Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 420



Thời gian cấp bách, Chu Cảnh Sâm vừa lên nhậm chức da sam rên gió cuốn* mà chỉnh đốn lại quân vụ.

(*) Sấm rền gió cuốn (雷厉风行): Thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ về việc thực thi các chính sách và luật pháp một cách nghiêm minh và nhanh chóng.

Hai nhà Thẩm Ngưu ở chỗ này lặn ngụp nhiều năm, bên ngoài tan đàn xẻ nghé nhưng trong bóng tối thì vẫn dựa thế ức h.i.ế.p đồng hương. Cảnh Sâm tất nhiên sẽ không bỏ mặc. Mấy ngày liên tiếp kiểm kê công tích bao năm qua của quan quân nơi này, người không xứng đức đều bị giáng chức khiển trách hoặc xử lý. Giải quyết rõ ràng những mầm mống sâu mọt đã tích lũy nhiêu năm trong doanh địa. Tốc độ của hắn cực nhanh, không cho người ta thời gian phản ứng. Bình định tình hình theo cách hiệu quả nhất có thể.

Tri huyện Kashgar Diêu Lập Lai cấu kết với người Đột Quyết lừa bán dân chúng địa phương, tội danh vừa ban xuống thì lập tức gây nên một trận náo động.

Triều đình Đại Yên những năm gần đây hỗn loạn. Sau khi đăng cơ, tân hoàng không chỉ không chăm lo việc nước, biết cách dùng người. Ngược lại mới lên ngôi đã trọng thưởng cho phe phái ủng hộ mình lên ngôi, không hỏi dân tình. Triều đình phớt lờ, luật pháp không được thực thi, các loại thuế phí c.ắ.t c.ổ hà khắc, độn lên trắng trợn. Có vài quan chức biên giới phạm tội, trình tự xử lý vô cùng rườm rà. Tội của Diêu Lập Lai rõ ràng không bào chữa nổi, nhưng cũng không tiện c.h.é.m đầu tại chỗ.

Bây giờ Chu Cảnh Sâm chỉ bắt giam toàn bộ gia tộc Diêu thị, tịch thu tài sản cả tộc, hắn không có quyên trừng phạt Diêu Lập Lai. Nhất là vì Diêu Lập Lai xuất thân tiến sĩ, Đại Đô Hộ chỉ có thể sai người áp giải Diêu Lập Lai đến Yến Kinh, trình lên tội trạng rôi để Đại Lý Tự tự quyết định.

Bận rộn một tháng, mấy chuyện này mãi đến cuối năm mới giải quyết xong.

Về số tài sản bị tịch thu của Diêu gia, theo quy định, một phân nhỏ được đưa vào kho bạc, phần lớn sẽ được áp giải về Yến Kinh theo Diêu Lập Lai rồi sung vào quốc khố. Trên thực tế, số tiền tịch thu cụ thể bao nhiêu là do người chấp hành nhiệm vụ điền vào sổ thanh toán định đoạt. Tây Bắc bên này có một quy củ lâu đời, ai kiểm kê thì người đó được thu vào túi riêng.

Ô Cổ Tư bị điều đi, chuyện tịch thu Diêu gia liền do Chu Cảnh Sâm tiếp nhận.

Chu Cảnh Sâm đang bận rộn, lúc đó Diệp Gia đang cùng Diệp Ngũ muội Diệp Tứ muội bàn chuyện trong phòng chính. Về việc đưa Diệp Ngũ muội đến Luân Đài học nghệ, Diệp Tứ muội có thể thay Diệp Ngũ muội tiếp quản cửa hàng hay không.

Quân đồn trú khiêng từng rương đồ lớn vào sân, Diệp Gia kinh ngạc không nói nên lời, không biết Chu Cảnh Sâm làm cách nào mà có được những thứ này. Đến khi biết được chúng là tài sản tịch thu của Diêu gia chuyên buôn người, tâm trạng của nàng nhất thời hơi khó tả.... Tiên mồ hôi nước mắt" hàng thật giá thật. "Khiêng đồ vào đông phòng để tạm di."Chu Cảnh Sâm dẫn đám người Liễu Nguyên vào đông phòng: "Gia nương, ta sẽ giải thích với nàng sau."

Dư thị kéo Nhuy Tả Nhi vào phòng, xuyên qua khe cửa nhìn quân đồn trú theo ngõ nhỏ đi vào nhà. Tổng cộng có bốn rương lớn, rương nào rương nấy cao bằng nửa người, xếp chồng lên nhau che khuất ánh sáng chiếu vào phòng.

Nơi đóng quân trải qua một phen thay m.á.u râm rộ, ngay ngắn trật tự hơn trước nhiều. Các cuộc diễn tập hàng ngày diễn ra đúng giờ, ngay cả binh lính lưu manh hoành hành trên phố cũng ít đi. Cuộc sống của dân chúng trở nên yên bình.

Bây giờ người người đều khen ngợi trưởng quan mới của khu đóng quân, đồng thời cực kỳ kính trọng Chu gia.

Chưa nói đến chuyện này, chỉ nói lúc này đông phòng đã chật kín người.

Chu Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn trên bàn, mí mắt cup xuống không biết đang nghĩ gì, mặt mũi trông lạnh lùng vô cùng. Diệp Gia vừa khéo đi vào lấy giấy bút mực, thấy hắn như vậy thì không khỏi ghé mắt nhìn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 421



Lúc này, Chu Cảnh Sâm tuy mặc thường phục nhưng lại có khí chất vừa sắc bén vừa mạnh mẽ, so với vẻ ngoài tươi cười hiền lành thường ngày, hắn dường như đã biến thành một người khác.

Nhưng ai bàn chuyện làm ăn cũng sẽ nghiêm túc, Diệp Gia chỉ lấy đồ rồi vội vàng rời đi.

Đi tới cửa còn nghe thấy bên trong có người nói chuyện: "... Tô Lặc Đồ sẽ không để triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc Đình, kẻ thay thế này sẽ chỉ là người của gã."

Diệp Gia nghe xong, thuận tay đóng chặt cửa lại. Nhuy Tả Nhi từ ngoài phòng chạy vào, Diệp Gia dắt cô bé ra ngoài.

