Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 60



Phó Gia Thụ lấy hai phần hai bánh, một lồng nhỏ sáu cái bánh bao chiên, ông chủ trực tiếp đưa bánh bao chiên cho Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ bưng bánh bao chiên đi vào tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đĩa nhỏ rót giấm, đưa đũa và muỗng cho cô.

Tần Du vén sợi tóc dính trên má ra sau tai, cúi đầu cắn một miếng bánh bao chiên, bên trong nước đầy nước súp, hút một ngụm, nước canh mặn mang theo vị ngọt, lớp da bên trên rất mềm, lớp da bên dưới thì khét, chính là mùi vị đồ ăn vặt tuổi thơ.

"Mùi vị này mới gọi là tuổi thơ, đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Tần Du vô cùng đồng ý, ăn một cái, lại thêm một cái: "Ngon quá!"

"Súp tới đây!" Phục vụ bưng lên hai chén súp.

Phó Gia Thụ kéo một cái dĩa ra cho cô, bưng súp đến trước mặt cô: "Có muốn thêm chút giấm vào trong súp không?"

"Muốn."

Anh cầm lấy bình giấm trên bàn rót một ít dấm vào chén cho cô, lại thêm giấm vào chén của mình: "Tinh bột mì nhà họ dùng nhét thịt, không phải váng bọt trên mặt, mà là nước cốt, là tinh bột ngâm từ đêm hôm trước, bọc thịt. Tinh bột mì trơn trượt mềm dẻo, lúc tôi ở nước ngoài, cùng Thư Ngạn đi khu phố người Hoa có thể tìm được bánh bao chiên và bánh bao hấp, nhưng chưa từng tìm được loại súp này."

Tần Du dùng đũa gắp viên bột mì lên nói: "Cái này có gì khó đâu? Chỉ cần có bột mì ở nhà ngâm lấy tinh bột, tinh bột mì làm bột nhồi thịt hoặc lên men làm món nướng cũng được, còn có thể dùng làm súp cay."

"Cô còn có tay nghề này?"

"Muốn ăn được mì, tôi không sợ phiền phức." Để làm giống y như mùi vị dầu hành tím thơm ngon bản gốc, cô đã thử nghiệm hơn mười phiên bản, bạn bè ăn xong đều nói cô có thể mở cửa hàng ngay tại chỗ.

"Có cơ hội nhất định phải nếm thử tay nghề của cô." Phó Gia Thụ nói giỡn.

Tần Du thật lòng đồng ý: "Có thể."

Chỉ là súp hai bánh này quả thật rất ngon, nên nhà bọn họ mở cửa tiệm.

Chiếc lồng nhỏ vừa mới hấp được đặt lên lên bàn, bốc hơi nóng, Tần Du giơ đũa gắp một cái bánh bao hấp nhét vào miệng, bánh bao này vừa mới hấp nên còn rất nóng, một ngụm này cô ăn quá nhanh, nóng đến nước mắt cũng chảy ra.

Phó Gia Thụ lấy ra một cái khăn màu xám đưa cho cô: "Khăn chưa dùng đâu."

Tần Du nhận lấy khăn lau nước mắt, trả lại cho anh: "Nóng quá, quả nhiên nóng lòng không ăn được bánh bao hấp nóng."

Phó Gia Thụ cười gắp một cái bánh bao hấp ăn: "Không bị bỏng chứ?"

"Có, trong miệng nóng bỏng một miếng da, lần sau phải rút kinh nghiệm."

Tần Du đặt đũa xuống.

"Ăn thêm hai cái nữa." Phó Gia Thụ nói với cô.

"Không được, anh ăn đi! Lại bị phỏng, tôi sợ vết thương trong miệng nặng thêm." Cô rất dễ bị lở miệng, nhất là loại vết thương hở này, bắt đầu xuất hiện lở loét, chắc chắn phải đau tới mấy ngày, bây giờ sao cô dám ăn đồ nóng nữa.

Phó Gia Thụ thấy cô không ăn, lấy khăn trong túi ra lau miệng, đến chóp mũi mới nhớ tới vừa rồi cô cầm khăn tay của mình lau nước mắt, cho nên trên khăn có mùi thơm, ý thức được vấn đề này, tay anh đang gấp khăn tay hơi dừng lại, rồi như không có việc gì thu hồi khăn tay.

Hai người lên xe, xe đi qua hai ngã tư, tiến vào một con đường rợp bóng cây ngô đồng, chạy hơn trăm mét, thấy người gác cổng trước cửa sắt bên trái, đẩy cửa ra.

Phó Gia Thụ rẽ vào, bãi cỏ bên trong còn lớn hơn sân bóng đá, ngô đồng cao vút, kiến trúc kiểu châu Âu, Tần Du tự nhận mình rất giỏi toán học, cái nhà lớn này đừng nói là chưa tới hai mẫu ruộng, cho dù là hai mươi mẫu cũng không chứa nổi đâu!

"Đây không phải ngôi nhà mà chúng ta muốn xem chứ?"

Phó Gia Thụ dừng xe lại: "Không phải cô bị bỏng à? Tôi lấy thuốc bột cho cô. Xuống đây!"

Tần Du đi theo Phó Gia Thụ vào phòng khách nhà bọn họ, phong cách trang trí ở đây, rất giống ngôi nhà cũ mà kiếp trước cô được một phú hào Mỹ ở phía đông New York mời đến. Liếc mắt nhìn qua là biết có tiền, nhưng lại không vàng son lộng lẫy như khách sạn Vân Hải, mà là bề ngoài khiêm tốn bên trong lại lộ ra vẻ xa hoa.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 61



Phó Gia Thụ nhìn thấy người giúp việc trung niên trong phòng khách: "Dì Văn, nhà chúng ta còn bột trị loét miệng không? Tôi bị loét trong miệng."

"Có, tôi đi lấy cho cậu."

Người giúp việc này lên tiếng, lập tức đi lên lầu.

"Cô ngồi đi."

Phó Gia Thụ dẫn cô tới sô pha ngồi xuống, anh nói: "Thuốc này của nhà tôi, là bác sĩ nổi tiếng ở quê..."

Phó Gia Thụ đang nói chuyện, trên lầu có một vị phu nhân mặc sườn xám rộng rãi thời thượng đi xuống: "Gia Thụ, sao con lại quay lại?"

Phó Gia Thụ đứng lên, đi qua: "Mẹ, không phải hôm qua con đã nói rồi sao? Có một người bạn muốn mua một ngôi nhà, đúng lúc cô út muốn bán nhà, con dẫn cô ấy đến xem."

