Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 160



Chân Nguyệt nhìn Tiền thị thẳng thắn: "Nếu muội muốn nghe theo nương muội mà cho vay thì cứ lấy tiền của muôi mà cho. Còn tiền của nhà chúng ta, một đồng cũng không được đụng tới. Về sau, nếu có phân chia nhà, không có tiền thì cũng không liên quan đến ta."

Tiền thị hoảng hốt, kinh ngạc thốt lên: "Phân chia nhà sao, đại tẩu? Cha nương vẫn chưa muốn chia nhà đâu. Nếu chia, bọn ta làm sao sống nổi? Ta với Kiều Nhị không kiếm được bao nhiêu, tất cả tiền trong nhà đều nhờ vào đại ca và đại tẩu."

Chân Nguyệt vẫn điềm nhiên: "Nếu ta muốn chia nhà, dù muội không đồng ý cũng không ngăn được!"

Kiều Nhị vội giữ chặt Tiền thị, rồi quay sang nài nỉ Chân Nguyệt: "Đại tẩu, bọn ta sẽ không cho ai vay tiền, tuyệt đối nghe lời tẩu. Bọn ta không muốn chia nhà."

Tiền thị cũng hốt hoảng gật đầu theo: "Phải phải, muội thề sẽ không cho ai vay tiền, chúng ta không cần chia nhà đâu, đại tẩu."

Chân Nguyệt lạnh lùng liếc họ một cái: "Xem các ngươi cư xử thế nào đã."

Kiều Trần thị ở bên nghe thấy chuyện phân chia nhà cũng hốt hoảng, lòng nghĩ rằng bây giờ không thể nào chia nhà được. Theo lẽ thường, bà và Kiều Đại Sơn lẽ ra sẽ ở cùng Kiều Triều, nhưng nếu chia nhà thì Kiều Nhị và Kiều Tam biết tính sao?

Kiều Trần thị vội vàng nói: "Đúng rồi, nhất định không thể cho ai vay tiền! Cứ nói nhà mình không có tiền."

Tiền thị có chút khó xử: "Ta biết vậy, nhưng nương ta cứ đến khóc lóc, than thở chuyện nhà bà không dễ sống..."

Chân Nguyệt đáp ngay: "Muội không có tiền thì nương muội sẽ không mượn được đâu."

Tiền thị suy nghĩ rồi gật đầu: "Đúng rồi, đại tẩu. Vậy để chút nữa ta đưa tiền cho tẩu giữ hộ giúp ta."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Đưa cho Kiều Nhị giữ đi, ta không quản đâu."

Kiều Nhị bối rối chỉ vào mình: "Ta? Nhưng ta cũng sợ mẹ vợ ta lắm."

Tiền thị chớp mắt nhìn Kiều Nhị: "Thế chàng giữ tiền, rồi nói dối là đưa cho đại tẩu giữ."

Kiều Nhị nghĩ thấy ý hay, liền đồng ý ngay: "Được, cứ làm thế!"

Ngày hôm đó, Tiền thị giao tiền cho Kiều Nhị, nhưng sau khi suy nghĩ, Kiều Nhị quyết định tìm Kiều Triều: "Đại ca, huynh giữ giúp ta được không? Ta sợ mẹ vợ đến tìm ta lắm."

Kiều Triều chỉ im lặng...

Vào một ngày nọ, bà Chu cũng đã tìm thẳng tới Kiều Trần thị, không chút khách sáo: "Trần tẩu tử, hồi ngươi mới gả về đây, ta là người đầu tiên nói chuyện với ngươi, nhớ không? Nhà ta dạo này gặp họa lợn rừng phá nát ruộng vườn, thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Nhà ngươi có chút lương thực giúp đỡ ta được không? Nếu không có lương thực thì cho ta vay chút tiền cũng được. Ta không cần nhiều đâu, chỉ một trăm, hai trăm văn thôi."

Bà Chu liếc nhìn sân nhà Kiều Trần thị rồi tiếp lời: "Mọi người đều biết nhà ngươi kiếm được tiền. Cẩu Thặng nhà ta vẫn kêu ngươi là Trần nãi nãi, ngươi giúp chút, nhà ngươi chẳng phải mới mua lừa sao?"

Kiều Trần thị bị lời lẽ trơ trẽn của bà Chu làm cho sững sờ, không ngờ bà ta lại trực tiếp xin tiền như thế.

"Không có!" Kiều Trần thị lập tức xua tay từ chối.

Bà Chu cố cãi lại: "Làm gì mà không có tiền? Nhà ngươi có tiền mua lừa kia mà, lừa này chắc cũng tốn vài lượng bạc! Không được, thì bán lừa đi!"

Vừa lúc đó, Chân Nguyệt từ trong nhà bước ra, mặt lạnh lùng nhìn bà Chu: "Cút đi!"

Bà Chu vừa thấy Chân Nguyệt, liền vênh váo: "Chân thị, ta đang nói chuyện với nương ngươi, việc này không liên quan đến ngươi! Làm con dâu phải biết nghe lời, không nghe thì dễ bị trượng phu hưu!"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Hưu ta à?"

Kiều Trần thị sợ hãi vội nói: "Không cần, không cần, thê tử lão đại làm rất tốt rồi."

Chân Nguyệt tiến tới, túm lấy tay bà Chu rồi đẩy mạnh bà ta ra ngoài cửa, sau đó đứng chắn trước cửa: "Chưa thấy ai mặt dày như bà, thiếu tiền thì sao không đem tôn tử của nhà bà bán đi kiếm tiền? Còn dám đánh chủ ý vào con lừa của nhà ta!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 161



Bà Chu tức tối, kêu lên: "Ngươi dám đẩy ta? Tôn tử nhà ta sao giống con lừa của ngươi?"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Đúng là không giống, tôn tử nhà ngươi còn chẳng đáng giá bằng con lừa của ta! Còn dám đến đây vay tiền, sao lúc trước không cho ta vay khi ta cần? Giờ còn dám đòi! Cút đi!"

Nói xong, Chân Nguyệt đóng sầm cửa lại, nhốt bà Chu bên ngoài. Sau đó, nàng quay sang dặn Kiều Trần thị: "Lần sau ai đến hỏi vay tiền, trước tiên hỏi rõ là ai. Nếu là loại người như bà Chu hay bà Trương, thì tuyệt đối không cho vào. Ai đến vay tiền thì đừng mở cửa."

