Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 730: Chương 730



Nghĩ đến cảnh Liễu Phương Lâm sắp phải đối mặt, trong lòng cô ta dâng lên một tia hả hê.

Từ sau lần Liễu Phương Lâm đi cùng xe với Lâm Trạch Tây về Bắc Kinh, cô ta đã đoán được Lâm Trạch Tây có ý với Liễu Phương Lâm.

Mà lý do Liễu Phương Lâm bán đứng cô ta và Tần Như Vân, chẳng phải là vì muốn nhân cơ hội này bám víu vào nhà họ Tô hay sao?

Đã như vậy, cô ta sẽ khiến Liễu Phương Lâm vỡ mộng, cho cô ta nếm thử cảm giác giấc mộng tan vỡ.

Tào Mạn Lệ trở về Thượng Hải.

Tần Như Vân cũng bị đưa về nhà quản thúc.

Hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Tô Ý và những người khác.

Còn tên người tỉnh đảo đã cùng hai người kia bày mưu tính kế, lúc này vẫn đang ở Quảng Châu sốt ruột chờ đợi tin tức về công thức.

Thấy hai người đã về nhà mấy ngày rồi mà không thấy tăm hơi, gã ta bắt đầu lo lắng, bèn gọi điện thoại đến ký túc xá của Đại học Thanh Hoa nói muốn tìm Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ.

Đúng lúc mấy người Tô Ý tan học về ký túc xá, đi ngang qua quầy điện thoại, nghe thấy cô quản lý ký túc xá đang cảnh giác hỏi người đàn ông bên kia là ai.

Nghe thấy cô quản lý nhắc đến hai chữ "tỉnh đảo", Tô Ý lập tức bước đến nghe máy.

"Xin hỏi có phải anh Lý không? Tôi là bạn cùng phòng với Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ."

"Hai người họ ra ngoài rồi, không có ở đây, hay là anh để lại số điện thoại, tôi nhắn lại cho họ."

"Được, được, được, tôi sẽ chuyển lời cho họ."

Sau khi lấy được số điện thoại, Tô Ý lập tức đưa cho Liêu Chính Dân.

Bởi vì trước đó ông ấy đã nói sẽ đích thân sắp xếp người đến gặp mặt vị "anh Lý" người tỉnh đảo này.

Giờ đã có số điện thoại, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Sau khi đưa số điện thoại, Tô Ý không còn quan tâm đến chuyện này nữa.

Hiện tại, việc học và tích lũy tín chỉ mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của cô.

Tuy nhiên, ngoài thời gian học tập bận rộn, cuối tuần cô vẫn phải đến xưởng thực phẩm.

Lần trước, tại hội chợ triển lãm, xưởng đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, hiện tại, dưới sự phụ trách của Lâm Trạch Tây, xưởng đang gấp rút sản xuất.

Nhưng đây là lần đầu tiên xưởng thực phẩm làm ăn với nước ngoài, còn rất nhiều việc phải làm, mọi người đều đang mò mẫm từng bước, không thể lơ là chủ quan.

Ngoài Tô Ý thì Liễu Phương Lâm và hai người bạn cũng đến xưởng làm thêm vào mỗi cuối tuần.

Hôm nay vẫn như thường lệ, mọi người bận rộn ở xưởng đến tận tối mịt.

Để động viên tinh thần mọi người, sau khi tan ca, Lâm Trạch Tây đã mời mọi người đi ăn khuya.

Ăn uống xong xuôi, Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu phải về nhà.

Lâm Trạch Tây chủ động đề nghị đưa Liễu Phương Lâm về trường.

Khoảng thời gian này hai người khá hòa hợp, trên đường về cũng trò chuyện vui vẻ.

Thấy thời cơ chín muồi, Lâm Trạch Tây ngỏ lời mời Liễu Phương Lâm đi leo núi vào cuối tuần sau.

Liễu Phương Lâm do dự một chút: "Cuối tuần sau, xưởng vẫn còn nhiều việc phải làm lắm."

Lâm Trạch Tây cười nói: "Tuần sau giao xong lô hàng này là có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút rồi.

Chẳng phải trước đây em từng nói từ khi đến Bắc Kinh chưa đi chơi ở đâu sao?"

Thấy Liễu Phương Lâm vẫn còn do dự, Lâm Trạch Tây bổ sung: "Mọi người đều đi, gọi là...

team building gì đó, ai cũng đi, không thiếu ai cả."

"Team building?" Liễu Phương Lâm bật cười trước cách gọi mới mẻ này: "Vậy được rồi, nếu mọi người đều đi thì em sẽ đi cùng!"

DTV

Thấy Liễu Phương Lâm đồng ý, Lâm Trạch Tây vui mừng khôn xiết.

Lúc hoàn hồn lại, Liễu Phương Lâm đã xuống xe chào tạm biệt.

Lâm Trạch Tây vội vàng mở cửa xe, lấy một túi đồ ăn vặt lớn từ ghế sau đưa cho cô ấy: "Phương Lâm, đợi anh một chút."

Nói xong, anh ta vội vàng đuổi theo cô ấy: “Cầm lấy đi, thỉnh thoảng em thức khuya học bài ở ký túc xá, buổi tối dễ đói bụng, mấy thứ này có thể lót dạ được."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 731: Chương 731



Chưa để Liễu Phương Lâm kịp từ chối, Lâm Trạch Tây đã nhét túi đồ vào tay cô ấy.

"Chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi mà, không đáng bao nhiêu tiền đâu."

Liễu Phương Lâm cúi đầu nhìn, quả thực trong túi đều là đồ ăn vặt, tuy không đắt tiền nhưng đều là những món cô thích, bèn gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn anh, lần này em nhận, lần sau đừng tiêu pha mua đồ cho em nữa."

Lâm Trạch Tây cảm thấy trong lòng ngọt ngào như được rót mật, vui mừng khôn xiết.

Anh ta đang định nói thêm gì đó, thì bất ngờ hai bóng người xuất hiện trước cổng trường, lao thẳng đến chỗ Liễu Phương Lâm.

DTV

Lâm Trạch Tây giật mình, vội vàng kéo Liễu Phương Lâm ra sau lưng.

Ngay sau đó, Liễu Phương Lâm bước ra, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên: "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"

Lâm Trạch Tây cũng ngẩn người, định bụng chào hỏi hai người.

Mẹ Liễu Phương Lâm đã kéo con gái sang một bên, lo lắng hỏi: "Sao con giờ này mới về? Mẹ và ba con đứng đợi con ở cổng trường cả buổi trời rồi!"