Trong phòng phía đông. Liễu Nguyên uể oải nằm úp sấp trên bàn: "Bên cạnh gã chỉ có mấy người đáng tin cậy, Mẫn La Tân giỏi quản lý tiên bạc, nắm giữ hơn một nửa tài chính của Đô Hộ Phủ Bắc Đình. Nhạc Tông Cầm hiện đang thay gã áp giải Tái Lợi Khắc đến Yến Kinh, không ở Luân Đài. Lâm Chi Lan quản lý việc vặt trong Đô Hộ Phủ, Lâm Chi Giáo lại là tay trái phải của Tô Lặc Đồ... Tô Lặc Đồ vô cùng nể trọng mấy người này, sẽ không dễ dàng điều động họ đâu."

"Nhưng Dư An huynh chớ quên, trấn Đông Hương có mỏ Tằng Thanh" Trân Thế Khanh thẳng lưng ngồi ở dưới, nghiêm mặt phản bác hắn ta: "Một mỏ quặng lớn như vậy, Tô Lặc Đồ sẽ không yên tâm để người ngoài tiếp quản."

"Mỏ Tằng Thanh quan trọng thật, nhưng không phải Tô Lặc Đồ đã xếp người ở chỗ này rồi sao?"

Nhấp một ngụm trà, Liễu Nguyên liếc mắt nhìn Chu Cảnh Sâm. Ý của hắn ta đương nhiên là Chu Cảnh Sâm đã sớm lọt vào mắt Tô Lặc Đô.

Chu Cảnh Sâm có lọt vào mắt Tô Lặc Đồ hay không, cái này còn chưa bàn đến. Thân phận của hắn không phải bí mật, Tô Lặc Đồ muốn tra tự nhiên có thể tra rõ ràng. Chỉ với thân phận thế tử Cảnh Vương, Tô Lặc Đồ đã khó mà tin tưởng hắn.

Nhưng nếu bây giờ Tô Lặc Đồ tỏ ý lôi keo, Chu Cảnh Sâm đương nhiên sẽ không từ chối: "Được rồi, bàn chính sự."

Diêu Lập Lai ngã xuống, vị trí tri huyện Kashgar bị bỏ trống. Một vùng đất không thể không có lãnh đạo, triều đình ắt sẽ nhanh chóng bố trí người tiếp nhận. Nhưng theo tính tình của Tô Lặc Đồ, quyết không cho phép triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc đình. Cho nên ứng cử viên tiếp quản chức vụ này chắc chắn không phải do triều đình phái tới, mà hắn ta sẽ xuất hiện ở khu vực Tây Bắc này.

Chế độ tuyển quan của Đại Yến vô cùng rườm rà, có nhiều con đường nhập quan. Đỗ đậu khoa cử, môn ấm* nhập sĩ, tiến cử, được triều đình chiêu mộ, đủ loại con đường không chính thống, thậm chí là nhập mạc** cũng được. Đường càng nhiều, không gian động tay động chân càng lớn. (*) Môn am (门荫) xuất hiện ở Trung Quốc từ đời Xuân Thu, là chế độ trao quan chức cho con em trong gia đình quan lại cấp cao đương chức, hậu duệ của công thần và danh nhân các triều đại trước. Người nhờ Ấm tập chỉ được nhận quan chức cấp thấp, hàm rỗng (quan giai), thậm chí chỉ là tư cách làm quan (thay vì phải thi cử). Ấm tập đời Thanh được chia làm 3 cấp: Ân ấm (dành cho con em kinh quan mang hàm tứ phẩm, ngoại quan mang hàm tam phẩm, quân quan mang hàm nhị phẩm trở lên): một con trai được vào Quốc tử giám, hoặc căn cứ vào cấp bậc của cha ông mà trao hàm rỗng, chức vụ tương ứng; Nạn ấm (dành cho con em quan chức hy sinh khi làm nhiệm vụ): một con trai được vào Quốc tử giám, có ngoại lệ được trao quan chức; Đặc ấm (dành cho hậu duệ của công thần và danh nhân): chọn một thành viên để trao chức vụ hoặc hàm rỗng.

(**) Nhập mạc - 入幕: Nghia gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người "vô cùng thân cận", người thân mật.

Trong số đó không thể không kể đến đỗ đậu khoa cử và môn ấm nhập sĩ. Hầu hết các quan chức trong triều đều xuất thân từ hai con đường này. Nhưng ở Tây Bắc, phong tục tập quán và hệ thống giáo dục ở dân gian không bằng khu vực Trung Nguyên, rất hiếm người có tài học trong bụng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 422



Hầu hết người lên làm quan đều thông qua con đường tiến cử chiêu mộ và nhập mạc. Học thức của Lâm Chi Lan và Mẫn La Tân đều ở mức lè tè nên chọn cách nhập mạc. Do hoàng đế hạ chiếu lệnh thì gọi là chiêu mộ, quan phủ địa phương tuyển dụng thì gọi là tiến cử.

Chu Cảnh Sâm gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, sau đó nhìn Quách Hoài: "Trọng Nhạc, chuyện bên Luân Đài chuẩn bị xong chưa?"

"Đã móc nối quan hệ với Lâm Chi Lan." Trong khoảng thời gian này Quách Hoài không ở trấn Đông Hương, từ sau khi Thẩm Hải bị bắt giữ, hắn ta suốt đêm đi đến Luân Đài. Hắn ta đã trà trộn trong đám sĩ tử đọc sách ở Luân Đài ba bốn tháng, cũng nhờ sự giới thiệu của bạn tốt mà từng uống rượu với Lâm Chi Lan vài lần: "Nhưng tên này đúng là không thấy thỏ thì ưng không xòe cánh*, đến nay cũng chưa từng gật đầu tiến cử ta."

(*) Không thấy thỏ thì ưng không xòe cánh "不见兔子不撒座: Ý chỉ không có động cơ, không có lý do thì không hành động, không tiết lộ rõ khả năng nếu không thấy mục tiêu.

"Không vội." Chu Cảnh Sâm cụp mắt trầm ngâm một lát, nói: "Cứ tiếp xúc đi."

Con đường thông qua Lâm Chỉ Lan không đủ chắc chắn. Lâm Chi Lan tuy rất đẹp nhưng làm người cực kỳ khôn khéo. Bằng không cũng không thể đứng vững gót chân bên cạnh Tô Lặc Đồ. Ngón trỏ của Chu Cảnh Sâm gõ lên mặt bàn, nếu con đường thông qua Lâm Chi Lan không suôn sẻ thì chuyển sang Dương Thành Liệt cũng được....

Mùa xuân vừa bắt đầu, sau khi tuyết tan trời vẫn lạnh như cũ.

