Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 400



Khen đến nàng như không có dưới đất, chỉ ở trên trời. Lại nhận lời của Dư thị rằng mùng năm năm sau nhất định sẽ đến Chu gia giúp đỡ, nói với Dư thị là thành hôn phải chú ý đến chuyện liên quan. Nghe Dư thị nói rằng chuyện này làm xong rồi nhất định sẽ cho bọn họ không ít tiên vì đã vất vả, lúc này từng người từng người mới lấy một nắm hạt dưa và điểm tâm rồi hài lòng rời đi rồi.

Diệp Gia: “..."... Mặc dù nhưng mà, hóa ra mùng năm tháng giêng năm sau nàng đã phải thành hôn rồi?

Diệp Gia có một kiểu cảm giác như chân đang đạp trên đám mây bay nhè nhẹ, nuốt nước miếng một cái, đột nhiên trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.

Nàng bước vào phòng, trong phòng chất kẹo và giấy đỏ thành đống. Mấy người đang bận rộn ngồi trong đó lập tức ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn ve phía nàng. Hai người Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội đang ngồi giúp đỡ ở bên cạnh bàn, còn có Lâm Trạch Vũ còn đang ngồi xổm dưới đất cắt giấy. Mấy người phân công làm việc, một người chia kẹo, một người gói giấy đỏ cho kẹo. Trên bàn còn đặt mấy phong thơ.

Diệp Gia chớp chớp mắt, bước qua liếc mắt một cái, trên phong thư không có ký tên, nhưng đều niêm phong đến vô cùng kín kẽ. Diệp tứ muội thấy Diệp Gia nhìn thấy, thuận miệng nói cho nàng biết: "Đây là Dư đại nương nói muốn gửi ra bên ngoài, nói là phải báo tin vui với thành viên thị tộc ở bên ngoài."

Cảnh Vương phủ mặc dù đã sụp đổ rồi, nhà mẹ đẻ của Dư thị cũng bị liên lụy chút ít. Nhưng thế lực của đại gia tộc từ xưa đến nay đều là đan xen chẳng chịt, không thể trừ sạch dễ dàng đến như vậy được. Bộ tộc Dư thị lúc đầu cắt đứt quan hệ với Dư thị kịp thời, giữ lại được một phần người trong thị tộc. Bây giờ ngoại trừ người thân ruột thịt cùng mẹ sinh ra của Dư thị, những thành viên thị tộc khác còn đang ở Yên Kinh. Mà mẫu thân của Nhuy Tả Nhi cũng xuất phát từ mọi người, cả nhà ông ngoại bị bị giáng chức đến bên phía Lĩnh Nam làm quan. Mặc dù không tiện liên lạc với Dư thị ở bên này, nhưng trong lòng Dư thị vui mừng, vẫn quyết định gửi một phong thư đi để báo tin mừng.

Trong lòng Diệp Gia có chút mệt mỏi không nói rõ được, ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Dư thị. Trong phòng Dư thị còn đốt đèn, bà ấy ngồi ở bên giường. Trên chân đặt một cái khay đan, một tay cầm kim một tay cam xiêm y, lại lấy bộ giá y đỏ đó ra thêu.

Cũng chỉ có nàng, giá y mình khoác lên là do mẫu thân tự tay thêu.

Diệp Gia cảm thấy được thái độ của mình có chút ngạo mạn, từ đầu đến cuối nàng không để tâm đến chuyện này cho lắm, nhất thời liền có chút hổ thẹn. Nàng trở về phòng ngồi không được bao lâu, lúc này bên ngoài sân lại truyên đến động tĩnh.

Là Chu Cảnh Sâm trở về rồi.

Ông Tôn mở cổng sân ra, hai người ở bên ngoài sân nói chuyện một lúc, Chu Cảnh Sâm mới xách một túi vải khá lớn đẩy cửa bước vào từ bên ngoài. Thấy Diệp Gia ngồi ở trên giường đất trừng mắt một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm lấy hắn, hắn liên xách túi vải bước qua.

"Đồ gì vậy? Chàng ra ngoài là để lấy cái này?" Diệp Gia liếc nhìn hắn một cái, bàn tay thăm dò mà đặt lên trên túi vải.

"Ừm”" Chu Cảnh Sâm ngồi xuống bên cạnh bàn. Bên ngoài đang bận làm cái gì đương nhiên là nhìn thấy rồi. Ngón tay trắng nõn của hắn câm một cái ly trên bàn lên, nhấc ấm trà lên rót một ly trà, chậm rãi uống một hớp trà nguội: "Mở ra xem xem."

Diệp Gia thầm nghĩ lẽ nào là món quà gì? Giơ tay mở ra.

Bên trong là một bộ giá y vô cùng hoa lệ mà còn inh xảo, hoa văn bên trên là thêu kim tuyến, còn khảm trân châu. Bên trên giá y, đặt ngay ngắn một bộ trang sức được làm thủ công cực kỳ cầu kỳ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 401



Trên mũ phượng này còn khảm nạm chí ít chừng mười viên, nhìn kích cỡ và hình dạng, Diệp Gia còn nghi ngờ hắn có phải là đi cướp đoạt từ đội buôn ở bên ngoài không. Mặc dù xiêm y rất tinh xảo, nhưng Diệp Gia chớp chớp mắt rồi vẫn đặt bộ đồ xuống.

Lúc nói chuyện Diệp Gia theo bản năng mà hạ giọng xuống hỏi hắn: "Chàng lấy bộ này từ đâu ra?”

Chỉ nói đến sợi vàng trên xiêm y và trân châu trên bộ trang sức này, bộ xiêm y này ít nhất phải năm trăm lạng. Dù sao thời xưa không có kỹ thuật nuôi trân châu dưới biển sâu, có thể có được hạt trân châu lớn thế này đều là dựa vào người đào trân châu lấy tính mạng ra liều, một viên đã có thể bán ra với giá trên trời.

"Bỏ ra một chút công sức tìm người chế thành." Chu Cảnh Sâm thấy Diệp Gia nhíu mày, có ơi kinh ngạc: "Sao vậy? Vẻ mặt này?”

"Ừm, chỉ là chuyện giá y này, bộ này mặc dù nói chế tác tinh xảo, nhưng." Diệp Gia nghĩ đến dáng vẻ Dư thị ở trong phòng thêu giá y mừng từng đường kim mũi chỉ, nàng l.i.ế.m l**m môi, cảm thấy chuyện này vẫn phải nên nói ra một chút: "Khoảng thời gian này mẫu nương cứ ngồi thêu giá y từ sáng đến tận khuya. Khi nãy ta mới liếc nhìn một cái, xiêm y bên kia đã thành hình rồi. Có lẽ khoảng mười ngày nữa có lẽ cùng sẽ thêu xong rồi..."