Ba Liễu Phương Lâm càng thêm kích động, không đợi con gái lên tiếng, ông ta đã giáng cho cô ấy một cái tát: "Con ranh c.h.ế.t tiệt! Giờ này còn ở ngoài lêu lổng, quả nhiên người ta nói không sai, mày mới đến Bắc Kinh được bao lâu đã học hư rồi!"

"Mày đến đây là để học đại học hay là để lêu lổng hả? Còn qua lại với loại người không ra gì này!"

Liễu Phương Lâm bị cái tát bất ngờ của ba làm cho choáng váng, Lâm Trạch Tây không kịp suy nghĩ đã lập tức bước đến trước mặt ông ta, thấy ông ta muốn đánh tiếp, anh vội vàng đưa tay ra đỡ.

"Bác à, có phải bác hiểu lầm gì rồi không? Phương Lâm không có ra ngoài lêu lổng, chúng cháu vừa tan ca ở xưởng..."

Chưa đợi Lâm Trạch Tây giải thích xong, ba Liễu Phương Lâm đã mất kiên nhẫn cắt ngang: "Tôi dạy dỗ con gái tôi, liên quan gì đến cậu? Tránh ra!"

Lâm Trạch Tây siết chặt tay: "Cháu nói rồi, cháu không phải loại người không ra gì, Phương Lâm cũng không lêu lổng, hôm nay là chủ nhật, em ấy đến xưởng thực phẩm làm thêm, cháu tiện đường đưa em ấy về thôi!"

Ba Liễu Phương Lâm cố gắng giãy ra, nhưng tay càng thêm đau: "Làm thêm mà phải đến tận giờ này mới về sao? Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, vừa rồi hai đứa còn cười nói vui vẻ trên xe, cậu còn tặng quà cáp gì đó cho con gái tôi nữa!"

"Đồ c.h.ế.t tiệt, còn không mau bảo nó buông tay ra!"

Sợ Liễu Phương Lâm khó xử, Lâm Trạch Tây buông tay, đồng thời chắn trước mặt cô ấy.

"Bác à, cháu thừa nhận là cháu muốn theo đuổi Phương Lâm, nhưng em ấy chưa đồng ý, bây giờ chúng cháu chỉ là bạn bè, cháu hi vọng bác có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện, đừng vội vàng động thủ."

Cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế, ba Liễu Phương Lâm lùi lại hai bước, chỉ tay vào mặt Liễu Phương Lâm mắng: "Thấy tao bị người ta ức h.i.ế.p mà hai mẹ con mày cứ đứng im như vậy hả?! Còn nói không phải ra ngoài lêu lổng, nếu trong sạch thì tại sao người ta lại tặng quà cáp cho mày chứ?!"

Lúc này, Liễu Phương Lâm xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.

Cô ấy vội vàng nhét túi đồ ăn vặt vào tay Lâm Trạch Tây: "Đồng chí Lâm, anh về đi, đừng quan tâm đến chuyện này nữa, em sẽ tự giải quyết."

Lâm Trạch Tây mấp máy môi, muốn giải thích rằng anh chỉ là lo lắng cho cô ấy.

Nào ngờ Liễu Phương Lâm kiên quyết nói: "Coi như em xin anh, được không?"

Câu nói như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Lâm Trạch Tây, khiến anh đau nhói.

Anh đành phải đồng ý: "Được rồi, anh đi đây, hai người nói chuyện rõ ràng đi."

Nói xong, anh lưu luyến lên xe rời đi.

Sau khi Lâm Trạch Tây rời đi với vẻ mặt thất vọng, Liễu Phương Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, sợi dây căng thẳng trong lòng cũng được nới lỏng.

'Ba, ba nhất định phải làm ầm ĩ ở cổng trường như vậy sao? Coi như con xin ba, có thể giữ thể diện cho con gái một chút được không? Sau này con còn học ở đây nữa!"

Nói xong cô ấy cúi xuống nhặt túi đồ, chuẩn bị đi tìm chỗ ở..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 732: Chương 732



Bị con gái xem thường như vậy, ba Liễu Phương Lâm càng thêm tức giận.

Liễu Phương Lâm nhìn cánh tay bị ba mình nắm chặt, cười nhạt: "Hay là ba muốn đánh c.h.ế.t con ở cổng trường luôn? Ba cứ đánh đi, xem bảo vệ có đến bắt ba không!"

Ba Liễu Phương Lâm cảnh giác nhìn về phía cổng trường, thu tay lại: "Chờ đến chỗ ở rồi xem tao có đánh c.h.ế.t mày không."

Liễu Phương Lâm cười nhạt hai tiếng, đi trước dẫn đường.

Cô ấy dựa theo trí nhớ tìm được một nhà nghỉ rẻ tiền nhất gần đó.

Sau khi sắp xếp cho hai người ở lại, cô ấy lấy hết số tiền mình có đưa cho ba.

"Hai người đói thì tự xuống dưới mua đồ ăn đi!"

Ba Liễu Phương Lâm cười lạnh: "Số tiền này là do thằng đó đưa cho mày đúng không?"

Liễu Phương Lâm tức giận, giật lại số tiền: "Đây là tiền con tự mình kiếm được, từng đồng từng cắc đều sạch sẽ!!! Ba không cần thì thôi!"

"Trường sắp đóng cửa rồi, con về trường đây, sáng mai con quay lại!"

DTV

Nói xong Liễu Phương Lâm chạy ra khỏi phòng như trốn chạy.

Vừa ra khỏi cửa, nước mắt cô ấy không kìm được mà tuôn rơi.

Mẹ Liễu Phương Lâm cũng đuổi theo, kéo cô ấy lại ở cầu thang: "Phương Lâm, con đừng trách ba con, ông ấy cũng chỉ là nóng giận nhất thời nên mới..."

Liễu Phương Lâm đưa tay lên lau nước mắt: "Nóng giận nhất thời là có thể không cần biết đầu đuôi câu chuyện, đánh con trước mặt người khác sao?"

Mẹ Liễu Phương Lâm cúi đầu, trên mặt đầy vẻ áy náy.

“Đều tại mẹ, lúc đó mẹ nghe điện thoại, tưởng con gặp chuyện ở Bắc Kinh, không biết phải làm sao nên mới báo cho ba con biết, mẹ cũng không ngờ ông ấy lại nóng tính như vậy."

"Điện thoại? Điện thoại gì?"

Liễu Phương Lâm đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, vừa rồi cô ấy còn tự hỏi tại sao ba mẹ lại bỏ tiền mua vé tàu đi một quãng đường xa như vậy đến đây.

Chẳng lẽ là có người gọi điện thoại bảo họ đến?

Nhận ra có gì đó không ổn, Liễu Phương Lâm lập tức gặng hỏi về cuộc điện thoại: “Mẹ, mẹ nói ai đã gọi điện thoại vậy?"