Ngày mười ba tháng giêng, A Cửu dẫn Lâm Trạch Vũ theo thương đội Trình gia lên đường đi Tây Vực. Cửa hàng Tây Thi bên này do Diệp Tứ muội chính thức tiếp quản. Trong nhà thoáng cái có ba người đi mất, Diệp Gia không cáng đáng nổi công việc.

Diệp Gia suy nghĩ vài ngày, quyết định tìm thêm người. Chuyện này không thể kéo dài hơn nữa, nếu trì hoãn thì khó mà bắt đầu làm tiếp những chuyện sau này.

Trên thực tế, nàng đã muốn tuyển người ngay sau khi quyết định khế ước với Trình gia. Nhưng đúng lúc trời đông giá rét, đi lại khó khăn, còn trùng ngày tổ chức lại hôn lễ với Chu Cảnh Sâm nên chuyện này cứ bị trì hoãn. Ý định ban đầu của Diệp Gia là mời phụ nhân địa phương, thời gian này lao động địa phương rẻ, nhiều người nghèo đông con, ăn không đủ no, đãi một bữa là sẵn sàng làm việc. Thứ hai, Diệp Gia cũng không thích trong nhà có quá nhiều người. So với mua bán nô tỳ, Diệp Gia vẫn nghiêng vê quan hệ thuê mướn hơn.

Nàng bàn với người trong nhà, Dư thị không phản đối. Chỉ là bà ấy luôn quan niệm mua bán nô tỳ mới là an toàn nhất. Nhưng sân Chu gia không lớn, đúng là không chứa được nhiều người như vậy: "Không phải Duẫn An nói người của Thẩm gia có thể làm việc sao?"

Diệp Gia nhíu mày, khó mà đảm bảo được gì từ xuất thân của những cô nương kia. Ngược lại Diệp Tứ muội ở bên cạnh xen vào một câu: "Đại nương, mấy cô kia yêu kiều xinh đẹp, người nào người nấy còn yếu ớt hơn ta. Đoán chừng là không làm được việc." Diệp Tứ muội không ngốc, nàng ấy trông thì nhu nhược nhưng không có nghĩa là ngốc thật. Ngày những cô nương kia được đưa đến đây, đứng thành một hàng xinh xắn đáng yêu, nàng ấy đứng bên cạnh thấy rõ rành rành. Bàn tay của những cô nương đó non mịn đến mức có thể vắt ra nước, nhìn qua đã biết chưa xuống nước làm việc bao giờ. Từng khuôn mặt như hoa như ngọc, đôi mắt nhìn người như có móc câu. Mang cô nương như vậy mang về nhà chẳng khác nào ngại cuộc sống nhà mình quá êm đềm.

Nàng khác với Diệp Gia Dư thị, nàng ấy không tin nam tử nhìn thấy mỹ nhân có thể không động tâm: "Chúng ta muốn tìm thì tìm nữ nhân có sức mà làm việc ấy. Giống như mấy bà tử nhà Lương Nhị Nương trên trấn. Không thì chiêu mộ nam tử như chú Tôn cũng được."

Diệp Tứ muội và Diệp Gia có suy nghĩ giống nhau, người mang về không biết làm việc, nhìn cũng phiền lòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 423



Diệp Giatram ngâm một lát: "Hai ngày nữa ta lên chợ buôn người một chuyến."

"Tìm người là một chuyện, chuyện còn lại đương nhiên là chọn nơi cất xưởng." Diệp Gia không có ý định mở xưởng trong sân nhà mình. Nhà là nhà, sao có thể ám mùi heo cả ngày: "Dựng cái xưởng chân chính, sau này bàn chuyện làm ăn với người ta cũng có thể diện."

"Cũng đúng. Có thể hiện, sau này cũng làm lớn được." Dư thị vô cùng đồng tình.

"Nếu đã có xưởng, chỉ tuyển phụ nhân thôi thì chưa đủ, còn cần chưởng quỹ quản lý nó." Bản thân Diệp Gia không phải là sinh viên quản lý tài chính, bây giờ không trâu bắt chó đi cày mới lục đục đi học làm quản lý. Trên thực tế, kinh doanh thế nào còn cần người dày dặn kinh nghiệm ra mặt giúp đỡ: "Làm việc này không thể làm từng bước một mà phải làm nhanh chóng, bằng không nếu có sai sót thì sẽ phải trì hoãn."

Điều Diệp Gia lo lắng bây giờ không phải là xưởng hay nhân công mà là thứ xà bông thơm này phụ thuộc quá nhiều vào lá lách heo. Tuy rằng cuộc sống ở trấn Đông Hương tốt hơn trấn Lý Bắc nhiều, nhưng một ngày cũng không g.i.ế.c được bao nhiêu con heo.

Ngày xưa Diệp Gia làm xà phòng thơm thì ngày nào cũng phải đi mua lá lách heo, mua mấy ngày liên tục, vừa mua vừa chế tác, nhưng quy trình này không được bảo đảm lắm. Nếu ngày nào đó quán thịt trên trấn đóng cửa, nàng lại cần nguồn hàng gấp. Nếu một trong những liên kết này bị đứt, hoạt động kinh doanh của nàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là đóng cửa. Diệp Gia tuy lo nhưng lại nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.

Nếu nàng nuôi heo thì sao? Nuôi heo, vừa lúc nàng có cửa hàng thịt nên cân một lượng thịt lớn. Lá lách heo cũng có thể dùng ngay. Nhưng nuôi heo là một công trình lớn, Diệp Gia là một nhà thiết kế trong lĩnh vực xây dựng dân dụng, phải quyết tâm lắm lắm mới nuôi được.

Nuôi hay không nuôi, nàng còn chưa dám chắc. Mới chỉ là một suy nghĩ trong đầu, nàng tự nhiên sẽ không mạo muội nói ra. Tất nhiên vẫn còn một lựa chọn thay thế khác, đó là nâng cấp xà bông thơm, làm ra xà phòng. Nàng đúng là biết cách chế tạo xà phòng thật,. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là làm xà phòng cần sodium hydroxide, hiện nay trên thị trường không có kiềm, nàng lấy đâu ra sodium hydroxide?

Nàng biết phương trình hóa học, nhưng không có kinh nghiệm thực nghiệm nên không dám làm loạn. Xét cho cùng, sodium hydroxide là một hóa chất có tính ăn mòn cao. Biện pháp ổn thỏa vẫn là xà bông thơm truyền thống.

