Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 320: Chương 320



Nhưng sau kinh nghiệm vừa rồi, Trâu Hiền Thực cắn răng, lập tức cất tiếng kéo sự chú ý của mọi người trở lại.

“Chuyện về công tác bình chọn giải thưởng Ngọc Lan, từ ngày mai sẽ bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị. Trong cuộc họp hôm nay, đã đưa ra quy tắc bình chọn mới. Phòng Quản lý nhà đất và Cục Xây dựng của từng khu sẽ cử ra một đại diện tham gia tổ bình chọn. Mỗi khu sẽ có quyền phủ quyết hai phiếu, nhằm đảm bảo tính công bằng và minh bạch tuyệt đối.”

“Quyết định này rất tốt!”

“Đúng vậy...”

“Có ai ở nhà không?”

Vừa có hai người phụ họa, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói.

Trâu Hiền Thực cảm thấy giọng này quen quen, ông ta quay đầu nhìn qua cửa sổ kính lớn, lại thấy người đó cũng hơi quen mặt.

Chưa ai kịp lên tiếng, hai công nhân đã bước vào, nhìn những người ngồi quanh bàn: “Chúng tôi đến để chuyển đồ.”

“Chuyển đồ?” Trâu Hiền Thực nhìn sang Lý Lan Quỳnh đang bước ra từ bếp: "Bà gọi người đến chuyển đồ lúc này làm gì?”

Lý Lan Quỳnh vội vàng lắc đầu: "Không, tôi không gọi.”

Trâu Hiền Thực lại nhìn sang hai cậu con trai.

Trâu Luật lắc đầu.

Trâu Khải xua tay: "Con cũng không gọi.”

“Chắc các anh đi nhầm rồi...”

“Là tôi gọi.”

Trâu Hiền Thực vừa lên tiếng đã bị Thủy Lang ngắt lời.

Ánh mắt mọi người quanh bàn lại lần nữa tập trung vào Thủy Lang.

Thủy Lang đứng dậy: "Dì Quỳnh, đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, tôi định mang hết những thứ tôi để ở đây đi.”

Lý Lan Quỳnh ngơ ngác: "Thứ gì cơ?”

“Mang đi bây giờ à?” Trâu Khải ngạc nhiên, liếc nhìn những người ngồi quanh bàn, trong lòng hiểu rằng những thứ đó tạm thời không nên để lộ ra, có thể sẽ gây rắc rối.

Nhưng nghĩ lại, kế hoạch của bố anh ta vốn cần người khác tin rằng nhà họ Trâu và Thủy Lang có quan hệ chặt chẽ, cần tài sản sắp tới của Thủy Lang để làm vỏ bọc.

Mời Thủy Lang đến ăn cơm cả nghìn lần cũng không bằng việc hôm nay để cô mang đống đồ trong phòng đi, hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.

Hơn nữa, việc này còn giúp giải quyết việc giấu bố anh ta đống đồ mà ông ta không cho phép đặt ở nhà. Không chỉ không bị mắng, mà còn có thể sẽ được bố khen ngợi!

Nghĩ đến đây, Trâu Khải tưởng tượng ra cảnh bố nói rằng mình giỏi hơn anh trai.

“Ở bên này!”

Trâu Khải lấy chìa khóa từ trong túi ra, nhiệt tình dẫn người vào hành lang.

Thủy Lang đi theo sau.

Trâu Hiền Thực nghĩ đến điều gì đó, cau mày nhưng ngay sau đó lại giãn ra: "Chắc là đồ của Thủy Lang mua. Con bé rất tin tưởng chúng tôi, những thứ để chỗ khác không yên tâm đều sẽ để ở đây.”

Nghe vậy, không ít người trên bàn nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Đúng vậy.” Lý Lan Quỳnh sau phút hoảng hốt cũng nhanh chóng phản ứng, nhận ra đây là cơ hội tuyệt vời: "Là đồ của Thủy Lang mua, cũng không có gì to tát. Chẳng phải nhà phố đã làm thủ tục xong rồi sao? Con bé có hiếu, đến công ty tín thác mua lại toàn bộ đồ đạc ban đầu trong căn nhà phố, ngoài nhà chúng ta thì không yên tâm để ở chỗ nào khác.”

Nghe xong, ánh mắt của rất nhiều người trên bàn nhìn Trâu Hiền Thực đột nhiên trở nên đầy nhiệt thành.

Đến cả những người trước đó định kiếm cớ gây chuyện, ánh mắt cũng thay đổi, ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Đột nhiên, Thủy Lang quay lại: "Dì Quỳnh, có phải dì đã lấy một thùng đồ bên trong rồi không?”

Lý Lan Quỳnh ngây người, nhận ra thái độ của chồng mình đột nhiên thay đổi, mồ hôi lạnh túa ra ngay lập tức: "Không... không có, làm sao có thể chứ? Sau khi cháu để đồ vào, dì chưa hề đụng đến.”

Trâu Hiền Thực nín thở, lo lắng rằng lời tiếp theo của Thủy Lang sẽ l.à.m t.ì.n.h hình đang dần tốt đẹp lại đổ bể.

“Một thùng...” Thủy Lang giơ tay, làm động tác chỉ khoảng bảy tám centimet: "Màu vàng.”

Lý Lan Quỳnh và Trâu Hiền Thực cùng lúc mặt tái mét, căng thẳng nhìn nhau, rồi tách ra, ánh mắt liếc nhìn những người phía sau, mồ hôi lạnh trực tiếp chảy xuống thái dương.

Phòng khách rơi vào im lặng.

Khách khứa không hiểu gì, nhìn về phía Thủy Lang và người nhà họ Trâu. Trâu Luật và Trâu Khải cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Trong đó, Trâu Luật có vẻ đang suy nghĩ.

Càng im lặng lâu, ánh mắt của khách khứa càng trở nên kỳ lạ.

Đúng lúc Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh không biết phản ứng như thế nào cho phải, Trâu Khải nhíu mày lên tiếng: "Thủy Lang, đồ của em đều ở trong đó, trước khi bỏ vào, mẹ anh đã đặc biệt dọn sạch phòng, là em đã đưa đồ vào rồi mới đưa chìa khóa cho tôi, từ đó đến nay không ai vào nữa."

Thủy Lang nhìn với ánh mắt nghi ngờ: "Thật sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Lý Lan Quỳnh gượng cười: "Cháu cũng thật là, có phải cháu nhớ nhầm không, sao lại hỏi như vậy làm dì giật mình, nhìn kìa, làm chú Trâu của cháu cũng sợ rồi đấy, cháu yên tâm, nhà dì chưa động vào đồ đạc của cháu đâu, bên trong toàn bộ là đồ của cháu, nếu thiếu, chắc chắn là do cháu nhớ nhầm thôi."

Thủy Lang lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Đồ của tôi đều ở trong căn phòng đó, không có ở nơi nào khác đúng không? Các người không bị nhầm lẫn chứ?"

Trâu Khải giơ tay cam đoan: "Không, làm sao có thể nhầm lẫn được, anh tận mắt thấy đồ đạc được dọn sạch, kể cả tủ và giường đều được chuyển sang phòng đối diện, rồi mới cho đồ vào."

"Lang Lang, Tiểu Khải và cô Quỳnh đều đã nói như vậy thì chắc chắn vấn đề không phải ở chúng tôi." Trâu Hiền Thực căng thẳng, không dám buông lỏng: "Cháu nhìn đi, đồ của cháu vẫn ở đó, thiếu cái gì thì tìm lại xem."

Thủy Lang nhìn gia đình này, đột nhiên mỉm cười: "Có một số thứ, là có mã hóa đấy."

Mặt Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh lại tái mét, vô thức nuốt nước bọt.

Không thể ngờ Thủy Lang lại chọn ngày hôm nay để dùng cơ hội này đe dọa họ phải đưa ra hộp vàng nhỏ năm xưa.

Trâu Hiền Thực quay lưng lại với mọi người, trừng mắt nhìn Lý Lan Quỳnh một cái.

Người phụ nữ ngốc nghếch!

Lần trước bà ta còn khẳng định chắc nịch rằng Thủy Lang không nhớ chuyện này, dù đã thấy thì cũng chẳng coi trọng vàng bạc, lại còn bảo đó là đồ lỗi thời.

Quả là ngu ngốc đến mức không thể tin nổi!

Chính ông ta đã tin vào cái kẻ ngốc đó, mới đẩy mình vào tình thế này!

Lý Lan Quỳnh run rẩy, những ngón tay không ai nhìn thấy đang run rẩy không ngừng, nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Chỉ đến lúc này, bà ta mới hiểu, đứa trẻ này không còn là đứa trẻ ngây thơ, sợ hãi như trước kia nữa.

Sau bao nhiêu lần tiếp xúc, Thủy Lang đều đang diễn kịch với bà ta, bà ta đã hết lòng tin tưởng mà bị mờ mắt, lại tưởng mình đã nắm được đối phương, kết quả lại bị lừa, khiến cả gia đình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Những lời nói tiếp theo, chỉ cần có chút sai sót, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

"Lang Lang, cháu đang nói gì vậy? Dì không hiểu."

Nhìn Lý Lan Quỳnh phải dùng hết sức lực mới nói ra được câu nghi ngờ bình thường, rồi nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Trâu Hiền Thực, Thủy Lang "ồ" một tiếng.

"Có lẽ thật sự là tôi nhớ nhầm rồi. Tôi sẽ cho người vào phòng đó tìm lại một lần nữa, chắc chắn là không có đồ của các người, chỉ toàn đồ của tôi đúng không?"

"Chắc chắn!"

Một cú chuyển biến bất ngờ, đến đột ngột.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 321: Chương 321



Lý Lan Quỳnh chưa kịp thở phào thì lập tức tiếp lời: "Lang Lang, cháu tìm kỹ lại đi. Tuy nhiên, cháu tin tưởng chúng ta nên mới để đồ ở đây, chúng ta cũng xem cháu như con cái mình, mới đồng ý để cháu để đồ ở đây. Lần sau nếu nhớ nhầm cái gì, đừng có hành động vội vã, đứng trước mặt mọi người mà nói chuyện với bậc trưởng bối như vậy."

"Không sao, không sao." Trâu Hiền Thực giơ tay lên, giả vờ thoải mái vẫy vẫy, rồi quay lại cười nói với khách khứa: "Đứa trẻ này tính cách thẳng thắn, có gì nói nấy, thật sự là coi chúng tôi như bố mẹ mình, nếu không sao có thể hỏi thẳng như vậy, các người thấy có đúng không?"

Khách khứa bị thuyết phục, nhớ lại nhà mình cũng có con cái như vậy.

Cục trưởng Quách là người đầu tiên phụ họa: "Những đứa trẻ này hay quên, cứ thích để đồ lung tung, đến lúc cần lại tìm không ra, không phải kêu bố thì cũng kêu mẹ, tôi thấy Thủy Lang đối với ông bà cũng giống như con trai tôi đối với chúng tôi, không biết làm sao, thật sự không có cách nào."

"Đúng vậy, đúng vậy." Trâu Hiền Thực giả vờ bất đắc dĩ cười, vội vàng mời mọi người tiếp tục dùng bữa, rồi vẫy tay với Thủy Lang: "Cháu tìm kỹ lại đi, tìm không ra thì suy nghĩ thêm."

"Vậy thì tôi đi tìm đây."

Thủy Lang vẫy tay ra ngoài.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc vàng như bánh quẩy, ôm một đống bao tải vào, không nhìn ai, trực tiếp đi về cuối hành lang.

Lý Lan Quỳnh nghi ngờ: "Lang Lang, đây là ai?"

"Là người giúp tôi chuyển đồ." Thủy Lang không vào phòng mà ngồi lại cái ghế bên cạnh bàn ăn lúc nãy, dùng đũa gạt đi lớp ớt xanh đỏ và gừng trên con cá hấp, gắp miếng cá béo ngậy bỏ vào miệng, nhai từ từ.

Mọi người trong bàn đều sững sờ.

Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh ở vị trí chủ tọa càng sững sờ hơn, hoàn toàn không hiểu Thủy Lang đang muốn làm gì.

Mới bắt đầu ăn, đột nhiên lại muốn lấy đồ.

Họ muốn tiếp tục ăn nhưng cô đột nhiên lại nói thiếu đồ.

Khiến cả gia đình họ trải qua một lần sống chết, mồ hôi toát ra, tạm thời an toàn thì cô lại ngồi ăn cá như không có chuyện gì xảy ra!

Trâu Luật nhìn biểu cảm của mọi người, trong lòng bất chợt nảy sinh một cảm giác kỳ quái.

