Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 100



Những lời Josh nói đều là sự thật, điều này chẳng khác nào tuyên án tử hình cho máy dệt của nhà máy Hưng Hoa. Làm ra thứ không ai cần thì làm làm gì?

Bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức, bây giờ lại phải đối mặt với cách kết thúc như vậy, Phó Gia Thụ nhìn Phó lão gia. Phó lão gia nghĩ tới nghĩ lui: "Trước tiên hãy để Kiều Hi đi hỏi xem chính xác là bao nhiêu tấn một lò, một lò đại khái cần bao nhiêu tiền, phí vận chuyển đến đây khoảng tầm bao nhiêu? Chúng ta hãy tính lại cẩn thận một chút. Xem còn có cơ hội nào không?"

"Được, sau khi về tôi sẽ lập tức đi nhà máy thép để hỏi. Tôi thấy vẫn là tôi nhân tiện mang sản phẩm qua cho mọi người gia công trước, thứ nhất là đối chiếu tỉ mỉ các lĩnh kiện này, năng lực gia công của chúng ta ở đó cũng tốt hơn, thứ hai là tiết kiệm được một số chi phí vận chuyển, như vậy chi phí gia công cộng với vận chuyển coi như là có lợi mọi người."

"Đúng là không tồi, làm phiền cậu rồi!"

"Chỉ là nói ra để thử xem sao. Hi vọng sẽ có ích."

Cũng đã tới giờ ăn tối rồi, Phó lão gia cùng Phó Gia Thụ nói: "Cho dù thế nào thì có thể tìm ra được vấn đề đã là tốt rồi. Chí ít hiện nay đã có phương án để giải quyết. Bây giờ chúng ta vẫn là nên ăn cơm trước, mọi người đã hẹn nhau ăn cơm chưa?"

"Chúng ta đã đặt trước phòng tiệc rồi ạ." Phó Gia Thụ trả lời.

Phó lão gia đứng lên trước và nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Tâm trạng của người trong nhà máy Hưng Hoa bao gồm cả hai cha con nhà họ Phó cũng không quá tốt, dù sao thì loại vấn đề này rất khó giải quyết, nếu có cơ hội thì sẽ phát triển rất tốt, nhưng giá cả cao đến nỗi không ai muốn, bao nhiêu ngày như vậy, từ nguyên mẫu đến quá trình tiếp thu, đến bản vẽ, đến sản phẩm thử, mất bao nhiêu ngày rồi.

Tâm trạng của Tống Thư Ngạn có chút bất đồng, nếu nhà họ Phó sản xuất thử chiếc máy này, cho dù chất lượng tốt hay xấu, với tư cách là bạn thân trên thương trường, có bao nhiêu thì họ cũng phải mua một ít, bây giờ nói với bọn họ quả thật không được. Như vậy cũng tránh được phiền não.

Cùng nhau đi xuống lầu, Tống Thư Ngạn mời Tần Du: "Tiểu thư Tần, em cùng Josh ngồi xe tôi đi, bên trong xe bác Phó còn có hai kỹ sư mà đúng không?"

"Được."

Tống Thư Ngạn mở cửa xe cho Tần Du: "Tiểu thư Tân, mời!"

Tần Du lên xe ngồi chung với Kiều Hi. Tống Thư Ngạn ngồi ở ghế phụ phía trước: "Đi đến nhà hàng tổ chức tiệc đi."

"Tiểu thư Tần, xem ra Kiều Hi quả thực là chuyên gia trong lĩnh vực này."

"Kể từ lúc tiếp xúc với Kiều Hi tôi đã xác định được rồi, anh ấy có năng lực về phương diện cơ khí, cũng rất nỗ lực."

"Tôi có niềm tin vào sản phẩm của anh ấy, ban đầu tôi đã cho rằng, chúng ta có thể sử dụng sản phẩm của họ, tôi vẫn cần phải nói với ba mình một chút, nghe thử ý kiến của ông ấy."

Tần Vũ nghe Tống Thư Ngạn nói như vậy, nghĩ nếu anh ấy liên lạc với nhà họ Tống, đến lúc đó lão nhị nhà họ Tống hỏi cô thì cô phải làm sao?

Kiều Hi thì bị kích động đến nỗi không nói nên lời: "Mọi người có thể tin tưởng chúng tôi như vậy, tôi đã rất hạnh phúc rồi."

Đây là một đoạn đường sỏi gập ghềnh. Tần Du còn nhớ lần đầu tiên cô đi xe của Phó Gia Thụ, bởi vì không tìm được dây an toàn... Chờ chút...

Trong đầu của Tần Du bỗng nhiên xuất hiện cấu trúc của dây đai an toàn, bên trong có nguyên lý lắp đặt như vậy, cô nghĩ về nguyên lý cuộn dây an toàn, bây giờ lại xuất hiện những suy nghĩ đứt đoạn, Tần Du cẩn thận suy nghĩ về mối liên hệ có thể có giữa hai thứ này.

Lúc này trong một chiếc xe khác, Phó lão gia đưa tay vỗ vai con trai mình: "Gia Thụ, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần chiến đấu đến c.h.ế.t trên con đường này, mọi người cần thực tế hơn một chút, đúng không? Ngành công nghiệp cơ bản trong nước xác thực không tốt, một số vật liệu không thể có được, con cần nhập khẩu, đó cũng không phải là một giải pháp lâu dài, con nói xem đúng không?"

"Đúng ạ!" Cuối cùng Phó Gia Thụ có chút miễn cưỡng từ bỏ.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 101



Lão Trương ở ghế sau nói: "Tiểu thiếu gia, từ lúc cậu về đến giờ mỗi ngày đều trong nhà máy, nếu không phải nhờ cậu, cỗ máy này cũng không xuất hiện."

"Đúng vậy! Con cũng đừng nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Cha thấy con rất thông minh, có thời gian liền tìm một người con dâu cho cha đi?" Phó lão gia quan sát biểu cảm của Phó Gia Thụ với thái độ xem trò đùa

"Tiểu thiếu gia, lão gia đang nóng lòng muốn bế cháu trai rồi."

"Cũng không phải không được, nếu thiếu gia không đi nước ngoài, bây giờ có lẽ đứa trẻ đã chạy nhảy gọi ông nội rồi!"

"Không phải vậy sao, thiếu gia hai mươi hai tuổi đúng không? Nếu không đi nước ngoài, thì chàng trai trẻ mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn rồi. Đứa trẻ chắc cũng đã được bốn năm tuổi. Lão gia chỉ có ngài là con trai duy nhất, không phải là chờ bế cháu hay sao?"

Xe đã đến trước cửa nhà hàng tổ chức tiệc, hai kỹ sư xuống xe trước.

Phó Gia Thụ nhìn Phó lão gia nói: "Cha, người đoán ra rồi?"

Phó lão gia nghiêm mặt nhìn anh: "Giành vợ đính hôn của bạn?"

"Con muốn có một cơ hội cạnh tranh công bằng."

"Con không nói tình huống này với cậu ấy có phải là làm chuyện bất chính với bạn bè không?"

"Tần Du cũng là bạn. Thư Ngạn nhờ con sắp xếp chỗ ở cho vợ anh ấy, con cũng đã sắp xếp rồi, dặn con nói chuyện với vợ anh ấy, một câu con cũng không bỏ quên. Tần Du không cho con nói ra thân phận của cô ấy con cũng đã thực hiện rồi. Cả hai đều muốn cùng đối phương ly hôn, con chẳng qua chỉ là đang tác thành mong muốn của họ, bất chính ở đâu?"

Phó lão gia nhìn bên ngoài Tần Du đã xuống xe từ lâu, khóe miệng nhếch lên, rồi lập tức nghiêm túc trở lại: "Đi xuống thôi!"

"Cha..."

Phó lão gia từ trên xe xuống, Phó Gia Thụ không còn cách nào khác ngoài việc lo lắng mà đuổi theo. Bất luận lão đầu có đồng ý hay không, dù sao thì anh cũng đã nhận định là người này rồi.

Hai cha con bước xuống xe, Phó Gia Thụ thấy Tần Du đang hào hứng bàn luận với Josh, không biết họ đang nói về việc gì mà mặt mày cô hớn hở thế kia.

Tống Thư Ngạn đứng ở một bên nói: "Có người có thể giúp cậu giải quyết vấn đề kia rồi, đợi bọn họ ăn xong cơm rồi về nhà máy."

"Chuyện gì thế?"

"Đợi lát về nhà máy rồi tôi nói anh nghe, chỉ là cách nghĩ của tôi mà thôi. Buổi chiều bàn luận kĩ một chút, xem thử có thi hành được không." Tần Du nói với Phó Gia Thụ: "Tôi đã nói với Josh rồi, anh ấy cho rằng có thể thử được."

"Thật ư?" Đây quả là một tin tốt, Phó Gia Thụ nở nụ cười tươi rói.

Tần Du thấy anh vui mừng, nói: "Chỉ là cách nghĩ thôi, có thể thực thi hay không còn cần phải phân tích cụ thể nữa! Anh đừng vui mừng quá sớm!"

"Đừng đứng đó nói nữa, ăn cơm đi." Phó Gia Thụ dẫn bọn họ cùng đi vào.

Ở thời đại này, có thể nhìn thấy một hàng xe hơi vào giờ trưa, đủ để thấy địa vị của Hối Yến Lầu trong lòng những người phàm ăn ở Thượng Hải.

Phó Gia Thụ đi theo cha mình, Tống Thư Ngạn đi bên cạnh Tần Du: "Vừa hay là trước sau Thanh Minh, Hối Yến Lầu ngày xuân ăn hải sản, cá cháy, cá thác lác, cá nóc đều là món ăn sở trường của bọn họ."

"Tiên sinh Tống, cầu thang chật hẹp, mời anh đi trước." Tần Du duỗi tay mời Tống Thư Ngạn lên lầu trước.

Tống Thư Ngạn bị cô nói vậy, phát giác cô không muốn nói chuyện phiếm với mình thì xấu hổ đi lên lầu.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, nhóm người bước vào một căn phòng riêng biệt, hệt như căn phòng bao ở kiếp trước của Tần Du.

Mấy hôm nay Tần Du đã phát hiện ở thời đại này có rất nhiều thủ đoạn thương trường, cách thức kinh doanh đều đã bị mấy thương gia này sử dụng hết từ lâu rồi.

Căn phòng này cũng không nhỏ, nhưng bàn tròn lại không lớn lắm, phía trên cũng không có bàn xoay.

Phó lão gia mời Josh và Tống Thư Ngạn ở hai bên trái phải của ông, Tống Thư Ngạn không chịu: "Bác trai, cháu ngồi đối diện được rồi ạ, chúng ta cũng được xem là người một nhà."

"Thư Ngạn, hôm nay cháu dẫn tiểu thư Tần và tiên sinh Cohen qua đây đã giúp chúng ta một việc lớn rồi, sao có thể để cháu ngồi phía dưới được. Nào, lại ngồi cạnh bác."

Họ của Josh là Cohen.

Tống Thư Ngạn bị Phó lão gia sắp xếp chỗ ngồi, chỉ đành trơ mắt nhìn Phó Gia Thụ và Tần Du ngồi ở bên kia.

Phó Gia Thụ hỏi Tần Du: "Tiểu thư Tần vẫn là Coca?"

"Ở đây có ư?"

"Có thể bảo bọn họ đi mua?"

"Đừng phiền phức thế, uống nước lọc vậy? Pha một ấm trà là được rồi."

Phó Gia Thụ gọi một ấm trà, vừa được bưng lên, anh bèn nhận lấy rót cho Tần Du một tách.

Những người khác đều uống rượu vàng, Tần Du thấy Phó Gia Thụ cũng muốn rót rượu vàng, nhưng là một người làm trong ngành xe hơi, cô không thể chấp nhận được việc người lái xe uống rượu. Cô muốn nói với Phó Gia Thụ lái xe thì không uống rượu, mà đã uống rượu thì không lái xe. Nhưng quy định này được lập sau thế kỷ mới của kiếp trước. Lúc này căn bản không ai ý được chuyện này.

Tần Du viện cớ: "Tiên sinh Phó, chẳng phải chiều anh còn phải về xưởng sao. Để duy trì đầu óc tỉnh táo, tôi khuyên anh đừng nên uống rượu thì hơn."

Phó Gia Thụ ngoan ngoãn nghe lời: "Được, tôi cũng uống trà."

Rồi anh rót cho mình một tách trà.

