Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 200: Chương 200



Có thể thấy, đường đi ở chỗ này vốn là đường xi măng nhưng không biết vì đã quá cũ hay do trong hẻm có quá nhiều người nên con đường xi măng bị chia năm xẻ bảy, biến thành đường đất.

Khu vực lẽ ra phải trồng cây xanh đã bị các công trình xây dựng trái phép và tư nhân lấn chiếm.

Không biết có cống thoát nước hay không, nhưng vừa nhìn đã biết rằng không có khí gas, không có nhà vệ sinh, không có nước sinh hoạt, nếu không phải trên đường phố có đèn đường, thậm chí còn nghi ngờ là không có cả điện.

Các ngôi nhà gỗ được xây dựng trái phép trên đường Phục Nam chẳng là gì so với những ngôi nhà ở chỗ này.

Đây không gọi là ngõ, đây giống như một khu ổ chuột hơn.

“Tất cả lãnh đạo của Tổng cục đều đã tới.”

Thủy Lang đi theo Lưu Đức Hoa và phó cục trưởng Khâu xuyên qua đám đông, đi về phía trước.

Vừa nhìn rõ đã thấy một nhóm người già và trẻ em đang nằm trên đường, một nhóm người đứng trên tầng hai cạnh sông Tô Châu, mắc kẹt ở ranh giới, cảm xúc kích động, nhìn dáng vẻ giống như sắp sửa nhảy lên bất cứ lúc nào, còn có một nhóm người cầm dao, gào thét, giằng co với đội đăng ký của cục.

Ở tầng dưới có phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa, có người tiến lên nói chuyện với phóng viên, nhưng phóng viên dường như chỉ quan tâm đến tin tức, chạy tới chạy lui, hoàn toàn không để ý tới người yêu cầu bọn họ không chụp ảnh.

Cảnh sát cũng đã đến, một nhóm người lao về phía phóng viên, những người còn lại chậm rãi thuyết phục người già đang nằm trên mặt đất khóc lóc, không dám dùng cưỡng ép.

Phó cục trưởng Hứa đứng phía trước tận tình khuyên bảo: “Chúng tôi vào đăng ký chính là đang nghĩ cho mọi người. Sao có thể làm ầm ĩ như vậy được?”

“Mẹ mày cái thứ thối tha nhà mày!: Thanh niên bị buộc một thùng xăng trên người, giơ một que diêm lên: “Cục quản lý bất động sản các người đều là loại lòng lang dạ sói! Các người chính là muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà!”

“Mặt người dạ thú! Hai mươi năm trước chúng tôi đã từng bị các người lừa rồi!”

“Đều là người Thượng Hải, các người như thế nào, chúng tôi như thế nào? Nhà vệ sinh của các người bị hỏng, lập tức sẽ có rất nhiều người đến xử lý. Nếu nhà vệ sinh công cộng của chúng tôi không khiến người c.h.ế.t đuối thì cũng không có ai sang đây xem một chút!”

“Chúng tôi không cần các người quan tâm, cút đi! Đừng tới đây giả vờ làm người tốt!”

“Chúng tôi quyết định tạm thời không đăng ký nhà của của các người.” Phó cục trưởng Hứa lúc này vẫn còn có thể bình tĩnh thuyết phục: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, đăng ký ở con hẻm phía sau. Tại sao các người lại làm ra những hành vi này? Tại sao lại chặn đường không cho người của chúng tôi đi qua?”

“Cút đi! Đồ lòng dạ thâm độc!”

“Nếu các người còn không đi, tôi sẽ tự thiêu!”

“Nếu các người muốn đi qua chỗ này, tôi sẽ nhảy xuống, ngay trước mặt các người, c.h.ế.t cho các người xem!”

“Các người mở to mắt ra, nhìn xem chúng ta đang sống cuộc sống như thế nào. Các người còn có lương tâm hay không mà đến cướp nhà chúng tôi?”

Một đám người vây quanh khuyên nhủ, Thủy Lang nghe một hồi cũng đã hiểu.

Người dân trong ngõ Bình An không những không muốn người từ cục quản lý bất động sản sản vào mà còn gần như phát điên.

Cho nên, sau khi việc ngăn chặn ngày hôm qua không thể uy h.i.ế.p được cục quản lý bất động sản sản, hôm nay lại trầm trọng hơn, chính là đang ép đội đăng ký toàn khu toàn thành phố lần này phải giải quyết vấn đề khó khăn của bọn họ.

Về phần vấn đề khó khăn là gì, những người này hoàn toàn không đề cập tới, chỉ ở đây la hét đuổi người của cục quản lý bất động sản cút đi, nhưng hết lần này tới lần khác hành vi lại giống như là đang kéo lại, không cho đi

Nhưng cục quản lý bất động sản không thể không rời đi, phía sau ngõ Bình An còn khoảng mười mấy con hẻm.

Chỉ có thể giằng co ở đây.

Đột nhiên, không biết phó cục trưởng Hứa nói đến chuyện gì, chọc cho người đang ôm thùng xăng tức giận, muốn thiêu c.h.ế.t bản thân, anh ta đánh diêm soạt một tiếng, một tay cầm lửa, một tay ôm thùng xăng, thần sắc điên cuồng xông về phía trước, doạ cho phó cục trưởng Hứa và những người khác liên tục lùi lại.

“A! Anh đừng đến đây!”

“Anh bình tĩnh lại! Bỏ xuống! Bỏ diêm xuống!”

“Mau lui lại! Lùi lại phía sau!”

Hiện trường rơi vào hỗn loạn, tất cả mọi người kinh hãi lùi về phía sau.

Thủy Lang cũng không ngoại lệ, luôn đi theo mọi người lùi về phía sau, đột nhiên có người đẩy bị ở phía sau lưng đột nhiên đẩy tới, trong nháy mắt tách ra khỏi đám người, lảo đảo đi về phía trước!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 201: Chương 201



Trên đường, tất cả cán bộ có mặt tại hiện trường đều bị dọa tới thất sắc lùi lại phía sau, những người đến đây xem náo nhiệt quay đầu bỏ chạy, phản ứng hoảng sợ của người lớn khiến trẻ em sợ quá khóc thét lên, tiếng khóc của trẻ em xen lẫn tiếng la hét của những người đồng chí nữ bên trong.

Cảnh sát lao ra khỏi tòa nhà, hô lớn để ngăn chặn tiếng la hét, nhưng cũng không dám bước tới quá nhiều, sợ chọc giận người đàn ông đang cầm diêm và xăng kia.

Giữa những tiếng la hét hỗn loạn còn có những tiếng hò reo cực kỳ phấn khích.

Người già và trẻ em trên mặt đất, người ở tầng hai bị mắc kẹt ở ranh giới muốn nhảy xuống sông tự vẫn đều tự hào rằng phương pháp mà bọn họ nghĩ ra đã dọa được nhóm cán bộ thường ngày vẫn luôn cao ngạo này

Không ai có thể làm gì chống lại bọn họ, mọi người đều sợ bọn họ, hoàn toàn bị thủ đoạn của bọ họ áp chế, không hề có sức chống trả!

“Cút! Cút ra ngoài!”

“Lên đi, lên đi, hù c.h.ế.t bọn họ!”

“Bọn họ không dám động, ha ha ha, bọn họ là một đám hèn nhát!”