Mẹ cô ấy liếc nhìn con gái, vẻ mặt khó xử: “Mẹ thật sự không biết, cô ta nói xong rồi cúp máy luôn.

Nhưng cô ta có nói bảo con đừng qua lại với anh ba của nó kia nữa, còn nói...

con đừng hòng bước chân vào của nhà họ Tô?"

Phương Lâm sững người: “Nhà họ Tô? Anh ba?"

Chẳng phải là đang nhắm vào Tô Ý sao?

Cô ấy bừng tỉnh, vội vàng kéo tay mẹ: “Mẹ, nhất định là có hiểu lầm gì đó, đợi con hỏi rõ ràng rồi sẽ quay lại giải thích với ba mẹ sau.

Ba mẹ ngủ trước đi, đã khuya lắm rồi!"

Nói xong, cô ấy vội vàng rời khỏi nhà khách, đi về phía trường học.

…..

Ở một nơi khác.

Sau khi trở về nhà, Lâm Trạch Tây bồn chồn lo lắng cho tình hình của Phương Lâm nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

Thế là anh gọi điện cho Tô Ý.

Tô Ý đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nhận được điện thoại của anh ba, giật b.ắ.n mình.

Nghe anh ba kể xong con buồn ngủ của cô bay biến hết: “Anh nói gì? Ba mẹ Phương Lâm đến đây, còn đánh cô ấy ngay trước mặt anh ở cổng trường?"

Lâm Trạch Tây vội vàng đáp: “Đúng vậy, anh muốn giải thích nhưng ba Phương Lâm không nghe anh nói.

Em với Phương Lâm thân nhau, em có biết tình hình gia đình cô ấy thế nào không?"

Câu hỏi của anh ba khiến Tô Ý á khẩu.

Dù quen biết nhau cũng kha khá thời gian nhưng Phương Lâm dường như không thích nói về gia đình mình.

Cô chỉ biết gia cảnh cô ấy không mấy khá giả, bản thân Phương Lâm cũng rất tiết kiệm.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ ba cô ấy lại nóng tính đến vậy.

Thấy em gái cũng bắt đầu lo lắng, Lâm Trạch Tây càng sốt ruột: “Không được, hay là anh ra ngoài xem sao, lỡ như họ vẫn tiếp tục đánh Phương Lâm thì sao?"

Nghe vậy, Tô Ý vội vàng khuyên anh ta bình tĩnh: “Anh ba, em đoán lý do Phương Lâm bảo anh đi là vì cô ấy không muốn anh xen vào chuyện gia đình cô ấy.

Hơn nữa, anh đến đó chỉ càng khiến ba cô ấy thêm tức giận.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 733: Chương 733



"Vậy phải làm sao? Không thể cứ ngồi chờ thế này được?"

"Anh đừng vội, bây giờ em sẽ ra ngoài tìm xem sao."

"Vậy để anh lái xe chở em đi."

"Không cần đâu, em sẽ bảo Cận Xuyên đi cùng, anh yên tâm! Sẽ không có chuyện gì đâu."

Cúp điện thoại, Tô Ý vừa mặc quần áo vừa kể lại sự việc cho Chu Cận Xuyên nghe.

Hai người vội vàng lái xe ra ngoài tìm kiếm.

Nghĩ đến việc Phương Lâm đưa ba mẹ đi, chắc chắn điều đầu tiên là phải tìm chỗ ở.

Thế là hai người lần lượt tìm kiếm các nhà khách gần trường học.

Quả nhiên, họ nhìn thấy Phương Lâm bước ra từ một nhà khách, vừa đi vừa lau nước mắt.

Tô Ý vội vàng bảo Chu Cận Xuyên tấp xe vào lề đường còn cô chạy đến chỗ Phương Lâm.

"Phương Lâm—"

Phương Lâm ngẩng đầu lên, vội vàng đưa tay lau nước mắt: “Tô Ý, sao cậu lại đến đây?"

Tô Ý nhìn thoáng qua khuôn mặt cô ấy, không khỏi đau lòng: “Anh ba tớ sợ c.h.ế.t khiếp, ở nhà đứng ngồi không yên, cứ đòi ra ngoài tìm cậu.

Tớ sợ anh ấy gây thêm rắc rối nên thay mặt anh ấy ra đây."

Phương Lâm áy náy: “Xin lỗi, cậu giúp tớ nói với anh ba cậu, chuyện này không liên quan đến anh ấy, làm anh ấy lo lắng rồi."

Tô Ý thở dài: “Đàn ông con trai, có gì mà phải lo lắng chứ.

Còn cậu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao ba mẹ cậu lại đột ngột đến đây?"

Phương Lâm đang băn khoăn về cuộc điện thoại, gặp Tô Ý thì kể hết những gì mình biết.

Nghe xong, Tô Ý kinh ngạc: “Cái gì? Sao tớ có thể gọi điện thoại nói với ba mẹ cậu những lời như vậy được?"

Phương Lâm vội vàng giải thích: “Tớ biết không phải cậu.

Cậu nói xem ai lại gọi điện như vậy chứ? Rõ ràng là nhắm vào hai chúng ta mà."

Tô Ý suy nghĩ một chút rồi hiểu ra: “Còn ai vào đây nữa? Không phải Tào Mạn Lệ thì là Tần Như Vân.

Nhưng tớ nghĩ Tần Như Vân không có gan đó đâu, chắc là Tào Mạn Lệ gọi trước khi rời khỏi Bắc Kinh."

"Nói đi nói lại, đều là do chuyện lần trước làm liên lụy đến cậu.

Cậu khiến bọn họ bẽ mặt, chắc chắn họ muốn trả thù.

Là tớ đã liên lụy đến cậu rồi!"

Liễu Phương Lâm thở dài: “Chuyện này không trách cậu được, ba mẹ tớ vốn là như vậy.

Cho dù bây giờ họ không đến, chuyện của tớ và anh ba cậu cũng không thành được.

Chúng tớ vốn dĩ không cùng một thế giới.

Bây giờ như vậy, ngược lại tỏ thấy nhẹ nhõm hơn."

Nghe vậy, Tô Ý cảm thấy khó chịu, nhất thời không biết nên an ủi thế nào, bèn khoác tay Liễu Phương Lâm, hai người sóng bước về phía cổng trường.

"Phương Lâm, tớ nghe anh ba kể hết rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi.

Ngày mai tớ sẽ đích thân đến giải thích rõ ràng với hai bác."

"Tớ tin hai bác nhất định sẽ nhìn thấy những điểm tốt của anh ba."