Tống Thư Ngạn thấy được cảnh này thì mày nhăn lại, tay nắm chặt ly rượu. Tuy nói là bàn luận, nhưng cũng là Josh bàn luận với hai sư phụ kia, Tần Du chỉ căn dặn Phó Gia Thụ mà thôi. Mà cùng lúc đó, hai vị sư phụ của xưởng Hưng Hoa đang nháy mắt với nhau.

Phó lão gia nâng ly: "Bác cảm ơn Thư Ngạn đã giúp bọn bác mời được tiểu thư Tần và tiên sinh Cohen!"

Thấy ông nói vậy, Tống Thư Ngạn nâng ly uống hết ly rượu đầu tiên. Phó lão gia lại cảm ơn sự giúp đỡ, nỗ lực trong những tháng ngày qua của Tần Du, Josh và hai vị sư phụ.

Uống hết hai ly rượu, Tống Thư Ngạn nói: "Bác trai không phải cũng nên cảm ơn sự vất vả của Gia Thụ sao? Có thể nói bữa giờ cậu ấy đã dốc hết sức mình vào thiết bị đó."

"Đây là chuyện của nó, nó còn chưa cảm ơn bác hết lòng ủng hộ nữa cơ!"

Phó Gia Thu nâng tách trà, đứng dậy: "Cha, con cảm ơn cha luôn tín nhiệm và ủng hộ con. Con lấy trà thay rượu."

Nhác thấy hai cha con cụng ly, trong nháy mắt Tống Thư Ngạn cảm thấy hối hận vì những lời nói ban nãy của mình. Quan hệ cha con nhà họ Phó và cha con nhà anh ấy hoàn toàn không giống nhau. Phó Gia Thụ cứ mở miệng là "cha tôi", mà bản thân anh ấy lại gọi "phụ thân" vừa tôn kính vừa xa lạ.

Tống Thư Ngạn lại nhìn Josh đang nói chuyện với Tần Du, nếu anh ấy có thể ở bên Tần Du, sau này anh ấy nhất định sẽ làm một người chống, người cha tốt giống bác Phó, sống với vợ mình đến già, hòa hợp với con cái.

Tần Du cảm nhận được có người đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tống Thư Ngạn. Anh ấy nở nụ cười với cô, anh ấy thật sự là một người rất ích kỷ. Bởi vì ghét bỏ cuộc hôn nhân được định sẵn này, mà bỏ chạy ngay đêm tân hôn. Mà hiện giờ anh ấy vì thích cô, cũng chẳng quan tâm đến lời từ chối của cô, tự mình ra vẻ nịnh nọt cô.

Giọng nói của Phó Gia Thụ ở bên cạnh: "Tiểu thư Tần, tôi đã không đợi được nữa rồi, rốt cuộc là cách gì thế? Có thể nói đơn giản cho tôi biết không?"

Tần Du có thể hiểu được tâm trạng của Phó Gia Thụ khi nhìn được thấy hy vọng sau khi thấy tâm huyết của mình bị cuốn trôi. Cô nghiêng đầu giải thích cách nghĩ của bản thân cho anh nghe.

Đừng nói đến việc chức năng dây an toàn ở thời đại là gì, mà ngay cả dây an toàn còn chưa được phổ cập. Tần Du chỉ đành nói nguyên lý với anh, không có bản đồ kết cấu, tất nhiên Phó Gia Thụ nghe rất mơ hồ, làm sao mà hiểu rõ từng câu từng chữ được.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 102



Tống Thư Ngạn thấy hai người chụm đầu với nhau, thực sự không kìm được nữa: "Tiểu thư Tần, cá cháy hấp rượu, nhân lúc còn nóng cô hãy ăn đi, lạnh sẽ có mùi rất tanh đó."

Tần Du nghe vậy, ngẩng đầu nở nụ cười xã giao: "Cảm ơn!"

Cô không nói chuyện với Phó Gia Thụ nữa, trong lòng Tống Thư Ngạn thấy dễ chịu hơn, nhưng anh ấy lại nghe thấy Phó Gia Thụ nhắc nhở Tần Du đang giơ đũa ra: "Phần lưng nhiều xương, nhưng thịt ăn ngon."

"Được."

Tần Du gắp một miếng ở phần lưng, cho vào dĩa của mình.

Kiếp trước cô ăn qua rất nhiều cá cháy, dù sao cũng chỉ đến thế mà thôi! Cô chê nó quá nhiều xương, cho nên không hứng thú lắm. Cũng rất khó hiểu được câu nói "một thước cá cháy mới ra nước, cành thông nổi lửa vị vô đối" dùng để tán thưởng mùi vị của cá cháy này.

Mãi cho đến khi cô cho một miếng vào miệng, thịt cá mềm và tươi, cô đột nhiên hiểu được sự si dại của người cổ đại đối với con cá này.

Kiếp trước cô nghe nói cá cháy Trường Giang là chính gốc, nhưng bởi vì có nhiều đập nước, khiến nó không thể chảy ngược lại, cho nên sau những năm tám mươi đã gần như là biến mất không dấu vết, cá cháy ăn được sau này là cùng loại nhập từ nước ngoài vào, nhưng mùi vị không thể sánh được với cá cháy Trường Giang, lúc đấy cô còn không tin.

"Ngon không?" Phó Gia Thụ nghiêng đầu, mỉm cười hỏi cô.

Dẫu cho kiếp trước đã được ăn rất nhiều thức ăn ngon, nhưng Tần Du cũng cảm thấy con cá này quả thật tươi ngon lạ thường, không hổ thẹn với tiếng tăm của nó: "Rất ngon."

"Con cá này sao không bỏ vảy đi vậy?" Kỹ sư Lý hỏi.

"Đây là anh không biết gì rồi. Những gia đình giàu có muốn xem con dâu mình có kiến thức, có quản được gia đình hay không, chính là đưa họ một con cá cháy để xem họ xử lý nó như thế nào. Nếu bỏ vảy thì chứng tỏ cô con dâu mới này chưa từng trải sự đời, không thể quản gia đình được." Kỹ sư Trương nói với sư phụ Lý: "Vảy của cá cháy này đều là mỡ, bỏ vảy đi thì mùi vị của cá cháy sẽ giảm bớt một nửa."

"Không phải chứ? Làm đại thiếu phu nhân mà còn phải có bản lãnh này à?"

"Đương nhiên rồi, đừng nói đến gia đình giàu có nữa, dù là một gia đình bình thường thì nhất định cũng sẽ tìm một người con dâu siêng năng, cần cù. Không biết nấu cơm, chắc chắn ba mẹ chồng sẽ không thích đâu! Gia đình giàu có ấy hả? Các món ăn cao cấp này đều phải biết hết đấy!" Kỹ sư Trương nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.

Tần Du giơ đũa gắp thêm một miếng cá cháy, đang cúi đầu nhặt xương thì nghe kỹ sư Lý nói: "Ngay cả cá cháy tiểu thư Tần còn không biết, không lẽ ông nói cô ấy không thể làm con dâu của gia đình giàu có hả?"

Tần Du đang im lặng ăn cá đột nhiên bị nhắc đến, ánh mắt mơ hồ, kỹ sư Trương hỏi cô: "Tiểu thư Tần, cô biết nấu ăn không?"

"Chỉ nấu chín, bản thân ăn được mà thôi." Trên thực tế Tần Du là người rất coi trọng việc ăn uống, vô cùng am hiểu về nó. Nhưng trong trường hợp này, cô không muốn nói thật.

Phó Gia Thụ nhớ hôm ăn há cảo, cô từng nói cách làm mì sợi như thế nào.

"Hiện giờ đã là thời đại mới rồi, thiếu gia của gia đình giàu có đều chịu sự giáo dục của phương Tây, những người vợ biết nấu ăn, thêu thùa ở thời đại cũ kia rất khó giành được sự coi trọng. Kiểu người phụ nữ có tư tưởng như tiểu thư Tần sẽ được xem trọng hơn." Lời nói của Tống Thư Ngạn có thể xem như rất thẳng thắn, cũng là đang nhắc nhở Phó Gia Thụ.

Tiếc là cá nóc vừa được dọn lên, Phó Gia Thụ dường như không nghe thấy, chỉ lo nói chuyện với Tần Du: "Tiểu thư Tần, ăn miếng thịt cá nóc đi. Cá nóc ở thời gian này rất thơm ngon."

Tần Du nghe lời, lấy đũa gắp một miếng thịt kia, kiếp trước cá cháy chính gốc Trường Giang đã tuyệt chủng, nhưng sản nghiệp cá nóc lại phát triển mạnh, nên vẫn còn ăn được.

Cô cũng thích ăn, ít ra cô cho rằng cá nóc ngon hơn cá thác lác toàn là xương nhiều. Đương nhiên đây là khẩu vị mỗi người, có người lại thích ăn cá thác lác mềm mại.

Tống Thư Ngạn thấy Tần Du ăn rất vui vẻ, Phó Gia Thụ còn rót thêm trà cho cô, có phải lời nói của anh ấy không ai nghe vào tai không?

Tối qua Tống Thư Ngạn tự cho rằng đã nói chuyện thẳng thắn với Phó Gia Thụ rồi, anh ấy muốn theo đuổi Tần Du, mà Phó Gia Thụ cũng không phản đối, đồng thời còn tỏ ý anh sẽ không theo đuổi Tần Du. Vậy lúc này Phó Gia Thụ lại tỏ vẻ ân cần với Tần Du là thế nào?

Đây đã là gì? Thịt vịt thơm giòn vừa được dọn lên, Phó Gia Thụ lại giới thiệu: "Ăn một miếng thịt vịt thơm giòn đi, da vịt xốp giòn, thịt vịt rất thấm vị."

Tần Du còn chưa giơ đũa ra, thì người Tây bên cạnh đã gắp trước hai miếng, Josh là ăn không quen mấy món ăn này, cá cháy, cá nóc không phải món ăn ưa thích của anh ấy. Nhưng thịt vịt thơm giòn thì anh ấy lại ăn rất ngon lành.

Tần Du thấy Josh khen ngợi thịt vịt ngon, cô cũng gắp một miếng, nói với Phó Gia Thụ: "Đừng mải chăm lo cho bọn tôi nữa, anh cũng ăn đi."

Bọn tôi ở đâu ra? Rõ ràng Phó Gia Thụ chỉ chăm lo cho một mình cô mà thôi, lồng n.g.ự.c Tống Thư Ngạn ngột ngạt, mẹ nó, còn là anh em không vậy?

"Ối! Xin lỗi, tiên sinh, thật sự xin lỗi anh!"

Không biết vì sao nhân viên phục vụ lại bưng không vững bát canh, làm đổ lên bộ đồ Tây của Phó Gia Thụ, anh vừa nói: "Không sao, không sao!", vừa rút khăn tay trong túi ra lau nước canh trên người.

Nhân viên phục vụ bỏ bát xuống, liên tục cúi người xin lỗi: "Tiên sinh, thật xin lỗi anh, để tôi mang đi giặt cho anh."

"Không cần đâu."

Tần Du thấy trên vai Phó Gia Thụ có dính một hạt nhỏ, cô lấy khăn tay trong túi ra lau nó đi.

Phó Gia Thành cảm nhận được bèn nghiêng đầu mỉm cười cảm ơn cô: "Cảm ơn cô!"

"Không có chi." Tần Du mỉm cười đáp lại anh.

Đừng nói là Phó Gia Thụ tỏ vẻ ân cần với Tần Du, mà mới nãy cô ngăn cản Phó Gia Thụ uống rượu, lúc này lại lấy hạt dính trên vai cho anh, Tống Thu Ngạn xác nhận Tần Du cũng có thiện cảm với Phó Gia Thụ.

Trước đây Tống Thư Ngạn cho rằng Phó Gia Thụ là người có chừng mực, anh đã nói với anh ấy là sẽ giữ khoảng cách với Tần Du. Nhưng hiện thực thì không phải vậy, giữa anh và Tần Du không những không duy trì khoảng cách, mà còn khá thân mật.

Bữa trưa kết thúc, mọi người đều nóng lòng muốn nghe sáng kiến của Tần Du. Trên đường trở về, Tần Du vẫn ngồi xe của Tống Thư Ngạn.

Lúc này Tống Thư Ngạn mới phát hiện bản thân không biết lái xe là chuyện rất phiền phức. Nêu anh ấy biết lái xe, lúc này dù Josh có ở trong xe thì anh cũng có thể nói chuyện được với Tần Du. Hiện giờ tài xế ở bên cạnh, có một số lời không thể nói được.

