Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 370



Nước giếng chính là tốt ở điểm này, ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè. Lúc trời nóng múc lên thì mát, nước giếng những ngày lạnh căm căm thế này sờ vào vẫn thấy ấm. Diệp tứ muội tay chân nhanh nhẹn, rửa từng lá từng lá cải thảo.

Có người giúp đỡ xử lý, Diệp Gia mang thịt đông cứng ở ngoài vào.

Thịt dê nấu chín rất ngon, vừa hay trong nhà lại có sẵn bột ớt khô. Lúc đầu hái xong ăn không hết đem phơi khô, lúc rảnh rỗi Diệp tứ muội và Dư thị ở nhà nghiền nhỏ. Cho vào vại đất nhỏ, đậy thật kín, khi sử dụng có thể múc ra vài thìa rất thuận tiện. Trước kia dành lại để chuẩn bị dự phòng cho việc xào nước tương bánh rán, nghiên được hai vại to. Bây giờ suốt mùa đông không bày quây bán hàng lấy ra cho nhà mình ăn.

"Tỷ đi g.i.ế.c con gà đó." Từ khi Diệp Gia dùng d.a.o găm đ.â.m người khác, nàng đã khắc phục được mấu chốt tâm lý không dám g.i.ế.c gà. mấy chục con gà mái già trong nhà tạm thời không động đến, Diệp Gia đi đến bên cạnh chuồng gà bắt con gà trống lớn ngày nào cũng gáy ồn ào ra g.i.ế.c thịt.

Sau khi thả non bát huyết gà, Diệp Gia lấy nước nóng xong quay lại, bên phía Diệp ngũ muội đã xử lý xong cá nói rằng: "Tỷ, lần này để muội nấu cá nhé."

Diệp ngũ muội sẽ đến Luân Đài vào mùa xuân sang năm, ngày tháng ở lại Chu gia cũng không còn nhiều nữa. Ngày trước từng nấu nhiều món thịt món rau, nhưng tỷ của nàng ấy chưa bao giờ dạy nàng ấy cách nấu cá. Diệp ngũ muội đã từng ăn cá do Diệp Gia nấu từ trước đó rất lâu, nhưng khi đó nàng ấy và tỷ không thân thiết giống như bây giờ, nàng ấy không dám học lén. Hiện tại ở bên cạnh Diệp Gia đã lâu, nàng ấy có mấy lời cũng dám nói thẳng rồi: "Vừa hay tỷ dạy muội cách nấu cá."

"Cũng được." Diệp Gia nhìn vào có vẻ như biết nấu rất nhiều món ăn, thực ra đều là đứng trên vai của người khổng lồ. Tám món ăn chính của thế hệ sau đã được phát triển và hoàn thiện qua hàng ngàn năm, nàng may mắn có cơ hội được ăn chúng khắp trời nam biển bắc mới biết được nhiều thực đơn mà người xưa không biết. Thật sự nếu nói nàng có năng lực gì, nàng không dám nói. Lúc này cũng không có ý chỉ dạy gì cả: "Tỷ nói, muội cứ làm theo."

Trước kia Diệp Gia cũng dạy nàng ấy như vậy, Diệp ngũ muội vốn dĩ đã có khả năng thiến phú trong lĩnh vực này. Diệp Gia nói thì nàng ấy nghe, cho dù là lần đầu tiên làm, cũng làm ra được tương tự.

Sau khi Diệp tứ muội xử lý xong rau củ, nàng ấy nghe nói Diệp Gia sắp dạy Ngũ muội cách nấu cá. Suy nghĩ một lúc, nàng ấy lau tay rồi đi tới: "Tỷ, muội cũng tới xem thử."

"Xem đi xem đi."

Sau khi Diệp ngũ muội rời đi, không chừng sau này công việc kinh doanh của Chu gia cần đến sự giúp đỡ của Tứ muội. Học nhiều hơn chút cũng tốt, hơn nữa Diệp ngũ muội cũng đã nói rất nhiều lần, Tứ muội còn biết làm hơn nàng ấy. Thế là Diệp Gia bảo Ngũ muội kiểm tra bên trong bụng cá trước, nhìn thấy lớp màng màu đen bên trong đã được rửa sạch sẽ, gật gật đầu: "Làm cá thì nhất định phải làm sạch trong này, nếu không mùi vị của cá sẽ vừa tanh vừa đắng. Mang cá cũng phải được móc sạch."

Diệp ngũ muội làm theo, Diệp Gia lại bảo nàng ấy thay con d.a.o hoa trên lưng cá. Sau đó thì làm đơn giản rồi.

Dun nóng dầu rồi rán cá cho đến khi vàng đều hai mặt, sau đó thêm nước nóng vào cho ngập thân cá. Không thể không nói mùi của chất protein rán dầu rất thơm, thịt cá được nấu xèo xèo, mùi thơm lan tỏa khiến người ta ch** n**c miếng. Diệp tứ muội chưa bao giờ ăn cá do Diệp Gia nấu, ngửi thấy nàng ấy nuốt nước bọt và nói thẳng rất thơm. Diệp ngũ muội bật cười nói: "Không chỉ cá thơm, tỷ nấu tôm cũng rất ngon."

Sau khi cho nước nóng vào, Diệp Gia lấy xẻng làm phẳng thân cá, bảo Diệp ngũ muội cho hành, gừng, ớt và đậu phụ vào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 371



Nguyên liệu cho vào sẽ nổi lên, sau đó đổ chút rượu gia vị và nước tương vào rồi hầm cách thủy là được rồi. Thực ra cũng đơn giản, chỉ cần thêm muối tùy theo độ mặn trước khi nhấc ra khỏi nồi. Diệp Gia thường thích hương vị đậm đà một chút, sẽ thêm tương đậu cà vỏ khi làm món ăn này. Nhưng thật ra thì, việc cho quá nhiều tương đậu cà vỏ cũng sẽ làm mất đi mùi vị tươi ngon của cá. Ngày nay không có tương đậu cà vỏ nên cho thêm chút muối vào ăn cũng được.

"Hầm cách thủy. Hầm cách thủy gần chín thì sẽ thu bớt nước. Cũng không có gì khó, chỉ là một món ăn thường ngày thông thường mà thôi."

Diệp ngũ muội bận rộn bên này, Diệp Gia lại đi lấy hồi. Chuẩn bị nấu một nồi thịt dê. Ăn thịt dê chần. Chỉ có điều, công việc thái thịt dê vẫn phải kêu Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội làm, kỹ thuật cắt thái của hai người này tốt. Nói thật, tốt hơn Diệp Gia.