Bà Chu bị đuổi ra ngoài, hậm hực nên trên đường gặp ai cũng kể lể: "Nàng ta nói tôn tử ta còn không bằng con lừa nhà nàng ta, thật là quá đáng! Còn không chịu cho vay tiền, cùng thôn mà không giúp đỡ nhau, thật không có chút tình người gì cả!"

Vừa đi vừa mắng, bà Chu gặp bà Nghiêm đi ngang qua.

Bà Nghiêm nghe bà Chu nói liền đáp lại: "Ta nghe đồn nhà bà vừa ăn thịt mấy hôm trước, mà còn đi vay tiền à? Sao mà nghèo được khi còn có thịt ăn chứ?"

Bà Chu nhanh miệng cãi: "Ăn thịt thì sao? Đó là do nhi tử ta hiếu thuận mang về, chứ ta chẳng có tiền đâu".

Bà Nghiêm cười khẩy: "À, hóa ra tiền của nhi tử thì không phải là tiền à?"

Bà Chu càng tức giận, bực bội nói: "Bà Nghiêm, bà làm gì mà bênh Kiều gia? Chẳng lẽ nhà bọn họ vay tiền của bà à?"

Bà Nghiêm trả lời thẳng thừng: "Không, nhưng ta không trơ trẽn như bà. Nghe nói trước đây Chân thị từng tìm người vay tiền nhưng ai cũng không cho, giờ bà lại đến xin? Nàng ta đâu có ngốc đến vậy."

Bà Nghiêm vừa nói xong liền rời đi, để lại bà Chu tức tối không biết làm gì hơn, về đến nhà thì lại trút giận lên con dâu: "Cả ngày chỉ biết ngồi, không làm việc gì cả! Cả nhà chỉ dựa vào ta, hừ!" Nói xong, bà ta quay lưng vào phòng giận dỗi.

Sau đó, Kiều gia lại bị vài nhà khác tới hỏi vay tiền, nhưng lần này Chân Nguyệt dứt khoát không mở cửa. Ai đến gõ cửa cũng mặc kệ, kêu la gì cũng không đáp. Có người còn tức giận chửi bới ngoài cửa, nhưng ngay lập tức bị Chân Nguyệt tạt thẳng một chậu nước tắm bẩn ra, khiến họ phải bỏ chạy.

Chẳng bao lâu sau, ngày Trừ Tịch đã đến.

Sáng sớm hôm đó, cả nhà Kiều gia đang bận rộn chuẩn bị thì lại nghe tiếng gõ cửa.

Kiều Trần thị dò hỏi: "Ai đó?"

Bên ngoài vang lên hai giọng nói: "Thông gia, là chúng ta đây!"

Kiều Trần thị thắc mắc, gọi "thông gia" thì ngoài nương của Tiền thị chẳng phải còn có nương của Chân Nguyệt sao? Khi mở cửa, bà thấy cả hai người đều đến cùng nhau, khiến bà hơi bất ngờ.

"Ai chà, thông gia, hôm nay là ngày trừ tịch, chúc trừ tịch cát tường nhé," Chân Dương thị nói, đưa tới một cái rổ. Kiều Trần thị nhìn thấy trong rổ có trứng gà, củ cải, và một ít điểm tâm, khá nhiều thứ.

Bên kia, Tiền Giang thị cũng đưa qua một cái rổ, bên trong chỉ có vài quả dại và mấy quả trứng gà, so với Chân Dương thị thì khá ít.

Tiền Giang thị lại không cảm thấy gì, còn thân mật nói với Chân Dương thị: "Dương tỷ tỷ à, nhà tỷ thật có điều kiện, còn có cả điểm tâm. Lần sau ta đến nhà tỷ ngồi chơi nhé."

Chân Dương thị cười gượng hai tiếng,"Nói sau."

Trong lòng thầm trợn mắt. Gọi "tỷ tỷ" là sao? Rõ ràng bà ta còn trẻ hơn Tiền Giang thị mà! Hơn nữa, ai biết Tiền Giang thị đến nhà bà ta làm gì, có lẽ lại muốn vay tiền.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 162



Kiều Trần thị ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay cả hai người lại cùng tới,"Chúc trừ tịch cát tường, nhưng sao hôm nay các bà lại đến?"

Chân Dương thị cười đáp: "À, ta có chút việc muốn tìm nữ nhi, lâu rồi không gặp cháu ngoại, ta cũng nhớ nó lắm."

Kiều Trần thị nghĩ bụng... Lâu vậy mới nhớ đến cháu ngoại? Trước đây chưa từng nghe bà ta nhắc đến.

Tiền Giang thị cũng nói: "Ta cũng tới tìm nữ nhi, với lại nhớ cháu ngoại gái của ta nữa."

Kiều Trần thị lại nghĩ... Trước đây Tiền Giang thị còn nói nữ nhi nhà bà ta là "nha đầu tốn tiền", giờ lại nhớ thương cháu ngoại sao?

Dù thầm nghĩ vậy, Kiều Trần thị không dám nói ra, chỉ mời hai người vào phòng ngồi sưởi ấm.

Chân Dương thị và Tiền Giang thị vừa vào phòng thì phát hiện Kiều gia đang ngồi sưởi than, thật xa hoa!

"Ôi, nhà bà đốt cả than sưởi ấm à? Nhà ta củi còn chẳng đủ dùng nữa là," Tiền Giang thị thở dài. Điều này không phải nói ngoa, nhà Tiền Giang thị đúng là thiếu củi thật, vì nhà chỉ có một nhi tử duy nhất, lại được cưng chiều nên không phải làm việc nặng, chủ yếu là Tiền Giang thị và trượng phu của bà ta làm việc.

Đôi lúc Tiền Giang thị cũng đến nhà nữ nhi khác xin chút đồ, nhưng gần đây, chẳng thấy có gì nhiều.

Trước kia còn có Kiều Nhị giúp chặt củi, giờ thì không có ai làm thay nữa.

Chân Dương thị cũng rất ngạc nhiên khi thấy Kiều gia đốt than sưởi, hơn nữa than còn là loại tốt. Nghe nói Kiều gia kiếm được nhiều tiền, có vẻ không phải lời đồn đại suông.

Nhà Chân Dương thị có bốn nhi tử, sức lao động nhiều nên củi không thiếu, nhưng than thì đắt đỏ, họ chỉ thi thoảng đốt củi ngoài sân cho đỡ lạnh. Than lại tốn rất nhiều củi mới làm ra được.

