Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 270: Chương 270



Hai đồng chí gác cổng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cổng, không khỏi thắc mắc: “Xe của đoàn trưởng Chu bị hỏng rồi sao? Sao mãi mới đi được có một đoạn ngắn như vậy? Đi bộ còn nhanh hơn."

Người còn lại che miệng cười nói: “Cậu không hiểu đâu, cậu không thấy người vừa ngồi trong xe là ai sao?"

Nghe vậy, người kia bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đoàn trưởng Chu của chúng ta thật sự có đối tượng rồi sao? Lần này không phải là giả đấy chứ?"

"Lần này không giả được đâu, tôi nghe người trực ban đêm qua nói, tối qua đoàn trưởng Chu lái xe về, sau đó lại đi bộ ra cổng, một lúc sau lại dắt đồng chí Tô về, chuyện này còn có thể là giả sao?"

Hai người nhìn nhau cười, sau đó im lặng trở về vị trí làm việc.

Bên này, Tô Ý đến cửa tiệm cơm, quay đầu dặn dò Chu Cận Xuyên mau chóng quay về.

Cô vừa xuống xe liền đi thẳng vào tiệm cơm.

Ai ngờ Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đang nấp sau cửa chờ cô.

Cô vừa đẩy cửa ra đã bị hai người dọa cho giật mình: “Ôi trời ơi, hai người nấp ở đây làm gì vậy?"

Từ Tiểu Cần mím môi cười nói: “Vừa nãy là đoàn trưởng Chu lái xe đưa chị đến đấy à, sáng sớm tinh mơ, đoàn trưởng Chu là tiện đường hay là cố ý đưa chị đến vậy?"

Tô Ý liếc xéo cô ấy một cái: “Sao em cũng đến sớm vậy?"

Từ Tiểu Cần hưng phấn xoa xoa tay: “Hôm nay là ngày gì, không nên đến sớm một chút sao, lúc trước đã hẹn với chủ hàng thịt, chủ hàng rau rồi, họ đều sẽ giao hàng đến đây, em cũng muốn xem thử."

Trương Thiên Hoa cười nói: “Chị Tô Ý, may mà chị đến rồi, nếu không lát nữa em cũng không biết phải làm sao."

Quán cơm bình dân, tiệm mì, cùng các cửa hàng tạp hóa bán đồ khô gia vị là những nơi đầu tiên Tô Ý đã thuyết phục được.

Thịt gà, cá, trứng, rau củ quả tươi muốn hàng mới mỗi ngày nên cô chưa nhập.

Nhưng vì ba người họ đã dạo quanh khu vực lân cận, cơ bản đã xác định được nguồn hàng.

Lấy thịt lợn làm ví dụ, đầu bếp Mã đã giới thiệu một trang trại nuôi lợn gần đó, giá cả so với mua ở chợ rẻ hơn hai phần, thịt lợn cũng là mỗi sáng sớm mới mổ, rất tươi ngon.

Chủ trang trại nể mặt đầu bếp Mã, cũng không sợ lúc đầu lượng tiêu thụ ít, đồng ý mỗi ngày tự mình giao hàng tận nơi.

Tuy rằng xa hơn một chút, nhưng cũng giúp Tô Ý, mọi người bớt đi không ít phiền phức.

Gà và trứng thì do Lý Kiến Quốc giới thiệu một trang trại gà, hơi xa một chút, phải gom hàng giao một lần, nhưng may là gà có thể nuôi tạm trong chuồng ở sân, đợi đến khi bán mới làm thịt, trứng gà thì có thể để dành.

Còn cá và các loại rau củ quả khác, ba người đã đến chợ đầu mối, so sánh ba nhà rồi mới chọn.

DTV

Cũng đã thống nhất, mỗi ngày họ sẽ tiện đường giao hàng tận nơi.

Hôm nay là ngày đầu tiên, nên khi mọi người đến, Tô Ý đều dẫn mọi người đi giới thiệu làm quen.

Sau khi kiểm tra lại trọng lượng và chất lượng, mọi người thống nhất ngày mai khai trương sẽ đến sớm hơn một chút để xác định lại số lượng và thời gian giao hàng.

Xong xuôi mọi việc cũng đã quá trưa, Tô Ý vội vàng dẫn Trương Thiên Hoa và Lý Kiến Quốc vào bếp, bắt đầu dạy hai người nấu món Tứ Xuyên.

Trương Thiên Hoa trước đây đã theo Tô Ý học được vài lần, coi như có chút kiến thức cơ bản.

Nhưng nếu nói về năng khiếu, vẫn là Lý Kiến Quốc hơn một bậc, mặc dù anh nói trước đây chưa từng nấu món Tử Xuyên.

Nhưng sau khi Tô Ý dạy một lần, cơ bản anh đã nắm được bảy, tám phần, chỉ là gia vị và nước sốt vẫn chưa thể hiện được hết tinh túy.

Tô Ý lại riêng rẽ nói cho anh công thức pha chế nước sốt linh hồn của mỗi món: “Anh Lý, nếu anh thấy nhiều quá nhớ không hết thì có thể dùng giấy bút ghi
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 271: Chương 271



Lý Kiến Quốc nghe xong ngẩn người ra: “Em, em Tô, đây là bí quyết pha chế nước sốt của em, sao em có thể nói thẳng cho anh, còn bảo anh ghi lại?”

Tô Ý nghe xong cũng ngẩn người, sau đó cười nói: “Anh Lý, em nghe anh Chu kể chuyện trước đây hai anh cùng nhau ra chiến trường, nói thật, anh ấy chọn người rất chính xác, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng.”

“Hơn nữa, hôm qua lúc anh xào rau, Thiên Hoa luôn đứng cạnh xem, anh không những không nói gì, mà khi cậu ấy hỏi, anh đều kiên nhẫn giải đáp từng chút một, Thiên Hoa còn trẻ, sau này còn phải nhờ anh chỉ dạy nhiều hơn.”

Lý Kiến Quốc nghe xong vội vã đáp ứng, trong lòng không khỏi bội phục cô gái trước mặt.

Ban đầu, khi Chu Cận Xuyên đến tìm anh, anh còn không hiểu ý định của Chu Cận Xuyên.

Sau khi nghe anh ấy nói là đối tượng của mình muốn mở quán ăn, lại còn là một cô gái mới ngoài hai mươi, anh chỉ nghĩ là anh ấy lần đầu tiên có đối tượng, nhất thời đầu óc bị tình yêu làm cho mê muội.