Cài này thì không cân Diệp Gia dạy, Chu gia không biết đã từng ăn bao nhiêu lần rồi, hai người đều có thể làm được.

Trên bếp không có việc gì để Diệp Gia làm, nàng chỉ đơn giản thu dọn thu dọn, đi xuống hầm chuyển rượu. Nấu được một bữa cơm nói nhanh thì cũng nhanh, nói chậm thì cũng chậm. Dù sao đi nữa chờ khi món ăn nóng hổi được bưng lên thì trời đã tối rồi.

Đương nhiên vẫn chuẩn bị hai bàn. Dư thị, Diệp Gia, Diệp ngũ muội, Diệp tứ muội, cùng mấy ông cháu ông Tôn ngồi chung một bàn. Chu Cảnh Sâm và A Cửu cùng nhóm nam nhân của bọn họ ngồi một bàn. A Cửu ban đầu vốn không muốn đến đó, chủ yếu là vì đám người đó đều là quan quân đóng quân trong khu vực, rất không giống nhau. Nếu nói đến việc quân sự của nơi đóng quân, một dân thường bé nhỏ như hắn ta ngồi ở trong đó sẽ không tiện cho lắm.

Dư thị cảm thấy việc một người nam tử như hắn ta ngồi cùng một bàn với nữ tử thì chẳng ra gì, nên cho gọi người đến.

Tổng cộng chỉ có một vò rượu nên đương nhiên là đưa cho bên phía nam tử. Diệp Gia thấy Dư thị có dáng vẻ hơi thèm rượu, sau khi ăn một miếng thịt mới nói: "Vừa hay sắp nghỉ ngơi đến mùa xuân sang năm, chờ sáng mai có thời gian rảnh, chúng ta ở nhà chưng cất rượu cũng không trở ngại gì."

"Tỷ biết chưng cất rượu sao?" Diệp tứ muội ngạc nhiên. Sao lại cảm thấy bọn họ những ngày qua không hiểu chút gì về người tỷ tỷ Diệp Gia này vậy nhỉ? Cảm giác như tỷ của nàng ấy biết rất nhiều thứ, chẳng trách một lúc có hai nam nhân nhà giàu lại quý mến tỷ của nàng như thế.

"Không biết." Diệp Gia không hề chột dạ, chột dạ sẽ khiến người khác sinh nghi: "Nhưng tỷ có thể suy nghĩ"

"Ồ." Diệp tứ muội gật đầu: "Muội từng nhìn thấy tam thẩm nhà bên cạnh chưng cất rượu cao lương. Từng nhìn thấy hai lần, nhưng cũng chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ thôi." Nói đến đây, Diệp ngũ muội đang ăn chậm đũa lại, nàng ay ngước mắt lên nhìn Diệp tứ muội. Lúc đó nàng ấy lén lút bỏ nhà ra đi và sống nhờ vào tỷ của nàng. Người trong gia đình không một ai biết được nàng ấy đã đi đâu. Sau đó, gặp được tứ tỷ và tứ tỷ phu đến tìm nơi nương tự. Kết quả hai người nhìn thấy nàng ấy cũng không hề hỏi gì, ù ù cạc cạc sống ở Chu Gia. Lâu như vậy rồi, cũng không biết tình hình ở nhà ra sao.

Diệp ngũ muội l.i.ế.m l**m môi, cúi đầu xuống.

Nhắc mới nhớ, trấn Lý Bắc lần này bị người Đột Quyết tấn công, cũng không biết tình hình của Diệp gia trang thế nào rồi.

Diệp Gia ở đây rất bận rộn và chạy đến Luân Đài để mua hàng mà không quan tâm đến những chuyện ở đó. Thật ra không phải nàng không quan tâm, nói thật lòng, nàng sẽ không để Diệp gia ở trong lòng. Người không để trong lòng thì đương nhiên lúc bận rộn sẽ không nhớ tới. Nhưng Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội dù sao cũng là con gái ruột nên chắc chăn là có chút lo lắng. Nhưng bọn họ cũng biết rõ trọng lượng của bản thân, tự mình không dám đi đến đó, cũng sẽ không gây phiền toái thêm cho Diệp gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 372



Dư thị nhìn ra được tâm tư của hai tỷ muội, liếc nhìn Diệp Gia, đột nhiên nói: "Nói đến chuyện này, mấy ngày trước ta đã nghe ngóng được tình hình của Diệp gia trang."

Tay cầm đũa của Diệp Gia chậm lại. Chớp chớp mắt, lập tức lấy lại tinh thân: "Như thế nào vậy?”

"Phía bên nhà sui gia..." Anh mắt Dư thị rơi vào trên mặt Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội, hai người này lo lắng sắp ch** n**c mắt. Nhưng mà Diệp Gia thì lại mở to mắt nhìn chằm chằm. Dư thị thật cũng không nghi ngờ ý tứ của Diệp Gia, chẳng qua là cảm thấy con dâu của bà ấy tính tình mạnh mẽ hơn, có thể gánh vác được. "Người không hề gì cả, chỉ là đánh mất hai đứa con."

"Hai đứa con?" Diệp tứ muội lập tức có chút lo lắng, cho dù cha mẹ nàng ấy có tệ đến đâu chăng nữa, thì người thân vẫn là người thân: "Đánh mất hai đứa con nào vậy?"

"Một người đương nhiên là đệ nương." Đừng nhìn thấy Dư thị tính tình yếu đuối thật giống như không phải chủ nhân của gia đình, nhưng tốt xấu gì bà ấy đã từng là Cảnh vương phi. Lúc đang bận rộn, bà ấy cũng có thể nghĩ ra mọi việc, hơn nữa bà ấy là người vẫn có thể chống đỡ khi cả gia đình c.h.ế.t hết."Người còn lại là tiểu cửu tử."

"Thanh Hà mất rồi?" Diệp tứ muội thực sự lo lắng!

Đứa con út của nhà họ Diệp không chỉ được cha mẹ cưng chiêu mà còn được các ca ca tỷ tỷ cưng chiều. Diệp tứ muội là người đánh đệ đệ nhỏ nhiều nhất, nếu nói một cách không hợp thời thì giống như đứa trẻ do chính tay nàng ấy nuôi lớn: "Chân đệ ấy còn chưa lành hẳn thì có thể chạy đi đâu chứ? Đứa trẻ này!"

Việc hắn ta chạy đi đâu thì Dư thị cũng không thể nói được, bà ấy cử người nghe ngóng. Những gì hỏi được cũng là nghe người ta nói, chứ cũng không phải là tận mắt nhìn thấy.

