Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 360



Chẳng bao lâu, Tôn Ngọc Sơn và Trát Ba Đồ đã chạy tới đây. Mỗi người đều rất thông minh, tự mang bát đũa của mình tới, không cần phải nhắc nhở. Sáu hộp đồ chiên, đặt thứ này ở kho lúa gia đình nghèo nào cũng có thể ăn chia sạch sẽ. Hộp nước canh vừa ra khỏi nồi nóng hổi đến tận miệng, nhưng không có gì đáng ngại, ngon đến mức bọn họ cũng không nhả ra. Vừa ăn vừa khen: "Nhiều năm như vậy, vẫn là tẩu tử nấu ăn ngon nhất..."

Liễu Nguyên không khỏi liếc nhìn Chu Cảnh Sâm với ánh mắt hâm mộ, ghen tị lại căm hận, bọn họ đều bị đày ải, sao vận khí của tên này lại tốt như thế?

Chưa kể không khí ở khu đóng quân bây giờ đã yên tĩnh hơn rất nhiều khi những kẻ gây rối đã biến mất. Oghuz không có ở đây, Chu Cảnh Sâm phải đảm đương trọng trách trông coi ngục tối. Mặc dù khu đóng quân không lớn lắm, thực ra ngọn núi phía sau rừng được đào rỗng, giam giữ không dưới một nghìn người. Trước đây, khi Thẩm Hải còn nắm quyền, chưa kể những người từng bị hắn ta giam cầm, riêng lân này hắn ta đã đưa vào khoảng năm trăm người.

Làm người ta đau đầu nhất chính là quý tộc Đột Quyết, dẫn người Đột Quyết khai chiến, cũng muốn mang người về, không ai khác chính là con trai thứ ba của vua Đột Quyết, Tái Lợi Khác.

Ngày hôm đó người này đang ở trong hang bán vàng bên dưới trấn Lạc Tang. Hắn ta đang ở trong phòng của một cô nương người Đột Quyết, bị người của Chu Cảnh Sâm bắt ngay tại chỗ. Lúc đó Tái Lợi Khắc giả vờ làm thương nhân dị tộc bình thường, biết co biết duỗi, nói quỳ liền quỳ, suýt chút nữa đã đánh lừa được mọi người. Nếu Chu Cảnh Sâm không đến kịp lúc, có lẽ người này đã lừa gạt trót lọt, bỏ trốn từ lâu.

Khi bị bắt tại chỗ, Chu Cảnh Sâm đã rút gân hai tay của hắn ta, chặt đứt một chân. Hắn ta bị áp giải thẳng đến khu đóng quân.

Một người khác cũng bị bắt cùng với Tả Lợi Khắc, đánh nhau với Chu Cảnh Sâm thì bị c.h.ặ.t đ.ầ.u ngay tại chỗ. Chính là đầu của Cát Tư Cát Nhĩ bị Chu Cảnh Sâm chặt bỏ, rồi cho vào rương mang về. Người này tuy bề ngoài có vẻ nữ tính, ái nam ái nữ, thực chất lại có một trái tim rất tàn nhãn và độc ác. Khi còn trẻ, hắn ta ẩn náu ở Đại Yên, du tẩu ở nhà thổ trong nhiều năm, thu thập đủ loại thông tin tình báo. Sau đó, hắn ta cùng chủ tử trở về Đột Quyết, được phong tướng. Kiếp trước Chu Cảnh Sâm trên chiến trường giao thủ với hắn ta, người này mặc dù bị đánh bại, nhưng lại chôn sống ba vạn tướng sĩ Đại Yên.

Chu Cảnh Sâm nhận ra Cát Tư Cát Nhĩ ngay tại chỗ, rút kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

Những người còn lại, ai có thể g.i.ế.c thì Chu Cảnh Sâm đều g.i.ế.c hết. Những người không thể g.i.ế.c sẽ bị cắt gân tay rồi đưa về khu đóng quân. Hiện tại tình hình trong khu đóng quân không ổn lắm, để chống lại người Đột Quyết, Oghuz đã mang đi hai phần ba binh lực. Bây giờ chỉ còn lại không tới một ngàn người canh giữ. Vì de phòng người Đột Quyết tập kích bất ngờ giải cứu Tả Lợi Khắc, khu đóng quân tưởng chừng như lỏng lẻo, thực chất một khắc người cũng không rời đi.

Tạm thời không đê cập đến những chuyện này nữa, nói về Chu gia bên này, Dư thị nghe nói Chu Cảnh Sâm thuận tay lấy một lọ cao hoa lê của Diệp Gia, không khỏi mỉm cười. Bà ấy hiểu rõ con trai mình nhất, bà ấy chưa từng thấy ai có thể so sánh được với trái tim cứng rắn của tiểu tử kia. Lúc trước hắn còn nhăn nhó, nói cái gì mà thù nhà chưa báo thì không dám nói chuyện tình yêu nam nữ, bây giờ còn không phải lén lút bôi cao hoa lê của người ta lên mặt ư?

Diệp Gia không biết tại sao Dư thị lại thích nhìn con trai mình xấu mặt, nhưng không thể không nói, ngẫm lại quả thật rất buồn cười.

Hai người bà bà nàng dâu nhìn nhau, không khỏi bật cười.

Chu Cảnh Sâm không biết hai người ở nhà vì chuyện này mà cười nhạo hắn mấy ngày, mỗi lân họ nghĩ đến đều bật cười.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 361



Nếu hắn biết được, có lẽ hắn sẽ bứt rứt oan uổng trong chốc lát, rồi cũng sẽ tùy theo ý nàng. Dù sao đi nữa thì thuốc mỡ này được sử dụng đúng cách, vết nứt da trên mặt hắn đã hoàn toàn khỏi sau nửa tháng bôi thuốc. Ngay cả một dấu vết cũng không có. Diệp Gia thỉnh thoảng tới mang đồ ăn cho hắn, nhìn gương mặt của hắn, nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"... Không ngờ loại thuốc mỡ này lại có tác dụng tốt như vậy." Trên người Diệp Gia không có khuyết điểm nào lớn, kỳ thật sau khi bôi lên ngoại trừ cảm thấy trơn bóng, nàng không thấy hiệu quả rõ rệt nào cả. Ngược lại, chính Chu Cảnh Sâm đã giúp nàng nhìn thấy cơ hội kinh doanh lần này.

Sau khi trở về, Diệp Gia bắt đầu suy nghĩ.

