Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 30: Chương 30



Mà bọn họ cũng biết vẫn cần phải giữ lại quần áo cũ để thay đổi.

Ba tín hiệu wifi màu đỏ đứng trước mặt Thủy Lang, mỗi người đều cười tươi hơn hoa hướng dương, dù là dáng người da bọc xương, sắc mặt vẫn xanh xao nhưng tinh thần lại hoàn toàn khác, vui tươi rạng rỡ, rất dễ lây lan.

“Không tệ.” Thủy Lang chăm chú nhìn đi nhìn lại rồi nói: “Khuôn mặt rất đẹp, rất giống chị cả.”

Chu Huỷ ở một bên cười mà nước mắt lại rơi xuống, không nỡ rời mắt khỏi ba cô con gái đang mặc quần áo mới: “Em dâu, cám ơn.”

“Chị xưng hô gì vậy?” Thủy Lang biết đó là cách xưng hô của người dân Thượng Hải, nhưng nghe lại không lọt tai: “Chị cả, cứ gọi em là Thủy Lang là được rồi.”

“Được, Thủy Lang.”

“Ôi ~” Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, người mợ nhiệt tình nói: “Đây là tiểu tiên đồng ở đâu hạ phàm, người nào người nấy lớn lên đều xinh đẹp như vậy.”

Thủy Lang nhíu mày, bốn mẹ con Chu Huỷ cũng sửng sốt, nhận ra sự nhiệt tình quá đáng của người mợ rất không bình thường.

Nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ đã có nhà ở, bà ngoại sẽ không đón bọn họ về nữa, người mợ vui mừng như vậy cũng không có gì kỳ lạ nên bọn họ cũng không để ở trong lòng, Chu Huỷ nhiệt tình cười nói: “Mợ đã tới rồi, cậu đâu?”

“Ông ấy ở phía sau.” Người mợ bước vào cửa, trong tay ôm một cặp vỏ gối: “Vợ Tiểu Hách, đây là quà cưới tặng cho hai người. Sáng sớm tôi đã đến cửa hàng để chọn lựa, vải vóc mềm mượt, rất ttoots.”

Không đánh người đối diện đang cười, đây là còn là tươi cười tới uống rượu mừng, Thủy Lang lễ phép nói: “Cảm ơn mợ.”

“Cuối cùng cũng được nghe thấy cô bé này gọi tôi là mợ rồi.” Người mợ lau khóe mắt: “Từ nay vợ chồng chị cả có thể yên lòng rồi, bọn họ ngoài loắng cho Tiểu Huỷ, lo lắng nhất chính là Tiểu Hạch.

Nói chuyện thật là cảm động.

Thủy Lang cất vỏ gối vào trong phòng, vừa bước ra ngoài đã thấy người mợ đang ngồi xổm dưới đất, nhất quyết ôm chặt Tam Nha và Nhị Nha vào lòng vô cùng thân mật, hai cô bé đều cực kỳ khó chịu, nhất là Tam Nha. Mấy ngày nay ở nhà bà cố, bà mợ rất chán ghét cô bé, luôn lén lút trừng mắt với cô bé, giống như hổ lớn trên núi muốn ăn thịt người, còn luôn để cậu họ nhỏ đánh bọn họ.

Chu Huỷ sửng sốt, không ngờ sau khi mình không còn trở thành gánh nặng cho gia đình bà ngoại, người mợ lại tỏ ra thân mật như vậy.

“Chị cả.”

Đột nhiên từ cửa vang lên một giọng phụ nữ khác, nhiệt tình không kém gì lúc người mợ bước vào.

Chu Huỷ kinh ngạc quay đầu lại, lần cuối cùng cô ấy nghe thấy tiếng gọi như vậy dường như đã là hơn mười năm trước, khi em trai lớn của cô ấy còn đang hẹn hò.

Người mợ nhiệt tình như vậy còn có thể tìm ra lý do, đến em dâu lớn cũng gọi như vậy, thực sự là không tìm được bất cứ lý do nào.

Hôm qua còn hận không thể làm cho bọn họ biến mất ngay lập tức, trong lòng trong mắt đều đầy vẻ muốn đuổi bọn họ đi, sau khi chia tiền chia nhà xong, ánh mắt nhìn bọn họ như bị trúng độc, nếu không phải bị em trai nắm được điểm yếu, sao có thể yên ổn như vậy được.

Mới qua một đêm, đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 31: Chương 31



“Hôm qua em thấy mấy cháu gái không có áo quần mặc, em cố ý tìm một ít áo len lông dê của Tiểu Mẫn. Thời tiết này sớm tối vẫn còn lạnh, không thể ăn mặc phong phanh được.” Kim Xảo Chi ôm đồ trong tay đi về phía trước, Chu Phục Hưng cũng ôm hai hộp đồ trong tay đi theo phía sau, trên mặt cả hai người đều nở nụ cười rạng rỡ khiến người ta chói mắt.

Thủy Lang bình tĩnh nhìn hai người này, kéo một cái ghế ngồi xuống xem kịch hay.

“A…” Chu Huỷ mở miệng, ngơ ngác nhìn hai người, đầu óc mơ hồ, nhưng cô ấy biết tình huống này là mình có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, cho nên cô ấy cũng không có phản ứng gì đặc biệt. .

“Chị cả ơi, đây là áo len lông dê sáng nay bọn em mua cho chị ở cửa hàng bách hóa.” Chu Phục Hưng đặt hai hộp giấy trong tay lên bàn, mở cái hộp màu đỏ phía trên, trong đó có một cái áo len lông dê màu xanh khổng tước được xếp gọn gàng: “Trời vẫn còn lạnh, cơ thể của chị không chịu lạnh nổi. Đây là áo len dệt kim hở cổ, mặc vào rất thoải mái, bây giờ chị mặc vào thử xem nhé?”

“Không, không cần, không lạnh.” Chu Huỷ vô thức xua tay, nhìn tốc độ xua tay này, giống như thứ trên bàn không phải áo len lông dê, mà là một loại thú dữ tai hoạ, là quả táo độc của hoàng hậu đưa cho Bạch Tuyết.

“Cứ để vào phòng chị cả trước đi.” Kim Xảo Chi nhìn bộ quần áo mới trên người ba bé gái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm mắng Thủy Lang đúng là hồ ly mê hoặc lòng người, mới ở cùng nhau một ngày mà đã dùng thủ đoạn viên đạn bọc đường này rồi.

“Tam Nha, xem áo quần của chị Tiểu Mẫn có đẹp không? Cháu có muốn mặc không?”

Tam Nha chớp đôi mắt to nhìn cái áo len lông dê trên tay mợ hai, màu hồng phấn, phía trên còn có một con mèo con đang vểnh đuôi lên.

“Nhìn có đẹp không?” Trong mắt Kim Xảo Chi lóe lên vẻ đắc ý, dỗ dành những cô bé chưa từng thấy qua chuyện đời này quá đơn giản. Hơn nữa, lần này cô ta đã dốc hết vốn liếng, lấy ra cả cái áo len lông dê quý nhất, tốt nhất của con gái mình, đừng nói là mấy con bé nông thôn quê mùa này, tất cả các cô bé ở Thượng Hải đều sẽ rất ngưỡng mộ: “Cháu c** q**n áo trên người ra đi, mợ mặc vào cho cháu.”

“Không muốn!”

