Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 170: Chương 170



Ô Nguyên Diệp cười nhạo: "Nhìn cô ta thật vô dụng, còn muốn con gọi cô ta là chị cả sao? Phi!”

Thân Tú Vân không khỏi đắc ý, cười ra tiếng,: "Đại ca, lần này ông thật sự là lập công lớn rồi!"

Ống quần Ô Thiện Bình lại bắt đầu lay động, lần này không phải căng thẳng giống như buổi sáng mà là đắc ý, sự đắc ý có được sau khi trải qua sự căng thẳng xấu hổ vào buổi sáng.

Đột nhiên, từ cuối hành lang có hai người bước ra.

Người đầu tiên dáng dấp cao lớn, đội mũ công an màu trắng, đầy khí chất.

Sắc mặt ba người hơi biến, lập tức trở lại trạng thái trước đó.

Nhà Trâu gia nói, lần này sẽ giúp đỡ giải quyết tận gốc mọi việc, một đội trưởng đội an ninh dù có lợi hại hơn nữa cũng chẳng là gì.

Lại nhìn một người khác mặc trang phục cán bộ, xa xa, kính mắt phản chiếu ánh sáng.

Ô Thiện Bình không bị ảnh hưởng, phó cục trưởng Khâu là người của ông ta.

Vừa nghĩ như vậy xong, đã nhìn thấy phó cục trưởng Khưu mỉm cười với Thủy Lang, thái độ rất thân mật.

Thân Tú Vân vô thức hơi nhíu mày, nụ cười trên khóe miệng Ô Thiện Bình cũng có chút hạ thấp xuống một chút.

Đột nhiên, đôi mắt của bọn họ trong giây lát trừng lớn, chăm chú nhìn vào người mới xuất hiện ở trong hành lang.

Ống quần của Ô Thiện Bình không lay động nữa, nụ cười đắc ý của Thân Tú Vân biến mất, cái cằm nhọn của Ô Nguyên Diệp từ từ hạ xuống.

Cục trưởng Chu!

Trong hành lang vang lên tiếng cười, Cục trưởng Chu nhìn Thủy Lang, mời cô đi vào giữa với vẻ mặt trìu mến mà Ô Thiện Bình đã làm việc ở cục quản lý bất động sản hai mươi năm nay chưa từng thấy.

Sau đó một nhà bọn họ và phó cục trưởng Khâu đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, giống như đang dẫn đường cho Thủy Lang.

Phó cục trưởng Hứa mà bọn họ tưởng đã xúi giục thành công đi ở bên cạnh Thủy Lang, không biết đang cười cái gì, nhưng cử chỉ giống như đang mong chờ được khen ngợi, vẻ mặt tự hào đó không có vẻ gì là đang bị bọn họ xúi giục, ngược lại giống như đang nói với Thủy Lang là bọn họ thật ngu ngốc.

Sắc mặt Thân Tú Vân đã sớm thay đổi rõ rệt, xích lại gần chồng mình, hoảng hốt hỏi: “Đây là chuyện gì vậy? Tại sao nhìn bộ dạng ba vị cục trưởng ở đơn vị của ông lại giống như đang nịnh bợ Thuỷ Lang vậy? Nhất là cục trưởng Chu, ông ta không phải là một cái thùng sắt không lọt nước sao?Còn có phó cục trưởng Khâu? Vừa rồi không phải phó cục trưởng Hứa đã gật đầu đồng ý với chúng ta rồi sao?”

Ô Thiện Bình nhìn thấy người tới gần, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Làm sao tôi biết được? Thật sự là gặp quỷ!”

“Các người tới sớm như vậy sao?” Thủy Lang nhìn sắc mặt của hai người: “Xem ra thân thể vẫn còn rất tốt nhỉ?”

Một câu trào phúng, khiến Ô Thiện Bình nghiến chặt hàm răng suýt chút nữa gãy nát, lại nhìn cục trưởng Chu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cục trưởng, hôm nay ông thế nào?”

Cục trưởng Chu nhìn bộ dạng hai người phía sau giống như bị sét đánh: “Sao ông có thể? Còn mang cả vợ con đến làm việc sao?”

Sắc mặt Ô Thiện Bình thay đổi: “Không phải, không phải, cục trưởng, sáng nay xảy ra chút chuyện, nhà ở trong nhà vẫn chưa đăng ký thành công, buổi chiều chúng tôi cùng nhau quay lại đăng ký.”

“Cục trưởng, ông đi lên trước, chúng tôi đã muộn rồi. Đăng ký sớm một chút, khỏi phải đợi đến hai giờ chiều, có nhiều người lại phải xếp hàng.” Phó cục trưởng Khâu quay lại nhìn Thủy Lang, mỉm cười: “Đăng ký sớm một chút, cũng không làm chậm trễ cô đi làm.”

Ô Thiện Bình: “??”

“Phó cục trưởng Khâu???”

Buổi sáng khi bọn·họ muốn đăng ký, chẳng phải còn nói giọng quan liêu bảo tình hình hôm nay đã khác, cần phải đăng ký chính xác từng phút, không sai một giây nào sao?

Hai giờ chiều mới bắt đầu, bây giờ mới một giờ rưỡi!

Sao có thể bắt đầu rồi?

Hơn nữa, chẳng phải phó cục trưởng Khâu là người nên đứng về phía bọn họ sao?

Tại sao lại chủ động phục vụ Thủy Lang?

“Được, cảm ơn phó cục trưởng Khâu.” Thủy Lang mỉm cười đáp lại, liếc nhìn ba người rồi đi vào phòng đăng ký.

Ô Thiện Bình không cần suy nghĩ, lập tức đi theo, trái tim đập thình thịch, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại dự cảm không tốt.

Thân Tú Vân cũng giống như vậy, theo sát bước chân của chồng mình.

Phó cục trưởng Khâu đi đến cái ghế giữa phía sau bàn làm việc, ngồi xuống: “Giấy chứng nhận của đơn vị.”

Thủy Lang mở túi xách da mới mua, đột nhiên động tác trên tay dừng lại, theo ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhìn thấy ba khuôn mặt đang kéo căng cơ mặt tới vặn vẹo: “Các người đang nhìn cái gì vậy?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 171: Chương 171



Ô Thiện Bình nuốt nước bọt một cái, làm ướt cổ họng khô khốc tới bốc khói, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị một luồng ánh sáng vàng cắt ngang.

Thủy Lang vẫy vẫy cái phong bì, chậm rãi ung dung lấy ra một tờ giấy, mở ra, lắc lắc rồi đưa về phía trước, ba người lập tức mở to mắt muốn nhìn rõ ràng, nhưng tờ giấy kia lại không cho bọn họ cơ hội nhìn rõ, bay lướt qua tầm mắt rồi đáp thẳng xuống bàn đăng ký.

Ô Thiện Bình răng đánh lập cập, hai tay cho dù đã siết chặt thành nắm đ.ấ.m vẫn không ngừng run rẩy.

Lần này, không chỉ có ông ta mà cả vợ con bên cạnh, cả người cũng không tự chủ được mà run lên.

Đó là phản ứng sinh bởi vì thua cuộc, sắp một lần nữa mất đi gia tài bạc triệu, mất đi kho báu mình tha thiết ước mơ, cảm giác hụt hẫng mạnh mẽ, nhận một đả kích nặng nề.

