Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 80



Tần Du mở cửa: "Gọi tôi đi ăn cơm tối?"

"Không phải, quản lý Tần có thể nói chuyện với cô hai câu không?"

"Được chứ!"

Tần Du đi theo Đinh Trường Thắng lên boong tàu, thật muốn nói, Đinh Trường Thắng lại nói không nên lời, anh ta có thể nói như thế nào? Kêu quản lý Tần đi quyến rũ Tống thiếu gia?

DTV

Tần Du nhìn Đinh Trường Thắng bình thường giống như một con gà trống hoa, cả ngày rêu rao, vẻ mặt táo bón, muốn nói lại thôi.

Kinh nghiệm kiếp trước đã dạy Tần Du biết một điều, tâm tư của đàn ông nơi công sở tốt nhất đừng đoán, đoán ra kết quả có thể khiến bạn tam quan vỡ nát.

"Quản lý Tần, tôi có chút việc muốn báo cáo với cô."

Đây không phải là tới rồi chứ? Tần Du ngẩng đầu: "Anh nói đi."

"Chúng ta ra ngoài nói."

Có thể thấy được là chuyện không thể để cho người khác biết. Anh ta có quan hệ tốt với Trần Hoa Bình, chẳng lẽ Trần Hoa Bình thẳng thừng đòi hối lộ? Ở kiếp trước, hối lộ thương mại là một hành vi phạm tội, là một doanh nghiệp lớn, suốt ngày bị đào tạo. Đây là thập niên hai mươi ba mươi lộn xộn phức tạp, Tần Du không hiểu quy tắc, dù sao tất cả đều làm việc theo quy định của pháp luật.

Tần Du đi theo Đinh Trường Thắng ra ngoài: "Chuyện gì?"

Nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng chính trực sáng sủa của Tần Du, Đinh Trường Thắng vốn đã nghĩ xong bản nháp trong bụng, bỗng chốc rất khó mở miệng.

"Có cái gì thì nói! Có phải quản lý Trần kia đòi hỏi lợi ích từ anh hay không? Muốn chiết khấu bao nhiêu? Quy tắc trong ngành sản xuất của chúng ta là bao nhiêu?" Anh ta không nói Tần Du tự đoán.

"Không phải. Nhưng cũng không khác lắm, nên nói là thiếu gia nhà bọn họ muốn cái gì đó."

"thiếu gia nhà bọn họ?" Tần Du nghi ngờ, Hải Đông là của nhà họ Tống, địa vị của Tống Thư Ngạn ở nhà họ Tống cô biết, tại sao anh ấy lại thừa dịp này đòi lợi ích, không phải lợi ích của Hải Đông, mới là lợi ích chân chính hay sao?

"Anh ta muốn gì?" Tần Du hỏi Đinh Trường Thắng.

Đinh Trường Thắng bất chấp nói: "thiếu gia nhà họ Tống, muốn chính là cô."

"Tôi?" Tần Du ngạc nhiên đến không thể tin được, tuy rằng trước kia cô không quen biết Tống Thư Ngạn, ông Tống cưới vợ bé cũng đều là ngươi tình ta nguyện, ít nhất ở thời đại này, xem như là người có điểm mấu chốt đạo đức.

"Quản lý Trần nói với tôi, không chỉ có máy in lần này, còn có nhà máy dệt mới của bọn họ có mấy trăm thiết bị, nếu có thể lấy được đơn hàng, với tư cách là một người quản lý cô sẽ có một khoản hoa hồng lớn, thật ra quản lý Tần à, bây giờ đã là thời đại mới, hôm nay báo chí đăng tin kết hôn, ngày mai chia tay cũng rất nhiều. Nếu cô không muốn ở bên cạnh thiếu gia nhà họ Tống, lấy được đơn đặt hàng là tốt rồi, hơn nữa dáng dấp Tống thiếu gia khí phách, nhà họ Tống giàu có, sự nghiệp lại lớn, Tống thiếu gia cưới vợ cả, ném ở nông thôn. Cô lại là người cậu ấy thích, sau này nếu cô có con trước người vợ cả, cô vợ cả kia căn bản chỉ là đồ trang trí." Nếu đã nói, Đinh Trường Thắng cũng một hơi đem những lời có thể nói nói hết ra.

Tần Du nghe đến đây, trong n.g.ự.c tức giận không chịu được: "Vớ vẩn! Cửa hàng tây Minh Thái kinh doanh máy móc, không phải kinh doanh da thịt."

Trên boong tàu còn có những người khác, Tần Du không muốn ở nơi công cộng làm ầm ĩ khiến tất cả mọi người đều biết, nhưng không thể không bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc như vậy.

Tần Du xoay người đi về, Đinh Trường Thắng thật sự không biết vì sao Tần Du lại phản ứng lớn như vậy? Loại chuyện này cũng có thể coi là một cơ hội! Đừng nói là Tống Thư Ngạn, ngay cả cha của Tống Thư Ngạn, là đã có bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên.

Tống Thư Ngạn từ trong phòng đi ra, chuẩn bị ăn cơm tối, anh ấy còn muốn sau khi ăn xong, mời Tần Du đi khiêu vũ, vì vậy sửa soạn bản thân, tóc tai gọn gàng, mặc bộ đồ vest ba món, cả người có vẻ phong độ nhẹ nhàng, thấy Tần Du tới gọi một tiếng: "Cô Tần!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 81



Tần Du đứng lại nhìn anh ấy, nếu như nói trước đó cô không ý thức được Tống Thư Ngạn có cảm tình với cô, hiện tại anh ấy ở trước mặt cô, anh mang theo nụ cười quý phái: "Cô Tần, cùng đi ăn cơm nhé."

"Xin lỗi, tôi không muốn ăn. Không ăn đâu! Xin ngài cứ tự nhiên!" Tần Du mở cửa phòng mình, vào phòng.

Thứ quy tắc ngầm này, đừng nói kiếp trước, ngay cả kiếp này không phải chỉ gặp mỗi Charles kia sao? Cứ giải quyết xong là được.

Nhưng mà bị Tống Thư Ngạn quy tắc ngầm? Có lẽ là do cô có ấn tượng tốt với hai vị trưởng bối nhà họ Tống, hơn nữa Tống Thư Ngạn kết hôn xong bỏ chạy, cô chỉ nghĩ rằng là tư tưởng và cách nhìn lối sống của mình khác biệt, cũng không có bất kỳ ác cảm nào đối với vấn đề đạo đức cá nhân của anh ấy. Bây giờ lòi ra việc này, thật kinh tởm!

