ăn cơm. Họ ăn cháo bột và thêm chút rau dại với dưa muối. Nhìn thức ăn nhà mình, rồi nhớ đến bữa cơm ở Kiều gia, mắt nàng ấy lại đỏ hoe.

"A Linh, sao về sớm thế? Kiều gia không cần con nữa à?" Trịnh bà tử ngạc nhiên khi thấy nàng dâu trở về.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 244



Trịnh nương tử vội đáp: "Không phải đâu, Kiều gia nghỉ trưa nên bảo con về nghỉ, lát nữa giờ ngọ, con sẽ quay lại." Vừa nói, nàng ấy vừa lấy thức ăn trong rổ ra,"Đây là thím Trần cho con mang về, mọi người ăn đi."

Trịnh bà tử nhìn thấy thịt và thức ăn đầy đủ liền hỏi: "Thật sự là thím Trần bảo mang về? Không phải con lấy trộm đấy chứ?"

Trịnh nương tử buồn cười nói: "Nương! Sao con dám trộm, đây là thím Trần bảo con mang về cho mọi người ăn, mọi người ăn đi, Đại Phúc, Tiểu Phúc, mau ăn đi."

"Còn nương, nương cũng ăn nữa," Đại Phúc nói và định đi múc cho nương mình một bát cháo.

Trịnh nương tử vội ngăn lại,"Không cần đâu, nương đã ăn ở Kiều gia rồi, các ngươi ăn đi. Ăn đi, ngon lắm, Chân nương tử nấu ăn còn cho hẳn một muỗng lớn dầu vào đấy."

Nghe vậy, Trịnh bà tử yên tâm, gắp một miếng thức ăn, nếm thử thì thấy hương vị tuyệt vời, bà ấy cảm thấy đời mình chưa bao giờ ăn ngon đến thế.

Trịnh bà tử liền gắp thêm cho hai đứa cháu,"Mau ăn đi, ngon quá. Mà này, con bảo đồ ăn này do Chân thị làm à? Thế họ không bắt con nấu sao?"

Trịnh nương tử đáp: "Chân nương tử bảo lần sau sẽ dạy con làm, bảo con học dần. Nhưng con thấy nàng cho một muỗng lớn dầu mà giật cả mình."

Trịnh bà tử gật gù,"Quả thật, nhà Kiều gia không giống nhà khác. Họ có lẽ chẳng để tâm chút dầu mỡ này. À mà hôm nay con qua đó làm gì?"

Trịnh nương tử kể: "Con đến sớm, lúc đó họ còn chưa dậy. Sau đó con làm bữa sáng, bữa sáng là canh xương hầm với mì, mỗi người còn có một quả trứng gà, con cũng được một chén. Nhà họ còn làm rau xanh với dưa muối, ăn ngon vô cùng."

"Sau đó những người khác ra ruộng làm việc, chỉ còn Chân nương tử và mấy đứa nhỏ ở nhà. Con được phân việc cắt cỏ cho lợn, cho súc vật ăn, rồi quét dọn chuồng heo, chuồng gà. Con còn quét sân, tưới nước vườn rau, rồi mang nước ra ruộng cho Đại Sơn thúc. Trưa thì giúp họ nấu cơm."

Trịnh bà tử hỏi thêm: "Không cần giặt quần áo à?"

Trịnh nương tử lắc đầu: "Quần áo là Chân nương tử tự giặt. Nàng bảo không thể để con làm hết mọi việc, sẽ mệt chết."

Trịnh bà tử chắp tay trước ngực: "Bồ Tát phù hộ cho con gặp được một gia đình tốt như vậy."

Trịnh nương tử cũng gật đầu: "Con cũng nghĩ thế."

Trịnh bà tử nói thêm: "Nhà họ ngày nào cũng phải cắt cỏ cho lợn, vậy từ nay sáng nào con cũng cắt cỏ rồi qua đó làm, ta cũng có thể giúp cắt cùng."

Trịnh nương tử gật đầu,"Con sẽ qua hỏi thử vào buổi chiều."

