Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 740: Chương 740



"Bác đừng vội, hôm nay chúng ta cứ từ từ uống.

Nhà hàng của chúng cháu đóng cửa cũng muộn, cho dù có đóng cửa thì chúng ta vẫn có thể uống tiếp.

Dù sao đây cũng là nhà hàng của em gái cháu."

Ba Liễu Phương Lâm mím môi, hỏi: "Nhà hàng này là của em gái cậu? Nhưng chẳng phải nó đang đi học sao?"

Lâm Trạch Tây đáp: "Vâng ạ, nhà hàng này là của em gái cháu.

Đi học đại học đâu có ảnh hưởng gì, cứ thuê người làm là được."

Ba Liễu Phương Lâm lẩm bẩm: "Con gái con đứa, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, có cửa hàng lớn như vậy để làm gì?"

Lâm Trạch Tây cười khẩy: "Em gái cháu đã lấy chồng rồi.

DTV

Không chỉ có cửa hàng này, mà nhà máy thực phẩm của ba mẹ cháu cũng giao hết cho em ấy rồi.

Còn cháu thì ngày nào cũng phải đi làm thuê cho em ấy."

Ba Liễu Phương Lâm cả đời chỉ mong có con trai nối dõi tông đường, nghe vậy thì không thể nào hiểu nổi: "Ba mẹ cậu không để nhà máy lại cho cậu, mà lại cho con gái đã có chồng?"

"Có gì đâu ạ? Nhà cháu có bốn anh em trai, cộng lại cũng không bằng một đứa em gái, đương nhiên phải cho em ấy rồi."

Ba Liễu Phương Lâm trợn tròn mắt, cạn lời.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, Liễu Phương Lâm vừa ghen tị với Tô Ý, vừa cảm thấy xấu hổ thay cho ba mình.

Bình thường, ông ta nói mấy lời này trước mặt cô ấy và mẹ thì cũng đành, đằng này lại nói trước mặt người ngoài, thật mất mặt.

Cô ấy lo lắng nhìn Tô Ý, nhỏ giọng nói: "Ba mình chắc là uống say rồi, cậu đừng để bụng.

Ông ấy là người..."

Tô Ý nhìn Liễu Phương Lâm tỏ vẻ trấn an, cho biết cô không để bụng.

Ngược lại, cô cũng muốn xem rốt cuộc Lâm Trạch Tây đang bày trò gì.

Hôm nay, anh nhất định muốn cho ba Liễu Phương Lâm một bài học.

Phải nói rằng lúc này, ba Liễu Phương Lâm thực sự bị sốc nặng.

Ông ta lắp bắp nửa tiếng đồng hồ, không biết đang lầm bầm cái gì.

Đột nhiên, ông ta lôi từ trong túi áo ra một bức ảnh đưa cho Liễu Phương Lâm: "Tao đã nói với mày rồi, chuyện hôn nhân đại sự phải để tao quyết định.

Làm công nhân trong xưởng tư nhân làm sao so sánh được với công nhân chính thức của nhà nước.

Hơn nữa, người ta là con trai của giám đốc nhà máy."

Liễu Phương Lâm nhận lấy bức ảnh, ngạc nhiên nhìn ba mình: "Ba, ba làm gì vậy?"

Ba Liễu Phương Lâm hừ lạnh một tiếng: "Nói cho mày biết, đây là ảnh người ta nhờ người mai mối gửi đến.

Con trai của giám đốc nhà máy kem ở huyện mình, điều kiện gia đình tạo đều đã tìm hiểu rõ ràng rồi.

Lúc nào rảnh, mày theo tao về nhà một chuyển, gặp mặt người ta.

Vừa dứt lời, Lâm Trạch Tây và Tô Ý đều sững người.

Liễu Phương Lâm không ngờ ba mình lại đột ngột làm như vậy, sắc mặt tái nhợt: "Con không đi, con còn phải đi học!"

Ba Liễu Phương Lâm khịt mũi: "Học cái gì mà học? Học bốn năm nữa ra trường chẳng phải cũng phải vào nhà máy làm công nhân sao? Bây giờ mày gả cho người ta, khỏi mất công học bốn năm, có thể vào nhà máy làm công nhân chính thức luôn, còn kiếm được thêm bốn năm tiền lương, tốt biết mấy!"

Liễu Phương Lâm xấu hổ đến mức cắn chặt môi: "Có đánh c.h.ế.t con cũng không về.

Bất kể gã ta là con trai ai, con cũng không thích!"

Vừa dứt lời, ba Liễu Phương Lâm đã đập bàn: "Chuyện này không do mày quyết định."

Liễu Phương Lâm cũng đứng phắt dậy: "Con đã nói rồi, trừ khi con chết."

Ba Liễu Phương Lâm say rượu, lớn tiếng quát: "Vậy thì hôm nay tao đánh c.h.ế.t mày! Cũng phải đưa mày về nhà."

Chưa đợi ông ta đứng dậy, Lâm Trạch Tây đã đưa tay ấn ông ta xuống ghế: "Bác à, cháu nể mặt bác là ba của Phương Lâm, có ơn nuôi dưỡng cô ấy nên mới gọi một tiếng bác.

Nhưng chuyện bác vừa làm thật sự quá đáng.

Liễu Phương Lâm đã trưởng thành rồi, có quyền tự mình quyết định cuộc sống của mình.

Sao bác có thể ép buộc cô ấy như vậy?"

Ba Liễu Phương Lâm giãy giụa, nhưng không thể thoát ra..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 741: Chương 741



"Liên quan gì đến cậu! Tôi còn tưởng nhà hàng này là của cậu, hóa ra cậu cũng chỉ là kẻ thất nghiệp, vậy mà cũng đòi theo đuổi con gái tôi!"

Lâm Trạch Tây cũng không khách sáo đáp trả: "Phương Lâm có đồng ý hay không là lựa chọn của cô ấy, cháu sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy.

Nhưng cho dù cô ấy không đồng ý, bác cũng không có quyền ép buộc cô ấy về nhà.

Bác đang bán con gái chắc?"

Ba Liễu Phương Lâm tức giận đến mức mặt mày đỏ gay, hất tay Lâm Trạch Tây ra.

"Tao không cần mày dạy bảo."

Nói xong, ông ta định lao vào đánh Lâm Trạch Tây.

Nhưng ông ta vốn không phải là đối thủ của Lâm Trạch Tây, nên quay sang muốn lôi Liễu Phương Lâm đi, nhưng bị cô ấy né tránh.

Thấy ba mình hành động như vậy, Liễu Phương Lâm vừa tức giận vừa xấu hổ.

Những ký ức đau khổ từ nhỏ đến lớn ùa về.