Tần Du cảm thấy may mắn vì mình không nói rõ thân phận sự thật với anh ấy, nếu không thì cuộc hôn nhân này của cô đừng hòng ly hôn được.

Thôi bỏ đi, kiếp trước luôn nói phổ tín nam, đó là người đàn ông bình thường nhưng vẫn rất tự tin, Tống Thư Ngạn ở thời đại này có thể xem là muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, không bình thường như thế, vậy nên tự tin cho rằng phụ nữ, người sau nối tiếp kẻ trước, nhào vào người anh ấy cũng là chuyện bình thường.

Phổ tín nam: những người đàn ông luôn cho mình là hấp dẫn, là đẹp trai, tài giỏi, hay ho.

Chuyện này phải tính toán lâu dài, xem làm cách nào mới có thể ly hôn với anh ấy.

Cửa cabin bị gõ, Tần Du kéo khe hở, là Josh ở cửa: "Yolanda, sao cô không ăn cơm tối?"

"Tôi không đói, cảm ơn anh!"

"Là đau dạ dày à?"

"Không. Josh, chỉ là hơi đau đầu, không muốn ăn."

"Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Được." Tần Du đóng cửa lại.

Tống Thư Ngạn không biết Tần Du đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hình như cô tức giận, rồi lại không hiểu tại sao, tại sao lại tức giận?

Thấy Josh gõ cửa, anh đứng ở cửa nhìn, thấy Josh rời đi với gương mặt tươi cười, vậy chắc là không sao chứ nhỉ?

Tần Du không có ở đây, Tống Thư Ngạn cũng không còn hứng thú khiêu vũ, nghĩ sáng mai hỏi cô thử, có phải có chuyện gì không?

Anh ấy ngồi trong phòng khiêu vũ vài phút rồi đi.

Thấy Tống Thư Ngạn rời đi, Trần Hoa Bình hỏi Đinh Trường Thắng: "Quản lý Tần các cậu bị sao vậy? Không rèn sắt khi còn nóng?"

"Còn rèn sắt khi còn nóng con mẹ gì nữa, tôi nghe lời của ông nên đắc tội với quản lý Tần rồi."

"Sao lại đắc tội?"

"Hừ, thì đó, tôi vừa nói với cô ấy, ngay lập tức cô ấy nổi giận đùng đùng, dạy dỗ tôi một trận. Thấy thiếu gia nhà các người cũng không thèm để ý." Đinh Trường Thắng đang giận mình không có đầu óc, loại chuyện này còn chưa tìm hiểu rõ ràng đã nói với Tần Du, bây giờ thì hay rồi, lời đã nói làm sao thu hồi.

Anh ta đem nội dung mình nói chuyện với Tần Du nói lại cho Trần Hoa Bình nghe, biết chuyện này đã hỏng bét, Trần Hoa Bình oán giận Đinh Trường Thắng: "Cậu xem cậu nói cái gì? Cậu nói giống như một tên dắt mối vậy."

"Chẳng lẽ tôi nói sai?"

"Tại sao cậu không nói rõ ràng với quản lý Tần là thiếu gia chúng tôi rất nghiêm túc, đến lúc đó sẽ lấy lễ bình thê đối đãi với cô ấy?"

Đinh Trường Thắng oan uổng: "Tôi nói rồi. Bình thường cô ấy rất hòa đồng thân thiện, thoáng cái sắc mặt liền thay đổi. Anh ngược lại không có việc gì, tôi là ở dưới tay người ta kiếm cơm. Bây giờ tôi không biết phải làm sao."

Vậy tôi phải làm sao? Thật con mẹ nó khó làm! Trần Hoa Bình đi theo ông chủ bao nhiêu năm, ông chủ thích cô gái nào, ông ta chỉ cần làm cầu nối mai mối một chút, ông chủ đạt được dễ như trở bàn tay. Đâu có giống như thiếu gia bây giờ, làm giá quá, thật sự nghĩ là bề ngoài cậu đẹp trai thì đàn bà phụ nữ sẽ nhào lên?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 82



Với cái tính cao ngạo của thiếu gia, đoán chừng nếu biết ông ta ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, không chỉ không nhớ công mình muốn giúp cậu, ngược lại căm ghét chính mình!

Trần Hoa Bình quyết định không nói với Tống Thư Ngạn, tùy theo ý anh ấy!

DTV

Trải qua một đêm Tần Du đã sớm tiêu hóa sạch sẽ những thứ này, cần gì phải vì Tống Thư Ngạn mà tức giận? Nói cho cùng, làm việc cho tốt, rồi tìm cách để biến Tống Thư Ngạn thành anh chồng cũ trên danh nghĩa của mình mới là việc đúng đắn.

Sáng hôm sau Tần Du xuất hiện ở nhà hàng, vẫn sôi nổi tràn đầy sức sống như trước, Josh thấy cô như vậy thở phào nhẹ nhõm.

"Buổi sáng cô vẫn nên xem bản vẽ với tôi, buổi chiều chúng ta tiếp tục đánh bài."

Josh, người mới học chơi mạt chược được một chút xíu, chơi dở mà rất thích chơi.

"Đánh cái gì mà đánh? Anh nghĩ đi, có bao nhiêu chuyện ở Dương Hành đang chờ tôi về? Ngay cả khi anh ở Thượng Hải, chừng nào tôi mới có thời gian để tiếp tục thảo luận với anh? Anh còn không lo tranh thủ thời gian để thảo luận về thiết bị của anh với tôi?"

Bị Tần Du nói như vậy, Josh lập tức áy náy, Yonlanda bàn bạc đưa ra ý kiến giúp anh ấy còn không lấy tiền, người ta có nhiều ý tưởng như vậy, mình lại còn muốn chơi bài?

Cả ngày hôm đó, Tần Du và Josh thảo luận bản vẽ trong quán cà phê, Josh vô cùng phấn khích: "Yonda, trên đường trở về tôi sẽ vẽ chi tiết những linh kiện này, về tới Đức có thể chế tạo thử rồi. Mặc kệ tôi tới Trung Quốc lấy được bao nhiêu đơn đặt hàng, thu hoạch luôn luôn là lớn nhất."

Tống Thư Ngạn đi ngang qua quán cà phê thấy Josh khoa tay chân múa chân, trên mặt Tần Du mang theo ý cười nhìn tên người Đức này, anh ấy hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Tần Du thật sự thích người Đức này?

Nếu như nói lúc này vẫn là dấu chấm hỏi, như vậy ngày xuống thuyền, anh ấy xác định.

