Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 120: Chương 120



Lời nói này không trái lương tâm, kể từ khi nhận chức Chu Quang Hách đã thể hiện ra tố chất chuyên nghiệp, năng lực xuất sắc, chăm chỉ hết ngày dài lại đến đêm thâu, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đây mới thực sự là vì nhân dân làm việc, thực sự giữ an toàn cho người dân, người đội trưởng đội an ninh luôn quan tâm tới trị của thành phố Thượng Hải.

Mọi người đều công nhận anh từ tận đáy lòng.

Mặc dù trước mắt chỉ là quyền đội trưởng, nhưng mọi người đều đã ngầm thừa nhận anh là đội trưởng, từ khoảnh khắc kích động nhất vừa rồi, có thể nhìn ra suy nghĩ thật trong lòng bọn họ.

Tất nhiên, có thể nói ra những lời đó, cũng không phải là hoàn toàn không liên quan gì đến phiếu xăng.

Chỉ là nếu như bắt buộc phải nói lời“tâng bốc” này, nếu đổi lại là phó đội trưởng Trâu, nhiều người sẽ không thể nói ra lời trái lương tâm được, có lẽ sẽ có một số người vì gánh nặng gia đình, buộc mình miễn cưỡng phải cúi đầu, nhưng nếu là đội trưởng Chu thì sẽ không có ai không cam tâm tình nguyện.

Cho dù là Mã Hổ, để anh ta nói ra, anh ta cũng sẽ nói thật lòng hơn so với những lời nịnh nọt thổi phồng Trâu Khải.

Sau khi sắc mặt Trâu Khải hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn mọi người khen ngợi Chu Quảng Hách, đã khôi phục lại bình thường.

Đây là bản lĩnh anh ta được gia đình nghiêm khắc rèn luyện từ khi còn nhỏ, biểu cảm khuôn mặt có thể biến thành vũ khí, cũng có thể biến thành b.o.m khói.

“Đã như vậy, đội trưởng Chu, anh thật sự định giao những tấm phiếu này cho trong sở để giúp mọi người vượt qua khó khăn sao?”

Trâu Khải hỏi lại một câu, kết luận rằng mình đã nắm chắc được Chu Quảng Hách.

Nếu anh nói đúng thì ngoài lòng biết ơn của những người trong sở, đừng mong đợi nhận được bất kỳ lợi ích nào khác, tháng Tư còn chưa đến, chính anh ta cũng không phải hoàn toàn không bỏ ra được nửa phiếu xăng còn lại.

Hơn nữa có một số nhiệm vụ Chu Quang Hách khó có thể hoàn thành, anh ta hoàn thành, vị trí đội trưởng khả năng rơi vào trên đầu anh ta là rất cao.

Thế là cuối cùng phiếu xăng mấy trăm lít của Chu Quang Hách hoàn toàn trôi theo dòng nước, thâm hụt một số tiền lớn mà chẳng được gì.

Nếu anh nói không, có nghĩa là còn có suy nghĩ muốn thu được lợi ích từ trong tay nhưng người đồng nghiệp khác, vậy thì càng tốt, đầu cơ hàng hóa rồi bán trao tay, thực sự trở thành con buôn phiếu, quả thực chính là cơ hội để đuổi anh ra khỏi ngành công an!

Trâu Khải cười nhạt nhìn Chu Quang Hà, trong lòng suy đoán mặc dù ngoài mặt anh tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng nhất định đang rối loạn, cảm giác được mình đã bước vào một cái bẫy, nhưng lại không có cách nào, lo lắng đến sắp phát điên.

“Không phải.”

Chu Quang Hách lên tiếng, nụ cười của Trâu Khải lập tức trở nên đậm hơn.

“Đối với những phiếu này, tôi vẫn chưa thể quyết định được.” Chu Quang Hách lại gấp tờ giấy sáp lại, nhìn sở trưởng Lam đang có vẻ lo lắng: “Sáng mai đi làm tôi sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn..”

Sở trưởng Lam lập tức vui mừng nhướng mày: “Được rồi, được rồi, còn thời gian một tuần lễ nữa, không cần vội.”

Trên thực tế, ông ấy sốt ruột đến sắp điên rồi,, nhưng mọi người trong sở đều có thể nhìn ra sắc mặt của Chu Quang Hách khác thường, trải qua cơn bộc phát vừa rồi, trong lòng vẫn còn rất nhiều xấu hổ chưa tiêu tan, sẽ không có ai lên tiếng ngăn cản anh hoặc hỏi han làm phiền anh.

Trâu Khải hơi nheo mắt lại, đương nhiên hy vọng có người lớn tiếng hỏi Chu Quang Hách, hôm nay tốt nhất buộc anh phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Nhưng cho dù anh ta cái khó ló cái không ra đòn phản kích, cho dù trong đầu anh ta đã có kế hoạch khác, cũng không thể che đậy được sự thật hôm nay mình đã hoàn toàn thất bại.

Sẽ không ai nhìn sắc mặt của anh ta nữa, cũng không ai làm việc theo ý anh ta nữa, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, tiếp tục chờ đợi ngày mai Chu Quang Hách đưa ra câu trả lời chắc chắn.

...
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 121: Chương 121



Sau khi mọi người bên trong bên ngoài ngõ Ngô Đồng ở nhà Chu gia đã giải tán hết, người hàng xóm lại đi tới, nhìn Chu Huỷ ngồi vào xe lăn, thử những cải tiến mới.

Lão Du Điều: “Chu Huỷ, cô đi vệ sinh thử xem.”

Kim Xảo Chi: “Đầu óc ông có vấn đề sao?”

Cả phòng phá lên cười.

Mãi cho đến khi chuẩn bị bữa tối, hàng xóm vẫn không chịu rời đi, xách rổ, xẻng hốt rác, nồi hấp, túi dệt, nhặt rau, nhặt gạo, g.i.ế.c gà nhổ lông, cạo vảy, rửa ruột những con cá đù vàng nhỏ, đốt bếp nấu đồ... đều đưa tới tòa nhà 6 làm, tạo thành một mớ hỗn độn.

Thủy Lang vỗ trán, nhìn người ta nhổ lông gà g.i.ế.c cá ở bên ngoài, không biết tại sao bọn họ lại cầm tới cửa nhà mình làm những chuyện này, cũng không biết tại sao cảnh tượng rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy vào buổi sáng lại nhìn thấy trước cửa nhà mình vào chạng vạng tối.

“Được rồi, được rồi, nấu xong rồi!”

“Nhanh quá!”

“Đúng vậy, lấy một chút mùn cưa của cán bộ Thuỷ bỏ vào, chẳng mấy chốc là nấu xong!”

Hoá ra, đây là đáp án.

Sở dĩ những người hàng xóm này tụ tập ở đây là vì mùn cưa trong sân nhà Chu gia.

Sau khi được Thủy Lang gật đầu, nó đã trở thành bảo bối mà mọi người tranh giành nhau, mỗi người bỏ một giỏ mang về.

Thời đại này, một cành cây hay một khúc gỗ, tất cả đều là thuộc về quốc gia, gỗ là nhiên liệu dễ dàng nhất để đốt bếp, nhất là những mùn cưa gỗ mỏng, giống như tờ giấy, càng là như vậy.

Sau khi hàng xóm xem hết trong phòng, đã sớm có hứng thú với mùn cưa của Thủy Lang, không, hôm nay cuối cùng bọn họ cũng đã đạt được tâm nguyện.

Một giỏ có thể dùng thay than trong một tháng.