DTV

Liễu Phương Lâm cười khổ: “Tô Ý, không phải anh ba cậu không đủ tốt, mà là anh ấy quá tốt, tớ không xứng.

Chuyện nhà tớ, tớ chưa bao giờ kể với mọi người...

Thật ra..."

Liễu Phương Lâm ngừng một lát, sau đó kể hết mọi chuyện về gia đình mình cho Tô Ý nghe.

Hóa ra, mẹ Liễu Phương Lâm sinh cô ấy xong thì bị thương hơn mười năm sau vẫn không thể mang thai được nữa.

Đây là một cú sốc lớn đối với ba cô ấy, người luôn mong mỏi có thêm một đứa con trai.

Vì vậy, từ khi Liễu Phương Lâm có ý thức, ba cô ấy đã là một kẻ nghiện rượu, hung dữ và thích đánh đập.

Ông ta không chỉ trút giận lên cô ấy mà còn chửi rủa, đánh đập cả người phụ nữ yếu đuối là mẹ cô ấy.

Từ khi học lớp một, Phương Lâm đã nỗ lực học tập.

Bởi vì mỗi lần cô ấy đạt giải nhất, giáo viên ở trường và mọi người trong làng đều khen ngợi ba cô ấy nuôi được đứa con gái giỏi.

Ông ta cảm thấy hãnh diện nên tâm trạng cũng tốt hơn được vài ngày.

Liễu Phương Lâm muốn chứng minh rằng cô ấy không thua kém con trai.

Nhưng dần dần, ba cô ấy trở nên thờ ơ với việc cô ấy đạt giải nhất, vẫn thường xuyên đánh đập, mắng nhiếc hai mẹ con..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 734: Chương 734



Đối với việc Liễu Phương Lâm muốn thi đại học, ban đầu ba cô ấy không đồng ý.

Chỉ vì có người trong huyện tìm đến ông ta, nói muốn bỏ tiền để Phương Lâm thi hộ thì ông ta mới cho cô ấy đi thi.

Nhưng Liễu Phương Lâm không cam tâm, cô ấy lén giấu giấy báo dự thi của mình và điền tên mình vào bài thi.

Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng khi điểm thi được công bố, chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Không ngờ lần này ông trời giúp cô ấy, Liễu Phương Lâm đã đỗ thủ khoa toàn tỉnh.

Ngày công bố kết quả, giáo viên chủ nhiệm, cán bộ phòng giáo dục, cả những người của đài truyền hình và báo chí đều đến tận nhà trao giấy báo trúng tuyển cho cô ấy.

Ba Liễu Phương Lâm dù tức giận vì hành động của con gái nhưng chuyện đã rồi, suất đại học không thể bán được nữa.

Hơn nữa, tỉnh thành phố và huyện đều trao tặng một khoản tiền thưởng, trong lòng ông ta mới nguôi ngoai phần nào.

Liễu Phương Lâm vừa kể vừa khóc nức nở: “Lúc đó, ba tớ nói học hành cũng vô ích, bảo tớ nên lấy chồng sớm rồi lấy hết số tiền thưởng đó."

"Sau đó, tớ không còn cách nào khác, đành phải nhờ trưởng thôn và các bác trong thôn đến khuyên nhủ, dọa nếu không cho đi học sẽ lên tỉnh tố cáo.

Cuối cùng tớ mới có cơ hội đến Bắc Kinh học."

"Lúc đó, khi đến đây tớ chỉ có vài chục tệ, là tiền đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè.

Thời điểm đó, tớ đã thề rằng lên đại học sẽ không tiêu một đồng nào của ông ta."

DTV

Nghe xong lời giải thích của Liễu Phương Lâm, Tô Ý không kìm được nước mắt, hối hận vì đã không tìm hiểu sớm hơn, biết đâu có thể giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.

Cô cũng không khỏi nhớ lại cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Tô trước khi xuyên không đến thế giới này, càng thêm thấu hiểu cho hoàn cảnh của Liễu Phương Lâm.

Nói chuyện một hồi, hai người đã đi đến cổng trường.

Thấy sắp đến giờ đóng cửa, Tô Ý vội vàng giục Liễu Phương Lâm quay về ký túc xá: “Cậu đừng suy nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, đừng giữ trong lòng."

Nói xong Tô Ý lấy trong túi ra một xấp tiền nhét vào tay Liễu Phương Lâm: “Cậu đừng hiểu lầm, đây là tiền công làm thêm tháng này tớ ứng trước cho cậu, trong tay có tiền thì trong lòng cũng an tâm hơn."

Liễu Phương Lâm không từ chối được, đành phải nhận lấy, nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn cậu.

Nếu không nhờ cậu đến tìm tớ, tớ cũng không biết phải làm sao nữa.

Nói chuyện với cậu xong tớ thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi."

Tô Ý ừ một tiếng: “Liễu Phương Lâm, cậu nhất định phải kiên trì, dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cậu đã là sinh viên Thanh Hoa, tương lai phía trước tràn đầy hy vọng và tươi sáng, nhất định phải kiên trì bước tiếp."

Liễu Phương Lâm cũng ừ một tiếng, vội vàng chạy vào trường trước khi cổng đóng.

Đợi Liễu Phương Lâm khuất bóng, Chu Cận Xuyên mới lái xe đến.

Tô Ý lên xe, vẫn còn thở dài ngao ngán.

Khi đến cổng khu tập thể, từ xa đã nhìn thấy Lâm Trạch Tây đang ngồi xổm bên đường chờ đợi.

Vừa nhìn thấy đèn xe, anh ta lập tức chạy đến chỗ hai người.

"Em gái, sao rồi? Em gặp Phương Lâm chưa? Cô ấy ổn chứ?"

Tô Ý ừ một tiếng: “Gặp rồi, giờ cô ấy đã bình an trở về trường.

Ba mẹ cô ấy cũng đã ở tạm trong nhà khách."

Nói xong, Tô Ý do dự một chút.

Cô cảm thấy có lẽ Liễu Phương Lâm không muốn Lâm Trạch Tây biết về hoàn cảnh của mình, hơn nữa với tính cách của anh ba, biết được chuyện này thì anh nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó, nên cô quyết định tạm thời giấu nhẹm chuyện này đi, chỉ kể cho anh nghe về cuộc điện thoại.

Nghe nói ba mẹ Liễu Phương Lâm đến đây vì nhận được một cuộc điện thoại, Lâm Trạch Tây vô cùng tức giận: “Thật quá đáng! Chuyện này nhất định phải tìm cô Tào kia tính sổ."

Tô Ý bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Anh ba, chuyện này không vội.