Sáng sớm trong ánh nắng ban mai, thuyền đến cửa khẩu Ngô Tùng, trải qua hơn một tiếng đi thuyền, thuyền cập bến tàu Mười Sáu.

Tiếng còi tàu vang lên, người trong khoang thuyền bắt đầu vội vàng, Tần Du xách vali đẩy cửa ra.

Tống Thư Ngạn cũng từ trong khoang thuyền bước ra, anh ấy đi tới đưa tay muốn xách hành lý giúp cô, Tần Du từ chối: "Cảm ơn! Tôi tự xách được."

Josh từ khoang phía sau đi ra, rất tự nhiên nhận lấy hành lý của Tần Du.

So sánh như vậy, Tống Thư Ngạn hết sức xấu hổ.

Cửa khoang mở ra, khách ở khoang hạng nhất đi trước, Tần Du và Josh đi chung, Tống Thư Ngạn xếp hàng ở phía sau bọn họ, từ cầu thang đi xuống, người ở tầng hai và tầng dưới cùng đều đang tụ tập ở cửa, chờ khoang thuyền mở ra.

Lên bờ, đi qua lối đi, xe Ford của cửa hàng tây Minh Thái đã chờ sẵn, Josh giúp Tần Du bỏ hành lý lên xe.

Tống Thư Ngạn ép mình dùng cách nghĩ bình thường tiếp nhận, mỗi người đều có quyền lựa chọn, nghĩ lại Tần Du vất vả đến Vũ Hán một chuyến không phải vì muốn giúp Josh Lạp làm ăn sao?

Trước khi lên xe Tần Du cùng Josh tới, Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du đứng bên cạnh tên Quỷ tây dương khoảng ba mươi tuổi này, tên Quỷ tây dương này thật sự rất xấu, đứng chung một chỗ với Tần Du không xứng chút nào, ôi!

"Tống tiên sinh, về phía bạn của ngài, sau khi ngài liên lạc xong, nói với tôi."

"Được."

Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du chui vào xe, lại nhìn xe chậm rãi khởi động, rời khỏi bến tàu.

Tống Thư Ngạn hơi mất mát, có lẽ là anh đến trễ, có lẽ là chênh lệch giữa nước ngoài và trong nước quá lớn, càng có sức hấp dẫn!

Thấy thiếu gia rầu rĩ không vui, Trần Hoa Bình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định an ủi anh ấy mấy câu: "thiếu gia, có lẽ là do tôi có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện, khiến cô Tần hiểu lầm cậu."

"Hả?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 83



"Tôi thấy cậu còn trẻ, dễ xấu hổ, muốn giúp cậu thúc đẩy một phen! Bèn nói với Đinh Trường Thắng vài lời."

Tống Thư Ngạn ngồi thẳng người: "Nói cái gì rồi?"

"Tôi nói với Đinh Trường Thắng, bảo anh ta đi tiết lộ một chút với quản lý Tần của bọn họ, là cậu có cảm tình với cô Tần. Vốn dĩ tôi hy vọng cô Tần có thể hiểu được ý này, sẽ nhanh chóng ở bên cạnh cậu, không ngờ cô Tần hiểu lầm."

"Hiểu lầm?"

"Cô Tần cho rằng, chúng ta muốn lấy đơn đặt hàng thiết bị làm mồi nhử, để cô ấy đối với cậu..."

Tống Thư Ngạn bổ sung bốn chữ "Nhảy vào ôm ấp", nhớ tới ngày đó Tần Du không ăn cơm tối, sau đó anh ấy lại gặp Đinh Trường Thắng, chợt hiểu rõ: "Ông làm vậy là sỉ nhục cô ấy!"

Tống Thư Ngạn lạnh mặt không nói gì nữa, xe chạy thẳng vào xưởng sợi Hải Đông, anh ấy đi trên cầu thang của tòa nhà văn phòng, người lui tới, cúi đầu chào anh ấy một tiếng thiếu gia, anh ấy không đáp lại tiếng nào, giống như ngày xuân ấm áp nở rộ đập vào một khối băng lớn.

Tống Thư Ngạn vào văn phòng, giám đốc xưởng sợi gõ cửa: "thiếu gia."

"Vào đi!"

DTV

Tống Thư Ngạn không ở nhà máy sợi mấy ngày, giám đốc nhà máy tất nhiên có một đống chuyện muốn báo cáo, anh ấy nghe những chuyện vụn vặt trong nhà máy, trong lòng lại vô cùng buồn bực, mình bị Tần Du hiểu lầm như thế, có phải cô cho rằng anh ấy là một kẻ ăn chơi trác đùa giỡn với phụ nữ hay không?

Thật vất vả mới tập trung tinh thần nghe xong báo cáo của giám đốc nhà máy.

Trong lòng Tống Thư Ngạn giống như có móng vuốt mèo cào cào, thì ra không phải Tần Du thích quỷ tây dương kia, mà là cô bị sỉ nhục, anh ấy muốn giải thích với cô, hiện tại cách để có thể gặp lại Tần Du nhanh nhất, chính là mời cô và Josh đến nhà máy của Phó Gia Thụ xem một chút.

Anh ấy cầm điện thoại, gọi điện thoại tới văn phòng Phó Gia Thụ, bình thường ít khi Phó Gia Thụ có ở văn phòng, hôm nay rất trùng hợp, anh ấy có ở đó.

Đầu dây bên kia Phó Gia Thụ vừa nghe điện thoại lập tức nói: "Thư Ngạn, về sớm như vậy à?"

"Đã về."

Tống Thư Ngạn nói với Phó Gia Thụ: "Lần này ở Vũ Hán tôi quen một người Đức, anh ấy nói anh ấy đã từng làm máy dệt, bây giờ đang làm máy in, tôi nói với anh ấy tình huống cậu gặp phải, tôi mời anh ấy tới đây xem giúp cậu, khi nào cậu có thời gian?"

"Chiều nay tôi không rảnh, căn nhà bên cạnh nhà tôi bán rồi, tôi phải theo người ta đi đăng ký quyền sở hữu. Cậu xem ngày mai có được không?"

"Nhà đã bán rồi, không phải nhà cậu có môi giới bất động sản hay sao? Kêu bọn họ đi làm."

"Bán cho một người bạn, tôi phải tự mình đi. Cậu có thể giúp tôi hẹn ngày mai không?"

"Được rồi!"Tống Thư Ngạn cũng biết mình quá nóng vội, ngày mai thì ngày mai vậy?

