Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 350



"Tỷ, mắt tỷ tinh tường, muội nghe theo tỷ." Diệp ngũ muội biết kiến thức của mình còn nông cạn, nàng ấy tin tưởng phán đoán của Diệp Gia.

"Lão tiên sinh, là thế này. Hôm nay ta cùng với muội muội chỉ là đúng dịp tới Luân Đài làm chút chuyện mà thôi, ít ngày nữa sẽ phải về nhà rồi. Ngày trời đông giá rét thế này, trong nhà vẫn còn già trẻ đang chờ, ta cũng không thể nói để người ở lại đây là cứ thế ở lại được luôn." Diệp Gia suy tư trong giây lát, sau đó châm chước nói: "Hay là thế này đi, lão tiên sinh để lại tín vật hoặc địa chỉ. Đầu xuân sang năm, ta kêu muội ấy tới Luân Đài tìm người, như vậy thì sao?"

Lão tiên sinh không trả lời, mà ngược lại lại nhìn Diệp Gia, hỏi một câu: "Cô bé học theo ngươi, nói như vậy thì ngươi cũng biết làm ư? Biết làm những món gì?"

"Ta không giỏi, ta chỉ biết mày mò nghiên cứu rồi làm ra chút đồ ăn vặt mà thôi, không so được với muội muội này của ta." Diệp Gia lập tức xua xua tay, cười đáp: "Từ nhỏ ta đây đã có chút ham ăn, ngày thường lúc rảnh rỗi sẽ thích ở nhà làm chút đồ ngọt ngon miệng. Nhưng nếu thật sự muốn bàn về tay nghề lẫn tài nấu nướng thì ta chỉ ở mức vừa phải thôi. Cùng một món ăn, muội muội này của ta nấu ra sẽ ngon hơn ta nấu nhiều."

Lão tiên sinh gật gật đầu mấy cái, sau đó giật một con dấu bằng bạch ngọc từ bên hông mình xuống, đưa cho Diệp ngũ muội: "Cầm lấy, đầu xuân sang năm cầm theo thứ này tới phủ Đô úy tìm ta."

Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến cho mỗi mình Diệp Gia kinh ngạc mà tâm mắt của Liễu Nguyên vốn đang ăn thịt ở phía sau cũng phải liếc nhìn qua đây.

Lão tiên sinh cười híp mắt chắp tay sau lưng, chào mấy lão nhân còn lại rồi cứ thế rời đi.

Diệp Gia sửng sốt hồi lâu, ánh mắt lướt về phía con dấu bạch ngọc trong tay Diệp ngũ muội kia. Diệp ngũ muội thấy Diệp Gia chú ý tới nó thì liên đưa đồ đến trên tay Diệp Gia. Diệp Gia nhìn thứ đồ kia một chút, bên dưới con dấu có một chữ Dương nhỏ được khắc bằng thể chữ Triện. Không biết từ lúc nào Liễu Nguyên cũng đã sáp đến gần, ánh mắt hắn ta cực kỳ sắc bén, cũng nhìn thấy rất rõ chữ Dương kia. Suy tư trong chốc lát, hắn ta nhíu mày nói: "Lẽ nào là Đô úy Dương Thành Liệt?"

"Dương Thành Liệt?" Diệp Gia chỉ biết khu đóng quân có mấy vị sĩ quan, còn Luân Đài bên này thì nàng thật sự không biết: "Ai?"

Liễu Nguyên không giải thích cho nàng rằng đó là ai, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ngũ muội đã trở nên thâm thúy sâu xa. Hắn ta l.i.ế.m l**m nước canh thịt dê của dính trên môi, mỉm cười một tiếng: "De muội, số mệnh của muội cũng không tệ. Nếu lần này Oghuz bị Thẩm gia đuổi xuống, sau đó lại điều người qua bên đó lần nữa thì rất có khả năng sẽ điêu Dương Thành Liệt. Nếu lão tiên sinh kia là người của Dương gia, vậy thì..."

Hô hấp của Diệp Gia chợt nhẹ đi, nàng trả lại con dấu cho Diệp ngũ muội: "Giữ cho kỹ, sau khi quay về thì làm một sợi dây đỏ xuyên qua nó rồi đeo lên cổ đi." Tuy Diệp ngũ muội không biết Dương Thành Liệt là ai, cũng không rõ Đô úy là chức quan gì nhưng nàng ấy biết xem sắc mặt của người khác, sắc mặt của Diệp Gia và Liễu Nguyên đều mách bảo cho nàng ấy rằng vật này vô cùng quan trọng. Thế nên nàng ấy lập tức gật đầu lia lia, nhét con dấu vào trong ngực.

Sau khi về đến quán trọ, mấy người bọn A Cửu đã sắp xếp lẫn thu dọn bọc hành lý gần như xong xuôi cả rồi.

Lô da lông thú trong tay A Cửu kia cũng đã bán ra rồi, hắn ta nhìn sắc trời một chút rồi nói với Diệp Gia: "Tỷ, ngày mai trời quang đãng, có thể đi được."

Diệp Gia gật gật đầu: "Ngày mai lên đường."

Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, A Cửu đã chờ ở ngoài cửa. Lần này mua nhiều đậu tắm, chắc chắn là không thể để được trên xe la nữa. Đương nhiên là phải thuê xe.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 351



Nhưng vận chuyển từ Luân Đài tới trấn Đông Hương cũng quá xa, Diệp Gia cân nhắc một chút rồi dứt khoát mua luôn mấy chiếc xe. Vừa khéo trong nhóm người này của A Cửu có mấy người trẻ tuổi biết đánh xe, thế nên nàng đã trực tiếp gọi hai người trẻ tuổi tới đánh xe.

Ước chừng trên đường trở về cũng không cần quá gấp gáp, đi ổn định vững vàng là được.

Có lẽ là ông trời cũng đã nhìn ra đoàn người của Diệp Gia nóng lòng về nhà, thế nên suốt dọc đường đều không hề có tuyết rơi. Bọn họ cũng không gặp phải dã thú trong tuyết địa nhưng ngược lại thì gặp được không ít người tháo chạy về phía bắc. Những người này thấy nhóm người của Diệp Gia ai ai cũng thân hình cao lớn cường tráng, ngựa thì khỏe mạnh nhanh nhẹn nên sinh ra lòng sợ hãi, trái lại liền vòng qua bọn họ rời đi.