"Đủ rồi! Ba còn biết xấu hổ nữa không hả! Ba không cần mặt mũi nhưng con vẫn cần thể diện đấy!"

"Nếu ba còn làm loạn nữa, con sẽ báo cảnh sát!"

Nói xong Liễu Phương Lâm kiên quyết đi xuống lầu.

Mẹ Liễu Phương Lâm xấu hổ vô cùng, vừa cảm thấy hành động của chồng thật sự mất mặt, vừa thương con gái.

Bà ấy định đứng dậy khuyên can, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã khuỵu xuống đất.

Mẹ Liễu Phương Lâm ngất xỉu, Lâm Trạch Tây vội vàng cõng bà ấy xuống lầu.

Mọi người vội vã đưa bà đến bệnh viện gần nhất, thẳng tiến vào phòng cấp cứu.

Ngoài cửa phòng bệnh, ba Liễu Phương Lâm vẫn còn lầm bầm mắng chửi.

Liễu Phương Lâm không còn tâm trí đâu mà cãi nhau với ông ta nữa, cô ấy chỉ biết khóc, lo lắng cho sức khỏe của mẹ.

Tô Ý ngồi bên cạnh không giúp được gì, chỉ có thể liên tục an ủi, hỏi han: "Trước đây bác gái đã từng đi khám sức khỏe chưa? Có tiền sử bệnh gì không?"

Liễu Phương Lâm cắn môi, lắc đầu: "Không.

Nhưng mà sức khỏe của mẹ tớ vốn không tốt lắm, bà lại hay chán ăn."

DTV

Lâm Trạch Tây nhìn Liễu Phương Lâm khóc nức nở, trong lòng cũng áy náy: "Vừa rồi là do anh không kiềm chế được, nếu như anh nhịn một chút thì bác gái cũng sẽ không bị ngất xỉu như vậy."

Liễu Phương Lâm áy náy lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng là vì muốn bênh vực cho em.

Là nhà em không tốt, mọi người có lòng mời cơm, kết quả lại thành ra như vậy.

Em ở đây là được rồi, hai người về trước đi!"

Lâm Trạch Tây nhất quyết không chịu đi: "Em ở đây một mình sao được? Chờ bác gái khám xong rồi tính sau."

Mọi người lại chờ thêm một lúc, một lát sau, một vị bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đi tới.

"Mấy người đưa bệnh nhân đến muộn quá.

Bệnh nhân nghi ngờ bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cần phải làm thêm một số xét nghiệm nữa.

Mọi người đến làm thủ tục nhập viện trước đi."

Nghe thấy hai chữ "ung thư dạ dày", Liễu Phương Lâm sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Ba Liễu Phương Lâm đang lẩm bẩm mắng chửi bên cạnh cũng ngớ người, quay đầu lại: "Sao có thể như vậy được? Người đang khỏe mạnh như vậy, sao tự dưng lại bị ung thư?"

Thấy Liễu Phương Lâm bàng hoàng Lâm Trạch Tây vội vàng kéo ba Liễu Phương Lâm đi làm thủ tục nhập viện.

Ba Liễu Phương Lâm nghe ngóng được, biết là chữa ung thư dạ dày rất tốn kém nên đã đổi ý.

"Không được nhập viện, không được nhập viện.

Ung thư dạ dày không chữa khỏi đâu, nhập viện cũng chỉ tốn tiền."

Nói xong ông ta định bỏ về.

Liễu Phương Lâm ngăn ông ta lại: "Chữa được hay không phải do bác sĩ nói, phải đợi bác sĩ kiểm tra kỹ càng rồi mới biết được."

Ba Liễu Phương Lâm hừ lạnh một tiếng: "Mày có tiền thì chữa cho mẹ mày đi! Tao không bỏ ra một đồng nào đâu!"

Liễu Phương Lâm vốn đã không hy vọng gì vào ba mình, nhưng không ngờ ông ta lại không cho mẹ cô ấy đi kiểm tra.

Cô tức giận nói: "Mẹ con chăm sóc ba cả đời, tại sao ba lại không chịu chữa bệnh cho mẹ?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 742: Chương 742



"Được rồi, ba không chịu chi tiền đúng không? Vậy thì ba trả lại tiền học bổng của con đây."

Ba Liễu Phương Lâm lầm bầm: "Tiền học bổng gì? Mày tiêu hết rồi còn gì!"

Liễu Phương Lâm tức giận đến mức đưa tay vào túi áo khoác của ông ta: "Từ khi đến Bắc Kinh, con chưa từng tiêu một đồng nào của ba."

Ba Liễu Phương Lâm đương nhiên giằng co, không cho cô ấy lấy.

Lâm Trạch Tây thấy vậy, vội giữ c.h.ặ.t t.a.y ông ta ra sau lưng.

Liễu Phương Lâm nhân cơ hội lấy hết tiền trong túi ông ta ra, chỉ chừa lại mấy đồng tiền lẻ.

"Ba không muốn chữa bệnh cho mẹ con, vậy thì bây giờ ba có thể đi được rồi!"

Ba Liễu Phương Lâm thấy mình không phải là đối thủ của Lâm Trạch Tây, không dám làm càn, chỉ có thể tức giận buông lời cay độc: "Được, được, được! Mẹ mày sau này giao cho mày lo, khi về đến nhà thì tao sẽ đi ly hôn! Đời này đừng hòng tao đưa một đồng nào cho hai mẹ con mày nữa!"

Nói xong, ông ta phủi m.ô.n.g bỏ đi.

Nhìn người ba vô tình bạc nghĩa bỏ đi, Liễu Phương Lâm vừa đau lòng, vừa thương mẹ mình.

Nhưng đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Bệnh đau dạ dày của mẹ cô ấy, nói cho cùng là do mấy chục năm qua sống quá áp lực.

Bây giờ ba cô ấy đã đi rồi, xem như là thoát khỏi một nỗi khổ.

Ba Liễu Phương Lâm đã rời đi, Lâm Trạch Tây vội vàng giúp Liễu Phương Lâm làm thủ tục nhập viện cho mẹ cô ấy, rồi giúp đỡ đưa bà ấy vào phòng bệnh.

Lúc này, tâm trạng của Liễu Phương Lâm rất phức tạp, không biết nên cảm ơn hai người họ như thế nào.

Thấy trời đã muộn, cô ấy giục hai người về trước, mình ở lại chăm mẹ.

Lâm Trạch Tây muốn ở lại, nhưng nghĩ hai mẹ con cũng muốn ở riêng với nhau bèn đồng ý đưa Tô Ý về trước.

"Phương Lâm, em đừng lo lắng, lúc nãy anh đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói chỉ dựa vào kinh nghiệm của bản thân nên mới phán đoán có khả năng là ác tính, nhưng cụ thể thế nào thì phải đợi ngày mai làm thêm một số xét nghiệm nữa mới khẳng định được.

