Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 85: Nhưng Phe Mình Có Gundam



Trong lúc Phong Gian Nguyệt, Lăng Thanh Vân giằng co với Dạ Hoa phu nhân, ta đã nhân cơ hội lách ra sau lưng, bò lên cầu đá nổi.

Hình như hai người bọn họ cũng nhận ra mục đích của ta, nên cố ý đứng đằng trước nói chuyện, làm loạn thính giác của Dạ Hoa phu nhân, để ta thuận lợi bò lên cầu đá nổi, càng ngày càng tiến gần "hòn đảo" giữa dòng suối, nơi có pho tượng thần ngự trị.

Trước đó ta từng nói, cầu đá nổi không phải một con đường thẳng bình thường, mỗi bước đi đều dựa theo phán đoán, có phiến dẫn đi vòng vèo, thậm chí có phiến còn là bẫy rập, chỉ cần đặt chân lên là sẽ ngã xuống.

Lúc này, ta bắt đầu đứng trước lựa chọn, đối diện là hai viên đá đen, một trái một phải, viên nào cũng cần nhảy lên mới có thể vượt qua. Nhưng, ta không biết con đường nào mới là đúng, nên nhất thời cứ nhìn chằm chằm, rồi dần ngây ra.

Dòng suối sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên, mồ hôi trên thái dương chảy xuống, ta ngước mắt, khẽ nhìn về phía trước, lúc này bức tượng khổng lồ đã ở ngay trước mặt, tựa như một ngọn núi đồ sộ, đôi mắt ưng sắc bén nhìn từ trên xuống dưới, khiến người phàm như ta không nhịn nổi mà tự thấy bản thân thật nhỏ bé.

Đúng lúc này, ta đột nhiên nghe thấy phía sau truyền lên một tiếng, "Cẩn thận!"

Ta kinh hãi quay đầu, hóa ra Dạ Hoa phu nhân rốt cuộc cũng phát hiện mánh khóe của bọn ta, bà ta quay đầu lại, chĩa nỏ độc về phía ta.

Vậy càng chứng tỏ kế hoạch của bọn ta đã đi đúng hướng, bà ta thà từ bỏ việc bảo vệ bản thân, chứ không muốn để ta tới gần tượng thần!

Chỉ trong một phần mười giây, ta đã ý thức được, hai bên đã rơi vào trạng thái cân bằng.

Mấu chốt của cán cân này chính là "phán đoán".

Tựa như thủ môn bắt penalty, nếu đợi đến khi cầu thủ sút bóng mới phản ứng thì đã muộn. Hiện tại, cả ta và Dạ Hoa phu nhân đều là thủ môn lẫn cầu thủ.

Nếu ta bất động, chờ bà ta bắn tên rồi mới né thì chắc chắn không kịp. Ta bắt buộc phải quyết định nhảy sang bờ bên kia ngay bây giờ, cược vào xác suất bà ta đoán hướng sai. Dạ Hoa phu nhân cũng thế, đặt cược vào hành động tiếp theo của ta, mới nhắm nỏ chuẩn xác.

Đúng lúc này, Phong Gian Nguyệt bỗng hô to một tiếng: "Bên phải!"

Ta kinh hãi, khi con người đang không biết lựa chọn thế nào, họ thường vô thức nghe theo mệnh lệnh.

Nhưng, cùng lúc đó, ta chợt nghe thấy một mệnh lệnh khác, là giọng của Lăng Thanh Vân.

"Back!"

Âm thanh có vẻ hơi chậm, nhưng trong tích tắc ấy, ta đã nhận ra sự phối hợp giữa hai người họ.

Không biết bọn họ đã ra hiệu, thương lượng với nhau như thế nào, nhưng rõ ràng mệnh lệnh của Phong Gian Nguyệt chỉ là giả, mệnh lệnh của Lăng Thanh Vân mới là ám hiệu thật.

Đề phòng kẻ địch nghe thấy, cái tên này, vậy mà còn dùng cả tiếng Anh...

Thế là, ta tức tốc nhảy lùi về phía sau, gần như cùng lúc đó, chiếc nỏ lóe lên ánh sáng màu xanh vụt qua không trung.

Ta đứng trên phiến đá phía sau, lảo đảo vài bước mới giữ được thăng bằng. Lúc nhìn về phía trước, bỗng không khỏi rùng mình.

Phiến đá nổi bên phải rung chuyển dữ dội, sụp đổ rồi chìm xuống nước, sôi ùng ục, tạo thành vô số bọt khí. Nếu vừa nãy ta nhảy sang đó, chắc chắn giờ đã ngã xuống dòng nước nóng bỏng, biến thành một quả trứng luộc.

Nhưng còn bên trái? Cũng không an toàn, mũi tên cắm phập vào phiến đá bên trái, đuôi tên vẫn còn rung rinh. Nếu chọn hướng đó, ta cũng sẽ biến thành một xiên thịt nướng.

Bên phải là bẫy, bên trái bị mũi tên chặn đường, ván cờ này, vốn dĩ Dạ Hoa phu nhân đã ở thế bất bại.

Chỉ là bà ta không thể ngờ, Lăng Thanh Vân lại bảo ta nhảy về chỗ cũ.

Nhưng hiện tại, thế cân bằng đã bị phá vỡ, bà ta mất đi vũ khí uy h**p, ta bắt đầu thừa thắng xông lên, nhảy sang hòn đá bên trái—— nơi đó vừa bị mũi tên bắn trúng, chứng tỏ nó không hề bị sụp. Ta lướt qua chướng ngại vật cuối cùng, vòng ra đằng sau bức tượng.

Quả nhiên, nơi đó có một cánh cửa, đủ cho con người ra vào.

Ta trèo thẳng một hơi, bên trong bức tượng là một không gian khổng lồ, khu vực giữa ngực hình như là buồng điều khiển, phía trước có ô cửa bằng pha lê, nhìn thông ra bên ngoài. Hai bên tay có cần điều khiển, trông như ly hợp hay là cần số gì đó.

Ta đã từng nhìn thấy bản thiết kế một lần, dùng toàn bộ sức lực kéo một cần khống chế, bức tượng đột nhiên phát ra tiếng nổ và bắt đầu di chuyển.

Đúng như suy đoán của ta, "mẫu thân" An Chiêu Loan, đã thiết kế một Gundam (1) phiên bản cổ đại...

(1) Là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ.

Mọi người bên dưới nghe thấy tiếng nổ, kinh ngạc tới ngây người, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn ta, dưới góc nhìn của ta, bóng cánh ưng khổng lồ của pho tượng bao trùm lên bọn họ.

Dưới sự điều khiển của ta, con rối khổng lồ đưa một chân, vượt qua dòng suối sôi ùng ục.

Ta thấy Lăng Thanh Vân há hốc miệng, không thể tin nổi, miệng phun ra một tràng: "Oh my lord, what did you do in your last life!"

Ta đứng trong gian điều khiển, đáp lời hắn: "Ta học đại học chuyên ngành thiết kế cơ khí, tin hay không tùy chàng, hơn nữa trong những năm tháng trải qua nhân sinh phong phú, ta cũng đã học lái máy xúc từ đệ đệ của nhị di phu!"

Mặc dù thao tác chưa thuần thục, làm bức tượng y hệt vị thần Ấn Độ này cứ vặn vẹo như tập yoga, nhưng bước cao bước thấp vẫn là một bước tiến vĩ đại của nhân loại, ta rốt cuộc cũng vươn tay thành công, kéo Phong Gian Nguyệt, Lăng Thanh Vân và Phong Gian Tuyết đang bất tỉnh lên..

Không cần phải nói, lúc này động tĩnh đã vô cùng lớn, đánh động tới tất cả người Dạ bên trong. Dạ Hoa phu nhân cũng la lên, cánh cổng mở toang, vô số võ sĩ mặc áo đen xông vào, bắt đầu tấn công cả bọn.

Tuy nhiên, những đợt tấn công yếu ớt của con người chẳng khác gì những vết muỗi đốt trên cơ thể khổng lồ của con rối gỗ.