"Ừ, nên hỏi một chút."

Trịnh Đại Phúc nói: "Con cũng có thể giúp nương cắt cỏ."

Tiểu Phúc cũng hưởng ứng: "Con cũng giúp."

Trịnh nương tử xoa đầu hai đứa con,"Được, được, các con đúng là những đứa con ngoan của ta."

Bên kia, Kiều Triều đang dạo quanh chợ để bán tranh, hắn phát hiện một món đồ lạ, đó là đường mía. Đó là những thanh đường màu đỏ, dài, ngọt ngào nhưng giá rất đắt, một khối đường mía giá đến một trăm văn tiền.

Kiều Triều vốn định mua chút đồ để lấy lòng Chân Nguyệt. Mặc dù một khối đường giá cao, nhưng so với cái trâm bạc hai lượng mà hắn định mua, thì một trăm văn vẫn là có thể chi được.

Sau khi mua thêm vài thứ khác, Kiều Triều còn chưa kịp ăn trưa vì vội vàng muốn về sớm.

Khi Kiều Triều về đến nhà, Kiều Đại Sơn và mọi người đang ngủ trưa, chỉ có Chân Nguyệt không ngủ, nàng đang ngồi trong sân lựa ốc đồng mà Kiều Đại Sơn mang về, chủ yếu là để tránh những con ốc độc. Nàng định ngày mai sẽ xào thử món ốc cho cả nhà thưởng thức.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 245



Kiều Triều vừa vào sân thì thấy Chân Nguyệt, nàng nghe tiếng động nhưng chỉ liếc nhìn hắn một chút rồi tiếp tục chọn ốc. Kiều Triều cảm thấy hơi ngượng ngùng,"Khụ khụ, ta đã về rồi." Hắn bước đến gần nàng, rồi lấy từ trong n.g.ự.c ra một cây trâm bạc, đưa cho nàng: "Này, cho nàng."

Chân Nguyệt liếc qua Kiều Triều rồi tiếp tục chọn ốc, khiến hắn càng thêm ngượng."Cây trâm này ta mua với giá hai lượng bạc đấy. Đúng rồi, ta còn mang cho nàng một món ăn ngon, này, ngọt lắm." Kiều Triều lấy khối đường mía đỏ ra, nhìn xung quanh rồi hạ giọng: "Ta chỉ mua một khối thôi, nàng mau ăn đi."

Chân Nguyệt ngừng tay, nhìn qua rồi chậm rãi cầm khối đường mía được gói trong giấy dầu, nhíu mày hỏi: "Huynh mua cái này ở đâu?"

Kiều Triều thấy nàng có vẻ hứng thú, liền đáp: "Ta mua ở cửa hàng, hơi đắt, một trăm văn mới được một chút này."

Chân Nguyệt bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, đúng là đường mía.

Kiều Triều hỏi: "Có phải ngọt lắm không? Nàng ăn nhanh đi, đừng để ai thấy."

Chân Nguyệt đưa khối đường lại cho Kiều Triều,"Huynh mang nó để vào hũ kín trong bếp. Đây là đường, nên dùng làm gia vị cho món ăn. Lần sau nếu có nữa, thì huynh mua thêm."

Kiều Triều ngạc nhiên: "Nàng không ăn à?"

Chân Nguyệt đáp: "Dùng để nấu cơm thì tốt hơn."

Kiều Triều đành đáp: "Được rồi, lần sau ta mua thêm." Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị mang đường vào bếp thì Chân Nguyệt gọi lại: "Chờ một chút." Nàng đưa tay về phía hắn.

Kiều Triều hiểu ý, cười và đưa cây trâm cho nàng,"Đây là ta tỉ mỉ chọn lựa cho nàng."

Chân Nguyệt nhận lấy và cắm ngay lên đầu,"Huynh đã ăn cơm chưa?"

Kiều Triều ôm bụng: "Chưa ăn, ta vội về nên chưa kịp."