Thủy Lang không để ý tới ba người, đẩy giấy chứng nhận đơn vị tới: “Cục trưởng vừa cấp cho tôi.”

“Không!”

Thân Tú Vân nhào về phía Thủy Lang.

Chu Quang Hách vội vàng nắm lấy vai Thủy Lang tránh đi.

Một tiếng “rầm”.

Thân Tú Vân đập vào bên cạnh bàn, từ từ trượt xuống đất.

“Mẹ!” Ô Nguyên Diệp vội chạy tới, nhưng không phải đi đỡ mẹ, mà là bổ nhào lên mặt bàn, muốn giật lấy tờ giấy chứng nhận đơn vị mà Thủy Lang vừa đặt trên đó.

Phó cục trưởng Khâu nhanh tay, nhận lấy giấy chứng nhận đơn vị, khi nhìn thấy Ô Nguyên Diệp nhấc chân trèo lên bàn, muốn cướp nó từ trong tay mình, ông ấy lập tức hướng ra bên ngoài kêu lên: “Đội trưởng Cừu, đưa người vào!”

Một giây sau, hai cánh tay của Ô Nguyên Diệp bị người ta bắt chéo ở sau lưng, mặt bị dán chặt trên mặt đất.

Nhưng không phải bị người của bộ phận bảo vệ khuất phục, mà là Chu Quang Hách

Thủy Lang từ trên cao nhìn xuống Thân Tú Vân đang giả vờ nửa sống nửa chết: “Cho dù hôm nay bà có bị đ.â.m c.h.ế.t ở đây, trước khi t.h.i t.h.ể bà được đưa ra ngoài, tôi cũng sẽ đứng tên đăng ký căn nhà số 2 đường Phục Nam ngay trước mặt bà.”

Thân thể Thân Tú Vân run rẩy hai cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra, đôi tay run run chỉ vào Thủy Lang: “Mày, mày là đứa con bất hiếu!”

Thủy Lang khinh thường cười một tiếng: “Bà thì hiếu thảo, nhưng bố mẹ bà đâu?”

Đồng tử của Thân Tú Vân đột nhiên run lên, ngón tay giơ lên đột nhiên run lên không thể khống chế.

“Số 2 đường Phục Nam, người thừa kế thứ nhất Thủy Lang!”

Giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ của Thủy Lang nhẹ nhàng vang lên trong văn phòng, đánh mạnh vào trái tim của Ô Thiện Bình, Thân Tú Vân và Ô Nguyên Diệp.

Một nhà ba người trơ mắt nhìn phó cục trưởng Khâu cầm bút máy, viết thông tin căn nhà số 2 đường Phục Nam vào tài liệu. Từng nét bút giống như được phóng to, tua chậm lại trước mặt ba người, những nét dọc và nét ngang, chính là chữ “Thuỷ”..

Khi hai chữ “Thủy Lang” thành công viết xong, phó cục trưởng Khâu cầm con dấu phủ đầy mực lên, đóng vào.

“Đợi một chút!”

Ô Thiện Bình hét lớn một tiếng, nhưng không thể ngăn cản phó cục trưởng Khâu đóng con dấu lên trên tên Thủy Lang.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 172: Chương 172



Đôi mắt của Ô Nguyên Diệp lập tức trở nên đỏ ngầu, tia m.á.u đỏ tươi che kín nhưng anh ấy không còn liều mạng giãy dụa nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn làm việc giống như đã đột tử.

Thân Tú Vân tê liệt ngã xuống đất, cơn ác mộng gần ba mươi năm rốt cuộc đã thành hiện thực, hai mươi năm cẩn thận tính toán cuối cùng lại thất bại ở một bước cuối cùng!

Tiền mặt, kim cương, nhà gỗ, tài sản, cổ tức, ô tô, một nhà đầy người hầu... từng thứ một đều tan vỡ trước mặt bà ta.

Từng mảnh vỡ rơi xuống giống như những mảnh thủy tinh, cắt vào từng mảnh thịt, từng mạch m.á.u trong cơ thể bà ta, khiến bà ta dần dần đi đến bờ vực sụp đổ điên cuồng, lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, chỉ có thể im lặng cười si ngốc.

Thủy Lang chậm rãi thở ra, đôi vai căng thẳng được thả lỏng, tảng đá nặng trĩu trên n.g.ự.c c*̃ng biến mất.

Phải mất ba tháng, mặc dù có rất nhiều khó khăn, trắc trở, sai sót trong quá trình, nhưng cuối cùng đã thành công trong việc vượt lên trước đăng ký, tất cả công sức vất vả đều không uổng phí.

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn về phía Chu Quang Hách, bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó lại nhìn nhau cười một tiếng.

“Đợi một chút!”

Phó cục trưởng Khâu nhìn Ô Thiện Bình rõ ràng là rơi vào trạng thái không bình thường, nói: “Chủ nhiệm Ô, việc đăng ký đã hoàn tất, làm phiền ông dẫn người nhà tránh sang một bên, mời người tiếp theo vào.”

“Tôi nói đợi một chút!”

Ô Thiện Bình gần như gào lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay phó cục trưởng Khâu.

Con dấu màu đỏ trên đó giống như chất xúc tác cuối cùng khiến ông ta rơi vào điên dại.

Ô Thiện Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt không biết là đang nhìn ai, giọng nói của ông ta đột nhiên hoàn toàn trái ngược với tiếng gào thét vừa rồi, dần dần trở nên bình tĩnh hơn: “Tôi mới là người thừa kế thứ nhất của căn nhà số 2 đường Phục Nam.”

Hầu hết mọi người đều không xem lời nói của ông ta là chuyện gì to tát.

Ngoại trừ Thủy Lang.

Còn có Thân Tú Vân tê liệt đang nằm trên mặt đất cười ngu dại, nghe được lời nói của Ô Thiện Bình, cả người đều chấn động, cứng đờ.

“Chủ nhiệm Ô, trước đó là lấy tư cách bố của Thủy Lang, có thể miễn cưỡng xem ông là người thừa kế, có thể đăng ký, nhưng hiện tại, Thủy Lang đã đích thân đến đây, việc đăng ký đã hoàn tất. Tại sao ông lại cố tình gây rắc rối một cách vô lý như vậy??

Phó cục trưởng Khâu nghiêm túc nói: “Hơn nữa, ông lấy đâu ra tư cách? Ông đã tái hôn, thành lập lại gia đình. Năm đó ông cũng đã ly hôn, sớm đã không còn tư cách người thừa kế, càng không thể là người thừa kế thứ nhất.”

“Là tôi.” Ô Thiện Bình chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn phó cục trưởng Khâu: “Tôi chưa từng tái hôn, cũng chưa từng ly hôn. Ai đã tung tin đồn nhảm về tôi như vầy?”

Mọi người trong văn phòng đều ngây ngẩn cả người.

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, phát hiện trên mặt cô mặc dù không có chút bất ngờ nào, nhưng cũng có vẻ hơi nghi hoặc.