Mọi chuyện vẫn còn hy vọng."

Tô Ý cũng an ủi: "Đúng vậy, cho dù kết quả có không tốt đi chăng nữa, thì vẫn có thể chữa trị được."

Hai người an ủi Liễu Phương Lâm một hồi, rồi mới rời đi.

Trên đường về, Tô Ý thấy Lâm Trạch Tây ủ rũ bèn an ủi: "Anh ba, chuyện gì cũng phải nghĩ theo hướng tích cực.

Tuy bác gái bị bệnh, nhưng may mà phát hiện kịp thời.

Ba của Phương Lâm tuy vô trách nhiệm, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để Phương Lâm thoát khỏi ông ta."

Lâm Trạch Tây nghĩ cũng có lý, gật đầu: "Dù sao thì chuyện của Phương Lâm và bác gái, anh nhất định sẽ giúp đỡ.

Sáng mai anh sẽ đến."

Tô Ý cũng gật đầu: "Bệnh viện này có người quen của mẹ em, lát nữa về em sẽ nhờ bác ấy giúp đỡ, mai sắp xếp một bác sĩ giỏi để khám lại cho bác gái, anh cứ yên tâm.

….

DTV

Trưa hôm sau.

Biết tin mẹ Liễu Phương Lâm phải nhập viện, Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu cũng đến bệnh viện.

Khi hai người đến bệnh viện cùng Tô Ý, Lâm Trạch Tây đã ở đó từ sáng sớm, đang giúp Liễu Phương Lâm đưa mẹ cô ấy đi làm các xét nghiệm.

Không chỉ vậy, Tô Nhân còn chuẩn bị rất nhiều đồ đến thăm.

Sự nhiệt tình của mọi người khiến Liễu Phương Lâm cảm động đến nghẹn ngào, cô ấy không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn.

So với người ba vô trách nhiệm kia, những người bạn không có quan hệ m.á.u mủ này mới là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô ấy.

Tô Ý còn gọi riêng Liễu Phương Lâm ra, đưa cho cô ấy một phong bì.

Liễu Phương Lâm sờ vào phong bì, cảm nhận được độ dày của nó thì định trả lại.

"Chuyện tiền bạc, tớ sẽ nghĩ cách khác.

Số tiền lấy từ ba tớ hôm qua, tạm thời đã đủ chi trả viện phí rồi."

Tô Ý lại nhét phong bì vào túi áo cô ấy: "Số tiền này coi như là ứng trước cho cậu.

Bạn học Liễu, cố gắng lên nhé, tớ còn đang chờ cậu đến làm việc cho xưởng thực phẩm của nhà tớ đấy.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 743: Chương 743



Liễu Phương Lâm đỏ hoe mắt: "Nhiều quá, chờ bệnh tình của mẹ tớ ổn định, tớ sẽ đi làm thêm chỗ khác để trả nợ cho cậu."

Tô Ý gật đầu: "Chuyện đó để sau hẵng hay, kết quả kiểm tra thế nào rồi?"

Tô Ý vừa dứt lời, vị bác sĩ mà Triệu Lam liên lạc giúp đã đi tới.

Vị bác sĩ vừa đi vừa mỉm cười, nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa phòng bệnh, ông ấy lên tiếng: "Tin tốt đây, tối qua là chẩn đoán nhầm thôi.

Mẹ cô chỉ bị viêm loét dạ dày mãn tính thôi, không có gì nghiêm trọng.

Tôi sẽ kê đơn thuốc, bà ấy có thể xuất viện rồi."

Liễu Phương Lâm ngây người, vui mừng nhìn Tô Ý:

“Mẹ tớ không bị ung thư dạ dày sao?"

Tô Ý cũng vui mừng lắc tay cô ấy, chạy vào phòng bệnh báo tin vui.

Mọi người nghe nói mẹ Liễu Phương Lâm không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui mừng cho cô ấy.

Hôm qua, khi vừa biết mình bị bệnh, mẹ Liễu Phương Lâm đã nghĩ quẩn, chỉ muốn c.h.ế.t cho xong chuyện, không muốn liên lụy đến con gái.

Bây giờ nghe nói mình không sao, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, muốn xuất viện về nhà.

Liễu Phương Lâm kéo bà ấy lại: "Chờ bác sĩ kê đơn thuốc xong đã, con đưa mẹ về nhà nghỉ."

Mẹ Liễu Phương Lâm lắc đầu: "Mẹ về quê thôi! Mẹ ở đây chỉ làm chậm trễ việc học của con, lại còn tốn kém."

Lần này, Liễu Phương Lâm nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với ba mình.

Mặc dù mẹ cô ấy được chẩn đoán nhầm, nhưng đây cũng là cơ hội trời cho.

Bây giờ mẹ cô ấy đã không sao, cô ấy không muốn mẹ mình quay lại cái nơi quỷ quái ấy nữa.

Cô ấy kiên quyết nói: "Mẹ, mẹ nể mặt con, đừng về đó nữa được không?"

Mẹ Liễu Phương Lâm ngập ngừng: "Không về nữa?"

Liễu Phương Lâm gật đầu lia lịa: "Từ nay về sau, con sẽ làm thêm kiếm tiền nuôi mẹ, con có ăn thì sẽ có phần của mẹ."

Mẹ Liễu Phương Lâm sống hơn nửa đời người, cũng khổ sở hơn nửa đời người.

Nghe con gái nói vậy, bà ấy không kìm được nước mắt: "Con bé ngốc này, bây giờ con còn phải đi học, hơn nữa mẹ còn khỏe mạnh, có thể tự lo cho bản thân."

Thấy hai mẹ con lời qua tiếng lại, người muốn đi, người muốn ở lại, Lâm Trạch Tây vội vàng góp ý:

"Bác gái, thực ra bác ở lại đây với Phương Lâm cũng tốt.

Bọn con đều là người ở đây, chỉ có Phương Lâm một mình ở xa, đến ngày lễ tết cũng cô đơn lắm."

"Hơn nữa, bác cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, lát nữa cháu sẽ tìm xem gần trường học có công việc gì nhàn hạ một chút để giới thiệu cho bác, như vậy bác cũng không phải lo lắng cho Liễu Phương Lâm vất vả."

Nói xong Lâm Trạch Tây liếc mắt nhìn Tô Ý, ra hiệu cô cũng khuyên nhủ.

Tô Ý nghĩ ngợi một lát, mỉm cười đề nghị: "Bác gái, nhà hàng mà hôm qua chúng ta đến thế nào ạ? Vừa hay dạo này bên đó đang tuyển nhân viên phục vụ, công việc chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh, khi nào đông khách thì hơi vất vả một chút."