Đây là mẹ của Phó Gia Thụ? Đại phu nhân của nhà họ Tống hoàn toàn không thể so sánh với bà ấy! Vị phu nhân này nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, trắng nõn mềm mại, hơi mập chút xíu, nhưng không sồ sề, có vẻ phúc hậu.

Nhìn vị phu nhân này có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã gặp ở đâu, mặc kệ như thế nào! Vị mỹ phu nhân mặt mũi dịu dàng này chính là mẹ của Phó Gia Thụ, Tần Du đứng lên hơi khom người: "Chào Phó thái thái!"

"Đây là cô Tần." Vốn dĩ nhà họ Phó và nhà họ Tống có mối quan hệ thân thiết nhiều đời, đáng lý ra phải giới thiệu với mẹ cô ấy là vợ của Tống Thư Ngạn mới đúng, hết lần này tới lần khác đầu óc Phó Gia Thụ giật giật, còn bổ sung thêm một câu: "Chính là người sáng nay con đã nhắc đến, giám đốc quản lý bộ phận đại lý máy dệt của cửa hàng tây Minh Thái."

Nghe con trai giới thiệu như vậy, Phó thái thái giật mình, buổi sáng khi con trai nói, chỉ nói là bạn bè, cũng không nói bạn là nữ, lúc ấy hai người bọn họ đều nghĩ là nam, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp: "Cô Tần tuổi còn trẻ, đã là quản lý của cửa hàng tây, thật sự là phụ nữ cũng không hề thua kém đấng mày râu."

"Phó thái thái đã khen quá lời rồi."

DTV

Phó Gia Thụ đi vào ngăn kéo phòng khách lấy một chùm chìa khóa.

Người giúp việc bước nhanh ra, trong tay cầm một bình sứ nhỏ màu đen đưa cho Phó Gia Thụ: "thiếu gia, thuốc cậu cần."

"Thuốc gì?" Phó thái thái hỏi.

"Trong miệng con có một vết loét." Phó Gia Thụ nhận lấy thuốc: "Mẹ, con dẫn cô Tần đi xem nhà."

"Con bôi thuốc trước đã." Phó thái thái gọi anh lại.

"Không sao đâu, đợi chút nữa xuống nhà máy rồi con bôi." Phó Gia Thụ bỏ thuốc vào túi.

Phó thái thái nhíu mày: "Bôi thuốc thì có mất bao nhiêu thời gian, mẹ bôi cho con."

"Lát nữa cô Tần còn có việc, không có thời gian." Anh cũng không đợi mẹ anh tới, nhanh chóng đi ra ngoài.

Tần Du đi theo anh ra ngoài, anh cao chân dài, đi lại nhanh, cô mang giày cao gót, không theo kịp.

Anh đi được nửa đường, mới nhận ra mình đi quá nhanh, dừng lại ở đó chờ cô, giơ tay đưa bình sứ cho cô: "Cho."

Tần Du nhận lấy bình sứ, vừa rồi anh tìm cớ có phải là vẽ vời cho thêm chuyện không? Không phải là lấy cho bạn bè một chai thuốc thôi sao?

"Nhà ở ngay bên cạnh, chúng ta đi qua."

"Ừm!"

Đi ra khỏi cửa nhà bọn họ, ở trong xe và bên ngoài xe cảm giác không giống nhau, nhìn tấm biển ven đường, viết đường Mã Tư Nam, Tần Du nhớ mang máng, đây là đường Tư Nam đời trước?

Chờ đã! Trong đầu Tần Du toát ra một đoạn ký ức thời thơ ấu của nguyên chủ, nguyên chủ đã từng gặp vị Phó thái thái này, cũng từng chơi đùa với Phó Gia Thụ.

Tần Du nghiêng đầu nhìn kỹ Phó Gia Thụ, ý đồ muốn liên hệ anh với cậu bé trong trí nhớ, là mặt mày có chút tương tự, chỉ là sau khi lớn lên thay đổi quá nhiều, mà mình? Nghĩ đến thay đổi cũng rất lớn. Không biết Phó thái thái có nhận ra hay không?

Đi một đoạn đường ngắn trên đường Mã Tư Nam, Phó Gia Thụ lấy chìa khóa ra mở cửa lớn, cửa sắt bị đẩy ra, phong cảnh bên trong lộ ra.

Tần Du bước vào cửa chính, đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, đập vào mắt là một ngôi nhà nhỏ tường gạch đỏ phong cách Tây Ban Nha.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 62



Kèm theo đó là một khu vườn hoa thược dược đang vào thời kỳ nở rộ, cây mộc hương vàng và hoa nguyệt quý bò lên bức tường thành một bức tường hoa, ở phía bên kia là một dây leo nhài sao với những bông hoa nhỏ màu trắng bao phủ toàn bộ kệ tạo thành một giàn che, phía dưới giàn có một cái giếng, còn có bồn giặt quần áo và bàn giặt lớn bằng đá hoa cương.

Phó Gia Thụ dẫn cô đi qua con đường lát đá, hai bên là hoa cỏ, đi tới trước cửa nhà, tòa nhà này tổng cộng có ba tầng cộng thêm một gác xép và sân thượng trên nóc nhà, bên cạnh có cầu thang ngoài trời chạy thẳng lên tầng hai.

"Tầng trệt là chỗ ở của người giúp việc, một phòng bếp kiểu Trung Quốc và nhà kho, vì khu chủ nhân không muốn bị quấy rầy, nên phòng khách ở lầu hai, chúng ta lên thẳng lầu hai."

Tần Du đi theo Phó Gia Thụ lên cầu thang ngoài trời, đứng trên ban công tầng này nhìn ra ngoài, từ cây long não cao lớn đến dây leo nguyệt quế, dây leo nhài sao đến vườn thược dược nở rộ bên dưới và các loại hoa cỏ Tần Du cũng không biết tên, kiếp trước cô cũng không dám mơ tới căn nhà như vậy.

Phó Gia Thụ mở cửa, đẩy cửa đi vào, trong phòng khách có một cây đàn dương cầm, một lò sưởi, một bộ bàn trà sô pha màu kem, trên tường còn có mấy bức tranh sơn dầu theo trường phái trừu tượng.

Tần Du rất bất ngờ, nếu đã chuyển đi, ở đây nhiều đồ đạc như vậy, vì sao không lấy khăn trải giường cũ che phủ lại? Và tại sao các tác phẩm nghệ thuật như tranh sơn dầu trên tường không mang đi theo?

Cô đi đến bên cạnh cây đàn piano, thấy lớp sơn trên bề mặt đàn trơn bóng, thậm chí không có dấu vân tay nào.

DTV

"Vào phòng vệ sinh bôi thuốc đi."

