Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 300: Chương 300



“Mẹ nói chuyện làm cán bộ, trước giờ đều là nhà họ Lý nắm giữ. Dựa vào việc có cán bộ lớn trên thành phố làm chỗ dựa, trong thôn việc tốt gì cũng bị họ chiếm trước. Nếu không phải mẹ giỏi giang thì với tình cảnh gia đính mình, căn nhà này, số tiền này, đã sớm bị người ta vét sạch rồi.”

Bà lão ôm lấy n.g.ự.c đau thắt, chỉ cần nghĩ đến việc của cải tích lũy cả đời dưới đáy rương bị Thủy Lang lấy đi, tim bà ta lại nhói đau.

“Cả đời mẹ sáng suốt, vậy mà chưa từng có cơ hội làm cán bộ. Lần này nhà họ Lý xong đời, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta. Không chỉ mẹ phải làm, mà con cũng phải làm cán bộ.”

“Con không làm đâu, mẹ đi mà làm.”

Ô Thiện Thành định quay lại đọc sách nhưng bị bà lão kéo lại: “Nhà mình giờ không còn như trước nữa, không có nền tảng thì con muốn làm cũng không được. Lần này nhất định chúng ta phải làm cán bộ. Mẹ sẽ làm bí thư thôn, còn con làm cán bộ!”

Bà lão Khương nghĩ đến tiếng tăm của mình trong thôn, nghĩ đến ngôi nhà ngói lớn, nghĩ đến số tiền tiết kiệm... Dù giờ không còn nhưng chỉ mình bà biết, người khác không hay. Chắc chắn mọi người vẫn sẽ nịnh bợ bà ta như trước.

Thêm nữa, nhờ có Thủy Lang, giờ cả thôn ai cũng muốn kết thân với bà ta, chỉ mong được cô để mắt đến. Với việc Trịnh Đại Trụ và Dư Tú Hồng phải vào tù, kênh kết nối duy nhất còn lại chính là bà nội của Thủy Lang, bà Khương Thúy Hoa!

Chức bí thư thôn, ngoài bà ta ra thì không ai xứng đáng hơn!

Chỉ cần làm được cán bộ, tiền bạc và của cải sẽ tự nhiên có.

Dù không còn số tiền tiết kiệm trong rương, bà ta vẫn có thể sống như trước, thậm chí còn tốt hơn!

...

Khi Thủy Lang vừa đến trụ sở uỷ ban thôn Hồng Hà, Bà lão Khương đã sinh lực dồi dào chạy đến. Rõ ràng trong lòng hận cô nghiến răng ken két, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười niềm nở gọi: “Lang Nhi~”

“...”

Rất nhanh, bà ta nhìn thấy một nhóm người kéo đến nịnh bợ mình. Bà ta cứ mở miệng là “Lang Nhi”, lại lôi tên Khương Thúy Hoa và Ô Thiện Thành ra để ngầm ám chỉ với mọi người.

Thủy Lang cuối cùng cũng hiểu tại sao bà lão lại trở nên sinh động như thế, tại sao lại nhiệt tình gọi cô như vậy.

Thì ra là muốn làm cán bộ.

Đồng thời, cô thầm cảm thấy may mắn vì chị cả nói muốn về thôn xem xét tình hình, cô cũng tiện thể đi theo. Nếu không, ở lại công xã chờ tin, có lẽ thật sự bà lão đã toại nguyện.

Chủ nhiệm công xã đích thân chủ trì hội nghị bầu cử cán bộ mới của thôn Hồng Hà.

Chức bí thư thôn sẽ do các đảng viên trong thôn bầu chọn, xã viên không có tư cách tham gia.

Chức trưởng thôn mới do xã viên trong thôn bầu ra.

Sau đó, bí thư thôn cùng các đảng viên và xã viên sẽ bầu ra các cán bộ khác.

Trước khi bầu cử, chủ nhiệm công xã nói một tràng dài về sự thiếu trách nhiệm, sai lầm của các cán bộ tiền nhiệm, kêu gọi mọi người rút kinh nghiệm sâu sắc, rồi mới bắt đầu bầu cử.

Thủy Lang nhìn những “kẻ tạp nham” trong làng. Người nào trông cũng ra dáng người nhưng ánh mắt và suy nghĩ của họ thì chẳng khác gì các cán bộ trước kia, khiến cô không khỏi cau mày: “Thanh niên trí thức về thôn lập hộ khẩu, vậy cũng tính là xã viên công xã, cũng là người trong thôn chứ?”

Khung cảnh náo nhiệt bỗng chốc im phăng phắc.

Những thanh niên trí thức tối qua lên công xã tố cáo cũng có mặt, đa số họ đều làm việc ở đội sản xuất của thôn Hồng Hà, một số bị gả lần hai sang thôn Hậu Sơn nhưng hộ khẩu thực tế vẫn ở đây. Nói cách khác, họ đúng là người của thôn Hồng Hà.

Chủ nhiệm công xã không cần hỏi cũng hiểu ý Thủy Lang, bèn ngập ngừng: “Họ không quen thuộc với người trong thôn, để họ tham gia bỏ phiếu liệu có ổn không?”

“Tham gia bỏ phiếu?” Thủy Lang bật cười khẽ. “Ý tôi là, họ cũng có thể ứng cử làm cán bộ.”

Hiện trường lập tức yên lặng hơn trước.

Dân trong thôn sững sờ, các thanh niên trí thức cũng tròn mắt nhìn.

Đến đây nhiều năm như vậy, thanh niên trí thức thậm chí còn không được tham gia bỏ phiếu.

Làm cán bộ sao?

Ở công xã Hồng Khánh, chuyện này quả thật chưa từng có tiền lệ!

“Đùa… đùa thôi chứ?” Chủ nhiệm công xã sợ đến mức nói lắp: “Chưa… chưa từng có tiền lệ như vậy. Hơn nữa, người trong đội sản xuất đều là dân gốc Hồng Hà qua nhiều đời. Các cụ già trong làng làm cán bộ còn chưa chắc đã nói được bọn họ, huống chi là mấy thanh niên trí thức bên ngoài, mà lại còn trẻ như vậy.”

“Thanh niên?” Thủy Lang lại mỉm cười: “Thanh niên nói không nghe, vậy để các cô gái trẻ làm cán bộ.”

“???”

Toàn bộ người có mặt, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều bị câu nói đó làm chấn động.

Một lúc sau, hiện trường bùng nổ.

“Cán bộ trong thôn sao có thể để người ngoài làm? Đúng là chuyện hoang đường!”

“Huống chi là con gái, con gái thì biết gì, lúc mới đến khóc lóc ầm ĩ, trồng lúa, gặt lúa còn chẳng biết làm thế nào.”

“Đừng nói trồng lúa, ngay cả củ cải mọc ngược trong đất hay mọc trên cành còn không biết.”

“Lang Nhi! Cháu đừng làm chuyện nhảm nhí nữa!”Bà lão Khương trong lòng sợ muốn chết. Người khác không biết nhưng bà ta hiểu rất rõ vị trí của Thủy Lang trong lòng những người này.

Nếu không phải chuyện Thủy Lang nói để thanh niên trí thức, lại còn là nữ thanh niên trí thức làm cán bộ quá khó tin, những người này có khi đã gật đầu đồng ý theo lời cô từ lâu.

Dù gì đây cũng là cơ hội để họ lấy lòng Thủy Lang mà cô tự mình đưa tới.

“Trước đây mới đến chưa biết nhưng những thanh niên trí thức xuống nông thôn sớm nhất đã hơn mười năm, có người còn gả vào thôn.” Thủy Lang nhìn một nhóm người già: “Có các ông mài giũa, còn gì mà họ không biết làm?”

Các cụ già trong thôn: “…” Không dám lên tiếng.

Đêm qua, những cán bộ nhà họ Lý từng tham gia ngược đãi con dâu, mua bán, ép gả lần hai đều bị bắt đi.

Nghe nói người thì bị giam, người thì bị xử bắn.

Không ít người có mặt tuy chưa làm đến mức đó nhưng cũng chẳng thiếu chuyện xấu xa. Họ đã run rẩy cả đêm, bây giờ bị Thủy Lang nói thẳng trước mặt, khí thế lập tức xẹp xuống, rụt cổ không dám hó hé.

“Mấy năm nay, các người để những người sinh ra và lớn lên nhiều đời ở đây, biết làm mọi thứ, trở thành cán bộ. Kết quả là sản lượng lương thực, sản lượng bông, cải tạo núi sông đều đứng cuối bảng. Các ngành phụ như xưởng ép dầu, xưởng đậu phụ, xưởng bột, xưởng xe chỉ, vườn cây ăn quả, trang trại chăn nuôi – những thứ người khác làm để tăng thu nhập – các người chẳng có một cái nào. Ngược lại, mấy trò bàng môn tà đạo thì lại rất giỏi: nào là giả ơn cứu mạng để lừa đảo, ngược đãi, mua bán con dâu, mỗi người một kiểu, đất đai thì bỏ hoang. Không nghèo mới lạ!”

Thủy Lang nhìn đám trẻ con, có đứa mặc chung một cái áo, có đứa tr*n tr**ng trốn trong đống rơm, có đứa không ngại lạnh chạy ra ngoài, trong đó còn có cả những bé gái đang tuổi dậy thì, không chút ý thức xấu hổ. Ánh mắt lấm lét của vài người đàn ông đã lướt qua, cộng thêm bầu không khí ngấm ngầm trong thôn, thật không dám nghĩ sau này sẽ ra sao.

“Các người cho rằng con gái chưa kết hôn không làm được, vậy chọn phụ nữ đã lập gia đình. Nói nghiêm túc thì tôi cũng tính là người Hồng Hà. Tôi bầu cho Thái Trân làm bí thư chi bộ.”

“Các người cho rằng con gái chưa kết hôn không làm được, vậy chọn phụ nữ đã lập gia đình. Nói nghiêm túc thì tôi cũng tính là người Hồng Hà. Tôi bầu cho Thái Trân làm bí thư chi bộ.”

“Bầu cho Thái Trân!” Đại Nha giơ tay, rồi quay sang Bà lão Khương. “Bà ơi, nhà cháu chưa chuyển hộ khẩu, vẫn là người gốc Hồng Hà nhiều đời đấy.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 301: Chương 301



Tam Nha cũng giơ tay: “Bầu cho Thái Trân!”

Bà lão Khương tức muốn chết.

Nhìn mấy đứa nhãi ranh này, giỏi thật đấy!

Lại còn lấy mất của bà ta 300 đồng.

Vậy mà chẳng được tích sự gì!

Không đứa nào bầu cho bà ta cả!

“Bầu cho Thái Trân!”

Đột nhiên, một cậu bé cỡ tuổi Đại Nha, mặt mũi lấm lem đứng lên, sau đó ra hiệu cho mấy đứa nhỏ hơn đang tr*n tr**ng đứng phía sau.

“Bầu cho Thái Trân!”

“Thái Trân không còn là người thôn Hồng Hà nữa.” Bà lão Khương nghiến răng ken két. “Cô ta đã tái giá sang làng Hậu Sơn, còn đang mang thai con của thôn Hậu Sơn rồi.”

Thái Trân, người vừa được nhiều người ủng hộ, đang rạng rỡ một chút thì lập tức cúi đầu xấu hổ, nước mắt chực trào.

Thủy Lang liếc mắt nhìn bà lão: “Bà nghĩ ai cũng giống con dâu út nhà bà sao? Người ta là nạn nhân.”

Bà lão Khương mặt đỏ mặt, bị chức vụ cán bộ làm cho mê muội mà quên mất trong nhà còn lắm chuyện khiến bà ta mất mặt. Bây giờ bị Thủy Lang nói mỉa nửa câu đã là một lời đe dọa, dù trong lòng không cam tâm, bà ta cũng không dám mở miệng nữa.

Thủy Lang lạnh lùng hừ một tiếng: “Bị tổn thương mà vẫn giữ được sự chính trực, kiên cường như thế, Thái Trân chính là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí cán bộ thôn. Có cô ấy là phúc của thôn Hồng Hà, các người đừng không biết trân trọng mà tự đẩy những ngày tốt đẹp ra ngoài.”

Dân làng thấy bà lão cũng không lên tiếng nữa, bèn im bặt.

Chủ nhiệm công xã nhìn Thái Trân: “Hộ khẩu của Thái Trân đúng là vẫn ở Hồng Hà, tính cách và các mặt khác cũng phù hợp làm cán bộ. Nhưng xuất thân của Thái Trân không đủ điều kiện để vào Đảng, không phải đảng viên thì không làm bí thư chi bộ được.”

“Vậy để Thôi Thục Lan làm bí thư.” Thái Trân lau nước mắt. “Cô ấy là đảng viên, cũng là người gả vào thôn Hồng Hà sớm nhất, học vấn cao, việc ở đội sản xuất cái gì cũng làm được, nhận thức lại tốt. Để cô ấy làm đi.”

Thủy Lang nhìn theo ánh mắt mọi người, thấy giữa đám đông là một người phụ nữ giản dị, khuôn mặt đượm vẻ phong sương, làn da rám nắng đỏ thẫm đặc trưng của người làm đồng áng lâu năm, nhìn một cái đã biết là người chăm chỉ, tuyệt đối không phải loại lười nhác hay khôn lỏi.