"Nếu không thì đến nhà máy thực phẩm cũng được, công việc bên đó nhàn hạ hơn, chỉ có điều hơi xa trường học một chút."

Mẹ Liễu Phương Lâm nghe nói mình có thể ở lại làm việc, lại còn kiếm được tiền, đôi mắt vốn ảm đạm bỗng sáng lên:

"Vất vả thì bác không sợ, bình thường ở quê bác cũng hay làm việc nhà, làm ruộng.

Nhưng bác vụng về lắm, chưa từng làm công việc này bao giờ, không biết có được không?"

Tô Ý nghe bà ấy đồng ý thì mỉm cười nhìn Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm: "Chắc chắn là được.

DTV

Bác gái cứ nghỉ ngơi hai ngày đi, hai hôm nữa cháu dẫn bác đến nhà hàng làm quen, chắc chắn là không vấn đề gì."

Lần này mẹ Liễu nằm viện, tiền khám chữa bệnh cộng thêm thuốc men tất cả chưa đến mười tệ, điều này nằm ngoài dự đoán của Liễu Phương Lâm.

Cô ấy thầm nghĩ chắc là ông trời thương xót hai mẹ con, cuối cùng cũng đứng về phía họ một lần..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 744: Chương 744



Vì mẹ đã không sao, Liễu Phương Lâm trả lại toàn bộ số tiền Tô Ý đã đưa trước đó.

Tô Ý từ chối: “Bác gái còn phải chi tiêu nữa, cậu cứ giữ lấy cho yên tâm."

Nhưng Liễu Phương Lâm kiên quyết không nhận: “Tớ vẫn còn tiền, lần trước cậu đã ứng trước cho tớ một tháng rồi.

Hơn nữa, bây giờ cũng không cần dùng đến tiền, tớ giữ cũng không yên tâm."

Thấy vậy, Tô Ý đành phải cất tiền đi,

Sau khi mọi người rời đi, Lâm Trạch Tây ở lại giúp Liễu Phương Lâm làm thủ tục xuất viện cho mẹ cô ấy.

DTV

Anh thu dọn đồ đạc, lái xe đưa hai mẹ con về nhà khách.

Đến nơi, hỏi han một hồi họ mới biết ba Liễu đã trả phòng và rời đi từ tối hôm qua.

Hành lý trong phòng cũng bị ông ta mang đi hết, chỉ còn lại ít quần áo thay ra của mẹ Liễu được nhét tạm cho nhân viên lễ tân.

Nhân viên lễ tân đang phân vân có nên vứt đi hay không thì thấy họ quay lại, vội vàng đưa cho họ.

Chứng kiến cảnh tượng này, mẹ Liễu không khỏi chạnh lòng.

Bà ấy không ngờ người chồng đầu ấp tay gối bao nhiêu năm lại có thể đối xử với mình như vậy.

Ban đầu bà ấy nghĩ ông ta chỉ là nóng tính, cố gắng nhường nhịn một chút là có thể sống với nhau.

Nhưng sau chuyện này, bà ấy buộc phải thừa nhận rằng người đàn ông này đã hoàn toàn thay đổi.

Thấy mẹ buồn, Liễu Phương Lâm an ủi: “Mẹ, ông ấy đi rồi thì thôi, mẹ đừng buồn nữa."

Mẹ Liễu ừ một tiếng: “Mẹ không buồn.

Từ nay mẹ sẽ sống với con gái ở Bắc Kinh, tha hồ mà hưởng phúc."

Liễu Phương Lâm mỉm cười gật đầu: “Vâng, vậy số quần áo này chúng ta cũng không cần nữa, lát nữa con đưa mẹ đi mua vài bộ mới."

Nghe vậy, mẹ Liễu bừng tỉnh, vội vàng ôm lấy túi quần áo vào lòng: “Cái con bé này, lại tiêu hoang rồi.

Quần áo này vẫn còn tốt mà."

Thấy mẹ cười, Liễu Phương Lâm cũng cảm thấy an lòng.

Hai mẹ con định đi bộ về ký túc xá nhà hàng thì Lâm Trạch Tây nhất quyết đòi đưa họ đi: “Em gái anh dặn nhất định phải đưa hai mẹ con em về an toàn, nếu không nó sẽ trốn học chạy đến đây đấy."

Tuy nói như thể bị ép buộc, nhưng Liễu Phương Lâm nào có không hiểu được tấm lòng của anh.

Nghĩ đến ơn huệ của anh đối với hai mẹ con, cô quyết định sau này sẽ từ từ báo đáp.

Ký túc xá nhà hàng bên kia cũng không cần phải sắp xếp gì nhiều, Tạ Tiểu Quyên và những người khác đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.

Lúc họ đến, Tạ Tiểu Quyên và mọi người đang nghỉ ngơi trong ký túc xá.

Nhìn thấy họ, mọi người nồng nhiệt chào đón.

"Chị Phương Lâm, phòng của bác gái hôm nay bọn em đã dọn dẹp xong rồi, chị đưa bác gái vào xem có vừa ý không"

Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, mẹ Liễu cảm ơn không ngừng.

Tạ Tiểu Quyên xua tay: “Bác gái đừng khách sáo, tất cả chúng cháu đều là người tỉnh khác đến đây, lúc trước cũng là giúp đỡ lẫn nhau.

Hơn nữa, chị Phương Lâm là bạn tốt của chị Tô Ý, thì chính là bạn tốt của tất cả chúng cháu."

"Đúng vậy, bác gái cứ yên tâm ở đây, sau này có việc gì thì cứ tìm chúng cháu."

Liễu Phương Lâm cũng cảm động đáp lễ từng người một, sau đó mới đưa mẹ về phòng thu dọn đồ đạc.

…..

Hôm sau, mẹ Liễu chính thức đi làm.

Ban đầu Liễu Phương Lâm không yên tâm, nhưng buổi sáng cô ấy có lớp, không thể nào bỏ được.

Đành phải đợi đến trưa tan học mới có thời gian đến xem sao.

Biết cô ấy lo lắng nên khi tan học, Tô Ý đợi cô ấy cùng đi.

Khi hai người đến nhà hàng mẹ Liễu đang lau bàn, quần áo chỉnh tề, tóc búi gọn gàng, động tác nhanh nhẹn.

Tô Ý không nhịn được cười nói: "Cháu đã nói là cháu nhìn không lầm mà, bác gái mới đến nửa ngày mà đã quen việc rồi."

Thấy hai người đến, mẹ Liễu cười híp mắt: “Mọi người đều chăm sóc bác, giao cho bác những việc nhẹ nhàng, ở ký túc xá cũng giúp đỡ bác rất nhiều.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 745: Chương 745



Nhìn thấy mẹ tràn đầy sức sống, như biến thành một con người khác, Liễu Phương Lâm đã hoàn toàn yên tâm.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, Liễu Phương Lâm bắt đầu giải quyết chuyện của ba mình.