Ta thao tác càng lúc càng thuần thục, điều khiển con rối nắm tay lại, đấm mạnh xuống mặt đất, từ bên dưới trông lên chẳng khác nào Như Lai Thần Chưởng. Mỗi nơi nó đi qua, bụi đất đều bay mù mịt, tiếng kêu kinh hãi vang vọng, cây cột thạch nhũ cũng bị một chưởng đánh gãy.

Vậy nhưng, ta vẫn không có tâm trí nào đặt vào trận chiến, so với âm mưu đáng sợ đằng sau, bây giờ tiêu diệt một số người Dạ này, căn bản chẳng thấm vào đâu. Thế là ta điều khiển bức tượng thần kia, giơ cả hai tay lên. Nơi đây vốn là một hang động dưới lòng đất, cú giơ tay này đã làm vỡ lớp đất đá yếu ớt, khiến cát bụi rơi xuống như mưa.

Ta bất chấp tất cả, chống hai tay xuống, đu lên giống như xà đơn. Bỏ lại đám võ sĩ kêu gào khóc lóc, lực bất tòng tâm ở phía sau.

Ra khỏi động ngầm, trở lại mặt đất, bắt gặp cơn gió mát thổi qua, ánh trăng chiếu rọi, ta thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ những điều bình dị như vậy lại khiến lòng người kích động đến thế.

Đúng lúc này, ta chợt chú ý, dưới ánh trăng có một bóng xanh xanh, nàng ta đang bị mười tên hắc y bao vây.

Ta nhận ra, đó là An Ngọc Noãn. Chúng ta vừa mới bị nàng chơi một vố lớn, đao kiếm giao chiến. Nhưng lúc này, rõ ràng nàng ta bị người Dạ phục kích, ám vệ bên cạnh đã chết hết, mỗi bước chân đều loạng choạng, lảo đảo.

Ta quay lại, liếc mắt nhìn Lăng Thanh Vân một cái, sắc mặt hắn có chút khó nói, nhưng vẫn thấp giọng: "Cứu nàng."

Ta cũng hiểu rõ. Giờ phút này, ân oán cá nhân đều phải bỏ qua. Nếu không ai kịp về đúng thời hạn, ngọn lửa có thể sẽ gặp phải thùng dầu.

Thế là ta bèn điều khiển bức tượng tiến lên, tung một chưởng, đánh tan đám người Dạ.

Cách một khoang điều khiển, ta đối diện với "tỷ tỷ" trong bóng đêm, nàng ta ngẩng đầu, miệng hơi há ra, biểu cảm rất khó hình dung, cơ thể thậm chí còn khẽ run rẩy, đây là tác phẩm mà mẫu thân "bọn ta" để lại, là ưng thần khổng lồ mà Dạ tộc tôn sùng, ta không đoán được, nội tâm nàng ta đang kích động hay là kinh sợ.

Ta vươn hai ngón tay, "nhặt" nàng ta lên, sau đó đưa vào khoang điều khiển.

Mấy người bọn ta vừa mới chạm mặt, lúc này lại tề tụ ở đây, không khí nhất thời có chút khó tả.

Ta và Lăng Thanh Vân để cho nàng ta một chút không gian vừa là tôn trọng, vừa là phòng bị, Lăng Thanh Vân ấn một tay lên chuôi kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

An Ngọc Noãn thở d.ốc, nửa thân áo xanh đã nhuốm đầy máu, mắt thường cũng thấy trên làn da trắng như ngọc lạnh có vết thương. Sau một lúc lâu, nàng ta cúi đầu, cất giọng khàn khàn: "Ngoại xâm chưa xong, huynh đệ tương tàn, ta hận bản thân ngu ngốc..."

Từ vẻ mặt đến âm thanh đều là nỗi xấu hổ và phẫn uất khó nói thành lời, hình như nàng ta đã biết được toàn bộ ngọn nguồn, nhận ra tất cả mọi người đều đã vướng vào cái bẫy của Dạ tộc. Và nàng ta chính là kẻ châm ngòi, để cho dịch bệnh lan tràn, vì quyền lực của An thị, khiến cả đại lục chìm trong hỗn loạn, vô tình trở thành chiếc quạt trong lò, thúc đẩy kế hoạch cho Dạ tộc.

Con người luôn luôn căm hận Dạ tộc, quyết thề báo thù cho phụ mẫu như An Ngọc Noãn, còn có gì khiến nàng ta cảm thấy châm chọc, đau đớn hơn sao?

Việc đã đến nước này, trách móc nặng nề thêm cũng vô ích, Lăng Thanh Vân chỉ thở dài một hơi.

Lúc này, Phong Gian Nguyệt đang ra sức cầm máu cho Phong Gian Tuyết chợt cất tiếng nghẹn ngào: "Khả Tâm, muội mau lên! Ca ca ta sắp không chống cự nổi rồi!"
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 86: Mây Đen Vần Vũ



Thiết bị động lực của cỗ máy bị ta đẩy lên mức tối đa, con rối khổng lồ chạy nhanh về hướng xuất phát ban đầu.

Trước con quái vật khổng lồ, người Dạ trên mặt đất trông thật nhỏ bé, chỉ cần dẫm bàn chân cỡ lớn xuống, bọn họ sẽ buộc phải tản ra. Có người hoảng loạn lạc vào biển cát hoang vu, giống như con kiến rơi vào cái bẫy của kiến sư tử, chỉ trong phút chốc đã bị cát nuốt chửng.

Bình minh bắt đầu le lói nơi chân trời, ánh sáng nhạt nhòa như bụng cá trắng. Từ xa đã thấy lửa trại cháy âm ỉ tại các đại doanh.

Nhưng, đúng lúc này, ta vội vàng phanh một chân lại.

Bởi vì trên mặt đất có một nữ tử rũ rượi, bạch y lấm lem, dáng vẻ tiều tụy đáng thương, chính là Sở Đinh Lan!

Mấy người bọn ta bất giác liếc sang Phong Gian Nguyệt, hắn nhỏ giọng nói: "Cứu nàng ấy..."

Cũng phải, bọn ta đã cứu An Ngọc Noãn lên đây, chút mâu thuẫn nhỏ giữa ta và Tiểu Vương chẳng đáng gì. Thế là, ta bèn điều khiển con rối, vươn bàn tay khổng lồ, đưa nàng ấy vào trong gian điều khiển.

Lúc này, gian điều khiển đã vô cùng chật chội, Sở Đinh Lan bị dồn đến sát cửa khoang, thậm chí còn không thể duỗi thẳng tay, phải khoanh lại sau lưng.

"Đinh Lan, nàng không sao chứ?" Phong Gian Nguyệt đang ôm ca ca trong lòng, nên chỉ có thể hỏi nàng bằng giọng điệu quan tâm, "Sao một mình nàng lại ở đây?"

"Ta, ta bị người khác bắt cóc. Nhưng đã nhân lúc bọn họ lơ là, tự chạy trốn khỏi đó."

Sự chú ý của ta đều dồn vào cỗ máy, nhưng nghe câu trả lời ngập ngừng, trong lòng bỗng hiện lên một dấu chấm hỏi: Không đúng, kẻ bắt cóc Sở Đinh Lan là ám vệ của An thị. Sau đó mới lạc vào tay người Dạ, tại sao nàng ấy lại ấp úng, không nhắc tới vậy.

Đúng lúc này, bên trong tượng thần đột nhiên truyền đến một âm thanh cực kỳ chói tai, giống như kim loại xẹt qua đầu gỗ, chẳng khác gì tiếng còi báo động trong căn phòng hiện đại, mấy người trong gian điều khiển vô thức bịt tai lại. Ngay sau đó, ta đột nhiên cảm thấy cơ thể bị nghiêng mạnh, con rối khổng lồ giơ một chân ra, rồi không còn cử động nữa.

Cửa khoang rung lắc rồi bật mở, Sở Đinh Lan rơi xuống đất. May mà bên dưới chỉ toàn cát, nên nàng ấy không bị thương nặng. Chỉ là, trong chớp mắt, mấy chục tên người Dạ từ xung quanh lao tới, bọc lấy nàng ấy.

Phong Gian Nguyệt sợ tới mức hô lên một tiếng, nhưng cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn ta.