Quả nhiên, vừa nhắc đến Thôi Thục Lan, những thôn dân vừa phản đối thanh niên trí thức làm cán bộ lập tức im lặng.

Dù không ủng hộ phụ nữ làm cán bộ nhưng không ai có thể chê trách gì Thôi Thục Lan.

“Tôi làm.” Thôi Thục Lan đứng thẳng dậy: “Chỉ cần mọi người bầu cho tôi, tôi sẽ làm. Nhất định không để thôn Hồng Hà lại thành cái nơi hỗn loạn như trước!”

Thái Trân bước đến bên cạnh Thủy Lang, nói:

"Trước đây Thôi Thục Lan thường xuyên đối đầu gay gắt với Lý Hổ để bảo vệ thanh niên trí thức chúng tôi. Sau này, khi có con, cô ấy bị Lý Hổ thường xuyên đe doạ, còn có... Nói chung, cô ấy là một người rất có năng lực."

Điều "nói chung" không nói ra chính là Trâu Hiền Thực. Thủy Lang hiểu điều đó, nói:

"Tôi không phải đảng viên nhưng chồng tôi là đảng viên. Anh ấy cũng được tính là người của thôn Hồng Hà. Chúng tôi bầu cho Thôi Thục Lan một phiếu. Chúc mừng Thôi Thục Lan trở thành Bí thư Chi bộ mới của làng Hồng Hà. Mọi người vỗ tay nào!"

Chủ nhiệm công xã định mở miệng nói gì đó nhưng các xã viên đã đồng loạt vỗ tay theo lời Thủy Lang. Các phụ nữ vỗ tay nhiệt liệt nhất, còn các thanh niên trí thức thì reo hò như được giải phóng.

Thấy khung cảnh như một vụ mùa bội thu, chủ nhiệm công xã ngẩn ra một lúc, rồi từ từ mỉm cười, lùi về sau một bước.

"Chức trưởng thôn là do xã viên trong thôn bầu." Thủy Lang giơ tay nói: "Tôi bầu cho Thái Trân một phiếu!"

"Thái Trân!"

"Bầu Thái Trân một phiếu!"

"Tôi cũng bầu cho Thái Trân!"

Người dân trong thôn thấy tình thế như vậy cũng đồng loạt giơ tay bỏ phiếu, ngoại trừ bà lão Khương. Bà ta không bầu cũng không nói gì, chỉ rụt cổ ngồi đó nghiến răng nghiến lợi.

"Tốt lắm, 90% mọi người đã bầu cho Thái Trân. Chúc mừng Thái Trân trở thành Trưởng thôn mới của thôn Hồng Hà!"

Thái Trân không ngờ rằng có ngày mình lại được như thế này. Cô ấy nghẹn ngào nói:

"Tôi nhất định sẽ giúp thôn Hồng Hà phát triển, để mọi người đều có quần áo, ngày nào cũng được ăn cơm gạo trắng!"

Tiếng vỗ tay tự phát vang lên rộn ràng. Những lời này đúng là chạm đến mong ước trong lòng người dân trong làng.

Ai mà không muốn ngày nào cũng được ăn cơm trắng chứ? Đó là mơ ước của tất cả mọi người!

Cuối cùng, Thủy Lang hỏi mới biết trước đây thôn Hồng Hà chưa từng có Chủ nhiệm hội Phụ nữ. Thế là mọi người lại bầu ra một Chủ nhiệm hội Phụ nữ, để chị em trong thôn có việc gì đều có thể tìm đến.

Khi tan họp, tiếng reo hò vẫn không ngớt.

Trong tiếng reo hò ấy, một số cụ già trong làng thì thầm với nhau:

"Trong thôn chúng ta bây giờ thành nơi phụ nữ làm chủ rồi, nghìn năm qua, đây đúng là lần đầu tiên."

"Không có đàn ông, phụ nữ có làm nổi việc ngoài đồng không? Nói ra sợ người ta cười thối mũi!"

"Đúng vậy, đã chọn phụ nữ thì cũng phải chọn người mà cả thôn nghe lời chứ, ví dụ như tôi..."

"Bà nội!"

Bà già Khương đang tụ tập thì thào với mấy cụ già trong làng, giật mình một cái, chậm rãi quay đầu nhìn Thủy Lang.

"Gọi tôi làm gì?"

Thủy Lang tò mò hỏi:

"Ở trong thôn, bà nội nói gì cũng đặc biệt có trọng lượng, đúng không?"

Mắt bà lão Khương sáng lên, nghĩ rằng cháu mình còn nhớ đến bà:

"Đúng rồi, tất nhiên là thế. Bà nội sống ở thôn này cả đời rồi, đi đâu cũng được người ta tôn trọng, nói gì cũng có người nghe, không ai dám không nghe cả!"

"Tôi muốn ăn thịt lợn."

"Thịt heo? Cái đó cháu cần gì hỏi bà, cứ đi mua thôi. Cháu có nhiều tiền, nhiều tem phiếu mà."

"Tôi muốn ăn tiệc mổ lợn." Thủy Lang chép miệng: "Trước đây nghe nói ăn được thịt của tiệc mổ lợn, những loại thịt khác đều nhạt nhẽo hơn. Bà đi kiếm một con lợn, làm tiệc mổ lợn đi."

"Kiếm một con lợn?" Bà lão Khương trố mắt nhìn, gần như trợn tròn mắt: "Một con? Cháu nghĩ bà là thần tiên à? Đồ gì trong đội sản xuất cũng thuộc về tập thể, kể cả một ngọn cỏ trên núi, chứ đừng nói một con lợn. Lợn phải nuôi cả năm, đến Tết mới g.i.ế.c chia cho xã viên, nhà nào được một cân đã là chuyện tốt rồi, còn tiệc mổ lợn... Bà còn chưa từng được ăn tiệc mổ lợn đây này!"

"Tôi biết bà có cách kiếm được nên mới đến tìm bà."

Thủy Lang nhìn nhóm thanh niên trí thức và xã viên đang vui mừng rạng rỡ, nói:

"Nếu bà không đi kiếm, tôi sẽ nói cho mọi người biết, con dâu út của bà bị phạt mười sáu năm lao động cải tạo, cháu trai thì ngồi tù, cháu gái cũng phạm tội bị cải tạo."

"Mày dám không?"

Bà Giang vừa nói xong, đã vừa lập tức quay người đi.

"Để tôi thông báo với mọi người một chuyện..."

Bà lão quay đầu lại: "Thôi thôi thôi, để bà đi qua thôn Tiền Sơn lấy lợn!"

Thủy Lang nhìn đám đông yên lặng, mỉm cười nói: "Tôi mời mọi người ăn tiệc mổ lợn!"

"Oa."

Đám đông ngay lập tức phát ra tiếng reo hò vang dội. Từ rất lâu rồi bọn họ không biết mùi thịt là gì! Tiệc mổ lợn! Đúng là Thủy Lang!

Một con lợn hai trăm cân được dắt tới, bà lão chìa tay ra đòi tiền từ Thủy Lang: "Bà thề với trời, bà không thể trả được số tiền này đâu, cháu phải thanh toán. Ở hợp tác xã bán thịt lợn là tám hào một cân, con lợn này dựa theo giá hợp tác xã thu mua là sáu hào rưỡi một cân, hai trăm cân là một trăm ba mươi đồng. Ngoài ra, người ta còn muốn phiếu vải, phiếu giày và phiếu đường nữa. Cháu tự lo đi.Nếu cháu không đưa, bà sẽ đuổi lợn về."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 302: Chương 302



"Đưa." Thủy Lang mở nắp túi bưu tá, rút ra một xấp tiền lớn.

Bà lão tức đến mức đôi môi giật giật liên tục.

Đây đâu phải là Thủy Lang mời mọi người ăn tiệc g.i.ế.c lợn, rõ ràng là Khương Thúy Hoa bà mời chứ! Đồ phá của!

Thịt lợn tươi bốc hơi nóng, sườn được cắt ra, một nửa được bỏ vào cốp xe để Thủy Lang mang đi, nửa còn lại được hầm với khoai tây và đậu đũa.

Nồi lớn đang luộc nguyên cái đầu lợn, bên bếp lò ninh từng khúc thịt lợn. Ruột già, ruột non được làm sạch, có người mang nếp từ nhà đến, nhồi vào ruột để hấp lên ăn.

Mỡ lợn được lấy ra ngay tại chỗ, tạo ra một nồi tóp mỡ. Một bát tóp mỡ rắc muối được đưa đến chỗ Thủy Lang và ba cô gái, khiến cả lũ trẻ trong thôn thèm nhỏ dãi.

Huyết lợn trong chậu lớn từ từ đông lại, nổi bong bóng.

Tim, phổi, thận lợn được xào với ớt, thêm rượu trắng khử mùi và tăng hương vị. Mùi thơm khiến người ta ch** n**c miếng, đặc biệt là với những người dân Hồng Hà ăn không đủ no, mắt ai nấy đều sáng rực.

Chân giò và móng lợn được ninh nhừ trong nồi. Thủy Lang giao cho tân bí thư thôn, Thôi Thục Lan, chịu trách nhiệm chính, yêu cầu làm sao cho món thịt lợn ngon nhất, không được tiết kiệm gia vị.

Có mỡ lợn, có đường, có muối, có nước tương, có ớt, thịt lợn làm kiểu gì cũng ngon.

Thôi Thục Lan vốn xuất thân từ gia đình làm quán ăn, tay nghề nấu nướng lại càng tuyệt đỉnh.

Thủy Lang cầm một miếng tóp mỡ lớn rắc muối, cắn một miếng giòn tan, mỡ thơm nức, ngon đến mức toàn thân cảm giác sảng khoái, lỗ chân lông như nở ra, chưa kịp nhai xong đã vội lấy thêm một miếng khác. Nhìn lũ trẻ vây quanh, cô hỏi: "Muốn ăn không?"

Lũ trẻ gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng như bóng đèn, nếu không phải sợ người lớn, chắc đã lao vào cướp rồi.

"Mỗi người một miếng nhé nhưng chỉ được lấy một nửa bát này thôi. Nếu không đủ ăn thì chia nhau ra."

Thủy Lang vừa nói vừa quan sát bọn trẻ, ngạc nhiên phát hiện hơn một nửa bọn chúng đều biết nhường nhịn, nhìn xem bát đã vơi một nửa chưa xung quanh đã có ai được ăn chưa.

Điều này là nhờ cậu bé được Đại Nha chia phần đầu tiên đã làm gương.

Cậu bé cũng là người đầu tiên đứng lên ủng hộ Thái Trân làm trưởng thôn.

"Cháu tên là gì?"

"Là cháu ạ?" Cậu bé bất ngờ nhìn Thủy Lang: "Cháu tên là Thiết Đản."

"Đại danh là gì?"

"Cháu không có đại danh."

Thủy Lang nhìn miếng tóp mỡ trong tay cậu, chỉ còn bé bằng móng tay cái, do những đứa trẻ khác cắn bớt. Cô đưa cho cậu một miếng lớn hơn: "Ăn đi, cháu ăn đi."

Thiết Đản nhìn miếng tóp mỡ to, nuốt nước miếng, đưa lên miệng mấy lần mà không nỡ cắn. Cuối cùng cậu lấy hết can đảm nhìn Thủy Lang: "Cháu có thể mang về cho mẹ ăn không?"

Đại Nha ghé vào tai Thủy Lang nói nhỏ: "Mẹ của Thiết Đản bị bệnh, sắp c.h.ế.t rồi."

Thủy Lang gật đầu: "Cháu tự quyết định đi."

Thiết Đản cầm miếng mỡ heo chạy một mạch về nhà.

Thủy Lang dẫn ba cô bé và nhóm công an của Chu Quang Hách ngồi chung một bàn ăn.

Trên bàn là một tô thịt heo kho hầm miến, không cho thêm gì khác, đây là món cô đặc biệt dặn dò để dành cho nhóm công an ngày đêm làm việc vất vả, ăn không no, ngủ không đủ.

Lý Hoa vừa nhai ngấu nghiến vừa nói:

“Ngon quá! Khác hẳn với thịt bán ở chợ thành phố, thật sự rất đặc biệt!”

Những công an khác cũng ăn ngấu nghiến, miệng bóng nhẫy dầu mỡ.

Ban đầu họ còn ngại, không chịu ăn nhưng khi Chu Quang Hách bảo rằng đây là chị dâu mời, tất cả mới ngồi xuống. Một khi ăn vào, tất cả đều vùi đầu ăn như hổ đói.

Một tô thịt, một tô cơm nhanh chóng hết sạch. Sự mệt mỏi tan biến, từng người đều tràn đầy sinh lực trở lại.

“Chị dâu, món này ngon quá, thật sự cảm ơn chị nhiều lắm! Tôi cảm thấy mình có thể đuổi tội phạm chạy cả trăm cây số!”

Thủy Lang không để ý đến lời khen của bọn họ vì chính cô cũng đang ăn một miệng đầy. Tay trái cầm sườn heo, tay phải cầm chân giò hầm nhừ, mỗi miếng đều mềm thơm, ăn chưa hết đã có một thau huyết heo kho đỏ được bưng lên.