Đầu tiên, cô ấy gọi điện cho trưởng thôn nhờ ông ấy tìm ba mình, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ông ta đâu.

Mấy ngày sau, Liễu Phương Lâm lại gọi điện cho trưởng thôn.

Lần này ông ta ở nhà, nhưng khi nghe nói là điện thoại của cô ấy thì nhất quyết không chịu nghe máy.

Trưởng thôn cũng thấy kỳ lạ, hỏi han một hồi mới biết chuyện đã truyền khắp làng.

Nghe nói ba Liễu định ly hôn, còn nói với cả làng rằng sau khi hai người đến Bắc Kinh, mẹ Liễu không chịu về quê mà muốn ở lại hưởng phúc với con gái.

Ông ta không còn cách nào khác nên mới phải ly hôn.

Nghe trưởng thôn kể lại, Liễu Phương Lâm vừa tức vừa buồn cười.

Tuy nhiên, cô ấy không có ý định nhẫn nhịn, lập tức nói với trưởng thôn: "Chú ơi, đúng là mẹ cháu đang ở lại Bắc Kinh, nhưng không phải vì lý do gì khác, mà là vì mẹ cháu bị ngất xỉu ở Bắc Kinh, đưa vào bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị ung thư dạ dày.

Nghe nói phải mổ, tốn rất nhiều tiền nên ba cháu đã lập tức bỏ trốn khỏi bệnh viện.

Sau đó cháu đến nhà khách hỏi thăm mới biết ông ấy đã trả phòng và về quê."

Nghe vậy, trưởng thôn vô cùng phẫn nộ: “Chú đã nghi ngờ chuyện này có gì đó không ổn rồi mà! Không ngờ ba cháu lại có thể làm ra chuyện như vậy! Chủ sẽ không tha cho ông ta đâu!"

"Đúng rồi, cháu gái à, bây giờ mẹ cháu thế nào rồi?"

Liễu Phương Lâm cụp mắt xuống, tuy không muốn trù ẻo mẹ mình, nhưng để ly hôn thuận lợi và lấy lại được tiền, cô ấy chỉ có thể bất chấp tất cả: “Chú ơi, hiện tại mẹ cháu cần phẫu thuật, cần một số tiền lớn.

Cháu chỉ là sinh viên, gọi điện cho ba cháu là muốn hỏi xem ông ấy có thể gửi số tiền thưởng học bổng trước đây của cháu cho cháu được không?"

"Hồi đó, tỉnh, thành phố và huyện thưởng cho cháu tổng cộng một nghìn tệ, số tiền đó cháu chưa từng động đến, đều nằm trong tay ba cháu."

Trưởng thôn nắm rõ số tiền thưởng học bổng của cô ấy.

Khi xưa, trước khi Liễu Phương Lâm lên đại học, gia đình cô ấy xảy ra chuyện ồn ào, số tiền đó đều bị ba Liễu lấy hết, ông ấy cũng biết chuyện này.

Vì vậy, ông ấy lập tức đồng ý: “Cháu yên tâm, chuyện này cứ để chú lo liệu.

Nếu ông ta không chịu đưa, chú sẽ lên huyện tìm lãnh đạo, không sợ lãnh đạo huyện thì chú tìm lên thành phố, lên tỉnh, nhất định sẽ đòi lại số tiền đó cho cháu."

Nói xong, trưởng thôn lại hỏi: "Cháu nói với mẹ cháu hãy yên tâm dưỡng bệnh, chuyện ly hôn chú sẽ không đồng ý đâu."

DTV

Liễu Phương Lâm đang vui mừng thì nghe thấy câu nói sau cùng, cô ấy khựng lại, vội vàng giải thích: “Chú ơi, mẹ cháu đã nói rồi, mẹ cháu đồng ý ly hôn.

Trải qua chuyện này, hai người họ không thể sống với nhau được nữa, chi bằng ly hôn cho dứt khoát."

Dường như trưởng thôn vẫn còn do dự: “Thật sự muốn ly hôn sao?"

Giọng điệu của Liễu Phương Lâm vô cùng kiên định: “Vâng ạ, nhất định phải ly hôn!"

"Được rồi, chú biết rồi.

Cháu chờ tin tốt của chủ đi."

Không biết trưởng thôn đã dùng cách gì, chỉ trong vòng một tuần mà Liễu Phương Lâm đã nhận được tiền.

Tuy chỉ có hơn chín trăm tệ, nhưng dù sao tiền cũng đã đến tay cô ấy.

Hơn nữa, trưởng thôn còn nói trong nhà chỉ còn lại chừng đó, đã gửi hết cho cô ấy rồi.

Không chỉ vậy, trưởng thôn còn gửi giấy chứng nhận ly hôn của mẹ cô ấy đến cho.

Khi Liễu Phương Lâm đưa giấy chứng nhận ly hôn và sổ tiết kiệm cho mẹ, mẹ cô ấy cầm hai cuốn sổ nhỏ, nước mắt giàn giụa.

Trong lòng Liễu Phương Lâm ngổn ngang trăm mối, an ủi mãi mà mẹ cô ấy vẫn không nín khóc.

Cuối cùng, cô ấy đành nói đùa: "Mẹ, người cũ không đi sao người mới tới.

Sau này đến Bắc Kinh, nếu gặp người phù hợp thì mẹ cứ tìm hiểu, con ủng hộ mẹ hết mình.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 746: Chương 746



Nghe vậy, mẹ Liễu bật cười, giả vờ giận dữ đánh yêu Liễu Phương Lâm một cái: “Cái con bé này, lúc này rồi mà còn trêu chọc mẹ."

Nói xong, bà ấy không khỏi cảm thán: “Không phải mẹ buồn, mà là vì quá vui mừng.

Ban đầu mẹ cứ nghĩ cả đời này cứ thế mà trôi qua, chẳng còn gì để mong đợi nữa."

"Thật không ngờ, có một ngày mẹ có thể cầm trong tay số tiền lớn như vậy, hơn nữa còn được ly hôn."

Nói xong, mẹ Liễu trả lại sổ tiết kiệm cho Liễu Phương Lâm: “Con cầm lấy đi, cần chi tiêu gì thì cứ lấy mà dùng.

Bây giờ mẹ cũng đã có thể tự kiếm tiền rồi, sau này con muốn mua gì thì mua, đừng tự ép bản thân mình nữa."

Liễu Phương Lâm rưng rưng nước mắt, đẩy sổ tiết kiệm trở lại: “Mẹ, mẹ cứ giữ lấy đi.

