Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 250: Chương 250



Tô Ý nhướng mày, giọng điệu mỉa mai: "Về nhà? Cô muốn đưa bọn chúng về nhà nào? Lần trước cô đến đây nói chỉ đưa Noãn Noãn đi, lần này là đã suy nghĩ kỹ, muốn đưa cả Tiểu Vũ đi nữa sao?"

Trần Phương Linh im lặng một lát: "Tôi biết chuyện này không giấu được, tôi cũng không định lừa các người."

Nói rồi, cô ta chỉ về phía người đàn ông trung niên đứng bên cạnh: "Đây là người nhà họ Diệp, là bác cả của Tiểu Vũ, người ta đã đồng ý sẽ đưa Tiểu Vũ về nhà họ Diệp sống, còn về em gái, nó còn nhỏ, tôi nhất định phải tự mình chăm sóc."

Diệp Tiểu Vũ vừa nghe cô ta nói như vậy thì hoảng hốt, cậu bé vội vàng nắm lấy tay Tô Ý: "Thím ơi, thím đừng nghe người phụ nữ này nói bậy, bác cả của cháu c.h.ế.t từ lâu rồi, người này căn bản không phải bác cả của cháu, cháu không quen biết ông ta!"

Tô Ý cũng không ngờ Trần Phương Linh lại trơ tráo đến mức tùy tiện tìm một người đàn ông đến đây, cô vỗ về an ủi Diệp Tiểu Vũ: "Yên tâm đi, thím sẽ không để hai đứa đi theo ông ta đâu."

Trần Phương Linh nghe vậy cũng sốt ruột: "Đây là bác cả họ xa của nhà họ Diệp, hồi nhỏ con từng gặp rồi, không nhớ cũng là chuyện bình thường.”

“Tiểu Vũ, con ngoan ngoãn đi theo bác cả đi, nhà bác ấy không có con trai, con đến đó, chắc chắn bác ấy sẽ đối xử với con rất tốt."

Nói rồi, cô ta vội vàng nhặt một cái túi dưới đất lên, lấy từ trong đó ra mấy bộ quần áo: "Tiểu Vũ, con xem, đây là quần áo mẹ và bác cả mua cho con, còn có rất nhiều đồ ăn nữa, bây giờ con đi theo bác ấy luôn là được."

Diệp Tiểu Vũ liếc nhìn vào trong túi, thấy mấy bộ quần áo đều là đồ cũ, cậu bé không khỏi tức giận quát lên: "Mấy bộ quần áo này bà mua ở đâu? Hay là đồ cũ của con trai mới của bà, không cần nữa nên bố thí cho tôi?"

Bị vạch trần trước mặt mọi người, Trần Phương Linh vô cùng xấu hổ, cô ta lao đến định đánh Diệp Tiểu Vũ.

Tô Ý nhanh chóng bước lên, đánh đòn phủ đầu tát cô ta một cái.

"Trần Phương Linh, cô đủ rồi đấy! Lần trước cô đến đây gây rối một lần, tôi nể mặt bọn trẻ, không so đo với cô, lần này cô còn tiếp tục làm loạn, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

Trần Phương Linh cũng lao đến định cào cấu Tô Ý như phát điên: "Đó là con của tao, tôi muốn sắp xếp thế nào thì sắp xếp! Một người ngoài như mày dựa vào đâu mà khoa tay múa chân?"

Tô Ý lạnh lùng nói: "Dựa vào việc bây giờ tôi là người giám hộ hợp pháp của bọn chúng, mẹ hiện tại của bọn chúng là tôi!"

Nói rồi, Tô Ý giơ cuốn sổ hộ khẩu vừa mới nhận được lên: "Nhìn thấy chưa? Trên này ghi rất rõ ràng.

Từ ngày cô quyết định bỏ rơi hai đứa trẻ, hai đứa trẻ này đã không còn liên quan gì đến cô nữa!"

Trần Phương Linh nhìn cuốn sổ với vẻ mặt khó tin, cô ta định giật lấy, nhưng Tô Ý đã cất vào không gian, đồng thời kéo hai đứa trẻ né sang một bên, Trần Phương Linh lập tức mất đà ngã nhào xuống đất.

Mấy người kia thấy vậy thì định lao đến, hai đồng chí gác cổng lập tức ra ngăn cản.

DTV

Tô Ý lạnh lùng nhìn, cũng không can thiệp, trong lòng cô chỉ mong bọn họ càng ồn ào càng tốt.

Như vậy mới có cớ để bắt bọn họ lại, nếu không, hôm nay cô thật sự khó nuốt trôi cục tức này.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy, hai đứa sợ hãi nép vào người Tô Ý.

Thấy hai đứa trẻ sợ hãi, hơn nữa, cô lo lắng nếu để chúng chứng kiến cảnh tượng này sẽ bị ám ảnh tâm lý, nên cô nhét tay Noãn Noãn vào tay Tiểu Vũ: "Dẫn em gái chạy về nhà trước đi, ở đây có thím."

Diệp Tiểu Vũ không chịu: "Không được, bọn cháu không thể bỏ thím lại."

Tô Ý cười với hai đứa trẻ: "Chú Chu sắp đến rồi, ở đây thím còn trụ được một lúc, đi đi, hai đứa đi rồi, thím mới có thể không kiêng dè.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 251: Chương 251



Diệp Tiểu Vũ cắn răng, kéo Diệp Noãn Noãn liều mạng chạy về nhà.

Thấy hai đứa trẻ bỏ chạy, đám người Trần Phương Linh ra sức vùng vẫy, thoát khỏi sự khống chế của hai đồng chí gác cổng, sau đó lao về phía Tô Ý.

Tô Ý cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô lấy từ trong không gian ra một cây gậy gỗ, chính là cây gậy mà Tô Nhị Cường thường mang theo mỗi khi ra ngoài đánh nhau, cô đã thu được từ nhà họ Tô.

Cô vung gậy vào người những kẻ định vượt qua cô.

Trên cây gậy còn có mấy cái gai nhọn, đánh vào người là kêu la oai oái.

Lần này Trần Phương Linh dẫn theo bảy, tám người đàn ông đến đây.

Mặc dù hai đồng chí gác cổng cũng có chút võ nghệ, nhưng thật sự đánh nhau thì vẫn hỗn loạn.

Hơn nữa, Tô Ý lại là mục tiêu tấn công trọng điểm của bọn họ.

Chỉ thấy cô đúng giữa đường, một tay cầm gậy, một tay cảnh giác nhìn những kẻ đang lao đến.

Chỉ cần có người đến đến gần, lập tục được cây gậy hầu hạ.

