Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 50: Chương 50



Vẻ mặt Chu Phúc Hưng đau đến không muốn sống, khẽ giật mình: “Không phải, chuyện này, ý tôi không phải vậy.”

“Vậy tại sao các người lại đến chỗ nạn nhân để khóc lóc than nghèo kể khổ?” Thủy Lang nhìn chị cả, lắc đầu nói: “Chị có thế nào cũng không thể mềm lòng được. Chị nhìn đi, lúc đó em đã nói là sẽ lấy một nửa, chín nghìn nhân dân tệ, Chu Quang Hách thấy anh trai mình khó xử, chỉ lấy năm nghìn, bây giờ thì tốt rồi, để anh cả chị dâu chiếm lợi bốn nghìn tệ, kết quả thì sao? Được một tấc lại muốn tiến một thước, bọn họ lại muốn chiếm nốt ba nghìn tệ.”

Những lời này, cùng với ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp trong đơn vị, khiến mặt Chu Phúc Hưng nóng bừng, xấu hổ cúi đầu: “Em dâu, ý anh không phải như em nói đâu.”

Trưởng phòng Dư cau mày nói: “Phục Hưng, các người không thể chỉ có từng đó tiền tiết kiệm được.”

“Trưởng phòng Dư, tôi thật sự không có.” Chu Phục Hưng lo lắng nói: “Mặc dù hai người chúng tôi có lương cộng lại là một trăm năm mươi tệ, nhưng chi phí của chúng tôi quá cao. Ngoài chi tiêu hàng ngày, bởi vì chúng tôi đều phải đi làm nên, không có người trông chừng Tiểu Mẫn, phải đưa Tiểu Mẫn về nhà bà ngoại, mỗi tháng phải đưa cho nhà bà ngoại Tiểu Mẫn một nửa tiền lương.”

“Một nửa tiền lương?”

Tất cả đồng nghiệp trong đơn vị làm việc của Chu Phúc Hưng đều rất ngạc nhiên.

“Chăm sóc một đứa trẻ mà phải đưa bảy mươi tệ tiền lương?”

“Tại sao phải đưa nhiều tiền như vậy?:

“Chẳng trách không đưa tiền được cho Chu Huỷ, hoá ra đều là gửi cho nhà mẹ vợ.”

“Không phải!” Kim Xảo Chi trừng mắt nhìn Chu Phục Hưng: “Nhà mẹ tôi cam tâm tình nguyện chăm sóc Tiểu Mẫn của chúng tôi, nhưng chúng tôi phải đào tạo Tiểu Mẫn về mọi mặt, nên một nửa số tiền lương đều tiêu cho Tiểu Mẫn, không phải đưa cho nhà mẹ tôi, dù cả gia đình tôi có sống tại nhà mẹ tôi, mẹ tôi cũng đủ khả năng chu cấp cho chúng tôi, mà bọn họ chào đón chúng tôi nồng nhiệt, không đòi hỏi một xu nào.”

“Đúng, chính là như vậy.” Chu Phục Hưng gật đầu: “Vừa rồi tôi nói chuyện không rõ ràng, là chi cho Tiểu Mẫn, không phải đưa cho bố mẹ vợ.”

“Nếu đã như vậy.”

Thủy Lang nhìn Chu Phục Hưng nói: “Số tiền còn lại, sáu nghìn tệ của chị cả, các người có thể trả góp dần dần. Từ giờ trở đi, tiền lương của hai người sau khi được phát sẽ đưa cho chị cả, về nhà ngoại ở trong ba nằm là có thể trả sạch rồi.”

“Trả góp?” Vừa hỏi xong, Chu Phục Hưng mới ý thức được trọng điểm không phải ở chỗ này, Kim Xảo Chi cao giọng nói: “Sao lại sáu nghìn tệ? Tôi đã trả ba nghìn rồi, chỉ còn lại ba nghìn thôi.”

“Chu Quang Hách là nhân từ, chính nghĩa, nhưng các người được một tấc lại muốn tiến một thước” Thủy Lang nhìn hai người, không khách sáo nói: “Đã cho các người thể diện, nhưng là chính các người đem mặt mũi ném đi, cho dù là chín nghìn tệ, các người cũng đã hưởng lợi lớn, vốn nên chi tiền lương mười năm này, một vạn tám nghìn tệ chia ba phần, bắt các người đưa ra một vạn hai nghìn tệ mới là công bằng nhất.”

Hai vợ chồng lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.

“Trả góp là ý kiến hay đấy!” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố nói: “Cô gái này lời nói thô lỗ nhưng lý do không cẩu thả. Gia đình bố mẹ Xảo Chi điều kiện rất tốt, vừa rồi cô ấy cũng đã nói, bọn họ luôn nhiệt liệt hoan nghênh các người trở về, thực ra các người không cần phải sống ở đó, có ăn có dùng là được rồi, cũng chỉ cần ba năm. Sau khi trả hết tiền của Chu Huỷ, các người vẫn có thể sống cuộc sống ban đầu của mình.”

Chu Phục Hưng nhìn vợ, rồi lại nhìn em dâu, trên mặt chẳng những không còn biểu cảm cha mẹ c.h.ế.t trước đó mà còn lộ ra vẻ vui mừng: “Sao tôi không nghĩ ra cách này nhỉ? Làm như vậy chúng tôi không cần phải đi vay tiền nữa. Tôi sẽ trả góp cho chị cả. Đúng lúc lãnh đạo đơn vị công tác của tôi, chủ nhiệm ủy ban khu phố và cán bộ đường phố đều ở đây làm chúng, vậy thì sáu nghìn tệ, không thể thay đổi nữa.”

Kim Xảo Chi mím môi một cái, nghĩ đến căn nhà, nhưng rốt cuộc không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị đồng ý.

Nếu biết sớm thì cô ta đã không nghe lời bố mẹ, chịu giày vò như vậy, chẳng những không lấy lại được phòng mà còn phải trả thêm ba nghìn tệ một cách uổng phí, sau bao nhiêu công sức cuối cùng vẫn còn nợ lại sáu nghìn nhân dân tệ!

“Chu Quang Hách có tầm nhìn.” Trưởng phòng Dư đột nhiên cười nói với Chu Huỷ: “Như vậy tôi mới yên tâm. Tiểu Hủy, lúc mẹ cháu qua đời, không yên lòng nhất chính là cháu. Dì và mẹ cháu quan hệ tốt nhất, sau này nếu cháu xảy ra chuyện gì, cháu không được khách sáo với dì, nhất định phải tới tìm dì.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 51: Chương 51



“Dì Dư, dì yên tâm, em trai nhỏ và em dâu thực sự rất tốt với chúng cháu.” Chu Hủy nhìn về phía cậu mợ đang trốn trong đám đông, vừa rồi nghe được trả góp sáu nghìn nhân dân tệ, ánh mắt của hai người rõ ràng đã sáng lên: “Sau này tôi sẽ ở với em trai nhỏ. nơi này vốn chính là nhà của tôi. Ngoài em trai nhỏ của tôi ra, tôi sẽ không ở với người khác, sẽ không ở với em trai lờn, cũng không ở với bà ngoại và gia đình cậu mợ.”

Cậu mợ lập tức đỏ mặt, nhìn thấy ánh mắt khác thường của những người xung quanh, bọn họ cúi đầu vào ngực, biết rằng nhà cửa và tiền bạc đã hoàn toàn vô vọng.

Chủ nhiệm ủy ban khu phố mỉm cười nói: “Chu Huỷ, đầu óc cô rất sáng suốt.”

Chu Huỷ liếc nhìn Thủy Lang, cũng mỉm cười.

“Đây là nhà của Chu Phục Hưng phải không?”

Một giọng nói lớn truyền qua đám người chen chúc ngoài sân vườn, truyền vào trong nhà.

