Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 340



Điểm Điểm quăng mạnh con người trong miệng ra xa một cái rồi nhào tới cắn. Một người trong số đó nhanh chóng xuất hiện và muốn chạy đến trước mặt Diệp Gia. Diệp Gia bỗng nhiên giơ tay lên, con d.a.o găm cũng đ.â.m vào vai của người tiến đến gần nàng.

Không biết con d.a.o găm này được mài bằng cách nào mà lại sắc bén vô cùng, Sức lực của Diệp Gia không lớn nhưng cũng có thể đ.â.m một nhát thật sâu. Người kia không bị mất mạng, đang chuẩn bị đưa tay cướp lấy con d.a.o thì đột nhiên nghe thấy tiếng răng nhọn cắn thịt vang lên. Cũng không biết Điểm Điểm đã quay lại vào lúc nào, nó cắn một cái vào bụng của người này. Vì có cơ thể to lớn nên sức lực cũng kinh người, Điểm Điểm cắn khối thịt kia roi kéo mạnh ra một cái khiến cho ruột gan rơi đầy trên đất.

Quả nhiên chó cắn người không hú, sói ăn thịt người cũng không sủa.

Diệp Gia bị mùi m.á.u tanh nồng nặc k*ch th*ch đến mức choáng váng đầu óc, nghĩ đến cảnh Chu Cảnh Sâm hủy bỏ bản thân mình đến cả con gà cũng không dám giết. Nàng kìm lòng rút d.a.o găm ra rồi đ.â.m vào tim của người kia.

Không thể không nói, một con sói hung dữ như Điểm Điểm khiến người kia sợ hãi đến mức không dám chiến đấu nữa mà lại rút lui ra khỏi phòng.

Những người ở bên ngoài nhà không biết đã xảy ra chuyện gì nên hét lên một tiếng.

Diệp Gia đi theo phía sau Điểm Điểm thì thấy Diệp ngũ muội cầm một con d.a.o phay trong tay rồi c.h.é.m vào đùi của một ai đó khiến m.á.u chảy đầy đất. Khuôn mặt nàng ấy đầy máu, sắc mặt trắng bệch như ma. Lúc này Diệp Gia mới phát hiện chiếc khăn trong tay thi thể, chính là cái khăn của bà lão bị vứt t.h.i t.h.ể qua một bên.

Nàng quyết định nhanh chóng giật lấy chiếc khăn trong tay ông lão kia, Tranh thủ lúc người bên cạnh Diệp ngũ muội né tránh thì nàng xông lên che miệng che mũi của người kia.

Chiều cao không đủ, trình độ cũng không.

Điểm Điểm phải lao đến cào một phát vào bụng của người kia, người kia ôm bụng cong mình lại, Diệp Gia mới có thể lấy khăn che miệng, che mũi người đó.

"Tỷ, tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết, làm muội sợ muốn chất..."

Lúc Diệp ngũ muội đang nấu cơm thì nhận thấy biểu cảm của những người xung quanh mình không đúng lắm, Lâm Trạch Vũ bỗng nhiên chạy đến và nói là mấy người đó là bọn buôn người. Nên nàng ấy lạnh ngắt cả người, không dám hành động l* m*ng hay không chịu suy nghĩ trước sau, nàng ấy cầm lấy một con d.a.o phay, dùng tài nấu nướng của mình để c.h.é.m lung tung một chút rồi chạy trốn đi. Rồi sau đó mới nhận ra một mình Diệp Gia ở trong phòng sẽ xảy ra chuyện nên mới liều mạng chạy đến. Cuối cùng là phát hiện cả hai mẹ con Tổ Hợp Nhiệt đều bị người ta đánh thuốc mê.

Diệp Gia cúi đầu liếc nhìn nam nhân đang hôn mê, là một thanh niên tâm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bộ dạng này quả thật đáng sợ. Có một câu nói rằng, dáng vẻ vừa ngông cuồng vừa quyến rũ, vóc người này cũng rất đào hoa.

Mấy người bọn A Cửu không bao lâu sau đã trở lại. Vừa đẩy cánh cửa bước vào viện tử một cái thì đã nhìn thấy cả một gian phòng chất đầy người chết, cả bọn lập tức bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp. Cũng không cần Diệp Gia phải phí lời hỏi han, mẹ con Nhiệt Y Trác đã vội vội vàng vàng nói rõ lại hết mọi chuyện đã xảy ra. A Cửu không ngờ rằng bọn họ chỉ rời khỏi Tuyết Sơn một ngày thôi mà lại vừa vặn gặp đúng cái thời vận này, còn mấy chuyện này đối với Diệp Gia mà nói thì đúng thật là một việc hỏng bét, hai tỷ muội suýt chút nữa đã bị đám người lừa đảo bắt đi.

Ngay lập tức trong lòng bọn A Cửu đều hết sức áy náy, bọn họ đứng bên ngoài gian phòng rất lâu, cảm thấy bản thân mỗi người đều đã cô phụ sự ủy thác của mọi người, phải có trách nhiệm trong chuyện này.

Cách một tấm rèm cửa, Diệp Gia cũng không nói lời nào để an ủi A Cửu. Trên thực tế, nể mặt A Cửu là muội phu của nàng, thái độ của Diệp Gia đối với nhóm người trẻ tuổi này đã là có thêm mấy phần khoan dung rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 341



Chuyện bọn họ b.ắ.n c.h.ế.t bầy sói, lột da chuẩn bị mang đi Luân Đài để bán này, Diệp Gia nhìn thấy nhưng cũng nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Diệp Gia không giận.

