Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 430



Nếu bây giờ quay trở về với thân phận người thường thì ắt sẽ có không ít người không thể thích ứng nổi. Nhất là mấy cô nương có dung mạo không hề tâm thường trong đám người này lại còn có tâm thế vô cùng cao ngạo. Bọn họ đã từng thấy qua nhiều đồ quý vật tốt mà thậm chí còn tốt hơn gấp không biết bao nhiêu lân so với những thứ mà Diệp Gia đang dùng trên người. Tuy nói bây giờ Diệp Gia chính là nữ chủ tử của bọn họ nhưng khoảng thời gian này căn bản là họ chưa từng thấy nàng tới Thẩm phủ bao giờ, bọn họ ở Thẩm phủ được cung phụng, được ăn uống đàng hoàng tử tế, hoàn toàn trái ngược với việc đi ở trong mấy gian nhà đất thô sơ cũ kỹ ở Bắc Doanh bên kia.

Một số người có tâm mắt hạn hẹp thì đã bắt đầu rục rịch động tâm tư nên dĩ nhiên là sẽ không nhìn thẳng vào Diệp Gia, càng đừng nói đến việc cảm thấy hứng thú với chuyện mà Diệp Gia nói.

Trong lòng bọn họ nghĩ gì thì Diệp Gia đều nhìn ra được cả, nhưng nàng chỉ cười chứ cũng chẳng hề để tâm.

Từ trước đến nay Diệp Gia đều không chút để tâm đến cách nhìn của những người không có giá trị gì với mình. Nàng cho rằng, đối với những người không thể trợ giúp được gì cho cuộc đời cũng như tương lai của bản thân nàng, mọi lời nói đều là vô nghĩa. Nàng tới một lần, muốn thử vận khí một chút xem có nhìn trúng ai có thể làm việc cho nàng hay không. Nếu gặp được thì sẽ dẫn người đi. Còn nếu không có thì cũng thôi.

"Vậy được." Diệp Gia cũng nói rõ trước mặt tất cả mọi người: "Mấy ngày sau ta sẽ lại tới."

Nàng không quan tâm đến chuyện phải bố trí cho những người còn lại kia ra sao mà chỉ nói mấy câu với lão nô rồi cùng với ông Tôn trở vê. Trước khi rời đi, nàng còn liếc mắt nhìn một chút cái gọi là "ngựa gây Dương Châu"* kia, nhìn cái dáng vẻ kia, vậy mà lại thật sự không nhìn ra được qì.

(*) Ngựa gầy Dương Châu: hay còn gọi là Dương Châu sấu mã, là một cụm từ mang tính chất làm nhục phái nữ. Vào thời nhà Minh: "Ngựa gầy" chỉ những bé gái có vẻ ngoài xinh đẹp được mua lại sau đó dạy dỗ thành tiểu thư khuê các hoặc gái lâu xanh sau đó bán cho các quan lớn làm đồ chơi. Họ chỉ được xem là món đồ chơi chứ không được xem là con người chân chính.

“Thôi vậy, đi thôi."

Bên Thẩm phủ đã có lão nô ở lại. Cả tộc Thẩm Hải đều bị bắt giữ, rất nhiều tôi tớ người hầu được nuôi trong nhà cũng bị tịch thu sung công. Hiện giờ chỉ còn lại bốn năm lão nô vì tuổi tác đã cao nên không bán đi được ở lại trông coi phủ đệ, vừa vặn tiện thể cũng được ban thưởng cho Chu Cảnh Sâm cùng với tòa phủ đệ này luôn. Thế nên bây giờ dĩ nhiên là mấy người họ cũng đã trở thành người hầu của Diệp Gia, những lời mà Diệp Gia vừa nói, bọn họ tất nhiên đều ghi tạc trong lòng. Rời khỏi Thẩm phủ, quay về Chu gia, trong viện tử đã có rất nhiều người đang chờ nàng. Họ đều là những người đến tặng quà cho Diệp Gia, Diệp Gia có chút không quen, nhưng suy nghĩ một chút thì nàng đã lập tức hiểu ra. Chu Cảnh Sâm đã trở thành giáo úy của khu đóng quân, vậy nên hiện giờ thân phận của nàng cũng được nâng lên theo.

Thật ra không chỉ có mỗi Diệp Gia mà Dư thị bên này cũng vậy, ngày nào cũng có hết người này tới người kia muốn mời bà ấy tới làm khách. Diệp Gia đại khái đã hiểu ra, đây chính là cái gọi là "ngoại giao giữa các phu nhân" ở hậu thế, nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không có ý để cho Diệp Gia và Dư thị đi xã giao, hắn chỉ bảo Diệp Gia cứ làm theo ý mình muốn là được.

"Nếu những việc này mà còn cần thê tử phải bận tâm thì đó là do ta vô dụng."

Đây chính là nguyên văn lời của Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia cũng cảm thấy rất có lý.

Nhắc mới nhớ, sau khi Lâm Trạch Vũ đi Tây Vực cùng với A Cửu thì gian phòng phía tây vẫn cứ để trống, Diệp Gia đi vào nhìn một chút, dự định để nếu lại có người tới nữa thì sẽ bố trí cho họ ở trong gian phòng này.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 431



Thực ra cho dù có không sắp xếp người vào ở trong này cũng không sao, vì Thẩm phủ cũng ở ngay trên trấn mà thôi. Nhưng có khi có việc gì đó vô cùng cấp bách thì sao, nếu có khoảng cách thì sẽ không tiện cho việc hành động. Nghĩ đi nghĩ lại, ít nhất thì bên này có thể bố trí cho hai người vào ở. Người mà Diệp Gia chú ý đến nhất đương nhiên là Hi Lai, chính là cô nương đã nói rằng mình rất khỏe kia. Ngày thường khi Chu Cảnh Sâm không có nhà, các công việc nặng nhọc đều chỉ có một mình ông Tôn đảm đương. Nhưng thỉnh thoảng Diệp Gia cũng cần có một nữ tử có sức lực mạnh mẽ đến phụ giúp một tay.

Nhưng nếu thật muốn để người chuyển vào đây thì còn phải nói với Dư thị một tiếng. Dẫu sao thì gian phòng phía tây này cũng chỉ cách có một bức tường với gian phòng của Dư thị bên cạnh, có người vào ở ngay sát vách với bà ấy thì cũng phải để cho Dư thị chuẩn bị tâm lý trước.