Trước khi người bên trong kịp trả lời, những người hàng xóm đã nhao nhao trả lời.

“Đây là nhà của Chu Phục Hưng, chỉ là bây giờ họ sống ở tầng hai. Bây giờ dưới này là nhà của Chu Quang Hách.”

“Trên xe là cái gì? Sàn nhà sao?”

“Tôi ngửi thấy mùi gỗ, không phải sàn nhà thì là tủ. Phục Hưng Kiều Chi mua sao?

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi sửng sốt một lúc, ập tức nghĩ đến đúng là bọn họ đã đặt mua sàn nhà gốc, trên mặt lập tức có chút hối hận, bởi vì bọn họ đã trả tiền sàn nhà rồi, vốn còn định đi trả lại và lấy lại tiền, kết quả hai ngày nay bận quá nên quên mất.

“Đây là nhà tôi.”

Một công nhân mặc đồng phục nhà máy màu xanh đậm bước vào, trên tay cầm một tờ hóa đơn, vừa đi vừa lấy từ trong túi áo khoác ra một cây bút chì rồi nói: “Kiểm tra xem số lượng sàn nhà có đúng không rồi ký tên”.

“Cái đó.” Kim Xảo Chi kiên trì bước về phía trước, lãnh đạo đơn vị công tác của chồng cô đều có mặt ở đó, biết anh ta khó mở lời: “Chúng tôi dự định…”

“Dự định mua thêm mười mét vuông nữa.”

Thủy Lang đột nhiên cắt đứt lời nói của chị dâu, thành công khiến khuôn mặt vốn đã khó coi của hai vợ chồng trở nên tái xanh hơn vài phần.

Rốt cuộc em trai tìm đối tượng kiểu gì vậy?

Được một tấc lại muốn tiến một thước!

Lòng tham không đáy!

Giống như một con ma cà rồng chuyên hút m.á.u người!

Cô đã hút cạn m.á.u của bọn họ, còn muốn hút tới tận xương tuỷ cả nhà bọn họ!

Kim Xảo Chi quay lại, đang định nói, cô không nên quá đáng! Bị dồn vào đường cùng thỏ cũng sẽ cắn người, cùng lắm là cuộc sống quá khốn khổ, gia đình bốn người bọn họ sẽ bắt ô tô ra Bến Thượng Hải nhảy sông Hoàng Phố!

Cô ta còn chưa kịp nói một chữ nào, Thủy Lang đã nói với lãnh đạo bưu điện: “Anh cả và chị dâu thật có lòng, suy nghĩ cẩn thận, biết tầng dưới là nền đất xi măng, chị cả di chuyển trên mặt đất không tiện, sớm liền đã đặt xong sàn nhà, giúp lắp đặt gian phòng phía đông và phòng khác.”

“A? Thật sao?" Trưởng phòng Dư ngạc nhiên nhìn Chu Phục Hưng: “Phục Hưng làm việc vẫn còn có dáng vẻ anh em ruột thịt.”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đều khẽ giật mình, sau đó hai mắt đồng thời sáng lên, đồng thanh nói: “Đây là chuyện nên làm!”

Không ngờ, thật là không ngờ.

Khi bọn họ còn đang lo lắng danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, lãnh đạo đơn vị có mặt ở đây ngày hôm nay, sau này không những không có hy vọng thăng tiến mà thậm chí trong đơn vị còn bị bàn tán, lúc đi làm không thể ngóc đầu lên nổi, cô em dâu này lại lên tiếng nói giúp bọn họ!

Hai vợ chồng trong lòng hưng phấn, vội vàng nói:

“Sàn nhà đã được đặt từ lâu, đây gỗ tếch phải đặt trước, bóng loáng chịu mài mòn, không có mùi. Tiền cũng đã trả rồi.”

“Ba trăm tệ đấy! Phí lắp đặt cũng đã trả rồi, mỗi năm còn đánh bóng lại hai lần.”

“Đừng nói là ba trăm tệ, dù là ba ngàn tệ, chỉ cần chỉ cả cảm thấy thuận tiện, chúng ta đều có thể tiêu!”

Khi nhìn thấy vẻ tán thưởng trên mặt Trưởng phòng Dư, hai người càng hưng phấn hơn, đây gọi là gì? Cái này gọi là bông hoa hy vọng nở rộ trong tuyệt vọng!

“Mua!” Chu Phục Hưng đi đến trước mặt người công nhân giao sàn, không hề kiểm tra số lượng và chất lượng của sàn, anh ta đã cầm bút ký: “Mua thêm mười mét vuông sàn nữa, trải sàn phòng khách ở tầng trệt!”

“Phục Hưng, cậu làm như vậy là đúng.”

“Đúng vậy, bố mẹ đều không còn, anh chị em các người phải giúp đỡ lẫn nhau.”

“Tôi đã nói rồi, hai người bọn họ cũng không giống là người xấu.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 52: Chương 52



Hàng xóm vừa nói lời này, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi càng hưng phấn hơn, có trời mới biết hai ngày nay bọn họ đều nhân lúc trong ngõ không có ai mới dám ra khỏi nhà, vừa đi khỏi, hàng xóm đã chỉ trỏ xì xào, thậm chí có người còn không thèm né tránh mà dùng lời nói đ.â.m thẳng vào tim bọn họ, cho nên vừa rồi anh ta mới chạy ra ngoài, gọi mọi người trong ngõ tới.

Kết quả không ngờ, danh tiếng lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Lại càng không ngờ em dâu chỉ cần nói một câu đã cứu vớt lại giúp bọn họ.

Hai vợ chồng nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng phấn khích và biết ơn.

Cô em dâu này thật ra cũng rất tốt!

Thủy Lang đi tới kiểm tra sàn nhà: “Khi nào thì bắt đầu lắp đặt?”

Chỉ với một câu nói, đã có thể lót sàn toàn bộ gian phòng và phòng khách, tại sao lại không làm?

Hơn nữa, trong ba năm tới, tiền lương của hai người bọn họ đều phải giao cho bốn mẹ con chị cả, đây chính là hai con trâu làm việc không công, lỡ như bị người ngoài xa lánh, lại bị giáng chức chuyển sang đơn vị khác, chẳng phải mỗi tháng chị cả sẽ cầm được ít tiền hơn sao.

Vợ chồng Chu Phục Hưng không biết suy nghĩ của Thủy Lang, cởi bỏ áo len lông dê đắt tiền, xắn tay áo dỡ đồ, khiêng sàn nhà, cố gắng hết sức để thể hiện trước mặt lãnh đạo và hàng xóm.

“Em dâu, chị cả, mọi người muốn công nhân tới lắp đặt sàn nhà vào ngày nào?”

“Đợi đến khi giao hết rồi lại nói.”

“Được.”

Dưới những lời khen ngợi, nhất là ánh mắt khen ngợi của lãnh đạo, hai vợ chồng Chu Phúc Hưng vui vẻ tiễn khách giống như chủ nhà, khi mọi người đã ra về hết, hai người c*̃ng định lên lầu.

“Chờ đợi.”

Thủy Lang ngăn hai vợ chồng đang cười toét miệng lại, chỉ vào chè trôi nước trên bàn: “Nấu viên chè trôi nước lớn nhỏ vào với nhau, thêm rượu gạo lên men, nấu vài quả trứng luộc, thêm đường trắng vào.”

Đại Nha và Nhị Nha cười trộm một tiếng, sau đó Chu Huỷ cúi đầu xuống, cong khóe miệng giúp Tam Nha duỗi chỉnh lại tóc.

Hai vợ chồng hưng phấn, cũng không nói nhiều, cầm chè trôi nước trên bàn cùng nhau đi vào bếp sau nấu, sau khi nước sôi mới phát hiện không có trứng gà, bọn họ lại lên lầu lấy trứng gà mà bọn họ đặc biệt lấy đi khi chia nhà ngày hôm qua, cầm tám quả trứng gà đi xuống, đập tất cả vào nồi hấp bằng thép, đổ rượu mới mua vào, đun sôi rồi bưng nồi ra phòng khách.