Trong lòng Diệp tứ muội lo lắng, đồ ăn ngon trong miệng cũng không còn cảm thấy ngon nữa. Diệp ngũ muội cũng có chút lo lắng, nhưng cũng sẽ không vì hoảng lên mà đầu óc rối như tơ vò: "Thanh Hà từ nhỏ đã luôn có tính toán của riêng mình, nhất định là hắn làm mất hoặc là tự mình bỏ chạy. Hiện tại bên ngoài náo loạn như vậy. Chắc đệ ấy không phải mất tích đâu, chỉ là bản thân chạy thoát thôi. Hiện nay bên ngoài loạn lạc như thế, ở trong nhà cũng không chắc tốt hơn ở bên ngoài, Thanh Hà cũng biết được chút ít võ công học được từ người khác, chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu."

"Muội nói đứa trẻ này có thể chạy đi đâu được đây?" Diệp tứ muội nghĩ thấy cũng phải, trước đó Diệp Thanh Hà bị gãy chân cũng là tự mình chạy ra ngoài lấy sản vật trên núi.

Diệp Gia không nói gì, nàng không thân với những người trong Diệp gia, cũng không thể giải thích được tại sao.

Một bữa ăn càng về sau đều có chút im lặng. Diệp ngũ muội thu dọn đồ đạc về phòng sớm. Diệp tứ muội lo lắng trong lòng, buổi tối không ăn gì nhiều thì ve phòng chờ. Nghĩ đến A Cửu quay về sẽ nói chuyện với A Cửu xem sao, bảo A Cửu di đến Diệp gia trang ở trấn Lý Bắc hỏi cho rõ ràng.

Dư thị thấy Diệp Gia mãi không nói chen vào, cho rằng trong lòng nàng khó chịu nên an ủi nàng rằng: "Gia nương cũng đừng lo lắng, đứa trẻ Thanh hà đó không chừng là đi tìm ca của con rồi."

Những lời tiếp sau đây đương nhiên là suy đoán của bà ấy, trên bàn ăn bà ấy không nói gì vì sợ nếu mình đoán sai sẽ khiến người ta hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng, nói ra cũng không tốt. Đến trước mặt Diệp Gia, lời nói của bà ấy không kiêng dè nhiêu như thế bèn nhắc một câu.

Cũng không phải là Diệp Gia không hề quan tâm chút nào, chỉ là tình cảm của nàng không đến mức đó. Nhưng một thiếu niên mười bốn tuổi chạy trốn trong thời đại chiến tranh loạn lạc này quả thực khiến cho người ta lo lắng. Nhưng nếu như Diệp Thanh Hà chạy đi tìm Diệp Thanh Sơn, có lẽ Chu Cảnh Sâm đã thăm dò ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 373



Diệp Thanh Sơn được phái đi trấn giữ biên cương khá gần phía Tây, thực ra từ trấn Đông Hương qua đó chỉ cần đi hai ngày một đêm.

Vào những ngày tuyết rơi dày thì có thể phải chậm một chút, nhưng cũng chỉ kéo dài bốn năm ngày.

"Tối nay tôi con hỏi tướng công xem, có lẽ tướng công có thể nghĩ ra cách nghe ngóng." Diệp Gia trầm ngâm chốc lát rồi nói.

Dư thị gật, gật đầu, vỗ vai vai của nàng: "Thả lõng tinh thần đi."

Bên phía họ đã nghỉ ngơi rồi, nhưng đám nam tử thì vẫn chưa. Trong nhà chính có người đang uống rượu, huyên náo ồn ào, Diệp Gia cũng không tiện vê phòng tắm rửa. Dù sao thì, chỉ có một bức tường giữa phòng chính và phòng của nàng, nếu như không cẩn thận đụng phải cái gì đó, đến lúc đó sẽ rất là ngượng ngùng.

Diệp Gia đóng cửa bếp lại, ở đây tắm rửa sạch sẽ rồi mới về phòng.

Thức ăn trên bàn đã được dọn sạch từ sớm. Đặc biệt là một đĩa thịt dê lớn và cá chưng cách thủy với đậu phụ. Có câu nói cá dê tươi ngon, dọn lên bàn hai món này tươi ngon đến nỗi người ta sẽ nuốt chứng cả lưỡi. Liễu Nguyên vừa ăn, trong lòng vừa cực kỳ ngưỡng mộ Chu Cảnh Sâm, thật sự là chuyện gì tốt cũng đều vận vào người hắn. Vào cuối bữa ăn, đám người này chỉ đơn giản là ăn bánh bao ngũ cốc chấm với canh cá, một nồi bánh bao lớn đều bị bọn họ ăn hết sạch.

Lúc tiễn khách đi, một số người đã hơi say. Tình cờ gặp Diệp Gia từ trong phòng đi ra, nhanh chóng mỉm cười chào hỏi.

Trước khi Tôn Ngọc Sơn rời đi, hắn ta cố ý đến phòng ông Tôn nói chuyện với cha ruột, Liễu Nguyên và Ba Trát Đồ thì không chú trọng nhiêu như vậy. Họ đỡ nhau bước ra khỏi cửa. Trần Thế Khanh vừa quay lại, trước khi đi, Chu Cảnh Sâm giới thiệu người này với nàng một chút. Trân Thế Khanh là kỳ trưởng của ky binh doanh, người Oghuz được phía Luân Đài mang đến. Quen biết với Ba Trát Đồ, dân dần nhập thành một nhóm với đám người Chu Cảnh Sâm.

Người này, đừng nhìn vào thấy vóc dáng không cao, khuôn mặt thanh tú. Thực ra kỹ năng cưỡi ngựa của hắn ta rất xuất sắc, kỹ năng b.ắ.n cung lại càng tuyệt đỉnh. Có thể nói bách phát bách trúng.

Hắn ta đã uống rượu nên gò má đỏ bừng, nhìn thấy Diệp Gia hắn ta khách khách khí khí gọi là Tư Mã thái thái. Không giống như Liễu Nguyên, một người từ trước tới nay quen không biết phép tắc, mở miệng khép miệng ra là kêu đệ muội. Diệp Gia cũng chào hắn ta một cái, hắn ta mới quay người và đuổi theo Liễu Nguyên, Ba Trát Đồ nhanh chóng đi vào trong tuyết.

Chu Cảnh Sâm ngồi ở bên cạnh bàn, cúi đầu không nói gì.

Dáng vẻ này giống hệt như khi hắn ở thôn Vương Gia, trấn Lý Bắc. Lúc đó say rượu cũng ngồi ở bên cạnh cái bàn cả buổi không nói lời nào, Diệp Gia hỏi hắn một câu, hắn trả lời một câu. Nhìn hắn trông có vẻ đi vững, nhưng thực ra đã say khướt rồi.