Bây giờ điều quan trọng nhất là phải giải quyết chuyện này cho Phương Lâm, đừng ảnh hưởng đến việc học tập và cuộc sống của cô ấy." .
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 735: Chương 735



Lâm Trạch Tây không nói hai lời, lập tức định đến nhà khách tìm ba mẹ Liễu Phương Lâm: “Bây giờ đã biết chuyện gì xảy ra thì dễ rồi, giờ anh sẽ đến nhà khách nói rõ ràng với hai bác."

Thấy anh sắp đi, Tô Ý vội vàng đưa tay kéo anh lại: “Bây giờ mấy giờ rồi? Hơn nữa, bây giờ ba Phương Lâm đang nóng giận, hay là ngày mai hẵng nói?"

"Vả lại, bây giờ vấn đề không chỉ là chuyện của ba mẹ cô ấy.

Cho dù anh đã giải thích rõ ràng, họ không hiểu lầm anh nữa và thậm chí đồng ý cho hai người quen nhau, nhưng sau chuyện tối qua, anh nghĩ Phương Lâm còn có thể bình tĩnh đối mặt và chấp nhận anh sao?"

Lâm Trạch Tây nghe xong thì rùng mình: “Vậy em nói phải làm sao?"

Tô Ý thở dài bất lực: “Chuyện này anh tạm thời đừng ra mặt, sáng mai em sẽ cùng Liễu Phương Lâm đến nhà khách, trước tiên giải thích rõ ràng chuyện điện thoại đã, rồi tính tiếp."

Lúc này, Lâm Trạch Tây cũng không còn cách nào khác, anh sợ sự hấp tấp của mình sẽ làm tổn thương Liễu Phương Lâm nên đồng ý với đề nghị của em gái.

Tuy ngoài miệng luôn an ủi Lâm Trạch Tây, bảo anh yên tâm về ngủ, ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết nhưng thực ra trong lòng Tô Ý cũng có chút lo lắng.

Dù sao thì đó cũng là ba mẹ ruột của Liễu Phương Lâm, lại là chuyện riêng của gia đình người ta.

Là bạn bè, cô cũng không tiện ra mặt nói gì, chỉ có thể cố gắng hết sức giải thích, xem thái độ của hai người thế nào rồi tính tiếp.

Trên đường về, Tô Ý bàn bạc qua loa với Chu Cận Xuyên.

Anh cũng cho rằng nên đến gặp mặt rồi tính tiếp: “Dù sao sáng mai anh cũng không có việc gì, anh đi cùng em."

Tô Ý suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Thôi, ngày mai em đến cổng trường đợi Phương Lâm rồi cùng đi, anh đi theo không tiện."

Thực ra trong lòng Chu Cận Xuyên cũng biết mình đi theo không tiện, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của Tô Ý: “Theo như những gì em vừa nói, anh lo lắng ba Liễu Phương Lâm có xu hướng bạo lực, lỡ như có nguy hiểm thì phải làm sao?"

Tô Ý cười khổ: “Loại đàn ông như vậy chỉ giỏi ức h.i.ế.p vợ con mình thôi, ông ta không dám làm gì người ngoài đâu, đặc biệt là ở nơi đất khách quê người."

Chu Cận Xuyên thở dài: “Những gì em nói cũng có lý.

Tuy nhiên, để phòng ngừa bất trắc, hai người tốt nhất vẫn nên gặp mặt ở nơi công cộng."

Sáng sớm hôm sau.

Tô Ý đến cổng trường từ rất sớm.

Lúc Liễu Phương Lâm ra khỏi cổng trường nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên: “Sao trường học vừa mới mở cửa mà cậu đã đến rồi? Còn sớm mà?"

Tô Ý mỉm cười, kéo tay cô: “Cậu đến nhà khách sao?"

Liễu Phương Lâm gật đầu: “Ừm, tớ qua đó xem sao.”

"Vậy thì tốt quá, tớ đi cùng cậu.

Vừa hay giải thích chuyện điện thoại luôn."

Liễu Phương Lâm hoảng hốt: “Tô Ý, hay là để tớ đi nói chuyện với họ.

Cậu đừng hiểu lâm, tớ chỉ là lo lắng ba tớ..."

Tô Ý hiểu ý cô: “Không sao đâu, là bạn bè với cậu, ba mẹ cậu khó khăn lắm mới đến Bắc Kinh một chuyến, tớ đến thăm hỏi cũng là lẽ thường tình."

Nói xong Tô Ý khoác tay Liễu Phương Lâm đi bộ đến nhà khách.

Vừa đến nơi, hai người đã nhìn thấy ba mẹ Liễu Phương Lâm đang đứng ở cửa nhìn ngóng.

Nhìn thấy Liễu Phương Lâm, hai người họ thở phào nhẹ nhõm.

"Đấy, tôi đã nói rồi mà! Chắc chắn Phương Lâm sẽ đến sớm."

"Hừ, không xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

DTV

Liễu Phương Lâm bất lực đi đến trước mặt hai người, mím môi nói: "Trường con sáu giờ mới mở cửa, vừa mở cửa là con đến ngay."

Nói xong, cô ấy kéo Tô Ý ra giới thiệu với hai người: “Ba, mẹ, đây là bạn học đại học của con, Tô Ý."

Tô Ý kìm nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười nói: "Chào hai bác, cháu là Tô Ý, hôm nay cháu cùng Liễu Phương Lâm đến thăm hai bác.

Hay là chúng ta đến quán ăn vừa ăn sáng vừa nói chuyện ạ?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 736: Chương 736



Mẹ Liễu Phương Lâm vừa định cười nói không cần đâu thì ba cô ấy đã sải bước đi trước.

Trên đường đi, mẹ Liễu Phương Lâm đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Bạn học Tô, cháu họ Tô à?"

Tô Ý biết bà ấy đang nghĩ gì nên thừa nhận: “Vâng ạ, cháu họ Tô.

Người đàn ông mà tối qua hai bác gặp là anh ba của cháu."

"Tối qua cháu nghe Phương Lâm nói, hình như bác nhận được một cuộc điện thoại nên mới đến đây.

Nhưng cuộc điện thoại đó không phải cháu gọi."

Nghe vậy, ba Liễu Phương Lâm lập tức hiểu ra, cũng chẳng quan tâm đến lời giải thích phía sau của Tô Ý mà trực tiếp chất vấn: “Cháu họ Tô, anh ba cháu lại v* v*n con gái tôi, vậy nếu không phải cháu gọi thì là ai gọi?"

Tô Ý nhíu mày, quay sang hỏi mẹ Liễu Phương Lâm: “Bác gái, cháu nghe nói bác là người nghe điện thoại, giọng của cháu có giống người gọi tối qua không ạ?"