Trước sự ngạc nhiên của Kim Xảo Chi, Tam Nha che n.g.ự.c lùi về phía sau: “Màu đỏ là đẹp nhất. Quần áo mới của cháu đẹp hơn của chị Tiểu Mẫn!"

Đôi mắt của Kim Xảo Chi trợn to sửng sốt, buột miệng nói: “Mắt nhìn của mày thật là quê mùa!”

“Bà đang nói cái gì vậy?” Chu Phục Hưng đi đến phía sau Tam Nha, bế cô bé lên: “Được rồi, được rồi, Tam Nha thích màu đỏ, vậy cậu hai sẽ mua thêm cho cháu thật nhiều quần áo màu đỏ. Đại Nha Nhị Nha thích màu gì? Cậu hai sẽ mua cho các cháu.”

Đại Nha và Nhị Nha nhìn nhau không nói một lời.

“Ôi! Các người đang diễn vở gì thế?” Bà mợ lên tiếng: “Đây là muốn trốn nợ sao?”

Kim Xảo Chi cười nhạt một tiếng: “Mợ ơi, mợ đang nói cái gì vậy? Bọn cháu đã đồng ý với em trai rồi, tiền bọn cháu đưa cho chị cả, một xu cũng không thiếu.”

Người mợ nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Vậy thì tốt, các người làm như vậy là được rồi!”

Kim Xảo Chi lại tiếp tục chế nhạo: “Mợ ơi, hôm nay mợ lại đến diễn vở gì thế?”

“Tôi diễn kịch sao? Tôi diễn kịch gì vậy?" Người mợ ngồi xuống bên cạnh Chu Huỷ: “Tôi là người lớn trong nhà, quan tâm bọn trẻ, chăm sóc con cháu, không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Kim Xảo Chi hừ lạnh một tiếng, tự nhủ, đừng tưởng rằng tôi không biết bà đang âm mưu gì, bên tai nghe thấy từ phía sau bếp truyền đến tiếng động, đột nhiên quay đầu nhìn Thủy Lang, nhiệt tình nói: “Em dâu, bộ này là kem dưỡng da và dầu gội đầu, xà phòng thơm, là quà cưới của anh chị tặng hai người.”

“Ồ, cám ơn.”

Thủy Lang không lạnh không nhạt đáp lại, khiến Kim Xảo Chi cau mày.

Vừa rồi đi đường bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng, biết được người em dâu này là thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc, hóa ra mặc dù là người Thượng Hải nhưng hiện tại không có hộ khẩu thành phố, cũng không có việc làm, không biết tại sao lại quen biết em trai.

Khi hai người kết hôn, cô giống như gà rừng ở vùng hoang dã phương Bắc leo lên cây ngô đồng biến thành phượng hoàng.

Bọn họ thực sự không biết cô lấy đâu ra tự tin mà lại dám làm cao với mình như vậy!

Nhưng nghĩ tới chuyện sắp tới phải xử lý, không thể làm cho mối quan hệ này trở nên quá căng thẳng.

Dù có là gà rừng, người ta cũng thực sự bay lên cây ngô đồng rồi, xem như đường đường chính chính là em dâu mình, Kim Xảo Chi chỉ có thể nuốt sự bất mãn trog lòng xuống .

Chu Quang Hách đặt một nồi dưa chua tươi lên bàn: “Mợ ơi, sao bà ngoại còn chưa tới? Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 32: Chương 32



“Sắp đến rồi, mợ chỉ tới trước thôi.” Người mợ nhìn về phía cửa, vểnh tai lên nghe thấy tiếng xích xe đạp, vội vàng đứng dậy: “Đến rồi đến rồi, Tiểu Hách, bà ngoại cháu... gia đình chúng ta tặng cháu một món quà cưới lớn.”

Mọi người cùng nhau nhìn ra ngoài, người cậu đẩy một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh bước vào, đi theo phía sau là bà ngoại đi theo không nhanh lắm.

“Xe đạp?” Kim Xảo Chi “Hứ” Một tiếng, nói: “Đây mà là quà lớn gì chứ?”

“Đúng rồi, ai giàu bằng các người, ai chi tiêu rộng rãi bằng các người!” Người mợ quay lại mỉa mai: “Quà chúng ta tặng không lớn, vậy các người tặng quà lớn gì vậy?”

Kim Xảo Chi ngậm miệng, không phải ngậm miệng vì món quà lớn nào đó mà vì chữ “giàu” kia, thời buổi này không ai muốn bị mang tiếng “giàu”.

“Quang Hách, nhanh đến xem đi.” Người cậu tỏ vẻ hưng phấn dắt xe đạp vào cửa: “Đây là tem phiếu mà bà ngoại cháu đã để dành mấy năm nay. Mười năm trước lúc anh trai cháu kết hôn, bà ngoại cũng tặng cho nó một chiếc xe đạp. Bây giờ cháu kết hôn, bà cũng tặng cháu một chiếc.”

“Bà ngoại, bà mua cái này làm gì?” Chu Quang Hách biết trong tay bà ngoại không tiết kiệm được bao nhiêu, có tiền đều tiêu hết lên người bọn trẻ, trong mắt bà không phân biệt con cái trong ngoài, cháu nội cháu ngoại đều như nhau, chưa từng để ai chịu thiệt thòi.

“Bây giờ cháu đã xuất ngũ rồi, sau này phải ra ngoài sắp xếp công việc, đi làm sẽ cần một chiếc xe đạp để đi lại mới thuận tiện.” Bà Tống cười tủm tỉm nói: “Cô bé muốn ra đường dạo phố, có xe, cháu chở đi cũng thuận tiện hơn.”

Chu Quang Hách đi tới vỗ vỗ yên xe đạp: “Cám ơn bà ngoại, vào ăn cơm thôi, trời cũng sắp tối rồi.”

Thời buổi này việc hiếu việc hỷ không được phép tổ chức hoành tráng, Chu Quang Hách chỉ gọi người hai gia đình thân thiết nhất, cùng với hai người bạn cùng lớp. Những bạn bè từ nhỏ của anh, vốn có quan hệ tốt nhưng đã hơn mười năm không liên lạc thì không mời tới ăn cơm, chỉ đưa chút kẹo mừng là được rồi.

Trong nồi sườn xào chua ngọt, nguyên một chân giò lợn, một miếng thịt ba rọi, một cân măng xuân, hơn ba mươi miếng đậu phụ non, nước hầm có màu trắng sữa.

Thịt kho tàu, sườn om, cá kho, một nồi bắp cải đậu phụ, các loại rau củ xanh yêu thích của Thủy Lang, thịt lợn băm xào cần tây, rau khoai lang xào, lại thêm ba món ăn nguội, rau trộn trứng muối đậu hũ, gân hầm Tứ Hỉ, đậu phộng rang.

Hai bình rượu Mao Đài, hai bao t.h.u.ố.c lá song hỷ được đặt trên bàn, còn có mấy chai soda cam dành cho trẻ em và các đồng chí nữ

Bà ngoại ngồi vào chỗ, cậu mợ cũng an vị ngồi xuống, chị cả ngồi một mình bên cạnh, anh cả và chị dâu bên cạnh cậu, chị cả không cho mợ sắc mặt tốt, mợ cũng không cho chị cả sắc mặt tốt, tiếp theo là hai người bạn của Chu Quang Hách, cô dâu chú rể cứ tùy tiện ngồi xuống.