Huyết heo rải hành lá xanh, cắn một miếng tan ngay trong miệng, còn bốc hơi nóng hổi, nước cốt vẫn sôi lăn tăn.

Vừa mới thưởng thức huyết heo, lại một nồi canh xương hầm trắng như tuyết được mang ra.

Chu Quang Hách múc cho Thủy Lang một bát. Cô uống một ngụm, cảm nhận được vị tươi ngon đậm đà. Hút lấy tủy trong xương càng làm tăng thêm vị thơm béo, đúng là mỹ vị hiếm thấy.

Tiếp theo là món tai heo xào hành tươi, từng miếng giòn tan.

Thịt heo luộc nguyên bản, không cần chấm gia vị vẫn thơm ngon đến khó tả.

Ruột heo nhồi nếp được hấp chín cũng được mang ra. Ban đầu Thủy Lang không hứng thú nhưng khi thử một miếng, độ dai giòn đã khiến cô không thể ngừng lại.

“Ngon thật!” Chu Huỷ vừa ăn vừa thích thú. Trước đây, nội tạng heo thường chỉ được luộc qua loa, chưa bao giờ thấy kiểu nhồi nếp như thế này.

Thủy Lang đẩy khay hấp về phía cô ấy: “Cứ ăn đi, hôm nay chúng ta phải ăn thật no!”

Những người dân ban đầu còn muốn xin ý kiến cô để tiết kiệm thịt, thái nhỏ hơn, xào thêm rau để phần thịt thừa lại cho công an và cô.

Nhưng Thủy Lang xua tay:

“Hôm nay có rượu thì hôm nay cứ say, hôm nay có thịt thì cứ ăn thỏa thích!”

Cuối cùng, đến cả bà lão Khương cũng không cằn nhằn nữa, cắm đầu vào tô thịt ăn lấy ăn để. Tiền thì đã mất, chức cán bộ cũng không còn, bữa ăn này phải ăn thật no, không biết lần sau sẽ là lúc nào!

Mọi người đều tham gia bữa tiệc thịt lợn, ăn uống no nê, khuôn mặt ai nấy hồng hào, rạng rỡ nụ cười thỏa mãn.

Đêm đó, tân Bí thư thôn làm xong giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu cho ba cô bé.

Chu Huệ mang theo 400 đồng, mỗi cô bé cầm 100 đồng tiền tiêu vặt. Thủy Lang đã gặp người quan trọng, biết được tung tích của những người khác, giải đáp bí ẩn ở Bình An Lý, mang theo toàn bộ gia sản 5.000 đồng bà lão Khương cất giấu, phần lớn trang sức quý giá của mẹ và còn mở ra hy vọng mới cho thôn Hồng Hà.

Sau đó, cô lái xe rời khỏi công xã Hồng Khánh trong đêm, hướng về Thượng Hải.

Cũng trong đêm đó, Trâu Luật ngồi xe buýt cả buổi trời lại xóc nảy cả nửa ngày trên xe kéo, đến thôn Hồng Hà. Ở nơi vắng vẻ, anh ta vừa xoa cơn đau ê ẩm trên người vừa lầm bầm:

“Cái nơi quái quỷ gì thế này? May mà lúc quay về còn được ngồi xe hơi!”

Ô Thiện Bình đã lấy hết tiền trên người trả cho xe buýt, cũng đến được thôn Hồng Hà. Anh mừng thầm vì cuối cùng đã đến nơi, vì bà lão Khương vẫn còn tiền riêng. Ông ta nghĩ, chỉ cần một vạn tệ là đủ, ông ta sẽ không bao giờ phải chịu cảnh đói khổ nữa!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 303: Chương 303



“Phía sau có phải có một đứa trẻ đang đuổi theo chúng ta không?”

Thủy Lang nhìn vào gương chiếu hậu bên ngoài ghế phụ, trong ánh sáng của đèn hậu, một cái bóng nhỏ đen cứ xuất hiện rồi lại bị xe bỏ lại phía sau.

Nhưng khi con đường đất trở nên gập ghềnh, cái bóng nhỏ ấy lại nhanh chóng hiện lên.

Từng là người theo chủ nghĩa vô thần, sau khi xuyên không, cô tự nhiên tin vào một số điều huyền học.

Thực ra cô đã nhìn thấy từ sớm nhưng không nói ra vì sợ làm ba cô gái trên xe hoảng hốt. Nhưng không nói thì cô lại không nhịn được mà cứ nhìn, mỗi lần nhìn xong lại có cảm giác rờn rợn, không ngừng dựa gần về phía Chu Quang Hách đang lái xe.

Công an!

Chính nghĩa!

Ánh sáng!Chiếc xe dừng lại.

Thủy Lang: “?”

“Anh phải nói với em một tiếng trước khi dừng chứ!”

Giữa nơi núi rừng hoang vắng, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng trẻ con, thật là đáng sợ!

“Là Thiết Đản!”

Đại Nha bất ngờ kêu lên, áp sát vào cửa sổ nhìn: “Đúng là Thiết Đản!”

“Thiết Đản?” Thủy Lang dịch ra gần cửa sổ, nhìn thấy một cậu bé đầu đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, cô kinh ngạc đến không nói nên lời.

Từ thôn Hồng Hà đến công xã Hồng Khánh là một quãng đường không ngắn, đi xe đạp cũng phải mất một giờ. Họ đã lái xe rời khỏi công xã Hồng Khánh một lúc lâu, thế mà Thiết Đản lại cứ đuổi theo phía sau sao?

Thiết Đản thấy xe dừng lại, liền chạy nhanh hơn, rồi đột nhiên ngã sấp xuống đất.

Thân hình nhỏ bé phập phồng dữ dội, tiếng thở hổn hển vang lên rõ ràng giữa đêm khuya.

Chu Quang Hách xuống xe, đỡ Thiết Đản dậy, đưa bình nước tới miệng cậu.

Thiết Đản giống như người đang đứng bên bờ vực sống c.h.ế.t giữa sa mạc, bản năng sinh tồn ôm lấy bình nước muốn uống ừng ực nhưng bị Chu Quang Hách ngăn lại: “Uống từng ngụm nhỏ, từ từ thôi, đừng vội.”

“Mợ nhỏ.” Đại Nha đột nhiên vịn vào lưng ghế trước, ghé qua nói nhỏ: “Trước đây Thiết Đản thường mượn quần áo của mẹ cậu ấy cho cháu mặc. Bây giờ nhà cậu ấy chỉ còn lại cậu ấy với mẹ cậu ấy thôi. Cháu muốn đưa cậu ấy mười đồng, được không ạ?”

“Tiền của cháu, muốn dùng thế nào thì cháu tự quyết định.”

Nghe cô nhỏ nói vậy, Đại Nha vui vẻ mở cửa xe, bước xuống, đi đến trước mặt Thiết Đản, ngồi xổm xuống đưa cho cậu mười đồng: “Cầm lấy đưa mẹ cậu đi khám bệnh đi nhé.”

Thiết Đản vừa mới lấy lại hơi, thấy tờ mười đồng nhưng ánh mắt không có chút biểu cảm nào. Cậu bé nhìn thẳng vào Thủy Lang, trong ánh mắt có nỗi khát khao sâu sắc hơn.

Cậu bé chống người đứng dậy, bước tới bên cửa sổ ghế phụ: “Mẹ cháu cũng là người Hộ Thành, cô có thể đưa mẹ cháu đi cùng không? Đây là toàn bộ tiền của nhà cháu, tất cả đều đưa cho cô.”

Bàn tay nhỏ đen nhẻm, đẫm mồ hôi, với làn da thô ráp, nắm chặt một cuộn tiền lẻ: tờ 5 đồng, tờ 2 đồng, tờ 1 đồng, tiền xu 2 hào, 1 hào, thậm chí cả xu 1 xu, 2 xu. Nhìn qua đúng là toàn bộ tài sản trong nhà.

Thủy Lang nhìn cậu, hỏi: “Mẹ cháu là trí thức về nông thôn?”

“Vâng, mẹ cháu trước đây cũng là người thành phố. Bà rất muốn quay lại. Cô có thể…” Thiết Đản nhìn Chu Huỷ ở trong xe.

Trước đây, cô ấy còn thê thảm hơn mẹ cậu. Người trong thôn đều nói cô ấy không sống nổi qua năm nay. Nhưng sau khi được đưa đến Hộ Thành, mọi thứ đã thay đổi, gương mặt sáng sủa, trông giống như người có thể sống rất lâu.

Trong mắt Thiết Đản, sự khao khát càng thêm mãnh liệt: “Cô có thể đưa mẹ cháu về Hộ Thành không?”

“Không thể.” Thủy Lang trả lời thẳng thừng.

Thiết Đản hoảng hốt tiến lên, định nói thêm gì đó nhưng Đại Nha đã đưa tay chặn lại: “Mẹ cậu không nỡ rời xa cậu đâu. Bà ấy mà đi rồi thì chỉ còn lại một mình cậu thôi.”

Thiết Đản nhìn Đại Nha, ánh mắt thoáng chút do dự: “Mọi người…”

“Trí thức muốn về thành phố, một là phải được điều chuyển công việc, hai là kết hôn.” Thủy Lang nhấn mạnh: “Cháu tìm được một người lạ như cô để nhờ vả, chứng tỏ ở Hộ Thành không ai sắp xếp được việc cho mẹ cháu. Thứ hai, tạm không bàn đến sức khỏe của mẹ cháu, nếu thực sự có người ở Hộ Thành đồng ý cưới mẹ cháu, giúp bà ấy trở lại thành phố thì họ rất có thể sẽ không chấp nhận cháu. Hơn nữa, nếu kết hôn để quay về thành phố, mẹ cháu vẫn không có công việc, không có hộ khẩu, không có tem lương thực. Đến thành phố, bà ấy cũng không nuôi nổi cháu đâu.”

“Chúng tôi theo về Hộ Thành cũng suýt bị đuổi về làng rồi.” Nhị Nha thò đầu qua cửa sổ nói: “Là cậu mợ nhỏ giúp đỡ nên chúng tôi mới được ở lại Hộ Thành. Cũng nhờ cô mợ giỏi giang mà chúng tôi mới chuyển được hộ khẩu về. Nhà bà ngoại của cậu tệ như vậy, chắc chắn sẽ không giúp đâu.”

Thiết Đản không biết những chuyện này.

Cậu bé chỉ nhìn thấy Chu Huỷ trong thôn, thấy cô ấy hoàn toàn khỏe lại, nên mới muốn mẹ mình cũng được quay về thành phố. Nghe đến đây, cậu bé mới hiểu ra, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Cháu có thể làm việc, có thể kiếm công điểm, có thể tự nuôi sống mình.”

Nhị Nha nhìn cậu: “Cháu mới chín tuổi. Không phải cháu không nỡ rời mẹ sao? Không muốn xa bà ấy mà?”

Thiết Đản nắm chặt hai tay thành quyền: “Bây giờ cháu càng muốn mẹ được đến Hộ Thành để sống tốt hơn.”

Thủy Lang nhìn cậu bé toàn thân mồ hôi nhễ nhại, chân trần, lòng bàn chân dường như còn rớm máu. Một đôi giày vải bị rơi lại bên đường khi cậu bé ngã xuống, chắc là vì sợ giày mòn nên cậu bé đã chạy chân trần.

“Lòng hiếu thảo rất đáng khen, lòng can đảm cũng đáng khen nhưng cháu thật sự quá ngây thơ. Chỉ vì cô là người Hộ Thành, mẹ cháu cũng là người Hộ Thành, mà cháu liều lĩnh chạy theo để nhờ cô giúp? Cô đâu phải Quan Âm Bồ Tát, phổ độ chúng sinh. Với lại, bây giờ ngay cả Quan Âm Bồ Tát cũng không cho thờ nữa. Cháu nghĩ vài đồng tiền lẻ này đủ làm gì? Tối nay đi ăn tiệc thịt lợn, cùng lắm chỉ mua được cái đầu lợn thôi.”

Thiết Đản nhìn số tiền trong tay, khuôn mặt đẫm mồ hôi từ từ đỏ lên.

“Dưới sự giúp đỡ của Thủy Lang, thôn đã thay đổi cán bộ, bây giờ toàn là cán bộ nữ. Họ nhất định sẽ giúp mẹ cháu đi bệnh viện khám.” Chu Huỷ lên tiếng làm dịu tình hình: “Mẹ cháu sức khỏe yếu, ngồi xe về Hộ Thành mất mấy tiếng, không bằng ở lại trong thôn từ từ điều trị.”

Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má Thiết Đản: “Bác sĩ trong làng nói, mẹ cháu không qua nổi cuối tháng này, ăn gì cũng vô ích rồi.”

“Bác sĩ trong thôn bị bắt rồi.” Nhị Nha nói thêm: “Ông ta chỉ muốn cậu đưa thêm tiền, lừa hết tiền của cậu nên mới bịa đặt lung tung.”

Thiết Đản ngẩng đầu lên: “Thật không?”

Đại Nha đặt tiền vào tay cậu: “Thật mà. Cậu cầm số tiền này mua thêm thịt, nấu cho mẹ ăn. Sau đó lại đi khám bác sĩ. Chắc chắn mẹ cậu sẽ khỏe lại. Bà ấy chỉ là thường xuyên bị đói, đói đến phát bệnh thôi.”