Trong lúc tình hình vô cùng căng thẳng, các cán bộ, công an không dám hành động liều lĩnh, những người có mặt sợ hãi đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khí thế của người dân ngõ Bình An tăng vọt tới cực điểm, Thủy Lang cứ như vậy bị đẩy vào giữa.

Bầu không khí hỗn tạp giữa đắc y, sợ hãi, tức giận, thất vọng, reo hò, tất cả đều im bặt, thời gian như dừng lại tại thời khắc này.

Sau khi Thủy Lang loạng choạng đứng vững lại, trước mặt xuất hiện một đôi giày cao su bảo hộ lao động màu xanh dính đầy bùn, thuận theo giày ngước lên nhìn thấy một thùng xăng, một que diêm sắp tàn, sau đó là một khuôn mặt mạch m.á.u căng lên vì phấn khích, sự đắc ý và phấn khích của anh ta như cứng đờ trước sự lao tới đột ngột của cô.

Sau đó, que diêm cháy hết, cháy đến tay người đàn ông, anh ta run rẩy, vứt que diêm đi, người cũng tỉnh táo trở lại, “Soạt”, anh ta lại đốt một que diêm khác.

“A!!!”

Khoảnh khắc que diêm bật sáng, khu vực xung quanh bừng tỉnh, các phụ nữ lại kêu lên sợ hãi!

Bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên kinh hoàng hơn trước đó.

Tất cả mọi người đều cảm thấy một giây sau sẽ chứng kiến thảm kịch xảy ra, cán bộ, công an không còn lùi về phía sau nữa, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên, bởi vì lúc này thật sự có một mạng sống đang nằm ngay trên hỏa tuyến!

Mà người đàn ông cầm bình xăng rõ ràng còn điên cuồng phấn chấn hơn so với trước đó!

Người cầm xăng lại hét lên, giơ que diêm trước mặt Thủy Lang: “Cô muốn làm anh hùng sao? Muốn ngăn cản tôi sao? Đến đây, dám động vào tôi, tôi lập tức nhét diêm vào trong thùng xăng!”

Chu Quang Hách vừa lái xe tới, đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc thét sợ hãi, từ xa đã nhìn thấy một cô bé đứng giữa đường, ngay trước mặt người đàn ông trông có vẻ điên cuồng, giương nanh múa vuốt, anh mở cửa xe, bước xuống, lao thẳng về phía trước.

Khi đến gần hơn, nhìn rõ ràng cô bé là ai, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, trái tim đột nhiên ngừng đập, khoảnh khắc tiếp theo, tiềm năng trong cơ thể anh lập tức được k*ch th*ch, có thể chạy với tốc độ có thể đuổi kịp xe địa hình.

“Đừng! Bỏ qua cho cô ấy đi!”

“Mau chạy đi cô bé!!!”

Đám đông càng la hét, những người ở tầng trên muốn nhảy xuống sông càng hưng phấn, bọn họ vô cùng mong chờ được nhìn thấy cô bé giữa đường sợ hãi đến phát khóc, khóc càng to càng tốt, tốt nhất là sợ đến mức tè ra quần, vừa tè vừa khóc, như vậy mới đạt được hiệu quả g.i.ế.c gà dọa khỉ nhất!

“Sợ à? Ha ha ha ha ha!” Người đàn ông cầm xăng nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Thủy Lang, như thể vừa uống phải trăm cân thuốc k*ch th*ch, m.á.u sôi sùng sục: “Không phải lũ hèn nhát các người muốn làm anh hùng sao? Đến đây! Nào, tôi cho cô một cơ hội, đến đây, chạm vào tôi đi! Ngăn tôi lại đi! Tôi cho cô cơ hội lập công!”

“Bốp!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 202: Chương 202



Một tiếng bạt tai vang lên, một lần nữa khiến bầu không khí hoảng loạn tới cực điểm đột ngột im bặt.

Tiếng gào khóc của đám đông đột nhiên bị cắt đứt, nước mắt vẫn còn chảy dài trên khuôn mặt, miệng há hốc, nhìn tới sững sờ.

Những người ở tầng trên hưng phấn muốn nhảy xuống sông vẫn giơ cao cánh tay phấn khích, vẻ phấn khích trên mặt cũng đông cứng, chỉ là ánh mắt đã trở nên đờ đẫn giống như đám đông tại hiện trường.

Các cán bộ, công an vô thức nín thở, vẻ mặt kinh ngạc.

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều tập trung vào Thủy Lang vừa giáng một bạt tai, người cầm xăng vừa bị tát, toàn thân giống như bị sét đánh, từ đầu đến chân đều cứng ngắc .

Một quảng trường ngoài trời rộng lớn như vậy, không hề có một chút thanh âm nào.

Ngay cả những con bồ câu trắng trên mái nhà và những con chim sẻ trên cây cũng đều đứng yên, không phát ra âm thanh nào.

“Xin lỗi, vừa rồi lúc tôi đang cố gắng thực hiện yêu cầu của anh, đã dùng quá nhiều sức, mang theo một cơn gió thổi tắt que diêm của anh rồi."

Ánh mắt Thủy Lang vô cùng bình tĩnh, giật lấy hộp diêm trong tay người cầm xăng, mở hộp ra, tùy ý cầm lấy mấy que, cọ xát vào lớp vỏ đỏ bên cạnh, “soạt” một tiếng, trong nháy mắt châm lửa đưa tới: “Châm nhiều gấp mấy lần anh, có đủ không?”

Ngọn lửa bốc cháy được cầm ngay phía trên bình xăng, khoảng cách ở giữa không đến vài centimet, chỉ cần tia lửa rơi nhẹ xuống là bình xăng có thể bốc cháy ngay lập tức.

Chu Quang Hách đột nhiên dừng lại, tim đập loạn xạ.

Những người phụ nữ có mặt tại hiện trường sợ hãi đến mức hai mắt biến thành màu đen, choáng váng đến không dám cử động.

Cán bộ, công an, người già, trẻ em nằm dưới đất và người ở tầng hai muốn nhảy xuống sông, từng thớ thịt trên người đều căng cứng đến mức co giật.

Người phóng viên coi tin tức như mạng sống trốn vào góc tường, tay cầm máy ảnh run rẩy dữ dội nhưng không dám nhấn nút chụp nữa, sợ tiếng bấm máy sẽ khiến ngọn lửa bùng cháy, hiện trường sẽ lập tức rơi vào cảnh biển lửa núi xác.

Da đầu của người cầm xăng giống như sắp nổ tung, lông tóc dựng đứng, thùng xăng lắc lư không kiểm soát, hai chân lập tức như nhũn ra,, đầu gối không tự chủ được mà uốn cong.

“Sắp tắt rồi.” Thủy Lang đưa que diêm về phía trước, ngọn lửa cháy đỏ rực, nuốt chửng phần gỗ rất nhanh.

Thấy que diêm cháy tới cong đen, lung lay sắp đổ, người đàn ông cầm xăng lập tức ôm thùng xăng, hai chân run rẩy lùi lại phía sau, giận dữ hét lên một tiếng: “Đừng đến đây!!!”

Đến lượt người già và trẻ em trên mặt đất cũng hét lên kinh hoảng đến cực điểm, khi những người trên mái nhà kịp phản ứng, tất cả đều giống như bị nghẹn họng, sắc mặt sợ hãi, không nhúc nhích.

“Là không đủ, hay là quá nhiều?” Thủy Lang giơ que diêm ném về phía trước.

“A a a a a a a a a!!!!!”