Tần Du vào phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh cũng vậy, mọi ngóc ngách đều sạch sẽ, gương trơn bóng như mới, cô đổ bột thuốc trong bình sứ lên vết thương, bột thuốc đắng mang theo vị bạc hà mát mẻ, rất thoải mái.

Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh nói: "Trong nhà có sạch sẽ không?"

"Nhà ở ngay bên cạnh, người giúp việc trong nhà, sẽ đến dọn dẹp. Nhà ở tốt như vậy, cô út cũng luyến tiếc tùy tiện bán ra, muốn tìm người có duyên."

Cũng phải! Ngôi nhà này được bảo trì rất tốt, xuyên qua phòng khách là một phòng ăn đối diện với khu vườn phía sau, trong phòng ăn đặt một cái bàn dài kiểu phương Tây, bên cạnh là một nhà bếp mở.

"Trước kia cô út tôi đi du học, phòng bếp kiểu Tây này đa số là do cô ấy sử dụng."

Tầng hai cũng còn có một phòng ở phía đông, làm phòng cho khách.

Xem xong lầu hai, anh dẫn Tần Du lên lầu ba, hai gian phòng hướng nam, hai gian phòng hướng bắc, toàn bộ đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên, chất lượng và chất liệu đều rất tốt, có thể xách vali vào ở.

"Còn có gác xép và sân thượng trên tầng cao nhất, cô đi theo tôi."

Không gian gác mái rất rộng rãi, hoàn toàn có thể đứng thẳng người, Tần Du thấy bên trong có dụng cụ pha cà phê, còn có bàn mây và cây mây, Phó Gia Thụ đẩy cửa gác xép ra, đi ra ngoài là một cái sân thượng rất lớn, sân thượng này trên thực tế là một khu vườn nhỏ, phía trên cũng trồng rất nhiều hoa cỏ.

Từ trên sân thượng có thể nhìn thấy căn nhà lớn sát bên, Phó thái thái ngồi uống trà nhìn sang bên này, còn vẫy vẫy tay với hai người họ.

Phó thái thái thật nhiệt tình!

Từ sân thượng đi xuống, Tần Du lại nhìn kỹ một lần nữa, hoàn cảnh sống của ngôi nhà này thật sự rất tốt, giữa nơi ồn ào náo nhiệt lại rất yên tĩnh, vị trí tuyệt vời, từ nơi này đến Dương Hành cũng chỉ có hai ba cây số chứ nhiêu? Đúng là ngôi nhà trong mơ rồi.

"Tôi mua căn nhà này." Tần Du quyết định: "Về phần tiền bạc, tôi có tiền tiết kiệm ở ngân hàng tư nhân các anh, đi ngân hàng các anh làm thủ tục là được rồi chứ?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 63



"Được. Đề nghị của tôi là đăng ký bất động sản, tuy chỉ cần đưa hợp đồng mua bán nhà cho cô là đủ. Cô nghĩ xem khi nào cô có thời gian để làm thủ tục?"

"Chờ tôi đi Vũ Hán về đã? Trước hết tôi ngàn dặm tìm chồng ký đơn đặt hàng, sau đó thì ly hôn."

Tuy rằng cô nói với giọng điệu đùa giỡn, nhưng Phó Gia Thụ nghe thấy chữ "Chồng" này, trong lòng hơi khó chịu, anh ở phía sau cô nói: "Chỉ sợ Thư Ngạn vừa thấy cô, không muốn ly hôn thì sao?"

Tần Du quay đầu: "Không phải anh đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi đấy chứ? Lấy đâu ra nhiều tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy? Lại nói thời đại mới, anh ấy có thể phản kháng hôn nhân kiểu cũ, vì sao tôi lại không thể?"

"Thật ra hai người chỉ là hiểu lầm lẫn nhau, Thư Ngạn làm người rất tốt. Nếu anh ấy thật sự thích cô thì sao? Dù sao với sự xinh đẹp và tài năng của cô, anh ấy yêu cô cũng không có kỳ lạ đúng không?" Phó Gia Thụ hỏi lại.

Tần Du đứng ở ban công tầng hai, nhìn sắc xuân sôi động trong vườn: "Tôi có thể hiểu được anh ấy, nhưng mà, tôi và mẹ tôi sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, cho tới khi đóng quan tài mẹ tôi vẫn không nhắm mắt."

Cô không có quyền thay nguyên chủ, người không còn cách nào nhìn thấy cảnh đẹp mùa xuân như vậy buông bỏ mọi chuyện.

DTV

Nghe ra sự buồn bã trong lời nói của cô, lúc cô bất lực nhất, cầu xin Tống Thư Ngạn, Tống Thư Ngạn cũng không chịu đi một chuyến, trong lòng có thể không có oán hận hay sao? Đây cũng là chuyện thường tình của con người phải không?

"Xin lỗi, tôi không đứng ở góc độ của cô để suy nghĩ vấn đề này."

Tần Du cùng anh đi xuống bậc thang: "Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh ấy cũng không tính là sai. Hơn nữa bác Tống và bác gái cũng giúp đỡ tôi, nếu không có bọn họ, lúc này chắc chắn tôi đã bị cả nhà bác cả bóc lột thậm tệ, sao có thể đến Thượng Hải, một lần nữa lên kế hoạch cho cuộc đời mình? Chỉ là có cái gai này cắm sâu vào đáy lòng, tôi và anh ấy lại không có tình cảm, nếu ở bên nhau là sai lầm, thà rằng chia tay vui vẻ là kết cục tốt nhất của bọn tôi rồi."

Cô cũng không oán hận Tống Thư Ngạn? Phó Gia Thụ phát hiện mình lại sai, cô có thể hiểu Tống Thư Ngạn, chỉ là không cách nào quên được mẹ mình c.h.ế.t không nhắm mắt, không cách nào sống chung với Tống Thư Ngạn mà thôi: "Như vậy cũng tốt."

Hai người cùng nhau đi về nhà họ Phó đang muốn lên xe, một chiếc xe chạy tới dừng lại, Phó Gia Ninh từ trên xe đi xuống, nhìn thấy Tần Du: "Chị Tần, sao chị lại ở nhà em? Chị và anh hai em quen nhau à?"

Phó Gia Thụ không biết tại sao em gái mình lại quen biết Tần Du, anh hỏi: "Hai người quen nhau như thế nào?"

"Duyên phận." Phó Gia Ninh đi tới: "Chị sao lại đi rồi! Vào uống ly cà phê với em."

"Lát nữa anh chị còn phải chạy tới bến tàu đi thuyền, có việc phải làm. Đi ngay bây giờ. Lần sau nhé?"

