Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 170



[Haha, cô ấy không nghĩ đến cảm giác của Vũ Vũ sao]

[Mạn Mạn thật thà quá đi mất]

Dường như nhận ra mình lỡ lời, Từ Giai Mạn nhanh chóng chỉnh lại: "Khụ, ý tôi là kích thước của nó, quá lớn."

Nghe cô cứ lặp đi lặp lại "to quá to quá", Nguyễn Ti Anh gần như phải bịt miệng cô lại.

Hình Sâm phản ứng nhanh hơn, lập tức dùng tay bịt tai của Kiều Nại.

Kiều Nại: OvO?

Nhưng bịt rồi, cô vẫn nghe được mà.

[Buồn cười chết mất, nhưng quả thật là rất to!]

[Sao mà mọi người nói chuyện lại trở nên có chút sắc thái thế này]

[Vừa rồi tôi như thấy Hình Sâm có chút bối rối]

Nhân viên chăm sóc dễ dàng khuấy động không khí của các khách mời, sau đó rất biết cách nắm bắt tâm lý mọi người, rồi nói: "Trông ấn tượng chứ?"

Rồi không câu giờ nữa, trực tiếp nói với cả nhóm: "Mọi người có thể chạm vào nó."

Nghe xong, không chỉ khách mời, mà ngay cả bình luận trên livestream cũng không giữ nổi bình tĩnh.

[Tôi muốn biết hết thông tin về sở thú này trong ba phút!]

[A a a! Tôi cũng muốn sờ thử cơ bắp ngực của chuột túi!]

[Câu hỏi: Cơ bắp ngực của chuột túi khác gì so với của người?]

[Không biết, nhưng chỉ cần chạm vào là sẽ rõ (icon đầu chó)]

Lúc này, phản ứng của các khách mời phần lớn là muốn chạm vào nhưng ngại, không dám thể hiện quá nhiệt tình. Chỉ có Hình Sâm là nhìn nhân viên chăm sóc với ánh mắt kỳ lạ, như thể đang nhìn một kẻ bi.ến th.ái.

Vốn đã quen thuộc với việc này, nhân viên chăm sóc không lấy làm ngạc nhiên, anh ta lập tức làm mẫu cho mọi người bằng cách đặt tay lên ngực con chuột túi và bóp nhẹ.

Nhân viên chăm sóc nói: "Nhìn xem, cứ như tôi thế này, hoàn toàn không có vấn đề gì."

Có người mở màn trước, các khách mời cũng không ngần ngại nữa.

Từ Giai Mạn đặt tay lên, cảm nhận một cách nghiêm túc: "Thật mềm."

Sầm Lâm Vũ thấy cô ta đã chạm vào, bản thân cũng không chịu thua, anh ấy cũng chạm vào: "Cảm giác đúng là không tệ, lông vừa mượt vừa mềm."

Nguyễn Ti Anh học theo nhân viên chăm sóc, bóp bắp tay của chuột túi, còn Triệu An Kha cũng ấn thử cơ bắp của nó, quả thật rất rắn chắc.

Nhìn thấy vậy, Kiều Nại cũng xoa xoa tay và từ từ đặt lên, lần đầu tiên chạm vào cơ bắp của chuột túi, kết quả là càng chạm càng nghiện, cảm giác thật sự rất tuyệt, vừa lạ vừa thú vị.

Trong nhóm, Hình Sâm là người duy nhất không quan tâm đến cơ bắp của chuột túi. Kể từ khi tay Kiều Nại đặt lên, anh không nói gì, mà chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ.

Một phút sau, biểu cảm của Hình Sâm từ thản nhiên dần trở nên lạnh lùng.

Anh bước đến sau lưng Kiều Nại, khẽ hỏi: "Sờ thích lắm sao?"

Vẫn còn chìm đắm trong sức quyến rũ của con chuột túi, Kiều Nại trả lời: "Ừ ừ!"

Ai mà có thể từ chối một cơ bắp ngực vừa lông mượt vừa ấm áp chứ! Dù nó là của một con chuột túi!

Hình Sâm tiếp tục hỏi: "Thích đến thế à?"

Kiều Nại đáp: "Ừ... Ừ?"

Vừa mới trả lời xong, cô chợt nhận ra câu hỏi này có gì đó không đúng. Cô quay đầu lại và đối diện với ánh mắt u ám của Hình Sâm, bỗng nhiên cảm thấy có chút lúng túng, như thể mình vừa làm điều gì đó có lỗi vậy QvQ.

[Ôi trời ơi, các bạn có ngửi thấy mùi gì không vậy]

[Ghen rồi ghen rồi, đủ để chấm bánh bao rồi đấy!]

[Hình Sâm: Chẳng lẽ anh không sờ đã tay bằng nó sao?]

Sau đó, trong khi các khách mời khác vẫn còn mãi không nỡ rời xa con chuột túi, Kiều Nại lại ngoan ngoãn hơn nhiều. Và khi họ đã trải nghiệm xong "dịch vụ" của ngôi sao chuột túi, chuyến thăm sở thú một ngày cũng kết thúc.

Cả nhóm ngồi lên xe tham quan và di chuyển dần về phía cổng ra, lúc này trời cũng đã dần tối. Sau khi lên xe buýt trở về, mọi người ăn uống nhẹ nhàng, uống chút nước, trò chuyện đôi câu, nhưng có lẽ ai cũng đã mệt, không khí dần trở nên yên tĩnh.

Dù sao thì Kiều Nại cũng cảm thấy khá mệt, cô khép hờ mắt, bắt đầu lờ mờ ngủ, cả ngày đi quanh sở thú khiến chân cô rã rời.

Hình Sâm biết Kiều Nại cần nghỉ ngơi, xe đã bật điều hòa, anh lập tức tìm một chiếc chăn, đắp lên người cô: "Mệt thì ngủ một lát đi."

Chiếc chăn khá lớn, hai người đã ngồi cạnh nhau từ trước, Kiều Nại theo thói quen chia một nửa chăn cho Hình Sâm.

Sau khi nhận lấy phần chăn cô chia, Hình Sâm đắp kín người và tiện tay nắm lấy tay cô.

Việc nắm tay này, Kiều Nại đã quen dần, nhưng lần này cảm giác có gì đó khác lạ, cho đến khi cô cảm nhận được tay mình đang bị nhấc lên cao hơn và đặt trước ngực anh.

Bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp của anh: "Em có thích không?"

Kiều Nại: !!!

Cô lập tức tỉnh cả người!

Trên xe đâu chỉ có mỗi hai người, còn có những người khác nữa mà!

Không biết có phải do Kiều Nại nghĩ nhiều hay không, nhưng bây giờ bỗng nhiên mọi thứ trở nên quá yên tĩnh, liệu có im lặng đến vậy trước khi Hình Sâm nói không nhỉ?

Điều này khiến Kiều Nại không dám lên tiếng, trong khi tay cô vẫn đang ở trước ngực Hình Sâm...
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 171



Khi vừa bước ra khỏi vườn chuột túi, nhân viên cũng không đưa xe du lịch đến ngay lập tức. Các vị khách mời rảnh rỗi nên đi dạo xung quanh, muốn ngắm cảnh trong vườn thú này thêm một lần nữa.

Trong lúc đó, Hình Sâm gọi Kiều Nại đến dưới một gốc cây và đưa cho cô một tờ khăn giấy ướt.

Dù anh không nói gì, nhưng Kiều Nại vẫn hiểu khăn giấy ướt này dùng để làm gì.

Cô nhận lấy khăn giấy để lau tay sơ qua rồi quay đầu vứt nó xuống khe hở, quay lại thì thấy Hình Sâm lại lấy ra một chiếc khăn tay.

Lần này anh không đưa cho cô nữa mà giơ tay về phía cô, Kiều Nại ngoan ngoãn chìa tay ra, để anh lau cho mình.

Hai người ở bên cạnh nhau đã rất ăn ý, hiểu nhau rất rõ ràng nên đều hiểu ý của đối phương, khiến người ta cảm thấy hai người rất hòa hợp.

Khăn tay lau qua lòng bàn tay của Kiều Nại, lực tay không nhẹ không nặng nhưng lại lau rất tỉ mỉ, không bỏ sót một ngón tay nào, ai mà không biết còn tưởng anh có chứng sợ bẩn cũng nên.

Đôi khi dường như giữa họ có một sự thần giao cách cảm nào đấy. Mặc dù Hình Sâm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường, nhưng Kiều Nại vẫn nhận ra tâm trạng của anh đang dần tốt lên.