Chu Quang Hách kéo Thủy Lang đứng dậy, trong tay đổ một ly rượu Mao Đài, đưa cho cô một ly nước trong: “Hôm nay là ngày chúng tôi kết hôn, con gái không nên uống rượu nên dùng nước thay rượu kính mọi người. Cám ơn các vị trưởng bối đã chăm sóc tôi từ nhỏ tới lớn, nhiều, bố mẹ tôi qua đời sớm, không thể chứng kiến ngày tôi kết hôn, nhưng may mắn là bà ngoại vẫn còn ở đây.”

Kỳ thật Chu Quang Hách có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chính là nói không nên lời, đôi mắt hơi đỏ lên, chỉ nói tới những nhân vật chủ chốt.

Bà Tống cười vui vẻ nói: “Cô gái tốt, thành hôn tốt, Tiểu Hách của chúng ta thật là may mắn. Sau khi kết hôn cháu nhất định phải đối xử thật tốt với người ta, phải đi làm để kiếm tiền. Sau giờ làm việc, cháu phải làm tất cả việc nhà từ vo gạo nấu cơm.”

Thủy Lang nghe thấy vậy thì mỉm cười, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang cười của anh, cô sửng sốt một chút, quay mặt đi, nâng ly nước trong tay lên nói: “Xin mời mọi người cạn ly.”

Cô dâu vừa nói lời này, tất cả mọi người trong bàn đều nâng ly muốn đứng dậy, đột nhiên cô dâu lại ngồi xuống.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả chị cả đang lẩm bẩm cũng ngây ngẩn cả người, không hiểu đây là làm trò gì.

Sau đó, chú rể cũng bị cô dâu kéo ngồi xuống, sau đó Thủy Lang tiếp tục nâng ly: “Cứ ngồi chạm cốc là được rồi.”

Mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, đưa tay chạm cốc, mỉm cười vui vẻ, trên mặt có chút khó hiểu.

Chỉ có Chu Huỷ và bà nội nhìn Thủy Lang, trong mắt càng thêm thích người này.

“Chúc mừng tân hôn, trăm năm hạnh phúc ~”

Sau khi chạm cốc, tạm thời không có chuyện gì xảy ra, Thủy Lang cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Rau cần thịt băm phủ lên cơm, dùng đũa gắp lên nhét vào miệng, cần tây hòa quyện với vị ngọt của cơm, ăn giòn giòn, thịt lợn băm cũng trộn lẫn bên trong, lập tức xoa dịu cơn thèm ăn từ bưởi trưa.

Về món sườn xào chua ngọt, Thủy Lang không giống chị dâu chuyên chọn những miếng sườn ngon nhất để ăn, cô gắp được cái gì thì ăn cái nấy, vì ngoài ăn thịt, cô càng thích ăn nước sốt chua ngọt bọc ở bên ngoài.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 33: Chương 33



Một bát thịt tươi ngâm chua được đặt bên cạnh, một miếng thịt nạc giò lợn tràn ngập nước sốt trong veo, một miếng thịt ba chỉ hầm mềm bên cạnh, hai miếng đậu phụ non, vài miếng thịt xông khói mềm, măng bên trong cũng là măng tươi non nhất, đặt những miếng măng ngon nhất lên trên rồi chan nước súp màu trắng sữa vào, tỏa ra mùi thơm đậm đà.

Thủy Lang cầm thìa lên, múc một thìa canh uống một ngụm, sau đó nhướng mày nói: “Ngon quá!”

Ngon quá!

Trước đây cô đã từng ăn món này ở các nhà hàng Thượng Hải và các khách sạn được xếp hạng sao ở bản địa, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nếm được hương bị trực tiếp từ trong nồi cách thuỷ, đây là món ăn đậm đà và thơm ngon nhất mà cô từng được nếm trong hai kiếp. Hương vị không thể thay thế được chính là hương vị “quê nhà”

Măng mềm đến mức khi cắn nhẹ sẽ vỡ ra như đậu phụ nhưng lại không có vị mềm mịn như đậu phụ. Ăn giòn giòn, nếm thử mới biết thời điểm thả măng rất hoàn hảo, nấu không quá chín cũng không sống, măng cũng được thu hoạch vào thời điểm thích hợp nhất.

Kim Xảo Chi lấy một cái thìa lớn múc ba lần vẫn không tìm thấy một cọng măng nào, ở đây có nhiều người như vậy, cô ta không thể đứng dậy đảo trong nồi tìm, chỉ có thể bất đắc dĩ đặt cái thìa xuống, lại nhìn Thủy Lang đang ăn trong miệng, trong chén còn rất nhiều ngọn măng, lập tức giận không chỗ phát tiết, nhưng chỉ có thể thầm chửi rủa trong lòng.

Nghèo kiết xác! Đồ nhà quê!

Tại sao mình lại trở thành chị em dâu với một người không có tiền đồ như vậy?

Người mợ muốn ăn, không để ý nhiều như vậy, đứng dậy nhắm ngay vào măng, một thìa múc luôn hai ba miếng cho vào bát, điều này khiến chị dâu nhìn thấy càng thêm bực tức, trong lòng bắt đầu quay sang mắng mỏ người mợ.

Không có quy củ, hình tượng gì cả!

Dù sao bọn họ đều là những người đến từ khu ổ chuột, bản chất đều là những người nhà quê, dù cuộc sống có tốt đến mấy cũng không thể thay đổi được bản chất của mình!

Mấy người làm dâu ở cái nhà này, ngoài cô ta ra, chẳng có người nào tốt đẹp cả!

Người mợ múc canh xong, vừa mới cầm thìa lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó lại đặt xuống, bưng bát nhỏ đưa tới trước mặt Chu Huỷ nói: “Tiểu Hủy, mợ đặc biệt múc mấy miếng măng này cho cháu ăn.”

Một hành động này khiến Chu Huỷ đang nghiêm túc ăn cần tây giật nảy mình: “Mợ ơi, mợ ăn đi, cháu không ăn đâu.”

“Bây giờ cháu không muốn ăn thì đợi lát nữa ăn cũng được.” Người mợ mỉm cười đặt bát xuống: “Bát chưa dùng đến, vẫn còn sạch sẽ, cháu đừng ghét bỏ.”

Chu Huỷ kinh hãi không nói nên lời, không biết mợ mình đang âm mưu bày trò gì.

Sáng hôm qua cũng như vậy, bà ấy nhất quyết muốn đưa trứng gà của Tiểu A Mao cho Tam Nha, nhưng Tam Nha vừa mới bóc vỏ, bà ấy đã làm ầm ĩ.

Dù thế nào đi nữa cô ấy cũng không dám ăn chén canh này.

“Bà ngoại, răng bà không tốt bà ăn cái này đi.”

Trước mặt bà ngoại đã có bát canh của Chu Quang Hách lấy cho, nhưng vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy càng biết rõ con trai và con dâu đang suy nghĩ gì nên cũng không từ chối, nhận lấy: “Bà già rồi, không thể ăn được cái gì, chỉ có thể ăn canh nhiều một chút.”

Sắc mặt người mợ chẳng những không bực bội, ngược lại còn tỏ vẻ nhiệt tình, hiếu thảo nói: “Mẹ ơi, ngày khác tranh thủ mùa măng, con sẽ làm thêm vài món muối chua cho mẹ ăn.”