Kim Xảo Chi bưng một chồng bát đi theo ở phía sau, sau khi tách từng cái một ra, cô ta mở số đường trắng mới cân, dùng thìa cho từng cái một vào bát nhỏ, dùng một lượng vừa phải, chè trôi nước chính là cần nhiều đường mới ngon.

Thủy Lang đột nhiên hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Hai vợ chồng đang vội vàng dọn chè trôi nước ra, sửng sốt hỏi: “Sao vậy em dâu?”

“Chúng tôi chỉ có bốn người, sao phải cầm ra sáu cái chén?” Thủy Lang kéo ghế ngồi xuống, đẩy bát mới múc ra đến trước mặt chị cả, nhìn về phía ba đứa nhỏ: “Không đói bụng sao? Ăn đi.”

Hai vợ chồng đều không ngốc, nghe hiểu được ý tứ của Thủy Lang.

Một người từ từ đặt thìa xuống, người còn lại miễn cưỡng thu lại hai chiếc bát trống còn lại.

Mua chè trôi nước rượu nhưỡng bạch đường trứng, đưa ba nghìn nhân dân tệ, cuối cùng lại phải trả thêm ba nghìn nhân dân tệ, giao nộp cả ba năm tiền lương, làm lụng vất vả, làm bảo mẫu xong, cuối cùng chủ nhân ăn cơm, ai người bọn họ đói n.g.ự.c dán đến lưng, nuốt nước bọt, lui xuống.

Một ngụm canh cũng không uống được!

Tam Nha bưng một cái chén nhỏ, cầm thìa múc một viên chè trôi nước ngọt ngào, mềm và dẻo, sau đó lại múc một thìa lòng trắng trứng gà, vui vẻ nói: “Mẹ ơi, nhìn này, đám mây trên trời.”

Chu Huỷ cười nói: “Ăn nhanh đi.”

Cô bé vừa húp một cái thì đám mây đã bay vào miệng, mềm mại, thậm chí còn mềm hơn cả bánh bao, mềm mịn, thơm ngọt ngào, ăn quá ngon đến mức Tam Nha ghi khắc trong lòng, đây là món ngon thứ ba mà mợ nhỏ cho cô bé ăn..

Đầu tiên là Kẹo Sữa Thỏ Trắng.

Món thứ hai là sườn xào chua ngọt.

Thứ ba là chè trôi nước!

Tam Nha nhìn về phía mợ đang thổi thổi đám mây nói: “Mợ ơi, mợ thích ăn đám mây hay là ăn viên chè trôi nước?”

Thủy Lang cắn một miếng trứng chần nước sôi, lòng trứng luộc vàng óng đậm đà lập tức chảy ra, trượt xuống cái thìa sứ trắng, cô vội vàng nhét nửa thìa còn lại vào miệng, không để một giọt nước trứng chảy ra vô ích, mùi thơm tràn ngập khắp cả khoang miệng, lông mày lập tức buông lỏng, thưởng thức rồi nuốt xuống, sau đó mới nhìn về phía Tam Nha đang bị tường ăn của cô chọc cho thèm tới ch** n**c miếng: “Mợ thích ăn viên chè trôi nước lớn.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 53: Chương 53



Những viên chè trôi nước to được nhồi mè đen, cắn vào sẽ thấy những hạt vừng đen đậm đà hiện ra, mềm dẻo, thơm ngon, khi ăn cùng gạo nếp thì hương vị sẽ càng ngon hơn, lại hú thêm hai miếng nước canh rượu nếp ngọt ngào, chính là chuyện tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.

Mà ở thời đại này, ba cô bé thiếu ăn thiếu mặc nhất, ăn được chén chè trôi nước nếp rượu này còn cảm thấy hạnh phúc gấp trăm lần so với người bình thường.

Buổi sáng Chu Quang Hách đã ra ngoài mua bánh quẩy sữa đậu nành trở về, bọn họ đều đã ăn xong, lúc này mỗi người lại ăn một chén chè trôi nước, một quả trứng gà chần nước sôi đã no căng bụng, trong nồi còn lại bốn quả trứng chần nước sôi và chè trôi nước, Thủy Lang đậy nắp lại.

“Em phải đi ra ngoài một chút.”

Chu Huỷ cầm khăn lau bàn: “Không cần lắng cho chúng ta, trong nồi vẫn còn một nửa chè trôi nước.”

Đó chính là ý của Thủy Lang: “Hôm nay Chu Quang Hách đi đến đơn vị báo cáo.”

Chu Huỷ kinh ngạc dừng lại việc mình đang làm, buổi sáng em trai vội vàng rời đi cũng không đề cập đến chuyện này, ba cô bé vừa ăn no đang vỗ bụng nhìn về phía mợ, cảm thấy mợ có lời muốn nói.

“Chúng ta mở một cuộc họp nhỏ nhé.”

Thủy Lang lấy ra tờ tem phiếu Chu Quang Hách đưa cho mình: “Từ giờ trở đi em sẽ phụ trách bữa trưa cho mọi người, bữa sáng và bữa tối Chu Quang Hách sẽ phụ trách, em không biết nấu ăn, anh ấy nói mỗi ngày cứ đi ra cửa hàng đồ ăn hoặc tiệm cơm mua, sau này mọi người muốn ăn cái gì, nghĩ kỹ rồi nói cho em biết, nếu cần bất cứ thứ gì cũng có thể nói trước cho em. Nhiệm vụ của em chính là chăm sóc cho mọi người thật tốt.”

“Không, không cần phải... khách sáo.” Chu Huỷ bị thái độ nghiêm túc của Thủy Lang làm cho sửng sốt một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “Nếu em có việc gì thì cứ đi làm đi. Không cần lo lắng cho mẹ con chị, cũng không cần để mẹ con chị liên luỵ em, làm chậm trễ em, mẹ con chị cũng không cần ăn gì.”

Mặc dù mấy ngày nay từ khi Thủy Lang tới đây đều là những bữa cơm thịnh soạn nhất mà bọn họ được ăn trong mười năm qua, nhưng Chu Huỷ từ lâu đã chuẩn bị tinh thần ăn trấu ăn cám, thời buổi này, phần lớn mọi người đều như vậy, ngay cả trong thành phố cũng không phải ai cũng có thể được ăn thịt, ăn cơm trắng, bột mì trắng.

Nhất là ở những vùng có đông dân cư, rau dại rất khó tìm nhưng cũng giống như ở nông thôn, khoai lang, ngô và các loại ngũ cốc khác cũng có thể lấp đầy bao tử..

“Em chỉ muốn nói rõ ràng một chút, khi Chu Quang Hách không có ở nhà, mọi người có cần gì thì có thể đến tìm em, không cần phải ngại.”

Thủy Lang không có chút kinh nghiệm nào đối với kiểu họp mặt gia đình như thế này, sau khi nói xong những điểm quan trọng, cũng không biết nên nói gì nữa: “Em đi ra đường Hoài Hải, nhanh thì một tiến, chậm thì hai tiếng nữa em sẽ trở về, chỉ là mọi người ở nhà sẽ không sao chứ?

“Không sao.”

Chu Huỷ nói xong, ba cô bé đồng thời gật đầu, lớn tiếng nói: “Không sao!”

Thủy Lang đứng dậy chuẩn bị đi, đột nhiên nhạy cảm cảm giác một nỗi khao khát cháy bỏng, cô quay đầu nhìn cục wifi đứng cạnh bàn, mặc dù ba cô bé đã nhanh chóng chạy đi nhưng vẫn bắt được nguồn nhiệt nóng bỏng trong mắt bọn họ phát ra.

“Các cháu, có ai rảnh rỗi đi ra ngoài không?