Lâm Trạch Vũ khôn khéo ra khỏi phòng thu dọn thịt nguội canh thừa trên bàn. Thực ra cũng không còn thức ăn thừa, ngoại trừ xương cá, xương dê. Ngay cả lá rau cũng không còn thừa. Lâm Trạch Vũ thu dọn chén đĩa bưng vào trong chậu, Diệp Gia đi đến trước mặt Chu Cảnh Sâm, khua tay trước mắt hắn: "Tướng công, có thể dậy được không? Đây là mấy?"

Trong mắt Chu Cảnh Sâm sương mù mờ mịt, mê mê mang mang nhìn vào Diệp Gia.

"Được rồi, ta đã say rồi." Diệp Gia lấy một cánh tay của hắn đặt lên vai mình, nửa ôm lấy eo hắn muốn lôi hắn đứng dậy. Không thể không nói, thật sự cái eo rất nhỏ, cánh tay của nàng có thể vòng qua ôm hết được. Nhưng cũng thật sự chắc khỏe, ấn vào sẽ cảm giác được cơ bắp rắn chắc. Người này nặng quá, kéo một hồi cũng không kéo lên được. Đầu óc xê dịch, thì cằm đã khoác lên vai của Diệp Gia.

"Đứng dậy, chàng đứng dậy đi." Diệp Gia ôm hắn hai cái lần đều không ôm được, thở hổn hển chọc vào hai bên thắt lưng của hắn: "Ta không ôm nỗi chàng."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 374



Vốn tưởng rằng người này chắc chắn không nghe, ai ngờ Diệp Gia vừa mới nói như thế, hắn thật sự lảo đảo đứng dậy. Sau đó trọng lượng cơ thể nặng nề đè lên người Diệp Gia, mùi rượu nông nặc phả vào bên gáy của Diệp Gia. Cũng không nói lời nào, động tác cũng không tính là quá gàn dở, nhưng vô cớ lại có đôi chút cảm giác nhớp nháp.

Hai má Diệp Gia chạm phải nóng bừng lên, hắng giọng một cái: "Nào, đi hai bước theo ta vào phòng.”

Người này lời bị nghẹn lại trong cổ họng và ô ố lẩm bẩm một tiếng "Ừ". Tùy ý Diệp Gia ôm hắn chậm chạp đi vào phòng.

Cánh cửa căn phòng phía tây nơi Dư thị ở hé mở, bà ấy vươn đầu liếc nhìn ra bên ngoài. Nhìn thấy bóng lưng của hai người gần như chồng lên nhau cùng đi, gật gật đầu vừa lòng. Quay đầu lại nhìn thấy Diệp ngũ muội đang nhìn bà ấy chằm chằm, bà ấy mới thu lại nét mặt có chút không đứng đắn như thế, nói rằng: "Đã muộn rồi, nhanh ngủ thôi."

Diệp ngũ muội gật đầu và ngoan ngoãn nằm xuống bên trong, ôm lấy Nhuy Thư Nhi đã ngủ Say.

Dư thị đóng cửa lại và khóa phòng mình lại.

Bên này Diệp Gia đưa được Chu Cảnh Sâm vào phòng mới phát hiện trên giường sưởi còn bày cái bàn nhỏ, chông mấy quyển sổ sách. Lúc chiều, nàng ngồi trên giường sưởi để tính toán sổ sách chưa thu dọn, lúc này cũng không còn chỗ nào khác để cho Chu cảnh Sâm nằm. Thế là dắt hắn đến bên bàn, bảo hắn dựa vào bàn đứng vững. Người này cũng không làm âm ï, thân hình không vững dựa vào cái bàn cũng không hề lung lay. Có lẽ là đầu óc choáng váng hoặc là đầu óc co rút lại rồi, Diệp Gia cũng không biết phải nghĩ như thế nào nữa, lấy ra một cây gậy từ sau cửa. Sau đó lại quay đến trước mặt Chu Cảnh Sâm, vẽ một vòng tròn trên mặt đất quanh hắn.

A, cây gậy này vẫn là cây gậy mà trước đó Diệp Gia đã dùng để đánh hắn. Bởi vì dùng đến nên tiện tay đặt mãi sau cửa.

"Biết Tây Du Ký không hả? Có biết cây thước bảng vàng của Tôn đại thánh để vẽ vòng tròn không?" Diệp Gia lấy cây gậy chỉ vào dấu tròn không rõ ràng trên mặt đất và nói với người say rượu lơ mơ rằng: "Đây chính là vòng tròn cây thước bảng vàng mà ta vẽ cho chàng."

Nói xong, Diệp Gia quay đầu đi thu dọn giường sưởi.

Chu Cảnh Sâm nay giờ không nói lời nào đột nhiên lại lên tiếng: "Tây Du Ký là gì? Cây thước bảng vàng của Tôn đại thánh là gì?"

Không biết thì thôi đi." Diệp Gia đặt cái bàn nhỏ lên trên bàn, thu sổ sách lại: "Chính là chàng phải đứng ở chỗ này không được động đậy."

"Tại sao?"... Người uống rượu say có nhiều câu hỏi như thế sao? Diệp Gia quay đầu nhìn hắn: "Bởi vì chỉ cần không ra khỏi vòng tròn này, sẽ không có nữ yêu tinh nào ăn thịt chàng."

Chu Cảnh Sâm nửa hiểu nửa không: "Ồ..."

Sau đó, hắn đột nhiên duỗi một chân ra, ung dung thong thả bước ra khỏi cái vòng tròn này.

Diệp Gia: "222"

Chu Cảnh Sâm cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng cúi xuống nhìn nàng: "Ta bước ra ngoài rồi đó, nữ yêu tinh đâu?”

Mặt Diệp Gia vụt phừng lên. Nàng mím, mím môi, cau mày nhìn Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm vẫn dáng vẻ lơ mơ đó, ánh mắt

Lại đủ vướng víu rơi vào người Diệp Gia. Diệp Gia nhíu mắt đó lại, mặt trở nên gay gắt: "Chu Cảnh Sâm, chàng giả vờ giống thật đấy! Dùng một chiêu hai lần, có phải chàng muốn dùng hết tâm nhãn lên người ta đúng không?”

Chu Cảnh Sâm không ngờ nàng lại trực tiếp vạch trần, đôi mắt mờ mịt sương mù của hắn dần dần trở nên trong trẻo, vẻ mặt cũng thay đổi.

"Không dùng chút tâm nhãn, làm sao ta có thể dò xét tâm ý của nàng dành cho ta?" Dừng một chút, hắn mới yếu ớt thừa nhận.

Hai má của Diệp Gia từ đỏ bừng chuyển sang nóng rang lên, vành tai nóng bừng.