Ta nhìn ra khỏi cửa sổ nơi lồng ng.ực con rối, Dạ Hoa phu nhân xuất hiện giữa đám người Dạ, bà ta cầm roi dài, cao giọng: "Làm tốt lắm, đây mới là Dạ cơ của chúng ta!" Sau đó, đám người Dạ xung quanh cũng đồng loạt hô lên, khoác cho Sở Đinh Lan một bộ áo choàng tua rua ngũ sắc.

Mấy người bọn ta đều mông lung, chuyện gì vậy chứ?

Phong Gian Nguyệt nhìn xuống, hắn vịn tay vào cửa sổ, hét lên một tiếng đứt ruột gan, "Đinh Lan!!"

Dường như Sở Đinh Lan cũng nghe thấy tiếng hắn gọi, nàng chỉ ngẩn ra nửa giây rồi hét to vào không trung: "Ta không còn cách nào khác, ta thật sự không còn cách nào khác!"

Dạ Hoa phu nhân đứng chắn phía trước, nói: "Dạ cơ đại nhân, người vừa vạn tổ quy tông, tốt nhất vẫn nên vứt bỏ chuyện cũ thì hơn."

Nói xong, bà ta lại giơ roi làm kiếm, như thể đang khích lệ sĩ khí cho tộc nhân: "Bây giờ chúng ta đã tìm thấy "Dạ cơ", đại nghiệp của quân vương sắp thành! Hãy để vinh quang của Dạ tộc thiêu rụi tất cả những kẻ đã làm hại chúng ta!!"

Chuyện đã tới nước này, ta cũng mơ hồ hiểu ra tất cả, nhưng tình thế hiện tại không cho phép bàn luận thêm.

An Ngọc Noãn vẫn trầm mặc từ đầu tới cuối, che vết thương trên bụng, nghiến răng nói: "Vừa rồi nàng ta... đã khởi động cơ chế tự hủy trong tượng thần..."

Ta: "..."

Lăng Thanh Vân: "..."

Cả bọn bước vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn tiếp tục ở trên con rối này cũng không được, nhưng mất đi tấm khiên này, với tình trạng già nua yếu ớt hiện tại, bọn ta sẽ bị đám người Dạ phía dưới bao vây ngay lập tức.

Lúc này, ta đột nhiên nhớ ra, trong nguyên tác, Phong Gian Nguyệt từng sử dụng trận Bạch Nhạn hai lần, nói cách khác, hắn vẫn có thể khởi động thêm một lần nữa!

Ta cấp tốc nhìn về phía Phong Gian Nguyệt, chính bản thân hắn cũng hiểu, tình thế hiện tại dù có hơi mạo hiểm, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Đàn chim bạch nhạn được triệu hồi, bay kín cả trời, chúng mang theo những tiếng kêu thê lương xé lòng. Chở mấy người bọn ta vượt qua đoạn đường ngắn cuối cùng, chênh vênh giữa ranh giới của sự sống và cái chết, chiến tranh và hòa bình.

Người Dạ phóng tiễn đuổi theo, bắn trúng một số con bạch nhạn, nhưng cuối cùng, bọn ta cũng đến gần doanh trại.

Binh lính trong doanh trại đều chạy ra, chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu, nhất thời giơ hết đao kiếm lên. Cũng may, mặc dù hơi chật vật, nhưng quốc chủ ba nhà đều tiếp đất, hơn nữa vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo. Tránh chuyện hiểu lầm lẫn nhau.

Ta quay đầu nhìn lại, vẫn thấy bức tượng thần ở phía xa xa, nó đã phát nổ, tựa như một quả cầu lửa ở phía sau. Nhưng ở khoảng cách này, trên mảnh hoang mạc mênh mông, dáng vẻ to lớn ấy bỗng nhỏ bé đến nao lòng. Khung cảnh đó khiến lòng người không khỏi dâng lên cảm giác "niệm thiên địa chi du du, độc sàng nhiên nhi thế hạ (1)".

(1) Trích Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang, nghĩa là: Phía trước không thấy được người xưa, phía sau cũng chẳng thấy ai đến.

Ba vị quốc chủ lập tức ban lệnh chuyển thế phòng thủ sang thế tấn công, phái đội quân nhỏ tiến vào thành Vạn Quốc, truy tìm những người Dạ còn lại.

Nhưng ta đoán, hiệu quả sẽ chẳng khá khẩm đâu, nhóm người Dạ cũng biết, một khi bọn ta tìm được đội quân, nhất định sẽ bao vây tấn công bọn họ, cho nên đã nhanh chóng rút lui khỏi hang động. Đường hầm rắc rối phức tạp, bọn ta muốn truy lùng, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Trong lúc chờ tin tức, thời gian cứ thế chầm chậm trôi từng phút từng giây.

Ba vị quốc chủ đều được xử lý vết thương trên người, Lăng Thanh Vân và An Ngọc Noãn rốt cuộc vẫn còn trẻ, vết thương cũng không phải trí mạng. Chỉ có Phong Gian Tuyết, cho dù đã dùng phương thuốc tốt nhất, nhưng đến mắt thường cũng có thể nhìn ra, sinh mệnh của hắn đang có chuyển biến xấu, hắn nửa tỉnh nửa mê, tới gần trưa mới mở mắt ra một lần.

Ta phát hiện tinh thần hắn hình như đã khá lên một chút, trong lòng vừa kịp sung sướng thì Lăng Thanh Vân lại lắc đầu, trầm giọng thì thầm bên tai: "Hồi quang phản chiếu..."

Phong Gian Tuyết nằm trên chiếc sập hành quân, hắn vươn một tay xoa xoa đầu Phong Gian Nguyệt, mỉm cười: "Gian Nguyệt, lâu rồi không gặp..."

Câu này khiến mũi ta cay cay, trước đây đôi huynh đệ bọn họ vì hiểu lầm không đáng có, nên phải xa cách lâu tới vậy, nhưng bây giờ gặp nhau, lại phải đối diện với sinh ly tử biệt.

Phong Gian Nguyệt khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, ngũ quan anh tuấn gần như đều méo mó.

"Ca, ca... Cố một chút, huynh sẽ không sao cả... Đệ sẽ bắt độc phụ mắt mù đó lại, báo thù cho huynh..." Hắn nghẹn ngào, nói năng lộn xộn.

Phong Gian Tuyết cố gắng mở to mắt, nhìn hắn, rồi nằm trên giường lắc lắc đầu: "Tình cảm vốn dĩ là tự nguyện, nếu đã đánh cược thì phải dám chịu thua, ta không hận nàng ấy."

Vậy mà sau đó Phong Gian Tuyết còn khẽ mỉm cười: "Gian Nguyệt à, ta không cho đệ hành động theo cảm tính, không ngờ, bây giờ bản thân lại thua trong tay một nữ nhân, có phải rất nực cười hay không..."

Phong Gian Nguyệt không trả lời, chỉ có tiếng nức nở.

"Thôi, đừng nói nhiều nữa," Phong Gian Tuyết cầm một tay Phong Gian Nguyệt, chống nửa người dậy.

Môi hắn đã tái nhợt, khuôn mặt vàng vọt, trong phòng tràn ngập mùi ngọt tanh, gần như đều từ máu của hắn, nhưng Phong Gian Tuyết vẫn chống đỡ chút tôn nghiêm cuối cùng của bậc quốc chủ, cổ họng phát ra âm thanh nhỏ bé yếu ớt, nhưng rất chân thành và quả quyết.

"Chư khanh ở đây đều là nhân chứng. Cô không có con cái, nên truyền ngôi cho vương đệ Phong Gian Nguyệt, Gian Nguyệt văn võ song toàn, khắp thiên hạ không có người thứ hai, chỉ là tâm tính đơn thuần, không rành thế sự... Mong các khanh đồng tâm hiệp lực, phò tá Gian Nguyệt như phò tá cô, như vậy khi xuống dưới suối vàng, cô cũng có thể nhắm mắt..."

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người ở đây đều đỏ ngầu hai mắt, khuôn mặt đậm vẻ bi thương. Phong Gian Nguyệt nắm tay áo ca ca mình, gào khóc: "Ca! Ca! Đệ không cần vương vị, đệ muốn huynh sống..."