"Nương lại cũng đang thêu?" Bàn tay đang nghiêng ly trà của Chu Cảnh Sâm hơi ngưng lại, đặt ly trà xuống. Khoảng thời gian này hắn ở nhà, mặc dù rất ngạc nhiên việc mẫu thân cả ngày cứ ở lỳ trong phòng, lại chưa từng vào phòng mẹ xem xem. Một là lớn tuổi kể cả là mẹ con cũng phải tránh hiềm nghị, hai là căn phòng đó không chỉ có Dư thị ở, còn có Diệp ngũ muội. Cho nên lâu như vậy, hắn đều không biết Dư thị bận rộn như vậy là đang bận chuyện thêu giá y.

"Ừm"" Diệp Gia gật đầu: "Nếu như đến khi đó nương có thể thêu xong, có lẽ ta sẽ mặc bộ do bà ấy thêu."

Ý của Diệp Gia đương nhiên Chu Cảnh Sâm nghe hiểu. Bộ giá y hắn đem về này cho dù có tỉnh xảo đến đâu, cũng không trân quý bằng bộ Dư thị thêu ra bằng từng đường kim mũi chỉ. Hắn liếc nhìn bộ xiêm y hắn bỏ ra không ít ân tình để làm ra đó một cái, cũng không cảm thấy đáng tiếc: "Cái này giữ lại sau này nàng ở trong phòng mặc cho ta xem."

Bất thình lình thốt ra một câu thế này, Diệp Gia: "II"

Dường như là ý thức được lời mình nói có hơi l* m*ng, hắn có chút lúng túng mà che miệng ho khan hai tiếng.

Diệp Gia đảo mắt một cái, nhìn mặt hắn lộ vẻ xấu hổ lúng túng không nhịn được trêu chọc hắn: "Có điều tướng công, bộ xiêm y này thêu tỉ mỉ thế này nhất định không dễ dàng, không ít hơn ba bốn tháng hoặc đến nửa năm. Chàng tìm người làm ra từ khi nào?”

Chu Cảnh Sâm: ”..." Hắn đương nhiên không dám nói lúc hắn có ý với Diệp Gia thì đã tìm người làm, nếu không sẽ để Diệp Gia biết nửa năm trước hắn đã tìm người làm rồi, vậy chẳng phải là không đánh tự khai khiến Diệp Gia biết hắn có mưu đồ bất chính? Chu Cảnh Sâm chỉ nghiêng mặt đi, lạnh nhạt nói: "Chi bằng nàng thử xem có vừa người hay không. Nếu như mẫu thân không thêu ra được, đến lúc đó bộ xiêm y này sửa lại một chút cũng có thể ứng phó nhu cầu bức thiết.

"Hôm nay khoan thử đã." Diệp Gia cẩn thận gấp gọn xiêm y lại: "Để ngày mai dọn dẹp sạch sẽ chút rồi ta sẽ thử."

Cũng được, Chu Cảnh Sâm cũng không vội ngắm. Dù sao thì mùng năm tháng sau sẽ thành hôn, hắn toàn bộ có cơ hội kêu Gia Nương mặc cho hắn xem.

Ngày mùng năm thoáng một cái đã đến rồi, vừa chớp mắt đã gần đến cửa ải cuối năm.

Chu gia ở bên này không có người thân nào cả, chỉ có thể qua lại với một mình Diệp gia. Tới gần hai mươi tám tháng chạp hôm đó, Dư thị gọi đôi tiểu phu thê Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm xách một bình rượu nhỏ và hai con gà, một miếng thít đến Diệp gia trang ở trấn Lý Bắc một chuyến.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 402



Đôi phu thê của Diệp tứ muội cũng đi cùng. Chỉ là Diệp ngũ muội có chút do dự, muốn trở về thăm, nhưng lại sợ bị cha mẹ trách cứ, cứ trốn ở trong phòng không bước ra.

Chuyện Diệp ngũ muội chạy trốn khỏi nhà này quả thực không tiện nói, đôi vợ chồng già của Diệp Gia tính tình thế nào Diệp Gia đương nhiên không rõ bằng Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội. Biểu hiện của hai người đều khá sợ hại, Diệp Gia cũng không miễn cưỡng: "Ngũ muội suy nghĩ thêm đi, đợi khi nào muội muốn trở về thì trở về."

Diệp ngũ muội rủ mặt xuống, đuổi theo xe đi nửa dặm đường mới lại trở về Chu gia.

Tốc độ của xe la nhanh hơn nhiều so với xe bò, xẻng xúc tuyết sạch sẽ, đường cũng dễ đi hơn. Chu Cảnh Sâm nhờ người nghe ngóng tin tức của Diệp Thanh Hà cũng đưa tin về rồi, người quả thật không có ở bên cạnh Diệp Thanh Sơn, nhưng bây giờ đã nhập ngũ ở trấn Toái Diệp. Vốn không phải ở bên cạnh Diệp Thanh Sơn xảy ra chuyện gì, mà là khoảng thời gian trước đó Diệp Thanh Sơn đã bị dời đi, là bị một vị tướng sĩ cấp trên từng qua lại nhìn trúng rồi điều đi Luân Đài.

Không nghe ngóng thì không rõ ràng, cái này sau khi vừa nghe ngóng, Diệp Thanh Sơn lại còn là một nhân vật. Nhập ngũ tám năm, ba lần lấy công lao hạng nhất. Dựa vào một kẻ thân như cọng cỏ mà lấy được công lao hạng nhất ba lần, trước tiên không nói đến học thức và tài trí của hắn ta, chí ít là một người tâm tính kiên nghị và dũng cảm, có năng lực. Chỉ là xuất thân ban hàn, công lao mấy năm nay vẫn luôn bị đè xuống, chỉ có thể làm đại đầu binh ở bên dưới. Khoảng thời gian trước trước Đột Quyết tập kích biên giới tây bắc, bên trên chú ý tới bên này. Sai người điều tra chặt chẽ mới phát hiện được chuyện này, Diệp Thanh Sơn một lần được cất nhắc tới chức sỹ quan quân đội.

Chuyện này xảy ra đột ngột, Diệp gia không rõ, nếu Chu Cảnh Sâm không đi thăm dò thì cũng không biết. Nhưng mà điều tra ra được đương nhiên cũng sẽ quan tâm ít nhiều.

Xe la đi dọc trên con đường này, Chu Cảnh Sâm liên đem chuyện này nói cho Diệp Gia biết.