Tống Thư Ngạn cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Tần Du, điện thoại Tần Du không liên lạc được. Tống Thư Ngạn nhìn điện thoại, tuy rằng tức giận Trần Hoa Bình tự ý quyết định tạo thành hiểu lầm này, nhưng lúc này anh ấy cũng chỉ có thể dựa vào Trần Hoa Bình gọi điện thoại cho Đinh Trường Thắng tìm Tần Du.

Anh ấy kêu thư ký đi tìm Trần Hoa Bình tới, vừa rồi Trần Hoa Bình bị khuôn mặt khó chịu của Tống Thư Ngạn làm cho phát chán, giờ lại bị anh ấy gọi tới hỏi: "thiếu gia, cậu tìm tôi?"

Tống Thư Ngạn dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Tôi đã liên lạc với Phó Gia Thụ rồi, ngày mai đến nhà máy bọn họ xem máy dệt, nhưng gọi điện thoại cho cô Tần, cô Tần không nghe máy. Chú gọi cho Đinh Trường Thắng, bảo Đinh Trường Thắng nói với cô Tần một tiếng, tôi đã sắp xếp xong, ngày mai đi nhà máy Hưng Hoa."

Tống Thư Ngạn cầm lấy một tờ giấy trên bàn, dùng bút viết địa chỉ nhà máy Hưng Hoa, đưa cho Trần Hoa Bình.

Trần Hoa Bình còn có gì mà không hiểu, Tống Thư Ngạn bề ngoài thì mạnh mẽ trong lòng lại trống rỗng, sau khi bị cô gái nhỏ hiểu lầm, trong lòng như mèo cào chó cào, đứng ngồi không yên?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 84



Ông ta ngồi xuống cầm điện thoại gọi cho Đinh Trường Thắng: "Tiểu Đinh à! thiếu gia nhà chúng tôi có hẹn với Josh đến nhà máy dệt của bạn cậu ấy xem một chút, cậu ấy về đã lập tức hẹn bạn, gọi điện thoại cho quản lý các cậu, quản lý các cậu không có ở đó? À à! Đang báo cáo công việc với bà Smith! Được rồi! Chờ cô ấy trở về cậu nói cô ấy gọi lại cho thiếu gia nhà chúng tôi nhé, thiếu gia tôi muốn nói một ít tình hình cụ thể với cô ấy."

Trần Hoa Bình gọi điện thoại xong: "thiếu gia, vẫn là cậu nói với quản lý Tần đi! Tôi đi làm đã."

Rõ ràng là chuyện do Trần Hoa Bình này gây ra, ông ta còn ra vẻ không có chuyện gì. Không phải ông ta thật sự nghĩ rằng mình đã giúp được cái gì đấy chứ?

Xém chút Tống Thư Ngạn không khống chế được tính tình của mình, anh tự nhủ, đây là nhân viên kỳ cựu ba anh đưa cho anh. Lại nhịn một chút!

"Chú đi đi!"

Lại nghe hai người báo cáo, chuông điện thoại trên bàn vang lên, Tống Thư Ngạn cầm điện thoại, đầu dây bên kia là một người bạn mới quen ở trung tâm thương mại gọi tới, người nọ là một người nói nhiều, nói đủ thứ chuyện linh tinh không ngừng, Tống Thư Ngạn vội vàng ngăn anh ta lại: "Anh Đường, hôm nay tôi vừa mới từ Vũ Hán trở về, còn một đống việc. Buổi trưa, được! Ăn cơm ở Vân Hải? Tôi chỉ có chút thời gian này. Mười hai giờ gặp?"

Tống Thư Ngạn hẹn bạn ăn cơm trưa xong, tiếp tục nghe kế toán nói tình hình thu chi tháng trước. Lúc anh ấy đi ra ngoài là cuối tháng, bây giờ là đầu tháng. Anh ấy học kinh doanh nên gần như là soi mói từng câu hỏi, kế toán Lý bị anh ấy hỏi tới nổi đổ mồ hôi đầy trán, may mà chuông điện thoại vang lên, thiếu gia đưa tay nhận điện thoại, có thể cho anh ấy cơ hội th* d*c.

Đầu dây bên kia Tần Du vừa mới từ phòng làm việc của bà Smith đi ra, báo cáo tình huống lần này đi Vũ Hán, trở lại văn phòng, Đinh Trường Thắng liền tới tìm cô nói Tống Thư Ngạn bảo cô gọi lại.

Đinh Trường Thắng còn đóng cửa phòng làm việc của cô lại nói với cô: "quản lý Tần, quản lý Trần đã mắng tôi một trận, ông ấy nói với tôi, thiếu gia nhà bọn họ rất nghiêm túc với cô, nghiêm túc muốn theo đuổi cô. Không phải ý như lời tôi đã nói, cô đừng hiểu lầm Tống thiếu gia."

Tần Du ngẩng đầu: "Điều gì khiến anh cảm thấy tôi sẽ thấy hứng thú với một người đàn ông đã có vợ? Tôi không muốn anh nhắc lại chuyện này nữa. Công việc là công việc, tôi công tư rõ ràng, tôi hy vọng anh cũng vậy! Tôi chỉ cho anh một cơ hội."

Đinh Trường Thắng tự chuốc lấy mất mặt, ra khỏi phòng làm việc của Tần Du.

Tần Du tìm được danh thiếp của Tống Thư Ngạn, gọi điện thoại cho anh, đầu dây bên kia là giọng tống Thư Ngạn: "Alo!"

"Tống tiên sinh, anh tìm tôi?" Tần Du hỏi anh ấy.

"Tôi đã hẹn với bạn của tôi. Chín giờ sáng mai cô và Josh có thể đi không?"

"Tôi gọi điện thoại cho Josh xác nhận một chút, sẽ trả lời anh ngay."

"Cô Tần, tôi hiểu, quản lý Trần bên tôi tự tiện chủ trương nói những lời không nên nói, tạo thành hiểu lầm không cần thiết. Lời ông ấy nói, cũng không phải ý của tôi. Tôi nghĩ lời nói của ông ấy đã xúc phạm nhân cách của cô, vậy nên tôi rất xin lỗi." Rốt cuộc Tống Thư Ngạn đã nói ra được những gì mình muốn nói.

"Tống tiên sinh, cám ơn anh đã giải thích. Nghe được những lời kia, tôi đã rất sốc. Tôi hy vọng chúng ta có thể đạt được sự đồng thuận trong thời gian tới. Đây là một hành động kinh doanh thuần túy, dựa trên chính sản phẩm và dịch vụ, không liên quan đến việc cá nhân."