Chu Quang Hách vỗ nhẹ lên đầu Thiết Đản: "Lên xe đi, chú đưa cháu về."

"Không cần đâu, tối nay cháu ăn nhiều thịt rồi, có thể chạy được."

Thiết Đản dùng tay áo lau nước mắt, không nhận tiền của Đại Nha, nhặt đôi giày trên đất lên rồi quay người chạy đi.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 304: Chương 304



"Cậu đợi đã!" Đại Nha gọi lại bóng dáng đã chạy được một đoạn xa, quay đầu nhìn Thủy Lang: "Mợ nhỏ, cậu ấy không chịu nhận tiền của cháu, phải làm sao bây giờ?"

Thủy Lang cảm thấy cậu bé này thật thú vị: "Tiền không nhận nhưng quần áo chắc chắn sẽ nhận. Nhét tiền vào trong quần áo, đừng nói cho cậu ấy biết, thử đưa quần áo xem sao."

Đại Nha và Tam Nha đều mặc áo len lông dê , chỉ có Nhị Nha mặc chiếc áo dạ cam đỏ mới được may không lâu. Nhìn Thiết Đản rồi lại nhìn áo mình, cô bé rất tiếc, chủ yếu là vì áo do mợ nhỏ mua cho.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh mẹ của Thiết Đản thực sự không qua nổi cuối tháng, Nhị Nha cởi áo khoác, đưa cho Đại Nha.

Sau khi đưa áo, Nhị Nha lén nhìn mợ nhỏ, thấy mợ nhỏ không giận, cô bé thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, khi Đại Nha đưa áo cho Thiết Đản, cậu bé nhận ngay nhưng khi mời lên xe, cậu bé vẫn không chịu.

Cuối cùng, Chu Quang Hách nói sẽ đưa cậu bé về hợp tác xã, Thiết Đản mới đồng ý lên xe, co ro ở cạnh cửa sổ.

Đến hợp tác xã, Thủy Lang bảo Chu Quang Hách: "Lấy hai khúc xương ống cho cậu ấy, thêm ít thịt nữa."

Nhìn Thiết Đản ôm áo, ôm thịt, rồi chạy đi với dáng vẻ hưng phấn hơn trước, tràn đầy hy vọng, chiếc xe lại nổ máy, tiếp tục hướng về Hộ Thành.

...

Thứ Hai, khởi đầu cho sự nỗ lực.

Chu Quang Hách đưa ba cô bé đến trụ sở khu phố và đồn công an để làm thủ tục nhập hộ khẩu.

Sau khi hoàn tất, mới có thể đi chọn trường học.

Khi trở thành học sinh, mỗi tháng ba chị em sẽ được cấp lương thực tem phiếu, cùng với tem dầu, tem sữa, tem đường, tem vải.

Dù Thủy Lang đã giúp bốn mẹ con có cuộc sống cơ bản ổn định, nhưng mãi đến lúc này, khi cả bốn người đều có hộ khẩu thành phố, trở thành dân thành thị, Chu Huỷ mới thực sự yên tâm.

Từ nay về sau, họ đã có nền tảng bảo đảm. Dù có chuyện gì xảy ra, khu phố cũng sẽ không loại trừ họ ra ngoài.

Tất nhiên, tất cả là nhờ Thủy Lang nên mọi việc mới nhanh chóng và hoàn hảo đến vậy.

Nghĩ đến toàn bộ quá trình, Chu Huỷ cảm thấy thật gian nan. Dù là người thường hay người tài giỏi, cũng khó mà làm được.

Tuy nhiên, vẫn còn một việc khó khăn hơn, đang chờ Thủy Lang.

"Tham gia Cúp Ngọc Lan? Đây không phải trò cười à." Phó cục trưởng Hứa đọc được nửa kế hoạch cải tạo phố Bình An liền ném xuống trước mặt Thủy Lang: "Cô đừng tự chuốc việc vào người. Hiện tại phố Bình An vẫn còn rối tung rối mù, chưa đâu vào đâu, làm sao đi thi Cúp Ngọc Lan được? Thật sự đi thi, các quận khác sẽ gõ trống ăn mừng vì chắc chắn họ không đứng bét, vì đã có chúng ta làm nền rồi."

"Chẳng phải cấp trên không duyệt kinh phí cải tạo phố Bình An sao?"

"Đúng vậy, chính vì thế càng không thể đi thi Cúp Ngọc Lan. Đây là lần đầu tiên tổ chức, mỗi quận đều chọn khu dân cư tốt nhất để tham gia, họ còn có tiền. Quan trọng nhất là cư dân phối hợp. Chúng ta chẳng có gì cả, không phải mang mặt đi để người ta tát sao?"

"Tát hay không tính sau, chính vì cấp trên không duyệt kinh phí cải tạo phố Bình An, cục cũng không có tiền, nên tôi mới định tham gia Cúp Ngọc Lan. Anh xem đi."

Thủy Lang lật đến trang cuối cùng của bản kế hoạch, kéo Phó cục trưởng Hứa, người đang lo lắng và bối rối, ngồi xuống:

"Cúp Ngọc Lan vừa bổ sung thêm giải thưởng. Đầu tiên là giải Thiết kế, với ba hạng mục Vàng, Bạc, Đồng, lần lượt nhận năm vạn, ba vạn và một vạn tệ. Nếu tham gia và đạt giải Vàng về thiết kế, chúng ta sẽ có năm vạn tệ làm vốn khởi động cho dự án cải tạo, không cần cục phải bỏ tiền ra."

Phó cục trưởng Hứa ngừng động tác, không còn phản đối nữa, ông ấy cầm kính lên, nhìn chăm chú:

"Thật đấy à? Sao tự nhiên lại có thêm giải thưởng, là do thành phố cấp à? Nếu thật sự giành được giải Vàng, năm vạn tệ đủ để sửa hết mặt ngoài những căn nhà ở phố Bình An rồi."

"Đó mới chỉ là giải đầu tiên. Xem giải thứ hai đây: Giải cải tạo chức năng không gian nội bộ, bao gồm cơ sở hạ tầng, bếp và vệ sinh, cải tạo đồng bộ. Giải Vàng là mười vạn tệ!"

"Gì cơ? Đưa tôi xem!" Phó cục trưởng Hứa gần như nhào vào tài liệu: "Quả là mạnh tay thật! Thành phố sao lại đột nhiên hào phóng thế này? Mười vạn tệ, đủ để cải tạo toàn bộ nội thất trong khu, như ở phố Bình An, có số tiền này, cục rót thêm chút nữa, có thể phá bỏ và xây lại hết các nhà nguy hiểm, tạm bợ rồi."

"Còn giải thứ ba: Giải cải tạo tổng thể môi trường. Bao gồm đường nội khu, cơ sở hạ tầng, cây xanh, vườn hoa, không gian công cộng, kết hợp với thiết kế và cải tạo nội bộ từ vòng hai. Đây gần như là giải toàn diện nhất, giải Vàng có hai mươi vạn tệ!"

"Thành phố này làm sao thế?" Phó cục trưởng Hứa sửng sốt: "Riêng tổng giải thưởng Cúp Ngọc Lan đã hơn năm mươi vạn tệ rồi. Lẽ nào có chuyện gì lớn mà tôi không biết sao?"

"Dù xảy ra chuyện gì, tôi đã tính rồi. Cải tạo toàn diện phố Bình An không cần đến 1 triệu tệ, chỉ khoảng bảy mươi, tám mươi vạn tệ. Nếu tham gia Cúp Ngọc Lan và giành được cả ba giải Vàng, chúng ta sẽ có ba mươi lăm vạn tệ." Thủy Lang vừa lật bản kế hoạch vừa nói: "Nếu Cúp Ngọc Lan thuộc về Phúc Mậu, chứng tỏ vấn đề khó khăn của phố Bình An đã được giải quyết. Tôi không hiểu chính trị nhưng một bước ngoặt lớn thế này, với cục, với quận chúng ta, lẽ nào Tổng cục và thành phố không thấy lợi ích gì sao?"

"Lợi ích lớn lắm chứ!" Phó cục trưởng Hứa bị thuyết phục, m.á.u nóng sục sôi: "Đi, chúng ta gặp cục trưởng!"

...

Cục trưởng Chu lật từng trang của bản kế hoạch Cúp Ngọc Lan, đọc kỹ rồi tháo kính gọng đồi mồi xuống:

"Mơ tưởng rất đẹp."Phó cục trưởng Hứa: "..."

"Đây không phải là mơ tưởng. Tôi nghĩ Thủy Lang hoàn toàn có khả năng giành cả ba giải Vàng Cúp Ngọc Lan!"

"Cô ấy mới bao nhiêu tuổi?" Cục trưởng Chu ném một tập tài liệu lên bàn: "Trí thức đổ về hàng loạt, có Phan Thế Mạo từng du học nước ngoài, Bạch Mục Dương là kiến trúc sư, Lục Lan Đức là người từng giành giải lớn về thiết kế kiến trúc ở nước ngoài."

Nhìn Phó cục trưởng Hứa đang bị dọa đến ngẩn người, cục trưởng Chu hừ lạnh:

"Vậy mà đã sợ? Còn có những người nổi tiếng trong và ngoài nước như cụ Hà, Hà Thu Hiển, tham gia thiết kế thời kỳ nhượng địa, còn có Thẩm Tiên Hoa. Những người này vừa xuống tàu đã bị các quận khác kéo về. Anh nghĩ một cô gái hơn 20 tuổi có thể so với họ sao?"

Phó cục trưởng Hứa vô thức nhìn Thủy Lang, lại vô thức lắc đầu.

"Tôi làm được!"

Thủy Lang lên tiếng, sự tự tin trong giọng nói khiến Phó cục trưởng Hứa đang lắc đầu nửa chừng phải ngừng lại, còn Cục trưởng Chu thì khựng người.

"Có thể được hay không, phải thử mới biết." Thủy Lang thay đổi giọng điệu một chút.

Dù sao, để một việc thành công, ngoài năng lực bản thân, còn cần thời cơ, địa lợi, và vận may, thiếu một thứ cũng không được.

"Dù sao giải thưởng thiết kế vòng đầu tiên cũng không cần vốn khởi động, tôi thử trước xem sao. Nếu được thì tốt, không được thì nghĩ cách khác."

"Đúng đúng, vậy cũng được." Phó cục trưởng Hứa đương nhiên rất muốn việc này thành công nhưng nghe đến việc nhiều bậc thầy như vậy đã trở về bị các nơi khác giành mất, trong lòng ông ấy không còn nhiều tự tin như trước.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến ý tưởng cải tạo mới lạ cho khu phố Bình An, trái tim ông ấy lại đập thình thịch, đến giờ vẫn muốn được sống ở đó. Vì vậy, ông ấy không thể ngăn được bản thân đặt niềm tin vào Thủy Lang.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 305: Chương 305



"Tôi nghĩ không chắc là thua đâu. Hơn nữa, dù có khó đạt giải Vàng, thì giải Bạc hay Đồng, với ba vạn hay một vạn tệ, cũng là tiền từ trên trời rơi xuống, tại sao không thử chứ?"

"Cả một đống rối như cuộn len chưa gỡ mà đã muốn dùng kim đan áo, nếu bắt đầu như thế này, mọi thứ sẽ càng thêm lộn xộn." Cục trưởng Chu nhìn Thủy Lang:

"Dù cô thực sự dùng năng lực của mình giành được giải đầu tiên, năm vạn tệ nhưng cô xuất sắc đến đâu cũng không thể giải quyết hai giải còn lại chỉ bằng cách động não nộp bản thiết kế. Cải tạo nội bộ hay môi trường tổng thể đều cần lượng lớn vốn khởi động và sự phối hợp tuyệt đối của cư dân."

"Năm vạn tệ chỉ đủ sơn lại mặt ngoài, còn bước thứ hai ít nhất cần ba mươi vạn tệ. Tiền ở đâu ra? Những vấn đề của cư dân, cô đã giải quyết được chưa? Họ có thể hoàn toàn phối hợp với cô không?"

Phó cục trưởng Hứa, vốn đang sôi m.á.u vì lời Thủy Lang, dần dần bình tĩnh lại:

"Lại quay về vấn đề cũ, người không đồng thuận, tiền lại không có."

"Tôi phải có trong tay một kế hoạch chắc chắn có thể thực hiện được thì mới đủ tự tin đối mặt với cư dân phố Bình An." Thủy Lang bình tĩnh nhìn hai vị lãnh đạo:

"Tôi không thể chỉ dựa vào lời nói mà vẽ bánh vẽ cho cư dân. Đừng nói đến việc họ có tin hay không, chính tôi cũng không thể mở miệng nói ra được. phố Bình An mà không được giải quyết, tai nạn sẽ liên tiếp xảy ra. Lần trước Phó cục trưởng Hứa đã nói, cục bắt đầu chú ý đến vấn đề này và muốn giải quyết. Một khi đã quyết định, thì phải làm đến nơi đến chốn, không thể chỉ vì cấp trên bác đơn xin vốn mà tiếp tục gác lại được."