Hôm qua gặp người, quả thật rất xinh đẹp, nhưng cách làm việc rất nhanh nhẹn, suy nghĩ thấu đáo, đối nhân xử thế rất hào phóng, lúc này anh mới vơi đi phân nửa nghi ngờ.

Đồng thời cũng khó có thể tin được một cô gái trẻ như vậy lại có thể nấu ra những món ăn ngon như thế.

Hôm nay tận mắt chứng kiến mới phát hiện, tài nấu nướng của cô gái này còn hơn cả anh.

Vậy mà ngay cả bí quyết pha chế nước sốt cũng thoải mái nói cho anh.

Nghĩ đến đây, Lý Kiến Quốc không khỏi hổ thẹn vì sự nghi ngờ của mình trước đó, đồng thời cũng yên tâm hơn.

Sau này phải làm việc thật tốt ở đây, phải bảo vệ tốt quán ăn này!

Ba người đang bận rộn trong bếp.

Từ Tiểu Cần đã cùng chị Mai quét dọn, kiểm tra kĩ lưỡng từ sảnh tầng một đến các phòng riêng trên tầng hai.

Bát đĩa, đũa, cốc chén dùng để tiếp khách buổi tối đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Vừa chập tối, Chu Cận Xuyên đã bế con gái, cùng với tấm biển hiệu đã được làm xong từ hôm qua đến.

Nghe thấy tiếng động, Tô Ý vội vàng từ trong bếp đi ra xem: “Sao mọi người đến sớm vậy?”

Chu Cận Xuyên vừa dỗ con gái trong lòng, vừa nói: “Xong việc ở đơn vị rồi, anh đến giúp em.”

Nói rồi, anh định bắc thang lên treo biển hiệu giúp cô.

Tô Ý vội vàng bê ghế cho anh trèo lên.

Hai người vừa treo biển hiệu xong thì Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân cũng đến.

Tô Ý quay đầu lại cười nói: “Chào mừng, chào mừng, hai người cũng đến sớm đấy!”

Lục Trường Chinh cười ha hả nói: “Nói về sớm thì cũng không bằng lão Chu đây, nào, cho tôi xem quán cơm này tên là gì đây?”

Tạ Tiểu Quân vừa nhìn vừa đọc: “Như Ý Món Cay Tứ Xuyên, rất dễ nghe, cũng dễ nhớ.”

Lục Trường Chinh nhìn chăm chú một lúc rồi nháy mắt, sau đó cười ha hả: “Hai chữ ở giữa, một chữ Ý, một chữ Xuyên, sợ người khác không biết hai người là một đôi à, hay là đổi thành Ý Xuyên Món Cay Tứ Xuyên quán cho rồi.”

Chu Cận Xuyên khịt mũi: “Không có việc gì thì đọc sách nhiều vào, đừng có suốt ngày nhận được vài chữ là đủ.”

Nói rồi, anh cười kéo Tô Ý vào trong: “Đừng để ý đến lão Lục, cậu ta cố ý trêu em đấy.”

Tô Ý cười gật đầu, đi theo Chu Cận Xuyên vào trong.

Lục Trường Chinh tự chuốc lấy sự nhàm chán, chỉ vào hai người oán trách: “Có ai tiếp khách như vậy không, thôi, Tiểu Quân, tôi dẫn cậu đi gặp Lý Kiến Quốc.”

Nói xong, anh đi thẳng vào bếp.

Lâu ngày không gặp, hai người đều rất vui mừng.

“Được đấy, Lý Kiến Quốc, ngày thường ở gần vậy mà gọi mãi không chịu ra, lần này lão Chu gọi một tiếng là cậu đến ngay.”

Lý Kiến Quốc cười nói: “Doanh trưởng Lục, tôi, trước đó là tôi thiển cận, sau này sẽ không như vậy nữa!”

DTV

Lục Trường Chinh hài lòng gật đầu: “Được rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến, anh em chúng ta phải gặp gỡ thường xuyên.”

“Được!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 272: Chương 272



Vài người đang nói chuyện thì chị Diêu và chị Trịnh cũng đến.

Đầu bếp Mã cũng tự mình đến từ sớm.

Cuối cùng, anh trai của Từ Tiểu Cần là Từ Bân cũng đến.

Hai bàn đầy ắp người.

Tô Ý, người phụ trách nấu nướng hôm nay, vội vàng bảo mọi người ngồi vào bàn ăn.

Trước đó, Tô Ý vẫn luôn giữ bí mật thực đơn của quán, nói là muốn dành cho mọi người một bất ngờ.

Khi mọi người nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, đều không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Chị Diêu và chị Trịnh lần đầu được ăn món Tứ Xuyên, nhìn thấy nhiều món ăn lạ mắt như vậy, không nhịn được tò mò hỏi: “Mấy món này tên là gì vậy?”

Từ Tiểu Cần lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Đậu hủ Ma Bà, tiết canh vịt, thịt xối mỡ, gà xào ớt, thịt luộc tỏi, gà Cung Bảo, cá kho cải chua, thịt hâm...”

Thấy mọi người đều nuốt nước miếng, Tô Ý vội vàng bảo mọi người ngồi xuống nếm thử.

“Đây đều là những món ăn đặc trưng của quán chúng ta, ngày mai sẽ chính thức khai trương, hôm nay mời mọi người đến đây tụ họp cho vui, tiện thể giúp tôi nếm thử hương vị.”

Tô Ý vừa dứt lời, mọi người đã không thể chờ đợi thêm được nữa, vội vàng gắp một miếng cho vào miệng.

Lục Trường Chinh trước đây đã từng ăn món Tứ Xuyên một lần ở trong sân, suýt chút nữa thì cay chết.

Hôm nay cuối cùng cũng được ăn món Tứ Xuyên ở dạng bình thường, anh vừa ăn vừa cười nói: “Bây giờ tôi đã hiểu tại sao ông Mặc có thể ở đây cả tháng trời.”

Đầu bếp Mã, người có kinh nghiệm ẩm thực lâu năm nhất, cũng đưa ra đánh giá cao nhất: “Đây là món Tứ Xuyên ngon nhất mà tôi từng được ăn! Bao nhiêu năm rồi mới được ăn món ngon như vậy! Bây giờ tôi tin tưởng ba người mở quán ăn là hoàn toàn chính xác!”

Hai người khó tính nhất cũng đã đánh giá cao như vậy.

Những người khác ngoài hai chữ “ngon” ra thì không biết nói gì, vậy thì cứ cắm cúi ăn đã rồi nói sau!

DTV

Trong lúc mọi người đang vui vẻ dùng bữa, Tô Ý luôn ở bên cạnh giúp mọi người tiếp đón và giới thiệu.