"Đó là đương nhiên, kinh doanh chính là kinh doanh. Chút đạo đức này tôi vẫn có."

"Tôi liên lạc với Josh trước, buổi trưa tôi còn có một số việc riêng cần làm. Sắp đi khỏi Dương Hành rồi!"

Cúp điện thoại, vẻ mặt Tống Thư Ngạn hơi thả lỏng, nhìn về phía kế toán ngồi ở đó: "Kế toán Lý, anh tiếp tục."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 85



Chỉ một lát sau, Tần Du gọi điện thoại tới, nói là đã hẹn với Josh, cô hỏi Tống Thư Ngạn địa chỉ nhà máy kia, nói bọn họ sẽ đến đúng giờ.

"Ngày mai tôi sẽ cho xe tới đón hai người."

"Được, cám ơn!"

Nghe thấy Tần Du không cự tuyệt, Tống Thư Ngạn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không soi mói nữa, kế toán Lý đi ra khỏi phòng làm việc của Tống Thư Ngạn, anh ấy không biết cuộc điện thoại kia là ai gọi tới, anh ấy muốn cảm ơn người đã gọi.

Ở chỗ Tần Du, cô vừa về Dương Hành đã lập tức gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ, hẹn làm thủ tục chuyển nhà. Phó Gia Thụ nói buổi trưa đến đón cô cùng ăn cơm, cô cũng có việc nhờ Phó Gia Thụ, hy vọng anh có thể thay mình giữ bí mật, không tiết lộ thân phận của mình với Tống Thư Ngạn.

Kế hoạch ban đầu là bọn họ nhất trí ly hôn, hiện tại xuất hiện biến số. Nếu Tống Thư Ngạn biết cô chính là người vợ nông thôn kia, không ly hôn, cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh hai vợ chồng nhà họ Tống vui vẻ hớn hở ngồi chờ ôm cháu trai.

Không biết Phó Gia Thụ có chịu giấu diếm hay không? Nếu như không chịu, vậy còn phải nghĩ biện pháp khác.

Mười hai giờ trưa, Tần Du xách vali xuống lầu, nhân viên trong Dương Hành đa số cô không biết, nhưng không ảnh hưởng tới phần lớn nhân viên đều biết cô, dù sao cô gái trẻ tuổi này trực tiếp nhảy dù trở thành người đứng đầu một bộ phận, thật sự khiến người ta khiếp sợ.

Dọc theo đường đi mọi người đều chào hỏi cô, cô chỉ có thể một đường mỉm cười, trả lời một hai câu:

"Đúng vậy, tranh thủ nghỉ trưa về nhà cất hành lý."

"Buổi chiều trở về, nhưng chắc phải tầm ba giờ."

"Đi ăn à? Hai ngày nữa dẫn tôi đi với, trưa nay có việc, thật ngại quá."

Đi tới cửa, Phó Gia Thụ đứng bên cạnh xe, thấy cô đi ra, lại giúp cô xách hành lý bỏ vào trong xe.

Đinh Trường Thắng cũng đi ra ngoài ăn cơm, thấy rất nhiều người nhìn sang bên kia, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai giúp Tần Du xách vali, anh ta nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Du, ngồi vào ghế phụ.

"Người đến đón Tần Du là ai?" Có người hỏi.

"Con trai Phó Đức Khanh, thiếu gia nhà họ Phó!"

"Vậy mà các người lại không biết? Nghe nói ngày đầu tiên quản lý Tần đến, tối hôm đó không phải công ty tổ chức liên hoan sao? Anh ấy ở khách sạn Hối Trung chờ quản lý Tần ăn cơm xong, đưa cô ấy về."

"Phải không?"

"Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm sau quản lý Tần tới, buổi trưa anh ấy cũng tới đón cô ấy đi."

"Tôi nói mà! Bà Smith sao có thể tùy tiện giao một vị trí quan trọng như vậy cho một cô gái nhỏ mới chừng đó tuổi. Thì ra có chỗ dựa vững chắc như vậy sao?"

Đinh Trường Thắng nghe đến đó mới ý thức được những lời mình nói buồn cười tới cỡ nào.

Bản thân Phó Gia Thụ và Tống Thư Ngạn là hai cậu ấm không phân cao thấp, nhìn Phó Gia Thụ vừa xách hành lý cho Tần Du vừa ân cần mở cửa xe cho cô, Phó Gia Thụ đang đuổi theo Tần Du?

Vị nhà họ Tống kia, không chỉ đã kết hôn, hơn nữa mấy ngày nay còn làm giá, Trần Hoa Bình còn tỏ vẻ, Tần Du làm vợ bé cho vị kia nhà họ Tống đã là coi trọng cô, mà mình còn ngốc nghếch đi nói ra.

Lúc trước Đinh Trường Thắng chưa từng có ý đánh mình, hiện tại rất muốn cho mình hai bạt tai thật mạnh!

Phó Gia Thụ vừa lái xe vừa cân nhắc xem nên dùng phương thức thế nào để hỏi chuyện cô xem khi nào thì cô và Tống Thư Ngạn sẽ làm thủ tục ly hôn. Là một người bạn tốt, anh không có khả năng nào theo đuổi vợ của bạn tốt được, dù cho người vợ này chỉ là trên danh nghĩa.

"Công việc thế nào rồi?"

"Còn tốt chứ? Có thể nói rõ ràng ra ưu khuyết điểm của thiết bị ra không."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 86



Tần Du cũng rất phiền lòng, Phó Gia Thụ và Tống Thư Ngạn là anh em tốt cùng nhau du học ở nước ngoài. Tống Thư Ngạn có thể giao phó cho anh xử lý những chuyện cá nhân thì mối quan hệ này có thể tưởng tượng ra được. Lúc trước cô có thể không hy vọng người ngoài sẽ không tham gia vào mối quan hệ giữ cô và Tống Thư Ngạn, nhờ anh không cần thông báo cho Tống Thư Ngạn biết cô đi Vũ Hán. Hiện tại lại muốn anh giúp đỡ giấu giếm trước mặt Tống Thư Ngạn, nếu như người ta không chịu thì đó là một chuyện rất chính đáng, nhưng nếu như người ta đồng ý vậy chẳng phải chứng minh quan hệ tình cảm anh em giữa hai người quá mức plastic (*) sao?

(*) Tình bạn plastic: Ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.