Nàng không thèm chấp nhất với hắn, quay đầu đi dọn giường. Chu Cảnh Sâm im lặng nhìn theo bóng lưng của nàng, hồi lâu, bỗng nhiên khép môi lại, nhả ra một chữ khí phách mạnh mẽ: "Sợt"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 375



Người đang dọn giường cứng đờ, nhưng người bên kia lại buông tha cho nàng, còn thêm dầu thêm mỡ: "Thật sợi”

Diệp Gia rất thẳng tính, tính khí thất thường này. Đột nhiên ném chăn lên giường sưởi, quay đầu tóm lấy cổ áo của Chu Cảnh Sâm. Cũng không biết nàng lấy sức mạnh từ đâu, hay có thể là người nào đó cố ý thả lỏng. Diệp Gia đè Chu Cảnh Sâm lên giường sưởi. Người đó nằm ngửa mặt trên giường sưởi, đôi chân dài duỗi thẳng ra xa. Diệp Gia ra tay lớn như vậy, hạ bàn không vững, bị hắn quét qua một cái, nện vào trên người hắn.

Người đó k** r*n một tiếng, cong khóe mắt lên hướng về phía Diệp Gia cười đến mức đung đưa, hắn một tay chỉ chỉ vào bên dưới.

Diệp Gia nhìn theo tay hắn, rơi đến trên eo hắn.

Chu Cảnh Sâm giương khóe mắt lên hỏi nàng: "Nàng dám gỡ ra không, Gia nương?"

Nàng không dám? Nàng không dám? Thật là một câu chuyện hài hước! Diệp Gia nàng đời này không có gì là không dám làm.

Hàng mi dài của Chu Cảnh Sâm che đi ánh sáng mờ ảo trong mắt hắn, ánh sáng như làn nước mùa thu lấp lánh. Hai người họ ngồi xếp gối mặt đối mặt như những vị La Hán. Diệp Gia rõ ràng cảm giác được trên người mình bộ phận nào đó rất nóng. Nam nhân này có vẻ có chút xấu hổ, đôi má trắng nõn có chút đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, tự tin nhìn chằm chằm Diệp Gia.

"Nàng có dám không?" Hắn dè dặt như thể đây chỉ là một câu hỏi đơn giản của hắn.

Diệp Gia một tay nắm chặt đai lưng của hắn, cảm thấy đạo đức chính trực của mình sắp chạm đáy. Thực sự có thể có một chút trách nhiệm và đạo đức, nhưng khi tự hỏi mình, nàng thực sự không có chút chính trực nào cả. Theo cảm xúc thật của nàng, nàng có thể quay lưng lại với hắn ngay cả khi nàng ngủ cùng hắn. Bàn tay giữ một bên đai lưng của hắn siết chặt: "Ta nói cho chàng biết, Chu Doãn An, khiêu khích ta không phải là chuyện tốt đẹp gì."

Chu Cảnh Sâm nghe vậy cười nhẹ, cả lồng n.g.ự.c run lên vì cười. Diệp Gia nằm trên người hắn, bất lực nhìn yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống, bộ n.g.ự.c rắn chắc của hắn áp vào n.g.ự.c nàng, cảm giác rung chuyển bởi tiếng cười... thật là choáng váng!

"Vậy sao?" Chu Cảnh Sâm không đồng ý, nhếch môi: "Có thể tệ đến mức nào?"

Diệp Gia chế nhạo. Có vẻ như người này là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hành vi thường ngày nhượng bộ vài điểm của nàng đã làm tăng thêm sự tự tin giả tạo của nam nhân này. Thực sự nghĩ nàng là một cô gái phong kiến từ xa xưa, coi trọng sự trong trắng hơn mạng sống của mình sao.

"Hừi Vô vị!" Diệp Gia lạnh lùng nhận xét, sau đó cầm cái đai trong tay vỗ mạnh một cái.

Đai lưng của Chu Cảnh Sâm được cố định bằng nút trượt, rất thuận tiện để nới lỏng. Ngay khi Diệp Gia giật một phát, đai lưng của hắn lập tức rơi xuống, Thời xưa, trang phục nam giới chỉ có ve áo xéo, không có cúc. Diệp Gia trực tiếp cởi lớp y phục ở bên ngoài của hắn. Vì ở nhà không phải quá lạnh nên hắn cởi áo giáp dày ra. Hắn mặc hai lớp y phục phía trong, phía ngoài là y phục khoác dày dặn. Kéo lớp y phục khoác ngoài ra, một bàn tay ấm áp đưa qua khe hở.

Người này thực sự thiếu kinh nghiệm, khi bị khiêu khích thì sẵn sàng làm bất cứ điều gì!

Làn da trên n.g.ự.c Chu Cảnh Sâm lạnh ngắt, một bàn tay đưa lên, đôi mắt hắn đột nhiên mở to. Đôi mắt hoa đào của Diệp Gia tròn xoe, hai má ửng hồng, nhưng ẩn chứa trong đó một cảm giác tàn nhẫn mãnh liệt. Không chỉ chạm vào n.g.ự.c mà còn chạm vào bụng hắn. Bị đối xử một cách đầy khinh thường như vậy không ngờ khiến khuôn mặt trắng nõn của Chu Cảnh Sâm đỏ bừng.

Lông mi hắn chớp nhanh, hơi thở ngưng trệ, ánh sáng trong mắt hắn mờ đi trong chốc lát.

"Gia Nương, nàng..." Nhiếp chính vương hai đời chưa từng thân mật với ai như vậy, lần trước hắn xấu hổ đến mức nhảy ra khỏi cửa sổ để trốn thoát cũng là lần hắn bị véo gì đó.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 376



Tuy rằng lần này hắn cố ý làm như vậy, nhưng không ngờ hiệu quả lại lớn đến thế? Đã lên kế hoạch và tối nay vẫn đi ngang qua, nhưng ai có thể ngờ rằng Diệp Gia đã phát điên và không còn là con người nữa. Nàng không chỉ chạm vào nó mà còn cố gắng đi xuống.

"Ta không dám?" Diệp Gia kiêu ngạo hat cằm, cố gắng ném chính xác những từ ngữ vào mặt Chu Cảnh Sâm: "Nực cười, là chàng không dám chứ nhỉ?"

"Hừ”

Chu Cảnh Sâm không ngờ nữ nhân Diệp Gia này lại không hành động như bình thường, thành thật mà nói, ngay cả nam nhân cũng không chịu nổi thủ đoạn như vậy. Dù không say rượu, nhưng điều đáng sợ nhất khi say là: tinh thần tỉnh táo nhưng ý chí yếu đuối. Lần này đến lượt Chu Cảnh Sâm bị đưa lên tế đài không xuống được. Di chuyển hay không di chuyển, đây là sự chấp thuận của hắn dành cho Diệp Gia. Gia Nương thật là... rõ ràng có vẻ ngoài nhút nhát và nghiêm khắc, sao có thể hung dữ như vậy!