Người nhát gan có mặt tại hiện trường nhìn thấy một ngọn lửa bị ném xuống, không thể chống đỡ nổi, cơ thể đã sắp ngất đi, tầm nhìn tối sầm, ngã gục xuống đất.

Người to gan, bình tĩnh, tất cả trái tim và linh hồn đều bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, mồ hôi rơi như mưa rào, hoàn toàn quên cả hô hấp.

Người đàn ông ôm xăng ngã xuống đất, hét lên, nhìn thấy ngọn lửa rơi vào người, hai chân đạp, hai tay vung loạn xạ, đất dưới m.ô.n.g đã ướt đẫm một mảng, trực tiếp bị dọa sợ đến bài tiết không kiểm soát.

Ánh mắt nhìn Thủy Lang không còn vẻ đắc ý, hưng phấn như lúc trước nữa mà tràn ngập sợ hãi, nỗi sợ hãi gấp trăm lần so với nhìn thấy ma, tất cả chân tay có thể cử động được đều dùng hết sức lực để di chuyển, tránh xa cô.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt.”

Âm thanh đánh diêm liên tục vang lên.

Thủy Lang đi lên trước, dưới tiếng thét chói tai mất lý trí của người ông xăng, cô cầm lấy thùng xăng trên người anh ta, đi về phía người già và đứa trẻ vẫn đang ngồi dưới đất ở phía sau.

Khoảnh khắc cô di chuyển, bọn trẻ sợ hãi đến mức há miệng khóc lớn, trong khi những người già vẫn nằm dưới đất.

Mặc dù trong lòng rất sợ nhưng lại chắc chắn không ai dám động đến bọn họ, ngay cả những cán bộ lớn nhất, khi đối xử với những người già như bọn họ cũng phải cẩn thận, sợ va chạm, xảy ra chuyện nguy hiểm.

Huống chi là một cô bé!

Bọn họ cũng không phải là Lý Đại Đầu, bị cô bé dọa một cái đã bỏ chạy, thậm chí còn tè ra quần!

Dù có cô bé này có to gan đến đâu cũng không dám làm gì bọn họ!

“Soạt!”

Một thùng xăng bị đổ xuống đất.

Đôi mắt của những người lớn tuổi đột nhiên trừng to, kinh ngạc nhìn Thủy Lang, sốc đến quên cả cử động.

Tất cả mọi người ở hiện trưởng đều bị hành động của Thủy Lang làm cho sợ hãi, hoàn toàn quên mất phản ứng.

“Cô muốn làm gì?”

“Ngươi dám đông... động... động thủ với chúng tôi?”

“Cô không dám đâu, động vào một cái, tôi sẽ đến nằm trong nhà cô, cả đời này đều ở trong nhà cô!”

“A! Xăng chảy tới rồi!”

“Cô ấy cầm diêm!”

“Xoẹt.”

Một que diêm lại được thắp lên, ông lão vừa rồi vẫn còn mạnh miệng trong nháy mắt sợ đến dựng tóc gáy, muốn mở miệng uy h**p, lại phát hiện Thủy Lang căn bản không cho bọn họ cơ hội, trực tiếp ném cây diêm lên mặt đất.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 203: Chương 203



“Phụt...”

Một que diêm rơi xuống đất, ngọn lửa lập tức đốt cháy xăng trên mặt đất, thế lửa dữ dội đuổi theo hướng những người già.

“A a a!!! Tên điên!”

“A a a a! Cháy tới chỗ tôi rồi!”

Tất cả mọi người ở hiện trường đề không ngờ rằng Thủy Lang sẽ làm như vậy, dù là cán bộ, lãnh đạo hay công an, lúc này đều sợ hãi, bị dọa tới đầu óc trống rỗng, trong đầu lập tức vang lên: “Xong đời rồi!”

Xảy ra chuyện lớn rồi!

“Cứu hỏa!!!”

“Cứu người!!!”

Cán bộ công an và những người chứng kiến ở hiện trường kịp lấy lại phản ứng, tất cả đều lao về phía đám cháy, xách theo chậu, xô, thùng rác, bồn hoa, thậm chí cả bình giữ nhiệt lao ra sông Tô Châu đổ đầy nước để dập lửa.

Khi đó những người có mặt tại hiện trường mới thực sự cảm nhận được, thế nào mới là hỗn loạn thực sự, la khóc, tiếng thét chói tai, tiếng hò hét ồn ào, mọi người đều sợ hãi đến tê cả da đầu.

Trong lúc hỗn loạn, Thủy Lang, người gây ra hỗn loạn, đợi lửa được dập tắt xong, đi ngang qua con đường đen nhánh, đi đến một nhóm người già lúc nãy còn nằm chặn đường trên mặt đất, bây giờ đã ngồi liệt trên mặt đất, chưa tỉnh hồn.

Mấy người già ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Lang, lập tức run lên vì sợ hãi, ai nấy đứng bật dậy chạy về phía sau, chạy đến nơi cảm thấy an toàn, bọn họ nhìn Thủy Lang với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ: “Cô còn muốn làm gì?”

Trước đây bọn họ ỷ vào bản thân lớn tuổi, không ai dám đụng vào, bây giờ tất cả đều bị Thủy Lang dọa sợ cho không còn chút sức lực, không thể ép ra được một chút nào.

Cô bé này chính là người điên!

Tên điên!!!

Ngay khoảnh khắc que diêm được ném xuống, những người già nằm trên mặt đất rên hừ hè này đã bắt đầu chạy nhanh hơn cả thỏ, Thủy Lang nhìn quanh đánh giá một vòng, chắc chắn rằng không có ai bị làm sao, cô hất cằm nhìn về phía cổng lớn ngõ Bình An, “Tôi muốn vào, các người còn cản nữa không?”

Mấy người gia nghe xong lập tức lùi lại phía sau, nuốt nước bọt, kinh hồn táng đởm nhìn Thủy Lang:

“Cô vào đi, không có ai ngăn cản cô đâu!”

“Tôi, chúng tôi không có ngăn cản cô, cô thích đi đâu thì đi!”

Thủy Lang chỉ vào phù hiệu trên quần áo của mình: “Tôi là nhân viên cục quản lý bất động sản, cũng không ngăn cản chứ?”

“Chẳng cần biết cô là ai, cô... cô... cô đi nhanh lên!”

“Cô đi vào đi, đi vào đi, nhanh đi, đừng đến bên chỗ chúng tôi là được!”

“Cô đừng đến đây, đừng có lại đến đây! Tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra một chút!!!”

Mấy người già đều tránh né Thủy Lang, không dám tiến lên một bước ngăn cản cô, thậm chí không dám đứng yên tại chỗ, Thủy Lang dừng lại, bọn họ vẫn không ngừng lùi về phía sau, hơn nữa còn không dám đứng túm tụm một chỗ.

Trước kia bọn họ thường tụ tập thành một nhóm, người này hù dọa người khác, nhóm này hù dọa nhóm khác.

Trước mặt kẻ điên nhỏ này, nếu bọn họ cứ dính vào nhau, sẽ chỉ có toàn đoàn bị tiêu diệt!

Thủy Lang không nhìn bọn họ nữa, đi về phía ngõ Bình An.

Trên nóc lầu hai, một đám người ban nãy muốn nhảy xuống sông nhận ra Thủy Lang đang tiến về phía mình, bọn họ lập tức bị dọa sợ tới run rẩy nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Muốn nhảy xuống sông à?”