Không bao lâu sau, mấy người kia đều lần lượt ăn gậy của cô.

Có lẽ là do cô đánh quá mạnh, đến cuối cùng, cây gậy trên tay cô đã gãy làm đôi.

Tô Ý thấy tình hình không ổn, đánh không lại vậy thì nhanh chóng chạy thôi!

Kết quả, vừa quay người lại, "bịch" một tiếng, cô đã đụng phải một bức tường bằng thịt.

Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, người xuất hiện trước mặt cô chính là Chu Cận Xuyên.

Cô vội vàng che lấy cái mũi hơi đau xót của mìn: "Cuối cùng anh cũng đến rồi."

Chu Cận Xuyên sợ vừa nãy đụng vào cô, vông vàng cusi đầu xuống xem: "Để anh xem nào."

Tô Ý vội vàng ngăn anh lại: "Không sao, may mà em chưa chạy, sao bây giờ anh mới đến vậy?"

Chu Cận Xuyên cười bất lực: "Vừa nhận được điện thoại, anh đã chạy đến ngay, chạy đến gần thì thấy em đang vung gậy, thấy em đánh hăng say quá, anh sợ làm gián đoạn hứng thú của em."

Tô Ý cau mày: "Anh còn tâm trạng trêu em sao? Em không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng với bọn họ thôi, bây giờ tay em đau muốn c.h.ế.t luôn này!"

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên nắm lấy tay cô xem, quả nhiên thấy bàn tay cô đỏ ửng, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.

Anh ngẩng đầu nhìn đám người đang chặn ở cổng, sau đó sải bước đi tới, hỏi hai đồng chí gác cổng: "Đã gọi điện thoại cho đồn công an chưa?"

DTV

"Báo cáo đoàn trưởng, vẫn chưa kịp gọi."

"Vậy thì gọi ngay bây giờ đi, nói rõ số lượng người để bọn họ chuẩn bị xe."

"Rõ!"

Nghe vậy, đám người Trần Phương Linh hoảng hốt, vội vàng tiến lên giải thích: "Đoàn trưởng Chu, bọn tôi không phải đến đây để gây chuyện, bọn tôi đến đón bọn trẻ về quê thôi mà."

"Đúng vậy, đây là chuyện nhà họ Diệp chúng tôi, bọn tôi đưa bọn trẻ đi, các người có quyền gì mà ngăn cản bọn tôi?"

Sau khi Chu Cận Xuyên đứng lại, đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của người đàn ông được cho là bác cả của Diệp Tiểu Vũ.

"Gây rối trước cổng quân khu, bất kể lý do là gì, đều phải chịu trách nhiệm hình sự.

Còn chuyện có phải người nhà họ Diệp hay không, đợi đến đồn công an điều tra sẽ rõ."

Nghe vậy, lúc này bọn họ đều hoảng loạn.

"Bọn tôi thật sự chưa ra tay đánh ai, còn bị đánh cho một trận nữa kìa."

"Phương Linh, cô nói gì đi chứ, bây giờ phải làm sao? Bọn tôi nghe lời cô mới dám đến đây đòi con, tiền bọn tôi đã đưa cho cô rồi!"

Nghe thấy mấy người kia nhao nhao tố cáo mình, Trần Phương Linh sợ đến mặt mày tái mét.

"Các người đừng nói bậy, các người chính là người nhà họ Diệp, tôi không có nhận tiền gì hết."

Chu Cận Xuyên cười lạnh: "Tất cả ngoan ngoãn đợi đi, có gì đến đồn công an mà nói."

Nghe thấy bọn họ nói chuyện đưa tiền, Tô Ý hiểu ra, người đàn ông này căn bản không phải người nhà họ Diệp, mà là do Trần Phương Linh tìm đến để giả mạo, mục đích là để đưa hai đứa trẻ đi, bán Diệp Tiểu Vũ, giữ Diệp Noãn Noãn lại..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 252: Chương 252



Trong lòng Tô Ý vẫn còn thấy sợ, may mà cô đã kịp thời cho hai đứa trẻ đi trước.

Nếu để chúng nghe thấy mẹ ruột của mình làm như vậy, không biết chúng sẽ đau lòng đến mức nào.

Đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ vượt qua mình, đi về phía Trần Phương Linh.

Tô Ý giật mình, vội vàng kéo Diệp Tiểu Vũ lại: "Tiểu Vũ, đừng qua đó."

Diệp Tiểu Vũ nặn ra một nụ cười đau khổ: "Không sao đâu, cháu chỉ muốn hỏi cho rõ ràng."

Nói xong, cậu bé đi đến trước mặt Trần Phương Linh: "Tôi muốn biết, bà đã bán bao nhiêu tiền?"

Trần Phương Linh sững người, khi mở miệng giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cái gì?"

"Đừng giả vờ nữa, tôi nghe thấy hết rồi, bà đã bán tôi cho bọn họ, bà bán bao nhiêu tiền?"

Đối mặt với câu hỏi của con trai, Trần Phương Linh lập tức ngồi bệt xuống đất: "Tiểu Vũ, mẹ không có bán con, mẹ đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho con một gia đình tốt, người ta cho tiền cũng chỉ là chút lòng thành thôi, không phải như con nghĩ đâu."

"Mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con, tìm một gia đình tốt, chẳng phải tốt hơn là làm một đứa trẻ không cha không mẹ trong khu tập thể này sao?"

Diệp Tiểu Vũ quật cường để nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Sau đó mới dùng tay áo lau đi.

"Vì muốn tốt cho tôi? Bây giờ tôi sống rất tốt, chỉ cần bà đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Từ nay về sau, tôi và Noãn Noãn đều đã có người thân mới, bà không còn liên quan gì đến bọn tôi nữa!"

Nghe vậy, Trần Phương Linh cũng không khỏi bật khóc nức nở: "Tiểu Vũ, mẹ cũng có nỗi khổ riêng, mẹ cũng là bất đắc dĩ, con cho rằng mẹ ở bên ngoài sống rất tốt? Mẹ sống không tốt một chút nào, con không thể hiểu cho mẹ sao?"

Diệp Tiểu Vũ vừa nghe thấy lời này, không nhịn được bật cười: "Bà sống rất tốt, tôi và Noãn Noãn đều nhìn thấy rồi."

Trần Phương Linh sững sờ: "Nhìn thấy cái gì?"

"Nhìn thấy cả nhà ba người các người chụp ảnh ở tiệm chụp ảnh, nhìn thấy cả nhà ba người các người hạnh phúc mỹ mãn."

Trần Phương Linh lập tức ngây người tại chỗ.