Đường khó đi, đi mất ba ngày trời cuối cùng cũng đến nơi. Trùng hợp là bọn họ vừa mới tới trấn Đông Hương thì trời liền đổ một trận tuyết lớn. Liễu Nguyên nhìn đoàn người đã đến được trấn rồi nên nói với Diệp Gia một tiếng, sau đó rời đi. Mấy người bọn A Cửu đưa Diệp Gia tới cửa viện tử, sau khi thanh toán tiên công xong xuôi thì mỗi người cũng đều tự giải tán.

Trong lòng A Cửu vẫn còn có chút thấp thỏm không yên, bởi vì lần trước đã gặp phải chuyện kia nên dọc đường này hắn ta cũng không tiện bắt chuyện với Diệp Gia.

Diệp Gia cũng không mở miệng nhắc đến chuyện này, nhưng khi vừa bước vào nhà đã bị Dư thị ôm vào lòng. Bà ấy đi vòng quanh người nàng tới mấy vòng liền, sau khi nhận ra nàng cũng không thiếu mất cánh tay hay gãy mất cái chân nào thì mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm: "Gia nương này, con không biết đấy thôi, ngày thứ hai sau khi các con đi thì khu đóng quân đã xảy ra chuyện! Nghe nói khu đóng quân đã bắt được một nhân vật tai to mặt lớn của tộc Đột Quyết, người Đột Quyết chó cùng rứt giậu, người nằm vùng vốn ẩn núp rất sâu rất kỹ trong khu đóng quân cũng đã vượt ra ngoài rồi! Đám người ở khu đóng quân kia đang lùng bắt thích khách và kẻ xấu, náo loạn ầm ï đến mức nhà nhà trong cả cái trấn này đều phải đóng cửa và chặn hết các cửa nẻo trong nhà, không ai dám bước chân ra ngoài nữa!"

"Bắt được một nhân vật m.á.u mặt của tộc Đột Quyết?" Diệp Gia thâm nghĩ trong lòng, sẽ không phải là ông chủ Thượng gì gì kia chứ?

Chắc là không phải đâu, người kia rõ ràng có tướng mạo và mặt mũi của người Hán mà.

"Ta cũng không biết. Doãn An lại không có ở đây, con cũng không ở nhà. Mấy ngày nay nương đều không dám mở cửa viện tử." Bây giờ Dư thị thật sự thấy may mắn vì trước kia Diệp Gia đã xây tường vây quanh viện tử bằng gạch có gắn đinh, các mảnh ngói vỡ và mảnh sành kia, đồng thời thiết lập đây các hố bay dọc theo vách tường. Nếu không phải có mảnh sành cũng như các hố bẫy kia, nói không chừng nửa đêm sẽ có người trèo vào trong viện tử. Trấn Lý Bắc bên kia lại có đánh nhau rồi, Oghuz cũng đã đích thân dẫn quân qua bên đó. Rất nhiều người dân của trấn Lý Bắc đều chạy tới trấn Đông Hương bên này để lánh nạn, náo loạn đến mức khiến cho lòng người ai nấy đều hoang mang lo sợ."

"Nương làm tốt lắm, nhưng e là vẫn còn một trận bạo loạn nữa. Về sau nếu không có việc gì gấp thì chúng ta cũng đừng cứ luôn để cửa viện tử mở như trước kia nữa."

A Cửu cùng với ông Tôn khiêng chỗ đậu tắm đã mua lần này chuyển vào trong nhà. Giường lò trong mấy gian phòng đều đã được kê xong xuôi, giường lò trong phòng của Diệp Gia cũng có thể sử dụng được rồi. Dư thị từ sớm đã thay nàng sắp xếp thu dọn phòng ngủ đâu ra đấy cả rồi, chăn nệm cũng đã được trải sẵn lên giường.

Diệp Gia vừa bước vào phòng thì đã nhận ra trong phòng ngoại trừ nơi vốn đặt giường thì giờ đã thành chỗ kê giường lò, còn lại thì đều đã khôi phục lại nguyên dạng như cũ rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 352



"Bên trong hầm trú ẩn trong nhà đều đã có đủ loại thức ăn, mấy ngày trước lúc có bạo loạn xảy ra, ta đã tốn ít tiền để tích trữ lương thực vào trong đó." Khi Diệp Gia không có ở nhà thì Dư thị buộc phải đứng lên lo liệu mọi việc, rất nhiều ngày không nhìn thấy Diệp Gia khiến cho Dư thị có phần mong nhớ đến phát hoảng. Lúc này bà ấy đi vòng ra phía sau m.ô.n.g Diệp Gia rồi nói: "Thịt cũng đã tích trữ tương đối nhiều rồi. Trời đông giá rét thế này cũng sẽ không bị hỏng, đủ ăn rồi. Củ cải và rau cải trắng ở hậu viện nhà chúng ta cũng đều có thể ăn được, không cần phải ra ngoài mua nữa."

"Muốn mua cũng không mua được nữa đâu nương." Diệp Gia còn đặc biệt thay một bộ xiêm y khác: "Hàng quán trên đường đều đã đóng cửa hết rồi, chợ sành cũng đóng rồi."

Dĩ nhiên là Dư thị đều biết rõ cả bởi bà ấy vẫn luôn ở trong trấn không hề rời đi: "Trên đường con về có gặp phải nguy hiểm gì không? Không đụng phải chuyện gì chứ?"

"Đụng phải chút chuyện mà thôi, nhưng cũng không xảy ra sự cố gì." Diệp Gia sợ sẽ dọa đến Dư thị nên chỉ nói một cách mơ hồ: "Lần này may mà có Điểm Điểm của nhà chúng ta cứu mạng con. Tối nay nhất định phải làm ít thịt ngon cho nó ăn mới được, phải thiết đãi Điểm Điểm nhà chúng ta một bữa ra trò."

Dư thị biết Diệp Gia vẫn luôn gọi Điểm Điểm là "nhi tử, nhi tử", thế nên lúc này bà ấy chỉ cười híp mắt nói: "Có chứ, đảm bảo là đủ."

Sau khi mẹ chồng và con dâu hai người họ hàn huyên tâm sự với nhau xong thì Diệp tứ muội cũng đã tới gọi mọi người đi ăn cơm rồi. Khi Diệp ngũ muội và Diệp Gia không có nhà, cơm nước của Chu gia đều do Diệp tứ muội làm. Thật ra tay nghề nấu nướng của Diệp tứ muội còn tốt hơn cả Diệp ngũ muội nữa, trước kia là vì nàng ấy mang thai nên mới không động tay tới.

Lúc này nàng ấy vén rèm lên bước vào, trước hết là mỉm cười với Dư thị một chút, sau đó mới hướng mắt nhìn về phía Diệp Gia, ánh mắt hàm chứa ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ban nãy khi A Cửu về phòng đã nói hết cho nàng ấy nghe những chuyện đã xảy ra trên đường.