Tuy nhiên, tất cả mọi người có qua có lại, không phải lấy không.

Buổi tối, Chu Quang Hách vừa về đến nhà, từ lúc vào cửa, dừng xe, rửa tay rồi bước vào phòng khách, đã có bốn năm nhóm người tới đưa đồ ăn.

“Tính cách có sức hút mạnh.” Chu Quang Hách mỉm cười nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, đặt một bình sữa mạch nha lên bàn: “Em lại làm gì mà khiến cho mọi người sẵn lòng mang đồ ăn tới như vậy?”

“Mùn cưa.” Thủy Lang bưng cơm đã nấu xong ra: “Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, mau lấy bát đũa rồi đi gọi mẹ vào.”

Sau khi đặt nồi xuống, cô thấy bình sữa mạch nha, cầm lên nhìn một vòng, chai lọ ở thời đại này là hàng xa xỉ, là thứ tiêu biểu nhất cho phong cách phương Tây, nhưng trong mắt Thủy Lang, lại rất có cảm giác thời đại.

Người ta vẫn nói sữa mạch nha thời kỳ này khác với sữa mạch nha ở đời sau, bây giờ thứ đó đã ở trong tay, Thủy Lang không muốn nhẫn nhịn, đưa cho Chu Quang Hách nói: “Anh mở ra đi.”

“Chị cả không có ở đây à?”

Chu Quang Hách cầm lấy bình, nghiêng nhìn căn phòng, vốn tưởng rằng chị cả ở bên trong, nhưng khi phát hiện bên trong không có người, lại cảm thấy kỳ quái: “Chị cả ra ngoài rồi à?”

Anh vừa hỏi xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng động, quay người lại đã thấy chị cả ngồi trên xe lăn, dùng hai tay đẩy bánh xe hai bên đi vào, nhìn thấy Chu Quang Hách thì cười một tiếng: “Em trai về rồi.”

“Lấy xe lăn rồi sao?” Chu Quang Hách tò mò đi tới: “Sao chiếc xe lăn này nhìn có vẻ...”

“Cao cấp hơn!” Nhị Nha chạy đến bên cạnh mẹ: “Mợ nhỏ đã vẽ nó, có thể nằm thẳng, có thẻ đi vệ sinh, còn có chuông, có túi, có thể đi mua đồ đồ ăn.”

“Em thiết kế sao?”

Chu Quang Hách kinh ngạc nhìn Thủy Lang: “Tại sao lại là em thiết kế vậy? Rốt cuộc em có bao nhiêu bản lĩnh vậy?”

Chưa kịp mở miệng hỏi chuyện phiếu mấy trăm lít xăng, đã lại nhận thêm một đợt choáng váng..

Sự kinh ngạc của anh khiến Thủy Lang cảm thấy rất hài lòng, nhướng mày nói: “Điều đó có thể để cho anh biết sao ?”

Chu Quang Hách: “Anh đi lấy đồ mở hộp.”

Nắp tích hợp của bình sữa mạch nha quá chặt nên lần mở đầu tiên phải dùng dụng cụ cạy nắp ra.

Nắp vừa được mở ra, mùi lúa mì hòa với mùi sữa xộc thẳng vào mũi, Thủy Lang và ba bé gái vây quanh đều vô thức hít một hơi thật sâu.

Nhị Nha hưng phấn nói: “Chính là cái mùi này!”

“Thơm quá.” Thủy Lang cầm bình sứ lại gần, dùng thìa múc hai thìa đầy: “Đủ chưa?”

“Tùy em muốn uống bao nhiêu, nhạt một chút hay đậm một chút.” Chu Quang Hách nhấc bình giữ nhiệt trên tường lên, sẵn sàng rót nước.

“Vậy thì cho thêm một chút nữa đi.” Thủy Lang lại múc thêm hai thìa: “Anh rót vào đi.”

Nước nóng ùa xuống, hạt váng sữa trong nháy mắt tan thành chất lỏng màu cà phê sữa, mùi thơm êm dịu của lúa mì và mùi thơm ngọt ngào của sữa hòa quyện vào nhau, cho dù không phải trong thời đại thiếu thốn vật tư này, cũng không ai có thể cưỡng lại được mùi thơm này.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 122: Chương 122



Thủy Lang cầm lên, cố gắng ra sức ngửi, cô cảm thấy mùi hương này còn khiến người ta say mê hơn trà sữa ở đời sau, có thể là do lúa mì mang đến cho cô một cảm giác vừa an tâm vừa hoài niệm, giống như nhìn thấy cơm và sợi mì trắng, khiến trong lòng cô dấy lên một cảm giác an toàn và ấm áp: “Đem cốc uống nước riêng của mình tới đây.”

Trong nhà mỗi người đều có cốc uống nước riêng, ba bé gái cũng không ngoại lệ.

Bốn thìa sữa mạch nha đổ đầy nửa cốc, Thủy Lang lần lượt rót lượng nước tương tự vào cốc của ba bé gái, sau đó lấy cốc của chị cả rót vào, cuối cùng quay sang Chu Quang Hách nói: “Anh không uống sao?”

Chu Quang Hách trầm mặc: “Anh không tìm ra cốc.”

Thủy Lang nhìn quanh, thấy một cái cốc tráng men có vẽ mặt trời nhỏ bằng bút đỏ trên tủ: “Không phải ở đó sao?”

Chu Quang Hách chậm rãi bước lên, cầm lấy cái cốc, mở nắp rồi từ từ đưa ra.

“Chia sẻ đồ ngon với anh mà làm giống như em đang ép buộc anh vậy.” Thủy Lang nói, rót cho anh một lượng tối thiểu, chỉ khoảng chừng hai ngụm, sau đó mới bắt đầu tự thổi, nhâm nhi thưởng thức.

Hương vị đầu tiên trong miệng là mùi thơm đậm đà và êm dịu của lúa mạch, đọng lại rất lâu không tiêu tan, sau đó là hương trầm thoang thoảng càng tuyệt vời không thể tả, sau khi nuốt vào, hương vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại trong miệng.

Chỉ cần một ngụm này thôi, đã cảm giác được tưới mát khỏi nỗi đau đớn, thống khổ do nghèo đói gây ra, chợt cảm thấy thế gian thật tươi đẹp, trong đầu sinh ra suy nghĩ và thôi thúc phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.

“Uống ngon thật! Không hổ là sản phẩm xa xỉ cao cấp!”

Ba bé gái có những cảm xúc khác hẳn người lớn, không chỉ được thỏa mãn vị giác mà tinh thần cũng được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Dù bọn họ vẫn bị coi là những người quê mùa nhưng đã là những người quê mùa từng nhìn thấy sữa mạch nha, nếm được mùi vị của sữa mạch nha!

Sữa mạch nha quả thực rất ngon, chẳng trách ai được cầm một ít sữa mạch nha ra ngoài, cũng có thể thu hút một nhóm trẻ em đông đảo vây quanh.

Tam Nha kéo góc áo của dì và nói: "Cô ơi, cháu có thể không hoà nước, ăn khô nếm thử hương vị được không?”

Thủy Lang còn đang thưởng thức hương vị trong miệng, liền múc một thìa trong bình đặt vào lòng bàn tay Tam Nha: “Ăn đi.”

Tam Nha không ăn mà cẩn thận bỏ những hạt sữa mạch nha tròn tròn trong lòng bàn tay vào túi.

Cô bé muốn đợi đến sáng ngày mai, khi bọn trẻ tan học, rồi mới đem ra ngoài ăn!