"Vậy được rồi!" Phó Gia Ninh hơi thất vọng, nhưng sau khi nhìn về phía Phó Gia Thụ, chút thất vọng này lập tức biến mất, lại khôi phục hoạt bát: "Lần sau."

"Được."

Tần Du vẫy tay tạm biệt Phó Gia Ninh, lên xe Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ lại hỏi: "Sao cô lại quen biết em gái tôi vậy?"

Tần Du chống tay lên cửa sổ xe, nhìn bên ngoài, thản nhiên nói: "Hôm trước, cô ấy mua vợt tennis cho anh Thư Ngạn của cô ấy, một cô bé khác xúi giục cô ấy mua váy tennis, như vậy sẽ có cơ hội để anh Thư Ngạn dạy cô ấy chơi tennis. Tôi thấy bộ váy tennis mà cô ấy mặc quá rộng, nên đã cho cô ấy một lời khuyên nhỏ."

Phó Gia Thụ nhớ tới hôm trước em gái mình mặc một bộ váy tennis cho anh xem, hỏi anh thêm thắt lưng có phải rất đẹp hay không?

"Hai nhà bọn anh xem như là quen biết lâu đời, Thư Ngạn đối với Gia Ninh cũng giống như em gái nhà mình."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 64



Theo Tần Du biết, Tống Thư Ngạn và mấy em gái của anh ấy không hề thân thiết, anh ấy chỉ mang cái danh anh cả. Cho nên xem như em gái nhà mình, cách nói này không được.

"Em gái anh hoạt bát đáng yêu, so với mấy em gái của anh ấy thú vị hơn nhiều."

"Vậy sao? Chị cả tôi mất lúc chín tuổi, cho nên có em gái nhỏ này, cả nhà rất cưng chiều nó, nó hơi ngang ngược tùy hứng."

Người con gái bên cạnh anh có một trái rất tim tinh tế, cô nói đến việc Gia Ninh mua vợt cho Tống Thư Ngạn, tất nhiên đã sớm nhận ra được cảm tình của em gái mình đối với Tống Thư Ngạn, chỉ là không nói trắng ra mà thôi.

DTV

Mới ngắn ngủi hai ba cây số, rất nhanh đã đến khách sạn Vân Hải.

Tần Du trở về phòng thu dọn hành lý, chờ Đinh Trường Thắng lái xe của Dương Hành đến khách sạn đón cô rồi đi đón Josh, cùng nhau đến bến tàu Mười Sáu.

Bến tàu Mười Sáu bến cảng lớn nhất ở Trung Quốc trong thời đại này, cho dù vận tải biển hay sông Trường Giang, hành khách hoặc hàng hóa đều là từ cửa khẩu Ngô Tùng vào sông Hoàng Phố.

Một chiếc tàu biển chở khách chạy bằng hơi nước cập bến ở bến tàu, Tần Du và Kiều Hi theo Đinh Trường Thắng lên thuyền, khoang thuyền tầng dưới giống như ghế cứng trên xe lửa, là chỗ ngồi bốn người đối mặt nhau, đến tầng hai, xuyên qua lối đi, từ cửa sổ nhìn lại là một gian nhỏ có giường nằm và một cái bàn.

Đi lên trên, nghe Đinh Trường Thắng nói: "Hôm nay nhờ vào phúc của Josh và quản lý Tần, tôi cũng có thể ở khoang hạng nhất."

Quả nhiên là khoang hạng nhất, đến tầng ba là có nhân viên phục vụ tới, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng, cửa phòng mở ra, phòng không lớn, ước chừng mười lăm mười sáu mét vuông, có phòng tắm riêng. Không thể so sánh với du thuyền sang trọng trăm năm sau, nhưng nhìn chung đã rất tốt.

Sau khi người phục vụ giới thiệu phòng xong, nói: "Cô Tần, ở tầng này, gần boong sau chính là phòng khiêu vũ, boong trước là quán cà phê và nhà hàng. Ngoài ra còn có phòng bida, phòng đọc sách và phòng chiếu phim, cô có thể lựa chọn, chúc cô có một chuyến đi vui vẻ."

"Cảm ơn cô!"

Sau khi Tần Du sửa sang lại một chút, cô đi lên boong tàu phía trước, cùng với tiếng còi báo động, tàu chở khách rời khỏi bến tàu, chậm rãi đi về phía trước, bên bờ tây sông Hoàng Phố, từng tòa kiến trúc kiểu châu Âu lui dần về phía sau. Kiếp trước, cô đi du thuyền sông Phố với các đồng nghiệp nước ngoài, lúc du thuyền chạy trên sông Hoàng Phố, một số người nói rằng bờ tây sông Hoàng Phố giống như London, bờ đông sông Hoàng Phố giống như Manhattan.

Khi đó Tần Du không cho là đúng, trong mắt cô, Thượng Hải là độc nhất vô nhị, là nỗ lực của người Trung Quốc tạo nên Thượng Hải phồn hoa, với tư cách là một người Trung Quốc, là một người Thượng Hải có một niềm tự hào tận đáy lòng. Cho dù là khu kiến trúc của các quốc gia trên thế giới trên Bến Thượng Hải, hay là hương vị nước Pháp trên đường Tư Nam, chỉ là một trong ngàn loại phong cách của thành phố này mà thôi.

Đặt mình trong thời đại này, cô phát hiện ra những phong cách này là những vết sẹo không thể xóa nhòa, người phương Tây ở Trung Quốc thành lập một quốc gia. Lại nhìn đồng ruộng ven bờ đông, trong đầu Tần Du hiện ra Lục Gia Chủy thịnh vượng, trung tâm Thượng Hải rực rỡ. Sự phồn hoa của bờ biển phía đông trong tương lai sẽ làm dịu những vết thương của thời đại, làm cho những tòa nhà các quốc gia trên thế giới ở bờ tây trở thành phong cách.

Bờ đông ngày đó chỉ có thể gặp nhau trong mơ, chỉ mong mình có thể sống đến ngày đó, có thể nhìn thấy Phố Đông mở ra, nhìn thấy các tòa nhà cao tầng mọc lên...

Lúc này, Phó Gia Thụ vừa từ xưởng đi ra, bóp bóp trán, vẫn chưa ổn định, máy móc như vậy làm sao mà bán? Thật sự là sầu c.h.ế.t người.

Anh lái xe về nhà, Phó Gia Ninh đang ngồi cùng mẹ, ba anh cũng đang ngồi nghe kinh kịch trên đài phát thanh.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 65



"Mẹ, anh trai đã về, mẹ hỏi anh đi!" Phó Gia Ninh đẩy mẹ cô nói.