Chân Nguyệt lúc này đang ngồi chơi đùa với nhi tử. Việc làm bùa đào và những thứ trang trí khác đã chuẩn bị xong từ trước. Chỉ chờ chiều tối tắm rửa rồi chuẩn bị bữa tiệc trừ tịch.

Kiều Triều thì vừa nhặt rau vừa đùa với nhi tử.

Tiền thị đang giúp nữ nhi Tiểu Niên buộc tóc. Ngày Tết, Kiều Trần thị đã mua cho ba đứa nhỏ trong nhà ít dây đỏ mới. Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, và Tiểu Niên rất vui, cả ba đứa đang xếp hàng để Tiền thị giúp buộc tóc.

Khi Chân Dương thị và Tiền Giang thị vừa bước vào, Tiền thị ngạc nhiên,"Nương, sao người lại đến đây?"

Chân Nguyệt cũng thắc mắc, hôm nay sao Chân Dương thị lại đến?

"Nương, người đến đây có việc gì không?" Chân Nguyệt thẳng thắn hỏi, rồi tự nhiên đưa nhi tử cho Kiều Triều. Kiều Triều xoa xoa tay rồi đón lấy bé Tiểu A Sơ.

Tiểu A Sơ nhìn thấy cha thì cười vui vẻ,"A ba, a ba," hài tử líu lô nói.

Kiều Triều lau nước miếng cho con, rồi hai cha con ngoan ngoãn ngồi yên một bên, quan sát câu chuyện.

Nghe Chân Nguyệt hỏi thẳng, Chân Dương thị vội nói,"Nói gì thế, ta đương nhiên đến để thăm con." Bà ta định véo yêu Chân Nguyệt nhưng nàng nhanh chóng né tránh, khiến Chân Dương thị hơi ngượng.

Sau đó, bà ta quay sang nhìn Tiểu A Sơ,"Ôi, đây là cháu ngoại của ta đúng không? Được chăm sóc tốt quá!"

Quả thật, Tiểu A Sơ được chăm sóc rất chu đáo, béo tròn trắng trẻo, nên đẹp hơn những đứa trẻ khác trong vùng. Trên cổ thằng bé còn đeo khăn lót để hứng nước miếng, áo quần thì được thêu hình "phúc oa," đôi vớ nhỏ cũng rất gọn gàng. Đôi mắt to tròn của thằng bé chớp chớp nhìn mọi người, trông rất đáng yêu.

Chân Dương thị nhìn cháu mà lòng mềm nhũn,"Ôi, thật là một cục cưng xinh đẹp. Để bà ngoại ôm một chút nào."

Kiều Triều không vội trao con, hắn liếc nhìn Chân Nguyệt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 163



Chân Nguyệt gật đầu, sau đó Kiều Triều mới đưa Tiểu A Sơ cho Chân Dương thị. Bà ta bế cháu lên, hôn lấy hôn để,"Cháu ngoại của ta ngoan quá!"

Chân Nguyệt thản nhiên nói,"Nếu đã ngoan như vậy, nương có mang theo quà cho nó không?"

Chân Dương thị lúng túng đáp,"À... Ta có mang điểm tâm đến."

Kiều Trần thị ở gần đó liền nói,"Để ta mang đồ vào bếp."

Chân Nguyệt tiếp tục,"Nhưng nhi tử con thì ăn không hết đâu, nương ạ. Nếu không có quà, nương cho cháu chút tiền, con sẽ mua gì đó cho nó. Dù sao, nó cũng là cháu ngoại của nương mà, nương không thương sao?"

Trước mặt nhiều người, Chân Dương thị không thể nói không thương. Bà ta đành lòng móc ra năm văn tiền đưa cho Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt cầm tiền nhưng vẫn chưa hài lòng,"Năm văn ít quá nương ạ, cho mười văn đi."

Chân Dương thị đau lòng vô cùng, bà ta muốn giật lại tiền nhưng nhớ đến mục đích hôm nay tới đây, nên hít sâu vài hơi để giữ bình tĩnh, dù cháu ngoại đã bị Kiều Triều bế lại.

Bên cạnh, Tiền Giang thị nhìn mà kinh hãi, thầm nghĩ may mắn Chân Nguyệt không phải nữ nhi mình, thật là đáng sợ, vừa mới đó đã lấy được mười văn tiền.

Nhưng ngay sau đó, Chân Nguyệt liếc sang Tiền Giang thị, khiến bà ta cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Chân Nguyệt mở lời: "Thím thông gia đến thăm nhị đệ muội và ngoại tôn nữ của mình, có chuẩn bị quà cho Tiểu Niên nhà ta chứ?"

Tiền Giang thị cười gượng gạo,"Ta có mang theo ít trứng gà cho Tiểu Niên tẩm bổ."

Chân Nguyệt gật đầu,"À, vậy là bao nhiêu trứng gà?" Rồi quay sang hỏi Kiều Trần thị.

Kiều Trần thị đáp,"Ta đếm có bốn quả."

Tiền Giang thị vội vàng xác nhận,"Đúng đúng đúng."

Chân Nguyệt nghe vậy thì nhíu mày,"Sao lại là bốn quả trứng gà? Số bốn không may mắn đâu thím thông gia. Thế này không được, ít nhất phải tám quả trứng gà mới tốt. Nương, nương lấy thêm bốn quả từ nhà mình ra rồi tính vào số quà của thím thông gia. Đúng rồi, thím thông gia mua bốn quả thêm vào, mỗi quả hai văn, tổng cộng tám văn, để Tiểu Niên có tiền mua đồ ăn ngon."

Tiền Giang thị trợn tròn mắt,"Trứng gà sao lại tính hai văn một quả! Không phải chỉ một văn thôi sao?"

Chân Nguyệt cười nhạt,"Thêm vào đó là tiền thăm hỏi Tiểu Niên mà."

Tiền Giang thị phản đối,"Nhưng ta đã mang trứng gà rồi."

Chân Nguyệt không nhượng bộ,"Ta đã nói là số lượng không may mắn!"

Tiền Giang thị bối rối không biết đối đáp thế nào, còn Chân Nguyệt ra hiệu cho Tiền thị. Tiền thị liền thẳng lưng nói,"Nương, đại tẩu nói rất đúng. Tiểu Niên nhà con cũng lớn rồi, con muốn để dành chút tiền mua vải may quần áo cho con bé." Nói rồi định thò tay vào túi của Tiền Giang thị.

