Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 90



Một trăm năm sau kiến trúc có đủ các loại, ở trong mắt Tần Du một toà chung cư cao sáu tầng lầu như vậy chính là kiểu phổ biến nhất. Ông chủ Du còn cho biết toà nhà chung cư trong tay cửa hàng tây còn có cả thang máy, phòng xông hơi, có thể cung cấp nước ấm đủ hai mươi tư giờ. Chung cư này của bọn họ không có nhiều phương tiện như vậy cũng coi như là cạnh tranh với chung cư cao tầng của cửa hàng tây. Giá cả thấp, diện tích nhỏ dùng để cho thuê là tốt nhất.

"Căn phòng này rất thích hợp, hiện tại có thể mua được không?"

Về cơ bản chúng đề là những căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, rất tiện lợi để cho thuê.

DTV

"Theo lý thuyết thì phải đợi khoảng hai ba tháng nữa, thế nhưng nếu như Tần tiểu thư và thiếu đông gia đang muốn thử dự bán vậy thì tôi cũng muốn thử xem."

Tần Du không thể ngờ tới mình mới chỉ đi ra ngoài đi một tuần mà Phó Gia Thụ và ông chủ Du đã nắm vững được hệ thống dự bán rồi. Những vấn đề mà bọn họ hỏi chỉ có thể đều là những chi tiết nhỏ mà thôi.

Từ lời nói của họ Tần Du cũng hiểu được vào thời đại này chuyện thế chấp mua phòng đã bắt đầu từ sớm rồi. Khoản vay mua nhà không chỉ là tiền từ ngân hàng, đến ngay cả các công ty vận chuyển cũng đều có khoản vay mua nhà. Ngoại trừ nhà xưởng Hưng Hoa, nhà họ Phó được xem là một dòng nước trong, còn lại một số ít đều phất lên như diều gặp gió, hơn nữa còn liên kết với nhau, khó trách tài nguyên đều rủng rỉnh.

Khu ở trước là của nhà họ Phó, ông chủ Du lại làm việc trong lĩnh vực này nên đã quen thuộc với lưu trình của ngành sản xuất. Tần Du ngồi ở trên ghế uống một tách trà, vậy là tất cả đều đã được ổn thoả.

Phó Gia Thụ đưa Tần Du trở về cửa hàng tây, lúc đi ngang qua bưu cục Tần Du lại hỏi Phó Gia Thụ: "Nơi này có thể gửi điện báo được không?"

"Có thể!" Phó Gia Thụ quay đầu dừng xe.

"Tôi muốn gửi điện báo về quê, nội dung lần trước anh gửi điện báo là gì thế?" Tần Du thật sự không biết phải nói thế nào với Tống nhị lão gia cả.

"Ba mẹ đều bình an, tôi vẫn khoẻ mạnh, đừng nhớ mong. Con dâu: Nhã Vận." Phó Gia Thụ cảm thấy nói ra những từ này có hơi thẹn thùng nên đã dùng hết khả năng nói bằng giọng điệu không có cảm xúc.

Trông thấy Tần Du viết điện báo gửi cho anh không thay đổi một chữ nào nên Phó Gia Thụ lại hỏi: "Cô không thay đổi gì sao?"

"Giản dị tự nhiên, tình ý chân thành có thể biểu đạt ra được tốt nhất tâm trạng của tôi nên không có gì phải sửa lại cả."

Phó Gia Thụ: "..."

Hơn một tuần sau, một thư điện báo giống y đúc được truyền tới nhà cũ Ninh Ba.

Xử lý xong tất cả thủ tục, Tần Du trở lại cửa hàng tây xử lý một số công việc. Môi trường làm việc của cửa hàng tây thật sự rất thoải mái, huống hồ cô còn là quản lý, buổi chiều đi cô ra ngoài làm việc riêng, đến bốn giờ chiều đã không còn thấy ai nữa. Tần Du sửa soạn lại một chút, dựa vào tình huống mình biết mà lập cho mình một lịch trình trong một tuần tiếp theo.

Bất kể thời đại nào, có lẽ các công ty nước ngoài không tham gia nhiều, có lẽ bản thân mình không cần phải là người đầu tiên.

Tần Du ra khỏi cửa hàng tây ngồi xe kéo đi về khách sạn, lúc đi ngang qua cửa hàng bách hóa Hoa Mỹ. Không biết mấy bộ quần áo kia đã may xong chưa, dù sao kiểu dáng cũng đơn giản. Cô bảo kéo xe dừng lại rồi trả tiền xe.

Bước vào cửa hàng bách hóa, nhân viên liền cúi chào: "Chào cô!"

"Xin chào!"

"Tiểu thư có muốn lấy một quyển tạp chí hàng tháng xem không?" Nhân viên tiếp khác đưa một tạp chí,"Đây là một quyển tạp chí đó công ty chúng tôi phát hành."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 91



Tần Du cầm lấy, toàn bộ trang bìa là quảng cáo xà phòng, người đẹp lông mi dài cong vút cầm một miếng xà phòng, mở ra xem trang đầu tiên lại là bức vẽ, hướng dẫn cách mặc như thế nào. Cô không nghĩ tới thời đại này lại có loại tạp chí như này? Thật thú vị.

Tần Du bỏ tạp chí vào túi xách và đi lên tầng.

Đến nơi bán quần áo phụ nữ, cô lấy vé ra và hỏi nhân viên bán hàng: "Tiểu thư, hôm trước cô nói quần áo của tôi ngày mốt có thể lấy được, hôm nay đã lấy được chưa, cô xem giúp tôi được không?"

"Tiểu thư, cô chờ tôi một lúc. Để tôi đi hỏi."

Nhân viên bán hàng chạy nhanh đi và trở về ngay lập tức: "Được, được rồi! Tất cả đồ đều xong rồi!"

Tần Du đi theo cô ấy, thợ may đeo kính lấy quần áo từ giá treo móc áo: "Tiểu thư, cô tới đây xem thử. Đây có phải là kết quả mà tiểu thư muốn không?"

Thợ may già cầm áo lại đi lấy quần, Tần Du thấy ông ấy định lấy cùng màu, lập tức nói với ông ấy: "Cái quần kia màu cà ri nhạt."

Tần Du đi thay xong quần áo đi ra, dáng người mảnh khảnh, có lồi có lõm, mặc bên ngoài một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu màu xanh lông công tinh xảo, gọn gàng phối với quần dài ống rộng màu cà ri nhạt, chân dài eo thon. Bộ quần áo này có thật sự rất đẹp, không có chi tiết thừa.