“Tung tin đồn nhảm?” Phó cục trưởng Khâu chỉ vào Thân Tú Vân đang xụi lơ, cứng đờ trên mặt đất: “Bao nhiêu năm nay, ai mà không biết con gái Ô Thiện Bình ông chính là Ô Lâm Lâm, mẹ của Ô Lâm Lâm làm việc ở Cục Công thương! Nếu ông chưa tái hôn, vậy bà ấy là vợ của ai? Ô Lâm Lâm là con gái của ai?”

Ở bên cổ Ô Thiện Bình nổi lên gân xanh, ánh mắt điên cuồng, nhìn chằm chằm vào thông tin nhà số 2 đường Phục Nam: “Vợ của em trai tôi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 173: Chương 173



“Rầm!”

Đầu Thân Tú Vân lại đập vào bên cạnh bàn, lần này không phải là giả vờ nữa mà là thực sự đập vào.

Một câu nói này của Ô Thiện Bình đã rút hết toàn bộ sức lực trong cơ thể bà ta.

Tất cả người trong văn phòng đều ngây ngẩn cả người.

Cho dù là Thân Tú Vân gây ra tiếng động lớn như vậy cũng không thể phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

Thủy Lang liếc bà ta một cái, lại nhìn về phía Ô Thiện Bình: “Ông cảm thấy chúng tôi giống kẻ ngốc sao?”

Mọi người có mặt ở chỗ này lập tức tỉnh lại, văn phòng yên tĩnh lập tức biến thành chợ rau:

“Cô nói đúng, chúng tôi nhìn giống kẻ ngốc sao? Ông lại có thể nói như vậy!”

“Ông đang nói nhảm cái gì vậy? Mỗi ngày Ô Lâm Lâm đều gọi ông là “Bố”. Mẹ của Lâm Lâm cũng không biết đã đến đơn vị cùng ông bao nhiêu lần. Tại sao đột nhiên lại trở thành vợ của em trai ông?”

“Không phải các người ở chung với nhau sao? Bà ấy là vợ của em trai ông, vậy em trai ông ở đâu?”

“Chúng ta ở trong cùng một ngôi nhà.” Ô Thiện Bình nhìn về phía trước, nhưng không có tiêu điểm: “Nhưng chúng ta chia làm hai khu vực, phòng làm việc và phòng trẻ con là của tôi, phòng chủ và phòng sinh hoạt là của bà ấy, phòng khách là của chung.”

Trên mặt tất cả mọi người lập tức hiện lên vẻ nghi ngờ, bị tình huống đột nhiên xuất hiện làm cho bối rối, không thể hiểu nổi

“Bà ấy là vợ của em trai ông.” Thủy Lang lặp lại câu hỏi vừa rồi của Phó cục trưởng Khâu: “Vậy Ô Lâm Lâm là con gái của ai?”

Phó cục trưởng Khâu dùng ngón tay chỉ vào tài liệu, nhắc nhở: “Thủy Lang là con gái duy nhất của Thuỷ Mộ Hàm. Hơn nữa thông tin đăng ký việc làm của Ô Lâm Lâm đều được ghi chép, ông đừng mở miệng nói nhảm nữa.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ô Thiện Bình.

Ô Thiện Bình không chút do dự, giống như đã hoàn toàn không thèm đếm xỉa: “Con bé cũng là con gái của em trai tôi, nếu không tin thì có thể kiểm tra thông tin đăng ký việc làm và giấy khai sinh của con bé.”

Có tiếng xôn xao vang lên, tất cả nhân viên của cục quản lý bất động sản đều choáng váng trước sự việc chuyển hướng bất thình lình này.

Thủy Lang đột nhiên chỉ vào Ô Nguyên Diệp đang nằm trên mặt đất trợn mắt há hốc mồm kinh hãi: “Vậy anh ta là ai? Cũng là con trai của em trai ông sao?”

Người trong và ngoài phòng nhất thời ngừng bàn tán, nín thở.

Vẻ mặt của mọi người từ bối rối, ngạc nhiên chuyển sang phấn khích, chờ mong, hoàn toàn đắm chìm trong tình tiết câu chuyện bát quái, chăm chú nhìn chằm chằm vào Ô Thiện Bình, không buông tha bất kỳ phản ứng nào của anh ấy.

Ô Thiện Bình luôn bình tĩnh, cảm nhận được ánh mắt của con trai trên mặt đất, đôi môi run rẩy hai cái, trong kẽ răng ép ra một thanh âm: “Đúng vậy.”

“Bố!”

Đôi mắt của Ô Nguyên Diệp gần như vỡ vụn, anh ấy không thể tin được nhìn Ô Thiện Bình, nghi ngờ có phải vừa rồi mình có nghe nhầm không.

Ngay sau đó bên tai truyền đến những tiếng thở dồn dập, rồi trong nháy mắt bộc phát tiếng bàn tán kinh ngạc, liên tục nói với anh ấy rằng anh ấy không hề nghe nhầm:

“Ôi trời ơi! Tôi chưa bao giờ thấy chuyện như vậy trong đời, thật sự là được mở rộng tầm mắt!”

“Ông có ý gì vậy? Thật sự không thể nào, chỉ vì nhà gỗ, đến vợ con cũng không cần!”

“Không thể nào, không phải vừa rồi đứa nhỏ này còn gọi bố, sao có thể đột nhiên không phải là bố con nữa rồi?”

“Sao đột nhiên tôi có cảm giác như quay lại mười năm trước vậy?”

“Suỵt! Mười năm trước tôi cũng không có ai nói vợ con mình là của người khác.”

“Có thể nào thực sự không phải của ông ấy không?”

“Xì xào...”

Ô Thiện Bình đã làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta trải qua cảm giác được chú ý, cũng là lần đầu tiên trải qua cảm giác làm một người lãnh đạo thực sự, chỉ nói một câu, đã có thể nhận được rất nhiều người cổ động, tiếp tục mong chờ ông ta tiếp tục nói tiếp, đừng dừng lại.

Thủy Lang nhìn Thân Tú Vân đã sớm không có động tĩnh, nằm trên mặt đất giống như một đống bùn: “Dì Thân? Bà nghĩ thế nào?”

Ánh mắt của mọi người lập tức thuận theo lời nói của Thủy Lang, nhìn về phía Thân Tú Vân trên mặt không có chút huyết sắc nào, bờ môi tái nhợt.

“Ông nói nhảm!”

Ô Nguyên Diệp đột nhiên gầm thét lên tiếng, giãy giụa trên mặt đất, giống như là muốn xé xác bố mình: “Tại sao tôi không… Ô!!!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 174: Chương 174



Thân Tú Vân vốn đang co quắp trên mặt đất đột nhiên đứng dậy lao tới bịt miệng con trai, theo sự giãy dụa của con trai, toàn thân cơ thể bà ta lay động giống như chiếc lá rụng mùa thu, bà ta nhìn Ô Thiện Bình với đôi mắt rưng rưng:

“Những năm qua, tôi một mình mang theo cơn ở Thượng Hải không hề dễ dàng. Bố của bọn trẻ luôn ở dưới nông thôn, không thể tìm được việc làm ở Thượng Hải. Nhờ có đại ca đã thay thế bố của bọn trẻ, chăm sóc chúng tôi, hai đứa trẻ mới không bị bắt nạt.”

“Xì xào...”