Xe của Phó Gia Thụ đi đằng trước, anh rất quen thuộc con đường này. Anh vào trong xưởng trước, Phó lão gia xuống xe, muốn lên văn phòng ở trên lầu gọi điện thoại.

Phó Gia Thụ đứng ở dưới lầu đợi, rất nhanh xe của Tống Thư Ngạn cũng đã đến.

Xe đã dừng hẳn, Tống Thư Ngạn nóng lòng đẩy cửa bước ra, phát hiện Phó Gia Thụ đã đứng ở trước cửa ghế sau mở cửa cho Tần Du rồi, lại lần nữa anh ấy bị giành trước một bước.

Tần Du xuống xe, nói với Phó Gia Thụ: "Cảm ơn!"

Suốt đường đi không thể nói chuyện được với Tần Du nên anh ấy muốn tỏ vẻ ân cần với cô, nhưng lại bị cướp đi lần nữa. Tống Thư Ngạn tức giận đập cửa vào, tiếng đóng cửa dị thường vang lên.

Tần Du quay đầu nhìn anh ấy, Tống Thư Ngạn phát hiện mình thất lễ, bèn thu lại vẻ mặt không vui, để lộ ra nụ cười nho nhã lịch sự.

"Tiểu thư Tần, tôi kêu lão Trương chuẩn bị bảng vẽ?" Phó Gia Thụ không thức thời mà còn nhích lại gần Tần Du.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 103



"Tôi chỉ vẽ ra suy nghĩ mà thôi, không phải bản thiết kế, không cần chuyên nghiệp như vậy đâu."

"Tôi biết, chỉ là dùng bảng vẽ sẽ tiện hơn thôi."

"Được!"

Hai người vừa nói vừa đi lên lầu, mà Tống Thư Ngạn thì bị bỏ lại ở phía dưới.

Nhóm người bước vào phòng hội nghị, Phó Gia Thụ bảo người ta pha một ấm trà mới đến, kỹ sư Trương cũng cầm bảng vẽ tới.

Tần Du nhận lấy bút chì và gôm, bắt đầu vẽ hình lập thể.

Kết cấu này được biến đổi từ dây an toàn của xe hơi, đương nhiên sẽ không phức tạp như dây an toàn ở kiếp trước, dù sao để thực hiện yêu cầu bảo vệ an toàn cho người lái xe khi gặp va đập ở thời đại này có rất nhiều chức năng.

Hiện tại thứ họ cần không nhiều như vậy, chỉ cần có thể khóa c.h.ặ.t đ.ầ.u dây, cái này phải nói đến lò xo...

Josh và Phó Gia Thụ đứng ở hai bên Tần Du, cô dùng tiếng Đức giải thích với Josh, rồi lại giải thích một lần nữa với Phó Gia Thụ. Nói từ suy nghĩ đến những thiết bị nhỏ này sẽ có tác dụng tránh được rối dây giữa hai bên.

Phó lão gia gọi điện xong, đi từ cửa sau vào ngồi ở bên mép, những thứ họ nói ông ấy không hiểu được, nên cũng chẳng phải đó nghe làm gì.

Nhìn thấy Tần Du nói tiếng Đức với người Tây, Phó lão gia cảm thấy khó hiểu, cô nhóc này đã mất ba từ lâu, mẹ cũng xem như một người phụ nữ tháo vát. Tại sao cô có thể xuất sắc như vậy? Ông ấy rất dốc sức bồi dưỡng con trai mình đó? Còn đưa ra nước ngoài học bao nhiêu năm lận.

Nghe thấy con trai cũng đang cảm thán: "Tần Du, tại sao cô có thể nghĩ ra được những cách đáng ngạc nhiên như vậy? Cô như vậy làm tôi cho rằng ngành máy móc mình học bao nhiêu năm nay là công cốc rồi đấy."

Nhìn xem, khác biệt giữa người với người sao lại lớn đến vậy?

Tần Du lại không thể nói cho Phó Gia Thụ biết cô hack được. Đây là trải qua một trăm năm, cô lại ở vào thời kỳ ngành xe hơi máy móc phát triển vượt bậc, vả lại cả một con đường làm việc từ thiết kế đến quản lý, không ngừng cải tiến đã khắc sâu vào xương tủy của cô.

"Có khi nào kiếp trước tôi chính là một kỹ sư tuyệt vời không?" Tần Du dùng giọng điệu trêu đùa để nói sự thật.

Josh không biết bọn họ đang bàn luận về chuyện gì, anh ấy nhìn sang Tần Du, cô phiên dịch lại cho anh nghe.

"Chắc là thiên phú nhỉ? Mấy người nghĩ đến Einstein đi, quả thực giống như một thần thoại vậy." Josh nói, là một người Do Thái của hậu duệ Đức, Einstein chính là vị thần trong lòng bọn họ.

Tần Du phiên dịch quan điểm của Josh, mà quan điểm này rất có sức thuyết phục. Huống hồ thời đại của Einstein chỉ mới trôi qua chưa tới năm sáu mươi năm.

Đây là thời đại xuất hiện rất nhiều thiên tài, chẳng hạn như Einstein, bà Curie, Russel, Von Neumann, Chanel... Họ đều là những nhân vật đỉnh cao trong các lĩnh vực. Cho nên năng lực của Tần Du khiến người khác ngạc nhiên, nhưng cũng không hẳn là đặc biệt kỳ lạ.

Kỹ sư Trương thấy vấn đề này chắc có thể giải quyết được, còn có một vấn đề nhỏ gây ảnh hưởng đến máy may của bọn họ, ông ấy hỏi: "Tiểu thư Tần, có cách nào giải quyết chuyện đứt dây không? Máy may của Nhật Bản, có bản quyền về vấn đề đứt dây ngừng máy. Chúng tôi đã sao chép, nhưng có thay đổi một số chỗ, tránh việc bị đánh bản quyền. Vì vậy hiệu quả kém hơn so với máy móc của Nhật."

Đối với người trong ngành xe hơi mà nói, xe hơi Toyota là một xí nghiệp tiêu chuẩn. Mô hình quản lý của Toyota là xưởng sản xuất xe hơi trên toàn thế giới, đó là mô hình mà các ngành nghề chế tạo trên thế giới đều đang học tập. Tần Du đã tìm hiểu chuyên sâu về xí nghiệp này, bao gồm lịch sử của nó, khởi nghiệp từ máy máy, và máy máy kiểu G của thời đại mới.

Josh hiểu rõ về kỹ thuật mới này, anh ấy lấy một tờ giấy mới, vừa vẽ vừa giải thích đặc điểm trên máy may của Nhật Bản với Tần Du.

Phó Gia Thụ cũng giải thích cách kiểm tra đứt dây như thế nào ở máy may: "Khi sợi dây đứt, sẽ đột nhiên mất đi lực căng dây. Lúc này, nếu như bị kẹt cứng ngắc, máy móc sẽ tạm dừng..."

Josh nhìn Phó Gia Thụ vừa nói vừa giải thích, cái đầu lắc lia lịa: "Không đúng, anh nhìn đi, máy may kiểu G là như thế này, nếu anh xử lý như vậy, có khả năng dây đứt sẽ bị bỏ sót."

"Tôi biết, nhưng đó là kỹ thuật độc quyền của họ."

"Tôi đã từng nghĩ đến điều này, tôi là một nhà thiết kế, còn từng xin bản quyền ở nước Đức, tôi nói với anh..." Josh nhanh chóng vẽ ra kết cấu rồi giải thích, tại sao thiết kế của anh ấy lại không xung đột với máy may của Nhật Bản, vẫn có thể thực hiện chức năng y hệt: "Đương nhiên, dù thế nào đi chăng nữa đều là máy may kiểu G gợi ý cho tôi, bọn họ mới là kiệt tác của thời đại mới."

Phó Gia Thụ nghe xong, hỏi ngay Josh: "Tiên sinh Josh, chúng tôi có thể được anh trao quyền bản quyền không?"

"Tôi nói cái này chính là muốn trao quyền cho anh sử dụng. Dù sao tôi cũng không làm sản phẩm này, các anh có thể sử dụng nó."

Trong chốc lát, Phó Gia Thụ giải quyết được hai vấn đề, anh vô cùng hưng phấn: "Chúng ta bàn về phí chuyển nhượng bản quyền đi?"

Josh cau mày giây lát, quay đầu nói với Tần Du: "Yolanda, phí bản quyền này tôi tặng cho cô. Cô đã đưa ra ý kiến ở máy in hoa, từ chối tôi trả tiền, nên tôi dùng bản quyền này đổi nhé?"

DTV

"Josh, anh tùy ý quá rồi, anh có biết giá trị của quà tặng này không?"

"Tôi biết giá trị của ý kiến mà cô đưa ra, tôi không có nhiều vốn như vậy để làm máy may. Nếu có thể dùng ở chỗ họ, đồng thời giúp cô thu được lợi ích, vậy đây chính là giá trị của nó." Josh vô cùng tùy ý nói.

Phó Gia Thụ chờ Tần Du phiên dịch cho anh, nhưng dường như Tần Du đang tranh chấp với Josh, Phó Gia Thụ hỏi: "Tiểu thư Tần, ý của Josh là sao?"

"Anh ấy muốn tặng lợi ích của bản quyền này cho tôi. Để cảm ơn tôi đã đưa ra ý kiến cải tiến máy in hoa của anh ấy."

Nhà máy Hưng Hoa vẫn luôn mắc kẹt ở vấn đề này, không thể đột phá được, hiện giờ đã có cách giải quyết, Phó Gia Thụ có thể không vui mừng được sao? Nghe thấy Josh muốn đưa lợi ích cho Tần Du, vậy chuyện này sẽ do Tần Du toàn quyền làm chủ rồi, anh cổ động cô: "Cứ làm như vậy đi! Cả thiết bị ban nãy chúng ta bàn bạc nữa, hai cái cộng lại, cô thấy bao nhiêu tiền thì được?"

Tống Thư Ngạn vẫn luôn đứng ở phía sau bèn đi đến sau người Tần Du, dùng tư thế bảo vệ Tần Du, giọng điệu đùa cợt: "Gia Thụ, cậu để tiểu thư Tần tự đưa giá, chẳng phải là bắt nạt cô ấy không hiểu về ngành nghề này sao? Bản thân cậu là một người trong ngành, nên biết rằng bản quyền nước ngoài này rất đắt đỏ. Chi bằng cậu đưa giá đi?"

Vừa nãy Phó lão gia đã phát hiện con trai mình còn quá non nớt, bản quyền mà bàn bạc như vậy sao? Hiện giờ bị Tống Thư Ngạn bắt được cơ hội rồi đó? Ông muốn xem con trai hóa giải như thế nào. Phó lão gia uống ngụm trà, nhìn vẻ mặt quẫn bách của con trai.

Lời nói này hệt như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu Phó Gia Thụ, anh chỉ nghĩ làm sao giải quyết vấn đề mà quên mất bản quyền nước ngoài đắt đỏ. Bây giờ bị Tống Thư Ngạn nhắc nhở, anh cũng cảm thấy không được thỏa đáng, vội nói: "Anh Thư Ngạn nói rất đúng, là tôi suy nghĩ đơn giản quá rồi."

Tuy rằng Phó Gia Thụ không hề cố ý chiếm lợi với Tần Du, nhưng được Tống Thư Ngạn nhắc nhở, anh cũng lo lắng Tần Du có hiểu nhầm mình bắt nạt cô không hiểu hay không?

Phó Gia Thụ nhìn sang Phó lão gia: "Cha, cha nghĩ bao nhiêu thì phù hợp ạ?"

"Nhà máy này cha giao toàn quyền cho con rồi, bao nhiêu thì để con làm chủ." Phó lão gia tỏ ý ông ấy sẽ không có ý kiến.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 104



Tống Thư Ngạn giống như tranh công vậy, anh ấy cúi đầu nhìn Tần Du đang ngồi. Anh ấy biết Tần Du rất có năng lực trên phương diện kỹ thuật, nhưng dù sao thời gian cô tiếp xúc với thương trường vẫn còn quá ngắn, chưa quen thuộc với những chuyện như vậy. Dựa vào sự thông minh của Tần Du, chắc cô đã nghĩ ra việc Phó Gia Thụ để cô ra giá tùy ý, vì biết cô không có khái niệm về mặt này. Anh ấy có hơi tự đắc, đây cũng xem như ly gián mối quan hệ của hai người.