Mấy người thấy sắc mặt ủ dột của Diệp Gia, không biết đang nàng nghĩ gì. Tưởng nàng đang lo lắng, Diệp tứ muội do dự hồi lâu, nhìn Diệp Gia vài lần mới mở miệng: "Tỷ, thật ra sau khi A Cửu đi, có để lại cho muội một nửa nhân thủ ở bên này."

Câu nói này mang tính bùng nổ rất lớn, Diệp Gia thoắt cái quay ngoắt lại: "II"

"A Cửu bảo muội đừng nói cho người khác biết." Diệp Tứ muội hơi xấu hổ. Thật ra A Cửu đang nắm trong tay một nhóm người. Diệp Gia biết hồi cuối tháng, nhưng những gì Diệp Gia thấy chỉ là số ít. Diệp Tứ muội là người bên gối của A Cửu, tự nhiên biết rõ ít nhất có chừng trăm người. Những người này bình thường chẳng biết ẩn nấp ở đâu, cũng hiếm khi thấy bóng dáng. Nhưng chỉ cần A Cửu hô lên là sẽ xuất hiện.

A Cửu đến Tây Vực chỉ mang theo một nửa số nhân thủ, hắn ta để lại cho Diệp Tứ muội nửa nhân thủ còn lại để nàng ay tiện be sai khiến.

"Vậy sao muội lại nói cho tỷ biết?"

"Tỷ đâu phải người ngoài, ước chừng khoảng năm mươi người." Diệp Tứ muội nhìn thoáng qua Dư thị, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa ba mẹ con muội ở chỗ tỷ vừa ăn vừa ở, bình thường còn kiếm được tiền công của tỷ, muội còn có thể gạt tỷ sao?"

Mặt Dư thị không tỏ vẻ gì, mắt nhìn Diệp Tứ muội lại vô cùng khiếp sợ.

Diệp Gia nắm tay ho khan, không biết là chột dạ hay là cảm động hỏi nàng ấy: "... A Cửu để lại cho muội bao nhiêu người?”

"Khoảng năm mươi người."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 424



"Nhiều vậy ư?" Diệp Gia bị sốc, dáng vẻ phổ thông của A Cửu trông chẳng giống người nắm được một lực lượng như thế cả. Nhưng nghĩ lại, ngoài kia ai lang bạt khắp nơi mà không có át chủ bài trong tay? Sau đó nàng cố nén sự kinh ngạc: "Thế bây giờ đám người này ở đâu? Sao chưa từng nghe hắn nhắc tới."

"Những người đó là tộc nhân A Cửu vô cùng tin tưởng, nghe nói là ở bên trấn Toái Diệp. Bên kia có một thôn toàn là dân di cư từ ngoài đến, nhiêu người mang huyết thống dị tộc như A Cửu. Vì nơi họ cư trú khá xa nên không thường xuất hiện ở đây. A Cửu nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần kinh động Chu gia nên mới không dẫn người tới trước mặt tỷ."

Diệp tứ muội thành thật nói: "Sau này Chu gia cần giúp gì, tỷ cứ nói với muội, muội bảo bọn họ hỗ trợ."

Diệp Gia thầm nghĩ chẳng trách A Cửu có ý định làm thương nhân. Trong tay nhiều người như vậy, nếu người nào cũng biết đánh biết b.ắ.n như năm người hắn ta mang ra cửa thì đúng là có thể làm tiêu khách rồi.

"Được, tỷ cũng không khách sáo với muội." Diệp Gia thiếu người dùng, tìm ai chẳng là tìm? Miễn là làm được việc.

Chuyện này cứ quyết định như vậy.

"Ngày mai tỷ lên trấn trên tìm người môi giới hỏi xem, cứ chọn ra vị trí xưởng trước đã." Diệp Gia lại nói: "Chuyện tuyển người có thể từ từ, Điều tỷ coi trọng nhất khi tuyển người bây giờ là thành thật, làm được việc. Người tới cũng đừng vội thuê ngay, cho thử việc hai ngày trước. Nếu không đạt yêu cầu lại sa thải tìm người mới."

Dư thị đương nhiên không dị nghị gì, việc này có Diệp Gia quan tâm, bà ấy chỉ can nghe theo là được.

Trên trấn náo nhiệt hẳn lên, Chu gia cũng nương theo chuẩn bị mở cửa hàng. Hôm qua ông Tôn đã kéo nào là thịt đầu heo, ruột heo các loại về. Giờ đang đặt hết sau nhà bếp và được đậy lại bằng một cái mẹt, thời tiết lạnh không lo bị hư, rất tươi.

Diệp Gia sai ông Tôn chuyển hết đồ đạc đến giếng bên này.

Sau khi Diệp Ngũ muội đi, công việc rửa sạch mấy thứ này chợt trở nên không xuể. Chưa kể một cô nương nhỏ bé như nàng ấy luôn làm rất nhiều việc một cách lặng lẽ. Lâu rồi Diệp Gia không làm việc, bây giờ bắt tay vào làm khiến nàng nhất thời mệt không chịu được.

Dư thị cũng vậy, suốt ngày đông ở nhà lười biếng đã quen, hôm nay đột nhiên nai lưng ra làm thì khó mà thích ứng được.

"Vẫn là Đễ Nương giỏi nhất!" Dư thị đ.ấ.m đấm eo, thật lòng nhung nhớ Diệp Ngũ muội.

Diệp Gia nghe xong chỉ cười nói: "Ngũ muội tới bên kia có lẽ cũng không thoải mái."

Diệp Ngũ muội đi mấy ngày rồi, một tiểu cô nương như nàng ấy không biết liệu có quen với việc sinh hoạt ở một nơi xa lạ không. Nhưng trong nháy mắt, Diệp Gia lại cảm thấy nhẹ nhõm, mấy ngày trước Chu Cảnh Sâm nói Diệp Ngũ muội đã liên lạc được với đại ca Diệp gia. Diệp Thanh Sơn bị điêu đến Luân Đài nên hiện đang làm việc ở Luân Đài. Y của Chu Cảnh Sâm là Diệp Thanh Sơn có kế hoạch xây phủ ở Luân Đài. Chờ có chỗ đứng vững chãi rồi sẽ đón cha nương đến Luân Đài.

Diệp Gia không biết liệu hắn có liên hệ gì với Diệp Thanh Sơn không, nhưng nếu biết rõ ràng như vậy thì đoán chừng là có liên hệ rồi.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Thanh Sơn cũng phải chăm lo cho già trẻ Diệp gia, sau này hắn ta tự nhiên sẽ không nhớ nổi đứa con gái tên Diệp Gia này. Nhưng Diệp Gia nghĩ nhiều rồi, xuất hiện một người con rể có tiên đồ như Chu Cảnh Sâm, Diệp đồng sinh sao có thể cam lòng không nhớ nhung?