Tiền Giang thị giữ tay lại,"Nha đầu cần gì quần áo mới?"

Chân Nguyệt lạnh lùng cắt ngang,"Thím thông gia, thím nói cái gì đấy? Nha đầu thì không cần mặc quần áo à? Thím cũng là nha đầu đấy, c** đ* ra cho ta mặc thử xem, xem thím có ngại không?"

Tiền Giang thị bối rối,"Ai, ngươi nói gì thế, giữa nơi đông người thế này."

Chân Nguyệt đáp,"Thím vừa nói nha đầu không cần mặc quần áo mà."

Tiền Giang thị gượng gạo,"Ý ta là không cần mặc đồ mới."

"Quần áo nào chả là quần áo? Mới hay cũ thì cũng đều là thứ để mặc."

Tiền Giang thị lúng túng, không nói lại được. Tay bà ta bất giác thả lỏng, rồi móc ra mấy đồng tiền.

Tiền thị liền thắc mắc,"Nương, sao chỉ có năm văn? Tiền của nương đâu rồi?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 164



Tiền Giang thị sau khi lấy lại tinh thần, định lấy lại tiền nhưng đã bị Tiền thị đưa cho Kiều Nhị,"Nương, còn thiếu ba văn nữa."

Chân Nguyệt liền nói,"Thôi được rồi, năm văn thì năm văn, cũng không dễ dàng gì."

Tiền thị mỉm cười,"Cảm ơn đại tẩu."

Tiền Giang thị trong lòng bối rối:??? Cảm ơn nàng làm gì? Không phải nên cảm ơn ta sao?

Chân Dương thị không hài lòng: "Sao nàng chỉ cần đưa năm văn?"

Chân Nguyệt cười khẽ: "Chẳng phải vì nương thương cháu ngoại lớn của mình sao? Ngài quý mến Tiểu A Sơ nhà ta, nên cho thêm chút cũng có sao đâu?"

Chân Dương thị gật đầu,"Phải rồi, cháu ngoại của ta là tôn tử, khác với cháu gái."

Nghe vậy, Tiền thị trong lòng không khỏi phiền muộn, nhìn thoáng qua Tiểu Niên rồi xoa xoa bụng. Nàng thầm nghĩ: "Đúng là mình cũng cần sinh một nhi tử thôi. Nhi tử ơi, bao giờ con mới tới với nương?"

Chân Nguyệt tiếp tục hỏi,"Nương và thím thông gia đến đây có việc gì không? Hay hôm nay nhà không có việc gì làm?"

Chân Dương thị đáp: "Vừa rồi ta không phải nói rồi sao, đến để thăm cháu ngoại. Ta và thông gia muội muội chỉ tình cờ gặp nhau trên đường nên cùng tớ đây. Đúng rồi, gần đây nghe nói nhà con kiếm được khá nhiều tiền, các con làm cách nào vậy?"

Chân Nguyệt đáp thản nhiên,"Kiếm tiền gì đâu, chúng con chỉ xoay sở qua ngày thôi."

Tiền Giang thị thắc mắc: "Không kiếm được tiền thì sao mua nổi lừa, lại còn dùng than củi?"

Chân Nguyệt: "Lừa là vay tiền mua, than là người trong nhà của chúng con đi đốn củi, để lúc sau tự mình thiêu củi thành than."

Tiền Giang thị: "Chính là mọi người nói nhà các ngươi không có người tới thúc giục nợ."

Chân Nguyệt: "Đó là bởi vì nhà của chúng con không có mượn người đòi tiền, chúng con mượn chính là những nhà có tiền, nhà của chúng con thường xuyên đưa đồ ăn cho những nhà đấy để gán nợ."

Chân Dương thị: "Vậy các ngươi làm cái gì mà cần xe lừa?"

Chân Nguyệt: "Không có gì, liền trồng chút rau bán thôi."

Chân Dương thị không tin,"Có thể bán được ra ngoài sao?"

Chân Nguyệt: "Chúng con đi huyện thành bán. Đi rất xa, cho nên mới cần xe lừa."

Chân Dương thị: "Vậy là vẫn là kiếm được tiền đi."

Chân Nguyệt: "Là kiếm lời một chút, nhưng là còn phải trả nợ, tiền lừa này còn chưa có trả xong."

Chân Dương thị: "Đại khái còn phải trả bao nhiêu lâu nữa mới trả hết nợ?"

Chân Nguyệt: "Đến hai ba năm nữa, nếu nương có thể mượn một chút cho con, thì một hai năm hẳn là có thể trả xong."

Chân Dương thị: "... Này, nương cũng không có tiền. Đúng rồi, sắp hết năm, mấy tẩu tử của con cũng muốn về nhà mẹ đẻ, nhà này cũng không có đồ vật gì để cho bọn họ mang về, cho nên thông gia, bà thông gia a, có thể cho chúng ta mượn chút tiền cho để mua cho con dâu chút đồ vật mang về."

Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị đều lúng túng, nhìn nhau rồi quay sang Chân Nguyệt,"Này... chuyện này..."

Chân Nguyệt liền lên tiếng,"Thế này nhé, nương, trong nhà ta cũng không có gì đặc biệt để mang về, nhưng nếu nương cho con mượn hai mươi văn tiền, con sẽ mua món gì đó thật tốt để mang về vào dịp Sơ Nhị, khi đó các tẩu tử đến nhà, con sẽ có quà cho bọn họ mang về."

Mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ còn có cách làm như vậy sao?

Chân Dương thị mở to miệng,"Nhưng mà... ta không có tiền."

Chân Nguyệt không để yên,"Vừa rồi con thấy nương còn có tiền trong túi mà. Đưa ra đây, con hứa sẽ mua về thứ đáng giá hơn hai mươi văn tiền."

Chân Dương thị nghi ngờ,"Thật sao?"

Chân Nguyệt gật đầu chắc nịch,"Đương nhiên là thật, chắc chắn sẽ là món đồ tốt."

Cuối cùng, sau khi do dự, Chân Dương thị cũng móc ra hai mươi văn tiền. Lúc này, Chân Nguyệt lại quay sang Tiền Giang thị, bà lập tức xua tay: "Ta... ta không có việc gì."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 165



Chân Nguyệt cười nói,"Mười lăm văn cũng được."

Chân Dương thị liền xen vào,"Thông gia muội muội, bỏ ra mười lăm văn mà lại nhận được món đồ giá trị hơn thế, thật đáng giá mà!"