Thủy Lang đi từ cầu thang lên mái nhà nhà.

Chu Quang Hách theo sát phía sau.

"Cô, cô, cô muốn làm gì?!”

“Nếu cô đến đây, nếu cô cử động một cái, chúng tôi sẽ nhảy xuống!”

“Tôi nhảy đây! Nếu cô lại đến đây, tôi sẽ nhảy thật đấy!”

“Không phải nói tiến một bước tới ngõ Bình An sẽ nhảy sao?" Thủy Lang từng bước một đi về phía trước, "Tôi chỉ cách các người nhiều nhất còn có ba bước, trước khi tới nơi, chân vẫn chưa nâng lên...”

Hoàn toàn không cần bước ba bước, lời nói chỉ dừng lại ở đây, đám thanh niên đã “Vù” một tiếng rụt chân lại, từ đài cao bên cạnh mái nhà nhảy xuống, ngoan ngoãn đứng đấy xếp hàng.

Ai dám chống lại cô?

Lý Đại Đầu vẫn đang tè ra quần trên đường, sợ hãi tới run rẩy.

Đội ngũ già trẻ chiêu bài chiến lực lớn nhất ở ngõ Bình An đã bị dọa sợ đến mức phải cách xa cánh cổng ngõ Bình An tới mười mét, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn thấy lão tổ tông bò ra từ trong mộ, hận không thể lạy một cái, cầu xin cô đi nhanh lên.

Nếu bọn họ không xuống, không cần nghi ngờ, chắc chắn cô sẽ một cước đạp bọn họ bay xuống sông!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 204: Chương 204



Thủy Lang đi đến khán đài phụ ở tầng trên cùng, nhìn hàng trăm khuôn mặt đờ đẫn phía dưới, nhìn chằm chằm vào vòng tròn vừa bị đẩy ra, ở trên cao nhìn xuống một lúc: “Phó cục trưởng Hứa, phó cục trưởng Khâu, mọi người có thể đi vào rồi.”

Phó cục trưởng Hứa: “!!!”

“hó cục trưởng Khâu: “!!!”

Lãnh đạo Tổng cục đi tới, ánh mắt tán thưởng: “Vị dũng sĩ này là người trong cục các anh à?”

Phó cục trưởng Hứa/ Phó cục trưởng Khâu vẫn còn nguyên vẻ sững sờ trong cơn hoảng sợ, trong sững sờ còn mang theo tự hào, trong tự hào mang theo phấn khích: “Đúng vậy! Cô ấy là người trong cục chúng tôi!”

Lãnh đạo Tổng cục nâng hai tay lên, vỗ tay.

“Bốp bốp bốp bốp...”

Hiện trường trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay như sấm, người nhát gan, kẻ dũng cảm, người trong lòng còn chưa bình tĩnh lại đều giơ tay lên vỗ tay.

Có Thủy Lang ở đây, người trong ngõ Bình An đều trở nên thành thật, mối nguy ban đầu đã hoàn toàn được giải quyết.

Mặc dù quá trình này rất ly kỳ và nguy hiểm, suýt chút nữa đem trái tim mọi người nhảy ra ngoài.

Nhưng mọi người phát hiện ở hiện trường, ngoại trừ nước tiểu ra, không có ai bị một chút tổn thương nào, cũng không có ai chảy ra một giọt máu, bọn họ liền hiểu ra, Thủy Lang đã nắm chắc, có lý trí, hoàn toàn không phải làm loạn, lập tức trong lòng dâng lên sự ngưỡng mộ.

“Lão Hứa, mắt nhìn của ông quả thực rất chính xác.”

Một khung cảnh hỗn loạn và đáng sợ như vậy, có rất nhiều người giống như điên cuồng muốn tìm cái chết, các cán bộ, công an đều bị thao túng, không dám hành động liều lĩnh, đổi lại là ai đi vào đó cũng đều sợ c.h.ế.t khiếp.

Phó cục trưởng Khâu đảm nhận vai trò của mình trong giây lát, khi lần đầu tiên đối mặt với người đàn ông cầm xăng, trái tim lập tức bất giác bắt đầu run lên.

Làm sao có thể không khâm phục, ngưỡng mộ sự dũng cảm, bình tĩnh trước khủng hoảng và khả năng xử lý khủng hoảng của Thủy Lang.

Nhìn thấy vẻ mặt kính phục của phó cục trưởng Khâu, đôi tay vốn đã vỗ rất mệt mỏi của phó cục trưởng Hứa lại càng trở nên hưng phấn, tiếng vỗ phát ra âm thanh “bốp bốp”, nhìn Thủy Lang đứng trên cao, ông ấy suýt chút nước nước mắt tuôn đầy mặt.

Ông ấy quả nhiên không nhìn nhầm người!

Hôm nay mới ngày đầu tiên đi làm, cô còn chưa thể hiện ra năng lực thực sự của mình, ngay trong một trường hợp quan trọng như vậy, trước mặt rất nhiều người, trước mặt rất nhiều lãnh đạo của tổng cục, cô đã lập công cho cục!

“Thủy Lang, mau xuống đi, cẩn thận một chút, đừng để bị ngã!”

Thủy Lang quay người nhìn Chu Quang Hách, trong mắt anh tràn đầy lo lắng, nhếch môi nói: “Đi xuống đi.”

Chu Quang Hách gật đầu, nhưng cũng không rời đi, đứng đợi cho đến khi Thủy Lang đi tới mới đi theo phía sau, bảo vệ cô xuống dưới.

Đi được nửa cầu thang, bốn phía bị che chắn, tầm nhìn bị che khuất, ở nơi không ai có thể nhìn thấy, sau lưng cô chợt bị bao bọc lấy, một nhịp tim mạnh mẽ xuyên qua cơ thể cô, trong giây phút này, hai trái tim dường như gắn liền với nhau, nhưng chỉ trong giây phút này, rất nhanh đã buông ra.

“Không sao đâu, đừng lo lắng.”

“Ừ.”

Thủy Lang vừa bước ra khỏi ngõ Bình An, tiếng vỗ tay vừa dứt lại vang lên.

“Đồng chí Thủy Lang, hôm nay thật sự là may mắn có đồng chí ở đây.” Phó cục trưởng Khâu ánh mắt nhẹ nhõm nhìn Thủy Lang, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: “Nếu không có đồng chí, tới bây giờ chúng ta vẫn còn phải giằng co, không, không biết còn phải giằng co bao nhiêu ngày, may mắn là cô đã đi theo tới đây.”

Phó cục trưởng Hứa ở bên cạnh cười tươi như hoa.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 205: Chương 205



Lưu Đức Hoa giơ ngón tay cái lên với Thủy Lang.

Ánh mắt Lâm Hậu Bân phức tạp, trên mặt vẫn còn sót lại vẻ hoảng sợ, anh ta còn tưởng rằng người mới tới này là ỷ vào xuất thân quan hệ của mình, về kiêu ngạo với anh ta như vậy, nhưng không ngờ bản chất bẩn sinh của cô đã ngang tàng như vậy, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy may mắn, may mắn là sáng nay anh ta đã không làm gì quá đáng.

Tiểu Khả Mai thất thần đờ đẫn, sợ hãi đến mức không kịp phản ứng, vô thức giơ ngón tay cái lên.