Bản thân người thợ may cũng rất hài lòng, quần áo, quần tây nếu so với váy, thì thiếu chút thanh lịch, thiếu chút quý phái, cho nên đại đa số phụ nữ lao động ở tầng lớp trung lưu vì để tiện làm việc mới mặc.

Nhưng người trong gương hoàn toàn không như vậy, khí chất kia, đâu có chỗ nào không thanh lịch?

Tần Du cởi cúc ở cổ tay áo sơ mi ra, xắn tay áo lên, lộ ra một cánh tay trắng sứ: "Đúng, đây chính là thứ tôi muốn."

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông thợ may nở nụ cười: "Thật sự rất đẹp."

"Giám đốc Tiền, có phải thật sự rất đẹp không? Các tiểu thư và các phu nhân không muốn mặc quần, vì họ cảm thấy mặc quần tây không sang trọng, ngài nhìn vị tiểu thư này."

Tần Du quay đầu lại, thấy ba người đứng bên quầy vải nhìn sang bên này, trong đó còn có Tống Thư Ngạn.

Tần Du và Tống Thư Ngạn gật đầu coi như chào hỏi.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da bên cạnh Tống Thư Ngạn hỏi: "Ngài Tống biết vị tiểu thư này?"

Tống Thư Ngạn khẽ nhếch môi: "Có quen biết, đó là một người bạn."

Tần Du đi vào thử thêm mấy bộ quần áo khác, nhân viên bán hàng kia vội vàng đưa cho cô cái váy đuôi cá: "Tiểu thư, cái váy này rất sang trọng, chúng tôi đều muốn xem."

DTV

Tần Du thấy còn có vài vị khách đứng bên kia, liền cầm một chiếc áo sơ mi lụa hai dây màu be cùng với chiếc váy đuôi cá màu caramel này đi vào thay.

Chiếc váy đuôi cá này không phải là kiểu váy đuôi cá hạn chế đi lại, nó giống như váy kẻ ô cải tiến, dù thể hiện rõ đường nét, nhưng lại không quá sát người, mặc vào tăng thêm độ dịu dàng.

Tần Du đi ra ngoài liền có mấy vị phu nhân tiểu thư tới hỏi: "Tiểu thư, thợ may nói cái váy này là cô nghĩ ra."

"Váy đuôi cá không phải là một kiểu váy sao? Tôi nghĩ nó trông rất đẹp. Chỉ là mấy năm nay đều là ống thẳng rộng rãi, chỉ cần thay đổi một chút có đường nét thôi!" Tần Du soi gương, thấy trong gương Tống Thư Ngạn còn chưa đi, tự nhiên lại hứng thú nhìn cô thử quần áo.

"Quần áo của tiểu thư mặc cũng rất đẹp, thích hợp cho tiểu thư, phu nhân không mặc quen quần tây." Nhân viên bán hàng cố gắng hết sức để bán thêm.

"Những bộ quần áo khác tôi không thử nữa, nhìn qua cũng không khác nhau lắm. Gói lại."

"Tiểu thư, có thể cho chúng tôi xem thêm một chút không?"

"Mọi người hỏi thợ may đi."

Tần Du thay quần áo rồi đi ra, cầm lấy túi nhân viên bán hàng đưa cho, đi đến cầu thang thì gặp Tống Thư Ngạn, anh ấy đang cố ý chờ cô sao?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 92



Tống Thư Ngạn hỏi: "Vừa rồi nghe nhân viên bán hàng nói, những bộ quần áo này là do cô tự thiết kế?"

"Để tiện cho công việc thôi, dù sao mặc váy dài vào nhà máy rất phiền phức."

"Thì ra là như vậy."

Tần Du thấy anh ấy đi theo mình, không có ý rời đi: "Tống thiếu gia, tới đây mua đồ cho vợ mình sao?"

Nghe thấy cô nhắc tới chữ "vợ", Tống Thư Ngạn nhớ Đinh Trường Thắng đã nói cho cô tình huống của anh ấy. Anh ấy nói: "Không. Tôi đến chỗ ông chủ Đường để bàn bạc về việc bán vải. Bây giờ trao đổi xong, tôi gọi xe cho cô."

Xe đã ở trước cửa bách hóa, Tống Thư Ngạn đưa tay mời cô lên xe.

DTV

Tần Du đứng bất động: "Tống thiếu gia, tôi ở tạm khách sạn Vân Hải, chỉ đi có vài vài bước chân. Không cần đi xe."

"Tôi đi cùng cô! Dù sao là con gái lại ở một mình, trời cũng không còn sáng."

"Ngài Tống đối với người phụ nữ nào cũng đều chu đáo như vậy sao?" Tần Du nửa đùa nửa thật hỏi anh ấy.

"Sao Tần tiểu thư lại nghĩ như vậy, là đàn ông chẳng lẽ không nên thể hiện sự lịch lãm của mình với phụ nữ sao?"

Tần Du cười: "Tống phu nhân thật may mắn, khi có một người chồng chu đáo như anh."

Cô lại nhắc tới "phu nhân", ý trong lời nói chính là anh ấy là người chồng có vợ.

Sau khi Tống Thư Ngạn đi cùng cô vài chục mét: "Tần tiểu thư, tuy rằng Đinh tiên sinh nói những lời kia, nhưng đó không phải ý của tôi, chỉ có một phần là chính xác. Tôi và người vợ trên danh nghĩa kia thậm chí còn chưa từng gặp mặt, càng không nói đến có tình cảm. Giữa tôi và cô ấy, chỉ là cuộc hôn nhân sắp xếp của cha mẹ. Cô ấy là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, chúng tôi không hề hợp nhau, cũng không thể có tương lai."

"Ồ?"

Tống Thư Ngạn không biết cuối cùng có thể thuyết phục cha mẹ mình hay không: "Nếu cô ấy thực sự không đồng ý ly hôn, nhiều nhất là cô ấy cả đời ở quê nhà Ninh Ba giữ vị trí của Tống phu nhân. Đương nhiên, nếu cô ấy có thể hiểu thì ly hôn chính là kết quả tốt nhất. Sự xuất hiện của cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến tôi hoặc người vợ tương lai của tôi."

Tống Thư Ngạn nói bằng giọng điệu trân trọng: "Tần tiểu thư, tôi thích em, là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đối với tôi, em là người tôi yêu cả đời.

"Ngài Tống, tôi hy vọng anh có thể dừng lại ở đây. Tôi có mục tiêu riêng của mình và không quan tâm đến việc theo đuổi của anh. Tôi không cần vì sự theo đuổi của anh để có thêm một đơn đặt hàng. Đó là trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi. Mong anh dừng bước, tôi về trước, ngày mai gặp lại ở xưởng Hưng Hoa!"