Chân Nguyệt nhanh chóng gật đầu đồng ý,"Đúng thế, đảm bảo ngon, bổ, rẻ!"

Tiền Giang thị ngần ngại rồi cũng rút ra mười lăm văn,"Nhưng nhà ta chỉ có một con dâu thôi..."

Chân Nguyệt cười đáp,"Nhưng ngươi còn có các con rể nữa mà, cũng phải đáp lễ chứ! Ít nhất mười lăm văn thì mới đổi được thứ tốt."

Chân Dương thị tiếp lời,"Đúng đúng, nghe theo nữ nhi của ta."

Cuối cùng, Tiền Giang thị đau lòng rút ra mười lăm văn tiền. Chân Nguyệt cầm tiền,"Hai người cứ yên tâm mà chờ, đến mồng hai chúng ta sẽ mang món tốt trở về."

Chân Dương thị hào hứng,"Được, nhất định phải có đó nhé!"

Chân Nguyệt mỉm cười,"Yên tâm, đảm bảo làm các ngươi vừa lòng, thậm chí phải trầm trồ!"

Không lâu sau, Chân Dương thị và Tiền Giang thị ra về, trước khi đi còn được Kiều Trần thị cắt tặng một khúc lạp xưởng nhỏ. Nhìn thấy lạp xưởng trong giỏ quà, cả hai cảm thấy số tiền bỏ ra cũng đáng, và bắt đầu mong chờ dịp mồng hai tết để nhận quà.

Sau khi mọi người rời đi, Tiền thị lo lắng nói: "Đại tẩu, đến lúc đó chúng ta lấy gì để mang về nhà mẹ đẻ?"

Chân Nguyệt nhẹ nhàng bế Tiểu A Sơ trở lại,"Thì lấy đồ ăn trong nhà mang qua, chẳng phải là tốt rồi sao?"

Tiền thị ngạc nhiên,"A?"

Chân Nguyệt nhẹ nhàng gõ vào tay nhỏ của Tiểu A Sơ vì bé cứ nắm lấy quần áo nàng,"Đồ ăn trong nhà mình bán rất quý, một hai cân đã có giá mười mấy văn tiền rồi." Dù Chân Dương thị và Tiền Giang thị không đưa thêm tiền, thì ngày mồng hai tết về nhà mẹ đẻ cũng là lúc nàng định chuẩn bị.

Tiền thị vỗ đùi,"Đúng rồi! Sao ta lại quên mất? Đồ ăn nhà chúng ta không giống nhà người khác. Vậy quyết định thế đi. Đại tẩu, ngoài đồ ăn thì còn mang theo gì nữa?"

Chân Nguyệt đáp,"Muội hỏi nương xem, nương là người chuẩn bị, ta không rành lắm chuyện này."

Kiều Trần thị suy nghĩ rồi nói,"Đến lúc đó ta chuẩn bị mấy quả trứng gà, thêm ít thịt khô nữa. Trong nhà vẫn còn nhiều thịt khô. Mang theo một chút tiền nữa."

Chân Nguyệt lắc đầu,"Tiền thì không cần. Chúng ta ăn một bữa ở đó rồi về. Thịt khô có thể mang một ít, nhưng không nên mang nhiều." Dù sao thì họ cũng cần để lại phần mình ăn.

Không cần như trước, lúc nào cũng lo phải tỏ ra hào phóng, mang theo hết những thứ tốt. Trước đây, Kiều gia nghèo khó, khi đi thăm người thân luôn lo sợ bị coi thường, nên mang hết những gì có giá trị theo. Nhưng giờ, Chân Nguyệt chẳng quan tâm nữa, không còn phải lo bị đánh giá.

Kiều Triều nhìn thấy Tiểu A Sơ cứ níu quần áo Chân Nguyệt, nhỏ giọng nhắc: "Có phải đói bụng rồi không?"

Chân Nguyệt nghĩ cũng có thể, bèn ôm con về phòng. Qua thêm hai tháng nữa, nàng không muốn cho con b.ú nữa vì quá phiền phức. Đến lúc đó thì cho con ăn cháo hoặc mua sữa dê, sữa bò để thay thế.

Buổi trưa ăn xong, cả nhà bắt đầu bận rộn với công việc. Kiều Nhị vẫn ở trong bếp, đun hết nồi nước ấm này đến nồi khác. Mọi người trong nhà đều cần tắm rửa. Đầu tiên là ba nha đầu được tắm sạch sẽ, mỗi người cần ít nhất hai xô nước, trên đường đi Kiều Trần thị và Tiền thị còn giúp các bé bắt chấy.

Vì trời lạnh, sau khi tắm xong, mọi người ngồi bên đống lửa sưởi ấm và làm khô tóc để tránh bị cảm lạnh.

Ngay cả Tiểu A Sơ cũng được lau sạch sẽ bên cạnh đống lửa. Sau khi tắm rửa cho bọn trẻ, đến lượt người lớn. Chân Nguyệt là người tắm trước, cũng cần tới hai xô nước vì nàng còn phải gội đầu.

Bên kia, Kiều Triều và Kiều Tam liên tục đi lấy nước về. Hôm nay, lượng nước sử dụng thật sự nhiều hơn bình thường.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 166



Sau khi các nữ nhân tắm rửa xong, mới đến lượt nam nhân. Cả gia đình tắm rửa xong đều tụ tập quanh đống lửa để hong khô tóc. Hôm nay, không chỉ người tắm mà ngay cả con lừa trong nhà cũng được Kiều Đại Sơn dùng giẻ lau sạch sẽ.

Khi trời đã xế chiều, Kiều Trần thị và Tiền thị bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cần phải ăn một bữa thật ngon, nên con gà duy nhất trong nhà cũng đã bị g.i.ế.c thịt.

Một miếng thịt khô lớn được rửa sạch, còn có lạp xưởng chưng được sắp xếp để lên trên cơm. Mọi người đều góp sức vào việc chuẩn bị. Kiều Nhị đi rửa củ cải và rau xanh, Kiều Triều chăm sóc Tiểu A Sơ, Kiều Đại Sơn ở bên cạnh trông coi bếp lửa, còn Kiều Tam tìm kiếm những việc nhỏ để hỗ trợ.

Cả nhà ai cũng bận rộn, không ai được ngồi không trừ mấy đứa trẻ.