Ba cái đầu nhỏ “vù” một tiếng quay lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người mợ nhỏ của mình.

Tam Nha nhay cà tưng giơ cả hai cánh tay lên: “Cháu có thời gian!”

Sau đó Nhị Nha cũng giơ tay theo: “Cháu cũng có...”

Nói được nửa chừng, Nhị Nha nhìn về phía mẹ, nuốt lời còn lại, Đại Nha đẩy bờ vai cô bé nói: “Chị ở nhà trông mẹ. Em đi đi.”

Trên mặt Chu Huỷ lộ ra vẻ bi thương, nhưng lại bất lực, không nói được lời nào.

“Chi đi được một người thôi.”

Thà để lại hai người còn hơn chỉ để lại một người, Thủy Lang cũng không có kinh nghiệm dẫn trẻ con ra ngoài đi chơi, dẫn theo hai đứa không bằng dẫn theo một đứa: “Các cháu có thể bàn bạc.”

Ngoài đường Nam Kinh ra, đường Hoài Hải là nơi phồn hoa nhất ở Thượng Hải, Nhị Nha vừa đi trên đường đã bị hoa mắt, nhìn thấy những chiếc xe buýt không ngừng tới lui, những chiếc xe đạp leng keng, những trạm xe buýt dừng dưới cây ngô đồng, giày da thời thượng, bảng hiệu quán ăn rất lớn, đồ ăn nóng hổi... Ngay khi Nhị Nha chưa kịp nhìn được, một nhóm học sinh mặc đồng phục, quàng khăn đỏ, mang cặp sách và chai nước đeo ngang người, cũng cao tầm người cô bé đã lọt tầm mắt cô bé.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 54: Chương 54



Thủy Lang vốn luôn chú ý tới đứa bé, nhận thấy bước chân của cô bé chậm lại, thuận mắt nhìn sang: “Con đã từng được đi học chưa?”

Nhị Nha nhanh chóng nhìn đi nơi khác, không hiểu tại sao mình lại vội vàng như vậy, cũng không hiểu tại sao lại lo lắng, nói: “Cháu chưa từng đi học, cháu cũng không muốn đi học.”

Thủy Lang cười một tiếng, không nói tiếp: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tám tuổi.” Nhị Nha theo sát bên người mợ, dính vào cô: “Nhưng mẹ nói cháu chỉ mới bảy tuổi rưỡi.”

Thủy Lang chưa từng tiếp xúc với trẻ con nên không biết cách nhìn dáng người ước tính chính xác tuổi của bọn trẻ được, nhưng khi nghe đến số tuổi này, hơi nhỏ hơn một chút so với cô nghĩ: “Đại Nha và Tam Nha bao nhiêu tuổi?”

“Chị cả chín tuổi, Tam Nha bốn tuổi rưỡi.”

“Đại Nha đã từng đi học chưa?”

“Chưa, bọn cháu đều chưa từng đi học.” Nhị Nha ngập ngừng nói: "Trong thô không có đứa trẻ nào được đi học cả. Mọi người đều nói đi học là chuyện vô ích. Nhưng mà, mẹ đã dạy bọn cháu biết chứ, dùng cành cây viết lên mặt đất.”

Thủy Lang gật đầu, không nói gì thêm, bước vào cửa hàng vật tư y tế.

“A, chị dâu tới rồi.” Tống Khởi Ba bước ra từ phía sau quầy hàng thủy tinh: “Nhị Nha cũng tới.”

Thủy Lang đã chuẩn bị tinh thần rằng xe lăn của những năm 1970 sẽ không cao cấp bao nhiêu, đến khi nhìn thấy xe lăn trong cửa hàng vật tư y tế, cô vẫn phải thở dài.

Bánh xe vô cùng cồng kềnh, đệm ngồi bằng gỗ, người bình thường đẩy bánh xe trong thời gian dài cũng còn khó khăn chứ đừng nói đến chị cả, thân thể đã bị tàn tật nghiêm trọng.

Chiếc xe lăn này, vì sử dụng khung thép nên giá thành ngang ngửa với một chiếc xe đạp.

“Chị dâu, chị không hài lòng à?” Tống Khởi Ba chỉ vào một bên khác, thái độ nhiệt tình bên ngoài có một loại xa cách của người thành phố không dễ nhận ra, rất mơ hồ, người khác khó mà phát hiện được: “Bên kia có loại cao cấp, giá cũng đắt hơn, tôi cảm thấy dùng đều như nhau nên dùng loại này tiết kiệm hơn một chút.”

Thủy Lang bước tới, nhìn thấy “chiếc xe lăn cao cấp” thì mím môi, mấy chục năm sau, chiếc xe lăn thép thông thường nhất có thể mua được với giá hơn một trăm tệ lại là chiếc xe lăn cao cấp nhất trong cửa hàng.

Hơn nữa, một trăm nhân dân tệ ở vài thập kỷ sau không bằng một trăm nhân dân tệ bây giờ.

“Cái này bao nhiêu tiền?”

“Loại này là hàng nhập khẩu, giá hơn ba trăm tệ.: Tống Khởi Ba đẩy chiếc xe lăn trong tay ra: “Cái này nhẹ nhàng hơn, làm bằng thép nhập khẩu, đệm ghế là vải bạt, người ngồi lâu ngày sợ nhất là bị hoại tử do nắng nóng, đó cũng là lý do khiến nó đắt hơn ván gỗ, tôi khuyên nên mua cho chị cả loại bên kia là được rồi.”

Tống Khởi Ba âm thầm đánh giá Thủy Lang, tưởng rằng cô sẽ thuận nước đẩy thuyền đồng ý, dù sao xe lăn cũng là một khoản chi lớn, không ngờ lại nhìn thấy Thủy Lang cau mày hỏi: “Không còn loại khác sao?”

“Không có.”

Thủy Lang bước tới ngồi lên xe lăn, mặc dù không khó chịu lắm nhưng ngồi ngồi cũng không cảm thấy an tâm thoải mái dễ chịu chút nào, cô đẩy bánh xe hai bên, đi trên nền xi măng cũng coi như ỏn thoả, cô cố tình va vào cửa chính, tiếng kêu lo lắng “Này, này, này!"”của Tống Khởi Ba vang lên từ phía sau, kể từ khoảnh khắc va mạnh vào, chiếc xe lăn bị lực bật lại đẩy ra sau, cả người loạng choạng vì lực bật lại, phía sau va vào ghế dựa bằng thép, tấm bạt không có bất cứ tác dụng bảo vệ nào, lưng va vào ghế thép, Thủy Lang kêu lên một tiếng đau đớn, giữ chặt phanh tay trên xe lăn, lảo đảo một chút, mới ngồi vững vàng.

Nhị Nha vội vàng đuổi theo đỡ lấy mợ nhỏ.

“Đây là sức mạnh của một người có chân bình thường. Nếu là chị cả ngồi xe này, lúc không cẩn thận va vào cửa, toàn bộ phần thân trên sẽ không bị cản trở ít nhất sẽ trượt ra khỏi đệm ghế một nửa, lực bật lại sẽ đụng người vào khung thép. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng tóm lại, rủi ro về an toàn là rất lớn.”

Tống Khởi Ba đuổi tới cũng đã nhìn ra, sau khi bình tĩnh lại trái tim sắp nhảy ra ngoài của mình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị dâu, cô thật chu đáo, tôi vốn tưởng rằng...”

Thủy Lang từ trên xe lăn đứng dậy: “Anh có giấy bút không?”

“Có.” Tống Kỳ Ba lấy cuốn sổ và bút chì trên tủ kính ra, đưa cho Thủy Lang, sau đó gãi đầu cười nói: “Tôi vốn tưởng rằng cô và Chu Quang Hách kết hôn chỉ vì tiền, trong lòng nhất định là rất ghét bỏ mấy mẹ con chị cả.”