Diệp Gia nhìn qua, thấy cạnh giếng chỉ có một cái xô và một cái chậu, không đủ đồ dùng.

Thế là nàng quay người trở vào nhà, muốn lấy cái chậu đặt sau cửa đi đựng đồ. Cửa phòng phía đông két một tiếng kéo ra từ bên trong. Trân Thế Khanh là người đầu tiên đi ra, nhìn thấy Diệp Gia lập tức khách sáo khom người thi lễ. Lại nói tiếp, từ khi Chu Cảnh Sâm tấn chức, hắn ta càng ngày càng bận rộn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 425



Diệp Gia cho dù không rõ nội tình nơi đóng quân, nhìn dáng vẻ bù đầu bù cổ của họ cũng có thể nhìn ra manh mối.

Diệp Gia chớp chớp mắt, Chu Cảnh Sâm đang cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Quách Hoài. Hai người không biết đang nói gì, mặt Quách Hoài lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị. Rồi sau đó võ võ vạt áo đứng lên: "Ta lập tức đi làm."

Nói xong, bọn họ vội vàng rời khỏi Chu gia.

Cơm cũng không ăn ở Chu gia mà cùng nhau đi mất hút.

Diệp Gia, Diệp tứ muội và Dư thị chuẩn bị thịt sẵn sàng để mở cửa hàng xong, nàng lại gọi ông Tôn cùng lên trấn. Trấn Đông Hương là thị trấn với dạng địa hình xe ngựa điển hình, dài và hẹp. Thị trấn phân ra hai con phố đông tây. Phía tây dựa trấn Lý Bắc, phía đông dựa vào trong. Tính ra thì vì chợ sành ở phố đông nên phố đông náo nhiệt hơn phố tây nhiều.

Nói cách khác, vị trí cửa hàng ở phố sẽ Tây rẻ hơn. Đương nhiên, thứ Diệp Gia muốn thấy không phải là cửa hàng đối diện đường phố mà là trong các con hẻm. Tìm một chỗ rộng rộng, đường thường, gần phố. Việc vận chuyển và giao hàng trong tương lai sẽ thuận tiện hơn.

Tốc độ của người mối giới rất nhanh, sau khi tuyết tan, bọn họ đều phải kiếm cơm, at nhiên phải chạy đôn chạy đáo theo Diệp Gia.

Chạy hai ngày, cuối cùng cũng quyết định được địa điểm này.

Đó là một khoảng sân rộng rãi trông khá giống sân của Chu gia, tọa lạc trong một con hẻm ở phía tây đại doanh cách phố tây gần nhất. Trong sân có một cái giếng, lấy nước rất thuận tiện. Đập thông phòng xá bên trong, tạo ra một căn phòng có phần giống với nhà xưởng ở đời sau. Chủ nhà cũng sảng khoái, chỉ cần hai mươi lượng. Khế ước nhà đất giao hết một lượt.

Diệp Gia cũng không lề me, xác định địa chỉ xong là giao bạc cho môi giới, cầm luôn khế thư.

Sau khi quyết định xưởng, đầu óc Diệp Gia bớt đi một việc. Hôm nay bận rộn cả đêm về nhà, hiếm thấy Chu Cảnh Sâm ở nhà. Lúc Diệp Gia đẩy cửa đi vào, hắn đang ngồi ngay ngắn bên bàn vẽ tranh. Nhìn vẻ mặt kia hình như là đang suy tư, vẽ tranh chỉ kèm theo thôi.

Chu Cảnh Sâm vừa suy tư một chốc thì khuôn mặt cực nhạt, lúc không cười tựa như trăng trên mây, khiến người ta có cảm giác không thể với tới. Bấy lâu nay Diệp Gia luôn tưởng rằng người này cực kỳ thích cười, bởi vì khi nào nàng thấy hắn thì hắn luôn cười. Lúc này mới hoảng hốt nhận ra Chu Cảnh Sâm không phải là con người hiền lành thích cười gì. Diệp Gia đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bị một bàn tay quơ tới quơ lui làm hoa mắt.

"Gia Nương?" Hơi thở của Chu Cảnh Sâm nhẹ nhàng nhợt nhạt: "Nàng đang nghĩ gì thế?"

Nàng chớp chớp mắt, bình tĩnh lại nói: "Không có gì."

Chu Cảnh Sâm nghi ngờ nhìn nàng một lúc, như thể không tin. Diệp Gia lại nhướng mày, hắn mới thu lại ánh mắt quan sát. Cân nhắc một lát, Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên mở miệng nói: "Gia Nương, nói với nàng chuyện này.

"Ừ?" Diệp Gia nhìn hắn: "Chàng nói đi."

"Là như vậy... Kỹ thuật kháng sưởi mà nàng cho chúng ta có thể công bố cho mọi người không?" Nói ra những lời này làm hắn khá xấu hổ. Nếu kỹ thuật này thuộc về người khác, hắn sẽ không nho nhã lễ độ như vậy, chỉ cân dùng kế đoạt lấy. Nhưng đây là đồ Diệp Gia sáng chế ra, đối với Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm luôn vô thức muốn duy trì hình tượng quân tử của mình trong lòng nàng.

Diệp Gia còn tưởng hắn muốn nói gì: "... Được thì được, nhưng chàng muốn cái này để làm gì?"

"Đương nhiên là có ích."

Diệp Gia không biết có ích gì với hắn nhưng cũng đồng ý rất dứt khoát. Suy cho cùng, nàng không phải là người phát minh ra kỹ thuật kháng sưởi này. Mùa đông vừa đi nhưng giá xuân vẫn còn. Đôi khi thời tiết thay đổi đột ngột, rơi thêm trận tuyết nữa cũng không chừng.

Diệp Gia suy nghĩ một lát rồi hỏi hắn: "Khi nào chàng cần nó?”

"Không vội, trễ chút cũng được." Chu Cảnh Sâm thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 426



Mấy ngày nay bận rộn, lâu rồi hắn không nói chuyện đàng hoàng với Diệp Gia. Hiếm khi được về một ngày, lúc này, mắt hắn nhìn Diệp Gia thoáng hiện lên một nụ cười ấm áp: "Sao hôm nay nàng về trễ vậy?"

Trước kia đêm nào hắn cũng là người vê muộn, ban ngày Diệp Gia hiếm khi không có mặt ở nhà.

