Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 180: Chương 180



Trước đây, đám người phó đội trưởng Trâu bọn họ bắt những người không thành thật, đều là trực tiếp làm như vậy.

“Nếu còn chống lại việc bắt giữ một lần nữa, sẽ không phai một bạt tai, mà là gậy cảnh sát!”

Ô Thiện Bình bị một cái tát này đánh cho choáng váng, ngoan ngoãn bị áp xuống áp giải ra ngoài, hoàn toàn quên mất phản ứng.

“Bố! Mẹ!”

Ô Lâm Lâm khóc lóc đuổi theo ra ngoài, ôm lấy Trâu Khải vừa mới mặc quần áo chỉnh tề: “Trâu Khải, anh nghĩ cách đi!”

Trâu Khải hất tay cô ta ra, nói: “Cô còn không biết xấu hổ bảo tôi tìm cách, cô cho rằng cô có thể chạy trốn, tôi có thể chạy trốn được sao? Người của hai đơn vị chúng ta sẽ lập tức tìm tới đây.”

Sau đó, người của đồn công an và đội bảo vệ của cục quản lý bất động sản đã đứng trước mặt hai người, muốn đưa hai người đi.

“Các người muốn làm gì?” Ô Lâm Lâm trừng mắt nhìn người trong bộ phận an ninh: “Tôi làm việc ở trong nhà mình cũng là phạm pháp sao? Chưa kết hôn thì đã sao? Chúng tôi đã đính hôn, chúng tôi là vợ chồng chưa cưới!”

“Ngậm miệng! Ngu xuẩn!”

Trâu Khải gần như tức giận muốn chết, không nhịn được nữa, tự mình bước ra ngoài trước.

Thủy Lang đứng ở cổng nhà, nhìn những người chiếm đoạt nhà lần lượt bị áp giải ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”

“Đồ khốn! Tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày!”

Ô Nguyên Diệp đột nhiên từ bên cạnh lao ra, trong tay cầm một cái bình hoa, ném vào đầu Thủy Lang.

“A!!”

“Rầm...!!”

“Xoẹt xoẹt...!!!”

Chu Quang Hách thu đôi chân dài của mình lại, không thèm nhìn thiếu niên đang nằm rạp trên mặt đất, cúi đầu nhìn Thủy Lang trong ngực, sau khi xác định cô không sao, mới hỏi: “Em bị dọa sợ à?”

Sắc mặt Thủy Lang có chút tái nhợt, vừa rồi đúng là buông lỏng cảnh giác, trong phòng có rất nhiều người, quên mất còn có một người nhỏ, cô vuốt vuốt ngực, điều chỉnh hô hấp, lạnh lùng nhìn người đang nằm dưới mặt đất: “Rất nhớ bố mẹ cậu sao? Âm mưu g.i.ế.c người, có thể đi cùng bọn họ!”

Ánh mắt Ô Nguyên Diệp đầy vẻ hung ác nhìn Thủy Lang, bị đám người Chu Tường dựng dậy, vẫn còn đang chửi bới Thủy Lang: “Mày là đồ gái đ**m thúi! Mày là cái ổ …”

“Bốp!”

Thủy Lang xoa xoa cổ tay, nhìn ánh mắt thiếu niên không thể tin được, lại vung tay tát anh ấy hai cái haui bên trái phải: “Bốp! Bốp!”

“Không phục sao?”

Thủy Lang lại tiếp tục giơ tay vung về phía khuôn mặt sưng đỏ của thiếu niên.

“Bốp!”

“Bốp bốp!”

Mặc dù Ô Nguyên Diệp chứng kiến bố mẹ và chị gái của mình đều bị bắt đi vì Thủy Lang nhưng anh ấy chưa bao giờ sợ cô, bởi vì trong mắt anh ấy, mặc dù Thủy Lang lớn hơn anh ấy mấy tuổi, dù là khi còn bé cao hơn anh ấy, cô lúc nào cũng là người anh ấy muốn đánh thì đánh, muốn ức h.i.ế.p thì ức h**p.

Đây là lần đầu tiên Thủy Lang dám phản kháng, lại còn liên tiếp tát anh ấy mấy cái bạt tai, đánh cho mặt anh ấy bỏng rát, lập tức sửng sốt: “Cô...”

Vừa mở miệng, quai hàm đã bị nắm lấy, “Răng rắc” một tiếng, nước mắt Ô Nguyên Diệp rơi xuống, vừa hét lên đau đớn vừa kinh hãi nhìn Chu Quang Hách, cảm giác cằm mình đã bị anh bóp nát!

“Đau quá!!!”

“Dẫn đi.”

Khi Ô Nguyên Diệp la hét tới tê tâm liệt phế bị đưa đi.

Đến tận lúc này, tất cả những người tu hú chiếm tổ chim khách đã tạm thời đã được dọn sạch.

“Thằng nhóc này thật đáng sợ, thế mà lại muốn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”

“Đập cái bình lớn như vậy vào đầu cô bé, thế này sao lại là người nhà, còn độc ác hơn cả kẻ thù.”

“Khó trách cô bé không hề động lòng một chút nào, trực tiếp một mẻ hốt gọn, đưa đi tất cả.”

“Thật là tàn nhẫn, dọa tôi sợ hãi, thực sự không trách cô bé được, những người này đều không hề coi cô bé là người thân.”

...

Khi Thủy Lang rời khỏi căn nhà gỗ, cô đã lấy tất cả tem phiếu, tiền mặt trong ngăn kéo trong phòng khác, ngay trước mặt tổ điều tra.

Trong tổ điều tra không có người nào lên tiếng, Ô Thiện Bình đã nói ông ta chỉ có một người con gái, phòng đọc sách thuộc về Ô Thiện Bình, trên thế giới này không có ai có tư cách tiếp cầm đi hơn cô.

Khi đến đồn cảnh sát, cô sẽ hỗ trợ điều tra.

Ngay trước mặt Ô Thiện Bình, Thủy Lang đếm một xấp phiếu đoàn kết, tổng cộng hơn có hơn hai nghìn ba trăm tệ, còn có một đống phiếu thực phẩm và các loại phiếu khác, cô hài lòng bỏ vào túi: “Cũng may là ông vẫn quen bỏ tiền ở trong nhà.”

Ô Thiện Bình lập tức trừng to mắt: “Đây là tiền của tôi sao?”

Chẳng trách ông ta nhìn số lượng này lại quen mắt như vậy!

Đây chính là toàn bộ tiền riêng của ông ta!

Thủy Lang khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi.

“Kẻ trộm! Cô là kẻ trộm! Trả lại tiền cho tôi!”

...

Chu Quang Hách thật sự rất bận rộn, không chỉ căn nhà gỗ, còn có mấy vụ án, đều phải do đích thân anh thẩm tra xử lý.

Thủy Lang không tìm được thời gian để nói chuyện với anh.

Tất nhiên, cũng có ý tránh né, tạm thời không muốn nói chuyện riêng.

Loại chuyện nói ra có thể khiến người ta cười đến rơi cả hàm răng, thực sự đã xảy ra với cô.

Thủy Lang hoàn toàn không muốn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, chỉ có thể nói, ba tháng sống ở vùng hoang dã phương Bắc khiến mình đói khát đến nỗi mất đi nửa cái đầu.

“Đợi đã.”

Thủy Lang vừa bước ra khỏi đại sảnh đồn công an, Chu Quang Hách đã đuổi theo.

"Bạn đi đâu?"

Thủy Lang chậm rãi quay người lại: “Anh rảnh rỗi à?”