Phu thê Diệp tứ muội ngồi ở phía đối diện nghe thấy, A Cửu rủ mắt xuống tấm màn cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Diệp tứ muội lại cực kỳ kích động: "Muội nói mà đại cả nhất định sẽ xông pha được mài Đại cả từ nhỏ đã không phải là người bình thường!"

Diệp tứ muội vui mừng một lúc rồi không nhịn được lẩm bẩm: "Đại ca cũng thật sự, người đến Luân Đài sao cũng không gửi một bức thư về?"

Tình huống này Chu Cảnh Sâm cũng không tiện nói. Lúc việc quân cấp bách quả thật cũng sẽ không để ý đến nhiều như vậy. Cũng may Diệp tứ muội chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng nói. Diệp Gia ngoại trừ hai tỷ muội Diệp Trương thị và Trương Xuân Phân từng chào hỏi qua thì không hề có chút ấn tượng nào đối với đại ca của Diệp gia này. Biết được hiện trạng của hắn ta, chút nữa trở vê cũng xem như là có chuyện nói. Diệp tứ muội hỏi xong Diệp Thanh Sơn lại biết được Diệp Thanh Hà không sao, trong lòng liền yên tâm. "Tỷ phu, vậy Lâm ca đâu?" Diệp tứ muội là đang hỏi đến con trai lớn của Diệp Thanh Sơn - Diệp Lâm: "Huynh ấy có lẽ là cùng với cha huynh ấy đến Luân Đài rồi?"

Chu Cảnh Sâm lắc lắc đầu: "Cái này thì ta không nghe ngóng kỹ càng đến như vậy."

"Đại ca không xảy ra chuyện, Lâm ca cũng sẽ không xảy ra chuyện." Diệp Gia chen vào một câu: "Có lẽ hoặc là ở trấn Toái Diệp bầu bạn với tiểu đệ, hoặc là theo đại ca cùng đến Luân Đài. Sẽ không xảy ra chuyện."

Nói như vậy thì cũng đúng, Diệp tứ muội xem như là hoàn toàn yên tâm rồi.

Trên đường đi A Cửu không nói được bao nhiêu câu, Diệp Gia liếc nhìn hắn ta một cái, thấy sắc mặt hắn ta u ám, dáng vẻ dường như có chút hâm mộ. Cùi chỏ đẩy đẩy vào Diệp tứ muội. Trong lòng Diệp tứ muội dáng bế Tiểu Bát, ngẩng đầu nhìn Diệp Gia một cái.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 403



Ánh mắt của Diệp Gia ra hiệu cho nàng xem xem tướng công của mình, Diệp tứ muội mới để ý đến vẻ âm u của A Cửu. Nàng ấy quả thật hiểu rõ A Cửu, chỉ liếc mắt liền có thể nhìn thấu trong lòng hắn ta đang nghĩ cái gì.

Nhưng bây giờ tỷ tỷ và tỷ phu ở đây, nàng ấy cũng không tiện trấn an A Cửu, chỉ nói một câu: "A Cửu, Tiểu Thất dường như dậy rồi."

A Cửu lập tức giơ tay lên quơ quơ, quả nhiên đứa trẻ trong lồng n.g.ự.c mở mắt ra. Một đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm lấy hắn, thấy cha đẻ của mình nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên cười lên khanh khách.

Xe cót két chạy đến cửa thôn Diệp gia trang, mọi người trong thôn bây giờ đều đang ở nhà tránh đông, đương nhiên là cực kỳ náo nhiệt. Từ xa có người nhìn thấy xe la đi tới, liên ngẩng đầu lên nhìn.

Nhìn mãi mới thấy chiếc xe la khí thế to lớn thế này dừng trước cửa nhà Diệp Đồng Sinh, không ít người liền đến xem náo nhiệt. Cửa khoang xe mở ra cọt kẹt một tiếng, một người trẻ tuổi anh tuấn đến khiến người ta lóa mắt bước xuống trước, hắn đưa tay hướng vào bên trong một cái, bế một nữ tử trẻ tuổi xuống. Bộ dạng của nữ tử trẻ tuổi giống với người của Diệp gia trang, đây không phải là mười dặm tám thôn mới có một cành hoa - tam cô nương của Diệp gia saol

Thấy Diệp Gia, bọn họ sau đó mới phát giác mà biết được rằng người anh tuấn trẻ tuổi này là vị hôn phu gấy chân đó của Diệp Gia, lúc này tất cả xôn xao.

Lại không nói sự xuất hiện của Chu Cảnh Sâm đem đến bao nhiêu đề tài nói chuyện và kinh ngạc cho người trong thôn, sau đó A Cửu bế một cặp song sinh xuống, cũng khiến không ít người hâm mộ không thôi. Vốn dĩ còn đang lẩm bẩm cả một nhà của Diệp Đồng Sinh chạy trốn mất hết, lúc nấy đều bắt đầu ngưỡng mộ.

Diệp Gia và Diệp tứ muội đi ở phía trước. A Cửu và Chu Cảnh Sâm từng người xách theo đồ của mình đi theo phía sau.

Diệp Tô thị đang đóng đế giày ở bên cạnh cánh cửa trong sân nghe thấy động tĩnh, lập tức bỏ đồ xuống nhanh chóng bước lên nghênh đón.

Trọng nam khinh nữ quy về trọng nam khinh nữ, con gái cũng chui ra từ trong bụng mình. Diệp Tô thị nhìn thấy Diệp Gia và Diệp tứ muội trở về, vui mừng đến tiếp lau nước mắt. Vừa kêu người vào trong nhà ngồi, vừa kéo cao cổ họng lên gọi: "Ông già mau ra đây! Trong nhà có khách đến rồi!"

Gọi một tiếng thế này, mấy đứa trẻ chui ở trong phòng tránh gió cũng chạy ra.

Hơn nửa năm ngắn ngủi không gặp, lão phu thê Diệp Đồng Sinh già đi không chỉ mười tuổi, mái tóc hoa râm trước kia đã bạc trắng cả rồi. Hai người cũng rất gầy gò, eo cong đến sắp không thẳng lên được. Diệp Gia nhìn đến có chút thương xót, Diệp tứ muội vừa nhìn thấy cha mẹ đã trở nên thế này thì trái tim sắp vỡ nát r6i. Xách đồ cũng không kêu cha mẹ thu dọn, đem toàn bộ vào căn phòng của hai người. Đến nỗi những món đồ ăn vặt của Diệp Gia xách đến, nàng ấy cũng đem ra sau bếp dọn dẹp.

Mấy người vừa ngồi xuống, Diệp Đồng Sinh liên kêu cháu gái đi pha trà.