Chu Cận Xuyên ngồi cạnh, thấy cô mãi chưa đụng đũa, bèn lặng lẽ gắp thức ăn vào bát mình, sau đó lại lặng lẽ đổi cho cô.

Tuy động tác rất nhanh nhưng vẫn bị mọi người nhìn thấy.

Mọi người cười ồ lên trêu chọc Tô Ý: "Tiểu Tô, cô mau ăn đi, lát nữa đồ ăn nguội hết cả bây giờ."

Tô Ý cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Chu Cận Xuyên đã gắp cho mình đầy một bát thức ăn.

Cô ngại ngùng gật đầu rồi bắt đầu ăn.

Ban đầu, một số người vẫn còn bán tín bán nghi về mối quan hệ của hai người, nhưng khi thấy họ ăn ý như vậy thì đều đã rõ.

Đặc biệt là Từ Bân, trước giờ anh ta hoàn toàn không biết gì về mối quan hệ của hai người.

Chỉ là trước đó nghe em gái nói Tô Ý không có cảm tình gì với mình, còn khuyên anh nên từ bỏ.

Vì vậy, khoảng thời gian này, anh ta cũng không tìm cơ hội tiếp cận nữa.

Nào ngờ hai người đã chính thức công khai là đối tượng của nhau rồi!

Tuy nhiên, nhìn thấy hai người nên duyên nên phận, anh ta vừa tiếc nuối lại vừa vui mừng cho họ, bèn nâng ly đứng lên: "Đồng chí Tô, sau này mong cô giúp đỡ em gái tôi nhiều hơn, ngoài ra, tôi cũng chúc mừng cô và đoàn trưởng Chu trăm năm hạnh phúc."

Tô Ý cũng hào phóng đáp lại.

Mọi người thấy đã có người mở lời, liền ồn ào hỏi hạn chuyện hai người định khi nào tổ chức hôn lễ.

Chu Cận Xuyên cười lớn nói: "Chờ giấy chứng nhận kết hôn được duyệt đã."

Lần này đến lượt Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân ngạc nhiên: "Cậu nộp đơn kết hôn khi nào vậy?"

Chu Cận Xuyên khẽ cười: "Tôi nộp đơn mà cần phải báo cáo với hai người sao? Năm sau, khi tôi trở về sẽ nộp.”

Lục Trường Chinh kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ tay về phía Chu Cận Xuyên lắp bắp khen ngợi: "Cậu giỏi lắm, lão Chu, giấu cũng kĩ thật!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 273: Chương 273



Kết thúc bữa cơm, mọi người đều lưu luyến ra về.

Chờ mọi người giải tán gần hết, Từ Tiểu Cần và chị Mai cũng khuyên Tô Ý nên về sớm: "Hôm nay em đã mệt lắm rồi, ngày mai khai trương chính thức còn vất vả hơn, về sớm nghỉ ngơi đi, bên này để chúng tôi dọn dẹp là được rồi."

Thấy Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn có vẻ không chờ được nữa, Tô Ý bèn cùng ba người họ trở về khu tập thể.

Về đến nhà, Chu Cận Xuyên lập tức đưa hai đứa nhỏ đi tắm rửa rồi đi ngủ.

Sau đó, anh dẫn Tô Ý về phòng mình: "Hành lý của em, anh đã chuyển về đây hết rồi, để ở phòng anh, tối nay em ngủ lại đây luôn đi."

DTV

Tô Ý lúc đầu còn tưởng anh gấp gáp gọi mình vào phòng là có chuyện gì, không ngờ chỉ là nói chuyện hành lý.

Cô mỉm cười: "Vậy còn anh?"

Chu Cận Xuyên nghe xong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó ho nhẹ một tiếng: "Ký túc xá của anh vẫn chưa dọn dẹp, tối nay anh đến chỗ lão Lục ngủ tạm vậy."

Tô Ý bật cười: "Anh thật sự muốn đi sao?"

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô lại không nhịn được muốn trêu chọc một chút.

Chu Cận Xuyên nhất thời ấp úng: "Không được sao?"

Tô Ý tiến lên một bước, nhìn anh với ánh mắt lấp lánh: "Không phải anh nói đã nộp đơn kết hôn rồi sao? Hơn nữa, hôm nay nhiều người cũng biết chuyện chúng ta là đối tượng của nhau, ngày mai cả khu tập thể này chắc chắn sẽ đồn ầm lên, cho nên anh ở lại cũng không sao mà."

Chu Cận Xuyên ngượng ngùng: "Bây giờ không phải như dịp Tết, nếu để người khác nhìn thấy chúng ta ở chung một phòng...

dù sao cũng chưa kết hôn..."

Lời còn chưa dứt, Tô Ý đã bật cười: "Thôi được rồi, em không trêu anh nữa, hôm nay anh cũng mệt cả ngày rồi, qua đó nghỉ ngơi sớm đi!"

Chu Cận Xuyên: "..."

Thật hy vọng giấy chứng nhận kết hôn có thể được duyệt sớm một chút.

Chuyện Chu Cận Xuyên và Tô Ý là đối tượng của nhau, một khi đã công khai, giống như mọc cánh bay khắp khu tập thể.

Hơn nữa, trước đó hai người cũng từng dính phải tin đồn thất thiệt.

Giờ đây, giống như một giọt nước rơi vào mặt hồ phẳng lặng nhưng kỳ thực lại đang sôi sục bên trong, lập tức khuấy động không ít sóng gió.

Ngoài chuyện tình cảm của hai người, việc Tô Ý rời khỏi nhà ăn để mở quán ăn Tứ Xuyên ở trên thị trấn cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Đặc biệt là sau khi chị Diêu, chị Trịnh cùng mấy người khác đi ăn về, liền về nhà rêu rao khắp nơi.

Khiến cho ai nấy đều nóng lòng muốn thử.

Chưa kể đến những người trước đó đã mong chờ quán ăn khai trương.

Đến ngày khai trương chính thức, tiếng pháo hoa nổ rợp trời, rất đông người từ khắp nơi đổ xô đến quán.

Ban đầu, Tô Ý còn chuẩn bị sẵn radio, phòng trường hợp vắng khách sẽ mang lên thị trấn quảng cáo.

Kết quả là căn bản không cần dùng đến.

Tuy nhiên, chương trình khuyến mãi giảm giá 20% cho những vị khách đầu tiên vẫn được áp dụng như thường.

Đối với những thực khách chưa biết đến, đây cũng là một niềm vui bất ngờ.