“Bận lắm.” Chu Quang Hách cụp đôi lông mi dài xuống, lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 181: Chương 181



“Em về nhà.” Thủy Lang vỗ vào túi xách của mình: “Hôm qua đã mua một ít thịt, chờ trở về nấu cơm thịt kho. Lúc này vừa vặn cửa hàng và chợ đều có hàng hoá mới tới, em chuẩn bị đi mua sắm một vòng, mua thêm ít đồ ăn, tối nay làm một bữa thịnh soạn!”

Bóng lưng căng cứng của Chu Quang Hách hơi thả lỏng, trong mắt lộ ra ý cười: “Em ngồi xe về à? Đi cẩn thận.”

“Em biết.” Thủy Lang xua tay: “Anh có muốn ăn gì không?”

“Em muốn là được.” Chu Quang Hách do dự một chút: “Chiều tối anh sẽ cố gắng về sớm một chút, chúng ta nói chuyện nhé?"

Thủy Lang tức giận, vừa rồi đã vẫy tay, sao không rời đi, còn đứng lại nghe anh nói nhiều thêm một câu làm gì.

Thấy người vẫn đang đợi, cô tuỳ ý “Ừ” một tiếng.

Chu Quang Hách cười nói: “Anh đưa em đến bến xe buýt.”

“Không cần, chỉ đi một đoạn thôi.”

Thủy Lang xua tay, lần này quay người không nói nhiều thêm một lời nào.

Sợ rằng nếu ở lại thêm một giây nữa, sẽ nói tới vấn đề cô không muốn đối mặt.

Lúc lên xe buýt, cô mới nhìn thấy Chu Quang Hách vẫn còn đứng ở phía đối diện, sau khi tận mắt xác nhận cô đã lên xe buýt đi về ngõ Ngô Đồng, anh mới giống như đã yên tâm, nhịn không được cười lên một tiếng.

Cũng không nghĩ tới chuyện buổi tối sẽ nói chuyện nữa.

Sau khi xuống xe buýt, cô nhìn thấy hai cô bé, một lớn một nhỏ, ngồi xổm trên cục gạch trước cổng ngõ Ngô Đồng, tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thỉnh thoảng nhìn về phía ngã tư đường.

Khi không nhìn thấy ai, lại thất vọng cúi đầu xuống.

Khi nhìn thấy đôi giày da nhỏ với tất trắng, lập tức vui vẻ trở lại, dùng đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau đôi giày da, nhìn có vẻ vô cùng trân trọng.

“Mợ nhỏ vẫn chưa về.”

“Mợ nhỏ đi làm, năm giờ mới tan sở, cậu sẽ đi đón.”

Thủy Lang cảm giác như mình vừa ăn một viên kẹo dẻo, trong lòng trở nên mềm nhũn.

Lúc này cô vừa đánh thắng một trận chiến ác liệt, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, lại có chút lâng lâng, nhưng bây giờ, hơi ấm và khói bêos khiến cô từ từ thả lỏng, hạ xuống, trong lòng yên bình hơn.

Không còn cảm giác ở trên cao lạnh lẽo nữa.

“Nhị Nha, Tam Nha.”

“Mợ nhỏ!!”

Hai bé gái nện bước chân ngắn chạy về phía Thủy Lang, một trái một phải ôm lấy cô.

“Các cháu đang làm gì ở đây vậy?”

Thủy Lang vừa rồi đi ngang đường Hoài Hải đã muốn xuống xe, nhưng trên đường lại có linh cảm mới, đồ đạc định mua thực sự quá nhiều, cuối cùng quyết định xuống xe ở ngõ Ngô Đồng, tới nhà bà ngoại mượn một chiếc xe đẩy nhỏ, đẩy đi mua.

“Bọn cháy đang kiểm tra xem mợ đã tan sở chưa.” Nhị Nha nắm tay Thủy Lang: “Mợ nhỏ, không phải cậu đi đón mợ về sao?”

“Cậu đang bận, không biết khi nào mới xong việc, mợ trở về trước.” Thủy Lang mỉm cười nhìn hai cô bé hai bên trái phải đang ôm chặt lấy mình: “Đợi lát nữa mợ dẫn hai đứa đi cửa hàng.”

Hai đôi mắt to lập tức sáng lên.

“Cháu muốn đi!”

“Cô định đi cửa hàng mua gì thế?”

Uông Tú ở gần cửa nhìn thấy Thủy Lang trở về: “Cán bộ Thủy, cô về sớm như vậy sao? Tôi đang chờ ăn cơm thịt kho của cô đây.”

“Đừng vội, tôi định đi đến cửa hàng mua chút thức ăn.” Thủy Lang nhìn chiếc xe ba gác để trước nhà phó xưởng trưởng: “Hay là cô cho tôi mượn cái này một chút được không?”

“Cái này?” Uông Tú kinh ngạc chỉ vào xe đẩy: “Ôi, cô định chuyển cả cửa hàng về à, sao có thể dùng xe ba gác đi mua thức ăn chứ?”

“A, vợ Quang Hách về rồi à?” Mợ từ bên sân vườn sau cổng đi tới, chắc chắn là Thủy Lang mới gọi vào trong cửa: “Mẹ ơi, cô bé đi làm về rồi, mẹ đừng nấu cơm bữa, chúng ta cùng đi ăn cơm thịt kho.”

“Người ta không mời mợ đâu.”

Kim Xảo Chi đột nhiên cũng xuất hiện bên cạnh: “Em dâu, cơm thịt kho đã đủ tốt rồi, không cần phải đi mua thêm đồ ăn đâu, em cũng không nấu được mà.”

“Tôi sẽ nấu!” Giọng nói của lão Du Điều đột nhiên vang lên trong không trung.

Thủy Lang ngẩng đầu tìm kiếm hồi lâu mới nhìn thấy cửa sổ gác xép trên tầng hai của một tòa nhà: “Ông đúng là xuất quỷ nhập thần.”

“Cô muốn mua cái gì? Tôi sẽ nấu giúp cô.” Lão Du Điều ở trển cửa sổ cười hì hì: “Cô chờ một chút, tôi xuống cùng cô đi cửa hàng, tôi kéo xe giúp cô.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 182: Chương 182



Cái đầu sau cửa sổ vừa biến mất, mợ đã vắt chân lên cổ chạy, chạy đến trước cửa nhà phó xưởng trưởng Thạch, cầm lấy sợi dây thừng của xe ba gác vắt lên vai, kéo xe gác đến trước mặt Thủy Lang rồi nói: “Nào, nào. Các cháu lên đây hết đi, bà mợ đẩy các cháu qua đó.”

Thủy Lang: "..."

“Bà buông ra! Đã nói xe ba gác là do tôi kéo!”

Lão Du Điều vừa mặc áo khoác, vừa vác đôi giày vải đen lên, ném về phía bên này: “Sao bà có thể tước mất công việc của tôi?”

“Cái gì mà công việc của ông? Chúng tôi là họ hàng, ông là ai chứ?” Mợ trợn trắng mắt, sau đó lại nở nụ cười lấy lòng với Thủy Lang: “Cô bé, cháu đi làm một ngày dài chắc mệt lắm. Mau lên đi, chúng ta đi cửa hàng. À, đúng rồi, có cần về nhà một chuyến không? Đã mang theo phiếu và tiền chưa?”

“Không mang, mợ không cần đi theo đâu.”

“Cháu không mang, mợ cũng phải đi, mợ sẽ trả tiền giúp cháu!”

Mợ nói khoác không chớp mắt.

Thủy Lang đến nhà Uông Tú lấy mấy tờ báo, lót lên xe ba gác rồi mang theo hai bé gái ngồi vào.

Cô không quan tâm ai là người kéo xe, miễn là bọn họ ngồi, có người kéo là được.

“Vậy để tôi đẩy giúp bà.” Lão Du Điều biết không thể giành được, lùi lại kiếm một việc khác.