Tần Du rất khó mở miệng nên trước hết cứ để đó chờ tới khi ăn cơm trưa có nhiều thời gian hết có thể từ từ nói chuyện.

Từ cửa hàng tây đến Vân Hải chưa tới hai km, sau khi đi đến khách sạn Vân Hải, Phó Gia Thu thay Tần Du mang hành lý đi ra ngoài rồi cùng cô đi đến tiệm cơm. Tần Du nói với anh: "Anh chờ một lát đã để tôi đi lên phòng bỏ bớt hành lý xuống."

"Được!"

Phó Gia Thụ đứng ở đại sảnh khách sạn Vân Hải chờ Tần Du xuống lầu lại trông thấy Tống Thư Ngạn từ cửa xoay tròn đi vào.

Tống Thư Ngạn bước vào Vân Hải đã trông thấy Phó Gia Thụ: "Gia Thụ."

"Anh Thư Ngạn."

Phó Gia Thụ đi qua, anh không ngờ tới ngày đầu tiên Tống Thư Ngạn trở về sẽ đến nơi này, chẳng lẽ bọn họ đã nói rõ ràng hôm nay sẽ đi làm thủ tục ly hôn sao? Chắc là không đâu! Không phải buổi chiều đã hẹn đi làm thủ tục bất động sản rồi sao?

Anh thử hỏi: "Anh Thư Ngạn tới tìm cô ấy sao?"

"Cô ấy?" Tống Thư Ngạn nhíu mày, lúc này anh ấy mới lập tức ý thức được người đang nói đến chính là Tần thị kia sao?

"Sao cô ấy lại ở chỗ này? Mấy ngày nay cô ấy không gây thêm phiền toái gì cho cậu chứ?"

Phó Gia Thụ giống như lọt vào trong sương mù khi nghe thấy Tống Thư Ngạn nói như vậy. Không phải mấy ngày nay cô đi tìm anh ấy sao? Giờ lại hỏi sao cô lại ở chỗ nào là thế nào?

"Không phiền."

"Vậy thì tốt rồi, cậu đừng nói cho cô ấy biết tôi đã trở về nhé. Vừa trở về tôi cũng muốn đi tìm cô ấy nói chuyện nhưng mà tôi còn đang bận ở bên ngoài. Kiểu phụ nữ từ nhỏ đã được dạy tam tòng tứ đức như cô ấy mà biết được chắc chắn sẽ vui vẻ thu dọn hành lý muốn cùng tôi trở về ngay." Tống Thư Ngạn dặn dò Phó Gia Thụ.

Tam tòng tứ đức? Vui vẻ thu dọn hành lý? Nhưng hình như Phó Gia Thụ trông thấy Tần Du đi ra từ bên trong mà, phải không? Rốt cuộc Tống Thư Ngạn đang nói cái gì vậy?

Không chỉ có Phó Gia Thụ trông thấy Tần Du mà đến ngay cả Tống Thư Ngạn cũng thong dong trông thấy Tần Du đi đến: "Chờ một lát đã nhé tôi nhìn thấy một người bạn."

Tần Du đi ra đã trông thấy hai người đang đứng ở nơi đó trò chuyện. Trong một phút đó cô đã do dự chọn lựa giữa tránh né hay là đối diện cuối cùng vẫn lựa chọn đối diện, dù sao nếu như nói ra cũng không có cách nào khác. Chẳng lẽ cứ luôn làm con đà điểu vùi đầu xuống cát không làm nên chuyện gì sao?

Phó Gia Thụ trông thấy cô trước, còn Tống Thư Ngạn lại nhìn thấy cô muộn hơn Phó Gia Thụ thế nhưng anh ấy bước nhanh chân trước đi về phía cô.

Tống Thư Ngạn để lộ ra vẻ tươi cười cực kỳ ga lăng nói: "Tần tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?"

Cách xưng hô này? Tần Du kịp phản ứng lại, vậy là Phó Gia Thụ chưa nói sao? Sao có thể như vậy được chứ?

Tần Du nhìn về phía Phó Gia Thụ nói: "Phó tiên sinh muốn đưa tôi đi xử lý sang tên phòng ốc, tôi có mua một phòng trên tay anh ấy."

Tống Thư Ngạn rất bất ngờ, Phó Gia Thụ đã từng đề cập đến căn phòng đó với anh ấy nên anh ấy có biết căn phòng kia. .
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 87



Nó cũng chỉ nằm ngay bên cạnh biệt thự của nhà họ Phó, là của hồi môn của cô út Phó Gia Thụ, phòng ở cũng không lớn lắm nhưng lại cực kỳ đẹp mắt, là một căn phòng theo phong cách Tây nhưng không hề rẻ. Tính theo giá hiện tại của bất động sản thì đối với một nhân viên của cửa hàng tây giá cả của căn phòng đó đã thuộc giá trên trời.

Trong lòng anh ấy có nghi hoặc nhưng cũng không nói rõ ra, Tống Thư Ngạn chỉ nói: "Hoá ra là thế sao."

Tần Du đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Anh có quen biết với Tống tiên sinh sao?"

DTV

"Chúng tôi là bạn bè tốt." Phó Gia Thụ trả lời cực kỳ máy móc.

"Nếu như sớm biết hai người có quen nhau thì tôi đã mời anh giật dây bắc cầu trước, như thế đỡ phải đi tới Vũ Hán một chuyến rồi."

Nghe thấy giọng điệu thân thuộc của Tần Du và Phó Gia Thụ khiến Tống Thư Ngạn cứ cảm thấy không đúng lắm. Hơn nữa vào giờ phút này hai người còn đứng song song cùng một chỗ, Tần Du còn mang theo ý cười nhìn Phó Gia Thụ còn Phó Gia Thụ lại không biểu hiện ra gì cả.

Phó Gia Thụ bị Tần Vũ nhìn như vậy tựa như có thể đọc ra được ý cảnh cáo trên khuôn mặt tươi cười như hoa mùa xuân của cô, anh nên trả lời thế nào đây? Cô đang muốn anh phải trả lời thế nào đây?

Phó Gia Thụ cảm giác bản thân đang bị bắt cóc vậy nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải làm theo cô: "Tôi cũng không biết cô đi tới Vũ Hán tìm anh Thư Ngạn, cô cũng đâu nói cho tôi biết."

"Được rồi!" Tần Du quay đầu qua hỏi Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, vừa lúc tôi với Phó tiên sinh đang chuẩn bị đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng nhau không?"