Tống Thư Ngạn tỏ tình bị từ chối, nhìn Tần Du nhanh chân rời đi. Xe chạy đến cạnh, Tống Thư Ngạn lên xe, đương nhiên anh ấy sẽ không bởi vì lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối mà từ bỏ, anh ấy tin tưởng chỉ cần chân thành sỏi đá cũng bị mài mòn.

Xe từ từ lăn bánh, Tống Thư Ngạn dựa vào trong xe, khi đi qua một ngã tư, hình như anh ấy nhớ tới cái gì đó: "Đến nhà họ Phó."

Xe rẽ đến nhà họ Phó, từ tây sang đông đi qua nhiều biệt thự nhỏ, ban đêm không khí yên tĩnh, qua biệt thự nhỏ cuối cùng đến cổng lớn nhà họ Phó, tài xế bấm nhẹ còi.

Cổng lớn nhà họ Phó mở ra, xe chạy thẳng tới trước cửa nhà họ Phó. Tống Thư Ngạn từ trong xe bước ra, còn chưa tới cửa, đã thấy Phó Gia Ninh từ bên trong chạy ra: "Anh hai."

Thấy Tống Thư Ngạn, Phó Gia Ninh dừng bước, đưa tay vuốt tóc: "Anh Thư Ngạn!"

"Gia Ninh, anh trai em đâu?"

Phó Gia Ninh không vui lẩm bẩm: "Anh ấy vẫn chưa về! Không biết mấy cái máy rách kia làm đến khi nào."

Phó thái thái từ bên trong đi ra, Tống Thư Ngạn gọi một tiếng: "Dì."

"Thư Ngạn tới rồi, chưa ăn cơm tối đúng không?" Phó thái thái quay đầu lại nói với người giúp việc,"Chị Văn lấy thêm một bộ bát đũa."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 93



Tống Thư Ngạn đi vào, anh ấy nhìn thấy chiếc váy trên người Phó Gia Ninh giống với chiếc váy của Tần Du, váy của Phó Gia Ninh gần tới đầu gối, lại ngắn hơn một chút, nhìn rất xinh xắn đáng yêu.

"Gia Ninh, váy rất đẹp."

"Là một chị gái thiết kế, em thấy đẹp mắt, liền làm theo một cái." Phó Gia Ninh được khen ngợi mặt hơi hồng hồng, ôm lấy cánh tay Phó thái thái,"Mẹ, chờ khi nào chị chuyển đến ở bên cạnh, chúng ta đi cùng chị ấy mấy quần áo, chị ấy thật sự có rất nhiều ý tưởng độc đáo."

"Được!" Phó thái thái gật đầu đồng ý với con gái: "Đi lên bảo với cha con là anh Thư Ngạn của con tới, gọi ông ấy xuống."

"Vâng"

Phó Gia Ninh nhận lệnh của mẹ, lên tầng tìm cha cô ấy.

"Thư Ngạn, ở phòng khách ngồi chơi một lúc. Gia Thụ sắp về rồi."

Trên lầu Phó Gia Ninh khoác tay Phó lão gia xuống lầu, Tống Thư Ngạn đi đến cầu thang: "Chú Phó."

"Thư Ngạn, vốn dĩ Gia Thụ nói cháu còn phải ở Vũ Hán vài ngày nữa, tại sao đã về rồi?"

"Thượng Hải bên này cũng có nhiều việc, mấy chỗ cần đi ở Vũ Hán cháu cũng đều đến rồi. Nhìn chung..."

Tống Thư Ngạn đi theo Phó lão gia, kể lại trải nghiệm của mình khi đi Vũ Hán: "Hy vọng, sau khi Bắc phạt thành công, mọi chuyện có thể ổn định lại."

"Đúng vậy!" Phó Đức Khanh thở dài một hơi: "Hiện tại chú luôn nghĩ như vậy, chỉ sợ hổ phía Đông ăn người, Hổ phía Tây cũng muốn ăn người. Chưa chắc họ đã nghĩ muốn phát triển thật tốt, mà là mỗi người đều có tính toán riêng."

"Đây cũng là không còn cách nào."

Phó lão gia cùng với Tống Thư Ngạn ngồi trên sô pha thảo luận, ánh sáng đèn pha từ ngoài cửa chiếu vào. Phó Gia Ninh đi ra ngoài: "Lần này chắc là anh hai đã trở về."

"Đứa nhỏ này, đã lớn như vậy rồi, còn hấp tấp như vậy." Phó thái thái bất lực nhìn Phó Gia Ninh.

"Chỉ cần anh hai hiểu chuyện là được rồi." Phó Gia Ninh cãi lại.

Phó Gia Ninh chạy ra ngoài. Phó Gia Thụ đang dừng xe, thấy xe Tống Thư Ngạn bên cạnh: "Anh Thư Ngạn ở đây?"

"Đang chờ anh đây!"

Phó Gia Thụ lấy ra hai cái bánh ngọt từ trong xe: "Đây là bánh ngọt chị Tần của em mua ở Vũ Hán. Nó là của em!"

Phó Gia Ninh cầm bánh ngọt đi vào trong: "Chị Tần cũng từ Vũ Hán về, hình như anh Thư Ngạn cũng trở về bằng thuyền đúng không? Không biết anh Thư Ngạn có gặp được chị ấy hay không."

"Tự em đi hỏi anh Thư Ngạn của em" Phó Gia Thụ ném chìa khóa xe vào một ngăn kéo, chào Tống Thư Ngạn đang ngồi trên sô pha,"Anh Thư Ngạn."

"Gia Thụ, cậu quá chăm làm. Cả gia đình đang chờ cậu ăn tối."

"Tóm lại phải nhìn đi nhìn lại, suy nghĩ lâu, có lẽ mới có thể nghĩ thông suốt."

Phó Thái Thái đi tới: "Trước mắt, bỏ qua những thứ này đi, chuẩn bị ăn cơm tối đã."

Phó lão gia đứng lên cùng mọi người vào phòng ăn, mấy người cùng ngồi xuống, Phó Gia Ninh hỏi Tống Thư Ngạn: "Anh Thư Ngạn, lần này anh trở về từ Vũ Hán trên thuyền có thấy qua một vị tiểu thư cực kỳ xinh đẹp hay không?"

"Hả?" Tống Thư Ngạn ngẩng đầu nhìn cô.