Tiền lương làm thêm mỗi tháng của con cũng đủ chi tiêu rồi.

Sau này con sẽ đưa tiền cho mẹ, chúng ta cùng nhau tiết kiệm."

Mẹ Liễu hài lòng gật đầu: “Ừ, mẹ sẽ giữ giúp con, sau này con kết hôn, mẹ sẽ đưa lại cho con."

Nghe đến chuyện kết hôn, Liễu Phương Lâm ngại ngùng, vội vàng chuyển chủ đề.

DTV

Bên kia.

Mấy ngày nay, Lâm Trạch Tây ngày đêm bận rộn ở nhà máy sắp xếp giao hàng.

Trước đó, vì chuyện gia đình Liễu Phương Lâm đến và mẹ cô ấy phải nằm viện, anh đã tốn không ít thời gian.

Bây giờ mọi người đã ổn định, anh dồn toàn bộ tâm sức vào nhà máy thực phẩm, bù đắp lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ.

Thấy anh ăn ngủ đều ở nhà máy, tối cũng không về nhà, Tô Nhân xót con trai nên nấu canh mang đến cho anh, rồi lại hỏi Tô Ý xin nước suối linh tuyền để anh bồi bổ cơ thể, cuối cùng mới không bị kiệt sức.

Vất vả lắm mới giao hết hàng.

Lâm Trạch Tây cũng không có ý định nghỉ ngơi mà lên kế hoạch tổ chức một chuyến dã ngoại.

Đúng vào lúc giao mùa xuân hè, thời tiết ở Bắc Kinh ngày càng dễ chịu.

Tô Ý và mọi người bèn lên kế hoạch cho một chuyến đi vào cuối tuần nắng đẹp.

Nhân dịp được ra ngoài chơi, Tô Ý rủ cả nhà hàng cùng đi dã ngoại ở ngoại ô.

Những người ở ký túc xá thì khỏi phải nói, tất nhiên là không thể vắng mặt.

Không chỉ vậy, Tô Nhân còn rủ cả nhà, từ già đến trẻ cùng đi.

Hai đứa nhỏ Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đương nhiên cũng không bỏ lỡ cơ hội đi chơi hiếm có này.

Lâm Trạch Tây bố trí một chiếc xe buýt vừa, cuối cùng còn đặc biệt dùng một chiếc

chiếc xe xe tải nhỏ chở đồ dùng cắm trại đến địa điểm.

Nơi cắm trại là do Lâm Trạch Tây đã khảo sát trước, nằm ngay bên dòng suối nhỏ dưới chân núi.

Đến lúc đó, ai muốn leo núi thì leo núi, ai muốn thư giãn thì có thể đi dạo, ngắm cảnh ở phía dưới.

Không chỉ vậy, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa còn mang theo cả nồi niêu, xoong chảo của nhà hàng đến.

Vừa đến bờ suối, mọi người đã bắt tay vào việc dựng lều, nhặt củi nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn.

Nguyên liệu nấu ăn ngoài thịt và trứng mang theo từ nhà hàng còn lại đều lấy tại chỗ.

Rau dại dưới chân núi chỉ cần chần qua, xào sơ là đã có hương vị rất riêng.

Dòng suối nhỏ bên cạnh cũng là nơi lý tưởng để bắt cá.

Mọi người phân công nhau làm việc, ai nấy đều vui vẻ vì đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này.

Ngay cả người từng trải như Liêu Chính Dân cũng cảm thấy mới lạ.

Hai người thong thả tản bộ đọc theo con suối nhỏ, như tìm lại được cảm giác thời trẻ.

Trong những buổi tụ tập đông người như thế này, việc chăm sóc trẻ con thường do Lâm Hạo Nam đảm nhiệm.

Bởi vì lũ trẻ đều thích chơi với anh, lần này cũng không ngoại lệ.

Trước khi đến Lâm Hạo Nam còn đặc biệt mua điều, vừa đến nơi đã dẫn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đi thả diều.

Vì còn quá nhỏ nên Điềm Điềm chỉ có thể ngồi trong lòng mẹ, mở to mắt nhìn mọi người chơi đùa..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 747: Chương 747



Thấy Lâm Hạo Nam chơi diều vui vẻ như vậy, Chu Cận Xuyên không nhịn được trêu chọc: "Anh hai, anh nhìn xem em ba và em tư của anh đang làm gì kìa? Người ta đều đã có đôi có cặp, chỉ có anh là vẫn còn thong dong thả diều, anh không định khẩn trương lên à?"

Lâm Hạo Nam cười nhìn Lâm Lạp Bắc ở phía xa, quay đầu lại cười khẩy: “Chuyện của thằng tư anh biết rồi, nó đã chờ đợi bao nhiêu năm, có bạn gái cũng là chuyện bình thường!"

Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhìn thấy Lâm Trạch Tây, giọng điệu lập tức trở nên kích động: “Chuyện gì thế này?! Từ bao giờ mà thằng ba cũng có bạn gái vậy?!"

Thấy anh cuối cùng cũng nhận ra, Chu Cận Xuyên không nhịn được cười: “Anh cũng không quan tâm đến em trai mình gì cả, người ta đã cố gắng từ lâu rồi đấy."

Lâm Hạo Nam ngơ ngác.

Anh chỉ không ở nhà, nhưng mỗi cuối tuần về nhà cũng không nghe nói đến chuyện Lâm Trạch Tây có bạn gái.

Vì vậy, anh cũng không còn tâm trí thả diều nữa mà lập tức nhìn chằm chằm hai người họ, hỏi Chu Cận Xuyên cho ra nhẽ.

Ban đầu, anh nghĩ rằng cho dù Lâm Lạp Bắc đã có nơi có chốn thì ít nhất anh vẫn còn Lâm Trạch Tây cùng chịu đựng sự giục giã của mẹ.

DTV

Có Lâm Trạch Tây ở đó, mẹ anh sẽ dồn hết "hỏa lực" vào người Lâm Trạch Tây.

Ai ngờ đâu, mới có một thời gian không gặp mà người ta đã tìm được bạn gái rồi?

Điều này khiến Lâm Hạo Nam không khỏi bàng hoàng.

Bên kia.

Lâm Trạch Tây đưa Liễu Phương Lâm đi dạo dọc theo con suối nhỏ.

Đi mãi, hai người đi vào khu rừng nhỏ.

Lâm Trạch Tây lấy có đi dạo, thực chất trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.

Nghĩ mãi, anh chỉ thốt ra được một câu: “Dạo này bác gái thế nào? Bác đã quen với cuộc sống ở Bắc Kinh chưa?"

Liễu Phương Lâm mím môi cười: “Mọi thứ đều tốt.

Mọi người đều rất quan tâm đến mẹ em.