Tam Nha không không nhịn được hưng phấn bật cười, cầm cái cốc tráng men còn to hơn mặt mình, thưởng thức đồ ngon.

Tướng ăn của Chu Quang Hách luôn luôn tương đối nhã nhặn, dù có đói bụng đến đâu Thủy Lang cũng chưa từng thấy bộ dạng anh ngấu nghiến đồ ăn như hổ báo.

Thế nhưng hôm nay nhìn anh nhét hết miếng cơm này tới miếng cơm khác vào trong miệng, Thủy Lãng nghi hoặc hỏi: “Buổi trưa anh không ăn cơm, hay là buổi chiều đuổi theo người ra khỏi thành phố vậy?”

“Sao thế?” Chu Quang Hách còn chưa phát hiện ra tướng ăn của mình khác với thường ngày: “Đúng là buổi trưa không kịp ăn cơm.”

Buổi tối vội vàng chạy về, có việc muốn hỏi, cũng không đợi căng tin đơn vị mở cửa.

Thủy Lang hơi giật mình, đang định hỏi tiếp thì từ cầu thang cửa sau truyền đến giọng Chu Phục Hưng :

“Em trai tan làm về chưa?”

Sau đó, một nhà bốn người đi tất bước vào, người lớn đeo túi xách, trẻ con đeo cặp sách, xem ra là mới từ bên ngoài trở về.

Chu Quang Hách quay đầu lại, trả lời một tiếng: “Về rồi, có chuyện gì vậy?”

Ngay khi một nhà bốn người bước vào phòng khách, đã bị thu hút bởi các món ăn trên bàn, bánh sừng chiên, mực xào cần tây, bánh gạo bắp cải, thịt gà nấm hương, rau trộn đậu hũ, còn có mùi thơm của sữa mạch nha!

Những âm thanh nuốt nước miếng nối tiếp nhau vang lên.

Buổi tối ở nhà bà ngoại, bọn họ chỉ ăn cháo khoai, một chút mỡ lợn cũng không có, món phụ duy nhất là đĩa rau khô xào nấm.

Chu Quang Hách đặt đũa xuống, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Chu Phục Hưng cưỡng ép rời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm vào cái tủ bên cạnh: “Không có chuyện gì lớn cả. Anh chỉ đến hỏi em một chút, hôm nay cậu có tới bên kia không?”

Chu Quang Hách suy nghĩ một chút, gật đầu: “Em có đi qua đó.”

“Nói chuyện thế nào?” Chu Phục Hưng dò xét sắc mặt em trai, không thấy có chút vui mừng nào, lập tức hưng phấn hỏi: “Có phải là bị lạnh nhạt không?”

Chu Quang Hách lại gật đầu một cái.

“Anh đã bảo em đừng đi, đừng đi, nhưng em không chịu nghe, nhất định phải đi nhận khổ, chịu sỉ nhục mới chịu bỏ cuộc.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 123: Chương 123



Lúc này vẻ mặt Chu Phục Hưng tràn đầy sự chân thành: “Bên kia đã sớm không coi chúng ta là người nhà, thậm chí còn không bằng những người họ hàng bình thường. Trước đó khi em chưa trở về, anh đã bị lạnh nhạt không biết bao nhiêu lần, ngồi đó đợi từ sáng đến tối, đến mặt cũng không nhìn thấy, nhắc đến là một bụng nhục nhã!”

“Khi chúng ta đến nhà bọn họ, đến cửa chính cũng không bước vào được. Bọn họ sống trong khu cán bộ cấp cao. Chúng ta đứng bên ngoài, bị người khác chỉ trỏ, thậm chí không thể ngẩng đầu lên nổi, thực sự là như vậy đó.”

Kim Xảo Chi tức giận xong, nhìn thấy Thủy Lang liền nói: “Em trai, với năng lực của em dâu, sau này em hoàn toàn không cần nghĩ đến việc chạy đến đó nữa. Hôm nay có ba nhóm người đến! Ba nhóm người! Cục quản lý bất động sản, xưởng vật tư y tế, xưởng gỗ đều muốn em dâu tới đó làm việc, đây là lần đầu tiên trong ngõ Ngô Đồng chúng ta có một nhân tài như vậy!”

Chu Quang Hách kinh ngạc nhìn về phía Thủy Lang: “Cục quản lý bất động sản?”

“Đúng, là Cục quản lý Bất động sản, là phó cục trưởng Hứa của Cục quản lý Bất động sản Hứa. Ông ấy dẫn một nhóm lãnh đạo đến nhà xem cách trang trí, ôi, khi nhìn thấy căn phòng này, bước chân còn không muốn rời đi, phó cục trưởng Hứa kém chút dập đầu với em dâu, cầu xin cô ấy vào làm việc ở Cục quản lý Bất động sản ”.

Kim Xảo Chi hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của mình có bao nhiêu ngưỡng mộ, lại có bao nhiêu tự hào: “Bản thân chúng ta có năng lực như vậy, hoàn toàn không cần phải đi bên đó xin giúp đỡ!”

“Đúng vậy!”

Chu Phúc Hưng không biết tình hình cụ thể, chỉ là buổi tối lúc ăn cơm ở nhà mẹ vợ, anh ta nghe thấy vợ mình khoe khoang một trận, cũng không nghe rõ, dù sao cũng biết lúc này mình chỉ cần phụ hoạ với vợ là được.

Giờ phút này, hai người cảm thấy em trai cũng phải chịu tội giống mình, chịu đựng sự tủi nhục giống như mình, chính là người cùng phe với mình.

Đúng lúc đang định nhân cơ hội kể lại những chuyện mình đã chịu khổ ở bên kia trong mấy năm qua thì lại nghe thấy Chu Quang Hách nói: “Chờ chúng ta ăn cơm xong rồi nói.”

Hai vợ chồng Chu Phục Hưng nghẹn họng, nghẹn ngào không nói nên lời, cũng không thể tiếp tục bám víu quan hệ với em trai và em dâu, chỉ có thể không cam tâm lên lầu.

Ăn tối xong, Chu Quang Hách rửa bát, rồi đi theo Thủy Lang vào phòng, đóng cửa phòng rồi khóa lại.

Lại đi đến cửa sổ, đóng chặt lại, cài then, kéo rèm.

“Anh làm gì vậy?” Thủy Lang nghi hoặc nhìn anh: “Giống như kẻ trộm vậy.”

Chu Quang Hách đi vòng trở lại trước cửa phòng, đưa lỗ tai nghe ngóng, xác nhận chị cả và ba bé gái đều đã trở về phòng.

Anh kéo ghế dưới bàn đọc sách tới trước mặt Thủy Lang, ngồi xuống rồi nhìn cô chằm chằm.

Thủy Lang chậm rãi nhíu mày: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Chu Quang Hách lấy túi giấy sáp từ trong túi ra, mở ra, cầm trong lòng bàn tay, im lặng nhìn cô.

“Sao anh lại mang về?” Khi Thủy Lang biết được là bởi vì chuyện này, Thủy Lang thả lỏng lông mày, khoanh chân ngồi ở mép giường: “Chỗ các anh không cần nữa à? "

“Rất cần.”

“Vậy cái này”

“Em...” Chu Quang Hách mở miệng, lại phát hiện trong giọng điệu vẫn có chút lo lắng, sợ trong trạng thái này lời nói của mình quá vội vàng, quá gay gắt, không cẩn thận sẽ khiến cô bé đau lòng, anh dừng lại một chút để điều chỉnh: “Những tờ phiếu này của em thật sự không thua gì một quả b.o.m thả trên cao điểm quân địch.”