Chân Nguyệt đứng dậy,"Nhóm lửa đi, ta sẽ xào cơm cho huynh."

"Được." Kiều Triều lập tức theo nàng vào bếp, nghĩ rằng có lẽ nàng đã không còn giận hắn nữa. Hắn nhanh chóng lấy tiền bán tranh đưa cho nàng,"Đây, tiền bán tranh, nàng cầm đi."

Chân Nguyệt nhận tiền, cất đi rồi vào bếp xào cơm cho hắn, còn nấu thêm một nồi canh.

Khi Kiều Đại Sơn và mọi người dậy, Kiều Triều đang ngồi trong bếp ăn một cách vui vẻ. Kiều Nhị bước vào bếp, thấy đại ca đang ăn cái gì đó, còn trong rổ có thêm một ít đồ, liền biết ngay là đại ca đã mua về.

"Đại ca, huynh về rồi à?"

Kiều Triều đáp: "Ừ. Một lát nữa ta sẽ cùng mọi người xuống ruộng."

Kiều Nhị nói: "Đại ca nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ruộng trước làm việc."

"Ừ."

Kiều Đại Sơn và mọi người mang theo nước rồi xuất phát ra ruộng. Lúc này, Trịnh nương tử cũng đã tới Kiều gia, hỏi Chân Nguyệt xem cần làm gì.

Chân Nguyệt bảo: "Ngươi vào bếp, có một rổ dưa leo ở đó, rửa sạch, đun nước sôi trụng qua một chút, rồi dùng d.a.o tre khía nhẹ vỏ dưa, sau đó đem phơi ở giếng nước, dùng đá đè lên." Đây là cách nàng chuẩn bị làm món vỏ dưa muối.

"Được."

Sau khi Trịnh nương tử làm xong, Chân Nguyệt hỏi nàng ấy có biết may quần áo không. Trước đó Kiều Trần thị có chuẩn bị vải để may đồ cho bọn trẻ, nhưng vẫn chưa hoàn thành. Trịnh nương tử tất nhiên biết may, nên Chân Nguyệt giao việc may quần áo cho nàng ấy giúp.

Kiều Triều sau khi nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút cũng xuất phát ra ruộng. Cả gia đình đều đang bận rộn ngoài đồng, những người xung quanh cũng đang làm việc. Nhưng ai nấy đều nhận thấy rau màu nhà Kiều gia trông tốt hơn hẳn so với nhà họ.

"Mấy cây rau nhà họ lớn tươi tốt quá, ta thấy họ cho vào đất mấy cái vỏ trứng gà với cả trái cây hỏng, không biết để làm gì."

"Có lẽ đó là bí quyết giúp rau nhà họ tốt hơn. Sau này chúng ta cũng thử gom vỏ trứng và trái cây hỏng để bón đất xem sao."

"Ta nghĩ cũng được đấy."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 246



Vỏ trứng gà cùng trái cây hỏng đều do Chân Nguyệt đem ra xử lý, đây đều là những loại phân bón hữu cơ giúp thúc đẩy cây trồng phát triển.

Lúc này, Trịnh nương tử đang nấu cơm. Phần lớn các món ăn Chân Nguyệt đều để Trịnh nương tử làm, nàng chỉ đứng bên cạnh thỉnh thoảng chỉ đạo. Mỗi khi Trịnh nương tử thêm gia vị, nàng ấy đều ngần ngại không dám bỏ nhiều, nhưng Chân Nguyệt đều bảo: "Cứ bỏ vào đi, thêm nhiều một chút, cho thêm một muỗng nữa. Dầu cũng phải cho nhiều hơn."

Trịnh nương tử cảm thấy tay mình hơi run, sợ rằng khi về nhà sẽ quen thói cho nhiều gia vị quá.

Sau khi các món ăn gần hoàn thành, món cuối cùng là thịt kho tàu được Chân Nguyệt tự tay làm. Nàng dùng nửa khối đường mía vừa mua về để kho thịt. Khi Kiều Triều và mọi người trở về, mùi thơm ngào ngạt đã bay khắp nhà.