Người mà Diệp Đồng Sinh quan tâm nhiều đến đương nhiên là Chu Cảnh Sâm, chuyện Chu Cảnh Sâm trở thành quan lớn ở nơi đóng quân đã làm ông ấy nở mặt không ít ở cái thôn này. Bây giờ Diệp gia có thể yên ô như vậy, cũng là nhờ vào Chu Cảnh Sâm đánh tiếng để cho người coi chừng. Diệp Đồng Sinh nhìn Chu Cảnh Sâm cứ như là đang nhìn con trai ruột của mình. Thái độ đối với A Cửu thì hơi tệ một chút, mấy ngày trước A Cửu đặc biệt đưa bạc tới, lão phu thê đương nhiên cũng trở nên thân thiết.

Nói là nước trà, thực ra chính là trà lúa mạch, pha cũng khá ngon. Nói chuyện chưa được vài câu, Chu Cảnh Sâm liền nói đến chuyện của Diệp Thanh Hà: "Con cho người nghe ngóng qua, tiểu đệ đang ở nơi đóng quân của trấn Toái Diệp, bây giờ đang thao luyện trong nơi trú quân, sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra chuyện."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 404



Diệp Đồng Sinh vừa nghe con rễ thứ ba đặc biệt đưa đến tin tức Diệp Thanh Hà vẫn bình an, vui mừng đến hai mắt ửng đỏ: "Không sao thì tốt, không sao thì tốt!"

Lẩm bẩm lẩm bẩm, nét mặt ủ rũ của Diệp Đồng Sinh được xua đi khá nhiều. Đứng dậy xoay một cái, đi quá gấp đến mức dưới chân cũng đi không vững, suýt chút nữa vướng phải bậc cửa ngã xuống rồi: "Bà ơi! Bà ơi! Doãn An đưa tin đến rồi, nói là tiểu tử Thanh Hà đó đang ở trấn Toái Diệp, ở bên phía lão đại! Rất an toàn! Đều vô sự, bọn nó đều sống tốt!"

"Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ đó! Đây đúng thật là ông trời đang thương xót cho lão Diệp gia của chúng ta..."

Càng không phải nói Diệp Tô thị vui mừng đến xoay vòng tại chỗ. Diệp tứ muội ngồi ở sau bếp rửa rau, sắp xếp gà vịt còn có thịt. Nhìn thấy mẹ ruột như vậy bèn bỏ đồ xuống chạy vào trong phòng, vừa muốn nhắc một câu rằng Diệp tứ muội cũng vẫn ổn, lời chưa kịp nói ra đã nuốt trở vào.

Nàng ấy lau đi vệt nước dính trên tay, đi về phía cửa lớn. Lão phu thê Diệp Đồng Sinh và Diệp Tô thị vừa vào phòng. Đúng lúc có chuyện liên nói hết một mạch, Chu Cảnh Sâm lại nói chuyện Diệp Thanh Sơn bị điêu đến Luân Đài cho hai vị biết. Đây là một chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông. Vừa dứt lời, Diệp Đồng Sinh suýt chút nữa đã ngay lập tức ồn ò chạy đến phần mộ của lão tổ tông dâng hương dập đầu.

Chuyện này, chuyện này... Con trai lớn của nhà bọn họ! Từ nhỏ thông tuệ hơn người, được trưởng bối trong thôn khen là Đại Thanh Sơn, thắng chức thành giáo úy được điều đến Luân Đài làm quan rồi! Hi sự lớn chừng này cứ như vậy đập vào mặt hai ông bà già, suýt chút nữa khiến họ vui mừng đến sắp bất tỉnh.

Lần này đến Diệp gia, từ đầu đến cuối cả nhà đều tràn ngập niềm vui.

Diệp Đồng Sinh bây giờ nhìn Chu Cảnh Sâm là chỗ nào chỗ nào cũng tốt, chỉ cảm thấy con rể ba đưa đến tin tức tốt rồi thì khắp người đều tỏa sáng. Ngay cả Tiểu Bát với đôi mắt xanh trong cặp song sinh mà Diệp tứ muội dẫn đến đó cũng cảm thấy đẹp mắt hơn nhiều. Buổi trưa đương nhiên là nam nhân ở trong nhà ăn, nữ nhân được Diệp Tô thị dẫn ra sau bếp ăn chút canh thừa. Diệp Gia đương nhiên là không ăn, Diệp tứ muội ngày xưa không cảm thấy việc này có gì lạ, lân này sau khi ăn hai đũa cũng không động tay nữa.

Từ khi nàng ấy gả cho A Cửu, đã không còn tiếp tục bị bắt ở sau ăn cơm. Sau này đi nhờ vả Diệp Gia, ở trong nhà tỷ tỷ cũng đều là muốn ăn cái gì thì có cái đó. Ngày thường ăn cơm đều là ngồi trên bàn ăn, muốn uống rượu Dư thị cũng cho nàng ấy uống.

Ngày xưa nàng ấy chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm thừa có gì uất ức, bây giờ lại cảm thấy trong lòng chua xót.

Buổi nhậu này uống đến trời tối mới nỡ để nữ nhi nữ tế rời đi. Chu Cảnh Sâm và A Cửu đều bị chuốc một chút rượu, ngồi ở hai bên khoang xe đều không nói chuyện. Trong lòng A Cửu ôm một đứa bé đã ngủ say, Diệp tứ muội cũng ôm một đứa bé. Hai người dựa vào nhau ngủ gật. Diệp Gia đỡ lấy Chu Cảnh Sâm, tên này không biết là thật sự say đến hồ đồ, hay là cố ý. Cả người đều sắp chui lọt vào lông n.g.ự.c nàng.

Diệp Gia cảm thấy cánh tay hắn đè vào n.g.ự.c mình, tư thế có chút kỳ quặc. Ngước mắt đã thấy trong tay hắn đã cầm một gói giấy nhỏ chẳng biết từ lúc nào.

"Đồ gì vậy?"

Môi Chu Cảnh Sâm cọ qua cọ lại trên da gáy của Diệp Gia, đôi môi nóng bỏng cọ đến Diệp Gia giật mình: "Điểm tâm."

Diệp Gia nghi ngờ nhận lấy, bên trong là một gói bánh xốp.

Nàng mở ra ăn một miếng, đột nhiên nghe thấy phía đối diện có động tĩnh, ngẩng đầu thấy Diệp tứ muội trợn tròn mắt. Diệp Gia nghĩ nàng ấy cũng không ăn được bao nhiêu, ban ngày còn cho con bú.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 405



Liên đưa gói bánh xốp đó qua, Diệp tứ muội âm thầm lấy một miếng nhét vào trong miệng.