Sau khi nghe sự sắp xếp của Diệp Gia, Dư thị không có dị nghị gì, bởi bà ấy đã từng là người quen với việc có nô tỳ bên cạnh tùy thời hau hạ chăm sóc. Thế nên đối với sự sắp xếp của Diệp Gia, Dư thị cũng là người chấp nhận nhanh nhất: "Sau khi mang người tới đây thì ta sẽ huấn luyện dạy bảo hai ngày trước."

Dĩ nhiên Diệp Gia cũng không có lý gì lại phản đối: "Con sẽ điêu một người tới trước, sau đó nếu thiếu người thì sẽ điều thêm sau."

Sau khi thương lượng như vậy thì việc này cứ thế mà được quyết định xong, tiếp đó Diệp Gia lại de cập với Dư thị một việc khác. Về chuyện cao hoa lê, từ đầu đến cuối Diệp Gia đều không thể buông bỏ được, cao hoa lê nay còn có hiệu quả hơn nhiều so với sữa dưỡng thể và kem dưỡng da của đời sau. Rõ ràng là các sản phẩm dưỡng da được điều chế từ dược liệu không chỉ không có tác dụng phụ mà thậm chí còn có thể phục hồi vết thương, chữa trị chứng nứt nẻ da. Mối làm ăn tốt như vậy đương nhiên là phải tranh thủ bàn xong trước khi chưa có ai phát hiện ra mới được.

Nhờ có sự dẫn dắt của Diệp Gia mà Dư thị cũng dần dần hiểu được tâm quan trọng của việc nắm bắt cơ hội làm ăn, sau khi nghe Diệp Gia nói xong thì bà ấy tâm ngâm một hồi rồi do dự nói: "Hay là cứ để ta đi bàn mối làm ăn này xem. Ta cũng hiểu một chút về dược liệu, như vậy bàn bạc sẽ thuận lợi hơn."

Diệp Gia suy tư trong chốc lát, ngược lại cũng không từ chối. Thế là sau đó liên giao việc này cho Dư thị để bà ấy đi thử xem sao.

Chưa kể đây là lần đầu tiên Dư thị nhận loại nhiệm vụ như thế này, trong lòng có chút kích động nhưng cũng lại có phần thấp thỏm không yên. Diệp tứ muội đã thay thế Diệp ngũ muội vào chiên bánh rán giòn, chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai mở quây hàng bán đồ ăn sáng. Diệp Gia đứng bên cạnh xem, thấy mùi vị bánh mà nàng ấy làm không thua kém gì so với Diệp ngũ muội làm nên cuối cùng cũng yên tâm. Bận rộn không ngừng nghỉ suốt cả một ngày, mãi đến khi trời tối mới có thời gian để thở.

Sau khi dùng xong cơm tối, Diệp Gia xõa tóc ra tẩy rửa trong phòng. Còn Chu Cảnh Sâm đến khuya mới mặc một thân nhung phục trở vê.

Cánh cửa "két" một tiếng được đẩy ra từ bên ngoài, hắn xách theo một chiếc đèn lồng trong tay, đứng ở bên cửa. Diệp Gia nghe thấy tiếng động liền ngước mắt nhìn lên một cái. Không biết ban ngày người này đã đi đâu, vậy mà trên người lại có mùi m.á.u tanh. Bên ngoài bộ nhung phục hắn mặc không hề bị tổn hao chút nào, cũng không nhìn ra vết thương. Bàn tay đang gội đầu của Diệp Gia ngừng lại một lát, nhìn hắn với vẻ vô cùng kinh ngạc. Thấy hình như tay còn lại của hắn còn đang xách thứ gì đó, hắn trực tiếp đi thẳng tới bên bàn rồi bỏ đồ trong tay xuống.

Tóc hắn có chút xõa ra, tóc mai lộn xộn không chỉnh tê rơi xuống bên thái dương.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 432



Tuy nói trên mặt hắn không có vết thương nhưng khi hắn chậm rãi cởi lớp áo giáp dày nặng ra, Diệp Gia vẫn có thể nhìn ra một vết màu đỏ trên lưng hắn, màu đỏ thậm chí còn đã thấm cả ra ngoài lớp áo giáp dày kia.

Diệp Gia vắt chiếc khăn vải lên trên mép giường sưởi, hơi chút tò mò hỏi một câu: "Người chàng lại làm sao thế?"

"Hả?" Chu Cảnh Sâm nghiêng người nhìn qua: "Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhẹ ngoài da mà thôi."

"Vết thương nhẹ? Máu đã thấm cả ra ngoài rồi mà còn nói là vết thương nhẹ?" Diệp Gia nhíu mày nhìn hắn. Mái tóc dài đen nhánh của nàng bị nước thấm ướt đã trở nên nặng trĩu, chúng nặng nề khoác lên trên vai, đến giờ vẫn còn chút nước ẩm ướt. Không có máy sấy hay khăn lông bằng vải cotton thuần có thể thấm hút nước, chỉ bằng loại khăn vải mỏng manh này vắt tóc thì thật sự là không thể nhanh bằng tốc độ y phục bị nước làm ướt. Chẳng bao lâu sau, áo lót của Diệp Gia đã ướt đẫm nước khiến chúng dán vào trên người nàng, có phần không được thoải mái.

Chu Cảnh Sâm nhếch môi cười một chút, ngước mắt nhìn về phía nàng. Chú ý tới dáng vẻ hiện giờ của nàng, con ngươi hắn không tự chủ được mà thâm trầm hơn rất nhiều.

Ngừng lại một chút, tiếp đó hắn chậm rãi đi tới, nhặt chiếc khăn vải mà Diệp Gia vắt lên mép giường sưởi lên. Ánh đèn chiếu rọi khiến dáng người hắn càng trở nên cao lớn, rõ ràng nhìn Chu Cảnh Sâm rất gây nhưng mỗi lần hắn lại gân thì đều cho Diệp Gia một loại cảm giác uy h.i.ế.p y như mãnh thú đang áp sát tiếp cận nàng.

Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên người Diệp Gia, nhấc tay gom số tóc ướt đang rũ xuống trên vai và cổ của Diệp Gia, sau đó nhẹ nhàng lau khô.

Diệp Gia ngây người, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Chu Cảnh Sâm bận đến mức đã lâu lắm rồi không qua đêm ở nhà, thậm chí còn đã có khi đi ngang qua cửa nhà nhưng không thể vào. Thỉnh thoảng sẽ có thể trở về vào ban đêm một lần, đó đã là cơ hội mà hắn phải dốc hết sức mình ra để sắp xếp công việc mới có được.