Dau sao thì ngoại trừ yếu tố mối quan hệ hôn nhân với muội muội nàng của A Cửu, thuộc vào quan hệ thân thích gián tiếp, nếu bàn tới phương diện kinh doanh mà nói thì kỳ thực nhóm người A Cửu này là thị vệ mà nàng bỏ tiền ra thuê tới. Bọn họ đều là những người cầm tiền đến làm việc nên không thể từ bỏ chức trách ở vị trí của mình mà thuận tay đi kiếm thêm thu nhập bên ngoài như vậy, chỉ bởi vì nàng khoan dung với bọn họ được. Giống như hành vi tham lam chút da lông thú mà vào núi săn b.ắ.n này, đây vốn dĩ đã là hành vi tự ý rời khỏi cương vị công tác.

Nàng đã phải chịu sự khiếp sợ lớn đến như thế, cho nên sau khi bọn họ trở về, nàng vẫn luôn ở trong phòng không di ra.

A Cửu vốn không thạo trong việc ngụy biện cho mình, đối với sự lạnh nhạt của Diệp Gia, trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ.

Sau khi dùng xong bữa tối, Diệp Gia trâm ngâm suy xét một hồi lâu, cuối cùng vẫn bảo A Cửu tìm mấy người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn chạy đi trấn Lạc Tang một chuyến. Đến quán trọ Lai Phúc chuyển lời cho Chu Cảnh Sâm. Việc gì ra việc đó, mạng người vô cùng quan trọng, có một số việc vẫn nên để cho người khác làm. Nơi này chẳng có quan phủ hay nha môn nên cũng chẳng trông cậy được vào ai, Diệp Gia liền nghĩ ngay tới trấn bên cạnh nơi Chu Cảnh Sâm đang ở, có lẽ sẽ có thể giúp được một tay.

Một nữ tử tay trói gà còn không chặt như nàng, không dám nói tới chuyện tự mình đích thân đi cứu giúp, chỉ có thể nói sẽ cố gắng dốc hết chút sức lực non yếu này của mình ra. Còn về chuyện nhóm thiếu nữ bị bắt đi lân này có thể được cứu hay không, vậy thì phải xem vận mệnh của bọn họ rồi.

Hiện giờ trong nhà của Ba Đồ vẫn còn giữ lại một kẻ nửa sống nửa chết, dĩ nhiên người đó chính là ông chủ Thượng bị Diệp Gia trói lại. Còn tên chạy trốn ra bên ngoài gian viện tử kia ước chừng cũng đã bị Điểm Điểm cắn c.h.ế.t rồi, khi Điểm Điểm quay về, cái miệng của nó vẫn còn dính đầy máu. Diệp Gia vẫn còn chưa rõ những kẻ này có lai lịch ra sao nên cũng không dám manh động thiếu suy nghĩ. Nhưng nghĩ tới bọn chúng có thể trốn được ra từ trong địa lao ở nơi đây thì có thế nào cũng không thể là một nhân vật nhỏ bé tâm thường được.

"Vậy thì tỷ à, phải làm gì với tên này bây giờ?" Diệp ngũ muội ước chừng đã từng c.h.é.m người rồi nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều: "Hay là g.i.ế.c đi nhé?"

Mở miệng là giết, Diệp Gia liếc nhìn nàng ấy một cái, trong lòng mơ hồ có chút bội phục cái tính nết này của Ngũ muội, một tiểu cô nương mà trưởng thành thành cái dáng vẻ này đúng là khiến người ta kinh ngạc: "Hay là đưa người tới quán trọ Lai Phúc, hoặc là tìm người cắt cử trông coi tại đây. Chờ người của tỷ phu tới mang người đi là được." Đưa đi thì đương nhiên là không có cách nào đưa đi được, trấn Lạc Tang bên kia vẫn còn bạo loạn nữa. Nếu như kẻ này nhân lúc hỗn loạn mà chạy mất, vậy thì chẳng phải là đã bắt toi công rồi hay sao?

Vậy thì chỉ có thể chờ người tới dẫn kẻ này đi.

Người của Chu Cảnh Sâm tới rất nhanh, lần này người tới cũng chẳng phải người ngoài mà chính là Liễu Nguyên.

Tin tức truyền tới quán trọ Lai Phúc, Chu Cảnh Sâm nghe nói Diệp Gia suýt chút nữa đã bị bắt cóc thành công thì trực tiếp phái Liễu Nguyên tới. Lần này đi Luân Đài cũng sắp xếp Liễu Nguyên đi cùng với Diệp Gia. Liễu Nguyên vừa bước vào viện tử thì liền nghe thấy câu "Hay là g.i.ế.c đi nhé?" của Ngũ muội thì hơi có phần sửng sốt liếc nhìn tiểu cô nương vừa nói ra những lời kinh người kia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 342



Nhưng tiểu cô nương còn chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái, nàng ấy chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào ông chủ Thượng giống như đang cân nhắc xem nên hạ đao từ chỗ nào.

Trên đùi ông chủ Thượng kia đã bị đ.â.m một nhát đao, mất m.á.u quá nhiều. Cả người mê man không tỉnh táo, bị mấy người bọn Liễu Nguyên tới kéo đi y như một con ch.ó chết.

May mà sau một đêm trời đổ tuyết lớn, cuối cùng hôm nay cũng được nghênh đón một ngày nắng.

Một nhóm người cũng không nán quá lâu ở nhà Ba Đồ, sau khi thu dọn bọc hành lý một chút liền lên đường ngay. Ngồi trong xe la vẫn có phần hơi lạnh, cho dù có buồng xe chắn gió nhưng vẫn không thể chịu nổi. Vậy nên Diệp Gia dứt khoát gọi Điểm Điểm lên xe, trên thân mình của Điểm Điểm có một lớp lông dày, kê sát vào đó thì sẽ không lạnh chút nào nữa.

Diệp ngũ muội có hơi sợ Điểm Điểm, dù lạnh cũng không dám dán sát tới.

Liễu Nguyên cưỡi trên lưng ngựa đi sát vào gần buồng xe, cả bọn đi hai ngày đường mới đến Luân Đài.