Sau một canh giờ tất bật, bữa ăn cuối cùng cũng hoàn thành. Có canh gà, lạp xưởng chưng, thịt khô hầm củ cải, thịt khô xào giá đỗ, thịt khô xào dưa chua, rau xanh xào và hẹ xào trứng gà. Chân Nguyệt nhìn đĩa đồ ăn, thầm nghĩ chắc họ sống ở phương nam, nên không có phong tục ăn sủi cảo, vì vậy nhà nàng cũng không làm sủi cảo.

Cũng không có bánh gạo hay bánh dày, có lẽ vì đây không phải phong tục của vùng này.

Trời lạnh, đồ ăn dễ nguội nên mọi người nhanh chóng bắt đầu bữa ăn, đống lửa cũng được đặt gần đó để giữ ấm.

Trong lúc ăn cơm, bên ngoài bỗng nhiên tuyết rơi.

"Tuyết rơi rồi!" Không biết ai nói lên tiếng đầu tiên. Kiều Trần thị liền cười nói: "Năm mới đến, mong nhà mình luôn bình an."

Tiền thị tiếp lời: "Hy vọng năm sau nhà chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn."

Kiều Nhị thêm vào: "Hy vọng nhiều người mua rau nhà mình hơn, để chúng ta kiếm được nhiều tiền."

Kiều Đại Sơn cũng cười lớn, vừa sờ đầu Tiểu A Sơ đang nằm trong lòng Kiều Trần thị vừa nói: "Hy vọng đại tôn tử của nhà ta mạnh khỏe lớn khôn, và mong cả nhà đều không bị bệnh tật, tai ương."

Mọi người cùng hướng ánh mắt về phía Chân Nguyệt và Kiều Triều. Kiều Triều lau miệng rồi nói: "Hy vọng năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an." Thế đạo an lành thì người dân mới sống tốt.

Chân Nguyệt nhìn hắn, nghĩ thầm: Người này sao lại nói chuyện nghe có vẻ cao xa thế nhỉ?

Nhận thấy mọi người đang chờ mình lên tiếng, Chân Nguyệt mỉm cười nói: "Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, sớm ngày nhà chúng ta có một căn nhà lớn, quần áo thì mặc không cần lo nghĩ, đồ ăn thì ăn thoải mái, tiền bạc thì tiêu xài không cần đắn đo."

Mọi người nghe xong đều vỗ tay hưởng ứng.

Tiền thị phấn khởi nói: "Mặc quần áo thoải mái, tiêu tiền không cần nghĩ – chuyện này ta chưa dám mơ tới, chỉ có đại tẩu mới dám nghĩ như vậy!" Còn về đồ ăn, bây giờ nhà họ đã có thể ăn no mỗi bữa, với Tiền thị, thì đó đã là phước lành từ trời ban.

Kiều Nhị ôm lấy Tiền thị,"Ta cũng hy vọng sang năm chúng ta có một nhi tử bụ bẫm!"

Tiền thị thẹn thùng đánh nhẹ vào tay hắn,"Trước mặt mọi người mà nói bậy bạ gì thế."

Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cười lớn,"Được, được, hy vọng sang năm nhà chúng ta thêm thành viên mới. Cũng mong rằng năm sau, lão Tam có thể lên trấn trên tìm được việc tốt, rồi cưới một tức phụ hiền thục."

Cả nhà ăn uống no say, cùng nhau trò chuyện về những điều tốt đẹp cho ngày mai, ai nấy đều phấn khởi.

Chân Nguyệt nhận lại Tiểu A Sơ từ lòng Kiều Trần thị, thấy cũng đã muộn, nên nàng bèn ôm con về phòng trước. Kiều Triều theo sau.

Sau khi dỗ Tiểu A Sơ ngủ, Kiều Triều đứng gần Chân Nguyệt, trông như có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng: "Nàng..."

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Ừm?"

Kiều Triều ngập ngừng: "Nàng... sang năm có dự định gì không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 167



Chân Nguyệt đáp: "Huynh đang nói kế hoạch sao? Ngày mai chúng ta cùng bàn với cả nhà."

Kiều Triều chớp mắt, thầm nghĩ: "Họp gia đình? Cũng được."

Tuy nhiên, hắn tiếp tục: "Về việc vẽ tranh, ta định sẽ vẽ nhiều hơn nữa."

Chân Nguyệt gật đầu,"Được, miễn là kiếm được tiền thì làm gì cũng được."

Kiều Triều do dự một chút: "Nhưng ta không muốn mọi người trong nhà biết."

Chân Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi gật đầu,"Được, huynh cứ vẽ trong phòng là được. Miễn là kiếm tiền, chuyện đó không đáng lo."

Kiều Triều lại nói: "Vậy sau này ta không thể mỗi ngày rảnh rỗi để đi giao đồ ăn nữa."

Chân Nguyệt đáp: "Vậy để cha với lão Nhị làm. Lão Tam cũng nên phụ giúp, nếu hắn lên trấn không tìm được việc, thì ở nhà hỗ trợ cũng tốt."

Kiều Triều đồng ý,"Được."

Lúc này, Tiểu A Sơ đã ngủ say, nên Chân Nguyệt đặt con về phía trong giường rồi cũng nằm xuống. Kiều Triều nằm ở phía ngoài.

Chân Nguyệt đã mơ màng, sắp ngủ. Còn chuyện đón giao thừa ư? Nàng quá mệt, để Kiều Triều lo đi. Nhưng ngay khi nàng sắp chìm vào giấc ngủ, bất ngờ tay nàng bị Kiều Triều nắm lấy,"Nàng không có điều gì muốn hỏi ta sao?"

Chân Nguyệt tỉnh dậy, hỏi: "Hỏi gì?"

Kiều Triều im lặng hồi lâu, rồi nói: "Không... không có gì."

Chân Nguyệt hất tay hắn ra,"Đừng có mà động tay động chân, chỉ cần huynh có thể kiếm tiền là được."

Kiều Triều thầm nghĩ: "Vậy ra, nàng chỉ quan tâm đến tiền thôi sao? Rõ ràng trước kia nàng còn nằm trong lòng ta ngủ, giờ lại bảo không được động tay động chân?"

Sau một lúc nằm đó, Kiều Triều quyết định rời khỏi phòng, đi ra ngoài phòng khách, nơi Kiều Trần thị và những người khác vẫn đang ngồi cạnh đống lửa để đón giao thừa.

"Chân thị đâu?" Kiều Trần thị hỏi.

Kiều Triều ngồi xuống đáp: "Nàng ngủ rồi."

Tiền thị ngồi bên cạnh, ngáp dài,"Đại tẩu không đợi giao thừa à?"