“Tôi không có việc gì, tôi cũng đi.” Trước kia Kim Xảo Chi một ngày phải chạy đến cửa hàng không biết bao nhiêu lần, bây giờ đã mấy ngày trôi qua, cô ta cũng chưa đi một chuyến nào. Hôm nay cô ta muốn đi cùng Thủy Lang, hơn nữa còn muốn đẩy xe ba gác!

“Em dâu, để chị giúp em đẩy xe từ bên này nhé.”

"Ôi!" Uông Tú cười lớn: “Cô đi cửa hàng, trái phải đều có hộ pháp, còn có thú cưỡi, so với Đường Tăng còn lợi hại hơn!”

Hộ Pháp hai bên trái phải đều im lặng, khóe miệng của thú cưỡi giật giật, thú cưỡi thì đã làm sao, ít nhất có thể ở bên cạnh cô bé, giúp đỡ cô! Có thể cải thiện mối quan hệ tốt đẹp hơn!

Buổi tối còn được ăn cơm thịt kho!

Tưởng tượng như vậy trong lòng mợ nhỏ không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn gào to một tiếng: “Nào, đi thôi, chúng ta đến cửa hàng mua đồ!”

Tới trước cửa hàng quốc doanh.

“Nhị Nha, Tam Nha, các cháu muốn ăn gì thì đi lấy đi.”

Thủy Lang nói xong, Nhị Nha và Tam Nha lập tức cảm thấy vô số người trong cửa hàng, dù là người lớn hay trẻ em, tất cả đều đang nhìn về phía bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, nhất là cậu bé ngồi dưới mặt đất trước tủ kính, đang khóc lóc vòi vĩnh muốn ăn bánh xốp dòn hình con bướm, ánh mắt cậu bé là ngưỡng mộ nhất.

Nhìn kỹ hơn, đây không phải là Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng sao?

Tiểu Bá Vương cũng nhận ra Nhị Nha và Tam Nha, lập tức lau khô nước mắt rồi đứng dậy, đứng sát bên cạnh mẹ.

“Mợ nhỏ ơi, cháu muốn ăn cái đó!”

Nhị Nha vẫn còn đang suy nghĩ xem nó có đắt không, Tam Nha đã chỉ về phía bánh xốp dòn hình con bướm đang khiến Tiểu Bá Vương thèm thuồng tới ch** n**c miếng.

“Mua!”

Thủy Lang đi tới quầy hàng nói: “Cân một cân!”

“Một cân!” Tiểu Bá Vương kinh ngạc trực tiếp kêu lên một tiếng, bánh xốp dòn hình con bướm rất đắt tiền!

Mỗi lần cậu bé quấy khóc, mẹ cũng chỉ mua cho hai cái, đây đã là nhiều lắm rồi!

“Một cái, hai cái, ba cái,... mười cái!”

Nhân viên mậu dịch không ngừng đóng gói khoảng hai mươi cái bánh, cho vào túi giấy rồi gói lại, đôi mắt của Tiểu Bá Vương gần như lồi ra, bước chân vô thức bước về phía trước.

Nhị Nha ngay lập tức chặn tầm nhìn của cậu bé, nhìn cậu bé đầy vẻ đề phòng.

“Bây giờ có muốn ăn không?” Thủy Lang cầm hai cái đưa cho hai bé gái.

“Cảm ơn mợ nhỏ!” Nhị Nha cầm lấy bánh hình con bướm, hít một hơi thật sâu rồi cắn một miếng thật lớn trước mặt Tiểu Bá Vương!

Tam Nha cũng cầm cái bánh hình con bướm bằng cả hai tay, há to miệng, cắn một miếng lớn!

Vị bơ giòn, cùng với sữa caramel khiến hai bé gái không tự chủ được mở to hai mắt.

Vừa rồi bọn họ chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Bá Vương ghen tị, mới nói mợ nhỏ mua cái này, trước khi mua chỉ cảm thấy nó thật đẹp, thực sự trông giống một con bướm, hoàn toàn không hề biết rằng cái bánh hình con bướm này lại ngon đến thế!

Nhìn thấy vẻ mặt của Nhị Nha và Tam Nha, Tiểu Bá Vương bất giác nuốt nước bọt một cái, trước kia cậu bé ăn cái gì, ba cô bé đồ nhà quê này sẽ nhìn cậu bé mà thèm ch** n**c dãi, không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đến lượt cậu bé nhìn ba kẻ nhà quê này mà ch** n**c miếng!

“Ăn từ từ thôi, đều là của các cháu hết.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 183: Chương 183



Nghe được Thủy Lang nói như vậy, lại thấy cô thức sự đưa cái túi lớn chứa ít nhất hơn 20 cái bánh có hình con bướm cho Nhị Nha!

Đôi mắt của Tiẻu Bá Vương lập tức đỏ ngầu, mỗi lần cậu bé chỉ được ăn nửa cái, phần còn lại sẽ bị khóa lại, lần sau phải cư xử thật tốt mới có thể được ăn.

Nếu biểu hiện không tốt, không làm bài tập, không làm việc nhà thi không biết khi nào mới có thể ăn được, mấy cô bé này vậy mà có thể ăn cả một bụng!

“Mẹ! Con cũng muốn ăn bánh xốp bướm!”

“Ăn cái gì mà ăn, mẹ đã nó, nếu muốn ăn thì trả lại sách ảnh thiếu nhi.”

“Sách ảnh?” Nghe được là sách, Nhị Nha nhìn về phía Tiểu Bá Vương, trên tay cậu bé cầm hai cuốn sách rất nhỏ, vừa rồi đi trong ngõ cũng nhìn thấy có người lật giở, trên đó có chữ và hình ảnh.

Đột nhiên, một bàn tay thanh tú cầm tờ một tệ đưa cho Nhị Nha, Nhị Nha sửng sốt nói: “Mợ nhỏ?”

“Sách ảnh không cần phiếu.” Thủy Lang lại lấy thêm một tờ một tệ nữa đưa cho Tam Nha: “Một cuốn chắc phải mười xu. Số tiền này có thể mua mười cuốn, các cháu đi xem mua đi.”

Nhị Nha và Tam Nha mỗi người cầm một tờ một tế, gương mặt đỏ bừng vì phấn khích.

“Ô oa...”

Tiểu Bá Vương khóc thét thành tiếng, từ khi ba kẻ nhà quê này có mợ nhỏ, dần dần cái gì cũng có thể đuổi kịp cậu bé.

Được ăn Tiểu Long Bao, nếm thử sữa mạch nha, may hai ba bộ quần áo mới, mang đôi giày da nhỏ, nghe nói còn được uống cả bột ca cao mà trước giờ cậu bé chưa từng nếm qua, bây giờ còn được ăn bánh xốp bướm mà cậu bé không được ăn, đi mua mười cuốn sách ảnh thiếu nhi.

Mười cuốn!

“Ô ô... Con cũng muốn có mợ!”

“Hai bé gái này thật sự rất may mắn.”

Ngay cả người mợ cũng phải ghen tị, bà ta cũng chưa ăn bán xốp bướm được mấy lần.

“Sống còn tốt hơn Tiểu Mẫn nhà chúng tôi.”

Kim Xảo Chi cũng ghen tị, vừa ghen tị vừa ghen ghét.

Nhưng không còn cách nào, chỉ có thể chịu đựng, hơn nữa còn phải mỉm cười đưa tiền lương cho mấy bé gái này.

Tại sao em dâu lại không giúp cô ta?

“Một thùng dầu đậu nành, không phải dầu hạt cải.” Thủy Lang không thích mùi dầu hạt cải: “Hai lạng ớt bột, hai lạng bột thì là, một chai sốt tương ớt, nước tương, dấm, dầu vừng, muối, hạt tiêu, tất cả những nguyên liệu này đều lấy một phần.”