Nàng ấy vừa nghe thấy chuyện A Cửu vì tự ý lên núi săn bắt thú mà đã dẫn hết người đi, khiến cho Diệp Gia và Diệp ngũ muội bị bắt cóc, suýt chút nữa là người cũng bị bọn lừa đảo kia bắt đi rồi thì tức đến mức vây lấy A Cửu ở trong phòng rồi nện cho mấy hắn ta mấy cú liền. Nhưng sau khi đập cho hắn ta một trận xong, nàng ấy lại không muốn để cho A Cửu và tỷ tỷ của mình có vướng mắc trong lòng, thế nên muốn chạy tới cầu xin tỷ tỷ tha thứ một chút. Nàng ấy mở miệng hồi lâu nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một chữ: "Tỷ."

Diệp Gia gật gật đầu, coi như không nhìn thấy, tiếp đó mấy người họ đi ra ngoài dùng bữa.

Cứ thế mãi cho đến sau cùng, Diệp tứ muội cũng không tiện mở miệng nhắc tới chuyện này với Diệp Gia. Diệp Gia cũng làm như không trông thấy, chỉ nói cho Dư thị nghe một chút ve chuyện của Lâm Trạch Vũ. Dư thị vốn đã không hề thích tiểu tử này, đến giờ thì lại càng thêm phần căm ghét. Bà ấy mở miệng nói: "Về sau con cứ giao cho ta quản lý tiểu tử này đi."

Những ngày tháng sau đó Diệp Gia cũng chưa từng ra khỏi cửa lân nào, mỗi ngày ngoài việc mài bột đậu ra thì thời gian còn lại nàng đều sưởi ấm ở trong phòng.

Chu Cảnh Sâm trở về vào một đêm đầu tháng mười hai. Ngày mà hắn về nhà, trong tay hắn còn xách theo một cái rương. Trên người còn có một số vết thương, quần áo cũng không còn sạch sẽ gọn gàng như trước kia nữa. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bôn ba bên ngoài, trời mùa đông giá rét, trên gương mặt đã in hằn rõ những tổn thương do sương giá lạnh lẽo.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 353



Lúc đó Diệp Gia đang ngồi trên giường lò để tính toán sổ sách thì bỗng cảm nhận được một đợt gió lạnh đột ngột đánh úp tới. Nàng ngước mắt nhìn lên thì lập tức đối diện ngay với ánh mắt sáng long lanh của Chu Cảnh Sâm.

Nàng cố ý chậc lưỡi một tiếng, híp mắt cười nói: "Thôi xong rồi, mặt chàng bị hủy dung rồi."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Mấy ngày nay Chu Cảnh Sâm bất chấp gió tuyết, vẫn đi bắt bọn gián điệp người Đột Quyết và tên lừa đảo kia, mặc kệ trời sinh có diện mạo đẹp khó bỏ, cũng bị gió tuyết đánh tan thành từng mảnh. Người thì đang đứng bên cạnh giường, vẫn mặc trên người bộ áo giáp dày có hơi bẩn thỉu. Đã nhiều ngày chưa tắm rửa, hắn lo lắng trên người có mùi hôi, nên cũng không dám đứng quá gân Diệp Gia.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm sờ sờ gò má mình. Lúc này, ánh mắt nhìn Diệp Gia không khỏi có chút xa xôi.

"Trên bếp có nước, chàng tự đi lấy đi." Diệp Gia nói một câu xong lại cúi đầu, tiếp tục tính toán sổ sách.

Chu Cảnh Sâm không khỏi nheo mắt lại. Hắn lặng lẽ đi đến tủ, lấy một bộ quần áo sạch sẽ, đi sang phòng bên cạnh. Bây giờ căn phòng bên kia để trống, Diệp Gia đặt một thùng tắm ở đó. Vào mùa đông, ngâm mình trong nước ấm rất thoải mái, nếu thời điểm Diệp Gia ở nhà không bận, buổi tối sẽ ngâm mình trong nước nóng. Chu Cảnh Sâm đi đến bên bếp, bưng một thùng nước nóng tới, trước khi tắm còn cố ý đến nhìn Diệp Gia.

Bóng đen bao phủ lấy thân thể Diệp Gia, Diệp Gia đang tính toán sổ sách: "?"

Chu Cảnh Sâm không nhìn nàng, đi ngang qua Diệp Gia đến bàn trang điểm, lấy ra cục xà phòng thơm Diệp Gia thường dùng. Hắn cố ý ngoảnh đầu nhìn Diệp Gia một cái roi mới rời đi.

Diệp Gia: ”..."

Bình thường người nọ tắm rửa rất nhanh, nhưng lần này hắn tắm mất nửa canh giờ mới mang theo một thân toàn hơi ẩm trở ra. Tóc hắn cũng được gội cẩn thận, đen nhánh mềm mại, tóc đen dài tới m.ô.n.g ướt sũng. Nước chảy dọc theo tóc làm ướt áo lót, áo lót bằng vải bông thấm nước dính vào người. Khi ngọn đèn chiếu qua, có thể thấy rõ dáng người ngày càng tuấn tú và cơ bắp mịn màng dưới lớp quần áo của hắn.

Cũng không biết người này không sợ lạnh hay là như thế nào, không mặc áo khoác, cứ như vậy quấn khăn vải đi vào.

Chu Cảnh Sâm khoác chiếc khăn vải lên vai, không mặc quần áo, trên người chỉ mặc một bộ áo lót phong phanh. Trên lưng, trên vai và cổ, kết quả thấm hút thật sự quá mạnh. Hắn ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, không bao lâu đã ướt đẫm. Tên kia lau người cũng qua loa, động tác chầm chậm. Mí mắt rủ xuống, hàng mi dày thành một khối đen kịt dưới mí mắt. Diệp Gia liếc hắn một cái, cúi đầu xem sổ sách. Nàng nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn hắn cái nữa. Người nọ vẫn không nhanh không chậm, trên mặt có vết thương do giá rét, nhưng đường nét rõ ràng không thể che giấu dung mạo đáng kinh ngạc của hắn, ngược lại làm cho trong lòng người ta sinh ra ác ý muốn chà đạp hắn.

"Chậc..." Diệp Gia mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế c.h.ế.t tiệt này, nhìn tay hắn hồi lâu vẫn chưa lau khô tóc, thật sự là gấp muốn chết: "Chàng không thấy lạnh à?”"

Chu Cảnh Sâm nâng mi mắt lên, sâu kín liếc nhìn Diệp Gia một cái.