Thủy Lang cười khẽ một tiếng: “Thế nào? Mọi người đều sợ hãi? Phản ứng rất khoa trương à?”

“Không chỉ là khoa trương bình thường. Tất cả mọi người đều phát điên.” Chu Quang Hách vẫn cầm tờ phiếu bằng cả hai tay: “Tấm phiếu này rơi ra giữa cuộc họp, ngay cả anh cũng bị doạ cho choáng váng.”

“Hả?”

Thủy Lang kinh ngạc nhướng mày: “Không phải anh vừa đến đơn vị đã mở ra rồi đưa cho người trong sở sao?”

“Không phải, là lúc trong sở vô cùng cần tới, nó lại rơi ra khỏi túi anh, rơi xuống trước mặt mọi người.” Chu Quang Hách nghĩ đến bộ dạng của mọi người, lại không nhịn được lắc đầu: “Bọn họ ai nấy kích động như muốn khóc lên. Ngay cả các sở trưởng cũng đều phấn khích tới nói năng lộn xộn, tóm lại, quả b.o.m này của em đã đạt được hiệu quả trước nay chưa từng có, không thể tưởng tượng nổi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 124: Chương 124



Sự miêu tả của anh khiến khung cảnh kích động hỗn loạn hiện lên trước mắt, Thủy Lang nhịn không được cười ra tiếng, đột nhiên nhìn thấy những tấm phiếu, cô lại hỏi: “Bọn họ không muốn những tấm phiếu này, nói anh mang về sao?”

“Làm sao có thể không muốn? Là hận không thể cầm lấy ngay.”

Chu Quang Hách thấy cô bé nghe mình nói chuyện rất vui vẻ, liền sắp xếp lại lời nói, hỏi: “Nhưng phiếu này thực sự quá nhiều, trong khoảng thời gian này, người trong sở đều đã vận dụng tất cả các mối quan hệ tìm cách gom đủ, cuối cùng chỉ có sở trưởng nhờ người quan hệ lấy được phiếu hai mươi lít xăng.”

Tiếng cười của Thủy Lang chợt ngừng lại.

Chu Quang Hách đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình cũng đã ngừng đập.

“Anh có ý gì?” Thủy Lang nhìn từ trên xuống bộ dạng của anh trên ghế: “Vừa rồi em đã cảm thấy có gì đó không đúng, hoá ra là hôm nay anh muốn thẩm vấn em.”

“Không phải!” Chu Quang Hách kinh ngạc trước sự nhạy cảm và thông minh của cô bé, quả thật chỉ nhìn một cái đã hiểu ra: “Hiện tại anh cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, em lại được tới ba đơn vị tranh giành nhau mời tới làm việc, nếu anh là lãnh đạo đơn vị, anh sẽ là đơn vị thứ tư đến tranh giành em về làm việc.”

Những lời này nhìn như không phải dỗ ngon dỗ ngọt nhưng lại chính là dỗ ngon dỗ ngọt, khiến tâm tình Thủy Lang cảm thấy dễ chịu hơn: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.”

“Em lấy phiếu này từ đâu ra?” Chu Quang Hách trực tiếp hỏi: “Có liên quan đến chợ đen không?”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, nhìn khuôn mặt trong nháy mắt trở nên chuyên nghiệp của anh, Thủy Lang giật mình, dường như nhìn thấy được dáng vẻ lúc làm việc của anh.

Nhưng chẳng bao lâu, anh như phát hiện ra cô giống như bị hù dọa, đôi mắt nghiêm nghị của anh lập tức bị nhiệt độ hòa tan, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Em là người nhà của anh, việc em làm cũng giống như anh làm, anh chỉ muốn biết toàn bộ câu chuyện.”

“Có thể có liên quan.” Thủy Lang bình tĩnh nói: “Nhưng em không có quan hệ gì với chợ đen.”

Chu Quang Hách hơi sửng sốt: "Có ý gì?"

“Tôi hỏi tại sao anh lại trở nên bướng bỉnh và thật thà như vậy. Không phải anh giỏi nhất là đánh giá tình hình sao? Đồ đều giao cho anh, đã được trao cho bạn, các anh đều đã nhìn thấy, chỉ cần leo lên cột, đưa đồ ra để giải quyết vấn đề khó khăn, sau này có phương tiện phá án, anh cũng nhận được nhân duyên, quyền đội trưởng lực sẽ sớm trở thành đội trưởng chính thức, chuyện này chẳng phải rất tốt sao?”

Anh vừa mở miệng, Thủy Lãng đã biết anh đang suy nghĩ gì, nhịn không được nói: “Anh cũng đã nói, tất cả mọi người đều rất kích động, đều rất muốn, sở trưởng còn kích động đến phát điên. Mọi người đều nhất trí ngầm thừa nhận rằng phiếu này là anh quang minh chính đại nhờ vào quan hệ kiếm được, tại sao anh lại cứng đầu như vậy, còn ôm phiếu trở về ngồi đây thẩm vấn em? Sao hả? Anh định bắt em bỏ tù, rồi giao những tờ phiếu này cho Cục Công Thương, trơ mắt nhìn người chỗ anh chỉ là dùng xe công chở vợ đi sinh con mà bị xử phạt mất việc sao?”

“Anh sẽ không bắt em bỏ tù.” Chu Quang Hách vội vàng nói: “Em là vì anh mới đi kiếm nhiều phiếu như vậy, sao anh lại có thể để em đi ngồi tù được?”

Lời anh vừa nói, cái gì mà em là người nhà, em làm cũng là anh làm, Thủy Lang đã hiểu ý anh, bây giờ càng hiểu rõ hơn, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh muốn tự mình nhận tội, không nhịn được giơ tay gõ lên trán anh: “Anh ở trong quân đội đến ngốc luôn rồi.”

Chu Quang Hách vẫn không nhúc nhích, để cô tùy ý gõ.

Thủy Lang nhìn anh, cảm thấy rất phức tạp, cảm thấy may mắn khi đối với công việc anh không linh động như vậy, sẽ không bởi vì có lợi của mình mà nhắm một mắt mờ một mắt, luôn luôn đặt quy định quan trọng lên hàng đầu.

Bởi vì đất nước có công an như vậy nên với tư cách là một người dân, cô cảm thấy mình thật may mắn.

Nhưng vì mối quan hệ của cô và anh xem như cũng tương đối thân thiết, là đối tác nên cô có cảm giác “hận rèn sắt không thành thép”.

Tuy nhi cảm giác trước vẫn chiếm thế thượng phong.

Thủy Lang bình tĩnh lại cảm xúc phức tạp của mình, nói: “Em nói cho anh biết, em cầm những tấm phiếu này là đương nhiên, không thẹn với lương tâm, không phải đầu cơ tích trữ hàng hoá, cũng chưa bao giờ đến chợ đen, không giao dịch trao đổi với người ở chợ đen.”