Đến khi lau xong tay thì xe du lịch cũng đã đến ngay sau đó, hai người bước lên xe. Vì từ đầu đến cuối Hình Sâm đều không nói gì nên Kiều Nại cứ tưởng là mọi chuyện đã qua, hóa ra anh đang để dành lại cho cô đấy, giờ thì đến tìm cô tính sổ rồi Orz.

Có lẽ vì bị Hình Sâm dụ dỗ đi làm “chuyện xấu” nên Kiều Nại rất sợ bị người khác phát hiện.

Một cảm giác hồi hộp và k.ích thí.ch không nói nên lời cứ thế mà bao trùm lấy Kiều Nại.

Lúc này cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đôi mắt vốn chỉ khép hờ nay mở ra vừa tròn vừa to, giống như ánh sáng lấp lánh chiếu rọi vào lòng người.

Trong lúc Kiều Nại không dám động đậy, Hình Sâm cũng không vội vàng tra hỏi. Cảm xúc của anh vốn dĩ luôn kín đáo, nhưng khi gặp một số người và một số chuyện thì điều đấy lại là ngoại lệ.

Lúc này Hình Sâm càng giống như một thợ săn quyết tâm săn bắt con mồi của mình, đang kiên nhẫn chờ đợi cô mắc bẫy.

Kiều Nại hình như cũng có linh cảm, nắm chặt lấy cái chăn trên người. Tuy rằng Hình Sâm chỉ hỏi cô một câu nhưng Kiều Nại lại có dự cảm rằng lần này mình nhất định phải trả lời. Bởi vì ở vườn chuột túi cô đã đáp lại, đến lượt anh, nếu không trả lời thì nghĩ thôi cũng thấy xong đời rồi.

Vì vậy, vấn đề quay trở lại câu hỏi ban đầu - có thích không?

Kiều Nại chỉ cảm nhận một chút thôi mà khuôn mặt cô đã nóng lên, nhưng cô lại cảm thấy, làm người thì phải nên thật thà.

Do đó, Kiều Nại bèn gật đầu.

Cô đã ngả bài, quả thật thích QvQ

Ngay khi Kiều Nại vừa thừa nhận, giữa hai chiếc ghế của họ đột nhiên xuất hiện một chiếc micro nhỏ bé. Nhìn kích thước nó bé tí xíu vậy thôi nhưng lại thắng ở việc được đặt ở ch* k*n đáo, chuyên trị các loại lời thì thầm.

Hiện tại mọi người đều nghỉ ngơi ở cùng một chỗ, ống kính cũng được hợp nhất thành một. Ban đầu khi thấy các khách mời lần lượt ngủ thiếp đi, cư dân mạng cũng đang cảm thấy buồn chán, bây giờ bỗng nhiên giống như mèo đánh hơi thấy mùi mỡ, vừa phấn khích lại vừa kích động.

[He he he he]

[Đưa tai lại gần thêm chút nào ]

[Khẽ vểnh mông lên]

[Để tôi xem thử như thế nào!]

Hình Sâm hoàn toàn không biết những lời thì thầm của mình sắp bị phơi bày, anh đang ở trong trạng thái vô cùng vui vẻ.

Đương nhiên dù anh biết thì cũng chẳng sao cả. Lý do anh chọn nói nhỏ thì thầm cũng không phải bởi vì những lời đó quá đáng xấu hổ, chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy phản ứng nhỏ đáng yêu của Kiều Nại thôi.

Hiện tại con mồi cũng đã cắn câu, Hình Sâm đầy hứng thú hỏi: “Em biết con chuột túi đó đã bị bao nhiêu người sờ vào rồi không?”

Nghe thấy câu hỏi đột ngột này, Kiều Nại ngơ ngác một lúc, làm sao cô biết được chứ? Nhưng nghĩ đến phong cách làm việc của những người chăm sóc thú, chắc hẳn số người sờ vào chuột túi cũng không ít đâu.

Nhưng vì không rõ con số cụ thể nên Kiều Nại vẫn lắc đầu, rồi khẽ hỏi: “Bao nhiêu?”

Giọng điệu của Hình Sâm không hề có chút gợn sóng: “Tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn đã bị rất nhiều người vu.ốt ve.”

Vậy, ý nghĩa của câu hỏi này là gì? Chưa kịp để Kiều Nại nhận ra chỗ kỳ lạ thì cô đã nghe thấy lời tiếp theo của Hình Sâm.

Anh nhìn cô bằng vẻ mặt không rõ đang suy nghĩ gì: “Tuy tôi không hiểu hết con chuột túi đó, nhưng riêng tôi thì chỉ mới có duy nhất một mình em chạm vào thôi.”

Nghe vậy, nhiệt độ trên mặt Kiều Nại bỗng chốc tăng lên vèo vèo, kéo theo cả một loạt tiếng la hét từ những dòng bình luận.

[A a a a a a a a a a a!]

[Hình Sâm, anh định lấy mạng ai vậy hả!]

[Những lời nói thầm thì này chắc chắn đều là sự thật cả!]

[Hóa ra anh đã quyến rũ Nại Nại như thế này! Thật không thể tin được!]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 172



Bị choáng váng trước những lời của Hình Sâm không chỉ có Kiều Nại mà còn có đạo diễn ở hậu trường, đúng vậy, ý tưởng về cái micro này chính là do ông nghĩ ra.

Dù đạo diễn đã lớn tuổi và cũng lăn lộn trong giới giải trí nhiều rồi, theo lý thuyết thì có chuyện gì ông chưa từng thấy? Dù tốt dù xấu, cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng lần này nhân vật chính lại là Hình Sâm, đạo diễn vừa căng thẳng lại vừa không thể kìm nén sự phấn khích của mình. Hóa ra vị chủ tịch lạnh lùng thường ngày lại là người như vậy, chỉ riêng sự trái ngược đã khiến khuôn mặt của người ta đỏ bừng rồi.

Kiều Nại cũng cảm thấy không chịu nổi, bởi vì hiện tại cô đang sờ, tuy là bị ép buộc, nhưng quả thực sờ rất thích...

Nhưng cô vẫn dùng tay còn lại bịt miệng Hình Sâm, cấm anh nói bằng tay mình.

Đối với điều này, Hình Sâm lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến Kiều Nại cũng nhìn theo như thể muốn biết anh đang nhìn gì. Kết quả là tay cô không che chắn kĩ, lại để anh mở miệng.

Hình Sâm: “Nại Nại, bây giờ là năm giờ chiều, bốn bỏ lên năm cũng coi như đã là buổi tối rồi, chẳng lẽ buổi tối cũng không thể nói sao?”

[Ha ha ha, Hình Sâm quả nhiên thật lợi hại!]

[Được lắm, biết nói thì hãy nói nhiều vào!]

[Tôi thích nghe những lời nói được phép nói vào buổi tối! Không biết sẽ thú vị như thế nào đây!]

[Thật mong chờ quá đi mất!]

Lòng bàn tay Kiều Nại đã đổ mồ hôi. Vào thời khắc này, cô một lần nữa nhận thức sâu sắc được ý nghĩa của câu sắc đẹp có thể khiến người ta lầm đường lạc lối là như thế nào.

Cô hoàn toàn buông bàn tay đang bịt miệng anh xuống, khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt sang một bên.

Hình Sâm vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô nên đương nhiên đã thu hết mọi cử chỉ nhỏ của cô vào mắt. Ánh mắt anh cưng chiều đến cực điểm, khiến người ta dù cách một cái màn hình cũng có thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

[Cứu mạng! Ánh mắt của Sâm Sâm này, tôi sắp say chết trong đó rồi!!]

[Anh ấy chỉ thiếu điều muốn viết rằng “Em ngay cả giận dỗi cũng thật đáng yêu” lên mặt thôi]

[Mọi người cũng đều biết, chủ tịch không biết diễn xuất, tình yêu trong mắt anh ấy là hàng thật giá thật mà thôi!]

Tuy rằng Kiều Nại không để ý tới bản thân mình nhưng Hình Sâm cũng không vội vàng chút nào, thậm chí còn rất tận hưởng trạng thái bây giờ. Hai người họ tay nắm tay, cùng đắp chung một chiếc chăn, thân mật khăng khít như thế đã khiến anh rất thỏa mãn rồi.

Nhưng dù sao cũng vẫn phải dỗ dành cô, dù gáy cô rất đẹp, nhưng nếu cứ nghiêng đầu lâu như vậy cũng sẽ mỏi.

Còn về cách dỗ dành như thế nào ư?

Anh chỉ khẽ gọi một tiếng: “Nại Nại.”