Nhị Nha liếc nhìn Tống Khởi Ba, nhăn cái mũi nhỏ lại.

Sao có thể như vậy được, mợ nhỏ không phải là mợ hai.

Thủy Lang không nói gì, mở ra một trang giấy trắng, dùng bút chì vẽ lên đó.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 55: Chương 55



“Nhưng bây giờ nhìn cô chắc chắn không có suy nghĩ đó, vừa rồi cô va vào cửa dọa tôi sợ c.h.ế.t khiếp.” Tống Khởi Ba giơ ngón tay cái lên: “Cô thật sự là hết lòng nghĩ đến chị cả, cũng không phải chỉ làm ra những chuyện hời hợt bên ngoài. Cô hoàn toàn không phải là loại người như người ta nói, chị dâu, nếu hôm nay cô cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô.”

Thủy Lang nghe xong không có bất cứ phản ứng gì, vẻ mặt tập trung vào bức hoạ trong tay.

Tống Khởi Ba biểu cảm không được tự nhiên, còn tưởng Thủy Lang không hài lòng với thái độ trước đây của mình, đang nghĩ cách giải thích hiểu lầm thì đột nhiên nhìn thấy những bức vẽ trong sổ tay, lập tức trừng lớn hai mắt nhìn về phía đó.

Cùng với tiếng bút chì sột soạt, miệng Tống Khởi Ba càng lúc càng dài ra, anh ta vô thức giơ tay lên dụi dụi mắt thật mạnh, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện trong sổ thực sự không có thước kẻ, nhịn không được lại thốt lên một tiếng thán phục: “Chị dâu... chị dâu... chị, tay chị thật sự có bản lĩnh như vậy!”

Hình dáng của một chiếc xe lăn đã xuất hiện trong cuốn sổ, vấn đề không phải là Thủy Lang có thể vẽ được chiếc xe lăn mà là khi cô bắt đầu vẽ, những đường thẳng xuất hiện trên giấy có thể so sánh với những đường thẳng vẽ bằng thước kẻ, thậm chí còn tiêu chuẩn hơn những đường thẳng được vẽ bằng thước kẻ, ngòi bút vừa di chuyển, hai bánh xe lăn cũng xuất hiện. Chỉ trong vòng nửa giây, không cần bất kỳ sửa chữa vào, hình ảnh còn chuẩn hơn so với hình mẫu trong sách giáo khoa.

Anh ta nhớ khi còn đi học, giáo viên thường vẽ các hình tròn, hình tam giác lên bảng đen, đều phải cầm thước gỗ, tỉ mỉ sửa chữa, mới có thể đạt tới tiêu chuẩn.

Chưa bao giờ thấy người nào có thể vẽ dễ dàng, tự nhiên như vậy, còn có chiều sâu hơn một người có mấy chục năm kinh nghiệm.

Nhị Nha dựa sát vào người cô, há hốc miệng nhìn mợ nhỏ hạ bút như thần.

Tống Kỳ Ba đang trầm trồ thán phục trước đường bút của Thủy Lang thì chợt phát hiện những ký tự nhỏ xung quanh chiếc xe lăn, giống như những dòng chữ nhỏ, nhưng không phải là kiểu chữ duyên dáng mà hầu hết các bạn học nữ thích viết, mà là những kiểu chữ gió táp mưa sa xuyên qua giấy, lực bút so với nét vẽ chỉ có hơn chứ không kém.

Sau khi nhìn rõ những chữ được tạo thành từ các ký tự, Tống Khởi Ba bối rối: “Bánh xe làm bằng cao su, bánh sau viền nhôm, độ cong 180 độ, tay kéo, mủ cao su ... a u ... hình chữ U có thể được nghiêng sang một bên…”

“Không phải u, mà là chữ U trong tiếng Anh, hình chữ U.” Thủy Lang đặt bút chì xuống, đẩy cuốn sổ đến trước mặt Tống Khởi Ba: “Ở chỗ này của các anh dù là loại phổ thông hay cao cấp thì bánh xe đều là bánh xe đặc có vành thép, một khi va vào cửa hay tường, chỉ có tấm bạt không có tác dụng giảm xóc. Nhà máy sản xuất vật tư y tế của các anh sẽ không thiếu cao su và mủ cao su, có thể thay đổi bánh xe đặc thành bánh xe cao su. Điều này có thể đảm bảo khi xe lăn chịu tác động nhỏ nhất khi đi lại và va đập, lực cản bật lại là nhỏ nhất, đạt được sự cân bằng, ổn định, an toàn và hiệu quả giảm sốc cao. Về phần nệm cao su hình chữ U, các anh có sản phẩm cao su không?”

Tống Khởi Ba vẫn còn sửng sốt, cho tới bây giờ anh ta chưa từng nghe nói đến bánh xe cao su dùng trên xe lăn, nhưng radar trong đầu anh ta đã rung lên, trong lòng vô cùng đồng ý với đề nghị của Thủy Lang, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn muốn nhảy cẫng lên, anh ta kiềm chế tâm trạng, kiên nhẫn trả lời, mất hẳn vẻ xa lánh trước đó: “Có găng tay cao su và núm v.ú cao su, đây là loại cao su đó sao?”

“Là loại cao su đó, làm phiền anh hỏi một chút, có thể dùng cao su chế tạo thành nệm và chỗ dựa lưng được không.” Thủy Lang ngập ngừng: “Nếu các anh không biết nguyên lý sản xuất, có thể đến xưởng sản xuất chăn ga gối đệm quốc doanh hỏi một chút, chính là đổi gối cao su thành đệm ngồi, mẫu đệm ghế như thế này, ở giữa có hình chữ U, có thể kéo ra hoặc nghiêng sang một bên, phía dưới có thể lắp đặt bình nước tiểu, đại tiểu tiện sẽ thuận lợi hơn, làm chậm lại quá trình hoại tử và chứng vẹo cột sống, cao su là loại vật liệu thoáng khí nhất, cũng có thể bao bọc m.ô.n.g hoàn toàn, anh có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ chuẩn bị được không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 56: Chương 56



Tâm trí hưng phấn của Tống Khởi Ba nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ từ những lời này, một giọt nước đột nhiên chảy ra từ trán anh ta, người chị dâu mà Chu Quang Hách tìm thấy thực sự không phải là một người bình thường, anh ta chỉ có một chút thái độ không tốt, đã bị chị dâu này phát hiện ra: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, chị dâu cứ yên tâm.”

Thủy Lang nhướng mày: “Cố gắng hết sức?”

Tống Khởi Ba lập tức nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Thủy Lang gật đầu: “Dùng sức lực ngày đó anh thuyết phục tôi uống rượu Mao Đài chắc cũng không khó lắm đâu.”

Tống Khởi Ba tỏ vẻ xấu hổ, đợi ở đây rất lâu, anh ta vốn còn tưởng là do ban đầu thái độ của mình không tốt nên đổi chủ đề nói: “Chị dâu, sao cô lại nghĩ ra được cái đệm cao su này? Còn thiết kế của cái bình nước tiểu này, sao cô có thể thiết kế hợp lý như vậy? Còn cái này nữa, đây là một tấm ván đúng không? Nó dùng để làm gì, còn cái băng này dùng để làm gì…”

“Tôi dùng đầu óc nghĩ ra.” Thủy Lang cúi đầu lấy tấm tem phiếu ra.

“Dùng đầu óc...” Tống Khởi Ba ngơ ngác, nếu mang những thứ này đến nhà máy, bọn họ có thể ngay lập tức tạo ra những thiết kế hợp lý, cao cấp hơn xe lăn nhập khẩu, nhưng khi Thủy Lang này nói ra, tại sao lại có vẻ dễ dàng giống như là uống nước vậy?

Chị dâu chỉ hơi động não đã lợi hại hơn đầu óc của hơn một nghìn người ở nhà máy bọn họ.