Hổ? Chuyện cười mà, Nàng không phải hổ, nàng chỉ đang kiêm chế giới hạn đạo đức của mình mà thôi.

Trên thực tế, Diệp Gia không chỉ không mềm mỏng trong hành động, mà trong lời nói cũng không hề mềm mỏng.

Trước bàn đặt một ngọn đèn dầu, ngọn nến bập bùng bị gió nơi khe cửa sổ thổi qua. Bóng của hai người chiếu lên tường, giống như một cặp giấy cắt tuyệt đẹp. Hàng mi rung rinh của Chu Cảnh Sâm phản chiếu ánh sáng trông giống như những con bướm bay nhẹ nhàng. Yết hâu của hắn trượt lên trượt xuống do nuốt vào cho thấy vẻ đẹp g6 ghê và gây gò dưới ánh sáng.

Nàng nheo mắt hồi lâu rồi cúi xuống cắn một phát.

Vết cắn không nặng lắm, giống như nhai một khúc xương. Tuy nhiên, Chu Cảnh Sâm lại cứng đờ như bị sét đánh.

Sau đó Diệp Gia cảm giác được rõ ràng có cái gì đó đứng dậy.

Chu Cảnh Sâm đột nhiên giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng lên che mắt. Hắn quay mặt sang một bên như muốn trốn thoát.

Toàn thân hắn có chút dè dặt, nhưng chỗ kia của hắn không chịu hợp tác làm bộc lộ sự xảo quyệt trong lòng. Bởi vì, có thứ gì đó đang trực tiếp ngạo mạn chống lại Diệp Gia. Một ngụm nước bọt của Diệp Gia đột nhiên nghẹn ngào trong cổ họng, nàng nhanh chóng nhả ra không căn yết hầu của ai đó nữa. Hắn cố gắng di chuyển sang một bên, nhưng ngay khi vừa di chuyển, một bàn tay đã giữ lấy lưng dưới của hắn.

"Đừng cử động!" Giọng nói của Chu Cảnh Sâm từ trong bóng tối truyền ra, khàn khàn đầy đe dọa. Da sau gáy Diệp Gia căng cứng, nàng thực sự không dám cử động.

Nàng không phải là một đứa trẻ không biết gì, tuy kiếp trước nàng không phải là người giàu kinh nghiệm nhưng nàng đã quen với việc nhìn thấy mọi người xung quanh chia ly rồi đoàn tụ. Nàng không dám cử động thân thể, nhưng trong lòng lại không phục. Không tin rằng nàng đã bị hắn dọa nạt một cách ác ý như vậy, ngoan ngoãn nghe lời thực sự. Vì thế nàng dùng một tay véo má hắn rồi kéo ra: "Chu Doãn An, chàng xem chàng có xứng đáng với vẻ ngoài lạnh lùng của mình không?"

Chu Cảnh Sâm vùi mặt vào trong bóng tối, im lặng.

"Chu Doãn An, chàng nói đi, đừng có chạy trốn!" Diệp Gia tựa hồ đã tóm được tóc: "Này! Chàng đừng trốn!"

Chu Cảnh Sâm vẫn không nói gì, có người không biết bỏ cuộc khi mọi chuyện đang tốt đẹp cho rằng mình đã bắt được hắn. Thay vào đó, nàng trở nên bạo dạn hơn và cố gắng trả lại sự xấu hổ mà nàng vừa chịu đựng cho Chu Cảnh Sâm. Diệp Gia ác ý c*n v** c* hắn. l**m yết hầu và cắn vào tai của hắn... nàng cắn mạnh đến nổi bất ngờ bị kẻ m.á.u lạnh hất sang một bên.

Trời đất trong phút chốc quay cuồng, sau khi lắc đâu trên nệm, đôi mắt của Diệp Gia mở to.

Vừa nãy còn che mặt, có vẻ xấu hổ khi nhìn thấy người khác của Chu Cảnh Sâm, lúc này không có một chút xấu hổ, đè cô xuống, một tay giữ lấy mắt cá chân của Diệp Gia, kéo về phía dưới lưng mình.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 377



Diệp Gia đột nhiên bị tóm lấy cổ chân, kéo ra khỏi tư thế ngựa thẳng tắp, hai chân bị đặt lên... eo dưới của ai đó, đặt lên chân nàng???

Diệp Gia: "1!

Như thể chuyện này vẫn chưa kết thúc, người đó lại cúi đầu và đè người lên nàng. Nhưng tư thế đè lên người này, Chu Cảnh Sâm đang muốn c.h.ế.t ài I I I

Chu Cảnh Sâm cũng không ngờ được dáng người Diệp Gia lại yếu như vậy, chỉ cân dùng một chút sức là có thể thoát khỏi tình thế khó xử này. Nhưng bây giờ người khác yêu cầu hắn lui ra, hắn chắc chắn sẽ không lui. Chu Cảnh Sâm đã áp sát trên người nàng, nhìn xuống Diệp Gia, trong chốc lát sắc mặt như hoa đào nở rộ, trở nên ửng hồng. Hắn bỗng nhiên cúi đầu, một tay đặt lên cằm Diệp Gia và nâng lên, cúi đầu hôn lên môi Diệp Gia.

Mùi rượu nồng nặc, nhưng Chu Cảnh Sâm lại không hề uống nhiều. Có vài vị ngọt phảng phất khi đầu lưỡi đưa vào.

Diệp Gia bị ép phải nâng cằm lên đón lấy nụ hôn này. Từ nụ hôn đầu tiên còn non nớt người này suýt nữa cắn vào lưỡi, nhưng cho đến giờ tốc độ thông hiểu đã nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Tia chớp lóe lên rất nhanh trước mắt Diệp Gia, âm thanh hôn nước khiến cả mùa đông rực cháy.

Một bóng đen to lớn lặng lẽ đứng dậy trong góc tường, đôi mắt phía xa phát ra ánh sáng xanh lục.

Điểm Điểm lặng lẽ nhìn hai người lăn lộn trên giường, không biết từ lúc nào, vạt áo của Chu Cảnh Sâm đã mở ra, xương quai xanh đẹp đẽ của hắn lộ ra trước mắt Diệp Gia. Trâm cài tóc cũng bị Diệp Gia tháo xuống, mái tóc đen rũ xuống như thác nước. Ngay khi nam chủ cúi xuống cắn chỗ nào đó của nữ chủ, nữ chủ bèn phát ra một tiếng r*n r* kỳ quái. Điểm Điểm lặng lẽ nhe rang cười.