Khóe môi Phong Gian Tuyết cuối cùng cũng khẽ cử động: "Gian Nguyệt, đệ nên trưởng thành rồi..."

Chữ cuối cùng chưa kịp dứt, ngón tay hắn đã trượt khỏi mặt Phong Gian Nguyệt, rơi xuống mặt đất..

Tiếng bi ai vang vọng khắp nơi. Phong Gian Nguyệt cũng khóc đến mức lạc cả giọng.

Ta đứng trước mặt mọi người, trong lòng chua xót, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Ai mà không muốn mãi mãi ngây thơ hồn nhiên chứ, kẻ nào không mong trở về vẫn là thiếu niên năm ấy.

Chỉ là thế giới này luôn ép con người ta gánh vác trách nhiệm, ép họ phải trưởng thành, trở thành một người lớn phức tạp chỉ trong một đêm.

...

Trong khoảnh khắc bi thương, một tin chấn động hơn nữa bất ngờ truyền đến: Phía xa, một con thanh điểu bay vào doanh trại, chiếc đuôi dài đã rụng, bộ lông xanh biếc loang lổ vết máu.

An Ngọc Noãn kinh hãi, để con thanh điểu đậu trên cánh tay.

Dưới chân nó có thư, là tướng lĩnh biên cương An thị gửi đến.

Mở thư ra, bên trong là nét chữ thảo, được viết bằng máu.

Quân hoàng Dạ tộc đã xuất binh, ngóc đầu trở lại, đội quân biên giới hưởng thụ mấy chục năm hòa bình không kịp đề phòng, thất bại liên tiếp, năm thành trì thất thủ. Không chỉ An thị, lãnh thổ của Phong thị cũng nằm trong phạm vi tấn công. Bức huyết thư này được viết khi thành trì thứ sáu đã hết đạn cạn lương, nhằm báo tin về Trung Nguyên, sớm ngày chuẩn bị.

Đọc xong thư, tất cả mọi người đều bàng hoàng, như rơi vào hầm băng.

Đúng như Dạ Hoa phu nhân nói, Dạ tộc chưa bao giờ từ bỏ ý định báo thù.

Bất kể bọn ta có bằng lòng hay không, tiếng còi báo động đã vang lên một lần nữa, mây đen chiến tranh phủ kín khắp lục địa.
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 87: Trận Thắng Đầu Tiên



Thiên hạ thái bình đã lâu, nhất thời không thích ứng kịp sự rung chuyển này.

Tin tức chiến trận kéo đến ùn ùn, từng tin từng tin khiến lòng người khiếp sợ.

Cửa Phi Tuyết thất thủ, thành Ngưng Băng bị hạ, đại quân Dạ tộc thế như chẻ tre, tấn công thiêu rụi làng mạc An thị và Phong thị.

Chưa hết, bấy giờ mọi người mới phát hiện, các Dạ nữ thơm tho mềm mại đã sớm kết thành một mạng lưới ngọt ngào.

Trong vòng mấy ngày, các sủng thiếp liên tục xúi giục tướng lĩnh, làm lộ tin tình báo, bởi vì mối quan hệ giữa Phong Gian Tuyết và Dạ Hoa, nên khu vực tổn thất nghiêm trọng nhất là Phong quốc. Thậm chí còn có một Dạ nữ ám sát viên quan chuẩn bị ra tiền tuyến, khiến nội bộ Phong gia rối loạn.

Chưa đầy hai tuần, quân Dạ tộc đã biến thành một mũi tên khổng lồ cắm thẳng vào Trung Nguyên, một vùng tam giác đen hiện rõ ràng ngay trên bản đồ. Điều nực cười nhất là, họ đánh thẳng vào Tam Sơn, Giang Hiển Diệu là nguồn căn mọi chuyện bị treo lên cột cờ đầu tiên.

Thời cuộc đã tới mức độ này, ba nhà Phong An Lăng quyết định xuất binh khẩn cấp, tạo thành liên minh, cùng nhau kháng người Dạ. Nói ra cũng thật hoang đường, mới cách đây không lâu, ba nhà vẫn còn tính kế lẫn nhau, lục đục nội bộ, nhưng bây giờ lại đoàn kết, cùng nhau chống lại kẻ địch.

Ba nhà tụ họp trước cửa Hiệp Thủy, nếu nơi này thất thủ, cả kinh Nam Hải sẽ mất đi vị trí hiểm yếu. Lúc này chúng ta rất cần một trận thắng, xoay chuyển thế cục nguy hiểm, vực dậy tinh thần quân sĩ.

May mà, An gia vẫn còn vài vị trưởng bối có kinh nghiệm thực chiến với Dạ tộc, cho nên trận chiến sẽ do An thị chủ đạo. Hai nhà Phong Lăng sẵn sàng làm cánh, chờ đợi chỉ thị.

Chuyện đã tới nước này, hoàn toàn đi xa khỏi mạch truyện nguyên tác, ta cũng đành bó tay, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trên thành quan sát.

Từ xa nhìn lại, bóng mây lờ lững, cờ xí phần phật, giáp đen giáo dài, ngựa chiến cao mình, chính là hàng kỵ binh "Dực Thần" chủ lực của Dạ tộc.

Phía bên An thị mặc áo giáp than chì, bắt đầu rời thành nghênh chiến.

Theo lời hai vị trưởng bối nói, binh số Dạ tộc không hề chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng rất kiêu dũng cơ động, kỵ binh tấn công bộ binh, chẳng khác gì chim cắt săn chim sẻ..

Một khi đã vậy, tại sao bọn họ vẫn muốn rời thành nghênh chiến?

Lăng Thanh Vân ghé lại gần, thì thầm bên tai ta: "Phải tin tưởng tỷ tỷ nàng."

Mặc dù bây giờ tất cả đều đã rõ, ta không phải An Khả Tâm thật sự, nhưng xưng hô này vẫn chưa sửa được.

Ta nhìn xuống dưới, bên phe mình, An thị đã áo giáp chỉnh tề, xếp thành khối phương trận lớn. Đội hình hơn vạn người di chuyển trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng giáp va chạm và bước chân nhịp nhàng. Đại trận nhanh chóng hình thành, chính giữa dựng lên lá cờ lớn thêu chữ "An" to tướng, tung bay trong gió.

Đối diện là kỵ binh Dạ tộc, nghe nói thủ lĩnh "Dực Thần", chính là Nữ đế của họ.

Bởi vì Dạ tộc đã rời khỏi Quan Trung, nên bọn ta không có nhiều thông tin, nhờ vào manh mối điều tra gần đây mới biết được một chuyện: Năm đó, An Chiêu Loan lợi dụng kế Mộc Thần, ám sát thủ lĩnh Dạ tộc và người thừa kế, khiến Dạ tộc như rắn mất đầu, lâm vào nội chiến, nhưng cuối cùng muội muội năm đó của Dạ đế đã chiến thắng, trấn áp phản loạn, thống nhất bộ tộc. Đồng thời còn giấu tài, mưu đồ bí mật chống lại Trung Nguyên. Nữ đế mà chúng ta đang đối mặt chính là bà.

Vị Nữ đế đội mũ sắt hình mỏ diều hâu, bộ giáp trên mình bị áo choàng đen phủ kín. Từ xa nhìn lại, sự sát phạt nam tính lấn át vẻ mềm mại của nữ nhi. Bà giơ tay, vung mạnh xuống, thét một tiếng dài, âm thanh thốt ra từ cổ họng giống như tiếng dao chém vào không khí, phá tan mọi phiền muộn trong lòng:

"Tấn công——————"

"Dực Thần" nổi tiếng chiến đấu anh dũng, họ chia đội hình kỵ xạ thành hai bên, đội tiên phong chĩa giáo sắt, đội trung tâm dũng mãnh giơ đao. Kỵ xạ áp chế phản công, kỵ thương phá vỡ đội hình, kỵ binh tràn vào chém giết. Cách phối hợp này cực kỳ đơn giản nhưng lại hiệu quả đến khó tin, vừa tinh gọn vừa thực dụng, thiếu một chút thì không đủ, mà dư một chút lại trở nên thừa.