Phó Gia Thụ không hiểu ra sao nhìn Phó Gia Ninh: "Hỏi cái gì?"

Phó Gia Ninh đi tới trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười đắc ý: "Hỏi anh và chị Tần có phải đang yêu đương hay không? Hỏi chị Tần là người ở đâu? Trong nhà có bao nhiêu người?"

Phó Gia Thụ đưa tay nhéo khuôn mặt em gái: "Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, những vấn đề phía sau, bây giờ hỏi còn quá sớm."

"Ba mẹ, hai người nghe này! Anh ấy thừa nhận, anh ấy thích chị Tần!"

"Thích, không phải là chuyện bình thường à." Ông Phó đứng dậy, gõ đầu con gái một cái: "Thích nhau, còn tốt hơn mù quáng kết hôn. Đi thôi, đi ăn cơm!"

Phó thái thái đứng dậy: "Đúng vậy? Nếu giống như Thư Ngạn, đây không phải là tạo ra một đôi vợ chồng bất hòa hay sao? Tôi nhớ cô bé nhà họ Tần kia, cô ấy xinh đẹp dịu dàng, là một đứa trẻ ngoan. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cả đời ở quê nhà Ninh Ba thủ tiết."

"Chắc không có đâu! Anh Thư Ngạn là một người có tư tưởng tiến bộ, chắc chắn sẽ ly hôn. Ly hôn rồi cô ấy tái giá là được, không phải sao?" Phó Gia Ninh nói.

Phó thái thái nhìn Phó Gia Ninh: "Con thì biết cái gì? Phàm là gia đình giàu có, sẽ không thích một cô gái đã ly hôn đâu? Cùng lắm cũng chỉ có thể làm vợ kế người ta. Nói đi nói lại, vẫn là cô gái nhỏ chịu thiệt thòi lớn."

"Cũng không thể bởi vì đáng thương cho cô ấy, mà ép buộc anh Thư Ngạn ở bên cô ấy!" Phó Gia Ninh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Sống cùng một người mình không thích rất đau khổ."

Phó Gia Thụ gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén, chậm rãi nói: "Gần đây con đọc báo, hôm nay đăng báo kết hôn, ngày mai đăng báo ly hôn. Xã hội mới, huống chi vị này chẳng qua chỉ là vợ trên danh nghĩa Tống Thư Ngạn, không nên vì một cuộc hôn nhân vô nghĩa mà có thành kiến với người khác."

Phó Gia Ninh nghe anh trai nói như vậy, lập tức đồng ý: "Đúng rồi! Đúng rồi! Thời đại khác nhau, chúng ta không nên có thành kiến."

"Tất nhiên chúng ta sẽ không có thành kiến. Chỉ là thói đời này chính là như thế." Phó thái thái than thở: "Thói đời này đối với phụ nữ và đối với đàn ông không giống nhau."

"Vậy thì bắt đầu từ con, đừng có thành kiến, thấu hiểu khó khăn của người khác, tôn trọng sự lựa chọn của người khác. Khoan dung với phụ nữ hơn!"

"Anh, tư tưởng của anh thật là tiến bộ quá nha!"

"Tư tưởng của con không cần quá tiến bộ." Phó thái thái nói với con gái: "Kết hôn là chuyện quan trọng, nhà chúng ta không thịnh hành kết hôn rồi sau đó ly hôn."

"Con sẽ không như vậy!" Phó Gia Ninh bĩu môi.

Phó Gia Thụ ăn cơm tối xong lên lầu, c** q**n áo chuẩn bị rửa mặt, anh lấy một chiếc khăn tay trong túi áo ra, nhớ tới một màn lúc trưa, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, không biết lúc đó cô có chú ý tới sự bối rối của anh không?

*

Tần Du đã quen cho dù đi bên kia đại dương cũng chỉ cần một ngày là có thể đến, bây giờ đi Vũ Hán phải mất ba bốn ngày, thật sự rất nhàm chán.

Chỉ có thể an ủi mình nhìn xuống hai tầng dưới mà xem, tầng dưới cùng ngay cả chỗ ngủ cũng không có, chỉ có thể nằm sấp trên bàn ngủ gật. Khoang hạng nhất coi như là muốn cái gì thì có cái đó!

Tần Du so sánh một chút, tìm cho mình một ít cảm giác hạnh phúc, đi lên tầng cao nhất, Josh đang tìm cô: "Yolanda, chúng ta đối chiếu với nhau một chút, có một số thuật ngữ chuyên môn, không biết cô có thể hiểu được không? Tôi sợ đến lúc đó cô không thể giải thích rõ ràng."

Josh cầm một đống bản vẽ đi ra, chuyển đến quán cà phê, anh ấy lấy quyển sổ ghi chép ra cho Tần Du xem, đúng là có một số thuật ngữ chuyên môn khác với những gì cô hiểu, nhưng sẽ không ai đọc được chúng, đúng không?

Nhưng Josh rất nghiêm túc, anh ấy không cho phép những từ này bị hiểu lầm.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 66



Chuyên ngành Đại học của Tần Du chính là máy móc, mà sau khi tốt nghiệp cô đã làm về thiết kế rất nhiều năm, Josh giải thích, hai người liền biến thành thảo luận về kết cấu tạo của máy móc. Tần Du phát hiện Josh rất có thiên phú về máy móc, rất nhiều đề nghị của cô là kinh nghiệm trăm năm sau, nhưng anh ấy có thể hiểu ngay lập tức.

Đinh Trường Thắng tới rồi lại đi, đi rồi lại tới: "quản lý Tần, hai người đừng bàn nữa, đi ăn cơm đi."

Tần Du nhìn thời gian: "Đi, ăn cơm tối thôi."

Đinh Trường Thắng ngược lại rất biết cách tìm niềm vui, ăn cơm tối xong, anh ta kéo Josh và Tần Du cùng đi vũ trường, trên sân khấu, những người nước ngoài mặc vest chơi đàn piano.

Dưới sân khấu nam nữ lắc lư theo tiếng đàn piano.

Đinh Trường Thắng khom lưng đưa tay: "Quản lý Tần, nhảy một điệu."

Không phải Tần Du không biết khiêu vũ, chỉ là trăm năm sau, loại khiêu vũ hữu nghị này trăm năm sau này phần lớn sẽ xuất hiện ở quảng trường, là sở thích của các cụ ông cụ bà đã về hưu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nghỉ hưu sớm.

"Tôi không biết nhảy."