Một ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Mặc dù miệng than thở chỗ này chỗ kia đau nhức, nhưng ngày đầu tiên khai trương đã đạt được thành tích như vậy, nụ cười trên môi mọi người đều không thể kìm nén được.

Tô Ý sợ mọi người ăn nhiều sẽ khó tiêu, buổi tối sau khi dọn dẹp xong, cô liền nấu một nồi rượu nếp than, còn cho thêm chút nước linh tuyền vào.

Dù sao uống vào cũng thấy ngọt ngào ấm áp, không dễ bị phát hiện.

Mãi đến vài ngày sau, Bạch Nhược Lâm mới biết chuyện Tô Ý mở quán ăn trên thị trấn.

Mấy ngày nay, cô ta luôn trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Sợ hãi chuyện mình bị đoàn văn công đuổi việc sẽ bị lan truyền khắp nơi.

Cũng lo lắng Tần Vân Phong biết được sẽ tìm đến gây phiền phức cho mình.

Vì vậy, những chuyện náo nhiệt xảy ra trong khu tập thể mấy ngày nay, cô ta đều mù tịt..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 274: Chương 274



Mãi đến hôm nay, Tần Vân Phong có việc bận nên về muộn, cô ta phải tự mình đến nhà ăn lấy cơm, lúc này mới nghe mọi người bàn tán.

Vừa nghe nói Tô Ý và Chu Cận Xuyên đã công khai là đối tượng của nhau, cô ta tức giận đến mức suýt chút nữa hất đổ cả khay cơm vừa mới lấy.

Cô ta cố kìm nén cơn giận cho đến khi về đến nhà, lúc này mới hất tung tất cả bát đĩa xuống đất cho hả giận.

Tần Vân Phong vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ trong phòng.

Anh ta còn tưởng cô ta bị ngã, vội vàng chạy vào.

Vừa bước vào cửa, anh ta đã nhìn thấy Bạch Nhược Lâm tóc tai bù xù, giống như một người điên đang đập phá đồ đạc.

Anh ta cau mày tỏ vẻ khó chịu: "Cô lại phát điên cái gì nữa vậy?!"

Bạch Nhược Lâm đang tức giận, vừa nghe thấy giọng nói của Tần Vân Phong thì lập tức dừng lại.

"Anh về rồi đấy à? Không phải anh nói hôm nay về muộn sao?"

Tần Vân Phong mím môi: "Tôi lo lắng cô ở nhà một mình không chịu ăn cơm tử tế, nên mới về sớm một chút, không ngờ ngày nào cô cũng ở nhà như vậy sao?"

Bạch Nhược Lâm đã giả vờ ngoan ngoãn mấy ngày nay, cũng không muốn vì chuyện này mà đổ sông đổ bể, bèn nói: "Không có gì, chỉ là hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm, em cảm thấy mình mang thai xong thì xấu đi nhiều, tâm trạng cũng thất thường."

Tần Vân Phong im lặng một lúc: "Vậy ngày mai tôi đưa cô đến bệnh viện khám xem sao?"

Bạch Nhược Lâm vừa nghe đến chuyện đi bệnh viện, vội vàng xua tay: "Không cần đâu, em đã gọi điện thoại hỏi bạn em là bác sĩ ở Kinh Thị rồi, cậu ấy nói phụ nữ mang thai tâm trạng thất thường là chuyện bình thường, hơn nữa dạo này em còn bị ốm nghén, ăn uống không ngon miệng, tâm trạng cũng không tốt, không muốn đi đâu cả, hay là chờ anh hết bận mấy hôm nữa rồi chúng ta đến bệnh viện huyện khám cũng được."

Tần Vân Phong nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ: "Cô có bạn là bác sĩ ở Kinh Thị sao?"

Bạch Nhược Lâm gật đầu lia lịa: "Anh không quen biết đâu."

Nói xong, cô ta vội vàng đổi chủ đề: "Vân Phong, dạo này em thèm ăn cay quá, nghe nói trên thị trấn mới mở một quán ăn Tứ Xuyên, hay là tối mai chúng ta ra ngoài ăn đi?"

Tần Vân Phong chứng kiến Bạch Nhược Lâm chủ động đề nghị muốn đến trấn trên thưởng thức món cay Tứ Xuyên, bèn dò xét cô: “Cô đã biết gì rồi sao?”

Bạch Nhược Lâm giả vờ ngơ ngác: “Biết gì cơ? Anh nói quán món cay Tử Xuyên ấy à? Chỉ là hôm nay lúc đi lấy cơm ở nhà ăn, em vô tình nghe người ta nhắc đến vài câu.”

Tần Vân Phong mím môi: “Vậy cô có biết quán món cay Tứ Xuyên ấy là do Tô Ý mở không? Tôi khuyên cô tốt nhất đừng kiếm chuyện, hiện giờ đang mang thai thì nên ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, đừng đi tìm phiền phức.”

Lòng Bạch Nhược Lâm chợt lạnh, cô cười nhạt: “Em biết chứ, không chỉ biết quán cơm là do cô ta mở, em còn biết trước ngày khai trương cô ta đã mời rất nhiều bạn bè đến dùng thử.

Chẳng phải anh vẫn luôn coi cô ta như em gái hay sao? Cùng quê với nhau, sao lại không thấy mời anh?”

Nói rồi, cô lại đ.â.m thêm một nhát: “Hay là, anh chưa từng có ý định đến thăm cô ta?”

Tần Vân Phong siết chặt nắm tay, im lặng hồi lâu mới lẩm bẩm: “Đến cũng được, dù sao cô ấy mở quán cơm, chúng ta là người quen đến ủng hộ cũng là lẽ thường tình.

DTV

Nhưng tôi nói trước, đừng kiếm chuyện.”

Thấy anh ta đồng ý, Bạch Nhược Lâm lập tức vui vẻ nhận lời: “Yên tâm đi, em chỉ là đột nhiên muốn ăn cay thôi, nghe nói đổi món một chút sẽ không bị ốm nghén, em nào dám kiếm chuyện chứ.”

Nói xong, Bạch Nhược Lâm liền đặt tay lên bụng nhẹ nhàng v**t v*, đáy mắt thoáng hiện tia cười lạnh.

Chiều hôm sau.

Tần Vân Phong vừa đi bộ đội về thì Bạch Nhược Lâm đã trang điểm lộng lẫy, ăn mặc chỉnh tề chờ sẵn trong nhà..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 275: Chương 275



Thấy cô diện áo khoác dạ màu đỏ rực rỡ kết hợp với chiếc quần màu nhạt hiếm khi mặc, chân đi đôi giày cao gót bằng da thật mua từ lúc kết hôn, Tần Vân Phong nhíu mày: “Giờ cô đang mang thai, đi giày cao gót như vậy có ổn không?”