"Thơm quá! Ôi chao, có mùi thịt! Không biết đại tẩu đang nấu món gì."

Tiền thị liền nói: "Để ta đi xem." Nàng vội vàng chạy vào bếp, thấy một nồi đang hầm nhưng vẫn đậy nắp.

"Đại tẩu, tẩu đang nấu món gì thế?"

Chân Nguyệt đáp: "Thịt kho. Một lát nữa sẽ biết. Chuẩn bị rửa tay ăn cơm đi."

"Được, được."

Khi cơm đã dọn ra, Trịnh nương tử vốn định về nhà, vì Kiều gia chỉ bao nàng ấy một bữa cơm, nhưng Chân Nguyệt vẫn gắp cho nàng ấy một phần đồ ăn để mang về. Trịnh nương tử vô cùng cảm kích.

Cả nhà Kiều ngồi vào bàn, nhìn bát lớn đầy thịt kho tàu, ai nấy đều nuốt nước miếng. Kiều Đại Sơn là người đầu tiên gắp, sau đó mọi người lập tức tranh nhau gắp thịt kho tàu.

"Ngon quá!"

"Còn có vị ngọt nữa."

"Món này tuyệt vời!" Ai nấy đều khen nức nở.

Trong khi đó, gia đình Trịnh cũng đang ăn cơm, trong bát đồ ăn còn có hai miếng thịt kho tàu. Cả nhà chia hai miếng thịt thành bốn phần, mỗi người ăn một chút, cảm giác chỉ một miếng thịt thôi mà có thể ăn được rất nhiều cơm.

"Ngon quá!"

"Thịt này đúng là siêu ngon."

Trịnh Đại Phúc và Trịnh Tiểu Phúc cảm thấy đây là món thịt ngon nhất mà họ từng ăn.

Ngày hôm sau, Chân Nguyệt thấy ốc đồng đã nhả hết cát, liền nhờ Trịnh nương tử giúp cắt bỏ phần đuôi của ốc, sau đó xào cùng ớt, măng chua, và tía tô.

Ban đầu, cả Kiều gia không biết ốc đồng có thể ăn, nhưng khi Chân Nguyệt làm xong, ai nấy đều không ngừng tay. Kiều Nhị là người ăn giỏi nhất, chỉ cần hút một cái là thịt ốc đã ra, ăn rất nhanh.

Kiều Đại và Chân Nguyệt ăn có phần chậm rãi, văn nhã hơn, họ dùng tăm để lấy thịt ốc ra rồi mới ăn. Kiều Đại Sơn thì khen món này rất hợp để nhắm rượu.

"Không ngờ ốc đồng cũng có thể ăn được, lần tới ta sẽ bắt thêm một ít mang về," Kiều Nhị nói."Trước đây toàn đem ốc cho gà, lợn ăn, thật phí quá."

Chân Nguyệt bảo: "Thỉnh thoảng ăn một bữa thì không sao, nhưng không nên ăn nhiều." Nàng thấy việc chuẩn bị ốc đồng khá phiền phức.

Hôm nay xào ốc đồng hơi nhiều, Chân Nguyệt chia một phần cho Kiều Tam mang sang Chung gia, một phần để Trịnh nương tử mang về.

Chung gia cũng bất ngờ khi ốc đồng có thể ăn ngon như vậy, xào cùng măng chua và ớt cay, ai cũng thấy ngon."Lần sau ta cũng sẽ bắt chút mang về," Chung mẫu nói.

Chung phụ giống như Kiều Đại Sơn, cũng thấy món ốc này rất hợp để nhắm rượu.

Chung mẫu thở dài: "Kiều gia suốt ngày tặng đồ cho nhà mình, mà nhà mình chẳng biết có gì ngon để tặng lại."

Chung phụ đáp: "Gần đây ta có lấy ít đồ biển, cái thứ gọi là rong biển đó. Bà mang sang Kiều gia thử xem họ có ăn được không."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 247



Mọi người trong Chung gia đã ăn thử rong biển một lần nhưng không hợp khẩu vị, vẫn còn một túi lớn chưa dùng hết.