“Mua nhiều gia vị như vậy không nhẹ đâu.” Lão Du Điều cuối cùng cũng hiểu tại sao Thủy Lang lại kép xe ba gác tới cửa hàng.

“Cái gì?” Người mợ có chút thất vọng: “Kéo xe ba gác là đề mua gia vị!”

“Hai bao tinh bột ngô." Thủy Lang không để ý đến những người ở phía sau, đi dạo vòng quanh quầy kính và các cửa hàng nguyên liệu phụ, nhìn thấy cái gì thì gọi cái đó: “Thanh Đoàn? Hai gói nhân đậu, hai gói nhân lòng đỏ trứng muối.”

Hiện tại không có ai tổ chức tết Thanh Minh nhưng Thanh Đoàn vẫn có mặt trên thị trường theo mùa.

“Một cân thịt ba chỉ, hai con gà trống, ba mươi con cá đù vàng!”

Mợ vốn đang chậm rãi ung dung đi ở phía sau, lập tức lao về phía trước với tốc độ ánh sáng: “Mua nhiều đồ ăn quá!”

“Sao có thể có ý tốt như vậy chứ?” Kim Xảo Chi buồn cười chết, cô ta biết em dâu của mình sẽ không keo kiệt, đi cùng tới đây là đúng, hôm nay không về nhà bố mẹ đẻ lại càng đúng đắn hơn: “Em dâu, em muốn nấu cái gì? Buổi tối mấy giờ em trai mới về? Nấu nhiều món như vậy có kịp không?”

“Để tôi nấu!” Lão Du Điều cười đến không ngậm được miệng, ông ấy biết người vợ này của Chu Quang Hách cực kỳ hào phóng!

Nhất định là biết ông ấy thích ăn gà, mới mua hai con!

“Đây là mực sao?” Thủy Lang nhìn mực sống bơi lội trong bể lớn, vui vẻ nói: “Cân toàn bộ chỗ này!”

Nhân viên mậu dịch không dám tin hỏi lại: “Lấy tất cả sao?”

Mặc dù mua mực không cần nhiều nhưng cũng chưa từng thấy ai mua nhiều như vậy!

“Em dâu, đây là...”

Hộ pháp trái phải và thú cưỡi đều bị cả kinh, không nói nên lời.

“Tôi lấy tất cả, chỉ năm con thôi à?" Thủy Lang lấy tiền ra, mực không hề rẻ, giá gần bằng thịt, nhưng nếu có tiền mua thịt, sẽ không có ai đến mua mực. Dù sao nấu món này chỉ một chút dầu thì không ăn được, phải đổ thật nhiều dầu vào xào: “Ba tệ sáu mươi xu, đếm xong.”

Dau khi ba người kinh ngạc liền lập tức đi theo Thủy Lang, thấy cô vẫn đang đi mua sắm, vẫn còn muốn mua, bọn họ không còn ghen tị hay ghen ghét gì nữa, chỉ không muốn bị tụt lại phía sau, lập tức đi theo cô.

“Nửa cân đậu hũ khô, nửa cân đậu hũ già. Đây là đậu phụ non à? A đậu khấu, lấy nửa cân.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 184: Chương 184



Thủy Lang đứng ở quầy sản phẩm đậu: “Tinh bột mì cũng lấy nửa cân.”

“Cô bé, hôm nay cô tổ chức tiệc à?”

“Tiệc kết hôn ngày đó đã đủ phong phú rồi, nhưng không thể so sánh được với hôm nay.”

“Còn đang mua! Còn muốn mua! Ôi mẹ ơi!”

Thủy Lang lại đi dạo một vòng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai bé gái đang chọn lựa sách ảnh.

Sau khi dạo hết toàn bộ cửa hàng, quay đầu nhìn lại, thấy trên tay, trên hai cánh tay thậm chí quanh cổ của ba người phía sau đều treo đầy những giỏ, túi đựng đồ ăn.

“Được rồi, chúng ta đi đến chợ rau.”

Người mợ mở to mắt: “Cái gì?”

Kim Xảo Chi không thể tin được: “Còn muốn đi chợ rau sao?”

Chỉ có lão Du Điều là càng hưng phấn hơn: “Đi đi, đi thôi, tôi biết, cô còn chưa mua rau củ đúng không?”

Tiểu Bá Vương đã ngừng khóc, chen tới bên cạnh Nhị Nha và Tam Nha, lần lượt nói thuộc như lòng bàn tay về những cuốn sách ảnh, hung hăng yêu cầu hai bé gái mua cuốn sách ảnh mà cậu bé không có, những đứa trẻ khác trong ngõ cũng không có, còn muốn cô bé mua hai mươi cuốn.

Cuối cùng Nhị Nha chỉ mua một cuốn, Tam Nha cũng chỉ mua một cuốn.

Tiểu Bá Vương rất thất vọng, vẫn còn có người cầm tiền đứng trước sách ảnh, nhưng lại không nỡ mua sao?

Đến lúc sắp đi, Thủy Lang mang nguyên một thùng nước ngọt về nhà trước mặt Tiểu Bá Vương.

Nguyên một thùng!

Hai mươi bốn chai!

Tiểu Bá Vương cảm thấy, sau này không thể bắt nạt, cười nhạo ba tên quê mùa kia được nữa.

Có mợ nhỏ, bọn họ đã là những đứa trẻ đáng ghen tị nhất trong ngõ Ngô Đồng!

Vào chợ rau, mua một ít rau xanh, ba cây cải bắp, một nắm tỏi tây, hai cây súp lơ, khoai tây và cà tím.

Có lẽ bọn họ đã mua sắm ở cửa hàng quá lâu, chợ rau đã bị người ta mua hết, không còn nhiều rau nữa.

Nhưng nấu bữa cơm hôm nay, những loại rau này là quá đủ rồi, những thứ chọn đều rất ngon, một số loại rau khác nếu cho vào có thể sẽ không ngon.

“Em dâu, rốt cuộc là em muốn làm gì vậy?”

“Về nhà làm thì sẽ biết.”

Uông Tú đứng ở cửa nhà, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà, nhìn xe nguyên liệu nấu ăn, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, người mợ và Kim Xảo Chi cũng bình tĩnh lại.

Cô ấy chỉ cần nhìn thấy kết quả, còn chúng tôi đã trải qua toàn bộ quá trình!

Có biết mọi người ở cửa hàng, cả chợ rau và tất cả các con đường ở Hoài Hải đều nhìn bọn họ như thế nào không?

Đó gọi là ghen tị!

Thiếu chút có người qua đường muốn nhận cô bé là người thân, đi theo cô về nhà!

“Ngày đầu tiên cô đi làm đã được lãnh lương rồi sao?” Uông Tú cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Cho dù có được phát tiền lương thì một xe đồ này cũng không đủ!”

“Tôi đem đồ về nhà trước, sau đó mới kéo xe qua trả lại.” Thủy Lang mỉm cười dẫn hai bé gái xuống: “Lát nữa cô đừng nấu bữa tối, dẫn phó xưởng trưởng Thạch và bọn trẻ đến nhà chúng tôi cùng ăn bữa cơm.”

Hôm nay có thể đạt được thắng lợi lớn, trong đó không thể thiếu sự giúp đỡ của phó xưởng trưởng Thạch, Thủy Lang luôn ghi nhớ điều đó.

"Cả nhà đều đi à?" Uông Tú vội vàng xua tay: “Làm sao có thể xấu hổ như vậy được? Tôi đi theo giúp đỡ cô trước, nhiều món ăn như vậy, không có người giúp thì không làm hết đâu.”

Thủy Lang không nói mình muốn nấu món gì, đi tới gọi bà ngoại rồi cùng nhau đi bộ về nhà.