"Không sao, tôi dạy cô." Đinh Trường Thắng rất muốn cùng vị nữ giám đốc xinh đẹp này khiêu vũ, nói ra có bao nhiêu mặt mũi: "Cô thông minh như vậy không khó chút nào đâu."

Nghĩ lại thì nhà họ Tống xây nhà kiểu phương Tây, phòng khách có thể làm sàn khiêu vũ, thời đại này khiêu vũ thật đúng là một loại hoạt động xã giao phổ biến hàng đầu.

"Anh dạy tôi. Không được chê cười tôi."

"Đó là đương nhiên."

Tần Du được Đinh Trường Thắng mời vào sàn nhảy, lúc đầu quả thật bước chân của cô rất loạng choạng, cũng may cảm giác nhịp điệu của cô vẫn rất tốt, khiêu vũ trong phòng cũng không tính là chuyện rất khó, cô nhảy với Đinh Trường Thắng một điệu, Josh cũng mời cô, dẫn theo cô nhảy trong chốc lát, vậy mà cũng rất ra dáng.

Thời đại này, đi du lịch nam nhiều nữ ít, huống chi là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.

Rất nhanh có người xa lạ đưa tay mời, mở khóa một kỹ năng mới, Tần Du cũng hưng trí bừng bừng.

Hai ngày tiếp theo, ban ngày Josh căn bản không cho Tần Du nhàn rỗi, nắm lấy cơ hội để xem bản vẽ với cô, buổi tối chạy tới vũ trường học khiêu vũ, cô muốn học khiêu vũ quảng trường cho xong.

Trên đường trở về phòng, một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi cầm một cái giỏ, búi tóc sáng bóng đi tới.

Đây là một thợ chải đầu, thợ chải đầu chính là người phụ nữ chuyên môn chải đầu cho phụ nữ, có thể gọi là thầy Tony thời dân quốc đúng không?

Hôm nay Tần Du thấy các quý bà quý cô trong vũ trường đều búi tóc, đột nhiên cũng muốn bắt kịp mốt thời đại này.

Thợ chải đầu bị cô từ chối hai lần, hôm nay nhìn thấy cô thì hơi khom người chào hỏi, muốn đi qua. Bị Tần Du gọi lại: "Sáng mai đến chải đầu cho tôi được không?"

Thợ chải tóc quay đầu: "Được, thưa cô."

"Sáu giờ rưỡi sáng mai."

Hẹn xong thời gian, Tần Du trở về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, thợ chải đầu đúng giờ đến gõ cửa, Tần Du vừa mới thức dậy đang bôi kem dưỡng da.

Thợ chải đầu đặt một cái giỏ làm từ mây lên bàn trang điểm của Tần Du, từ trong giỏ lấy ra một hộp sứ màu trắng, mở hộp ra, bên trong là gel màu nâu có mùi thuốc đông y, có ký ức của nguyên chủ, Tần Du biết đây gọi là nước bào, có tác dụng giống như keo xịt tóc.

Thợ chải tóc trước tiên dùng lược răng rộng chải tóc Tần Du từ trên xuống dưới: "Tóc quý cô là mái tóc đẹp nhất mà tôi từng thấy, vừa đen vừa dày vừa mềm mượt, hơn nữa làn da cũng đẹp, mềm mịn như trứng gà bóc vậy."

Tần Du nhìn bàn tay khéo léo của thợ chải đầu múa lượn trên đầu cô, Tần Du tỏ vẻ mắt nhìn thì thấy đơn giản, nhưng không làm được.

Chỉ một lát sau, kiểu tóc hót nhất thời đại này đã xuất hiện trên đầu Tần Du, kiểu tóc đẹp như vậy chỉ cần một đồng tiền lớn. Kiếp trước mấy thầy Tony kia, còn chưa làm cho người ta được một kiểu tóc ra dáng ra hình, đã bắt đầu lừa tiền, thật sự là giá lương tâm mà!
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 67



Kiểu tóc đẹp như vậy nhất định phải trang điểm cho phù hợp, Tần Du cẩn thận trang điểm cho mình, nhìn mình trong gương, chắc phải làm nguyên bộ chứ?

Có vẻ như sườn xám rộng với tay áo quá khổ không thích hợp với kiểu trang điểm này, áo sơ mi ren nhìn qua có chút rườm rà, dù sao cũng là tới làm việc, cũng không thể đem theo toàn bộ quần áo.

Mẹ nguyên chủ qua đời, vì để tang cho mẹ nguyên chủ may mấy bộ quần áo màu trắng, chất liệu đều là tơ tằm thượng hạng, Tần Du đem theo bên người xem như quần áo mặc ở nhà, bây giờ trong tay cô có một bộ sườn xám tay rộng màu trắng, chất liệu cô cùng thoải mái dễ chịu, hai loại vải lụa, màu trắng tinh khiết có hoa văn, nhìn kỹ thì rất cao cấp.

Cô mặc áo vào, lại lấy một cái váy màu đen dài tới nửa bắp chân, váy dài buộc ở bên ngoài áo, lấy một chiếc thắt lưng thêu rộng inch làm điểm nhấn, thế là xong, cảm thấy rất đẹp.

Tần Du đi ra khỏi phòng đi ăn sáng, ăn sáng xong trở về phòng sửa sang lại hành lý, hơn mười giờ, thuyền đi ba ngày bốn đêm rốt cục cập bến.

Từ lối đi của bến tàu chở khách đi vào bờ, có thể nhìn thấy trên bến tàu vận tải hàng hóa bên cạnh, người khuân vác c** tr*n vác bao tải trên vai và quản lý cầm roi miệng đang quát lớn.

Mà bên cạnh một cái nồi đen nấu khoai lang, du khách đi ra đều sôi nổi đi qua mua khoai lang ăn.

Đứa nhỏ gầy đến da bọc xương, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn khách khứa qua lại, một người nước ngoài đi qua, ném ra một cái bánh mì chưa ăn xong, một đám trẻ con nhào tới cướp.

Vũ Hán trong ký ức của Tần Du, là màu hồng của hoa anh đào nở rộ trong công viên Đông Hồ vào mùa xuân, là màu cam dịu dàng khí chất của Hoàng Hạc Lâu và màu vàng của đậu phụ thơm ngon, chứ không phải là màu xám xịt như lúc này."quản lý Tần, phía trước hình như là quản lý Trần ở Hải Đông, tôi đi xem thử!" Lời nói của Đinh Trường Thắng khiến Tần Du hoàn hồn.

Tần Du nhìn về phía Đinh Trường Thắng, nơi đó có hai người, một người mặc âu phục, một người mặc áo dài.

Đinh Trường Thắng chạy được nửa đường, quay đầu lại kêu lên: "Quản lý Tần, là Tống thiếu gia và quản lý Trần ở Hải Đông."