“Anh tin em.” Chu Quang Hách đã từng phá án và bắt giam qua vô số đặc vụ của địch, từ ánh mắt, giọng điệu, nét mặt, cử chỉ của Thủy Lang đều có thể đoán ra được, cô không hề nói dối: “Vậy những tấm vé này là em tìm ai lấy được? Có phải là... phải bỏ ra rất nhiều tiền không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 125: Chương 125



“Nói nhảm, đương nhiên phải bỏ ra rất nhiều tiền.” Mặc dù đó là tiền của nhà tiểu tam bỏ ra, Thủy Lang nghiêm túc nói: “Anh đó, trước kia ở trong quân đội, quân lệnh như sơn, kỷ luật thép, anh sống trong hoàn cảnh như vậy, làm việc tuyệt đối sẽ không đầu cơ trục lợi, không biết ứng biến linh động cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ anh không phải quân nhân, anh là công an, người anh phải đối mắt không phải là người ở đất nước đối địch, bây giờ anh là thực sự vì nhân dân phục vụ, tuân thủ kỷ luật là không sai, nhưng có đôi khi, vì nhân dân, anh phải học cách linh động, không thể lúc nào cũng tuân theo các quy tắc.”

Chu Quang Hách nghiêm túc gật đầu: “Em đưa tiền cho ai?”

Thủy Lang chậm rãi trợn mắt trắng nhìn lên trời, thở dài một tiếng, ngã người xuống giường: “Chu Quảng Hách ơi là Chu Quảng Hách, làm ơn lấy lại đầu óc lúc trước anh sẵn sàng kết hôn với em đi, anh thật sự làm em mệt c.h.ế.t rồi.”

Chu Quang Hách đặt tấm phiếu lên trên tủ đầu giường, ngồi ở mép giường nhìn Thủy Lang: “Chỉ cần em nói cho anh biết, anh sẽ không để em gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu.”

Thủy Lang trở mình, đưa lưng về phía anh.

Chu Quang Hách nhích người về phía trước nói: “Em mới về Thượng Hải có mấy ngày, sao có thể so với tất cả người ở chỗ bọn anh gộp lại…”

“Nhà tư bản!” Thủy Lang quay người, tức giận nói: “Anh quên em là nhà tư bản sao? Thời cuộc thay đổi, các anh chỉ là những cảnh sát bình thường, có thể xử lý những thứ này tốt hơn nhà tư bản sao? Ta sẽ bắt kịp sau. Sau này người muốn cho em thứ em có thể phải xếp hàng từ cổng nhà đến Bến Thượng Hải rồi vòng qua sông Hoàng Phố, anh hiểu không?"

Chu Quang Hách: “?”

Thời thế thay đổi sao?

Sao anh lại không biết nhà tư bản có thể quang minh chính đại, nâng đầu ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo như vậy chứ?

Thấy anh không nói gì nữa, Thủy Lang ngồi dậy, điều chỉnh tư thế, nói với người đang nắm trên đầu mình: “Chu Quang Hách, rời khỏi chiến trường quân đội, đi đến chiến trường xã hội do nhân dân tạo dựng... Thôi bỏ đi, anh tự xem xét xử lý đi.”

Chu Quang Hách mang chăn tới, theo thứ tự mở ra, đắp lên trên người Thủy Lang.

“Em thực sự là một cô bé rất tốt bụng.”

“Nhưng không thể cứ như vậy... lấy không đồ của em đưa cho trong sở được.”

...

Buổi sáng.

Chu Quang Hách vừa dừng xe trong sân, đại sảnh đã chật kín đồng nghiệp.

“Các người...”

“Chu Quang Hách!”

Chu Quang Hách dừng bước chân lại, vội vàng quay đầu, khi nhìn thấy người đi tới, mới phát hiện vừa rồi mình thật sự không nghe lầm: “Sao em lại đến đây?”

Một nhóm đồng nghiệp, cùng với ba vị sơ trưởng đang vội vàng chạy tới đều bị một cô bé đang đùng đùng nổi giận thu hút sự chú ý.

Rất nhanh, có người còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của cô bé đã bị hành động của cô làm cho kinh sợ.

Chỉ thấy Thủy Lang vừa bước lên bậc thang, sờ tới sờ lui trên người Chu Quảng Hà, cuối cùng trực tiếp kéo cổ áo Chu Quang Hách thọc vào, lấy ra một túi giấy sáp.

Túi giấy sáp quen thuộc ngay lập tức thu hút sự chú ý của người đứng xem, khiến bọn họ vô thức nhích bước chân về hướng đó.

“Không phải em đã bảo anh không được lấy đi sao? Ai bảo anh mang tới đây”

Chu Quang Hách ngơ ngác nhìn Thủy Lang, cô đã nhiều lần nhấn mạnh, sáng nay nhất định phải mang theo.

Anh còn chưa kịp nói chuyện, Thủy Lang đã tức giận hét lên: “Em đã tỏ lòng tốt một lần, nhưng tất cả những gì em nhận được không là nghi ngờ thì cũng là muốn bắt em giam vào tù. Còn muốn em tỏ lòng tốt lần thứ hai sao? Anh nằm mơ sao? Cho dù tất cả người trong cục công an của anh đều bị khai trừ hết, phiếu của em thà vò nát cũng không bao giờ lấy ra giúp các người thêm một lần nào nữa.”

Nói xong, Thủy Lang cầm túi giấy sáp đi ra ngoài, điều này khiến một đám người ở đó hoảng sợ, đều đuổi theo Thủy Lang.

“Này chị dâu! Chị dâu đừng đi. Có chuyện gì từ từ nói chuyện.””

“Chị dâu, chuyện gì thế này? Ai nghi ngờ chị? Ai muốn bắt chị bỏ tù? Mau nói cho em nghe, đừng tức giận như vậy!"

“Cô bé, dừng lại, dừng lại, vừa rồi chúng ta đều nghe thấy rồi, hình như là có hiểu lầm!”

Lý Hoa và Chu Tường quen biết Thủy Lang, mở miệng một tiếng chị dâu, lao tới phía trước để ngăn cản Thủy Lang.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 126: Chương 126



Sở trưởng Lam cũng đi theo đến trước mặt cô: “Cô bé, tôi là lãnh đạo của Chu Quang Hách. Nếu có hiểu lầm gì thì cô cứ nói cho tôi biết. Tôi thấy cô là chịu oan ức, có phải là có quan hệ tới tấm phiếu này không, chuyện là thế nào?”

“Là các anh đó.”

Thủy Lang nhìn thấy Lý Hoa và Chu Tường thì dừng bước lại, sau đó nghe được lời nói của sở trưởng Lam, lập tức không kiềm được uất ức, hai mắt đỏ hoe: “Lần trước không phải các anh đến nhà tôi ăn cơm, nhắc đến việc dùng xe công vào mục đích riêng sao?”

“Đúng, đúng vậy, chị dâu.”

“Chị dâu. chị đừng xúc động, từ từ nói.”

Thủy Lang lấy khăn tay ra, lắc lắc, lau khóe mắt:“Khi nghe tin đồn cảnh sát chúng ta đến xe cũng không thể dùng, còn bởi vì đưa vợ đi sinh con mà bị phạt, đúng lúc tôi mới kết hôn, người thân, bạn bè có cho tôi một ít phiếu xăng, vì công an của chúng ta, vì trị an trong thành phố Thượng Hải chúng ta, tôi lại đi tìm người thân bạn bè, hao tổn tâm trí để đổi lấy thêm một ít phiếu xăng, đưa cho Chu Quang Hách, nhờ anh ấy đưa đến trong sở để giúp mọi người giải quyết vấn đề. Không ngờ... ô…”

“Cái gì?” Chu Tường kinh ngạc hỏi: “Những tấm phiếu đó là do chị dâu lấy được sao?”

“Chị dâu, chị vốn định tặng không tất cả cho chúng tôi sao?”

Lý Hoa vừa hét lên, đám công an đuổi tới đều nhìn Thủy Lang với vẻ không dám tin và cảm động.