“Phó cục trưởng Khâu, chúng tôi sẽ đưa những kẻ cầm đầu gây rối ngày hôm nay về đồn.” Chu Quang Hách nhìn về phía phó cục trưởng Hứa: “Chúng tôi cũng cần một số người ở Cục quản lý Bất động sản ở đây hợp tác với chúng tôi để hiểu rõ tình hình cụ thể. Ngoài ra, chuyện của Ô Thiện Bình hai ngày trước đã có nhân chứng mới, cần Thủy Lang phải qua đói phối hợp điều tra.”

“Được, được, vậy tôi qua đó trước. Phó cục trưởng Khâu, ông ở lại xử lý sự việc.” Phó cục trưởng Hứa gật đầu: “Thủy Lang, vậy cô đừng về cục nữa, chúng ta cùng đi tới đồn công an”

Thủy Lang nhìn chằm chằm người đứng sau phó cục trưởng Hứa vài giây, sau đó xoay người rời đi.

“Lý Hoa, anh lái xe.”

“A! Nhưng đội trưởng Chu, tôi mới học cách đây không lâu, lái xe cũng chưa nhiều.”

Chu Quang Hách trực tiếp ném chìa khóa cho anh ta, mở cửa hàng ghế sau, để Thủy Lang ngồi vào, sau đó anh cũng theo vào ngồi ở ghế sau.

Khi xe bắt đầu chạy, Thủy Lang nghiêng đầu nhìn anh giống như không dám hít thở, đặt tay lên đầu gối anh, vỗ nhẹ hai cái.

Vừa định rút về thì đã bị nắm lấy, siết chặt khiến cô cảm thấy đau.

Nhưng lại không kêu lên được.

Một lát sau, anh vẫn không buông ra mà chỉ dời tay vào giữa, tay của hai người vừa vặn giấu ở ghế lái phía sau.

Lý Hoa ở phía trước đột nhiên kêu lên: “Chị dâu, chị thật sự là quá tài giỏi, chị dọa chúng tôi đều sợ tới choáng váng. À không phải, chị dọa đội trưởng Chu phát điên rồi. Đây là lần đầu tiên tôi biết người ta có thể chạy nhanh như vậy, mấy chiếc xe máy đều đuổi theo không kịp, cũng may là chị không sao.”

Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách, phát hiện sắc mặt của anh vẫn như bình thường, chỉ có điều đôi môi nhìn thiếu một chút huyết sắc, lòng bàn tay nóng bừng: “Trong lòng tôi có chút đoán được suy nghĩ thực sự của những người kia.”

“Cảm xúc của con người không ngừng thay đổi, nhất là những người dường như có vấn đề tinh thần nghiêm trọng. Cảm xúc của bọn họ có thể thay đổi trong nháy mắt, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ xong đời. Chị dâu, lần sau chị không thể làm như vậy được.” Vẻ mặt Lý Hoa vô cùng sợ hãi: “Chị đây là đang muốn g.i.ế.c đội trưởng Chu, anh ấy sợ muốn chết.”

Thủy Lang cúi đầu nhìn mu bàn tay của anh nổi gân xanh, cô đưa tay còn lại sờ những đường gân đó nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm mà.”

Chủ nhân của bàn tay đột nhiên mỉm cười, bàn tay đang nắm không còn căng thẳng nữa, những đường gân dưới đầu ngón tay cũng từ từ giãn ra.

“Mẹ và anh trai của Ô Thiện Bình hiện đang ở trong đồn.” Chu Quang Hách báo trước tình hình cụ thể:“Bọn họ đã bị giam ba ngày, Ô Thiện Bình sống c.h.ế.t nói mình không quan hệ nam nữ bừa bãi, Ô Thiện Thành mang giấy đăng ký kết hôn tới, từ đó chứng minh, chủ nhân gian phòng bên trong căn nhà gỗ là ông ta ở.”

Thủy Lang ngẩng đầu lên: “Giả mạo giấy chứng nhận sao?”

“Vấn đề này rất nghiêm trọng, nhưng trước mắt trong luật vẫn chưa có tội danh này. Ngay cả đơn vị bên anh cũng là lần đầu tiên gặp phải loại vụ án này, vẫn cần tiếp tục điều tra các tài liệu giả mạo của Thân Tú Vân, đã từng sử dụng trong những trường hợp nào, mới có thể đưa ra tội danh cuối cùng.” Chu Quang Hách cau mày: “Tuy nhiên, bên chỗ Ban Thanh niên trí thức đã xác nhận, năm đó Thân Tú Vân thực sự đã lấy danh nghĩa người nhà để ép em bị đưa về nông thôn, Ô Lâm Lâm được tránh thoát, bây giờ Ô Lâm Lâm sẽ bị cưỡng chế đưa về nông thôn.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 206: Chương 206



Thủy Lang lắc lư theo những sự xốc nảy của xe, lặng lẽ suy nghĩ.

Làm giả giấy chứng nhận quả thực là điều không ai dám làm trong thời đại này, sau khi nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học và cải cách mở cửa, rất nhiều luật pháp của đất nước mới dần được hoàn thiện trong bối cảnh an sinh xã hội hỗn loạn.

“Nếu có người bảo đảm, có phải là không thể bắt giữ Thân Tú Vân được phải không?”

Chu Quang Hách lắc đầu: “sẽ không đâu, em ở cục quản lý bất động sản làm ầm ĩ rất lớn, cùng ngày anh đã trực tiếp báo cáo chuyện này lên tổng cục, trước mắt, sẽ không có người nào dám tới bảo đảm đâu.”

Thủy Lang nghĩ tới Trâu gia, cũng nghĩ đến chợ đen.

Mấy năm gần đây Thân Tú Vân đều dựa vào thị trường chợ đen, không thể không có mấy người thân tín,

Những người giúp bà ta năm đó cũng không biết bây giờ đã leo lên chức vụ gì, một khi điều tra đến, không biết là sẽ trốn tránh trách nhiệm hay ra sức bảo vệ bà ta.

“Ô Thiện Thành đã cố gắng hết sức để bảo vệ Ô Thiện Bình, ông ta không bị buộc tội quan hệ nam nữ bừa bãi, chưa ly hôn cũng chưa tái hôn.” Chu Quang Hách lo lắng nhìn Thủy Lang, biết suy nghĩ của cô, không thể nào chia nhà và tài sản cho bố mình được: “Có lẽ ông ta nhất định phải đạt được.”

Thủy Lang cười nhẹ: “Em đang đợi ông ấy ra ngoài, dắt chó đi dạo, sẽ rất vui vẻ.”

Nhìn thấy sự tự tin trên khuôn mặt cô, Chu Quang Hách nở nụ cười: “Mẹ ông ta không phải người lương thiện, mặc dù Ô Thiện Bình có thể ra ngoài nhưng Ô Nguyên Diệp lại có ý đồ g.i.ế.c người, chỉ cần em không chịu hoà giải, anh ta chắc chắn sẽ phải ăn cơm tù vài năm.”

Xe đã tiến vào sân của đồn công an Phục Mậu, Thủy Lang trực tiếp mở cửa xe, xuống xe đóng sầm cửa xe lại, sải bước đi về phía đại sảnh, dùng hành động trả lời anh.“Chị dâu dáng dấp giống Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, tính cách lợi hại gấp mười lần Vương Hỷ Phượng! Thật sự không nhìn ra.” Lý Hoa ghé vào trên cửa sổ xe, liên tục tặc lưỡi.