Người Kiều Nại không cử động, nhưng tai cô lại giật một cái, chứng tỏ là đã nghe thấy.

Thấy vậy, Hình Sâm lời lẽ chính đáng nói: “Ngoảnh đầu lại đi, em cứ như vậy lâu thì cổ sẽ cứng đờ đấy.”

Giọng điệu của anh lúc này nghe rất bình thường, Kiều Nại biết anh nói có lý nên vẫn ngoảnh đầu lại.

Sau đó Hình Sâm lại kéo chăn lên cho cô, lần này là thực sự muốn ngủ rồi. Sau khi thả lỏng người thì cơn buồn ngủ cũng ập đến, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như nghe được Hình Sâm nói gì đó.

Hình Sâm: “Lần sau nên đổi sang mặc áo sơ mi.”

Chỉ còn lại các cư dân mạng cũng mơ màng khó hiểu.

[Tại sao phải đổi sang mặc áo sơ mi?]

[Hôm nay mặc áo phông cũng rất đẹp mà]

[Áo phông và áo sơ mi có gì khác nhau à]

Lúc đó Kiều Nại thực sự quá buồn ngủ nên không suy nghĩ nhiều nữa. Cho đến khi ngủ một giấc ngắn rồi xuống xe, cô mới nhìn thấy áo trước ngực Hình Sâm đã bị mình vò nhăn nheo luôn rồi, mặt đỏ bừng lên, đồng thời cô cũng lập tức hiểu ra.

Lý do phải mặc áo sơ mi là vì áo sơ mi có khuy, còn áo phông thì không, mà khuy thì có thể cởi ra được.

Chỉ cần cởi bỏ khuy áo sơ mi và cởi áo ra thì áo sơ mi sẽ không bị vò đến nỗi nhăn nhúm thế này nữa.

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu thì Kiều Nại lập tức ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng lắc đầu để quẳng ý nghĩ này ra ngoài. Thật sự là ngủ đến nỗi choáng váng đầu óc luôn rồi, cô đang suy nghĩ cái gì thế này Orz.

Cùng lúc đó, khi khán giả trong phòng livestream nhìn thấy nếp nhăn trên áo của Hình Sâm thì tất cả đều ngơ ngác.

[Các chị em ơi, tôi có một suy nghĩ cực kì to gan]

[Sao nếp nhăn này giống như kiểu bị vò nhăn thế nhỉ?]

[Tự tin lên đi, bỏ chữ “giống như” ra, rõ ràng đúng là như thế!]

[Nghĩ lại vừa rồi hai người họ vừa nói chuyện vừa sờ sờ chạm chạm]

[Hí hí hí, đừng nói nữa, sắp chảy máu mũi luôn rồi này! Cứu tôi với sắp chịu không nổi nữa rồi!]

[Không thể trông mặt mà bắt hình dong, mẹ nó Nại Sâm đúng là biết cách chơi quá mà!]

Trở về biệt thự, các khách mời thoải mái dễ chịu hưởng thụ một bữa tối phong phú ngon lành do ê kíp chương trình chuẩn bị, cũng nhận được thông báo quan trọng nhất từ chương trình.

Đầu tiên là đạo diễn đang suy xét đến việc mọi người đi chơi suốt một ngày ở vườn bách thú, chắc hẳn là rất mệt rồi. Vậy nên ông sẽ đặc cách cho họ một kì nghỉ trong hai ngày tiếp theo, cho mọi người một khoảng thời gian nghỉ ngơi rất nhiều.

Tiếp theo là, từ lúc chương trình phát sóng đến thời điểm bây giờ cũng đã gần một tháng, đã gần đến lúc kết thúc.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 173



Thông báo này vừa được công bố thì các khách mời đều hơi thất thần, dường như đang cảm thấy thời gian trôi đi nhanh thật. Còn những người xem trên khắp cả cõi mạng đang theo dõi phòng livestream đều bắt đầu cảm thấy không được vui nữa.

[Sao tôi vẫn có cảm giác như mới phát sóng ngày hôm qua mà? Giờ đã sắp kết thúc rồi sao! Sao nhanh quá vậy!]

[Vừa mới nghe thông báo thôi tim đã bắt đầu đau rồi, thực sự tiếc quá! Thời gian trôi chậm lai đi mà!]

[??? Tôi còn chưa xem đủ mà! CP tôi đu còn chưa HE nữa mà! Phát sóng tiếp đi mà!]

Phản ứng của các bình luận đều rất kịch liệt. Hiển nhiên là ê kíp chương trình cũng dự đoán được điều này, nên đã kịp thời công bố một thông báo.

Mở đầu theo thường lệ vẫn là lời cảm ơn đến các khán giả đã ủng hộ chương trình hết mình từ khi bắt đầu phát sóng. Mặc dù phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, nhưng đây cũng là một khởi đầu mới. Sau khi chương trình ngừng phát sóng, trong vòng một tuần, ê kíp chương trình sẽ chỉnh sửa và biên tập những đoạn hay nhất trong phát sóng trực tiếp và sản xuất một phiên bản hoàn chỉnh. Phiên bản này sẽ được phát sóng vào lúc tám giờ tối vào mỗi thứ bảy hàng tuần, khán giả sẽ gặp lại chương trình trên Youzi Video*. Những khách mời sau này cũng sẽ có kế hoạch khác. Để biết chi tiết kế hoạch về sau, hãy chờ đợi chương trình “Chúng Tôi Đã Ly Hôn”.

*柚子视频 (Youzi Video) là một nền tảng video của Trung Quốc tương tự như YouTube. Nền tảng này cung cấp các dịch vụ xem, chia sẻ video và có thể bao gồm cả các nội dung giải trí, tin tức và nhiều loại hình video khác.

Không thể không nói, đợt quảng cáo này đã thực sự chạm đến trái tim của người xem. Mặc dù không lâu sau nữa, chương trình phát sóng trực tiếp sẽ không còn nữa, nhưng ít nhất cũng để lại cho khán giả một chút hi vọng để chờ đợi. Mọi người rất kỳ vọng vào phiên bản hoàn chỉnh, vì nó sẽ mang đến một góc nhìn và trải nghiệm mới.

Tất nhiên, cũng có nhiều người đã chú ý đến bốn chữ “có kế hoạch khác”. Mặc dù biết rõ đó chỉ là mồi câu của ê kíp chương trình, nhưng họ vẫn tự nguyện “dính câu”, đều tuyên bố rằng dù phải chờ đợi bao lâu thì họ đều chắc chắn sẽ xem. Họ đã hoàn toàn bị chương trình thu hút đến nỗi không thể thoát ra được nữa rồi

Nhiệm vụ tiếp theo sẽ là hoạt động cuối cùng của chương trình phát sóng trực tiếp. Các khách mời sẽ sửa soạn để ngày kia đến một khu phố cổ và truy tìm kho báu.

Trước đó, mọi người cần phải rút thẻ nhân vật phù hợp với nhiệm vụ ở khu phố cổ, và sử dụng thời gian rảnh trong hai ngày này để tìm hiểu về nhân vật của mình. Lưu ý, trước khi hành động, danh tính của mỗi người phải được giữ bí mật, ngay cả các bình luận cũng không được biết.

Nhân viên đã mang thẻ nhân vật đến rồi, sau khi ăn xong bữa tối thì mỗi người đều nhận được một thẻ nhân vật của mình.

Trong phòng, Kiều Nại tắm xong rồi lập tức nhào cả người lên giường, bắt đầu xem giới thiệu nhân vật mà ê kíp chương trình đã gửi và kèm theo cả vài cái video. Cô cứ thế xem liên tục đến khoảng mười giờ tối mới cảm thấy buồn ngủ, cũng đến lúc chúc nhau ngủ ngon rồi.

Ban đầu việc nói chúc ngủ ngon là vì nhiệm vụ của ê kíp chương trình, có thể là đã thành thói quen nên bây giờ mỗi ngày khi đến giờ là cô lại nhớ phải chúc anh ngủ ngon.

Nhưng giờ đã muộn rồi, Kiều Nại ăn vạ trên giường thực sự không muốn cử động, nhưng vì ê kíp chương trình yêu cầu phải nói chúc ngủ ngon trực tiếp nên Kiều Nại đã nảy ra một ý tưởng.

Cô lấy điện thoại ra và gọi video cho Hình Sâm, như vậy cũng coi như là nói trực tiếp mà. Nếu anh không bắt máy thì cô có thể ra ngoài, còn nếu anh bắt máy thì càng tốt.

Sau khi chờ đợi vài giây, khi Kiều Nại tưởng rằng có thể Hình Sâm đang bận nên mới không nghe máy, video đã được kết nối.