Chung mẫu do dự: "Liệu có được không? Nhà mình còn chẳng thích ăn."

Chung phụ cười: "Biết đâu Kiều gia lại biết cách làm ngon. Như món ốc đồng, họ làm thật ngon đó chứ."

Chung mẫu nhìn về phía Chung Mạn Châu, đang mải mê hút ốc, nói: "Cũng đúng, lát nữa Mạn Châu mang qua tặng đi."

"Được ạ," Chung Mạn Châu đáp.

Đã một thời gian Chung Mạn Châu chưa ghé Kiều gia, nàng không biết Kiều gia thuê người giúp việc. Khi tới gõ cửa và gặp Trịnh nương tử, nàng hơi ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi là ai?"

Trịnh nương tử đáp: "Ta là Trịnh nương tử, làm việc ở Kiều gia. Xin hỏi ngươi là ai?"

Chung Mạn Châu bất ngờ khi biết Kiều gia thuê người: "Ta là Mạn Châu Chung gia, tới tặng đồ. Trần thẩm có ở nhà không?"

Trịnh nương tử nhận ra: "À, Chung muội, mời vào. Trần đại tỷ và mọi người ra ruộng hết rồi, chỉ có Chân nương tử ở nhà, để ta gọi nàng ra."

Chung Mạn Châu không ngờ chỉ có Chân Nguyệt ở nhà. Trước đây, mỗi lần nàng ấy tới đều có Kiều Tam hoặc Trần thẩm tiếp đón, rất ít khi phải nói chuyện một mình với Chân Nguyệt, nên có chút khẩn trương.

Chân Nguyệt nghe tin Chung Mạn Châu đến, liền bế Tiểu A Sơ ra ngoài: "Mạn Châu à? Sao hôm nay tới vậy?"

Chung Mạn Châu đáp: "Tẩu tử, nương muội bảo mang chút đồ biển sang tặng, chỉ là chút rong biển."

Nghe vậy, Chân Nguyệt cảm thấy hứng thú. Trước đây Chung gia từng tặng nhà nàng cá biển, món đó ăn rất ngon. Nhưng khi nhìn vào rổ của Chung Mạn Châu, nàng kinh ngạc: "Rong biển?"

Chung Mạn Châu gật đầu,"Không ngờ tẩu tử nhận ra, đúng vậy, đây là rong biển. Nương muội bảo mang sang cho mọi người nếm thử." Nàng nói mà trong lòng có chút ngại, vì nhà họ không thích ăn món này.

Rong biển này là do người thân bên nhà nàng, làm nghề buôn bán, mang từ vùng ven biển phía Nam về tặng.

Chân Nguyệt nhận lấy, nói: "Nhà muội có lòng quá. Mau vào ngồi, ta pha cho muội một ít dưa ngâm."

Chung Mạn Châu vội xua tay: "Không cần đâu, muội phải về làm việc, để dịp khác vậy."

"Vậy cũng được. Muội về cẩn thận nhé."

Rong biển được Trịnh nương tử đem vào bếp. Chân Nguyệt đã tính tối nay sẽ làm món canh rong biển.

Đến bữa tối, Chân Nguyệt nấu canh rong biển đậu hũ. Cả nhà ăn thì ý kiến chia ra hai chiều: Kiều Nhị và Tiền thị không quen vị, nhưng Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị lại khen ngon.

Kiều Triều cũng thấy ăn khá được, nói: "Nếu các ngươi không thích thì để ta ăn hết."

Chân Nguyệt cười: "Ăn nhiều rong biển thì không dễ bị bướu cổ."

Nghe vậy, Tiền thị liền nói: "Vậy cho ta thêm một ít, có lẽ ăn thêm vài miếng sẽ quen."

Kiều Nhị cũng bảo: "Cho ta thêm nữa."