“Chị cả, em nhớ trước kia mẹ từng nói chị thích ăn nhất là món sườn xào chua ngọt.” Kim Xảo Chi lựa sườn hồi lâu mới gắp nhét vào trong miệng, lúc này mới gắp thêm một miếng nữa, ngẫm nghĩ rồi bỏ vào chén của Chu Huệ: “Sáng mai em nói Phục Hưng đi chợ bán đồ ăn xếp hàng, mua thêm mấy miếng sườn về nấu cho chị ăn. Em nhớ chị còn thích ăn sủi cảo, ngày mai cũng nói Chu Phục Hưng ra lò điểm tâm mua.”

Không đợi Chu Hủy kịp phản ứng, Chu Phục Hưng vội vàng nói: “Sáng mai trời vừa sáng em sẽ đi xếp hàng, chì là cửa tiệm Vương gia cát chị thích ăn nhất bây giờ đã đóng cửa, chỉ có thể mua ở cửa hàng quốc doanh.”

“Mặc dù đã đóng cửa, nhưng em đoán ông chủ đã đi làm trong cửa hàng rồi. Mùi vị chắc cũng khác lắm, hành dầu, nhân xốp giòn, đều vẫn ngon như trước đây.” Kim Xảo Chi vừa cười lấy lòng vừa nói: “À đúng rồi, trước khi chị cả xuống nông thôn, thường ăn chè trôi nước ở quán Kiều gia, ông đừng quên mua một ít chè trôi nước mang về, cả rượu nếp nữa.”

Chu Phục Hưng cười nói: “Sao có thể quên cái này được? Ngày mai tôi sẽ mua hết về nấu cho chị cả ăn.”

Nếu không phải Chu Huỷ không có chân thì đã sớm sợ hãi không thể ngồi yên được nữa.

Đừng nói là cô ấy, ba cô bé vốn đang đứng ăn cơm bên cạnh mẹ, nhìn thấy bộ dáng tươi cười nhiệt tình vừa rồi của mợ hai và bà mợ, đều chạy tới bên cạnh cậu út, tránh thật xa.

Một nhà thật biết đóng kịch.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 34: Chương 34



Thủy Lang ăn sạch một bát cơm, canh cũng đã uống hết, những người khác bị anh trai và chị dâu làm cho ăn mất ngon, nhưng cô lại không hề bị ảnh hưởng gì.

“Cô dâu, em có muốn uống một ly không?”

“Đúng rồi, còn chưa uống với chị dâu một ly.”

Hai người bạn của Chu Quang Hách cầm ly rượu đưa cho Thủy Lang, nhìn ánh mắt “không có ý tốt” của hai người, chú rể bên cạnh đúng lúc cũng biến mất, nghĩ đến ban ngày anh còn muốn lấy số đo cho cô, không ăn ý giữ khoảng cách một chút nào.

Mặc dù vừa rồi anh không cho cô uống rượu nhưng lại vừa vặn biến mất vào lúc này, không biết có phải thực sự có ý đồ xấu hay không.

Bất kể có phải là mình đoán mò suy nghĩ nhiều hay không, Thủy Lang cũng sẽ không bị lừa, uống xong nước trong cốc trà trước mặt, cô cầm lấy ly nước còn 80% trên ghế trống bên cạnh lên, nhìn thấy còn chưa động tới, cô nâng ly mời hai người bạn kia: “Tôi lấy nước thay rượu.”

Hai người sửng sốt một lúc, nhìn nhau, một người trong bọn họ nói: “Vậy thì cô phải uống hết.”

“Đúng, đúng rồi, cô phải uống hết.” Người kia nói với giọng người lớn, tỏ vẻ nhượng bộ: “Chúng tôi cũng uống hết.”

Uống thì uống, đúng lúc cô đang khát nước.

Thủy Lang nâng ly lên uống từng ngụm lớn, vừa nuốt xuống hai ngụm lớn, mặt đã nóng bừng bừng, lỗ tai, đầu và cổ họng trong phút chốc giống như bốc cháy, vô cùng nóng bỏng!

“Sao em lại uống rượu?”

Chu Quang Hách từ bếp sau bưng một đĩa bánh bao đi vào, đúng lúc nhìn thấy Thủy Lang đang uống rượu, anh vội vàng đặt đĩa lên bàn, đỡ lấy ly rượu trong tay Thủy Lang, nhìn bên trong ly, rượu chỉ còn đủ ngập đáy ly, anh lập tức giật mình: “Em uống một ly lớn rượu Mao Đài à?”

Sắc mặt Thủy Lang bị rượu làm cay đến nhăn lại, nước mắt nóng hổi lăn xuống, hoàn toàn không nói được lời nào.

Tâm tư của những người ngồi trên bàn đều vì sự hỗn loạn này mà dừng lại, ánh mắt tập trung vào người Thủy Lang.

Bà Tống vội vàng la lên: “Mau uống nước đi!”

Chu Quang Hách lấy một cốc nước ấm đến trước miệng Thủy Lang, một tay đỡ lấy sau gáy cô, trong lúc gấp gáp vẫn tuần tự rót nước vào miệng cô.

Thủy Lang gần như bị anh ôm vào trong lòng, cảm thấy hơi nóng trên người không giảm đi chút nào, cô lập tức đẩy cánh tay anh ra.

Tên cẩu nam nhân này, quả nhiên là có ý đồ xấu, thật sự là muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Ai lại rót rượu vào ly trà chứ?

Hai người bạn này chính là trợ thủ của anh!

Khi nghĩ đến thói quen dở hơi lúc say xỉn của mình, mặt cô càng đỏ càng nóng hơn.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 35: Chương 35



“Ôi, xin lỗi, xin lỗi chị dâu.” Một người trong đó có chút sốt ruột, không ngờ Thủy Lang lại sẽ uống nhiều như vậy.

Người kia lại có ý cười trong lúc cấp bách bởi vì dáng vẻ lúc Thủy Lang bị rượu cay rất buồn cười. còn trút giận lên người Chu Quang Hách, Chu Quang Hách tỏ vẻ lo lắng, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ thê nô rõ ràng, thậm chí còn buồn cười hơn: “Chị dâu, ăn hai miếng đi, sẽ không cay nữa đâu.”

Chu Quang Hách vội vàng dùng đũa gắp một miếng cần tây cắt nhỏ thịt lợn băm đưa vào miệng Thủy Lang. Thủy Lang lại muốn đẩy anh ra, nhưng trong lúc bối rối cô nhìn thấy màu xanh trên đôi đũa, cô mở miệng ăn, mùi cần tây xanh tươi nhẹ nhàng khoan khoái khiến cô dễ chịu hơn một chút.

Nhai nuốt xong, trong miệng cũng không còn cay như vậy nữa, cô ăn thêm một đũa đồ ăn anh gắp cho, vị cay kia cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.

Mặc dù cơ thể vẫn còn rất nóng nhưng không còn cảm giác như bị dìm vào thùng rượu đang đun sôi nữa.

“Anh không rót rượu vào ly rượu, mà rót rượu vào tách trà làm gì?”

Còn rót đầy như vậy!

Tâm trí Chu Quang Hách đều để ở trên mặt Thủy Lang: “Em có dễ chịu hơn chút nào không? Có muốn ăn thêm một miếng nữa không?”

“Em tự làm.” Thủy Lang lúc này không có tin tưởng anh nữa, tự mình cầm đũa lên ăn rau khoai lang.

Một người trong số bọn họ nói: “Chị dâu, tôi xin lỗi, vừa rồi chúng tôi oẳn tù tì phạt rượu.”