Lúc này hắn đang thong thả vắt khô tóc cho Diệp Gia. Ánh mắt lại không tự chủ được rơi xuống trên đôi mắt cũng như cánh môi được ánh đèn chiếu rọi mà hiện lên ánh nước của Diệp Gia. Diệp Gia mới vừa tắm, ngâm nước nóng một lúc rất lâu, da thịt trắng nõn đã lộ ra sắc hồng. Cổ áo lót màu trắng có hơi nới lỏng, lộ ra cân cổ và xương quai xanh mảnh khảnh, trên cổ còn có một sợi dây đỏ mảnh dài được thắt lại thành một nút dải rút có thể cởi ra dễ dàng... Chu Cảnh Sâm nhắm mắt lại, đè nén d*c v*ng đang cuồn cuộn sôi trào trong lòng mình xuống.

Bây giờ hắn cũng giống như những nam tử bình thường khác, một khi đã được khai trai thì có chút không thể kiềm chế được. Từ cái đêm tân hôn được nếm qua mùi vị khiến người ta mê đắm đó mà hắn luôn có thể mơ thấy Diệp Gia vào ban đêm. Gia Nương với nụ cười đẹp de duyên dáng, Gia Nương với đôi mắt xinh đẹp hờn dỗi, Gia Nương tràn đầy sức sống, Gia Nương dễ thương,... nhưng đa số là Gia Nương khỏa thân.

Nhưng có lẽ là Gia Nương đã phải chịu đau nên có phần lo lắng khi gần gũi thân mật với hắn. Trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng vô cùng phiền não, nhưng chưa bao giờ ép buộc nàng làm gì.

Hiện giờ hắn cũng coi như là đã sờ được đến mệnh môn của Diệp Gia rồi, tính tình của Gia Nương là người "ưa nhẹ chứ không ưa nặng". Loại chuyện kia chỉ có thể chờ Gia Nương tự mình chủ động thì bọn họ mới có thể hòa thuận được. Thế nên cho dù bình thường có tức giận thì Chu Cảnh Sâm cũng đều cố gắng kiêm chế tính khí của bản thân mà từ từ chậm rãi phối hợp với Diệp Gia. Thế nhưng có những ngày không được như ý thì cũng sẽ có chút khó có thể chịu đựng nổi. Cho nên ngày thường cho dù có phải cứng rắn dồn việc lại thì Chu Cảnh Sâm cũng sẽ sắp xếp thời gian về nhà một chuyến, chỉ để nhìn Diệp Gia một cái.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 433



Lặng lẽ rũ mi mắt xuống, Chu Cảnh Sâm thu lại sắc thái âm u tăm tối trong đôi con ngươi sâu thẳm của mình, hơi thở bình ổn đến mức không thể nghe ra được một chút manh mối nào: "Gia Nương, ngày mai ta phải dẫn người đi đóng quân và trấn giữ ở trấn Lý Bắc ít nhất là một tháng.

Trên thực tế, Chu Cảnh Sâm được ủy nhiệm giữ chức giáo úy của khu đóng quân. Hơn nữa chức vị giáo úy khu đóng quân này cũng không xuất sắc hơn người như Thẩm Hải Ngưu, đương nhiên không đơn thuần là chỉ doanh trại đóng quân ở trấn Đông Hương, mà là cả huyện Kashgar. Dưới huyện Kashgar còn có năm thị trấn, tổng cộng binh lực xấp xỉ khoảng hai mươi lăm ngàn người. Tô Lặc Đồ lại to gan thu gom binh lực rời rạc phân tán ở huyện Kashgar vào trong tay một mình Chu Cảnh Sâm.

Tiếp nhận nhiều người như vậy chỉ trong một lần, muốn thu binh lực lại để cho mình sử dụng thì đương nhiên cần có thời gian và tinh lực. Nhất là những người này lại chỉ có số ít là tân binh vào quân doanh cùng đợt với Chu Cảnh Sâm, còn đâu đa phần đều là những người lính già lõi đời đã lặn lộn trong quân doanh nhiều năm. Đương nhiên những người lính già từng trải này sẽ không chịu phục tùng một vị giáo úy mới nhậm chức như Chu Cảnh Sâm.

Mau chóng ổn định tình hình ở trấn Đông Hương, rồi kế tiếp đó dĩ nhiên sẽ là trấn Lý Bắc. Cứ ổn định binh lực của hai trấn này trước rồi sau đó lại từng chút từng chút xử lý những người kia sau.

Đương nhiên nguyên nhân khiến Chu Cảnh Sâm chọn bắt tay từ trấn Lý Bắc không chỉ vì tình hình ở trấn Lý Bắc tương tự như trấn Đông Hương, mà nguyên nhân sâu xa hơn là vì trấn Lý Bắc là trấn sát với biên giới phía bắc, phía bắc nhìn thẳng vào thảo nguyên còn phía tây lại nằm trực diện với sa mạc, được xem như là cửa ngõ giao lưu đối ngoại với bên ngoài của vùng biên cương tây bắc Đại Yến. Suốt bao năm phải gánh chịu thảm họa chiến tranh và sự quấy nhiễu từ bọn mã phi, rất nhiều vấn đề đều tích lũy gom góp lại thành những viên ngọc nằm chìm sâu dưới lòng đất, vấn đề vẫn luôn không được giải quyết một cách hiệu quả và triệt để. Hiện giờ trọng trách này lại rơi xuống đầu Chu Cảnh Sâm, hắn sẽ không mặc kệ mà không can thiệp.

Diệp Gia hiểu rõ cả. Hắn chỉ mới nhắc sơ đến trấn Lý Bắc thôi là Diệp Gia đã lập tức đoán được hắn đi làm gì rồi.

Nàng suy tư trong giây lát rồi gật đầu nói: "Chàng cứ đi đi. Chu gia đã có ta trông coi."

Chu Cảnh Sâm thấy nàng đáp ứng dứt khoát như vậy thì trong lòng lại có một loại cảm xúc không thể diễn tả nổi bằng lời. Trước kia là lo Gia Nương ít dành tình cảm cho hắn, cảm thấy có được rồi sẽ yên tâm hơn chút. Nhưng lâu dần, trải qua những ngày chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng không hề được an ủi, mà trái lại còn càng thêm rối ruột rối gan. Có lúc thậm chí hắn còn nảy ra những ý nghĩ hoang đường, nghĩ nếu Gia Nương mang thai hài tử của hắn thì liệu nàng có càng thêm để tâm đến hắn hay không. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại đè ý nghĩ này xuống, hắn tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện lấy hài tử ra để khống chế Diệp Gia này.

Lúc này thấy dáng vẻ Diệp Gia đang không ngừng chuyển động con ngượi, lúc thì rơi xuống trên người hắn, lúc lại vội thu ánh nhìn trở vê, Chu Cảnh Sâm liên không nhịn được mà than vấn: "Gia Nương, trấn Lý Bắc cách đây không xa. Nếu ngày thường nàng có rảnh rỗi thì nhớ đến thăm ta."