“Là thật!”

“Chuyện này không thể nào, nhìn bọn họ ở chung giống như bố con ruột vậy mà.”

“Anh chồng và em dâu sống chung một nhà,bình thường đối với bên ngoài giống như là một gia đình. Chuyện này…”

“Thật sự là lộn xộn! So với bình thường quan hệ nam nữ lộn xộn còn quá đáng hơn nữa!”

“Là do các người nhìn thấy cái gì cũng cho là thật, cho nên mới có hiểu lầm như vậy!” Ô Thiện Bình bỗng nhiên chỉ vào đám người nói: “Anh chồng và em dâu sống chung trong một nhà thì thế nào? Các người làm việc ở cục quản lý bất động sản, còn cảm thấy chuyện này là kỳ lạ sao? Đừng nói là một căn nhà, kể cả là một gian phòng, trong khu Phục Mậu này, không tìm được một nghìn hộ cũng có thể tới tám trăm hộ. Thế nào? Các người đều suy nghĩ về người ta như vậy sao?”

Các nhân viên làm việc bị câu hỏi ngược này làm cho im lặng.

“Vậy.” Thủy Lang nhìn Ô Thiện Bình: “Ông chỉ có một đứa con gái là tôi sao?”

“Đúng vậy!” Ô Thiện Bình lại nhìn tài liệu trên tay phó cục trưởng Khâu: “Tôi chỉ có một người con gái là Thủy Lang. Tôi chưa từng ly hôn hay tái hôn, tôi là đầu tiên…”

“Vậy tại sao tôi lại bị đưa về nông thôn ở vùng hoang dã phương Bắc?”

Thủy Lang lên tiếng, lập tức cắt đứt khí thế càng lúc càng mạng của Ô Thiện Bình.

Hơi thở của Ô Thiện Bình trở nên gấp gáp: “Con, lúc đó để con ở lại trong thành phố cũng không thể ngẩng đầu lên được, bị người khác coi thường, cho nên mới chủ động hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước về nông thôn, góp phần xây dựng tổ quốc.”

Thủy Lang gật đầu: “Vậy tại sao ông lại luôn ngủ chung giường với em dâu ông?”

“Xì xào...”

Trong tiếng bàn tán vang lên tiếng th* d*c vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, câu nói này của Thủy Lang rốt cuộc cũng gãi đúng chỗ ngứa của bọn họ, cuối cùng cũng tiết lộ nội tình mà bọn họ muốn nghe nhất, muốn biết nhất.

“Nói nhảm!” Ô Thiện Bình vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn Thủy Lang: “Người khác bên ngoài kia tung tin đồn thất thiệt, muốn huỷ hoại thanh danh của bố, con là con gái duy nhất của bộ, vậy mà con cũng giống như người ngoài, muốn bôi xấu thanh danh của bố như vậy!”

“Sao ông có thể vì tiền mà đối xử với chúng tôi như vậy?” Thân Tú Vân đột nhiên ôm con trai vào lòng, đau đớn khóc thành tiếng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, giống như cuối cùng đã đến mức không thể chịu đựng được nữa..

Mọi người trong phòng làm việc lại nhìn về phía Thủy Lang, hưng phấn chờ đợi cô lên tiếng.

“Quả nhiên là đang diễn.” Thủy Lang cười nhìn hai người: “Vậy xin mời quý vị khán giả vui lòng đến căn nhà số 2 đường Phục Nam nhìn trực tiếp một lần.”

Ô Thiện Bình đang nổi giận đùng đùng lập tức cứng đờ.

Tiếng khóc của Thân Tú Vân cũng dừng lại theo.

Những người có mặt vây xem tại hiện trường lập tức vô cùng kích động.

“Đi thôi, đi ngay thôi!”

“Chủ nhiệm Ô, chúng ta cùng ông đi xem một chút, giúp ông chứng minh trong sạch!”

“Đúng vậy, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, dẫn chúng ta đi xem một chút, xem rốt cuộc có pjar là chung một giường... xem cuối cùng là có mấy cái giường!”

“Tôi cảm thấy chỉ có một cái, nhưng bạn bè của tôi không tin, cô ấy muốn tôi đi xác nhận lập tức.”

“Tôi cũng có một người bạn không tin, tôi cũng phải đi xem xem. Chủ nhiệm Ô yên tâm, tôi nhìn thấy cũng sẽ không nói gì đâu, tuyệt đối sẽ không thêm mắm thêm muối!”

Sắc mặt Ô Thiện Bình trở nên cực kỳ khó coi, trừng mắt nhìn Thủy Lang.

Đều là chuyện tốt cô làm ra!

Phó cục trưởng Khâu nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ trong phòng rồi nói: “Đội trưởng Cừu, bây giờ làm phiền anh đi thông báo cho người bên khu phố, chúng ta cùng nhau đi điều tra rõ ràng.”

“Làm sao có thể như vậy?” Thân Tú Vân lo lắng hét lên: “Các người không thể tùy tiện vào nhà của chúng tôi!”

“Không cho vào sao?” Thủy Lang quay đầu nhìn Chu Quang Hách: “Đội trưởng Chu, có người vu khống em hủy hoại thanh danh bọn họ, tạt nước bẩn vào người bọn họ. Em yêu cầu chứng minh trong sạch, làm phiền bên công an các anh dẫn người đi điều tra rõ ràng, rốt cuộc có phải có người quan hệ nam nữ bừa bãi hay không.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 175: Chương 175



Chu Quang Hách lập tức đi ra ngoài: “Anh đi ngay bây giờ.”

Thân Tú Vân nghe được quan hệ nam nữ bừa bãi, sắc mặt Thân Tú Vân đại biến, nước mắt ngừng rơi, cũng không che miệng con trai nữa, vội vàng đứng dậy muốn chạy ra ngoài.

Những người trong văn phòng đang chờ xem náo nhiệt, nhìn thấy động tĩnh của Thân Tú Vân, tất cả lập tức lao tới, chặn bà ta vào tường, bao vây cực kỳ chặt chẽ, không cho bà ta cơ hội chạy đi xử lý trước.

Ngay cả Ô Nguyên Diệp trên mặt đất cũng không bị lãng quên.

Nói đùa, tới cảnh náo nhiệt, sao có thể để cho bà ta chạy?

Thủy Lang xuyên qua đám người, mỉm cười với Thân Tú Vân, lập tức k*ch th*ch bà ta sụp đổ kêu to.

“Tránh ra! Các người tránh ra! Các người đang định làm gì thế?! Thả tôi ra!!!?

Ô Thiện Bình thấy vậy đuổi theo Chu Quang Hách: “Cho dù anh có là công an, cũng không được tự tiện xông vào nhà dân!”

“Tôi nhận được tin báo có người có quan hệ nam nữ bừa bãi.” Chu Quang Hách dừng bước chân lại, không hề nhìn Ô Thiện Bình mà nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ:“ “Mời đội kiểm tra và giám sát nội bộ đơn vị của Ô Thiện Bình hợp tác với chúng tôi. Ngoài ra, vui lòng cho mượn dùng điện thoại một chút, tôi thông báo cho đơn vị của Thân Tú Vân, cùng nhau đi đến nhà số 2 đường Phục Nam điều tra.”