Thủy Lang nghiêng qua liếc anh ta một cái, ha ha.

Hai người bạn trong nháy mắt đều bị Thủy Lang chọc cười, khi nhìn thấy ánh mắt liếc ngang của Thủy Lang, bọn họ lập tức ngừng cười, cúi đầu khom lưng tiếp tục nói xin lỗi.

Chu Quang Hách có thể đoán được vừa mới xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay là ngày trọng đại, bạn bè anh là khách được mời tới, khó mà nói được gì, cho dù muốn nói cũng chỉ có thể nói chính anh.

Tiếp đó, Chu Quang Hách nói không muốn uống rượu với hai người bạn nữa, hai người đã “hại” cô dâu, đạt được mục đích, cũng không lôi kéo chú rể uống rượu nữa, sợ làm lỡ chuyện.

Lúc tiệc cưới kết thúc, Thủy Lang mặt mũi đã đỏ bừng, người cũng bắt đầu mơ mơ màng màng, rất nhanh đã không thể tập trung được nữa, thần trí mơ hồ, cả người không còn chút sức lực, bước đi loạng choạng.

Chu Quang Hách đỡ cô bước vào phòng tân hôn.

Thủy Lang không cảm thấy buồn nôn, chỉ buồn ngủ, nhưng cô còn nhớ mình ngủ sẽ có mộng xuân dở hơi, cố gắng gượng không dám ngủ.

Tuy nhiên, một cốc rượu Mao Đài này quá nặng, cô không trụ được mấy phút đã ngã xuống giường, trước khi mất đi ý thức vẫn không quên chiếm lấy cái chăn bông duy nhất.

“Của tôi.”

“Cái gì?”

Chu Quang Hách đang giúp cô cởi giày, nghe thấy có người đang đọc diễn văn, nghiêng người lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy cô mở miệng.

Hai má cô gái đỏ bừng, đặc biệt là ở khóe mắt, đang ôm cái chăn bông màu xanh quân đội của anh, cứ vài giây sẽ dụi một bên mặt vào đó, sau đó càng ôm chặt hơn. Chu Quang Hách nhìn chăm chú một lúc rồi từ từ cúi đầu xuống, nắm lấy mắt cá chân thon dài trắng như tuyết, làn da mỏng manh nóng bỏng khiến đôi tay anh siết chặt trong giây lát, trên giường truyền ra tiếng lẩm bẩm bất mãn, sau đó anh mới thả lỏng tinh thần một chút, hơi thở không vững vàng điều chỉnh người nằm trên giường nằm thoải mái hơn.

Đêm đã khuya, Chu Quang Hách kéo nửa chăn bông đè dưới tay Thủy Lang, đắp lên người cô, đứng bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô hồi lâu.

Thủy Lang mơ mấy giấc mộng xuân, mỗi giấc mơ đều liên quan đến Chu Quang Hách có ý đồ xấu..

Chu Quang Hách và bạn anh cùng uống rượu với cô, hết ly này đến ly khác, hoàn toàn chuốc say cô, rồi lợi dụng lúc cô đang không tỉnh táo mà làm bậy.

Còn có Chu Quang Hách uống rượu say, đè lên người cô không chịu đứng dậy, nhân cơ hội s* s**ng cô.

Có giấc mơ cô nghiện uống rượu, uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng sau khi uống rượu, thay đổi thành một người hoàn toàn khác, kiều mị háo sắc đè Chu Quang Hách xuống giường, sờ vào n.g.ự.c và cơ bắp của anh.

Những cơ bắp đó giống như những viên gạch, nối tiếp nhau, chứa đầy hormone.

Khi sờ vào lại cảm thấy hoàn toàn khác với gạch, cũng cứng nhưng cơ bắp này lại có cảm giác mượt mà, săn chắc như vậy, không một chút mỡ thừa, những đường nét như vậy, khiến người ta cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay, càng khiến người ta nghiện giống như mê muội, nhất là những đường gân cá mập ở hai bên cơ bụng chạy dọc xuống, sâu vào trong cái quần quân đội...

Thủy Lang mơ mơ màng màng hé mắt ra một đường nhỏ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô đưa tay cởi cúc quần áo của anh, nhưng tay cô đã bị bắt được, siết chặt đau đớn đến mức phải nhăn mặt.

“Làm gì vậy?”

Giọng anh gần bên tai, vô cùng khàn đặc.

“Cho em xem một chút.”

“...”

Thủy Lang muốn nhìn thấy đầu cuối của đường gân cá mập, không ngừng vặn vẹo cánh tay, cố gắng thoát ra nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được, h*m m**n chiến thắng đột nhiên dâng lên, cô xoay người ép lên trên cơ bụng anh, kẹp lấy cổ tay đang khống chế cô, dùng hai chân đạp quần lính xuống, nhất quyết phải nhìn xem.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 36: Chương 36



Đột nhiên, cả người cô không thể cử động nữa, bị người dùng sức khống chế, một tay ghìm chặt cánh tay cô ra sau lưng, tay kia kẹp lấy chân cô, sức lực mạnh đến mức không có khả năng thoát ra, bên gò má truyền đến một hơi thở nặng nề hỗn loạn.

Thật là ấm áp, rất có cảm giác an toàn.

Thủy Lang chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác an toàn như vậy, từ từ bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.

Cô vốn tưởng đêm hôm trước đã đủ khó chịu rồi, nhưng không ngờ sáng hôm sau khi thức dậy lại cảm nhận được khó chịu là như thế nào.

Nghĩ đến những đồng nghiệp ngày xưa, sau bữa tiệc cuối tuần, ngày thứ hai lúc làm việc cả đám ai cũng giống như bị sét đánh, khuôn mặt đầy đau khổ đến không muốn sống, có lẽ đến bây giờ bộ dạng cô cũng không khá hơn bao nhiêu.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu chính là chất lượng giấc ngủ rất tốt.

Không biết có phải vì đã thay đổi cơ thể hay không mà thói quen mộng xuân sau khi uống rượu trước đây của cô đã không còn nữa.

Thủy Lang xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng gặp phải một chuyện khiến cô cảm thấy đáng để xuyên sách

“Em trai đã nấu canh giải rượu cho em rồi.” Chu Huỷ ngồi bên cạnh bàn, lo lắng nhìn Thuỷ Lanh đang không ngừng xoa xoa thái dương: “Chị đã bảo Đại Nha nấu cháo trắng, em muốn ăn một bát trước không?”

“Được.” Nghĩ đến món cháo trắng thanh đạm, mấy tháng nay cô không được nếm qua, cô luôn ăn sáng ở cửa hàng bên ngoài, bây giờ muốn ăn một miếng cháo trắng để thanh lọc cơ thể đang mệt mỏi.

“Uống canh giải rượu trước đã.”

Chu Quang Hách đặt bát canh trước mặt Thủy Lang, nhìn chằm chằm cô thêm mấy lần rồi quay người đi lấy cháo trắng.

“Đây là cái gì?” Trải qua một đêm, lòng tin của Thủy Lang đối với anh lại quay trở lại lúc mới xuống tàu, mặc dù đêm qua anh dường như không lên giường đi ngủ, cũng không giật chăn của cô, càng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm chuyện xấu, nhưng nỗi đau khổ trên người vẫn khiến cô sinh lòng cảnh giác: “Sao trông giống rượu gạo thế?”