Chu Quang Hách nghe xong, khóe miệng nhếch lên, nhìn theo bóng lưng thanh tú mà hiên ngang của cô bé: “Cô ấy là Thủy Lang.”

“Lang Nhi!”

Vừa bước vào đại sảnh, một lão phu nhân hai mắt đã đẫm lệ, dáng vẻ chạy tới giống như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn được thoát ra, chạy về phía Đường Tăng.

Ngoại trừ lớn tuổi, không thể nhảy lên ba bước giống như một con khỉ.

Thủy Lang dừng chân lại, đứng trước mặt lão phu nhân.

“Cháu chính là Lang Nhi!" Lão phu nhân nắm lấy tay cô, trìu mến kêu lên: “Cháu thật sự là Lang Nhi của bà!”

Thủy Lang rút tay lại: “Lão phu nhân, bà nhận nhầm người rồi.”

Lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn một hũ nước mắt lớn, chỉ chờ Thủy Lang gật đầu, gọi một tiếng bà nội thì sẽ lập tức dâng trào, hoàn toàn không ngờ Thủy Lang lại đột nhiên phản ứng như vậy, nước mắt lập tức nghẹn lại đến nỗi tức n.g.ự.c khó thở, không thể khóc tiếp được nữa.

“Cháu là Thủy Lang?”

Một giọng nói ngập ngừng khác vang lên.

Thủy Lang nhìn sang, thấy một người đàn ông nhìn giống hệt Ô Thiện Bình, có khí chất của phần tử trí thức.

Nhưng không phải là những trí thức bị đàn áp của thời đại này, mà giống như các vị giáo sư đại học của mấy chục năm sau, mặc quần áo thanh lịch, áo sơ mi xám, quần tây xám, tất cả đều được ủi phẳng phiu không một nếp gấp.

Thoạt nhìn, còn tưởng chính là Ô Thiện Bình.

Ô Thiện Bình cũng có khí chất phần tử trí thức , điều kiện tiên quyết là ông ta có thể kiềm chế, một khi không thể kiềm chế được cảm xúc, lộ ra bản chất bên trong, hai người sẽ khác nhau.

Đôi mắt Ô Thiện Thành ươn ướt: “Cháu và mẹ cháu thật sự là giống hệt nhau.”

Thủy Lang thản nhiên nói: “Ông và anh trai ông, dáng dấp cũng giống hệt nhau.”

Đồng tử của Ô Thiện Thành lập tức khẽ run lên: “Cháu...”

“Lang Nhi!” Lão phu nhân lại lao tới, muốn ôm lấy Thủy Lang.

Thủy Lang tránh sang một bên, lão phu nhân lập tức lao ra ngoài, nếu không phải Chu Quang Hách đi tới đỡ kịp thì bà ấy đã té sấp mặt rồi.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 207: Chương 207



Lão phu nhân quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nhìn Thủy Lang: “Lang Nhi, khi còn nhỏ cháu thân thiết với bà nội nhất. Bây giờ con thấy bà nội cũng không cần nữa phải không?"

Thủy Lang đi đến một cái ghế dài gần đó, ngồi xuống: “Vậy phải xem hôm nay bà tới làm gì đã.”

Lão phu nhân nghe xong, cảm thấy có hy vọng, nước mắt bỗng nhiên lóe ánh sáng, đi tới ngồi ở bên cạnh Thủy Lang: “Bà nội nghe nói cháu đã trở về, chính là tới thăm cháu. Lang Nhi, cháu trở về là tốt rồi. Những năm này cháu đã phải chịu khổ nhiều rồi, cuối cùng cũng đã vượt qua được, gia đình chúng ta cũng coi như đã được đoàn tụ.”

“Chịu khổ sao?” Thủy Lang xoa đầu: “Lần này trở về so với lúc còn nhỏ còn khổ hơn. Ô Nguyên Diệp thế mà còn muốn g.i.ế.c cháu, đến bây giờ cháu còn chưa hoàn hồn đâu.”

Những lời thoại của lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn vẫn còn ở trong bụng, chưa kịp ra đến cổ họng đã bị Thủy Lang cướp mất, hồi lâu không nói nên lời: “Sao có thể như vậy? Đó chỉ là đùa giỡn, hai cháu là người thân m.á.u mủ mà.”

Thủy Lang đột nhiên nhặt một bình cứu hỏa màu đỏ trên tường đập về phía đầu lão phu nhân.

Trong nháy mắt Ô Thiện Thành lao tới bảo vệ đầu của mẹ mình, sắc mặt đại biến, trừng mắt nhìn Thủy Lang: “Cháu điên rồi sao?”

Lão phu nhân sợ đến cả người mềm nhũn, ngón tay run rẩy chỉ vào Thủy Lang: “Cháu, cháu muốn làm gì?”

“Chúng ta là người thân m.á.u mủ, bà sợ cái gì? Chỉ là đùa giỡn thôi.” Thủy Lang cầm bình cứu hỏa: “Cháu cũng không phải là Ô Nguyên Diệp, đập thẳng cái này lên đầu bà, ước gì có thể đập c.h.ế.t được bà.”

“Cháu!”

Lão phu nhân chỉ vào Thủy Lang, tức giận tới bờ môi run run.

“Sao cháu có thể biến thành bộ dạng này?” Ô Thiện Thành tỏ vẻ đau lòng nhìn Thủy Lang: “Nếu mẹ con vẫn còn sống, nhìn thấy con cư xử thô lỗ như vậy thì sẽ rất đau lòng!”

Thủy Lang cười lạnh một tiếng: “Đồ khốn kiếp nhà ông, cũng xứng đáng nhắc tới bà ấy sao?”

“Cháu!” Đồng tử Ô Thiện Thành run rẩy, nhìn khuôn mặt giống người mà ông ta cả đời không quên kia, ông ta rốt cuộc không đành lòng chỉ trích.

“Mẹ.”

Đột nhiên, Ô Thiện Bình hốc hác đến hai mắt biến thành màu xanh đen, râu ria xồm xoàm bước ra ngoài.

Lão phu nhân vội vàng ngẩng đầu, khóc đến cảm giác càng chân thành hơn, lao tới: “Bình Nhi, sao con lại bị hủy hoại thành ra như vậy?”

Ô Thiện Bình gặp được mẹ mình, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy Thủy Lang, lập tức nổi giận nói: “Con nha đầu ác độc này! Thế mà lại tống em trai mày vào tù!”

“Em trai?” Thủy Lang ngước mắt lên: “Không phải ông chỉ có một đứa con gái là tôi sao? Tôi lấy em trai ở đâu ra vậy?”

Khí thế của Ô Thiện Bình cứng đờ, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.

“Em họ cũng là em trai của cháu mà!” Lão phu nhân vịn tay con trai lớn, quay người lại, nhìn thấy một đám người đang đi vào, trong đó có rất nhiều người nhìn rất quen mắt.

Những người này là đồng nghiệp của con trai lớn của bà ấy!

Nghĩ đến Thủy Lang cũng làm việc ở cục quản lý bất động sản, lão phu nhân lập tức khóc thành tiếng: “Nhà họ Ô chúng ta chỉ có một đứa cháu trai, cháu cứ cắn chặt không buông như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao?”

Thủy Lang nhìn một đám đồng nghiệp đã dừng bước chân lại: “Nhà họ Ô của các người đoạn tử tuyệt tôn thì liên quan gì đến Thủy gia của cháu?”