Diệp Gia thật sự không chịu nổi ánh mắt này của hắn, nhấc chăn bông xuống giường, xỏ giày đứng ở phía sau hắn. Nàng giật lấy chiếc khăn vải từ tay Chu Cảnh Sâm, vỗ nhẹ vào bàn tay đang khoa tay múa chân lung tung của hắn, mới chú ý đến một tay của hắn cũng bị tê cóng. Trời ạ! Chu Cảnh Sâm thật là, toàn thân hắn thì Diệp Gia thích nhất đôi tay này của hắn, vậy mà bị nứt nẻ.

Nàng cau mày, vén tóc ra sau lưng, đè nặng lên tay hắn.

Diệp Gia xoa mặt, cẩn thận vắt khô tóc cho hắn, lại lau đi hơi ẩm trên cổ hắn. Nàng kéo người ngồi lên giường: "Nói thật cho chàng biết, con người ta rất nông cạn, nếu ngày nào chàng trở nên xấu xí, nhất định ta sẽ đạp chàng ra ngoài, thay bằng người khác."

Chu Cảnh Sâm: "... Là thật hay giả thế?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 354



Dưới gầm giường có củi đốt, ấm áp dễ chịu đến mức không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh. Diệp Gia nhìn hắn ngồi ở bên giường còn phải gập chân lại, không khỏi nhìn giường đến vị trí đùi của mình. Quên đi, nàng chắc chắn sẽ không thể gập được chân khi ngồi trên đó: "Đương nhiên là thật rồi, ta không có tiết tháo như chàng nghĩ đâu."

Chu Cảnh Sâm khẽ mỉm cười, gật đầu. Diệp Gia thấy điệu bộ hắn không tin lắm, nàng xoay người đi đến bàn trang điểm, lấy ra một lọ cao hoa lê.

Vốn dĩ cao hoa lê này là một loại thuốc mỡ, có thể trị nứt nẻ và vết thương nhỏ. Chẳng qua Du thị nói thứ này có tác dụng làm mềm và bảo vệ da, cho nên bà ấy mua rất nhiều về cho Diệp Gia, sử dụng làm sữa dưỡng thể và kem dưỡng da mặt. Chưa kể, khi bôi vào mùa hè và mùa thu thì không thấy rõ, đến lúc vào đông thì hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt. Diệp Gia đã tự mình trải nghiệm điều này. Nó thật sự rất trơn bóng. Cơn gió lạnh buốt giá của mùa đông Tây Bắc thổi tới, mặt nàng trong veo như nước, không hề nứt nẻ.

Nàng cầm đồ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Cảnh Sâm.

Ánh đèn chiếu sáng hai người, Chu Cảnh Sâm cụp mắt xuống, nhìn Diệp Gia mở nắp lọ, dùng ngón út lấy ra từ bên trong một ít cao trong suốt. Rồi sau đó nàng đưa tay bôi lên má hắn. Chu Cảnh Sâm sửng sốt một lát, cảm giác lạnh lẽo như băng, hắn cũng không nhúc nhích. Hàng mi cụp xuống không chớp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Gia, Diệp Gia dùng phần bụng của ngón áp út, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ theo vòng tròn.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa lê lan tỏa, Diệp Gia lấy ra một ít trong lọ: "Quay lại, mặt bên kia."

Chu Cảnh Sâm không biết tại sao trái tim trong lồng n.g.ự.c mình dường như bị thứ gì đó nắm lấy, một loại tư vị chua xót mềm mại kỳ lạ. Lông mi hắn run rẩy, khe khẽ nghiêng mặt lại, Diệp Gia đưa tay ra hết cỡ... Thật là, rốt cuộc người này cao bao nhiêu thết

"Chàng cúi người xuống một chút đi, ta khó bôi quái"

Chu Cảnh Sâm vô cùng ngoan ngoãn cúi người xuống, tiến đến rất gân. Hơi thở nhẹ nhàng phả vào vai và cổ Diệp Gia, lỗ tai Diệp Gia không khỏi có chút nóng lên. Nàng chịu đựng, không biểu lộ bất cứ biểu hiện kỳ lạ nào. Cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc, một tay nàng nắm lấy cằm của người này, bóp nhẹ, đồng thời dùng ngón áp út của tay kia xoa xoa cho hắn. Trong lúc đó Chu Cảnh Sâm có bộ dạng như thể mặc người ta muốn làm gì thì làm.

Diệp Gia: "..." Hắn nghe lời đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.

Thấy gần như đã bôi xong, Diệp Gia đưa thuốc mỡ cho hắn. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay nứt nẻ kia của hắn, ngẩng cằm lên. Cố gắng che giấu sở thích của mình, nàng nói: “Tay, chàng tự bôi đi."

Đôi mắt Chu Cảnh Sâm khẽ lóe lên, ánh mắt hắn đảo quanh khuôn mặt nàng một vòng, đưa tay nhận lấy thuốc mỡ. Các đốt ngón tay thon dài, thế nhưng lại hơi hồng lên vì lạnh. Hắn câm nút lọ, nhẹ nhàng rút ra, bắt chước động tác nhỏ của Diệp Gia, dùng ngón tay út bôi một ít thuốc mỡ lên mu bàn tay: “Thứ này thật sự có tác dụng sao?”

"Ngày mai xem là biết có tác dụng hay không." Diệp Gia không bị nứt nẻ nên nàng không biết, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không bôi gì cả.

Chu Cảnh Sâm cũng không nói gì, hắn im lặng bôi tay kia, thoa đều phần thuốc mỡ còn lại. Sự nho nhã của một công tử thế gia đã khắc sâu vào trong xương cốt của hắn, nhất cử nhất động đều vô cùng đẹp mắt. Chu Cảnh Sâm tựa hồ đang bôi tay, kỳ thực hắn đang liếc mắt để ý tới Diệp Gia. Tinh mắt phát hiện vừa rồi ánh mắt Diệp Gia vẫn không rời khỏi tay hắn. Lông mày hắn khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc đặt thuốc mỡ trở lại vị trí cũ.

Rồi hắn quay lại, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 355



Sổ sách của Diệp Gia gần như đã được giải quyết xong, nàng đang định dọn dẹp, quay đầu đã nhìn thấy hắn nằm nghiêng bên cạnh mình, mở to hai mắt nhìn nàng. Tóc đen như thác nước, kiều diễm trải đây nửa giường, vẻ mặt điềm tĩnh, đúng lý hợp tình, lại cứ lặng lẽ mê hoặc lòng người.

Chu Cảnh Sâm đánh đòn phủ đầu: "Sao vậy?"