Cửa sổ âm u lại phủ lên người hắn một lớp ánh bạc nhàn nhạt. Mặt hắn dịu lại, trong mắt như có hồ nước tan băng sóng gợn lăn tăn. Diệp Gia không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. Chu Cảnh Sâm không nhúc nhích, mặc cho nàng nhìn. Nhưng một lát sau, trái tim Chu Cảnh Sâm không hiểu sao lại treo lơ lửng.

Diệp Gia mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, vỗ vạt áo đứng lên: "Ta đi chuẩn bị cơm tối, chàng sang đây giúp ta nhóm lửa."

Chu Cảnh Sâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "... Được."

Diệp Gia dẫn đầu đi ra khỏi phòng, Chu Cảnh Sâm theo sau nàng. Ánh mắt rơi xuống cần cổ mảnh khảnh và bóng lưng yểu điệu của nàng. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn suýt tưởng rằng Diệp Gia bắt đầu ghét bỏ hắn. Ánh mắt lạnh lẽo kia khiến hắn thoát chút kinh hãi.

Hai người ra khỏi phòng, chẳng biết lúc nào có hai người tới. Là Liễu Nguyên và Trần Thế Khanh.

Lúc này Trân Thế Khanh đang ngồi nghiêm trang trên ghế tiểu mã, cau mày, liếc mắt nhìn động tác trong tay Diệp Tứ muội, học cách lặt rau. Động tác của Trân Thế Khanh rất tiêu chuẩn, Liễu Nguyên bên cạnh hắn ta cũng không cố gắng như vậy. Một giỏ rau to suýt nữa bị hắn ta tước sạch: "Thứ này ăn ngon, không ngờ rửa ráy lại phiền phức như vậy..."

Diệp Gia: "..." Hai người này tới đây lúc nào?

Ăn chực một bữa cơm, ba người Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên lại vội vàng rời đi. Gần đây Chu Cảnh Sâm bận rộn đến vậy sao? Đã bận như vậy thì cứ chăm chỉ làm việc, gấp gáp chạy về làm gì?

Diệp Gia không hiểu nổi, lắc đầu trở về phòng.

Đợi mấy ngày, Diệp Gia muốn một chưởng quỹ biết chữ và biết cách đón chào khách khứa, không yêu cầu nam nữ, phía môi giới tìm mấy người Diệp Gia đều không hài lòng. Thừa dịp buổi chiều Diệp Tứ muội và Dư thị kho thịt, nàng gọi ông Tôn lái xe ra ngoài. Đầu tiên là đến chỗ môi giới tìm người, nhưng không ai trong số họ đáp ứng được yêu cầu của Diệp Gia, hoặc là không biết chữ, hoặc là khả năng giao tiếp kém.

Nơi nhỏ bé này muốn tìm người biết chữ đúng là khó khăn. Nghĩ vậy, nàng quay đầu lại gọi ông Tôn đi đến Thẩm phủ.

Lại nói tiếp, phủ đệ này tuy nói bây giờ là của Chu gia. Nhưng Dư thị và Diệp Gia đều đã quen ở cái sân kia. Cách nơi đóng quân gần, hai là đi lại thuận tiện. Không đến nỗi không ở được, Diệp Gia thật ra không muốn dọn đến bên này.

Thẩm phủ ở ngay phố Đông, tấm biển trên cổng chính phủ đệ còn chưa tháo xuống. Lúc Diệp Gia tới, cửa lớn không mở. Nàng vòng qua và đi vào qua cánh cửa trong góc. Sân nhà Thẩm gia được xây dựng theo phong cách khu vực Trung Nguyên kết hợp với phong cách khu vực Tây Bắc. Tường khá dày, sân cũng sâu. Hết cửa này đến cửa khác, đi đường vòng thôi cũng phải đi rất lâu.

Người Thẩm gia đa số đều đã bị giam giữ, trong sân vắng vẻ không có mấy người quét dọn. Những cô nương lúc trước bị Chu Cảnh Sâm kéo tới, bây giờ lại chẳng thấy ai.

Không biết đi bao lâu mới đến một phòng khách ở hậu viện, Diệp Gia ngồi xuống, tôi tớ đã đi gọi chừng hai mươi cô nương tới.

Người được gọi tới không vào phòng khách mà đứng ngay trong sân.

Trước khi Diệp Gia đi ra, cô nương đứng bên ngoài hoàn toàn không có cảm giác ngoan ngoãn như lần trước ở Chu gia. Cả đám ồn ào nhốn nháo, thậm chí có mấy cô nương không biết đang cãi vả chuyện gì, lúc Diệp Gia xuất hiện còn nghe thấy tiếng bạt tay.

Nàng nhướng mày, lão nô của Thẩm phủ lập tức khiển trách: "Dừng tay! Láo nha láo nháo, còn ra thể thống gì!"

Thì ra là mấy cô nương thấy có người được chăm sóc đặc biệt nên tỏ vẻ phẫn nộ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 427



Diệp Gia hỏi chuyện gì đang xảy ra, những người khác lập tức môm năm miệng mười tranh nhau nói. Một người lớn giọng kể rằng một đám cô nương các nàng bị dồn vào một phòng, hạ nhân ngủ ở giường chung là loại kém cỏi nhất. Nhưng trong này có cô nương được xếp riêng một phòng.

Không chỉ vậy, có người còn thề thốt nói mình từng bắt gặp một cô nương tên Lâm Tịch Nguyệt trong đó thông đồng nam chủ tử.

Người nọ liếc về phía Diệp Gia: "Phu nhân, hai người Lâm Tịch Nguyệt và Liễu Khê được dạy dỗ theo kiểu ngựa còm Dương Châu*, rất biết quyến rũ nam nhân! Xin phu nhân tuyệt đối đừng bị dáng vẻ đáng thương của họ lừa."

(*) "Sấu mã" (nguyên văn là: "§§") thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ."Sấu mã" của Dương Châu sau này nổi tiếng toàn thiên hạ là từ lúc bắt đầu triều Minh. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch xù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ ve dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kì thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã” tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.

Diệp Gia nhíu mày.

Lâm Tịch Nguyệt lập tức phản bác: "Phu nhân, bọn họ vu khống!"

Nàng ấy vừa nói vừa ch** n**c mắt: "Đại nhân lúc trước quả thật đã nói chuyện riêng với nô gia, chỉ là đêm qua đưa nô gia tới đây tớ đã tối mịt rồi. Đại nhân có vài chuyện muốn hỏi nô gia mà thôi."