Nhưng mà, đa phần đối thủ đầu tiên của bọn họ đều không phân biệt được đâu là kỵ xạ đâu là kỵ binh, chỉ nhìn thấy một thủy triều đen tràn ngập trong mắt.

Hiện tại, Dạ đế dẫn đầu, đưa cả cơn sóng đen cuồn cuộn theo, vó ngựa đã chạy xa mà bụi đất vẫn mịt mù, tựa như mây đen bao phủ trời đất, ép sát vào trận địa quân ta. Mấy nghìn con ngựa đồng loạt nhảy lên rồi đáp đất, tiếng vang tựa như sấm rền, chẳng khác gì cái chày th*c m*nh vào trái tim người ta, khiến nó đau âm ỉ.

Hai trăm trượng... Một trăm năm mươi trượng... Một trăm trượng...

Bấy giờ, ta mới thấy An Ngọc Noãn vung tay dứt khoát, cùng với đó là tiếng kèn trầm thấp, lá cờ xanh tung bay trên gò đất bên cạnh.

Tiếng kèn vừa vang lên, đại trận trung quân của An gia vừa nhanh nhẹn vừa chỉnh tề, bắt đầu lùi lại. Đồng thời, nhìn theo hướng cờ hiệu, hai cánh thủy triều đen đang cuộn lên, hàng vạn mũi tên lao tới như mưa.

"Phóng tên! Phóng tên!" Quân bên Phong Gian Nguyệt bất ngờ xuất hiện, khàn giọng gầm lên, hắn chỉ huy đội trường cung Phong thị mai phục sau những hàng rào gỗ phòng thủ, nằm dọc hai bên con đường mà kỵ binh nhất định phải đi qua. Từng loạt mũi tên vút ra như bầy châu chấu, tấn công mạnh mẽ vào hai cánh quân Dạ.

Cung thủ kỵ binh Dạ tộc không ngừng bắn trả. Từng đợt tên qua lại dày đặc đến mức gần như có thể dựng nên một chiếc cầu vòm trên không, đủ để người ta qua lại. Thỉnh thoảng lại có tiếng hét thảm thiết vang lên khắp chiến trường, hòa vào tiếng vó ngựa dồn dập, khiến người ta khó mà phân biệt được tiếng kêu xuất phát từ phương nào.

Mặc dù hai cánh đã chịu tổn thất không nhỏ, nhưng phần lớn kỵ binh của đội "Dực Thần" vẫn giơ cao khiên da, vượt qua mưa tên, áp sát đại trận mà An thị bố trí.

Thống soái người Dạ thúc ngựa xông lên đầu tiên, mũi thương lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, giống như con rắn độc khao khát được uống máu tươi.

Bọn họ tấn công thuần thục, tựa như lôi đình trút xuống, ta đoán, không biết bọn họ đã phá tan tuyến phòng thủ của đối phương bao nhiêu lần, mà tựa như thanh kiếm sắc bén xuyên thủng đáy túi vải.

Chỉ là giờ đây, hình như đã có ngoại lệ...

Nhịp trống đột nhiên trở nên dồn dập, cờ xanh trên gò đất xoay chuyển, quân An thị đang lui về phía sau đột nhiên trở mình phản công mạnh mẽ, hai cánh quân nhanh chóng tiến lên để bao vây, biến trận địa từ hình phương trận thành thế nửa vòng cung. Khi các đội quân tản ra, bức tường phòng ngự phía dưới dần hiện lên, một hàng khiên gỗ khổng lồ dựng đứng!

Đã đâm lao thì phải theo lao, Dạ đế hét lên một tiếng, lao về phía khiên gỗ. Tay trái bà vung mạnh, hàng chục kỵ binh phía sau lập tức dàn thành hàng ngang, vô cùng ăn ý, họ đồng loạt nhắm vào bức tường chắn bằng khiên. Định đâm thủng khiên chắn, phá vỡ trận hình.

Mấy chục ngọn thương dài sáng loáng đồng loạt đâm mạnh vào tấm chắn cao gần đến đầu người, tạo nên âm thanh tựa như tiếng r.ên rỉ đau đớn của gỗ và kim loại.

Chỉ là cảnh tượng tiếp theo đã khiến Nữ đế kinh hoảng, hàng chắn dù bị đẩy lùi lại một chút, nhưng vẫn vững vàng trước đợt tấn công dữ dội.

"Không thể nào!" Bà bật lên thành tiếng.

Lực của kỵ binh là dựa trên đà chạy của thiết kỵ, còn tấm chắn của đối phương chỉ dựa trên sức người, có kẻ nào bị ngựa phi nước đại tông trúng mà vẫn sừng sững như trời trồng ư?

Lúc bà còn đang ngạc nhiên, thuẫn trận An thị đã liên tục điều chỉnh một cách nhanh chóng, không một kẻ nào nhận ra phía sau tấm khiên có những gì, nó đang được gia cố liên tục, tầng khiên đầu tiên dựng trên tầng thứ hai, tạo nên một bức tường gỗ cao gấp đôi. Hàng loạt mũi thương và tên nhọn đâm xuyên qua khe hở, khiến bọn họ không thể nào tới gần.

Trong nháy mắt, tình thế giữa phe vây thành và công thành bị đảo ngược một cách kỳ diệu, dường như không phải bọn ta đang phòng thủ quan ải, mà là quân Dạ muốn đột phá tòa thành kiên cố dựng bằng gỗ và thương.

Sức mạnh của kỵ binh nằm ở đà xung kích. Một khi không thể phá vỡ được hàng phòng ngự, họ sẽ yếu đi nhanh chóng. Khi chiến mã phải dừng lại, sức mạnh của kỵ binh cũng mất đi đáng kể.

Nói cách khác, "Dực Thần" mạnh mẽ, giờ đã bị bọn ta gói thành sủi cảo.

Lúc này, ta đứng ở phía sau, mới phát hiện kết cấu đằng sau những tấm khiên, không phải do người cầm trực tiếp, mà được gắn chặt vào những chiến xa khổng lồ, thao tác bằng cơ chế, chẳng trách mấy chục con chiến mã đâm vào cũng chẳng thể phá nổi—— Một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thủng đáy túi vải, nhưng làm sao chém gãy được bức tường thành!

Hóa ra đây là kinh nghiệm xương máu của An thị, nhiều năm trôi qua, vẫn chưa hề quên mất.

Kỵ binh người Dạ bị kẹp giữa trận, người hô ngựa hí, máu chảy thành sông, mấy chục hộ vệ ủng hộ Dạ đế liều chết mở vòng vây.

Khi phá được vòng vây, Dạ đế không cam lòng, ngẩng đầu nhìn lên thành, ánh mắt sắc lạnh lướt qua cả bọn, rồi chạm phải mắt ta.

Đôi mắt tím sâu thẳm xinh đẹp lướt qua, chứa đầy vẻ chết chóc.

Ta đột nhiên nhớ đến đôi đồng tử tím của Sở Đinh Lan, thì ra là vậy. Không hổ là nữ chính nguyên tác, đến thân phận cũng không hề tầm thường.

Nhưng khuôn mặt kia khiến lòng ta bồi hồi không thôi, dù đã bỏ Sở Đinh Lan sang một bên, nhưng ta vẫn không biết là quen thuộc ở điểm nào...

Liên quân ba nhà thừa thắng xông lên, bắt được vô số lương thảo quân nhu.

Từ khi Dạ tộc khai chiến đến nay, đây là trận đánh đầu tiên bọn ta chiến thắng.
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 88: Chuyển Biến Bất Ngờ



Mấy trận kế tiếp thắng bại lẫn lộn, ngăn cản đợt tiến công của người Dạ dễ như trở bàn tay, sĩ khí khôi phục, chiến sự nhất thời lóe rạng đông.

Nhưng, mấy ngày sau đó, An Ngọc Noãn không hề tham dự hội nghị quân sự, mà chỉ có vài vị trưởng lão và quý tộc trẻ tuổi của An gia.

Bọn họ bắt đầu kiếm cớ, nói thỉnh thoảng Quốc chủ sẽ bị phong hàn, nhưng ba ngày sau, đầu óc dù có khù khờ đến đâu, Lăng Thanh Vân và ta vẫn phát hiện có gì đó không đúng.