“Không được! Tại sao? Thủy Lang tùy tiện nói như vậy, sao các người có thể tin được?”

Thân Tú Vân càng gào thét, đám người càng vây chặt lấy, không còn khe hở để hít thở, những giọt nước mắt vừa kìm nén đã bắt đầu chảy xuống vì hoảng sợ.

Không ai có thể ngăn cản Chu Quang Hách bấm điện thoại, thông báo cho cục Công thương.

“Các người đi điều tra trước đi.” Phó cục trưởng Hứa nói với Thủy Lang: “Nếu đúng là quan hệ nam nữ bừa bãi thì sẽ là chuyện lớn của cả hai đơn vị, cô làm người làm chứng, đi cùng với bên đội bảo vệ và đội điều tra nội bộ, buổi sáng ngày mai lại tới chính thức đi làm.”

Thủy Lang gật đầu: “Cảm ơn phó cục trưởng Hứa.”

“Không cần khách sáo.” Phó cục trưởng Hứa tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi mới biết mẹ cô là ai, bị giật nảy cả mình, chuyện này không quan trọng, tạm thời không cần nói nữa. Hiện tại cô đã đăng ký thành công, cho dù hai người này thực sự không có gì, nhiều nhất chỉ viết thêm tên bố cô chứ không gạch bỏ tên cô nên cũng không ảnh hưởng gì lắm.”

Thủy Lang mỉm cười, đương nhiên ảnh hưởng rất lớn.

Một khi tên của Ô Thiện Bình cũng được viết trên đó, sẽ phải chi một nửa tài sản cho ông ta.

Đồ của nhà Thuỷ gia, một phần cũng không thể để họ Ô đạt được.

Sau khi nhận được thông báo, cục Công Thương lập tức cử người của đội giám sát nội bộ đơn vị thành lập tổ điều tra cùng cục quản lý bất động sản, đồn công an đường Phục Mậu cùng nhau đi đến nhà số 2 đường Phục Nam.

Khi Thủy Lang và Chu Quang Hách tới nơi, đã có một đám người đang đợi sẵn.

“Đội trưởng Chu, đội kiểm tra và giám sát nội bộ trong cục đã đi tìm kiếm các tài liệu đăng ký trước đây của Thân Tú Vân trong những năm qua." Phó sở trưởng Lưu cục Công thương đích thân dẫn đội tới hợp tác điều tra.

Đường Phục Nam cũng thuộc khu phố Phục Mậu, chủ nhiệm uy ban khu phố cho biết: “Chúng tôi đặc biệt bố trí người đến kiểm tra thông tin đăng ký trước đây của Ô Thiện Bình, Thân Tú Vân, Ô Lâm Lâm và Ô Nguyên Diệp. Có thế xác nhận được một phần, chồng của Thân Tú Vân quả thực không phải là Ô Thiện Bình, mà là em trai của Ô Thiện Bình, Ô Thiện Thành.

“Thật sự là em dâu sao?”

“Ôi trời ơi, thật sự là hoàn toàn không ngờ tới!”

“Hai đứa bé kia cũng thật sự không phải là con của Ô Thiện Bình?”

“Ô Lâm Lâm và Ô Nguyên Diệp đều là con của Ô Thiện Thành, thực sự không phải là con của Ô Thiện Bình.” Chủ nhiệm uy ban khu phố xem xét tài liệu trong tay: “Theo như điều tra, Ô Thiện Bình quả thực chỉ có một đứa con là Thủy Lang. Ngoài ra, ngôi nhà được đăng ký trên đường của chúng tôi quả thực là một căn hộ dành cho hai người, chia thành hai khu vực riêng, tình cờ lại nằm trong cùng một căn nhà.”

Ô Thiện Bình đưa mắt nhìn Thân Tú Vân qua đám đông.

Hiện tại chủ nhiệm uỷ ban khu phố đã đọc rõ ràng như vậy trước mặt mọi người, phân biệt rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, đợi lát nữa khi vào nhà xem xét, tội danh quan hệ nam nữ bừa bãi đã có thể khẳng định vô cùng chắc chắn.

Vì vậy, trên mặt hai người chẳng những không vui mừng một chút nào, ngược lại tràn ngập sự hoảng sợ!

Thủy Lang đột nhiên lên tiếng: “Nếu thật sự là quan hệ nam nữ bừa bãi thì sẽ có kết quả thế nào?”

Chu Quang Hách lập tức đáp lại: “Diễu hành trước mặt mọi người, hình phạt ngồi tù.”

Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân ngay lập tức rùng mình một cái.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 176: Chương 176



Bởi vì sự xuất hiện của Thủy Lang mà mọi chuyện hết lần này đến lần khác vượt ngoài kế hoạch của bọn họ, Ô Thiện Bình nói ra những bí mật này, đều là bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, không thể không ra hạ sách này.

Ai có thể ngờ rằng Thủy Lang lại lập tức đánh trả khiến hai người bất ngờ, hoàn toàn là không kịp chuẩn bị!

Nhớ tới trước kia những người không chỉ bị đưa đi diễu hành trên đường phố mà còn đứng trên đài tiếp nhận hết người này tới người khác phê phán, đợi lát nữa rất có thể sẽ đến lượt mình, hai chân bọn họ nhịn không được bắt đầu như nhũn ra, không thể dời nổi bước chân.

“Sao lại gục xuống rồi? Mở cửa nhanh lên.”

“Đều đã đến đây rồi, còn cố lằng nhằng làm gì?”

Thủy Lang nhìn đôi mắt vô thần của hai người kia: “Công an có quyền phá cửa không?”

“Đương nhiên là có.” Chu Quang Hách vẫy tay với đồng nghiệp vừa từ đồ công an đường Phục Mậu chạy đến: “Chuẩn bị phá khóa.”

“Đừng mà!”

Thân Tú Vân nhịn không được nữa, ngăn lại trước khoá cửa, không nói một lời nào, chỉ khóc lóc, vẫn hành động không biết xấu hổ, có thể nhìn ra là không còn cách nào khác.

“Kéo người ra ngoài, tại sao lại ngăn ở chỗ này? Có chột dạ cũng vô dụng!”

“Lúc trước không phải còn ra vẻ đứng đắn nói anh chồng và em dâu sống chung dưới một mái nhà ở Thượng Hải không một nghìn hộ cũng có tám trăm hộ sao? Bây giờ lại không còn tự tin nữa sao?”

“Tránh ra, tránh ra, mau mở cửa.”

Ngoại trừ những người đường đường chính chính đến điều tra, những người trong cục quản lý bất động sản vừa rồi bị Ô Thiện Bình chỉ trích đều lấy cớ, ngay lập tức đến xem náo nhiệt, trong mắt đều loé lên vẻ hưng phấn cực độ.

Đột nhiên, Chu Quang Hách cau mày.

Cùng lúc đó, Thủy Lang cũng nhìn về phía cửa.

“Lạch cạch.”

Đột nhiên, cánh cửa chậm rãi mở ra từ bên trong, Ô Lâm Lâm xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người nhất thời sửng sốt, vẻ hưng phấn trong mắt dần dần bị bao phủ bởi một tầng thất vọng.