“Là mật ong và chanh.” Chu Huỷ dở khóc dở cười: “Em đã say thành ra như vậy, khó chịu như vậy, sao lại bắt em uống rượu nữa chứ?”

“Lại còn có chanh!”

Thủy Lang ngạc nhiên cầm cái bát nhỏ lên, cảm thấy nhiệt độ vừa phải, uống hết nửa bát rồi nhẹ nhàng vui vẻ thở hắt ra.

Chưa kể những việc khác, chỉ riêng kỹ năng nấu nướng của Chu Quang Hách quả thực là tuyệt vời!

Bát canh giải rượu này ngon hơn gấp bội lần so với trà chanh trước kia cô vẫn thường uống hàng ngày.

Sau khi uống nốt phần còn lại, cảm giác khó chịu do say rượu gần như biến mất, tinh thần khôi phục bảy tám phần, nói là cảm giác sảng khoái cũng không sai, ngoại trừ còn có chút choáng váng chóng mặt.

Đúng lúc cô đang cảm thấy cả người thoải mái thì một bóng đen bất ngờ từ phía sau bếp lao tới, vọt tới tới bên cạnh bàn, hất cả ba cái wifi đứng cạnh nhau ở đó xuống mặt đất.

“Đồ nhà quê! Sao mày dám cướp quần áo, còn dám cướp búp bê của tao!”

Cô bé như một quả bóng cưỡi lên người Tam Nha trên mặt đất, giáng liên tiếp mấy bạt tai vào mặt Tam Nha. Khoảnh khắc Tam Nha bị đẩy ngã, cô bé vừa sợ hãi vừa choáng váng, bị tát mấy cái mới phản ứng lại được, “Oa” một tiếng khóc lên.

Nhị Nha đứng dậy lao tới bảo vệ em gái mình, cô bé đẩy quả bóng kia ra, nhưng sức lực rõ ràng bị hạn chế, không dám thật sự dùng sức với người kia, nhưng quả bóng kia không hề kiêng kị, vung cánh tay lên giáng Nhị Nha một bạt tai: “Mày còn dám đánh tao!”

“Tiểu Mẫn!!!”

Đầu cầu thang vang lên một tiếng gào, Kim Xảo Chi vội vàng chạy tới: “Con dừng tay lại cho mẹ!”

“Mẹ...” Quả bóng kia đột nhiên khóc lên, chỉ vào Nhị Nha: “Nó đánh con, nó đẩy con xuống đất.”

“Đánh con sao?” Kim Xảo Chi đang căng thẳng lập tức chuyển sang lo lắng, ôm lấy quả bóng cẩn thận kiểm tra: “Đánh ở đâu? Con bị thương ở đâu?”

Quả bóng khóc tới tê tâm liệt phế: “Đuổi bọn họ đi đi, đuổi khỏi nhà chúng ta, mẹ đã hứa sẽ đuổi bọn họ đi mà.”

“Con im miệng lại cho bố.”

Chu Phục Hưng sải bước đi tới, theo sau là một cô bé gầy gò với mái tóc ngắn, nhìn cũng tầm tuổi Đại Nha, mặc một bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, trên cổ áo còn buộc khăn quàng đỏ, chân mang giày vải có nơ màu đen, so với giày da bò và áo len lông dê của quả bóng kia, bé gái này có vẻ quá mộc mạc tới kỳ lạ.

Chu Linh chạy tới trước mặt Tam Nha, lo lắng sờ lên khuôn mặt cô bé: “Có đau lắm không? Em bôi thuốc cho chị.”

Một giây sau, tóc cô bé bị quả bóng kia túm lấy, kéo tới da đầu đều dựng thẳng lên.

“Mày còn dám đưa tay ra giúp người ngoài!” Quả bóng kia kêu khóc thảm thiết, nhưng tay lại không hề buông lỏng ra một chút nào: “Mày cũng cút ra khỏi đây, cút với đám quê mùa đó đi!"

“Buông ra! Mau buông ra!" Kim Xảo Chi đẩy tay quả bóng kia ra, vội vàng cầm lấy tay Chu Mẫn thổi: “Lòng bàn tay nhỏ bé của con đã kéo tới đỏ bừng rồi, mẹ ơi thổi cho.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 37: Chương 37



“Bố xem nào.” Chu Phục Hưng cũng ngồi xổm người xuống, thổi phù phù vào tay Chu Mẫn, dáng vẻ giống như nô lệ cho con gái mình, đau lòng nói: “Đỏ lên rồi này, bố đã bảo con bao nhiêu lần rồi, con không được kéo tóc cho, kéo tóc chặt sẽ cắt vào tay, trước đó suýt chút nữa đã cắt tay chảy máu, con quên rồi sao?”

Chu Linh che vết thương trên đầu, cúi đầu xuống cố gắng kìm nén nước mắt.

“Mẹ, bố, đau quá.” Quả bóng kia khóc lóc gào bố mẹ, biết rằng bố mẹ cô giờ đã mềm lòng với mình: “Con không muốn ở gác xép, con muốn ở trong phòng của con, bố mẹ đuổi bọn họ đi, đuổi bọn họ... A!”

Một cái bát nhỏ bị đập vỡ trước mặt quả bóng kia, các mảnh sứ vương vãi khắp sàn nhà, doạ cho Chu Mẫn sợ đến lập tức im lặng, nhìn về phía người thím mới đang ngồi ở bên cạnh bàn.

Thủy Lang xoa xoa thái dương: “Ồn ào quá.”

“Đại Nha, trả con búp bê và quần áo lại cho Tiểu Mẫn.” Chu Huỷ nhìn thấy con gái mình bị bắt nạt, bản thân lại không thể cử động, chỉ có thể đau khổ ươn ướt mắt: “Em dâu, sau này đừng đưa đồ của Tiểu Mẫn cho chúng tôi nữa.”

“Chị cả, Tiểu Mẫn vừa mới trở về, em còn chưa nói rõ ràng với con bé. Chờ em giải thích với con bé xong, con bé sẽ không như thế nữa.”

Kim Xảo Chi đẩy lại con búp bê về phía Đại Nha: “Cái này đã cho các cháu, chính là của các cháu.”

“Của con!” Quả bóng kia lại lao ra, ôm lấy con búp bê và áo len lông dê, không quên đẩy Đại Nha một cái: “Cút đi, cút ra ngoài, trả lại phòng cho bố mẹ tao, đồ nhà quê các người bẩn thỉu c.h.ế.t đi được, toàn thân trên dưới tất cả đều là xúi quẩy, chỉ xứng đáng sống trong lều cỏ nhà vệ sinh, cút khỏi đây!”

Đại Nha rụt người về phía sau, cô bé vừa rụt người lại, Chu Mẫn càng được thể làm càn, đưa tay định tóm lấy b.í.m tóc của cô bé nhưng đột nhiên, mái tóc rối bù bị người nào đó kéo lại, chỉ nghe thấy mẹ mình thét lên một tiếng thật dài, ngay sau đó là da đầu đau đớn dữ dội.

“Bố xem nào.” Chu Phục Hưng cũng ngồi xổm người xuống, thổi phù phù vào tay Chu Mẫn, dáng vẻ giống như nô lệ cho con gái mình, đau lòng nói: “Đỏ lên rồi này, bố đã bảo con bao nhiêu lần rồi, con không được kéo tóc cho, kéo tóc chặt sẽ cắt vào tay, trước đó suýt chút nữa đã cắt tay chảy máu, con quên rồi sao?”