Kiều Nại đang định vẫy tay chúc ngủ ngon rồi tắt máy, nhưng phát hiện màn hình video hoàn toàn không có ai.

Cô không khỏi lại gần xem thử cho kĩ, vẫn chỉ thấy trần nhà, thế Hình Sâm đã đi đâu rồi?

Kiều Nại: “A lô?”

Kiều Nại: “Anh có ở đây không?”

Cô vừa dứt lời thì Hình Sâm đã xuất hiện trên màn hình. Cảnh xuất hiện trước mắt là làn da trắng mịn, anh sở hữu những đường nét cơ bắp rõ ràng, đặc biệt là phần bụng với những khối chocolate trắng nổi bật, cho người ta cảm giác tinh tế và vô cùng quyến rũ.

Những giọt nước đọng lại trên tóc trùng hợp rơi xuống trước ngực và lập tức chảy xuống dưới, khiến cho màu hồng và trắng tương phản càng rõ, cùng với đường cong quyến rũ của hai bên cơ thể…

Khuôn mặt của Kiều Nại ngay lập tức đỏ bừng, cô vội vàng chuyển ánh mắt đi rồi nhìn về phía vài cái camera trong phòng, xác nhận không quay lọt vào được mới yên tâm.

Chờ đã… tại sao cô lại người lo lắng nhỉ? Cô cũng không phải là người không mặc quần áo!

Suy nghĩ như vậy, Kiều Nại lại nhìn quay trở lại, chớp chớp mắt nhìn Hình Sâm.

Trước đó có lẽ điện thoại được đặt đứng lên nên thấy được nhiều hơn, còn bây giờ điện thoại được Hình Sâm cầm trên tay, góc nhìn cũng đã lên cao hơn nhiều rồi.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 174



Hình Sâm: “Xin lỗi, tôi vừa mới tắm xong, em gọi tôi có việc gì à?”

Vẻ mặt anh trông vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc, như thể vừa rồi chỉ là hành động vô tình.

Kiều Nại: “Không có gì… chỉ là nhớ ra hôm nay tôi chưa chúc anh ngủ ngon.”

Hình Sâm gật đầu: “Hóa ra là vậy.”

Kiều Nại: “Ừm ừm.”

Hình Sâm: “Vậy tối nay em không định đến sao?”

Kiều Nại: “Đúng vậy.”

Vừa trả lời xong, Kiều Nại lại suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như có điều gì đó sai sai?

Kịp phản ứng lại rồi, Kiều Nại lên tiếng trách móc: “Anh đừng có nói linh tinh, chúng ta đang phát trực tiếp đấy.”

Hình Sâm lại tỏ ra không quan tâm gì cả, chuyển chủ đề: “Tai nghe của em đâu?”

Kiều Nại ngẩng đầu tìm kiếm: “Ở trên bàn kìa.”

Hình Sâm: “Lấy lại đây, đeo vào đi.”

Kiều Nại: “Để làm gì?”

Hình Sâm: “Để tôi nói cho em nghe vài bí mật mà người khác không thể nghe.”

Lời này suýt nữa đã làm đứt luôn sợi dây lý trí trong đầu Kiều Nại, trong khi các bình luận trên mạng thì đang sôi sục hưng phấn phát điên rồi.

Vì Hình Sâm từ đầu đã ở trong phòng tắm nên đương nhiên quá trình tắm không thể phát sóng ra ngoài. Thường thì khi anh tắm xong sẽ nhanh chóng ra ngoài, nhưng hôm nay mãi mà không thấy anh đâu. Cư dân mạng không xem được cũng không nghe được gì cả, họ bèn nhạy bén chạy sang xem phòng live của Kiều Nại và thấy được cảnh tượng như vậy, cũng nghe được những lời này.

[Đang tắm mà lại nhận cuộc gọi video, cụ thể có những cái gì trong đó thì mọi người đều hiểu cả]

[A a a, có khác gì yêu tinh nam không cơ chứ, không thể yên ổn một giây nào!]

[Tối nay không định đến là có ý gì hả, chẳng lẽ tối mai định đến ư]

[Đeo tai nghe làm quái gì, ở đây có người lạ gì đâu, đều là người một nhà cả!]

[Tôi không quan tâm, tôi nhất định phải nghe, chắc chắn là liên quan đến bí mật về việc trà đắng mất tích]

Cuối cùng, sau vài giây do dự, Kiều Nại vẫn đứng dậy đi lấy tai nghe dưới sự ánh mắt nhìn chăm chú vô cùng đau đớn của các bình luận.

Tai nghe vừa mới đeo xong, cô đã nghe thấy Hình Sâm nói: “Có đẹp không?”

Kiều Nại bị câu hỏi bất ngờ này làm cho ngẩn người: “Hả?”

Ngay sau đó màn hình video chao đảo, khiến người xem gần như ngừng thở.

Kiều Nại: !!!

Vậy nên, trước đó anh cố tình à!

Hình Sâm: “Em vừa mới sờ vào mà, giờ không nhận ra hả?”

Kiều Nại nghe mà mặt đỏ bừng nhưng cô vẫn kiên trì với nguyên tắc thành thật của mình. Đã sờ thì là sờ, dù sờ như thế nào đi nữa mà còn phủ nhận thì là quá mức rồi.

Thế nhưng mà để tránh bị người trong phòng live nghe ra, Kiều Nại vẫn rất cẩn thận chỉ trả lời một câu “Ừm” như một lời đáp lại, khiến các bình luận đều tò mò gần chết.

Đối với việc này Hình Sâm không mấy hài lòng, anh tiếp tục truy hỏi: “Có hài lòng không?”

Kiều Nại suy nghĩ một lúc: “Đây là điều mà tôi có thể nói sao?”

Thấy Kiều Nại trông có vẻ do dự không chắc chắn, Hình Sâm trong khoảnh khắc đó trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Ngoài em ra, sẽ không có ai khác nữa.”

“Nại Nại, tôi chỉ có em mà thôi.”

“Em không định chịu trách nhiệm với tôi sao?”

Kiều Nại bị một loạt câu hỏi này ập vào đầu, không dám chớp mắt.

Nhưng cô đột nhiên nghĩ rằng, thực ra mọi thứ đều có quỹ đạo của nó, giống như một lớp giấy cửa sổ, chỉ cần một cơ hội là có thể xé rách nó.

Nhìn thấy Kiều Nại cũng đang rơi vào trạng thái suy tư, Hình Sâm đã hạ giọng, chính cái gọi là có cương có nhu có thêtrkết hợp nhịp nhàng với nhau.

“Em yêu, em hiểu ý tôi mà.”

“Dù phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, nhưng con đường phía trước của chúng ta vẫn còn dài.”

“Tôi sẽ cho em đủ thời gian để suy nghĩ.”

“Không có hạn chót, một tháng, một năm, thậm chí là vài năm đều được.”

“Lần này đến lượt tôi chờ em.”

Cuối video, cuộc nói chuyện của hai người kết thúc bằng câu "Chúc ngủ ngon."

Sau khi ngắt kết nối, Kiều Nại trở mình qua một bên, ôm lấy con mèo bông màu hồng rồi "ngủ thiếp đi."

Thấy cô nằm yên như vậy trong vài phút mà không hề động đậy, các bình luận viên trên mạng đều nghĩ rằng Kiều Nại đã ngủ.

Bất ngờ, Kiều Nại ngồi bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng dễ thương hiện ra.

Ngay sau đó, cô lao thẳng vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt để hạ nhiệt, rồi quay lại giường, nằm dài ra như một chiếc bánh.

Nhưng dường như cô vẫn không thể ngủ, lăn qua lộn lại một lúc lâu, không biết bao lâu sau, Kiều Nại mới dựa vào con mèo bông màu hồng mà ngủ thiếp đi.

[Kiều Nại: Lại là một ngày đau đầu vì tình yêu]

[Hahaha, Nại Nại đáng yêu quá đi mất]

[Thực sự tò mò xem Hình Sâm đã nói gì]

Bên kia, khi Hình Sâm bước ra khỏi phòng tắm, anh đã mặc sẵn đồ ngủ, quấn kín người. Mọi thứ trông thật bình thường, tất nhiên, nếu không có câu "đeo tai nghe vào" và "nói vài bí mật" thì sẽ còn bình thường hơn.

Bình luận viên trên phòng livestream vừa cười vừa trêu chọc đầy mỉa mai.

[Hừ, giả vờ nghiêm túc đấy]

[Bí mật nói xong rồi chứ?]

[Làm xong việc xấu rồi phải không?]