Ông Tôn đánh xe ở bên ngoài.

Hồi lâu sau, Diệp tứ muội cũng không biết là nói thâm hay là đang nói chuyện với Diệp Gia, , đột nhiên hỏi Diệp Gia: "Tỷ tỷ, cha và nương thật sự không xem con gái là người sao? Thanh Hà không có chuyện gì liền vui mừng như vậy, lại không nói thêm câu nào để hỏi vê ngũ muội."

Diệp Gia giật mình, ngước mắt lên nhìn nàng ấy.

Diệp tứ muội một tay v**t v* khuôn mặt của A Cửu, cụp mắt xuống nói: "... Hôm trước nói chuyện với ngũ muội. Ngũ muội nói, so với việc hy vọng cha và nương thương tiếc, chi bằng tự mình kiếm tiền chăm sóc cho bản thân mình, muội đột nhiên cảm thấy muội ấy nói khá đúng. Tỷ, chuyện mùng năm tháng giêng năm sau cử hành hôn sự, vẫn là đừng nói cho cha nương biết nữa. Cũng tránh để cha biết bây giờ tỷ biết kiếm tiền rồi, tính cách đó của cha nương bộc phát lên, sợ là sẽ không dứt được."

Diệp Gia hơi sửng sốt, không nghĩ tới Diệp tứ muội bỗng nhiên lại nói câu này.

"Muội cũng nên đứng lên rồi." Diệp tứ muội nói như vậy.

Đến Diệp Gia rồi, coi như đã giải quyết được một việc. Dư thị nghe Chu Cảnh Sâm nói Diệp Gia không đề cập đến việc tái hôn của họ với Diệp gia thì có chút kinh ngạc. Nhưng khi hỏi ra, Chu Cảnh Sâm chỉ nói Diệp gia có quá nhiều chuyện, tái hôn lần này là do hắn và Gia Nương tuỳ hứng quyết định, cho nên hắn không muốn quấy ray Diệp gia. Điều này chỉ có thể lừa gạt những người không có não, Yu Shi suy nghĩ một chút là đã hiểu ra.

Thời gian con dâu mới gả tới thường xuyên móc sạch của cải để phụ giúp nhà mẹ đẻ, từ khi không tiếp xúc với Diệp gia nữa mới từ từ sửa được tật xấu đó. Bây giờ tránh né như thế, là vì Sợ sau này sẽ bị đôi phu thê già Diệp gia chèn ép.

Trâm ngâm một lát, bà ấy mới gật đầu.

"Thôi, các con đã quyết định như thế, vậy thì cứ làm theo ý các con đi." Dư thị cũng không muốn con dâu lại biến thành dáng vẻ khi trước, bây giờ thấu tình đạt lý vẫn rất tốt: "Con đã gửi cho ta mấy lá thư đó chưa?"

"Đã gửi rồi." Chu Cảnh Sâm sẽ không quên bất cứ điều gì.

Gửi được thư đi là tốt rồi.

Trước đây Dư thị chưa từng nghĩ đến việc báo tin thành thân cho người thân và bằng hữu lâu năm bên ngoài Tây Bắc, chỉ khi lo liệu việc này bà ấy mới nhớ ra. Trước đây những ngày khổ sở, Dư thị không dám nghĩ mình còn sống được đến ngày hôm nay. Bây giờ chuyện đã khác, có Diệp Gia và con trai ở bên, từ tận đáy lòng, Dư thị thực sự cho rằng cả nhà họ sẽ trở lại. Bắt bọn loạn thần tặc tặc tử phải trả giá, đến lúc đó sẽ có ngày gặp lại với bằng hữu lâu năm. Ngày tháng thoat cái trôi qua, chớp mắt đã đến ngày mùng ba tháng Giêng.

Đêm giao thử cũng rất náo nhiệt. Mặc dù Chu gia có ít người, nhưng thêm phu thê Diệp tứ muội, cùng Diệp ngũ muội và ba người ông cháu ông Tôn, đã là một nhà đông đúc. Dư thị nhớ tới mấy người theo Chu Cảnh Sâm cũng có hoàn cảnh như nàng, đều là những người cô đơn mất hết người thân trong nhà, bèn bảo Chu Cảnh Sâm cho họ về nhà đón Tất.

Liễu Nguyên, Trân Thế Khanh, Tôn Ngọc Sơn cộng thêm một Ba Trát Đồ có sức ăn bằng năm người, còn mời thêm Quách Hoài ở trấn Lý Bắc. Liễu Nguyên và Quách Hoài đều là dạng người hay nói, tụ lại với nhau thì nói thao thao bất tuyệt mãi không dứt, nói tới nói lui đến là náo nhiệt.

Bây giờ mọi người đều biết Chu Cảnh Sâm sẽ tái hôn vào ngày mùng năm năm mới, cũng đều trong danh sách được mời. Ngày mùng ba, họ vội vã đến giúp đỡ.

Viện tử Chu gia vốn rộng rãi, cũng không biết họ kiếm đâu ra đèn lồng với ruy băng màu. Mấy nam nhân thô kệch giúp trang trí, căng dây treo đầy đèn lồng trong viện tử Chu gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 406



Thấy nhà chính quá hẹp, không đủ chỗ ngồi, mấy người lại dựng một cái lôi đài hình vuông nhỏ ở tiền viện, không biết kiếm đâu ra tấm vải đỏ rực trải lên, trông rất ra dáng.

Bên ngoài khá nhiều pháo, nhưng pháo hoa thì lại rất hiếm thấy. Liễu Nguyên đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn đốt pháo hoa cho náo nhiệt. Không biết hắn ta tìm được người nào cách nào, thực sự đã kiếm được một bó pháo hoa lớn, nói là để b.ắ.n trong viện tử đúng đêm thành hôn của Chu Cảnh Sâm.

Nếu không vì thời gian gấp, Diệp Gia còn nghi ngờ có khi bọn họ sẽ bày biện cải tạo toàn bộ Chu gia một lượt.

Khi mấy đại nam nhân bên tường viện tử đang trêu đùa nhau thì phát hiện bên dưới có bẫy rập, vận may của Liễu Nguyên không tốt, đoán đâu đúng đó.

Nếu không phải lúc ban ngày không uống rượu né nhanh như chớp, có khi một chân hắn ta đã bị kẹp gấy rồi. Liễu Nguyên từng nếm thử được sự đáng gờm này, nghe nói do Diệp Gia tự mình bày trí, lập tức không nhịn được tán thưởng: "Năng lực tự vệ với lo trước tính sau của đệ muội, đúng là cực kỳ sáng suốt."