"... Không, chàng cản trở ta đi xuống." Đột nhiên có chút không quen, Diệp Gia cảm thấy phẩm hạnh thường ngày của mình đang dần dần đến gần điểm mấu chốt, nàng sợ mình sẽ bị sắc làm cho mất trí hôn mê.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Một đêm không nói chuyện.

Chu Cảnh Sâm hiếm khi không bị người khác làm phiền mà tỉnh lại, có lẽ khoảng thời gian ở bên ngoài này hắn đã quá mệt mỏi, về đến nhà ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể Diệp Gia, khiến hắn cảm thấy yên tâm. Suốt đêm Chu Cảnh Sâm cũng không mở mắt. Ngày hôm sau hắn ngủ cho đến tận khi mặt trời ló dạng, không ai trong nhà gọi hắn dậy.

Đến khi hắn thay quân áo và tắm rửa rồi đi ra, trong nhà chính đã có vài người đang bưng chén ăn cháo.

"Nương." Chu Cảnh Sâm gọi một tiếng.

"Phụt, khụ, khụ..." Mặc dù Dư thị biết đêm qua con trai mình đã về, nhưng lúc đó đã khá muộn, hai mẫu tử cũng không nói chuyện, huống chi là nhìn rõ người. Tất nhiên bà ấy không biết Chu Cảnh Sâm lại biến thành bộ dạng như vậy. Vừa nhìn thấy vết nứt nẻ có hơi đỏ trên mặt hắn, bà ấy lập tức kinh ngạc: "Ta nói này Doãn An, sao mặt con lại thế này! Bên ngoài dù bận rộn đến đâu cũng phải chú ý chống rét chứ, nhìn mặt con kìa... trông bẩn thỉu quá!"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Hắn thực sự là con ruột của bà ấy, chứ người bình thường thì Dư thị cũng sẽ không nói như vậy.

Chu Cảnh Sâm vô thức đưa mắt nhìn Diệp Gia đang ngồi đối diện với Dư thị. Những người dậy sớm ăn cháo gồm có Dư thị, Diệp Gia và Diệp ngũ muội. Diệp tứ muội có chút xấu hổ khi đến đây vì chuyện của A Cửu. Diệp Gia đang dùng đũa gắp bánh, chỉ là bánh hành lá bình thường mà thôi. Diệp ngũ muội nướng bánh, không tiếc nguyên liệu mà cho dầu vào, hương vị tự nhiên rất thơm.

Khi ánh mắt hắn đảo qua, Diệp Gia lặng lẽ tránh né hắn.

Chu Cảnh Sâm nheo mắt nguy hiểm.

Chu Cảnh Sâm vốn cho rằng Diệp Gia là cố ý đùa giỡn hắn, trong lòng hắn biết tính tình Diệp Gia tinh quái, rất thích trêu chọc hắn. Đêm qua nói khuôn mặt hắn bị phá hủy đến biến dạng là cố ý trêu chọc hắn, ai biết tiếp theo hắn lại phát hiện ra - mỗi lần nhìn nàng, nha đầu này đều có vẻ không muốn nhìn mặt hắn! Trong lòng Chu Cảnh Sâm cảm thấy hành động này vô cùng buồn cười, thâm nghĩ hắn là người đã sống hai đời, chắc chắn không bao giờ vì chút chuyện nhỏ nhoi này mà khó chịu.

Nhưng sự thật chính là hắn tức c.h.ế.t rồi, một hơi tức ngực, vừa tức vừa ủy khuất. Trái tim sắt đá bất khả xâm phạm trong lồng n.g.ự.c của hắn không thể trụ vững, vỡ tan.

Không muốn gặp nhìn thấy hắn ấy thì thôi đi, hắn đi còn không được saol

Nghĩ đến đây hắn lại giận bản thân mình sống lâu hơn và quay trở lại, thực sự vì chuyện nhỏ nhặt này mà nôn nóng. Nhưng tại sao nữ tử Diệp Gia này lại thực tế như vậy chứ! Hắn quay đầu trở về phòng. Thoáng nhìn thấy một chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm, hắn cầm nó lên soi trái soi phải. Vết nứt trên mặt hắn quả thực có chút xấu xí, nhưng loại thuốc mỡ Diệp Gia bôi cho hắn đêm qua tựa hồ cũng có chút tác dụng. Chỗ da bị rách lúc đầu đã lành lại, nhưng có hơi sưng lên.... Nếu không lại bôi thuốc mỡ lên thử xem?

Chu Cảnh Sâm không thể ở nhà nghỉ ngơi, hắn còn rất nhiều việc phải làm. Chiến sự ở trấn Lý Bắc tạm thời đã được khống chế. Oghuz vẫn ở đó canh chừng mỗi khi hắn quay trở vê. Hắn ở nhà hai ngày đã đến cực hạn, sáng sớm ngày thứ ba, hắn mang theo chiếc rương kia trở ve doanh địa.

Lúc đó Dư thị đang dọn tuyết trong sân, nhìn thấy hắn mang theo một cái rương thì hỏi một câu: “Trong đó có gì vậy?”
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 356



Chu Cảnh Sâm cười: "Không có gì đâu ạ, của khu đóng quân thôi."

Du thị nhìn kích thước của cái rương, cũng chỉ dài một thước, cao một thước và rộng một thước. Một cái rương lớn như thế có thể chứa cái gì chứ? Dưa hấu sao? Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhìn con trai đi trên tuyết, có thứ gì đó rỉ ra từ các vết nứt của cái rương. Nó có màu đỏ, khi rơi xuống đất để lại một vũng. Bà ấy bước tới nhìn một cái, tức khắc tim bà ấy lỡ nhịp.

Giống như là máu, bên trong cũng không thể chứa đầu người phải không đấy? Nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ này, bà ấy vội đặt chổi xuống rồi đi vào nhà.

A Cửu đã nhịn ở trong phòng nhiều ngày, hắn ta cố ý tìm một ngày nhàn rỗi ở nhà, tới gặp Diệp Gia.

Mấy ngày nay A Cửu đã suy nghĩ rất nhiêu. Ngày xưa hắn ta từng buôn bán lông thú, đã quen với công việc này nên khi đến mùa thì luôn muốn làm một chút. Năm nay vì đi theo Diệp Gia làm việc nên trì hoãn không chuẩn bị chuyện lông thú, cho nên trong lòng luôn nhớ mong. Ý vào Diệp Gia là di tỷ*, rộng rãi một chút cũng không sao, trong lúc nhất thời nghĩ cách không hoàn toàn xoay chuyển lại.

