Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 380



Dư thị hơi kinh ngạc nhìn bóng dáng Diệp Gia nhanh chóng biến mất nơi góc tường, đứa bé bên cạnh lay cánh tay mà bà ấy cũng không chú ý, nói thầm một câu trong miệng: "Đứa bé này, ở nhà mà quấn khăn dày như vậy làm gì?"

Diệp Gia không nghe thấy lời này, nhưng Chu Cảnh Sâm đang cầm chổi quét tuyết bên ngoài lại sững sờ trong giây lát.

Hắn cầm một cây chổi lớn quét lối đi từ cửa ra sân, đúng lúc vòng trở về. Hắn không bắt chước Diệp Gia quấn khăn lớn, chủ yếu là vì hắn cũng không có. Nhưng chỉ cần không mù thì ai cũng có thể nhìn thấy một dấu răng xinh xắn mập mờ trên yết hầu của Chu Cảnh Sâm. Từ sáng sớm tới giờ Dư thị vẫn chưa nhìn thấy con mình, đột nhiên một bóng đen đổ xuống, bà ấy vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy.

Chu Cảnh Sâm ho khan một tiếng. Ung dung bình tĩnh đặt cây chổi ở cửa, chuẩn bị đi vào nhà.

Dư thị nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, khẽ híp hai mắt lại.

Hai mắt bà ấy dán chặt vào cánh cửa đóng chặt của Đông phòng và góc tường nơi bóng dáng Diệp Gia đã biến mất, bỗng nhiên như hiểu ra được gì đó mà nhoẻn miệng cười tươi. Bà ấy vui vẻ, lập tức tuyên bố: "Hôm nay học thêm mười từ! Không học được thì buổi tối không cho ăn cơml"

Nhuy Tả Nhi vốn đang r*n r* muốn bỏ kiểm tra, nhưng tổ mẫu vừa nói lời này thì lập tức gào lên.

Tạm thời không nói đến nhà chính bên này, Diệp Gia mang một thân gió lạnh tới sau bếp, hai tỷ muội Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội đang làm tổ dưới bếp.

Hai thằng nhóc sinh đôi la hét âm ï, sau mấy tháng, mặt hai đứa nhỏ đã trắng nõn và mềm mại như bánh bao. Hai đứa bé này kế thừa dung mạo đẹp de của cha mẹ, khuôn mặt trắng như nặn từ bột ra. Trời quá lạnh, Diệp tứ muội không muốn để đứa nhỏ trong phòng nên mới ôm đến sau bếp lò. Thật ra nếu không đốt giường lò lên thì vẫn hơi lạnh lẽo, bếp lò bên này được đốt cháy suốt ngày đương nhiên là sẽ ấm áp hơn.

"Tỷ tỷ, buổi sáng tỷ muốn ăn gì?" Dù bánh bao đang được hấp trên bếp, nhưng nếu Diệp Gia muốn ăn cái khác, Diệp ngũ muội cũng sẽ vui vẻ làm cho nàng.

"Gì cũng được." Mười mấy ngày nữa là giao thừa, xà phòng thơm cũng đã được giao tới. Diệp Gia rảnh rỗi hai ngày thì thật sự không thể nghỉ ngơi được nữa, muốn tìm gì đó để làm. Nhìn Tứ muội Ngũ muội, nàng nghĩ tới chuyện nấu rượu đã nói hôm qua: "Hôm nay tỷ xem thử có thể nấu rượu không."

"Nấu rượu? Vậy phải có bao nhiêu lương thực mới đủ dùng."

Tuy Diệp tứ muội chưa từng nấu rượu, nhưng cũng đã tận mắt thấy nhà người khác nấu rượu. Ngày nay nấu rượu đều dùng lương thực, hơn nữa trong nhà người nọ có đất, người một nhà ăn đủ còn có dư mới có thể bỏ ra để nấu rượu. Cũng không phải nói Chu gia không có đất vườn, chủ yếu là vào đông lương thực rất khan hiếm.

"Chờ tỷ ăn xong sẽ đến hầm xem thử."

Vò rượu cuối cùng trong nhà đã uống hết vào hôm qua. Hiện giờ người trong nhà được Dư thị chăm lo, thỉnh thoảng cũng có thể uống chút rượu. Bây giờ không còn tất nhiên sẽ nghĩ đến việc kiếm lại. Diệp Gia nghĩ nghĩ, cắn mấy miếng ăn hết bánh bao rồi đi vào hầm.

Trong hầm tích trữ rất nhiêu lương thực, sau khi bắt vào đông thì liên tục mua về, hiện giờ đã xếp thành một ngọn núi nhỏ. Đều là một ít ngũ cốc, bột xay, bột ngũ cốc được đặt trên rơm rạ để chống ẩm. Ngoài những thứ này ra thì còn tích trữ ba túi gạo Giang Nam lớn. Bởi vì Diệp Gia thích ăn cơm, Dư thị cố ý tìm người mua về, bỏ ra không ít tiên riêng của bà ấy.

Không thể không nói, có thể gặp được Dư thị coi như là may mắn trong bất hạnh của Diệp Gia khi xuyên qua thế giới này. Nàng không biết mẹ chồng nhà người khác như thế nào, ở thời cổ đại xa xưa này, Diệp Gia và Dư thị có vẻ rất hòa thuận.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 381



Bà ấy còn nhớ kĩ những thứ nàng yêu thích rồi bỏ tiền túi ra mua đồ ăn cho nàng, Diệp Gia thấy trong lòng rất thỏa mãn.

Lương thực đã đủ, trong hầm tích trữ nhiều lương thực như thế thì ăn đến năm sau cũng đủ. Diệp Gia tính toán trong lòng, cảm thấy có thể lấy ra một chút để nấu rượu. Nhưng nấu rượu cũng không phải chỉ cần lương thực là được. Không chỉ cần nguyên liệu nấu rượu mà còn cần bình đựng rượu.

Kiếp trước Diệp Gia đã từng xem phim tài liệu về nấu rượu, lúc rảnh rỗi xem thử. Nói cho cùng, rượu chính là loại thức uống có cồn được tạo ra bởi quá trình lên men của vi sinh vật mà thôi.

Nói cách khác, nguyên liệu ngũ cốc dùng để nấu rượu ở mỗi nước có thể chia thành hai loại chính: một loại dựa trên phương pháp nảy mầm của hạt, lợi dụng enzym sinh ra lúc ngũ cốc nảy mầm để đường hóa nguyên liệu thô thành đường, sau đó lại dùng men cái để chuyển đường thành rượu; một khác loại thì dùng ngũ cốc bị mốc chế thành men rượu, đồng thời dùng enzym có trong men chưng cất để đường hoá và lên men nguyên liệu ngũ cốc thành rượu. Phần lớn rượu của Trung Quốc thời cổ đại đều được ủ bằng men chưng cất, loại men rượu này có sẵn ở chợ sành Đông Tây. Nhưng trời tuyết lớn chợ sành không mở cửa, không có cách nào mua được.