"Nhanh lên chút đi." Chu Cảnh Sâm không buồn để ý tới hắn ta, bảo hắn ta đừng nói nhảm nữa mà mau mau sắp xếp lại bẫy.

Bày biện nhà cửa và lôi đài mất cả một ngày, đến mùng bốn Tết, trời còn chưa sáng, Dư thị đã tiêu tiền mời người có vận may tốt (*) tới. Nhìn thấy trong viện tử đầy đèn lông đỏ và hoa màu, ai cũng thốt lên ai ôi, đưa tay ôm n.g.ự.c khen đẹp. Tất nhiên không cần họ bày tiệc rượu, Diệp tứ muội là người nấu chính, Diệp ngũ muội nấu phụ, những người khác đều giúp việc. Từ sáng sớm Diệp Gia đã bị nhốt trong phòng trang điểm, không cân động tay làm bất cứ thứ gì cả.

(*) Chỉ người có vận may, trên có cha mẹ, dưới có con cái, sống yêu thương, hoà thuận.

Chuyến này họ đến để làm quen trước một chút. Sáng mai trời còn chưa sáng sẽ phải đến lân nữa.

Tất nhiên đêm nay trôi qua rất nhanh chóng, Diệp Gia cảm thấy mình mới vừa nhắm mắt một cái là đã phải thức dậy. Những ngày gân đây, Chu Cảnh Sâm bị đuổi đi ngủ chung với A Cửu ở phòng Diệp tứ muội. Sáng mùng năm trời còn chưa sáng, Diệp Gia đã cảm giác bên cạnh có người lay mình. Giọng nói nhỏ nhẹ êm ái của Diệp tứ muội vang lên bên tai khiến tai Diệp Gia ngứa ngáy.

Cũng may là trước đây Diệp Gia có thói quen ngủ sớm dậy sớm, giờ này thức dậy cũng không quá khó khăn, lăn qua lăn lại rồi ngồi dậy.

Trong nhà chính đã có rất nhiều người tụ tập, đều là những người có vận may tốt mà Dư thị mời đến, ồn ào nói chuyện rôm rả. Ánh đèn yếu ớt chiếu qua khe cửa, Diệp tứ muội đã mặc xong quần áo, kéo Diệp Gia xuống giường đi rửa mặt. Việc trang điểm tất nhiên là do Dư thị phụ trách. Dù người khác có nói dễ nghe đến đâu, bà ấy cũng không tin vào tay nghề của họ.

Đùa al Người không hiểu gì về son phấn thì làm sao trang điểm đẹp được.

Để trang điểm cho Diệp Gia, Dư thị còn đặc biệt thuê người làm một bộ cọ trang điểm, còn mình thì tự tay làm phấn bằng nước gạo. Không biết bà ấy đãi thế nào mà chất phấn hết sức mịn màng. Mặc dù việc mẹ chồng trang điểm cho con dâu có hơi không đúng lễ nghi, nhưng hai người đã thành thân từ trước, bây giờ chỉ là làm bổ sung. Không hợp quy củ thì thôi.

Cả đám người nhiều phúc tiến vào, cầm lược gỗ lim chải đầu cho Diệp Gia, nói những lời may mắn.

Nói cho cùng, mời những người có vận may tốt này tới cũng chỉ để đám cưới thêm náo nhiệt, đem lại nhiều phúc lành cho đôi phu thê trẻ. Bây giờ Chu gia cũng chẳng thiếu một trăm, hai trăm văn tiền cho những thứ này, cũng chỉ là để cầu may mắn.

Nhiều người chen chúc trong phòng, nhìn Diệp Gia ngồi trước bàn trang điểm không khỏi khen ngợi không ngứớt lời. Lời dễ nghe không mất tiền mua, cứ như vậy tuôn ra.

Ngày đại hỉ, tất nhiên Diệp Gia cũng nhận hết những lời khen đó.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 407



Thời đại ở dưới nông thôn cũng không náo nhiệt, hiếm lắm mới có dịp vui nên mọi người cũng cùng nhau tụ tập lại không ai muốn rời đi. Tay Dư thị rất khéo, trang điểm xong khiến mọi người hết sức kinh ngạc. Kiểu tóc cô dâu phức tạp mà các phu nhân ở nông thôn không biết buộc, nhưng bà ấy lại làm được, ngón tay nhẹ nhàng thoăn thoắt có thể luồn qua luồn lại buộc lên ngay ngắn. Đúng lúc này mọi người mới trông thấy không biết từ lúc nào đã có một bọc đồ để trên giường lò.

Mở ra, bên trong trước tiên là một cái mũ phượng có khảm Đông châu (*).

(*) Đông châu (东珠): Ngọc trai xuất xứ từ vùng Đông Bắc, phân biệt với phía Nam.

Điều kiện bây giờ không tốt, bà ấy chỉ kịp thêu một bộ giá y, chưa kịp làm mũ phượng. Lúc này nhìn chằm chằm chiếc mũ phượng kia, sững sờ một hồi lâu, ánh mắt lại dừng trên bộ giá y tỉnh xảo tuyệt đẹp được đặt trong bọc đồ ở giường lò, phía trên thêu hình phượng hoàng võ cánh bay lên, được rọi chiếu dưới ánh đèn dau trông cực kỳ sống động.

Đây cũng là lần đầu tiên đám phụ nhân nông thôn thấy một bộ giá y đẹp đến thế, từng người háo hức muốn sờ thử mà không quan tâm tay có sạch hay không.

Những bàn tay s* s**ng không chút khách khí kia lập tức bị một bàn tay đẩy mạnh ra. Không biết Diệp ngũ muội đã chạy từ phía bếp tới từ lúc nào, thoáng cái đã thấy ngay những bàn tay chẳng chút đứng đắn kia đang lôi kéo túm lấy bộ giá y.

Mặc dù nàng ấy không hiểu rõ lắm nhưng cũng vẫn là người có mắt. Bộ xiêm y này chỉ cần liếc qua là biết có giá trị rất lớn. Dù sao thì những viên ngọc trai trên xiêm y còn to hơn cả mắt nàng ấy. Diệp ngũ muội đã hiểu quá rõ những phu nhân nông thôn này, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ có người nhân cơ hội giật một viên ngọc trai rồi nhét vào túi. Nàng ấy cũng biết, Dư thị đã mất hai mươi mấy ngày để may bộ giá y này, bèn ra sức bảo vệ bộ xiêm y, nhìn vào mắt Dư thị.

Mà đến lúc này, Dư thị mới biết Chu Cảnh Sâm đã nhờ người may một bộ giá y khác ở bên ngoài, tinh xảo đẹp de hơn bộ bà ấy may nhiều.