Thuốc mỡ này được chế ra bởi một lão đại phu ở hiệu thuốc trong thị trấn. Vì nó không có tên tuổi, giá bán lại hơi đắt. Những người có vết nứt da ở mặt và tay đều là người lao động. Với giá của loại thuốc mỡ này, những người cần nó thì không đủ tiền mua, hoặc những người có đủ tiền thì không cần mua. Mỗi lần lão đại phu làm hơn chục lọ, Dư thị luôn tận dụng mua vê.

Dư thị mua về không chỉ cho riêng mình dùng mà còn cho Diệp Gia sử dụng. Nàng thường xuyên bị thúc giục lau mặt và bôi cơ thể. Sau đó, Diệp Gia thấy tay chân Diệp ngũ muội đỏ bừng vì bị đông lạnh, đưa cho Ngũ muội và Tứ muội mỗi người một lọ. Nói cách khác, chỉ có mấy nữ tử ở Chu gia biết thứ này có thể thoa lên mặt.

Diệp Gia cân nhắc liệu nàng có thể mua phương thuốc này, lại chuẩn bị mánh khóe tốt, nàng có thể bán nó với giá của sản phẩm chăm sóc da không nhỉ?

Đầu năm nay, các gia đình phú quý luôn luôn phải dưỡng da, nếu mánh khóe tốt, giá có thể tăng gấp bội. Tính toán trong đầu, Diệp Gia nhìn thời tiết mà có chút sốt ruột. Hiệu thuốc hẳn là không đóng cửa phải không? Nhân dịp hôm nào trời đẹp nàng sẽ đi xem một chuyến.

Mùa đông giá rét này, mỗi ngày một lạnh hơn.

Tới tháng chạp, trời càng lúc càng lạnh, thật sự giống như nước nhỏ giọt biến thành băng. Thậm chí Diệp Gia hoài nghi ngay cả cửa nàng cũng không ra được. Nhưng nàng vẫn phải gửi xà phòng thơm cho Trình gia. Thương đội của Trình gia sẽ khởi hành vào ngày mười lăm tháng giêng năm sau, họ đã thỏa thuận ít nhất ba nghìn khối xà phòng thơm, bọn họ đang làm việc không ngừng nghỉ. Tới giữa tháng chạp, cuối cùng đã làm xong ba nghìn khối xà phòng thơm.

Nhân lúc một ngày không có tuyết rơi, Diệp Gia định đi giao đồ cho Trình gia. Cùng lúc đó, Trình gia cũng đã thu vê được một mẻ xà phòng thơm. Các thương hộ ở Luân Đài đã làm chúng từ sớm, chịu khó vận chuyển chúng đến đây trong thời tiết đầy tuyết.

Trương quản sự xem xét từng cái một, ngoài trừ không thơm bằng thứ Diệp Gia gửi đến lần đó, thì hiệu quả tẩy rửa vết bẩn gần như giống nhau.

Mặc dù Trình gia yêu cầu Diệp Gia gửi ba nghìn khối, nhưng không có nghĩa là bọn họ chỉ nhận xà phòng thơm từ một nhà của Diệp Gia. Họ có nhiêu cửa hàng như vậy, vận chuyển đến năm nước Tây Vực, mỗi nhà đều để một ít nhưng cũng không nhiều. Bây giờ Trình gia muốn trao đổi hàng hóa, đương nhiên phải đi nhiều nơi để lấy xà phòng thơm. Chỉ những người đã sử dụng mới biết nó tốt hay xấu, vả lại những người đã sử dụng thì không thể phân biệt được trong ngày một ngày hai, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.

Đây là lần đầu tiên Trình gia sử dụng nguồn cung cấp từ Tây Bắc nên họ tất nhiên cũng tuyển chọn, nói khách hàng địa phương tự mình lựa chọn. Đến lúc đó nhà nào bán chạy hơn sẽ được Trình gia sử dụng.

Diệp Gia vẫn chưa biết Trình gia đang âm mưu gì ở đây, cũng thiệt thòi cho nàng sản xuất đủ. Nếu không ngay cả võ đài còn chưa kịp lên thì đã bị quét xuống.

Xà phòng thơm của Diệp Gia được giao đến Trình gia vào cuối tháng chạp.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 362



Trùng hợp sao cái hôm đưa lại gặp một trận tuyết lớn, cũng may từ trấn Đông Hương đến trấn Lý Bắc cũng không xa, con la đi cũng nhanh, lần này A Cửu đã sửa lại thái độ của mình, tự biết đi sớm về sớm. Trương chưởng sự có ấn tượng rất sâu sắc với A Cửu. Chủ yếu là vì ngày đó hắn có đi theo Diệp Gia, thấy được mối quan hệ giữa Diệp Gia và Trình tiểu nhị gia, muốn Trương chưởng sự không khắc sâu ấn tượng cũng khó.

Bọn họ đã đưa đến đây ba ngàn năm trăm khối xà phòng thơm, đó là vì nguyên liệu đã đủ nên họ mới sản xuất nhiều một chút. Tất nhiên là Trương quản sự thu nhận toàn bộ. Danh tiếng của thương hiệu Trình gia ở năm nước Tây Vực cũng đủ để tiêu thụ hết đống hàng hóa thương đội vận chuyển, không có chuyện bán không hết như đã nói.

"Sao lần này bà chủ Diệp không tới vậy?”

Sau khi vào đông, Trình Phong đã trở về sau chuyến vận chuyển, hiện tại cậu ta đang nghỉ ngơi trong nhà. Năm nay Trình Phong đã mười chín, qua năm mới là đến nhược quán. Lão gia tử Trình gia có lòng muốn làm mai cho cậu ta, nhưng thằng nhỏ này quá là cứng đầu, sống c.h.ế.t không chịu. Hai con mắt chỉ biết nhìn chằm chằm vào tam cô nương của Diệp gia, cho dù người ta đã gả chồng cũng mặc kệ. Sau khi kiểm tra cái lô xà phòng thơm này xong, Trương quản sự mới tủm tỉm cười nhìn A Cửu, còn không thể không nhắc tới Diệp Gia.

A Cửu, người biết được chuyện này, nghe vậy lập tức cười nói: "Trên đầu Gia tỷ còn phải bận rộn chuyện khác. Không lâu trước đây còn không may bị nhiễm phong hàn, sức khoẻ còn hơi yếu nên giờ vẫn đang ở nhà nghỉ ngơi. Mấy chuyện như vận chuyển hàng hóa thế này tới đây thì hôm nay tỷ ấy sẽ không tự mình đến. Nhưng trước khi tới đợt vận chuyển vào đầu năm sau, Gia tỷ sẽ tới đây và thảo luận với quản sự về giá cả của lô xà phòng thơm đợt này."