Trên mặt Ô Thiện Bình bao phủ một tầng hưng phấn, thật không hổ là cô con gái ông ta yêu quý nhất, mặc dù lúc bình thường hơi tùy hứng, nhưng vào thời khắc mấu chốt, luôn có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Nhất định là đứa nhỏ này tỉnh lại, chạy tới đơn vị, vừa vặn nghe được lời bọn họ nói nên về sớm sắp xếp mọi chuyện!

Quả nhiên là ông trời vẫn đứng về phía ông ta!

Trên mặt Thân Tú Vân tràn đầy nước mắt vui mừng, ôm lấy con gái: “Miếng thịt trong lòng mẹ... A...!!!”

Thét được nửa chừng, giọng nói kích động đổi giọng, âm thanh kết thúc kéo dài khiến màng nhĩ của mọi người như muốn nứt ra.

Thủy Lang nhíu mày,nhìn người đàn ông bán khỏa thân vừa mới bước ra khỏi phòng tắm.

Tầng hai của ngôi nhà gỗ im lặng.

Dù là người đến để điều tra hay người đi theo xem náo nhiệt, tất cả đều bị sự chuyển hướng này làm cho im lặng.

Người đàn ông tóc ướt, phần thân trên để trần, bên dưới mặc một cái quần ngủ màu xám, trên mặt lộ ra vẻ sững sờ khi bị tiếng thét kia dọa sợ.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, những người đứng vây xem lại một lần nữa kích động, nỗi thất vọng hoàn toàn tan biến, sự phấn khích của bọn họ lập tức nhân lên vô số lần, từng con mắt đều sáng hơn cả đèn điện:

“Thật tuyệt!”

“Thật sự rất tuyệt!”

“Vừa rồi tôi còn tưởng có chuyển biến, không có chuyện náo nhiệt để xem!”

“Có rất nhiều chuyển biến! Náo nhiệt cũng rất lớn!”

“Người lớn còn chưa điều tra xong, người nhỏ đã đưa ra món khai vị!”

Khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy Ô Lâm Lâm, mọi người đều nghĩ rằng cô ta đã sớm trở về thay đổi hiện trường, mọi thứ đã chuyển biến, vạn vạn lần không ngờ rằng sự chuyển biến lần này lại mang đến một bất ngờ lớn hơn!

Ô Lâm Lâm nghi hoặc hỏi: “Mẹ, các người đây là đang làm gì vậy?”

Thân Tú Vân đẩy con gái mình ra: “Các người đang làm gì sao? Không phải con đang ở bệnh viện sao? Tại sao giữa ban ngày ban mặt lại đưa Trâu Khải về nhà, còn biến thành bộ dạng này?”

Ô Thiện Bình lập tức cảm thấy bầu trời lại một lần nữa sụp đổ, bắt đầu oán hận ông trời.

Oán hận ông trời luôn đối xử với ông ta như một kẻ ngốc, mỗi một lần khi bọn họ cảm thấy không còn hy vọng, muốn bỏ cuộc, luôn ném một tia sáng đến trước mặt ông ta, khi ông ta cố gắng lấy tất cả sức lực toàn thân muốn bắt lấy, lại phát hiện khẽ vươn tay ra thì chẳng có gì cả, tất cả đều là ông trời đang trêu đùa ông ta!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 177: Chương 177



Ông trời không buông tha cho ông ta!

“Đồ khốn nạn!”

Một tiếng gầm giận dữ làm cho Ô Lâm Lâm giật mình tỉnh lại, cuống quít đi lấy quần áo cho Trâu Khải mặc.

Cô ta không đi còn tốt, vừa cất bước đi, áo khoác đã tung bay, khiến cho người ta có thể nhìn thấy bộ váy ngủ bằng tơ tằm cô ta mặc bên trong, dập tắt tia hy vọng ngụy biện cuối cùng.

Bên ngoài lập tức vang lên một loạt tiếng “Ồ à ~”

“Giữa ban ngày ban mặt, lại sốt ruột như vậy sao?”

“Vẫn chưa kết hôn, ban đêm điều tra nghiêm ngặt, không ngờ lại bắt được ngay giữa ban ngày.”

“Chậc chậc, thanh niên nóng vội quá!”

“Không ngờ, thật sự không ngờ lại có thể như vậy!”

“Hai người còn đang chép phát tuyển tập Mao ở uỷ ban khu phố, còn nợ lại mấy trăm lần, sao viết lại không có tác dụng gì vậy?” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố cau mày.

Thủy Lang gật đầu, nói tiếp: “Không những không có tác dụng, ngược lại còn làm ra chuyện quá đáng hơn, anh không đồng ý với tư tưởng Mao sao?”

“Đương nhiên không phải!” Trâu Khải sợ đến mức đánh rơi khăn tắm trên tay: “Tôi là đảng viên, đương nhiên tán thành, vô cùng sùng bái tư tưởng Mao!”

“Đảng viên?”

Thủy Lang đẩy Thân Tú Vân đang cả người run rẩy sang một bên, bước vào căn nhà trong trí nhớ, nhìn những đồ trang trí vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh: “Đây là cách anh làm gương sao?”

“Phó đội trưởng Trâu.” Chu Quang Hách cùng đi theo vào nhà, nhìn Trâu Khải c** tr*n từ thắt lưng trở lên: “Hành vi của anh càng ngày càng quá đáng rồi.”

"Đây là hành vi lưu manh!”

“Thân là đảng viên, thân là công an, thế mà lại đi đầu làm chuyện như vậy!”

“Anh không xứng đáng gia nhập đội ngũ đảng viên của chúng tôi, càng không xứng đáng làm một công an!”

Sắc mặt Trâu Khải đại biến, cầm lấy quần áo trong tay Ô Lâm Lâm, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: “Mọi người đừng hiểu lầm, buổi sáng cô ấy ho ra máu, tôi cõng cô ấy đi bệnh viện, trên người đều bẩn thỉu, buổi trưa không có thời gian thay đồ, buổi chiều cô ấy tỉnh lại nhất định muốn về nhà, tôi đành phải đưa cô ấy về, bởi vì còn phải đến đơn vị, cho nên mới tắm rửa ở đây.”

“Lại còn ho ra máu, còn làm ra chuyện này!”

“Thật vô liêm sỉ! Cô ấy đã ho ra máu, anh còn để cô ấy mặc loại quần áo này!”

“Hôm nay trời lạnh như vậy, cậu lại vì tư tâm của mình mà không quan tâm đến sức khỏe của người khác!”

“Không thể nhịn được sao? Thực sự là quá đáng!”

Phản ứng của đám đông hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trâu Khải, điều mọi người nghĩ đến cũng hoàn toàn không theo lời anh ta nói, bọn họ dường như chỉ nghe những chữ mình muốn nghe, anh ta lập tức giận không chỗ phát tiết: “Đầu óc các người có vấn đề à?”

“Thẹn quá hoá giận, vậy mà còn dám mắng người!”

“Tôi đến đồn công an đường Phục Mậu tố cáo anh ta!”

“Này anh!” Trâu Khải kéo quần lên định đuổi theo ra ngoài, nhưng Thủy Lang đột nhiên lên tiếng: “Căn phòng này chính là phòng ngủ chính.”

Một đám người trong nháy mắt xông vào như ong vỡ tổ, sau đó lại lao về phía phòng ngủ chính.

Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân hoàn toàn không kịp ngăn cản, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra.

“Ối!”

“Quả nhiên!”

“Lần này có muốn ngụy biện cũng không được!”

Hai cái gối, hai đôi dép, hai tách trà...

Tất cả đồ đạc trong phòng ngủ chính đều có hai phần, khi mở tủ ra sẽ thấy trong ngăn tủ toàn bộ đều là quần áo phụ nữ, trong ngăn tủ còn lại chứa đầy quần áo nam giới.

Thủy Lang nhìn hai người kia: “Các người còn gì muốn nói không?”

“Những thứ này không phải đồ của tôi.” Ô Thiện Bình vẫn không chịu thừa nhận: “Căn phòng này bình thường đều là Nguyên Diệp và mẹ thằng bé ở, bình thường tới cửa tôi cũng không đi ngang qua.”

Chu Quang Hách đeo đôi găng tay trắng dùng để phá án vào, kiểm tra tóc trên gối: “Tóc có màu xám, đường kính sợi tóc khoảng chừng 0,05 mm, đường kính tóc của người thiếu niên thường là 0,07 mm trở lên, sợi tóc này là do bị lão hoá, mới mỏng đi.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Thiện Bình, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại như nói, xem ông tiếp tục ngụy biện như thế nào.

“Là của chồng tôi.”

Thân Tú Vân vịn khung cửa giữ cơ thể đứng vững: “Bố bọn trẻ thỉnh thoảng sẽ lên thành phố sống, chắc chắn là của ông ấy.”

Ô Thiện Bình vội vàng nói: “Đúng vậy! Là em trai tôi!”

Chu Quang Hách tiếp tục kiểm tra những thứ khác.

Thủy Lang bỗng nhiên chỉ vào giường nói: “Rũ chăn mền ra, nhấc ván giường lên.”

Sắc mặt vừa mới thả lỏng của Ô Thiện Bình lập tức lại căng thẳng: “Cô muốn làm gì, đã vào nhà chúng tôi còn ngại chưa đủ, muốn đào sâu ba thước đất sao?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 178: Chương 178



Không ai chú ý đến Ô Thiện Bình.

Khoảnh khắc chăn bông trên giường được xốc lên, tấm ván giường được hạ xuống, trong phòng vang lên những tiếng cảm thán.

“Lối đi bí mật?”

“Nhà kho?”

“Đây là loại cửa gì vậy?”

Ở giữa khung giường đã được tháo ván ra, có một cánh cửa giống như cửa tầng hầm, phía trên lồi ra hai nắm đấm, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Là két sắt.” Thủy Lang bước qua khung giường, bước vào, dựa theo trí nhớ của mình vặn nắm cửa, Chu Quang Hách đi tới, dùng sức kéo mở ra.

Tất cả người trong đội điều tra tập trung xung quanh.

Không ai nhìn thấy Thân Tú Vân theo khung cửa trượt ra, cả người bà ta cũng co quắp trên mặt đất, khóc không thành tiếng, trong cổ họng khẽ rên lên: “Xong rồi!”

Ô Thiện Bình liều mạng nuốt nước bọt một cái, nhân lúc không ai chú ý, liếc nhìn Thân Tú Vân.

“Đây là cái gì?”

“Là giấy chứng nhận sao?”

“Đây có phải là bao cao su không?”

“Roi da, nến đỏ, chuỗi hạt, tất cả đều là một mớ hỗn độn.”

“Để những vật dụng thường ngày này vào két sắt sao? Thật không có tiền đồ!”

Trong những tiếng xì xào, Thủy Lang cuối cùng cũng cầm được thứ mình cần tìm.

Một cuốn sổ màu gỗ đã cũ, bạc màu theo thời gian, ở giữa có dòng chữ màu đen viết: Sổ đăng ký hộ khẩu, ở góc dưới bên phải có đóng dấu của Bộ Công an, bên trong có những trang ghi tên của Ô Thiện Bình, Thân Tú Vân, Thuỷ Lang, Ô Lâm Lâm và Ô Nguyên Diệp.

Một thứ khác kẹp ở giữa, khi mở ra thì thấy là một tờ giấy chứng nhận, bốn phía trang trí bằng hoa, là giấy đăng ký kết hôn, trên đó viết bằng tiếng Trung phồn thể, Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân tự nguyện kết hôn.

“Giấy chứng nhận kết hôn!”

“Đây không phải là giấy chứng nhận kết hôn sao?”

“Không phải ông nói chưa tái hôn sao?”

Mọi chuyện lại rẽ sang một hướng mới, đội điều tra tập trung quanh tờ giấy đăng ký kết hôn, nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn còn đang nhìn.

Không phải là là không nhìn rõ, mà là thực sự không biết phải làm gì vào lúc này.

Bọn họ đến để điều tra quan hệ nam nữ bừa bãi, kết quả đột nhiên tìm thấy giấy đăng ký kết hôn của hai người trong cuộc.

Gây náo loạn lớn như vậy, kết quả người ta là vợ chồng hợp pháp?

“Không đúng.” Phó sở trưởng Lưu nhìn về phía hai người: "Nếu hai người là vợ chồng, vậy vừa rồi các người nói thế nào? Tóc là của chồng bà, cũng chính là em trai của chủ nhiệm Ô."

“Không đúng.” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố lật qua tài liệu trong tay: “Rõ ràng Ô Thiện Thành mới mà người đăng ký là chồng của bà ấy!”

Đám đông người vây quanh xem, tổ điều tra do bốn đơn vị cử tới, tất cả đều gãi đầu, đầu óc hoàn toàn hồ đồ trước những khúc mắc, xoay chuyển hết lần này đến lần khác.

Có người không nhịn được nữa, chỉ vào Thân Tú Vân hỏi:

“Chuyện gì vậy? Bà không phải có quan hệ nam nữ bừa bãi với chủ nhiệm Ô mà là quan hệ bất chính với em trai của chủ nhiệm Ô sao?”

“Rốt cuộc là bà có quan hệ không đứng đắn với ai?”

“Ai mới là chồng thực sự của bà?”

“Bà ngủ trên giường này với em trai của chủ nhiệm Ô hay ngủ với chủ nhiệm Ô?”

“Tuy nhiên, cậu đã ngủ với cả hai người họ chưa?”

“Hay là bà ngủ với cả hai người bọn họ?”

“Không phải là cả ba người cùng ngủ đấy chứ?”

Thân Tú Vân: “…”

Bà ta vồn tưởng mình đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, không ngờ còn có cảm giác xấu hổ, xấu hổ và tức giận đến tột đố, hận không thể đào một cái hố mà chui vào.

Thủy Lang cầm lấy chứng cứ nói: “Hai người có muốn nói gì không?”

“Đây là cái gì?” Ô Thiện Bình cau mày nhìn giấy chứng nhận: “Việc này không liên quan tới tôi!”

Phó sở trưởng Lưu chỉ vào vật chứng trong tay Thủy Lang: “Sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn này đều có viết tên ông, còn được đóng dấu, sao ông có thể phủ nhận được?”

“Không phải tôi, tôi chưa bao giờ đi nhận giấy đăng ký kết hôn với bất cứ ai, tôi cũng chưa bao giờ tái hôn!”