"Ý em đấy là Tần Du." Phó Gia Thụ nói với Phó Gia Ninh: "Vốn dĩ chị Tần đi tìm anh Thư Ngạn của em "

"Hả? Tại sao vậy?" Phó Gia Ninh vẻ mặt kinh ngạc.

"Tần tiểu thư tìm anh để bán máy in hoa của cửa hàng tây bọn họ."

"Có phải chị Tần rất xinh đẹp đúng không? Chị ấy sẽ nhanh chóng chuyển đến cạnh nhà chúng em." Phó Gia Ninh nhìn Phó Gia Thụ: "Anh hai em bán nhà bên cho chị ấy. Em mới nói anh ấy gần quan được ban lộc, nói một đằng làm một nẻo."

Nghe đến đây Tống Thư Ngạn nhìn về phía Phó Gia Thụ, hôm nay anh ấy tới đây chính là bởi vì buổi trưa thấy Phó Gia Thụ và Tần Du rất thân thiết, chẳng lẽ hai người đã phát triển? Nếu là như vậy bạn bè tốt đã đi trước một bước, nếu bây giờ anh ấy theo đuổi cô ấy, sẽ không tốt cho lắm.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 94



"Nói năng linh tinh? Anh và chị Tần của em chính là bạn bè tốt. Người ta cũng sắp chuyển tới đây ở, em đừng ở trước mặt cô ấy nói linh tinh. Gây ra cho mọi người hiểu lầm không đáng có."

"Anh, chả lẽ anh chưa bao giờ tỏ tình người khác à? Người xinh đẹp giống chị Tần, còn là người con gái tài năng như vậy, nếu anh chậm một bước, không chừng bị người khác nhanh chân đến trước, tới lúc đó anh hối hận cũng không kịp."

"Được rồi, con gái con đứa, vẫn còn nhỏ mà giống như bà mối suốt ngày toàn nghĩ linh tinh. Tự lo việc của mình tốt đi đã, nên học hành chăm chỉ vào, nên kết bạn thì kết bạn, chuyện của anh trai con không cần còn quan tâm." Phó thái thái trách Phó Gia Ninh.

Phó Gia Ninh lén lút nhìn Tống Thư Ngạn, Tống Thư Ngạn rõ ràng là nhìn thấy ánh mắt e thẹn nũng nịu của cô ấy, nhưng anh ấy đang nói chuyện với Phó Gia Thụ, Phó Gia Ninh lập tức thấy tủi thân, không nói gì nữa, cúi đầu ăn.

Ăn cơm tối xong, Phó Gia Thụ dẫn Tống Thư Ngạn lên lầu đến thư phòng của anh.

Phó Gia Thụ bảo người giúp việc pha trà rồi bưng lên, Tống Thư Ngạn ngồi trên sô pha bình thường Phó Gia Thụ hay ngồi đọc sách, quyết định hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu nghĩ Tần tiểu thư thế nào?"

Phó Gia Thụ ngồi xuống bàn làm việc, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ấy: "Nghĩ thế nào?" Tống Thư Ngạn lấy một hộp t.h.u.ố.c lá ra, anh ấy biết Phó Gia Thụ không hút thuốc, anh ấy châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi, nhả ra vài vòng khói, khép hờ mắt hỏi: "Cậu không muốn theo đuổi cô ấy sao?"

Phó Gia Thụ ngồi sau bàn làm việc: "Tôi chưa nghĩ đến, tôi rất nể trọng cô ấy, một cô gái mong ước có thể dùng bản lĩnh của mình để đứng vững ở đất Thượng Hải. Tôi hiếm khi nghe một người phụ nữ nói ra câu này, và cô ấy đang cố gắng cải thiện bản thân, để có được vị trí của bà Smith, cô ấy đã sẵn sàng để nắm bắt cơ hội này. Cô ấy là một người bạn có thể hiểu được những gì trong tầm nhìn. Tất cả những gì tôi có thể làm là giúp cô ấy thực hiện mong muốn của mình càng nhiều càng tốt."

"Đúng vậy, chính là một người có tầm nhìn và tư duy có thể đồng bộ. Cậu có thể nói chuyện với cô ấy về Shelley, Pushkin, và cô ấy có thể nói chuyện với cậu về Gatsby." Tống Thư Ngạn ngửa đầu, phun la vòng khói trắng, anh giống như đã gặp được Tần Du trong ảo ảnh, cô ấy chính là mẫu hình lý tưởng của người vợ trong mơ của anh ấy.

Tiếng gõ cửa truyền đến, Phó Gia Thụ: "Vào đi!"

Người giúp việc bưng ấm trà cùng chén trà tiến vào, Phó Gia Ninh thì bê thêm một cái đĩa nhỏ, ở trong đĩa nhỏ có hai miếng bánh đậu xanh: "Anh hai, chị có mua bánh đậu xanh với bánh sữa hạt dẻ anh có muốn ăn thử không?"

"Để đấy!" Phó Gia Thụ bất lực nhìn Phó Gia Ninh.

Phó Gia Ninh đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Anh ơi, có muốn em dạy anh cách theo đuổi chị không? Anh tìm cơ hội mời chị ấy đi chơi tennis đi! Hôm ấy em với chị đã mua bộ đồ tennis giống hệt nhau luôn, chị ấy còn mua thêm đồ bơi nữa."

Phó Gia Ninh khoa tay múa chân chỉ vào bộ đồ bơi: "Bây giờ thì tốt rồi, chị ấy sắp chuyển tới đây, mà nhà bên cạnh không có bể bơi, sắp mùa hè rồi, anh mời chị ấy đến nhà chúng mình chơi, đến lúc đó hai người... Có cơ hội tốt như vậy anh mà không không biết dùng? Anh có bị ngốc không? Em muốn nhìn thấy chị ấy như một nàng tiên cá."

"Được rồi, được rồi! Ngoài tình yêu ra thì em còn chuyện gì nữa? Ra ngoài nhanh, anh cùng với anh Thư Ngạn của em đang bàn chuyện chính!" Phó Gia Thụ đuổi em gái ra ngoài. Anh đóng cửa vào, quay lại cầm miếng bánh đậu xanh cho vào miệng, vừa ngọt vừa ngấy chỉ muốn nhả ra, nhưng anh đã thấy Tống Thư Ngạn cũng đang cầm bánh đậu xanh.