Vận may của họ cũng không tệ, mấy ngày sau đó đều không có tuyết rơi. Luân Đài phồn hoa hơn rất nhiều so với mấy trấn nhỏ khác. Dù cho dưới loại tiết trời lạnh giá như thế này nhưng hàng quán hai bên đường trong nội thành vẫn mở cửa. Những tốp ngựa cao lớn đi xuyên qua trong tuyết nhưng tuyết đọng trên đường phố trong thành vẫn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Diệp Gia phái người đi nghe ngóng, còn bản thân nàng thì dẫn nhóm người đi tìm quán trọ để nghỉ lại.

Nghe ngóng sơ qua một chút thì tìm được xưởng sản xuất đậu tắm. Không chỉ có nhà, trong thành có tới ba nhà sản xuất đậu tắm liền.

Ở bên này, Diệp Gia vốn đã vội nên đương nhiên cũng không có nhiều thời gian để chờ đợi như thế. Nàng tổng hợp lại những tin tức nghe ngóng được từ mấy nơi đó, sau đó chọn ra một nhà xưởng có danh tiếng tốt nhất, định sẽ lập tức đi xem một chút xem sao. Ông chủ của nhà xưởng này tên là Tô Luân. Nhà xưởng nằm ở ngoại ô phía nam thành. Chất lượng đậu tắm mà nhà xưởng này sản xuất ra rất được khen ngợi và săn đón ở trong thành, nghe nói hiệu quả loại bỏ bụi bẩn vô cùng tốt. Đa số người dân trong thành đều sử dụng đậu tắm của xưởng nhà ông ta này.

Tuy rằng có hơi xa, nhưng Diệp Gia rất muốn đi xem một chuyến nên dĩ nhiên cũng không phí nhiều thời gian chờ đợi như vậy làm gì.

Khi nàng tới được nhà xưởng kia thì đã trực tiếp nói rõ mục đích đến của mình, người mở cửa là một người học việc. Vừa nghe vậy liền bảo mấy người bọn Diệp Gia chờ một chút, sau đó nhanh chóng chạy vê.

Nhà xưởng này là một nhà xưởng gia đình. Một nhà năm người đều bận rộn xử lý các công việc trong xưởng, lại còn nhận thêm ba bốn đồ đệ làm giúp việc. Tay nghề kỹ thuật làm đậu tắm này là Tô Luân học được ở Trung Nguyên lúc còn trẻ, sau đó lại thêm vào hương liệu được sản xuất nhiều ở biên giới bên này vào để tiến hành cải tạo. Đậu tắm nhà ông ta ngoại trừ việc mùi hương có phần hơi kỳ quái ra thì nghe nói còn rất có hiệu quả trong việc làm sạch và dưỡng da trắng hồng mềm mại.

Đậu tắm của nhà xưởng này không chỉ có mỗi người dân trong thành sử dụng mà một số những hộ thương gia buôn bán lớn ở Trung Nguyên cũng sẽ tới nhập hàng.

Thái độ của bọn họ khi mở cửa lần nữa đã trở nên khách khí hơn rất nhiều, còn có thêm một cô nương đi theo phía sau người học việc kia. Cô nương này ăn vận trang điểm hết sức già dặn, dáng vẻ bên ngoài còn rất đen, mặt mày cũng có vài phần xinh đẹp thanh tú. Gương mặt nàng ta có rất nhiều nét hơi mang chút huyết thống dị vực, dáng người cũng rất cao. Nàng ta đứng ở cửa, trước tiên là quan sát Diệp Gia một vòng từ trên xuống dưới, ước chừng Diệp Gia cũng là một nữ tử có tuổi tác xấp xỉ với mình nên vẻ mặt vốn nghiêm túc đứng đắn của nàng ta cũng đã có thêm mấy phần hòa hoãn và dịu dàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 343



Thấy bên cạnh Diệp Gia còn có mấy tiểu tử cao lớn cường tráng, nhưng nhìn mấy người này thì đều có dáng vẻ coi Diệp Gia là chủ nhân, thế nên nàng ta liền tươi cười mở miệng: "Mau vào đi."

Tuy không có tuyết nhưng tiết trời vẫn rất lạnh. Gió lạnh thổi khiến mặt người cũng đau đớn.

Thấy bên cạnh Diệp Gia còn có mấy tiểu tử cao lớn cường tráng, nhưng nhìn mấy người này thì đều có dáng vẻ phục tùng coi Diệp Gia là chủ nhân, thế nên nàng ta liền tươi cười mở miệng: “Mau vào đi."

Tuy không có tuyết rơi nhưng tiết trời vẫn rất lạnh. Gió lạnh thổi khiến mặt ai nấy cũng thấy đau đớn.

Diệp Gia mang theo cả người đầy vụn tuyết tiến vào tòa nhà, sau đó nhìn thấy tòa viện tử này đâu đâu cũng chất đầy những cái vại lớn. Vị cô nương kia dẫn nhóm người Diệp Gia đi vào bên trong nhà. Trong nhà cũng để đầy các loại chum lớn vại lớn, chỉ cần ngửi mùi cũng biết bên trong là cái gì.

Một nhóm người đi mất một quãng ngắn, cuối cùng mới dừng lại trong một gian phòng rộng rãi. Vị cô nương kia dắt bọn họ tới đây sau đó liên lui về phía sau. Bên trong phòng có mấy người nam nhân ngồi đó, người dẫn đầu là một vị nam nhân chừng bốn năm mươi tuổi. Mấy nam tử ngồi cùng bên cạnh nhìn bề ngoài thì có lẽ đều là người một nhà. Diệp Gia bước vào trong, mấy người kia cũng đứng dậy. Ánh mắt của người nam nhân trung niên dẫn đầu quét qua nhìn nhóm người bọn họ một vòng, tiếp đó mỉm cười mời mọi người ngôi.

Ban nãy lúc nhóm người Diệp Gia chờ ở bên ngoài đã có người tới thông báo cho bọn họ vê mục đích mà Diệp Gia tìm tới nhà xưởng của họ chuyến này rồi. Lúc này vị nam nhân trung niên kia, cũng chính là

Tô Luân cũng không hề vòng vo nữa, trực tiếp thẳng thắn hỏi Diệp Gia muốn bao nhiêu đậu tắm.