Không chỉ không thể theo kịp nhịp độ của cô, mà còn phải bị cô dẫn dắt làm theo những gì cô muốn, cảm giác bị trêu đùa, dần dần nghi ngờ chỉ số IQ của mình, cả trái tim như lửa đốt, không thể nào bình tĩnh nổi, cuối cùng không phải chỉ mình anh ta phải chịu đựng!

Cuối cùng, có người đã hiểu anh ta rồi!

"Lang Lang..." Lý Lan Quỳnh đi đến bên cạnh Thủy Lang, đỡ lưng ghế của cô: "Không phải cháu nói là mất đồ phải đi tìm sao?"

Thủy Lang gắp thịt từ bụng cá vàng vào bát, ăn từ từ, chờ đến khi cả bàn gần như nín thở sắp nghẹt thở, cô mới lên tiếng: "Vừa nãy đã nói rồi, có thể tôi nhớ nhầm."

Lý Lan Quỳnh: "?"

Trâu Hiền Thực: "??"

Hai người nhìn nhau, trong mắt đầy nghi ngờ và hoang mang.

Trâu Luật, người có kinh nghiệm: "Vừa rồi em còn nói sẽ đi tìm mà."

Thủy Lang tiếp tục gắp cá: "Chẳng phải đã gọi người vào rồi sao?"

Trâu Luật: "…"

Rất hợp lý.

Không thể phản bác.

Lý Lan Quỳnh nhìn con cá vàng chỉ còn xương: "Vậy cháu không đi sao?"

Thủy Lang: "Tôi đến dự tiệc mà."

Trâu Hiền Thực: "…"

Lý Lan Quỳnh: "…"

Trâu Luật: "…"

Mọi người: "…"

"Không ăn sao?" Thủy Lang lật mặt cá vàng: "Không ăn cơm, các người đến đây làm gì?"

"…"

Cô còn không rõ tại sao mọi người không ăn sao?

Mấy màn này không phải đều do cô bày ra à?

Trâu Luật nhìn Thủy Lang đang ăn cá vàng như điên, rồi nhìn những người khác đang bất lực, đột nhiên bật cười.

Trâu Hiền Thực cũng cười theo, cùng con trai lớn phá vỡ không khí: "Ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện, nào, trước tiên tôi kính mọi người một ly."

Mọi người đứng lên, nâng ly, trừ Thủy Lang.

Những người đứng lên, cầm ly rồi khựng lại, vô thức nhìn về phía Thủy Lang.

“Đinh!”

Trâu Hiền Thực trực tiếp cạn ly: "Một năm chỉ có vài lần như thế này, từ ngày mai bắt đầu, giải thưởng cúp Ngọc Lan, tôi một mình sẽ có hạn chế, còn phải nhờ vào các vị, mong mọi người giúp đỡ, phải đảm bảo công bằng và chính trực."

Nghe đến việc chính, mọi người đồng loạt không để ý đến Thủy Lang, họ im lặng không hỏi tại sao cô không đứng dậy, cùng nhau nâng ly đáp lại Trâu Hiền Thực.

"Bí thư Trâu quá khiêm tốn rồi, lần này nhờ có lòng nghĩa hiệp của ông, giải cúp Ngọc Lan mới có thể kích động sự nhiệt tình của các khu vực."

"Bí thư Trâu đã bỏ ra nhiều như vậy, có ông ở đây, mới có thể đảm bảo sự công bằng."

"Không nói nhiều, nào, cạn ly."

"Cạn ly."

"Đinh!"

"Rầm!!"

Vừa cạn ly xong, mọi người chuẩn bị đưa ly lên miệng uống thì bị một âm thanh còn lớn hơn cả tiếng cốc va vào nhau làm giật mình, suýt chút nữa cả bàn đều bị nghẹn, tất cả đồng loạt nhìn về phía cuối hành lang.

Chỉ có Thủy Lang vẫn thong thả gắp thịt từ xương cá, một con cá vàng lớn đã gần như bị cô ăn hết.

Nghe thấy tiếng động, cô không hề phản ứng.

"Là tiếng động chuyển đồ thôi." Trâu Hiền Thực cười nói: "Thủy Lang mua rất nhiều đồ nội thất và đồ trang trí ở cửa hàng ủy thác, cái nào cũng khá nặng, người làm chuyển đồ, tiếng động là không thể tránh khỏi, chúng ta cứ ngồi đi, không cần để ý."

Mọi người suy nghĩ một chút, thì ra là vậy.

Biệt thự vườn Hương Chương, có nhiều đồ nội thất trang trí như thế, huống chi là biệt thự cũ của Thủy Mộ Hàm.

Trâu Hiền Thực: "Lần này ngoài Phục Mậu ra, chắc mọi người đều xác nhận tham gia rồi chứ?"

"Vâng..."

"Phục Mậu cũng tham gia."

Thủy Lang đột nhiên lên tiếng, cô vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều tự nhiên nhìn về phía cô.

"Phục Mậu cũng tham gia? Sao tôi không nghe nói." Trâu Hiền Thực ngẩn người một chút, rồi cười, biểu cảm lộ ra một chút tự mãn: "Xem ra lần này giải cúp Ngọc Lan thật sự đã kích động được sự nhiệt tình của các khu vực, lần này cải tạo thành phố cũ, chắc chắn sẽ có một bản báo cáo đẹp gửi đến người dân, tôi..."

"Rầm!!"

Trâu Hiền Thực dừng lại một chút, giả vờ không có chuyện gì, tiếp tục nói: "Tôi hy vọng..."

"Rầm!!!"

"…"

Ánh mắt của mọi người lại bị tiếng động từ cuối hành lang thu hút.

"Chúng ta nói chuyện của chúng ta." Trâu Hiền Thực nhìn về phía Thủy Lang: "Phục Mậu dự định cải tạo khu nào để tham gia giải cúp Ngọc Lan?"

"Ngõ Bình An."

"......!!!"

Phòng khách lập tức trở nên im lặng như tờ.

"Rầm! Rầm!!!"

Tiếng động ở hành lang không ngừng nhưng không thể kéo sự chú ý của mọi người về lại bàn ăn.

Mất một lúc lâu, Trâu Hiền Thực mới lấy lại được giọng: "Cô vừa nói là, ngõ Bình An?"

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, rồi nhìn về phía hành lang: "Có phải quá ồn không?"

Trâu Hiền Thực: "?"

Đừng tưởng ông ta không biết, hỏi câu này là có ý gì, tai cô bị điếc hay sao?

"Ừ, có hơi ồn một chút."

Thủy Lang đặt đũa xuống, trong đĩa cá vàng đã được gắp hết thịt, chỉ còn lại một dãy xương cá hoàn chỉnh, không còn tí nước canh nào: "Vậy thì đợi một chút, chắc là sắp bắt đầu chuyển đồ rồi, khi nào chuyển xong, chúng ta tiếp tục nói sau."

Mọi người: ?

Không phải đang ăn sao??

Dù còn nhiều thắc mắc nhưng tất cả đều ngừng lại, nhìn về phía hành lang.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 322: Chương 322



Đầu tiên là từng món đồ nội thất bằng gỗ đỏ được mang ra, sau đó là những món đồ cổ trang trí, dù những thứ này ở thời đại này đã trở thành phế phẩm, thậm chí còn là phế phẩm khó xử lý, thế nhưng lúc này, nhìn thấy đường nét tinh xảo, ánh sáng lấp lánh, mọi người vẫn không thể kiềm chế mà thoáng ngẩn ngơ.

Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh lại càng sững sỡ, nhìn từng món đồ bị mang đi, trong lòng càng căng thẳng.

Lý Lan Quỳnh nhìn về phía con trai nhỏ, nhớ lại anh ta đã nói rằng những thứ này phải đợi đến khi hai người kết hôn, chia phòng rồi mới chuyển đi, lại nhìn về phía Thủy Lang bên cạnh con trai nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng bà ta lập tức rối bời.

Không nỡ rời xa những món đồ này nhưng lại không dám mở miệng hỏi, càng không dám nhắc đến hộp vàng kia nữa.

Thủy Lang rốt cuộc có ý gì? Nếu cô định lợi dụng bữa tiệc hôm nay, trước mặt nhiều cán bộ như vậy, để lấy lại cái hộp vàng đó, sao lại đề cập đến mã số, rồi lại tha cho họ một lần?

Nếu tiếp tục nói nữa, họ chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.

Liệu có phải Thủy Lang chỉ biết rằng những thỏi vàng có mã số nhưng không biết con số mã số cụ thể?

Lý Lan Quỳnh đột nhiên nhỡ ra, trong lòng vui mừng!

Chắc chắn là như vậy!

Thủy Lang định lợi dụng tình hình hôm nay, để lừa họ một phen!

May mà bà ta đã kiềm chế được!

Nếu không, một khi lấy ra mà phát hiện ra lén giấu vàng của cô gái này, tình thế mà mấy ngày nay chồng bà ta khó khăn lắm mới giữ vững được sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Đồng thời, điều đáng sợ hơn nữa là danh tiếng của chồng bà ta. Mặc dù có thể nói là lấy nhầm để đổ lỗi đi nhưng một khi chuyện này lan ra, lấy nhầm hộp vàng, danh tiếng cần cù giản dị của chồng bà ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

Nếu lỡ có người đào bới sâu thêm, không biết sẽ kéo ra bao nhiêu chuyện khác nữa.

Thật sự là may mắn!

“Đợi đã!”

Khi Lý Lan Quỳnh đang vui mừng khôn xiết, Trâu Hiền Thực lại đột nhiên lên tiếng.

Lý Lan Quỳnh nhanh chóng nghe ra được âm thanh lẫn chút hoảng loạn khó nhận ra trong giọng nói của chồng mình. Bà ta bừng tỉnh, nhìn về phía cửa chính. Khi nhìn thấy người đàn ông tóc vàng cùng công nhân đang khiêng bao tải trên tay, hình dáng gạch vuông nổi lên trong bao tải làm đầu óc bà ta như “nổ tung”. Máu lập tức dồn lên tận đỉnh đầu, hai tai vang lên tiếng ù ù dữ dội!

“Có cần kiểm tra không?” Thủy Lang lấy khăn tay lau khóe miệng, nói: “Lão Du Điều, đặt xuống, mở ra để…”

“Không cần!”

Trâu Hiền Thực vội vàng hét lên, mồ hôi to như hạt đậu liên tục chảy xuống từ thái dương, từng chữ như được ép ra từ cổ họng đầy đau đớn: “Không cần mở ra.”

“Lang Lang!”

Lý Lan Quỳnh lao đến trước mặt Thủy Lang, một tay chống lên bàn, nghĩ đến việc có quá nhiều người đang nhìn mình trên bàn ăn, bà ta cố gắng kìm nén tiếng khóc, ép chặt dòng nước mắt sợ hãi: “Dì nhớ rồi, hình như Tiểu Khải đã để một cái hộp trong phòng của nó.”

Trâu Khải ngồi ngay cạnh Thủy Lang, hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt của mẹ mình, đôi mắt đỏ ngầu, rưng rưng nước mắt, giống như trái tim bị ai đó mổ sống ra vậy. Anh ta ngay lập tức nhíu chặt lông mày, tiếp lời: “Đúng, trong phòng anh có một cái hộp.”

Trâu Hiền Thực trong bộ đồ công chức, từng thớ cơ bắp trên người run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thủy Lang. Trong mắt ông ta tràn đầy sát khí nhưng trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười: “Lang Lang, cháu và Tiểu Khải có chuyện gì vậy? Có phải thật sự để đồ đạc lung tung rồi không?”

Thủy Lang dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn gia đình họ Trâu: “Chuyện này để nói sau. Vừa nãy các người đã nói đi nói lại, toàn bộ đồ của tôi đều ở trong căn phòng đó, hơn nữa, căn phòng đó chỉ có đồ của tôi. Bây giờ có vấn đề gì sao? Tại sao lại gọi người đang giúp tôi dọn đồ dừng lại? Nếu có gì không đúng, chúng ta kiểm tra ngay tại chỗ.”

“Không cần!” Trâu Hiền Thực lập tức nói: “Vừa rồi chú đã nói rồi, không cần mở ra kiểm tra!”

Thủy Lang từ tốn nói: “Đã vậy thì, lão Du Điều, mang đi.”

“Được!”

Nhìn lão Du Điều mang bao tải biến mất ngoài cửa chính, trong đôi môi đang mím chặt của Trâu Hiền Thực, kẽ răng đã nghiến đến mức rỉ máu, vị tanh đã trào lên cổ họng. Hai tay ông ta giấu dưới gầm bàn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, ánh mắt tràn đầy sát khí điên cuồng, bầu không khí xung quanh cũng trở nên áp lực, khiến những người bên cạnh toát mồ hôi lạnh.