Đây là bánh Tần Du mua cho anh, cho dù không ngon anh cũng phải ăn, cùng lắm là ăn với trà.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 95



Vốn dĩ Tống Thư Ngạn đi Vũ Hán nhưng chưa từng ăn bánh đậu xanh ở chỗ đó, nghe thấy là Tần Du mua, lại thấy Phó Gia Thụ ngoài miệng luôn nói không có ý gì với người ta, không có ý gì mà còn ăn điểm tâm ngon như vậy? Không phải cậu ta không thích đồ ngọt sao? Anh ấy không điều khiển được đưa tay mình cũng cầm một miếng bánh lên, ngọt lợ, giống như đường không cần mất tiền mua vậy.

Thấy Phó Gia Thụ ăn mấy miếng bánh đậu xanh, Tống Thư Ngạn vừa cũng ăn xong, ăn xong uống thêm hai ngụm trà: "Nếu cậu không có tình cảm gì với Tần Du, thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy."

"Anh theo đuổi cô ấy?" Phó Gia Thụ cau mày nhìn Tống Thư Ngạn.

"Đúng vậy! Tống Thư Ngạn hiểu rõ biểu cảm này của Phó Gia Thụ là có ý gì." Tôi sẽ xử lý tốt vấn đề của tôi và người phụ nữ kia, sẽ không để Tần Du phải uất ức. Nhưng cho dù cậu có thích cô ấy hay không, tôi vẫn sẽ theo đuổi cô ấy, chúng ta cạnh tranh công bằng."

Sắc mặt Phó Gia Thụy có chút kỳ lạ: "Tôi cũng không có ý muốn đuổi theo cô ấy, chỉ là hình như bây giờ cô ấy chưa muốn nghĩ đến chuyện hôn nhân, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng đứng vững ở Thượng Hải."

"Đó là điều tốt. Có tôi ở phía sau cô ấy, chẳng lẽ ở Thượng Hải còn không thể đứng vững gót chân sao?" Tống Thư Ngạn dựa vào sofa, giọng nói lạnh lùng:"Hôm nay ở Hoa Mỹ nhìn thấy cô thử quần áo, thật không biết vì sao cô lại có nhiều ý tưởng độc lạ như vậy. Cậu không biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, cô mặc áo trắng váy đen, môi đỏ lấp lánh, giống như một nét chu sa trên bức tranh thủy mặc."

DTV

Phó Gia Thụ không biết tại sao Tống Thư Ngạn nghĩ rằng Tần Du phải dựa vào một người đàn ông mới có thể đứng vững gót chân? Thế nhưng, anh không muốn nói nhiều những lời này với anh ấy. Phó Gia Thụ tiếp lời Tống Thư Ngạn: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh dương thêu hình con ngựa, thậm chí lúc ấy tôi mới biết thì ra mặc loại váy chỉ có những cô gái ở quê mới mặc này sẽ có thần thái như vậy. Mà tuyệt hơn chính là khi cô ấy nhìn thấy một cô gái bán t.h.u.ố.c lá bị người ta đùa giỡn, đã chủ động đi qua giải vây. Cô ấy là một người phụ nữ thông minh và anh hùng "

Tống Thư Ngạn gối đầu: "Đúng vậy! Làm thế nào một người phụ nữ có thể như vậy? Lần này tôi thực sự bị rơi vào lưới tình."

"Thế nhưng, còn đường theo đuổi cô ấy có lẽ sẽ rất khó khăn, khó khăn trùng trùng điệp điệp. Anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng." Vì là bạn bè nên anh đã đồng ý với Tần Du, không nói cho Tống Thư Ngạn sự thật, thế nhưng cũng gợi ý một chút.

"Chuẩn bị? Chỉ có kẻ hèn nhát mới suy trước tính sau, nếu đã thích thì cứ dũng cảm tiến về phía trước." Tống Thư Ngạn đứng lên, tràn đầy tin tức nói: "Chờ tin tốt của tôi đi."

Tống Thư Ngạn mở cửa ra, trên mặt tràn đầy gió xuân, vui vẻ đi ra ngoài, vừa nãy Gia Ninh nói cái gì nhỉ? Nói rằng cô ấy đã mua bộ đồ tennis? Ngày mai đến nhà máy xưởng Hưng Hoa tiện thể mời cô ấy đi chơi tennis luôn nhỉ?

Nếu đi bơi? Anh ấy sẽ không cho Tần Du đến nhà họ Phó bơi, nhà anh ấy cũng không phải không có, nhưng muốn bơi cũng phải chờ đến tháng bảy, chắc chắn tới lúc đó là anh ấy có thể cùng người đẹp nghịch nước với nhau...

Phó Gia Thụ tiễn Tống Thư Ngạn, lên đến cầu thang, nhìn thấy em gái ngỡ ngàng và buồn bã đứng trên lầu.

"Có phải anh Thư Ngạn thích chị Tần không?" Phó Gia Ninh hỏi anh trai cô ấy.

"Em nghe thấy rồi?"

Vừa nói ra lời này, nước mắt của cô bé trào dâng, lập tức khóc như hoa lê dính hạt mưa. *

*Miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của con gái.

Phó Gia Thụ ôm lấy cô ấy: "Ngoan, đừng khóc nữa!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 96



"Đều tại anh! Đều tại anh!" Phó Gia Ninh đánh anh trai cô ấy: "Nếu anh theo đuổi chị Tần, chị Tần chắc chắn sẽ thích anh."

Chuyện này cũng trách anh hả? Phó Gia Thụ xoa đầu em gái mình: "Đúng, đúng! Đều lỗi do anh!"

Phó Gia Ninh khóc đến đau lòng, sau khi suy nghĩ rõ ràng, hận sắt không thành thép nói: "Rõ ràng là anh gặp chị ấy trước, cũng dành tình cảm cho chị ấy trước mà!"

"Chị Tần của em bây giờ có chút chuyện chưa giải quyết. Trước khi cô ấy giải quyết xong vấn đề đất đai, anh mà tỏ tình thì chính là mang thêm phiền phức cho cô ấy."

"Chuyện gì chưa giải quyết được ạ?" Phó Gia Ninh ngẩng đầu nhìn anh trai.

"Anh đã đồng ý giữ bí mật với cô ấy, làm người phải giữ chữ tín. Đừng hỏi nữa, có hỏi anh cũng không nói cho em đâu."

"Anh không cần quá thành thật như vậy, anh Thư Ngạn theo đuổi chị như vậy, nói không chừng chị ấy sẽ động lòng, cuối cùng chỉ có anh là kẻ ngốc tin vào lời hứa, chỉ có thể đứng bên cạnh mà ngơ ngác nhìn. Ai có thể từ chối một người đẹp trai, có học vấn, gia đình lại còn rất tiền nữa."