Thật ra men rượu cũng không khó chế. Dựa vào những nguyên liệu khác nhau có thể chia thành rất nhiều loại men rượu.

Nàng chỉ nhớ rõ một loại men đơn giản nhất, men lúa mạch. Nguyên liệu rất đơn giản: đại mạch, lúa mì, lại thêm lượng đậu Hà Lan thích hợp là được. Phương pháp điều chế cũng đơn giản, cần nghiên nát nguyên liệu trước, làm ẩm bằng nước, rồi sau đó xếp chồng lên nhau, thêm nước và tiếp tục khuấy. Nặn thành kích thước phù hợp rôi mang đi đi nuôi cấy, chú ý thường xuyên lật men, đánh giá tại chỗ, sau khi thành men thì mang đi bảo quản là được.

Men rượu bình thường có thể chịu ảnh hưởng bởi hai yếu tố, thành phần nguyên liệu và nhiệt độ lúc nuôi cấy. Nói chung nhiệt độ cao hay thấp sẽ ảnh hưởng đến nồng độ rượu trong tương lai. Rượu được ủ bằng men rượu ở nhiệt độ cao sẽ đậm đà và thơm hơn. Những loại ủ ở nhiệt độ trung bình đến thấp thì sẽ có nồng độ thấp hơn, hương thơm cũng nhẹ hơn.

Tuy nhiên, để làm men rượu cần rất nhiều thời gian, cần ít nhất một tháng để đại mạch thành men. Lúa mì có thể nhanh hơn chút, sáu bảy ngày là được. Nhưng lúa mì chỉ có ở miền Nam. Nguyên liệu không dễ kiếm, cần gạo nếp hoặc gạo tẻ ngâm cỏ liễu hoặc cây hoa bia, nặn thành cơm nắm. Cỏ liễu chỉ có ở phía Nam, không tìm được ở Tây Bắc. Cây hoa bia thì có thể tìm mua ở hiệu thuốc.

Diệp Gia đặt bát xuống đi tìm ông Tôn, nhờ ông cụ vào hiệu thuốc trên đường xem thử. Nếu có thể mua được men rượu thì đương nhiên nên mua men rượu làm sẵn. Nếu không mua được men rượu, nàng sẽ tự làm men. Tốt nhất là mua hết những gì có thể. Ông Tôn nghe xong thì gật đầu: "Đông gia yên tâm, thật ra ta biết mấy nhà làm rượu lâu năm, ta đi hỏi thử. Tiệm thuốc cũng không đóng cửa, vòng đến sau hẻm nhỏ, những đại phu lâu năm đều ở đó."

Sau khi chợ sành đóng cửa, phần lớn quán rượu trên đường cũng đóng cửa. Nhưng lúc này chủ quán cũng không ở xa cửa hàng lắm. Sau khi chạy quanh phố có thể làm quen và tìm hiểu xem người ta ở đâu, thật ra vẫn có thể mua đồ. Lại nói đồ Diệp Gia muốn mua cũng không phải hàng khan hiếm, giống như rượu này tiệm rượu đều ủ mấy thùng lớn. Cất trong hầm, lưu trữ mấy năm. Cũng có thể mua được vào mùa đông.

Ông Tôn cảm thấy không thoải mái khi phải ở mãi trong phòng nên lập tức đội mũ nỉ kéo xe bò đi ra ngoài.

Diệp Gia quấn chặt khăn quàng cổ, ôm Tiểu Bát nhào nặn một hồi, Diệp tứ muội bắt đầu nói vê chuyện của A Cửu. Từ sau khi bắt đầu vào mùa đông, A Cửu thường xuyên chạy ra ngoài, rất hay trở về lúc nửa đêm với cơ thể đầy thương tích.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 382



Diệp tứ muội lo lắng hắn ta gặp chuyện bên ngoài nhưng lại không hỏi ra được gì. Diệp tứ muội đè nén chuyện này trong lòng rất lâu, nàng ấy thật sự không thể nhịn được mới đến tìm Diệp Gia tâm sự.

"Tỷ tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc A Cửu bận chuyện gì bên ngoài?" Từ sau khi Diệp tứ muội gả cho A Cửu thì chưa từng thiếu thốn tiền bạc, ăn mặc cũng tốt hơn khi còn ở nhà rất nhiều. A Cửu không có sản nghiệp gì, tuy nói vào mùa đông có thể theo người khác đi ra ngoài săn lông thú nhưng phần lớn thời gian vẫn không có việc làm ổn định.

"Trời lạnh như thế, người bình thường tuyết lớn cũng không ra cửa, rốt cuộc chàng ấy có thể làm gì được chứ?"

Chuyện này Diệp Gia cũng khó mở lời, Diệp tứ muội là người chung chăn chung gối còn không rõ ban ngày hắn ta bận chuyện gì thì sao nàng biết được? Nhưng Diệp Gia lại nhớ tới một chuyện khác, từ lần trước sau khi đi Luân Đài, A Cửu rất ít khi xuất hiện trước mặt nàng. Tuy hắn ta đã xin lỗi Diệp Gia về chuyện sai lầm lần trước, nhưng chuyện gọi A Cửu theo Trình gia đi Tây Vực vào mùa xuân tới đã bị hoãn lại. Lúc trước đã nhắc đến nhưng thật ra hai bên còn chưa thể phân chia công việc cụ thể. Nếu đến lúc đó A Cửu đổi ý thì chuyện này chỉ có thể chọn người khác.

Thấy Diệp Gia cũng không biết, Diệp Tứ Muội thở dài: “A Cửu, ngàn vạn lần xin ngươi đừng làm chuyện gì sai...

"Không phải anh ấy đã làm sai điều gì, bây giờ anh ấy không còn một mình nữa, anh ấy làm việc gì cũng sẽ thận trọng hơn. Dù sao nếu anh ấy quan tâm đến bản thân thì anh ấy cũng phải quan tâm đến mình và hai đứa trẻ..." Diệp Gia an ủi hắn: "Nếu thật sự lo lắng, ngươi có thể tự mình hỏi hắn."

Diệp Tứ Muội suy nghĩ hồi lâu, vẫn còn cảm thấy rất lo lắng.