"Tôi có hẹn ăn cơm với bạn rồi, để ngày khác được không?" Tống Thư Ngạn đổi ý: "Cũng không phải là ngày khác, buổi sáng tôi có hẹn với em không phải em còn nói em có một người bạn làm máy dệt sao? Là Gia Thụ sao?"

"Trùng hợp vậy sao?"

Đầu óc Tần Du xoay chuyển: "Phó tiên sinh, ngày mai không cần phải phiền Tống tiên sinh cử xe đến đó nữa, anh cứ đến đón tôi là được rồi, đón tôi xong lại đi đón Josh được không? Chắc hẳn là anh tiện đường nhỉ? Tôi với Josh có thể đi sớm một chút, thời gian Tống tiên sinh cũng có thể linh hoạt được hơn."

"Tiện đường." Phó Gia Thụ đồng ý.

Vốn dĩ kệ hoạch của Tống Thư Ngạn là ngày mai tới đón cô rồi sau đó lại đi đón Josh, hiện tại Tần Du đã nói như vậy nên anh ấy cũng chỉ có thể nói: "Vậy thì phiền anh Gia Thụ rồi."

"Là chuyện nên làm, không phải anh cũng giúp tôi giải quyết vấn đề sao?"

Tống Thư Ngạn trông thấy có một người đi vào cửa: "Khách của tôi cũng tới rồi, vậy... hai người đi trước nhé?"

Tống Thư Ngạn đi về phía chủ công ty bách hoá, lúc nắm tay xong quay đầu lại nhìn đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ sóng vai nhau đi về phía trước.

Tống Thư Ngạn còn đang nói lời xã giao với chủ công ty bách hoá kia thì đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ cùng nhau đi vào nhà hàng. Cuối cùng Phó Gia Thụ cũng có thể hỏi thành lời: "Anh ấy không biết cô sao?"

"Anh ta còn chưa cả vào động phòng, khăn voan đỏ cũng chưa mở thì làm sao có thể quen tôi được?"

"Cô và anh ấy ở cùng nhau nhiều ngày như vậy mà cô vẫn chưa muốn nói rõ ràng cho anh ấy biết sao?"

Phó Gia Thụ mong chờ khát khao, chỉ chờ tới khi bọn họ trở về đăng báo ly hôn để anh còn có thể bước thêm bước tiếp theo, nhưng kết quả thì sao? Cho anh kết quả như vậy sao?

"Nói ra thì rất dài, trước hết cứ vào ăn cơm cái đã, những đồ ăn trên thuyền anh cũng hiểu đấy, chỉ có thể làm no bụng được thôi."

Phó Gia Thu đưa cô đi đến một nhà hàng Trung Quốc, sau đi tìm một vị trí vắng vẻ gọi một vài món ăn rồi mới hỏi: "Nói đi? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 88



Tần Du nói ra chuyện Đinh Trường Thắng đi tìm cô nói rõ ra rằng Tống Thư Ngạn thích cô. Nói ra chuyện này Tần Du lại than một tiếng: "Ai biết được sao chuyện này lại có thể biến thành như vậy chứ? Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, mọi người đều là kiểu hôn nhân bị sắp đặt không ai tình nguyện cả rồi chia tay nhau luôn."

"Không có khả năng, anh Thư Ngạn không phải là người nha vậy." Phó Gia Thư đã ở chung với Tống Thư Ngạn nhiều năm như vậy nên cũng biết Tống Thư Ngạn là người thế nào.

"Tôi cũng không tin anh ấy là người như vậy nhưng mà anh ta có hứng thú với tôi thì chắc hẳn là sự thật rồi." Tần Du lộ ra biểu cảm bất lực.

Về điểm này Phó Gia Thụ không có cách nào phản bác lại được, đến bản thân mình còn có thể thích Tần Du thì Tống Thư Ngạn như vậy cũng hoàn toàn có khả năng thích Tần Du được. Mà quan trọng chính là người ta còn là vợ chồng đã bái đường chính thức rồi.

"Bây giờ nếu như mà tôi làm rõ vậy anh cho rằng sẽ có kết quả gì?"

Kết quả gì? Chỉ sợ Tống Thư Ngạn cầu mà không được mà nghênh đón cô trở về, Phó Gia Thụ nghĩ một chút: "Nhưng là cc không muốn tiếp tục với anh ấy mà."

"Với giả thuyết là tôi và Tần Nhã Vận là hai người, Tần Nhã Vận là một người phụ nữ bàn chân nhỏ (*), bởi vì tư tưởng của anh ấy tân tiến cho nên tôi xứng đáng bị anh ấy lạnh nhạt sao? Thậm chí tôi còn cầu mà không được để anh ấy có thể diễn trò cho mẹ tôi xem để cho bà có thể đi. Vậy nên tôi mới buộc phải lại đây tìm anh ấy, chẳng lẽ tôi xứng đáng bị vứt lại ở một nơi xa lạ, vứt lại ở khách sạn lẳng lặng chờ đợi đến khi anh ấy đón tôi trở về sao? Vậy mà kết quả lại chờ được chồng của mình đang yêu thích một người phụ nữ khác?"

(*) Tập tục phong kiến bó gót sen thời xưa kiểu phụ nữ bị lệ thuộc, không có tự do ấy. Ở đây ý chỉ người phụ nữ phong kiến, cổ hủ, nhàm chán.

Nghe xong những lời nói này của Tần Du, Phó Gia Thụ lại nhớ tới vừa rồi Tống Thư Ngạn nói nhờ anh đừng thông báo chuyện này cho vợ mình biết, có thể thấy được lời phân tích của người trước mắt này cực kỳ đúng.

Tần Du tiếp tục: "Tần Du là một người phụ nữ tinh thông tiếng Anh và tiếng Đức, tiếp thu được tư tưởng mới. Tống Thư Ngạn thích Tần Du là vì cô ấy là vợ của mình, anh cho rằng kiểu thích này cuối cùng sẽ dẫn đến một người phụ nữ có tư tưởng tiến bộ sẽ tiếp thu và một lần nữa bị ném ra sau nhà sao, rồi sau đó còn cùng người phụ nữ bàn chân nhỏ gọi chị xưng em à? Vậy nên dù cho có thế nào nếu như đứng ở góc độ của Tần Nhã Vận hay là góc độ của Tần Du thì Tần Thư Ngạn đều không phải là một người chồng tốt. Huống hồ hai người kia đều là tôi, tôi cũng không muốn một người chồng như vậy. Bản thân tôi tự có khả năng tay làm hàm nhai vậy vì sao tôi phải đi làm một người phụ nữ giúp chồng dạy con, chỉ có một cái họ mà không có tên chứ?"