"Có thể để ta xem hàng trước một chút không?" Tuy Diệp Gia nói muốn tới nhà xưởng này trước nhưng cũng không có nghĩa là sẽ đặt mua hàng của nhà này. Ai ai cũng nói hàng ở đây có chất lượng tốt, vậy thì chắc chắn nó phải có điểm nào đó độc đáo hơn người. Nhưng cũng không thể chắc chắn rằng sau khi tổng hợp mọi phương diện thì kết quả cho ra lại là thứ phù hợp nhất.

Tô Luân cũng không kiểu cách nhiều lời, lập tức gọi người bên cạnh mình đi lấy: "Đậu tắm nhà ta có mười loại. Chia theo mùi hương và kích cỡ lớn nhỏ, cũng chia theo công dụng. Có loại đậu tắm phù hợp để rửa mặt và rửa chân tay, có loại thì công dụng loại bỏ vết bẩn mạnh hơn một chút, phù hợp để giặt quần áo. Có loại phẩm cấp thấp hơn một chút, giá cả cũng sẽ rẻ hơn rất nhiều. Loại tốt nhất ở chỗ ta đây thì một lượng bạc một cân, có thêm hương liệu quý giá nổi tiếng. Còn loại rẻ nhất thì chỉ chừng mười văn tiền một cân." Diệp Gia gật gật đầu, chờ cho nhi tử của Tô Luân lấy ra toàn bộ số hàng mẫu của đậu tắm trong nhà mang tới. Nàng bèn xem qua từng cái từng cái một.

Tô Luân kêu nhi tử bưng một chậu nước tới, để cho Diệp Gia đích thân sử dụng thử một chút xem sao.

Diệp Gia cũng không hề qua loa, ở nhà xưởng này, cho dù là loại đậu tắm có phẩm cấp kém một chút thì hiệu quả tẩy rửa vết bẩn cũng không hề tệ. Còn loại đậu tắm quý giá một lượng bạc một cân kia, Diệp Gia cầm nó lên đưa lên dưới mũi ngửi ngửi một chút, một loại mùi hương vô cùng lạ lùng. Nàng dùng một ít để rửa tay, vậy mà lại có một loại hiệu quả khiến cho da tay trở nên mềm mại trơn bóng. Loại khác biệt rất nhỏ này, chỉ có người đã từng sử dụng mới có thể cảm nhận được.

"Cái này..."

Tô Luân vô cùng tự hào về các loại đậu tắm của nhà mình, thế nên lúc này ông ta lập tức cười nói: "Đương nhiên là nó phải tốt đến mức già trẻ đều thích dùng thì mới dám ra cái giá này chứ."

Nhưng Diệp Gia cũng không đặt mua hàng ở đây ngay, quả thật đậu tắm của nhà xưởng này không tệ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 344



Nhưng vẫn còn tới mấy nhà xưởng nữa mà nàng chưa đi, có câu nói là hàng hóa phải so giữa ba nhà khác nhau thì thế nào cũng sẽ có được sự so sánh tổng hợp đầy đủ nhất để tiến hành lựa chọn lại lân nữa. Diệp Gia hỏi rõ về giá cả cũng như tác dụng của từng loại đậu tắm, sau đó nói thẳng rằng ba ngày sau sẽ lại tới đây thêm một chuyến.

Tô Luân cũng là người thường xuyên tiếp xúc với các thương hộ nên đương nhiên là biết quy củ khi làm ăn của thương hộ là như thế nào. Vậy nên ngay sau đó ông ta cũng không vội, chỉ khách khí tiễn Diệp Gia rời đi.

Hai ngày tiếp theo, Diệp Gia dành thời gian chạy đi thăm hết mấy nhà xưởng sản xuất đậu tắm còn lại ở Luân Đài một lượt. Sau đó nàng đã đi tới hai nhà xưởng, nói thật thì có thể kinh doanh thành xưởng sản xuất thì đương nhiên cũng phải có điểm mạnh riêng. Nhưng nếu so với nhà đầu tiên thì rốt cuộc vẫn là có chỗ thua kém. Nhưng điều quan trọng nhất là hai ông chủ của hai nhà xưởng này chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết ngay họ không phải người dễ giao thiệp qua lại gì, trong lúc nói chuyện cũng không hề nhường nàng lấy nửa bước. Còn một nhà xưởng cuối cùng thì Diệp Gia cũng đi roi nhưng lại nhận được một cái lệnh bế môn không tiếp khách. Nghe đâu ông chủ của nhà xưởng đó đã về quê trú đông, phải chờ đến sang năm mới quay lại. Như vậy thì so sánh mấy nhà với nhau, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn nhà đầu tiên.

Diệp Gia cũng không phải là người lê mề chậm chạp, cho nên sáng sớm ba ngày sau lại đi tới xưởng của nhà họ Tô một chuyến. Mục đích chuyến này bọn họ đi là để xác định cũng như cố định nhà cung ứng ổn định lâu dài. Thời hạn hợp tác khi đàm phán thì trước hết cứ bắt đầu từ ba năm, dĩ nhiên là bọn họ phải hết sức thận trọng.

Tô Luân kia cũng là người thành thật, nếu đã quyết định hợp tác lâu dài thì ông ta cũng không tranh giành với Diệp Gia cái lợi ích nhỏ nhặt này làm gì.

Hai người họ cứ thế tiến hành đàm phán thảo luận một hồi, Diệp Gia liền ký với Tô Luân một bản khế ước cung ứng đậu tắm với thời hạn là bốn năm. Sau đó hai người họ tìm một hương thân địa phương tới để làm người làm chứng, hai bên ký tên đồng ý với thỏa thuận trên. Chuyện này đã được quyết định như thế. Việc làm ăn của Tô Luân kia tốt cũng là có đạo lý cả, thái độ làm người của ông ta vô cùng hào phóng. Thấy Diệp Gia rất đỗi yêu thích loại đậu tắm cực kỳ quý giá kia của nhà mình thì ông ta đã dứt khoát tặng cho Diệp Gia ba cân nhỏ để nàng tu mình dùng.