Diệp Gia nghĩ đến những người xung quanh, xem xem có ai có thể làm được gì đó hữu ích không... ngoại trừ A Cửu ra thì thực sự không có ai cả. Bọn họ đều là nữ nhân, nàng chắc chắn mình có thể chịu đựng được khó khăn, nhưng việc một vài người khác đi ra ngoài là điều không thực tế. Hơn nữa, nàng không thể rời đi, dù sao trong nhà đã xảy ra rất nhiều phiền toái, nàng cũng không thể vì chuyện này mà bỏ mặc việc kinh doanh của gia đình được. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy chuyện này vẫn cần nhờ đến Chu Cảnh Sâm giải quyết.

Có thể Chu Cảnh Sâm là một người có thể lợi dụng, nếu như thật sự có khả năng, nàng sẽ xem xem có thể dùng tới người này hay không.

Trong đầu nghĩ đến chuyện này, Diệp Gia trao đứa trẻ vào lòng Diệp ngũ muội. Vỗ vỗ đầu gối rồi lại đứng lên.

Nàng quay lại phòng trước, Dư thị đã gọi vài đứa trẻ vào trong phòng chơi. Sách vở đã được cất đi, bà Dư đang ngồi khâu quần áo ở cửa với chiếc giỏ tre trên tay. Diệp Gia đi tới liếc mắt nhìn vào gian phòng chính, thấy Chu Cảnh Sâm không có ở đó.

Trở lại trong phòng, Chu Cảnh Sâm đang ngồi bên cửa sổ nghiên cứu. Nghe được động tĩnh, hắn ngước mắt liếc nhìn Diệp Gia.

Lúc sáng sớm Diệp Gia thức dậy đã không thấy hắn, bây giờ nhìn thấy hắn, Diệp Gia cảm thấy hơi khó xử. Nhưng thấy hắn không quan tâm, Diệp Gia lại cảm thấy xấu hổ. Vì vậy, nàng thu hồi lại suy nghĩ của mình, bước tới ngồi đối diện hắn.

Chu Cảnh Sâm đang viết thư, nhưng lại không biết là viết cho ai, tốc độ viết rất nhanh. Hắn không quan tâm đến việc Diệp Gia đã nhìn thấy nó, hắn viết tổng cộng ba lá thư. Sau đó, hắn mới nắm lấy tay áo, thả Chung Thư Quân xuống. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu sáng nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của hắn. Khi hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Gia, đôi mắt hắn hơi sáng lên, trong đó dường như có tia lửa lóe lên. Diệp Gia chớp chớp mắt, đầu tiên là phải nói chuyện của Diệp Thanh Hà cho hắn biết trước đã.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 383



"Nếu có thể tìm người để hỏi về việc này, thì cứ đi hỏi." Vốn là tối hôm qua Diệp Gia muốn nói cho hắn biết, nhưng vì say nên nàng đã quên mất chuyện này. Bây giờ nghĩ tới, đương nhiên là rất muốn hỏi.

Ngược lại Chu Cảnh Sâm không hề nghe Dư thị nói, lúc này hắn chỉ trâm tư một lúc, gật đầu nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ tìm người đến hỏi thăm."

Nhắc mới nhớ, lân này khi thị trấn Lý Bắc bị tấn công, nhiều ngôi làng bên dưới đã phải chịu thiệt hại. Là một ngôi làng ở phía Tây Bắc, đương nhiên nhà họ Diệp sẽ là nơi bị ảnh hưởng đầu tiên. Lan này nhà họ Diệp không xảy ra chuyện gì, đương nhiên là bởi vì Chu Cảnh Sâm đã đặc biệt chào đón bọn họ, đặc biệt chăm sóc bọn họ. Kiếp trước hắn không coi Diệp Gia là vợ, có thể bỏ qua chuyện sinh tử của gia tộc, nhưng kiếp này hắn không thể làm như vậy nữa.

"Tiểu đệ sẽ không có việc gì đâu." Trước lúc hỗn loạn, vì đặc biệt tìm người chăm sóc bọn họ, đương nhiên Chu Cảnh Sâm nắm bắt được tình hình của bọn họ: "Hãy thư giãn đi."

Chu Cảnh Sâm khẳng định như vậy, Diệp Gia cũng thoải mái gật đầu: "Được."

Nói xong, Diệp Gia còn có việc phải làm. Nhìn thấy Chu Cảnh Sâm lấy bút ra rồi lại cúi đầu hí hoáy, nàng khẽ tặc lưỡi. Đừng nhìn vào quần áo của nam nhân này rồi trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn hắn ăn mặc chỉnh te, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, giống như dáng vẻ không thích nữ nhân và sống khổ hạnh như một tu sĩ. Nhưng vừa nhìn thấy dấu vết trên cổ hắn, trong đầu Diệp Gia lại tràn ngập ý nghĩ về bộ dáng d*m đ*ng tối qua của hắn trong bếp.

Nhận thức được ánh mắt lưu luyến của nàng mấy lần, Chu Cảnh Sâm cúi mặt chậm rãi nhếch khóe miệng: "Muốn nói gì cứ nói đi."

"Sang đầu mùa xuân năm sau, ta cân một người đáng tin theo Trình gia đi đến Tây Vực một chuyến." Diệp Gia giải thích ngắn gọn và toàn diện về tình hình chung: "Ban đầu ta có ý định nhờ vả A Cửu, ta cũng đã đề cập điều đó với A Cửu một lần. Nhưng trong việc lựa chọn một người có quá nhiều biến số, nếu bên A Cửu có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn khác, ở đây ta lại không còn người có năng lực đảm nhận, lúc đó chỉ có thể tự mình làm."

Lời nói còn chưa dứt, Chu Cảnh Sâm đã dừng tay đang viết, ngẩng đầu lên: "Nàng còn muốn đi một mình à?”"

"Nếu thực sự không có ai xung quanh có thể nhận trọng trách này, ngoại trừ ta ra thì không ai có thể đến đó."

Chu Cảnh Sâm nheo mắt lại.

Diệp Gia không biết ánh mắt của hắn có ý gì, nhưng khi bị nhìn chằm chằm như vậy luôn khiến nàng cảm thấy có chút tê dại.

Giây lát sau, hắn cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Nàng đừng ngu ngốc mà liều lĩnh! Trên đường đi đến Tây Vực đám ngựa lớn tuy rằng đã bị quét sạch, nhưng điều đó không có nghĩa là không có nguy hiểm. Các nhóm cướp ngựa nhỏ và một số người ngoài đến từ Tây Vực với mục đích xấu vẫn còn hoành hành. Đường đi lại vừa gồ ghề đầy cát bụi, vừa vắng vẻ, còn phải leo núi lội sông, thú rừng hoang dã đi lang thang. Ngay cả khi không có ai thay thế nàng, nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện tự mình đi đến đó."