Thủy Lang đưa phiếu vật tư y tế cho đối phương: “Tôi đưa vé cho anh trước, có cần đưa tiền đặt cọc trước không?”

“Không, không cần.” Tống Khởi Ba liên tục xua tay, đóng cuốn sổ lại, ôm nó vào n.g.ự.c như một bảo bối lớn, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích: “Chị dâu, tôi sẽ đưa đệm cao su này cho kỹ sư trưởng trong xưởng xem, thử xem liệu chúng ta có thể thay lõi bánh xe thép thành lõi bánh xe cao su được không..."

“Tôi đi đây.”

Thủy Lang lịch sự vẫy tay rồi rời đi, Nhị Nha lộp cộp đi theo phía sau, để lại Tống Khởi Ba trơ mắt đứng nhìn, thầm thề sẽ không bao giờ dám coi thường hay đắc tội với cô nữa.

Ánh mắt sùng bái rất lâu vẫn không tiêu tan, Thủy Lang cúi đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Nhìn mãi không mệt à?”

Nhị Nha sửng sốt một lúc: “Không mệt.”

“Nhìn cái khác đi.” Thủy Lang nhìn thấy dòng người sắp hàng đầy bên ngoài tiệm cơm quốc doanh thì biết cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, rất nhiều công nhân đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa, nhìn đám đông nhồn nháo trước mặt,qua đó cũng khó mà chen lấn tới trước được, huống chi còn dẫn theo một đứa trẻ, cô chuyển sang đi tới một nhà hàng.

Nhà hàng bán điểm tâm quà vặt, buổi sáng có rất nhiều người, buổi trưa lại tương đối ít người hơn một chút.

Mặc dù bây giờ không đói bụng, nhưng qua bữa trưa tới quá trưa có thể sẽ đói, nếu bây giờ không mua thì không biết buổi chiều còn có thể mua được không, Thủy Lang mua bốn cái bánh nướng, hai cái ngọt, hai cái mặn, nghĩ rằng không có thịt, lại lấy tem phiếu ra, định mua một đĩa bánh bao, mỗi đĩa có bốn cái, mỗi người một cái, ăn cùng bánh nướng, có thể no bụng cho đến khi Chu Quang Hách trở về.

Vừa định gọi món, cố đã nhìn thấy Nhị Nha đang nhìn chằm chằm vào người phục vụ đang bưng Tiểu Long Bao nóng hổi đến bàn của khách hàng, cái cổ kia gần như bị vặn 180 độ nhìn theo người phục vụ, nhìn người ta gắp một cái Tiểu Long Bao da mỏng trong suốt, vô thức nuốt nước bọt một cái.

“Một lồng Tiểu Long Bao.”

Thủy Lang cầm giấy dầu bọc bánh nướng, đưa cho cô bé một tem phiếu và năm tệ, vỗ nhẹ vào sau đầu Nhị Nha: “Đi ngồi đi.”

Nhị Nha còn đang nhìn tới xuất thần còn chưa phản ứng, mơ màng ngẩng đầu lên: “Sao cơ?”

Thủy Lang ngồi vào bàn người khác vừa ăn xong, đợi người phục vụ tới dọn dẹp.

Nhị Nha nhìn thấy liền vội vàng đi tới: “Mợ ơi, mợ muốn ngồi ăn ở đây sao?”

Thủy Lang “Ừ” một tiếng rồi hất cằm về phía cái ghế tròn đối diện, Nhị Nha ngồi vào đó vô thức liếc nhìn lồng bánh bao trên mặt bàn.

Tiểu Long Bao.

Bột mì trắng, có thịt!

Còn khối bột mỳ trắng trong như pha lê, đây là Tiểu Long Bao!

Chính là Tiểu Long Bao mà Tiểu Mẫn nhà cậu hai nói.

Lúc mới tới nhà cậu hai, Tiểu Mẫn đã cười nhạo bọn họ đến Tiểu Long Bao cũng chưa từng được ăn. Tam Nha hỏi Tiểu Long Bao là cái gì, Tiểu Mẫn mới nhận ra rằng bọn họ không những chưa từng ăn mà thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy, lập tức đem chuyện này kể lại cho những đứa trẻ khác trong ngõ, sau khi sự việc qua đi, lũ trẻ trong ngõ đều biết bọn họ là những đứa nhà quê từ nông thôn tới, tất cả đều không thèm chơi với bọn họ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, đều nhìn bằng ánh mắt khinh thường.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 57: Chương 57



Nhị Nha không thích ánh mắt đó, về hỏi mẹ, mẹ mô tả, nói trong một lồng có mấy cái bánh, màu trắng, nhỏ, nhìn giống màn thầu nhưng lại không phải màn thầu, mặt trên của bánh rất mịn, có nếp gấp, giống như nếp gấp mẹ xếp quạt giấy.

Bây giờ cô bé đã nhìn thấy! Ghi nhớ kỹ dáng vẻ của Tiểu Long Bảo, chờ về nhà gặp lại Tiểu Mẫn và bọn trẻ trong ngõ, dù có bị bọn họ khinh thường đến đâu, cô bé cũng sẽ không buồn nữa, bởi vì mình đã được nhìn thấy rồi!

Nhìn thấy nụ cười đột ngột xuất hiện trên mặt Nhị Nha, sự tò mò của Thủy Lang nổi lên: “Cháu cười cái gì vậy?”

Nhị Nha vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”

Cô bé xấu hổ không muốn kể với mợ.

Đột nhiên, một lồng bánh bao hấp nóng hổi được nặng nề đặt trên bàn, Nhị Nha sửng sốt, ngẩng đầu lên hỏi: “Mợ ơi, mợ gọi món này à?”

“Nếu không gọi, mợ sẽ chạy theo Tiểu Long Bao của người ta mất.”

Khuôn mặt nhỏ của Nhị Nha lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống vô cùng xấu hổ vặn vẹo ngón tay.

Thủy Lang bưng chén nước chấm, lấy giấm gạo lên rồi đặt trước mặt Nhị Nha: “Ăn đi, đều là của cháu.”

Đôi mắt Nhị Nha mở to giống như chuông đồng: “Tất cả đều là của cháu?”

“Không ăn nổi thì đừng gắng.” Thủy Lang thật sự không ăn nổi, chủ yếu là buổi sáng đã ăn quá nhiều, ăn hai phần bánh quẩy chiên, không lâu sau lại ăn một chén chè trôi nước trứng chần nước sôi. Mặc dù lúc đã ra khỏi nhà một tiếng đồng hồ, đi bộ không ít nhưng cũng chỉ mới bớt đầy bụng, không nhét nổi thứ gì nữa.

Nhị Nha lấy đũa trong lồng đũa gắp một cái Tiểu Long Bao, lần đầu tiên không gắp lên được, đũa đã tuột khỏi nếp gấp, phát hiện ra rằng Tiểu Long Bao không chỉ mềm mà còn rất dính. Cô bé thử lại lần nữa, cẩn thận từng li từng tí, khi gắp lên, bột có màu trắng, mềm, bốc khói, bên trong có một viên thịt lơ lửng, mùi thơm của thịt khiến Nhị Nha nuốt nước bọt một cái, thấy bánh lại sắp tuột xuống, lập tức vươn đầu về phía đôi đũa, cắn một miếng Tiểu Long Bao.

“Phập”

Bánh bị hàm răng nhỏ cắn một cái, nước thịt nóng hổi văng khắp nơi, Nhị Nha không chuẩn bị trước, c*̃ng hoàn toàn không ngờ chuyện này lại xảy ra, trên cằm, cổ áo, trên mặt bàn trước mặt đều dính đầy nước, cô bé lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt..

Thủy Lang lấy khăn tay lau sạch cằm cho cô bé: “Nóng à?”