Diệp Gia chính là thích kiểu người làm ăn như thế này nên nàng lập tức cũng không khách khí nữa, vừa mở miệng một cái đã nói một mạch với Tô Luân rằng nàng muốn đặt năm trăm cân đậu tắm. Loại đậu tắm hảo hạng nhất kia thì muốn đặt năm mươi cân. Loại đậu tắm phẩm cấp trung bình là loại to, cũng muốn đặt bốn mươi cân nhỏ. Ngoài ra lại thêm cả năm mươi cân hàng thứ phẩm nữa.

Tuy rằng đậu tắm thứ phẩm không thơm cũng không có tác dụng làm da trơn bóng hơn nhưng Diệp Gia cảm thấy tác dụng loại bỏ vết bẩn này là đã đủ rồi. Mang về cho dù không làm thành xà phòng thơm thì dùng để giặt quần áo, giặt tất hay giặt giày cũng đều được. Mỗi ngày trong nhà có không ít xiêm y với đệm giường cần phải giặt, Diệp Gia cũng không nỡ cứ luôn dùng xà phòng thơm để giặt giũ như vậy. Hơn nữa, nghe nói dùng thứ này để cọ rửa còn tốt hơn rất nhiều so với việc dùng bồ kết.

Hàng đều lấy ngay tại chỗ, Diệp Gia gọi người mở hàng ra rồi vừa chỉ vừa giảng giải cho A Cửu nghe. Bởi vì từ lần lấy hàng sau là sẽ do A Cửu dẫn người đi lấy. Nếu như hắn ta không biết hàng hóa ra sao thì người chịu thiệt vẫn là Diệp Gia. Thế nên A Cửu đương nhiên phải để tâm lắng nghe một cách chăm chú và ghi chép lại cẩn thận.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 345



Tiền hàng được thanh toán xong xuôi ngay tại chỗ, sau khi bọn họ đóng gói đồ đạc rồi chất lên xe thì cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi cực kỳ nhẹ nhõm.

Diệp Gia không vội quay ve luôn trong ngày mà sắp xếp mấy người bọn A Cửu đi mua xe, vận chuyển hàng hóa tới quán trọ. Từ khi xảy ra chuyện đánh mấy tên lừa đảo kia là A Cửu đã không rời khỏi bên người Diệp Gia nửa bước, lúc này hắn ta bèn gọi hai người trẻ tuổi đi cùng.

Liễu Nguyên liếc nhìn hắn ta một cái roi cũng đi theo Diệp Gia, mấy người họ đi dạo trên đường phố một vòng.

Luân Đài không chỉ có các hàng ăn, hiệu vải, phường thêu, cửa hàng thợ rèn, cửa hàng son phấn, cửa hàng ngọc thạch và tranh chữ,... đi dạo một vòng từ đầu phố tới cuối phố, cái gì cũng có, đầy đủ mọi thứ. Diệp Gia đi tới một cửa hàng son phấn, các chủng loại phấn ở đây phong phú hơn ở những địa phương nhỏ nhiều, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy loại màu sắc đó mà thôi. Nhưng ngược lại thì chủng loại son môi lại nhiều hơn một chút, mà thực ra cũng chỉ có năm loại màu. Khi ngửi sẽ thấy có mùi rất thơm, giá cũng rất đắt. Một hộp son môi là bốn lượng bạc, cái giá này cũng tương đương với giá xuất khẩu rồi. Diệp Gia biết thành phần trong son môi này nên không thể không nói, cho dù là ở triều đại nào đi nữa, đồ trang điểm vẫn là một ngành kinh doanh mang lại lợi nhuận khổng lồ.

Thế nhưng điều khiến người ta thấy mới lạ nhất là, việc buôn bán làm ăn phát đạt nhất ở Luân Đài nơi đây lại không phải là những cửa hàng này, mà lại là kỹ viện. Nghe nói bên trong có hang ổ tiêu tiên lớn nhất Luân Đài, cô nương hoa khôi đầu bảng trong đó là người trong lòng của Đại đô đốc. Hàng đêm ca múa, cả cái Đô hộ phủ Bắc Đình này cũng không có ai dám đi vào gây chuyện.

Hai tỷ muội đi tới tửu lầu lớn nhất Luân Đài để ăn một bữa, tay nghê nấu nướng của đầu bếp ở đây cũng tương đối tốt. Nhưng Diệp ngũ muội vừa nghe thấy một bàn đồ ăn mà tốn những mười lượng bạc thì không nhịn được nhíu mày dù chỉ mới ăn được hai miếng: "Tỷ, sao muội lại cảm thấy đầu bếp này nấu còn không ngon bằng muội thế? Căn bản là không xứng với cái giá này!"

Nói thật thì quả thực là không ngon bằng. Ít nhất thì món thịt thỏ này cũng không được tươi ngon như Diệp ngũ muội làm.

"Nếu sau này việc làm ăn của chúng ta lớn mạnh rồi thì hay là mở một tửu lầu đi, nói không chừng việc buôn bán còn tốt hơn quán này ấy chứ." Đến nay Diệp ngũ muội coi như đã thay thế Diệp Gia trở thành đầu bếp trưởng phụ trách nấu ăn chính của Chu gia, thế nên nói mấy lời kiểu này cũng dần dần có khẩu khí mạnh mẽ hơn.

Liễu Nguyên chưa từng được nếm thử tay nghề nấu nướng của Diệp ngũ muội, nhưng đã từng được thử tay nghề của Diệp Gia. Đồ ăn mà nàng làm ra thực sự là ngon hơn người bình thường nhiều. Liễu Nguyên không xen vào cuộc nói chuyện giữa hai tỷ muội họ, chỉ ngồi ở một bên lắng nghe, tiện thể vùi đầu vào ra sức ăn.