Âm thầm nhảy lên chiếc giường lò, sau đó cắn vào chân Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm há miệng đau đớn, ngoảnh đầu lại, đôi mắt đối diện một đôi mắt thú màu xanh lục khác. Cái miệng lớn của Điểm Điểm vẫn cắn lấy chân hắn, vết cắn xuyên qua quần áo mặc dù không thật sự chảy máu, nhưng cũng có chút đau. Lúc này, đôi mắt thú kia quay lại nhìn chằm chằm hắn không thôi, hàm ý đe dọa rất rõ ràng.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Tấm vải trên n.g.ự.c Diệp Gia đã ướt đẫm, tóc cũng xõa ra. Nàng rất xấu hổ, thực sự rất xấu hổ, Chu Cảnh Sâm thế mà còn cắn nàng... chỗ ấy! Nhưng lúc đó chuyện xấu hổ hơn chính là Chu Cảnh Sâm, quần áo của hắn gần như bị Diệp Gia l*t s*ch, trên bờ vai và yết hầu vẫn còn lưu lại vết răng đỏ.

"Thả lỏng, khụ khụ, khụ khụ, thả lỏng một chút!" Diệp Gia che nửa phân n.g.ự.c ướt đẫm, nhẹ nhàng ngôi dậy.

Mái tóc đen xõa ngang vai, hòa lẫn vóc dáng yếu ớt, mang đến vẻ sống động đặc biệt.

Điểm Điểm được Diệp Gia nuôi dưỡng, cả nhà chỉ nghe mỗi lời của Diệp Gia. Nó liếc nhìn Diệp Gia, rồi lại nhìn Chu Cảnh Sâm đang đè lên chủ nhân của nó. Trong đôi mắt xanh có chút do dự, hồi lâu sau, mới từ từ nới lỏng.

"Xuống dưới!" Diệp Gia th* d*c, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó nói: "Không được nhảy lên giường!"

Điểm Điểm quay đầu lại liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, ngay khi nhảy xuống đã dùng hai chân sau đá vào Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Diệp Gia không nhịn được mà bật cười, khoanh tay cười đến ngã về phía trước.

Chu Cảnh Sâm đành phải buông tay Diệp Gia ra, từ từ ngồi thẳng dậy.

Sau lần trải nghiệm này, đóm lửa có dữ dội đến đâu cũng phải dập tắt.

Diệp Gia đẩy Chu Cảnh Sâm sang một bên, lùi lại một khoảng. Hai người họ có thể coi là đang tách ra. Quần áo đều lộn xộn cả, nhưng bầu không khí mập mờ lại không dễ dàng xóa bỏ như vậy. Nhưng lúc này không thể tiếp tục, phía dưới con sói ngốc vẫn sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn cách đó không xa. Nếu như hắn dám đẩy người xuống lần nữa, con ch.ó này chắc chắn sẽ nhảy lên cắn hắn một miếng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 378



Chu Cảnh Sâm bất đắc dĩ vuốt lông, xoay người xuống khỏi giường. Một tay mặc bộ đồ dài đến thắt lưng, xuống giường, xỏ giày rồi mở cửa đi ra ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi vào phòng, khiến ánh nến phập phồng dữ dội. Diệp Gia cởi bỏ quần áo phần thân trên, vặn người nhìn vào bên eo của mình. Trên làn da trắng như tuyết có vài vết hẳn ngón tay, một vòng màu xanh. Nàng bĩu môi, trong lòng không biết đang hối hận hay vui mừng. Tóm lại, nếu vừa rồi Chu Cảnh Sâm không dừng lại, có lẽ màn đêm sẽ tiếp tục kéo dài.

Diệp Gia nằm trên giường sờ sờ đầu của Điểm Điểm, nghĩ đi nghĩ lại thấy rất buồn cười: "Đã ghét hắn đến vậy rồi sao? Chính hắn mang ngươi về đấy."

Điểm Điểm ngươi hiểu chỗ nào chứ?

Nó kêu gừ gừ hai tiếng, rồi dùng cái đầu to lớn xoa xoa vào lòng bàn tay Diệp Gia.

Hai má Diệp Gia đỏ bừng, nàng chạm vào bộ quần áo ướt trên người, dính vào không được thoải mái. Nàng chẹp một tiếng, xuống giường lục lọi tủ quân áo, tìm một cái mới và mặc vào, còn cái thay thế thì vứt vào giỏ ở góc. Đợi lúc nàng thay xong quần áo, Chu Cảnh Sâm vẫn chưa quay lại. Thật sự không biết người này làm gì mà lâu như vậy, Diệp Gia xoay người cuộn vào trong, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Xưa nay nhiều người ngủ trong vài giây cũng không thể ngủ được ngay cả khi nhắm mắt rất lâu, nhưng cảnh tượng đó lại xuất hiện trong tâm trí.

Trằn trọc xoay người không thể bỏ được, Diệp Gia chỉ mặc áo choàng vào rồi mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trong sân rất nhanh đã ngập đến đầu gối. Diệp Gia hết sức bước từng bước chân đi tới bếp sau, đèn bếp sau vẫn đang sáng. Cánh cửa đã đóng lại, ánh đèn lọt qua khe hở. Diệp Gia bước đến, gió lạnh gào rít qua, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng thở hổn hển của một nam tử bên trong. Có vẻ như hơi thở không được đều, rất sâu và có phần ngắn.

Nàng chớp mắt và bước tới khe cửa, vết nứt trên cửa đập thẳng với mắt nàng.

Sau đó, nàng nhìn thấy một kẻ cặn bã lịch sự nào đó đang làm điều gì đó rất bất lịch sự ở bên trong... Và người đó dường như đã chú ý đến có người ngoài cửa. Đôi mắt đó nhìn nàng qua khe cửa, Chu Cảnh Sâm thậm chí còn dè dặt nhếch khóe miệng đỏ thẫm.

Trong chốc lát đầu óc Diệp Gia choáng váng, nàng không nói một lời, quay người bỏ chạy như bị chó di.

Đêm hôm đó Diệp Gia cũng không biết Chu Cảnh Sâm trở về lúc nào, dù sao trước khi nàng ngủ say thì vẫn chưa về.