Bà ta suy nghĩ một lúc mới đột nhiên hiểu ra tiệm chụp ảnh mà cậu bé nói là chuyện gì.

Thì ra hôm đó bọn họ cũng ở đó?

Nghĩ đến đây, Trần Phương Linh lại ngồi bệt xuống đất, không nói nên lời.

Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát đến, đưa tất cả bọn họ về đồn.

Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên, sau đó nhìn sang Diệp Tiểu Vũ, cô thật sự không biết nên an ủi cậu bé thế nào để cậu vơi bớt nỗi đau trong lòng.

Đang do dự, thì Diệp Tiểu Vũ đã lên tiếng trước: "Thím ơi, muộn rồi, chúng ta đi mua thức ăn thôi?"

Vốn dĩ Tô Ý muốn đưa hai đứa trẻ về nhà.

Gặp chuyện khó chịu như vậy, cô không còn tâm trạng nào mà đi chợ mua đồ ăn mừng nữa.

Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, trước đây lúc nào cháu cũng lo lắng bà ta sẽ quay lại, lần này có các chú công an xử lý, chắc chắn bà ta sẽ không dám đến tìm bọn cháu gây sự nữa, chẳng phải chúng ta nên ăn mừng một chút sao?"

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên cũng gật đầu, nhìn mọi người: "Đi thôi, anh đi mua thức ăn cùng các em.”

DTV

"Hôm nay Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân cũng vừa về, lúc nãy còn hỏi anh có thể đến nhà ăn cơm không?"

Tô Ý mỉm cười: "Vậy được, vậy thì tối nay mời hai người bọn họ đến nhà ăn cơm."

Mấy người cùng nhau đi chợ mua thức ăn.

Hai đứa trẻ cũng giúp nhặt rau.

Chu Cận Xuyên định giúp thái thịt, nhưng vừa thái được hai miếng đã bị Tô Ý chê bai.

"Tay nghề băm thịt của anh thì được, còn thái thịt thì thôi đi."

"Nhưng mà tay em vừa nãy bị đỏ hết cả lên."

Tô Ý quên mất chuyện này, vội vàng nhìn lại, trên tay cô đã không còn dấu vết gì nữa.

Thể chất tốt quá cũng phiền, không cho đàn ông cơ hội thể hiện.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 253: Chương 253



Sau khi Chu Cận Xuyên bị chê bai thì ra phòng khách gọi điện thoại cho Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân, mời hai người đến ăn cơm tối.

Vừa cúp máy, hai người đã vội vàng chạy đến.

Vừa bước vào cửa, hai người đã nhìn thấy Chu Cận Xuyên và Tô Ý đang mặc tạp dề, đứng cạnh nhau trong bếp, cùng nhau nấu nướng.

Lúc đầu Lục Trường Chinh chưa kịp phản ứng lại, chỉ lo đùa: "Ôi, hôm nay là đoàn trưởng Chu đích thân xuống bếp à? Nhưng mà tay nghề của anh có được không đấy? Anh đừng có làm loạn, nếu không bữa cơm này tôi không dám ăn đâu!”

Tạ Tiểu Quân lại tinh ý nhận ra điều gì đó khác thường.

Bầu không khí giữa hai người khác hẳn so với trước Tết.

Hơn nữa, ánh mắt Chu Cận Xuyên chỉ liếc lên chào hỏi hai người lúc bọn họ vừa bước vào cửa, còn lại thì dán chặt vào Tô Ý.

Anh ta khẽ kéo tay áo Lục Trường Chinh, nháy mắt với anh ta.

Lúc này Lục Trường Chinh mới nhìn kỹ hai người.

Lúc đầu, anh ấy vẫn còn ngơ ngác, sau đó nhìn hai người cùng nhau nấu nướng, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, ăn ý như vợ chồng son, anh ấy không khỏi thốt lên: "Chuyện gì đây?"

Nói xong, anh ấy định bước đến "tra hỏi" hai người.

Tạ Tiểu Quân vội vàng kéo anh ấy lại: "Lát nữa rồi hỏi, còn nhiều thời gian mà.

Chị Tô Ý da mặt mỏng, nhỡ đâu anh nói vậy, chị ấy ngại quá, bỏ đi thì sao?"

Lục Trường Chinh nghĩ đến tính cách nóng nảy của Tô Ý, cũng gật đầu lia lịa: "Không sai, không sai, đợi lát nữa ngồi vào bàn ăn rồi nói, cô ấy đâu phải mặt mỏng, rõ ràng là nóng tính, nhỡ đâu chọc cô ấy giận, đến cơm cũng không được ăn."

Thế là bắt đầu ngồi trong phòng khách trò chuyện với Tạ Tiểu Quân.

Trong bếp, lúc nãy Chu Cận Xuyên cũng đã nhìn thấy dáng vẻ lén lén lút lút của hai người bọn họ, bèn trưng cầu ý kiến của Tô Ý trước: "Chắc là hai người bọn họ đã đoán ra rồi, lát nữa anh có thể nói cho bọn họ biết chuyện của chúng ta không?"

Tô Ý mim cười: "Anh muốn nói thì cứ nói, chỉ cần dặn bọn họ đừng nhiều chuyện, nói lung tung ra ngoài là được."

Chu Cận Xuyên vội vàng ừ một tiếng.

Sau đó anh lén hôn lên má cô một cái: "Vậy anh ra ngoài rót chút nước nóng cho bọn họ, đi một lát là về ngay."

Nói xong, anh cầm phích nước nóng đi ra ngoài.

Lục Trường Chinh thấy anh vui vẻ ra mặt, bèn trêu chọc: "Ôi, cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi à? Tôi còn tưởng anh chê chúng tôi đến sớm chứ!"

Chu Cận Xuyên khịt mũi: "Nước nóng ở đây, muốn uống thì tự rót."

Lục Trường Chinh quan sát Chu Cận Xuyên từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chiếc tạp đề của anh.

"Lão Chu, chiếc tạp đề này đẹp đấy, khí sắc của anh cũng không tệ, tôi nhớ không phải anh một mình chăm hai đứa trẻ, ở lại đơn vị ăn tết sao? Sao lại vui vẻ thế này? Có chuyện tốt gì, đừng có giấu giếm anh em bọn tôi chứ?"

Nói xong, anh ấy còn liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Quân đầy ẩn ý.

Tạ Tiểu Quân không dám trêu chọc Chu Cận Xuyên như Lục Trường Chinh, anh ta chỉ cười hề hề: "Đoàn trưởng Chu, qua một cái Tết, quả thật trông anh trẻ ra không ít."

Chu Cận Xuyên liếc anh ta một cái: "Ý cậu là trước đây trông tôi rất già?"