"Không thể nào. Chị Tần của em sẽ không thích một người đàn ông đã có vợ như vậy đâu, cho dù người vợ đó là hữu danh vô thực. Chỉ có kẻ ngốc mới thích người đàn ông như vậy. Với cả em đã thấy rồi đúng không? Thường ngày anh Thư Ngạn của em đối xử với em rất tốt, so với việc anh ấy thích nữ phụ, thì vốn là chẳng đáng nhắc tới."

Lời nói thật này của Phó Gia Thụ khiến những giọt nước mắt của cô bé ào ào tuôn rơi. Cô ấy nhào vào lòng Phó Gia Thụ mà khóc to. Phó Gia Thụ vuốt mái tóc cô ấy nói: "Đi vào trong khóc một trận cho thật thỏa mái. Quên anh Thư Ngạn đi. Anh Thư Ngạn của em thích một người hiểu về Shelley, về Pushkin - nhà thơ cách mạng lớn của Nga, hiểu về Gatsby vĩ đại, em tự hỏi xem mình có hiểu không?"

Phó Gia Ninh ngẩng đầu, giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt, cô ấy hỏi một cách chân thành: "Gatsby là ai?"

Câu hỏi này đạp đổ Phó Gia Thụ, anh nghĩ Tần Du biết Gatsby, Tống Thư Ngạn cũng biết, chỉ có mỗi anh không biết. Thẹn quá hóa giận, anh đẩy em gái vào trong phòng: "Vào phòng khóc đi."

Phó Gia Ninh bị anh trai đẩy vào phòng, anh Thư Ngạn thích chị Tần kia, cô ấy cũng không có cách nào đổ lỗi cho chị ấy, chị Tần không làm gì sai cả, cô ấy cũng không thể đổ lỗi cho bất cứ ai. Trong lòng cô gái nhỏ buồn bã, đóng cửa vào, tiếp tục khóc nấc lên.

Phó thái thái đứng ở đầu cầu thang nhìn Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ lắc đầu. Phó thái thái đi qua gõ cửa phòng: "Gia Ninh, mở cửa!"

Thấy mẹ đi vào, Phó Gia Thụ cũng quay trở lại phòng của mình.

Một đêm trôi qua, Phó Gia Thụ rời giường chuẩn bị xuống lầu, rốt cuộc cũng không yên tâm được mà đi qua gõ cửa phòng em gái.

Gõ cửa cũng không có phản ứng gì, anh mở khẽ một bên cửa: "Gia Ninh, em thế nào rồi?"

Phó Gia Ninh đang nằm ngủ trên giường cằn nhằn: "Anh phiền quá đi! Tối qua em mới ngủ có một chút thôi, anh có thể đừng tới làm ồn em được không?"

Nghe thấy giọng nói tùy hứng như vậy, Phó Gia Ninh cũng hoàn toàn nhẹ nhõm, vậy là không sao rồi, tiểu nha đầu này thích cũng nhanh, mà quên đi cũng nhanh.

Phó Gia Thụ xuống lầu, cầm một chiếc bánh sandwich, nghĩ đến bơi lội, anh liền muốn đi xem hồ bơi. Một năm bốn mùa, bể bơi là dùng vào mùa hè, những mùa khác đều là để trưng bày.

Anh mở cửa vườn hoa phía sau, thấy trong vườn hoa, mẹ anh đang chỉ huy cha chuyển chậu hoa từ đông sang tây. Rõ ràng trong nhà có thợ làm vườn, có người hầu, nhưng bà ấy không muốn dùng. Thấy con trai đứng ở chỗ đó, bà ấy kêu to: "Gia Thụ, đi giúp cha con đi."

Phó Gia Thụ đặt miếng sandwich xuống, vén tay áo lên, cùng cha bê lu cá vàng đơn qua chỗ khác. Phó Đức Khanh lau một chút mồ hôi trên trán, hỏi vợ: "Thế này đã được chưa?"

"Được rồi, được rồi!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 97



Phó thái thái tiếp tục chỉ huy người đàn ông: "Cho bùn sông vào trong lu đi."

Phó Đức Khanh đào bùn sông ra khỏi thùng gỗ cho vào trong lu cá vàng. Phó thái thái cũng bỏ một củ sen vào trong đó.

Phó Gia Thụ đi vào rửa tay, một tay cầm sữa bò, một tay cầm bánh sandwich, đi đến bên cạnh cha mẹ, nhìn hai người phu xướng phụ tùy*.

*Nghĩa là chồng làm gì vợ làm theo, trong câu này thì đảo ngược thành vợ làm gì chồng làm theo.

"Nghe Gia Ninh nói, con không theo đuổi tiểu thư Tần nữa?" Phó thái thái hỏi anh.

"Tiểu thư Tần tạm thời không muốn suy nghĩ về phương diện này, con mà theo đuổi người ta chẳng phải là làm phiền họ hay sao?"

"Tống Thư Ngạn muốn theo đuổi cô ấy?"

"Tiểu thư Tần không có khả năng thích Tống Thư Ngạn." Phó Gia Thụ nói chắc như đinh đóng cột.

"Tại sao?"

DTV

"Tống Thư Ngạn đã có gia đình rồi."

"Tiểu thư Tần trái lại có thể suy nghĩ được như thế." Phó thái thái đứng lên, đi đến chỗ vòi nước rửa tay, rồi lại đi tới: "Cô gái như vậy thật sự rất hiếm. Bây giờ những cô gái ngoài kia thì, haiz! Mặc kệ người có gia đình hay chưa, chỉ cần là một người đàn ông có tiền là được! Cho dù làm vợ bé cũng không sao. Tống lão gia kia có tới bốn di thái thái, còn có thể cưới mười mấy phòng. Sinh ba bốn năm đứa con mẹ thật sự nghi ngờ liệu kiểu người như vậy có nhận ra tất cả các con của mình hay không."

"Có điều chẳng qua cũng chỉ như nuôi mèo nuôi chó mà thôi." Phó lão gia sớm đã đem bùn trong thùng lắp đầy rồi.

Phó thái thái lấy gáo múc nước từ trong thùng ra: "Thời điểm này rất tốt, Gia Ninh đã hết hy vọng với Tống Thư Ngạn, mẹ thực sự là a di đà phật! Cảm ơn Phật Tổ phù hộ. Cuối cùng trái tim cũng về đúng chỗ."

"Đúng vậy!" Nói xong Phó lão gia đi qua rửa tay: "Gia Thụ, xe của cha hôm nay đem đi sửa rồi, mẹ con chút nữa muốn đi đánh mạt chược, cha không dùng xe của bà ấy nữa. Vừa hay đã lâu không đi thăm xưởng sản xuất, cha đi cùng với con xem sao."