Ép hỏi mãi, mới nhận được một tin sét đánh giữa trời quang: Ba ngày trước, trên người An quốc chủ bắt đầu xuất hiện các đốm trắng, cơ thể đau nhức, nôn mửa không ngừng.

Nói cách khác, An Ngọc Noãn đã nhiễm phải ôn dịch.

Từ khi phát hiện dịch bệnh tới nay, bọn ta vẫn đang tìm biện pháp giải quyết, nhưng nói đi nói lại, dọc đường gặp vô số trở ngại, nên đừng nói là kết quả, đến chút "dấu vết hóa thạch" cũng chẳng tìm ra. Trước mắt, ôn dịch này, ngoại trừ "nước bùa" đặc biệt của người Dạ, bọn ta vẫn chẳng biết thêm phương thuốc hữu hiệu nào.

Nghe trưởng bối An thị nói, ba ngày qua Quốc chủ đã uống rất nhiều thuốc, nhưng bệnh tình không hề có chuyển biến tốt, ngược lại còn liên tục xấu đi, những đốm trắng đó đã biến thành màu đen.

Ta thầm thấy kinh sợ, trước đây từng nghe nói quá trình nhiễm bệnh, một khi đốm trắng chuyển sang màu đen, gần như không còn phương thuốc nào cứu được nữa.

Ta cùng mấy người Lăng Thanh Vân, Phong Gian Nguyệt vội vàng chạy tới thăm An Ngọc Noãn, nhưng nàng ta lại lấy lý do bị bệnh, tự nhốt mình ở trong phòng, bọn ta chỉ có thể đứng cách một cánh cửa, đối thoại với nàng.

"Mộc Vân, Khả Tâm, Gian Nguyệt, các người rốt cuộc cũng tới rồi, ta biết, mình không thể giấu được lâu mà..."

Âm thanh của tỷ tỷ truyền qua cánh cửa gỗ rắn chắc, nghe yếu ớt, khản đặc và thê lương vô cùng, nhưng không hiểu tại sao nó vẫn mang một chút ý cười.

"Mộc Vân à," Nàng ta nói tiếp, "Bây giờ, huynh còn nhớ câu chuyện cổ tích mà ta từng kể không... Chuyện kể về ba chú lợn con phải tự xây một căn nhà, có một con sói xuất hiện gõ cửa từng nhà, ăn thịt lợn con, khi ấy huynh đã hỏi, nếu ba chú lợn con cùng ở chung một chỗ thì sao?"

"Lúc đó, ta chỉ trả lời cho có lệ, rằng, a, có lẽ con sói sẽ bỏ đi."

"Nhưng mà hiện tại, ta rốt cuộc cũng biết kết cục rồi, một khi con sói rời đi, ba chú lợn con sẽ đánh nhau trong phòng. Tới cuối cùng, chúng vừa bị thương, cửa nhà vừa bị phá, lúc này chúng mới phát hiện, hóa ra con sói không hề đi xa, nó vẫn luôn chờ đợi ở gần đó..."

Câu chuyện cổ tích giản dị, hồn nhiên như vậy, nhưng lúc này nghe lại có cảm giác chấn động.

Câu cuối cùng vừa dứt, "tỷ tỷ" dường như bị hụt hơi, ho một tràng dữ dội.

Lăng Thanh Vân vội nói: "Tỷ tỷ... Trước tiên đừng nói chuyện... tiết kiệm sức lực, chăm sóc bản thân thật tốt."

Trong phòng truyền ra tiếng cười của An Ngọc Noãn.

"Chăm sóc, còn chăm sóc cái gì chứ? Đương nhiên ta đã biết quá trình phát bệnh rồi."

Nàng ta hít sâu một hơi: "Ta có ý định giở trò, khi vừa nghe tin tức ôn dịch, chẳng coi nó là chuyện lớn, ngược lại còn lợi dụng thế cục ở Tam Sơn, châm ngòi mâu thuẫn giữa hai nhà Phong Lăng... Cho nên hiện tại, cũng là quả báo..."

Trong giọng nói tràn ngập nỗi đau đớn, hối hận và đền tội, khiến người ta không đành lòng trách móc, đổ trách nhiệm lên người nàng.

"Ngọc Noãn tỷ, chuyện quá khứ... Đừng nhắc tới nữa," Phong Gian Nguyệt nghẹn ngào, "Bây giờ ba nhà đồng tâm hiệp lực, chúng ta vẫn cần tỷ... Không có tỷ, làm sao tác chiến với người Dạ?"

Ta cũng vội vàng bổ sung: "Bọn muội thấy Tam Sơn có thuốc giải, tỷ tỷ cố gắng chống cự, bọn muội nhất định sẽ nghĩ cách..."

Lời nói của ta bị một âm thanh lạnh lùng cắt ngang, giọng "tỷ tỷ" rõ ràng đã tràn ngập phẫn nộ.

"Thuốc giải? Muội đang nói đến nước bùa của đám người Dạ sao?"

"Chưa nói đến việc bọn chúng đầu độc, cho dù "thuốc giải" có đáng tin vài phần, ta cũng sẽ không dùng!"

"Ta và Dạ tộc mang nỗi nhục giết cha, huyết hải thâm thù, cả đời tranh đấu với Dạ tộc, làm sao có thể để thứ nước bùa dơ bẩn tiến vào trong cơ thể?!"

Có lẽ An Ngọc Noãn cũng nhận ra bản thân quá kích động, nàng ta ho khan vài tiếng, rồi bình tĩnh trở lại.

"Khả Tâm à... Ừ, cứ tạm thời gọi muội như vậy đi, ta cũng biết, muội nói vậy là vì suy nghĩ cho ta, chỉ là... Không còn thời gian nữa, cho dù muội chỉ mất ba ngày, nhưng có lẽ ta vẫn không đợi được..."

Ta im lặng, nhìn Phong Gian Nguyệt và Lăng Thanh Vân, hốc mắt ai nấy đều đỏ ngầu, người nào cũng biết, đâu thể tìm thấy thuốc trong vòng ba ngày được.

"Một khi tin ta mất vì ôn dịch truyền ra ngoài," Tỷ tỷ nói tiếp, "Nhất định sẽ thành đả kích trí mạng cho binh sĩ."

"Chi bằng, cứ để ta chết trên chiến trường, có lẽ ngược lại còn kí.ch th.ích tinh thần căm địch của họ hơn."

"Tỷ!" Ba người đứng ngoài cửa nghe thấy câu nói này, đồng thời kêu lên một tiếng.

Lệ làm nhòe hai mắt ta, nhưng ta cũng hiểu, tỷ tỷ nói rất đúng. Ví dụ như "lương sư tài đức" Trương Giác chữa bệnh lập nghiệp, sau khi khởi binh mấy tháng thì đổ bệnh mà mất, như vậy làm sao hoàng cân tín chúng (1) có thể tin vào "thiên mệnh" của mình? Vì thế nên mới dễ bị đánh tan, trở thành bàn đạp chân cho các anh hùng tam quốc.

(1) Tín đồ của Khởi nghĩa Khăn Vàng (黄巾起义) trong lịch sử Trung Quốc vào cuối thời Đông Hán (năm 184 CN).

"Quyết định như vậy đi," Giọng An Ngọc Noãn quả thực rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện tối nay ăn gì, "Ta sẽ ra khỏi thành dụ địch, với thân phận của ta, chắc chắn quân Dạ sẽ cử trọng binh, đến lúc đó, ta sẽ dụ kẻ địch vào thung lũng, hai quân các người, một bên đóng quân ở cửa cốc, một bên mai phục ở phía trên, cổn mộc lôi thạch (2), khiến bọn chúng có đi mà không có về. Đương nhiên, ta cũng sẽ không trở lại nữa."

(2) Là một thuật ngữ quân sự cổ đại Trung Quốc, dùng để chỉ chiến thuật phòng thủ bằng cách sử dụng gỗ lăn và đá lăn từ trên cao để tiêu diệt hoặc cản trở quân địch đang tấn công thành trì.

Ta, Phong Gian Nguyệt và Lăng Thanh Vân đối mặt nhìn nhau, Phong Gian Nguyệt nghẹn ngào đến mức nói không nên lời, Lăng Thanh Vân cũng cắn chặt môi.