Tạ Tiểu Quân vội vàng sửa lời: "Không không không, ý tôi là trước đây anh chín chắn, điềm đạm, bây giờ là chín chắn mà vẫn tràn đầy sức sống."

Lục Trường Chinh gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, sức sống mãnh liệt! Mới mấy ngày không gặp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

DTV

Chu Cận Xuyên đã không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui với hai người, nhưng anh vẫn định giữ bí mật một chút: "Hai cậu đoán xem!”

Tạ Tiểu Quân mạnh dạn phỏng đoán: "Chắc không phải có liên quan đến chị Tô Ý đấy chứ?"

Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Sau này đừng gọi là chị Tô Ý nữa, nên đổi cách gọi thành chị dâu rồi!"

Tạ Tiểu Quân sững người, sau đó lập tức hiểu ra: "Thật không vậy? Đoàn trưởng Chu, cuối cùng anh cũng thoát khỏi kiếp FA rồi à?"

Lục Trường Chinh cũng vô cùng bất ngờ..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 254: Chương 254



Mặc dù trước đây anh ấy cũng đã đoán ra đôi chút, nhưng hoàn toàn không ngờ một người đàn ông giống như cái hũ nút như Chu Cận Xuyên, khi làm chuyện lớn vậy mà lại như vậy.

"Hai người từ bao giờ thế, hay lắm, lần trước tôi còn bảo anh giới thiệu “ớt nhỏ” đó cho tôi, anh nhất quyết không chịu, thì ra lúc đó anh đã để ý người ta rồi à?"

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên trừng mắt nhìn anh ấy: "Ớt nhỏ cái gì? Đó là em dâu anh đấy, sau này nói chuyện chú ý chừng mực một chút."

Lục Trường Chinh chỉ tay vào Chu Cận Xuyên: "Được lắm, thằng nhóc này, trọng sắc khinh bạn! Bây giờ đã biết bênh vực người ta rồi!"

Chu Cận Xuyên không thèm để ý đến anh ta, chỉ dặn dò: "Cô ấy da mặt mỏng, chuyện này hai người biết là được rồi, đừng nói ra ngoài."

Lục Trường Chinh bật cười: "Cô ấy da mặt mỏng, cô ấy..."

Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt sắc lẹm của Chu Cận Xuyên chặn lại.

"Được được được, em dâu da mặt mỏng, bọn tôi đều nhường cô ấy."

Tạ Tiểu Quân cũng vội vàng gật đầu đảm bảo: "Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu."

Sau đó, Chu Cận Xuyên lại kể cho hai người nghe chuyện Tô Ý mua mặt bằng, muốn mở nhà hàng.

"Bây giờ vừa mới qua Tết, nhân viên còn khó tuyển, hai người rảnh rỗi thì mấy hôm nữa đến giúp tôi dọn dẹp một chút."

Lục Trường Chinh bỗng nhiên đứng phắt dậy: "Được lắm, tôi cứ thắc mắc sao anh lại tốt bụng như vậy, chủ động gọi điện thoại mời bọn tôi đến ăn cơm, vòng vo nửa ngày trời vậy mà lại là Hồng Môn Yến!"

Nói rồi, anh ấy làm bộ kéo Tạ Tiểu Quân đi: "Đi! Chúng ta không ăn nữa!"

Chu Cận Xuyên khoanh tay đứng nhìn anh ấy diễn trò, cười nói: "Không giúp chút việc nhỏ này, sau này đừng đến nhà hàng ăn cơm, vốn dĩ tôi còn định sau khi khai trương sẽ mời hai người đến ăn cơm đấy!"

Tạ Tiểu Quân vội vàng ngồi xuống: "Đoàn trưởng Chu, tôi đâu có nói là không giúp, trước đây chị Tô Ý, à không đúng, trước đây chị dâu đã làm cho tôi rất nhiều món ngon, chút chuyện nhỏ này, cho dù anh không nói, tôi biết cũng sẽ đến giúp."

Lục Trường Chinh nghe vậy, giả vờ tức giận chỉ tay vào Tạ Tiểu Quân.

Sau đó, anh ấy cười hề hề: "Nói đùa thôi, làm sao có thể không giúp được chứ, mà này, em dâu định bán món gì vậy?"

"Món Tứ Xuyên!"

"Món Tứ Xuyên á? Vậy thì quá tốt rồi! Tôi thích ăn món Tứ Xuyên nhất, nể tình món Tứ Xuyên, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giúp."

Tô Ý vừa nấu ăn trong bếp, vừa vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

DTV

Chỉ tiếc là trong bếp quá ồn ào, cô nghe không rõ lắm.

Đúng lúc này, Chu Cận Xuyên bước vào, nhìn thấy dáng vẻ cô đang vểnh tai, cau mày nghe ngóng, anh thấy cô thật đáng yêu.

Anh bước đến, cười nói: "Em đang nghe gì vậy?"

Tô Ý ngượng ngùng chớp chớp mắt: "Anh nói với bọn họ rồi sao? Bọn họ không nói gì chứ?"

Chu Cận Xuyên ôm eo cô, cúi đầu xuống, ghé vào tai cô, cười nói: "Nói rồi, chuyện chúng ta ở bên nhau, cả chuyện nhà hàng cần giúp đỡ, anh đều nói cả rồi.

Bọn họ chúc phúc còn không kịp, sao có thể nói gì được."

Tô Ý cảm thấy ngứa ngáy bên tai, lại sợ hai người ở ngoài nhìn thấy sẽ trêu chọc, cô vội vàng dùng khuỷu tay huých anh: "Đừng có nghịch ngợm nữa."

Nói xong, cô giao nhiệm vụ cho anh: "Anh ra ngoài dọn bàn, chuẩn bị bát đũa đi, sắp ăn cơm rồi."

Thấy vành tai cô đỏ ửng, Chu Cận Xuyên cũng không dám trêu chọc cô nữa, thế là đồng ý, đi ra ngoài.

Trong bữa ăn, cuối cùng hai người vẫn không thoát khỏi sự trêu chọc của Lục Trường Chinh.

Anh ấy vừa nâng ly rượu, vừa chúc phúc hai người sớm đăng ký kết hôn, để bọn họ được uống rượu mừng.

Tạ Tiểu Quân cũng nâng ly chúc mừng hai người.

Đây là lần đầu tiên Tô Ý chính thức gặp gỡ anh em của Chu Cận Xuyên với tư cách bạn gái của anh.

Nếu nói cô không hề ngại ngùng thì là không thể nào..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 255: Chương 255



Nhưng nếu hai người đã quyết định sẽ ở bên nhau, vậy tất nhiên cô phải nể mặt đối phương.