Dạ dày trắng được mang lên, Tần Du cầm lấy chiếc đũa chấm vào nước tương rồi ăn, dạ dày không có mùi vị gì lạ, rất đàn hồi hương vị cũng khá ngon.

Vốn dĩ Phó Gia Thụ còn đang rối rắm trong lòng nhưng giờ lại đột nhiên thoải mái hơn nhiều, anh gật đầu nói: "Vẫn là cô nói đúng, là do tôi suy nghĩ quá đơn giản. Trong chuyện này anh Thư Ngạn đã quá mức tự cao tự đại, hoàn toàn không suy xét đến cảm nhận của cô. Vừa rồi anh ấy còn nói với tôi không được nói cho Tần thị biết anh ấy đã trở lại, anh ấy sợ nếu như cô biết tin tức anh ấy trở về sẽ lại muốn trở về theo cùng anh ấy. Cũng may người đó là cô nếu không đã chịu ảnh hưởng, nếu như Tần thị thật sự là một người phụ nữ truyền thống thì cô ấy sẽ khó khăn tới cỡ nào chứ?"

Thị: cách gọi người phụ nữ xưa.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 89



"Chắc hẳn có thể tức giận đến mức khí gan tích tụ rồi tôi sẽ bước theo vết xe đổ của mẹ tôi sớm thôi." Tần Du tức giận nói.

"Đừng nói bừa."

"Thật sự mà! Mẹ tôi bị ung thư v.ú mà chết, ung thư v.ú không phải là do khí gan tích tụ và do giận dỗi tạo thành sao? Nếu như thật sự cũng như vậy cũng không thể phát tiết được ra ngoài, mỗi ngày đều buồn bực trong lòng chẳng phải cũng sẽ phiền muộn tới phát bệnh sao? Cũng may là do tính cách của tôi hướng ngoại."

"Cô nói cái gì cũng đúng." Phó Gia Thụ cầm bát múc cho cô nửa bát súp hải sản rồi đẩy qua cho cô: "Uống ngụm nước súp đi rồi lại nói cho tôi nghe cô đang dự định làm thế nào?"

"Anh có đồng ý giúp tôi không?"

"Tống Thư Ngạn là bạn của tôi mà cô cũng vậy. Nếu như hiện tại cô nói cho anh ấy biết em chính là người vợ Tần thị kia của anh ấy vậy thì anh ấy sẽ vui vẻ đưa cô trở về nhà. Nhưng khi đó những khúc mắc ở trong lòng cô vẫn còn tồn tại, những tổn thương đó cũng không có cách nào bị xoá đi, cô sẽ làm cách nào để tiêu tan nó đây?" Phó Gia Thụ dũng cái thìa múc súp hải sản lên uống một ngụm: "Nếu như cô không nói cho anh ấy biết cô với anh ấy ly hôn thì cô có quyền chủ động. Nếu như anh ấy vẫn còn thích cô vẫn muốn tiếp tục theo đuổi cô, hai người tự giải quyết vấn đề với nhau thì đó là chuyện vui mừng lớn. Nếu như cô không muốn hoặc là anh ấy không thích nữa vậy thì cô cũng sẽ được tự do. Về mặt tổn thương cô cứ nói cho anh ấy nghe cô đã tổn thương tới cỡ nào, nếu như cô không nói thì anh ấy sẽ cảm thấy có hơi khó chịu nhưng mà anh ấy xứng đáng bị như vậy."

Không phải chứ? Tần Du còn đang chuẩn bị lời nói từ trong lòng suy nghĩ xem phải thuyết phục anh như thế nào mà? Anh đã nói đến rõ ràng như vậy thế thì cô còn nói được cái gì nữa đây?

Tần Du cúi đầu uống nước súp: "Cảm ơn!"

"Việc nào ra việc đó mà thôi. Đừng ngụy trang là do tư tưởng mới, muốn tự do yêu đương rồi lại tam thê tứ thiếp. Hơn nữa anh ấy có quyền được tự do vậy chẳng lẽ cô không có sao?" Lời này vừa nói ra Phó Gia Thụ thấy hơi lo lắng liệu có phải mình đã nói quá nhiều rồi hay không, có thể sẽ khiến cô cảm giác ra được mình có ý nghĩ gì với cô hay không rồi sẽ cho rằng mình trọng sắc khinh bạn.

Tần Du lại cực kỳ đồng ý với ý nghĩ này của anh, cô rất có ấn tượng với những thê thiếp của Tống lão gia, có khi Tống Thư Ngạn cũng sẽ lập lại như vậy.

Ăn cơm xong, Phó Gia Thụ nói sẽ đưa Tần Du đi xem lầu chung cư, lần chung cư của bọn họ còn đang xây dựng.

Trong những năm gần đây các toà lầu chung cư ở Thượng Hải cũng mọc lên rất nhiều, nguyên nhân chính là do dân số thành thị trong những năm qua đã tăng lên rất nhanh, giá đất cũng tăng lên từ ba đến năm lần so với mười năm trước. Giá của những ngôi nhà nhỏ kiểu Tây dành cho một gia đình sinh sống khiến hầu hết đều không chịu nổi.

Cửa hàng tây tiến cử những toà chung cư đang lưu hành ở nước ngoài, ba năm trước đây chung cư Normandy chính là một trong những toà nhà tốt nhất. Tần Du biết một trăm năm sau đây sẽ là "Toà nhà đường Võ Khang" dành cho những người nổi tiếng trên mạng tới check in.

Xe đi đến công trường xây dựng khu chung cư, Tần Du đi xuống lầu Phó Gia Thụ tiếp đón: "Chú Du!"

Một người đàn ông trung niên mặc áo trường bào đi tới: "Thiếu đông gia."

"Chú Du, đây là Tần tiểu thư." Phó Gia Thụ lại giới thiệu cho Tần Du: "Đây là ông chú khối địa ốc này của chúng ta."

"Ông chủ Du, xin chào!"

"Chào Tần tiểu thư, thiếu đông gia cũng đã nói với tôi về việc dự bán rồi trong lòng tôi cũng đang dự định xem thực hiện việc dự bán sẽ thế nào. Tôi vẫn còn vài chỗ không hiểu rõ cho lắm vẫn muốn nhờ Tần tiểu thư tư vấn một chút."

"Chú Du, chúng ta đi xem phòng trước đi!"

"Được." Ông chủ Du đưa bọn họ đi vào công trường.
 
Back
Top Bottom