"Cha, con đã nói là đồng ý đón tiểu thư Tần và người cung cấp trang thiết bị nước Đức. Cha ở trên xe, có thể người ta sẽ cảm thấy không được thỏa mái?"

"Có cái gì mà cảm thấy không thỏa mái? Cha đâu phải lão hổ ăn thịt người."

Phó Gia Thụ nhìn người cha đã ngồi ổn định trên ghế phụ, bất đắc dĩ khởi động xe, nghe ông ấy gõ ba nhịp, rung đùi đắc ý xướng kinh kịch ở bên tai, anh bực bội gấp đôi, nhưng còn có thể làm thế nào, đây là cha ruột của anh đó.

Xe đến trước cửa quán cơm Vân Hải, Tần Du đã đứng chờ sẵn ở đó.

Phó lão gia thông qua cửa kính xe nhìn Tần Du đứng ở đó. Di Liên nói rằng cô bé khá xinh đẹp, hơn nữa khí chất cao quý. Lời này nói ra trái lại cũng không hão huyền chút nào, cô đứng ở đó khiến người qua lại không nhịn được mà nhìn về phía cô.

Tiểu cô nương ăn mặc rất đặc biệt, áo sơ mi và quần dài, bên ngoài mặc một chiếc áo len dệt kim.

Trong ấn tượng của ông ấy, mặc quần đó đều nữ công nhân trong xưởng dệt may, đầy tớ trong nhà và những người phụ nữ tam giáo cửu lưu* trên thành phố. Hễ là nhà có chút tiền, phụ nữ đều mặc váy, người nào người nấy đều so váy này váy kia.

*Tam giáo cửu lưu dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

Cô gái này ăn mặc như vậy, vẫn sang trọng và quý phái, chuyện này cũng rất hiếm, con gái của Cẩm Minh lão đệ hóa ra lại xuất sắc như thế.

Tần Du cầm theo đồ, đi đến ghế phụ, nhìn vào bên trong liền thấy một bác trai trung niên điển trai hạ cửa kính ô tô nhìn cô.

Phó gia Thụ vội vàng giới thiệu: "Tiểu thư Tần, đây là cha tôi, hôm nay ông ấy cùng tôi đi đến xưởng sản xuất."

Hóa ra là Phó lão gia, khó trách Tần Du cảm thấy quen thuộc. Tần Du tiến đến chào hỏi: "Chào buổi sáng, Phó lão gia."

"Chào buổi sáng."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 98



Tần Du lên xe, Phó Gia Thụ lái xe về phía trước, chắc là có người lạ trong xe, trong lúc nhất thời không khí trong xe có chút nặng nề. Phó Lão gia nhanh chóng phá vỡ không khí ngột ngạt này: "Tiểu thư Tần là người ở đâu?"

"Người Hồ Châu ạ."

"Hồ Châu là một nơi tốt, lúc còn trẻ bác cùng người nước ngoài kinh doanh tơ lụa, lúc ấy cũng thường xuyên đến Hồ Châu."

Phó lão gia này lúc còn trẻ đã kinh doanh tơ lụa, Tần Du có kí ức của nguyên chủ, cô vẫn còn nhớ rằng ban đầu cha của nguyên chủ cùng Tống lão gia và Phó lão gia là bạn tốt trên thương trường.

"Vậy ạ." Tần Du giả vờ không biết.

"Đúng vậy." Phó lão gia nghiêng đầu nói với Phó Gia Thụ: "Lúc đó cha thường hay đi Hồ Châu tìm chú Tần của con, tơ lụa nhà họ là tốt nhất. Người nước ngoài rất yêu thích. Chú Tần con là người rất hiếu khách. Nói đúng ra, nếu không phải mẹ con ngăn cản, không đồng ý cho con đính hôn, vậy chắc hẳn là con cùng với con gái của chú Tần đính hôn trước. Về sau tiểu cô nương bị chú Tống của con chọn đính hôn rồi, cha đã hối hận rất lâu. Cô gái đó lớn lên giống chú Tần, trắng trẻo xinh đẹp, vô cùng đáng yêu."

Tần Du nghĩ rằng ông ấy hỏi cô là người ở đâu, chính là giống kiểu hôm nay thời tiết có tốt không, chẳng qua cũng chỉ là câu chào hỏi, xã giao, giảm bớt những câu hỏi xấu hổ. Không nghĩ tới tiếp sau đó vị lão gia này lại nói nhiều như vậy, đặc biệt là câu nói cuối cùng, nói cô lớn lên giống ba của nguyên chủ.

"Mẹ con sao lại ngăn cản cha đính hôn cho con?" Nếu ông già anh đính hôn cho anh với cô ấy, thì bây giờ anh cũng không cần mất nhiều công sức để suy nghĩ tính toán kế sách làm sao để theo đuổi cô ấy.

"Mẹ con đã chịu khổ vì bị đính hôn từ nhỏ, con không biết sao? Mẹ con đối với việc đính hôn từ bé đã hận thấu xương. Con cũng không nghĩ xem, nếu không phải mẹ con chạy nhanh, với lại sau đó Từ Hi thái hậu và Quang Tự lần lượt băng hà. Chỉ dựa vào quyền lực gia đình vị hôn phu của bà ấy cũng có thể diệt cả nhà chúng ta."

"Tiểu thư Tần, cha tôi là đang khoe xuất thân của mẹ tôi thôi." Phó Gia Thụ nói.

Phó lão gia duỗi tay vỗ vào đầu con trai mình: "Lái xe cho tốt vào."

Tần Du cười: "Rõ ràng cháu nghe ra, Phó lão gia chính là gián tiếp khoe tình cảm sâu đậm của ngài cùng Phó thái thái."

Phó lão gia nhìn vào khuôn mặt trong kính chiếu hậu có bóng dáng của người thiếu niên ngay thẳng trong kí ức, thật hoài niệm mà nhìn qua con trai.

DTV

"Cha, trên mặt con có gì sao?"

Phó lão gia khẽ cười một tiếng: "Trên mặt không có gì."

Tần Du không biết Phó lão gia nhắc đến cha của nguyên chủ, có phải là ông ấy đã đoán được cô là ai rồi hay không, dù sao họ cũng chưa nói thẳng ra.

Xe đến trước cổng khách sạn, nơi Josh đang ở. Sau khi Josh lên xe chào hỏi hai cha con Phó Gia Thụ, lập tức cùng Tần Du thảo luận bản thiết kế mới. Ngày hôm qua sau khi trở về, anh ấy liền ở trong phòng vẽ bản thiết kế. Từ lâu anh ấy đã muốn áp dụng những ý tưởng hay mà họ đã thảo luận vào máy móc càng sớm càng tốt.