Đúng rồi, lần trước em chưa kịp cảm ơn anh, anh đã giúp đỡ mẹ con em rất nhiều."

Lâm Trạch Tây gãi đầu cười ngượng ngùng: “Khách sáo cái gì, chỉ cần bác gái và em khỏe mạnh là được.

Anh thấy dạo này em cười nhiều hơn trước rồi."

Liễu Phương Lâm ngạc nhiên sờ lên mặt mình, cúi đầu cười ngại ngùng: “Có sao? Bản thân em cũng không để ý."

"Đúng rồi, em nghe nói bên nhà máy thực phẩm giao hàng suýt chút nữa thì chậm trễ, anh đã phải thức mấy đêm liền mới đảm bảo giao hàng đúng hẹn."

Lâm Trạch Tây cười toe toét: “Đó là việc anh nên làm, là công việc của anh mà."

Liễu Phương Lâm len lén liếc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, trong lòng cảm thấy áy náy.

Mấy ngày nay, cô ấy luôn muốn tìm cơ hội mua quà tặng cho Lâm Trạch Tây và Tô Ý.

Bên Tô Ý thì dễ, nhưng Lâm Trạch Tây là con trai, cô ấy thật sự không biết nên tặng gì.

Ban đầu, cô ấy định nhân cơ hội gặp mặt lần này để hỏi anh, nhưng khi gặp rồi lại không biết nên mở lời thế nào.

Còn Lâm Trạch Tây thì cứ vòng vo tam quốc, lúc thì hỏi chuyện gia đình cô ấy, lúc lại hỏi cô ấy đi dã ngoại có vui không, mãi vẫn không hỏi ra câu hỏi mà trong lòng anh muốn hỏi nhất.

Liễu Phương Lâm biết anh muốn nói gì, nếu không anh cũng sẽ không cố tình tránh mặt mọi người, đi đến nơi hẻo lánh như vậy.

Đợi mãi không thấy anh lên tiếng, cô ấy lấy hết can đảm, lần đầu tiên chủ động hỏi: "Có phải anh có điều gì muốn nói với em không?"

Lâm Trạch Tây sững sờ: “Em nhận ra rồi sao?"

Liễu Phương Lâm cúi đầu mỉm cười.

Đã đi xa đến vậy rồi, sao cô ấy có thể không nhận ra chứ.

Thấy cơ hội đã đến, Lâm Trạch Tây căng thẳng xoa xoa tay, giọng nói khàn khàn: “Ừm thì...

Anh không biết bây giờ có phải là lúc thích hợp để nói chuyện này hay không? Em vừa mới trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ anh nói ra có phải là có chút thừa nước đục thả câu không?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 748: Chương 748



"Nhưng anh không nhịn được nữa, anh muốn quan tâm em, muốn chăm sóc cho em và bác gái, em có đồng ý suy nghĩ lại, cho anh một cơ hội được không?"

Liễu Phương Lâm bỗng chốc căng thẳng.

Mặc dù đã biết anh muốn nói gì, nhưng khi nghe anh nói ra, cô ấy vẫn không khỏi vui mừng.

Ban đầu, cô ấy cứ nghĩ sau khi người nhà đến, mình và Lâm Trạch Tây sẽ không còn khả năng nữa.

Có lẽ Lâm Trạch Tây cũng sẽ vì thế mà rút lui.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến cô ấy hiểu ra rằng Lâm Trạch Tây không phải là người như vậy.

Anh là người đàn ông tốt, đáng để phó thác cả đời.

Liễu Phương Lâm đã từng tự thuyết phục bản thân phải từ bỏ, nhưng bây giờ, cô ấy đột nhiên không muốn bỏ lỡ nữa.

"Anh Lâm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.

Tuy hiện tại em còn nhiều thiếu sót, nhưng em nhất định sẽ nỗ lực để sánh bước cùng anh.

Nếu anh tin tưởng em vậy chúng ta hãy ở bên nhau đi."

Nghe vậy, Lâm Trạch Tây sững người, theo bản năng đưa hai tay ôm mặt, đồng thời xoay người ngồi xổm xuống.

Liễu Phương Lâm sợ hãi, vội vàng đưa tay đặt lên vai anh ta: “Anh sao vậy?"

Lâm Trạch Tây khóc nức nở: “Không sao, anh chỉ là quá vui mừng thôi."

Liễu Phương Lâm bừng tỉnh, hai tay bối rối.

Cô ấy không biết nên nói gì, còn đang do dự thì Lâm Trạch Tây đã "hậm hực" quay đầu lại.

"Em thật là nhẫn tâm, khiến anh cảm động đến phát khóc, còn bản thân thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì."

Liễu Phương Lâm rưng rưng nước mắt, đang định rơi lệ thì bị anh nói như vậy, cô ấy bật cười.

Lâm Trạch Tây đứng dậy, hừ lạnh: “Xong rồi, đời này của anh chắc chắn sẽ bị em ăn sạch sẽ."

Nói xong, không đợi cô ấy lên tiếng, anh đã kích động ôm chầm lấy cô ấy, xoay mấy vòng như một đứa trẻ.

Bên kia, Lâm Hạo Nam vì quá tò mò nên lấy cớ đi nhặt diều, dẫn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đi vào khu rừng nhỏ.

Vừa đi đến bìa rừng, hai đứa trẻ đã bị dọa đến mức che mắt bỏ chạy.

Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau, không khỏi tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

DTV

Diệp Noãn Noãn che miệng cười khúc khích: “Cậu ba đang ôm dì Phương Lâm xoay vòng vòng ạ."

Nghe vậy, mọi người đều bật cười.

Tô Ý cũng cười ha hả, trêu chọc Chu Cận Xuyên: "Thấy chưa? Miệng anh ba sắp xẻ đến mang tai rồi."

Lâm Hạo Nam tặc lưỡi: “Xong rồi, thằng ba đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, nhìn ngốc nghếch hẳn ra, đúng là đã gục ngã toàn tập."

Nghe vậy, Tô Nhân trừng mắt nhìn anh: “Con biết gì chứ, một thanh niên lớn tuổi chưa có bạn gái như con thì biết gì về chuyện yêu đương?"

Lâm Hạo Nam: “...”

Bây giờ mẹ anh không giục anh kết hôn nữa, mà chuyển sang công kích cá nhân rồi.

Đợi đến khi hai người đi đến trước mặt mọi người, Lâm Trạch Tây hào phóng tuyên bố chuyện hai người họ chính thức ở bên nhau.

Mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng.

Nhìn thấy con gái hạnh phúc, mẹ Liễu không kìm được nước mắt.

Ban đầu, bà ấy còn lo lắng hoàn cảnh gia đình sẽ khiến con gái tự ti.