"Ừm wm." Diệp Gia chờ hắn lau khô tóc nàng đến không còn sót lại giọt nước nào mới nhấc tay sờ lên thắt lưng hắn.

Bàn tay đang gấp khăn vải của Chu Cảnh Sâm bỗng ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía nàng với vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.

"Những vết thương trên người chàng là sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, đáp: "Bị một ít vết thương ngoài da mà thôi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 434



"Cởi áo ra cho ta xem xem." Người làm lính bị thương là chuyện khó tránh khỏi, tuy Diệp Gia có thể thấu hiểu nhưng vẫn có chút lo lắng.

Chu Cảnh Sâm dùng một tay che môi rồi ho khan hai tiếng, khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Hắn mất tự nhiên nói: "Gia Nương, ta còn chưa tắm rửa. Hay là nàng chờ ta một lát, ta đi ra nhà xí tắm rửa sạch sẽ rồi lại cởi ra cho nàng xem sau nhé."

Tuy Diệp Gia cảm thấy lời này có chút kỳ quặc nhưng nghĩ một chút thì thấy cũng được, thế nên liền để cho hắn đi.

Chu Cảnh Sâm đứng dậy đi tới bên bàn, xách một bọc y phục lớn trên bàn lên rồi xoay người ra khỏi cửa. Diệp Gia tính toán sổ sách ở trong phòng, liệt ra hết những dự trù chỉ phí về sau ra. Sau đó nàng lại thu dọn đồ đạc trên giường sưởi, hơn nữa còn đặc biệt lục tìm ra lọ thuốc mỡ. Đã chờ rất lâu mà mãi vẫn không thấy Chu Cảnh Sâm quay về, trong lòng nàng lại thấy kỳ lạ hơn. Nàng bèn đi ra nhà xí nhìn xem thì thấy người cũng không có ở đó, suy nghĩ một chút, nàng lại đi ra nhà bếp phía sau để tìm người.

Quả nhiên tìm thấy người ở nhà bếp phía sau, lúc Diệp Gia tới thì hắn đang làm một thứ gì đó màu đen thùi lùi, khắp nơi đều tràn ngập một thứ mùi thuốc khó ngửi.

"Đêm hôm thế này mà chàng còn làm cái gì thế?"

Đột nhiên lại có tiếng động phát ra khiến Chu Cảnh Sâm đang uống thuốc bỗng cứng đờ người ra, đứng đó không nhúc nhích.

Diệp Gia bước vào nhà bếp phía sau này, âm thâm không hề phát ra động tĩnh gì.

Nàng lượn quanh Chu Cảnh Sâm một vòng, đi tới bên cạnh hắn rồi ngửa đầu nhìn hắn. Chỉ thấy sắc mặt hắn hết sức bình tĩnh yên ổn, đặt bát xuống, hơi có chút cổ quái khó mà diễn tả thành lời. Diệp Gia duỗi cổ sáp đến gần bên người hắn thêm một chút, một thứ mùi vị đắng ngắt xông lên khiến da đầu nàng tê dại. Trong lòng nàng hơi động một chút, mơ hồ ý thức được điều gì đó.

Lòng nàng bỗng cuồn cuộn dâng trào một luồng cảm xúc âu lo, nàng mím mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi hắn: "Chu Cảnh Sâm, chàng lén lén lút lút uống cái gì đấy?"

"Hử?" Từ nét mặt Chu Cảnh Sâm thì không thể nhìn ra được chút manh mối nào, hắn hơi nhếch khóe miệng cười đến vô cùng dịu dàng: "Một chút thuốc trị thương mà thôi, nàng không cân phải lo."

Vết thương của Chu Cảnh Sâm quả thật không quá nặng, hắn chỉ bị vũ khí sượt qua, để lại một miệng vết thương khá dài.

Hắn c** q**n áo, vóc dáng của hắn trông rất đẹp. Vết thương này chỉ bị thương ngoài da thịt chứ chưa sâu đến tận xương cốt. Diệp Gia nhíu mày bôi kim sang dược cho hắn, nghe thấy hắn hít sâu, nàng hơi ngừng tay lại. Nàng nhớ trong nhà vẫn còn băng gạc nên đã quấn cho hắn một vòng qua người, rồi buộc nút trước ngực. Diệp Gia đảo mắt, thắt cho hắn cái nơ con bướm.

Chu Cảnh Sâm nhìn không hiểu, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến việc hai người cách nhau rất gần. Khi tới gân, Diệp Gia ngửi thấy mùi hoa lê mát lạnh trên người hắn. Mùi hương này quyện vào hơi thở của hắn, tạo ra một mùi hương vô cùng mê hoặc với Diệp Gia.

Thấy Diệp Gia ghé sát vào người mình ngửi thử, càng ngửi càng thấy quyến rũ. Chu Cảnh Sâm thoải mái để nàng tùy tiện đến gần, cực kỳ dung túng.

Bây giờ đêm đã khuya, căn phòng chỉ có một ngọn đèn dâu thắp sáng trong bóng đêm dày đặc, bầu không khí từ từ trở nên mờ ám.

Tim Diệp Gia đập hơi nhanh, lông mi rung rung bất giác né tránh. Rất nhanh sau đó Diệp Gia đã biết lý do tại sao nửa đêm Chu Cảnh Sâm lại muốn uống thuốc. Vì hai người dựa vào sát như vậy nên đã vô thức quấn quýt với nhau. Sau đó Diệp Gia bị hôn đến thất điên bát đảo, hồn bay phách lạc, mơ mơ màng màng như dê trong miệng sói. Hoặc nói cách khác, Chu Cảnh Sâm cũng là miếng bánh thơm ngon trong miệng của nàng.

Lần đầu tiên thô bạo không thuận lợi khiến cho cả hai người đều cảm thấy tiếc nuối, cũng cho Diệp Gia một bài học sâu sắc. Nàng không dám tiếp tục làm xằng làm bậy, vậy nên dù bị Chu Cảnh Sâm hôn đến r*n r*, nàng cũng cố nhịn để thoát khỏi tay Chu Cảnh Sâm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 435



Lần trước đã cho Diệp Gia một bài học, chẳng lẽ lại bỏ sót Chu Cảnh Sâm? Vợ mình vừa mềm mại lại yếu ớt, phải chăm sóc thật cẩn thận mới có thể vào việc.

"Gia Nương ngoan, không phải xấu hổ. Đây là chuyện hiển nhiên mà thôi."