Có người lập tức bức ép: "Đại nhân anh minh thần võ, ngài ấy hỏi ngươi chuyện gì?"

Lâm Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt Diệp Gia, muốn nói lại thôi. Nàng ta c*n m** d*** một lúc lâu mới ngập ngừng xin phép sang bên cạnh nói riêng. Diệp Gia không lo Chu Cảnh Sâm sẽ làm chuyện gì, không phải là nàng tự tin, mà là Diệp Gia rất rõ Chu Cảnh Sâm người này trông thì hiên hòa, kỳ thật lòng dạ vô cùng cao ngạo. Đã hứa thì sẽ làm, khinh thường mấy chuyện lén lén lút lút.

Diệp Gia nhìn nàng ta một cái, không từ chối.

Hai người đi sang một bên, Lâm Tịch Nguyệt dường như không dám nói. Hồi lâu mới nhỏ giọng thầm thì: "Phu nhân, đại nhân biết nô gia hiểu một ít y thuật phụ khoa nên mới giữ nô gia lại, hỏi nô gia mấy chuyện tránh thai."

Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Gia vẻ mặt lo lắng.

Diệp Gia sửng sốt: "Tránh thai?"

"Đúng vậy." Lâm Tịch Nguyệt cắn c*n m** d***: "Hình như đại nhân không muốn có con nối dõi, hỏi ta một phương thuốc tránh thai ít hại thân."

Diệp Gia chớp chớp mắt, không nói gì.

Thấy dáng vẻ thờ ơ của Diệp Gia, trái tim nàng kia nhất thời hãng một nhịp, biểu tình lo lắng trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc. Nàng ta hình như không ngờ Diệp Gia nghe tin này lại chẳng tỏ vẻ gì. Nàng ta lén nhìn Diệp Gia bị Diệp Gia bắt được, lập tức cúi đầu càng thấp. Diệp Gia cứ thế bình tĩnh nhìn nàng ta.

Lâm Tịch Nguyệt bị Diệp Gia nhìn đến độ căng thẳng cả người, sắc mặt nàng ta thay đổi vài lần rồi tối sâm lại, nói thêm: "Chén thuốc kia dành cho nam tử uống."

Diệp Gia: “..."

Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, vành tai Diệp Gia lại lặng lẽ bốc cháy.

(*) Câu gốc "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" - Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết; chỉ dã tâm mà ai cũng biết; câu trong Tam Quốc Chí, việc Tư Mã Chiêu muốn cướp ngôi.

Cho dù chuyện đơn thuốc tránh thai này có phải là thật hay không thì lòng ghen ghét đố ky cũng sẽ khiến con người ta lén lút làm ra các hành vi tàn nhẫn, cũng không khác gì nhiều so với hành vi bắt nạt ở đời sau.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 428



Chuyến này Diệp Gia tới cũng chỉ với mục đích là chọn ra mấy người làm mà thôi, mà bây giờ lại đã chặn đứng được hành vi thi hành bạo lực của mấy người này nên nàng liền không quá vừa lòng mà phải đứng ra quản những việc vặt vãnh vớ vẩn của mấy người này. Nhìn thấy vị cô nương tên gọi là Lâm Tịch Nguyệt kia có chút đáng thương, Diệp Gia liền sai lão nô trong Thẩm phủ dẫn người đứng nán lại sang một bên.

"Gọi hết các cô nương ra đây đi." Thành thật mà nói, hứng thú chọn người của Diệp Gia cũng chẳng còn sót lại chút gì nữa.

Nhưng việc đã làm được một nửa rồi thì không thể không làm nốt, tới thì cũng đã tới một chuyến rồi, không thể uổng công như vậy được.

Mười mấy cô nương đứng xếp thành một hàng, lần trước vì ánh đèn rất mờ nên không nhìn được rõ. Nhưng lần này khi nhìn vào ban ngày, quả nhiên là tốp mỹ nhân. Đặc biệt là cô nương tên gọi là Liễu Khê kia, đứng chung một chỗ mới thấy nàng ta có vẻ ngoài quả thật là vô cùng nổi bật, tựa như hạc giữa bầy gà. Ánh mắt của Diệp Gia lướt qua một vòng mà chỉ nhìn thấy mỗi mình nàng ta, hỏi tên họ một chút, đúng thật là Liễu Khê.

Thế là ngay sau đó, ánh mắt của nàng lại rơi xuống trên gương mặt của Lâm Tịch Nguyệt, đoán chừng tướng mạo này so ra cũng không hề kém cạnh với Liễu Khê là bao.

Tuy nói Diệp Gia không biết Chu Cảnh Sâm một mình dẫn người ra là muốn làm chuyện gì, nhưng nàng cũng không phải người chỉ vì hai ba câu nói của đám người bên cạnh mà kích động đến mức bối rối và mất phương hướng. Thực ra con người của Chu Cảnh Sâm có lúc còn rất lạnh lùng cay nghiệt, khí chất từ trong tận xương tủy đã vô cùng kiêu ngạo. Nếu hắn thật sự có tâm tư gì với mấy nữ tử này thì chắc chắn sẽ không giấu giếm. Nàng suy xét sơ qua một chút, phỏng đoán một chút, chọn người thì trước tiên cứ tránh hai nữ tử Lâm Tịch Nguyệt và Liễu Khê này ra trước đã.

Còn lại mười tám thiếu nữ khác kia, nàng quét mắt qua một vòng, thu hết mọi sắc thái của họ vào trong đáy mắt.

Diệp Gia bèn làm dưới hình thức giống như một cuộc phỏng vấn của đời sau vậy, nàng để cho từng người từng người trong số các cô nương này đứng ra giới thiệu bản thân, đồng thời nhấn mạnh rằng họ phải nói rõ được tài nghệ riêng của mình.

Các cô nương ngơ ngác nhìn nhau, có phần chưa quen lắm với cách xét hỏi của Diệp Gia. Tuy không đoán được mục đích của Diệp Gia khi hỏi những vấn đề này, nhưng dựa vào bản năng, bọn họ biết nữ chủ tử nhất định sẽ không thích bọn họ có sở trường đàn hát đưa đẩy hay thuật phòng the gì. Nhất thời ai nấy đều ấp a ấp úng, không ai dám mở miệng.