[Tắm lâu ghê nhỉ]

So với cơn mất ngủ nhỏ bé của Kiều Nại, Hình Sâm ngủ rất thoải mái, như thể sau khi đã bày tỏ hết tâm tư, anh trở nên thư giãn hơn.

Nếu có điều gì khác so với trước đây, có lẽ đó là anh cảm thấy mong đợi ngày mai hơn.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 175



Khi Hình Sâm nhận ra điều này, khóe môi anh khẽ nhếch lên. Tay anh đã xoa vào tai của Jojo, chú mèo bông màu hồng mà Kiều Nại đã tặng cho anh sau khi xem xong phim kinh dị để giúp anh bớt sợ. Nó dễ thương như chủ nhân của nó.

Nhìn thấy cảnh này, cư dân mạng lập tức như bị chạm vào radar, ai nấy đều hiểu ngầm.

[Các bạn có cảm nhận được không?]

[Aaaaa! Tôi ngửi thấy rồi]

[Đây là mùi vị của tình yêu!]

[Nại Sâm chắc chắn có tiến triển lớn]

Ngày hôm sau, khi Kiều Nại thức dậy, đầu cô vẫn còn chút mơ hồ, có lẽ do "ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy". Cô đã mơ một giấc mơ khó nói.

Cô lại mơ thấy những cảnh tượng đó, cô đã cùng Hình Sâm làm chuyện "ấy!"

Nghĩ đến điều này, Kiều Nại chỉ muốn ngủ tiếp luôn. Mặc dù trước đây từng ngủ chung giường, nhưng vì mối quan hệ của cả hai, cô thường không nghĩ đến chuyện này.

Lần duy nhất họ có, cô còn bị say đến quên mất mọi chuyện. Nếu không phải lần đó ở vườn thú Hình Sâm nhắc đến, Kiều Nại vẫn còn nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

Nhưng tình hình bây giờ lại khác. Kể từ khi Hình Sâm chủ động bảo cô "sờ thử", Kiều Nại cảm thấy như mình bị trúng bùa, toàn bộ tâm trí bị anh nắm giữ.

Ngơ ngẩn suy nghĩ một lúc lâu, Kiều Nại mới thò tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại lên xem, phát hiện đã chín giờ rồi. Đây là lần cô dậy muộn nhất kể từ buổi ghi hình đêm khuya hôm đó.

Cô dụi mắt, xác nhận kỹ lại thời gian, rồi vội vàng xuống giường rửa mặt, thay quần áo, dọn dẹp chăn gối, sau đó hấp tấp bước ra khỏi phòng. Nhưng ngay khi cô mở cửa, đã nhìn thấy Hình Sâm ngồi ở phòng khách.

Mỗi tầng trong biệt thự đều có phòng khách, nhưng khác với tầng một, phòng khách ở tầng hai và ba nhỏ hơn một chút. Trừ lần đầu tiên ghi hình bị chương trình yêu cầu ngồi đối diện nhau ở đây, từ đó về sau, họ hầu như không ngồi đây nữa.

Giờ đây, Hình Sâm ngồi yên lặng trên ghế sofa ở phòng khách nhỏ, tay cầm iPad như đang xử lý công việc, một tia nắng nghiêng chiếu vào người anh, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ và quý phái.

Nhìn thấy cảnh này, Kiều Nại không kìm được mà khẽ bước đi, sợ làm phiền anh.

Khi Kiều Nại đang lén lút chuẩn bị chuồn khỏi Hình Sâm, anh bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo từng bước chân cô. Nhìn cô giống như một chú mèo nhỏ đang rón rén, trong ánh mắt anh ánh lên một nụ cười nhẹ. Anh thản nhiên hỏi: “Em định đi đâu?”

Kiều Nại bị bắt gặp tại chỗ, thì lập tức đứng yên, cô hạ tay xuống, quay người lại chào hỏi: “Chào buổi sáng~”

[Một ngày mới bắt đầu bằng việc bị bắt]

[Hahaha, đáng yêu quá đi]

[Mèo con dễ thương muốn chết]

Ngay sau đó, Hình Sâm ra hiệu cho Kiều Nại nhìn về phía bàn trà, nơi có một phần bữa sáng đang đậy nắp sẵn.

Ai nhìn cũng biết phần này là chuẩn bị cho cô. Phát hiện ra có đồ ăn, Kiều Nại cũng không xuống lầu nữa, vui vẻ đi tới.

Mở nắp ra, bên trong là một phần sandwich có vẻ ngoài tuyệt đẹp cùng một ly sữa. Mùi hương thơm lừng khiến cô không thể kiềm chế được. Kiều Nại định ăn ngay, nhưng nghĩ đến việc Hình Sâm còn đang làm việc ở đây, sợ ảnh hưởng đến anh, cô quyết định mang về phòng ăn.

Kết quả, vừa mới bưng bữa sáng lên, cô đã nghe Hình Sâm hỏi: “Lại đi đâu nữa?”

[Cười chết mất, đúng là kẻ cuồng "vợ"]

[Hình Sâm: Hừm, phụ nữ, đừng hòng trốn]

[Từ "lại" đúng là thần hồn nát thần tính!]

Kiều Nại ngây thơ chớp chớp mắt: “Tôi thấy anh bận nên định mang về phòng ăn.”

Hình Sâm im lặng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể thấu hết thảy mọi điều.

Điều này khiến Kiều Nại bỗng thấy có chút chột dạ. Rõ ràng là cô nói thật, nhưng ánh mắt của anh khiến cô cảm giác như mình đang trốn tránh anh vậy.

Thế nên, Kiều Nại rất thông minh quyết định ở lại, vì Hình Sâm cũng không để ý, vậy cô có gì phải sợ!

Ban đầu cô định ngồi đối diện với Hình Sâm, nhưng lại thấy anh vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình. Đợi đến khi cô phản ứng lại, thì đã ngồi bên cạnh anh rồi.

Dù sao thì ngồi ở đâu cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của Kiều Nại!

Có hai chiếc sandwich, được cắt thành bốn miếng nhỏ. Vỏ ngoài vàng giòn được điểm vài hạt mè đen, cắn vào thì bên trong là thịt xông khói giòn thơm. Hương vị rất tuyệt vời.

Kiều Nại nhanh chóng giải quyết nó, rồi khi cô cắn miếng thứ hai, mới phát hiện hai chiếc sandwich này có hương vị khác nhau. Chiếc thứ hai là sandwich khoai môn, mềm mịn hơn nhiều so với chiếc đầu, nhưng đều rất ngon.

Lúc này, Hình Sâm liếc nhìn qua, hỏi như không để ý: “Ngon không?”

Kiều Nại giơ ngón cái lên, khuôn mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn: “Ngon tuyệt!”

Hình Sâm: “Thế em thích cái nào hơn?”

Kiều Nại suy nghĩ một lát: “Không chọn được, tôi thích cả hai.”

Hình Sâm gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Câu “tôi biết rồi” này thành công thu hút sự chú ý của Kiều Nại. Cô nhìn anh một lát, rồi nhìn lại phần sandwich còn lại, bỗng nhiên nhận ra.

Kiều Nại: “Là anh làm phải không?”

Hình Sâm: “Ừ.”
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 176



Thực sự mà nói, Kiều Nại rất bất ngờ, cảm giác sữa trong miệng bỗng trở nên ngọt lịm hơn. Khác hẳn với bữa sáng đơn giản là bánh mì trứng chiên trên đảo, lần này chiếc sandwich của anh đã được cải thiện rõ rệt, hương vị cũng đậm đà và phong phú hơn. Trước đó, cô còn tưởng đây là phần ăn do tổ chương trình chuẩn bị.

Cô vẫn nhớ, khi chương trình mới bắt đầu, Hình Sâm thậm chí còn không phân biệt được các loại rau củ, vậy mà giờ anh đã có thể làm ra bữa sáng tuyệt vời như thế này, tiến bộ của anh thật sự rất lớn.

Về điều này, những người theo dõi chương trình cũng đã chứng kiến sự trưởng thành của Hình Sâm, không khỏi cảm thấy tự hào.

[Hình Sâm ngày càng giống một người chồng mẫu mực]

[Anh ấy luôn thay đổi, học cách yêu thương]

[Hu hu hu, Hình Sâm, mẹ tự hào về con]

Sau khi ăn sáng, có lẽ vì gặp đúng lúc ánh nắng đẹp, Kiều Nại cũng đã chuyển vị trí làm việc từ trong phòng ra ngoài. Cô ngồi xuống bên cạnh Hình Sâm, vừa đọc kịch bản vừa thỉnh thoảng viết và vẽ ghi chú.