Nhị Nha cắn thật chặt cái bánh, rít lên vì nóng, nhẹ gật đầu, với cái gật đầu này, một nửa phần bánh nhân thịt rơi ra khỏi miệng, rơi vào đĩa giấm, giấm gạo lại b.ắ.n tung tóe ra ngoài, mặt bàn trước mặt hoàn toàn hỗn loạn.

“Sau này, đối với những thứ mình không hiểu rõ, dù có thích đến đâu cũng phải nhớ quan sát trước. Không thể nóng vội, nếu không sẽ làm mình bị thương, rơi vào hỗn loạn.”

Thủy Lang kéo cái ghế bên cạnh ra, nói: “Qua bên này, ngồi ở chỗ sạch sẽ mà ăn.”

Nhị Nha nhai bánh bao, cầm đôi đũa trong tay đi vòng quanh đến ngồi bên cạnh mợ, im lặng ăn một lúc lúc, lại nhìn về phía mấy cái bàn mà mình đã nhìn không biết bao nhiêu lần, lần này nhìn không giống trước đó, để ý tới một người gắp bánh lên, cắn một miếng nhỏ ở vỏ bánh, thổi vào bên trong, lại hút một hơi nước thịt, rồi mới chấm vào giấm ăn, một người khác lại gắp cả cái bánh cho vào trong đĩa giấm, qua hai giây mới gắp ra, nhét vào trong miệng.

Nhị Nha chọn cách ăn thứ nhất, gắp Tiểu Long Bao lên thổi, hút nước thịt trước rồi nhúng vào dấm, lần này không có một giọt nước thịt nào chảy ra ngoài, cô bé ăn sạch sẽ, cũng cảm nhận trọn vẹn vị thơm ngon của Tiểu Long Bao là như thế nào, đồng thời còn nhận được ánh mắt mang theo ý cười của mợ.

Một lồng có tám cái bánh bao nhỏ, Nhị Nha tập trung ăn sạch sẽ, khi nhận ra bụng mình đã no thì lồng bánh đã trống rỗng, lập tức giật mình nói: “Cháu ăn xong rồi!”

Thủy Lang cười khẽ một tiếng, nhịn không được đưa tay sờ bụng cô bé, phát hiện cái bụng đã phình ra: “Căng lên có khó chịu không?”

“Không khó chịu.” Nhị Nha vẫn đang còn kinh ngạc mình lại có thể ăn hết một lồng bánh bao: “Cháu quên để lại cho mẹ và các chị rồi.”

“Dì đã mua bánh nướng rồi.”

Thủy Lang đứng dậy cầm đồ ăn bọc trong giấy sáp lên, vừa bước ra khỏi nhà hàng đã thấy những người khác đang cầm hộp cơm gói lại, nhớ ký lần sau phải mang theo cặp lồng.

Sau hai ngày mua đồ ăn như vậy, tem phiếu thực phẩm giảm đi nhanh chóng, lại ăn không no, liên tiếp mấy ngày ra cửa hàng mua bánh nướng bánh quẩy ăn bữa trưa, cũng có chút ngán.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 58: Chương 58



Cô từng tới tiệm cơm quốc doanh một lần, nhưng lúc đầu hoàn toàn không chen vào được, cuối cùng chờ người ta mua xong mới vào được,một bữa cơm mua hơn một nhân dân tệ, sáu lạng phiếu thực phẩm, bốn tờ tem phiếu thịt, một bữa ăn tốn nhiều như vậy, bản thân Thuỷ Lang cũng cảm thấy đắt, dù sao cũng thu không bù chi, tem phiếu trong tay không phải mỗi tháng đều có thể cấp cho đúng hạn, mặc dù có khá nhiều nhưng đều là Chu Quang Hách để giành nhiều năm như vậy, nếu tiêu hết sẽ thật sự phải chịu đói bụng, tiệm cơm là tuyệt đối không thể đến mua được nữa.

Buổi sáng, Chu Quang Hách mang theo một bình sữa đậu nành trở về, phát hiện đón tiếp anh không phải là vẻ mặt vui vẻ muốn lập tức ăn ngay mà là một tiếng thở dài: “Sao vậy?”

Thủy Lang hai tay ôm mặt ngồi trên bàn: “Em không thích buổi trưa không có anh, ở nhà nhớ anh.”

Nếu như vậy, cô có thể ăn rất nhiều đồ ăn đếm không hết, còn ngon hơn cả những món nấu ở tiệm cơm quốc doanh.

Chu Quang Hách đột nhiên dừng bước chân lại, toàn thân vẫn trong tư thế bước nhanh tới, ngượng ngùng vành tai từ từ đỏ lên.

Lại thở dài một tiếng, Thủy Lang cầm cuốn sổ và cây bút lấy ra từ trên bàn đọc sách lên: “Đầu bếp, anh có thể viết lại quá trình nấu nướng của mình được không?”

Đầu bếp im lặng.

Thủy Lang quay người nhìn sang, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trắng xanh, quay lưng về phía cửa chính, ánh nắng xuyên qua cơ thể khiến cả người anh gần như trong suốt, khuôn mặt hoàn hảo dưới vành mũ khiến người ta choáng váng. .

Tiếng bình nước nóng đặt xuống bàn khiến Thủy Lang hoàn hồn lại, lại liếc nhìn ra ngoài cửa: “Hôm nay nắng đẹp quá.”

Âm thanh “Ừ” trầm thấp như có như không, càng giống là không quan tâm.

“Anh viết các bước nấu ăn vào sổ đi.” Thủy Lang cầm cốc sữa đậu nành anh vừa rót lên uống một ngụm: “Mua đồ ăn mãi cũng không được, em dự định buổi sáng sẽ học nấu ăn!”

Đầu bếp vẫn im lặng.

Thủy Lang khó hiểu đẩy anh một cái: “Anh cứ không để ý tới em là sao? Anh không muốn dạy em kỹ năng nấu nướng sao?”

“Em muốn nấu ăn sao?” Chu Quang Hách chậm rãi nói: “Nếu em không muốn ra ngoài mua, mỗi tối anh sẽ nấu đồ ăn cho bữa trưa ngày hôm sau, mọi người hâm nóng lại ăn là được. Chỉ là rau củ có thể không được tươi.”

Thủy Lang kinh ngạc nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.

Không thể không nói anh là một người chồng khá mẫu mực.

“Đừng phiền phức như vậy.”

Công an bận rộn như vậy, hai ngày nay anh ta mang cơm về, ăn xong phải đạp xe ra ngoài, mãi đến tận khuya mới về, nếu không phải buổi sáng nhìn thấy chăn bông bên cạnh xê dịch, còn tưởng anh không về nhà ngủ.

Cô không biết nấu ăn là bởi vì trước đây cô không cần phải nấu ăn, hoàn cảnh cũng khác, bây giờ hoàn cảnh như thế này cô phải thích nghi.

Chu Quang Hách nhìn thấy quyết tâm của cô, cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy em muốn ăn món gì? Anh sẽ viết ra.”

Thủy Lang gọi món sườn xào chua ngọt, thịt ướp nước tương, nhìn anh viết hai món đó nguyên một trang giấy: “Hay là anh viết mấy món đơn giản, dễ nấu, đỡ cho người mới học như em lãng phí nguyên liệu.”

Chu Quang Hách lại viết thêm mấy món ăn đơn giản thường ngày, từ cách đi chợ mua rau, cách phân biệt để mua rau, thịt, cá, trứng cho đến cách sơ chế, nấu trong nồi như thế nào, đều được viết cẩn thận, nếu không phải đã đến giờ làm việc, ngay cả ăn thế nào anh cũng có thể viết ra.

Thủy Lang thầm cảm khái về sự chu đáo của anh.

Thủy Lang rất hài lòng đối với việc buổi tối Chu Quang Hách cơm nước xong xuôi mới rời đi, nửa đêm mới trở về.