Ước chừng Diệp Gia cũng đã nhìn ra được bọn đang băn khoăn lo lắng điều gì, nhưng thành thật mà nói thì nàng hoàn toàn không hề cảm thấy bị uy h**p. Nếu Chu Cảnh Sâm thật sự dễ dàng bị người ta dụ dỗ đi như vậy thì nàng đổi một người khác cũng chẳng sao. Nam tử trong thiên hạ này nhiều như vậy, những âu lo của các cô nương này không hề nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng. Ngừng một chút, nàng dứt khoát hỏi một cách thẳng thừng: "Trong các ngươi có ai có thể làm những việc tương đối nặng nhọc mà cần đến thể lực hay không? Hoặc là mồm miệng lanh lợi cũng được."

Lời này vừa thốt ra là những người khác đã lập tức hiểu ngay. Lần trước nam chủ tử nói muốn bọn họ làm việc cho nữ chủ tử là hoàn toàn nghiêm túc, không phải chỉ là lời dỗ dành cho nữ chủ tử vui. Nhưng bọn họ chưa từng làm những công việc cần thể lực, còn mồm miệng lanh lợi thì cũng chỉ dùng vào việc dỗ ngọt làm cho nam nhân vui vẻ mà thôi.

Bọn họ do dự lại chan chừ mãi, cuối cùng mới có một cô nương gầy gò đứng ra khỏi hàng. Đừng chỉ nhìn dáng dấp không mấy cao của cô nương này, vậy mà giọng nói lại rất lớn: "Chủ tử, nô tì có sức khỏe, có thể làm những công việc nặng nhọc. Cũng biết thêu thùa, may vá, còn trộm học được một chút tay nghề điều chế hương liệu. Nếu chủ tử nhìn trúng nô tì thì nô tì sẵn lòng đi theo chủ tử để làm việc."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 429



Chỉ cần có một người đứng ra là sau đó lại có tới mấy người khác cũng đứng ra khỏi hàng: "Chủ tử, tuy sức lực của nô tì không được coi là lớn nhưng tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn và khéo léo. Có thể may vá, cũng có thể nấu cơm. Nô tì còn có tay nghề làm điểm tâm, giặt và hồ* xiêm y hay may vá chăn nệm đều làm được hết."

(*) Hồ: hay còn gọi là rũ hồ (hay là quá trình giặt loại bỏ hồ) là quá trình xử lý để loại bỏ lớp hồ bảo vệ trên vải. Sau khi trải qua quá trình rũ hồ quần áo/vải đã có thể sẵn sàng trải qua các công đoạn gia công tiếp theo.

"Nô tì không dám nói mồm miệng mình lanh lợi nhưng biết một ít chữ, cũng hiểu biết một chút về chuyện ghi chép sổ sách."

"Nô tì không được thông minh lanh lợi như các tỷ muội ở đây, không có nhiều bản lĩnh như vậy, nô tì chỉ có một cái miệng khôn khéo nhanh nhẹn mà thôi." Một nữ tử có tướng mạo tương đối xinh xắn đi ra khỏi hàng. Ban nãy nàng ta còn ẩn mình đứng lẫn trong đám người nên không lộ rõ, lúc này vừa đứng ra một cái là đã khiến cho người ta cảm nhận được vẻ đẹp của nàng ta. Đôi mắt nàng ta hẹp dài, xương gò má hơi cao một chút. Có lẽ là đã thay đổi số phận nên ăn mặc hết sức kín đáo. Màu sắc của xiêm y cũng chọn gam màu xám u tối, chính điều này đã dứt khoát làm giảm đi vẻ tùy tiện và l* m*ng trên dung mạo của nàng ta.

Diệp Gia cẩn thận quan sát mấy cô nương này, đôi mắt nàng trong veo và ngay thẳng. Đặc biệt là Hỉ Lai, nàng cứ luôn cảm thấy trên cô nương này đang lộ ra một loại khí chất ngây ngô chất phác, cho dù những kỹ năng mà bọn họ vừa nói là thật hay giả thì trước tiên Diệp Gia đã thừa nhận và không nghi ngờ gì về thái độ của bọn họ.

Mấy cô nương này vừa đứng ra là những người khác liền cúi gam mặt xuống, chỉ lo Diệp Gia sẽ nhìn thấy họ.

Diệp Gia nhìn mấy nữ tử còn lại này mà có chút buồn cười, nếu bọn họ không băng lòng thì đương nhiên nàng cũng sẽ không miễn cưỡng ép buộc. Nhưng nàng vẫn cứ hỏi tên họ của mấy cô nương kia một chút.

Cô nương đứng ra đầu tiên tên gọi là Hỉ Lai, nghe nói là vì dáng dấp không đủ xinh đẹp nhưng tên thì phải làm cho tràn đầy không khí vui mừng hân hoan mới được. Người thứ hai gọi là Xuân Hoa, người thứ ba thì tên là Thu Nguyệt. Sau đó Diệp Gia lại hỏi xem có người nào ở đây biết chữ hay không. Chờ có người trả lời thì nàng liền ghi nhớ tên họ của những người biết chữ đó lại, cuối cùng bấy giờ mới nói ra chuyện mình muốn mở xưởng thủ công nên cần tìm người: "Từ nay về sau, những người được ta chọn trúng sẽ phải đến làm việc trong xưởng của ta, tất cả đều được tính tiền công theo chế độ một trăm văn tiền một ngày như nhau."

Cái giá này là tính dựa trên tiền công mà trước đây nàng đã phát cho ông Tôn, bao ăn bao ở. Đây là mức tiên công cao nhất dựa theo giá thị trường mà hiện giờ Diệp Gia đưa ra sau khi trong tay nàng đã có tiền.

Nếu là người thức thời thì sẽ có thể hiểu được sự hiền hậu của Diệp Gia, còn người không biết điều thì dĩ nhiên sẽ bĩu môi chỉ trỏ sau lưng. Đương nhiên, các cô nương xung phong đứng ra này dĩ nhiên đều là những người cam tâm tình nguyện làm. Nếu như không phải là vì vận mệnh quá quắt trêu ngươi thì ai lại bằng lòng để thân mình trôi dạt đến mức lâm vào kiếp làm kỹ nữ cơ chứ? Một số người thấy Diệp Gia căn dặn người giữ cửa của Thẩm phủ phải sắp xếp chỗ ở riêng cho mấy cô nương này, sau đó dẫn người rời đi thì bọn họ lập tức hối tiếc và ân hận.

Có người mong muốn được hoàn lương thì đương nhiên cũng có người không muốn. Dẫu sao thì từ khi làm kỹ nữ, bọn họ vẫn luôn được nâng niu chiều chuộng, chưa bao giờ phải làm những công việc nặng nhọc.
 
Back
Top Bottom