Gương mặt trắng nõn xinh xắn trong trẻo của cô kết hợp với vẻ nghiêm túc tạo ra một cảnh tượng trông thật dễ chịu, khiến người ta say đắm không thể rời mắt. Hình Sâm ngồi bên cạnh cũng đang làm việc, ánh mắt sâu thẳm cùng gương mặt tuấn tú vô cùng. Dù không biểu lộ cảm xúc nhưng vẫn đẹp đến mức khiến ai nhìn vào cũng say đắm.

[Ngay cả vẻ bề ngoài cũng thật xứng đôi vừa lứa!]

[Quá xứng đôi, thật sự quá xứng!]

[Này mà không sinh con thì cực kỳ phí.]

[Xin hãy lập tức lên kế hoạch tái hôn.]

Hai người cứ ngồi như thế cả một buổi sáng, ngay cả bữa trưa cũng ăn cùng nhau. Chỉ đến lúc chiều, khi tổ chương trình mời ra ngoài tiến hành huấn luyện vai diễn thì họ mới tách nhau ra. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cứ thế trôi qua trong bận rộn nhưng ngập tràn sự ấm áp và ngọt ngào.

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Hình Sâm làm bữa sáng cho Kiều Nại. Khi khán giả tưởng rằng Hình Sâm sẽ làm lại món giống hôm qua nhưng lại nhận ra anh đã thay đổi và làm một món mới.

Cùng lúc đó, nhóm Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng đang định chuẩn bị làm bữa sáng, hôm qua họ dậy muộn nên không gặp Hình Sâm, trùng hợp hôm nay lại gặp ở đây.

Nhìn thấy Hình Sâm một mình ở trong phòng bếp, hai người liếc nhìn nhau một cái trong ánh mắt cả hai đều đầy ắp sự ngạc nhiên. Vốn dĩ bữa sáng luôn do họ phụ trách, sao Hình Sâm cũng bắt đầu làm theo? Đừng nói là anh có ý kiến gì với họ? Thế là hai người cùng nhau tiến lên.

Nguyễn Ti Anh do dự nói: “Anh không cần phải làm bữa sáng đâu, bọn tôi làm sắp xong rồi.”

Hình Sâm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi làm cho Nại Nại, hôm nay mọi người không cần lo phần của chúng tôi nữa.”

Nghe thấy lời này Nguyễn Ti Anh không biết phải nói gì thêm, chỉ cảm thấy trong miệng mình tràn ngập vị cơm chó.

Sau đó ba người chia nhau làm bữa sáng, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha vẫn như cũ làm mấy cái sandwich. Đến khi nhìn thấy thành phẩm của Hình Sâm, không nghi ngờ gì nữa họ đã bị sốc. Một phần bánh mì trứng sữa thơm phức khiến họ phải nuốt nước miếng.

[Hai người này suốt một tháng vẫn chỉ có sandwich, Hình Sâm mới làm có hai ngày.]

[Hahaha, tôi cười chết mất, không so sánh thì không đau thương.]

Triệu An Kha không nhịn được nói: “Người anh em, còn có chiêu này sao không phô ra sớm hơn?”

Hình Sâm: “Vừa mới học.”

Nguyễn Ti Anh nhỏ giọng nói thầm: “Đúng là kiểu khoe ngầm…”

Nghe vậy, Hình Sâm không đáp lại vì anh còn nấu cháo rau củ tôm tươi, anh đang đi múc cháo đã nấu xong.

Nhìn thấy bát cháo hấp dẫn đủ màu sắc, Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh bị đả kích mạnh nghĩ bụng sao cái này cuốn quá vậy? Bất chợt cảm thấy sandwich mình làm thật nhạt nhẽo vô vị.

Cũng chỉ có người xem biết Hình Sâm nói thật, anh quả thật mới học nấu chưa lâu còn vừa làm hỏng một phần rồi tự mình ăn hết. Nhưng không thể phủ nhận sự tận tâm của Hình Sâm, có lẽ vì phụ giúp Kiều Nại nhiều mà cũng lây được chút khả năng nấu ăn.

Khi Kiều Nại thưởng thức bữa sáng, cô vô cùng thích thú, thật lòng khen anh: “Hình Sâm, sao anh giỏi vậy nhỉ!”

Dù được khen, Hình Sâm cũng chỉ cười nhẹ không hề có ý định khoe công, anh vô cùng khiêm tốn cứ như đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt đơn giản.

Khác với những người chỉ cần làm cho đối phương bất cứ điều gì là phải thông báo cho cả thiên hạ biết nhưng anh không gây bất kỳ áp lực nào cho Kiều Nại. Hình Sâm luôn chăm sóc chu đáo, khiến ai nhìn vào cũng cảm động vô cùng.

[Thật sự không chỉ ra nổi được một tật xấu của Sâm Sâm.]

[Bên ngoài càng điềm tĩnh bên trong càng vui vẻ~]

[Chủ tịch ngày càng trở nên toàn năng trong chương trình thực tế.]

[Đàn ông khi yêu là không có giới hạn.]

Ăn sáng xong, Kiều Nại như thường lệ mang theo kịch bản đến ngồi cạnh Hình Sâm định mở miệng nói điều gì đó lại để ý thấy ngón tay trỏ của anh hơi đỏ đỏ. Bởi vì da của anh rất trắng nên nhìn vô cùng rõ.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 177



Kiều Nại thấy kỳ lạ thì lại gần nhìn thoáng một cái: “Ngón tay anh bị làm sao vậy?”

Nghe vậy, Hình Sâm, lúc đầu đang cầm iPad, hơi nghiêng tay và giấu dưới iPad, nhưng hành động đó lại càng giống như cố gắng giấu đầu lòi đuôi.

Hình Sâm: “Không có gì.”

Có vẻ như anh còn muốn che giấu nhưng đã bị Kiều Nại bắt được, cô nắm tay anh thấy ngón cái bị sưng đỏ.

Kiều Nại đã rất quen với mấy loại dấu hiệu này, khi cô mới bắt đầu học nấu ăn còn không quen nên cũng thường xuyên bị bỏng.

Cô không do dự mà lập tức nói thẳng với Hình Sâm: “Đây là bị bỏng, đã rửa bằng nước lạnh rồi đúng không?”

Hình Sâm không thay đổi sắc mặt chỉ “ừm” một tiếng.

Nhưng dù thế nào Kiều Nại cũng không thấy giống như đã được xử lý, cô ngẩng đầu lên nghi ngờ: “Thật không?”

Đối diện với đôi mắt trong veo của cô, Hình Sâm hít một hơi, cuối cùng thừa nhận: “... Chưa rửa.”

Kiều Nại nhìn có vẻ hơi giận nhưng không nổi nóng, cô chỉ lặng lẽ đứng dậy đi lấy hộp thuốc.

Cũng may chỉ hơi sưng đỏ tuy không nghiêm trọng nhưng nhất định vẫn đau.

Thấy Kiều nại không nói mà chỉ lặng lẽ bắt đầu xử lý vết bỏng trên ngón tay mình, Hình Sâm hơi rũ mắt, cảm thấy trong lòng thêm phần mềm lòng.

Anh nghĩ một lúc, rồi lên tiếng: “Giận rồi?”

Kiều Nại: “Không có.”

Câu trả lời quen thuộc này khiến người khác bật cười bởi vì Hình Sâm cũng vừa mới nói như thế.

Anh cố gắng biện minh cho bản thân: “Thực ra cũng không có gì, nó sẽ nhanh khỏi thôi.”

“Tôi không phải kiểu ngôi sao mà vết thương nhỏ trên tay cũng đòi hỏi chăm sóc, không cần đến bệnh viện miệng vết thương cũng tự khép lại.”

Nhưng rõ ràng Kiều Nại không chỉ quan tâm đến điều đó, cô hỏi: “Vậy anh có đau không?”

Hình Sâm lặng lẽ tiến sát lại một chút: “Cơn đau này so với một số chuyện khác cũng chỉ là sự nhỏ bé không đáng phải kể đến.”

Kiều Nại không đồng tình với lời anh vừa nói: “Phải biết đối xử tốt với chính mình, phải có trách nhiệm với bản thân.”

Bôi thuốc xong, cô nắm tay Hình Sâm xem xét nhắc anh chú ý không để thuốc mỡ bị trôi mất.

Kết quả là vừa quay lại cô đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, một tay của Hình Sâm đã bất giác ôm cô vào lòng.