Thức ăn trong doanh trại ở khu đóng quân quả thực là chẳng khác mấy so với đồ ăn cho gia súc. Lương thực khi ăn còn cọ vào cổ họng đau đớn, cũng không nỡ dùng nhiều dầu, thế nên đều khô khốc và vô vị. Mỗi lần ăn cơm cũng chỉ là lấp đầy bụng mà thôi, đối với loại người đặc biệt chú trọng vào việc ăn uống như Liễu Nguyên này mà nói thì đó chính là một sự giày vò, đày đọa. Ngược lại thì hắn ta cũng muốn đi Chu gia ăn ké lắm, nhưng ngay đến bản thân Chu Cảnh Sâm còn về nhà một cách có chừng mực, thế nên làm sao hắn ta lại có thể không biết ngại đến mức đi ăn ké một mình chứ.

Lúc này nghe Ngũ muội nói như vậy, hắn ta không nhịn được cười, nhưng cũng gật gật đầu với ý cổ vũ, nịnh nọt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 346



Nhưng Diệp Gia cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ mở tửu lầu, nhưng cũng không phải là không thể mở. Việc làm ăn mà nàng định làm chắc chắn không chỉ có mỗi cửa hàng xà phòng thơm, sau này khi mở rộng việc buôn bán thì sẽ còn lấn sân sang các lĩnh vực khác nữa. Một tửu lầu làm đồ ăn cũng vừa khéo là sở thích của nàng. Ngũ muội có cái lý tưởng này thì đương nhiên là nàng phải khích lệ, dù sao Ngũ muội quả thực rất có thiên phú ở phương diện nấu nướng: "Nếu như muội có năng lực suy nghĩ nghĩ ra đủ các loại món ăn, khiến những người đã từng ăn món muội nấu đều muốn ăn, vậy thì tỷ sẽ mở tửu lầu cho muội. Nhà chúng ta vốn cũng có kinh doanh ở mảng ẩm thực, giờ mở rộng thêm cũng không phải là không được."

"Tỷ đã nói rồi đấy nhé!" Hai mắt Diệp ngũ muội lướt qua một tia sáng: "Muội ghi lại lời tỷ vừa nói rồi đó."

Hai tỷ muội đang cười cười nói nói, bỗng nhiên bàn bên cạnh cách bàn của bọn họ một tấm bình phong lại truyền tới một câu nói không hề có chút khách khí nào: "Thời nay khẩu khí của tiểu cô nương nhà nào cũng lớn thế này à? Mới nấu cơm được mấy năm thôi mà đã dám khoe khoang rằng mình nấu còn ngon hơn đầu bếp ở đây của ta?"

Hai tỷ muội Diệp Gia hơi chút sửng sốt, cho rằng lời này là nói vê người ngoài nên cũng không để ý.

Kết quả chính sự thờ ơ không để tâm của hai tỷ muội họ lại khiến cho những lời vừa rồi của người kia càng có vẻ không thức thời hơn, sau đó người kia lại tiếp tục cổ cổ quái quái.

Ý cười trên mặt Diệp Gia lập tức cứng đờ lại một chút, nàng nhìn về hướng bàn bên cạnh xuyên qua lớp voan mỏng của tấm bình phong. Trên cái bàn sát vách tấm bình phong có bốn năm người đang ngôi, trong đó có một nam nhân trung niên cao lớn vạm vỡ cũng đang hướng tầm mắt xuyên qua bình phong nhìn về phía bên này. Mấy người ngồi ở bàn đó cũng không biết là ai với ai, nhìn diện mạo thì dường như tuổi tác người nào người nấy cũng đều rất lớn rồi. Nam nhân trung niên cao lớn kia đứng ở trong đó, sắc mặt cũng không lấy gì làm dễ chịu.

Diệp ngũ muội chớp chớp mắt, nhìn ve phía Diệp Gia. Diệp Gia hơi hơi cau mày.

Mắt Liễu Nguyên cũng híp lại, miệng vẫn còn đang ăn cơm, chưa nhai xong nên cũng không tiện mở miệng nói chuyện.

Bọn họ bỏ ra mười lượng bạc tới tửu lầu này ăn một bữa chính là vì muốn nếm thử những món ngon ở nơi đây, dẫu sao cũng là lần đầu tiên cả bọn tới Luân Đài. Diệp Gia cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ nghĩ dù có thế nào cũng phải ăn được chút mỹ thực bản xứ. Lúc này hai tỷ muội họ vốn là đang hàn huyên chút chuyện riêng tư, nói cho hai tỷ muội mình nghe thì mình thấy vui là được rồi. Nhưng không nghĩ tới sẽ khiến cho người khác cảm thấy bất mãn.

Hai tỷ muội không ai nói gì, nhưng người kia lại cứ bám riết không buông: "Sao tiểu cô nương lại không nói lời nào nữa thế? Vừa rồi không phải còn chê bai món ăn ta làm không ngon hay sao?" Diệp Gia hoi nhếch khóe miệng. Ngon thì bảo ngon, không ngon thì bảo là không ngon. Cái này còn không cho người ta nói hay sao?

Diệp ngũ muội có hơi bị thái độ hùng hổ dọa người của người kia dọa sợ. Nàng ấy "lach cạch" một tiếng buông đôi đũa trong tay xuống, tiếp đó siết c.h.ặ.t t.a.y một hồi lâu vẫn không biết phải làm thế nào.

Sắc mặt của Diệp Gia cũng trâm xuống, nàng đứng dậy, đồ ăn còn dư lại trên bàn cũng lười không muốn động đũa nữa.