“Cháu!” Lão phu nhân nhận ra cô cháu gái này thật sự đã khác trước kia: “Sao cháu có thể trở nên m.á.u lạnh như vậy” Cho dù cháu không mang họ Ô, nhưng trong người vẫn mang dòng m.á.u nhà họ Ô. Sau này cháu gả vào nhà người khác, có Ô Nguyên Diệp ở đây, mới có anh em chống lưng, cháu vô tình, tàn nhẫn như vậy, không sợ sau này không có chỗ nương tựa sao?”

“Gả vào nhà người khác?” Thủy Lãng liếc nhìn Chu Quang Hách: “Cháu tìm người ở rể, không gả vào nhà người khác cũng không sao.”

“Tìm người ở rể?” Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi: “Làm sao có thể?”

Thủy Lang giả vờ nghi hoặc: “Sao lại không thể? Không phải con trai lớn của bà cũng là mẹ cháu tìm về ở rễ sao, tại sao cháu lại không thể?”

Tất cả người trong cục quản lý bất động sản đều kinh ngạc nhìn Ô Thiện Bình, bây giờ bọn họ mới biết chủ nhiệm Ô là đi ở rể.

Sắc mặt Ô Thiện Bình tái nhợt, nửa đời trước ông ta luôn vì chuyện này mà không thể ngóc đầu lên được, đã giữ bí mật nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị vạch trần trong hoàn cảnh như vậy!

Thủy Lang đột nhiên lại nói: “Nếu cháu nhớ không nhầm, còn là ưỡn ngực, tranh cướp giành giật, chủ động đi đến.”

Ô Thiện Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thủy Lang, vô thức thốt lên: “Sao mày lại biết””
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 208: Chương 208



Tới Thuỷ Mộ Hàm cũng không biết chuyện này!

Lão phu nhân và Ô Thiện Thành cũng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Thủy Lang, người phía sau ngoài kinh hãi, trong mắt còn có một chút hy vọng.

Người trong cục quản lý bất động sản lập tức ngửi thấy mùi bát quái, không ngờ rằng trong chuyện này lại còn có thể có gì đó, lập tức khơi dậy sự quan tâm của mọi người.

Ô Thiện Thành tiến về phía trước hai bước, tay run run nói: “Cháu, có phải cháu biết gì không, cháu nghe ai nói chuyện này?”

“Dù sao cháu cũng không thể tìm người ở rể! Bà không đồng ý!” Lão phu nhân lên tiếng, chuyển hướng sự chú ý của mọi người: “Lang Nhi, bà nội làm là vì muốn tốt cho cháu, tài sản sẽ sớm được trả về, cháu có nhiều tiền như vậy, một người đàn ông trưởng thành, có thể vào nhà cháu ở rể, ngoài trừ để mắt đến tài sản của cháu, không có mấy phần thật lòng, đến lúc đó, cháu bị lừa sạch tiền chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng cháu c.h.ế.t thế nào cũng không biết...”

Lão phu nhân nói được nửa chừng, nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình càng lúc càng không đúng, hai người con trai cũng bị mọi người nhìn mà cúi gằm mặt, sắc mặt nhất thời tái nhợt, lúc này mới ý thức được bản thân chột dạ nói sang chuyện khác, lại nói đến chuyện không nên nói, lập tức chống chế: “Người giống như bố cháu không được mấy người đâu.”

Vừa dứt lời, lại phát hiện ánh mắt của mọi người càng trở nên quái dị hơn, còn có một vài người giống như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, khinh thường nhìn bà ta và hai đứa con trai.

Lão phu nhân: “!”

Đó không phải là ý của bà ta!

“Quả nhiên.” Thủy Lang nhìn Ô Thiện Bình: “Bà thật sự là người hiểu chuyện, bà tuyệt đối không thể để cháu gái mình trải qua những chuyện con trai đã làm với con dâu, bây giờ cháu đã tin tưởng bà là muốn tốt cho cháu rồi.”

Lão phu nhân hết đường chối cãi, mặt mũi đỏ bừng, vốn dĩ muốn hủy hoại thanh danh của Thủy Lang trước mặt đồng nghiệp ở cục quản lý bất động sản, nắm lấy cô trong tau, khiến cho cô không thể hé miệng được, bỏ qua cho Nguyên Diệp, kết quả không ngờ lại hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của con trai lớn!

“Mày đừng nói nhảm!”

Ô Thiện Bình tức giận suýt chút nữa mất nửa cái mạng, ông ta còn chờ để đi văn phòng đăng ký căn nhà gỗ, chỉ vừa mới thoát khỏi tội danh quan hệ nam nữ bừa bãi, bây giờ lại bị quy chụp tội danh tới ở rể để chiếm đoạt tài sản của vợ trước, nếu ông ta còn đi đăng ký, không hải đã khẳng định tội danh này rồi sao?

“Bố!”

Giọng nói yếu ớt của Ô Lâm Lâm đột nhiên vang lên.

Thủy Lang quay đầu, nhìn khuôn mặt hốc hác đã được giáo dục tư tưởng mấy ngày của cô ta, hỏi: “Cô gọi ai ở đây vậy?”

Ô Lâm Lâm dừng bước chân lại, nhìn Ô Thiện Bình, lại nhìn Ô Thiện Thành, rồi nhìn ánh mắt sáng ngời của đồng nghiệp ở cục quản lý bất động sản, cuối cùng nhìn về phía Ô Thiện Thành: “Bố, bố đến rồi.”

Ô Thiện Thành nghe xong không những không vui vẻ chút nào mà sắc mặt cũng tối sầm lại, tuy nhiên nhìn ánh mắt cảnh cáo của mẹ, từ khóe miệng ông ta phát ra một tiếng “Ừ”.

Ô Thiện Bình suýt chút nữa nghiến gãy hàm răng, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy con mình gọi người khác là bố, nghĩ đến sau này, ở trước mặt người ngoài, cả hai đứa trẻ đều không thể gọi ông ta một tiếng bố, sắc mặt lập tức xanh xám.

Cùng lúc đó, ông ta nghĩ đến người vợ lần này đã hy sinh vì mình.

Vợ sẽ phải vào tù vì mình, còn hai đứa con cũng vì mình mà phải gọi người khác là bố.

Đã như vậy rồi, còn cần thanh danh làm gì?

Buổi chiều, không, bây giờ ông ta lập tức đi đăng ký!

Đột nhiên nghĩ đến một đứa con khác, Ô Thiện Bình lấy lại lý trí, nhìn về phía Thủy Lang: “Bây giờ bố đã đủ tư cách để đăng ký một nửa tài sản, con có biết không?”

Thủy Lang không gật đầu cũng không lắc đầu: “Vậy thì sao?”

“Nhà họ Ô chúng ta chỉ có một người cháu trai.” Ô Thiện Bình hít sâu một hơi: “Nguyên Diệp chính là mạng sống của bà nội con. Chỉ cần con đi nói với công an một tiếng, đây không phải là cố ý g.i.ế.c người, chỉ là đùa giỡn, thả thằng bé ra ngoài, bố có thể không đi đăng ký nữa, tất cả tài sản đều là của con.”

Nói xong, Ô Thiện Bình lại cảm thấy mình thật là nhanh trí, bằng cách này, ông ta không những thoát khỏi tội danh âm mưu chiếm đoạt tài sản của vợ mà còn mang lại có tiếng là hiếu thảo.

Hơn nữa, nếu Thủy Lang đồng ý, cô sẽ bị mang tiếng là kẻ m.á.u lạnh, vì tiền không nhận người thân, nếu cô không đồng ý, vậy thì càng tốt.