Bạch Nhược Lâm mỉm cười: “Không sao đâu, gót giày này không cao lắm, hơn nữa hôm nay khó lắm chúng ta mới cùng nhau ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn diện một chút cho tâm trạng thêm phần thoải mái.”

Tần Vân Phong suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó lấy xe đạp chở cô đi về phía trấn trên.

Hai người vừa đến gần thị trấn, từ xa đã thấy rất đông người vây quanh một địa điểm, hình như đang xếp hàng.

Bạch Nhược Lâm nhíu mày, không ngờ quán cơm của Tô Ý lại đông khách đến vậy.

Mới đầu giờ cơm mà đã phải xếp hàng sao?

Hai người dựng xe đạp, Bạch Nhược Lâm lập tức khoác tay Tần Vân Phong.

Tần Vân Phong định rút tay ra, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe cô nói: “Ở đây đông người quá, em sợ đụng phải bụng.”

Nghe vậy, Tần Vân Phong đành thôi, đành dẫn cô ta đi về phía cửa quán cơm.

Lúc này, Từ Tiểu Cần đang đứng ở cửa tiếp đón khách: “Xin lỗi mọi người, hôm nay quán hơi đông, có thể mọi người phải chờ một lát mới có bàn.”

Nói rồi, cô đưa cho những vị khách đang chờ một tờ giấy ghi số thứ tự.

DTV

Đến lượt Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, thấy là hai người họ, Từ Tiểu Cần hừ lạnh một tiếng, lờ họ đi luôn.

Hai người đều sa sầm mặt, Bạch Nhược Lâm tiến lên trước mặt Từ Tiểu Cần: “Từ Tiểu Cần, cô có ý gì? Cô bị mù hay là coi thường người khác?”

Từ Tiểu Cần cũng chẳng vừa: “Ý gì à? Tôi còn muốn hỏi cô có ý gì? Ở đây không chào đón hai người.”

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm lập tức cao giọng: “Gọi chủ quán của cô ra đây!”

Tô Ý đang dọn dẹp trong nhà, nghe thấy tiếng động liền đi ra.

Vừa ra đến nơi, cô đã nhìn thấy Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.

Từ Tiểu Cần vội vàng chạy đến: “Tô Ý, hai người này đến đây kiếm chuyện đấy, đuổi họ đi.”

Thấy Tô Ý, Tần Vân Phong vội vàng lên tiếng: “Tô Ý, chúng tôi không có ý gì khác, nghe nói cô mở quán cơm ở trấn trên nên đến xem sao, tiện thể ủng hộ cô.”

Bạch Nhược Lâm cũng cười nói: “Mở cửa buôn bán, chẳng lẽ lại còn kén chọn khách hàng hay sao?”

Tô Ý nhìn lướt qua hai người, trầm giọng nói: “Sao có thể chứ? Hai người đến ủng hộ, tôi tự nhiên là hoan nghênh.

Chỉ là hôm nay quán đông khách, hai người phải chờ một lát.”

Nói xong, cô bảo Từ Tiểu Cần đưa số thứ tự cho hai người.

Nhìn thấy phía trước còn rất nhiều người, Bạch Nhược Lâm lập tức tỏ vẻ không muốn chờ, cô nũng nịu với Tần Vân Phong: “Vân Phong, dù sao chúng ta với Tô Ý cũng là đồng hương, sao cô ấy không thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ? Anh xem, mệt anh còn nói muốn đến ủng hộ cô ấy.”

Tô Ý không giải thích, chỉ nhìn Bạch Nhược Lâm: “Đồng chí Bạch, cô nhìn xem những vị khách đang ngồi trong quán, cô thấy bảo ai đứng dậy nhường chỗ cho cô là hợp lý nhất? Còn có rất nhiều người đang xếp hàng trước cô, cô thấy bảo ai nhường chỗ cho cô là hợp lý nhất?”

Mọi người nghe thấy hai người họ muốn chen hàng, sắc mặt liền trở nên khó coi.

“Đến trước đến sau, đạo lý cơ bản như vậy mà cũng không hiểu, còn không biết xấu hổ chen hàng trước mặt bao nhiêu người?”

“Đúng vậy, đây là đến ủng hộ cái gì, rõ ràng là đến phá đám!”

“Này, mọi người có biết cô ta là ai không? Để tôi nói cho mà nghe...”

Nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, đều chĩa mũi dùi về phía mình, Bạch Nhược Lâm bực bội đậm chân: “Chỉ hỏi một câu thôi mà, không được thì thôi, làm gì mà...”

Tần Vân Phong lập tức trừng mắt nhìn Bạch Nhược Lâm, ý bảo cô im lặng: “Không sao, chúng ta chờ là được.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 276: Chương 276



Tô Ý mỉm cười: “Vậy thì tốt, mọi người chờ một lát, khi nào có khách ăn xong, chúng tôi sẽ dọn dẹp ngay, mọi người cứ theo số thứ tự mà vào.

Trong lúc chờ đợi, mọi người có thể ngồi nghỉ, uống trà nóng miễn phí.”

Nói xong, cô chủ động rót trà cho những vị khách đang chờ.

Thấy chủ quán tự mình bưng trà rót nước, mọi người đều có chút ngại ngùng: “Không cần đâu, cô cứ lo việc của mình đi, chúng tôi khát tự rót cũng được.”

“Đúng vậy, cô cứ bận việc đi.”

Cũng có người tò mò hỏi: “Bà chủ Tô, nghe nói chồng cô là đoàn trưởng ở bộ đội, có thật không?”

“Đúng vậy, chúng tôi cũng nghe nói thế, sao không thấy anh ấy đến?”

Bị hỏi bất ngờ, Tô Ý ngẩn người, không ngờ người dân ở thị trấn cũng biết chuyện của bộ đội.

Cô có chút ngại ngùng, chỉ cười gượng gạo: “Anh ấy ngày thường bận lắm.”

Nói xong, cô định quay vào bếp phụ.

Bạch Nhược Lâm thấy thế liền lên tiếng: “Hóa ra quán của bà chủ Tô đông khách như vậy là vì lan truyền những lời đồn thổi nhảm nhí này để thu hút khách.”

“Chẳng lẽ tin tức này là do chính bà chủ Tô tung ra?”

Tô Ý dừng bước, quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Lâm với nụ cười nhạt, định lên tiếng.

Đúng lúc đó, một chiếc xe jeep dừng lại bên đường, người bước xuống xe chính là Chu Cận Xuyên, người mà mọi người vừa nhắc đến.