"Nói thì dễ, không có tiền thì bắt đầu kiểu gì?" Cục trưởng Chu thở dài: "Phố Bình An quá rối ren, nền tảng quá yếu kém. Nếu cô thật sự muốn tham gia Cúp Ngọc Lan, hãy lấy khu Quang Minh ra báo danh. Dù có đoạt giải hay không, ít nhất vạch xuất phát cũng không quá kém so với người ta."

"Hay là thôi, Quang Minh tốt đấy chứ. Khu này vốn nằm trong nhượng địa, do người nước ngoài thiết kế, dân cư không đông đúc, diện tích trung bình trên đầu người lớn, mặt bằng rộng. Quan trọng nhất là giấy tờ nhà đất rõ ràng, cư dân có trình độ cao, ít rắc rối hơn. Cô thoải mái mà thiết kế." Phó cục trưởng Hứa hào hứng:

"Hơn nữa, vốn cải tạo khu Quang Minh đã được phê duyệt, quận định đầu tư cải tạo khu này làm điểm nhấn. Về tài chính, chắc chắn sẽ ưu tiên Quang Minh, nên khả năng cô giành giải Vàng lại càng cao."

"Những việc được giao cho tôi, tôi sẽ không bỏ dở giữa chừng." Thủy Lang nhìn hai vị lãnh đạo:

"Một khi có cơ hội và năng lực để cải thiện cuộc sống của cư dân, tôi cũng không muốn từ bỏ."

"Cơ hội ở đâu?" Cục trưởng Chu gõ vào bản kế hoạch: "Ở mấy giải thưởng này sao? Không có vốn khởi động thực sự thì lấy gì để cải tạo? Không cải tạo thì lấy gì để đoạt giải?"

"Đi vay."

"Ai đi vay? Vay ai?"

"Phố Bình An vay cục, cục vay quận." Thủy Lang ước tính:

"Cục vay quận tổng cộng ba mươi lăm vạn tệ cho phố Bình An, sau khi giành giải thưởng thì trả lại ngay. Một khi vòng hai cải tạo hoàn thành, nguồn vốn thứ ba chắc chắn sẽ được cấp trên phê duyệt."

Cục trưởng Chu và Phó cục trưởng Hứa nhìn Thủy Lang với vẻ ngơ ngác.

Những lời này nghe đầy lý lẽ.

Những lời này cũng đầy sự ngây thơ.

"Ba mươi lăm vạn tệ mà cô nói cứ như 3,5 tệ ấy nhỉ?" Cục trưởng Chu đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Thủy Lang, vòng quanh cô: "Ý cô là muốn tôi đi vay quận?"

Thủy Lang gật đầu: "Tôi muốn đi nhưng người ta không quen biết tôi."

Cục trưởng Chu: "..."

"Tôi có đi, người ta cũng chỉ giả vờ không quen biết tôi."

Phó cục trưởng Hứa: "Tôi đoán, họ sẽ cầm chổi mà đuổi thẳng cục trưởng ra ngoài."Chưa đợi Thủy Lang lên tiếng, cục trưởng Chu đã phất tay:

"Đi ăn cơm đi, đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Quận dựa vào đâu mà cho một đống bừa bộn vay tiền? Đợi đi, phố Bình An còn ở được một ngày, thì cứ đợi một ngày. Chúng ta chỉ là cục quản lý nhà ở, phải nghe chỉ đạo từ cấp trên. Cấp trên không ra chỉ thị, chúng ta cũng chẳng có cách nào."

"Để phố Bình An tham gia dự thi, tôi đảm bảo sẽ giành được ba giải Vàng."

Nghe Thủy Lang vẫn kiên trì, Cục trưởng Chu cau mày quay lại, định mắng. Nhưng khi ánh mắt chạm vào Thủy Lang, ông ấy bất giác sững sờ. Đó là sự tự tin, không phải tự tin mù quáng, mà là sự tự tin đầy hiểu biết, như thể mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát.

Thủy Lang tiếp tục:

"Đã đi đến bước này rồi, phố Bình An là nỗi đau của khu Phúc Mậu, là khối u mục nát. Tôi dùng Quang Minh để giành giải Vàng và dùng phố Bình An để giành giải Vàng, ý nghĩa có giống nhau không?"

Khác nhau rất nhiều!

Nó sẽ là một cột mốc huy hoàng nhất trong lịch sử cải tạo của cả thành phố.

Cũng sẽ là trang sử rực rỡ nhất của khu Phúc Mậu.

Trong các dự án cải tạo nhà ở tiếp theo, Phúc Mậu chắc chắn sẽ là khu vực được duyệt cấp vốn cao nhất.

Không chỉ giải quyết được khó khăn cho cư dân phố Bình An, mà còn mang lại lợi ích cho toàn bộ cư dân trong khu.

Nếu thiết kế thực sự đoạt giải, thiết kế của Thủy Lang sẽ trở thành mẫu cải tạo và lan tỏa khắp thành phố, mang lại lợi ích cho toàn bộ cư dân.

Nghĩ đến viễn cảnh đó, nhịp thở của Cục trưởng Chu cũng gấp gáp hơn.

"Chỉ biết nói lời hay ho thôi." Cục trưởng Chu quay lưng lại, hít sâu một hơi:

"Cô muốn đăng ký thì đăng ký đi, trước hết hãy giành giải vòng đầu tiên đã. Nhưng tôi nhắc nhở cô, dù có giành được giải Vàng thiết kế, quận cũng không thể cho vay tiền. Hơn nữa, đừng đánh trận mà không chuẩn bị. Trước khi đăng ký, hãy phá dỡ hết những ngôi nhà xây dựng trái phép ở phố Bình An, nếu không, khi khảo sát thực địa, cô sẽ bị loại ngay từ đầu."

"Đúng đúng!" Phó cục trưởng Hứa nhận ra Cục trưởng Chu đã ngầm đồng ý một nửa, tiếp lời:

"Cô không thể vì cư dân phố Bình An hiện giờ đang hợp tác mà lơ là họ. Họ đã giằng co với chính quyền gần mười năm, đừng xem nhẹ họ. Giải quyết được họ, rồi giành giải Vàng thiết kế, đều là cách tăng cơ hội quận chấp nhận cho vay."

Thủy Lang cau mày, cảm thấy ai cũng là cáo già, không thấy thỏ thì không buông chim ưng.

Cô vốn định có được sự đảm bảo từ cục về việc vay vốn, để tăng khả năng cư dân phố Bình An đồng ý phá dỡ nhà trái phép.

Nhưng rốt cuộc, cục cũng muốn chờ đến khi cư dân thực sự nhượng bộ rồi mới chịu vay tiền.

"Thủy Lang, nếu cô thực sự làm được việc này, thì tên tuổi của cô sẽ nổi tiếng lắm đấy!" Phó cục trưởng Hứa nhận ra sự khó xử của Thủy Lang:

"Nếu phố Bình An mà cô cũng giải quyết được thì vị trí lãnh đạo Phòng Phát triển Cải cách Nhà ở chắc chắn sẽ thuộc về cô!"

Cục trưởng Chu ho một tiếng, cắt ngang: "Chưa đâu vào đâu mà đã bắt đầu mơ mộng viển vông."

"Chuyện làm lãnh đạo hay không, tôi chưa từng nghĩ tới." Thủy Lang ôm chặt bản kế hoạch trong tay:

"Cư dân phố Bình An tuy đáng trách nhưng họ thực sự sống rất khổ. Công việc của chúng ta là phục vụ nhân dân, kết quả của kế hoạch này là để cư dân phố Bình An có thể an cư lạc nghiệp, trở lại cuộc sống bình thường."

Phó Cục trưởng Hứa sững người, Cục trưởng Chu cũng bất giác ngẩn ra.

Ngay sau đó, cả hai nở nụ cười tán thưởng.

"Việc này giao cho cô xử lý. Hiện toàn thành phố vẫn đang trong giai đoạn kiểm tra và lấy ý kiến, tạm thời gác lại công việc của nhân viên trao đổi nhà ở, dồn toàn bộ tâm huyết vào việc tham dự Cúp Ngọc Lan, giải quyết vấn đề của phố Bình An."

Tinh thần chiến đấu của Thủy Lang suy giảm phân nửa khi chứng kiến phố Bình An lại mọc thêm vài căn nhà xây dựng trái phép mới.

"Những người này thật quá đáng!" Lâm Hậu Bân giận dữ đến mức mặt đỏ tía tai, quay sang nhìn Thủy Lang:

"Xông lên đi, đánh bọn họ một trận!"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 306: Chương 306



hủy Lang liếc mắt nhìn Lâm Hậu Bân: "Anh đi đi.”

Lâm Hậu Bân co rụt cổ lại, đẩy gọng kính: "Cô ra tay trước đi, tôi sẽ theo sau cô.”

“Anh làm sao mà có thể đi theo cô ấy được? Không phải anh còn muốn làm đại ca của cô ấy sao?” Lưu Đức Hoa cười nói: "Hồi đó còn muốn Thủy Lang rót nước cho anh nữa mà.”

Nhắc đâu trúng đó!

Lâm Hậu Bân rút ra một cái bình nước quân dụng, vặn nắp ra rồi đưa tới trước mặt Thủy Lang: "Uống một ngụm nước đi, hạ hỏa rồi chúng ta vào xử lys bọn họ.”

Thủy Lang đẩy bình nước ra, nhìn cái chòi cỏ mới dựng trước mắt: "Chuyện này là sao đây? Nghỉ có một cuối tuần mà lại mọc thêm vài cái nữa? Lý Đại Đầu!”

Lý Đại Đầu đang trốn ở cửa liền giật mình, không muốn ra nhưng cũng không dám không ra: "Gọi tôi làm gì chứ?”

“Tôi đang hỏi anh, chuyện này là sao?”

“Tôi làm sao mà biết được, tôi đâu thể ngày nào cũng canh chừng bọn họ.” Lý Đại Đầu thấy Thủy Lang sắp nổi giận, càng không dám ló đầu ra.

Bình thường không nổi giận đã hung dữ như thế, giờ mà giận thật thì càng đáng sợ hơn. Anh ta rụt người vào trong: "Hình như có hai nhóm người tới, một nhóm nói cô bỏ chạy, một nhóm nói chính phủ sẽ bồi thường, phá đi xây lại, nên, nên bọn họ muốn chiếm thêm đất để lấy được nhiều tiền hơn.”

“Phá dỡ? Bồi thường? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, trong cái đầu to như vậy chứa toàn thứ gì thế, nghe gió là tin mưa, người ta nói gì cũng tin.”

Không đợi Lý Đại Đầu giải thích, Thủy Lang liền nói tiếp: "Gọi hết mọi người ra đây, tập trung ở trung tâm khu phố, tại sao cứ thấy tôi là trốn như vậy chứ?”

“Lại là tôi.”

Lý Đại Đầu lầm bầm một câu, cô giống như Diêm Vương vậy, ai mà không sợ cô, tất nhiên là thấy cô phải tránh xa rồi. Lầm bầm xong, anh ta men theo bờ tường đi gọi người.

Mười phút sau, cư dân khu Bình An đều tập trung lại.

Trung tâm khu phố vốn dĩ là nơi được chừa ra làm trung tâm văn hóa, là vườn hoa, là đình nghỉ mát. Bây giờ toàn bộ đều bị thay thế bởi những căn nhà tạm sắp sập, những chòi cỏ được dựng lên.

Có người gấp rút xây thêm nhà vì con trai kết hôn mà không đủ chỗ ở, có người xây thêm vì bếp hay nhà vệ sinh không đủ dùng, thậm chí còn có người dựng hàng rào trồng rau, hay làm mái che để ở tạm. Bên trong những căn nhà này ngoài giường tầng, giường đơn, rương hòm, đệm gỗ dùng để ngủ, còn chất đống các loại đồ đạc linh tinh.

Xô cũ, nồi cũ, bếp cũ, rương vỡ, kệ sơn tróc, xe ba bánh thiếu tay cầm, thiếu lốp, phích nước thiếu ruột, tóm lại là bừa bộn không tưởng, thứ gì cũng có, thứ gì cũng tiếc không nỡ vứt.

Mặt đất từ khi xây dựng xong chưa từng lát xi măng hay đá cuội, vẫn là đường đất. Người qua lại nhiều, một phần bị dẫm thành lối đi trơn nhẵn nhưng không bằng phẳng, lồi lõm đầy hố nước. Những chỗ trũng đọng toàn nước bẩn, bốc mùi hôi thối, giẫm vào là bùn b.ắ.n khắp chân.

Vì gần sông Tô Châu, mà mùa mưa ở Hộ Thành lại dài, nên cư dân khu Bình An không được sạch sẽ, chỉnh tề như các khu phố khác. Ai nấy đều trông lôi thôi, nhếch nhác.

Trong lúc Thủy Lang quan sát, lông mày cô nhíu chặt, sắc mặt cũng trầm xuống.

Thấy cô như vậy, cư dân khu Bình An không ai dám thở mạnh. Trong lòng, họ lôi cả tổ tiên mười tám đời của Lý Đại Đầu ra mà chửi mắng.

Bị gọi thì tự đi đi, sao lại kéo cả bọn họ vào?

“Căn nhà này là ai xây?”