Vì vậy, cho dù nhận ra Lâm Trạch Tây có ý với con gái mình, bà ấy cũng không dám hỏi thẳng mặt cô ấy.

Không ngờ, hai đứa lại đến với nhau, còn gì đáng mừng hơn thế nữa.

Thấy mẹ Liễu cứ lau nước mắt, Tô Nhân chủ động đến an ủi bà ấy.

Mẹ Liễu vốn ít nói, nhìn thấy Tô Nhân nên có chút ngại ngùng chỉ liên tục nói xin lỗi vì đã "trèo cao" nhà họ.

Tô Nhân lại không cho là vậy: “Phương Lâm là cô gái chăm chỉ, xuất sắc nhất mà tôi từng gặp.

Tiểu Ý đã kể cho tôi nghe rồi, hồi đó con bé còn là thủ khoa của tỉnh mấy bà, bây giờ ở trường cũng luôn đứng đầu lớp, một cô gái ưu tú như vậy sao có thể là trèo cao được?"

“Nói thật, nếu so sánh thì thằng ba nhà tôi mới là đứa khiến tôi phải lo lắng, từ nhỏ nó đã không chịu học hành tử tế, cũng chẳng có tấm bằng nào ra hồn, lúc nào tôi cũng lo nó gây chuyện.

Bây giờ có Phương Lâm quản nó, tôi yên tâm hơn nhiều rồi."

Hai người trạc tuổi nhau, nói chuyện một hồi thì trở nên thân thiết.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 749: Chương 749



Thấy mẹ Liễu luôn xem chuyện ly hôn của mình là chuyện khó nói, Tô Nhân chủ động hóa giải tâm kết cho bà ấy: “Tôi nghe Tiểu Ý nói là bà đã ly hôn rồi à?"

Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện này, mẹ Liễu lại trở nên bối rối: “Vâng...

tôi thật sự ngại quá."

Tô Nhân dịu dàng mỉm cười với bà ấy, khẽ nói: "Đó đâu phải là chuyện gì xấu, nhìn tôi này, tôi cũng từng ly hôn đấy thôi.

Thoát khỏi người đàn ông tồi tệ, chúng ta mới có thể sống tốt hơn."

"Tôi nghe Tiểu Ý nói bà làm việc ở nhà hàng rất tốt.

Sau này, đợi Phương Lâm tốt nghiệp, bà cứ yên tâm ở lại đây an hưởng tuổi già, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."

Mẹ Liễu không ngờ người phụ nữ hạnh phúc trước mặt mình lại từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ.

Nghe những lời bà ấy nói, bà ấy không khỏi sững người, đồng thời cũng dần dần hiểu ra.

Ly hôn quả thật không phải là chuyện gì xấu.

…..

Kể từ khi có người yêu, Lâm Trạch Tây như biến thành một con người khác.

Cả ngày luôn vui vẻ, ngay cả công việc cũng hăng hái hơn.

Ban ngày, anh tất bật chạy qua chạy lại giữa công ty vận tải và xưởng thực phẩm, tối nào cũng đến nhà hàng "mai phục" người yêu Liễu Phương Lâm.

Liễu Phương Lâm cũng thoát khỏi hình tượng "mọt sách" chỉ biết học ngày trước, tối nào cũng kiếm cớ ra ngoài.

Mặc dù cô ấy luôn nói với Bạch Miêu Miêu và mọi người là đi thăm mẹ, nhưng ai cũng biết rõ là chuyện gì.

Cách hai người yêu đương nồng thắm khiến Bạch Miêu Miêu ghen tị phát hờn.

Cô ấy vốn đã phải chịu đựng cảnh Lâm Thư Thư ngày nào cũng "tình cờ" gặp người yêu trong trường, giờ Liễu Phương Lâm yêu đương cũng được gặp mặt mỗi ngày.

Còn người yêu của cô ấy, lại chỉ được gặp một lần một tuần.

Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hè, Bạch Miêu Miêu không cần phải đợi đến cuối tuần mới được gặp Tạ Tiểu Quân, mà có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào.

DTV

Liễu Phương Lâm cũng dọn ra khỏi ký túc xá, về ở cùng mẹ.

Lâm Trạch Tây càng thuận tiện trong việc đưa đón người yêu, sáng đưa tối đón, hai người luôn như hình với bóng ở xưởng thực phẩm.

Giai đoạn mặn nồng của hai người ngọt ngào đến mức khiến người khác sâu răng, đặc biệt là Tô Ý, người ngày nào cũng phải chúng kiến cảnh tượng đó.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, việc sản xuất mì ăn liền của xưởng thực phẩm đã đi vào ổn định, các quy trình cũng đi vào guồng quay.

Tô Ý không cần phải đến xưởng mỗi ngày nữa.

Tô Ý vừa được rảnh rỗi, chưa kịp tận hưởng hai ngày thì đã bị Tô Nhân bắt cóc lính của mình đi.

Bởi vì hiện tại trong nhà, chỉ còn Lâm Hạo Nam là "trai tân", điều này khiến Tô Nhân lo lắng không yên.

Bà ấy đồn hết tâm huyết vào việc tìm đối tượng 3 xem mắt cho Lâm Hạo Nam.

Không chỉ tự mình lo liệu mà còn kéo cả Tô Ý vào để tham khảo, sợ mình không hiểu tâm tư của người trẻ.

Thứ sáu tuần này, Lâm Hạo Nam vừa hay được nghỉ phép về thành phố.

Tô Nhân đã sớm gọi Tô Ý về nhà, để cô cùng mình thuyết phục Lâm Hạo Nam đi xem mắt.

Vừa vào cửa, Tô Nhân đã bắt đầu "bắn tín hiệu", thấy Lâm Hạo Nam không có phản ứng, bà ấy nói thẳng:

"Hạo Nam, cô gái hôm nay là mẹ và em gái con cùng nhau chọn lựa đấy.

Cô ấy tên là Từ Đan, cũng là quân nhân, công tác ở bên Hà Bắc.

Hôm qua cô ấy mới tranh thủ thời gian về Bắc Kinh, chiều nay con dành chút thời gian đi gặp cô ấy nhé."

"Này, con có nghe mẹ nói không vậy?"

Thấy Lâm Hạo Nam có vẻ thờ ơ, Tô Nhân lo lắng.

Lâm Hạo Nam bất lực nhìn Tô Ý, nhún vai: "Thật sự là hai người cùng nhau chọn cho con sao? Bây giờ ngay cả chuyện tìm vợ cho anh hai, em cũng phải quản à?"

Tô Ý nũng nịu cười: "Anh hai, anh cứ đi gặp thử xem sao.

Em thấy cô ấy rất tốt."

Lâm Hạo Nam cũng mỉm cười: "Còn chưa gặp mặt, em biết cô ấy tốt chỗ nào?".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back