“Cô bé, cô thật sự quá có cốt cách, quá có ý thức!” Sở trưởng Lam tỏ vẻ kính nể, cảm động con mắt đều ươn ướt “Sau đó thì sao?”

“Không ngờ anh ta lại mang phiếu về, về đến nhà lại tra hỏi tôi như phạm nhân, phiếu đó từ đâu ra? Có liên quan đến người ở chợ đen không?”

Thủy Lang vừa nói xong, một đám người đang ở trên bậc thang đều nhìn về phía Chu Quang Hách với ánh mắt không dám tin.

“Thật quá đáng! Đội trưởng Chu sao có thể đối xử với chị dâu như vậy?”

“Đội trưởng, anh làm như vậy không phải là làm chị dâu lạnh lòng sao?”

“Đội trưởng Chu, cho dù anh thiết diện vô tư cũng không thể tàn nhẫn với chị dâu như vậy được!”

“Cô bé, cô đã chịu oan ức rồi. Cô đã bị oan vì công an chúng ta, vì trị an của thành phố Thượng Hải. Tôi nhất định dạy cho đội trưởng Chu một bài học, trút giận giúp cô!”

“Anh ta thẩm vấn tôi suốt một đêm, cuối cùng điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc, rốt cuộc mới cho tôi sắc mặt tốt.” Mặt mũi Thủy Lang đầy vẻ tủi thân, sau đó lộ ra vẻ khuất nhục: “Tôi thật sự không ngờ tôi có lòng tốt không nhận được báo đáp thì cũng thôi đi, ngược lại còn nhận được kết quả như vậy, tôi không còn dám cho không những tấm phiếu này cho bất cứ ai nữa, ai biết ngày nào đó sẽ lại có người đưa tôi đi thẩm vấn, gặp phải tai ương phải vào tù.”

“Không, không, không! Chị dâu, chị không thể đi được!”

“Chị dâu, đều là đội trưởng Chu không đúng, chị khoan đi đã.”

“Đúng vậy, cho dù chị dâu muốn rời đi, cũng phải đợi chúng ta giải thích rõ ràng mọi việc, cảm ơn lòng tốt của chị.”

“Đúng vậy, chị dâu có thể không cho chúng tôi mấy tấm phiếu này, nhưng chúng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn cô vì đội trưởng Chu mà đau lòng, để xã hội mất đi một người chính nghĩa như cô.”

“Vâng, vâng, vâng, cô bé, cô nhanh vào trong sở, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Sở trưởng Lam vội vàng mời mọi người vào phòng, vừa bước lên bậc thang liền chỉ vào Chu Quang Hách: “Anh đó, anh đó, tôi thực sự không biết nên khen anh hay là nên mắng anh nữa!”

Các viên cảnh sát đi sau Thủy Lang cũng lần lượt đưa ánh mắt hình viên đạn về phía Chu Quang Hách.

“Đội trưởng Chu, anh thực sự rất có lỗi với chị dâu.”

“Đội trưởng Chu, với tính cách này của anh, chị dâu không chê anh là may lắm rồi.”

“Cũng may hôm nay chúng ta ra ngoài, nếu không tôi thấy chị dâu không bỏ qua cho anh đâu.”

“Anh thật là, không biết phải nói gì với anh nữa! Mau vào đây, chờ chúng tôi dỗ được cô bé thì lập tức xin lỗi!”

Thủy Lang được mời ngồi trong phòng họp, một nhóm cảnh sát bận rộn đưa khăn mặt, xách nước nóng pha trà, lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo, tán dương, động viên, khen ngợi.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 127: Chương 127



Chu Quang Hách ngồi đối diện Thủy Lang, sắc mặt vẫn còn có chút mơ hồ, vẫn không hoàn toàn đoán được Thủy Lang muốn làm gì.

“Cô bé, cô thật sự đừng nghe lời anh ấy, tôi và tất cả mọi người đều tin tưởng cô.” Sở trưởng Lam vô cùng cảm động.

Đây là lần đầu tiên người dân chủ động hy sinh bản thân, suy nghĩ cho công an, điều này cho thấy trong năm năm kể từ khi hệ thống công an được xây dựng lại, công sức vất vả nỗ lực của bọn họ vì Thượng Hải cuối cùng cũng đã được người dân nhìn nhận, hơn nữa còn là vô cùng công nhận!

Đối với bọn họ, hành động của Thủy Lang, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn này, là niềm an ủi tinh thần to lớn, là niềm an ủi linh hồn to lớn!

Các viên công an khác cũng có suy nghĩ như vậy, trong lòng tràn đầy cảm động.

Đồng thời, càng cảm thấy tuyệt đối không thể cứ như vậy để đội trưởng Chu làm tan nát trái tim chị dâu mình, nếu không để chuyện này lọt ra ngoài, sau này các đồng chí và nhân dân sẽ nghĩ thế nào về công an bọn họ.

Lý Hoa cầm tờ báo, quạt tách trà nóng đang bốc khói: “Chị dâu, đội trưởng Chu là người như vậy, vừa nhắc tới chuyện trị an cho nhân dân, trong đầu anh ấy liền không có gì khác, thực ra chúng ta có người đồng chí chí công vô tư như vậy, đối với nhân dân mà nói là một chuyện tốt, chuyện kia, chuyện kia, chị dâu đừng để bụng, đương nhiên...”

Lý Hoa còn chưa kịp nói xong đã bị một nhóm cảnh sát đuổi ra khỏi vòng tròn, Chu Tường bước tới nói: “Đương nhiên, đội trưởng chi nghi ngờ lung tung đối với lòng tốt của chị dâu, còn thẩm vấn chặt chẽ, chúng tôi cực lực phản đối thái độ này. Chị dâu, cảm ơn chị, vô cùng cám ơn chị. Tôi thực sự không ngờ, ngày đó lúc ăn cơm chỉ tuỳ tiện nói vài câu tới chuyện khó khăn trong sở, chị dâu lại để ở trong lòng, còn lập tức thực hiện một hành động cao đẹp như vậy, thật sự làm cho chúng tôi vô cùng cảm động.”

“Chị dâu, không phải tôi nói giúp đội trưởng Chu. Kỳ thực cũng không thể trách anh ấy, đây là bởi vì trong cuộc họp ngày hôm qua có người nghi ngờ đội trưởng Chu, hỏi anh ấy có phải ngấm ngầm qua lại với người ở chợ đen hay không, cho nên anh ấy mới có thể về nhà làm như vậy.”

Thủy Lang dùng khăn tay dụi dụi mắt, cuối cùng cũng dụi ra được vài giọt nước mắt, dùng khăn tay lau đi, dáng vẻ giống như đang bị thuyết phục: “Tôi vốn cũng là suy nghĩ đơn giản, không ngờ tấm phiếu này lại rắc rối như vậy. Mọi người tin tương tôi, cho thấy ý tốt của tôi không hề sai, trong lòng tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng tấm phiếu này tôi cũng không dám lại giao cho mọi người nữa, bởi vì anh ấy là đội trưởng, miễn cho tôi lại phải chị chụp mũ là hối lộ mọi người, nghĩ lại thôi cũng thấy sợ hãi.”

“Tôi xem ai dám nói như vậy, gia đình đội trưởng thì sao, gia đình đội trưởng cũng là nhân dân. Mặc dù chúng ta không thể lấy không một cây kim sợi chỉ của nhân dân, nhưng các đồng chí nhân dân vì suy nghĩ cho công tác trị an của công an, lấy được một ít phiếu, dây gọi là hối lộ sao? Ai dám nói như vậy? Để hắn đến trước mặt, để tôi xem đó là ai!