Chu Linh che vết thương trên đầu, cúi đầu xuống cố gắng kìm nén nước mắt.

“Mẹ, bố, đau quá.” Quả bóng kia khóc lóc gào bố mẹ, biết rằng bố mẹ cô giờ đã mềm lòng với mình: “Con không muốn ở gác xép, con muốn ở trong phòng của con, bố mẹ đuổi bọn họ đi, đuổi bọn họ... A!”

Một cái bát nhỏ bị đập vỡ trước mặt quả bóng kia, các mảnh sứ vương vãi khắp sàn nhà, doạ cho Chu Mẫn sợ đến lập tức im lặng, nhìn về phía người thím mới đang ngồi ở bên cạnh bàn.

Thủy Lang xoa xoa thái dương: “Ồn ào quá.”

“Đại Nha, trả con búp bê và quần áo lại cho Tiểu Mẫn.” Chu Huỷ nhìn thấy con gái mình bị bắt nạt, bản thân lại không thể cử động, chỉ có thể đau khổ ươn ướt mắt: “Em dâu, sau này đừng đưa đồ của Tiểu Mẫn cho chúng tôi nữa.”

“Chị cả, Tiểu Mẫn vừa mới trở về, em còn chưa nói rõ ràng với con bé. Chờ em giải thích với con bé xong, con bé sẽ không như thế nữa.”

Kim Xảo Chi đẩy lại con búp bê về phía Đại Nha: “Cái này đã cho các cháu, chính là của các cháu.”

“Của con!” Quả bóng kia lại lao ra, ôm lấy con búp bê và áo len lông dê, không quên đẩy Đại Nha một cái: “Cút đi, cút ra ngoài, trả lại phòng cho bố mẹ tao, đồ nhà quê các người bẩn thỉu c.h.ế.t đi được, toàn thân trên dưới tất cả đều là xúi quẩy, chỉ xứng đáng sống trong lều cỏ nhà vệ sinh, cút khỏi đây!”

Đại Nha rụt người về phía sau, cô bé vừa rụt người lại, Chu Mẫn càng được thể làm càn, đưa tay định tóm lấy b.í.m tóc của cô bé nhưng đột nhiên, mái tóc rối bù bị người nào đó kéo lại, chỉ nghe thấy mẹ mình thét lên một tiếng thật dài, ngay sau đó là da đầu đau đớn dữ dội.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 38: Chương 38



Từ khi sinh ra đến nay Chu Mẫn chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy, đau đến nổi da gà, từng lỗ chân lông giống như bị kim đ.â.m vào, lập tức gào thét thành tiếng.

“Đau quá!!!”

Tiếng kêu thảm thiết từ tận trong tim, hoàn toàn khác với tiếng gào khóc giả tạo vừa rồi, Kim Xảo Chi cảm thấy toàn bộ trái tim mình đều bị Thủy Lang nắm chặt lấy, cô ta lao tới muốn nắm lấy tay cô, nhưng Thủy Lang đã né được, mang theo “quả bóng” xoay vòng tròn.

Tiếng hét của Chu Mẫn càng lúc càng tê tâm liệt phế, nước mắt nước bọt theo Thủy Lang xoay thành vòng tròn, từ giữa không trung phun xuống mặt đất.

“Cô vậy mà lại ra tay với một đứa trẻ! Cô có mặt mũi nữa không hả?” Ánh mắt Kim Xảo Chi đau đớn đến đỏ ngầu, lao tới muốn giật lấy tóc Thủy Lang, lại bị Chu Quang Hách ngăn lại, cô ta tức giận nói: “Em trai! Em không thấy cô ấy đối xử với Tiểu Mẫn thế nào sao?”

“Buông ra! Thả tay ra!" Chu Phục Hưng cũng vô cùng đau lòng, bước tới nắm lấy tay Thủy Lang, nhưng ngay sau đó, anh ta nhìn thấy Thủy Lang trực tiếp nắm lấy tóc nâng cô con gái nhỏ của mình lên cao hơn, mặt mũi con gái bị kéo tới biến dạng, vội vàng dừng bước chân lại.

Anh ta đã thấy được, bọn họ càng đến bảo vệ thì cô em dâu càng ra tay tàn nhẫn: “Em là người lớn! Sao có thể làm như vậy với một đứa trẻ?”

Chu Huỷ và ba bé gái đều bị dọa sợ, không kịp phản ứng.

Chu Linh cũng sợ hãi, đứng ở gần đó, cho tới bây giờ cô bé chưa từng thấy ai đối xử với em gái mình như vậy.

Trong phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Chu Mẫn, giãy giụa muốn trốn thoát, sau khi phát hiện càng giãy dụa càng đau đớn, chân tay dần dần trở nên thành thật.

Thủy Lang buông tay ra, ném người sang một bên.

Kim Xảo Chi vội vàng chạy đến ôm lấy đứa con gái đang gào khóc oa oa, đau lòng kiểm tra da đầu thì thấy da đầu sưng tấy, tóc đã bị giật đứt một đoạn, cô ta mất trí chửi bới: “Cô là ma cà rồng từ đâu đến? Chẳng có thể thống gì cả, tôi đã lớn như vậy, chưa từng thấy ai ra tay với trẻ con như vậy cả, đúng là người không có giáo dục!”

“Đúng vậy, tôi chính là người sẽ ra tay với trẻ con.” Thủy Lang chỉ vào Chu Mẫn: “Thím cảnh cáo cháu một lần, sau này ở trên lầu giữ yên tĩnh một chút cho thím, nếu làm phiền tới thím, thím sẽ rút lưỡi cháu, để cả đời cháu không nói được một tiếng nào nữa.”

Nói xong, Thủy Lang một đạp dẫm bẹp con búp bê trên mặt đất.

Con búp bê bị dẫm, đột nhiên phát ra một âm thanh dài, chói tai vô cùng đáng sợ.

Chu Mẫn sợ đến mức khóc nấc lên, hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Thủy Lang, miệng co giật không dám phát ra âm thanh nào.

Người lớn dọa cô bé, cô bé không sợ, biết người lớn sẽ không thực sự ra tay với mình. Nhưng người thím mới này, cô dám ra tay, cô thật sự dám ra tay.

Mà một khi cô bắt đầu ra tay, ngay cả bố mẹ cũng không thể ngăn cản được.

Cô bé rất sợ hãi.

Ôi...

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi tức giận đến đỏ cả mắt, ánh mắt kia là hận không thể xông lên đem Thủy Lang đi lăng trì, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi không làm gì cả, ôm con gái cưng đau lòng đi lên lầu.

Sau khi bị làm ầm ĩ một trận Thủy Lang đã hoàn toàn tỉnh táo, sau khi phòng khách yên tĩnh trở lại, cả nhà bắt đầu ăn bữa sáng.

Cháo trắng, bánh quẩy, trứng luộc, dưa muối.

Thủy Lang ăn một bát cháo trắng, sau đó lại múc thêm một bát khác, nhúng bánh quẩy vào bát cháo trắng cho đến khi mềm, ăn hết miếng này đến miếng khác, dáng vẻ ăn xem ra khẩu vị không bị ảnh hưởng chút nào.

Chu Huỷ do dự một chút rồi nói: “Thủy Lang, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?” Thủy Lang khó hiểu nhìn về phía chị cả, lại nhìn ba bé gái chen chúc nhau bên cạnh, cô ợ hơi một cái: “Cơm trong bát mọi người còn chưa ăn hết, đã ăn no rồi sao?”