Phó Gia Thụ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, câu nói tùy ý ra giá ban nãy của anh, tuy nhà họ Phó có tiền, nhưng đối với công xưởng này mở ra là để kiếm tiền, không thể đầu tư vô thời hạn được. Hiện giờ anh đã đầu tư rất nhiều vào đây, trong nhà còn phải bỏ ra bao nhiêu nữa? Đầu tư nhiều như vậy, sau này lãi suy giảm trên máy móc đều là vốn liếng. Nếu máy móc nội địa sản xuất còn không rẻ bằng máy móc của nước ngoài, chẳng phải sẽ lại trở về kết cục như buổi sáng sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh nói: "Hai thiết bị, mười vạn đại dương có được không?"

Nghe xong câu nói của anh, hai kỹ sư hít một ngụm sâu, mười vạn đại dương sao? Là giá tiền gì vậy?

"Gia Thụ à, giá cả bản quyền này của cậu cũng bình dị rồi." Tống Thư Ngạn tự đắc nói.

Tần Du ngẩng đầu nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Tống Thư Ngạn, rồi lại nhìn sang Phó Gia Thụ đang ủ rũ.

Kiếp trước cô đã đọc qua lịch sử của Toyota, năm 1929 họ đã bán bản quyền kỹ thuật máy may cho một công ty Anh, lấy được mười vạn bảng Anh phí chuyển nhượng. Dựa vào tỷ giá giữa bảng Anh và ngân lượng ở thời đại này, mười vạn bảng Anh chính là một trăm vạn ngân lượng.

Khi đầu tư một trung tâm thương mại loại hình lớn như trung tâm bách hóa Hoa Mỹ cũng chưa đến bốn năm trăm vạn đại dương. Phí bản quyền ở thời đại này thật sự rất mắc, cho nên số tiền mười vạn đại dương mà Phó Gia Thụ đưa ra quả thực không nhiều. Nhưng dựa vào nhà máy này, mười vạn có ý nghĩa ra sao, Tần Du kiếp trước suốt ngày nghe đến chuyện vốn nguyên vật liệu, vốn nhân công nên cô hiểu rất rõ về điều này.

Thấy Tần Du không trả lời, Phó Gia Thụ có hơi nóng lòng: "Tiểu thư Tần, tôi biết mức giá này không cao..."

Nhác thấy Phó Gia Thụ hiểu nhầm, Tần Du ngăn lại câu nói của anh: "Phó tiên sinh, tôi chỉ đang suy ngẫm nên làm gì để cả hai bên đều có lợi. Nếu dựa theo quyền chuyển nhượng bản quyền quốc tế, đây quả thực là một mức phí không nhỏ. Mà với nhà máy này mà nói, là một mức vốn lớn, chúng ta còn chưa biết con đường tiêu thụ của nó trong tương lai sẽ ra sao. Nếu bỏ ra phí bản quyền này thì có khác gì tình cảnh sáng nay không? Cho nên tôi muốn bản quyền này xem như tiền tôi đâu tư kỹ thuật."

"Đầu tư kỹ thuật?" Phó Gia Thụ nghe vậy, nhìn sang cha mình.

Phó lão gia không đưa ra chỉ thị nào, ông ấy tiếp tục uống trà. Phó Gia Thụ hỏi Tần Du: "Cô nói tiếp đi."

Tần Du nhìn sang Phó Gia Thụ: "Đây chỉ là cách nghĩ của tôi, về vấn đề cổ phần, chúng ta có thể áp dụng kết cấu AB, ví dụ số cổ phần trong bản quyền này tương lai sẽ chỉ nhận lợi nhuận, không tham gia vào kinh doanh. Mà để Josh có thể tiếp tục ủng hộ các anh về mặt kỹ thuật, tôi cho rằng số cổ phần này anh vẫn nên đưa cho anh ấy, chứ không phải tôi. Như vậy còn có một cái lợi khác, các anh có thể treo biển Trung – Đức hợp tác đầu tư ở mục tuyên truyền, du nhập kỹ thuật của Đức vào. Cuối cùng, máy may của các anh có thể thông qua đại lý phân phối Minh Thái, lợi dụng con đường tiêu thụ hiện có của Minh Thái, để tôi bán. Anh thấy sao?"

Cô đã giúp họ suy nghĩ chu đáo mọi mặt rồi. Kết cấu AB này, Phó Gia Thụ chưa từng nghe đến, nhưng nghe có vẻ kết cấu cổ đông này có thể đảm bảo quyền điều khiển của anh ở đây.

Mà trong môi trường sính ngoại này, nếu treo biển Trung – Đức hợp tác đầu tư kỹ thuật của Đức, chắc chắn sẽ có lợi cho việc mở rộng thị trường. Nếu lợi dụng con đường của Minh Thái, ở đó chuyên nhập khẩu máy may nước ngoài. Vậy con đường chính của bọn họ đã là bảng hiểu chữ vàng rồi. Anh đã thấy được bản lãnh của Josh, nếu anh ấy có thể tiếp tục cung cấp kỹ thuật, vậy thì sự phát triển công xưởng của anh sẽ có kỹ thuật duy trì, thật sự là đầy đủ mọi mặt, loại bỏ băn khoăn của mọi người, nhiều bên đều có lợi.

Phó lão gia nghe được kết cấu AB của Tần Du, bèn ngồi thẳng lưng, mà cách nói tiếp theo của cô, mỗi một bước đều đang suy xét cho công xưởng này, để mấy bên tham dự đều có được lợi ích. Duy chỉ có... bản thân cô. Lúc này Phó lão gia mở miệng: "Tiểu thư Tần, lợi ích của cô thì sao?"

Nghe Phó lão gia hỏi, Tần Du quay đầu: "Phó lão gia, khác với hệ thống thiết kế máy may của Josh, ý kiến mà tôi đưa ra đều dựa vào bản thiết kế đã tối ưu hóa của anh ấy. Chút cống hiến của tôi, sao đáng giá nhiều vậy được? Là một nhà trung gian, mọi người làm ăn phát đạt thì tôi mới kiếm được, tất nhiên phải đưa ra chủ ý đôi bên cùng có lợi mới được."

DTV

"Ngoại trừ bản quyền kia của Josh, chẳng phải cô cũng giải quyết được vấn đề sao? Phần này cô cũng phải lấy. Giống như cô nói đó, đôi bên cùng có lợi." Phó lão gia nói.

Nghe vậy, Tống Thư Ngạn vốn đang muốn giúp Tần Du giành thêm nhiều lợi ích, không ngờ cô lại quyết định không lấy đồng nào cả, mà còn quy hoạch việc hợp tác của Josh và nhà họ Phó, những lời ban nãy của anh ấy không những thể hiện sự thiển cận, mà còn làm một kẻ tiểu nhân hèn hạ, anh ấy vô cùng hối hận trong lòng.

Tần Du gật đầu: "Phó lão gia, cho nên ông cũng đồng ý với cách làm này? Để tôi phiên dịch lại cho Josh, nghe thử ý kiến của anh ấy xem sao."

"Đương nhiên, cô phiên dịch cho cậu ấy đi."

Tần Du ngoài việc thuật lời cách nghĩ vừa này, còn nói thêm một câu: "Chẳng phải trước đây anh từ bỏ máy may, giữ lại máy in hoa sao? Làm như vậy thì máy may cũng sẽ không lãng phí nữa."

Trước đây Josh chỉ nghĩ Tần Du đưa ra rất nhiều ý kiến cho mình, nên anh ấy cũng muốn báo đáp lại cho cô. Hiện giờ cô lại đưa ra chủ ý này, như đang nhắc nhở anh ấy. Tương lai muốn có được những ý kiến của Tần Du, giữa bọn họ bắt buộc phải có hợp tác lâu dài. Huống hồ, Tần Du còn đang giúp anh ấy mua thiết bị, anh ấy cũng nên cho Tần Du một ít cổ phần. Có được cổ phần của công ty bọn anh, Tần Du sẽ càng dốc sức tiêu thụ thiết bị cho anh ấy, và anh ấy tin vào năng lực của Tần Du.

"Yolanda, nếu cô đã không nhận bản quyền mà tôi đưa, vậy chúng ta phải tính cho rõ ràng. Cô đề xuất ý kiến cho tôi, tôi chia năm phần trăm cổ phần công ty cho cô. Và tôi cũng muốn tiên sinh Phó đưa cô một số cổ phần cho thiết bị của cô. Nhưng vậy mới hợp tình hợp lý, không phải sao?"

Suy nghĩ của Josh và Phó lão gia đều giống nhau, như vậy cũng tốt.

Tần Du phiên dịch lại cho Phó lão gia nghe, ban nãy khi người Tây này muốn tặng bản quyền cho Tần Du vì cô giúp anh đưa ra rất nhiều chủ ý mà không cần trả ơn, ông ấy đã có ấn tượng rất tốt, người Tây này có thể quen biết được.

"Tiểu thư Tần, giúp tôi hỏi Josh, có phải hiện giờ công ty của cậu ấy đang ở giai đoạn lăn bánh, cần tiền đầu tư không? Tôi có thể đầu tư cho công ty của cậu ấy, dựa theo những gì cô nói ban nãy, dùng hình thức cổ phần AB. Bọn tôi cũng không tham gia vào công việc quản lý thường ngày ở công ty của cậu ấy."

Tần Du nói với Josh, anh ấy vui mừng: "Thật sao?"

Thông qua Tần Du phiên dịch, Phó lão gia dùng giọng điệu chắc chắn: "Thật đó. Cụ thể nên xử lý thế nào, chúng ta trở về suy nghĩ trước đi. Vẫn theo hướng mà tiểu thư Tần nói, đôi bên cùng có lợi, cùng nhau phát triển. Tiểu thư Tần, cô cũng giúp chúng tôi suy nghĩ đi! Thứ hai tuần sau, chúng ta lại cùng nhau thảo luận."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 105



Buổi thảo luận thứ hai tuần sau lại trở về với vấn đề cải tiến máy may.

Tần Du chỉ vào bản vẽ: "Lò xo cần phải chế tạo thử, nhưng chắc yêu cầu không cao, những linh kiện này cũng không quá khó, tôi chỉ mới vẽ bản thảo mà thôi, còn cần phải vẽ bản thiết kế chính thức để xác định kích thước phân phối giữa các linh kiện nữa. Về phần Josh, chắc chỗ anh ấy có sẵn bản vẽ, nhưng hình như cần phải chuyển từ Đức đến thì phải?"

Tần Du hỏi Josh, anh ấy lắc đầu: "Bản vẽ không cần chuyển từ Đức tới, có tới cũng vô ích, thiết bị của tôi và mấy người vẫn có sự sai lệch. Để tôi vẽ lại bản thiết kế mới dựa theo máy may của mấy người."

Tần Du phiên dịch cho Phó Gia Thụ, anh hưng phấn: "Vậy thì tốt quá."

"Dựa vào bản thảo của tôi, các anh cần bao lâu để hoàn thành bản vẽ chính thức?" Tần Du hỏi Phó Gia Thụ và hai sư phụ.

"Chắc là ba ngày?" Phó Gia Thụ nhìn bản thảo.

"Ba ngày?"

Tần Du và hai kỹ sư đồng thời phát ra lời ngờ vực.

"Thiếu đông gia, thực ra kết cấu này cũng khá phức tạp, chúng ta còn phải đi tìm lò xo thích hợp, nguyên vật liệu phù hợp với nó nữa, còn phải..."

Nghe kỹ sư Trương nói như vậy, đừng nói là ba ngày, ba tuần còn thấy hơi khó nữa là.

Chút đồ này, nếu đổi lại là kiếp trước, dùng phần mềm thì nửa tiếng đã giải quyết xong. Tần Du muốn tự vẽ, nhưng tiếc rằng dạo này công việc của cô bận rộn, rất khó tĩnh tâm lại. Vả lại, ở kiếp trước ngoại trừ lúc đi học cô có học qua bản vẽ thủ công, sau này đều sử dụng phần mềm cả rồi, đối với cô vẽ thủ công rất là xa lạ.

Josh thấy Tần Du chau mày, bèn hỏi cô nguyên nhân, Tần Du nói: "Dạo gần đây tôi phải dọn nhà, hơn nữa cũng vừa mới bước vào cửa hàng Tây nên công việc vừa nhiều vừa tạp nham."