Tim Chu Cảnh Sâm đập nhanh như bay, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cổ hắn nổi gân xanh nhưng vẫn cố nhẫn nhịn chịu đựng, trong đầu nhớ lại những cách lấy lòng phái nữ đã thấy trong cuốn ty hỏa đồ. Chu Cảnh Sâm rất khác với các người đàn ông đương thời, từ xưa đến nay hắn không nghĩ chuyện lấy lòng vợ là thứ gì đó làm mất thể diện của đàn ông. Nếu người kia là Diệp Gia, kể cả có thói ở sạch nghiêm trọng, tuy nhiên hắn vẫn sẵn lòng dùng lưỡi để lấy lòng nàng.

Nếu không phải Diệp Gia không cho phép hắn hôn nàng như vậy, đêm động phòng lần trước hắn đã làm xong rồi: "... Gia Nương, nàng là người vợ được ta cưới hỏi đàng hoàng, theo lý mà nói ta cũng nên làm thế với nàng, nàng mau thả lỏng đi."...

Mới sáng sớm Điểm Điểm đã bị hắn đuổi ra gian chính, trước khi bị đuổi, nhân lúc hắn không để ý Điểm Điểm còn cắn hắn mấy lần. Chu Cảnh Sâm dùng quyên lợi của một người cha, tỏ vẻ đường hoàng nói rằng con trai đã lớn, phải để ở riêng một phòng.

Điểm Điểm đứng ngoài phòng nghe thấy tiếng động bên trong, nó ư ử cào cửa, thế nhưng hai người trong phòng đều không nghe thấy...

Đêm này mới chính thức được coi làm đêm động phòng của hai người. Chu Cảnh Sâm dỗ dành Diệp Gia nửa canh giờ, cuối cùng có thể thuyết phục nàng chấp nhận hắn. Tuy nhiên vóc dáng của hai người vẫn rất chênh lệch, thế nên Chu Cảnh Sâm phải cực kỳ cẩn thận, dày vò mãi mới qua được một lần, đến lần thứ hai mới có thể như cá gặp nước.

Hai người lăn lộn đến tận canh ba, Chu Cảnh Sâm như muốn trút hết dục niệm lên người Diệp Gia.

Sáng sớm hôm sau, vốn dĩ Diệp Gia định đến cửa hàng Tây Thi nhưng lại chẳng thể bò dậy.

Diệp ngũ muội đã lên đường đến Luân Đài, bây giờ Diệp tứ muội tiếp nhận chuyện làm ăn.

Diệp tứ muội đợi một lúc, nàng ấy rất kinh ngạc khi thấy phòng phía đông không có động tĩnh. Từ trước đến nay tỷ của nàng ấy chưa từng nuốt lời, nên nàng ấy định đến đó xem thử. Còn chưa đến gần, nàng ấy đã thấy một bóng người bước ra gian chính. Đợi khi nàng ấy thấy rõ vị tỷ phu từng như cao tăng không nhiễm sắc dục, nay mặt mày lại nhiễm đầy xuân sắc bước ra khỏi phòng. Ký ức của nàng ấy lập tức quay về bốn năm bước.

Cả đêm Chu Cảnh Sâm chưa ngủ, hắn có việc định lên đường đến Bắc Lý trấn. Suốt đêm qua, hắn đã hoàn thành một việc mà hắn mong ngóng từ rất lâu. Lúc này trên cổ hắn không giấu được vết cào đỏ tươi, hắn đi đến nhà bếp, vẻ mặt day thỏa mãn.

Một lát sau, Dư thị mặc quần áo gọn gàng rời khỏi phòng. Bà ấy rất rõ mọi chuyện đêm qua. Dư thị kéo Diệp tứ muội sang một bên, bảo hôm nay đừng ai quấy ray Diệp Gia nghỉ ngơi, còn bà ấy và tứ muội sẽ đến cửa hàng.

Tiếp theo đó Dư thị gọi tới ông Tôn đến lái xe, rồi cùng Diệp tứ muội mang những thứ cần dùng lên xe bò, rồi mọi người vội vàng xuất phát.

Khi Diệp Gia ngủ dậy đã đến giờ Ty một khắc. Trong nhà ngoài mấy đứa nhỏ chẳng còn người lớn nào. Nàng túm quần áo rồi bước xuống giường, giọng nói khàn đặc đến mức không thể nói thành lời. Có trời mới biết đêm qua nàng phải chịu đựng như thế nào. Ban đầu nàng còn cố nhịn, song lúc sau thật sự không thể nhịn được. Sau khi liên tục lăn lộn như cá thiếu nước, bây giờ cổ họng nàng khô như sắp bốc khói.

Nàng vội mặc quân áo rời giường, rót một ly trà lạnh rồi uống một hơi hết sạch.

Một một ly vẫn còn chưa đủ, nàng phải uống hết hai ly rưỡi mới có thể cảm thấy khá hơn. Quần áo của nàng đã vô cùng nhăn nhúm, vo thành một cục ném trong chiếc sọt ở góc tường.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 436



Diệp Gia tiện tay buộc tóc thành đuôi ngựa rồi kéo giày đến tủ tìm một bộ quần áo mới sạch sẽ. Khi đi ngang qua bàn trang điểm, nàng lơ đãng nhìn vào trong gương, thấy vai cổ và trước n.g.ự.c đều có chi chít dấu vết, thảm không nỡ nhìn.

Vốn dĩ da nàng đã trắng mịn nên những dấu vết nàng lại càng thêm đáng sợ. Nàng thâm mắng Chu Cảnh Sâm: "Mặt người dạ thú!"

Diệp Gia nhanh chóng mặc quân áo, xong xuôi mới đi mở cửa.

Không biết Nhuy Thư Nhi đã dậy từ lúc nào. Có lẽ nàng ấy đã tự mình mặc quần áo, nên nhìn lộn xà lộn xôn, trông rất đáng yêu. Cô bé dậy cũng không làm loạn, chỉ ngồi xổm trước cửa, bàn tay nhỏ nhắn cầm một nắm cỏ đút cho dê ăn.

Diệp Gia đi đun nước ấm rồi nhanh chóng rửa mặt. Đợi khi ra khỏi phòng không thấy ai thì nàng vỗ gáy chán nản. Đêm qua không nên làm bậy với Chu Cảnh Sâm, đúng là sắc đẹp làm đầu óc hồ đồ. Sau khi đến nhà bếp ăn một bát cháo quay về phòng, cuối cùng Diệp Gia cũng thấy lá thư Chu Cảnh Sâm để trên bàn.