Không một ai muốn chấp nhận sự thật này, nhưng lý trí đều mách bảo, giữa hai cái hại, phải chọn lấy phương án ít hại nhất. Trước mắt, đây chính là cách tối ưu nhất.

"Gian Nguyệt à," Cửa phòng lại truyền ra tiếng cười, "Trước đây mẫu thân ta từng tranh luận với phụ thân ngươi, phụ thân ngươi nói, phải đặt hòa bình lên đầu, chấm dứt chiến tranh, nhưng mẫu thân lại bảo, đuổi giặc phải đuổi đến cùng, làm một mẻ khỏe một đời, bây giờ xem ra, mẫu thân nói đúng rồi..."

Mấy người bọn ta, không ai nhao nhao cãi lý, một mực đòi thắng như học sinh tiểu học, im lặng trước câu nói cuối cùng của An Ngọc Noãn, bên ngoài cửa gỗ chỉ có tiếng nức nở khe khẽ.

-

-

Đêm xuống, ta đứng trên đỉnh tường thành, trông thấy Hồ Lô cốc phía xa xa có một chùm pháo lớn vút lên.

Gió bắc cuồng loạn, màn đêm hạ xuống, tia pháo màu xanh lơ kia tỏa ra hai hướng như đôi cánh thanh điểu đang bay lên, cũng tựa như chiếc đuôi dài của loài lam thước. Ánh sáng rực rỡ, xua tan những tầng mây đỏ âm u, thậm chí còn hòa quyện với vài ngôi sao thưa thớt, giống một chòm sao mới ra đời trên bầu trời đêm tĩnh mịch. Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả sự lộng lẫy, huy hoàng ấy lại chìm vào bóng tối. Đứng trên vị trí của ta, thậm chí còn không cảm nhận được chút khói súng nào.

Giọt lệ đọng trên mắt ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Ta biết, An Ngọc Noãn mang một lượng lớn thuốc súng làm pháo hoa đến đó, khoảnh khắc này, thung lũng không còn lối thoát ấy, hẳn đang bùng cháy dữ dội.

Vị tỷ tỷ mà ta nhận vơ giữa đường, từng thật lòng coi ta là muội muội, cuối cùng lại phát điên khi biết được chân tướng, giờ đây đã không còn nữa.

Ta không biết nàng có làm ta thất vọng hay không, nhưng chắc chắn, nàng không làm quốc gia thất vọng.

Rồi lại chợt nghĩ đến chuyện, An Ngọc Noãn căm thù người Dạ từ nhỏ đến lớn.

Nhưng vẫn không nhận ra, cả đời này, rốt cuộc nàng vẫn không bao giờ biết được bí mật của Lăng Thanh Vân.

Nếu biết, liệu nàng có coi Lăng Thanh Vân là một vết nhơ trong cuộc đời mình không?

Vậy thì có lẽ đó là vết nhơ duy nhất mà nàng yêu trong cuộc đời.
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 89: Nàng Đi Đi



Trước khi An Ngọc Noãn lâm chung, nàng ta đã cố gắng giao quyền lực cho các tộc nhân nắm rõ tình hình nội bộ An thị và thế cục trận chiến, lập thành một đội ngũ tạm thời, song toàn bộ quyền chế hành, sát phạt vẫn thuộc về Quốc chủ.

Cán cân thắng bại lại một lần nữa bị nghiêng, chỉ trong vòng mấy ngày, đội quân liên tiếp gặp thất bại.

Cùng lúc đó, ôn dịch bùng phát ở rất nhiều nơi, trước đây cả bọn vất vả tìm cách bắt giữ Giang Hiển Diệu, mục đích chính là đổi thời gian lấy không gian, thông qua khống chế, ổn định bách tính Tam Sơn, để ngăn cản dịch bệnh phát tán. Nhưng bây giờ Tam Sơn đã rơi vào tay người Dạ, nhân dân chạy nạn tránh khói lửa chiến tranh, đồng thời cũng khiến dịch bệnh như cỏ mọc lan tràn.

Loạn trong giặc ngoài, đúng là loạn trong giặc ngoài.

Giống như một kẻ đang cần phẫu thuật trị bệnh đông máu, nhưng khả năng đông máu lại quá kém, làm hắn căn bản không thể bước xuống bàn phẫu thuật.

Một vòng tuần hoàn nực cười và bi kịch.

Ta nhìn thấy, trong đôi mắt mọi người chỉ còn lại màu đen tuyệt vọng.

Chẳng khác gì một kẻ đang nhìn thấy cơ thể mình từ từ thối rữa.

Chính ta cũng bị nỗi thống khổ ấy bao bọc, bởi vì, ta chợt phát hiện, bản thân tự phụ thông minh, nhưng trong tình cảnh này lại chẳng thể làm gì.

Trong bóng đêm đặc quánh, tiếng kèn vang lên, quanh quẩn bốn phía.

Lăng Thanh Vân đã trở lại, mấy ngày qua, hắn phải tiếp chiến với quân Dạ, lúc nào ta cũng nơm nớp lo hắn không thể trở về nữa.

Khóe môi hắn nở một nụ cười nhạt, có vẻ không trầm trọng cho lắm, nhưng ta đã quá quen, biết rõ nụ cười ấy chỉ để khiến mọi người tin tưởng. Nhìn lớp băng đầy máu quấn trên áo giáp, ta đã nhận ra tình hình không mấy khả quan.

Ta dẫn hắn vào bên trong, cởi bỏ áo giáp, vệ sinh đơn giản giúp hắn.

Hắn không bị thương nặng, khắp người đều là những vết trầy xước linh tinh, chiếc áo giáp cứng cáp lạnh lẽo kia vốn dĩ không phải thường phục, phần giáp trên cổ tay cũng chẳng mấy linh hoạt, dù đã cách một lớp áo, nhưng nó vẫn cọ vào làn da, khiến cơ thể hắn bắt đầu mưng mủ.

Ta cẩn thận giúp hắn thoa thuốc lên đó, hắn nhìn ta chăm chú rồi đột nhiên nói một câu: "An Lị, trở về đi."

"Về đâu?" Ta nhất thời ngây người, bởi vì cái tên hắn vừa gọi chính là tên thật của ta.

"Tất cả mọi thứ ở thế giới này, vốn dĩ không liên quan tới nàng... Nàng không cần phải ở lại chôn thây cùng ta."

Ta giật mình, bấy giờ mới phản ứng lại, hắn đang nói, để ta trở về thế giới cũ.

Chuyện này có hơi nực cười, trước kia, là kẻ nào nhấn đầu ta xuống nước?

Ta bật cười, đôi mắt vẫn không rời khỏi vết thương, nói: "Chuyện đã tới nước này, ta cũng chẳng gạt chàng, ta từng thử rồi. Thất bại."

Nói xong, ta bèn kể cho hắn nghe chuyện mình và Tiểu Vương từng thí nghiệm theo Thần Dị ký.

Lăng Thanh Vân nhìn ta, chỉ thốt lên một câu: "Ngốc ạ, hai người chưa đụng tới hoa kính."

Ta nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này mới bừng tỉnh, lần đó bọn ta quả thực mới chỉ vẽ trận pháp và niệm một ít thần chú. Không biết là do Tiểu Vương dịch thuật chưa thông, không thấy ghi chú về hoa kính, hay là tại Thần Dị ký chỉ còn nửa quyển, nên tình cờ bỏ sót chi tiết này.

Nhưng, tại sao Lăng Thanh Vân mới chỉ nghe một câu, đã phát hiện ra bọn ta làm sai ở điểm nào?

Hắn nhìn ta, mỉm cười: "Đương nhiên là do, ta từng làm đúng."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không che giấu đôi mắt nữa, đồng tử kim sắc tựa như ánh trăng rọi xuống mặt biển.

Lúc này ta mới nhận ra, hắn đang nghiêm túc, không phải nói đùa.

"Nói ngắn gọn," Hắn nói tiếp, "Nàng đến đây là do ta."

Ta: "..."