*di tỷ: chị vợ

Trong thâm tâm hắn ta thực ra hiểu được, lần này đưa Diệp Gia đến Luân Đài, trong lòng hắn ta không coi chuyện đó là việc làm ăn.

Hắn lấy tiên, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, hắn ta làm những việc như thế là không phân biệt được chủ thứ, không chịu trách nhiệm: "Là bản thân ta không vạch ra rõ ràng, làm việc không tốt. Tỷ tỷ làm như vậy coi như là cảnh tỉnh cho ta."

Dạo này A Cửu cũng phiên muộn, lần đầu tiên hắn ta làm một chuyện ngu xuẩn. Sau này làm sao Diệp Gia có thể tin tưởng hắn ta nữa? Nếu hắn ta đã hạ quyết tâm về sau sẽ trở thành một thương nhân, hắn ta nên chấn chỉnh lại thái độ của mình. Không thể đi được nửa đường mà vẫn nghĩ đến việc kiếm một khoản tiền từ lông thú. Nếu sau này hắn ta còn có điệu bộ chần chừ khi tiếp nhận nhiệm vụ, hắn ta không cần phải nghĩ đến việc điều hành một thương đội.

"Là lỗi của ta, ta thừa nhận." Hắn ta trả lại toàn bộ tiền thuê mà Diệp Gia đưa cho.

Diệp Gia nghe hắn ta nói như vậy, ngữ khí cũng hòa hoãn: "Ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận. Tình cảm là tình cảm, buôn bán là buôn bán. Nếu lần sau ngươi cũng như thế này, khế thư ta đã ký với ngươi cũng không cần xem là thật."

Sắc mặt A Cửu căng thẳng, hắn ta mím môi, gật đầu: "Tất nhiên rồi, tỷ tỷ, hãy tin tưởng ta lần nữa.

Diệp Gia thở dài, vẫn đẩy tiền ra: "Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ không lấy lại toàn bộ tiên nữa, cho các ngươi một nửa." Hắn ta suy nghĩ cẩn thận, Diệp Gia không còn nghiêm mặt nữa. Nên như thế nào thì như thế nấy. Ngày đó A Cửu cảm tạ Diệp Gia, lấy số tiên còn lại đi đến nhà những người cần phải thanh toán.

Hắn ta vừa rời đi, Diệp Gia chỉnh đốn lại tâm tình, dứt khoát đi vào sau bếp làm bánh bao chiên cùng Diệp ngũ muội.

Trời lạnh, lại không thể ra ngoài làm việc. Không cần vội vàng nghiền tảo đậu thành bột, mấy nữ tử trốn ở nhà không có việc gì làm, tự nhiên nghĩ đến món nào đó ngon để ăn. Diệp Gia đã muốn ăn bánh bao chiên từ lâu, nhưng hình như ở vùng Tây Bắc này không có cách ăn như vậy.

Vừa lúc Diệp Gia đang định nói Ngũ muội đầu xuân sang năm bái sư học nghệ, học nhiêu một chút, sau này nàng ấy có thể linh hoạt và hiểu biết hơn trong việc nấu nướng.

Bánh bao chiên không khó làm, không có tôm cua thì chỉ có thể làm nhân thịt dê hoặc nhân thịt lợn. Không có nhiều kỹ xảo khác, ngoại trừ khi nhào bột nhớ sử dụng nước ấm. Bột nhào ra cần được lên men trước một khắc, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ rồi gói như bánh bao là được. Nhân bánh mà Diệp Gia làm chính là nhân thịt dê, nếu muốn có loại nhân khi cắn vào chảy ra nước canh, lúc xay thịt phải cho thêm nước vào trong.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 357



Bánh bao chiên ở quê nhà Diệp Gia có chút vị ngọt, thêm vào hành, gừng, muối, nước tương và các nguyên liệu khác, tất nhiên không thể thiếu đường để tạo sự thơm ngon. Dầu đổ vào vấn là dầu đã được đun nóng, sau khi trộn nhân thịt xong thì cân để bên ngoài, ướp trong hai khắc. Cắt một ít da lợn đông lạnh, sau đó có thể gói rồi.

Hôm nay mọi người đều nhàn rỗi, lúc này tất cả đang tập trung ở trong bếp. Bếp lò cháy cũng không lạnh.

Diệp Gia vừa nói, Diệp ngũ muội vừa đang làm. Không nói đến chuyện đã xảy ra với A Cửu, Diệp tứ muội đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy nàng ấy với tỷ tỷ không thể vì A Cửu mà trở nên xa cách. Nàng ấy cũng không nói thay A Cửu, nàng ấy chỉ làm những gì muội muội nên làm.

Hôm nay Du thị sẽ gói bánh bao, còn Diệp Gia trộn nhân bánh. Nàng không nhớ được, nhưng nàng có thể làm bánh.

Vài người mà đã gói hơn 300 cái. Vì bánh bao chiên nhỏ hơn bánh bao bình thường, ước chừng cũng chỉ bằng một miếng của nam tử trưởng thành, ba trăm cái thực ra không tính là nhiều... cái rắm. Cho dù có ăn như sủi cảo thì ba trăm cái cũng là quá nhiêu. Diệp Gia cân nhắc đặt một nửa lên trước, dù sao một ngày một đêm cũng sẽ không hỏng. Ướp lạnh tự nhiên tốt hơn ướp lạnh trong kho: "Một nồi có thể làm khoảng chừng trăm cái, đủ cho một gia đình ăn."

"Chuẩn bị nhiều chút, gửi qua một ít cho Doãn An và những người khác nữa."

Mặc dù Du thị chưa bao giờ nhẹ nhàng khi nói đến việc làm con trai xấu hổ, nhưng trong lòng bà ấy vẫn mong nhớ hắn: "Những người trẻ như họ chạy ngược chạy xuôi, không có nhiều đồ ngon để ăn. Nhà chúng ta ở gần, cũng đưa một chút cho bọn họ dùng thử."

Vì Du thị đã nói như vậy, cho nên Diệp Gia không giữ lại một nửa số bánh bao kia, dứt khoát nấu chín hết.

Chiếc chảo rán có ở nhà, đậy nắp lại, coi như đã được chiên xong. Cách làm bánh bao chiên cũng đơn giản, phết dầu xuống đáy chảo rồi đặt bánh bao lên. Trước tiên đun nhỏ lửa một lúc, sau đó đổ một muôi nước vào. Đậy nắp và tiếp tục đun sôi. Nghe tiếng hỗn hợp tiếng nước và dầu chiên văng lên dưới nắp, một mùi thơm nồng nàn bay ra. Loại đồ ăn nhẹ này là bữa sáng ở vùng Giang Tô - Chiết Giang đời sau, bây giờ còn chưa có.