Hôm nay hắn sẽ lên đường đến Bắc Lý trấn, không thể làm trái quân lệnh nên đã lên đường từ khi trời còn chưa sáng. Nội dung trong thư không khác những điều đêm qua Chu Cảnh Sâm nhắc đi nhắc lại bên tai nàng, chẳng có gì ngoài việc quân bận bịu nên đành nhờ Diệp Gia đảm đương việc nhà. Ngoài ra hắn còn dặn dò Diệp Gia, tháng này nhớ phải thường xuyên đến thăm hắn.

Thăm hắn? Thăm gì cơ? Đến đó đưa cơm hộp sao?

Diệp Gia không nhịn được trợn mắt, sau đó vẫn cất lá thư.

Nàng ngẫm nghĩ rồi thay một bộ quần áo bằng vải thô, sau đó gọi hai đứa nhỏ ở hậu viện đến đó. Một lớn ba nhỏ vào rừng nhặt củi, nấu chút gì đó cho mấy đứa nhỏ ăn. Sau đó họ khóa cửa đến cửa hàng Tây Thi ở phố đông.

Cửa hàng Tây Thi lâu rồi không mở cửa, nay bỗng nhiên mở bán rất nhiều thứ mới mẻ, tất nhiên sẽ cực kỳ náo nhiệt. Lúc này, những người đến mua thịt cũng đã ra khỏi cửa hàng. Diệp Gia đứng bên ngoài nhìn xung quanh cửa hàng, sau đó dẫn ba đứa trẻ đi cửa sau vào hậu viện. Có lẽ ông Tôn còn đang bán thịt, nên nàng đã bảo bọn nhỏ ra sân chơi một lát: "Tôn Tuấn, ngươi trông Nhuy Thư Nhi và Tiểu Thành, đừng để chúng chạy ra ngoài."

Tôn Tuấn nghe lời gật đầu, còn Diệp Gia vội vàng đến sảnh trước.

Diệp tứ muội đứng bên phải quây bar. Đừng trông bình thường nàng ấy có vẻ hiền lành nhẹ nhàng mà hiểu nhầm, khi tiếp quản việc kinh doanh, Diệp tứ muội rất mau mồm mau miệng, tính toán rõ ràng. Dư thị ngồi đối diện quầy bar, cân thịt cho khách hàng.

Hai người phối hợp ngay ngắn trật tự khiến Diệp Gia lập tức cảm thấy yên tâm. Dư thị thấy nàng đến, vừa cân thịt cho vị khác đứng trước mặt, vừa hỏi Diệp Gia dã ăn cơm hay chưa: "Sáng nay đi vội, e rằng trong nhà chưa ai nấu cơm. Con vội vàng đến đây như vậy chắc cũng chưa ăn. Chỗ này không cần con đâu, con cứ về ăn cơm đi."

Từ sau khi Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội đến đây, Diệp Gia rất ít khi nấu đồ ăn sáng, thậm chí nhiều khi nàng còn không nấu cơm. Cứ vậy nên Dư thị và những người khác đều quen với việc nấu cơm cho Diệp Gia, giờ bỗng nhiên không có ai nấu cơm sáng, bà ấy lo Diệp Gia sẽ đói bụng.

Diệp Gia nghe vậy bật cười: "Sao nương vẫn lo là con sẽ bị đói vậy? Hơn nữa chẳng phải ở nhà vẫn nấu cháo đó sao?"

"Nấu cháo?" Dư thị thả tiên vào rương, sau đó quay lại tò mò hỏi: "Ai nấu?”

Diệp Gia thầm nghĩ không phải nương thì cũng là Diệp tứ muội. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt của Dư thị, nàng lại cười tùy tiện nói: "Nếu không phải nương nấu, cũng không phải tứ muội thì cũng chẳng có chuyện chồng con nấu đâu?"

Chẳng qua nàng chỉ buột miệng nói vậy, thế nhưng Dư thị lại rất ngạc nhiên. Diệp Gia không để ý đến vẻ kinh ngạc của bà ấy, nàng nói xong thì quay đi giúp khách lấy thịt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 437



Cửa hàng có mấy con d.a.o phay, nhìn Diệp tứ muội đang cắt, Diệp Gia cũng đến đó cắt cùng. Hai người cắt rất nhiều, cả buổi sáng, thịt họ mang đến đều đã bán gần hết. Tới giữa trưa, ông Tôn là mới mang mấy thứ như đầu heo, long heo và gan heo quay vê.

Xe bò dừng ngoài cửa một lát, sau đó mang những thứ này đến Chu gia.

Diệp Gia thấy còn thừa rất ít thịt, Diệp tứ muội có thể lo nốt nên bảo ông Tôn đi đưa đồ rồi lại quay về đây.

Hôm nay người môi giới nhất định phải đưa thư chấp thuận, thế nên nàng và Dư thị phải đến Thẩm phủ xem thử. Diệp tứ muội bận rộn từ sáng sớm, nàng ấy vừa phải làm việc của mình vừa phải để ý đến hai đứa nhỏ. Nàng ấy để chúng ngồi trên ghế đằng sau quầy bar, dù hai đứa trẻ ngoan ngoãn không khóc lóc hay làm loạn, thế nhưng khi thấy cảnh đó, trái tim Diệp Gia vẫn rất chua xót.

Em gái nàng vừa phải chăm con vừa phải làm việc, dựa vào cái gì mà mấy người cô gái ở Thẩm phủ chẳng cần làm gì cũng ăn không hết?

Sau khi ông Tôn quay về, Diệp Gia và Dư thị cũng nhanh chóng đến Thẩm phủ. Lúc này, họ đi thẳng từ cửa vào bên trong. Lão nô trông cửa nhận biết Dư thị, tuy nhiên ông ta lại nhận ra Diệp Gia. Biết đây là nữ chủ nhân, ông ta nhanh chóng đi đến hầu hạ.

Diệp Gia và Dư thị ngồi xuống ghế trong phòng khách, bảo ông ta gọi những cô gái kia đến đây, lão nô nhanh chóng gọi tất cả họ đến phòng khách.

Lúc này, chỉ có mười tám cô nương đến đó. Diệp Gia uống trà cắn hạt hướng dương nhìn lướt qua đám người này, hai người còn thiếu dĩ nhiên là Liễu Khê và Lâm Tịch Nguyệt đang ở cùng một chỗ. Nàng liếc mắt nhìn lão nô kia, ông ta lập tức nói nhỏ lý do cho nàng. Hóa ra hôm ấy, sau khi Diệp Gia mới đi chưa bao lâu, có một công tử họ Quách đã cầm tín vật của Chu Cảnh Sâm đến cửa, dẫn hai cô nương kia đi.