Cả hai đều từng chứng kiến người bị bướu cổ, khi bệnh nặng trông rất đáng sợ.

Ngày hôm sau, Chân Nguyệt làm món rau trộn rong biển, thêm chút tỏi và ớt cay. Không ngờ món này lại khiến Tiền thị và Kiều Nhị gắp không ngừng,"Đại tẩu, món rau trộn này ngon hơn canh nhiều."

Những người khác cũng đồng tình. Trịnh nương tử cũng thấy ngon, nhưng nàng ấy chỉ nghĩ có một bữa ăn ngon đã là may mắn rồi, chẳng dám chê món nào.

Chân Nguyệt cười nói: "Vậy lần sau ta sẽ làm món rau trộn rong biển."

Từ đó, Trịnh nương tử ngày nào cũng đến Kiều gia làm việc, nàng ấy rất chăm chỉ, dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ.

Không biết có phải nhờ ở Kiều gia ăn ngon hơn hay không, nhưng sắc mặt vàng vọt của Trịnh nương tử dần trở nên hồng hào hơn.

Người trong thôn sớm nhận ra Trịnh nương tử làm việc cho Kiều gia, ai cũng tò mò hỏi thăm xem nàng ấy được trả bao nhiêu tiền. Mỗi lần Trịnh nương tử đều chỉ ậm ừ cho qua.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 248



Tuy nhiên, ai nấy đều thấy sắc mặt Trịnh nương tử đã cải thiện nhiều, lại còn hay mang đồ từ Kiều gia về, nên mọi người đoán chắc nàng ấy được trả rất nhiều tiền.

"Có lẽ là được hai trăm văn mỗi tháng."

"Nhiều thế sao?"

"Ngươi không thấy sao? Trịnh nương tử giờ trông khỏe khoắn hơn nhiều, trước kia gầy gò xanh xao lắm."

"Đúng là vậy thật."

Có lẽ do thấy Trịnh nương tử làm việc ở Kiều gia có lương khá, nên có người đến hỏi xem Kiều gia có cần thêm người làm không. Nhưng hiện tại, chỉ cần một mình Trịnh nương tử là đủ, nên dĩ nhiên Kiều gia không cần thêm người.

Bà Trương mặt dày đến hỏi: "Nhà ta có Trân Nương, cả làng ai cũng biết là người siêng năng. Trong nhà được nàng chăm lo đâu ra đấy, lại còn rảnh rỗi lên núi đào rau dại, măng non, ăn thì ít. Nghe nói Trịnh nương tử đòi hai trăm văn, Trân Nương nhà ta chỉ cần 180 văn thôi."

Kiều Trần thị cười gượng: "Thật sự là nhà ta không cần thêm người."

Hơn nữa, Lâm Trân Nương siêng năng chẳng qua là vì bị ép, không làm thì bị bà Trương đánh. Ai mà dám lười biếng? Đồ ăn thì bị chia ít, vì bà Trương chẳng bao giờ cho tức phụ ăn đủ no.

Bà Trương tiếp tục: "Tức phụ nhà ta còn có thể trông trẻ, đại tôn tử nhà ngươi còn nhỏ mà. Đúng rồi, nghe nói nhà ngươi bán rau, Trân Nương nhà ta cũng có thể tối tối ra vườn hái rau giúp."

"Nếu 180 văn là cao, thì 150 văn cũng được."

Tiền thị khó chịu lên tiếng: "Bà Trương! Việc bà hành hạ con dâu cả thôn đều biết, giờ không đủ à? Muốn mang con dâu sang nhà ta để chúng ta sai khiến tiếp sao?"

Bà Trương biện bạch: "Làm gì có! Ta đang giúp các ngươi mà. Trịnh nương tử đắt đỏ, Trân Nương nhà ta thì rẻ. Ai lại không chọn người làm giá rẻ chứ?"

Lúc này, Chân Nguyệt bước ra, đóng sầm cửa lại,"Nhà ta chỉ thích dùng người giá cao, vì giá cao thì chất lượng tốt. Nhà bà dù rẻ cũng không cần."