Sở trưởng Lam đập bàn nói: “Tôi quyết không cho phép bất cứ ai xúc phạm lòng tốt của cô bé đối với trị an thành phố Thượng Hải, đối với công an chúng ta!”

“Đúng vậy, chị dâu, chúng ta không thể để xảy ra chuyện như vậy.”

Chu Tường cố gắng hỏi: “Nhưng chị dâu, chị cũng biết, chúng tôi quả thực rất cần phiếu xăng trong tay chị. Tôi biết bây giờ chị đang có rất nhiều lo lắng, nếu như, tôi nói là nếu như, chúng ta dùng những thứ khác đổi với chị dâu, chị xem, chị xem có thể làm đổi được không?”

Thủy Lang lắc đầu: “Hôm qua đã nghi ngờ tôi đầu cơ tích trữ hàng hoá, mua đi bán lại giá cao, nếu tôi đổi thứ này cho cậu, chẳng phải thật sự phải đi tù sao?”

“Không, không phải như vậy.” Lý Hoa chen tới: “Đầu cơ tích trữ hàng hoá có nghĩa là lũng đoạn tất cả phiếu trên thị trường, không lấy ra, chỉ một nhà sở hữu, rồi bán với giá cao ngất ngưởng, phá hoại giá cả thống nhất toàn quốc. Chị dâu, đầu tiên là không đầu cơ tích trữ, cũng không phải mua bán chênh lệch giá, cũng không muốn bán giá cao cho chúng tôi, cô đưa cho chúng tôi là vì lợi ích của công an Thượng Hải. Công an chúng tôi không thể lấy không đồ của chị dâu, cũng không thể để chị dâu bị chụp mũ đưa hối lộ, cho nên chúng tôi sẽ trả lại thứ gì đó có giá trị tương đương cho chị dâu, làm như vậy chị dâu sẽ không bị buộc tội gì.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 128: Chương 128



Lông mày Chu Quang Hách khẽ động, nhận ra điều này gần giống với kế hoạch ban đầu của mình.

“Có thể làm như vậy được không?” Thủy Lang tỏ vẻ ngơ ngác: “Chuyện này tôi không hiểu gì cả, các anh cũng không thể lại để tôi phải chịu oan ức giống như tối hôm qua nữa."

Khóe miệng Chu Quang Hách giật một cái, hôm qua anh luôn trau chuốt lời nói, cũng chỉ khéo léo hỏi một chút.

“Không đâu, tuyệt đối không.” Sở trưởng Lam nhìn Thủy Lang bằng ánh mắt trìu mến: “Hàng xóm trao đổi phiếu là chuyện rất bình thường. Cô bé, nếu cô có ý định này, trong sở chúng ta sẽ không bao giờ để cô phải chịu oan ức, có bất kỳ vấn đề nào tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Thủy Lang cúi đầu suy nghĩ một lúc, mọi ánh mắt trong phòng họp đều căng thẳng nhìn cô.

“Như vậy đi, tôi tin tưởng các anh, nhưng tôi nghe nói hầu hết cảnh sát chỉ sử dụng xe vài lần vì trong nhà có việc gấp, chẳng hạn như chuyện lớn liên quan đến mạng sống, nhưng cũng có một số ít người suốt ngày đi ra bên ngoài khoe khoang.” Thủy Lang đặt tấm phiếu lên trên mặt bàn: “Tôi chỉ trao đổi với những người công an ở vế trước, không trao đổi với những người ở vế sau.”

Những tiếng thở dài nhẹ nhõm lần lượt vang lên trong phòng họp.

Tiếng hít thở này, đã luôn nhẫn nhịn trong gần một tháng nay, giống như một ngọn núi lớn đè nặng lên trái tim cả nhà, khiến bọn họ không thể nào thở nổi.

Hôm nay nhờ có Thủy Lang mà mọi người mới có thể thở một cách thống khoái thoải mái.

Sau khi xác nhận việc đổi phiếu, một nhóm công an lao về trong nhà để cầm phiếu, cầm đồ đạc, khi quay lại, rất nhiều người nhà cũng chạy tới theo.

“Cô bé, đồng chí trẻ, cảm ơn cô rất nhiều. Cảm ơn cô đã có tấm lòng nhân hậu như vậy.”

Người vừa nói là một bà mẹ của công an, trước đó bị trúng gió, suýt nữa bị liệt, kể từ khi nghe tin con trai có thể mất việc vì đưa mình vào bệnh viện, cả ngày ở trong nhà hối hận lấy nước mắt rửa mặt: “Thật sự không ngờ, cô quả thực là Quan Thế Âm Bồ Tát tại thế...”

Cảnh sát Trần khuyên bảo mẹ: “Mẹ ơi, không có Quan Thế Âm Bồ Tát, chúng ta không thể nói chuyện ma quỷ.”

“Dì ơi, dì đừng khách sáo. Đây là phiếu xăng mười lít, dì cất kĩ đi." Thủy Lang cầm phiếu xăng đưa tới.

“Cám ơn, cám ơn.” Mẹ Trần Lực cầm lấy phiếu xăng, trực tiếp khóc lên, trong tay đưa tất cả phiếu công nghiệp, phiếu thịt, phiếu đường quý giá nhất trong nhà: “Cô bé, cô cầm lấy đi.”

“Chị dâu, tôi biết muốn có được nhiều phiếu xăng này rất khó, khó hơn nhiều so với những phiếu chúng tôi đưa cho chị.” Trần Lực lấy ra ba mươi tệ từ trong người: “Đây là tiền lương hàng tháng của tôi. Tôi không đợi trong sở phát tiền, cô nhận trước, cảm ơn cô, tôi rất cảm kích.”

Mọi người lấy ra những tờ phiếu tương ứng, lại lấy mười lít bù một tháng tiền lương làm ví dụ, việc này mọi người đã bàn bạc, cũng là Sở trưởng Lam đưa ra quyết định, đợi lúc đến cuối tháng phát tiền lương, tập thể trừ một tháng, đưa tiền cho Thủy Lang.

Nếu không, bị xử phạt, cho dù không bị khai trừ, cũng sẽ bị phạt ít nhất nửa năm tiền lương.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy thực sự bằng lòng với quyết định này.

Thủy Lang chỉ cầm lấy tất cả phiếu: “Tiền không thể nhận riêng được, tránh bị nói đến nhận hối lộ.”

“Cất đi, nghe lời mọi người, đừng gây phiền phức cho cô bé.” Mẹ Trần Lực vội vàng nói.

Trần Lực mỉm cười cất tiền đi: “Tôi cũng là vì rất biết ơn chị dâu, nóng lòng muốn bày tỏ tâm ý của mình.”

Sau đó, Chu Tường c*̃ng mang theo vợ và những người khác cùng nhau đổi dược phiếu một trăm lít.

Chuẩn bị đưa toàn bộ phiếu và những thứ có được ở nhà cho Thủy Lang.

“Chị dâu, đây là thịt ba chỉ, cá, sườn heo do bố mẹ tôi ở Hồ Nam gửi cho tôi vào dịp Tết, hấp, luộc hay xào đều ngon. Hy vọng chị không chê.”

Vợ của Chu Tường, Hướng Diễm giao túi giấy đen được buộc bằng dây gai, lại lấy ra một phiếu đồng hồ: “Đây là phiếu đồng hồ tôi đã đặc biệt đổi được từ chỗ chủ nhiệm đơn vị. Chị dâu, chị cầm lấy đi.”