Nghe vậy trong lòng Diệp Gia xuất hiện suy đoán, nàng gật đầu tỏ ý như đã biết, sau đó nhìn về phía mấy cô nương kia.

Lần này, sắc mặt và dáng vẻ của vài cô nương trông kém hơn lần trước rất nhiều.

Mấy ngày Diệp Gia nghỉ ngơi nghỉ ngơi không đến đây, cuộc sống của họ đã thay đổi chóng mặt. Có lẽ lão nô trong phủ đã nói chuyện lần trước và chuyện này cho Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia liếc mắt đã nhận ra. Nếu lần trước đến đây, họ vẫn không giấu nổi sự kiêu ngạo, thì bây giờ khi đối mặt với Diệp Gia, thậm chí họ còn không dám nhìn thẳng mặt Diệp Gia, giọng nói cử chỉ đều rất cung kính.

Từ khi bước vào Dư thị đã ngồi ở vị trí cao nhất, bà ấy thản nhiên uống trà. Tích cách của bà ấy rất dịu dàng nhã nhặn, thế nhưng dáng vẻ và phong thái bây giờ lại không giống lời người khác nói. Bà ấy thản nhiên hỏi quản sự, sau đó không quan tâm đến lý do mà chỉ lạnh nhạt thờ ơ ngôi đó.

Trong lòng Diệp Gia hơi ngạc nhiên, còn nhìn Dư thị mấy lần.

Tốc độ nói chuyện của Dư thị chậm hơn rất nhiều, đầu tiên bà ấy hỏi những cô nương này mấy câu hỏi, giống những câu lần trước của Diệp Gia, hỏi tên họ, tuổi, biết thứ gì, có biết chữ không? Tuy nhiên dáng vẻ của bà ấy trông rất kiêu ngạo, tạo thành phong thái đáng sợ.

Diệp Gia ngồi bên cạnh ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nàng nhận ra vấn đề của mình.

Vì tư tưởng nên Diệp Gia đều đối xử với mọi người bình đẳng như nhau. Nhưng nàng đã quên đây là xã hội phong kiến, cũng là thời đại chia ra năm bảy loại người. Có đôi khi nàng khách sáo hoặc không quan tâm, với một vài người lại trở thành mềm yếu dễ bắt nạt. Đặc biệt là mấy kẻ hay gặp những người giàu sang phú quý, mắt cao hơn đỉnh đầu, khách sáo với họ chỉ khiến nàng trông như không tự tin. Nói cho cùng, lôi kéo không hữu dụng bằng uy h**p.

Dư thị vừa hỏi như vậy, những người bên trả lời cẩn thận hơn rất nhiều.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 438



Một khi nói một câu, họ đều cẩn thận tìm manh mối từ vẻ mặt của Dư thị. Dư thị hỏi xong cũng không nói gì thêm, bà ấy chỉ cụp mắt nhìn không rõ cảm xúc.

Thấy những kẻ bên dưới tỏ ra thấp thỏm, Diệp Gia nhận ra điều gì đó.

Dư thị phất tay, lão nô dẫn các cô nương này ra ngoài.

Dư thị đặt ly xuống, đôi mắt cong cong, lại quay về dáng vẻ khi nói chuyện với Diệp Gia ngày thường: "Đã là một chủ tử, điều tối kị là không được để những người bên dưới nhìn thấu suy nghĩ hay nhẹ nhàng nương tay. Nếu để bị nhìn thấu suy nghĩ, thì kẻ bên dưới sẽ vượt tầm kiểm soát. Ở trong gia tốc lớn, nếu nương tay sẽ không thể quản lý được ai. Ta biết tính tình Gia Nương tốt, tuy nhiên không thể cho họ biết quá nhiều chuyện, nếu không sẽ bị dắt mũi lôi đi."

Diệp Gia đại khái cũng hiểu logic sinh tôn của tâng lớp thống trị trong xã hội phong kiến. Nhưng nói thật, không phải là nàng không thể rèn dũa mấy người này mà nàng hoàn toàn không định dùng họ.

Nếu không phải Chu Cảnh Sâm dẫn đám người này về nói để làm việc cho nàng, Diệp Gia hoàn toàn không định dùng những kẻ đó: "Bây giờ họ cũng đã đàng hoàng hơn rồi."

"Đàng hoàng?" Dư thị cười: “Có ai bị người khác đưa tới đưa lui là người đàng hoàng chưa?”

Diệp Gia ngạc nhiên.

"Dù bên ngoài trông có vẻ đàng hoàng, tuy nhiên ta thấy thân thế của họ vẫn chưa rõ ràng." Dư thị thản nhiên nói: "Lục bình không có rễ, chẳng khác gì nô bộc."

Diệp Gia không ngờ người dịu dàng lương thiện như Dư thị sẽ nói như vậy, song khi nghĩ cẩn thận thì nàng cũng biết bà ấy nói đúng. Tuy những cô gái này đã được xóa bỏ xuất thân đê tiện, thế nhưng họ được đưa đến Chu như một phần thưởng, thật ra cũng chẳng khác gì tài sản riêng. Nếu đã là nô tỳ thì dĩ nhiên có thể tùy tiện sai bảo.

"Nương nói đúng." Diệp Gia cũng rảnh để quan tâm đến suy nghĩ của họ, nàng chỉ chọn ba người, sau đó gọi lão nô đến hỏi gần đây mấy cô nương Hỉ Lai, Xuân Hoa, Thu Nguyệt ở Thẩm phủ thế nào?

Lão nô nói tỉ mỉ tính cách của ba người này.

Nghe nói, Hỉ Lai là người thật thà, còn Xuân Hoa thì chưa chắc. Nàng ta có tính hiếu thắng, còn thích dở trò khôn vặt khi làm việc. Thật ra Thu Nguyệt cũng khá được việc, thế nhưng tính tình không tốt lắm, không hợp với cô nương tên là Hân Nhi. Mấy ngày trước, xém chút nữa nàng ta đã lấy kéo cắt trụi tóc của Hân Nhi. Diệp Gia ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng chọn mang Hỉ Lai và Thu Nguyệt đi cùng.

Dư thị cũng chọn một người, tên là Lục Lạc: "Dẫn vê dạy Nhuy Thư Nhi vẽ tranh."

Hai mẹ chồng nàng dâu chọn ba người mang đi, mười lăm cô nương còn lại không ở Thẩm phủ quá lâu đã dần bị chọn đưa ra khỏi trấn Đông Hương. Diệp Gia nhận được lời nhắn của Chu Cảnh Sâm, hắn nói rằng sẽ tìm những người làm khác cho nàng. Nàng chỉ trả lời, không quan tâm đến việc những cô nương kia đã đi đâu. Thật ra hôm ấy, khi Diệp Gia đến Thẩm phủ chọn người, nhìn thái độ của những cô nương kia nàng cũng có linh cảm như vậy.