Khi rời nhà ra ngoài, nàng cũng không muốn chọc phải phiền phức, vừa định bụng kéo lấy Diệp ngũ muội rời đi. Một tiểu đồng choai choai đi ra từ phía bàn bên kia, thoạt nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là một học đồ. Tiểu đồng này chặn hai người họ lại, Diệp Gia không nhịn được đ.â.m chọc một câu: "Làm sao? Chúng ta là thực khách bỏ tiền tới ăn cơm, cảm thấy mùi vị món ăn bình thường, nói một câu cũng không được hả? Đây là lão gia quan nhân nhà nào, hành động lại ngang ngược thế này?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 347



"Vị phu nhân này nói đùa rồi, ta làm gì có chỗ nào ngang ngược chứ, không phải là ta chỉ muốn hỏi hai vị cho rõ ràng thôi sao." Người kia một mặt lên tiếng nói nhưng mặt khác ánh mắt lại không ngừng liếc về phía mấy người đang ngồi ở chiếc bàn phía sau. Mấy lão nhân kia chỉ ngồi đó mà không nói gì, dáng vẻ không hề có chút quan tâm nào tới chuyện này: "Nếu như thực khách các người nói trúng điểm yếu, nói đúng trọng tâm vấn đề thì đầu bếp nơi này của chúng ta mới có tiến bộ được."

Diệp Gia liếc nhìn sau lưng ông ta một chút, phát hiện mấy lão nhân kia thoạt nhìn đều có dáng vẻ dù bận rộn nhưng vẫn giữ được phong thái ung dung thong thả.

Nhưng Liễu Nguyên lại chen vào một câu: "Ta thấy ngươi cũng không phải là muốn nghe ý kiến đúng trọng tâm đâu, mà là vì năng lực của bản thân ngươi đã bị thực khách đ.â.m thủng rằng đó chỉ là cái danh tiếng hữu danh vô thực" mà thôi, đúng chứ?"

Gương mặt của người nam nhân trung niên kia lập tức trướng lên thành màu gan heo, lão ta lập tức nổi giận: "Tên tiểu tử này từ đâu tới mà lại ở chỗ này ăn nói bậy bạt"

"Ta thấy ngươi cũng đừng có ầm ï lên nữa, càng làm ầm lên thì cũng chỉ khiến cho sắc mặt của nhà ngươi càng khó nhìn hơn thôi, càng lau càng đen đó." Liễu Nguyên che chắn cho hai tỷ muội Diệp Gia ở sau lưng mình, hai tay hắn ta khoanh lại, ôm n.g.ự.c tiến lên phía trước châm chọc một câu.

Dáng người hắn ta vốn cao lớn, khi đứng thẳng còn cao hơn người kia một khoảng không nhỏ. Lại cộng thêm ngang hông hắn ta còn có một thanh đao, dáng vẻ bất thiện hết sức dọa người: "Nếu ngươi cứ nhất quyết náo loạn không chịu ngừng, không bằng cứ so tài với người ta xem sao. Cứ kêu mấy lão tiên sinh sau lưng ngươi làm người đánh giá, nếu như lão tiên sinh thấy ngươi làm tốt thì ngay hôm nay ta sẽ thay hai tỷ muội đệ muội của ta xin lỗi ngươi, những lời tán gẫu lúc rảnh rỗi của hai tỷ muội họ trong lúc vô tình đã mạo phạm đến ngươi. Nhưng nếu các lão tiên sinh thấy ngươi thua kém hơn so với tiểu cô ngươi nhà người ta thì ngày hôm nay ngươi phải xin lỗi chúng ta, bữa cơm này cũng đừng có thu tiên của chúng ta nữa. Ngươi thấy sao?"

Vị nam nhân trung niên kia đã thật sự là tức muốn chết, hôm nay lão ta khó khăn lắm mới mời được các lão tiên sinh có danh vọng uy tín trong đô hộ phủ Bắc Đình tới đây. Dày công chuẩn bị cho mấy người họ một bữa cơm, định sẽ bái một người trong số họ làm thầy. Kết quả lại xui xẻo như vậy, bọn họ bên này còn chưa có mở miệng thì đã đụng phải chuyện có thực khách nói món ăn lão ta làm không ngon. Vài ba câu nói nhảm như thế, bảo lão có thể không tức giận sao?”

Hai người trẻ tuổi là con lai đi cùng Diệp Gia ra ngoài vốn đang đứng sau người nàng kia cũng ào ào đứng ra, thân hình cao lớn vạm vỡ rất dọa người. Nhưng đều đã bị người ta làm hỏng việc như thế rồi, nam nhân trung niên kia tuy tức giận ngập đầu nhưng cũng không hề thấy mình yếu thế. "Tỷ thí? Các ngươi có thân phận gì mà lại đòi tỷ thí với ta?"

Nam nhân trung niên kia hếch mũi lên tận trời, khẩu khí nói chuyện còn rất phách lối: "Ta làm việc bếp núc đã hơn ba mươi năm. Là đầu bếp nổi danh nhất ở Luân Đài, một nha đầu vẫn còn hơi sữa như các ngươi mà lại có thể so tài với ta, như vậy không khỏi có phần coi thường ta quá rồi đấy!"

"Không thế thì sao? Chẳng lẽ ta phải thẹn với lương tâm mà khen ngươi mấy câu thì mới được?" Liễu Nguyên chỉ với một câu đã có thể khiến cho người kia tức đến ói máu.

Vị nam nhân trung niên kia không chịu được k*ch th*ch, muốn lập tức tỷ thí ngay bây giờ: "So thì so! Nếu các ngươi thua thì ta sẽ kêu tiểu nha đầu lắm miệng kia dập đầu xin lỗi ta!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 348



Nói so tài vậy mà lại so tài thật. Đây vốn là một tửu lầu lớn, sau khi xuống lầu đi về phía sau thì sẽ có một phòng bếp rất rộng. Bên trong có ba bốn cái bếp, mỗi một bếp đều là loại có thể nấu hai nồi cùng lúc. Vị nam nhân trung niên này là đại sư phụ chuyên phụ trách nấu nướng của tòa tửu lâu này, còn rất có tiếng tăm. Lúc này đang thảo luận cùng với mấy lão tiên sinh kia một chút, không bao lâu sau đã đi tới phòng bếp.