Thứ nhất là có thể được sử dụng căn phòng một mình trước khi chìm vào giấc ngủ.

Thứ hai, tối chủ nhật quay về nhà cũ sẽ không cần tìm lý do giải thích.

Đêm khuya mặt trăng giống như móc câu.

Trong con hẻm không có đèn ngủ, ánh trăng yếu ớt không thể nhìn rõ bóng người, càng không thể nhìn rõ trong tay người đang cầm thứ gì.

Thủy Lang trốn sau tường, bí mật quan sát, nhìn thấy bóng người mở cánh cửa nhỏ dưới bức tường, đặt đồ vào đó, sau đó cũng không đợi gặp được người nhận, đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.

Trong căn nhà gỗ xây trái phép, ánh đèn vẫn sáng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cãi vã.

Chân tường vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ chính tranh chấp bên trong ngôi nhà xây trái phép đã khiến tiểu tam không dám đi xuống

Thủy Lang không thấy hai người đang giao dịch thứ gì như mình mong đợi, có chút không cam lòng, suy nghĩ vài giây rồi đứng dậy men theo bức tường như một con mèo đi về phía trước.

Đi đến hang mèo phía dưới, cô mở cánh cửa nhỏ, s* s**ng, từ cảm nhận của bàn tay đánh giá rằng đó là một cái túi dệt, cô nắm chặt muốn lấy ra, đột nhiên, đồng tử Thủy Lang co rút lại, tiếng tim đập lập tức đinh tai nhức óc.

Người đối diện đang cầm đầu kia của cái túi dệt!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 59: Chương 59



Thủy Lang sợ hãi, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích.

Rất nhanh, chỉ trong hai giây, cảm giác được lực cản dường như biến mất, người đối diện rõ ràng c*̃ng giật nảy mình, lợi dụng khoảng trống này, cô vội vàng rút túi ra.

“Ai!”

Một câu hỏi dồn nén phát ra từ căn nhà gỗ, giả vờ bình tĩnh nhưng bên trong rõ ràng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhịp tim của Thủy Lang đập như trống, nhưng cô cũng không bỏ chạy mà lấy đèn pin từ thắt lưng ra, bật ngọn đèn mạnh nhất chiếu qua hang mèo, nhìn thấy một đôi giày da màu đen.

Chủ nhân của đôi giày rõ ràng còn sợ hãi hơn trước đó, gần như nhảy lùi lại, quay người bỏ chạy.

Thủy Lang lập tức giơ cao đèn pin, người đối diện chính là Tiểu Tam, bà ta chạy lên cầu thang mới quay người lại, như muốn từ trên cao nhìn xem là ai, không ngờ vừa quay lại đã gặp phải chùm sáng của đèn pin, soi sáng cả khuôn mặt, bà ta kinh hãi che mặt rồi bỏ chạy một lần nữa, bộ dạng chột dạ kinh sợ tới cực độ, chạy được nửa đường thì trượt chân ngã, nằm sóng soãi trên cầu thang, vẫn không quên tiếp tục trèo lên trên.

Thủy Lang ôm túi dệt, không tắt đèn pin, lui về sau từng bước một, ra khỏi con hẻm.

“Không xong rồi!”

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, ba bố con đang chơi cờ trong phòng khách quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy sắc mặt của Thân Tú Vân, lập tức giật nảy mình.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Hai đứa trẻ đều bối rối, trên mặt Ô Thiện Bình ngoài sự nghi ngờ còn có sự căng thẳng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sự căng thẳng như vậy chỉ xuất hiện thường xuyên cách đây mười năm, bóng tối tâm lý để lại từ khi đó cho dù đã mười năm trôi qua vẫn khó quên, giống như người từng bị rắn cắn, nhìn thấy một cọng rơm cũng sẽ cả kinh hồn phi phách tán.

“Đồ không còn nữa rồi!" Thân Tú Vân đi cà nhác bước vào, quay đầu nhìn hành lang tối tăm bên ngoài, cuối cùng là nhìn xuống phí bên dưới cầu thang, nơi đó không còn ánh đèn pin nữa, nhưng tim bà ta vẫn đập "bình bịch", như thể muốn bật ra khỏi miệng: “Đồ đã bị người ta phát hiện lấy đi rồi!”

“Cái gì?” Sắc mặt Ô Lâm Lâm lập tức căng thẳng hơn bố mình gấp trăm lần: “Sao lại biến mất rồi? Là ai? Ai lấy đồ của chúng ta?”

“Mẹ không biết, không biết là ai.” Thân Tú Vân ôm lấy trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, còn chưa kịp kiểm tra vết thương thì đã bị con gái túm lấy, tiếng hét chói tai đập vào mặt.

"Sao mẹ có thể không biết? Không phải mẹ nói bị người ta phát hiện sao?”

“Con nhỏ tiếng một chút!” Thân Tú Vân mắng một tiếng: “Muốn cãi nhau kéo hàng xóm tới đây sao?”

Ô Lâm Lâm đè xuống cơn tức giận cùng căng thẳng trong lòng, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình: “Mẹ, mau nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu đồ thật sự không còn, công việc và hôn nhân của con cũng coi như mất rồi.”

“Lúc mẹ đi lấy đồ, đúng lúc đối diện cũng có người cầm lên.” Mặc dù Thân Tú Vân đã ngồi xuống nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vẫn hãi hùng khiếp vía: “Mẹ sợ đến mức buông lỏng tay ra, hỏi người đó là ai. Không ngờ người đó không sợ hãi chút nào, ngược lại còn chiếu đèn pin vào mẹ, mẹ vội vàng chạy lên lầu.”

“Mẹ buông ra sao?” Ô Lâm Lâm trợn to mắt không thể tin được: “Mẹ, tại sao mẹ lại buông tay ra? Sao mẹ có thể buông tay?”

Thân Tú Vân dừng lại, mấp máy môi nói: “Đó là phản xạ vô thức khi sợ hãi, ngay sau đó mẹ đã lập tức tra hỏi người đó.”

Ô Lâm Lâm tức giận đến nghẹn ngào, giây tiếp theo tức giận đến giậm chân ầm ầm xuống đất: “Vậy tại sao mẹ lại chạy? Người khác lấy đồ của chúng ta, người ta còn không chạy trốn, tại sao mẹ lại chạy?”

“Nha đầu mày!”

Thân Tú Vân tức giận trừng mắt nhìn con gái, khí thế rất lớn, nhưng trong lòng bà ta thực ra lại khá yếu đuối, dù sao lời con gái nói cũng có lý, chỉ là bà ta không thể thừa nhận được: “Đồ này không phải mua bán chính quy. Lỡ như đối phương là tiểu hồng binh, là công an, nhà chúng ta còn muốn sống hay không?

Ô Lâm Lâm giận điên lên, đi vòng quanh bàn trà: “Cho dù là cảnh sát hay tiểu hồng binh thì mẹ sợ cái gì? Mẹ cứ không nới lỏng tay thì đã làm sao? Mẹ lại không lấy được đồ, người khác mới chiếu đèn pin vào mẹ, tại sao mẹ lại bỏ chạy chứ? Mẹ không thể tiếp tục tra hỏi đối phương sao?”

“Mẹ...”

Thân Tú Vân bị hỏi tới không nói nên lời, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nha đầu con, nói chuyện thì nhẹ nhàng linh hoạt lắm, mẹ đã nói rồi, đầu tiên là bị giật nảy mình, không kịp phản ứng. Hơn nữa loại chuyện này, làm sao có thể đơn giản như con nói? Mẹ là người như thế nào? Mẹ là người của Văn phòng Công thương. Nếu như bị người ta nhìn thấy mẹ tiếp xúc với những người ở chợ đen, gia đình chúng tôi sẽ ra sao, con sẽ ra sao? Con có thể động não một chút được không?”
 
Back
Top Bottom