Anh vừa xuống xe đã sải bước về phía cửa hàng.

Nhìn thấy rất đông người đang đứng đợi, hơn nữa mọi người đều đang nhìn mình, anh khẽ gật đầu chào hỏi.

Sau đó, anh tiến thẳng đến chỗ Tô Ý, mỉm cười: “Mọi người đang nói gì vậy?”

Tô Ý liếc anh, cười nói: “Không có gì, sao hôm nay anh về sớm vậy? Đã xong việc rồi sao?”

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Giọng em nghe mệt mỏi thế, mau theo anh ra sau uống nước đi.”

Nói xong, anh kéo tay Tô Ý đi về phía sân sau.

Vừa chứng kiến cảnh tượng ấy, mọi người đều hiểu ngay người kia chính là người mà đoàn trưởng Chu nhắc đến.

Nhìn lại tương tác của hai người ban nãy, không phải đối tượng thì là gì?

Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Nhược Lâm bỗng trở nên kỳ quái.

"Không phải hai người đều ở trong đại viện sao? Vừa rồi còn nói là bạn bè đồng hương, sao lại không biết người ta có phải đối tượng hay không? Còn nói bà chủ Tô người ta tự lan truyền?"

"Đúng vậy, rất nhiều người ăn cơm xong đều tận mắt chứng kiến, bà chủ Tô trước nay chưa từng nói gì cả."

Bạch Nhược Lâm thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, biết rõ mình không chiếm được lợi lộc gì, bèn hậm hực tìm một góc ngồi xuống.

DTV

Đồng thời, cô ta len lén quan sát động tĩnh trong phòng, tính toán thời cơ để ra tay.

Bên kia, Tô Ý đi theo Chu Cận Xuyên ra sân sau, uống chút nước nghỉ ngơi một lát.

Rồi lại muốn tiếp tục ra trước quán bận rộn.

Chu Cận Xuyên đau lòng không thôi: "Hay là ngày mai chúng ta thuê thêm hai người nữa."

Tô Ý lắc đầu cười.

"Hôm nay là ngày cuối cùng khuyến mãi, chắc chắn rất nhiều khách muốn nhân cơ hội này đến thử, em cảm thấy ngày mai sẽ không đông như vậy."

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ gật đầu.

"Được, nếu sau này vẫn đông khách như vậy, nhất định phải thuê thêm người."

"Được rồi, anh có đói bụng không?"

"Không đói bụng, anh chỉ đến xem có gì cần giúp một tay không?"

"Tạm thời chưa có, em vào bếp trước, lát nữa đói thì nói với em."

"Ừm, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm có gây chuyện gì cho em không?"

"Không có, hơn nữa anh đã đến rồi, chắc chắn bọn họ không dám làm gì đâu."

Nói xong, Tô Ý liền vội vàng vào bếp phụ giúp.

Mặc dù bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng, nhưng tốc độ làm món ăn trong bếp rất nhanh, Từ Tiểu Cần và chị Mai hai người dọn bàn cũng rất nhanh nhẹn.

Cho nên không lâu sau đã có người lần lượt có chỗ ngồi.

Đang lúc Tô Ý bận rộn, bên ngoài đại sảnh đột nhiên vang lên một tràng ồn ào.

Tô Ý vội vàng buông đồ đạc trong tay ra xem.

Từ Tiểu Cần cũng vội vàng giải thích với cô.

"Hai bàn này cùng lúc hết chỗ, Bạch đồng chỉ cứ nhất quyết chen lên trước chọn chỗ, nhưng người ta đến trước cô ta lại không muốn nhường, tôi xem cô ta rõ ràng là đến kiếm chuyện."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 277: Chương 277



Tô Ý nhíu mày, nhìn Bạch Nhược Lâm với vẻ không vui.

"Bạch đồng chí, nếu cô không tuân thủ quy định của quán chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi."

Lờiu vừa dứt, Bạch Nhược Lâm đang cãi lý với người khác đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía Tô Ý.

"Các người là hắc điểm, bắt nạt người khác, chúng tôi xếp hàng lâu như vậy, nói không cho ăn là không cho ăn?"

Nói xong, cô ta liền lao thẳng về phía Tô Ý.

Tình huống vốn đã hỗn loạn, thấy cô ta đột nhiên lao về phía mình, Tô Ý hoảng sợ.

Chính lúc cô cảm thấy không kịp né tránh, Chu Cận Xuyên đột nhiên xuất hiện phía sau, đưa tay đỡ lấy cô và đẩy người kia ra.

Bạch Nhược Lâm không giữ được thăng bằng, đôi giày cao gót cũng theo đó ngã xuống, cả người ngã sõng soài trên đất.

Trong đại sảnh vang lên một tiếng hét chói tai, ngay sau đó, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ dưới người cô ta.

Hôm nay Bạch Nhược Lâm mặc một chiếc quần màu sáng, màu đỏ lập tức trở nên vô cùng chói mắt và rõ ràng.

Mọi người thấy vậy đều hoảng hốt.

"Chuyện gì vậy? Cô ta tự ngã, không ai đẩy cô ta cả, sao lại chảy nhiều m.á.u thể?"

Bạch Nhược Lâm chỉ thẳng vào Tô Ý, gào lên.

"Con tôi mất rồi, đều là do cô, đều là do cô hại!"

Nói xong, cô ta bắt đầu gào khóc: "Con tôi mất rồi, đều là do cô ta hại, Vân Phong, bụng em đau quá!"

Tần Vân Phong cũng sợ đến mức trợn tròn mắt.

Nghe thấy Bạch Nhược Lâm gọi, anh ta vội vàng chạy đến ôm lấy cô ta: "Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện ngay."

Bạch Nhược Lâm lắc đầu khóc lớn.

"Em không muốn đi bệnh viện, em sợ, em muốn về nhà."

Tần Vân Phong khó xử: "Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra."

Bạch Nhược Lâm chỉ vào kính, khóc lóc.

"Em không cần đi bệnh viện, con đã không giữ được rồi, biết thế đã không đến cái quán cơm xúi quẻ này, bây giờ em chỉ muốn về nhà."

Mọi người tuy tận mắt chứng kiến Bạch Nhược Lâm tự ngã.

Nhưng sự việc xảy ra ở quán cơm.

Người ta cũng rõ ràng là bị sảy thai, cũng không tiện nói gì lúc này chỉ đành khuyên nhủ.

"Bà chủ Tô, đoàn trưởng Chu không phải có xe sao? Nhanh chóng đưa người ta đến bệnh viện đi."