"Chuyện này đương nhiên rồi, mà hình như mùi của lô xà phòng thơm đợt này có vẻ thơm hơn lần trước nhỉ?" Chẳng qua Trương quản sự cũng chỉ thuận miệng hỏi thử. Tuy nói dân võ sẽ không cẩn thận như dân văn, nhưng chỉ cần hỏi một câu là đủ, người ta là nữ nhân có chồng nên bọn họ vẫn phải thể hiện chút phép tắt.

"Trương chưởng sự có mắt nhìn thật tốt, lần này bọn ta đã cố ý thay đổi nguyên liệu chất lượng cao." A Cửu gật đầu, mặc dù cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu ta sẽ không để lộ nguyên liệu của xà phòng thơm: "Lần này vì muốn cung cấp cho Trình gia nguồn hàng tốt hơn, không làm mất uy tín thương hiệu của Trình gia mà Gia tỷ đã cố ý bỏ sức đi ra ngoài tìm hàng tốt. Mùi hương cũng được điều chỉnh rất công phu, người bình thường không biết nhìn hàng e là không thể ngửi ra. Ta nghe Gia tỷ nói đây là loại hương từ một vùng xa xôi nào đó, còn được điều chỉnh theo tầng hương. Ta chỉ là một kẻ thô bỉ nên cũng chẳng hiểu gì. Trương quản sự hãy thử ngửi xem, mùi hương này có phải đã cao cấp hơn rất nhiều rồi không?”

"Điều chỉnh theo tâng hương? Vậy đây là mùi hương gì?" Trương quản sự cũng không phải là một người dễ bị lừa. Mùi hương này nhìn có vẻ kỳ lạ, nhưng càng ngửi càng thấy sâu lặng và thanh tịnh. Hiện nay không có khái niệm về việc điều chỉnh theo tang hương, chỉ là mùi hương được phân tầng, tất nhiên sẽ trở nên cao cấp hơn rất nhiều.

"Ngửi thì không giống loại gỗ đàn hương, cũng không giống trâm hương." Trương quản sự cầm một hộp lên tay rồi ngửi: "Nhưng lại có một mùi hương lôi cuốn không nói nên lời..."

Những gì A Cửu nói toàn là nói bừa, nhưng này lô xà phòng thơm này đúng là đã được điều chỉnh mùi hương. Chỉ có điều không dùng bất kỳ hương liệu đặc biệt quý giá nào. Mùi hương là Dư thị bỏ sức làm ra. Những ngày đông rảnh rỗi nên bà ấy đã bỏ tâm trí ra suy nghĩ các mẫu mới.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 363



Không cần phải nói quá rõ những chuyện này ở đây, A Cửu đương nhiên phải nói ra những lời hay tựa vàng để nâng cao giá trị hàng hóa của mình rồi: "Ngươi hỏi đúng người rồi đấy. Thật không dám giấu gì Trương quản sự, ta chỉ là một kẻ thô bỉ, chưa từng dùng qua mấy loại sản phẩm quý giá như xà phòng thơm, càng đừng nói đến hương liệu."

"Cũng đúng nhỉ." Có kẻ thô bỉ nào am hiểu hương liệu đâu? Đến tận giờ Trương quản sự vẫn không thể biết được tên chính xác của các loại hương liệu là gì.

Hai người hàn huyên thêm mấy câu, Trương quản sự cũng không giữ A Cửu lại nữa. hắn ta gọi tôi tớ đến phòng thu chi lấy một hộp bạc đưa cho A Cửu, sau đó nhận hàng.

Dù việc hợp tác giữa Diệp Gia và Trình gia dựa trên việc chia tỷ lệ, tất nhiên không cần thanh toán toàn bộ tiền hàng. Nhưng làm ăn không thể nói miệng không có bằng chứng, vì để đảm bảo sự tín nhiệm và yên tâm của hai bên, khi Trình gia nhận hàng phải chi trả một lượng bạc nhất định để làm tiên bảo chứng.

A Cửu cầm hộp bạc ngày đó trở về, một hộp bạc nhỏ, tổng cộng có ba trăm lượng.

Không thể không nói, trên cái miên Tây Bắc này, sự chênh lệch giàu nghèo rõ như rạch trời.

Những người giàu thực sự chỉ cần vung tay là có thể dễ dàng lấy ra trăm ngàn lượng bạc, trong khi bá tánh ở tầng lớp thấp hơn ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng là một vấn đề, còn phải lo lắng không biết cả nhà mình có sống qua nổi đông giá rét không. Hiện nay vẫn chưa có hệ thống phân phối công bằng dựa trên công sức lao động làm nhiều ăn nhiều và hệ thống thuế toàn diện như đời sau, thật sự là mùa khô tới thì c.h.ế.t vì hạn, mùa mưa tới thì c.h.ế.t vì lũ. Diệp Gia hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng hiểu rõ, thời này thì chỉ có người nào nắm trong tay nhiều tài nguyên và nhân tài hơn mới có thể sống tốt được.

Nàng chỉ cảm thấy hơi tiếc, sau khi giao hàng đến tay Trình gia theo như ước định, trong suốt hơn nửa tháng tiếp theo mọi người đều được thả lỏng.

Một năm het sực bận rộn, dù người có làm bằng sắt cũng biết mỏi mệt. Diệp Gia cũng mật, nhưng vì nàng là thủ lĩnh dẫn dắt nên tất nhiên không thể than khổ. Nàng nghĩ đến cuối năm đã phát lương cho người trong nhà, còn phải phát thêm "thưởng cuối năm.

Sau khi lấy lại tiền đặt cọc trong phòng, Dư thị đã tập hợp mọi người trong nhà cùng dọn dẹp và cùng nhau ăn một bữa Tân niên thật vui.

Mặc dù Diệp ngũ muội không hiểu "thưởng cuối năm" mà tỷ tỷ nói là cái gì, nhưng nàng ấy được tặng bạc thì nàng ấy vui rồi.

Nhà của ông Tôn ở Trương Gia Kiều, nhưng từ khi bà cụ đi, ông cụ cũng không định trở về. Năm nay ông Tôn chắc chắn là đón tết ở Chu gia. Hai đứa cháu trai của ông, Tôn Tuấn sang năm là đã bảy tuổi. Ở thời xưa, bảy tuổi là đã tới tuổi nên đi chăn trâu phụ giúp gia đình. Chu gia không có trâu cho bọn chúng chăn, nhưng ông Tôn cũng đã dạy chúng làm việc từ lâu. Có lẽ người xưa trưởng thành sớm hơn nhiều, bây giờ bộ dáng Tôn Tuấn làm việc thực sự y như một người trưởng thành nhỏ con. Đứa nhỏ hơn thì vẫn chưa hiểu được gì, chỉ biết ca ca nói cái gì thì làm cái đó.