Diệp Gia: “..."

"Để A Cửu đi." Chu Cảnh Sâm đặt bút xuống với lực hơi mạnh nên phát ra một tiếng "cạch", đưa tay tùy ý vỗ cằm một lần, nói: "Khoảng ngày 23 tháng 12 âm lịch, hắn ta sẽ rảnh rỗi. Ta đã nhờ hắn ta giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Hắn ta sẽ đến Luân Đài trong hai ngày nữa, nên cùng lắm chỉ mất ba bốn ngày thôi."

Diệp Gia không ngờ rằng ở đây còn có điều gì đó liên quan đến Chu Cảnh Sâm: "A Cửu như vậy lâu ngày là lỗi của chàng sao?"

"Hả?" Chu Cảnh Sâm bị cách miêu tả khoa trường này của nàng chọc cười: "Đúng, là do ta."

Diệp Gia muốn hỏi chàng đã bảo hắn ta làm những gì. Nhưng rồi nàng nghĩ lại, có lẽ vẫn liên quan đến vấn đề chỗ ở.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 384



Bàn tay của những quan chức này đều đang ở độ tuổi tham vọng, rất bẩn thỉu. Sinh ra ở Tây Bắc, cách xa hoàng đế không dễ dàng, đã vậy còn dễ có khả năng bị quan chức cấp bậc cao áp đảo.

"Được, nếu chàng đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi." Diệp Gia nói xong đang định rời đi, nhưng vừa bước ra một bước liền phát hiện cổ tay mình đã bị người ta nắm lại.

Nàng quay đầu lại, Chu Cảnh Sâm cụp mắt xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.

Bình thường Điểm Điểm không ở trong phòng vào ban ngày, lúc còn nhỏ có thể sẽ ở trong phòng. Thế nhưng khi lớn hơn một chút, cậu ta có thể nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy loanh quanh suốt ngày và cũng chỉ quay lại khi trời hơi tối. Buổi tối cậu ta đều ở bên giường Diệp Gia, ngày nào cũng như vậy.

Trong phòng lúc này chỉ có hai người, Chu Cảnh Sâm nói đêm qua ngủ không ngon giấc. Ôm cơ thể ngọc ngà mềm ấm thơm ngát trong lòng, hắn suốt đêm nằm mộng.

"Gia nương..." Chu Cảnh Sâm từ trước đến nay đều có thể phát hiện được những thay đổi trong lòng người. Sau cuộc kiểm tra tối qua, hắn rất chắc chắn rằng Diệp Gia đã chấp nhận hắn. Nếu như tối hôm qua Điểm Điểm không cưỡng ép ngăn cản nàng, Gia nương đã là của hắn: "Ta và nàng có thể kết hôn lân nữa."

Diệp Gia sửng sốt, tưởng rằng hắn tóm lấy nàng là để kể lại chuyện tối qua. Thành thật mà nói, Diệp Gia không hề bác bỏ điều đó. Tuy rằng có chút không được tự nhiên, nhưng khi cả hai đều có chút ngượng ngùng, thì Diệp Gia cũng không đến nỗi bài xích như vậy. Nhưng Chu Cảnh Sâm ôm nàng hồi lâu mới phát ra câu nói này thì...

Nàng chớp mắt, không hiểu sao tim lại đập nhanh dữ dội, e thẹn nói: "Sao đột nhiên chàng lại nói thế?"

Ánh mắt sâu thẳm của Chu Cảnh Sâm nhìn chằm chằm nàng, trả lời: "Ta và nàng đã từng có một cuộc hôn nhân không mấy tốt đẹp, lúc đó ta không có ở nhà, đây là sự hối hận lớn trong lòng ta, ta đã cảm thấy áy náy từ rất lâu, cảm thấy vô cùng không thoải mái."

Tim Diệp Gia đập thình thịch, lông mi run run.

"Nàng biết ta nói thế này là có ý gì mà!" Chu Cảnh Sâm đứng dậy, chậm rãi vòng một tay qua eo nàng. Hắn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Gia: "Cuộc hôn nhân trước đây không tính, hy vọng ta và nàng có thể bái lạy trời đất, hứa hẹn với nhau một lần nữa, chính thức và trọn vẹn."

Nhắc mới nhớ, mặc dù nguyên chủ đã kết hôn với Chu Cảnh Sâm nhưng thực ra hai người lại không giống như đã kết hôn gì cả. Nguyên chủ được Dư thị đưa về, thuê bà mối đem ba mươi lạng lễ vật đến nhà Diệp. Không có chú rể, không có tiệc chiêu đãi, cô dâu được cúng một con gà trống lớn theo phong tục quê mùa đơn giản nhất. Sau khi kết hôn, Chu Cảnh Sâm bắt đầu khai hoang ở Tây Trường, không bao giờ quay trở lại. Kể cả sau khi được đưa về, nguyên chủ cũng chưa bao giờ đến gặp Chu Cảnh Sâm trong nhà. Mặc dù có tin đồn cha mẹ ra lệnh cho người mai mối nhưng thực tế họ không phải là cá hay gà.

Chu Cảnh Sâm không nói rõ ràng, nhưng ý của hắn lúc này chính là thẳng thắn nói cho Diệp Gia biết, hắn biết Diệp Gia lúc này không phải là "Diệp thị".

"Chàng, chàng đang nói đùa sao?" Diệp Gia có chút không hiểu.

"Không phải, chuyện này ta rất nghiêm túc. Về chỉ tiết, ta sẽ bàn bạc kỹ càng với mẫu thân ta." Chu Cảnh Sâm thăm dò suy nghĩ của Diệp Gia, thái độ trở nên có chút không kiềm chế được mà trở nên cực đoan: "Hy vọng nàng sẽ đồng ý."

"Thật ra thì, lễ kết hôn cũng không quan trọng, ta không quan tâm lắm..." Lông mi Diệp Gia mạnh mẽ run ray hai lần, cảm giác có chút tê dại. Nàng cho rằng không cần kết hôn cũng không sao cả, thực ra nàng cũng không thực sự quan tâm đến lễ cưới. Nàng ngước mắt lên nhìn Chu Cảnh Sâm, cảm thấy nếu lúc này nàng nói ra lời này, nàng sẽ viết hẳn lên trán một câu là "Chỉ là quan hệ t*nh d*c, không tình yêu" mất!
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 385



Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt nhìn nàng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân không thể giải thích được.