Xe rời khỏi khu vực thành phố, bên đường có thể nhìn thấy những mảnh ruộng đất. Đi qua mảnh đất này, lại đến gần bờ sông Hoàng Phố, dọc theo bờ sông là những căn lều tranh cũ nát, mà ở đó quần áo của người qua đường vừa bẩn vừa thối, ánh mắt vô hồn mà trống rỗng.

"Yolanda, cô nhìn xem đây là những điều mà tôi muốn tìm hiểu, nếu như..." Giọng nói của Josh đã khiến Tần Du hoàn hồn.

Thảo luận vài câu, xe đã đến trước cửa một nhà máy. Cánh cửa màu trắng có tấm bảng chữ đen, trên tấm bảng viết "Nhà máy cơ khí Hưng Hoa Thượng Hải", đi vào bên trong là âm thanh đá mài giũa, rèn gỗ hoà vào nhau. Xe ô tô dừng lại trước tòa văn phòng ba tầng lát gạch đỏ, bên cạnh đã có một chiếc ô tô đậu từ bao giờ. Tống Thư Ngạn đang đứng trước tòa nhà nhìn bọn họ.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 99



Tần Du xuống xe. Tống Thư Ngạn nhìn thấy Phó lão gia liền đi qua chào hỏi: "Bác trai, bác cũng đến đây ạ?"

"Đã rất lâu không đến rồi, hôm nay ghé qua xem xem."

Phó Gia Thụ đưa tay ra: "Đi đến phòng họp thôi."

Trong phòng họp, trái cây và bánh kẹo đã được đặt sẵn trên bàn, có người đến pha trà, điều này giống với phong cách của một số xí nghiệp tư nhân mà Tần Du hợp tác kiếp trước.

Những người của bộ phận kỹ thuật nhà máy Hưng Hoa đang ngồi ở đó. Phó Gia Thụ nói: "Lão Trương, bác hãy nói ra hiện tại chúng ta gặp phải những vấn đề gì."

"Cỗ máy dệt của chúng ta tham khảo..."

Tần Du phiên dịch cho Josh, chưa nghe xong anh ấy đã nói: "Hãy nói trọng tâm của vấn đề đi."

"Máy dệt của chúng ta có thể gặp trục trặc ở nút thắt sợi ngang, đã loại bỏ vị trí chính của sợi ngang..."

Josh không hề trả lời, thay vào đó anh ấy lấy ra cuốn sổ tay ghi chép lại, đợi đến khi anh ấy ghi xong liền nói: "Chúng ta đến hiện trường xem xem, ngoài ra cũng chuẩn bị bản vẽ cho tôi, tôi muốn xem."

Một nhóm người cùng nhau vào xưởng, Tần Du đóng vai trò là người phiên dịch giữa Phó Gia Thụ và Josh, xem bố cục sắp xếp trong nhà máy, bệnh nghề nghiệp của Tần Du lại bắt đầu, xem chỗ nào cũng không vừa mắt, bố cục này không chỉ lung tung mà còn tiềm ẩn nhiều rủi ro, cô tiến gần vài bước liền có thể nhìn ra. Nếu đổi thành nhà sản xuất hợp tác đời trước, cô chắc chắn sẽ không bao giờ cùng nhà máy này hợp tác.

"Yolanda."

Josh làm đứt đoạn sự ghét bỏ trong suy nghĩ của Tần Du.

Tần Du đi qua đó, thấy Josh đang xem các bản vẽ với chủ của xưởng sản xuất Hưng Hoa, đối chiếu với nguyên mẫu.

Tần Du không hiểu về máy dệt, nhưng cô xuất thân trong ngành cơ khí, chí ít có thể phiên dịch chính xác, đồng thời có thể sớm hiểu rõ nguyên lý bên trong.

Josh cũng không thể gãi đúng chỗ ngứa, anh ấy chỉ có thể đánh giá các bộ phận có thể xảy ra sự cố dựa trên mô tả sai.

Thảo luận xong, Josh tập trung vào vấn đề trên bộ phận lắp ráp dây sợi. Tần Du đã dịch nó cho những người trong nhà máy Hưng Hoa, người trong xưởng sản xuất Hưng Hoa ngay lập tức nói: "Từ vòi phun ra..."

"Tôi biết mấu chốt của vấn đề rồi, trước tiên về văn phòng công ty, một người đem nguyên liệu đến đây."

"Mọi người cùng về văn phòng đi, ở đây quá ồn rồi."

DTV

Đến tòa nhà văn phòng, Josh cầm hóa đơn vật liệu, đối chiếu với bản thiết kế. Tần Du không hiểu các nhãn hiệu vật liệu của thời đại này, tất cả những gì cô nghĩ là nhãn hiệu một trăm năm sau của Mỹ, Châu Âu, của quốc gia, một từ cũng không dịch được, may mắn thay, Phó Gia Thụ là một chuyên gia, anh ấy đã giải thích cho cô ấy những thành phần cơ bản của vật liệu này.

"Chính là bộ phận lắp ráp này, ông nhìn xem hai sợi dây từ chỗ này ra ngoài, vì vậy..." Josh đã nói với một số kỹ sư về việc vật liệu chỗ này cần sử dụng vật mẫu cho phù hợp. Vật liệu này hiện giờ chỉ ở Vương quốc Anh, Nhật Bản và Đức mới có sẵn.

Họ chẳng qua là mua máy dệt giả từ người khác, trong niên đại này không có máy quang phổ, có thể phân tích trực tiếp thành phần của vật liệu, vì vậy, một số kỹ sư chỉ dựa trên kinh nghiệm mà cho rằng đó là thép thông thường.

"Khi đó tôi đã lựa chọn không làm máy dệt, cũng chính là vì bộ phận lắp ráp này. Ở Đức, thép này cũng được tinh chế đặc biệt, nếu như đưa ra, giá cả cũng không quá đắt, nhưng không có đủ số lượng. Một lò luyện thép, cần khá nhiều tiền để pha loãng đến từng máy. Giá cả cũng không cạnh tranh được với các hãng sản xuất Anh, Nhật, Đức. Người khác so với mua trang thiết bị của mọi người thì mua hàng nhập khẩu vẫn tốt hơn, ổn định mà dễ sử dụng. Có điều nếu mọi người muốn, tôi có biết một nhà máy thép có thể sản xuất loại thép này."
 
Back
Top Bottom