“Ôi! Nhà các cháu lại muốn ăn mừng chuyện gì vậy?”

“Cà cháu cùng nhận tiền lương là chuyển cả cửa hàng về luôn sao?”

“Cán bộ Thuỷ, chỗ này đều là cô mua sao? Nghe nói cô kéo xe ba gác đến cửa hàng mua đồ. Có phải là có chuyện gì không?”

“Có nhiều gà như vậy, nhiều thịt như vậy, ngày Tết cũng không có ai ăn ngon như vậy!”

“Cán bộ Thuỷ, có cần giúp gì không? Tô tới chặt thịt giúp cô nhé?"

“Không bằng cô trực tiếp hỏi có thiếu miệng ăn không luôn đi!”

“Cả một xe đầy đồ ăn? Trời ơi! Trong ngõ chưa từng có ai ăn như thế này!”

Người ngoài đường không thể đi theo cô, nhưng người trong ngõ nhìn thấy đều xúm lại vây quanh người cô, đi theo cô đến tận cổng nhà Chu gia.

Trên đường đi, những giọng nói ước ao không ngừng vang lên bên tai, hai bé gái vui mừng, nắm c.h.ặ.t t.a.y mợ nhỏ mình.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 185: Chương 185



Kim Xảo Chi và người mợ cũng rất vui vẻ, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, tâm tư muốn tham gia của mọi người, khuôn mặt bọn họ hả hê tới phát sáng, cuối cùng cũng dính được chút ánh sáng của cô bé!

Đại Nha nghe thấy tiếng động liền mở cửa nhìn ra ngoài thăm dò, nhìn thấy đám đông dừng ở cổng, lập tức sững sờ, vừa ngạc nhiên cảm thấy vừa quen thuộc.

“Chị ơi” Tam Nha lon ton chạy tới cửa: “Tất cả những thứ này đều là mợ nhỏ mua!”

“Mợ nhỏ về rồi!” Đại Nha nhìn thấy Thủy Lang trong đám người, vội vàng mở rộng cả hai bên cửa: “Mẹ ơi, mợ nhỏ tan làm về rồi!”

“Mợ nhỏ đã mua rất nhiều, rất nhiều đồ ăn, tất cả đồ ăn trên xe đều là mợ nhỏ mua.”

“Mợ nhỏ còn mua cho bọn em bánh xốp hình con bướm, cho tiền để mỗi người bọn em mua mười cuốn sách ảnh. Em và Tam Nha mỗi người mua một cuốn.”

Hai cô em gái tranh nhau đến chia sẻ niềm vui với Đại Nha, Đại Nha đang quét dọn rác trong nhà, không ra ngoài cùng bọn họ, lúc này nghe vậy, trong lòng cảm thấy vừa vui vẻ vừa tiếc nuối.

“Đem hết đồ ăn vào đi.” Thủy Lang xách theo một túi hạt dẻ đường mới nướng vào nhà, nhìn thấy chị cả ngồi trên xe lăn đang đan áo len, lập tức dừng bước chân lại nói: “Hỏng rồi!”

“Sao vậy?” Chu Huỷ đẩy xe lăn ra, trên mặt mang theo nụ cười, cũng dừng lại theo Thủy Lang: “Quên mua đồ à?”

“Đúng vậy, nhưng mà vừa rồi c*̃ng không thấy ai bán que tre cả.”

Thủy Lang cau mày đi vào trong nhà, đang nghĩ xem lát nữa nên làm thế nào, bỗng nhiên khóe mắt hiện lên một luồng ánh bạc, cô đưa mắt nhìn sang, hai mắt chợt sáng lên: “Chị cả, trong nhà có phải là có rất nhiều kim đan len không?”

“Muốn kim đan áo len sao?” Uông Tú đi ở phía sau: “Trong nhà chị có rất nhiều, em muốn bao nhiêu?"

“Chúng ta đang chuẩn bị nấu ăn, sao đột nhiên lại phải cần kim đan len?” Người mợ đã xắn tay áo lên: “Bà ngoại cũng có, có rất nhiều, nếu cháu muốn thì để mợ về nhà lấy.”

“Trong nhà tôi c*̃ng có, cô muốn bao nhiêu?”

“Nhà trong ngõ nói, cái gì không có chứ kim đan len thì nhất định có!”

“Cần khá nhiều.” Thủy Lang đặt hạt dẻ rang đường lên trên mặt bàn, vào nhà vệ sinh rửa tay trước, sau đó quay lại nhặt kim đan áo len lên xem: “Có cái nào nhỏ hơn một chút không? Kim đan áo len cho trẻ em chắc có vài cái nhỉ?”

Chu Huỷ gật đầu: “Loại kim đan này, bà ngoại có nhiều nhất, em định làm gì?”

“Xiên đồ ăn, xiên thịt.” Thủy Lang nhìn về phía bà ngoại: “Bà ngoại, bà cho cháu mượn hết kim đan, cháu dùng xong sẽ rửa sạch rồi trả lại cho bà. Nếu như bị cháy hỏng,, cháu sẽ mua kim đan mới cho bà, có được không?”

“Không cần mua mới.” Bà Tống chuẩn bị đi về nhà lấy: "Mắt bà bây giờ không được tốt lắm, đã rất nhiều năm không đan len, cháu muốn làm gì thì cứ lấy mà dùng.”

“Xiên đồ ăn, xiên thịt?” Kim Xảo Chi xách đồ đi vào: “Xiên đồ ăn, xiên thịt.là gì? Không phải nấu cơm thịt kho sao?”

“Hôm nay tôi muốn ăn xiên chiên.” Thủy Lang nhìn hàng xóm trong sân vườn: “Trước đây đều là mọi người mang đồ ăn đến cho chúng tôi, hôm nay tôi sẽ làm đồ ăn mời mọi người.”

“Cái gì, cô mua những đồ ăn này là cho chúng tôi ăn sao?”

“Ôi, cán bộ Thủy, sao cô có thể khách sáo như vậy?”

“Ăn gì? Thịt xiên chiên? Thịt xiên chiên là gì?”

“Là chiên lên sao? Là thả vào trong chảo dầu chiên lên à?”

Hàng xóm vừa hưng phấn vừa tò mò, vừa rồi có không ít người cho rằng cô con dâu út nhà Chu gia là kẻ bại gia, vừa đi cửa hàng thì cửa hàng gần như đã trống rỗng, vừa nghe đến cô muốn mời mọi người đến ăn cùng, suy nghĩ của bọn họ lập tức thay đổi.

Hào phóng!

Con dâu út nhà Chu gia thật hào phóng, thật tốt bụng!

Không hổ là một cán bộ ngõ!

Chỉ một lúc sau, trong sân vườn nhà Chu gia đã chất đầy những chậu lớn chậu nhỏ, chậu lớn rửa kim đan len, chậu nhỏ rửa rau, rửa thịt.

Ngoài sân trước cũng đang bận bịu khí thế ngất trời, g.i.ế.c gà, đốt lửa, nhổ lông, xử lý những con cá đù vàng, cá diếc.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 186: Chương 186



Các cô các thím lớn tuổi khiêng băng ghế ngồi ở cửa ra vào nhặt rau thơm, các phụ nữ trẻ cầm thớt theo chỉ dẫn của Thủy Lang, cắt thịt ba chỉ thành từng lát mỏng, toàn bộ phần thịt lợn hôm qua chuẩn bị dùng để làm món thịt kho được cắt thành từng miếng mỏng, rất mỏng.

“Cán bộ Thủy, gà đã bị g.i.ế.c xong, cô định nấu thế nào?” Lão Du Điều mang theo ba con gà trống đã được xử lý sạch sẽ chen vào: “Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ nấu.”