Nghe Tô Ý nói vậy, mẹ Liễu Phương Lâm mới nhận ra điều gì đó không ổn.

Bà ấy nhớ lại kỹ càng rồi lắc đầu giải thích: “Không giống, giọng của cô gái đó hoàn toàn khác với cháu, giống giọng người Thượng Hải trên TV nhà trưởng thôn hơn."

Tô Ý mỉm cười: “Vậy thì đúng rồi.

Cô gái đó là bạn cùng phòng cũ của cháu, vì phạm lỗi nên bị đuổi học.

Trước khi đi, cô ta tức giận nên đã gọi điện thoại gây chuyện."

Tiếp đó, Tô Ý kể sơ lược về việc Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ bị đuổi học.

Nghe xong, mẹ Liễu Phương Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười với chồng: “Ông xem, tôi đã nói là Liễu Phương Lâm không thể nào học hư được mà.

Rõ ràng là có người cố tình gây chuyện."

Ba Liễu Phương Lâm hừ lạnh: “Tôi thấy chưa chắc, vậy còn chuyện tối qua bà tận mắt chứng kiến thì sao? Khuya khoắt như vậy mà lại ôm ấp với một thằng đàn ông ở cổng trường, còn ra thể thống gì nữa? Nó không biết xấu hổ nhưng tôi biết xấu hổ đấy!"

Nếu là người khác, e rằng Tô Ý đã mất kiên nhẫn từ lâu.

Nhưng đây là ba mẹ của Liễu Phương Lâm, lại liên quan đến hạnh phúc của anh ba trong tương lai nên cô vẫn kiên nhẫn mỉm cười giải thích: “Bác à, tối qua bọn cháu tăng ca ở nhà máy nên ăn cơm muộn.

Anh ba cháu tiện đường đưa Phương Lâm về trường, chứ muộn như vậy rồi, con gái đi một mình cũng không an toàn."

"Ngoài ra, anh ba cháu thật sự thích Phương Lâm, cũng đang theo đuổi cô ấy, nhưng Phương Lâm vẫn chưa đồng ý.

Vì vậy, hiện tại hai người họ chỉ là bạn bè bình thường.

Anh ba cháu tuy nhìn có vẻ bất cần đời nhưng nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề gì, điều này bác có thể yên tâm."

Liễu Phương Lâm cũng sợ Tô Ý phải chịu ấm ức vì mình, vì vậy sau khi cô nói xong cũng lên tiếng giải thích.

Thấy không khí ngượng ngùng, mẹ Liễu Phương Lâm lên tiếng giảng hòa: “Bác tin cháu, trước đây các bác cũng vì lo lắng cho Liễu Phương Lâm nên mới vội vàng đến đây.

Từ nhỏ đến lớn Phương Lâm chưa từng ra khỏi huyện, đây là lần đầu tiên con bé đến một nơi lớn như vậy, chúng tôi cũng sợ con bé học hư.

Bây giờ nhìn thấy Phương Lâm có người bạn như cháu, bác yên tâm rồi."

Nói xong, mẹ Liễu Phương Lâm khẽ kéo tay ba Liễu Phương Lâm, ra hiệu cho ông ta đừng quá đáng.

Ba Liễu Phương Lâm mím môi, hừ lạnh: “Không đồng ý với thằng nhóc đó là đúng rồi.

Bắc Kinh dù tốt đẹp đến đâu cũng là đất khách quê người.

Nếu sau này con thật sự ở lại đây, khổ sở không biết đâu mà kể."

"Hơn nữa, lấy chồng xa biết mặt mũi ai mà nhờ.

Theo ba, ở lại huyện mình là tốt nhất.

Cứ như con trai giám đốc nhà máy kem chẳng hạn, nhà người ta là công nhân viên chức nhà nước, không hơn nhân viên đơn vị tư nhân hay sao?"

DTV

Thấy ông ta lại lôi chuyện này ra nói, mẹ Liễu Phương Lâm vội vàng đánh trống lảng: “Thôi, muộn rồi, con gái phải đến nhà máy đi làm.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 737: Chương 737



Tuy trong lòng không vui nhưng Liễu Phương Lâm cũng muốn mau chóng đưa Tô Ý rời khỏi đây, bèn đứng dậy: “Vậy bọn con đi học đây.

Sáng nay ba mẹ cứ đi dạo quanh đây, đừng đi đâu xa, trưa con sẽ quay lại tìm ba mẹ.

Chiều nay con không có lớp."

Nói xong, hai người rời khỏi quán ăn sáng, đi về phía trường học.

Liễu Phương Lâm biết ơn nhìn Tô Ý: “Cảm ơn cậu đã dậy sớm đến giải thích với ba mẹ tớ, thật ra cậu không cần phải đến đâu."

Tô Ý mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ cần hóa giải hiểu lầm là được."

Nói rồi, cô tò mò hỏi: "Vừa rồi bác trai nói con trai giám đốc nhà máy kem là sao?"

Liễu Phương Lâm lắc đầu: “Tớ cũng không biết tại sao ba tớ lại đột nhiên nhắc đến người đó.

Trước đây ở nhà, tớ chưa từng nghe nói đến con trai giám đốc nhà máy kem bao giờ.

Đợi trưa nay tớ ra ngoài sẽ hỏi lại họ."

Thấy cô ấy cũng không biết, Tô Ý không hỏi thêm nữa.

Hai người vào trường và chia tay nhau, mỗi người đi về phía lớp học của mình.

Cả buổi sáng Tô Ý có bốn tiết học, không có thời gian ra ngoài báo tin cho Lâm Trạch Tây.

Điều này khiến Lâm Trạch Tây sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Sáng sớm, anh đến nhà máy thực phẩm, sắp xếp việc giao hàng buổi sáng xong rồi chạy đến cổng trường chờ tin Tô Ý.

Tô Ý đoán anh ba nhất định đang rất sốt ruộng, vì vậy khi tan học, cô cũng chẳng buồn đến nhà ăn mà chạy thẳng về ký túc xá.

Vừa đến cửa đã bị quản lý ký túc xá gọi lại: “Bạn học Tô, anh trai em tìm em, đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi."

Tô Ý cầm điện thoại lên xem, là số của nhà hàng, cô vội vàng gọi lại.

Vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói sốt sắng của Lâm Trạch Tây: “Em gái, cuối cùng em cũng tan học rồi!"

Tô Ý bất đắc dĩ cười: “Anh ở nhà hàng chờ tin của em cả buổi sáng sao?"

Lâm Trạch Tây ngượng ngùng hừ một tiếng: “Em gái, em đừng trêu anh nữa.

Sáng nay gặp ba mẹ Phương Lâm thế nào rồi?"