Có vài người đang sống trong cuộc sống không phải lo ăn mặc rất khó quay về cảnh nghèo khó, lấy sắc đẹp để đổi phú quý cũng là một cách.

Mặc dù không rõ Chu Cảnh Sâm rốt cuộc đã làm chuyện gì, đầu tháng ba, tân tri huyện Khách Thập tiếp nhận chức vụ. Diệp Gia đi hỏi thăm thì biết được tân tri huyện họ Quách, nàng nhất thời nhớ ra điều gì đó. Việc đầu tiên Quách Hoài làm khi nhậm chức chính là thăng đường thẩm án.

Vụ án Quách Hoài thẩm vấn chính là một vụ án cũ, là một vụ án ám sát trượng phu đã chờ xử lý suốt mười lăm năm. Lúc ấy nữ tử bị tố cáo g.i.ế.c trượng phu hiện giờ đang bị giam giữ địa lao, quả mẫu trong nhà vì muốn chứng minh sự trong sạch của khuê nữ mà đi cầu khẩn khắp nơi, bôn ba mười lăm năm cầu xin vẫn không có kết quả.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 439



Việc đầu tiên Quách Hoài làm khi nhậm chức chính là tiếp nhận đơn kiện của vụ án này. Hắn ta dứt khoát điều tra rõ tình tiết vụ án, trả lại sự trong sạch cho nữ tử kia. Cũng phán phạt phu gia của nữ tử vu cáo, trừng phạt ác nhân, cũng tịch thu gia tài của bên phu gia để bồi thường cho mẫu tử bị oan.

Vụ án này cũng không tính là khó, bởi vì các nguyên nhân bị tôn đọng nhiều năm. Hôm nay một lần nữa bị lật ra đã khiến vụ án này oanh động. Loại án này Quách Hoài một hơi xử lý hơn mười vụ, cũng bởi vậy mà thanh danh vang dội. Hôm nay trong thiên hạ đều truyền tin Quách đại nhân mới nhậm chức là một quan tốt.

Nội thành huyện Khách Thập cách trấn Đông Hương không xa, Diệp Gia cũng có nghe ngóng được tình hình.

Mấy vụ án được Quách Hoài giải quyết có vang danh không nhỏ, từng vụ án đều được bàn tán một cách ram rộ. Rất nhiều vụ án vì quan huyện mặc kệ sự thật mà bị tôn đọng giờ đây lại như thủy triều dâng trào, Quách Hoài cố ý để nhân dân đến nơi được chỉ định nộp đơn tố cáo, chuyên môn thụ lý các loại án kiện liên quan đến mạng người này. Tri huyện ban đầu không có mấy điểm đáng tin cậy ở trong lòng dân chúng, nhưng bởi vì tác phong liên tục của hắn ta đã dần dần lại tạo nên uy tín cho tri huyện.

Không nói đến tri huyện huyện Khách Thập thay đổi, hành động của Chu Cảnh Sâm ở trấn Lý Bắc tạo ra dư chấn không nhỏ.

Hắn xây dựng tháp canh ở phía Bắc trấn Lý Bắc, thiết lập doanh trại, hắn một lần nữa thiết lập lại tuyến phòng thủ. Hệ thống quân sự và phòng thủ không thay đổi trong hơn 20 năm sẽ bị hắn loại bỏ. Dưới sự lãnh đạo của Chu Cảnh Sâm, lực lượng phòng thủ ở biên giới được bố trí lại, thiết lập chế độ phòng thủ biên giới và đạo đức vệ binh mới. Những quy định nghiêm ngặt được áp dụng lên mỗi người. Hơn nữa cứ mười dặm sẽ thiết lập một trạm, một khi biên phòng bị xâm phạm, sẽ nhanh chóng truyền báo đến trạm cách mười dặm gần nhất.

Không chỉ như thế, nơi đóng quân hiện nay đang chung sức hợp tác cùng tri huyện Khách Thập, dùng vũ lực trợ giúp tri huyện thi hành chính lệnh mới. Ở trấn Lý Bắc và trấn La Vân tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát được thiết lập đông đảo. Thuế má địa phương được biên giảm, giảm bớt lao dịch, chú trọng tăng cường quản chế thương hộ qua lại phía Đông và bắt đầu thu phí qua lại.

Trong chính lệnh mới không chỉ quy phạm nghiêm ngặt hành vi của thương hộ địa phương, tỉ mỉ cải biên nội quy của thương gia, đồng thời cẩn thận phân chia ra tiêu chuẩn thu thuế hàng hóa cho đối tượng được chỉ định. Trong đó ngành trục lợi có mức lãi cao nhất, thu được lợi nhuận cao gấp ba lần. Diệp Gia không rõ Chu Cảnh Sâm nghĩ ra loại hành thương lệnh này từ đâu, nhưng nghe nói sau chuyện này hắn đã bắt đầu cẩn thận nghiên cứu chính lệnh mới.

Nàng không khỏi cảm thấy khiếp sợ, loại thủ đoạn trục lợi này giống y đúc thủ đoạn th*m nh*ng ở hậu thế. Chu Cảnh Sâm bên kia đang bận rộn, xưởng của Diệp Gia bên này cũng sắp chuẩn bị xong Xuôi.

Hai người Hỉ Lai và Thu Nguyệt được Diệp Gia dẫn ve nhà họ Chu, được sắp xếp vào ở căn phòng lúc trước của Lâm Trạch Vũ. Hai người suy cho cùng vẫn không phải Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội làm việc quanh năm, mới bắt đầu làm việc có chút không linh hoạt. Nhưng sau vài ngày đi theo Diệp Gia cũng dần dần đã trở nên nhanh nhẹn hơn.

Hi Lai rất khoẻ, Diệp Gia ban đầu cho rằng nàng ấy chỉ đang nói quá, sau khi làm việc thì nàng phát hiện nàng ấy thật sự rất khoẻ. Nàng ấy là một cô nương gầy gò, những thứ ông Tôn không di chuyển được nàng ấy đều có thể di chuyển. Bổ củi hay làm việc nặng, nàng ấy đều có thể đảm nhiệm. Tuy vậy nàng ấy ăn cũng rất nhiều, một người như nàng ấy phải ăn hai phần cơm mới đủ. Nghe nói mấy năm nay vì để duy trì dáng người mảnh mai nên nàng ấy chưa từng ăn no.
 
Back
Top Bottom