“Những đồ khô này là đủ rồi.” Thủy Lang nhìn miếng thịt xông khói sẫm màu, nhớ tới món thịt xông khói xào tỏi không nhiều dầu mỡ mà trước đây mình đã ăn, lập tức liền không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Nhìn gói thịt xông khói này có thể thấy gia đình này đã tích trữ vé thịt ít nhất một năm, có nữa còn phải nuôi heo mổ thịt đổi cho người ta ăn tết mới có thể kiếm được từng này, ngoài cái đó ra, vậy mà còn xoè tay đưa thêm phiếu đồng hồ, quá thật lòng rồi..

“Chị dâu, chị tuyệt đối đừng khách sáo.” Chu Tường ôm đứa con trai lớn khỏe mạnh của mình: “Nếu lần này không phải chị có được những tấm phiếu này, tôi sẽ mất việc, không có khẩu phần lương thực, cả gia đình cũng không biết sống thế nào nữa.”

Thủy Lang đẩy phiếu đồng hồ trở về, không nói nhiều lời: “Người phía sau tới đi.”

“Tôi tới, tôi tới, chị dâu, đây là phiếu giày tôi chuẩn bị đem đi đổi phiếu xăng. Có ba tấm, đều là giày da.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 129: Chương 129



“Chị dâu, đây là phiếu sữa mà đơn vị chúng tôi mới phát trong quý này, ngoài ra còn có phiếu hai ký thịt.”

“Cô bé, nghe nói cháu vừa mới kết hôn, đây là phiếu máy may, coi như quà cưới dì tặng cho cháu, cháu đừng khách sáo, nhận lấy, nhận lấy.”

“Chị dâu, đây là vải sợi tổng hợp, tôi mới mua cách đây không lâu, chưa hề động tới, vừa vặn có thể làm một cái áo sơ mi thôi, còn có phiếu dầu vừng này, cô đừng chê ít.”

“Cô bé, cô nhìn này, tôi trực tiếp tìm người mua bột mì Phú Cường. Tôi mang cả túi này đến cho cô. Cô mau nhận lấy đi. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.”

“Đây là thịt bò, thịt bò tươi, đúng lúc tìm được, tôi lập tức mua đem tới đây, cảm ơn.”

“Chị dâu, đây là cái đài tôi mới mua tháng trước, chị nhất định phải nhận lấy, nhất định không được khách sáo!”

“Cô bé, cô thật sự là mưa rào đúng lúc, đã cứu mạng Tôn Hoành nhà chúng ta. Tất cả vỏ chăn vải bông này đều là tôi chuẩn bị cho vợ thằng bé, hiện tại đều đưa hết cho cô!”



Sau khi tất cả đã trao đổi hoàn tất, trên bàn họp đã tràn ngập đồ đạc muôn màu rực rỡ.

Mọi người có mặt đều mỉm cười, cười một cách nhẹ nhõm, vui vẻ, mặt mày hớn hở, hài lòng từ tận đáy lòng.

Chu Quang Hách liếc mắt nhìn qua, suýt chút nữa coi chỗ này là cảnh vụ mùa bội thu.

Đồ đạc quá nhiều, khi Thủy Lang trở về, đầu bếp đem xe ba gác tới cho mượn, đồng nghiệp và gia đình bọn họ giúp đỡ khiêng đồ lên xe.

Cuối cùng, Chu Quang Hách đẩy xe ba gác về nhà.

Thủy Lang ngồi giữa đống đồ vật, trong tay cầm một miếng cá khô, băn khoăn không biết bàn chải đánh giày có thể loại bỏ lớp tro bên ngoài được không.

Khi xe đi ra khỏi đồn công an, Chu Quang Hách dừng bước, quay đầu lại, bị bộ dạng cô ôm con cá giống tranh em bé tết chọc cho bật cười.

“Cười cái rắm.”

Chu Quang Hách càng cười lớn hơn.

“Mau về nhà đi, đã một ngày trôi qua, em còn chưa bình tĩnh lại để suy nghĩ về chuyện công việc của mình.” Thủy Lang đặt miếng cá khô sang một bên, quay lại nhìn anh: “Bây giờ anh thực sự không cần phải lo lắng nữa phải không?”

Chu Quang Hách: “Lo lắng cái gì?”

“Đều là lỗi của anh, đưa cho anh, anh cũng không biết xem kín đáo thôi, lại để lộ ra ầm ĩ nh vây.”

Thủy Lang vốn tưởng anh sẽ bị hỏi đến nguồn gốc của số phiếu kia, với tính cách phán đoán tình huống của anh, nhất định sẽ xử lý tốt những vấn đề này, cho nên hoàn toàn không hề lo lắng.

Nhưng vạn vạn không ngờ rằng, không biết có phải thực sự coi công an là một nghề nghiệp thiêng liêng hay không, thế mà không thuận cột trèo lên trên, lại cầm về!

Sau khi hỏi cô xong, cô lại nghe được anh nói không thể cho không người trong sở!

Nếu ngầm đưa ra cho đồng nghiệp, không cho không cũng được, rơi ra trước mặt nhiều người như vậy, lúc ấy không nói cho không, đưa về nhà một đêm lại thay đổi ý kiến, đây không phải đưa mũ cho người khác, để người khác chụp lên đầu mình sao?

Mà một khi mọi thứ trở nên phức tạp, sẽ có rất nhiều tai tiếng.

Nếu cô không đến đó khóc lóc, không biết mọi chuyện sẽ hỗn loạn tới như thế nào.

Hôm nay Chu Quang Hách vốn định nói chuyện riêng với sở trưởng , đầu tiên là giải thích nguồn gốc của phiếu xăng, sau đó nói rõ trong sở không thể nhận nhiều phiếu của Thủy Lang như vậy được.

Vốn tưởng rằng mình đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, nhưng khi Thủy Lang đến, anh mới phát hiện ra có một số việc, nếu thay đổi góc nhìn hay đổi cách nói chuyện khác thì ngược lại sẽ dễ dàng đạt được kết quả hoàn hảo hơn, loại bỏ được tất cả các nguy cơ tiềm ẩn.

“Nói tới đạo lý đối nhân xử thế, anh quả thực kém xa em.”

Thủy Lang nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nghĩ tới tương lai hỗn loạn tới rung chuyển: “Em không biết đâu mới là con người thật của anh. Nói thật, mặc dù em phản đối cách làm của anh trong chuyện này, nhưng thực ra trong lòng em rất ngưỡng mộ anh, hy vọng có thể giữ vững những điều trong lòng mình, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”

Chu Quang Hách không để ý đang ở bên ngoài, đưa tay xoa đầu cô: “Xem ra những năm này em đã phải chịu đựng rất nhiều."

Một câu nói nói bất ngờ khiến mũi Thủy Lang cay cay, vội vàng nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh lại, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn về phía người đang vượt qua ngã tư đường.

Chu Quang Hách nhìn theo ánh mắt của cô, Mã Hổ đang từ một hướng khác chạy tới trước mặt Trâu Khải, lo lắng nói gì đó, sắc mặt Trâu Khải lập tức trở nên khó coi, cùng những người phía sau sải bước về phía đồn công an.

"Chuyện gì vậy?"

Thủy Lang nhìn chằm chằm người càng lúc càng tới gần: “Người đàn ông đó nhìn quen quá.”
 
Back
Top Bottom