Thế là, cô hào phóng nâng ly đáp lễ.

Thấy Tô Ý uống cạn ly, hai người giơ ngón cái khen ngợi.

Sau đó, Lục Trường Chinh trêu chọc: "Em dâu, hai người ở bên nhau như thế nào vậy? Ai là người tỏ tình trước?"

Tô Ý ngại ngùng nhìn Chu Cận Xuyên, sau đó nhanh nhảu nói trước anh: "Là tôi, sao nào?"

Chu Cận Xuyên cũng lên tiếng: "Lần này đúng là cô ấy tỏ tình trước, nhưng mà người cầu hôn trước là tôi!"

"Cầu hôn?" Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân nhìn nhau, khó hiểu: "Lúc nào vậy?"

"Mùa thu năm ngoái."

"!!!"

Trong lòng hai người âm thầm giơ ngón tay cái với Chu Cận Xuyên, không ngờ anh dám ra tay từ sớm như vậy.

Hơn nữa còn thừa nhận một cách phóng khoáng (mặt dày) như vậy!

Quả nhiên, tình yêu có thể thay đổi một con người.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện một lúc, hai đứa trẻ đã no bụng, buồn ngủ.

Tô Ý vội vàng đứng dậy đưa hai đứa đi ngủ.

Lúc quay trở lại, cô nghe thấy Lục Trường Chinh đang buôn chuyện với Chu Cận Xuyên: "Hai người vẫn chưa biết đúng không? Lúc nãy, trước khi chúng tôi đến đây, thằng nhóc Tần Vân Phong đó và cô gái kéo violon của đoàn văn công đang cãi nhau ầm ĩ ở văn phòng chính ủy Vương đấy!"

Nghe thấy có chuyện hay ho, Tô Ý lập tức có hứng thú, vội vàng kéo ghế ngồi xuống: "Ồ, cãi nhau chuyện gì?"

Lục Trường Chinh nghe vậy, ngạc nhiên đến mức chớp mắt liên tục.

Có vẻ như anh ấy cũng nhận ra việc “tám chuyện” như vậy có phần không phù hợp với thân phận của mình.

Anh bèn quay sang ra hiệu cho Tạ Tiểu Quân: “Tiểu Tạ, cậu báo cáo đi."

Tạ Tiểu Quân nhận lệnh, vội vàng kể lại những gì đã nghe và chứng kiến vào buổi chiều cho Tô Ý.

Sau đó, anh ta còn bổ sung thêm: "Chị dâu này, chị không biết đâu, lúc đó họ cãi nhau ầm ĩ đến mức ai cũng biết, nghe nói Chính ủy Vương tức giận đến mức đập bàn mấy cái liền."

"Nhưng mà, em nói hai người họ cũng lạ thật, trước đó yêu đương thắm thiết như vậy, dù có bị kỷ luật nặng cũng thề sống c.h.ế.t bên nhau, mới có mấy tháng chứ? Sao lại cãi nhau kinh khủng đến mức đòi ly hôn thế nhỉ?"

Tất nhiên là Tô Ý biết lý do.

Chỉ là trước mặt mọi người, cô không tiện nói.

Vì không thể nói nên cô chỉ có thể mỉm cười đáp: “Cho nên mới nói, kết hôn là chuyện phải cân nhắc kỹ lưỡng, tìm đối tượng là một chuyện, còn cuộc sống hôn nhân lại là chuyện khác, chưa tìm hiểu kỹ mà đã vội vàng kết hôn thì bản thân đã tự chuốc lấy rủi ro rồi."

Tạ Tiểu Quân nghe vậy như có điều suy nghĩ, gật đầu lia lịa: “Chị dâu nói chí phải."

Ăn cơm xong, Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân vẫn ngại ngùng nán lại làm kỳ đà cản mũi.

Đến khi Chu Cận Xuyên ám chỉ đến lần thứ hai, hai người mới lật đật đứng dậy cáo từ.

Chu Cận Xuyên nghĩ đến lời Tô Ý vừa nói, vừa dọn dẹp, vừa chuẩn bị bàn chuyện kết hôn với cô.

"Anh thấy em nói kết hôn cần phải thận trọng cũng đúng, nhưng mà cũng phải xem người đó là người thế nào nữa.

Anh cảm thấy chúng ta ngay từ đầu đã bắt đầu từ cuộc sống đời thường rồi, nên sẽ không có sự khác biệt quá lớn giữa trước và sau khi kết hôn."

Tô Ý quay đầu nhìn anh, bật cười: “Sao tự nhiên anh lại nói đến chuyện này?"

Chu Cận Xuyên khựng lại một chút: “Có chuyện này anh muốn chủ động thú nhận với em..."

Tô Ý đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của anh, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi!"

Chẳng lẽ anh ấy làm chuyện gì khuất tất sau lưng mình? Tô Ý nghĩ thầm trong lòng.

DTV

Chu Cận Xuyên bình tĩnh: "Anh đã nộp giấy đăng ký kết hôn rồi..."

Cái gì??

Tô Ý ngạc nhiên đến mức chớp mắt liên tục, sau đó mới kịp phản ứng, kích động nói: “Anh thật sự đã nộp rồi sao, em còn tưởng anh nói đùa đấy!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 256: Chương 256



Chu Cận Xuyên trịnh trọng gật đầu: “Thật mà, chuyện này không thể nào mang ra đùa được, anh nghĩ chắc là xét duyệt hơi lâu, nên mới nộp sớm, kẻo đêm dài lắm mộng!"

Tô Ý đang còn kinh ngạc, nghe đến câu cuối cùng thì không nhịn được bật cười: “Cái gì mà đêm dài lắm mộng chứ?"

Chẳng lẽ là lừa mình để cưới về?

Thấy cô cười, Chu Cận Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao cũng đã nộp rồi, đợi sau khi tiệm cơm của em thu xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận."

DTV

"Còn chuyện này nữa… Tình hình gia đình anh cũng hơi phức tạp, trước đây chưa nói rõ với em, nếu em tin tưởng anh, thì đợi sau khi về Kinh Thị, anh sẽ từ từ giới thiệu với em."

[Trời ạ! Sao anh lại quên mất chuyện này chứ! Nhà anh mà biết tình cảnh của mình thì có đồng ý không?!]

[Chẳng lẽ anh đã biết chuyện này rồi, nên mới muốn giấu gia đình để lấy giấy chứng nhận trước.]

Chu Cận Xuyên bị những lời thầm nghĩ liên tục của Tô Ý làm cho luống cuống tay chân.

Khoảng thời gian này, hai người ở bên nhau, rất ít khi anh nghe được tiếng lòng của cô.