Kiều Triều nói: "Ta thay nàng đợi cũng được."

Tiền thị lập tức quay sang nhìn Kiều Nhị. Kiều Nhị vỗ nhẹ tay nàng,"Nếu mệt rồi thì nàng cứ đi nghỉ đi, hôm nay nàng cũng vất vả rồi."

Tiền thị cười,"Vậy cũng được. Cha nương, con đi nghỉ ngơi chút."

Kiều Trần thị gật đầu: "Ừ, cứ đi nghỉ đi, để chúng ta ở lại đợi giao thừa. Đứa nào mệt thì cứ đi ngủ trước." Tỷ muội Tiểu Hoa đã ngủ từ lâu, trẻ con còn nhỏ không thể thức thâu đêm.

Sau khi Tiền thị về phòng, Kiều Đại Sơn mới nói chuyện với ba nhi tử: "Năm mới, cả nhà chúng ta phải làm việc thật chăm chỉ. Trẻ con lớn lên thì chi phí cũng ngày càng nhiều, ruộng đất của nhà mình lại ít. Tương lai, lão Tam nếu cưới thê tử, rồi lão Nhị cũng sẽ sinh thêm con, mà nếu sinh nhiều, thì không biết mảnh ruộng này có đủ nuôi sống cả nhà không."

Kiều Trần thị bên cạnh tiếp lời: "Còn chuyện thuế má nữa, ngày càng nặng nề. Lần trước ta ra chợ, nghe nói ở miền Nam đã xảy ra thiên tai, biên giới thì vẫn đang có chiến tranh. Chúng ta còn may mắn hơn nhiều nơi. Chỉ sợ sau này sẽ có thêm chuyện gì không hay xảy ra."

Kiều Đại Sơn trầm giọng nói: "Khi có thiên tai, dễ sinh ra bọn thổ phỉ. Ta nhớ tằng tổ phụ các con từng kể, thời ấy thổ phỉ đông như kiến, chúng g.i.ế.c người không chớp mắt. Mỗi khi đi qua thôn là g.i.ế.c sạch, cướp sạch."

Kiều Nhị lo lắng: "Chỗ chúng ta chắc không có thổ phỉ đâu, phải không cha?"

Kiều Đại Sơn lắc đầu: "Ai mà biết trước được? Tạm thời thì chưa thấy có gì, nhưng cũng còn tùy vào cách triều đình xử lý thế nào."

Kiều Triều, lần đầu nghe gia đình nhắc đến chuyện triều đình, tò mò hỏi: "Nếu miền Nam đã gặp thiên tai, chẳng lẽ triều đình không cử người đến cứu trợ sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 168



Kiều Đại Sơn gãi đầu: "Ta cũng không biết rõ, có lẽ do tai họa quá lớn chăng?"

Kiều Tam ngồi bên cạnh thì thầm: "Trước đây, đệ nghe phu tử nói rằng mấy quan lại không làm tròn trách nhiệm, nên tai họa mới ngày càng nghiêm trọng hơn." Lúc kể đến đây, Kiều Tam nhớ lại phu tử nhà mình đã nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến chuyện này, nhưng cũng ngưng ngay sau đó vì sợ nói lỡ lời.

Kiều Triều lấy cặp gắp than chỉnh lại đống than hồng, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, dường như đang suy nghĩ gì đó. Còn Kiều Đại Sơn và những người khác đã bắt đầu bàn sang chuyện khác.

Thức đến quá nửa đêm, Kiều Tam không kìm được mà ngáp dài, Kiều Trần thị cũng đã về phòng nghỉ ngơi trước. Chỉ còn lại Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị và Kiều Triều ngồi đợi đến khi nghe tiếng gà gáy, lúc đó cả ba mới đứng lên chuẩn bị đi ngủ. Trong phòng, Chân Nguyệt đã làm ổ chăn thật ấm áp. Kiều Triều vừa chui vào liền cảm nhận được hơi ấm, nhưng khi chạm vào, Chân Nguyệt lại hơi rùng mình vì lạnh.

Nàng xoay người, kéo Tiểu A Sơ lại gần mình hơn, đợi đến khi thân thể Kiều Triều ấm lên, nàng mới xoay người qua dựa vào hắn một chút.

Kiều Triều chỉ biết thở dài...

Cả đêm trôi qua bình yên. Sáng hôm sau, Chân Nguyệt tỉnh dậy trong tiếng náo nhiệt, bên cạnh là Tiểu A Sơ đã thức dậy, tự mình chơi với ngón tay. Thấy nương thức giấc, Tiểu A Sơ cười rạng rỡ, giơ tay đòi nàng bế.

Kiều Triều đã dậy từ sớm, không rõ đi đâu.

Bên ngoài, Kiều Trần thị mở cửa sớm và chẳng bao lâu sau, đã có lũ trẻ đến chúc tết.

"Nãi nãi, năm mới cát tường!" lũ trẻ đồng thanh chào.

Kiều Trần thị mỉm cười, vui vẻ đáp: "Tốt, tốt, chúc các cháu bình an, cát tường như ý!" Bà lấy ra một cái hộp đựng đầy đậu phộng và hạt dưa, phát cho mỗi đứa trẻ một ít. Những món này bà đã chuẩn bị sẵn từ năm trước, dành cho các đứa nhỏ trong làng.

Tiền thị cũng tất bật sửa soạn cho nữ nhi nhà mình, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên được mặc quần áo mới tinh tươm rồi giục chúng đi chúc tết.

Khi Chân Nguyệt bước ra cửa, thấy ba đứa nhỏ đã được trang điểm gọn gàng, lễ phép chào: "Mợ cả, năm mới cát tường như ý!"

Chân Nguyệt xoa đầu chúng, mỉm cười: "Năm mới vui vẻ, bình an." Nàng đưa cho mỗi đứa một bao lì xì đỏ thắm.

Ba đứa nhỏ vui mừng khôn xiết, không ngờ năm nay lại được mợ cả cho tiền lì xì. Trước đây, mợ cả / đại bá mẫu thường nói chúng là đứa nha đầu mất tiền, chẳng bao giờ được nhận lì xì.

Năm nay thật khác biệt.

Kiều Triều từ phía sau bước tới, cũng phát cho mỗi đứa một bao lì xì nữa. Ba nữ hài cảm thấy hạnh phúc vô cùng, liên tục cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn cữu cữu / bá phụ."