Thủy Lang đột nhiên cất tiếng, cư dân khu Bình An đồng loạt giật thót, người còn chưa kịp phản ứng thì tay đã chỉ ra ngoài.

Vương Lão Mạo bị vô số ngón tay chỉ vào suýt nữa chửi thành tiếng. Đây là cùng hội cùng thuyền đây sao?

"Tôi... tôi... làm sao, làm sao vậy?"

Thủy Lang đứng dưới chòi cỏ, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu qua các khe hở như qua một cái rây: "Ông dựng cái này để làm gì?”

“Để... để ở chứ còn làm gì?”

“Vào trong đi.”

Vương Lão Mạo chậm rãi lết vào bên trong, đứng ngay ngắn rồi nhìn về phía Thủy Lang: "Tôi vào rồi đây.”

Thủy Lang không để ý đến ông ta, bước ra ngoài, nhìn mọi người mà không nói lời nào.

Khi mọi người bắt đầu thấy chột dạ, ánh mắt né tránh, còn Lý Đại Đầu thì mơ hồ không hiểu chuyện gì, muốn bước lên hỏi, thì bất ngờ, Thủy Lang đá mạnh một phát vào cây cột của chòi cỏ.

“Rầm.”

“Á.”

“A!!!”

Chòi cỏ đột ngột đổ sập, đè lên người Vương Lão Mạo bên trong.

Cư dân khu Bình An sợ hãi nhảy dựng lên, mặt mày tái mét, hoảng hốt chạy tới định kéo chòi cỏ ra xem ông ta sống c.h.ế.t thế nào.

Người phụ nữ này quá mạnh tay rồi!

Lý Đại Đầu đưa tay vỗ n.g.ự.c thở phào.

Anh ta biết ngay mà, kiểu gì cũng có chuyện xảy ra!

“Giờ mới biết lo lắng à?” Thủy Lang chặn mọi người lại: "Lúc xây thì sao không lo? Những căn nhà xây trái phép kiểu này, tôi chỉ đá nhẹ một cái đã đổ sập, đè cả người bên trong. Vương Lão Mạo chỉ là một lão già độc thân, một mình một phòng cũng đủ ở, ông ta cần gì mà phải xây thêm cái nhà trái phép này? Ông ta xây, các người cũng đồng ý. Hôm nay không đè c.h.ế.t ông ta, các người không sợ mai mốt có trẻ con đi ngang qua, bị đè đến gặp chuyện chẳng lành à?”

Những cư dân đang vội vàng chạy đến giúp Vương Lão Mạo đều khựng lại, im lặng không nói thêm lời nào.

Vương Lão Mạo đang r*n r* dưới đống chòi cỏ, cũng không dám lên tiếng nữa.

“Cục đang giúp các người giải quyết khó khăn, các người lại làm gì? Còn chưa bắt đầu mà đã định nâng giá à?”

Thủy Lang lại đá một cột chòi khác.

“Rầm”

Một cái chòi cỏ khác sập xuống.

Đám đông hét lên, co cụm lại, sợ hãi nhìn Thủy Lang.

Những người xây dựng thì tức tối nhưng không ai dám mở miệng.

“Mơ mộng cũng hay thật! Phá dỡ tái xây dựng? Thật sự phá dỡ thì tới lượt các người sao? Các người gây rối đến mức cả thành phố đều nổi tiếng, tất cả chỗ khác trong thành phố phá hết rồi cũng chưa đến lượt khu Bình An này của các người đâu!” Thủy Lang hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói trước, các người có thể tiếp tục xây thêm mấy căn nhà nguy hiểm này, xem thử có ai đến bàn chuyện phá dỡ với các người không. Đừng nói lâu, mười năm nữa, xem thử đến khi nào thì những khu khác xây xong hết mới tới khu Bình An này!”

Cư dân khu Bình An mặt mày hoảng hốt, co rúm lại run rẩy, nhìn Thủy Lang đang giận dữ.

Trước đây, mỗi lần cô đến, sắc mặt lúc nào cũng rất bình tĩnh. Dù là lần đầu gặp, trong những tình huống nguy hiểm thế nào cô cũng luôn tỏ ra điềm nhiên.

Đây là lần đầu tiên họ thấy cô bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.

Mọi người đẩy Lý Đại Đầu, muốn anh ta lên giải quyết tình hình.

Lý Đại Đầu nghiêng người, bước tới gần: "Thủy... cán bộ Thủy, không phải nói quận định giải quyết cho chúng tôi sao?”

“Quận giải quyết các người? Thành phố còn không giải quyết, quận làm sao mà giải quyết các người? Các người nghĩ hay quá rồi!” Thủy Lang nhìn chằm chằm vào mọi người: "Nói thật cho các người biết, đừng nói phá dỡ, ngay cả sửa chữa, chỉ cần cấp trên nhìn thấy tên khu Bình An là đơn xin ngân sách lập tức bị bác bỏ.”

“A.”

Ngay lập tức, cả khu Bình An vang lên những tiếng kêu thất vọng pha lẫn kinh ngạc.

Trên mặt một số người già còn hiện rõ vẻ tuyệt vọng.

Dưới chòi cỏ bỗng có động tĩnh, Vương Lão Mạo vén đỉnh chòi ra, bò lên: "Cô không phải đang lừa chúng tôi chứ? Có người đến nói với chúng tôi rồi, chính quyền định phá dỡ, bồi thường và xây dựng lại.”

“Vậy ông cứ tiếp tục chờ đi.” Thủy Lang thậm chí không buồn nhìn ông ta, chỉ quay sang mọi người: "Ai muốn chờ thì bây giờ cứ đi đi, để tôi xem có bao nhiêu người muốn đi, tốt nhất là đi hết, tôi cũng đỡ tốn công.”

Người dân khu Bình An nhìn nhau, mặt ai cũng đầy vẻ nghi ngờ và không chắc chắn.

Nhìn một hồi lâu, không một ai rời đi.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 307: Chương 307



Lý Đại Đầu từ từ bước lại gần: "Cán bộ Thủy, chúng tôi chắc chắn vẫn tin cô nhưng mà chẳng phải là... cô lấy thông tin của chúng tôi đi, mấy ngày nay không có động tĩnh gì cả.”

Thủy Lang bực bội đáp: “Ông nghĩ tôi là con bò già trong đội sản xuất sao? Ngay cả bò trong đội cũng có lúc nghỉ ngơi, tôi không được nghỉ ngày nào à? Ngày nào cũng phải làm việc cho các người à?”

Lý Đại Đầu lắc đầu lia lịa: "Không, không phải ý đó, chúng tôi... chúng tôi chưa từng đi làm, cũng chưa từng có công việc tử tế, nên quên mất là có ngày nghỉ.”

Người dân khu Bình An gật đầu đồng tình, cùng nhau rì rầm:

“Đấy, tôi đã bảo cô ấy là người đáng tin mà, đều tại cái người kia, nói nghe cứ như thật vậy.”

“Rốt cuộc là có phá dỡ và bồi thường không, hay đến sửa chữa cũng không được? Nếu không được sửa, chúng ta ở kiểu gì đây.”

“Tôi thấy cán bộ Thủy nói nghe hợp lý hơn, chính quyền còn chưa đến bàn chuyện giấy tờ nhà đất, làm sao có thể tự nhiên phá dỡ rồi bồi thường được.”

“Đúng vậy, nếu dễ như vậy thì đã chẳng đến nỗi nhiều năm nay chẳng ai quan tâm đến chúng ta.”

Nghe đến đây, Thủy Lang tạm dừng kế hoạch bùng nổ cơn giận, thở dài một tiếng thật mạnh, thu hút sự chú ý của mọi người, rồi chậm rãi nói: “Tôi biết, thực ra các người là những nạn nhân, hơn thế nữa còn là nạn nhân lần thứ hai.”

Khu Bình An lập tức rơi vào sự im lặng hiếm có.

Rất nhanh, đôi mắt của nhiều người bỗng đỏ hoe, ngay sau đó, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.

Họ cố gắng kìm lại nhưng hoàn toàn không thể, sống mũi càng lúc càng cay, nước mắt cũng trào ra ngày một nhiều hơn.

Đã bao ngày, bao năm trôi qua, không thể đếm nổi nữa.

Từ lúc ban đầu phấn khởi vì cuối cùng cũng có được một căn nhà ở Thượng Thành, họ dốc toàn bộ tiền bạc, làm lụng vất vả ngày đêm, tham gia xây dựng, cuối cùng căn nhà cũng được dựng lên.

Tiền cạn kiệt, sức lực gần như cạn kiệt nhưng cuối cùng căn nhà đó lại không thuộc về họ.

Họ đã đấu tranh không biết bao nhiêu ngày, cuối cùng nhận được một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất, họ nghĩ, thôi thì coi như mình đã bỏ tiền ra xây nhà, ít nhất cũng có một chốn để về.

Nhưng ai ngờ, vừa mới an tâm được hai ngày, giấy chứng nhận đó lại đồng nghĩa với việc tất cả nhà cửa ở Thượng Thành sẽ trở thành tài sản nhà nước. Ngôi nhà mà họ vừa xây xong lại không còn là của họ nữa. Điều này sao họ có thể chấp nhận?

Nhiều năm trôi qua, không ai nhượng bộ, khu Bình An trở thành dị biệt của cả quận, đường phố không quản lý, sở nhà đất cũng không quan tâm. Những người già nuốt nước mắt vào lòng, lo lắng mà lần lượt ra đi. Một thế hệ trẻ mới lại lớn lên nhưng mọi công việc tốt đều không đến lượt họ, thậm chí cả việc đơn giản như làm hộp diêm cũng không được phân chia.

Đám người lêu lổng ngày càng đông, nhà cửa càng lúc càng xuống cấp, chỉ biết nhìn những người khác từng bước vào nhà máy làm việc, được vào Đảng, trở thành những công nhân, cán bộ vinh quang.

Chỉ biết nhìn nhà cửa của người khác được sửa chữa hết lần này đến lần khác: nào là bồn cầu, bồn tắm, cửa sổ thép, sàn gỗ bóng loáng. Họ không dám mong ước những điều xa xỉ đó, chỉ không muốn phải tiếp tục đi gánh từng thùng nước về từ trạm nước, không muốn mỗi sáng phải xếp hàng đổ bô tại trạm vệ sinh, không muốn thấy những nhà vệ sinh công cộng sơ sài tràn nước ra đường, mùa hè bốc mùi hôi thối mà chẳng ai đoái hoài.

Hết nhóm cán bộ này đến nhóm cán bộ khác đến rồi lại đi, chỉ để lại một câu: “Đám người ở đây toàn là vô lại, lưu manh, du côn.”

Nhiều năm như vậy, chỉ có Thủy Lang, một mình cô, là người nói ra câu này: họ là nạn nhân.

Chỉ một câu nói đã khiến nước mắt họ không thể kìm lại.

“Cán bộ Thủy.” Vương Lão Mạo lau nước mắt: "Giờ tôi tin lời cô rồi. Cô mới thật sự là người định giúp chúng tôi.”

“Được rồi, đừng diễn nữa.”

Bầu không khí xúc động lập tức tan vỡ.

Thủy Lang lấy tài liệu ra, ném cho Vương Lão Mạo: "Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không có khả năng lớn để quản các người. Nếu muốn khu Bình An tốt lên, thì không thể thiếu một ai trong số các cư dân khu Bình An. Các người phải dẫn dắt tôi, khi đó mới có hy vọng, nếu không thì các người cứ tiếp tục sống như thế này đi.”

“Chúng tôi dẫn dắt cô?”

Vương Lão Mạo mở tài liệu ra, một đám người còn nước mắt lưng tròng xúm lại: "Cúp Ngọc Lan? Đây là cái gì?”

“Tôi vừa nói rồi, cục có ý định sửa chữa khu Bình An, đã nộp đơn xin kinh phí lên cấp trên, nhưng bị từ chối. Không có tiền thì không thể sửa nhà, nhưng nhà cửa khu Bình An quá xuống cấp, nước thải tràn lan, thậm chí không có nổi một nhà vệ sinh công cộng ra hồn, bắt buộc phải sửa.”

Nghe Thủy Lang nói “bắt buộc phải sửa”, một đám người gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn chờ cô nói tiếp.

“Những tài liệu trong tay các người là về giải thưởng cải tạo đô thị do thành phố tổ chức. Đây là lần đầu tiên tổ chức, có tổng cộng ba giải thưởng. Nội dung cụ thể các người tự xem trong tài liệu. Tóm lại, giải nhất được năm vạn tệ, giải nhì mười vạn tệ, giải ba hai mươi bạn tệ. Tôi dự định giúp khu Bình An đăng ký tham gia. Có tiền thưởng thì sẽ có tiền để cải tạo nhà cửa cho các người.”

Thủy Lang nhìn đám người đang không giấu được niềm vui: "Nhưng một mình tôi không thể làm được, cần phải có các người phối hợp.”

Người dân khu Bình An đều xúm lại nhìn tài liệu. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tài liệu chính thức của một cơ quan như vậy.

Cũng là lần đầu tiên có người nghiêm túc tôn trọng họ như thế.

Lại còn nói rằng họ sẽ “dẫn dắt” cô làm việc!