"Chuyện này phải kể lại từ đầu." Lăng Thanh Vân chuyển chủ đề, "Mọi người đều nói, năm đó phụ thân ta thu nhận đảo Lưu Tiên là vì được hối lộ một món tiền lớn. Nhưng mà, tốt xấu gì phụ thân ta cũng là một quốc chủ, mấy kẻ trong giang hồ như họ, làm sao có đủ tiền đả động đến phụ thân?"

Ta hơi há miệng, quả thực, trước đây ta cũng từng cảm thấy chuyện này hơi phi lý.

"Không sai," Lăng Thanh Vân tự hỏi tự đáp, "Bọn họ dâng lên một đóa hoa kính, đồng thời cũng hứa hẹn tương lai sẽ đưa Dạ nữ vào trong cung."

"Phụ thân ta biết đây là bảo vật bí mật của Dạ tộc nên mới chịu thu nhận. Nhưng, sau đó ông chẳng bao giờ động đến, bỏ vào trong xó."

"Vậy còn Thần Dị ký thì sao?" Ta hỏi, "Cũng là phụ thân của Hồng Trọng dâng lên?"

"Không phải," Đáp án của Lăng Thanh Vân nằm ngoài dự đoán của ta, "Quyển Thần Dị ký đó, là của ta, hay nói đúng hơn, là của mẫu thân ta, đến giờ thỉnh thoảng ta vẫn mở ra nhìn tranh minh họa trong đó."

"Nhưng, chàng không biết ngôn ngữ người Dạ đúng không, những gì chàng miêu tả về mẫu thân chỉ có các câu chuyện cổ tích, bà ấy chưa bao giờ sử dụng ngôn ngữ Dạ tộc?" Ta nhanh nhạy nhận ra.

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ lạ," Lăng Thanh Vân nói, "Có lẽ, tình hình khi đó quá căng thẳng, nên bà ấy không dám sử dụng? Nhưng, ta vẫn nhớ rõ một số chữ từ chủ nhân chiếc thuyền hoa, sau đó kết hợp với đoán mò, mới hiểu được phần nào cuốn Thần Dị ký. Ghép những mảnh manh mối lại, là tìm ra phương pháp dịch chuyển thời không. Chỉ là chưa từng thử bao giờ."

"Sau đó, An Khả Tâm bỗng tìm ta chất vấn."

"Ta không biết nên nói thế nào... Ta có cảm tình với nàng ấy, có điều, sau khi biết được mối quan hệ thật sự, ta đã sợ hãi, chán ghét bản thân, nên tình cảm cũng theo đó mà phai dần."

"Khả Tâm vẫn luôn được bảo vệ kỹ lưỡng, đột nhiên phải đối diện với sự thật này, ta nói dối thì nàng ấy sẽ không tin, nói thật thì nàng ấy lại suy sụp trong chớp mắt. Nàng ấy không giống nàng. Dù có rơi vào tình huống tệ nhất, nàng vẫn giữ được lý trí, phân tích ra lợi và hại. Nhưng Khả Tâm thì không thể bình tĩnh, cứ chìm trong vòng xoáy cảm xúc của mình. Lúc thì hét lên đòi trở về An thị, lúc lại bảo sẽ để cả thiên hạ biết bộ mặt thật của ta..."

"Xin lỗi, ta nói vậy quả thực rất tuyệt tình," Lăng Thanh Vân siết chặt nắm đấm, "Nhưng lúc ấy ta chỉ có một suy nghĩ, bản thân đã vất vả nửa đời mới có được mọi thứ, không thể để hủy hoại như vậy."

Ta im lặng, nhớ tới mảnh vàng lá năm xưa.

Tại sao Phong Tuyên Nhược và Sở Đinh Lan có thể thưởng vàng dễ dàng như vậy? Bởi vì đó không phải thứ các nàng kiếm được.

Chuyện "không yêu giang sơn, chỉ yêu mỹ nhân" không phải là không thể xảy ra.

Nhưng nhất định sẽ không xảy ra với loại người như ta và Lăng Thanh Vân.

Lăng Thanh Vân trầm mặc hai giây, "Phu thê cũng được, huynh muội cũng tốt, dẫu sao ta cũng từng yêu nàng ấy, nên coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống, ta muốn thử chiêu cuối cùng."

"Ta tạm thời đánh ngất Khả Tâm, đi lấy đóa hoa kính mà phụ thân vẫn luôn cất giữ, khởi động bí thuật trong Thần Dị ký... Nội dung của bí thuật đó là, đưa linh hồn con người sang một không gian khác, hoán đổi với một kẻ bất kỳ."

Ta: "..."

Trước đây, ta vẫn luôn cho rằng, bản thân xuyên đến cái thế giới xui xẻo này chỉ là do đen đủi, không ngờ lại có kẻ chủ mưu đứng sau.

Bây giờ ta mới nhận ra, vì sao hắn lại hỏi, ở thế giới hiện đại, nếu một nữ hài không có người nhà, mới đến, có thể sống sót không.

Cho dù tình yêu đã phai mờ, nhưng hắn vẫn nhung nhớ nguyên chủ An Khả Tâm.

"Nói nhiều như vậy, nhưng chốt lại ta chỉ muốn nói với nàng," Lăng Thanh Vân nói tiếp, "Khi nào ta còn sống, nàng vẫn có cơ hội trở về."

Lòng ta chợt xao động. Về hiện đại, chính là tâm nguyện từ trước tới nay của ta.

Hơn nữa, nếu quả thực ta được hắn dẫn tới, bây giờ đột nhiên lại muốn trả ta về, hình như cũng chẳng phải ân nghĩa hay giúp đỡ, cùng lắm cũng chỉ gọi là có lương tâm thôi.

Nhưng cổ họng ta vẫn cảm thấy rất gian nan.

Sau một lúc lâu, ta hỏi: "Vậy còn chàng thì sao?"

Hắn cười: "Thế giới này không phải của nàng, nhưng nó là của ta."

Ta lặng thinh.

Ta định khuyên hắn đi cùng, nhưng trong lòng biết rõ nhất định là không. Giống như lời hắn từng nói vậy, vất vả cả nửa đời mới có được mọi thứ, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Hắn không phải kẻ vứt bỏ giang sơn chỉ vì mỹ nhân.

"Chuyện này có gì đáng để đắn đo đâu? Với cục diện hiện tại, chết một người là đủ, tại sao phải kéo theo hai?" Hắn cười nói, "Không thể đưa ra quyết định lý trí, phán đoán thế cục có lợi nhất, thì không phải là nàng, An Lị."

Ta cắt lời hắn, phun ra một chữ vừa khô khốc vừa cứng nhắc: "Được."

Lăng Thanh Vân cười, nụ cười rất tươi, khác hẳn điệu cười mỉm hằng ngày, khóe môi nhếch lên, để lộ hàm răng trắng đều đặn.

Nhưng ta vẫn phát hiện, khoảnh khắc hắn nheo mắt lại, ánh mắt toàn là vẻ cô đơn khó mà che giấu.

Ta chung quy vẫn chọn vứt bỏ hắn, cho dù cả hai đều hiểu, đó là điều lý trí mách bảo, không thể trách cứ.

Ta cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, hắn có thể không trách ta, nhưng trong lòng nhất định vẫn khó chịu.

Con người mà, rốt cuộc, lý trí quá sẽ khổ, hay là nặng tình quá sẽ đau?

"Nhưng, hoa kính đang được nuôi ở kinh Nam Hải." Ta nói.

"Hiện tại chúng ta đã thua sát thành rồi," Lăng Thanh Vân cười khổ, "Nàng đi lấy đi, nhưng phải trở lại mau một chút. Trước khi ta chết, hoặc là thay đổi chủ ý."

Ta cúi đầu, lặp lại một lần nữa, "Được."

Ta xuất phát ngay trong đêm, Lăng Thanh Vân đưa ta đến cổng thành. Gió đêm thổi qua, khiến tấm áo choàng màu đỏ cam trên người hắn bay phấp phới, giống như một ngọn lửa nhảy múa trong đêm tối.

Hắn híp mắt, giơ tay từ biệt ta, rồi đắc ý buông một câu cực kỳ tây.

"Bye bye, Beauty."

Ta sửng sốt, sau đó mỉm cười.

"Bye, Beast..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back