Nhìn bộ xiêm y kia, bộ xiêm y Dư thị may có chút không đủ tốt để bày ra.

"Không phải nương đã may một bộ à?" Vốn dĩ Diệp Gia vẫn đang đợi, thấy Dư thị bỗng dưng không nhúc nhích gì thì bèn quay đầu nhìn. Vừa thấy bộ xiêm y trên giường lò, nàng lập tức nhíu mày. Không biết tay ai mau lẹ như thế, đã lấy bọc đồ nàng để trong tủ ra mà còn mở sẵn nữa. Nghe mọi người khen ngợi, nàng không thoải mái là bao, bảo Diệp ngũ muội: "Ngũ muội, cất bộ này đi."

Diệp ngũ muội nghe thấy thế thì vội đập hết những bàn tay đang lén lút s* s**ng kia ra, rồi nhanh chóng gấp bộ váy lại. Nàng ấy cầm bọc vải ôm vào phòng Dư thị: "Tỷ, để muội cất bộ này trong phòng đại nương.

"Ừ" Diệp Gia gật đầu, quay sang Dư thị nói: "Con mặc bộ nương may." Dư thị hơi do dự: ”... Bộ này nhìn đẹp hơn.”

Diệp Gia lập tức tự tin cười: "Không chắc đâu, xiêm y không phải càng cầu kỳ thì càng đẹp, có khi giản dị hơn một chút lại làm nổi bật được vẻ đẹp tự nhiên của con."

"Chỉ biết nói ngọt để gạt nương thôi!" Dư thị nghe câu nói đó, được dỗ đến mặt mày cũng rạng rỡ.

Bà ấy không cãi cố nữa, quay vào phòng lấy bộ xiêm y do mình may. Vừa mới mang từ trong ngăn tủ ra, đã thấy Diệp ngũ muội đang cau mày nhìn bộ giá y trải trên giường: "Có chuyện gì vậy?"

"Đại nương, sợi kim tuyến bị người ta giật lỏng ra rồi." Diệp ngũ muội mừng vì đã cất đi sớm: "Nếu trễ thêm chút nữa, chắc là viên trân châu lớn kia cũng bị người ta giật mất."

"... Cất bộ xiêm y này vào tủ đi." Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dư thị cũng biến mất. Nhưng trong ngày đại hỉ, không tiện nói ra những chuyện như thế. Bà ấy chỉ dặn Diệp ngũ muội cất kỹ bộ xiêm y vào roi mới ôm bọc vải trong ngực, nở nụ cười bước ra ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 408



Sau khi trang điểm và đội mũ phượng xong, xung quanh lại tram tr một phen.

Ngoài phòng, mấy nam tử bận rộn nghe thấy tiếng thán phục liên tục vọng tới từ bên trong, không nhịn được liếc Chu Cảnh Sâm lác cả mắt. Cô nương đẹp nhất mười dặm tám phương lại rơi vào tay hắn, đúng là vận may của mỗi người là khác nhau mà. Liễu Nguyên và Trần Thế Khanh mang pháo hoa ra chỗ đất trống ở hậu viện, chuẩn bị xong, đợi đến tối đốt lên cho náo nhiệt thêm.

Ban đầu mảnh đất này là do ông Tôn đào để trồng trái cây, đến mùa đông tuyết đọng lại chất đống không được dọn dẹp nên trông rất trống trải.

Sau khi làm xong hết việc trong phòng, Dư thị mới trịnh trọng lấy ra một tấm khăn voan tuyệt đẹp đeo lên cho Diệp Gia, cười đến híp cả mắt.

Sau một hồi bận rộn, những người xem náo nhiệt trong nhà đều bị đuổi ra ngoài hết. Sáng sớm nay Diệp Gia đã uống một chén trà và một chút điểm tâm, từ đó đến giờ nàng vẫn chưa ăn thứ gì khác. Vu nói thành hôn là như vậy, đừng để mì dính vào quân áo, tự nhiên sẽ ăn ít uống ít đi.

Khi mọi người ra khỏi phòng rồi vẫn rất náo nhiệt, thoải mái đùa giỡn vui chơi. Một số người đến dự tiệc còn mang theo con cái trong nhà đến. Dư thị không để ý, hôm nay vui vẻ như thế, chiêu đãi một bữa cơm cũng đáng. Bên ngoài ôn ào nhưng Diệp Gia ngồi trong phòng đã đói bụng cồn cào. Diệu ngũ muội bận rộn bên ngoài một lúc roi cùng Diệp tứ muội vào trong bầu bạn với Diệp Gia.

Diệp tứ muội cầm một bọc nhỏ trong tay một lúc lâu, lại có vẻ như không thể lấy ra được.

Mọi người đang đợi trong phòng, giờ lành vẫn chưa đến, gỡ voan che ra cũng không sao. Diệp Gia vén khăn voan sang một bên, thấy nàng ấy do dự mãi nên chủ động hỏi. Diệp tứ muội mới ngượng ngùng lấy bọc nhỏ từ tay áo ra, mở bọc, bên trong là một bộ đồ trang sức bằng bạc ròng. Cũng không có nhiều lắm, một đôi khuyên tai, một đôi trâm cài tóc ngọc trai và một đôi vòng tay. Khuyên tai và vòng tay làm bằng bạc nguyên chất, trâm cài tóc được mua ngoài chợ.

Không phải đồ có giá trị lắm nhưng kiểu dáng rất đẹp, nhìn hết sức thanh nhã.

"Không phải đồ gì tốt lắm," Diệp tứ muội luôn nhớ đến đồ trang sức Diệp Gia để vào đáy rương đưa nàng ấy trước ngày xuất giá. Bây giờ nàng ấy có chút tiên tiết kiệm nên cũng muốn đánh một bộ cho Diệp Gia. Nhưng nàng ấy không có nhiều tiền lắm, góp một ít với Diệp ngũ muội đi đánh vài thứ này: "Tỷ nhận đừng chê nhé."

Nói thật, Diệp Gia rất cảm động. Lúc trước nàng cho Diệp tứ muội đồ hoàn toàn là vì thương hại, cũng không nghĩ nàng ấy sẽ đáp lại: "Tất nhiên là không chê rồi."

Diệp Gia không khách khí chút nào mà nhận lấy. Thấy dáng vẻ nàng sảng khoái như thế, tâm tư bối rối không thể đưa ra đầy mất tự nhiên của Diệp tứ muội hầu như chẳng còn nữa. Nàng ấy vén lọn tóc mai ra sau tai, cười toe toét: "Không phải chỉ có một mình muội chuẩn bị đâu, ngũ muội cũng góp một nửa đó."