Gió lạnh thổi cuồn cuộn, tuyết rơi cả đêm. Trong phòng đang đốt giường lò nên cũng không sợ lạnh. Không thể không nói rằng chiếc giường lò này của Diệp Gia đã giúp cả nhà vượt qua mùa đông giá rét một cách thoải mái. Mùa đông năm nay, ngay cả chứng bệnh đau nhức xương khớp khi trời bắt đầu lạnh đã kéo dài ba năm của Dư thị cũng không tái phát, ngày nào cũng ăn ngon ngủ say, tinh thần ngày càng đi lên. Ai nhìn vào cũng thấy bà ấy càng ngày càng xinh đẹp.

Dung mạo của Dư thị đúng là khiến người khác phải kinh ngạc, lúc đầu khi gương mặt bà ấy vẫn còn lấm lem bụi bẩn thì Diệp Gia đã cảm thấy đây là một người có khí chất quyến rũ trời sinh. Hiện giờ Dư thi đã trở nên trắng nõn đầy đặn, vừa nhìn đã biết là thân nương của Chu Cảnh Sâm. Chỉ nữ nhân có dung mạo như thế này mới có thể sinh ra đứa con như Chu Cảnh Sâm. Do càng ngày càng xinh đẹp nên bà ấy cũng rất ít khi ra ngoài.

Nhuy Tả Nhi cứ như đốt tre, nháy mắt một cái là cao lên một khúc, bây giờ khi đứng lên đã có thể cao tới thắt lưng của Diệp Gia.

Hôm nay Dư thị rảnh rỗi đến không có việc gì để làm nên dạy cho cô bé nhận biết mặt chữ. Trẻ con ở Chu gia đều bắt đầu học chữ từ khi lên ba, bốn năm tuổi đã bắt đầu đọc sách.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 379



Lúc trước là vì vội kiếm sống nên mới không dạy cho Nhuy Tả Nhi, nhưng thật ra cũng không tính là quá chậm, dù sao thì sang năm cô bé cũng mới có bốn tuổi.

Nếu đã dạy nhận biết mặt chữ thì dạy một người là dạy, dạy hai người cũng là dạy. hai huynh đệ Tôn Tuấn, Tôn Thành ngày nào cũng đi theo Nhuy Tả Nhi, nên Dư thị quyết định dạy luôn cho cả hai đứa nhỏ. Bọn nhỏ không có nhiều việc để làm khi vào đông, bình thường phải ra ngoài kiếm củi, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn. Không có nhiều tiên dư để mua bút, mực, giấy, nghiên mực cho bọn nhỏ nên Dư thị bảo chúng luyện chữ trên mặt cát. Bài vở cũng không quá nặng nề, một ngày học mười chữ lớn, buổi tối rảnh rỗi thì Dư thị có thể kiểm tra và dạy bọn nhỏ. Dạy một thời gian, bà ấy phát hiện cháu trai cả của Tôn gia rất thông minh.

Khi dạy chữ cho Tôn Tuấn, chỉ cần nói ba đến bốn lần thì cậu bé sẽ nhớ hết. Hai đứa nhỏ còn lại thì dạy thế nào cũng có chút khó khăn. Chẳng qua có lẽ do tuổi còn quá nhỏ, tính tình chưa ổn định nên hai đứa nhóc không thể ngồi yên. Tôn Tuấn lớn hơn hai đứa nhỏ kia tận hai ba tuổi, trí nhớ tốt, ngoan ngoãn hơn cũng là chuyện bình thường.

Diệp Gia mở mắt ra, không thấy ai bên cạnh. Bên tai là tiếng trẻ con đang đọc sách. Nhuy Tả Nhi cười vui vẻ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng của Tôn Tuấn ở bên cạnh chỉ nét bút cho cô bé.

Nàng chớp mắt, ngồi trên giường lò xoa cái đầu đang mê man chưa tỉnh ngủ.

Giường lò vẫn còn độ ấm, trong phòng ấm áp dễ chịu. Bây giờ trong phòng chỉ có mình nàng, gối đầu bên cạnh được xếp ngay ngắn. Diệp Gia nghi ngờ đêm qua Chu Cảnh Sâm không trở về, nếu không thì sao lại không có dấu vết có người từng ngủ ở bên.

Nàng khoác áo choàng bước xuống giường lò, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài tuyết đã chất cao tới nửa cửa. Có một bóng dáng mảnh khảnh đứng trong tuyết nhìn thoáng qua như một bức tranh thủy mặc. Đúng là chưa thấy mùa đông Tây Bắc thì chưa biết cái gì gọi là lạnh khủng khiếp, chỉ có thấy rồi mới biết cái khổ của trời đông giá rét, bây giờ coi như Diệp Gia đã hiểu rõ. Chỉ cần điều kiện vật chất của bọn họ hơi kém một chút thôi, mùa đông giá rét này sẽ không thể nhàn nhã như thế.

Cửa chính không đóng chặt mà chỉ khép hờ, Diệp Gia đi đến trước bàn trang điểm, gom phần tóc xõa sau lưng lên chuẩn bị buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp.

Nàng đến trước gương mới phát hiện điều bất thường, xương quai xanh của Diệp gia đầy vết xanh tím, vô cùng đáng sợ. Nghĩ đến đây, nàng vội vàng xoay người cởi dây buộc đồ lót ra. Quả nhiên trên đầu vết cắn có một dấu răng rất sâu. Sắc mặt Diệp Gia lúc xanh lúc tím, không ngờ da mình lại dễ bam tím như vậy.

Thật ra cũng không thấy đau, nàng vội vàng tiến đến tủ tìm một chiếc khăn quàng cổ dày.

Mặc y phục xong, đang định đi rửa mặt thì Diệp gia lại phát hiện một chiếc thùng gỗ bên cạnh bồn rửa mặt. Bên trong thùng nước chỉ đây một nửa, sờ thử thấy vẫn còn khá ấm. Nhớ đến gân đây Chu Cảnh Sâm đang nghỉ ngơi, có lẽ sẽ ở nhà đến đầu xuân năm sau, nàng khẽ nhướn mày.

Có người múc nước cho thì tội gì không dùng? Diệp Gia dùng nước ấm rửa mặt trong phòng, chỉnh lại y phục rồi đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, không thấy ai cả. Dư thị cam một quyển Tam tự kinh đứng ở cửa lớn, chỉ vào chữ bên trên dạy ba đứa nhỏ đọc. Tôn Tuấn ngồi xổm ngoài cửa lớn, cam một cành cây nhỏ trong tay viết lại trên tuyết. Tuy có một số nét bị ngược nhưng cuối cùng vẫn viết đúng chữ.

"Gia Nương tỉnh rồi à?" Dư thị nghe thấy tiếng mở cửa của Đông phòng, ngẩng đầu mỉm cười, nói: "Bữa sáng đang được hâm nóng trên bếp."

Diệp Gia gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
 
Back
Top Bottom