Trong mắt anh đều là hình bóng của cô, anh để cằm lên vai cô nhẹ nhàng dựa vào ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Kiều Nại hơi đỏ mặt, nhưng nghĩ đến việc Hình Sâm vì làm bữa sáng cho mình nên mới bị bỏng, cô vẫn không nhịn được mà xoa đầu anh.

[Cục cưng Nại Nại và cách chăm sóc của cô ấy.]

[Ngày càng đáng yêu.]

Sau khoảng thời gian vui vẻ hai ngày thì cũng đã đến ngày phải lên đường.

Vào ngày kết thúc kỳ nghỉ, các khách mời tách ra rồi cũng đường ai nấy đi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chương trình phát sóng trực tiếp mà mọi người phải tự mình khởi hành, trước đó trên đường đều là hai người hoặc tất cả mọi người cùng đi với nhau.

Nhưng điều này không có nghĩa là mọi người phải chiến đấu một mình, các khách mời vẫn sẽ theo nhóm hai người một. Khi bắt đầu, các khách mời sẽ được đưa đến các vị trí khác nhau trong khu phố cổ. Trong thời gian đó, họ phải hoàn thành các nhiệm vụ của nhân vật rồi mới được tự do hành động và tìm kiếm cộng sự của mình. Rồi họ phải tìm cách hội tụ với nhau, cùng nhau tìm kiếm viên dạ linh châu được cho là chứa đựng sức mạnh ma thuật nào đó trong truyền thuyết.

Trong khi các khách mời đi thay trang phục và trang điểm, phòng livestream vẫn phát trực tiếp cảnh quan trong khu phố cổ. Người đi qua đi lại đông đúc, có thể thấy ê kíp chương trình đã chi một số tiền lớn để có thể mời rất nhiều người và làm khung cảnh trở nên nhộn nhịp hơn.

Một giờ sau, các khách mời lần lượt chuẩn bị xong đến khu phố cổ, camera trong lúc livestream cũng lần lượt chuyển qua các cảnh. Do trước đó không biết danh tính của các khách mời là gì nên khán giả đều rất mong chờ.

Cảnh mở đầu của buổi phát sóng là một tòa nhà lớn trang trí rực rỡ tươi vui, ngay sau đó nghe thấy được những cuộc đối thoại của người qua đường.

“Nghe nói chưa? Hôm nay thiên kim nhà họ Nguyễn sẽ ném tú cầu để chọn chồng đấy!”

“Nguyễn lão gia là thương gia giàu có bậc nhất ở đây, nếu ai bắt được tú cầu thì sau này sẽ phát đạt lắm nhỉ!”

“Nhưng sao tôi nhớ Nguyễn tiểu thư đã có người trong lòng rồi mà? Tú cầu này chắc chỉ là hình thức thôi.”

“Xì, người trong lòng cái quái gì! Chẳng qua chỉ là một tên du côn giang hồ, Nguyễn lão gia sao có thể gả con gái mình cho loại rác rưởi đó, chứ không thì sao lại tổ chức tuyển chồng ở đây?”

Chỉ vài câu đối thoại đã làm rõ tình hình, khán giả ngay lập tức hiểu ra.

[Tôi hiểu rồi, nhân vật của Nguyễn Ti Anh là thiên kim nhà họ Nguyễn đang ném tú cầu]

[Vậy thì Triệu An Kha rất có khả năng là tên du côn đang muốn cướp tú cầu kia]

[Thú vị thật đấy, một cặp tình nhân bị chia rẽ, liệu họ có bỏ trốn không nhỉ? Thật tò mò quá đi mất!]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 178



Ngay sau đó, có cả tiếng chiêng và tiếng trống vang trời vọng lên, Nguyễn lão gia xuất hiện ở tầng hai của tòa nhà. Ông vẫy tay chào bà con bên dưới và lớn tiếng chúc mừng, cũng long trọng giới thiệu với mọi người về nàng thiên kim tiểu thư nhà mình — Nguyễn tiểu thư.

“Tiểu nữ nhà ta vừa tròn mười sáu, tài sắc vẹn toàn, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, dung mạo cá lặn chim sa, tinh thông cầm kỳ thi họa, hiện đang chờ người đến ngỏ lời cầu hôn…”

Lời giới thiệu dài đến mấy phút chỉ thiếu điều khen ngợi Nguyễn Ti Anh lên đến chín tầng mây. Đám đông phía dưới cũng bắt đầu vang lên những tiếng xôn xao, ồn ào muốn đi xem Nguyễn tiểu thư thế nào.

Rất nhanh, theo sự thay đổi của âm nhạc, Nguyễn tiểu thư với nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên sân khấu. Bộ quần áo đỏ khoác trên người làm nổi bật làn da trắng như tuyết, đầu đội mũ ngọc vàng lấp lánh. Tay chân mảnh mai khẽ múa dưới điệu nhạc du dương, trang sức trên cơ thể lấp lóa làm mọi người chói cả mắt, nhìn là biết con gái của một gia đình giàu có.

“Nguyễn tiểu thư đẹp quá đi mất!”

“Không biết hôm nay ai sẽ may mắn được ôm mỹ nhân về!”

[Chắc chắn là tên du côn giang hồ Triệu An Kha rồi (đầu chó) chứ còn ai vào đây nữa!]

[Cười chết tôi rồi, nhưng sao tên du côn này vẫn chưa đến nhỉ]

Lúc này, Nguyễn tiểu thư còn đang phải thực hiện các quy trình trước khi ném tú cầu. Cô ta cầm quả tú cầu màu đỏ, từ bên trái của tòa nhà chạy nhanh sang bên phải, rồi lại quay về chính giữa, giơ cao quả tú cầu và xoay tròn thật lộng lẫy.

Nha hoàn bên cạnh phải múa kết hợp với cô ta. Đây là các động tác cần thiết của màn mở đầu, vốn rất bình thường và cũng là hợp lý, nhưng không ai ngờ rằng Nguyễn Ti Anh xoay một lúc lại không dừng lại được.

Không biết là đã xoay bao nhiêu vòng, nha hoàn gần như không phân biệt được đông tây nam bắc nữa, xoay đến nỗi chóng mặt suýt ngất đi. May mà Nguyễn Ti Anh kịp thời đỡ được, nhưng đám đông bên dưới đứng xem bắt đầu hoang mang rồi.

“Ủa? Sao tôi cảm thấy hơi chóng mặt nhỉ?”

[Các NPC: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?]

[Trước đây Anh Anh từng quay một cảnh múa, xoay liên tục đến nửa giờ]

[Nha hoàn: Thời buổi này kiếm tiền còn làm cho người ta đầu váng mắt hoa!]

Một lúc lâu sau, nha hoàn mới hồi phục lại, nhân lúc được Nguyễn Ti Anh đỡ thì nha hoàn đã nhanh tay kéo cô ta lại và thúc giục: “Tiểu thư, giờ lành đã đến! Người nên ném tú cầu đi ạ!”

Thế nhưng ngay từ lúc vừa mới khởi động, Nguyễn Ti Anh đã để ý đến mọi người phía dưới nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Triệu An Kha đâu. Nguyễn Ti Anh đã biết đây chính là điểm khó khăn của nhiệm vụ, cô ta cần phải kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Ngay lập tức, cô ta lại dễ dàng thoát khỏi sự kìm kẹp của nha hoàn, vui vẻ nhảy múa còn miệng thì hờn dỗi nói: “Tiểu thư ta đây còn chưa nghĩ kỹ đâu, em gấp gáp gì chứ? Chờ thêm chút nữa…”

Nha hoàn tận tình khuyên nhủ: “Người từ bỏ ý định đi ạ, hôm nay chắc chắn hắn không thể xuất hiện ở đây.”

Nghe đến đây, không chỉ Nguyễn Ti Anh cảm thấy lo lắng mà các bình luận cũng cảm nhận được tình hình không ổn.

[Xong rồi xong rồi, sắp có chuyện rồi]

[Triệu An Kha hiện đang ở đâu?]

[Nếu không ra đi thì sẽ không còn vợ nữa đâu]

Máy quay chuyển hướng, Triệu An Kha vẫn chưa vào thành. Anh ấy đang xếp hàng ở cổng thành, đã đứng chờ đến năm phút.

Triệu An Kha mặc một chiếc áo choàng đen, đầu đội nón cói che mặt, lưng đeo trường kiếm, dáng người cao ráo. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay lớp khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú và ánh mắt như sao sáng, phong độ hiên ngang. Đây đúng là hình ảnh của một vị hiệp khách, khiến bình luận không ngừng la hét.

[Trời ơi, các người gọi người này là du côn sao?]

[Du côn nhà ai lại có vẻ ngoài như thế này chứ?]