“Bố, bố không sao chứ?”

Trâu Luật nhìn bố mình, rồi lại quay sang mẹ: "Mẹ, mẹ thấy không khỏe à? Có phải mệt rồi không?”

Tay của Lý Lan Quỳnh bấu chặt lấy mép bàn, móng tay siết đến trắng bệch. Trên tấm khăn trải bàn trắng tinh của bàn ăn đã xuất hiện rõ dấu lõm xuống. Cơ hàm bên má của bà ta nhô lên, cơ mặt căng cứng, cố kìm nén nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Những vị khách trong phòng khách nhận ra có điều bất thường, cau mày quan sát mấy người công nhân, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

“Chúng ta, tiếp tục, ăn đi.” Trâu Hiền Thực từ từ thả lỏng năm ngón tay cứng đờ, giơ tay lên, mỉm cười mời mọi người: "Hình như trời hạ nhiệt rồi, hơi lạnh, mang chè trôi nước rượu nếp lên, ăn chút gì nóng cho ấm người.”

“Tôi không ăn đâu.” Thủy Lang đứng dậy: "Đồ đạc chắc đã chuyển xong rồi, tôi phải ra ngoài kiểm tra một lượt, không nên bỏ sót thứ gì.”

Lý Lan Quỳnh đặt tay lên vai Thủy Lang, ép cô ngồi xuống ghế, giữ chặt không buông: "Lang Lang, cháu thích ăn chè trôi nước rượu nếp nhất, hôm nay nhất định phải ăn một bát. Không ăn, không được đi.”

“Đúng, nhất định phải ăn.” Trâu Hiền Thực chống tay lên bàn ngồi xuống, một nụ cười hiện trên mắt ông ta: "Hôm nay coi như cháu là nửa chủ nhà, lát nữa còn phải giúp chú tiễn khách.”

“Là các người chắc chắn muốn tôi ở lại.” Thủy Lang đột nhiên nói: "Bây giờ, chắc chắn muốn tôi ăn xong rồi mới đi phải không?”

Trâu Hiền Thực nhìn Thủy Lang chằm chằm vào.

Lý Lan Quỳnh cũng nhìn Thủy Lang chằm chằm.

Không ai dám lên tiếng.

Trâu Khải nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, để mọi người nhìn thấy nhiều món đồ đáng giá như thế này, đây chẳng phải là thể hiện đúng tâm ý của bố mẹ sao? Nhưng tại sao mọi chuyện vừa giống như những gì anh ta nghĩ mà lại vừa không phải như vậy?

Trâu Luật mặt mày căng thẳng, liên tục nhìn bố mẹ và Thủy Lang, rồi đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Trong lòng Trâu Hiền Thực khẽ thở phào, cậu con trai lớn dù sao cũng từng được rèn luyện. Hành động này của anh ta vừa tránh được ánh mắt của những cán bộ tại hiện trường, vừa khiến Thủy Lang không thể nhúc nhích, rất có khả năng sẽ xoay chuyển được tình thế, mang lại cơ hội mới!

Sắc mặt Thủy Lang trầm xuống: "Buông ra.”

Trong mắt Lý Lan Quỳnh lóe lên tia hy vọng, hai tay bà ta càng giữ chặt: "Lang Lang, cháu ngồi xuống, ăn xong rồi hãy đi.”

“Tránh ra.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 323: Chương 323



Tiếng quát tháo của Trâu Luật đột nhiên vang lên từ cửa, thân hình anh ta vẫn đứng ở trong cửa.

Ngay khi mọi người còn đang thắc mắc, Trâu Luật đột nhiên lùi lại từng bước, bộ cảnh phục công an màu trắng dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Trâu Hiền Thực lập tức đứng bật dậy, m.á.u dâng lên não, tốc độ quá nhanh, chân ông ta mềm nhũn, cơ thể hơi loạng choạng, vội vã chống bàn để giữ thăng bằng.

Môi ông ta cũng lập tức mất hết sắc, trở nên tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Chu Quang Hách đứng ở cửa: "Công an? Có chuyện gì vậy?"

Lực ở vai Thủy Lang cũng buông lỏng.

"Bang!" một tiếng.

Lý Lan Quỳnh va vào cái tủ bên cạnh bàn ăn, các món đồ sứ và thủy tinh phát ra âm thanh loang choang.

Mặt bà ta trắng bệch, đôi môi cũng không còn màu, phía sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn thấy Chu Quang Hách, những giọt nước mắt mà bà ta cố gắng kiềm chế cuối cùng không thể ngừng lại, tuyệt vọng tuôn trào.

"Đội trưởng Chu?" Trâu Khải đứng dậy, ánh mắt đầy sự thù địch: "Anh đến nhà tôi làm gì?"

Chu Quang Hách ra hiệu cho hai công an giữ lấy Trâu Luật, đi tới trước mặt Thủy Lang, đứng theo tư thế bảo vệ, chắn hết mọi người lại: "Nhận được báo cáo từ đồng chí Thủy Lang, chúng tôi đến để điều tra tình hình cụ thể."

Trâu Hiền Thực cảm thấy da đầu tê rần, phản ứng đầu tiên là hối hận.

Hối hận vì lúc nãy Thủy Lang muốn rời đi, ông ta đã không để cô đi.

Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người ở đây đều rất thông minh nhưng tối nay đã bị một loạt sự việc do Thủy Lang tạo ra làm cho rối trí.

Cô không phải là vẫn ngồi đây ăn cơm sao, điện thoại ở ngay trong phòng khách, cô còn chẳng động đến.

Cô đi báo án khi nào?

"Báo án?" Trâu Khải nhìn Thủy Lang: "Em báo án cái gì? Em muốn báo án sao không nói với anh?"

Thủy Lang: "Chức vụ của anh quá thấp."

Trâu Khải: "......"

Cú đánh chí mạng!

Đó chính là cú đánh chí mạng!

"Đồng chí." Trâu Hiền Thực đột nhiên quay sang mọi người: "Tối nay đến đây thôi, tình hình trong nhà thế nào các anh cũng đã thấy rồi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp."

"Như vậy sao được."

Chưa đợi mọi người phản ứng, Thủy Lang đã lên tiếng: "Chưa ăn xong bánh trôi rượu, ai cũng không được đi."

Phòng khách lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh, ruột gan như đang vỡ nát, cơ thể cũng sắp không chịu nổi.

Đột nhiên, tiếng động cơ xe tải vang lên từ bên ngoài.

Trâu Hiền Thực vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, bước chân vô thức tiến về phía trước.

Thủy Lang lên tiếng: “Tối nay, tất cả những người có mặt đều là nhân chứng. Trước sự khẳng định liên tục của Bí thư Trâu và phu nhân Trâu, cũng là dưới sự chứng kiến của mọi người, tôi đã mang đi tất cả những thứ của tôi để ở trong nhà họ Trâu.”

Phòng khách lặng ngắt không một tiếng động.

Họ chỉ đến ăn cơm, sao lại đột nhiên trở thành nhân chứng vậy?

Mặc dù thắc mắc nhưng không ai lên tiếng.

“Nhưng tôi cũng biết, tôi là người thấp cổ bé họng, bữa tiệc do bí thư Trâu tổ chức, những người được mời đều là những người thân cận của ông ấy, vì để tránh có ngày người khác đổ vạ, tôi đặc biệt mời công an đến làm chứng.”

Thủy Lang nhìn về phía cửa, một nhóm người lại bước vào: "Đội trưởng đội an ninh của sở công an Phục Mậu là chồng tôi, vì công bằng, tôi đã mời thêm công an từ sở công an khu Bắc Bằng đến, hôm nay, tôi chỉ mang đi đồ của mình, không lấy thêm bất cứ món đồ nào của nhà họ Trâu, bí thư Trâu, phu nhân Trâu, đúng không?”

Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh nhìn về phía công an cục Bắc Bằng bước vào, cơ thể lại một lần nữa loạng choạng.

“Thực ra tôi nghĩ tốt nhất vẫn là ngay trước mặt mọi người, mở hết đồ ra, kiểm tra từng món một.” Thủy Lang mỉm cười nhìn Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh: "Mặc dù tôi không hề cảm thấy có lỗi nhưng như vậy mới rõ ràng, các người thấy sao?”

Trâu Hiền Thực đầu óc quay cuồng, sống mấy chục năm nay, ít khi gặp phải tình huống này, mỗi lần xuất hiện, ông ta đều có thể phản ứng nhanh để vượt qua khó khăn.

Nhưng lúc này, nhìn thấy công an, tai ông ta như vang lên tiếng báo cáo mất trộm.

Thủy Lang đang công khai đe dọa ông ta, nếu lúc này không xác nhận lại rằng cô không lấy thêm bất cứ món đồ nào thì tiếp theo sẽ là vụ kiện liên quan đến một hộp vàng.

Bất kể cái gì bị tìm thấy, ông ta cũng sẽ rơi vào địa ngục.

Mà ngay cả khi nói ra lúc này, điều chờ đợi ông ta cũng sẽ là địa ngục.

Ông ta không thể ngăn cản Thủy Lang, cũng không thể chống lại cô!

Bây giờ, Thủy Lang muốn ông ta c.h.ế.t lúc ba giờ sáng, ông ta sẽ không sống đến được sáng mai…

“Mở ra, kiểm tra đi.”

“Dì xác nhận hôm nay cháu mang đi đều là đồ của cháu.”

Vừa dứt lời, Lý Lan Quỳnh lập tức nhìn thấy hình ảnh nhà họ Trâu sắp sụp đổ, nứt vỡ, nhờ vào thói quen chịu đựng sau bao nhiêu năm làm vợ lãnh đạo, bà ta mới không quỵ xuống đất trước mặt bao người.

Bà ta nhìn về phía Thủy Lang, trong thoáng chốc, như thấy được Thủy Mộ Hàm, nước mắt lại tuôn rơi.

Thủy Lang đưa tay lên, gõ nhẹ lên cửa kính.

Xe tải rời khỏi vườn Hương Chương.

Trâu Hiền Thực ngồi phịch xuống ghế “rầm” một tiếng, vừa ngồi xuống, đối diện với ánh mắt của những đồng nghiệp, ông ta nhớ lại, mọi chuyện còn chưa kết thúc, bây giờ chỉ mới là bắt đầu.

Ông ta gượng dậy, nhìn về phía Thủy Lang, xem cô có để lại cho ông ta một con đường sống hay không.

“Lang Lang, tôi nhớ nhầm rồi.”

Lý Lan Quỳnh quay lưng lại với mọi người, lau nước mắt, cố gắng nắm lấy tay Thủy Lang nhưng lại bị Chu Quang Hách ngăn cản, chỉ có thể cúi người xuống: "Là Tiểu Khải, đều là để Tiểu Khải giữ lại, lúc nãy tôi thật sự không rõ nhưng bây giờ tôi nhớ ra rồi, đã nhìn thấy cái hộp đó, bây giờ dì Quỳnh sẽ dẫn cháu lên lấy, lấy xong cháu về nghỉ ngơi sớm được không?"

Lời gọi "dì Quỳnh" là lời năn nỉ cuối cùng.

Thủy Lang lắc đầu: "Bánh trôi rượu còn chưa ăn mà."

"Chờ lần sau!" Lý Lan Quỳnh gần như sắp sụp đổ: "Lần sau nếu như cháu muốn ăn, không, lúc nào cháu cũng có thể đến, muốn ăn bao nhiêu, dì Quỳnh sẽ nấu cho cháu ăn bấy nhiêu."

"Vậy có phải một hộp không?"

"Có!"

"Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, hình như không chỉ có một hộp."

Lý Lan Quỳnh và Trâu Hiền Thực cùng lúc trợn to mắt, đồng tử run rẩy nhìn Thủy Lang.

Thủy Lang mỉm cười nhẹ: "Còn gì nữa, dì Quỳnh?"

Nước mắt của Lý Lan Quỳnh không còn chảy ra từ tuyến lệ mà là từ m.á.u trong tim, từng giọt từng giọt chảy ra: "Đúng, cháu nói không sai, có hai hộp."

Trâu Hiền Thực cảm thấy cổ họng như nặng nề hơn, m.á.u như muốn trào ra nhưng anh ta cắn chặt răng nuốt xuống, cả người như già đi mười tuổi trong một giây.

"Đã tìm được đồ của tôi rồi."

Thủy Lang đứng dậy, nhìn về phía Chu Quang Hách.

Chu Quang Hách gật đầu với Trương Hương và Lý Hoa, hai người ngay lập tức đi đến, theo sau Lý Lan Quỳnh với bước chân xiêu vẹo, đi vào phòng.