"Không sao, tôi có thể vẽ bản thiết kế trên thuyền, tài liệu đều mang đủ rồi. Tôi chỉ cảm thấy tưởng tượng ra kết cấu này thật sự rất lợi hại, nhưng vẽ nó thực ra không khó. Tôi làm hết được rồi, hai thiết bị này để tôi làm cho. Đây đều là thiết bị độc lập, không cần phối hợp quá nhiều kích thước, chắc tối nay tôi có thể vẽ ra được." Josh chủ động muốn nhận lấy việc vẽ hai bản vẽ này.

Tần Du ngẩng đầu nhìn hai kỹ sư kia: "Josh nói để anh ấy vẽ, tối nay có thể hoàn thành. Chuyện này cứ tạm thời xử lý như vậy trước đã."

Mình thì nói ba tuần, mà người Tây chỉ cần có một đêm, trong chốc lát hai kỹ sư mất hết mặt mũi, giải thích với Phó Gia Thụ: "Thiếu đông gia..."

Tần Du biết suy nghĩ của bọn họ, ngăn lại lời nói của kỹ sư Trương: "Sư phụ Trương, phương diện giáo dục kỹ thuật công trình ở nước Đức rất tốt. Hơn nữa, Josh lại có thiên phú ở lĩnh vực máy móc. Nếu ở giai đoạn này người nước ngoài thật sự làm được, thì chúng ta cũng làm được ngay, vậy chúng ta đã chẳng bị lạc hậu như vậy rồi. Dù sao chúng ta biết được cách biệt, cố gắng đuổi theo là được."

"Lời của tiểu thư Tần, các anh đều đã nghe thấy rồi đó. Không cần phải áp lực, chỉ cần chúng ta có thể rút ngắn một bước đã tốt lắm rồi. Các anh đã bận rộn cùng tôi bao nhiêu lâu nay, dù có ra sao, hiện giờ nhìn lại những ngày tháng này của chúng ta không bận rộn uổng công là được." Phó Gia Thụ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Sắp bốn giờ rồi, các vị ngồi một lúc, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn tối, để tôi cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người nhé."

DTV

Tần Du cầm túi xách lên: "Buổi trưa ăn nhiều vậy mà còn ăn à? Anh không sợ người chưa già đã có bụng bia hả? Nhân còn chút thời gian, tôi trở về cửa hàng Tây nói chuyện với Bob về tiến triển đơn hàng ở Hải Đông."

Phó Gia Thụ bị cô nói vậy, vẻ mặt hơi thẹn thùng: "Cô nói cũng phải, để tôi đưa cô về cửa hàng Tây?"

Tần Du hỏi Josh có muốn về cùng không, thì đưa anh ấy về khách sạn trước. Josh trả lời: "Đương nhiên, tôi phải tranh thủ thời gian vẽ cho xong bản vẽ."

Phó Gia Thụ cầm chìa khóa chuẩn bị chở bọn họ đi, Tống Thư Ngạn đi tới: "Gia Thụ, để tôi đưa tiểu thư Tần và Josh cho, đúng lúc tôi cũng đi tìm Bob uống tách cà phê."

"Vậy làm phiền anh Thư Ngạn rồi."

Phó Gia Thụ tiễn bọn họ xuống lầu, Tống Thư Ngạn mở cửa ghế lái phụ ra, quay đầu bèn thấy Phó Gia Thụ đang mở cửa ghế sau giúp cho Tần Du.

Thấy xe đã rời đi, Phó Gia Thụ quay người muốn lên lầu, chợt thấy cha anh đang đứng ở ban công trên văn phòng hút thuốc, anh bước nhanh lên lầu, đi đến bên cạnh ba mình: "Cha!"

Phó lão gia hút thuốc, mỉm cười nói với anh: "Chẳng phải con nói muốn có cơ hội cạnh tranh công bằng sao."

Thấy người cha già hiểu được cách nghĩ của mình, Phó Gia Thụ vui mừng nói: "Cảm ơn cha!"

Tống Thư Ngạn biết không thể trách Phó Gia Thụ được, là bản thân không có thói quen mở cửa xe cho phụ nữ, mà lúc này lồng n.g.ự.c còn rất ngột ngạt, Phó Gia Thụ đang tạo ra sự so sánh sao?

Anh ấy nhắc nhở bản thân, lát nữa dù có thể nào đi chăng nữa, xuống xe nhất định phải mở cửa cho Tần Du. Sau khi đưa Josh về khách sạn, chiếc xe dừng lại ở cửa hàng Tây. Tống Thư Ngạn ma sát bàn tay, muốn đợi sau khi xe dừng hẳn sẽ lập tức ra mở cửa cho Tần Du. Nào ngờ phó tổng giám đốc Bon của cửa hàng Tây Minh Thái mặt mày hớn hở đứng ở trước cửa xe anh ấy, vô cùng ga lăng mở cửa và đợi anh ấy xuống xe.

Cùng lúc đó, Tần Du cũng đã bước xuống xe, cô đứng ở bên cạnh Bob đợi anh, không biết có phải ông trời đang chống đối anh ấy hay không? Chẳng cho anh chút cơ hội mở cửa cho phụ nữ gì cả.

"Steven, chào mừng!" Bob giơ tay.

Bob bắt tay với Tống Thư Ngạn, muốn cùng anh đi vào cửa hàng Tây, nhưng Tống Thư Ngạn lại quay người đợi Tần Du cùng đi.

Mà một màn này đúng lúc rơi vào mắt một người Trung giàu có vừa đi ra khỏi cửa hàng Tây, người này nhìn thấy Tần Du bước ra từ trong xe Tống Thư Ngạn, mà Tống Thư Ngạn lại bày ra bộ dạng "bảo vệ người đẹp" đứng ở bên cạnh Tần Du.

Người giàu có kia không cách nào không chú ý đến Tần Du, người phụ nữ này thật sự rất xuất sắc, rất xinh đẹp, kiểu xinh đẹp không chỉ mỗi khuôn mặt, mà là khí chất từ trong ra ngoài.

Nghe Charles Hà ý tứ sâu xa nói: "Vốn dĩ tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao phu nhân Smith lại giao chỗ quan trọng như vậy cho một cô gái trẻ tuổi? Bây giờ tôi đã biết cô ấy thật sự rất sáng suốt, chỉ dựa vào khuôn mặt này, thân hình này đã có biết bao người đàn ông đổ gục dưới chân cô ấy rồi? Hôm qua là công tử nhà họ Phó, hôm nay là đại thiếu của phủ Tống. Lẽ nào cô ấy muốn công tử của bốn gia đình kinh doanh giàu có của Ninh Ba chúng ta thần phục dưới vày mình sao?"

Thương gia người Hoa ở bến Thượng Hải, phái chủ yếu là Tô Nam và Ninh Ba, nhà họ Phó và nhà họ Tống là thương gia giàu có ở phái Ninh Ba. Tiên sinh Niên này cũng đến từ Ninh Ba, mấy gia tộc lớn ở Ninh Ba khẽ tránh được việc quen biết, nghe Charles Hà nói vậy, tiên sinh Niên cũng sinh lòng hứng thú.

Tống Thư Ngạn cũng thấy vị tiên sinh Niên này, là một hậu bối nên anh ấy tiến lên trước: "Bác Niên, trùng hợp quá."

"Thư Ngạn, sao cháu lại ở đây?"

"Trong xưởng phải nhập mấy cái máy in, nên cháu qua đây bàn chuyện. Còn bác thì sao ạ?"

"Bàn về tiến độ xây dựng hai tòa chung cư."

Ở thời đại này đã hình thành các loại doanh nghiệp khai phát, công ty thiết kế và doanh nghiệp kiến trúc.

Trong tô giới, lấy đất làm chủ lực là các cửa hàng Tây lớn, công ty thiết kế cũng là lấy kiến trúc sư người Hungary, Hudec dẫn đầu. Nhưng loại công việc nặng nhọc như xây dựng này, phần nhiều là để cho xưởng xây dựng của Trung, vì dụ như ông chủ xưởng xây dựng Niên chình là doanh nghiệp xây dựng có quy mô lớn ở bến Thượng Hải.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 106



Dạo gần đây xưởng xây dựng của nhà họ Niên đã xây cho nhà họ Tống xưởng vải mới, cũng là doanh nghiệp xây dựng cho bất động sản của nhà họ Phó, có quan hệ rất thân thiết với cả hai nhà Tống, Phó.

Ông chủ Niên như có suy nghĩ đó, nhìn sang Tần Du: "Không làm phiền cháu bàn chuyện làm ăn nữa, cuộc họp thương hội ngày mai, cháu thay cha đến phải không?"

"Vâng ạ. Cháu sẽ đến!"

"Ngày mai rồi nói chuyện sau."

"Bác đi cẩn thận ạ."

Tiễn ông chủ Niên đi xong, ba người cùng nhau đi vào phòng làm việc của Bob, Bob kêu thư ký mang cà phê lại.

Phòng làm việc của Bob rất lớn, có một dãy sô pha, ba người ngồi xuống, Bob hỏi Tần Du: "Yolanda, hôm qua cô nói bữa nay sẽ cũng Tống tiên sinh đến công xưởng của bạn anh ấy, tình hình thế nào?"

"Tôi là muốn nói với anh chuyện này đó! Josh quả thực rất có thiên phú với máy móc. Người bạn kia cũng anh cũng quen biết đấy, là John, máy may của anh ấy hiện tại gặp phải hai vấn đề, hôm nay đã có phương án giải quyết rồi..." Tần Du báo cáo tiến triển, cô nhìn sang Tống Thư Ngạn: "Tôi nghĩ Steven rất chắc chắn về năng lực của Josh."

Tống Thư Ngạn gật đầu: "Đúng là như vậy, trong quá trình tiếp xúc nhiều với Josh, tôi cho rằng anh ấy là một người cố chấp với kỹ thuật, tôi tin vào sản phẩm của anh ấy. Tôi nghĩ sau khi đã nói chuyện với ba mình, chúng ta có thể tiến hành bàn bạc giá cả rồi."

Bob không ngờ tin tốt lành lại đến nhanh như vậy: "Tống tiên sinh, cảm ơn anh đã công nhận nhãn hàng mới của Cohen và chúng tôi, tin này thật sự quá tuyệt vời."

Thư ký của Bob bưng cà phê vào, Tống Thư Ngạn gắp một cục đường, nửa chén sữa bò vào trong tách cà phê, dùng muỗng khuấy đều nó: "Quả thực sự cố chấp của Josh trên phương diện kỹ thuật đã lay động tôi."

Tần Du nhận lấy cà phê, từ chối đường và sữa, trực tiếp uống cà phê không đường: "Bob, tôi còn đề nghị nhà máy Hưng Hoa và Josh hợp tác, John và Josh đều rất hứng thú."

Bob khó hiểu: "Hợp tác như thế nào?"

"Josh sẽ dùng bản quyền và kỹ thuật của anh ấy để đầu tư vào cổ phần của nhà máy Hưng Hoa, mà nhà máy Hưng Hoa sẽ treo biển Trung – Đức hợp tác đầu tư..."

Nghe Tần Du giải thích, Bob đã hiểu được, nhưng cậu ta vẫn còn lo lắng: "Thứ chúng ta vẫn luôn mua là thiết bị nhập khẩu nước ngoài. Nếu mua sản phẩm của Trung Quốc, có thể sẽ giảm thấp sự tin cậy của khách hàng đối với chúng ta."

Tần Du nhìn sang Tống Thư Ngạn: "Xưởng Hải Đông là một trong những xưởng vải Trung lớn nhất, nếu bọn họ dẫn đầu, chắc chắn sẽ là sự mở đầu tốt đẹp."

Tống Thư Ngạn phát hiện cà phê Tần Du uống không bỏ đường, không bỏ sữa. Từ uống coca-cola đến cà phê không đường, cách sống của cô rất sống kiểu Tây, rất khó tin rằng đây là một người phụ nữ chưa từng được ra nước ngoài.

Tần Du không hề hay biết Tống Thư Ngạn nhìn cô như vậy, nếu biết, cô sẽ nói anh nghe, đây không gọi là theo kiểu Tây, mà gọi là hiện đại hóa. Thấy anh ấy thất thần, cô nhắc nhở: "Tống tiên sinh."

Tống Thư Ngạn lấy lại tinh thần: "Chủ yếu là điều kiện thanh toán và phục vụ sau khi bán đã hấp dẫn tôi..."

"Tôi nhớ trước đây anh từng nói với tôi, thị trường máy may hiện tại của Anh cũng đang bị xí nghiệp Nhật Bản nhanh chóng chiếm cứ. Đối mặt với máy may khí thế hừng hực của Nhật, nếu chúng ta có thể bổ khuyết vào thị trường giai đoạn suy yếu, nhất định sẽ mang lại cho thị trường thêm nhiều sự lựa chọn."