Diệp Gia gãi gãi đầu, nói được nửa chừng thì thành ra thế này: "... Tất nhiên, nếu chúng ta phải kết hôn lần nữa cũng không phải là không thể. Nhưng bây giờ ở nhà có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, thế nên chúng ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi để chuẩn bị..."

"Không có vấn đề gì!" Chu Cảnh Sâm cong môi cười, nói: "Chỉ cần nàng đồng ý sẽ cưới ta là được."

Diệp Gia: ”.......

Diệp Gia như thể không tỉnh táo mà đồng ý tái hôn với chàng, ngồi trong đại sảnh, Diệp Gia hoàn toàn bối rối. Không phải nàng chỉ muốn Chu Cảnh Sâm hỏi thăm chuyện gì đó và tìm người sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị người ta lừa gạt, ngoài sân có tiếng động, Tôn lão dắt xe bò quay lại.

"Đông gia, rượu tới." Tôn lão đi vào trong nhà hàng mua bốn bình rượu lớn, mang về một ít rượu. Mũ phớt trên đầu phủ đầy tuyết, hai má đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẫn không giấu được nụ cười: "Ta cũng mua hoa bia mà Đông gia muốn."

Diệp Gia lập tức đứng dậy khỏi ghế, thắt chặt quân áo bước ra khỏi phòng: "Để ta xem xem."

Trên chiếc xe bò đặt vuông vắn bốn bình rượu lớn, ở giữa là một cái hũ to bằng cái thúng. Miệng hũ buộc chặt, câm lên đánh giá một chút thì trọng lượng nhẹ hơn rượu rất nhiều. Còn có một gói xà ma thảo nhỏ. Dĩ nhiên đây là xà ma thảo phơi khô, vì mùa này không có xà ma thảo tươi mới. Nói đến đây, xà ma thảo ở đời sau còn có tên gọi khác là hoa bia, là nguyên liệu chính để chế biến bia.

"Chủ nhân, rượu này nên để ở đâu?" Trước đây đương nhiên rượu sẽ để trong hầm, nhưng dường như Diệp Gia có tính toán khác, trước khi Tôn thúc mang đến thì đương nhiên phải hỏi rõ ràng.

"Cứ để dưới hầm đi." Diệp Gia lấy men rượu và xà ma thảo xuống: "Nặng quá rồi, một người bê không được thì gọi thêm người.

Tôn thúc cảm thán một tiếng, kéo xe bò đi về phía hầm.

Đã có sẵn men rượu, Diệp Gia không cần phải đặc biệt chờ đợi làm men rượu nữa. Trước tiên, nàng đặt xà ma thảo ở một bên, đợi mùa xuân năm sau nàng xem có thể làm ra một ít bia được không. Diệp Gia ôm hũ men rượu đi vào phòng, nhấc chân liên ngồi xuống đối diện Chu Cảnh Sâm. Lúc này hắn đã viết xong thư, đang đốt đèn dầu, đốt sáp, bôi sơn mài lên phong thư. Lach cạch một tiếng, hũ gốm được đặt xuống, Diệp Gia nhẹ nhàng gỡ nắp trên hũ ra. Bên trong có một hũ men rượu nhỏ, được cắt thành những khối vuông khoảng nửa lòng bàn tay. Một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

"Đây là cái gì?" Chu Cảnh Sâm gói thư xong, nhẹ nhàng thổi tắt đèn dầu, hắn có chút tò mò.

"Men rượu." Diệp Gia có chút hưng phấn: "Xem ta có thể nấu chút rượu hay không."

Chu Cảnh Sâm nhướng mày, Diệp Gia lúc nào cũng thích mày mò những thứ mới lạ. Hắn thật không biết đầu của nàng đã lớn lên như thế nào, Chu Cảnh Sâm đã bắt đầu tò mò Diệp Gia đã được ai dạy dỗ, tại sao nàng lại có thể hiểu biết nhiều chuyện như vậy.

Diệp Gia lại không có tâm tư quan tâm hắn nghĩ cái gì, từ trước tới nay nàng làm việc đều mạnh mẽ dứt khoát, nói làm là làm. Nếu bây giờ Diệp Gia đã có được men rượu trong tay, nàng liền bắt tay ủ rượu xem sao. Nàng cố gắng nhớ lại những bộ phim tài liệu mình đã từng xem qua, nhớ rằng một nồi gạo nếp được dùng để nấu rượu gạo chỉ cho một miếng men rượu. Diệp Gia đi lấy một đĩa chấm nhỏ, nàng lấy ra một miếng men rượu rồi một lần nữa đóng lại hũ, để dưới gầm bàn trang điểm.

Diệp Gia vừa mới đặt hũ xuống, nàng phát hiện Chu Cảnh Sâm đang ở phía sau nhìn chằm chằm nàng. Diệp Gia lại mím môi lấy chiếc hũ ra, nhón chân đặt lên nóc tủ. Sau đó nàng lấy chiếc gậy chọc vào bụng hũ rồi đẩy từng tí một vào trong.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 386



Chu Cảnh Sâm nhìn ngăn tủ chỉ cao đến lông mày mình và hắn chỉ cần nhấc tay là có thể lấy được: "... Ta sẽ không động linh tinh."

Diệp Gia: "..."... Thôi được rồi, Diệp Gia mắt không thấy, tim không đau, quay người rời đi.

Nếu như lương thực đều được đặt trong hầm thì các bước nấu rượu trắng đã trở nên đơn giản rồi. Chỉ cân dùng những gì có chứa tinh bột làm nguyên liệu, ví dụ như cao lương, ngô, lúa mạch, lúa mì, gạo, đậu Hà Lan... các loại lương thực hấp chín hoặc nấu chín trước, rắc thêm bột men rượu, thêm nước để tinh bột phân giải thành đường. Để vào trong hầm hoặc là nơi thích hợp lên men đường tạo thành rượu.

Các loại lương thực khác nhau đương nhiên sẽ nấu ra rượu có mùi vị khác nhau, hiện tại trong hầm dự trữ nhiêu nhất chính là cao lương. Vậy nên dĩ nhiên sẽ dùng cao lương nấu rượu. Dư thị đặc biệt mua gạo trắng về cho nàng ăn, Diệp Gia đương nhiên là không nỡ lấy ra ủ rượu.

Nàng đi vào trong hầm, bên ngoài tâng hầm có một vòng người xung quanh. Diệp ngũ muội mang theo mấy đầu cà rốt không biết từ lúc nào chạy đến liền vây quanh cửa hầm, Lâm Trạch Vũ thì quỳ rạp trên mặt đất, không biết là đang làm cái gì. Mặc dù Diệp tứ muội không qua đó nhưng nàng ấy cũng ngoái cổ nhìn sang bên này. Diệp Gia nhìn xuống phía dưới, Tôn thúc đang ở bên dưới đỡ thang.