Vài phút sau, hai người mang một cái hộp gỗ hương ra ngoài, không dừng lại, trực tiếp đi ra xe jeep.

Sau đó, họ quay lại, mang ra một cái hộp gỗ hương nặng hơn, đẹp hơn với những họa tiết chạm trổ tinh xảo.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 324: Chương 324



Trâu Hiền Thực mắt đỏ hoe nhìn cái rương bị khiêng đi, cả người như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn rương bị đặt lên xe.

Nghe thấy hai tiếng "thùng thùng", sau đó là tiếng cửa cốp xe đóng lại, trái tim ông ta tạm thời trầm xuống, cơ thể cũng theo đó mà mềm nhũn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thủy Lang.

Vừa cảm thấy may mắn vì cái rương chỉ là một chiếc cái gỗ bình thường, người khác không thể biết bên trong là gì, lại vừa thắc mắc tại sao Thủy Lang không mở nó ra trước mặt mọi người, cho ông ta, lại cho cả nhà họ Trâu một con đường sống.

“Lang Lang?” Lý Lan Quỳnh nhìn Thủy Lang.

Ánh mắt như muốn nói: Tiểu tổ tông, mau đi đi!

Thủy Lang liếc bà ta một cái: "Gấp gì chứ, còn giục nữa là tôi không đi đấy.”

Trâu Hiền Thực dùng chút sức lực cuối cùng quát lên với Lý Lan Quỳnh: “Bà đừng có giục con bé!”

Lý Lan Quỳnh: “……”

Bà ta làm vậy là vì ai chứ!

“Mời tôi đến là các người, không cho tôi đi cũng là các người.” Thủy Lang lắc đầu thở dài: "Giờ lại thục tôi đi nữa, haiz, nhà các người thật khó chiều.”

Lý Lan Quỳnh/Trâu Hiền Thực: “……”

Trâu Luật: “……”

Trâu Khải: “???”

“Thôi thôi, chúng ta đi nào.”

Thủy Lang đẩy Chu Quang Hách ra ngoài, đi ngang qua ghế sô pha, vòng sang bàn trà, tiện tay vơ hết kẹo sữa, kẹo cà phê kem, kẹo hoa quế hạt thông, kẹo sô cô la óc chó, kẹo sô cô la rượu, kẹo dừa trong đĩa vào túi. Cô còn cầm theo một nải chuối, bưng luôn cả đĩa hạt hướng dương, rồi bất ngờ quay đầu lại: “Những thứ này mang theo ăn dọc đường được chứ?”

Lý Lan Quỳnh: “Được! Lấy rồi thì mau về nghỉ ngơi đi!”

“Vậy chúc mọi người ngủ ngon nhé. ”

“……”

Cô thì ngủ ngon rồi!

Nhưng có cô ở đây, đêm nay chúng tôi đừng mong ngủ yên giấc!

Thủy Lang đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Trâu Hiền Thực, người vừa mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vì cô quay lại mà lập tức căng thẳng.

“Bí thư Trâu, suýt thì quên nói với ông, việc ngõ Bình An tham gia cúp Ngọc Lan là do tôi kiên trì và chịu trách nhiệm.”

Lông mày Trâu Hiền Thực lập tức nhíu chặt, đột ngột nghe câu này mà không hiểu có ý gì. Nhưng ngay sau đó, đồng tử ông ta co rút lại: “Cô!”

Thủy Lang mỉm cười, biến mất ngoài cửa.

Tiếng động cơ xe jeep vang lên, dần dần xa đi.

Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh đồng loạt ngã xuống ghế, mất hết sức sống.

Có người vừa nhìn là đã hiểu rõ, có người nhìn lại cảm thấy hoang mang, có người nửa hiểu nửa không, cũng có người hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Tất cả đều đứng bật dậy, há miệng định nói gì đó nhưng lại không biết có nên an ủi hay không. Cuối cùng, đành lấy giọng điệu quan chức ra, xã giao vài câu rồi thức thời rời đi.

“Bố, rốt cuộc là chuyện gì…”

Chát!!!

Một tiếng tát vang dội trong phòng khách nhà họ Trâu.

Lý Lan Quỳnh bị đánh ngã nhào xuống đất, nửa bên mặt lập tức sưng lên, khóe miệng rỉ máu, một vệt m.á.u dài từ cằm nhỏ xuống, chậm rãi nhỏ giọt lên nền nhà.

Ngay sau đó, nước mắt trào dâng, từng giọt nhỏ xuống gạch men, tạo thành những chấm tròn nhỏ.

Tiếng khóc nức nở không thể kìm nén vang lên ngay tức khắc.

Bà ta không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể gào khóc thảm thiết như vừa thoát khỏi một tai kiếp.

“Đồ đàn bà ngu xuẩn! Bà còn mặt mũi mà khóc sao?”

Trâu Hiền Thực vớ lấy cái bát nhỏ bên cạnh, định ném xuống đất nhưng bị Trâu Luật – người cao hơn ông ta – chặn lại.

“Bố, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đồ đàn bà ngu xuẩn! Tao sống sờ sờ đây mà bị bà ta hại c.h.ế.t rồi! Cả các con cũng vậy!”

Trâu Luật và Trâu Khải nhíu mày, định hỏi mẹ, người đang nằm rạp dưới đất khóc lóc, thì đột nhiên, Lý Lan Quỳnh chống tay xuống đất, chậm rãi bò dậy rồi lao về cuối hành lang.

Cơn giận của Trâu Hiền Thực chững lại, ông ta lập tức sải bước đuổi theo, đi được vài bước thì bắt đầu chạy.

Hai anh em Trâu Luật lớn lên bên cạnh bố, xưa nay luôn thấy ông ta dù gấp đến đâu cũng chỉ sải bước nhanh hơn, chứ chưa từng có lần nào ông ta bất chấp hình tượng mà chạy như vậy.

Đây là lần đầu tiên!

Cả hai vội vàng đuổi theo.

Vừa bước vào căn phòng cuối hành lang, chưa kịp vào hẳn, họ đã nghe thấy tiếng mẹ khóc xé lòng:

“Thủy Lang!!!”

Nền phòng đầy những mảnh gạch vỡ, mẹ bọn họ ngồi bệt ở cửa phòng tắm, hai tay bấu xuống nền bên trong, đầy bùn đất.

Trâu Hiền Thực giận dữ giáng một cú đ.ấ.m lên tường, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, trong mắt ánh lên giọt lệ.

Bố bọn họ... đang khóc!

Điều này khiến hai anh em càng thêm kinh ngạc.

Bọn họ chậm rãi bước vào trong, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng tắm, cả hai lập tức c.h.ế.t lặng.

Phòng tắm này còn lớn hơn cả một căn phòng bình thường. Nền gạch đã bị ai đó dùng sức mạnh phá nát, đập vỡ tung tóe, xi măng gạch vụn bừa bộn khắp nơi. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc nhất chính là những vết lõm nối tiếp nhau trên nền đất.

Dưới ánh đèn, không ít hố lõm kia còn ánh lên sắc vàng rực rỡ.

Lý Lan Quỳnh quỳ rạp xuống đất, mặc kệ bụi bẩn, gạch vụn dính đầy mặt, nước mắt hòa với máu, loang lổ trên những mảnh gạch vỡ.

“Aaaaaa!!!”

“Bà câm miệng lại cho tôi!” Trâu Hiền Thực chỉ vào Lý Lan Quỳnh, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới dính vào bà!”

“Bố…” Trâu Khải nuốt nước bọt, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào những hố lõm trên nền đất: “Bố… bố đừng nói với con… đây… đây… tất cả chỗ này… vốn đều là vàng?”

Trâu Luật nhíu mày: “Số vàng này ở đâu ra?”

“Đó có phải trọng điểm không hả?” Trâu Hiền Thực quay phắt lại, chỉ thẳng vào con trai lớn. Giờ phút này, ông ta không còn che giấu gì nữa, biểu cảm, ánh mắt đều toát ra sát ý đủ khiến Diêm Vương cũng phải run rẩy. “Trọng điểm là Thủy Lang đã đào sạch chỗ này! Ngay trước mặt tao! Đường đường chính chính lấy đi! Mà tao còn phải che đậy giúp con bé, còn phải đứng trước mặt bao nhiêu người, trước cả cảnh sát, mà thừa nhận những thứ nó lấy đi đều là của con bé!”

Từng chữ đều được nghiến ra từ kẽ răng, hòa cùng sát khí.

Đối diện với từng lời ấy, Trâu Luật cảm thấy lạnh toát từ tận đáy lòng, lông tóc dựng đứng. “Bố, bình tĩnh lại đi.”

“Bình tĩnh? Mày bảo tao bình tĩnh thế nào đây?” Trâu Hiền Thực túm lấy cổ áo con trai lớn, đôi mắt đỏ ngầu, dữ tợn không còn chút dáng vẻ con người. “Đều do con đàn bà vô dụng này! Dẫn sói vào nhà! Nhổ tận gốc rễ của tao! Giải thưởng Ngọc Lan sắp diễn ra rồi, tao sắp vào Thành ủy đến nơi, giờ tao phải làm sao? Mày nói xem, tao phải làm sao? Đừng nói Thành ủy, ngay cả Quận ủy tao cũng không giữ được!”

“Bố!” Trâu Khải giữ lấy tay cha. “Là Thủy Lang… thì sao chứ? Cô ta có giỏi thế nào cũng vậy, có lấy nhiều thế nào cũng vậy.”

Trâu Hiền Thực buông tay, chậm rãi quay sang nhìn con trai nhỏ, túm chặt lấy cậu ta: “Mày nói vậy là có ý gì?”

“Dù Thủy Lang có lấy bao nhiêu, sau này cũng vẫn là của nhà mình.” Trâu Khải nuốt khan, nhìn cha, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. “Bố quên rồi sao? Cô ts thích con! Từ nhỏ đã thích con! Sau này chúng ta sẽ cư…”

“Chát!!”

“Đồ ngu!!!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 325: Chương 325



Trâu Hiền Thực nhìn con trai nhỏ với nửa bên mặt sưng vù giống hệt mẹ anh ta, tức giận nghiến răng: “Đúng là ngu xuẩn hết phần thiên hạ! Bây giờ tao mới hiểu vì sao năm xưa Thủy Mộ Hàm lại chọn mày làm con rể, chứ không phải anh mày! Mày đúng là thằng ngu!”

Trâu Khải bị đánh đến hoa mắt, lắc lắc đầu: “Cô ta một lòng một dạ với con, từ nhỏ đã…”

“Đừng có nói linh tinh!”

Trâu Hiền Thực giơ chân đá thẳng vào người con trai nhỏ: “Thằng ngu! Sao tao lại có đứa con ngu thế này? Vừa rồi con bé đã nói rõ ràng trước mặt bao nhiêu người! Đội trưởng Chu đội an ninh của đồn công an Phục Mậu là chồng con bé! Mày điếc rồi à?”

“Bốp!”

Một mảnh gạch vỡ ném thẳng vào người Trâu Khải. Những mảnh vỡ sắc nhọn b.ắ.n ra, rạch những đường m.á.u trên da thịt hai mẹ con.

“Bố!” Trâu Luật lập tức kéo Trâu Hiền Thực ra, đứng chặn trước cửa phòng tắm. “Chuyện đã đến nước này, tức giận cũng vô ích, chi bằng nghĩ cách đối phó. Thủy Lang chắc chỉ vì tiền, chứ không có ý huỷ hoại nhà họ Trâu. Nếu không, hôm nay cô ta hoàn toàn có thể mở số vàng đó ra ngay trước mặt các cán bộ. Nhưng cô ta đã không làm vậy, nghĩa là chúng ta vẫn chưa hoàn toàn mất hết đường lui!”

Máu trên người hai mẹ con không khiến Trâu Hiền Thực bình tĩnh lại, ngược lại, ánh mắt ông ta càng hung dữ, tràn đầy sát khí.

Nhưng con trai lớn mạnh hơn ông ta rất nhiều, điều này ông ta hiểu rõ. Ông ta lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống mép giường, nghiến răng: “Ai mà biết được rốt cuộc nó đang nghĩ gì…”

“Chúng ta với cô ta không thù không oán, nếu phải nói có khúc mắc gì thì chỉ là năm đó bố mẹ không muốn Tiểu Khải cùng cô ta sang Hồng Kông du học.”