Tô Ý ngừng một lát, kể sơ lược tình hình buổi sáng cho anh ta nghe: “Chuyện hiểu lầm về cuộc điện thoại đã được giải quyết, em cũng đã nói giúp anh với hai bác ấy rồi.

DTV

Nhưng em cảm thấy hai bác ấy không muốn để Phương Lâm ở lại đây, nên chuyện của anh hơi khó."

Lâm Trạch Tây cũng không mong đợi đối phương sẽ chấp nhận anh ngay lập tức: “Tô Ý, hay là anh mua ít quà đến thăm hai bác ấy.

Dù sao tối qua cũng làm ầm ĩ ở cổng trường, anh muốn đến chào hỏi một tiếng cho phải phép."

Tô Ý đang nói chuyện điện thoại thì nhìn thấy Phương Lâm vội vàng đi ra khỏi ký túc xá.

Cô vội vàng nói vào điện thoại: “Anh ba, bây giờ em và Liễu Phương Lâm đang ra cổng, anh đến nhà hàng đợi bọn em nhé."

Nói xong Tô Ý cúp điện thoại và chạy thẳng đến chỗ Liễu Phương Lâm.

“Liễu Phương Lâm, đợi tớ với."

"Tô Ý, sao cậu không đến nhà ăn ăn cơm trưa?"

Tô Ý bất đắc dĩ cười: “Còn không phải tại anh ba tớ sao? Anh ấy sốt ruột lắm rồi, đang ở nhà hàng đấy.

Cậu đi cùng tớ gặp anh ấy một lát, để anh ấy yên tâm."

Từ sau chuyện tối qua, Phương Lâm vẫn luôn không dám đối mặt với Lâm Trạch Tây.

Vì vậy, khi biết anh đang ở ngoài, cô ấy bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Nhưng sau đó nghĩ lại, chuyện tối qua chắc chắn cũng khiến anh sợ hãi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy nên đến xin lỗi anh một tiếng cho phải phép, nên cũng đồng ý đi cùng Tô Ý.

Hai người vừa đến cổng trường đã nhìn thấy Lâm Trạch Tây đang đứng đợi ở ven đường.

Nhìn thấy hai người, Lâm Trạch Tây vội vàng bước đến, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Liễu Phương Lâm.

"Tan học rồi à? Chưa kịp ăn cơm trưa phải không?"

Liễu Phương Lâm cúi đầu: “Em không ăn đâu, em phải đến nhà khách tìm ba mẹ em."

Lâm Trạch Tây do dự một chút: “Phương Lâm, tối qua...".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 738: Chương 738



Anh vừa mới mở lời, Liễu Phương Lâm đã ngắt lời: “Anh Lâm, chuyện tối qua xin lỗi anh, làm anh lo lắng rồi.

Em cũng không ngờ họ lại đến thẳng đây.

Những lời họ nói tối qua, anh đừng để bụng, em thay mặt họ xin lỗi anh."

Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu của cô ấy, Lâm Trạch Tây cảm thấy rất khó chịu, bèn lấy hết can đảm nói: "Phương Lâm, hay là anh đi cùng em đến gặp hai bác, tối qua gấp quá, anh muốn đích thân giải thích với hai bác một chút."

Liễu Phương Lâm sững người, lắc đầu: “Những gì cần giải thích em đều đã nói rồi, sáng nay Tô Ý cũng đã nói lại, bây giờ không còn hiểu lâm gì nữa, em nghĩ tốt nhất vẫn không nên gặp thì hơn."

Liễu Phương Lâm không muốn Lâm Trạch Tây lại phải rơi vào tình huống khó xử thêm lần nào nữa.

Còn Lâm Trạch Tây thì vẫn muốn tìm cơ hội để giải thích.

Thấy hai người giằng co không xong, Tô Ý bèn chủ động đề nghị:

"Phương Lâm, hay là thế này, lát nữa cậu nói với hai bác một tiếng, tối đến nhà hàng của mình ăn cơm.

Hai bác đến Bắc Kinh lần đầu, chúng ta nên làm chủ nhà một bữa."

"Cậu cứ nói với hai bác là anh ba mình muốn mời cơm, nhân tiện giải thích chuyện tối qua, cậu thấy sao?"

Liễu Phương Lâm cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi lấy hết can đảm nói: "Được, vậy tối nay chúng tớ sẽ đến."

DTV

Nói xong, Liễu Phương Lâm vội vã quay lại nhà nghỉ.

Cô ấy biết tính ba mình nóng như lửa, nếu để ông ta đợi lâu thì chắc chắn sẽ lại nổi giận với mẹ.

Liễu Phương Lâm vừa đi, Tô Ý đã cùng Lâm Trạch Tây quay về nhà hàng.

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, vừa ăn trưa vừa bàn bạc chuyện tối nay.

Để Lâm Trạch Tây hiểu rõ hoàn cảnh của Liễu Phương Lâm, cũng để anh không nóng nảy khi gặp người nhà cô nên Tô Ý kể sơ qua tình hình nhà họ Liễu cho anh nghe.

"Nói chung là cuộc sống của Phương Lâm ở nhà cũng không dễ dàng gì.

Ba cậu ấy anh cũng đã gặp rồi đấy, tính tình không tốt lắm đâu.

Tối nay lúc ăn cơm, anh phải nghiêm túc một chút."

Lâm Trạch Tây chăm chú lắng nghe, sau đó gật đầu: "Em yên tâm, anh sẽ không để Phương Lâm khó xử đâu.

Anh đến với tư cách là bạn bè thôi."

Tô Ý đáp: "Ừm, nhớ thay một bộ quần áo chỉnh tề một chút."

Lâm Trạch Tây gật đầu lia lịa: "Còn gì nữa không?"

Tô Ý mỉm cười: "Hết rồi.

Thôi, anh ăn nhanh rồi còn về xưởng làm việc, tối nay lại đến đây sau."

Chiều tối, khách đến Tô Ký Xuyên Thái nườm nượp.

Lâm Trạch Tây không đợi Tô Ý tan học đã tự mình đến trước, chọn một phòng riêng yên tĩnh.

Anh tự tay rửa hoa quả, pha trà, bày biện đâu vào đấy.

Thấy vậy, Tạ Tiểu Quyên và Từ Tiểu Cần vội trêu chọc anh sắp được gặp ba mẹ vợ.

Lâm Trạch Tây ngoài mặt cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng lại đắng ngắt.

Vốn là Liễu Phương Lâm còn chưa đồng ý, bây giờ lại gặp phải một ông ba vợ như vậy, anh thật sự không biết phải làm sao.