Ô Thiện Bình kiên quyết bác bỏ, cử chỉ vừa vội vàng vừa hấp tấp.

Vừa rồi gánh tội danh quan hệ nam nữ bừa bãi trên lưng, ông ta cũng không vội vàng như vậy.

Quan hệ nam nữ cùng lắm là phải ngồi tù, nhưng tài sản ông ta nên có được sẽ không mất đi, nếu là tái hôn, dù không phải đi tù, thanh danh cũng không bị ảnh hưởng, nhưng sẽ lại sẽ hoàn toàn mất đi tư cách người thừa kế.

Ô Thiện Bình biết rất rõ điều này, hỏi Thân Tú Vân: “Chuyện này là thế nào? Tại sao trong phòng cô lại có giấy đăng ký kết hôn của chúng ta để dưới gầm giường? Còn có sổ hộ khẩu nữa?”

Âm thanh xôn xao lập tức vang lên.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 179: Chương 179



Không ai ngờ rằng Ô Thiện Bình sẽ nhảy ra nói như vậy.

Thủy Lang giễu cợt nhìn hai người: “Nếu ông không kết hôn thì trực tiếp lấy sổ hộ khẩu ra đi, chẳng phải có thể chứng minh trong sạch sao?”

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ lấy ngay bây giờ!”

Ô Thiện Bình lập tức chạy đến phòng đọc sách, đi được nửa đường thì dừng lại nói: “Tôi về phòng tôi lấy.”

Thủy Lang ngước mắt lên nhìn ông ta: “Ông vẫn chưa diễn xong à?”

Ô Thiện Bình nuốt nước bọt một cái, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Tất cả mọi người lại biến thành như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, vừa rồi vì tưởng hai người này là một cặp vợ chồng hợp pháp, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Thân Tú Vân quan hệ nam nữ bừa bãi với ai, kết quả Ô Thiện Bình lại đi lấy bằng chứng tới.

“Sổ hộ khẩu của tôi ở đây!” Ô Thiện Bình lại lấy ra một cuốn sổ hộ khẩu: “Sổ hộ khẩu của con đã đưa đến vùng hoang dã phương Bắc, trong đó chỉ có một mình bố! Bố chưa từng tái hôn!”

Một mảnh xôn xao.

Những người vây xem ngay lập tức choáng váng trước những chuyển hướng nối tiếp nhau.

Những người trong tổ điều tra vẫn im lặng.

Tất cả đều cau mày suy nghĩ.

Chu Quang Hách là người duy nhất nhận ra rõ ràng, Thủy Lang vẫn luôn điều khiển câu chuyện này, dẫn dắt mọi người đến đây, ngoài việc muốn mọi người nhìn thấy bằng chứng về mối quan hệ nam nữ bừa bãi, còn vì muốn quang minh chính đại tìm hai tờ giấy chứng nhận này.

Bây giờ quay lại từ đầu, chỉ là lần này đã thu được bằng chứng có tính xác thực

“Khi tôi xuống nông thôn, là có người đăng ký thay tôi. Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người làm giả giấy chứng nhận này biết rõ hơn tôi.”

Thủy Lang giơ tờ giấy chứng nhận lên: “Ông đã không tái hôn, như vậy tất cả những giấy chứng nhận đều là đồ giả, người làm giả và các đơn vị, cán bộ, nhân viên tham gia vào quá trình làm giả đều không thể trốn thoát!”

Âm thanh thở hổn hển thay thế cho tiếng ồn ào lẽ ra phải nghe thấy khi nghe được có giấy chứng nhận giả mạo.

Chỉ vì hôm nay những người tới đây đều là nhân viên điều tra nội bộ ở các đơn vị.

Rất rõ ràng những lời Thủy Lang vừa nói sẽ gây ra náo loạn chính trị ở khu Phục Mậu!

Giả mạo giấy chứng nhận phải lấy từ cơ quan công an, khu phố, cơ quan thanh niên tri thức, cục công thương... hoặc thậm chí là các đơn vị cao hơn.

Hơn nữa, những người đã làm việc mười năm trước, nếu bây giờ vẫn còn ở đó... chắc chắn đã ở cấp lãnh đạo rất cao rồi... nếu xét tới mức độ trách nhiệm cao hơn, không biết có bao nhiêu người không dám nghĩ tới cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Những người trong phòng lần đầu tiên im lặng.

Nhiệt độ dường như giảm thẳng đến mức đóng băng.

Mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài.

Ô Thiện Bình chỉ vào Thân Tú Vân hét lớn: “Là bà ta! Là bà ta làm, không phải tôi!”

Thủy Lang nhìn Thân Tú Vân, chờ đợi phản ứng của bà ta.

“Là tôi.” Giọng nói của Thân Tú Vân khàn khàn, nước mắt rơi trên mặt: “Là tôi làm giả giấy chứng nhận. Một mình tôi làm, con dấu trên đó là tôi tìm người khác, tất cả là để ngăn Lâm Lâm không xuống nông thôn, không liên quan tới bất kỳ người nào.”

“Mẹ!”

Ô Lâm Lâm chạy đến bên cạnh mẹ, ôm bà ta khóc lớn.

“Có liên quan hay không, đợi đến đồn công an lại nói.” Thủy Lãng đưa hai giấy chứng nhận cho Chu Quang Hách.

“Còng tay lại, đưa đi.” Chu Quang Hách cẩn thận cầm lấy tài liệu, ngẩng đầu nhìn Ô Thiện Bình: “Còn có ông ta nữa, đưa đi cùng.”

“Tại sao anh lại đưa tôi đi cùng?” Ô Thiện Bình trợn tròn mắt: “Các người không tìm được chứng cứ gì, lấy danh nghĩa gì mà bắt tôi?”

“Tóc, gạt tàn, quần áo trong tủ, vật dụng cá nhân trong ngăn kéo.” Chu Quang Hách dừng một chút, chỉ vào roi da và nến để trong két sắt: “Còn những thứ này nữa.”

“Anh!”

Ô Thiện Bình kinh ngạc nhìn Chu Quang Hách, người bình thường không thể nào biết những thứ này: “Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh những thứ này có liên quan đến tôi?”

“Về đồn rồi sẽ từ từ nói cho ông biết.”

Chu Quang Hách cầm lấy túi giấy màu nâu, nhét chứng cứ vào trong đó: “Chu Tường, anh dẫn người đến đây tiếp tục cùng đội điều tra tìm kiếm chứng cứ. Tôi sẽ đưa người về đồn trước.”

Chu Tường: “Vâng, thưa đội trưởng.”

“Đừng đụng vào tôi!” Ô Thiện Bình vẫn kiên quyết nói: “Đồ không phải của tôi, tại sao…”

“Bốp...”

Viên cảnh sát trẻ Hồ Sấm đi cùng vung tay tát một bạt tai vào mặt Ô Thiện Bình.

Thủy Lang nhướng mày mỉm cười.

Hồ Sấm đánh xong mới nhớ tới người đàn ông này chính là bố vợ của đội trưởng Chu, vụng trộm liếc nhìn Thủy Lang, vừa hay nhìn thấy nụ cười của cô, lập tức yên tâm.
 
Back
Top Bottom