"Đây quả thực là một con đường, tôi cần phải thương lượng với Madam một chút." Bob không hề đưa ra câu trả lời cho Tần Du ngay, cậu ta nhìn đồng hồ, hỏi Tống Thư Ngạn: "Steven, tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm?"

Tống Thư Ngạn nhìn sang Tần Du, rồi nói với Bob: "Vừa này John có đề nghị cùng ăn cơm tối, Yonlanda hỏi cậu ấy có phải muốn chưa già đã có bụng bia rồi hay không. Tôi đồng ý với cách nói của Yonda, tối nay không ăn nữa."

"Hóa ra là vậy." Bob nhún vai, có hơi đáng tiếc, cậu ta chợt nhớ ra một chuyện: "Steven, mốt anh có rảnh không? Cùng đi xem đua ngựa chứ?"

"Ngựa của anh đua à?" Tống Thư Ngạn hỏi cậu ta, người Tây rất thích chơi đua ngựa, các cửa hàng Tây lớn nhỏ đều có ngựa của riêng mình là chuyện bình thường. Thời đại này, sở thích của người Tây nhất định sẽ gây ra xu hướng, người Trung cũng thích đua ngựa giống họ.

"Không phải ngựa của tôi, mà ngựa của Madam."

"Ngựa của tiên sinh Smith vẫn luôn là chú ngựa đoạt giải, tôi nhất định phải đi xem."

Bob lấy ra hai tấm vé trong ngăn kéo, đưa cho Tần Du và Tống Thư Ngạn: "Gặp nhau ở trường đua ngựa nhé."

Tần Du nhận lấy vé: "Cảm ơn!"

Ra khỏi phòng làm việc của Bob, Tần Du tiễn Tống Thư Ngạn xuống lầu.

Tuy trong căn nhà này đầy đủ vật dụng, nhưng vật phẩm hằng ngày, chăn ga đều không có, Tần Du chuẩn bị dọn quá đó. Nếu đi xem đua ngựa sẽ rất lãng phí thời gian, cô đưa vé ra: "Tiên sinh Tống, chủ nhật tôi có chút chuyện, anh xem có người bạn nào đi chung với anh được không. Vé không dùng đến thì đáng tiếc quá."

"Tiểu thư Tần, chắc em vẫn chưa biết vị trí của tấm vé này nhỉ. Người Trung bình thường sẽ không đi được đâu, chỉ có chủ ngựa tăng cho mới có cơ hội vào đó. Rất nhiều thương gia giàu có ở đấy đều cảm thấy vinh dự khi có được tấm vé như vậy đấy. Nếu em không đi, chắc Bob sẽ có suy nghĩ khác."

Tần Du không biết một tấm vé đua ngựa mà lại phiền phức như vậy, hóa ra tấm vé này còn là vé vào cổng của xã hội thượng lưu à?

"Cảm ơn đã nhắc nhở!"

Tống Thư Ngạn cười nhạt: "Điều nên làm mà, khoảng mười hai giờ trưa chủ nhật tôi đến đón em."

"Không cần phiền phức vậy đâu, sáng chủ nhật tôi còn có việc, chưa chắc lúc đấy bản thân ở đâu. Đến giờ tôi tự đi được rồi. Tới trước giờ vào cổng khoảng một tiếng phải không?"

"Nửa tiếng là được rồi, mười hai giờ rưỡi tôi đợi em ở trước cửa trường đua ngựa."

Kiếp trưởng trường đua ngựa đã trở thành công viên Nhân Dân, lúc nhỏ cô thường tới đấy, khi trưởng thành cô chỉ đến đó được một lần, là vì bị mẹ cô lôi đi xem mắt. Trải nghiệm này không nói cũng được.

Trường đua ngựa và công viên Nhân Dân ở cùng một chỗ, nhưng chức năng hoàn toàn khác nhau. Cô có thể nhận ra cánh cổng lớn, nhưng đi vào chắc chắn không tìm được phương hướng, có người quen dẫn đường cũng tốt.

Tống Thư Ngạn lên xe, Tần Du vẫy tay với anh, anh kéo cửa sổ xe xuống: "Tiểu thư Tần, xem đua ngựa phải mặc đồ Tây."

"Được." Điều này Tần Du biết, kiếp trước cô đến Hong Kong, có một người bản địa dẫn cô đi xem đua ngựa, người giàu mặc đồ Tây, mà công dân thành phố thích cá cược thì mặc áo thun quần lửng, trong tay cầm tờ báo liên quan đến đua ngựa.

Tống Thư Ngạn nhớ đến khung cảnh Tần Du che dù trong màn mưa ở Vũ Hán, anh lại nói thêm một câu: "Tốt nhất là mang theo một cây dù."

Trên phim truyền hình của nước Anh ở kiếp trước, những quý tộc đi xem đua ngựa đều mặc đồ Tây, phụ nữ thì có đủ loại mũ dạ, còn cả che dù, Tần Du nói: "Cảm ơn nhắc nhở!"

*

Sáng hôm sau, Tần Du sắp xếp công việc tiếp theo với những đồng nghiệp trong bộ phận ở cửa hàng Tây.

Thời đại này, khu vực tập trung ngành nghề may mặc được gọi là "Thượng Thanh Thiên", Thượng là Thượng Hải, Thanh là Thanh Đảo, Thiên là Thiên Tân.

Ở Thượng Hải có tổng cộng ba mươi bảy nhà máy may mặc, Thanh Đảo mười bốn nhà, Thiên Tân mười một nhà. Trong những xưởng vải ở Thượng Hải, Đông Dương có sáu nhà, nhưng quy mô của sáu nhà này còn lớn hơn hai mốt nhà máy vải của người Trung đầu tư, có thể thấy được nó to đến cỡ nào.

DTV

Bước thân vào đây Tần Du mới biết nền công nghiệp của dân tộc mình yếu đến mức nào, mà xưởng vải Đông Dương dựa vào vốn cực thấp ở Trung Quốc, xuất khẩu số lượng vải lớn sang Âu Mỹ, lợi nhuận giành được sẽ trở thành lửa đạn rơi trên đầu người Trung Quốc trong tương lai.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 107



Nhà máy vải Hải Đông vẫn là nhà máy may mặc có người Trung đầu tư quy mô lớn nhất, nhưng so với những nhà máy vải của Nhật Bản thì cũng chẳng bằng một nửa.

Họp xong, Tần Du nhận được điện thoại của Josh, anh ấy nói đã hoàn thành xong bản vẽ, bảo Phó Gia Thụ đến lấy ngay, anh ấy phải đi ngủ rồi.

Thấy sự cố gắng nỗ lực của Josh, Tần Du đột nhiên phát hiện bản thật thật sự không có tư cách oán than. Người ta từ nước Đức xa xôi đến đây, trên đường đi còn mang theo bảng vẽ và bản vẽ, thật là nỗ lực.

Tần Du gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ, bảo anh qua chỗ Josh lấy bản vẽ.

Đồng nghiệp trong bộ phận, hoặc là tự mình mang cơm, hoặc là ra ngoài ăn, chạy đi gần hết. Tần Du cũng cầm túi xách lên, nhân lúc nghỉ trưa mà ghé trung tâm thương mại một chuyến, nếu không chiều mai đi xem đua ngựa sẽ không có thời gian. Có được căn nhà của mình, cô không còn muốn ở Vân Hải nữa.

Tần Du đến trung tâm thương mại điên cuồng gom một thùng hàng, thấy thời gian cũng gần đến rồi, cô bảo nhân viên giúp khiêng đồ ra trước cửa, tình gọi xe xích lô chuyển mấy thứ này về nhà mới giùm cô.

Đến cửa cô mới phát hiện mưa đã rơi tự lúc nào rồi. Hệt như kiếp trước không gọi được xe taxi vào ngày mưa. Những chiếc xe xích lô và xe kéo vốn đậu ở trước cửa, giờ đây đã biến mất rồi.

Tần Du nhìn một đống đồ, rồi lại nhìn thời gian, cô mới vào cửa hàng Tây chưa bao lâu, tuy nói vị trí này phải chạy ra ngoài suốt ngày, không ở cửa hàng tây cũng là bình thường, nhưng nếu làm việc riêng trong giờ làm việc thì cũng không được hay cho lắm.

Vừa nãy cô còn cảm thấy trung tâm thương mại ở thời đại này suy xét chu đáo nữa cơ! Không có dịch vụ giao hàng đến nhà thì không được xem là tốt. Bỏ đi, hay là tìm người của trung tâm thương mại, tạm thời để đồ ở đây trước, tan ca rồi quay lại lấy sau?

Hiện giờ trời mưa to thế này, dù có che dù đến cửa hàng Tây thì quần áo cũng sẽ ướt hết rồi. Ướt thì ướt vậy, cứ làm thế đi!

Đang lúc Tần Du định gọi người của trung tâm thương mại giúp khiêng đồ vào để tạm một lúc, thì nghe thấy một tiếng: "Chị Tần."

Tần Du nhìn về trước, thấy có một chiếc xe Ford dừng lại. em gái Phó Gia Thụ, Phó Gia Ninh mở cửa xe, đội mưa chạy lại: "Chị đang đợi xe xích lô sao?"

"Đúng vậy!"

"Em chở chị đi." Phó Gia Ninh không đợi Tần Du trả lời đã quay đầu nói: "Tài xế Kim, xuống lấy đồ giùm."

Tài xế chạy đến cùng khiêng đồ bỏ vào trong xe.

Xe được chất đầy đồ đạc, Tần Du bước lên xe, Phó Gia Ninh hỏi cô: "Chị ơi, chị muốn đi đâu? Về nhà sao ạ?"

"Nếu được thì em đưa chị về cửa hàng Tây Minh Thái trước đi, chị tranh thủ giờ nghỉ trưa ra đây mua đồ, không ngờ lại gặp mưa. Buổi chiều còn việc phải làm nữa." Lúc này Tần Du cũng không quan tâm được nhiều, cô lục tìm chìa khóa ở trong túi: "Đồ đạc em giúp chị mang vào trong nhà..."

Phó Gia Ninh xua tay: "Chị đừng tìm chìa khóa nữa, em đưa chị đến cửa hàng Tây trước, đồ em sẽ mang về nhà, đợi chị tan làm thì đến nhà em lấy, qua đó chỉ mất hai bước chân thôi, có phải rất tiện không?"

"Cũng được, cảm ơn em!" Tần Du chợt phát hiện để người ta mang đồ của mình về nhà cũng không được hay lắm, người ta lại không phải người kéo hàng.

"Cảm ơn gì chứ! Chị và anh em là bạn bè tốt, sau này chúng ta còn là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải chuyện đương nhiên sao?"

Trước đây Tần Du cũng không có quá nhiều ấn tượng với Phó Gia Ninh, cô gái cứ mở miệng là người phụ nữ nông thôn kia, hận không thể thay thế cô trở thành đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống.

Bây giờ người ta lại thật tâm thật ý muốn làm bạn với cô, trước đây cô chọn quần áo cho cô ấy, trên thực tế là có chút tính toán. Mà chút tính toán đó lộ ra sự nhỏ nhen rồi. Tần Du mỉm cười nhìn cô gái: "Chị biết rồi!"

Phó Gia Ninh đưa Tần Du đến trước cửa hàng Tây, lấy dù trên xe đưa cho cô: "Chị, chị cầm đi!"

"Cảm ơn!" Tần Du nhận lấy, mở cửa xuống xe, đi vào mái hiên ở trước cửa hàng, nhìn xe của Phó Gia Ninh rời đi, rồi quay người đi vào trong.

Phó Gia Ninh đưa Tần Du đến nơi xong thì quay xe trở về dinh thự nhà họ Phó. Sau khi xuống xe, cô ấy bước nhanh vào phòng khách, ngồi ở trước máy điện thoại gọi cho anh mình, mà người nhấc máy không phải là anh ấy, cô ấy vô cùng nghiêm túc nói: "Gọi Phó Gia Thụ nghe điện thoại, nói là người nhà gọi đến, có chuyện vô cùng quan trọng."

Phó Gia Thụ đã lấy được bản vẽ của Josh, anh đang ngồi thương lượng với thợ lão luyện ở mảng này, bàn về chuyện mua nguyên liệu gia công. Nghe thấy trong nhà có chuyện quan trọng thì giật mình, vội vàng lên lầu nghe điện thoại.