Khóe miệng Thủy Lang cong lên: “Tôi không thể bỏ qua cho người muốn g.i.ế.c tôi.”

“Con bé độc ác nhẫn tâm này!”

Ánh mắt lão phu nhân tối sầm lại, sắp ngất đi, Ô Thiện Thành vội vàng bước tới ôm lấy mẹ.

Trong mắt Ô Thiện Bình xuất hiện ý cười, nhưng trên mặt lại không lộ ra: “Bố vốn không có ý định đi đăng ký, đây là con ép bố làm việc này, con không nhận người thân, bố cũng sẽ không để con đạt được mục đích. Bố sẽ đăng ký với cục quản lý bất động sản ngay bây giờ!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 209: Chương 209



Lão phu nhân đã tỉnh táo trở lại, nắm lấy tay con trai lớn: “Mẹ đi cùng con!”

“Con cũng đi!” Ô Lâm Lâm muốn tận mắt nhìn thấy Thủy Lang phải chịu đả kích, cũng tận mắt nhìn thấy đăng ký thành công.

Vì phần tài sản này mà cuộc sống của Ô Lâm Lâm đã thay đổi rất nhiều, không thể gọi bồ ruột là bố được nữa, phải gọi người khác là bố.

Mẹ ruột hy sinh phải ngồi tù.

Em trai ruột cũng bị nhốt trong nhà tù.

Trâu Khải hoàn toàn không để ý tới cô ta.

Hiện tại, chỉ khi có được một căn nhà và một khoản tiền lớn, mới có thể xoa dịu cơn giận của Trâu gia, cứu vãn cuộc hôn nhân của cô ta và Trâu Khải.

Chỉ có như vậy, mới có thể dùng tới các mối quan hệ, cứu mẹ cô ta ra, để cô ta khỏi phải bị cưỡng chế xuống nông thôn.

Nếu như không có tiền thì tất cả coi như xong!

Cũng may, không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù Thủy Lang có dùng thủ đoạn gì, thì cũng không thể ngăn được bố mình, một nửa số tài sản này, bọn họ đã nắm chắc trong tay.

“Đại ca!”

Thân Tú Vân bị công an đưa đến phòng thẩm vấn, vừa nhìn thấy Ô Thiện Bình, lập tức rưng rưng nước mắt hét lên: “Tôi và Nguyên Điệp đều đang đợi ông.”

Ô Thiện Bình ánh mắt đau lòng nhìn người phụ nữ đã hy sinh vì mình, mạnh mẽ gật đầu một cái.

Hai người rất hiểu ý nhàu, Thân Tú Vân cũng hiểu ý của chồng mình, đây chính là đang nói cho bà ta biết, ông ta sẽ không từ bỏ bà, tuyệt đối sẽ không để sự hy sinh của bà ta trở nên vô ích, sau khi lấy được tài sản, sẽ đưa bà ta ra ngoài, sống những ngày tháng tốt đẹp!

Thủy Lang cười khẽ một tiếng: “Có phải các người đã quên một chuyện rồi không?”

Ô Thiện Bình thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ tự tin trên mặt con gái, cau mày nói: “Con lại muốn giở trò gì nữa?”

“Lúc đó các người bảo tôi xé di chúc.” Thủy Lang nhìn Thân Tú Vân đang giữ lấy cửa phòng thẩm vấn không chịu đi vào: “Ông quên chuyện này rồi sao?”

Ô Thiện Bình đương nhiên là không quên, nhưng lúc đó không biết chính sách, ngoại trừ là đế phòng chu đáo, để cho an toàn, cũng là sợ có một ngày nào đó Thủy Lang sẽ từ vùng hoang dã phương Bắc trở về tranh giành tài sản trong tay mình.

Hiện tại người cũng đã trở về, đứng ở chỗ này, ông ta cũng đã chuẩn bị tinh thần chỉ lấy một nửa, di chúc hay không di chúc, cũng không có tác dụng gì nhiều.

“Tài sản là nhà nước trả lại cho những người thừa kế còn sống của chủ nhà, sẽ không được trả lại cho chủ hộ đã chết, chính sách chỉ công nhận người còn sống. Cho nên, dù mẹ con có để lại di chúc cũng không được tính, bố là chồng bà ấy, là người thừa kế hàng thứ nhất, có tư cách đi đăng ký.”

Nhìn thấy nụ cười của Thủy Lang hơi nhạt đi.

Ô Lâm Lâm xung sướng cười phá lên: “Không ngờ sao? Ha ha ha, dù cô có tính toán đến đâu cũng không ngờ tới chính sách sẽ như thế này! Lần này dù cô có giở chiêu trò gì thì cũng vô dụng!”

Thân Tú Vân đứng ở cửa phòng thẩm vấn cũng thở phào nhẹ nhõm, bà ta còn tưởng rằng lại có chuyện gì đó bị bỏ qua, nhưng hóa ra lại là di chúc năm đó để Thủy Lang xé bỏ vì bảo đảm chu toàn, trước đó rất lâu, chồng bà ta cũng đã nhiều lần xác nhận chính sách, quốc gia sẽ không công nhận di chúc, chỉ công nhận người thừa kế hợp pháp, trong lòng lại một lần nữa nhen nhóm hy vọng, những đau khổ mấy ngày nay rốt cuộc cũng không uổng phí!

Trên mặt lão phu nhân cũng tràn đầy ý cười, có tiền thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn, những người công an này chỉ là đang kiếm tiền mà thôi, đến lúc đó nhất định sẽ gấp rút đưa cháu trai về nhà.

Ô Thiện Thành cau mày, thở dài, khuyên nhue Thủy Lang: “Cháu cũng đừng quá để ý, cháu vẫn có thể lấy được một nửa những gì mẹ cháu để lại.”

Chu Quang Hách cau mày, lo lắng nhìn Thủy Lang.

Ô Thiện Bình nhìn thấy Thủy Lang không nói gì, biết cô không có biện pháp gì, lập tức cảm giác hô hấp của mình trở nên dễ dàng hơn, vẻ kiêu ngạo vốn ẩn giấu bấy lâu nay lại hiện lên trên mặt: “Đi, bây giờ chúng ta đi đăng ký thôi.”

“Người lập di chúc: Thuỷ Tòng Khiên, nay tôi tuổi tác đã cao, đặc biệt lập di chúc như sau: Tài sản trong di chúc này bao gồm căn nhà gỗ nằm ở số 2 đường Phục Nam, có diện tích xây dựng là 1125,25 mét vuông, cửa hàng ba tầng nằm ở giao lộ giữa đường Phục Mậu và đường Hoài Hải, với tổng diện tích 1.274 mét vuông, những ngôi nhà trên và cổ phần tôi nắm giữ tại nhà máy gỗ Hưng Mộc, nhà máy len Thịnh Lộc, công ty t.h.u.ố.c lá Đại Thư, nhà máy gạo Vĩnh Thành, nhà máy Vật tư Y tế Vĩnh Gia và Nhà máy in ấn Mậu Hoa.”

Khóe miệng Thủy Lang vẫn cong lên, nhìn vào ánh mắt kinh hãi của Ô Thiện Bình, tiếp tục chậm rãi đọc từng chữ một: “Tất cả sẽ được, cháu ngoại gái của tôi, là Thủy Lang, thừa kế.”
 
Back
Top