Vì đã hoàn thành một việc lớn và nhận được tiền trả trước, trong lòng Diệp Gia rất vui. Vì thế nên mọi người trong nhà đều được nhận thưởng dù ít hay nhiều, ngoại trừ Lâm Trạch Vũ, người đã được đưa tới bên cạnh Dư thị để dạy dỗ từ khi cậu ta trở về từ Luân Đài.

Dư thị thực ra là một người rất khoan dung, nhưng khi dạy dỗ nô tỳ, bà ấy lại rất nghiêm khắc và quyết đoán.

Phương pháp dạy dỗ của Dư thị cũng rất thẳng thắn. Đó là nếu không hiểu quy củ thì sẽ không được ăn cơm, đói đến khi hiểu được thì thôi.

Bây giờ Lâm Trạch Vũ đã chăm chỉ hơn nhiều. Cậu ta không dám giống mình trước đây, không còn dám bướng bỉnh và thường xuyên lười nhác nữa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 364



Có lẽ cậu ta đã biết rằng dù Chu gia không giàu có, nhưng người trong cái nhà này cũng không phải dễ dàng bị kiểm soát, vì thế cậu ta đã trở nên ngoan hơn.

Cậu ta biết Diệp Gia không thích mình nên cũng không dám tiếp cận Diệp Gia nữa. Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội trước giờ luôn một lỗ mũi ra hơi(*) với tỷ tỷ, nên Lâm Trạch Vũ muốn nịnh bợ Diệp ngũ muội cũng không nịnh được. Ngày thường cũng chỉ có thể đi theo ông Tôn làm một số công việc chân tay như quét tuyết, chẻ củi, nhặt củi và đốt lửa.

(*) (Một lỗ mũi ra hơi - 一个鼻孔出气: Thái độ và ý kiến của hai người hoàn toàn giống nhau.)

Cậu ta cũng thực sự rất thông minh, học một lần là hiểu. Từ quy củ đến đạo lý đều hiểu hết, suy cho cùng là vì trước đây khi ở nhà chủ nhân, cậu ta đã được đi theo trưởng tôn nhà người ta đọc sách viết chữ, chỉ là hiểu nhưng vẫn giả vờ hồ đồ. Trên thực tế, cậu ta có thể đọc có thể viết, đưa bàn tính cũng biết gảy. Chính là vì cậu ta thấy đám người Chu gia rất tốt bụng nên đã hếch cái mũi lên trời. Chỉ can cậu ta kiềm chế được tâm địa xảo quyệt của mình, chỉ làm công việc mà cậu ta nên làm.

Ban đầu Dư thị thấy bên người Diệp Gia còn thiếu một thư đồng, sau này khi làm ăn lớn, công việc nhiêu lên, chắc chắn nàng sẽ cần một người biết đọc thư biết viết chữ giúp đỡ. Thấy đầu óc Lâm Trạch Vũ linh hoạt nên đã bảo Diệp Gia xem xem thằng nhóc này có dùng được hay không.

"Không cần vội, lúc này chỉ mới chưa đầy hai tháng, sao có thể nhìn ra thuận lợi hay không? Nương yên tâm đi, con đã có kế hoạch trong lòng." Diệp Gia đương nhiên biết khi việc kinh doanh của nàng phát triển lên sẽ cần người giúp, một người không thể làm nổi hết mọi việc. Nhưng phân xưởng của nàng vẫn chưa hoạt động: "Chuyện tương lai nên lập kế hoạch từ sớm là không sai, nhưng cũng không cần phải sớm như thế. Nếu thật sự không được, ta sẽ chi một số tiền lớn để thuê người tài từ ngoài vê dùng cũng được."

Dư thị cũng chỉ đưa ra một vài lời khuyên, không phải yêu cầu.

Hầu hết những quản sự của thế gia đều xuất thân từ người hầu. Trước đây ở Cảnh Vương phủ cũng vậy, quản gia giúp đỡ Dư thị là hai ma ma rất giỏi, nô tài cấp hai trở lên cũng không phải mời từ ngoài vê, đều đầy tớ trong nhà. Đương nhiên Dư thị sẽ cảm thấy dễ kiểm soát những nô tỷ có thân khế hơn.

"Thôi được rồi." Dư thị cũng không phải là người thích khoa tay múa chân: "Trong lòng Gia Nương hiểu rõ là được."

Thằng nhóc Lâm Trạch Vũ này ra sao Diệp Gia cũng không quan tâm lắm. Chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tân Niên, trong nhà cũng nên chuẩn bị. Đây là năm đầu tiên Diệp Gia đón Tết sau khi đi vào thế giới này, nàng vẫn hy vọng có thể có một nghiệm thật tốt.

Trong hầm nhà vẫn còn thức ăn, chẳng qua thịt không nhiều lắm. Diệp Gia không thể không đưa mắt nhìn chằm chằm về phía ba cái đầu dê trong nhà. Dê mẹ sinh dê con vào tháng mười, Diệp Gia trước giờ không biết. Đây là lần đầu tiên nàng mới biết được loại động vật như dê này mang thai mất năm sáu tháng, một lứa đẻ hai đứa. Không thể không nói, nàng đã học thêm được rất nhiều điều. Lúc đầu khi mua hai con dê, nàng còn cho rằng dê cũng giống như gà con vịt con, rằng cả đời cũng chỉ đẻ được một ổ mà thôi...

"Thẩm nương, đừng ăn Be Be." Nhuy Tả Nhi thấy ánh mắt Diệp Gia nhìn đàn dê thì sợ hãi: "Nhà mình vẫn còn cần sữa của nó mà..."

"Không ăn, không ăn." Diệp Gia xoa đầu cô bé, nàng tiếc nuối chuyển ánh mắt về hướng chuồng gà trong góc tường. Đàn gà này được mua sau khi chuyển đến trấn Đông Hương, chỉ ba tháng đã có thể đẻ trứng. Có tổ tôn ông Tôn chăm sóc, từng con một béo tốt đến mức không thể đứng nổi. Mười mấy con gà mái đẻ trứng rất đáng kinh.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 365



Từ lúc chúng nó đẻ trứng được, Chu gia muốn ăn trứng đã không cần phải lên trấn mua nữa: "Có lẽ g.i.ế.c hai ba con là đủ ăn cái Tết rồi."

"Nếu thật sự không đủ, thì đến chỗ bán dê một chuyến." Dư thị đứng bên cạnh nhìn, bây giờ bà ấy cũng đã gần như hiểu được suy nghĩ của Diệp Gia: "Nhà ta không nhiều người, mua nửa con dê cũng đủ ăn rồi."