Trâu Luật phân tích: “Chuyện này cũng là lẽ thường tình, lúc đó nếu thật sự đi, có lẽ cả đời khó mà gặp lại. Nhưng qua hai lần tiếp xúc, con cảm thấy Thủy Lang không phải người vô lý đến mức đó. Ba người cháu gái của đội trưởng Chu chẳng có quan hệ gì với cô ta nhưng cô ta vẫn giúp chuyển hộ khẩu cho chúng, còn cố gắng thu xếp cho chúng vào trường học tốt nhất. Ngay cả với người ngoài cô ta còn làm vậy, không thể nào chỉ vì chuyện năm đó mà muốn diệt sạch cả nhà chúng ta.”

Ánh mắt Trâu Hiền Thực khẽ d.a.o động, còn tiếng khóc của Lý Lan Quỳnh đang gào thảm trong phòng vệ sinh cũng chợt khựng lại.

“Hay là…” Trâu Luật nhìn chằm chằm cha mẹ mình: "Hai người còn giấu chuyện gì mà bọn con chưa biết?”

“Còn chuyện gì nữa chứ? Đừng có ngốc như thằng em mày, đừng đánh giá thấp con bé đó nhưng cũng đừng nghĩ nó là người lương thiện! Tao chưa thấy ai tham lam đến mức đó! Đi đến đâu là vét sạch đến đó, không chừa lại một mảnh!”

Trâu Hiền Thực ngồi đối diện phòng tắm, nhìn những dấu hố lởm chởm trên nền đất: “Những năm đầu, chúng ta không dám đụng vào số này. Sau đó là không thể đụng vào. Nếu không phải lần này chiếc xe bị Thủy Lang lấy đi, tạo cơ hội cho bọn họ xông vào ép tao đến mức không thể xoay sở, tao cũng sẽ không động đến đống đó. Nhưng giờ thì xong rồi, tao tiêu rồi, chúng mày cũng tiêu hết, không ai thoát được đâu!”

Trâu Luật trầm giọng: “Trước khi đi, Thủy Lang có nhắc đến ngõ Bình An, ý của cô ta là gì?”

Trâu Hiền Thực sững lại, đôi mắt đỏ ngầu dịu đi đôi chút, lý trí dần quay về: “Không nói thì tao cũng quên mất! Dù thế nào, tao vẫn là hội trưởng, Thủy Lang chắc chắn sẽ còn tìm tao nói chuyện. Chuyện này không thể nào kết thúc đơn giản như vậy!”

Trâu Luật quay đầu, bước đến cửa phòng tắm, nhìn những dấu hố chồng chéo dưới nền: “Bố, ở đây rốt cuộc có bao nhiêu vàng?”

“Một miếng cá vàng lớn nặng mười lượng, tổng cộng hai trăm sáu mươi lăm miếng!”

“Hít.”

Lão Du Điều hít vào một hơi lạnh, mắt sáng rực nhìn về phía Thủy Lang: “Lúc nãy đào ra, tim tôi suýt nhảy ra ngoài, không dám đếm, chỉ sợ có người lao vào cướp mất! Không ngờ lại có nhiều đến thế!”

Thủy Lang bước đến bên bao tải, nhìn đống cá vàng lớn bên trong. Mỗi miếng đều nặng gấp mười lần cá vàng nhỏ trong chiếc rương bên cạnh. Một đống vàng lấp lánh chói mắt, khiến người ta không tự chủ được mà trừng lớn hai mắt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Bảo sao năm đó, một rương cá vàng nhỏ của mẹ tôi lại không đủ để lay động bọn họ.”

“Lần này thì cô phát tài rồi!” Lão Du Điều ngồi xổm xuống ôm lấy bao tải vàng, khuôn mặt nhăn nheo cười đến đỏ bừng, lòng đầy phấn khởi: “Chị đại Thủy, từ nay tôi nguyện đi theo chị, vì chị mà sống, vì chị mà chết!”

Đột nhiên, bao tải bị ai đó kéo mạnh ra trước, khiến Lão Du Điều ngã sõng soài ra đất.

“Chú Hai Chu! Chú làm gì vậy?!”

“Thôi nào.” Thủy Lang nhìn Lão Du Điều và cháu trai ông ta, cũng là công nhân bốc dỡ hàng của thương hội ủy thác: "Công lao hôm nay của mọi người, tôi đều ghi nhớ. Nhưng chuyện này, dù tôi đã được minh oan là một nhà tư bản thì tạm thời vẫn không nên để lộ ra ngoài. Sau này tôi còn có kế hoạch quan trọng hơn.”

“Chị yên tâm, chị đại Thủy! Tôi với cháu trai tôi sẽ giữ kín miệng.” Lão Du Điều vỗ vai đứa cháu: “Đúng không, Lộ Khai Dương?”

“Dạ, đương nhiên.” Lộ Khai Dương cũng sống tại gian nhà trong hẻm Ngô Đồng, cười cười đáp: “Cán bộ Thủy, chuyện này diễn ra công khai, ngay trước mặt một đám cán bộ và cảnh sát, được chuyển ra từ Vườn Hương Chương, tôi chẳng có gì phải lo sợ cả. Nên cô cũng yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì hoảng loạn mà lỡ miệng. Mà đã không hoảng loạn thì càng không có lý do gì để nói ra.”

Thủy Lang bật cười: “Cảm ơn, từ nay, chúng ta là người một nhà.”

Nghe vậy, mắt Lão Du Điều và Lộ Khai Dương lập tức sáng lên.

Dù bao năm qua, không ai dám dùng tới vàng.

Nhưng từ xưa đến nay, vàng vẫn là tiền tệ vững chắc nhất. Trong tâm trí con người, nó chính là tiền, là thứ giá trị nhất!

Huống chi, Thủy Lang không chỉ có một bao tải cá vàng lớn, mà còn một rương cá vàng nhỏ, thậm chí cả một rương nguyên bảo!

“Đáng tiếc, rương nguyên bảo này, bên dưới toàn là sách, chỉ có lớp trên cùng là thật, trong đó chỉ có sáu cái là vàng ròng, còn lại đều là bạc thỏi mạ một lớp vàng mỏng.” Lão Du Điều cầm một thỏi nguyên bảo lớn lên, cắn thử một miếng: "Đây đều là nguyên bảo từ thời nhà Thanh, cuối thời Dân Quốc đến đầu thời kỳ lập quốc, phần lớn đã bị nấu chảy, khi đó người ta dùng tiểu hoàng ngư và đại hoàng ngư để giao dịch.”

Thủy Lang không hề bất ngờ: “Có vài cái là tốt lắm rồi, mỗi cái này nặng năm mươi lượng, một cái có thể đổi được năm thỏi đại hoàng ngư.”

Hơn nữa, những nguyên bảo như thế này, đến vài chục năm sau, không chỉ tính theo giá vàng, mà còn có giá trị cổ vật, ít nhất cũng đáng giá hàng trăm vạn.

“Không ngờ cả đời nghèo khổ, cuối cùng lại có ngày được tận tay chạm vào nhiều vàng như vậy.”

Lão Du Điều tuy phấn khích, cũng là kẻ thích chiếm lợi nhỏ nhưng lúc này, trong mắt ông ta không hề có chút tham lam nào: “Này, chị đại Thủy, tôi nghe nói Ngân hàng Nhân dân sắp khôi phục giao dịch vàng, giá khoảng mười lăm tệ một gram. Chị có nhiều tiền như vậy, định tiêu thế nào?”

“Có số tiền có thể tiêu tùy ý.” Thủy Lang chỉ vào sáu thỏi nguyên bảo vàng và rương tiểu hoàng ngư.

Sau đó lại chỉ vào bao tải đại hoàng ngư: “Nhưng có tiền không thể tiêu bừa.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 326: Chương 326



“Hả?”

Lão Du Điều kinh ngạc nhìn bao tải đầy thỏi vàng: “Những thứ này không thể tiêu bừa? Vậy thì dùng vào đâu?”

Lông mày đang nhíu chặt của Chu Quang Hách chợt giãn ra, ánh mắt nhìn Thủy Lang đầy ngưỡng mộ, khâm phục và cả một cảm xúc phức tạp không thể diễn tả bằng lời.

“Tóm lại, anh cứ trông giúp em trước đã.” Thủy Lang buộc chặt miệng bao tải, quan sát căn nhà rồi quay sang hỏi Chu Quang Hách: “Nơi này có an toàn không? Nếu Trâu Hiền Thực bị dồn đến đường cùng, bí quá hoá liều thì sao?”

“Ở đây toàn là cán bộ công an sinh sống. Anh đã cố tình chọn căn nhà riêng biệt này, bên trong và bên ngoài đều có hai lớp khóa.”

Chu Quang Hách liếc nhìn căn phòng đầy "bảo vật": “Nếu em vẫn thấy chưa yên tâm, anh sẽ ghé qua kiểm tra mỗi ngày, trước khi đi làm, trong giờ nghỉ trưa và trước khi tan ca.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ ở đây trông chừng cả đêm, dùng mạng sống để bảo vệ chỗ này.” Lão Du Điều chỉ vào đống đồ nội thất cổ phía sau: "Cả mấy món này nữa, cho đến khi chị lấy lại được căn biệt thự, tôi cam đoan một thứ cũng không thiếu, giao lại nguyên vẹn cho chị.”

Thủy Lang nhìn quanh một vòng, căn phòng đầy rẫy báu vật, trong lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện. Chỉ cần thời gian trôi qua, từng món đồ này sẽ trở thành vô giá.

“Đi thôi, tôi mời mọi người đi ăn nhà hàng quốc doanh!”

“Giờ đã gần chín giờ rồi, nhà hàng quốc doanh chắc gì còn cơm, may ra còn chút canh cặn thôi. Hay về nhà có gì ăn nấy trước đi.”

...

Chu Huỷ giúp nấu một nồi mì, nhỏ vài giọt xì dầu, tiêu, muối, dầu mè vào bát sứ tráng men, rồi vớt mì vào, chan nước mì nóng hổi, sau đó đặt lên trên một quả trứng ốp la vừa rán xong.

Nhà có sẵn chút thịt mang từ thôn Hồng Hà về, Chu Huỷ thái sợi, xào cùng ớt xanh làm đồ ăn kèm.

Thủy Lang lôi ra một hộp thịt hộp, mở nắp, cắt thành lát, mỗi bát mì đặt hai miếng: “Lão Du Điều, Khai Dương, mai đến nhà tôi, tôi đãi mọi người một bữa thịt tươi ngon.”

“Chẳng phải đây đã là thịt rồi sao?” Lộ Khai Dương gắp một lát thịt hộp thả vào nước mì làm nóng, chỉ cắn một miếng nhỏ mà không nỡ ăn hết: "Món này còn hiếm hơn cả thịt tươi, nghe nói chỉ có ở cửa hàng hữu nghị, cần có phiếu ngoại tệ mới mua được. Không phải ai cũng có cơ hội ăn đâu, đúng là mở rộng tầm mắt rồi!”

"Thằng nhóc này, không có cậu của mày, liệu mày có được ăn món ngon này không?" Lão Du Điều vươn đũa cướp mất miếng thịt hộp còn lại trong bát của Lộ Khai Dương rồi nhanh chóng dùng tay che chắn bát của mình.

"Ê! Chính tôi còn không nỡ ăn nữa mà!"

"Không nỡ ăn chẳng phải là để hiếu kính trưởng bối sao!"

Thủy Lang liếc xéo Lão Du Điều một cái, định gắp phần thịt hộp trong bát mình cho cậu trai trẻ. Nhưng ngay lúc đó, Chu Quang Hách đã kẹp miếng thịt hộp từ bát mình sang bát Lộ Khai Dương.

"Ấy, anh Hách, anh ăn đi, tôi chỉ cần một miếng là đủ rồi."

Lộ Khai Dương vừa định kẹp miếng thịt về lại bát của Chu Quang Hách thì thấy Thủy Lang đã gắp thêm hai miếng vào bát của Chu Quang Hách. Anh ta lập tức nén cười, kéo bát mình về, cúi đầu húp sột soạt ăn mì.

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, mím môi cười, định kẹp thịt trả lại nhưng bị một đôi đũa khác giữ chặt.

"Anh ăn đi, thật sự em không quá thích thịt hộp, vẫn thích ăn đồ anh nấu hơn."

Thấy cô không phải nói đùa, Chu Quang Hách liền gắp miếng thịt hộp cô nhường, ăn cùng mì. "Tối nay mọi người đều đói, không đợi được nữa. Ngày mai anh sẽ nấu vài món mới, em muốn ăn gì?"

"Mua hai con gà đi, Lão Du Điều muốn ăn."

Lão Du Điều ngẩng đầu cười rạng rỡ: "Không hổ là chị đại của tôi, tôi thích ăn gì đều nhớ rõ."