Cô nhóc nói chuyện quan trọng kia đừng có cười vui sướng quá: "Anh, em nhìn trúng một chiếc khuy cài áo, anh mua cho em đi!"

Đây là chuyện vô cùng quan trọng? Phó Gia Thụ tức giận: "Anh rất bận, chuyện này đợi anh về rồi nói."

Nghe vậy, Phó Gia Ninh ở đầu bên kia kêu lên: "Hóa ra chuyện của chị Tần không quan trọng à! Vậy được thôi, đợi anh về rồi nói."

Nghe được chữ "chị Tần", Phó Gia Thụ lập tức hỏi: "Chị Tần của em thế nào?"

"Em muốn nhắc nhở anh, hôm nay chị Tần không mang dù, lát nữa tan làm, trời mưa sẽ khó gọi xe xích lô lắm đó!"

"Con nhóc này!" Phó Gia Thụ khẽ cười: "Biết rồi, không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây!"

"Đợi đã! Còn nữa! Trưa nay chị Tần đến trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ, em giúp chị ấy mang về nhà trước, lát nữa chị ấy tan làm sẽ ghé nhà mình lấy. Có phải anh có thể tiện đường đón chị ấy về không?"

"Được, chủ nhật anh sẽ dẫn em đi mua khuy cài áo." Phó Gia Thụ kiềm chế không được nụ cười trên khóe miệng.

"Bây giờ em phải đi cầu phúc cho anh mưa mãi không ngừng!"

Tần Du nhìn những hạt mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, cô ngẫm nghĩ không biết lúc này nên che dù về khách sạn? Hay là đợi thêm chút nữa?

Trương Phúc Hỉ gõ cửa: "quản lý Tần, sao cô còn chưa về? Bạn cô đã đợi ngoài cửa rất lâu rồi."

Bạn? Tần Du ngơ ngác không biết ai đang đợi mình? Lẽ nào là Tống Thư Ngạn?

Tần Du không cầm túi xách, cô muốn xuống lầu nói với Tống Thư Ngạn một tiếng, nói bản thân phải tăng ca.

Tần Du đứng ở trước cửa, thì thấy xe của Phó Gia Thụ, cô đội mưa đi qua: "Sao anh lại đến đây?"

Phó Gia Thụ vẫy tay: "Nhanh lên đây! Trời đang mưa to đó!"

"Anh đợi chút! Tôi đi lấy túi xách đã."

Tần Du quay người trở về, lên lầu thu dọn túi xách rồi đi xuống lầu, ngồi lên xe của Phó Gia Thụ, nghe anh nói: "Gia Ninh nghĩ gì làm đấy, con bé gọi điện thoại bảo tôi mua cho nó khuy cài áo, có nhắc đến cô, nó nói đã mang đồ của cô về nhà rồi. Kêu tôi tan làm thì qua đón cô cùng về nhà lấy đồ."

"Cũng may hôm nay có em ấy, tôi không tìm được xe kéo, cũng chẳng tìm được xe xích lô, tôi đang không biết phải làm sao đó!"

"Vậy lát nữa cô khen ngợi nó một chút. Cô nhóc này rất thích được nịnh hót."

DTV

"Thế à? Em ấy rất đáng yêu."

"Thật không?"

"Thật mà, dù sao lúc đầu gặp, nói giúp em ấy, thực tế là có ý trêu đùa. Bây giờ nghĩ lại, thật là không nên làm vậy."

Phó Gia Thụ cười: "Nên đùa thì cô cứ đùa đi, xem thử đến lúc đó con bé tìm cái hang ở đâu?"

"Anh là anh trai của em ấy đấy!"

Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô: "Nói thật, gia đình tôi phải cảm ơn cô!"

"Cảm ơn tôi? Tại sao?"

"Trước đây con bé một lòng thích Tống Thư Ngạn, làm ba mẹ tôi buồn rầu muốn chết. Nó còn viện lý do là tự do yêu đương để ba mẹ tôi không can thiệp vào. Cũng may Tống Thư Ngạn thích cô, con nhóc kia khóc cả đêm, lúc tỉnh dậy thì quyết định từ bỏ rồi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 108



"Vậy tôi xem như cứu rỗi một thiếu nữ lạc đường rồi?" Tần Du mỉm cười bất lực: "Em ấy lạc đường biết quay lại rồi, nhưng tôi thật sự rất phiền muộn, không biết làm sao để nói chuyện rõ ràng với Tống Thư Ngạn, dường như không tìm được thời cơ thích hợp. Dựa vào thái độ hiện giờ của anh ấy, đến khi hai vị trưởng bối kia dọn qua..."

Lời vừa nói ra Tần Du mới nhớ đến mình chỉ mới quen biết với Phó Gia Thụ chưa đến nửa tháng, đã vậy còn quen biết thông qua Tống Thư Ngạn, mà Tống Thư Ngạn còn là bạn tốt của anh nữa. Lúc này cô lại thổ lộ tâm sự, suy cho cùng thật là ngu ngốc.

Phó Gia Thụ nói năng rất có chừng mực, mặc dù anh rất hy vọng Tần Du và Tống Thư Ngạn ly hôn ngay lập tức, nhưng cũng phải giả vờ đưa ra lời nói khách quan của bên thứ ba: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Anh ấy có lý do để ly hôn, cô cũng vậy, đây là từ hai phía. Ngay cả khăn trùm đỏ anh ấy còn chưa vén, cũng không xuất hiện trong đám tang của mẹ cô. Khi cô đến đây, anh ấy liên tục trốn tránh không chịu gặp mặt. Nếu anh ấy đã không muốn gặp cô, vậy cô cũng có thể không gặp anh ấy. Ký xong giấy ly hôn và hôn thư thì gửi cho anh ấy, để anh ấy ký tên, đăng báo ly hôn là được rồi."

Tần Du quay đầu nhìn Phó Gia Thụ, thời đại này ly hôn đơn giản như vậy sao? Tần Du hỏi: "Không cần hai bên ký tên tại chỗ sao?"

"Tại sao hai bên phải ký tên tại chỗ? Có hôn thư làm chứng, có chữ ký tự tay ký, chẳng phải đủ rồi sao?" Phó Gia Thụ cố ý tìm hiểu về trình tự ly hôn, đừng nói là ly hôn, ngay cả kết hôn, hay là những gia đình giàu có còn có cả hôn thư, những gia đình bình thường thì bày tiệc rượu là được. Để tránh phiền phức thì đăng lời thanh minh lên báo Đại Công, chính là chứng cứ có lợi nhất.

"Đơn giản vậy à?" Tần Du cười thầm bản thân đã bị trình tự ly hôn trăm năm sau làm rối loạn.

DTV

Thấy Tần Du có hơi nghi ngờ, Phó Gia Thụ xoay đầu, lập tức bổ sung: "Chị Lục của nhà họ Trần chính là như vậy, người kia gửi giấy hiệp nghị qua cho chị ấy, hôm nhận được tờ giấy, chị Lục mới sinh đứa con thứ ba được bốn ngày. Chị ấy cắn răng ký tên, gửi cho người kia. Mà anh ta lập tức đăng báo hẳn ba ngày, thậm chí còn nói trên đó là bản thân đã có lại được sự tự do."

"Tuyệt tình quá rồi."

"Sau khi chị Lục và anh ta ly hôn, cũng không dọn ra khỏi nhà họ Hạng, ngược lại chị ấy dọn đến ở chung với chồng trước và người phụ nữ kia. Mà hai trưởng bối nhà họ Hạng vẫn yêu thương chị Lục như cũ." Phó Gia Thụ có tiếp xúc với nhà họ Tống, biết được hai trưởng bối bên đó rất bảo thủ, có chung suy nghĩ với hai trưởng bối nhà họ Hạng.

Nói mãi, nói mãi Tần Du mới thả lỏng người, nói chuyện với Phó Gia Thụ hệt như nói chuyện với bạn thân kiếp trước của cô vậy: "Nếu vậy thì vị Hạng thiếu gia này còn tự do hơn cả Tống lão gia, ông ấy còn phải chú ý đến Tống thái thái, cưới mấy di thái thái cũng không thể vượt qua đại thái thái. Lục tiểu thư nhà họ Trần ly hôn rồi vẫn ở đấy, thay anh ta chăm sóc hai trưởng bối, nuôi con cái thay cho anh ta. Mà chồng trước và em họ chị ấy dính chặt lấy nhau, ngay cả quyền hỏi một câu chị ấy cũng không có là thế nào? Ly hôn rồi, chẳng phải đừng nên dính líu với nhau nữa sao?"

Tần Du nhớ có một câu nói ở kiếp trước, làm người cũ tốt nhất là nên giống như c.h.ế.t rồi.

"Chị Trần Lục đã may mắn lắm rồi, còn có nhị công tử nhà họ Hồ đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc chi nhánh Thượng Hải của ngân hàng Trung Quốc kia, năm đó nhà họ còn chưa phất lên, mẹ vợ của anh ta góa chồng từ sớm, chỉ có một đứa con gái. Bà ấy nghĩ gia sản nếu không để cho con gái, con rể, thì đến lúc đó sẽ chia cho anh em, bà dứt khoát bán một nửa gia sản để đầu tư cho con rể đi du học nước ngoài. Có được bối cảnh du học, người con rể này rất được trọng dụng, quen biết được con gái của quản lý cấp cao ở bộ giao thông. Cuối cùng, anh ta lấy lý do muốn được tự do mà ly hôn với vợ mình. Giờ đây anh ta đã cưới vị tiểu thư kia, đường quan thăng tiến. Nhưng người vợ cũ của anh ta lại bị trầm cảm, mới mất năm ngoái. Mẹ vợ mất đi đứa con gái duy nhất, bây giờ cũng trở nên điên điên khùng khùng. Bởi vì năm đó bà ấy bán đất, bán ruộng cho con rể đi du học nước ngoài, cho nên người trong gia tộc đều mắng bà ấy đáng đời."

Anh cũng nhiều chuyện thật đấy, vậy thì cùng nhau tám? Tần Du nói: "Nhị công tử nhà họ Hồ này thật là đàn ông tồi."

"Nhưng quả thật năng lực của anh ta rất xuất sắc. Vả lại, từ đầu anh ta đã không muốn kết hôn với người vợ cũ này."

Tần Du dựa vào ghế: "Người anh em à, chúng ta phải phân cho rõ, đàn ông tồi chỉ đối với chuyện tình cảm nam nữ, đàn ông tồi không phải con người tệ bạc, loại người đó mới là làm đủ chuyện xấu."

"Tôi lại cho rằng nếu người vợ cũ của anh ta có thể buông bỏ, có thể làm được như cô nói, cưới giả đều không dính líu đến. Ngày tháng của cô ấy chắc chắn sẽ không quá khổ sở. Nếu sau khi ly hôn, cô ấy có thể nhìn về phía trước, nói không chừng khoảng trời mới sẽ ở đằng trước."

"Đúng đó! Bản thân có thể suy nghĩ thông suốt là tốt nhất." Tần Du cũng cảm thấy đáng tiếc cho người vợ kia, rồi cô lại nhớ đến em gái nguyên chủ này, thực ra cô ấy cũng giống như người vợ kia, nhất thời Tần Du cảm thấy đau xót.

Phó Gia Thụ thấy cô đau lòng, biết cô đau xót cho người cùng cảnh ngộ, bèn nói: "Nhưng nếu thật sự nghĩ thông rồi, biết đâu đối phương lại không muốn ly hôn nữa. Ví dụ như tình trạng của cô hiện tại!"

"Chỉ có thể chứng minh đàn ông đều là đồ đê tiện. không có được thì nóng vội, ở bên cạnh thì không biết trân trọng." Tần Du nhịn không cười ra tiếng, lập tức sửa đổi: "Anh không bao gồm trong đó nha! Anh không phải... !"

Nên nói thế nào nhỉ? Tần Du vẫn đang suy nghĩ, Phó Gia Thụ trầm giọng: "Không phải đàn ông?"

"Anh không phải loại người đó." Tần Du nói ra, thầm khen mình nhanh trí, bổ sung thêm: "Tôi tin vào nhân phẩm người anh em của mình."

"Anh em?" Phó Gia Thụ thấy hối hận khi hỏi câu hỏi này, có gì đáng để hỏi đâu chứ? Lẽ nào còn có lựa chọn tốt hơn anh em sao, anh còn chờ mong gì nữa?

Quả nhiên, Tần Du hỏi vặn lại: "Không phải anh em, lẽ nào là chị em?"

Phó Gia Thụ: "???"