Anh cứ nghĩ là do Tô Ý ngày càng không còn đề phòng gì anh nữa, nên mới không còn những lời trái ngược với suy nghĩ trong lòng.

Bây giờ đột nhiên nghe được, anh mới biết cô coi trọng chuyện này đến mức nào.

Anh cũng không rảnh quan tâm xem cô có hiểu lầm hay không, anh vội vàng giải thích: “Em đừng lo lắng, người nhà anh chỉ là công việc hơi phức tạp một chút thôi, chứ tính cách rất dễ gần, sau này gặp sẽ biết."

"Hơn nữa, anh đã nói chuyện của chúng ta cho người nhà rồi, trước đây họ cứ giục anh đi xem mắt, bây giờ biết anh đã có người yêu, họ rất vui, còn giục chúng ta sớm về Kinh Thị ra mắt."

Nghe anh nói xong, Tô Ý càng hoang mang hơn.

Trong nguyên tác, Bạch Nhược Lâm sau khi có được linh tuyền, từng dùng nước linh tuyền cứu sống Chu lão gia.

Nhờ vậy mới khó khăn lắm mới khiến nhà họ Chu thay đổi cách nhìn về cô ta, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức trả ơn bằng tiền bạc, chứ hoàn toàn không có ý định kết thông gia.

Thậm chí sau này, khi Bạch Nhược Lâm không nhịn được mà chủ động ngỏ lời muốn gả vào nhà họ Chu, cũng bị nhà họ Chu khéo léo từ chối.

Ngay cả người có điều kiện như Bạch Nhược Lâm mà còn không lọt nổi vào mắt xanh nhà họ Chu, thì một mình cô, Tô Ý, có thể làm được gì?

Thấy Tô Ý cứ ngây người ra đó, ngay cả tiếng lòng cũng im bặt.

Chu Cận Xuyên vội vàng hỏi: “Hay là em không muốn về Kinh Thị với anh?"

Tô Ý lúc này mới hoàn hồn: “Không phải, chủ yếu là sắp tới em phải khai trương tiệm cơm, chắc chắn sẽ rất bận, em sợ không có thời gian."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Vậy thì trước khi khai trương, chúng ta về đó một chuyến?"

Tô Ý giật mình, vội vàng lắc đầu: “Nhanh vậy sao! Thời gian gấp gáp quá, hơn nữa em, em còn chưa chuẩn bị tinh thần."

Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt bối rối của cô.

Chu Cận Xuyên biết đề nghị vừa rồi của mình đã dọa cô sợ.

Anh vội vàng sửa lời: “Là anh nóng vội quá, chuyện về Kinh Thị không gấp, dù sao anh cũng đã nói với người nhà rồi, sau này rảnh rỗi chúng ta về cũng được."

Nghe anh nói vậy, Tô Ý mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sáng mai em phải đi xem tiệm cơm, tối nay muốn đi ngủ sớm một chút, anh về trước đi."

Nói xong, cô vội vàng cởi tạp dề định đi ra ngoài.

Thấy vậy, Chu Cận Xuyên cũng vội vàng cởi tạp đề đi theo.

"Trời tối rồi, để anh đưa em về."

Trên đường về, hai người im lặng không nói gì.

Trong lòng Tô Ý rối như tơ vò, cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.

Chu Cận Xuyên cũng có chút hụt hẫng, anh cứ nghĩ là khi nhắc đến chuyện kết hôn và gặp bố mẹ, Tô Ý sẽ rất vui.

Nào ngờ cô lại phản ứng như vậy.

Tuy khó hiểu, nhưng anh nghĩ có lẽ cô hơi hồi hộp, nên tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 257: Chương 257



Hai người đi lên cầu thang, một trước một sau.

Mãi đến khi đưa cô đến cửa, Chu Cận Xuyên mới thử thăm dò: “Anh hơi khát nước."

Tô Ý mím môi: “Hay là anh về nhà uống đi, nhà em không có nước ấm."

Chu Cận Xuyên: “...”

Hai người nói qua lại một lúc, Chu Cận Xuyên lại lên tiếng: “Vậy để anh đun nước nóng giúp em, kẻo đêm khuya em khát nước."

Tô Ý: “…”

Nói xong, Chu Cận Xuyên liền mặt dày đi thẳng vào nhà.

Vào nhà rồi, anh liền đi đun nước nóng cho cô.

Lúc chờ nước sôi, anh mới dè dặt ngẩng đầu nhìn Tô Ý: “Có phải anh nóng vội quá, dọa em sợ rồi không?"

Tô Ý nhẹ nhàng quay mặt đi: “Không có, chỉ là em cảm thấy bây giờ như vậy rất tốt, chúng ta mới ở bên nhau, em chưa nghĩ xa đến vậy."

Tuy chỉ là hai câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Chu Cận Xuyên dâng lên một nỗi ấm ức khó tả.

Nhưng anh cũng hiểu, không thể tiếp tục đề tài này nữa.

Nếu không ép cô quá, nói không chừng cô sẽ đổi ý.

Chu Cận Xuyên biết rõ không thể tiếp tục nhắc đến chuyện kết hôn.

Nhưng anh cũng không muốn bỏ đi trong tình huống thế này, để tránh cho Tô Ý lại suy nghĩ lung tung.

Đến lúc đó, nếu cô thật sự hối hận thì phải làm sao?

Vì vậy, anh lại vội vàng tìm kiếm chủ đề trong đầu.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Chuyện ly hôn của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, em thấy thế nào?"

DTV

Tô Ý hơi sững người, cười gượng gạo: "Chuyện của họ ly hôn, em không liên quan."

Nhưng mà, nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở quê, hình như cũng có chút liên quan?

Chu Cận Xuyên thấy tâm trạng cô không tốt lắm, nhưng rõ ràng là đã thoải mái hơn so với lúc nãy.

Anh liền tiếp lời: "Anh biết là không liên quan, nhưng nếu họ thật sự ly hôn, anh lo tên họ Tần kia sẽ quấn lấy em."

Tô Ý kéo khóe miệng: "Hắn không dám đâu, từ lần trước nhìn thấy chúng ta ở bên nhau, hắn không còn đến làm phiền em nữa."

Nhưng mà tên đó, nói không chừng đang bị ép học đàn violon để quấn lấy em đấy, hừ!

Nghe thấy giọng điệu đầy chua chát của cô, chút tủi thân vừa rồi trong lòng Chu Cận Xuyên lập tức tan thành mây khói.

Tô Ý vẫn còn thích anh, vẫn còn để ý đến anh.