Ồ, cái này? Gặp nhau sớm như vậy?

Tống Thư Ngạn nói anh ấy đến Vũ Hán là vì trốn tránh người vợ do hôn nhân sắp đặt, nhưng khi thật sự đến đây mỗi ngày bận rộn tối tăm mặt mày.

Vũ Hán là đại lộ liên thông chín tỉnh, dưới sự thúc đẩy của đường sắt Bắc Kinh -Vũ Hán, là một thị trấn thương mại lớn trong nước, nơi hàng ngày có vô số hàng hóa được gửi đi khắp cả nước.

Ở bến tàu Hán Khẩu các công ty nước ngoài lớn như Jardine Matheson và Butterfield and Swire đều xây dựng bến tàu và kho bãi riêng của mình.

Tống Thư Ngạn mỗi ngày đều đến thăm các đại lý, đồng thời quan sát hàng hóa ra vào cảng ở bến tàu, anh ấy thật sự nghĩ rằng mình đã tới trễ.

Hôm nay đi thăm kho hàng của một thương gia ở bến tàu, trợ lý mà ông Tống để lại cho Tống Thư Ngạn nhắc nhở Tống Thư Ngạn: "Thiếu gia, ba giờ chiều nay có hẹn với người của cửa hàng tây Minh Thái, để bàn về máy in hoa."

Trong nhà máy gọi điện thoại đường dài đến, bảo mình nể mặt Minh Thái Dương Hành, gặp một ông chủ của một thương hiệu máy in mà bọn họ đại diện.

Vấn đề đặt ra là ai muốn trở thành người đầu tiên sử dụng máy móc của nhà sản xuất xa lạ? Nói lâu như vậy, bọn họ còn là từ Thượng Hải tới, gặp một lần, coi như là cho cửa hàng tây Minh Thái mặt mũi.

"Ừ."

Tống Thư Ngạn và trợ lý đang định đi về phía trước, trong sự ồn ào náo nhiệt của bến tàu, Tống Thư Ngạn nghe thấy tiếng gọi: "Trần Hoa Bình, quản lý Trần..."

Tống Thư Ngạn nhắc nhở trợ lý: "Chú Trần có người gọi chú."

Trần Hoa Bình quay đầu lại thì thấy Đinh Trường Thắng của Minh Thái chạy tới.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 68



Đinh Trường Thắng thở hồng hộc chạy đến: "Quản lý Trần, Tống thiếu gia!"

"Tiểu Đinh, mọi người cũng vừa tới?"

Đinh Trường Thắng thở hổn hển quay đầu nhìn lại: "Đúng vậy, đó là quản lý Tần của chúng tôi và ông chủ Cohen, Josh."

Tống Thư Ngạn nhìn theo hướng Đinh Trường Thắng chỉ, một cô gái và một người nước ngoài vừa nói chuyện vừa đi tới.

"Người quản lý mới của cậu là một người phụ nữ? Còn là một nữ quản lý xinh đẹp như vậy?" Trần Hoa Bình hỏi một cách khó tin.

Các giám đốc bộ phận trong các công ty nước ngoài, cơ bản đều là người nước ngoài, ví dụ như bảng quảng cáo khổng lồ của Butterfield and Swire đằng kia, trong đó cũng có rất ít người Trung Quốc làm quản lý, đối với các công ty nước ngoài nhỏ hơn, cho dù là để kiểm soát chi phí nên không có biện pháp tìm được nhiều người như vậy, sẽ có người Trung Quốc nhưng chưa chắc đã có nữ làm quản lý, nếu có nữ chịu ra ngoài làm việc thì chỉ làm việc văn phòng, giúp việc.

"Bà Smith tự mình tuyển vào đấy, cô ấy thông thạo tiếng Anh và tiếng Đức, tư duy rất rõ ràng rõ ràng. Lão Trương của chúng tôi cũng phải phục sát đất đấy."

"Ồ! Đúng rồi, sau cái c.h.ế.t đột ngột của ông Smith bên các cậu, vợ ông ta đã vào cửa hàng tây? Còn cãi nhau túi bụi với Henry?"

Tống Thư Ngạn đang lắng nghe hai người trò chuyện, xa xa có một bóng người mảnh khảnh, áo sơ mi trắng phối với váy đen, khác với trang phục rộng rãi đang thịnh hành hiện nay, cô gái này thắt eo, vòng eo rất nhỏ có thể nắm hết bằng một tay, nhiều người đi đường qua lại đều dừng chân lại ngắm nhìn cô, cô ngược lại không hề để ý, nói cười với người nước ngoài kia, chậm rãi mà đi.

Theo người dần dần đến gần, khuôn mặt cô gái rõ ràng, trong đầu Tống Thư Ngạn thế nhưng toát ra một câu: "Nam quốc có giai nhân, dung hoa như đào lý."

Mà đến giờ anh ấy mới phát hiện, trên người cô gái trẻ này không phải mặc áo sơ mi, mà là một chiếc áo khoác trắng, ăn mặc như vậy thế mà làm cho anh lầm tưởng là âu phục. Có thể mặc trang phục truyền thống thành hiện đại như vậy, trước đây anh ấy chưa từng thấy.

Rốt cuộc Tần Du cũng nhìn thấy Tống Thư Ngạn bằng xương bằng thịt, trước kia chỉ thấy qua hình, cũng khó trách cô bé nhà họ Phó kia cứ luôn miệng anh Thư Ngạn, vẻ đẹp của người này đặt ở trăm năm sau, cũng có thể vào giới giải trí.

Đinh Trường Thắng thấy Tần Du và Josh đi tới: "Quản lý Trần, Tống thiếu gia, để tôi giới thiệu một chút, giám đốc mới của bộ phận đại lý máy móc dệt may Dương Hành chúng tôi Tần Du, quản lý Tần."

Tần Du đưa tay: "Tống tiên sinh, thật trùng hợp!"

Tống Thư Ngạn cầm c.h.ặ.t t.a.y Tần Du: "Cô Tần, rất vui được gặp cô!"

Tần Du làm phiên dịch giới thiệu Tống Thư Ngạn và Josh với nhau, sau khi hai người bắt tay, trên mặt Tần Du mang theo nụ cười thương mại: "Nghe nói Tống tiên sinh bận rộn công việc ở Vũ Hán, tôi và Josh đều muốn sớm quen biết Tống tiên sinh, cho nên liền chạy tới, mong Tống tiên sinh bỏ qua cho."