Bà Trương bực bội: "Ai da, sao lại đóng cửa? Không cần thì không cần, làm gì mà thiếu tôn trọng khách thế!"

Kiều Nhị đứng bên cạnh nói: "Lâm Trân Nương đúng là đáng thương thật đó! Ai da! Bỏ tay ra, đau quá!"

Vừa nói xong, Kiều Nhị đã bị Tiền thị kéo tai: "Đáng thương? Nàng ta có cần huynh thương hại không? Sao huynh không thương ta?"

Kiều Nhị vội nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, nàng ta không đáng thương, không đáng thương."

Lúc này Tiền thị mới buông tha cho Kiều Nhị. Nàng ấy quay sang Chân Nguyệt, nói: "Đại tẩu, đừng để Lâm Trân Nương vào nhà mình làm việc. Cái ánh mắt yếu đuối đáng thương kia, ai biết có định quyến rũ nam nhân không?"

Chân Nguyệt thản nhiên đáp: "Nam nhân mà muốn ăn phân thì ngăn không được. Chỉ cần giữ chặt tiền bạc trong tay mình là đủ." Nói xong, nàng liếc Kiều Triều một cái.

Kiều Triều giật mình, vội vàng thanh minh: "Ta đâu có sở thích ăn phân! Hơn nữa trước giờ ta có bao giờ để ý đến Lâm Trân Nương đâu, nàng cũng biết mà."

Thực ra, Kiều Triều không thích kiểu nữ nhân yếu đuối như Lâm Trân Nương, hắn vẫn thấy Chân Nguyệt thuận mắt hơn nhiều... Đợi đã, Kiều Triều bỗng chợt hoảng sợ, chẳng lẽ hắn lại có sở thích chịu ngược sao? Sao càng ngày càng thấy Chân Nguyệt hợp ý thế này?

Tuy nhiên... Kiều Triều nghĩ lại, có vẻ như đúng là cảm thấy thuận mắt hơn thật. Hắn gãi đầu, thầm nghĩ không ổn rồi, có lẽ mình mắc phải chứng sợ thê tử.

Kiều Nhị cũng vội đồng ý: "Đúng, đúng, ta cũng không có vấn đề gì!"

Trịnh nương tử nghe vậy cũng nhẹ nhõm hẳn. Trịnh nương tử thực sự lo lắng rằng Kiều gia có thể thay thế nàng, vì nàng không phải được trả 200 văn mà là 300 văn. Nếu người khác biết chuyện này, nàng sợ sẽ có nhiều người đến tự đề cử mình vào Kiều gia làm việc.

Sáng sớm hôm đó, Trịnh nương tử mang theo một sọt cỏ heo đến Kiều gia. Cỏ này là do Trịnh bà tử và Trịnh Đại Phúc cùng giúp cắt, đầy ắp một chiếc sọt lớn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 249



Khi đến nơi, Trịnh nương tử đã thấy Kiều gia rất yên tĩnh, nghĩ rằng có lẽ mọi người vẫn chưa thức dậy. Nhưng cửa lớn vẫn mở, nàng ấy nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thấy trong sân không có ai.

Nghe tiếng động, Chân Nguyệt bước ra từ trong phòng, nói: "Trịnh nương tử đến rồi à, ngươi vào bếp ăn sáng đi, còn hai cái bánh bột ngô đấy."

Trịnh nương tử xua tay: "Không, không, ta đã ăn ở nhà rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy ngươi cho súc vật ăn trước đi. Lá cây ở góc tường cũng mang ra cho chúng ăn chung."

"Được."

Trịnh nương tử làm việc gần xong thì Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn mới thức dậy. Nhưng nàng ấy không thấy những người khác, cảm thấy hơi lạ.

Đến giờ cơm trưa, trinh nương tử mới phát hiện phu thê Kiều Nhị cùng Kiều Tam đều không có ở nhà, liền hỏi một câu.

Kiều Trần thị giải thích: "Họ dậy sớm đi huyện thành bán đồ ăn rồi. Phải chiều mới về."