Ông cụ mới cho thang xuống, Lâm Trạch Vũ thì đang đỡ ở phía trên, phải giữ vững thang thì mới dám chuyển đồ xuống.

Diệp Gia quay đầu nhìn lại thì thấy xe bò vẫn ở cách đó không xa, mấy bình rượu vẫn còn đang ở trên xe bò.

"Tôn thúc đừng làm gì nữa, để ta gọi người đến chuyển đồ." Những bình rượu lớn này trông có vẻ không hề nhẹ, Tôn thúc leo thang như vậy còn phải chuyển bình xuống, thật là quá nguy hiểm. Diệp Gia đưa bát trong tay cho Diệp ngũ muội, để cho nàng ấy cầm còn bản thân thì quay về phòng trước.

Nàng vừa đi đến cửa liền đụng phải Chu Cảnh Sâm đang rời khỏi phòng để đi gửi thư. Diệp Gia nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước và nắm lấy cổ tay Chu Cảnh Sâm, nhẹ giọng hỏi hắn: "Tướng công, qua đây giúp ta với."

Lời nói có chút ngọt ngào này vừa rơi vào tai Chu Cảnh Sâm đã khiến cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.

Mấy lá thư ở trong lòng kì thật cũng không vội gửi đi, hắn không phản kháng, để mặc cho Diệp Gia kéo mình đi. Chu Cảnh Sâm còn tưởng có chuyện tốt gì, ai ngờ hắn lại bị nàng kéo đến hầm bên cạnh. Chu Cảnh Sâm đảo mắt cũng biết nàng muốn hắn làm việc chân tay, nhất thời tức giận nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia nhe răng cười, quay đầu nói với Tôn thúc ở phía dưới: "Tôn thúc tránh ra trước đi, mấy thứ này để tướng công ta chuyển cho." Tôn thúc cũng ngoan ngoãn nghe theo, Diệp Gia vừa nói là ông cụ liền tránh ra.

Chu Cảnh Sâm bất đắc dĩ liếc nhìn Diệp Gia một cái, buông tay ra liền đi tới cạnh hầm nhìn qua bên dưới. Thời cổ đại hầm không tính là quá sâu, bên trong tối đen. Mặc dù không nói rõ độ cao nhưng nhìn Tôn thúc leo xuống đã sắp tới đỉnh hầm thì đoán rằng với dáng người cao lớn của Chu Cảnh Sâm khi đi xuống chắc chắn sẽ phải khom người.

Hắn nhìn quanh một lượt, cũng không lập tức đi xuống, Chu Cảnh Sâm nhìn thoáng qua thấy trong tay Diệp Gia có sợi dây thừng và đòn gánh, nhịn không được giơ tay xoa tóc nàng. Cô nương này thông minh thì cũng thật là thông minh, chỉ là tâm mắt thì không để trên người hắn: "Được rồi, để ta làm, nàng bảo mấy đứa nhóc này đứng sang một bên đi."

Chu Cảnh Sâm dùng sợi dây thừng và đòn gánh làm ròng rọc, một đầu buộc bình rượu để Tôn thúc ở phía dưới nhận lấy. Cứ vậy mà chuyển rượu xuống hầm. Bốn bình rượu to được chuyển xuống dưới xong, Tôn thúc nghe theo yêu cầu của Diệp Gia mà thuận thế mang mấy bao cao lương lên. Chu Cảnh Sâm bảo ông cụ đừng lao lực mà buộc ba bao cao lương vào bên dưới, hắn cứ thế mà dễ dàng kéo cao lương lên.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 387



Ba bao cao lương nặng bao nhiêu Diệp Gia cũng không biết, nhưng khí lực thân thể gầy gò của Chu Cảnh Sâm có phải hơi lớn rồi không? À, không đúng, vốn dĩ hắn không hề gầy, chỉ là hắn mặc đồ trông gầy còn cơ bắp thì vẫn có.

"Còn gì muốn ta chuyển cho không?" Chu Cảnh Sâm võ võ tay áo: "Nếu không có gì thì ta sẽ đi ra ngoài.

Diệp Gia dùng xong liền vất, cũng không quay đầu lại, khoát tay nói: "Ngũ muội, tới phụ một tay đi, cùng ta đem cái này chuyển tới sau bếp."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Hạt cao lương sau khi chuyển về bếp, đương nhiên phải ngâm trước tiên. Chỗ lương thực này được ngâm đủ giờ, hút no nước rồi mang lên bếp hấp. Không có tiện tay, Diệp Gia về phía sau tìm mấy cái vạc lớn dưa mà lúc trước Dư thị muối rồi tiện tay chỉ Lâm Trạch Vũ cẩn thận rửa sạch sẽ.

Sợ cậu ta rửa không sạch, sau khi Lâm Trạch Vũ rửa xong, Diệp Gia úp ngược mấy chiếc lọ lên bếp rồi lại hấp chúng bằng hơi nước.

Chu Cảnh Sâm nhìn Diệp Gia bận rộn trong bếp, đến mức không có thời gian để ý tới hắn, chỉ có thể bất lực mỉm cười rồi quay người ra ngoài.

Hắn một mình đi đến Tây Nhai, đi thẳng vào ngõ Lê Hoa. Đi đến ngôi nhà quen thuộc, rồi gõ cửa phòng, một quy nô ngáp một cái, từ bên trong đi ra mở cửa: "Ai vậy, giữa ban ngày ban mặt không ngủ, chạy đến chỗ này gõ cửa?"

Khi mở cửa nhìn thấy Chu Cảnh Sâm, anh ta ngẩn người.

Một lát sau một cô nương từ bên trong đi ra, khách khí đón hắn vào.

Chưa kể Chu Cảnh Sâm đang bận đưa tin ra bên ngoài, còn Diệp Gia lại làm ầm ï lên đến mức Dư thị không thể ở trong phòng nữa mà chạy tới góp vui: "Gia Nương, con thật sự dự định ủ rượu à?"

"Đang pha." Diệp Gia bảo Lâm Trạch Vũ lật ngược hũ rượu đang hấp trên bàn: "Nhưng con sợ phải đợi đến năm sau mới uống được."

Ủ rượu cần thời gian, thời gian càng dài rượu càng thơm ngon. Bởi vì rượu ngon cần tuổi. Dư thị gật đầu, nhìn trên bàn mấy hũ rượu đang úp ngược xuống, có chút tò mò: "Đây là đang làm cái gì?"