Lũ trẻ còn chào Kiều Trần thị: "Bà ngoại / nãi nãi, năm mới cát tường như ý!"

Kiều Trần thị cũng cười vui vẻ, đáp lại: "Được, được, chúc các con bình an khỏe mạnh!" Bà cũng phát cho mỗi đứa một bao lì xì và lấy một ít đồ ăn bỏ vào túi chúng.

Tiền thị giúp bọn trẻ cất lì xì vào chỗ an toàn, rồi bảo: "Đi chúc tết nhanh lên, nhớ lấy nhiều đồ ăn về đấy! Đừng chỉ để người ta đến nhà mình lấy, nhà mình cũng phải đi lấy đồ ăn từ nhà khác chứ."

Ba đứa nhỏ nhảy chân sáo, theo lũ trẻ trong làng đi gõ cửa từng nhà xin đồ ăn. Đến nhà Lâm gia, vừa mở cửa, Mã thị đã tỏ ra không kiên nhẫn, chỉ cho mỗi đứa hai viên đậu phộng rồi đuổi đi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 169



Lâm Tiểu Hổ nhìn thấy túi của Tiểu Hoa căng phồng, liền lao đến cướp,"Cho ta một ít, bọn nữ hài các ngươi sao lại có thể ăn nhiều như vậy?"

Tiểu Hoa né tránh nhưng vẫn bị Lâm Tiểu Hổ lấy mất một ít đồ ăn, nàng tức giận nói: "Không được! Đồ này là của ta!" Những ngày gần đây, tiểu nha đầu được học chữ, hơn nữa cô bé còn học được cách cư xử từ mợ cả Chân Nguyệt đối với những con người cực phẩm, cho nên Tiểu Hoa cũng dũng cảm một chút.

Trong lòng Tiểu Hoa, mợ cả là người giỏi nhất. Nếu cô bé bị bắt nạt, mợ cả chắc chắn sẽ giúp cô bé đòi lại công bằng. Trước đây, nếu bị ức h**p, Tiểu Hoa chỉ biết im lặng chịu đựng, không dám mách ai. Nhưng bây giờ, cô bé biết chắc rằng mợ cả sẽ không để mình chịu thiệt thòi.

"Ngươi mà bắt nạt ta, ta sẽ về mách mợ cả," Tiểu Hoa nhìn Lâm Tiểu Hổ, giọng đầy quyết tâm.

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng đồng thanh: "Tỷ tỷ, chúng ta về mách mợ cả ngay bây giờ."

Mã thị nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng ta vội vã giật lại những thứ Lâm Tiểu Hổ đã lấy từ tay Tiểu Hoa và ném trả lại cho Tiểu Hoa."Thôi, thôi, trả lại cho các ngươi! Đừng có mà nói linh tinh, Tiểu Hổ nhà ta không có lấy đồ của ngươi đâu! Sáng sớm đã gặp xui xẻo!" Dứt lời, Mã thị phịch một cái, đóng cửa lại thật mạnh.

Tỷ muội Tiểu Hoa nhanh chóng nhặt những hạt đậu phộng rơi xuống đất. Trong khi đó, mấy đứa trẻ khác cùng đi với các cô bé thì thầm:

"Nhà Lâm Tiểu Hổ keo kiệt quá! Chỉ cho chút xíu đậu phộng."

"Đúng vậy, từ nay chúng ta không cần chơi với Lâm Tiểu Hổ nữa. Nương nó cũng không tử tế."

"Phải rồi, đúng là không nên."

"Tiểu Hoa, đi thôi, chúng ta qua nhà nãi nãi nào."

Tiểu Hoa vừa nhặt nốt đậu phộng vừa đáp: "Được, Tiểu Thảo, Tiểu Niên, chúng ta đi." Một bầy trẻ con ríu rít nhảy nhót, rời nhà Mã thị để tiếp tục chạy sang nhà khác chúc tết.

Trong nhà, Chân Nguyệt vẫn còn đang chuẩn bị nhận lì xì của Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn. Bà nói: "Hy vọng năm sau phu thê các con khỏe mạnh, và sinh thêm một đứa cháu trai bụ bẫm."

Nghe vậy, Chân Nguyệt chỉ liếc nhìn Kiều Triều một cái, rồi cười nhạt... Cháu trai bụ bẫm ư? Dù rằng nàng và Kiều Triều đang cùng chung một giường, nhưng giữa họ thực sự chẳng có tình cảm gì để nói đến chuyện đó. Với Chân Nguyệt, Kiều Triều hiện tại chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi.

Chuyện sinh con ư? Một đứa con là quá đủ rồi. Nàng chẳng có đủ sức lực hay hứng thú để sinh thêm. Hiện tại, tiền còn chưa có đủ thì sinh thêm con cái làm gì?

Còn về phần Kiều Triều, tuy rằng hắn coi Chân Nguyệt là thê tử của mình và luôn nỗ lực kiếm tiền cho gia đình, nhưng chuyện sinh thêm con dường như chưa phải là điều hắn bận tâm. Tuy Chân Nguyệt không giống những thôn phụ khác, nhưng giữa hai người bọn họ, vẫn chưa có đủ tình cảm để đi đến mức ấy.

Dù có khi hắn có ý định, nhưng hắn cũng cảm thấy rằng, nếu có đề cập tới, rất có thể hắn sẽ bị Chân Nguyệt đánh một trận, thật sự là một trận.

Bởi vì ngày mai là ngày về nhà mẹ đẻ, sau bữa cơm trưa, Kiều Trần thị giúp Chân Nguyệt và Tiền thị chuẩn bị đồ đạc mang theo về.

Không quá nhiều, mỗi người một cái rổ lớn. Trong rổ có vài củ cải trắng to, một bó rau xanh, một miếng thịt khô, một ít gạo và mì, cùng một túi đậu phộng và hạt dưa để ăn vặt.

Chân Nguyệt nhìn thấy gạo trắng trong rổ, liền lên tiếng: "Đổi gạo trắng thành gạo lức đi, năm cân nhiều quá, một cân là đủ rồi." Người nhà Chân gia không đáng để ăn gạo trắng, cho họ gạo này chỉ tổ phí phạm.

Tiền thị đứng bên cạnh cũng hưởng ứng: "Ta cũng đổi, gạo trắng nhà mình không dễ gì mà có." Gạo trắng rất quý, nhưng quả thực ăn rất ngon, chẳng có lẫn một hạt nào không vừa ý.
 
Back
Top Bottom