"Chỗ thịt mang từ thôn Hồng Hà về cứ nấu hết đi, mua thêm chút rau xanh." Thủy Lang thực ra muốn đi ăn một bữa Tây, vé cũng đủ nhưng vì chỗ thịt lợn mang về vẫn còn khá nhiều, đã để hai ngày, nếu không ăn sớm sẽ hỏng mất: "Mai anh xem rồi mua thêm nhé, nhớ gọi cả Lý Hoa và Chu Tường."

Lý Hoa và Chu Tường dù sao cũng là công an, để tránh gây phiền phức cho họ, sau khi giao đồ xong, Thủy Lang đã để họ đi trước.

"Được, em cũng đừng bận tâm, họ rất cảm kích em, hơn nữa đây cũng là công việc của họ." Chu Quang Hách dừng đũa: "Vả lại, nếu có gì cần, anh sẽ giúp họ lo liệu."

Thủy Lang khẽ nhếch môi, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

...

Buổi tối.

Tắm xong, Thủy Lang nằm trên giường, quấn trong chiếc chăn len lông dê đỏ thẫm, nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa mới nhắm mắt, Thủy Lang đột nhiên cảm thấy đau nhói ở vai, cô mở mắt, kéo cổ áo ra nhìn, thấy trên vai có dấu móng tay cào, ba vết trong số đó đã rớm máu.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nếu không phải Chu Quang Hách đến kịp, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tối nay chắc chắn cũng không thể thuận lợi như vậy.

Chu Quang Hách vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy một mảng da trắng nõn thấp thoáng, lập tức quay mặt ra ngoài nhưng chợt cảm thấy không ổn, cau mày hỏi: "Em bị thương à?"

"Chuyện nhỏ thôi." Thủy Lang cài lại cúc áo ngủ: "Em đã rửa bằng nước xà phòng rồi, xem như khử trùng."

Chu Quang Hách cau mày chặt hơn: "Em cài nút áo lại trước đã."

"Cài xong rồi."

Chu Quang Hách xoay người vào phòng, không nhìn về phía Thủy Lang mà đi thẳng đến bàn làm việc. Anh mở tủ bên phải, lấy ra một hộp y tế màu xanh quân đội có in dấu chữ thập đỏ, rồi bước đến bên cạnh cô, dừng lại.

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn hộp y tế trong tay anh, bĩu môi: "Sao anh không nói sớm, em vừa mới cài cúc xong."

Nói xong, cô liền tháo cúc áo, kéo cổ áo xuống, lộ ra một bên bờ vai trắng mịn tròn trịa.

Chu Quang Hách: "......"

Ánh mắt đột ngột bị lóa sáng, theo phản xạ anh lập tức quay đi nhưng chỉ một giây sau, anh lại quay lại nhìn. Khi thấy ba vết cào hình trăng khuyết rớm m.á.u trên vai cô, tim anh như thắt lại. Lúc này, anh không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức mở hộp y tế, lấy ra lọ cồn i-ốt để khử trùng.

"Phu nhân nhà họ Trâu làm sao?"

Thủy Lang "hít" lên một tiếng, bàn tay cầm bông của Chu Quang Hách cũng khẽ run theo. "Ráng chịu một chút, sẽ ổn ngay thôi."

"Ừm."

"Lúc anh vào, bà ta đã làm em bị thương rồi sao?"

"Chắc vậy. Anh đến rất kịp thời, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Lão Du Điều và Khai Dương cũng ở đó mà."

"Hai người bọn họ sao có thể so với anh... A, nhẹ chút nào~"

"Xin lỗi." Chu Quang Hách siết chặt miếng bông, cẩn thận lau vết thương cho cô: "Anh không đến kịp, lẽ ra phải sớm hơn chút nữa."

"Như vậy là hoàn hảo rồi." Thủy Lang nghiêng đầu, nhìn hàng mi dài rậm ngay gần trong gang tấc của anh. Cô khẽ cong môi, thản nhiên nói: "Tối nay anh ngủ ở đây đi."

"Hả? A!!"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 327: Chương 327



"Xin lỗi."

Chu Quang Hách ghé sát vào vai cô, nhẹ nhàng thổi lên vết thương. "Còn đau không?"

Thủy Lang trừng mắt nhìn anh. "Anh kích động cái gì thế?"

Chu Quang Hách: "......"

Anh im lặng, vành tai hơi đỏ lên. "Không có kích động."

"Vậy tại sao tự nhiên lại nói vậy?"

"Hơn một nửa căn phòng của anh đều bị em chiếm dụng rồi. Từ giường, tủ quần áo, ghế sofa, sắp tới cả bàn làm việc cũng đầy bản thiết kế của em. Mới được phân nhà không bao lâu, mà đã bị đồ của em lấp đầy."

Thủy Lang nhìn xuống chỗ ngủ tạm bợ dưới sàn nhà, bị kẹp giữa giường và tủ quần áo, ngay đối diện cửa ra vào. Nếu thời tiết lạnh hơn, gió sẽ lùa vào từ khe cửa. Cô bĩu môi: "Em đâu còn mặt mũi nhìn anh đáng thương nằm dưới đất thế này."

"......"

Không nhận được câu trả lời, Thủy Lang quay đầu nhìn anh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đã trở lại vẻ bình lặng như nước của anh. Những tia sáng lấp lánh trong mắt anh khi nãy đều biến mất.

Cô nhếch môi: "Chậc, đúng là đàn ông."

Chu Quang Hách bị chọc cười. Sau khi thoa thuốc xong, anh cầm lấy cổ áo cô, kéo lên để che kín phần vai trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ: "Nhỏ như vậy mà hiểu biết nhiều thật."

"Anh già thế, ai mà ngờ anh chỉ hơn em có hai tuổi chứ? Không biết còn tưởng hơn hai mươi tuổi ấy."

Thủy Lang cuộn mình trong chiếc chăn len màu đỏ thẫm, nằm xuống. "Anh lên giường ngủ đi. Nhưng em cảnh cáo trước, đừng có suy nghĩ lệch lạc. Nếu không thì anh lại phải xuống đất nằm tiếp đấy."

"Vậy anh cứ ngủ dưới đất thôi."

Căn phòng đột nhiên im bặt.

Thủy Lang không động đậy.

Chu Quang Hách cũng không phát ra một chút tiếng động.

Cả người lẫn không khí trong phòng đều như bị nhấn nút tạm dừng, đến cả hơi thở cũng không nghe thấy.

Thủy Lang từ từ quay đầu, đúng lúc ấy...

"Cạch."

Đèn bàn tắt.

Tối nay không có trăng.

Bóng tối bao trùm căn phòng.

Sau đó, vang lên tiếng sột soạt.

Thủy Lang nhìn thấy một bóng đen cao lớn nằm xuống chỗ ngủ dưới sàn, kéo chăn trùm kín đầu.

Rồi tất cả lại rơi vào tĩnh lặng.

Trên giường, tiếng cười khe khẽ vang lên.

Dưới đất: "......"

...

Sau khi giải quyết xong mối nguy đầu tiên trong khu Bình An, tâm trạng của Thủy Lang thả lỏng hơn hẳn. Đêm đó, cô ngủ một giấc thật ngon.

Rửa mặt xong, nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ 30.

Bước ra sân làm vài động tác giãn cơ, khi cúi đầu xuống, Thủy Lang đột nhiên nhìn thấy một cái bóng lù lù ngồi xổm bên khe cửa chính.

“Két.”

Cái bóng nghe thấy tiếng cửa mở, giật mình quay đầu lại.

Thủy Lang sững sờ đứng tại chỗ, nhìn một hồi lâu, rồi bật thốt lên: “Thiết Đản?”

Nhị Nha vừa bước ra khỏi phòng nghe thấy giọng của mợ nhỏ liền vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Thiết Đản co ro ở góc tường, trong tay ôm chặt cái áo khoác nỉ màu cam mà mấy hôm nay cô bé vẫn còn xót xa, chân trần lấm lem bùn đất, tóc tai ướt đẫm không biết do sương hay do mồ hôi, cô sững sờ đến mức không nói nổi một lời.

"Nhị Nha, cô Thủy Lang."

Thiết Đản chống tay vào tường đứng dậy, thò tay vào túi áo khoác nỉ màu cam, móc ra hai tờ tiền đại đoàn kết: "Tiền."

Lúc mới thức dậy, Thủy Lang cảm thấy đầu óc khá tỉnh táo. Sau khi vận động giãn cơ, cô càng thấy tỉnh táo hơn. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái bối rối.

Cô liếc nhìn Nhị Nha cũng đang mơ hồ chẳng kém, rồi cả hai cùng quay lại nhìn Thiết Đản.

“Sao cháu lại tới đây?”

Thiết Đản ngẩn người, đáp một cách tự nhiên: "Chạy tới."

"!"

Thủy Lang và Nhị Nha sững sờ đánh giá Thiết Đản từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó cùng hét lên: "Chạy tới?"

“Có chuyện gì thế?”

Chu Quang Hách đang làm bữa sáng trong bếp, Chu Huỷ đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, Đại Nha, Tam Nha cũng đều nghe thấy tiếng ồn ào mà bước ra. Khi nhìn thấy Thiết Đản, tất cả bọn họ đều đờ người.

"Đúng vậy." Thiết Đản đưa tiền và áo khoác cho Nhị Nha: "Trong cái áo này có tiền. Cái áo cũng còn tốt, các chị giữ lại mặc đi."

Nhị Nha còn đang đơ người, thấy người ta đưa gì liền theo phản xạ vươn tay nhận lấy.

Đưa xong, Thiết Đản quay người định chạy đi.

“Khoan đã, quay lại đây!”

Thủy Lang gọi cậu nhóc quay lại, mời vào phòng khách. Chu Quang Hách bưng tới một bát sủi cảo sườn hầm, đặt trước mặt Thiết Đản rồi ra hiệu cho cậu bé ăn.

Thiết Đản nuốt nước miếng, nhìn một bàn người đang chăm chú dán mắt vào mình, cố nhịn không động đũa trước.

Thủy Lang cầm lấy thìa, mọi người cũng theo đó cầm đũa lên bắt đầu ăn sáng.

Thiết Đản lúc này mới bắt đầu ăn theo.

“Từ thôn Hồng Hà đến ngõ Ngô Đồng bao nhiêu cây số?”

“163 km.”

Thủy Lang chép miệng, nhìn Thiết Đản: “Em chạy mất bao lâu?”

Thiết Đản suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hai ngày. Bị lỡ xe khách, lại đi nhầm một đoạn đường nên bị chậm trễ."

"......"

"Vậy cháu ăn uống, ngủ nghỉ thế nào?" Chu Huỷ cầm quả trứng gà trên tay nhưng vẫn chưa bóc, tò mò hỏi: "Tới Thượng Hải phải có giấy giới thiệu, không ai kiểm tra cháu sao?"

Chu Quang Hách đáp: "Trên tàu hỏa, nhà khách, khu phố, đồn công an thì mới kiểm tra giấy giới thiệu."

"Cháu ngủ trong miếu hoang. Mẹ cháu đỡ mệt rồi, có làm bánh cho cháu ăn." Thiết Đản lôi từ trong túi ra một miếng bánh bột trắng cứng ngắc, cười lộ ra hàm răng trắng sáng: "Bánh bột trắng! Ngon lắm! Nhưng mà không chắc dạ, đáng lẽ phải làm bánh ngũ cốc mới đúng."

Đại Nha nhìn miếng bánh nguội ngắt, cứng đờ: "Cái này em định để ăn trên đường về đúng không?"

Thiết Đản gật gật cái đầu nhỏ, cầm bát sủi cảo lên, thổi hai cái rồi ăn. Ngay khi cắn miếng đầu tiên, mắt cậu bé sáng rực lên: "Có thịt!"

Nhìn thấy Thiết Đản như vậy, Đại Nha và Nhị Nha đột nhiên im lặng.

Nghĩ lại trước đây, một miếng bánh bột trắng lạnh cứng trong tay Thiết Đản từng là thứ xa xỉ đối với bọn họ.

Còn bây giờ, một bát sủi cảo nhỏ khiến Thiết Đản vô cùng kinh ngạc lại là chuyện bình thường đối với họ!

Họ có giày da cài khuy, có mấy bộ quần áo mới, được học ở trường tiểu học tốt nhất trong quận, còn có một trăm đồng tiền tiết kiệm!

Quan trọng hơn, họ đang sống trong một căn nhà như tòa lâu đài mà cả con hẻm đều ngưỡng mộ!

Trước mặt Thủy Lang đột nhiên xuất hiện hai bát sủi cảo đầy ắp. Cô ngẩn người, nhìn về phía Đại Nha và Nhị Nha: "Làm gì vậy?"