Tô Ý từ lúc Bạch Nhược Lâm xuất hiện ở cửa đã cảm thấy cô ta kỳ lạ.

Linh cảm mác bảo sẽ không có chuyện gì tốt.

Nhưng cô không ngờ rằng cô ta lại đang mang thai! Chỉ là, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng!

Một người mang thai lại đi giày cao gót đến nơi đông người như vậy gây chuyện?

Hơn nữa vừa rồi Tần Vân Phong nói muốn đưa cô ta đi bệnh viện, cô ta còn sống c.h.ế.t không chịu đi?

DTV

Chẳng lẽ là giả mang thai?

Nghĩ vậy, Tô Ý bèn ngồi xổm xuống nhìn cô ta: "Chảy nhiều m.á.u như vậy, cô chắc chắn không muốn đi bệnh viện sao?"

Bạch Nhược Lâm chột dạ né tránh ánh mắt, lảng sang chuyện khác: "Đi bệnh viện còn giữ được con tôi sao? Tô Ý, cô vui lắm phải không?"

Tô Ý cười lạnh: "Con cô mất tôi vui cái gì? Là tôi bảo cô đến đây à? Cô là người mang thai còn đi giày cao gót đến ăn món cay Tứ Xuyên đã là quá đáng rồi, lại còn đến đây gây chuyện với người khác, hơn nữa mọi người đều thấy, tôi còn chưa động vào người cô, là cô tự lao đến ngã xuống đất."

Mọi người vừa rồi đều bị dọa sợ, không ai kịp suy nghĩ Lúc này nghe Tô Ý nói vậy, bình tĩnh lại suy nghĩ, cảm thấy thật sự quá kỳ lạ.

"Bà chủ Tô nói đúng, cô gái này kỳ lạ thật, mang thai còn chạy đến đây kiếm chuyện?"

Bạch Nhược Lâm thầm kêu không ổn, vội vàng kéo lấy Tần Vân Phong: "Vân Phong, anh cõng em về đi, em muốn về nhà."

Lúc này Tần Vân Phong cũng nhận ra điều bất thường, nhưng không tiện chất vấn.

Anh ta liền nói với Chu Cận Xuyên: "Đoàn trưởng Chu, phiền anh cho tôi mượn xe một chút, tôi đưa cô ấy đi vệ sinh."

Bạch Nhược Lâm biết không thể trốn tránh, bèn sửa lời.

"Được, em đi bệnh viện với anh, nhưng em không yên tâm nhà vệ sinh ở đây, em muốn đến bệnh viện huyện."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 278: Chương 278



Tần Vân Phong mím môi.

"Bệnh viện huyện xa quá."

"Không, em nhất định phải đến bệnh viện huyện, nếu không em sẽ không đi."

Nghe Bạch Nhược Lâm kiên quyết như vậy, mọi người đều bắt đầu nghi ngờ.

Cô gái này chảy nhiều m.á.u như vậy, sao còn có thể tỉnh táo nói năng rành mạch như vậy? Hơn nữa đã như vậy rồi, tại sao cứ nhất quyết đòi đến bệnh viện huyện xa xôi?

Tần Vân Phong cũng không hiểu nổi, nhưng vẫn đồng ý: "Được, đi, anh đưa em đến bệnh viện huyện."

Nói xong, anh ta định xoay người bế Bạch Nhược Lâm dậy.

Nào ngờ người còn chưa bế lên.

Đột nhiên có người trong số thực khách lên tiếng.

"Khoan đã ——"

Mọi người đều ngạc nhiên, không biết chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông đó cao lớn thô kệch, tai to mặt lớn, chính là ông chủ lò mổ ở đầu trấn.

Chỉ thấy ông ta đi đến trước mặt Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, ngồi xổm xuống ngủi ngủi.

"Sao màu sắc và mùi m.á.u này quen thuộc thế nhỉ”

"Cô vợ này cũng quen mắt, không phải cô là người đến quán thịt heo của tôi mua tiết heo sáng nay sao?"

Lời nói của người đàn ông vang lên như một quả bom, ngay lập tức khiến cả quán ăn náo loạn.

Mọi người đều xôn xao đứng dậy xem chuyện gì đang xảy ra: “Cái gì? Máu heo ư?"

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cô đồng chí kia không phải nói con mình đã không còn nữa sao? Sao lại là m.á.u heo? Hay là giả vờ?"

"Mọi người có từng nghe nói đến đạo cụ dùng trong phim ảnh chưa, chính là lấy m.á.u heo đổ vào một túi máu, sau đó chỉ cần bóp vỡ túi m.á.u là giống như chảy m.á.u thật."

Tần Vân Phong nghe xong cũng trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi Bạch Nhược Lâm: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Bạch Nhược Lâm không rảnh giải thích, chỉ ôm bụng kêu đau, nói phải về nhà.

Tần Vân Phong thấy thế, nào còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức tức giận kéo Bạch Nhược Lâm rời khỏi quán ăn.

Ra khỏi cửa, anh liền lôi cô thẳng đến phòng khám của quân đội.

Kết quả kiểm tra cho thấy, cô căn bản không hề mang thai

Tuy trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng Tần Vân Phong vẫn không thể tin được, người phụ nữ này lại có thể dựng chuyện hoang đường như vậy!

Anh vội vàng hỏi bác sĩ: “Ông chắc chắn cô ấy không mang thai chứ? Trước đây cô ấy đã đến đây kiểm tra, các ông còn nói cơ bản xác định có thai, chỉ cần đợi lớn hơn một chút rồi đến bệnh viện huyện kiểm tra lại mà?"

Vị bác sĩ cũng ngơ ngác trước câu hỏi: “Đồng chí Bạch trước giờ chưa từng đến đây kiểm tra.”

Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, Tần Vân Phong còn gì không hiểu nữa.

DTV

Anh đã bị Bạch Nhược Lâm lừa một vố đau!

Ban đầu, có lẽ cô chỉ là không muốn ly hôn với anh nên mới bịa ra lý do hoang đường như vậy.

Sau đó lại muốn tìm cơ hội để sảy thai, tiện thể đến quán ăn của Tô Ý làm ầm ĩ, đổ trách nhiệm sảy thai lên đầu Tô Ý.

Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong không khỏi rùng mình.

Không ngờ người phụ nữ ngày ngày sống chung dưới một mái nhà với mình lại độc ác đến vậy! Hôm nay nhất định phải ly hôn!

Nghĩ vậy, Tần Vân Phong không do dự thêm nữa, lôi thẳng Bạch Nhược Lâm với chiếc quần dính đầy m.á.u đến nhà Chính ủy Vương.