Ngay lập tức, mỗi người như được trao một trách nhiệm, cảm giác tập thể lan tỏa.

Không chỉ chăm chú đọc tài liệu, họ còn phân tích cẩn thận và đưa ra ý kiến:

“Chỉ giải nhất mới có tiền thưởng cao, nếu định sửa toàn bộ nhà của chúng ta, thì số tiền này chắc không đủ.”

“Nhiều tiền như vậy, chắc chắn giải thưởng không dễ lấy đâu. Cán bộ Thủy, cô không phải là nhân viên phụ trách nhà ở sao? Định để ai thiết kế và cải tạo?”

Thủy Lang: “Tôi sẽ làm.”

Không khí lập tức im lặng. Người dân khu Bình An nhìn Thủy Lang từ trên xuống dưới, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, bàn tán:

“Cái này liệu có ổn không?”

“Không ổn thì cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Nói là muốn chúng tôi phối hợp, có phải định thu hết giấy chứng nhận nhà đất của chúng tôi không?”

“Nhà tôi vẫn chưa giải quyết xong vấn đề, cán bộ Thủy bỏ mặc sao?”

“Nhà tôi cũng chưa được giải quyết. Sao cách làm của cô ấy khác với các cán bộ trước vậy?”

"Bây giờ cậu mới nhận ra cách làm của cô ấy khác biệt. Trước đây cậu sợ ai, chúng ta sợ ai chứ? Giờ thì từng người trong chúng ta gặp cô ấy là như chuột thấy mèo vậy."

"Xem xong hết rồi chứ?"

Thủy Lang lại lấy thêm một xấp tài liệu: "Đây là nguồn kinh phí để sửa chữa khu Bình An. Tuy nhiên, tiền thưởng chỉ nhận được sau khi tham gia cải tạo. Muốn cải tạo thì vẫn cần tiền trước. Tôi sẽ cố hết sức giành được cả ba giải thưởng, sau đó yêu cầu cục đi vay ba mươi vạn từ quận để tiến hành cải tạo mặt ngoài và không gian bên trong khu Bình An trước.”

"Vay tiền?"

Lý Đại Đầu hít sâu một hơi: "Cô giỏi vậy sao? Còn có thể vay tiền từ quận nữa sao?”

Người dân khu Bình An, lần đầu cảm nhận hy vọng thực sự, nhìn Thủy Lang đầy kinh ngạc.

“Như tôi đã nói, tôi không đủ khả năng. Phải để cục trưởng của chúng tôi đi vay. Nhưng ngay cả cục trưởng cũng không thể tự làm được. Chúng tôi phải có các người hỗ trợ. Nếu đồng lòng, chúng ta mới có cơ hội vay được tiền và cải tạo nhà cửa.”

“Hỗ trợ! Cô nói đi, chỉ cần cô nói, chúng tôi sẽ hỗ trợ!”

“Có phải muốn tôi ra cửa quận ném b.o.m xăng không? Tôi còn một chai, tôi làm!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 308: Chương 308



“Hay muốn chúng tôi dẫn con đi gây rối ở cửa quận? Tôi đi! Chỉ cần cô không ở đó, chẳng ai dám động vào chúng tôi!”

“Đúng, chúng tôi sẽ làm! Chúng tôi sẽ lên mái tòa nhà quận nhảy xuống!”

“Bốp!”

Một tên du côn trong khu bị tập tài liệu ném thẳng vào mặt.

Cảm xúc sôi sục lập tức bị cắt ngang.

Không khí tại chỗ trở nên yên lặng. Mọi ánh mắt đều hướng về Thủy Lang đang bất ngờ nổi giận.

“Đừng để tôi nghe thêm chuyện các người đòi nhảy lầu, gây rối, lấy mạng mình ra đe dọa người khác nữa!” Thủy Lang nhìn tên du côn, nói nghiêm khắc: “Người ta mắng các người là lũ vô lại, mắng lâu rồi, thật sự muốn không làm người tử tế nữa sao? Các người không nghe câu đi nhiều bên bờ sông, làm sao không ướt giày à? Giày ướt còn thay được nhưng mạng thì chỉ có một. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Các người là muốn tìm đường sống, chứ không phải tự ép mình vào đường chết. Đừng ngày nào cũng lấy mạng ra dọa người ta.”

Trương Dương nghe xong, lặng lẽ thu dọn tài liệu, đưa lại cho Thủy Lang.

Anh ta làm du côn bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có người mắng hắn. Nhưng không những anh ta không tức giận, mà còn muốn nghe cô mắng thêm vài câu nữa.

“Chắc các người cũng đoán được rồi, là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.”

Thủy Lang đã chuẩn bị kỹ càng, cảm thấy đây là lúc thích hợp để đi vào vấn đề chính. Cô nghĩ người dân bây giờ sẽ không phản ứng gay gắt nữa.

“Tôi biết các người lo rằng giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất sẽ không còn giá trị, các người sẽ mất chỗ ở, bị đuổi khỏi Thượng Hải.”

Người dân khu Bình An chăm chú nhìn Thủy Lang. Đây là vấn đề cốt lõi, chạm đến sinh mạng của họ, thậm chí của cả mấy thế hệ gia đình.

“Rất nhiều người trong các người đến đây vì trốn chạy, không biết quê gốc mình ở đâu. Ngoài Thượng Hải, các người không còn nơi nào để đi. Tất cả những điều này tôi đều hiểu.”

Thủy Lang bình tĩnh nói: “Nhưng tờ giấy chứng nhận này, trong thời đại này, nằm trong tay các người, không những không mang lại sự đảm bảo, mà còn khiến cuộc sống của các người thêm nặng nề. Những năm qua, người ta sống ra sao, các người sống thế nào, chỉ có các người biết rõ nhất. Người ngoài không thể thực sự đồng cảm. Nhưng tôi nói cho các người hay, con đường sống duy nhất của các người là phải tin vào nhà nước. Nhà nước tuyệt đối không bỏ mặc các người. Nếu không, ngày hôm nay, tôi cũng không thể đứng ở đây.”

Người dân khu Bình An lặng lẽ nhìn Thủy Lang, trong ánh mắt có chút xúc động.

“Ở Thượng Hải, mỗi hộ gia đình đều có một tấm thẻ nhà ở, các người cũng có. Phòng Bất động sản đã phát ra từ lâu nhưng đến giờ các người vẫn chưa đến khu phố để nhận. Đúng lúc này, khu Bình An đã đổi quận, giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất cần được cập nhật lại. Ai muốn cải tạo nhà cửa, ngày mai cùng đến Phòng Bất động sản để làm lại thủ tục đăng ký.”

Không đợi mọi người phản ứng, Thủy Lang tiếp lời:

“Nhưng trước khi đến, những mâu thuẫn trong từng nhà các người, chỉ các người mới rõ chuyện gì đang xảy ra. Hãy tự giải quyết cho xong, nếu không, đừng đến. Đến rồi cũng không nhận được đâu.”

Mọi người tại hiện trường sững sờ.

Đã có rất nhiều cán bộ đến nhưng ai cũng chỉ biết cố gắng giải quyết vấn đề cho họ, thậm chí không dám nhắc đến giấy chứng nhận quyền sở hữu trước khi giải quyết xong các vấn đề khác, dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Kết quả là, Thủy Lang không chỉ thẳng thắn nói đến việc phát lại giấy chứng nhận, mà còn "đe dọa" họ: nếu không tự giải quyết mâu thuẫn, sẽ không được nhận.

Sau một lúc lâu, cuối cùng có người phản ứng: “Cô… cô… cái này, cô…”

Lắp bắp mãi vẫn không nói ra được.

Thật sự quá bất ngờ.

Cuối cùng, Lý Đại Đầu lên tiếng:

“Sao cô lại tự tin thế? Nếu chúng tôi muốn giải quyết xong, đã làm từ lâu rồi, đâu đợi đến cô. Cô dựa vào cái gì… cái gì mà nói như vậy?”

Mấy chữ cuối rõ ràng yếu ớt dần.

“Không dựa vào cái gì cả.” Thủy Lang bình tĩnh nói:

“Nếu các người muốn sống như một người bình thường, muốn làm công nhân, muốn gia nhập Đảng, muốn làm cán bộ, muốn đi bộ đội thì đừng nghĩ đến chuyện lừa đảo, chiếm lợi nhỏ nhặt, làm phức tạp hóa mọi thứ nữa. Nếu thật lòng muốn cải tạo nhà, hãy nhanh chóng phối hợp. Các người trì hoãn một ngày, là làm chậm tiến độ của tôi một ngày. Cơ hội chỉ có một lần này thôi, nắm bắt hay không là tùy vào các người.”

Hiện trường lại yên lặng hồi lâu.

Dần dần, có người nhỏ giọng hỏi:

“Chúng tôi vẫn còn cơ hội gia nhập Đảng sao?”

“Tôi có thể trở thành quân nhân à?”

“Tôi có thể làm cán bộ? Làm cán bộ trong nhà máy sao?”

“Cô định dùng những suất đó để đổi chác với chúng tôi à?”

“Tôi không có khả năng đó. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé.” Thủy Lang nhìn mọi người:

“Tôi chỉ có một khả năng: thiết kế và cải tạo nhà cửa. Việc trở lại cuộc sống bình thường phải do các người tự lựa chọn. Khi các người giống như tất cả mọi người khác, là thành viên bình thường của khu phố, những gì người khác làm được, các người dựa vào đâu mà không làm được?”

Những người trẻ lập tức thở gấp. Từ nhỏ đến lớn, họ luôn cảm thấy mình không giống với người khác.

Môi trường xung quanh cũng vậy. Chỉ cần nghe nói nhà ở khu Bình An, ánh mắt mọi người nhìn họ khác hẳn so với những cư dân trong các ngõ khác.

Nhưng bây giờ, Thủy Lang lại nói với họ rằng họ giống như bao người khác!

Người khác có thể vào Đảng, làm công nhân, làm quân nhân, làm cán bộ, tại sao họ lại không thể?

Họ hoàn toàn có thể!

Không chỉ những người trẻ trở nên kích động, mà cả những người lớn tuổi cũng vậy. Họ đã rời xa tập thể quá lâu rồi!

Trước đây, cũng có cán bộ nói những lời này, chữ dùng cũng tương tự nhưng cách sắp xếp lại không giống chút nào.

Họ liên tục đưa ra cam kết, còn Thủy Lang thì liên tục từ chối đưa ra cam kết. Trước đây, mỗi lần nghe lời hứa hẹn, họ luôn hoài nghi, không thể tin tưởng, vì đã bị lừa hai lần rồi.

Nhưng giờ đây, những lời của Thủy Lang khiến họ thực sự muốn tin từ tận đáy lòng.

“Tôi sẽ đi!”

“Tôi cũng đi! Tối nay tôi sẽ giải quyết vấn đề nhà cửa!”

“Tôi phải giải quyết ngay, để sớm được làm cán bộ!”

“Tôi sẽ bảo mẹ tôi tối nay trả lại nhà cho người ta. Chúng tôi sẽ làm những người bình thường ở khu Bình An!”

“Tôi tin cô, cán bộ Thủy, chúng tôi tin cô! Ngày mai sẽ đi nhận giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà mới!”

Người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết nhưng cũng có một số ít người vẫn còn cảnh giác, do dự.

“Sau khi nhận giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà mới, mọi vấn đề liên quan đến nhà ở, điện, nước, gas, các người không cần chi tiền hay công sức. Tất cả sẽ do Phòng Quản lý nhà đất và khu phố đảm nhận.” Thủy Lang mỉm cười nói tiếp:

“Thêm nữa, tôi nói nhiều như vậy mà chưa từng đưa ra lời đảm bảo nào. Bây giờ tôi sẽ nói hai điều. Thứ nhất, với thẻ nhà mới, các người chỉ cần được sự đồng ý của đối phương và đến Phòng Quản lý nhà đất nhận giấy chứng nhận đổi nhà thì có thể đổi nhà hợp pháp. Trong tương lai, nếu như, tôi nói là nếu như nhà đất được mở cửa giao dịch, các người có thể dựa vào giấy chứng nhận quyền sở hữu để mua bán.”

Nghe vậy, cả người trẻ, người trung niên lẫn người già đều sáng mắt lên.

“Giả sử có đợt giải tỏa, với giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, khoản bồi thường đáng có sẽ không thiếu một đồng. Đồng thời, trong mọi lần cải tạo sau này, các người sẽ không phải bỏ ra một đồng nào.”

Thủy Lang nói xong, phản ứng của mọi người rất kích động nhưng không bằng lúc trước.

Đó là vì Thượng Hải hiện tại chưa có nhiều trường hợp bồi thường giải tỏa.

Mặc dù họ biết giải tỏa có thể được bồi thường, nhưng quan niệm của họ chỉ nghĩ đến việc có chỗ ở là chính.

Ý niệm về bồi thường chỉ là vài chục đồng, họ không biết rằng, nếu khu Bình An này được cải tạo hoặc giải tỏa trong tương lai, dù thời điểm đó gia đình họ không có thay đổi gì so với bây giờ, mỗi hộ sẽ nhận được khoản bồi thường khổng lồ, trở thành triệu phú ngay lập tức.