Anh không nhịn được cong môi, gật đầu nói: "Vậy thì tốt, sau khi họ ly hôn, Bạch Nhược Lâm cũng sẽ không ở lại quân đội nữa, cũng đỡ phải cô ta cứ đối đầu với em."

Tô Ý ngạc nhiên: "Cô ta sẽ không ở lại đây nữa? Tại sao?"

Chu Cận Xuyên cong môi: "Năm ngoái, Chính ủy Vương không phải đã xin tha cho cô ta, đợi năm sau mới xử lý sao? Hình phạt của đoàn văn công đối với cô ta vừa mới được quyết định - khai trừ.

Chỉ là tin tức này vẫn chưa được công bố, ngay cả Chính ủy Vương cũng chưa biết."

Tô Ý kinh ngạc há hốc miệng: "Vậy nghĩa là, Bạch Nhược Lâm không biết mình sắp bị khai trừ, đã làm ầm ĩ ly hôn với Tần Vân Phong, nếu họ thật sự ly hôn, cô ta sẽ không thể ở lại đây nữa."

Chu Cận Xuyên gật đầu: "Chính xác."

Xác nhận được tin tức này, Tô Ý không khỏi âm thầm vui mừng.

Nếu Bạch Nhược Lâm thật sự bị khai trừ khỏi quân đội, vậy thì tất cả các tình tiết trong nguyên tác sẽ bị đảo lộn.

Thế giới sau này, sẽ là một thế giới hoàn toàn mới, không còn sự xuất hiện của nữ chính.

Làm sao có thể không phấn khích cho được?

Thấy Tô Ý đã hoàn toàn bị đánh lạc hướng suy nghĩ, Chu Cận Xuyên lúc này mới yên tâm đứng dây.

"Tối nay ngủ sớm một chút, anh sẽ đem bếp lò ra ngoài, để tránh nguy hiểm."

"Vâng."

Chu Cận Xuyên ra khỏi cửa, luôn cảm thấy như còn thiếu điều gì đó.

Nhưng nghĩ đến việc sợ cô suy nghĩ nhiều, anh đành bực bội đi xuống lầu.

Ngày hôm sau.

Tô Ý dậy sớm đến bộ phận hậu cần để báo cáo kết thúc nghỉ phép.

Sau khi hoàn tất thủ tục, cô đang định đi đến nhà ăn.

Ai ngờ khi đi ngang qua đoàn văn công, lại nghe thấy bên trong ồn ào.

Ngoài cửa còn có không ít người đang đứng xem náo nhiệt.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 258: Chương 258



Tô Ý cũng tò mò nhìn một lát, sau đó liền nghe thấy tiếng Bạch Nhược Lâm đang khẩn cầu từ bên trong truyền ra.

"Đoàn trưởng Đặng, chẳng qua là mấy hôm nay tôi không đến ký túc xá ở nên không dọn dẹp nhà vệ sinh, vì tôi vừa mới về, việc nhà còn nhiều quá chưa lo xong, ngày mai, không, hôm nay tôi sẽ đi dọn dẹp ngay."

Đoàn trưởng Đặng có vẻ đã mất kiên nhẫn vì bị cô ta quấn lấy: "Cô không cần phải đi nữa, tôi nói rõ ràng rồi, hình phạt của đoàn văn công đối với cô đã được quyết định, từ nay về sau, cô không còn là người của chúng tôi nữa."

"Sau này, cô vẫn có thể ở lại đại viện với tư cách là người nhà của Phó Liên trưởng Tần, nhưng nơi này, cô không cần phải đến nữa."

Nói xong, bà ấy đứng dậy định đi ra ngoài, Bạch Nhược Lâm cũng vội vàng đuổi theo.

Những người xem náo nhiệt cũng lập tức giải tán.

Tô Ý vừa mới hóng hớt được một lát cũng sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Ai ngờ vẫn bị Bạch Nhược Lâm nhìn thấy.

"Tô Ý, cô đứng lại!"

Tô Ý quay đầu lại, chớp chớp mắt: "Cô gọi tôi?"

Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng: "Thấy tôi thảm hại như vậy, cô vui lắm phải không? Tôi nói cho cô biết, Tô Ý, tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu, tôi sẽ không rời khỏi quân đội."

"Cô đừng tưởng rằng bây giờ đang hẹn hò với Đoàn trưởng Chu mà đắc ý? Cô biết gia thế của nhà Đoàn trưởng Chu như thế nào không? Cô nghĩ với điều kiện của mình có thể gả cho anh ta sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa!"

Tô Ý tiếp tục chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, nhưng mà cô chắc chắn sẽ ở lại sao?"

"Hôm qua tôi nghe nói, cô và Tần Vân Phong đã làm ầm ĩ ở chỗ Chính ủy Vương cả ngày, không phải muốn ly hôn sao?"

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm lập tức sững sờ.

Vừa rồi chỉ lo cầu xin Đoàn trưởng Đặng, cô ta đã quên mất chuyện này!

Từ ngày cô ta từ quê lên, Tần Vân Phong luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với cô ta.

Mở miệng ra là nói đến chuyện ly hôn.

Hôm qua, trong lúc nóng giận, cô ta đã cùng Tần Vân Phong đi làm thủ tục ly hôn.

Ban đầu cô ta nghĩ, sau khi ly hôn vẫn có thể tiếp tục ở lại quân đội nhờ vào công việc ở đoàn văn công.

Rồi sau đó sẽ từ từ tính kế với Chu Cận Xuyên.

Ai ngờ hôm nay lại đột nhiên bị thông báo khai trừ!

Nếu vậy, chẳng phải cô ta sẽ phải rời khỏi quân đội, không còn cơ hội nào nữa sao!

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm cũng không còn tâm trí đâu mà đôi co với Tô Ý nữa.

Cô ta lập tức chạy về phía tòa nhà văn phòng.

Nhìn thấy cô ta chạy đi, Tô Ý mới vội vàng đi đến nhà ăn.

Bị trì hoãn một lúc, khi đến nhà bếp, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đã bắt đầu bận rộn.

Vừa nhìn thấy Tô Ý trở lại, Từ Tiểu Cần lập tức buông đồ trong tay, chạy đến ôm chầm lấy Tô Ý.

DTV

"Tô Ý, a a a, cuối cùng cũng gặp lại chị! Chị có nhớ tụi em không?"

Tô Ý mỉm cười: "Nhớ chứ, a, em muốn siết c.h.ế.t chị à?"

Trương Thiên Hoa chỉ đứng bên cạnh cười: "Tiểu Cần, em buông cô ấy ra một chút đi."

Từ Tiểu Cần le lưỡi, ngại ngùng nói: "Em chỉ là quá vui mừng thôi."