Gia đình Chính ủy Vương đang ăn cơm tối trong phòng khách.

Bất ngờ nhìn thấy Tần Vân Phong với đôi mắt đỏ ngầu lôi Bạch Nhược Lâm với chiếc quần dính đầy m.á.u xông vào, mọi người đều giật mình.

"Chuyện gì thế này?"

"Tần Vân Phong, cậu dám ra tay tàn nhẫn như vậy sao!"

Tần Vân Phong hất tay Bạch Nhược Lâm ra: “Chính ủy Vương, tôi muốn ly hôn với Bạch Nhược Lâm! Phiền ông sớm phê duyệt đơn ly hôn lần trước cho tôi!"

Chính ủy Vương khó hiểu: “Đơn ly hôn nào? Lần trước hai người đến đây làm ầm ĩ xong, ngày hôm sau không phải Tiểu Bạch đã đến lấy về rồi sao?"

Tần Vân Phong nghe xong thì hiểu ra mọi chuyện..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 279: Chương 279



Anh liền kể lại toàn bộ sự việc giả vờ mang thai và vu oan của Bạch Nhược Lâm.

Chính ủy Vương nghe xong tức giận đến dậm chân, chỉ thẳng vào mặt Bạch Nhược Lâm mắng: “Bạch Nhược Lâm! Hôm đó cô hứa với tôi thế nào? Không phải cô nói về nhà sẽ thay đổi và sống thật tốt sao? Mới có mấy ngày, cô lại gây ra chuyện hoang đường như vậy?"

"Bị đoàn văn công đuổi việc rồi, cô còn coi kỷ luật của quân đội là cái gì? Cô là vợ quân nhân, làm ra chuyện như vậy thì quân đội không thể dung túng cô được!"

Tần Vân Phong lại ngẩn người: “Bị đoàn văn công đuổi việc là sao?"

Nói xong, anh quay sang nhìn Bạch Nhược Lâm: “Khi nào thì em bị đoàn văn công đuổi việc?"

Bạch Nhược Lâm lúc này như người mất hồn, cúi gằm mặt không nói lời nào.

Nhưng Tần Vân Phong nghĩ lại thì đã hiểu ra.

Chuyện này còn cần phải hỏi sao?!

Lần trước hai người đến tìm Chính ủy Vương để ly hôn, ngày hôm sau cô ta liền thay đổi thái độ.

Nói cách khác, cô ta biết mình bị đuổi việc nên mới thay đổi, vì không muốn rời khỏi quân đội.

Tần Vân Phong tức giận nghiến răng: “Bạch Nhược Lâm, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ và toan tính như cô! Từ hôm nay trở đi, tôi mặc kệ cô muốn làm gì, nhưng đừng bao giờ bước chân vào nhà tôi nữa!”

Nói xong, không đợi vợ chồng Chính ủy Vương lên tiếng, anh lập tức bỏ đi.

Chính ủy Vương biết Bạch Nhược Lâm đuối lý, cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ tức giận nói: “Được, được lắm, tôi mặc kệ! Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho người nhà cô, ngày mai họ sẽ đến đón cô về! Ở đây không ai quản được cô đâu!"

Bạch Nhược Lâm nghe nói ông muốn gọi điện thoại, vội vàng cầu xin, kéo tay áo Chính ủy Vương: “Chính ủy, ông đừng gọi cho người nhà tôi, nếu họ biết chuyện, họ sẽ đánh c.h.ế.t tôi mất."

"Nếu cô muốn c.h.ế.t thì bây giờ cứ đi c.h.ế.t đi, đợi họ đến cũng chỉ nhặt xác cô về thôi!" Chính ủy Vương tức giận dậm chân, không biết phải làm sao.

Vợ ông, Thẩm Lệ, bình tĩnh hơn: “Thôi được rồi, bây giờ mọi người đều không tỉnh táo, gọi điện thoại lúc này cũng không giải thích rõ ràng được, cứ bình tĩnh lại rồi tính sau."

Chính ủy Vương đành phải đồng ý: “Bây giờ Tần Vân Phong đã bỏ đi rồi, cô ta phải làm sao?"

Thẩm Lệ cũng không muốn đưa Bạch Nhược Lâm về, chỉ thở dài: “Thôi, cứ để cô ta ở lại đây hai hôm, đợi suy nghĩ kỹ càng rồi tính tiếp."

Nói xong, bà liền đưa Bạch Nhược Lâm về phòng, tìm cho cô bộ quần áo sạch sẽ để thay bộ quần dính đầy m.á.u heo kia.

Vừa bước ra ngoài, Chính ủy Vương vẫn còn lo lắng: “Vợ, em nói xem liệu cô ta có nghĩ quẩn gì trong lòng không."

Thẩm Lệ nghe vậy, liền bật cười: “Ông yên tâm đi, loại người như cô ta, có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t sau 800 người khác, không sao đâu."

Ở bên kia.

Bạch Nhược Lâm nghe được cuộc trò chuyện của hai người qua khe của.

Cô ta tức giận dẫm lên chiếc quần dính đầy máu.

Hôm nay cô ta định nhân cơ hội này để kết thúc màn kịch mang thai, sau đó đổ tội cho Tô Ý.

Nào ngờ, khi cô ta sắp sửa ngã vào người Tô Ý, thì tên Chu Cận Xuyên kia lại xuất hiện và đưa Tô Ý đi mất.

Không những không đổ tội được cho Tô Ý, ngược lại còn bị người ta vạch trần, thật hận!

Ban đầu cô ta đã tính toán rất kỹ lưỡng, nếu Tần Vân Phong nhất định phải đến bệnh viện quân đội, cô ta đã mua chuộc sẵn một y tá ở bệnh viện huyện.

Nào ngờ, Tần Vân Phong lại đưa cô ta đến phòng khám.

DTV

Tuy biết lần này rất mạo hiểm, nhưng cô ta đã bị đẩy vào đường cùng, không còn cách nào khác.

Ban đầu cô ta nghĩ có thể giải quyết được một chuyện phiền lòng, nào ngờ mọi chuyện đều không diễn ra theo kế hoạch!

Rơi vào kết cục này, cô ta không còn hy vọng gì vào việc ở lại để từ từ tính kể Chu Cận Xuyên nữa.

Nhưng trước khi rời đi, cô ta nhất định sẽ không để yên cho Tô Ý!

Chỉ cần giải quyết được Tô Ý, tất cả những gì cô ta đang có sẽ vĩnh viễn biến mất..
 
Back
Top