[Chẳng trách thiên kim nhà phú thương đã bị thu hút rồi]

[Kha Kha, cố lên! Cướp lấy quả tú cầu kia đi!]

Dưới sự thúc giục của bình luận, Triệu An Kha nhanh chóng đi đến tòa nhà. Anh ấy vừa bước vào thành cổ thì đã bị lính canh cửa ngăn lại.

Lính canh cầm một bức chân dung trông cực kỳ qua loa, nghiêm túc chỉ vào Triệu An Kha và ra hiệu cho anh ấy ra ngoài, miệng hét lên: “Hôm nay không cho phép bất kỳ người đáng nghi nào vào thành!”

Triệu An Kha nhìn bức chân dung với bộ râu xồm xoàm chẳng liên quan cái đinh gì đến mình, nhất thời không biết nói gì, nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ, vén màn che mặt lên và hỏi: “Ngươi thấy ta có giống người này không?”

Nhưng lính canh không nghe giải thích của anh ấy, chỉ thô bạo đuổi anh ấy đi: “Cút cút cút, đi ra đi!”

Không còn cách nào khác, xếp hàng một hồi lâu cuối cùng vẫn là công cốc, Triệu An Kha vẫn bị tàn nhẫn đuổi ra ngoài. Anh chỉ có thể tìm đường khác, buộc phải chuyển ánh mắt sang tường thành bên cạnh và tiếp tục đi về hướng đó.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 179



[Ê kíp chương trình quá đáng rồi, tôi dùng chân vẽ còn đẹp hơn bức chân dung đó]

[Cách một cái màn hình cũng cảm nhận được sự cạn lời của Triệu An Kha, bị mang tiếng xấu]

[Nhìn một cái là biết tất cả là do Nguyễn lão gia mà ra, sẽ không để anh ấy dễ dàng vào thành]

Rồi sau đó Triệu An Kha bắt đầu đi vòng quanh tường thành, cuối cùng tìm được một chỗ có thể leo lên và bắt đầu vận động gân cốt.

Cùng lúc đó, một tòa hoa lâu lớn nhất trong thành hôm nay cũng rất náo nhiệt.

Bà chủ quán đang đứng trước lầu, hăng hái mời gọi: “Các vị khách xin mời vào bên trong, hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi biểu diễn, xin mời mọi người đến ủng hộ!”

Từ Giai Mạn khoác trên mình bộ trang phục xinh đẹp và trên tay cầm quạt tròn, thư thái đứng trên tầng hai rồi nhìn xuống đám đông đang ùn ùn kéo đến, cũng không tỏ ra quá căng thẳng trước buổi biểu diễn. Là một nghệ sĩ, cô ấy đã từng tổ chức không ít buổi biểu diễn rồi, người hâm mộ dưới sân khấu còn đông hơn nhiều.

Vậy cô ấy đứng ở đây làm gì? Chỉ đơn giản là để tìm người thôi. Cô ấy nghĩ có lẽ ê kíp chương trình sẽ không để họ gặp nhau sớm như vậy, mãi cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Từ Giai Mạn là không thể tin nổi, sau đó thì bật cười.

Người đó ở ngay đối diện hoa lâu. Trong một khu đất trống nho nhỏ, Sầm Lâm Vũ mặc một bộ quần áo ăn xin rách rưới, ngồi bệt xuống đất, trước mặt đặt một cái bát sứt. Trông anh ấy hệt như kiểu đã hoàn toàn vô vọng, thể hiện rất chân thực cái cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

[Tôi sắp cười đau cả bụng rồi, sao lại có thể rút ra thẻ ăn xin như thế này được chứ?]

[Mọi người đừng nói gì cả, anh ấy diễn còn siêu giống nữa chứ, rất có hồn]

[Sầm Lâm Vũ: Cậu mới giống ăn xin, cả nhà cậu đều giống ăn xin đấy!]

Tuy rằng đóng vai ăn xin làm người ta gần như suy sụp, nhưng Sầm Lâm Vũ vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Đôi mắt anh vẫn luôn quan sát từng người qua đường nhưng vẫn chẳng hề phát hiện ra điều gì. Ngay lúc Sầm Lâm Vũ đang cảm thấy hết đường xoay xở rồi, có lẽ do Từ Giai Mạn cười quá to, Sầm Lâm Vũ đột nhiên như có linh cảm ngẩng đầu lên, thình lình đối diện với tầm mắt của cô ấy.

Một cái chạm mắt ấy như là trời định, Sầm Lâm Vũ lập tức sống lại, phấn khích giơ tay vẫy vẫy với Từ Giai Mạn để ra hiệu rằng mình đang ở chỗ này. Còn Từ Giai Mạn đã nhìn thấy anh ấy từ lâu rồi, cũng vẫy vẫy cây quạt với anh ấy.

Sầm Lâm Vũ lập tức không thể chờ đợi được nữa đứng lên, muốn vọt vào trong hoa lâu đi tìm Từ Giai Mạn để nhanh chóng hội họp với cô ấy. Thế nhưng vừa mới đi đến cửa, Sầm Lâm Vũ đã bị bà chủ ngăn cản.

Bà chủ: “Cái đồ ăn xin nghèo kiết xác này, không biết tự nhìn xem mình là cái loại gì à? Đừng có mà đứng trước cửa nhà bọn ta, thật xúi quẩy.”

Sầm Lâm Vũ bị chỉ trích to đầu: “...... Sao cái miệng ngươi ác độc thế hả!”

[NPC này khí thế to quá, diễn đỉnh thật]

[Ha ha ha, ăn xin nghèo kiết xác, hình tượng quá tiêu chuẩn luôn rồi!]

Ngay sau đó Sầm Lâm Vũ đã bị người hầu của hoa lâu tóm lấy cánh tay, hất văng anh ấy về phía chỗ quầy hàng đã ngồi ăn xin.

Người hầu: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à? Ngươi đi đầu thai luôn đi, có khi còn có nhiều cơ hội hơn đấy!”

Trước khi đi, người hầu còn nhổ một ngụm nước bọt về phía anh ấy. Sầm Lâm Vũ cứ thế nằm trên mặt đất, hồn bay phách lạc khóc không ra nước mắt. Anh ấy biết ngay ê kíp chương trình không tốt bụng như thế đâu mà! Trước mắt tuy rằng tìm thấy người quen rồi, nhưng để tụ họp được thì đúng là khó như lên trời, càng đừng nói đến việc đi tìm dạ linh châu gì đó.

Khi Sầm Lâm Vũ bình tĩnh lại rồi và ngẩng đầu nhìn về phía Từ Giai Mạn một lần nữa, anh ấy mới phát hiện ra bên cạnh cô ấy có ít nhất bốn tên hộ vệ, khéo có khi chạy đằng trời. Mà hiện giờ mình vào còn không vào được, trừ phi có tiền. Nhưng anh ấy là tên ăn xin đấy, chỉ ăn xin thôi thì đến ngày tháng năm nào mới giàu lên được?

[Đây là nhóm khách mời đầu tiên được gặp nhau từ đầu đến giờ nhỉ]

[Trước mắt thì Vũ Vũ cũng là khách mời khốn khổ nhất, không ai sánh bằng]

[Mọi người vừa bắt đầu đã cảm nhận được chút cảm giác địa ngục rồi]

[Kế hoạch của ê kíp chương trình chưa bao giờ là trò đùa]

Theo sự xuất hiện lần lượt của hai nhóm khách mời, ống kính cũng đi đến một nơi biểu diễn vô cùng hoành tráng bên đường. Giữa các nàng vũ nữ Tây Vực gợi cảm thướt tha, có một người lười biếng lén trà trộn vào trong đó.

Kiều Nại đội vải xanh ngần, thắt lưng đeo ngọc bích, mặc trang phục múa bay bay, chân trần đứng trên thảm đang nhẹ nhàng múa trong gió. Vóc dáng thanh mảnh như liễu, làn da trắng như sứ và đôi mắt sáng ngời lấp lánh, tất cả đều thu hút ánh nhìn của mọi người, khiêu chiến thị giác và nhịp tim của họ.

[A a a! Sao bé Nại nhà tôi lại đẹp đến thế này!]

[Cuối cùng cũng biết vì sao Hoàng A Mã không thả Hương phi]

[Bồ nghĩ Hoàng đế ngày xưa chinh phạt Tây Vực chỉ vì mấy chùm nho khô thôi ư]

[Tít, thẻ nhân vật Trụ Vương, từ đây quân vương bất tảo triều, trẫm phải làm hôn quân thôi!]
 
Back
Top Bottom