Diệp tứ muội cười một tiếng: "Neu không mua được thịt cừu thì kêu A Cửu đi săn thú rừng về ăn cũng được."

"Đừng có mạo hiểm đi săn thú rừng vậy, trời lạnh như thế, tuyết đã phủ kín núi rồi. Ngươi thật sự yên tâm để một mình hắn ta chạy vào núi tìm thú rừng ư? Vả lại, cũng đâu phải toàn ăn thịt, chỉ ăn thịt thì sao mà được, còn phải làm thêm một số món đa dạng khác nữa..." Muốn ăn rau quả trong thời buổi này, trừ khi có thể xây nhà kính, nếu không thì chỉ có thể gặm vài miếng củ dền, củ cải và dưa chua.

"À đúng rồi, nương, tướng công đã về chưa ạ?"

"Ăn Tết thì tự nhiên sẽ về thôi." Dù có ở đâu, đến Tết cũng phải trở về.

Diệp Gia gật đầu: "Vậy được, ta sẽ kêu tướng công đi câu vài con cá."

Chu Cảnh Sâm vừa về đã nghe Diệp Gia muốn mình đi câu cá. Phía sau hắn còn có Liễu Nguyên theo đuôi đang lì lợm la l.i.ế.m muốn tới cọ cơm, và Tôn Ngọc Sơn, một kẻ khó lắm mới được nghỉ ngơi tới Chu gia thăm cha và cháu trai ruột thịt của mình. Vào giữa tháng mười hai, Oghuz mang binh trở về căn cứ. Tái Lợi Khắc đã bị áp giải đến Luân Đài, người Turkic cũng bị đánh đến rút khỏi trấn Lý Bắc. Bây giờ còn chuyện phải đàm phán với người Turkic như thế nào, vẫn phải nghe phản hồi từ Đô hộ phủ.

Còn chuyện của Thẩm Hải vẫn luôn treo đó chưa giải quyết, không phải là không có chứng cứ, cũng không phải vì Oghuz sợ người của Thẩm gia, mà là cả hai bên đều không muốn chuyện mình phát hiện ra mỏ Tằng Thanh bị lộ ra ngoài, ai cũng muốn độc chiếm. Hai bên vô cùng ăn ý mà giấu diếm chuyện này.

Bây giờ, trọng tâm cuộc tranh chấp giữa hai bên đã không còn là việc giữ lại mạng sống của Thẩm Hải nữa, mà là làm cách nào để không để lộ chuyện mỏ Tăng Thanh ra ngoài trong khi loại bỏ đối phương. Không thể không nói, người Thẩm gia thật sự không coi Oghuz ra gì. Một kẻ ngoại lai xuất thân từ gia đình trắng mà lại dám ngang nhiên lợi dụng thế lực trong nhà để tới chèn ép các quan viên khu đóng quân. May mà Oghuz mới đến, nên móng vẫn chưa vững, nếu không làm sao tới lượt người Thẩm gia đi quậy?

Để chuyện đó qua một bên, khi Oghuz trở về, cuối cùng Chu Cảnh Sâm đã có thể thở phào một hơi.

"Câu cá? Tới đâu câu cá được?" Hắn còn chưa cất lời, Liễu Nguyên đã từ bên cạnh hắn lò đầu ra hỏi: "Ở gần đây cũng không có hồ... Ô, đệ muội, không lẽ ngươi còn nhớ thương hồ cá nhỏ phía sau khu luyện tập ở khu đóng quân bọn ta sao?”

"Không thể nhớ thương à?" Diệp Gia đã đến đó vài lần, cái hồ nọ sâu thật sự, còn có cá bên trong.

"Cũng không phải là không thể nhớ thương... Chỉ là ta không ngờ rằng đệ muội ngươi mà lại đặt trong lòng nhớ thương. Còn nữa, cái khu đất đó, ngoại trừ Doãn An làm ra vẻ đến đó giặt quần áo, thì ngày thường cũng không có ai đến. Cũng chẳng ai nhớ nơi đó có cá." Liễu Nguyên nhìn Diệp Gia như thể đã thấy được đồng đạo của mình, hắn ta đã gặp được nhiều người vậy rồi, cũng chỉ có Diệp Gia nhìn thấy cái hồ kia lại nghĩ tới việc ăn: "Đệ muội biết nướng cá à?"

Diệp Gia đương nhiên biết nướng cá, cá kho tộ, cá canh chua, canh đầu cá đậu phụ, nàng đều biết làm. Chỉ có điều sau khi đến đây, nàng đã ít ăn hơn.

Thấy Diệp Gia gật đầu, Liễu Nguyên lập tức phấn chấn lên. Hôm nay hắn ta đã quyết định sẽ ăn ké cơm ở Chu gia, vậy thì không bằng hôm nay cứ ăn cá đi. Đúng lúc bọn họ cũng đang có hơn mười ngày nghỉ phép, Liễu Nguyên một người độc thân nhàn rỗi không có việc gì làm: "Vậy được rồi, chúng ta đi câu cá nào!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 366



Chu Cảnh Sâm vừa bước vào cửa nhà, ngay cả miệng cũng chưa mở ra, tất nhiên sẽ không đi: "Ta không biết bơi, nếu muốn thì hai người các ngươi đi đi."

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Gia lập tức trở nên quái dị.

Cả đời này Diệp Gia sẽ không bao giờ quên chuyện hắn đội quân lót lên mặt, Chu Cảnh Sâm, cái tên này sao lại nói dối mà chẳng có bài bản gì cả? Đương nhiên, nàng sẽ không vạch trần Chu Cảnh Sâm ngay tại chỗ. Đặc biệt là Liễu Nguyên còn ôm cánh tay chậc lưỡi một tiếng, cười nhạo Chu Cảnh Sâm bằng một giọng điệu quái gở và không thể giấu được sự tự mãn, hóa ra Chu Cảnh Sâm cũng sẽ có chuyện hắn không biết, Diệp Gia thì càng không nói gì.

"Con người không ai là hoàn hảo, luôn tôn tại khuyết điểm." Chu Cảnh Sâm không để ý chuyện này cho lắm: "Nếu ngươi biết bơi thì chuyện này giao cho ngươi nhé."

Liễu Nguyên cười một hồi, sau đó còn kéo Tôn Ngọc Sơn đi.

Hắn ta thật sự đói bụng, khó lắm mới có được một cơ hội có thể cải thiện bữa ăn, đương nhiên hắn ta sẽ cố hết sức để được ăn. Tôn Ngọc Sơn tốt bụng, bị hắn ta kéo theo ra ngoài cũng không than một câu. Việc ăn ké uống ké hắn ta làm sao so được với bản mặt dày của Liễu Nguyên, nghĩ đến việc đi câu vài con cá mang sang cũng coi như một món quà vậy.