“Ông tách toàn bộ thịt gà ra khỏi xương, cắt ức gà thành từng miếng nhỏ, chặt xương gà thành từng miếng, để lại đùi gà và cánh gà, tách chân gà ra khỏi đùi gà.” Thủy Lang vừa nói đã ch** n**c miếng: “Sau khi làm xong, tôi sẽ đến ướp. À đúng rồi, lát nữa ông giúp tôi lấy bình ga và bếp ga ra bên ngoài, đặt lên bàn này nhé.”

“A?” Lão Du Điều trừng mắt: “Cô vừa mới nói cái gì? Tách hết toàn bộ gà ra khỏi xương sao?”

“Sau khi lột ra, da thịt cũng phải tách ra.” Thủy Lang cau mày, nói xong cảm thấy mình có chút tàn nhẫn nói: “Ông đừng hỏi nữa, nhanh làm đi.”

“Toàn bộ thịt gà đều được cắt thành từng miếng, da cũng phải tách ra, như vậy sao có thể ngon được?”

Lão Du Điều nhìn về phía những người không đồng ý khác: “Các người nói có đúng không? Cán bộ Thủy, cô thật sự không biết nấu ăn, tất cả những nguyên liệu nấu ăn này đều bị lãng phí.”

Kim Xảo Chi đang cắt thịt băm, cô ta cũng nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra, lúc này lão Du Điều lên tiếng, cô ta lập tức hùa theo: “Đúng vậy, nhiều thịt như vậy, còn là thịt ba chỉ. Nấu lên béo ngậy, không biết sẽ ngon đến thế nào. Bây giờ lại cắt thành từng miếng nhỏ rồi xâu vào kim đan. Em dâu ơi, sao em còn hành động như trẻ con vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi.”

Người mợ cũng đau lòng nhìn ba con gà trống, nghĩ đến mùi vị gà om, nuốt nước bọt một cái, “Vợ Chu Quang Hách, hay là cháu vào trong nghỉ ngơi đi, mọi việc ở đây cứ giao cho chúng ta. Bảo đảm làm ra một bàn tiệc toàn đồ ăn ngon!”

“Đúng vậy, lãng phí quá. Tôi chưa từng thấy ăn kiểu này bao giờ.”

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người mua nhiều đồ ăn như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người lãng phí nhiều đồ ăn như vậy.”

“Cán bộ Thuỷ, mặc dù cô tốt bụng, thông minh và có năng lực, nhưng tốt nhất cô không nên nhúng tay vào việc trong phòng bếp.”

"Khó trách trước đó đều là Quang Hách nấu ăn, cô bé không biết làm chút nào, còn làm loạn.”

“Nhanh lên, trời sắp tối rồi.” Thủy Lang giục lão Du Điều, sau đó không để ý đến ánh mắt đau lòng của mọi người, đổ hết thịt đã được cắt lát mỏng trên thớt vào trong chậu, mở một túi bột ngô rắc lên.

Hơi thở đau lòng lập tức càng lớn hơn.

Hầu như người hàng xóm nào cũng nhìn Thủy Lang với ánh mắt không hài lòng.

Nhìn hành động của cô, mọi người đều nghĩ rằng cô đang làm loạn.

Hầu như không ai tin tưởng rằng cô có thể làm ra được những món ăn ngon.

“Làm bậy, thật sự là làm bậy.” Lão Du Điều không còn cách nào khác đành phải đem con gà đưa lên trên thớt gỗ, nghe theo sự chỉ dẫn của Thủy Lãng, gỡ toàn bộ thịt gà, da gà ra khỏi xương, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, nhìn miếng thịt lớn vốn có thể ăn rất ngon lại bị lãng phí như vậy, đau lòng đến mức suýt rơi nước mắt.

Trong bầu không khí tràn đầy oán hận đối với Thủy Lang này, có ba giọng nói hoàn toàn trái ngược.

Tam Nha tay trái cầm cái bánh xốp hình con bướm mà cô bé không nỡ ăn ở, tay phải cầm cuốn sách ảnh, đứng trước mặt một đám trẻ đang ghen tị với mình: “Mợ nhỏ của tôi nấu cái gì cũng ngon.”

“Đó là điều chắc chắn, không cần phải nói!” Nhị Nha lấy từ trong túi ra những hạt sữa mạch nha, nhét hết vào trong miệng trước mặt nhóm Tiểu Bá Vương, nhai một cách thỏa mãn.

Bọn trẻ cho tới bây giờ chưa từng ăn như vậy, con mắt hâm mộ tơi đỏ hoe, nước bọt chảy xuống cổ.

“Tôi không tin, mợ nhỏ của cậu căn bản không biết nấu ăn, đều là lãng phí đồ ăn thôi!”

“Thịt đắt như vậy, bố tôi nói tất cả phụ nữ bại gia sẽ nấu ra đồ ăn cho lợn!”

“Nói bậy!” Trước kia Đại Nha không dám nói chuyện với những đứa trẻ này, bây giờ nghe thấy bọn họ nói xấu mợ nhỏ, cô bé chẳng những dám lên tiếng mà còn lập tức phản bác: “Mợ nhỏ của tôi sẽ không lãng phí đồ ăn, mợ ấy quý đồ ăn nhất, mợ ấy chắc chắn mới có thể làm, nếu các người không tin thì cứ chờ xem!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 187: Chương 187



“Chờ xem thì chờ xem, chờ xem các cậu ăn đồ ăn cho lợn!”

“Ăn đồ ăn cho lợn đi. Đợi lát nữa nhìn ba người các cậu ăn đồ ăn khó ăn của lợn!”

Một giờ sau, cho dù là người lớn nói Thủy Lang lãng phí đồ ăn trước đó, hay là lũ trẻ con cười nhạo ba bé gái phải ăn đồ ăn cho lợn, tất cả đều trợn tròn mắt.

Trên hai bếp ga đặt hai cái chảo đổ đầy dầu, dưới bàn bày một dãy chậu, trong chậu chứa đầy những cái kim đan có độ dày khác nhau, xâu các loại nguyên liệu nấu ăn thành từng chuỗi.

Có xiên gà, xiên thịt heo, xiên mực, xiên cá đù vàng, xiên cá diếc, xiên đậu phụ khô, xiên đậu khấu, xiên rau xanh, xiên tỏi tây, xiên bắp cải, xiên cà tím, xiên khoai tây...

Thủy Lang bốc mỗi loại một thanh cho vào chảo dầu đang sôi, kêu xèo xèo, dầu nóng bắt đầu sôi, kêu ùng ục, hương thơm tràn ngập bên trong ngõ Ngô Đồng.

Mọi người trong ngõ trước sau đều ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, lúc này vừa tan sở, còn chưa ăn cơm, bụng đang cồn cào phản ứng với chảo dầu đang chiên xiên.

Những xiên đầu tiên đổi màu, đã được chiên chín, Thủy Lang gắp một que xiên gà, xiên thịt, xiên mực đặt lên mâm bên cạnh, dùng chổi phết một lớp ớt bột, nước sốt ngọt, dầu vừng và hạt mè trắng, tương ớt ngọt tự làm với bột thì là và các nguyên liệu khác.

Nhuộm đỏ xiên chiên trước mặt mọi người, cô dùng tay trái cầm một xiên gà đưa lên miệng kéo ra từng miếng, miếng gà đi vào trong miệng, bên trong mềm mềm, cay cay, k*ch th*ch vị giác, khiến cho người ta muốn ngừng cũng không được, lại cầm lên hai que nữa, kéo ra mười mấy miếng thịt gà cho vào miện, nhai xong, nuốt xuống rồi uống mấy ngụm soda!

Thủy Lang hài lòng, cảm thán một tiếng: “Chính là hương vị này! Ngon quá!”

“Ừng ực ừng ực...”

“Chẹp chẹp chẹp...”