“Điều thứ hai, nếu các người thực sự giải quyết hết vấn đề trong nhà, nhận được giấy chứng nhận quyền sở hữu mới và bị khu phố đuổi đi, chỗ ở và công việc sau này của các người sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Đây là lời đảm bảo của tôi. Tôi sẽ sống ở căn biệt thự trên đường Phục Mậu.”

Người dân khu Bình An im lặng một lát.

Hiểu rồi. Thì ra đây là một “tư bản”.

Vậy mà thương lượng xong xuôi mới chịu nói ra.

Sau đó, tất cả đều sôi sục:

“Vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa!”

“Đổi giấy chứng nhận! Cán bộ Thủy, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp với cô!”

“Cán bộ Thủy, chúng tôi sẽ cùng tham gia giải đấu cúp Ngọc Lan, đoạt giải vàng!”

“Sáng mai chúng tôi sẽ tập hợp đi Phòng Quản lý nhà đất! Cán bộ Thủy, chúng tôi nhất định không làm cô thất vọng!”

Khi Thủy Lang đã bước ra ngoài cổng, cô vẫn nghe được những tiếng nói phấn khích bên trong, không nhịn được bật cười.

“Ngày mai thực sự họ sẽ cùng đến chứ? Không xảy ra chuyện gì nữa chứ?” Lâm Hậu Bân vẫn còn ngẩn ngơ: “Thật sự có thể giải quyết được sao?”

“Sáng mai sẽ biết thôi.”

Thủy Lang nhìn người đàn ông dựa vào chiếc xe hơi màu đen:

“Dù sao, bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”

Trâu Luật chăm chú nhìn Thủy Lang.

Từ Thượng Hải đuổi đến làng Hồng Hà, rồi từ thôn Hồng Hà lại đuổi về Thượng Hải. Đến phố Ngô Đồng thì không thấy, đến Phòng Quản lý nhà đất cũng không thấy, cả ngày tìm kiếm đều vô ích, cuối cùng hôm nay cũng bắt gặp được cô!

Trâu Luật nghiến răng nói:

“Đi với tôi một chuyến, đồ trộm cắp!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 309: Chương 309



"Đồ ăn cắp gọi ai?"

"Đồ ăn cắp gọi cô!"

Nói xong, Trâu Luật suýt nữa tự đập đầu mình. Hai ngày qua chạy tới chạy lui, gần như không ngủ, lần nào cũng bị hụt, còn biết được bao nhiêu chuyện. Bất kể tế bào não hay khí huyết, tất cả đều sắp chịu không nổi. Vậy mà giờ lại rơi vào trò trẻ con này, anh ta cũng bị lừa!

Nghĩ đến đây, cơn giận của Trâu Luật bốc lên ngùn ngụt. Hôm nay nhất định phải dạy cho Thủy Lăng một bài học, để cô không bao giờ dám biến cả gia đình anh ta thành trò cười nữa!

"Cô..."

"Anh làm gì vậy?"

"Cái gì?"

Thủy Lăng mở cửa ghế lái:

"Đơn vị nào? Chức vụ gì?"

"Muốn làm gì!" Trâu Luật chen vào cửa ghế lái, chặn không cho cô lên xe: "Đưa chìa khóa đây!"

Thủy Lăng bình thản nói: "Dì Quỳnh tặng xe này cho tôi rồi."

"Tặng cô? Cô biết đây là xe gì không mà dám lấy!"

"Xe hơi."

Trâu Luật: "..."

Một câu trả lời thật chính xác!

Anh ta phát hiện nói chuyện với mấy cô nhóc kiểu này đúng là như có một thế hệ khác biệt!

"Lên xe ngay! Đi theo tôi!"

Thủy Lăng lùi lại một bước:

"Anh còn không nói anh là ai, tôi không biết anh là ai, sao dám đi theo?"

Thật đúng là một cú phản đòn hoàn hảo!

Trâu Luật ôm ngực, trái tim như muốn ngừng đập:

"Tôi là ai? Tôi là Trâu Luật, anh trai cô!"

"Có phải Trâu Luật ở Cục Giáo dục quận Phúc Mậu không?" Lâm Hậu Bân ló ra sau lưng Thủy Lăng: "Anh ấy thực sự là anh trai cô?"

Biểu cảm trên mặt Thủy Lăng khó đoán, cô lắc lắc chìa khóa trong tay rồi ném nó ra ngoài.

Trâu Luật cuống cuồng chụp lấy, cảm giác khi giữ được chìa khóa trong tay làm anh ta nhẹ nhõm hẳn. Nhưng ngay sau đó, anh ta bối rối, sao lại dễ dàng trả chìa khóa thế này?

"Đừng tưởng cô ngoan ngoãn giao xe lại mà tôi bỏ qua. Cô tự tiện sử dụng xe công, nhất định phải theo tôi về một chuyến!"

Thủy Lăng gật đầu, mở cửa ghế sau rồi ngồi vào trong:

"Lái đi, đi thôi."

Trâu Luật: ?

Dễ bảo vậy sao?

Dễ dàng thế này à?

Có gì đó sai sai.

Cảm giác bất thường này càng tăng lên khi xe chạy được một đoạn. Nhìn vào gương chiếu hậu bên ngoài, thấy hình ảnh mình ngồi ghế lái, Trâu Luật tức tối đến sôi máu.

Mẹ nó, lần trước còn ngồi ghế phụ, lần này sao lại thành ngồi ghế lái rồi!

Đúng là hoàn toàn biến thành tài xế cho cô ta rồi!

Thủy Lăng: "Chúng ta đi đâu?"

"Đồn cảnh sát!"

"Phúc Mậu? Đúng lúc."

Đúng lúc?

Cái gì đúng lúc?

Sao cô chẳng có chút sợ hãi nào vậy?

Trâu Luật cau mày, lái xe đến đồn cảnh sát Phúc Mậu. Chưa kịp nói gì, Thủy Lăng đã mở cửa xe bước xuống. Ngay sau đó, ba cô bé chạy ùa ra, vây quanh cô ta.

"Đây là anh trai của mợ, gọi là cậu lớn."

"Cậu lớn!"

Trâu Luật: "!"

"À... ngoan."

Không phải cô không nhận tôi là anh sao? Bây giờ sợ rồi à? Định lấy lòng tôi hả?

Hừ!

Vô ích thôi!

"Đi thôi."

"Được." Thủy Lăng vỗ đầu cô bé lớn: "Các cháu lên xe trước, mợ nói vài lời với c** nh*."

Trâu Luật: "?"

Lên xe?

Anh ta trơ mắt nhìn ba cô bé lao ra, mở cửa xe, trèo lên, như thể đây là nhà của chúng!

Cảnh tượng này làm anh há hốc mồm.

"Cô bị sao vậy? Tôi bảo đi là vào, vào đồn cảnh sát ấy!"

Thủy Lăng liếc anh một cái: "Anh phiền thật."

"!"

Trâu Luật giơ ngón tay chỉ thẳng vào trán Thủy Lăng: "Ý tôi nói mà cô không hiểu hay sao? Tôi cảm giác giữa tôi và cô không phải chỉ có hai thế hệ khác biệt, mà là hai trăm lần khác biệt!"

"Anh vất vả rồi."

Trâu Luật: "..."

Câu này sao lúc thì hợp lý, lúc thì chẳng hợp lý chút nào.

Mà nói thật, câu vừa rồi lại làm anh ta thấy ấm lòng.

Đi ra ngoại ô, ngồi xe kéo, đến nơi lại hụt, quay về xã còn phải ngồi xe gỗ. Gặp dốc thì phải xuống xe đẩy. Cả đời chưa từng chịu khổ thế này!

Về nhà không nghe được một câu an ủi, không ngờ lại nghe được từ cô nhóc này.

Cơn giận lập tức hạ xuống nhiều, lòng cũng mềm đi đôi chút.

"Thật ra chỉ là dọa cô thôi..."

"Đúng là anh đã vất vả."

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam.

Trâu Luật quay đầu lại, nhìn thấy Chu Quang Hách.

"!!!"

Chết tiệt!

Hôm nay nhất định phải xử cô nhóc này!

"Em không sao, anh tôi sẽ đưa bọn em đi." Thủy Lăng nhìn Chu Quang Hách: "Anh nghỉ ngơi không đủ phải không? Tối về ngủ sớm đi."

"Xong việc sẽ về." Chu Quang Hách liếc nhìn Trâu Luật, lạnh lùng gật đầu, sau đó lại nhìn Thủy Lăng với ánh mắt dịu dàng đến khó tả: "Làm phiền em rồi."

"Nói gì thế." Thủy Lăng đẩy Trâu Luật, người đang ngây ra như phỗng: "Đi thôi."

Trâu Luật bỗng nhớ ra, rõ ràng anh ta định đi đồn cảnh sát đường Hương Chương, khu Bằng Bắc, vậy mà lại xuất hiện ở đồn Phúc Mậu.

Cuối cùng anh ta cũng nhận ra, khi đầu óc đang rối bời, anh ta đã làm theo chỉ dẫn của Thủy Lăng mà lái xe đến đây!

Đang tức muốn nổ tung thì thấy cô nhóc chạy mất, anh ta lập tức đuổi theo bản năng. Đuổi đến trước xe, thấy cô ta ngồi vào ghế lái, lúc đó mới nhớ ra mình quên rút chìa khóa!

Ngớ ngẩn thật rồi!

Đầu óc hoàn toàn đình công!

"Tránh ra, chúng ta bây giờ đi đồn Bằng Bắc!"

Trâu Luật nhấn mạnh từng chữ nhưng Thủy Lăng chẳng có phản ứng gì, khởi động xe: "Anh không thể lái xe nữa, lái xe khi mệt sẽ xảy ra tai nạn, anh ngồi ghế sau đi. Đại Nha, lên ghế trước."

Ghế sau?

Trâu Luật theo bản năng quay lại nhìn ghế sau.

Ghế sau!

Thủy Lăng làm tài xế, anh ngồi ghế sau?

Chủ nhân ngồi ghế sau?

Chuyện này tất nhiên, nhất định không thể bỏ lỡ!Xe lao đi, Trâu Luật ngồi ghế sau, cánh tay gác lên cửa sổ xe hé mở, ngón tay gõ nhẹ lên kính cửa. Cơn giận đã biến mất, giờ đây anh ta đầy khí thế, tự tin rạng ngời. Nhìn thoáng qua cô nhóc đang ngoan ngoãn lái xe, khóe miệng anh ta cong lên một cách điên cuồng.

Phải thế chứ.

Nhìn cô bé tự nguyện lái xe, đưa anh ta đến đồn cảnh sát Bằng Bắc với dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng thương này, Trâu Luật hắng giọng:

"Cô cũng không cần sợ đến thế. Cô có biết việc cô lái xe ra ngoài đã gây phiền phức lớn cho gia đình không? Bố tôi bị đơn vị phê bình, còn phải viết bản kiểm điểm độc nhất vô nhị trong cả khu vực. Đến giờ vẫn phải ở nhà tự kiểm điểm. Còn tôi, để bắt được cô, suốt hai ngày một đêm không chợp mắt, chạy tới chạy lui cả đống đường. Không để cô chịu chút bài học, làm sao để cô biết ai mới là người lớn, không thì cô muốn bay lên trời luôn à."

Thủy Lăng im lặng không đáp.

Trâu Luật càng thêm tự tin, tâm trạng cũng càng tốt:

"Nhưng mà, cô cũng đừng lo quá. Chúng tôi coi cô như người nhà, đâu có thực sự xem cô là tội phạm. Vào đó chịu chút dạy bảo, rồi về nhà xin lỗi bố tôi, hứa lần sau không dám nữa. À, còn chuyện này."

Trâu Luật nhìn hai cô nhóc bên cạnh, ánh mắt trong trẻo, ngây thơ đang nhìn anh ta. Anh ta nuốt lời định nói, đổi giọng:

"Anh biết chuyện kết hôn của cô là thế nào rồi. Chỉ là giả vờ để đăng ký lấy nhà thôi. Giờ nhà ở đường Phúc Mậu đã đăng ký xong, việc đăng ký tài sản của Cục Thương mại cũng sắp hoàn thành. Cô nên dành thời gian đi ăn cơm, dạo công viên, xem phim với Tiểu Khải nhiều hơn, coi như thực hiện tâm nguyện năm xưa của mẹ cô."

Thủy Lăng đột nhiên bật cười: "Ai nói với anh là tôi kết hôn giả? Các người cả ngày chỉ đoán già đoán non mấy chuyện này thôi sao?"

Trâu Luật nghiêng người về phía trước, ghé sát ghế lái:

"Trừ hai người các cô, chẳng ai rõ hơn tôi cả. Điện báo là tôi xé đấy."

Xe vẫn chạy rất êm, nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Khóe môi Thủy Lăng khẽ nhếch lên, từ góc nghiêng nhìn như là nụ cười bình thường nhưng nếu nhìn chính diện thì rõ ràng là nụ cười lạnh.

"Anh đúng là một người anh tốt."

"Cô biết vậy là được." Trâu Luật lại tựa người ra sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười tự mãn bỗng nhiên khựng lại.

"Đây là đâu?"

Thủy Lang xoay vô lăng, rẽ vào cổng trường, dừng xe lại: “Đi thôi.”
 
Back
Top