"Mợ nhỏ, mợ thích ăn sủi cảo nhất mà."

"Cho mợ hết đó."

Tam Nha khó hiểu nhìn hai chị gái, sau đó cũng đẩy bát của mình đến trước mặt mợ nhỏ.

Thủy Lang nhìn ba bát sủi cảo trước mặt, nhướng mày: "Mấy đứa muốn làm mợ no c.h.ế.t để đổi cho c** nh* một bà vợ mới à?"

Chu Quang Hách: "……"

"Lấy lại ngay!"

Ba bát sủi cảo lập tức bị kéo đi với tốc độ ánh sáng.

Thủy Lang quay sang nhìn Thiết Đản: "Tiền trong áo là để cho cháu, cháu biết chứ?"

Thiết Đản vừa nhét một cái sủi cảo vào miệng, hai má phồng lên, mắt sáng rực, trông vô cùng thông minh: "Mười đồng thì biết, tờ mười đồng kia thì không biết."

Thủy Lang ngạc nhiên, hóa ra lúc Nhị Nha đưa áo còn lén nhét thêm mười đồng vào trong.

Bất chợt, cô cảm thấy vô cùng tự hào về bọn trẻ này.

Có những mầm non như vậy, tương lai đất nước chắc chắn sẽ ngày càng phát triển!

"Ăn xong thì ở đây tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon, lát nữa mượn điện thoại báo bình an với công xã. Ngày mai lên phố, cô mua cho cháu một bộ quần áo, nghỉ ngơi đủ rồi hãy bắt xe về."

Thiết Đản vừa định lắc đầu thì ánh mắt lại không kìm được mà nhìn về căn phòng phía đông. Nghĩ đến sự choáng ngợp khi nhìn thấy nó lúc nãy, nghĩ đến việc có cơ hội ở trong đó lâu thêm chút nữa, cái đầu đang lắc cũng chậm dần rồi dừng hẳn.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 328: Chương 328



Chu Huỷ cũng khuyên: "Đúng đó, cháu đang tuổi lớn, phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống đầy đủ rồi hãy về."

Thiết Đản lại lắc đầu: "Mẹ cháu còn đợi ở nhà, ăn xong cái này cháu phải về ngay."

Cả nhà lại một lần nữa bị Thiết Đản làm cho kinh ngạc.

Rõ ràng lúc nãy ai cũng thấy cậu bé đã động lòng lắm rồi, vậy mà cuối cùng vẫn nói muốn về.

Mới chỉ 9 tuổi mà đã có thể kiềm chế được những d*c v*ng mãnh liệt trong lòng, bất kể là Thủy Lang hay Chu Quang Hách, nhìn Thiết Đản đều có ánh mắt khác biệt, thêm phần ngưỡng mộ.

"Hôm nay anh không cần đưa em đi làm." Thủy Lang ăn hết bát sủi cảo trong tay: "Giúp cậu ấy tắm rửa, chuẩn bị một bộ quần áo, mua chút đồ ăn uống mang theo trên đường. Nếu cậu ấy nhất quyết phải về thì tiễn cậu ấy ra bến xe đi."

Chu Quang Hách gật đầu: "Em cẩn thận nhé."

"Mợ nhỏ, tạm biệt!"

...

Tìm kiếm tài liệu suốt buổi sáng, gần như đã xong thì Lưu Đức Hoa vào thông báo đội thi công được Sở Xây dựng phân công đã đến.

Thủy Lang dẫn theo các thành viên trong nhóm vào phòng họp, thấy mấy người đàn ông trung niên đang ngồi.

Mọi người vừa gặp đã rất thân thiện.

"Tôi là Giang Đại Hải, là trưởng nhóm thi công được phân công cho công trình ngõ Bình An." Sau khi giới thiệu bản thân, Giang Đại Hải chỉ vào mấy người bên cạnh giới thiệu tiếp: "Đây là đội trưởng thợ mộc, lão Thịnh; đây là đội trưởng thợ xây, lão Trần; đây là đội trưởng thợ sơn, lão Hứa..."

"Trưởng nhóm thi công?"

Thủy Lang nhíu mày một chút, lần đầu nghe đến chức danh này, không quá để tâm, cô đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng nhóm Giang, tôi đã nhận được bản vẽ mặt bằng công trình ngõ Bình An, còn bản vẽ mặt đứng và cắt lớp, hôm nay các ông mang đến chưa?"

"Vẽ? Có mang đến."

Giang Đại Hải đặt túi da mới toanh lên bàn, tìm kiếm mãi, lật qua lật lại.

Thủy Lang yên lặng nhìn chiếc túi da của ông ta.

Lâm Hậu Bân nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Lưu Đức Hoa cúi đầu cười.

"Tìm thấy rồi!" Giang Đại Hải lấy ra một tờ bản vẽ gấp lại, đưa cho Thủy Lang: "Tôi đặc biệt yêu cầu từ bên phòng, cô xem đi."

Thủy Lang nhận lấy bản vẽ, mở ra đặt lên bàn: "Bản vẽ mặt bằng tôi đã có rồi, tôi cần bản vẽ mặt đứng và cắt lớp."

Giang Đại Hải quay đầu nhìn mấy người bên cạnh, rồi nhìn về phía Thủy Lang: "Có... có bản vẽ cắt lớp... cô nói vậy hơi khó hiểu, chúng tôi đều là thợ lành nghề, có việc gì thì cứ làm trực tiếp, tất nhiên, nghe nói cô là nhà thiết kế, bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi làm nấy."

"Có bản vẽ cắt lớp, tôi mới có thể lên kế hoạch thiết kế. Giải thưởng đầu tiên trong Cuộc thi Cúp Ngọc Lan là giải thiết kế, muốn thi công phải đợi tôi giành được giải thiết kế trước."

Thủy Lang nhìn Giang Đại Hải: "Trưởng nhóm Giang, ông đã là trưởng nhóm rồi, không lẽ đến những chi tiết về công trình cũng không rõ?"

"Rõ! Sao lại không rõ?" Giang Đại Hải lại từ trong túi lấy ra vài tấm chứng chỉ: "Tôi hiểu hết, cô xem, đây là chứng chỉ kiến trúc sư của tôi, dù là xây nhà, cải tạo nhà hay thiết kế nhà tôi đều làm được, còn cái bản vẽ cắt lớp mà cô nói... cô cũng biết đấy, ngõ Bình An rất đặc biệt, nhà ở đây khác biệt với những con hẻm khác, mặt đứng không đồng nhất, bố cục bên trong cũng không giống nhau, lúc đầu không có quy chuẩn rõ ràng, hầu hết là xây theo ý muốn, có một bản vẽ mặt bằng đã là nỗ lực lớn của Sở Xây dựng rồi."

"Có lý."

Thủy Lang gật đầu, nhận lấy một cuộn giấy dài từ tay Tiêu Khả Mai, đưa cho Giang Đại Hải: "Trưởng nhóm Giang, nếu ông đã có chứng chỉ kiến trúc sư thì việc vẽ bản đồ chắc chắn không thành vấn đề. Tiếp theo, tôi cần nhờ trưởng nhóm Giang giúp đỡ. ngõ Bình An có tổng cộng 38 tòa nhà, từ tòa 1 đến tòa 18, cần vẽ bản vẽ cắt lớp. Trưởng nhóm Giang sau khi khảo sát thực địa, vui lòng vẽ các lớp như: lớp mặt nền tầng trệt, lớp mái, lớp kết cấu chịu lực, lớp chống thấm, cửa sổ, cầu thang, ban công, các lỗ khoan, mặt đất ngoài trời, hố đất, cống thoát nước và vẽ thành bản chiếu. Còn từ tòa 19 đến tòa 38 thì giao cho tôi, thời gian sẽ từ một tuần đến nửa tháng."

Giang Đại Hải trợn mắt nhìn vào tờ giấy trắng sạch sẽ trước mặt và cây bút chì chưa mài: "Cái này cũng được nhưng đồng chí Thủy Lang, ngõ Bình An gần con sông Tô Châu, mưa nhiều, nước nhiều, dùng bút chì vẽ tôi cảm thấy không an toàn."

Thủy Lang ngạc nhiên hỏi: "Sao lại vậy?"

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Thủy Lang, dễ thương và dễ nói chuyện, Giang Đại Hải tiến lại gần và nói: "Cô nghĩ mà xem, ngõ Bình An gần sông Tô Châu, mùa mưa thì rất ẩm ướt, nếu dùng bút chì vẽ, không cẩn thận bị ướt sẽ bị mờ hết, thế thì vẽ cũng như không. Cô vẫn còn trẻ, không có kinh nghiệm thiết kế, cũng không có kinh nghiệm thi công, không thể chỉ học từ sách vở, phải xem thực tế mới được."

Đây rõ ràng là đang châm chọc.

Lâm Hậu Bân ngả lưng vào ghế.

Lưu Đức Hoa nhìn chằm chằm, vẻ mặt như đang chờ xem kịch hay.

Mọi người đều nhìn vào mặt Thủy Lang.

"Bút chì, sẽ bị mờ." Thủy Lang nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn: "Đây là giấy phơi cyanide, sau khi vẽ xong sẽ trải qua phản ứng cảm quang cyanide, sao chép thành bản vẽ với nền xanh và đường trắng. Ông đã có chứng chỉ kiến trúc sư, hẳn là biết về kỹ thuật này chứ? Nhìn dáng vẻ của ông, kinh nghiệm chắc không ít, sao lại quên mất cách đo đạc công trình và vẽ bản đồ cơ bản như vậy? Có phải là tuổi tác quá lớn nên trí nhớ giảm sút rồi không?"

Giang Đại Hải ngây người, mắt cứ trừng trừng nhìn tờ giấy trắng trước mặt: "Cái này không phải giấy trắng, là giấy gì nhỉ? Bản vẽ màu xanh mà tôi nghe nói là từ giấy trắng biến ra sao?"

"Thôi rồi." Lưu Đức Hoa lắc đầu thở dài: "Cấp bậc cách xa quá, trình độ cách biệt quá nhiều, nhiệm vụ ngõ Bình An nặng nề, thời gian khẩn cấp, đừng để lãng phí thêm thời gian nữa."

Thủy Lang đứng dậy cầm tài liệu.

Tiêu Khả Mai cũng mang theo tài liệu còn lại, lấy đi tờ giấy trắng trước mặt Giang Đại Hải, theo sau Thủy Lang ra ngoài.

"Ê! Sao lại đi rồi?"

Giang Đại Hải vội vàng đứng dậy, định đuổi theo.

Lâm Hậu Bân hừ một tiếng: "Đây là đang coi thường ai? Đi đi, không cần ở lại!"

"Nông cạn vô tri." Lưu Đức Hoa lắc đầu rồi bỏ đi.

Lời ít ý nhiều.

Khi mọi người đều đi hết, Giang Đại Hải mặt mày tối sầm, nhìn chằm chằm vào nơi tờ giấy trắng vừa nằm: "Cái quái gì vậy, tưởng mình là ai, đừng nghĩ tôi không biết, cái gì mà giấy trắng, một đám quan hệ chằng chịt, lót vàng mà làm ra vẻ cái gì cũng biết, thật sự nghĩ là mình có thể đoạt giải thưởng!"

"Các người ở Sở Xây dựng cũng coi chúng tôi như vậy sao?"

Đột nhiên có tiếng động từ cửa ra vào, Giang Đại Hải giật mình, suýt chút nữa ngã từ ghế xuống đất.

Nhìn thấy Thủy Lang đứng ở cửa, sắc mặt ông ta trở nên hoảng loạn.

Thủy Lang bước vào, Giang Đại Hải nuốt nước bọt, nắm chặt lấy ghế: "Cô muốn gì, muốn đánh người sao? Tôi có bao nhiêu người đây, tôi không sợ cô!"

Những công nhân đi cùng đứng lên, chắn trước mặt Thủy Lang, phòng bị nhìn cô.

Thủy Lang không dừng bước, cứ thế đi thẳng qua.

Giang Đại Hải hoảng sợ, vội vàng chui xuống gầm bàn.

Các công nhân không dám ra tay trước, chỉ có thể lùi lại, mặt mày căng thẳng.

Thủy Lang giơ tay vỗ mạnh lên bàn, Giang Đại Hải đang trốn dưới bàn sợ đến run người.

Khi ông ta đang toát mồ hôi đầy đầu vì căng thẳng thì nghe thấy âm thanh bước chân dần xa.

Khi không còn tiếng động, Giang Đại Hải mới lục đục chui ra, lau mồ hôi trên trán: "Cô ta chỉ đang giả vờ thôi, các anh sợ cái gì! Lùi lại làm gì!"