Những tiếng nuốt nước bọt và tiếng bụng đói kêu gà lần lượt vang lên, át đi tiếng chảo dầu sôi.

Những đôi mắt to nhỏ không phải đang nhìn chằm chằm vào cái miệng đỏ mọng của Thủy Lang, thì cùng nhìn chằm chằm vào nắm xiên que còn rực rỡ, hấp dẫn hơn cả hoa trên tay cô.

“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha.” Thủy Lang phết nước sốt mật ong ngọt ngào lên que xiên trên tay mà không rắc thêm ớt bột: “Cầm lấy chia nhau ăn.”

Đại Nha là người cao nhất, quan trọng là đang đứng sát bên người mợ nhỏ, là người đầu tiên đưa tay nhận lấy một nắm xiên lớn, cẩn thận không để nước sốt nhỏ giọt xuống quần áo mới và giày da mới.

Bọn trẻ vừa rồi không dám vây quanh Thủy Lang, bây giờ vừa nhìn thấy xiên thịt trên tay Đại Nha, tất cả lập tức xúm lại nhìn xiên thịt nhỏ thơm phức, nóng hổi, óng ả phủ đầy nước sốt, điên cuồng ch** n**c miếng.

“Chị ơi, cho em ăn một xiên được không?”

“Chị Đại Nha, em đưa búp bê của em cho chị chơi. Chị có thể cho em một xiên được không?"

“Sau này tôi sẽ không bao giờ gọi các cậu là đồ nhà quê nữa. Tôi tự gọi mình là đồ nhà quê. Cậu có thể cho tôi một xiên được không?”

Nhị Nha và Tam Nha còn chưa được ăn, một nhóm trẻ em đã nhịn không được tỏ ra bộ dạng đáng thương hướng về phía Đại Nha tưởng chừng như vô hại.

Kỳ thực cũng không phải giả vờ, bởi vì Thuỷ Lang đứng bên cạnh bếp ga, một xiên lại một xiên đưa vào miệng lột ra, không ngừng phát ra âm thanh ngon lành khiến người ta không kìm được mà ch** n**c miếng.

Ngay cả người lớn cũng không chịu nổi, huống chi là trẻ con, bọn họ là sốt ruột từ tận đáy lòng, thật sự rất muốn ăn, bọn họ đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ muốn ăn thứ gì nhiều như vậy.

Nhưng cũng biết mình đã từng coi thường ba bé gái này, ba bé gái này chắc chắn rất ghét mình.

Cho nên vừa mở miệng, đã vô thức tỏ ra đáng thương.

Lần đầu tiên Nhị Nha nhìn thấy một đàn mực, khi mợ nhỏ lấy ra, cô bé chưa từng nhìn thấy bao giờ, khi về nhà, tận mắt nhìn thấy mợ nhỏ cắt từng xúc tu của mực rồi xâu từng miếng vào kim đan len, còn có thịt mực ở những chỗ khác cũng được cắt thành từng miếng xiên vào nhau, bây giờ khi chiên lên hương vị thơm ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.

Vội vàng cắn một miếng, mềm mềm dai sai, nước sốt ngọt như mật ong k*ch th*ch vị ngon, cắn một miếng thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, Nhị Nha liền cắn tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba, hoàn toàn không thể dừng lại được!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 188: Chương 188



Nhìn thấy bộ dạng Nhị Nha ăn uống như điên, bọn trẻ càng thèm thuồng, âm thanh phát ra cũng càng đáng thương.

“Khong cho các người ăn.” Hai tay nhỏ của Tam Nha cầm hai nắm xiên thịt nhỏ, hung hăng nói với Tiểu Bá Vương: “Cậu đi ăn thức ăn cho lợn đi!”

Khi Tiểu Bá Vương nhìn thấy Đại Nha đã đưa xiên cho những đứa trẻ khác, nhưng lại không đưa cho mình và La Bặc Đầu, bởi vì vừa rồi hai người bọn họ cùng nói rằng thứ mà mợ nhỏ làm ra nhất định là thức ăn cho lợn, mắt cậu bé lập tức đỏ hoe, nhìn mọi người bắt đầu cùng “Phù” “Phù”, phát ra những lời cảm thán:

“Cái này ăn ngon quá!”

“Chị Đại Nha, mợ nhỏ của chị quá lợi hại, hoàn toàn không phải đồ ăn cho lợn, thậm chí còn ngon hơn cả món đầu bếp tiệm cơm nấu!”

“Trong tiệm cơm căn bản cũng không bán những món này. Tôi đã ăn ở tất cả các tiệm cơm. Đây là lần đầu tiên tôi ăn thịt gà xiên kim đan len!”

“Thật là thơm thật là cay, tôi không nỡ ăn, chỉ muốn l.i.ế.m một cái, ngon quá!”

“Tam Nha, cậu thật hạnh phúc, mợ nhỏ của cậu đối với cậu tốt như vậy, cậu còn có nhiều thịt gà xiên như vậy, cậu chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời!”

Tam Nha vui vẻ, đôi mắt to híp lại thành một đường nhỏ, lại đưa một xiên khác cho cậu bé bên cạnh: “Thịt lợn xiên cũng ngon lắm, cậu ăn thử đi.”

Đôi mắt của những đứa trẻ khác lập tức sáng lên, trong đám trẻ con lập tức vang lên: “Mợ nhỏ của cậu thật là tài giỏi”, “Mợ nhỏ của cậu thật là tuyệt vời”, “Mợ nhỏ của cậu là người giỏi nhất trên thế giới”… Sau đó, tất cả những người nhen xong lại được thêm một xiên nữa, vô cùng vui vẻ!

Tiểu Bá Vương cũng muốn tiến lên đóng vai đáng thương, kết quả Nhị Nha nhìn thấy cậu bé, lập tức đem những xiên thịt còn lại trong tay, bắt chước mợ nhỏ, cho vào miệng kéo hết, vừa nhai vừa nheo mắt nhìn cậu bé.

Tiểu Bá Vương “Oa” một tiếng khóc lên, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.

Người lớn ở bên kia cũng không ngừng ch** n**c miếng ròng ròng, nhìn thấy Thủy Lang chuẩn bị chiên lượt xiên thứ hai, vội vàng nói:

“Ôi, tôi thật sự không khống chế được nước bọt của mình nữa rồi, sao có thể thơm như vậy?”

“Bề ngoài nhìn rất đẹp, không ngờ khi chiên lại thành ra thế này. Cán bộ Thuỷ, cô thật sự có thể làm được!”

“Đúng đúng đúng, nhìn ngon quá. cho tới bây giờ chưa từng thấy kiểu ăn này, làm người ta thèm c.h.ế.t mất.”

“Ngày ngày cô chỉ tính toán lượng dầu đổ vào nồi, nhiều một giọt cũng không nỡ. Người ta đây là đổ trực tiếp một thùng vào nồi, tất nhiên là cô chưa bao giờ nhìn thấy rồi.”

“Vừa rồi lão Du Điều thật sự là có mắt không tròng, làm ra đồ thơm ngon như vậy, lại nói là lãng phí.”

“Các người đổ hết tội lên đầu tôi phải không?” Giọng nói lão Du Điều nghe có vẻ không vui, nhưng thực ra đến đầu cũng không quay lại, cứ chen chúc ở bên cạnh Thủy Lang, hận không thể vùi đầu vào trong chảo dầu.

“Các người thì hiểu cái gì? Vừa rồi là tôi chỉ cố ý thôi. Cán bộ Thuỷ là ai chứ? Trước khi các người biết đến năng lực của cô ấy, tuệ nhãn của tôi đã nhìn ra châu ngọc rồi, cho nên tôi đã sớm biết đồ ăn cô ấy làm ra nhất định là ăn rất ngon, tôi sợ các người cướp mất nên mới nói là lãng phí.”