Sau khi hầm đủ trong thời gian hai nén hương, Diệp Gia lấy một nắm mè rang và hành lá cắt nhỏ rắc lên trên là có thể nhấc ra khỏi nồi.

Thấm thoát Nhuy Tả Nhi đã trở nên mũm mĩm, đôi mắt thật to, hai má phồng lên. Ăn uống đầy đủ, nuôi dưỡng bản thân tốt thì tóc sẽ tự nhiên mọc tốt. Cả nhà Chu gia toàn là mỹ nhân. Đừng thấy Nhuy Tả Nhi mới ba tuổi, nhưng ngũ quan cho thấy chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân trong tương lai. Người cô bé thích nhất ở nhà bây giờ là Diệp Gia, ở bên cạnh Diệp Gia ồn ào: "Thẩm nương ơi, con muốn! Thẩm nương ơi, con muốn ăn miếng đầu tiên!"

Diệp Gia lấy một chiếc đĩa nhỏ dùng để nước chấm, múc cho cô bé một cái, sau đó đưa cho cô bé: "Can chút vỏ ngoài trước đi, bên trong có nước canh, rất nóng!"

Bây giờ Nhuy Tả Nhi đã biết ăn, đầu nhỏ gật như bị giã tỏi. Cô bé bưng lấy, dùng chiếc đũa đặc biệt của mình gắp lên, rồi cắn một miếng nhỏ vào phần vỏ. Quả nhiên nước canh tràn ra. Cô bé nhanh chóng nhấp một ngụm, nước canh vừa ngon vừa nóng hổi, nóng đến mức cô bé lè lưỡi ra.

Mấy người Dư thị, Diệp ngũ muội, Diệp tứ muội nhìn thấy đều sửng sốt: "Tỷ tỷ, trong này sao lại có canhl"

"Lúc trộn nhân không phải đã cho thêm nước sao?" Diệp Gia múc mấy cái, chậm rãi ăn: "Mọi người ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu."

Cuối cùng bọn họ vẫn đánh giá sai sức ăn của chính mình.

Diệp Gia có thể ăn nhiều nhất bốn chiếc bánh rán to bằng nắm tay của em bé. Dư thị cũng như vậy. Diệp ngũ muội có thể ăn sáu cái, Diệp tứ muội muốn cho con ăn thì có thể ăn nhiều hơn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 358



Mọi người cũng không ăn quá mười cái. Diệp Gia bảo ông cháu ông Tôn xúc khoảng hai mươi cái. Mấy người cộng lại ăn chưa đến một nửa, nhìn cái nồi lớn còn dư lại, Diệp Gia quả quyết đặt bát xuống.

"Nương, con đi thay quần áo." Đồ chiên phải ăn lúc còn mới, một lúc sau nước canh sẽ ngấm vào phần vỏ. Vỏ ngoài không chỉ bị phông lên mà mùi vị cũng trở nên rất tệ: "Các muội lấy một cái hộp để bỏ những thứ này vào."

Diệp ngũ muội nhanh tay chân, lập tức đi lấy hai cái hộp thức ăn ba tầng lớn.

Nhắc mới nhớ, hộp thức ăn này là bọn họ mang về từ Luân Đài về. Ở Luân Đài có món bánh bao nướng với thịt cừu và hành tây, Diệp Gia nếm thử thì cảm thấy rất ngon. Lúc đó mua rất nhiều, không có gì để đựng nên mua hai hộp thức ăn lớn. Trên đường về, đồ ăn đã bị mấy thanh niên ăn hết, ve đến nhà chỉ còn lại chiếc hộp rỗng. Mặc dù trông không lớn nhưng nó có thể đựng rất nhiều, một tâng có thể chứa được hai mươi món.

Ngũ muội và Tứ muội giúp đỡ, nhanh chóng gói một hộp thức ăn lớn. Diệp Gia suy nghĩ, bảo bọn họ chiên lại một nồi. Làm món này không mất nhiều thời gian, mỗi nồi chỉ mất một khắc. Diệp Gia không có thời gian thay quần áo, món ăn bên này vừa vặn có thể ra lò.

Diệp Gia lục lọi ở trong phòng, tìm một bộ quân áo lông dày để mặc vào. Lại chuẩn bị một chiếc khăn quàng cổ lớn quấn lên.

Nghĩ bên ngoài gió rất lạnh, nàng không thể để mặt mình bị thổi thành bộ dạng như Chu Cảnh Sâm, cho nên đi đến bàn trang điểm tìm cao hoa lê, định bôi một lớp lên tay chân. Ánh mắt Diệp Gia liếc nhìn bàn trang điểm, không thấy cao hoa lê của mình ở đâu. Nàng thấy có chút kỳ lạ, trước đây nàng luôn đặt nó ở trên, nhưng sao hôm nay lại biến mất rồi?

Tìm không thấy, Diệp Gia lại mở ngăn kéo, từ trong đó lấy ra một lọ mới. Nàng mở nó ra, thoa một lớp lên mặt và tay của mình. Nàng ra ngoài thì bánh bao chiên cũng vừa xong.

Diệp tứ muội nhanh nhẹn gói một hộp thức ăn khác. Một mặt giả bộ, một mặt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua. Thấy Diệp Gia quấn như con gấu, không nhịn được mà cười: "Tỷ tỷ, tỷ quấn dày như vậy, chân có thể cử động được không đó?"

"Không động được cũng phải di chuyển. Nếu không muốn bị đóng băng thì phải chịu đựng." Kỳ thật Diệp Gia cảm thấy có chút bức bách, nhưng nàng vẫn kiên trì nói: "Hai muội có ai rảnh không, đi theo ta một chuyến, ta sợ một mình không xách nổi."

Ngũ muội xách thẳng một hộp đồ ăn đi ra ngoài: "Tỷ tỷ, đi thôi."

Hai tỷ muội mỗi người xách một hộp đồ chiên lớn, hộp được đậy kín. Dư thị sợ thời tiết quá lạnh, đi đường sẽ bị lạnh nên cố ý dùng hai chiếc áo khoác cũ nát đã bỏ đi từ lâu để gói hai hộp thức ăn lại. Hai người cứ thế đung đưa giẫm lên tuyết ra khỏi cửa.

Khu đóng quân cách đó cách đó không xa, trong phạm vi trăm trượng không cần lo lắng có chuyện gì xảy ra.