Hai người họ vừa đi, Chu Cảnh Sâm lập tức đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của Diệp Gia.

Hắn cũng không xấu hổ, sờ cái mũi rồi cười một tiếng: "Trong nhà có đồ ăn nhẹ không? Ta đói rồi."

Trong nhà không có đồ ăn nhẹ, nhưng nếu hắn đói thì cũng nên chuẩn bị cho hắn chút đồ ăn. Bình thường nếu có ai đói bụng nói muốn ăn, Diệp ngũ muội sẽ bật bếp lên và nhanh chóng nấu ăn. Nhưng mỗi lần Chu Cảnh Sâm muốn ăn, nàng ấy giống như bị điếc, khoanh tay bất động, đều phải để cho Diệp Gia tự tay nấu cho Chu Cảnh Sâm. Nói tới điểm này, chỉ có Dư thị phát hiện chỉ tiết nhỏ này của Diệp ngũ muội, ngay cả bản thân Diệp Gia cũng không nhận ra.

Dư thị cũng vì hành động nhỏ này của Diệp ngũ muội mà yêu mến Diệp ngũ muội từ tận đáy lòng. Cô gái nhỏ này không phải là người cực kỳ thông minh gì, nhưng trong rất nhiều chuyện, nàng ấy lại biết điêu hơn bất kỳ ai. Cái cảm giác biết nắm bắt được sự tế nhị trong mọi việc này luôn khiến người khác quý mến.

Quả nhiên Diệp Gia trợn mắt nhìn Chu Cảnh Sâm một cái, rồi quay đầu đi vào bếp: "Tướng công, chàng tới đây nhóm lửa cho ta."

Trên người Chu Cảnh Sâm vẫn còn mặc lớp giáp dày cộm, hắn cũng không thèm cởi ra mà bước theo nàng đi vào. Dư thị liếc nhìn hai người một trước một sau bước vào bếp, rồi gọi những người khác đi ra. Bọn họ đã đủ ăn đủ mặc, đâu cần dùng tới đồ ăn nhẹ, đi vào bếp làm gì chứ? "Ông Tôn, ông canh thấy sắp đến giờ thì tới nhà Ô Tố Đồ xem xem có thể mua nửa con dê ve không nhé." Dư thị sai xong một người, rồi lại nhìn sang những người khác. Diệp ngũ muội cụp mắt thò qua: "Đại nương, ta đi cùng Tôn thúc nhé. Tết tới rôi nhưng nhà ta vẫn chưa mua đồ Tết, cũng nên đi sắm vài món đồ Tết mới được. Cũng không biết mấy hàng bán trái cây trên trấn còn hàng không nữa, ta muốn cùng đi xem thử."

Dư thị cười tít mắt nói: "Cứ để ông Tôn đi. Trời lạnh vậy ngươi đừng đi theo, ở trong phòng sưởi ấm đi."

Diệp ngũ muội thoáng nhìn Dư thị một cái rôi gật đầu: "Vậy ta đến phòng tứ tỷ ôm Tiểu Bát đây."

Tiểu Bát là đứa mắt xanh trong cặp song sinh mà Diệp tứ muội sinh ra.

Có lẽ là vì biệt danh của bản thân là số chín nên A Cửu đặt tên cho hai đứa nhỏ đều là con số. Đứa mắt xanh lớn hơn một chút, đại danh là Tranh Chi, nhũ danh là Tiểu Bát vừa kêu. Đứa nhỏ hơn có đại danh là Ngọc Xuyên, nhũ danh là Tiểu Thất. đại danh của hai đứa nhỏ đều do Chu Cảnh Sâm đặt, nhũ danh là do cá nhân A Cửu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 367



Thoạt đầu nghe rất quái lạ, nhưng gọi nhiều thì rất quen tai. Vừa đơn giản vừa dễ nghe.

Nói xong, Diệp ngũ muội lập tức kéo Diệp tứ muội về căn phòng đẳng sau.

"Hả?" Diệp tứ muội mới bước ra đã bị nàng ấy túm chặt, mặt ngơ ngác nhìn Dư thị rồi theo sau Diệp ngũ muội: "Tiểu Thất vừa ngủ rồi."

"Thì ta cũng đi nhìn nó một cái thôi, đã bao lâu rồi người dì này chưa được ôm hai đứa nhỏ đấy."

Dù không biết tại sao nhưng Diệp tứ muội cũng chiêu theo ý nàng ấy.

Diệp Gia không biết người bên ngoài đã tản đi hết, nàng vẫn đang ở trong bếp cắt cà rốt thành hạt lựu, sau đó bẻ một ít hạt bắp, thái một ít thịt thành hạt lựu, rồi đánh một quả trứng, xào cơm trên dầu nóng cho Chu Cảnh Sâm. Trong nhà cũng không có đồ ăn nhẹ nào, nhưng cơm thừa thì vẫn có, xào với dầu nóng ăn cũng khá ngon. Chu Cảnh Sâm ngồi xổm sau bếp lò, thong thả bỏ củi vào bếp giữ lửa.

Tiếng dầu đổ vào xèo xèo vang lên, trước tiên đánh cái trứng bỏ vào chảo dầu trước, chiên tới khi chín tới nửa thì đổ ra. Sau đó cho các loại cà rốt thái nhỏ, hạt bắp, thịt thái nhỏ vào xào. Xào đến khi nào chúng đổi màu thì cho cơm và cái trứng chín một nửa vào đảo qua, roi thêm chút muối chút tương ớt vào xào tiếp. Món này làm rất nhanh, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Khi hương cay tỏa ra, ngay cả côn trùng cũng có thể bị thu hút.

Chu Cảnh Sâm nhìn bóng lưng mảnh mai đong đưa trong khói lửa, khuôn mặt dần dần trở nên nhu hòa.

Xào xong một bát to, hai người cũng không về lại phòng. Chu Cảnh Sâm bưng chén ngồi ăn ngay trên bàn nhỏ.

Diệp Gia cũng không đi, nàng ngồi xuống đối diện hắn.

Chủ yếu là vì cơn gió ngoài phòng lạnh đến thấu xương, bếp lửa sau bếp lại rất ấm áp. Giường gạch sưởi ấm trong phòng chưa được đốt lên, cho nên không ấm áp bằng sau bếp. Ánh mắt của Diệp Gia rất thành thật rơi lên người hắn, không cần phải nghi ngờ, trong gian phòng này, ngoài việc nhìn hắn ra thì không có gì để xem. Nhưng ban đầu nàng chỉ tùy ý nhìn hắn, cũng không biết liệu có phải là ảo giác của nàng hay không mà theo nàng đánh giá thì... nàng luôn cảm giác dường như Chu Cảnh Sâm trông có vẻ đẹp trai hơn nhiều.