“Lời đều là ông nói.”

Kim Xảo Chi tức giận muốn chết, sớm biết vừa rồi cô ta nhịn xuống, hùa theo lão Du Điểu nói lãng phí, bây giờ chẳng những cô ta thèm thuồng tới ch** n**c miếng, mà đôi mắt Tiểu Mẫn cũng dán chặt vào xiên thịt trên tay những đứa trẻ khác, hung hăng gọi mẹ.

“Em dâu chúng ta có đầu óc vô cùng thông minh, đương nhiên chuyện em ấy làm cũng khác với những người khác, những thứ em ấy làm ra nhất định sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc. Tôi đã sớm biết rồi.”

Sau những lời nịnh nọt, cô ta còn không quên nở một nụ cười lấy lòng.

Người mợ lập tức kéo một đám người tới nói: “Cô bé, cháu thấy tất cả mọi người đều bận rộn như vậy mà còn chưa được nếm thử mùi vị, lượt chiên này cho mọi người nếm thử trước được không?”

Thủy Lang gắp một nắm xiên lớn ra khỏi chảo, cầm sang một bên rưới chút nước sốt lên: “Lão Du Điều, còn lại ông đến chiên đi, mọi người muốn ăn gì thì cứ lấy, muốn đổ nước sốt gì tùy thích. Hôm nay là tiệc đứng.”

Lời vừa dứt, hàng xóm đã lập tức xông tới, bất kể là chú, dì, bé gái hay bé trai, không ai khách sáo.

Dù sao đây chính là thịt!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 189: Chương 189



Dù là rau củ, bình thường cùng lắm cũng chỉ nấu lên ăn, làm sao có thể tách ra nhiều thứ như vậy rồi xiên lại với nhau?

Càng quan trọng hơn là, đây chính là dầu, một chảo dầu lớn!

Ai lại nỡ lòng đổ ra nhiều dầu như vậy, bình thường khi chiên cá hố và cá đù vàng, người ta cũng chỉ đổ một ít dầu vào cái nồi hai tai nhỏ, sao có thể được ăn nhiều dầu như vậy?

Cho nên dù là rau củ cũng rất ngon!

Rau củ hấp thụ dầu, chỉ cần ăn dầu đã vô cùng bổ dưỡng rồi.

Đương nhiên tốt nhất vẫn là thịt!

Cằm lão Du Điều lập tức hất lên: “Xếp hàng, đừng tranh giành, chú ý hình tường, đừng làm giống như đang chạy nạn vậy!”

Thủy Lang đặt khay lên trên mặt bàn ngoài sân vườn, gắp đùi gà đưa cho bà Tống: “Bà ngoại ăn cái này đi.”

Uông Tú nhìn thấy, cười nói: “Bà Tống, bà thật là may mắn, hiện tại có một cô bé tốt như vậy yêu thương bà, chính là người đầu tiên đem đùi gà cho bà.”

Bà Tống cười đến nỗi khóe mắt hiện lên đầy nếp nhăn: “Cháu ăn đi, bà tuỳ tiện ăn gì đó là được rồi.”

Thủy Lang trực tiếp đặt đùi gà lên đĩa trước mặt bà ngoại, cầm mấy chai nước ngọt lên, dùng dụng cụ mở nắp chai mở từng chai một rồi đặt lên bàn: “Chị cả, chị Uông, hai người tự cầm lấy ăn đi, em mời xong sẽ để ở đó.”

“Em ăn đi, đói bụng không, nhanh ăn nhiều một chút.” Chu Huỷ cầm xiên thịt đưa cho Uông Tú: “Chị Uông, chị cũng ăn đi.”

“Tôi đến muộn rồi!” Tống Khởi Ba bước vào sân với vẻ mặt “thật là nhiều người” nhìn xem nào nhiệt: “Chị dâu, chị đã làm gì khiến mọi người phải ngoác mồm kinh ngạc như vậy? Nhìn đám người nhao nhao này, ai nấy đều cười, tôi đứng ngoài ngõ cũng có thể nghe thấy tiếng cười.”

“Ngồi xuống ăn đi.”

Thủy Lang đặt một chai nước ngọt lên, nhưng Tống Khởi Ba chưa kịp ngồi xuống thì bà Lư đã đột nhiên lao ra bên cạnh, cầm lấy chai nước ngọt, dời ghế đến ngồi cạnh bà Tống: “Thịt cắt thành từng lát mỏng như thê này thật là tốt, thích hợp để cho mấy bà già chúng ta ăn. Cán bộ Thủy, đầu óc cô thông minh thật đấy!”

“Da mặt bà cũng dày thật đấy!”

Thủy Lang liếc mắt, không quan tâm đối phương già hay trẻ.

“Tôi ngồi đây.” Tống Khởi Ba kéo ghế tới, vẻ mặt bát quái hỏi: “Chị dâu, tôi nghe nói cục quản lý bất động sản của các chị xảy ra chuyện lớn! Có người quan hệ nam nữ bừa bãi! Chị có biết không?”

Nói đến chuyện này, bà Lư hưng phấn: “Nghe nói cảnh sát tới đó trực tiếp bắt ngay tại hiện trường. Ôi, nghe nói là hai thế hệ cùng làm loạn một chỗ!”

“Cái gì?”

Một đám người ngay lập tức cầm theo xiên và nước ngọt tụ tập xung quanh.

“Hai thế hệ làm loạn trên cùng một giường sao?”

Thủy Lang: “...”

Thật sự có thể truyền ra như vậy sao?

“Nghe nói là con gái, con rể, mẹ vợ, bố vợ đều bị bắt đi cùng nhau!”

“Nghe nói bọn họ không phải bố mẹ vợ, không phải vợ chồng, nghe nói bọn họ là em dâu và anh chồng!”

“A! Thế hệ trước bắt đầu làm loạn rồi? Vậy người con rể đó cũng đồng ý làm theo sao?”

“Không phải người một nhà sẽ không vào chung một cửa. Người bình thường làm sao có thể trở thành con rể của gia đình này được?”

“Thật hay giả! Không thể nào!”

“Khi bị bắt tại hiện trường, thậm chí còn không mặc quần áo, thân thể tr*n tr**ng, cái này còn có thể là giả được sao?”

“Ôi...”

“A...”

Những âm thanh kinh ngạc và những tiếng kêu phấn khích kỳ lạ vang lên trong sân vườn nhà Chu gia.

Sau đó anh một câu, tôi một câu, tranh nhau chia sẻ phiên bản mình nghe được.

Lúc này mọi người đang gặm xiên thịt, bắt đầu cảm thấy, Thủy Lang cắt thịt thành nhiều miếng nhỏ như vậy thật là tốt, chẳng những mọi người đều có thể ăn, còn có thể ăn từ từ, càng ăn càng ngon.

Thủy Lang nghe chuyện, cầm đùi gà trong đĩa lên, đang định ăn thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông xe đạp, giây tiếp theo, Chu Quang Hách đi làm về đẩy xe đạp đi vào.

“Chu Quang Hách! Hai vợ chồng cục quản lý bất động sản và cục Công thương thế nào rồi?”

“Không phải là quan hệ nam nữ bừa bãi sao? Không phải nói bọn họ không phải là vợ chồng sao?”

“Đó không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là kết quả!”

Trong sân vườn rất ồn ào, Chu Quang Hách hoàn toàn không nghe rõ mọi người đang nói cái gì, nhìn thấy Thuỷ Lang ngồi ở bên cạnh bàn, bắt chéo chân, giơ đùi gà chiên lên, trái tim đang bị treo trên cao rơi xuống vị trí ban đầu, bên tai anh từ từ truyền vào giọng nói của hàng xóm.
 
Back
Top