Vào một ngày rất lạnh, có hai người lính canh đứng trước cổng doanh địa. Khi Diệp Gia và Diệp ngũ muội đi tới, bọn họ vẫn chưa nhận ra ai, họ đang thắc mắc con gấu lùn tịt này đến từ đâu. Chờ đến gần hơn thì mới nhận ra đó là hai nữ tử, có hơi xấu hổ khi nhầm người ta thành gấu. Cả hai tỷ muội Diệp Gia đều vô cùng lễ độ khi nói chuyện với bọn họ.

Vừa nghe nói hai người đến tìm Chu Cảnh Sâm, lập tức có người chạy đi gọi người.

Oghuz không có ở đây, nhiều người trong khu đóng quân đã bị kéo xuống. Trong thời gian này, Chu Cảnh Sâm đã bắt giữ các trinh thám người Đột Quyết, đột kích vào hang ổ của bọn lừa đảo, giải cứu gân một trăm thiếu nữ bị bắt cóc. Bây giờ ở khu đóng quân, nhóm người của Chu Cảnh Sâm có uy tín cao nhất. Binh lính đồn trú ở khu đóng quân có không ít người là nam tử địa phương, cũng có cô nương trong nhà mất tích.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 359



Lần này Chu Cảnh Sâm không chỉ lập công lớn mà còn cứu mạng rất nhiêu người thân trong gia đình binh lính.

Diệp Gia không biết nội tình, nếu nàng biết được thì cũng sẽ rất vui mừng.

Chu Cảnh Sâm đến rất nhanh, Liễu Nguyên cũng đi theo hắn. Vừa nghe thấy Diệp Gia đến đưa đồ ăn, lập tức Liễu Nguyên hết sức chủ động đề nghị tới giúp đỡ. Chu Cảnh Sâm cũng lười để ý tới hắn ta, cho hắn ta đi theo.

Khi bọn họ đi tới thì nhìn thấy hai quả bóng, không khỏi cong mắt lên: "Nàng làm món gì ngon thế?"

"Một loại điểm tâm nhỏ thôi." Diệp Gia đưa túi đồ lớn trong tay cho hắn, nhìn Diệp ngũ muội đưa cái hộp kia cho Liễu Nguyên: "Có hơi nhiêu, chàng không ăn hết thì chia cho người bên dưới ăn chung. Thứ này không thể để lâu, đừng keo kiệt."

Chu Cảnh Sâm: "... Được rồi."

Hắn đưa tay nhận lấy, phút chốc lúc hắn đến gần, mũi Diệp Gia liên ngửi thấy mùi hoa lê trên người hắn. Diệp Gia phản ứng rất nhanh, nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm: "Chàng thuận tay lấy thuốc mỡ của ta bôi lên mặt à?”"

Một câu nói đầy khí phách, nháy mắt vừa chạm đất đã khiến cho hai cặp mắt trợn tròn.

Liễu Nguyên: "IIIII"

Diệp ngũ muội: II

"..." Mặt Chu Cảnh Sâm đột nhiên đỏ bừng.... Hắn, khụ, lấy đồ của nương tử thì có thể cũng bị xem là thuận tay sao?

Nhận thấy những ánh mắt xung quanh đang lén lút nhìn trộm, rõ ràng Liễu Nguyên đang xem kịch, Diệp Gia còn biết giữ lại chút thể diện cho Chu Cảnh Sâm.

Mặc dù người này có vẻ không mấy quan tâm đến những chuyện hư ảo này, nhưng đi ra ngoài, còn có cấp dưới ở đây thì phải chú ý một chút, không được cố tình không có chừng mực. Diệp Gia liếc nhìn Liễu Nguyên, người gần như đang venh lỗ tai lên, mim môi, khụ khụ hai cái. Bàn tay đang nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm chuyển sang võ võ, ch*m r** v**t v* cổ áo: "Chàng nhớ ăn sớm một chút, đừng lơ là luyện tập, chúng ta về trước."

Nói xong, Diệp Gia lôi kéo Diệp ngũ muội, người đang im lặng liếc trộm tỷ phu, quay người rời đi.

Diệp ngũ muội có chút mơ màng, trong lòng nàng ấy thì tỷ phu là người rất không dễ chọc vào, lén lút bôi thuốc mỡ của tỷ tỷ nàng ấy lên mặt mình. Trời ạ! Hoá ra tỷ phu dựa vào mặt ư? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tỷ tỷ của nàng ấy có năng lực như vậy, biết kiếm tiền, nhà tỷ phu nhất cùng nhị bạch* cũng không phải chỉ dựa vào mặt mình thôi sao? *Nhất cùng nhị bạch: rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi.

Diệp ngũ muội cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy mình lại học thêm được điều gì đó. Nàng ấy nắm chặt tay: "Tỷ tỷ, sau này nhất định muội sẽ kiếm thật nhiều tiên!"

Diệp Gia sửng sốt một chút. Nhưng điều đó cũng không ngăn được nàng đồng tình: "Chính xác, tỷ cũng nghĩ như vậy."

Lúc này hai tỷ muội nhìn nhau mỉm cười, hiếm khi tâm ý tương thông, cùng nhau trở về Chu gia.

Chu Cảnh Sâm không biết hình tượng của hắn trong lòng Diệp ngũ muội phút chốc đã tan vỡ, đồng thời hắn cũng đã đi chệch khỏi lý tưởng của nàng ấy. Hắn và Liễu Nguyên mang theo một hộp thức ăn lớn trở về doanh trướng. Bây giờ hắn đã được cho một mình một doanh trướng. Doanh trướng được bố trí theo chức quan. Hai người đặt đồ lên bàn, mở áo khoác bông phủ bên ngoài, mùi hương lập tức lan ra.

Liễu Nguyên ăn thịt lợn gân nửa tháng, hai mắt đều sáng lên, háo hức nhìn chằm chằm.

Mở hộp thức ăn ra, đồ chiên bên trong vẫn còn nóng hổi. Do được bọc trong áo bông nên không lạnh chút nào, nhất là cái nôi mới nấu còn đang bốc khói. Chu Cảnh Sâm nhìn một hộp thức ăn ba tầng, hai hộp thức ăn sáu tầng. Nhìn thế nào thì bọn họ cũng không thể ăn hết thức ăn. Hắn ngước mắt lên nhìn Liễu Nguyên vẫn không đi, đang đứng như một cây cột trong doanh trướng: "Muốn ăn thì gọi Ngọc Sơn, Trát Ba Đồ và những người khác tới đây đi."

Liễu Nguyên sợ lát nữa nguội sẽ không ăn được, đi ra ngoài gọi người. Hắn ta lại nhớ tới lời Diệp Gia nói, thứ này để lâu sẽ có mùi khó chịu.
 
Back
Top Bottom