Nói xong, cô ấy lại vội vàng nói thêm: "Đúng rồi, lúc nãy khi chị chưa đến, đầu bếp Vương có phái người đến, nói là sau bữa trưa sẽ họp."

"Họp?" Tô Ý nhíu mày: "Vừa mới đi làm đã họp, đây là sợ mọi chuyện chưa đủ rối ren sao?"

Trương Thiên Hoa mím môi: “Nghe giọng điệu của người đó, chắc chắn không phải chuyện tốt, chúng ta cẩn thận một chút."

Tô Ý gật đầu, vội vàng tham gia vào công việc cùng hai người.

Vừa làm, cô vừa kể lại chuyện mình muốn xin nghỉ việc cho hai người nghe.

Nghe xong, cả hai đều sững sờ: "Chị muốn đến thị trấn mở quán ăn? Thật hay giả?"

Tô Ý gật đầu: "Thật mà, chị đã tìm được mặt bằng rồi, vốn định mấy hôm nữa sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện này với đầu bếp Mã, nhưng mà xem tình hình hôm nay, nếu đầu bếp Vương đã muốn gây chuyện, thì chị cũng không cần phải đợi nữa, nên nói trước với hai người để chuẩn bị tinh thần."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 259: Chương 259



Từ Tiểu Cần nhất thời khó có thể tiếp thu: "Nhưng mà, chúng ta phải vất vả lắm mới vào được đây, công việc tốt như vậy, không làm nữa thì tiếc quá."

Tô Ý hiểu ý của cô ấy, hỏi bất kỳ ai, cũng biết đây là một công việc tốt, bỏ công việc này, chạy ra ngoài mở quán ăn, nhìn thế nào cũng thấy vô lý.

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa là hai người bạn duy nhất của Tô Ý ở nhà ăn.

Tô Ý cũng không muốn kiếm cớ qua loa, bèn nói thẳng suy nghĩ của mình cho hai người nghe.

“Hôm nay lúc về, chị đi ngang qua chợ phía Tây, thấy có mấy quán cơm tư nhân mới mở, mà buôn bán cũng rất khá, chị nghĩ sau này quán cơm tư nhân sẽ ngày càng nhiều, nhà ăn quốc doanh như chúng ta rồi cũng sẽ đi vào dĩ vãng.”

Trương Thiên Hoa cũng trầm ngâm lên tiếng: “Thật ra dạo này tôi cũng đọc được rất nhiều tin tức về việc tư nhân mở cửa hàng trên báo, chẳng qua trước giờ chưa từng dám nghĩ tới, không ngờ chị Tô Ý lại dũng cảm như vậy, là người đầu tiên ăn cua trong chúng ta.”

Tô Ý nghe xong bật cười: “Hai người còn trẻ, nếu sau này cảm thấy làm việc ở nhà ăn không vui, thì cứ đến tìm chị, chúng ta sẽ cùng nhau làm ăn.”

Từ Tiểu Cần nghe hai người nói chuyện cũng có chút d.a.o động: “Là do tư tưởng của em quá lạc hậu, Tô Ý, chị lợi hại như vậy, dù làm gì em cũng tin tưởng chị có thể thành công.

Thật ra nếu chị đi rồi, em cũng không muốn ở lại nhà ăn làm nữa, nhưng mà đây là chuyện lớn, em nhất thời chưa nghĩ thông suốt.”

DTV

Tô Ý ừ một tiếng: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ, đừng nóng vội, thật ra ở lại nhà ăn cũng không tồi, nhưng nếu đã có ý định khác, thì chị luôn chào đón hai người.”

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều gật đầu lia lịa.

Vừa làm việc vừa tiêu hóa chuyện Tô Ý sắp rời khỏi nhà ăn.

Rõ ràng vừa mới vui mừng đoàn tụ, giờ lại biến thành nỗi buồn sắp phải chia ly.

Trạng thái này cứ tiếp diễn cho đến tận trưa.

Vội vàng ăn xong cơm trưa, ba người vừa mới dọn dẹp xong, thì bên kia đã có người đến giục giã.

“Đầu bếp Vương nói, chỉ còn chờ ba người, bảo ba người mau chóng qua đó!”

Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai, cởi áo khoác ngoài ra rồi đi qua.

“Đi thôi, đi xem thử!”

Dù sao cô cũng sắp nghỉ việc rồi, cũng chẳng sợ ông ta giở trò gì nữa.

Đến nơi, mọi người quả nhiên đã đến đông đủ.

Vừa nhìn thấy Tô Ý, đầu bếp Vương đã lên tiếng mỉa mai: “Ồ, cuối cùng thì mấy người cũng đến? Biết là bao nhiêu người đang chờ ba người không?”

Tô Ý cũng không tức giận, thản nhiên đáp lại một câu: “Đầu bếp Vương, ông cho người đến thông báo là sau khi ăn cơm trưa xong thì đến họp, cũng có nói rõ là mấy giờ đâu? Nói chuyện mập mờ như vậy, người không biết còn tưởng ông cố tình làm khó chúng tôi đấy!”

Đầu bếp Vương nghe xong liền nhảy dựng lên: “Cô…”

Mới vừa mở miệng, đã bị đầu bếp Mã cắt ngang: “Thôi thôi, rõ ràng là ông không nói rõ ràng, sau này họp hành phải thông báo thời gian rõ ràng, bếp của đồng chí Tô ở xa bên này, đến muộn một chút cũng là chuyện bình thường”

Đầu bếp Vương nghẹn họng, lẩm bẩm một câu: “Ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn thì còn ra thể thống gì, quan trọng là tôi nghe nói đồng chí Tô cô ta năm nay đã về đại viện quân đội trước thời hạn, vậy mà vẫn chưa chịu quay lại nhà ăn làm việc, năm nay nhà ăn chúng ta vốn dĩ đã thiếu người rồi.”

Tô Ý thấy ông ta chuyện bé xé ra to, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Đầu bếp Vương thật quan tâm đến tôi, nhưng mà chúng ta đã bàn bạc kỹ càng rồi, quầy lẩu của chúng ta năm nay tạm thời đóng cửa, tôi có quay lại sớm thì làm được gì? Chẳng lẽ đến cướp công việc của đầu bếp Vương là ông sao?”

Đầu bếp Vương cũng cười lạnh một tiếng: “Ai thèm cô đến cướp công việc của tôi? Chẳng lẽ cái quầy lẩu của cô một mình cô không cáng đáng nổi? Nói đi nói lại cũng chỉ có mỗi một món ăn, tôi thấy năm nay căn bản không cần đến ba người.”.
 
Back
Top