Xe chạy đến đường Mã Tư Nam, giữa cuối tháng tư nên trời mưa triền miên, lá cây ngô đồng xanh biếc, màu sắc tươi sáng lạ thường. Nhìn thấy xe của Phó Gia Thụ, cánh cổng lớn của dinh thự nhà họ Phó mở ra cho xe lái vào, bãi cỏ mọc xanh um tùm, Tần Du nhìn thấy một vườn hoa tươi được dựng mái che lại.

Phó Gia Thụ đã điều chỉnh lại cảm xúc: "Mẹ tôi yêu quý hoa cỏ còn hơn tất cả, trời nắng che lại, trời mưa cũng che lại."

Tần Du nhớ đến vườn hoa ở nhà mình, chắc nó không phải xinh đẹp vốn có như vậy nhỉ? Cô hỏi: "Vườn hoa ở trong sân nhà tôi cũng được bác gái chăm sóc sao?"

"Ừ." Phó Gia Thụ dừng xe lại, hình như nhớ ra gì đó: "Cô yên tâm đi, sau này bà ấy sẽ không đến sân nhà cô đâu."

Chỉ dựa vào kỹ năng trồng hoa lộn xộn đến nỗi c.h.ế.t hết của bản thân ở kiếp trước, Tần Du bắt đầu lo lắng cho sân vườn xinh đẹp kia, sẽ không bị cô làm c.h.ế.t sạch hết chứ?

Tần Du bước xuống xe: "Ý tôi không phải vậy."

Phó Gia Thụ đợi cô, có hơi khó hiểu: "Hả?"

"Tôi không biết trồng hoa, nếu bác gái..."

Phó Gia Thụ chưa đợi cô nói xong, đã trả lời: "Biết rồi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 109



Tần Du lại cảm thấy mình nói sai lời, Phó thái thái là vợ của thương gia giàu có mà đi trồng hoa cho cô được sao? Cô muốn cứu chữa: "Ý tôi là..."

Cô còn chưa nói ra, Phó Gia Ninh đã lao từ trong nhà ra: "Chị Tần."

Rồi cô ấy kéo Tần Du vào nhà: "Chị, ăn tối trước đi ạ, hôm nay mẹ em nấu mì hải sản của quê đó."

"Mẹ đang làm mì hải sản? Hôm nay là ngày gì?" Phó Gia Thụ kéo Phó Gia Ninh lại hỏi.

Phó Gia Ninh chớp đôi mắt to, để lộ ra nụ cười gian xảo: "Ngày cha không ở nhà."

Rồi Phó Gia Ninh chạy vào nhà bếp.

Tần Du còn chưa hiểu được đôi anh em này đang nói cái gì. Không đúng nha! Cô đến đây để lấy đồ dọn về nhà, Phó Gia Ninh lại bảo cô ở đây ăn cơm?

Hai mẹ con đi ra từ nhà bếp, Phó thái thái nói: "Tiểu thư Tần, hôm nay gia đình tôi định ăn đơn giản một chút, cô đừng chê nhé."

Phó Gia Ninh đi đến bên cạnh Tần Du: "Hôm nay mỗi người chỉ có một bát mì thôi đó."

Tần Du nào có cơ hội từ chối, huống hồ người ta chỉ bảo cô ăn mì mà thôi: "Mì bác gái đích thân làm chắc chắn sẽ rất ngon."

"Đi thôi! Đi rửa tay, đến ăn mì." Phó Gia Thụ nói với Tần Du.

Tần Du và Phó Gia Thụ đi rửa tay, khi hai người trở về nhà ăn, trên bàn đã để bốn bát mì.

Nhưng bát này thật to, Tần Du không nhìn thấy mì, chỉ thấy trong bát chất đầy cua, nghêu, trai, cá hoa vàng. Đây mà gọi đơn giản sao?

Phó Gia Thụ kéo ghế: "Tiểu thư Tần, mời ngồi!"

Tần Du ngồi xuống, lấy muỗng múc một ngụm canh húp xuống, canh này thật tươi ngon đậm vị, dùng giọng Thượng Hải để nói chính là "tươi ngon đến nỗi lông mày muốn rớt luôn". Có thể so sánh được với mì hải sản cô đi ăn ở Ninh Ba kiếp trước.

Tần Du nâng đũa lên gắp mì cho vào miệng, ngon quá đi! Cô ăn thêm một miếng nữa, ăn liền hai miếng rồi Tần Du mới ngẩng đầu lên: "Phó thái thái, mì này thật là ngon ạ."

Phó Gia Ninh khịt mũi: "Em gọi chị là chị, chị còn là bạn tốt của anh em, vậy mà lại gọi mẹ em là "Phó thái thái"?"

Phó thái thái nở nụ cười dịu dàng: "Phải đó! Tiểu thư Tần, cô cũng đừng xa cách như vậy."

"Bác gái, cháu biết rồi ạ." Tần Du ngoan ngoãn thay đổi cách xưng hô: "Bác cũng đừng gọi cháu tiểu thư Tần nữa, gọi cháu là Tần Du đi ạ."

"Được!"

Phó Gia Thụ đang cúi đầu ăn mì chợt ngẩng đầu lên: "Mẹ, Tần Du nói cô ấy không biết trồng hoa, sau này vườn hoa bên cạnh mẹ chăm luôn đi ạ."

Tần Du đang húp canh suýt thì sặc, vừa nãy cô đã cảm thấy không hay, quên mất nói với anh. Sao anh lại nói thẳng ngay trước mặt vậy chứ?

"Được thôi!" Phó thái thái nhìn sang Tần Du: "Tần Du, cháu thích hoa gì có thể nói với bác, bác sẽ đổi cho cháu."

Tần Du phát hiện cũng không cần thiết từ chối Phó thái thái nữa, bà ấy đã đồng ý rồi: "Bác gái, cháu không hiểu gì cả, như hiện tại đã rất đẹp rồi ạ, đều để bác làm chủ hết. Bác có thể giúp, cháu thật sự rất cảm kích rồi."

"Không sao, chẳng phải cháu đã giúp Gia Thụ giải quyết được tâm bệnh của thằng bé sao? Chuyện đương nhiên mà!"

Ăn xong mì, người giúp việc bưng nước súc miệng đến, Phó thái thái nhìn người giúp việc này chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Tần Du à! Có phải cháu cần hai người giúp việc không, nhà lớn thế này, dù sao cũng phải quét dọn."

Chuyện này Tần Du muốn đợi đến khi dọn vào rồi mới tìm, lúc này Phó thái thái đề xuất thì thật là quá tốt rồi: "Cháu đang có suy nghĩ này, nhà lớn như vậy, quét dọn cùng với giặt đồ nấu cơm, chắc phải hai người nhỉ?"

"Văn Tú, bà nói cho tiểu thư Tần biết làm thế nào để tìm người giúp việc đi." Phó thái thái gọi quản gia của nhà họ.

Người quản gia nữ này lần trước đến đây Tần Du đã gặp qua, là một dì nhìn rất thông minh, tháo vát.

"Tiểu thư Tần, người giúp việc trong nhà đều tìm được ở sở giới thiệu người giúp việc Vương Lưu Thị, tiền công đa phần từ khoảng bốn đồng đến tám đồng."

Trong đầu Tần Du có trí nhớ của nguyên chủ, thuê người giúp việc ngắn hay dài hạn ở dưới quê đều dùng mấy đấu mì để đong đếm, cũng không thể tham khảo. Nhưng tiền lương hàng tháng của cô ở Minh Thái là một trăm đồng đại dương, mà công chức bình thường là ba bốn mươi đồng. Hôm qua cô cũng tùy tiện nhắc đến chuyện này với Phó Gia Thụ, công nhân ở xưởng bọn họ một tháng mười lăm đồng đại dương. Nghe thấy ba đến tám đồng, con số này có phải thấp quá rồi không.

Khi thấy Tần Du không trả lời, Văn Tú lại giải thích: "Danh tiếng của Vương Lưu Thị này rất vang dội, mấy người Tây ở tô giới Pháp cũng thích đến nhà bà ấy tìm người, chủ yếu là người giúp việc bà ấy giới thiệu đều rất đáng tin. Tiền lương người giúp việc cũng cao hơn một chút. Những sở giới thiệu khác đa số đều là ba bốn đồng một tháng. Nhưng nếu gặp phải người tay chân không sạch sẽ thì cũng rất phiền phức."

Trên mặt Phó Gia Thụ nở nụ cười: "Dì Văn, không phải Tần Du cảm thấy tiền công mắc đâu ạ. Có lẽ cô ấy không hiểu, người giúp việc đã được chủ nhà bao ăn bao ở, mà việc làm cũng không mệt lắm, cho nên tiền lương không thể so sánh với công nhân ở xưởng được."

"Hóa ra là vậy. Tiểu thư, tiền lương người giúp việc trên sáu đồng đã được xem là cao rồi."

Tần Du gật đầu: "Cháu hiểu rồi ạ, không biết nên lựa chọn thế nào."

"Lát nữa tôi qua đó nói với Vương Lưu Thị một tiếng, ở tô giới này người tới người lui tấp nập, hết hợp đồng tạm thời chưa tìm được nhà tiếp theo sẽ ở chỗ bà ấy ở một khoảng thời gian, chỗ bà ấy lúc nào cũng có người."

"Cảm ơn dì Văn."

"Tiểu thư khách sáo rồi. Nếu tìm được người, khi nào tiểu thư có thời gian đến xem?"

"Tám giờ đến mười một giờ sáng mai, cháu sẽ ở nhà bên cạnh."

"Được."

Đã sắp xếp xong chuyện người giúp việc, Phó thái thái sai người khiêng đồ lên xe của Phó Gia Thụ, anh lái xe chở đống đồ Tần Du mua sang nhà bên cạnh.

Lúc này đã tạnh mưa, Phó Gia Ninh khoác cánh tay của Tần Du chầm chậm đi sang bên cạnh, khi cô đến nơi, Phó Gia Thụ đã lấy hết đồ xuống rồi.

DTV

"Cảm ơn nhé!" Tần Du cảm ơn Phó Gia Thụ.

Tần Du cho rằng Phó Gia Thụ nên đi rồi, nhưng hai anh em này lại cứ quyết không đi, Phó Gia Thụ xắn tay áo, ngồi xuống gỡ những sợi rơm quấn quanh đồ sứ: "Một mình cô xử lý, định làm đến bảy tám giờ à? Tuy ở đây là tô giới Pháp, nhưng một cô gái đi đường ban đêm không an toàn đâu."

"Không ngờ một thiếu gia gia đình giàu có như anh, sắp xếp đồ đạc cũng gọn gàng thật đấy." Tần Du mang đồ lên lầu.

"Lúc tôi đi du học, làm gì có người giúp việc bên cạnh hầu hạ đâu."

Phó Gia Ninh không làm gì cả, cô đứng ở đó nhìn anh mình sắp xếp: "Chị, anh em nấu ăn ngon lắm đó, mì hải sản anh ấy làm không kém mẹ em đâu."

Tần Du nghe xong, hứng thú nhìn Phó Gia Thụ: "Thật à?"

Phó Gia Thụ bị cô nhìn vậy thì hơi ngại ngùng: "Nhớ nhà nên đã học được cách nấu."

"Anh, nếu sau này anh với chị dâu cãi nhau rồi, có khi nào cũng giống như mẹ không, thừa lúc chị dâu không ở nhà, bèn nấu mì cho cháu trai, cháu gái em ăn, cố ý chọc tức chị dâu?"

Tần Du nghe Phó Gia Ninh nói vậy, chợt nhớ ra cuộc trò chuyện ban nãy của hai anh em, chuyện này là sao?

Sắp xếp xong mọi thứ, Phó Gia Thụ vỗ đầu em gái: "Đi thôi, đi thôi! Em có thể về được rồi. Anh đưa chị em về Vân Hải."

"Đợi đã! Còn chưa oẳn tù tì mà!"

Tần Du nhìn hai anh em oẳn tù tì, Phó Gia Thụ thua rồi, Phó Gia Ninh vỗ tay vui mừng: "Anh nhớ nói với cha đó."

"Anh nói thì anh nói."

Ba người cùng nhau ra khỏi cửa, Tần Du khóa cửa lại, Phó Gia Thụ đưa em gái về đến cửa nhà, rồi lái xe chở Tần Du đi.

Trên xe hiện giờ chỉ có hai người, Tần Du hỏi: "Anh và Gia Ninh làm ám hiệu gì thế?"
 
Back
Top Bottom