Trịnh nương tử ngạc nhiên: "Sáng sớm ta đến mà không thấy ai, họ đi sớm vậy sao?"

Kiều Trần thị gật đầu: "Phải đi sớm, nếu không đồ ăn không còn tươi. Chúng ta thường hái rau từ nửa đêm, vì vậy mới dậy muộn như thế."

Trịnh nương tử hiểu ra: "Vậy lần sau để ta đến giúp mọi người hái rau."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần đâu, ngươi chủ yếu giúp ta làm việc nhà thôi."

Biết Chân Nguyệt Kiều gia lời nói có trọng lượng, Trịnh nương tử cũng không nói thêm gì.

Chiều hôm đó, Kiều Nhị và mọi người trở về, cả ba trông rất mệt mỏi nhưng trên mặt ai cũng tươi cười.

"Đại tẩu! Tửu lầu Chu gia bên kia nói hy vọng chúng ta có thể cung cấp thêm đồ ăn. Chu thiếu gia bảo tửu lầu khác của nhà họ cũng cần nữa."

Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Lần sau các ngươi qua đó, nói với họ nếu họ tự đến lấy đồ thì giá sẽ rẻ hơn. Họ muốn lúc nào đến lấy cũng được. Còn nếu muốn loại rau gì, chúng ta sẽ dẫn họ ra ruộng xem."

Kiều Nhị gật đầu: "Ý này hay đấy, mỗi lần chở nhiều đồ như vậy, cả lừa lẫn trâu đều mệt. Nếu nhiều người nữa muốn mua, chúng ta sẽ không lo liệu hết được."

"Ừ, đúng vậy," Chân Nguyệt đáp.

"Đại tẩu, đây là tiền phân chia hôm nay," Kiều Nhị nói."À, đúng rồi, huynh đệ Thiết Sinh còn hỏi đại ca có phải lâu rồi không đi săn? Ta bảo rằng nhà mình đang bận trồng rau nên không có thời gian."

Kiều Triều đáp: "Lần sau đệ cứ nói ta bây giờ không đi săn nữa, vì nhà mình đã có nghề bán rau rồi."

Thực ra, mấy lần đi săn gần đây, Kiều Triều chỉ săn được chút thịt để nhà ăn, hơn nữa đi săn rất nguy hiểm. Vẽ tranh vẫn là cách kiếm tiền tốt hơn, nhưng không thể vẽ tranh mỗi ngày. Kiều Triều lại đang suy nghĩ xem có cách nào khác để kiếm tiền thêm.

"Được."

Chân Nguyệt cũng trăn trở về việc tìm thêm nguồn thu nhập, cuối cùng nàng nghĩ đến việc nuôi cá. Nếu làm được ao cá để nuôi cá, thì không cần phải vào rừng sâu bắt cá mỗi lần.

Dòng sông trong thôn cũng có cá, nhưng chủ yếu là cá nhỏ và rất ít, có lẽ do trước kia mọi người đã bắt quá nhiều.

Nuôi cá sẽ cần có cá giống, nhưng Chân Nguyệt chưa biết nơi nào bán cá giống và cũng chưa rõ nên nuôi ở đâu.

Tối hôm đó, Chân Nguyệt bàn với Kiều Triều: "Nhà mình thử làm ao nuôi cá, huynh thấy thế nào?"

Kiều Triều suy nghĩ rồi nói: "Có thể đấy, nhưng nàng định nuôi ở đâu? Với lại, chúng ta không biết cách nuôi cá."

Chân Nguyệt đáp: "Ta sẽ lo chuyện nuôi, các huynh chỉ cần phụ giúp thôi. Ta định đào một mảnh đất ven sông, rồi dẫn nước vào."

Kiều Triều lắc đầu: "Nhưng lỡ có người trộm cá thì sao? Chúng ta không thể cứ canh giữ ở đó suốt được."

Chân Nguyệt suy tư: "Ừ, đúng là một vấn đề."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back