Thái độ của Tống Thư Ngạn vô cùng khiêm nhường: "Cô Tần khách khí, tôi về nước chỉ mới mấy tháng, mọi thứ đều đang trong quá trình học hỏi, Vũ Hán lại là nơi nối liền chín tỉnh, vải vóc của chúng tôi thông qua Vũ Hán gửi đến các tỉnh, tôi đến đây bề bộn nhiều việc, thật sự không có cách nào nhanh chóng trở về. Xin thứ lỗi!"

Trí nhớ của nguyên chủ đối với Tống Thư Ngạn hết sức có hạn, một là xem qua ảnh chụp của anh ấy, một lần là vào ngày cưới, nghe anh ấy tức giận nói với vợ chồng nhà họ Tống một câu: "Hoang đường, quá hoang đường!"

Hành động của anh ấy để lại ấn tượng cho Tần Du đó là một người cố chấp, còn lúc này, vẻ mặt anh ấy ôn hòa, giống như là một người khiêm tốn, còn giải thích thật kỹ cho nhà cung cấp, điều này hoàn toàn trái ngược với ấn tượng ban đầu của cô với Tống Thư Ngạn.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 69



Tần Du không biết, tuy Tống Thư Ngạn nghe không hiểu tiếng Đức, nhưng thấy cô phiên dịch lưu loát, nên cho rằng cô là du học sinh. Hoặc là nói thời đại này, thậm chí là mấy chục năm sau, Tây học du nhập vào phương Đông rất nhiều, mặc kệ là biết loại tiếng nước ngoài nào, sẽ khiến người ta ngước lên mà nhìn, tất nhiên anh ấy sẽ nói chuyện khách khí.

Tần Du khẽ mỉm cười: "Khách hàng ở đâu, chúng tôi ở đó! Cung cấp dịch vụ chất lượng cho khách hàng đó là trách nhiệm của chúng tôi."

"thiếu gia, hay là về khách sạn trước, thời gian cũng không còn sớm. Cùng nhau ăn một bữa cơm rau dưa, bàn bạc với quản lý Tần và Tổng giám đốc Josh về sản phẩm của bọn họ?" Quản lý Trần tới nhắc nhở.

"Được."

Tuy Tống Thư Ngạn khách sáo, nhưng anh ấy vẫn rất đứng đắn, bỗng nhiên Tần Du nhớ tới Phó Gia Thụ, thiếu gia nhà giàu giống nhau, Phó Gia Thụ thực tế hơn nhiều.

DTV

Quản lý Trần hỏi Đinh Trường Thắng: "Mọi người cũng đặt tòa nhà Tình Minh phải không?"

"Đúng vậy, cũng là nơi đó."

"Đi, chúng ta cùng nhau trở về."

Khách sạn cách đây không xa, đi xe kéo tới đó mất khoảng hai mươi phút.

Vào đại sảnh khách sạn, Đinh Trường Thắng sợ đối phương không ăn cơm, vội vàng hỏi: "Quản lý Trần, hỏi thiếu gia thử cậu ấy có đặc biệt thích gì không?"

Quản lý Trần này cũng không dám liều lĩnh làm chủ, nhìn về phía Tống Thư Ngạn, Tống Thư Ngạn hơi gật đầu: "Khách sạn có nhà hàng Nga, khá ít người, sau khi ăn xong, uống cà phê bàn chuyện sản phẩm cũng được."

Trong lòng Đinh Trường Thắng không rượu là không thành tiệc, luôn cảm thấy như vậy quá đơn giản, còn định khuyên, Tần Du đã gật đầu: "Được."

Tống Thư Ngạn lấy đồng hồ đeo tay ra: "Mười hai giờ gặp nhau ở tầng trệt nhà hàng Tây."

"Được."

Tống Thư Ngạn xoay người rời đi, Đinh Trường Thắng mang theo giọng điệu oán trách: "quản lý Tần, chỉ nói chuyện kỹ thuật, không ăn cơm là vô dụng. Sao ngài không bắt Tống thiếu gia lại, ăn cơm uống rượu trước, tình cảm đến hết thảy đều dễ nói."

"Tiểu Đinh, Hải Đông là nhà họ Tống, cái gọi là uống rượu uống ra tình cảm, điều kiện tiên quyết là nhà máy này không phải nhà bọn họ, hoặc là anh ta có lòng riêng, nếu không anh ta nhất định sẽ lấy lợi ích của nhà máy làm đầu. Miễn là bàn chuyện kỹ thuật đúng cách, buổi tối đến lượt anh, anh uống cho tốt. Đúng lúc tôi không biết uống rượu." Tần Du cầm chìa khóa nói: "Đi về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức đi, buổi chiều nhất định phải nghĩ biện pháp thuyết phục vị này."

Tần Du lên lầu bỏ hành lý, cầm một cái túi xách, bỏ chìa khóa vào trong túi, xuống lầu đến phòng ăn.

Hẹn mười hai giờ, cô đi trước mười lăm phút, đi vào, thấy hai ba người đang ăn uống nói chuyện phiếm.

Lại nhìn qua, cô thấy Tống Thư Ngạn đã đến, trong tay cầm tờ báo đang đọc.

Anh ấy ngồi một cái bàn sáu người, Tần Du đi tới: "Tống tiên sinh tới sớm quá!"

Tống Thư Ngạn ngẩng đầu nhìn cô: "Cô cũng tới sớm."

Tần Du ngồi xuống, nhân viên phục vụ lại hỏi: "Tiểu thư, có thể gọi đồ ăn được chưa?"

"Cậu để thực đơn lại đi, chờ người đến đông đủ rồi mới gọi đồ ăn."

"Được thưa tiểu thư."

Tống Thư Ngạn đẩy thực đơn cho Tần Du: "Cô xem trước một chút, súp rau củ và thịt heo chiên xù kiểu Nhật ở đây rất ngon."

Tần Du mở thực đơn ra xem, nghe anh ấy hỏi: "Tiếng Đức của cô Tần rất tốt. Cô đi du học ở Đức à, không biết là tốt nghiệp trường nào?"

Cô có thể nói cô tốt nghiệp Đại học Kỹ thuật Munich không?

"Tôi không có đi du học, tôi học ở trường giáo hội và trường sư phạm nữ sinh Hàng Châu, vừa vặn có một cặp vợ chồng người nước ngoài đang giảng dạy trong trường giáo hội, người vợ là người Mỹ, chồng cô ấy là người Mỹ gốc Đức, vì thế từ nhỏ tôi đã học ngôn ngữ, học cũng coi như khá tốt?"

"Thảo nào, chẳng qua chưa từng xuất ngoại, tiếng Đức tốt như thế, cũng là khó có được."

"Quá khen."
 
Back
Top Bottom