Các công nhân im lặng nhìn Giang Đại Hải, không nói lời nào.

Không biết cô gái kia là ai, chưa lên tiếng đã khiến Giang Đại Hải sợ hãi đến mức phải trốn dưới bàn như con gấu.

"Đi rồi, đi rồi, thật là xui xẻo!" Giang Đại Hải giận dữ, cầm lấy túi da mới tinh, rồi đột nhiên nhớ ra thiếu cái gì, nhìn lên bàn, ngay lập tức nhảy dựng lên: "Chứng chỉ của tôi đâu rồi! Xong rồi! Xong rồi!"

Một cái thẻ màu xanh bị vứt trên bàn làm việc của phó Cục trưởng Hứa, trang giấy ghi "Chứng chỉ Kiến trúc sư".

"Cái này là gì?" Phó Cục trưởng Hứa mở chứng chỉ ra, nhìn rồi cười: "Bên Sở Xây dựng tốt đấy, đã trực tiếp cử một kiến trúc sư đến cho cô."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 329: Chương 329



Thủy Lang ngồi xuống ghế: "Đúng vậy, nhưng là kiến trúc sư mà không biết bản vẽ xanh là gì."

"Gì cơ?"

Phó Cục trưởng Hứa đặt chứng chỉ kiến trúc sư xuống bàn: "Đám người lão luyện này! Chắc chắn là muốn cử người đi giúp các khu khác rồi, mấy vị Cục trưởng trước tới đây chỉ làm cho có, chắc là không ngờ chúng ta lại tham gia!"

"Chắc không chỉ vậy đâu." Thủy Lang dựa vào ghế: "Thành phố đã từ chối phê duyệt kinh phí cho ngõ Bình An, khu cũng không cấp tiền, Sở Xây dựng và Sở Quản lý Nhà giống như vợ chồng, hầu như biết hết mọi chuyện, họ chẳng có chút hy vọng nào cho ngõ Bình An, chỉ tạm thời cử đội trưởng thi công kiểu này đến cho có."

"Quá đáng!" Phó Cục trưởng Hứa cầm chứng chỉ kiến trúc sư của Giang Đại Hải: "Đi! Chúng ta đến Sở Xây dựng đòi một lời giải thích!"

"Để đi cãi nhau à?"

Thủy Lang không nhúc nhích: "Họ đã chuẩn bị sẵn bao nhiêu cách đối phó, chờ ông đến rồi nói cho ông nghe. Nói đi nói lại, cho dù ông có thắng trong cuộc cãi vã, được cấp một đội thi công tạm tạm, vậy ông sẽ tiếp tục cãi, hay là chấp nhận?"

Phó Cục trưởng Hứa dừng lại.

Thủy Lang tiếp tục: "Nói thật, đội thi công tốt chẳng ai muốn đến ngõ Bình An làm việc, có bao nhiêu dự án cải tạo chờ họ. Nếu ép họ làm, ngay từ đầu đã có rạn nứt, trong quá trình thi công, chỉ cần có chút sai sót, lại phải phá đi làm lại. Dù là chi phí lao động hay chi phí thời gian, chúng ta vốn đã nghèo, làm sao chịu nổi chuyện đó."

Phó Cục trưởng Hứa lùi lại: "Vậy cô có ý định gì?"

"Không thể ép buộc." Thủy Lang gõ nhẹ lên bàn: "Vấn đề này, chắc chắn không chỉ xuất phát từ Sở Xây dựng."

Phó Cục trưởng Hứa quay lại ngồi sau bàn làm việc: "Cô nói không sai, cuộc thi cúp Ngọc Lan có lẽ đã âm thầm bắt đầu rồi. Mấy lão già này cũng không có gì lạ, có bao nhiêu tiền trong cúp Ngọc Lan, ai có thể chen vào thì chen, tôi đến Sở Xây dựng có lẽ còn chưa đủ tư cách, phải gọi cả Cục trưởng cùng đi."

Thủy Lang ngồi dậy: "Sao còn bám víu vào Sở Xây dựng thế? Chúng ta là cải tạo nhà, là tu sửa, trang trí, không phải xây nhà mới. Sở Quản lý Nhà không có công nhân sao? Mấy năm qua việc sửa chữa nhà cửa, sửa ống nước, lót sàn, sửa toilet, sửa gas, sửa nhà... phải là do Sở Quản lý Nhà quản lý chứ, đâu phải Sở Xây dựng."

Phó Cục trưởng Hứa ngây người ra, sau hai giây: "Phập!" Ômh ta đứng bật dậy, nhìn Thủy Lang đầy ngạc nhiên: "Ý cô là, công việc sửa chữa ở ngõ Bình An không cần đội thi công của Sở Xây dựng, mà dùng nhóm sửa chữa của Sở Quản lý Nhà chúng ta sao?"

Thủy Lang nhìn Phó Cục trưởng Hứa đang tỏ vẻ đầy ngưỡng mộ, gật đầu: "Mặc dù cúp Ngọc Lan là do Ủy ban Thành phố và Liên đoàn Xây dựng tổ chức nhưng họ đã giao công việc cho Liên đoàn Cải tạo Cũ mới thành lập. Chúng ta cũng nên thay đổi cách suy nghĩ, không cần phải đi xin Sở Xây dựng cử đội thi công, chúng ta tự thành lập một đội cải tạo cũ."

"Cô... cô nói cái gì?" Phó Cục trưởng Hứa nhìn Thủy Lang càng ngạc nhiên hơn, mặc dù ngạc nhiên nhưng không cảm thấy điều đó là hoang đường, ngược lại ông ấy có cảm giác như được mở mang tầm mắt, khám phá ra một thế giới mới: "Cái đầu của cô! Sao lại suy nghĩ nhanh như vậy!"

Thủy Lang cười cười: "Nhóm sửa chữa bảo dưỡng nhà cửa của sở, kỹ thuật chắc chắn không tệ đâu nhỉ?"

"Đương nhiên không tệ!" Phó Cục trưởng Hứa đột nhiên không còn lo lắng nữa, tự hào nói: "Sở Quản lý Nhà là nơi như thế nào, đừng nói là không tốt, ngay cả người kỹ thuật bình thường cũng không thể vào được, công việc kỹ thuật như thế này không thể dựa vào quan hệ, tất cả đều phải là những người thợ giỏi nhất trong ngành mới có thể có được công việc tại Sở Quản lý Nhà chúng ta. Mỗi người ít nhất cũng là thợ bậc 4, còn có thợ bậc 8 nữa!"

Thủy Lang thật sự ngạc nhiên: "Còn có thợ bậc 8 sao?"

"Đương nhiên rồi!" Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thủy Lang, Phó Cục trưởng Hứa càng tự hào hơn: "Là thợ kỹ thuật lâu năm mấy chục năm rồi, chỉ là tuổi già, sắp về hưu, không làm được việc nặng nữa. À, ngõ Bình An rộng như vậy, một đội thi công ít nhất phải có mấy chục người, nhóm sửa chữa của sở chỉ có 7, 8 người thôi, thế này..."

"Có 7, 8 thợ kỹ thuật, tạm đủ." Thủy Lang chống tay lên bàn: "Tôi biết, học kỹ thuật bây giờ khó khăn lắm, anh còn phải động viên các thầy thợ già nữa, tôi sẽ sắp xếp vài chục học trò cho họ."

"Cô nói gì?"

Phó Cục trưởng Hứa vội vàng ngoáy tai: "Cô vừa nói mấy học trò?"

"Vài chục học trò."

"..."

Phó Cục trưởng Hứa trừng mắt, mãi một lúc sau mới có thể nói ra được lời nào.

Thủy Lang im lặng chờ đợi.

"Quá đáng sao!!!"

Phó Cục trưởng Hứa cuối cùng cũng thở ra một hơi, chỉ tay về phía Thủy Lang: "Cô nói quá đáng rồi, vài chục người! Cô có biết bình thường khi bảo họ nhận một học trò, chúng ta phải khuyên nhủ lâu như thế nào không? Cô có biết những học trò đó sẽ phải làm việc cho thầy bao lâu không? Nước, điện, ga, cái nào không phải là công việc kỹ thuật? Cô... cô quá đáng rồi, tôi không làm được đâu!"

"Tôi chỉ bảo ông khuyên nhủ họ thôi, tôi đâu có nói ông nhất định phải làm được đâu." Thủy Lang đưa tay ra: "Ông đưa tôi tài liệu của mấy người thợ đi, chúng ta cùng nhau hợp tác."

"Thủy Lang à." Phó Cục trưởng Hứa giậm chân: "Cô chưa tiếp xúc với họ, họ toàn là công nhân kỹ thuật, những công nhân kỹ thuật giỏi nhất trong ngành. Cô không nghe thấy sao? Nhận học trò là phải xem duyên số, phải để họ tự nguyện dạy thì học trò mới học được nghề thật, nếu không thì đừng nói là tôi đi nói, dù Cục trưởng có đi nói, họ cũng chưa chắc sẽ nhận, cô cũng nói rồi, trái cây ép quá cũng không ngon, cô bảo vài chục người..."

Phó Cục trưởng Hứa nói đến đây, đột nhiên dừng lại, nhìn Thủy Lang đầy nghi ngờ: "Vài chục người cô nói là... không phải là mấy người dân ở ngõ Bình An đó chứ?"

Thủy Lang nhướng mày, cười gật đầu.

"Không được, họ..." Phó Cục trưởng Hứa lại dừng lại, đột nhiên quay lưng lại, đi qua đi lại.

Thủy Lang cười: "Phó Cục trưởng Hứa, ông cũng thấy khả thi rồi đúng không?"

Phó Cục trưởng Hứa liếc nhìn Thủy Lang, tiếp tục đi qua đi lại mà không nói gì.

"Ngõ Bình An vừa..."

"Cô dừng lại." Phó Cục trưởng Hứa cầm tài liệu trên bàn và tấm chứng chỉ kiến trúc sư: "Chuyện cô nói, tôi đồng ý nhưng cuối cùng vẫn phải có sự phê duyệt của Cục trưởng. Tôi vừa thấy ông ấy trở về rồi, có vấn đề gì, chúng ta trực tiếp đi gặp Cục trưởng, tôi khỏi phải lại truyền đạt nữa."

"Được."



"Vô lý!"

Cục trưởng Chu cởi áo khoác dân sự, đưa cho thư ký, ngồi xuống ghế, cầm tách trà sứ trắng uống vài ngụm nước rồi tiếp tục nói:

"Bỏ qua Sở Xây dựng, cho dù dùng nhóm sửa chữa của sở, vật liệu xây dựng từ đâu ra? Xi măng, cát, gạch, thép, gỗ, cái nào không cần chỉ tiêu? Cô mua cái bánh bao trắng cũng phải dùng phiếu lương thực, đâu phải muốn mua bao nhiêu là mua bấy nhiêu, huống chi là mấy thứ này, ngoài Sở Xây dựng, không có đơn vị nào có thể mua số lượng lớn như vậy."

"Đúng, tôi nói rồi mà, phải đến gặp Cục trưởng." Phó Cục trưởng Hứa chỉ vào Thủy Lang: "Cô bé này thật biết nói chuyện, lần nào tôi cũng bị cô ấy nói cho choáng váng, quên mất chuyện quan trọng như thế!"

Thủy Lang lấy ra một xấp tài liệu: "Sở Quản lý Nhà không phải có những vật liệu xây dựng này sao? Xi măng vữa, ống nước, gỗ, sàn nhà, gạch men, thép, kính, sơn, vật liệu phủ, vôi, amiăng, thậm chí còn có chỉ tiêu cho cửa và cửa sổ hoàn chỉnh."

Cục trưởng Chu kiên nhẫn nói: "Chỉ tiêu này chỉ đủ cho việc bảo trì nhà cửa hàng ngày, ngõ Bình An là một dự án cải tạo toàn bộ khu phố, lấy chỉ tiêu một năm của Sở Quản lý Nhà cũng không đủ dùng."

Thủy Lang gõ ngón tay lên bàn: "Quả thật là một vấn đề khó."

"Sở Xây dựng tôi sẽ đi nói." Cục trưởng Chu nhìn chứng chỉ kiến trúc sư trên bàn, mặt nghiêm lại: "Những người này là đang sống tốt quá rồi, mắt to quá, còn có mấy lão già đó, miệng thì coi thường ngõ Bình An nhưng về sau lại làm những trò sau lưng, thật sự tưởng tôi không biết gì sao? Cô yên tâm thiết kế, đội thi công tôi sẽ lo."
 
Back
Top Bottom