Diệp ngũ muội thấy vậy, nhe răng cười với Diệp Gia: "Tỷ còn thiếu của muội một bộ trang sức xuất giá, muội nhớ lắm đó."

"Không thể thiếu muội đâu." Diệp Gia nhéo nhéo gò má nàng ấy.

Không biết tự lúc nào, nét mặt Diệp ngũ muội càng lớn nom càng giống nàng. Nói đúng ra, vẻ ngoài của ba tỷ muội Diệp Gia bọn họ đều có nét tương đồng. Chỉ có tính cách là khác nhau nên tướng mạo bên ngoài cũng khác. Diệp Gia thì đẹp rạng rỡ sáng sủa, Diệp tứ muội lại dịu dàng, còn Diệp ngũ muội có phần nhanh nhẹn sắc sảo. Nét sắc sảo lanh lẹ đó càng rõ ràng hơn khi nàng ấy lớn dần, nhưng Diệp Gia nhìn rất thích.

Ba tỷ muội nói chuyện một lúc thì nghe thấy bên ngoài có người bá, giờ lành đã đến rồi.

Diệp Gia luống cuống tay chân buông khăn voan xuống. Chỉ chốc lát sau đã có người đẩy cửa ra. Vì cùng ở chung một viện tử, Dư thị cũng không cố tình làm lễ kiệu hoa phức tạp màu mè.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 409



Cũng bo qua những tập tục như đá cửa kiệu, bước qua chậu than, bà ấy chỉ bảo Chu Cảnh Sâm vào phòng bế tân nương tử ra.

Bàn thờ bái đường nằm ở ngay trong viện tử, rộng rãi, cũng thuận tiện cho mọi người tới kiến lễ.

Dư thị thay đổi rất nhiều quy tắc, thích tổ chức náo nhiệt thế nào thì tổ chức như vậy. Chu Cảnh Sâm cũng chuẩn bị trong phòng một hồi lâu roi mới đi ra từ phía hậu viện. Khi bước ra, đã khiến không ít người sững sờ.

Phu nhân nông thôn không biết thế nào là chi lan ngọc thụ (*) hay phong nhã thanh tao. Chỉ biết ngày thường Dư thị vô cùng xinh đẹp nên đoán chắc con trai bà ấy nhìn cũng không tệ. Nhưng cũng không ngờ đẹp đến mức làm cho người ta giật mình. Chỉ thấy người trẻ tuổi kia thân thể như ngọc, tóc đen như rèn, từng cử chỉ bước đi như núi ngọc sụp đổ. Đi tới gần đã khiến người ta không kiêm được mà ngừng thở.

(*) Chi lan ngọc thụ (Z*=kj): Trong trẻo như cỏ chỉ và cỏ lan, chỉ sự cao thượng, tài đức.

Chu Cảnh Sâm đã cố tình chuẩn bị từ trước, khi vào phòng thoáng nhìn thấy người đang ngồi trên giường lò, tim vẫn đập lên thình thịch.

Ngay khi tiếng pháo vừa nổ vang, hắn hơi cúi thấp người đỡ lấy thắt lưng người nọ bế lên. Bước đi vô cùng vững vàng, từng bước, từng bước men theo bậc thang, lên tới lôi đài. Trên lôi đài, ngoài bàn thờ ra, Dư thị mặc một bộ xiêm y lễ hội cũng đang ngôi ở cạnh đó.

Người xướng lễ là một người nhiều phúc được Dư thị đặc biệt mời tới, còn lời xướng lễ là do chính tay Chu Cảnh Sâm viết.

Viết hơi có vẻ nho nhã một chút, người nhiều phúc kia đã phải ghi nhớ trước để không đọc vấp. Đọc gắn từng chữ một, Chu Cảnh Sâm kéo Diệp Gia sang một bên rồi đứng yên. Theo xướng lễ của người nhiều phúc, bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giáo bái, hẹn ước bạc đầu.

Ngay sau khi buổi lễ kết thúc, Chu Cảnh Sâm bước lên phía trước và bế Diệp Gia lên. Nhìn có vẻ như không nhanh không chậm, nhưng thật ra rất nhanh đã đưa nàng về đến phòng.

Xung quanh vang lên những lời chúc phúc cho buổi lễ, Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội nhìn mà mê tít mắt.

Diệp tứ muội tiếc là lúc trước thành hôn với A Cửu, không có những nghi thức này. Cha nàng ấy nhận hai phần lễ hỏi, chỉ sắp xếp một bữa tiệc rượu ở nhà rồi qua quýt gả nàng ấy cho A Cửu. Mặc dù A Cửu cũng không làm nàng ấy thất vọng, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng ấy vẫn không khỏi day dứt nuối tiếc. Cô nương không được cha nương coi trọng, tất nhiên việc cũng Sẽ sơ sài.

Còn Diệp ngũ muội thì rất mong đợi trong lòng. Nàng ấy âm thầm tự thề, sau này nếu xuất giá, nhất định phải tưng bừng nở mày nở mặt giống như tam ty mới được.

Diệp Gia được đưa vào phòng, rượu hợp khâm đã bày sẵn sàng trên bàn.

Đồng tử cũng đã ngôi trên chăn, một người là Nhuy Tả Nhi, còn lại là cháu trai Tôn gia. Hai đứa trẻ ngồi trên giường lò cười hi hi nhìn tam thúc tam thẩm, người nhiêu phúc cũng theo vào phía sau, trong miệng đầy lời chúc cát tường: "Thai đầu được nam, thai hai được nữ, nhi nữ song toàn!"

Chúng phụ nhân đến xem náo nhiệt chen cả vào theo, kể cả Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội cũng tới, liên tục nói những lời chúc phúc với xin tiền lì xì.

Lại là một hồi đùa vui ồn ào, Dư thị vội vàng vào đuổi mọi người ra ngoài. Chu Cảnh Sâm bị gọi ra ngoài mời rượu, tiện thể nhét vào trong tay Diệp Gia một cái gói nhỏ. Sau đó hắn cười đáp một tiếng, đi ra ngoài, nhân tiện khép cửa lại.

Cửa đóng lại kêu cọt kẹt một tiếng, Diệp Gia nhìn xuống gói đồ trong tay mình qua khe hở trên khăn voan che mặt. Mở ra thì thấy bên trong là một loại thịt khô nhỏ, kích cỡ bằng một đốt ngón tay cái, một miếng vừa đủ để cho ngay vào miệng. Diệp Gia nếm thử, hương vị rất quen, là do chính tay Diệp tứ muội làm.
 
Back
Top Bottom