Rõ ràng đầu vẫn là mái tóc đó, mặt vẫn là gương mặt kia. Còn nét nứt nẻ trên gò má kia sau khi khỏi thì cũng không lại bị tổn thương do giá rét nữa, hai mắt Diệp Gia chăm chú đánh giá mặt mày của hắn, nhưng lại không xác định được chỗ nào đã thay đổi.

Cái cảm giác này y như khi nàng nhìn mấy minh tinh ở đời trước, qua một thời gian nhìn lại thì thấy họ trở nên đẹp hơn, nhưng nhìn kỹ thì vẫn không biết được khác nhau chỗ nào. Gương mặt người này dường như trắng hơn rất nhiều, tóc dù có hơi rối, nhưng khi nhìn kỹ từng sợi tóc thì chúng đều rối rất có nét nghệ thuật. Trong lúc lơ đãng, Diệp Gia nhìn và nhìn, nàng có cảm giác dáng vẻ tự do của hắn mang một nét quyến rũ riêng biệt.

“Tướng công...

"Ừm?" Chu Cảnh Sâm đương nhiên biết nàng đang nhìn hắn, hắn chậm rãi ngước mắt lên.

Ánh mắt của Diệp Gia không tự ý rơi vào bàn tay đang cầm muỗng của hắn, mu bàn tay trắng nn mịn màng, vết nứt da khó coi đã biến mất. Hai mắt Diệp Gia sáng lên, nàng lưỡng lự hỏi: "Chàng gân đây... đã thực hiện thay đổi nhỏ nào à?"

Cái muỗng trong tay Chu Cảnh Sâm cạch một tiếng va vào mép chén, hắn nhướng một bên mày lên: "... Thay đổi nhỏ?"

".. Không." Có nghĩ cũng không có khả năng, Diệp Gia vội xua tay: "Ta nói linh tinh thôi, ngươi ăn cơm đi, đừng để ý ta."

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm dừng trên gương mặt nàng, sau đó cúi đầu tiếp tục lặng lẽ ăn cơm. Bàn tay đẹp de của hắn như đang trình diễn trước mặt Diệp Gia. Dù Diệp Gia có ngốc đi nữa thì nàng cũng nhận ra hắn đang cố ý.... Chu Cảnh Sâm, cái tên này quả là vì chuyện lớn mà bày mọi cách, quả nhiên là một nhân vật tàn nhẫn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 368



Nàng lang lặng thu tầm mắt không biết kiềm chế của mình lại, một tay chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Chu Cảnh Sâm nhìn chằm chằm sau ót nàng, khóe miệng không thể thấy mà giật vài cái.

Dáng vẻ khổng tước xòe đuôi của hắn cũng rút lại, bắt đầu ăn cơm một cách thành thật.

Ăn hết một bát cơm lớn, bên ngoài không biết từ khi nào lại bắt đầu tuyết rơi. Ở nơi này vào ngày đông thường có rất nhiêu tuyết, Diệp Gia đã hoàn toàn tiếp thu kiến thức này. Vào thời điểm này năm sau, chắc chắn nàng sẽ không thể không chuẩn bị gì. Chu Cảnh Sâm đặt muỗng xuống và lau miệng. Diệp Gia nhìn cái bụng của hắn, vẫn phẳng lì, ăn hết bao nhiêu cơm mà bụng hắn vẫn không phồng lên ư?

Lâm Trạch Vũ ngoan ngoãn không biết từ đâu xuất hiện, đi tới rửa sạch đống chén nồi.

Chu Cảnh Sâm thoáng nhìn sang cậu ta, Lâm Trạch Vũ vội vàng cúi thấp đầu xuống. Bộ dạng cúi đầu này của thật sự vô cùng ngoan ngoãn.

Diệp Gia nhìn thấy đã sắp đến giờ, nàng phủi phủi đồ rồi chuẩn bị về phòng. Vừa đi tới cửa thì nghe tiếng bọn Liễu Nguyên và Tôn Ngọc Sơn trở về từ tiền viện bên kia. Dư thị cũng từ trong nhà bước ra, đang nói chuyện với hai người họ.

Thế là nàng đi tới, ngoài hai người bọn họ, còn có hai người nữa. Một tráng hán mang dòng m.á.u dị tộc, Diệp Gia nhớ rõ, là Ba Trát Đồ. Người kia thì mặt mũi lạ lãm, chưa từng thấy bao giờ. Những người này không biết đã dùng cách gì mà đánh bắt được hai thùng cá đầy ắp. Trong hồ toàn là cá thiểu, cá lóc đen. Một con nặng khoảng nửa cân, thịt cá hoang dã này vô cùng tươi ngon.

Hai người mỗi người cầm một cái thùng lớn, đổ xuống nền tuyết trong sân. Cá vẫn còn sống, nhảy lên nhảy xuống loạn xạ. Diệp Gia nhanh chóng bước qua, con lớn nhất lên tới hai ba cân, nàng cảm thấy những con này đủ ăn đến tận năm sau.

"Đệ muội xem nhiêu đây có đủ không?" Liễu Nguyên không ngờ mấy con cá trong hồ ngốc vậy, có lẽ là do không có ai ăn. Bọn họ chỉ cần bẻ một lỗ thủng, sau đó dùng một cái lưới đưa vào bên trong vớt lên là đã có một đống: "Nếu không đủ thì mấy huynh đệ bọn ta sẽ đi bắt thêm.

Nói xong, hắn ta như là mới nhớ ra. Hắn gãi gãi sau gáy, cười nói: "Trên đường ta tình cờ gặp được Ba Trát Đồ và Trần Thế Khanh. Đúng lúc bọn họ cũng không có chỗ nào để đi nên đã cùng nhau tới đây cọ cơm, đệ muội xem có được không?”

"Đương nhiên là được." Diệp Gia vội tiếp đón bọn họ vào nhà ngồi: "Cá đủ ăn, mọi người vào nhà ngồi đi nhé."

Chu Cảnh Sâm chậm chạp từ sau bếp đi ra, không nhanh không chậm theo sau Diệp Gia. Nghe thấy mấy người họ nói chuyện, hắn đảo mắt nhìn Liễu Nguyên một cái, nhưng cũng không đuổi người. Thật ra, trong số những người này, ngoại trừ Ba Trát Đồ và Tôn Ngọc Sơn là dân bản xứ, Chu Cảnh Sâm, Liễu Nguyên, Trần Thế Khanh đều là người bị lưu đày tới đây. Chu Cảnh Sâm thì không cần phải nói, gia đình của Liễu Nguyên và Trần Thế Khanh đều đã c.h.ế.t hết, chỉ còn lại một mình một cõi.