"Diệt khuẩn." Diệp Gia cũng không rảnh giải thích, bình gốm diệt khuẩn, nàng bảo Diệp Ngũ Muội đem gạo cao lương đã đào lên hấp.

Bếp sau cũng không lớn lắm, lúc này chen chúc nhiều người như vậy thật sự không tiện để đi lại. Diệp Tứ muội ôm con nhỏ còn đi xem trò vui, bị Dư thị đuổi đi: "Ngươi và hai đứa bé này nhanh chóng trở về, ở chỗ này bị không cẩn thận bị va chạm thì khổ thân đứa bé, đến lúc đó xem ngươi đau lòng không?”

Diệp Tứ muội bị nói mặt đỏ lên, ngượng ngùng trở về.

Dư thị thấy nàng một mình ôm hai đứa nhỏ cũng không tiện, liền bảo Lâm Trạch Vũ đưa nàng trở về.

Hai đứa trẻ vừa rời đi, căn bếp lập tức trở nên rộng rãi. Tôn Lão Hán đang ngồi sau bếp lửa, mấy đứa trẻ đang trò chuyện ồn ào. Dư thị mắt đảo qua đảo lại nhìn tất cả mọi người, nhưng cũng không thấy Chu Cảnh Sâm đâu, lập tức cau mày nói: "Doãn An đâu? Ngày tuyết rơi hiếm khi được nghỉ ngơi. Tại sao chỉ biết chui vào trong nhà hay phòng không biết làm gì cả?"

"Hắn không ở đây, hắn đã ra ngoài rồi." Diệp Gia tạm dừng công việc lại, nói: "Hình như có chuyện."

"Sao lại có chuyện? Ngày nào hắn cũng bận việc gì đó! Hắn bận rộn với mọi việc trên đời, tuyết rơi dày đặc cũng không được nghỉ ngơi?" Dư phu nhân nghĩ về những gì nhìn thấy hai đứa trẻ buổi sáng, đôi mắt đẹp đó như ong bay đuổi hoa, cứ dán chặt vào má và cổ Diệp Gia. Chính Diệp Gia sơ suất, nàng cảm thấy không thoải mái khi đeo khăn quàng cổ khi bận rộn nên đã tháo nó ra. Giờ đây chiếc cổ thon thả ấy lộ ra, Dư phu nhân có thể liếc thấy những dấu hôn màu đỏ tươi phía sau tai và gáy của nàng.

Trái tim Dư phu nhân khẽ nhảy lên khi, sau đó trong mắt bà hiện lên ánh cười: "Khi hắn trở về, ta nhất định sẽ nói vê! Thật hiếm khi hưu mộc ở nhà nghỉ ngơi, nên ở bên con và giúp đỡ con nhiều hơn. Thôi làm việc đi!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 388



Diệp Gia chú ý đến ánh mắt của bà, nghi ngờ quay đầu lại. Thấy Dư thị chính là hướng về phía nàng cười, lúc đầu không kịp phản ứng cho đến khi bà ấy cầm khăn quàng cổ đến.

Diệp Gia: “..."

Dư thị mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ. Bà choàng chiếc khăn quàng cổ lên cổ Diệp Gia, che đi những thứ này: "Hãy đeo chiếc khăn này vào, chiếc khăn này khá đẹp, ngày mai nương sẽ đan một chiếc khác cho con."

Sau khi quàng khăn xong, Dư thị xoay người kéo Nhuy Tư lại.

Diệp Gia: "..." Chỉ vậy thôi, chỉ cần bà ấy vui vẻ là được.

Chu Cảnh Sâm đã sớm trở lại. Khi hắn quay lại, gạo cao lương của Diệp Gia đã ướt đẫm. Bởi vì là lân đầu tiên làm, Diệp Gia sợ làm không tốt sẽ lãng phí đồ ăn, cho nên trước tiên chỉ mở một túi cao lương ra. Nếu thử hiệu quả, thì có thể sử dụng phương pháp tương tự để ủ phần còn lại. Nàng lau tay, định đứng dậy thì lại phát hiện một nam nhân đang ngồi xổm trước mặt mình.

Diệp Gia ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Cảnh Sâm đang ngồi xổm cách nàng một bước. Đột nhiên tay anh thò vào tay áo, lấy ra một chiếc hộp gỗ cỡ lòng bàn tay đưa cho nàng. Diệp Gia sửng sốt, nhìn hắn: "Cái gì?"

"Mở thử ra xem."

Diệp Gia nghi ngờ câm lấy, mở ra, là một hộp son bóng có màu sắc rất tươi sáng.

"Ta thật sự không thể nhổ lông mi cho nàng được. Nhưng màu môi thì không sao, ta có thể chỉnh được." Chu Cảnh Sầm ngước mắt, phản chiếu hình dáng Diệp Gia trong mắt."Gia Nương nàng cầm cái này trở vê phòng thử xem, có phải là màu môi của ta hay không?"

Diệp Gia mím môi nhìn hắn, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ... Cái kia, là lúc nàng uống say nàng lại nói hươu nói vượn.

Đi đến nơi khan hiếm nguồn sống này nên đã lâu Diệp Gia không trang điểm. Thành thật mà nói, Diệp Gia hơi sốc khi nhận được thỏi son. Ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Sâm hồi lâu, Diệp Gia khẽ mỉm cười. Chu Cảnh Sâm cũng mỉm cười khi nhìn thấy vẻ cong cong trên lông mày của nàng, đây là lần đầu tiên hắn đưa vật riêng tư như vậy cho một người con gái, thực ra hắn cũng hơi kinh ngạc.

Nhưng may mắn thay, Gia Nương thích nó.

"Gia Nương, lại đây thử chiếc váy này đi." Ngoài việc dạy trẻ em đọc chữ, Dư thị còn may quần áo trong thời tiết lạnh giá. Ngày nay, bà không cần phải tự mình làm nhiều việc nhàn nên đương nhiên có rất nhiều thời gian để làm những việc khác. Chiếc váy trong giỏ của bà đã được may từ lúc trời còn lạnh, có thể coi như đã được may xong.

"Màu này rất hợp với con, lại đây nhanh lên." Diệp Gia đáp lại, nhét hộp son môi bằng gỗ vào trong tay hắn. Đột nhiên nàng vươn tay nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm, kéo về phía mình, không ngờ lại hôn lên môi hắn: "Màu này rất đẹp."

Sau đó không đợi hắn kịp phản ứng, nàng đã xoay người rời đi.