Ba cô bé đồng thời lắc đầu.

Trên mặt Tam Nha vẫn còn đẫm nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mợ ơi, cháu sợ.”

“Sợ cái gì?” Thủy Lang ăn xong cháo trắng, cầm lấy quả trứng đã bóc vỏ từ tay Chu Quang Hách, cắn một nửa, thoả mãn nheo mắt lại.

Trứng gà này ăn ngon quá.

Chu Huỷ cúi đầu: “Mới kết hôn ngay ngày hôm sau em đã gây gổ ồn ào với anh cả chị dâu như vậy, sau này sợ là sống chung sẽ không hoà hợp.”

Thủy Lang nhai trứng gà trong miệng: “Một ngày trước khi kết hôn không ồn ào bằng hôm nay à?”

Chu Huỷ sửng sốt, thấy trên mặt Thủy Lang không có chút lo lắng nào, mới nhận ra cô thật sự không thèm để ý: “Không phải không ồn ào bằng nhưng không giống bây giờ, Tiểu Mẫn là khúc thịt trong lòng hai vợ chồng bọn họ, cũng rất được nhà bên ngoại yêu thương, chị sợ bọn họ sẽ tới gây sự với em.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 39: Chương 39



“Sẽ không đâu.”

Sự tự tin trong lời nói của Thủy Lang khiến Chu Quang Hách nhịn không được nghi ngờ: “Tại sao?”

Ánh mắt của tất cả người trong bàn phút chốc đều nhìn chằm chằm vào Thủy Lang, nhìn cô ăn nhai trứng rồi nuốt xuống, cuối cùng tưởng cô đang định nói, ánh mắt đang nhìn cô vô thức dời đi.

“Mọi người cứ ăn từ từ, tôi đã ăn xong rồi.”

Chu Quang Hách: “...”

Chu Huệ và ba cô bé không nói nên lời, trơ mắt nhìn Thủy Lang ngáp dài một cái đi vào phòng, không giải thích một lời.

-

Buổi tối, Thủy Lang mang theo ba cá chậu lớn tráng men đỏ có đáy hoa mẫu đơn mới mua đi vào phòng tắm.

Mặc dù bên trong hẻm Ngô Đồng được coi là một con hẻm kiểu mới với điều kiện khá tốt nhưng trong phòng tắm vẫn không có vòi hoa sen. Thượng Hải là một thành phố phía nam, không có máy sưởi hay nồi hơi truyền thống, hiện tại cũng không có máy nước nóng điện năng lượng mặt trời, chỉ có máy nước nóng chạy khí ga, nhưng giá cả không phải người bình thường có thể sử dụng được, hơn nữa, hiện nay trong thành phố những hộ gia đình có thể dùng khí gas cũng không nhiều, cho dù có thì vẫn sử dụng gas rất tiết kiệm, thường xuyên sử dụng bếp than tổ ong và bếp củi, vì để tiết kiệm một ít chi phí gas.

Mặc dù không có máy nước nóng bằng gas nhưng hai vợ chồng Chu Phúc Hưng và Kim Xảo Chi đã lắp đặt một bồn tắm trong phòng tắm, bình thường đun sôi nước nóng đổ vào để tắm rửa.

Thủy Lang không dùng bồn tắm, thứ nhất là chưa chùi rửa sạch sẽ kỹ lưỡng, cẩn thận lần nào, thứ hai là đun nhiều nước nóng như vậy cũng sẽ phiền phức, đánh răng rửa mặt trước rồi mới đổ nước nóng vào, bỏ khăn mới mua hồi chiều đã giặt sạch phơi khô lau người một lần, cuối cùng đổ nước nóng từ chậu vào bồn để ngâm chân, cho dù không thoải mái bằng ngày nào cũng tắm nhưng cũng coi như nhẹ nhàng thoải mái.

Thủy Lang bước vào phòng không nhìn thấy ai cả, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sân vườn cũng không có ai, cô kéo rèm cửa lại, nằm dài xuống giường, vừa đắp cái chăn màu xanh quân đội duy nhất lên người, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, chỉ một lúc sau, đã có người ôm một cái chăn gấm lớn màu đỏ bước vào.

Cô còn chưa kịp hỏi thì Chu Quang Hách đã nói: “Chăn mới cho em đắp”

“Anh lấy từ chỗ nào vậy?”Chăn bông dày dặn, vừa nhìn qua đã có thể biết được làm bằng vải bông mới may, rất ấm áp, Thủy Lang rất cảm động, nhưng cũng không thể không nói câu khách sáo: “Anh đắp đi, tôi đắp cái này cũng được.”

Chu Quang Hách đặt chăn bông lên nửa chiếc giường trống bên trái, rõ ràng là phần giường thuộc về anh: “Khi kết hôn, có thể ra đường nhận tem phiếu, nhận được phiếu tám cân bông, có thể may hai cái chăn bông. Buổi chiều, anh cố ý để người ta may một bộ chăn bông mới, cho em đắp.”

“Anh đắp đi.” Thủy Lang chui vào trong chăn, quấn mình lại, tỏ vẻ không muốn nói thêm gì nữa.

Chủ yếu là vì chăn này cô đã từng đắp ngủ, đã có mùi trên người cô nên cô vô thức không muốn để anh đắp.

Chu Quang Hách ôm lấy chăn mền, trải lên giường bên trái, vỗ nhẹ lên cái chăn bông mềm mại, nhìn cô bé đang quấn mình trong chăn giống như một con tằm, cười hỏi: “Em thật sự không muốn sao?”

“Nói nhảm.”

Thủy Lang xoay người, quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.

“Sáng mai anh sẽ tới đơn vị báo cáo. Em cầm số tem phiếu và tiền này đi.”

Thủy Lang quay phắt người lại: “Đơn vị công tác? Đi làm?”

Không phải anh đã xuất ngũ, không được sắp xếp công việc sao?

Sắp xếp công việc nhanh như vậy sao?

Chu Quang Hách đi một vòng đến cuối giường, đặt một xấp tiền giấy trên bàn đầu giường của Thủy Lang: “Sổ ăn cũng đưa cho em, đây là tem phiếu nhận gạo, tem phiếu thực phẩm, tem rau và tem thịt ở đây có thể đủ cho mọi người ăn bữa trưa. Anh đi sớm, có thể mua bữa sáng về cho mọi người, buổi trưa có lẽ anh không về được, buổi tối ngày mai anh phải đi xem nhà ăn trong đơn vị, thuận tiện sẽ mang bữa tối về, chỉ là, công việc của anh đặc biệt, mỗi ngày có lẽ sẽ không thể về đúng giờ được...”

“Anh làm công việc gì?” Thủy Lang chui ra khỏi chăn, dựa vào đầu giường tò mò nhìn anh.

Chu Quang Hách tránh cổ áo sơ mi xốc xếch của cô, không nhìn cái cổ trắng như tuyết của cô: “Cụ thể làm gì anh cũng chưa rõ, ngày mai anh đến báo cáo cục công an trước.”

“Công an?” Đây không giống như công việc được tổ chức sắp xếp, Thủy Lang cẩn thận nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới cơ thể anh một lần: “Cơ bắp của anh giống như đã được huấn luyện vậy, anh làm công an sẽ khiến người ta có cảm giác an toàn.”
 
Back
Top Bottom