Lúc không cần tập luyện ở khu đóng quân, bọn họ được nghỉ phép cũng không có chỗ nào để đi. Nhất là khi trời đổ tuyết dày thì càng không có chỗ để đi.

Sau khi dẫn theo mấy người vào nhà chính, Dư thị vội gọi Lâm Trạch Vũ đến dọn dẹp số cá này. Còn bà ấy thì trở lại phòng, lấy những món ăn vặt đã chuẩn bị cho Nhuy Tả Nhi để đãi khách. Mấy đứa trẻ Tôn gia nghe tiếng ồn thì chạy tới, cùng Lâm Trạch Vũ dọn số cá đầy ắp trên đất trở về thùng. Diệp Gia nghĩ một bữa cũng không thể ăn hết nhiều cá thế này, thế là nàng dứt khoát để Lâm Trạch Vũ mang cái chậu tới đổ nước vào nuôi cá.

Bàn giao việc xong, nàng nhìn lên trời, chỉ còn một giờ nữa là tới giờ cơm chiều. Diệp Gia đến phòng Diệp tứ muội gọi mọi người ra, sau đó xuống hầm thấy thêm ít rau, chuẩn bị bắt đầu nấu bữa tối.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 369



"Trong nhà còn rượu không?" Dư thị không biết từ khi nào đã lò đầu ra từ khe cửa: "Trời lạnh, ngâm chút rượu cho bọn hắn uống."

"Chắc còn ạ." Diệp Gia cũng không chắc chắn lắm. Kể từ khi vào đông, trong nhà càng uống nhiều rượu hơn. Cũng vì mọi người đều rảnh rỗi, mà trời lạnh thì cần giữ ấm. Dư thị không có việc gì làm nên xúi giục Diệp Gia uống rượu. Diệp Gia từ không biết rượu để nghiện giờ đã bị dưỡng thành nghiện rượu, thỉnh thoảng uống một chút, cho nên lượng cất giữ ở nhà không còn nhiều.

“Ta đi xem xem."

Diệp ngũ muội chạy đi thật nhanh, hầm trong nhà ngay bên cạnh gian bếp.

trong nhà hầm liền ở phía sau bếp bên cạnh. Mở cái nắp lên và đặt một cái thang vào là có thể đi xuống. Diệp ngũ muội linh hoạt, chạy đi xem một cái rồi lại lên cũng nhanh: "Còn có một VÒ."

"Nếu tính toán thì uống xong một lần này là lân sau không còn để uống nữa." Dư thị nhép miệng, thấy hơi tiếc nuối.

Dư thị vốn là nói thâm, Diệp Gia vừa nghe thì trong lòng ầm một cái. Nàng nghĩ đúng lúc cũng không có việc gì làm, không bằng ở nhà nghĩ thêm một vài thứ mới mẻ. Nói về việc ủ rượu, dường như cũng không phải rất khó. Trước đây Diệp Gia đã từng ủ rượu nho, cũng đã ngâm rượu mơ xanh. Nghĩ kỹ lại thì, tự nấu mấy loại rượu gạo đơn giản, hay rượu ngũ cốc này, hình như cũng không khó lắm. Nàng còn lo mình khi vào đông sẽ nhàn đến chán chường, nếu không thử xem thế nào?

"Không sao ạ, để bọn họ uống cũng không sao." Nếu không được, hầm rượu trấn trên cũng không đóng cửa.

Dư thị há to miệng, vốn còn có hơi tiếc nuối, thật ra bà ấy khá thích rượu. Nhưng trong nháy mắt khi bà ấy liếc sang Diệp Gia, ngay tức thì, trái tim bà ấy đột nhiên đập mạnh một cái. Sau đó khóe miệng bà ấy lén lút cong lên, bà ấy liên tục gật đầu: "Thôi thôi, hiếm khi Doãn An có thể kết giao được mấy người bạn tốt. Không nên vì một vò rượu mà đứng đây thở ngắn than dài..."

"Nhưng mà Gia Nương à, có phải nên mau chuẩn bị thức ăn rồi không?" Dư thị nhìn sắc trời rồi thở dài nói: "Đông về thì trời cũng sớm tối thật đấy..."

Diệp Gia vẫn không biết bà ấy đang than cái gì, nàng cũng gật đầu theo: "Cảm giác như một ngày đã trôi qua mà không làm được gì."

"Không phải sao?" Dư thị có ý nói: "Chớp mắt một cái trời đã tối om."

Cùng một câu nhưng lại nói tận hai lần, Diệp Gia không có phản ứng gì, nhưng ngược lại Diệp Tứ Muội bên cạnh, người đã lập gia đình sớm bỗng dưng đỏ mặt. Nàng ấy liếc nhìn tỷ tỷ vô tri vô giác của mình, đột nhiên nhếch miệng cười một cái.

Diệp ngũ muội: "..." Có vẻ như đã hiểu gì đó nhưng lại có vẻ như không hiểu.

Tuyết càng ngày càng dày, ông Tôn đi một vòng quanh trấn rồi trở về nhà với một lớp tuyết rơi trên áo tơi.

Ông cụ đứng ngoài cửa phủi, phủi tuyết trên áo tơi, rồi quay người lấy chiếc sọt che trên xe bò xuống. Phía trên đương nhiên cũng chồng chất một tuyết, vừa kéo ra tuyết liền rơi xuống đất. Phía dưới sọt lớn là hơn phân nửa con dê và một số kẹo hạt rang. Ông Tôn nghĩ rằng những thứ trong hầm cũng không còn nhiều, sau khi đi lòng vòng ở chỗ người ta bán dê và bán kẹo, ông cụ tiện đường đến chỗ bán đậu phụ, mua nhiều đậu phụ mang về.

Lâm Trạch Vũ từ phòng bếp đi tới, lặng lẽ không nói tiếng nào lấy đồ ở trên xuống, tất cả thịt dê và đậu phụ được đưa đến phòng bếp sau, kẹo cũng được mang vào phòng.

Diệp Gia nhìn những con cá còn sống nhảy loạn xạ trong nước, suy nghĩ xem làm thế nào để ăn chúng đây. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy có đậu phụ, lập tức không còn phải lo lắng nữa rồi. Trời lạnh vẫn cứ ăn trong nồi thì tốt hơn, chỉ cần làm món cá hâm cách thủy với đậu phụ là được.

Diệp ngũ muội đã ngồi chổm hổm xuống xử lý, Diệp tứ muội lấy rau ra, đi đến bên giếng rửa.
 
Back
Top Bottom