Chu Cảnh Sâm sững sờ trên mặt đất hồi lâu, giơ tay lên chạm vào môi, má ửng hồng. Ngước mắt lên bắt gặp mẹ đang đứng bên cửa sổ mỉm cười với mình từ lúc nào, Chu Cảnh Sâm võ nhẹ vạt áo đứng dậy, không nói một lời và trở vào nhà.

Diệp Gia đi tới phòng của Dư thị, Dư thị lấy ra một bộ áo khoác và váy màu đỏ thẫm, mỉm cười ra hiệu cho Diệp Gia. Màu này được Dư thị tìm thấy sau khi tìm kiếm tất cả các cửa hàng vải và tiệm thêu trong thị trấn, màu tươi sáng nhưng không th* t*c và có chút sống động. Mắt thẩm mỹ của Dư thị rất cao, bà biết Diệp Gia hợp với màu đỏ, màu sắc bà chọn có thể tôn lên vẻ đẹp của nàng một cách sống động.

Thành thật mà nói khi nhìn thấy màu sắc này, Diệp Gia đã từ chối, vì nàng bị ảnh hưởng bởi gu thẩm mỹ của kiếp trước. Diệp Gia luôn thích chọn những màu đen, xám hoặc lạc đà rất tối và buồn tẻ. Nàng từ chối quần áo của Dư thị ngay khi chúng được mang ra, nàng cảm thấy bối rối trước việc mặc chúng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 389



"Ta nói nó rất hợp với Gia Nương mà." Dư thị mỉm cười thắt cái thắt lưng cho Diệp Gia: "Quả nhiên, mắt nhìn của ta đã đúng."

Diệp Gia được bà cẩn thận chỉnh sửa trang phục, hơi bối rối khi đứng trước gương. Dư thị nheo mắt nhìn Diệp Gia hồi lâu, thầm gật đầu. Sau khi sửa soạn một chút, ngoại hình của Gia Nương thật bắt mắt. Doãn An đã giác ngộ, không mù quáng trước làn da đẹp của Gia Nương. Không có son môi à? Mẹ trang điểm cho con một chút được không?"

Dư thị vừa dứt lời, Diệp Gia đột nhiên sững người, ngước mắt nhìn bà.

"Ừm, mẹ vừa nhìn thấy nó ở trước cửa sổ." Dư thị hơi né tránh, đi đến bàn trang điểm, lấy lược ra, xõa mớ tóc rối bù của Diệp Gia ra rồi chải lại lần nữa: "Đứa nhỏ Doãn An đó chưa từng tặng ai món đồ như vậy, cũng không biết mắt của nó nhìn trúng cái gì...

Bà vừa nói vừa liếc nhìn khuôn mặt Diệp Gia bằng đôi mắt nhỏ.

Nhìn khóe miệng Diệp Gia nhếch lên, Dư thị cảm thấy thật xinh đẹp. Trình độ trang điểm của Dư thị nằm ngoài tâm với của nữ nhân nông thôn, bà đã làm công việc này từ khi còn nhỏ và đã làm đẹp gần như suốt cuộc đời. Trang điểm, làm đẹp da, phụ kiện tóc, quần áo, thuốc và thực phẩm, Dư thị có thể xử lý những thứ này dễ dàng như ăn uống. Chỉ là bây giờ đến lượt bà rơi vào hoàn cảnh này, việc bà sống cuộc sống trong sự xấu hổ như vậy là không thực tế. Hiện tại Diệp Gia đã gánh vác gánh nặng nuôi gia đình, cuộc sống của bà dần dần trở nên dễ dàng hơn, lúc rảnh rỗi bà có thể nghĩ đến những điều này.

Bà khéo léo dùng ngón tay buộc tóc của Diệp Gia thành búi và dùng son môi của Diệp Gia để tạo kiểu trang điểm môi hoa đào cho Diệp Gia. Dù không thoa phấn nhưng Diệp Gia trông trẻ trung và tươi tắn, với làn da sạch sẽ và cực kỳ trắng trẻo. Trang điểm như thế này sẽ trông tự nhiên hơn.

Làm xong, Diệp Gia cam một chiếc gương nhỏ nhìn trong phòng hồi lâu, nghĩ rằng mình trông rất đẹp: "Mẹ, khi việc kinh doanh của chúng ta phát triển lớn hơn, mẹ có thể lấy mọi thứ, đổi lấy rất nhiều tiền!"

Dư thi:

Bà nghĩ rằng khi nàng ấy nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nàng sẽ vui mừng đến mức quay vòng vòng, sau đó ra khỏi nhà và quay vài vòng trước mặt Chu Cảnh Sâm. Ai có thể ngờ rằng chờ đợi hồi lâu, Diệp Gia ngồi bất động trên ghế, chỉ chờ được một câu nói như vậy.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Diệp Gia, bà nghẹn ngào hồi lâu không biết nên nói gì.

"Mẹ biết dưỡng da, biết trang điểm, còn biết phối quần áo, phối hợp nước hoa. Nếu sử dụng đúng cách, có cái nào trong số đó không phải là cách kiếm tiền?" Diệp Gia thực sự muốn nói điều này từ lâu rồi. Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu nàng, sau đó nàng lại đè xuống. Lần này sau khi Dư thị làm như vậy với nàng, tâm trí nàng lại lần nữa chuẩn bị lay động. Dư thị dừng lại, cup mắt xuống và nghĩ, đúng rồi.

Việc kinh doanh có lợi nhuận cao nhất ở Yên Kinh là tiệm son đỏ, và việc kinh doanh có lãi thứ hai là tiệm thêu vải. Yên Kinh có rất nhiều gia tộc quý tộc, hậu viện cũng có rất nhiêu nữ giới. Màu hồng, bột màu và sa tanh lụa được một gia đình quý tộc tiêu thụ trong một năm có thể chuyển thành bạc để nuôi sống người dân Đại Yên trong một năm.

Cuộc sống của những người thuộc các tầng lớp khác nhau ở Đại Yên được phân chia rõ ràng, nói thẳng ra là như trời và đất.

Người dân địa vị thấp kém sống trong điều kiện bấp bênh, ban đêm không có cơm ăn, nhưng các quý tộc thuộc dòng dõi quý tộc phía trên vẫn ngày ngày ca hát nhảy múa trong hòa bình. Những người ở Yên Kinh đó chỉ muốn sống một cuộc sống kiêu ngạo, xa hoa và say sưa."Rượu thịt của phú gia hôi hám, trên đường có xương c.h.ế.t cóng" không phải chuyện đùa mà là sự thật đã xảy ra ở Đại Yên.
 
Back
Top Bottom