Nhưng dù sao bây giờ anh cũng đã hiểu được ý trong lời nói của Liễu Phương Lâm trước kia, cũng hiểu được lý do cô ấy không đồng ý.

Ít nhất điều này chứng tỏ cô ấy cũng có tình cảm với anh, chỉ là không muốn anh phải chịu thiệt thòi giống như cô ấy.

Nhưng Lâm Trạch Tây đã hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết nỗi lo sau lưng cho Liễu Phương Lâm, để cô ấy có thể sống thật với chính mình.

Lâm Trạch Tây đang ở trong bếp nhìn ngó thì thấy Tô Ý bước tới: "Anh ba, người đến rồi."

Lâm Trạch Tây vội vàng lau tay, niềm nở đi ra ngoài.

"Bác trai, bác gái, hai bác đến rồi, mời lên lầu ạ." Nói xong, anh dẫn đường đi trước.

Vì đã được dặn dò trước nên mọi người trong nhà hàng đều biết tầm quan trọng của bữa ăn này.

Dù lúc này nhà hàng đang rất đông khách, nhưng món ăn của phòng Lâm Trạch Tây vẫn được ưu tiên làm trước.

Từ Tiểu Cần còn đích thân bưng bê, bày món lên..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 739: Chương 739



Đến khi một bàn đầy ắp thức ăn được bày ra, Lâm Trạch Tây mới nâng ly nước, đứng lên nói: "Bác trai, bác gái, chào mừng hai bác đến Bắc Kinh.

Cháu và em gái cháu đều là bạn của Phương Lâm.

DTV

Hai bác có chuyện gì thì cứ nói thoải mái."

Nói xong, anh uống cạn ly nước.

Mẹ Liễu Phương Lâm cũng vội vàng đứng dậy: "Cậu Lâm, cảm ơn cậu đã tiếp đãi, khách sáo quá, mau ngồi xuống đi."

Đối mặt với thái độ niềm nở của Lâm Trạch Tây, ba Liễu Phương Lâm không những không nâng ly, ngược lại còn khịt mũi khinh thường: "Làm một bàn đồ ăn thế này, tốn kém của cậu rồi! Thế mà lại không có rượu."

Lâm Trạch Tây nghe vậy, lúng túng nhìn Tô Ý và Liễu Phương Lâm.

Lúc trưa nghe em gái kể, anh ta biết Liễu Phương Lâm từng phải chịu nhiều ấm ức vì chuyện ba cô ấy nghiện rượu, cho nên không dám gọi rượu, sợ ông ta lại làm loạn khiến Liễu Phương Lâm mất mặt.

Bây giờ ông ta đã lên tiếng, anh ta bèn viện cớ: "Bác trai, bác gái, cháu lái xe đến đây, định bụng lát nữa ăn xong còn sớm thì đưa hai bác đi dạo một chút nên hôm nay không uống rượu, để hôm khác chúng ta lại uống sau."

Liễu Phương Lâm nghe vậy, vội vàng phụ họa: "Ba, chúng ta đang ở ngoài, ba đừng uống rượu nữa.

Uống rượu không tốt cho sức khỏe."

Vừa dứt lời, ba Liễu Phương Lâm đã đập mạnh lỵ nước xuống bàn, nước b.ắ.n tung toé.

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, tao muốn uống rượu, mày cấm cản làm gì? Ở đây đến lượt mày lên tiếng à?"

Nghe ông ta mắng Liễu Phương Lâm như vậy, Lâm Trạch Tây lập tức nổi giận.

Trước mặt người ngoài mà ông ta còn dám hung dữ với con gái mình như thế, huống chi là lúc ở nhà, không biết Liễu Phương Lâm đã phải sống trong hoàn cảnh như thế nào.

Lâm Trạch Tây tức giận đến mức mặt mày tối sầm: "Được, nếu bác đã muốn uống, vậy thì uống thôi.

Em gái, lấy cho anh mấy chai nhị oa đầu."

Tô Ý không chút do dự, đi xuống lầu lấy hai chai nhị oa đầu.

Nghĩ lại, chắc là anh ba muốn cho ba Liễu Phương Lâm một bài học, để ông ta uống cho đã luôn.

Vậy là, cô bảo người ta bê hẳn một thùng lên lầu.

Liễu Phương Lâm thấy vậy cũng giật mình, vội vàng xua tay: "Nhiều như vậy làm sao uống hết? Anh Lâm, anh không uống được thì đừng cố."

Lâm Trạch Tây mỉm cười: "Không sao, khó khăn lắm bác trai mới đến đây một lần, đúng là nên để bác uống cho thoải mái.

Hơn nữa, gần đây có bệnh viện, lát nữa nếu hai chúng ta có uống say thì đến đó truyền nước, không sao đâu!"

Vừa nói, Lâm Trạch Tây vừa mở nắp chai rượu, đặt trước mặt ba Liễu Phương Lâm.

Anh đặt liền mấy chai mới thôi, rồi cười nói: "Bác trai thích uống rượu, chắc là tửu lượng rất tốt.

Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, chúng ta cứ uống thẳng từ chai đi cho tiện!"

Ba Liễu Phương Lâm cười gượng gạo, gật đầu, cầm một chai lên uống thử.

"Rượu này cũng thường thôi, không ngon bằng rượu ở quê tôi, uống cũng không thấy say."

Vừa dứt lời, cơn thèm rượu lại nổi lên, không đợi Lâm Trạch Tây khuyên mà ông ta đã tu ừng ực.

Mẹ Liễu Phương Lâm thấy vậy, vừa xấu hổ vừa lo lắng.

Tô Ý thấy vậy bèn khuyên: "Bác gái, chúng ta cứ ăn đi, để mấy người đàn ông họ uống với nhau."

Ba Liễu Phương Lâm miệng nói rượu không ngon, nhưng uống được nửa chai, ông ta đã bắt đầu choáng váng.

Ngược lại, Lâm Trạch Tây uống đã lâu mà vẫn tỉnh táo như thường.

Thực ra anh không thích uống rượu, nhưng vì công việc làm ăn nên phải thường xuyên xã giao.

Lâu dần, tửu lượng cũng tăng lên.

Bình thường, anh luôn cố gắng không uống cho nên ngay cả Tô Ý cũng không biết tửu lượng của anh lại tốt như vậy.

Ba Liễu Phương Lâm uống được nửa chai, bỗng nhiên nhận ra mình đã gặp phải đối thủ, bèn đổi giọng: "Hay là chúng ta đổi sang uống bằng ly nhỏ đi?"

Thấy ông ta mới uống có một chút mà đã chịu thua, Lâm Trạch Tây không khỏi nhếch mép, chủ động đổi ly cho ông ta..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back