May là mấy vị lão tiên sinh kia cũng đều là những người đã làm việc bếp núc cả nửa đời người, mỗi người đều có một tài nấu nướng cực tốt. Họ cũng không ngại nán lại ở trong phòng bếp, thế nên dứt khoát liên sai người kê một chiếc bàn vào trong phòng bếp.

Diệp ngũ muội đi tới đứng cạnh tấm thớt mà vẫn còn chút mù mờ chẳng hiểu ra sao, ánh mắt mong chờ tha thiết nhìn Diệp Gia.

Nhưng ngược lại thì Diệp Gia cũng không hề sợ hãi, thiên phú nấu nướng của Diệp ngũ muội tốt thế nào chính đầu lưỡi của Diệp Gia đã nếm ra được. Liễu Nguyên dán mắt nhìn Diệp ngũ muội một hồi, tiếp đó lặng lẽ tiến đến bên tai Diệp Gia nói: "Đệ muội, tại sao lại không phải là muội đi so?"

Liễu Nguyên biết Diệp Gia nấu ăn ngon, nấu các món về thịt thì lại càng là độc nhất vô nhị, món gà quay mà nàng làm khiến hắn ta thèm ăn tới mức đến tận hôm nay mà trong lòng vẫn còn nhớ mong mãi không thôi.

"Không cần." Diệp Gia liếc nhìn hắn ta một cái, ngược lại cũng không ngờ Liễu Nguyên còn có cái tính thích gây chuyện như vậy: "Ngũ muội nấu ngon hơn ta."

Liễu Nguyên không khỏi nhướn mày.

Diệp Gia cũng lười nói với hắn ta, mà quay ra nói với Diệp ngũ muội: "Đệ Nương, trước kia ở nhà làm thế nào thì bây giờ muội cứ làm thế đó."

Kể từ khi đến bên cạnh Diệp Gia, quả thật là Diệp ngũ muội đã gặp được đủ loại chuyện mới lạ. Thế này nếu phải là người nhát gan một chút thì e là đã sớm bị dọa cho vỡ mật rồi. Nhưng có lẽ là vì Diệp ngũ muội còn nhỏ tuổi, vẫn còn có đôi phần ngốc nghếch mà lại rất to gan, năng lực thích nghi với mọi hoàn cảnh cũng vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần có người nhà làm chỗ dựa ở phía sau, cái gì nàng ấy cũng dám làm hết. Diệp Gia đã nói với nàng ấy như vậy rồi nên nàng ấy liền dứt khoát hạ quyết tâm cầm con d.a.o làm bếp lên.

Bọn họ là người từ bên ngoài tới, không có nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên là phải dùng nguyên liệu của tửu lầu. Chỉ làm một món thịt mà thôi. Món sở trường của vị đại sư phụ chuyên phụ trách nấu ăn kia chính là thịt dê, thế nên lão ta lập tức cầm một miếng đùi dê tươi ngon lên,"cạch cạch" mấy tiếng chặt nó ra để nấu.

Diệp ngũ muội cũng không hề kinh sợ, lúc ở Chu gia nàng cũng đã nấu thịt dê nhiêu đến mức thành quen rồi. Món cay, món mặn, món hầm, món xào, nàng ấy đều biết làm hết.

Bỏ công sức ra chặt thịt "cach cạch cạch" mấy tiếng, Diệp ngũ muội lấy làm tiếc vì mình đã không giấu mấy quả ớt vào trong túi. Sớm biết chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cũng phải so tài nấu nướng với người ta thế này thì nàng ấy nhất định sẽ mang hết những gia vị thường dùng ở nhà theo. Trong lòng nàng ấy thầm nghĩ như vậy, cuối cùng nàng ấy vẫn chọn làm món thịt dê hâm giống như vị đầu bếp kia. Lúc này thiên phú nấu nướng ngày thường vốn đã lấn át được cả Diệp Gia của Diệp ngũ muội kia đã biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác, cả hai người họ đều làm món thịt dê hầm, thời gian hoàn thành cũng tương đương nhau. Nhưng món thịt dê hầm kia của Diệp ngũ muội lại thơm hơn của vị đầu bếp nọ.

Vừa thơm lại vừa mềm, còn không hề có mùi vị gây gây của thịt dê. Gần như ngay khi hai món ăn được bưng lên bàn thì mấy lão tiên sinh kia đêu đã cho ra đáp án của mình.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 349



Vị đầu bếp kia còn có chút không tin, sau khi tự mình nếm thử một miếng thì môi cũng đã trắng bệch ra. Khỏi cần phải nói, tính toán lần này của lão ta đều đã xôi hỏng bỏng không cả rồi.

Sau chuyện này, lão ta cũng không thể nói ra miệng những lời rằng mình muốn bái một lão tiên sinh làm thầy được nữa. Trước mặt bốn năm vị lão tiên sinh kia, vị dau bếp nọ cũng không thể chối bỏ không nhận, thế nên lão ta lập tức xin lỗi hai tỷ muội Diệp Gia, còn miễn phí không thu tiền bữa ăn của bọn họ.

Nán lại đây trì hoãn một lúc lâu như vậy, Diệp Gia cũng chẳng còn hứng thú ăn cơm nữa, định sẽ trực tiếp quay vê vào sáng sớm ngày mai.

Liễu Nguyên ở đằng sau cũng cầm lên một đôi đũa sạch, gắp mấy đũa dê hầm mà Diệp ngũ muội vừa làm ban nấy. Sau khi ăn một miếng, hàng mày vốn đang nhíu chặt của hắn ta cũng đã giãn hẳn ra. Nhân lúc không có ai chú ý, một mình hắn ta ở đằng sau ăn đến mức vô cùng vui sướng. Mấy lão tiên sinh kia chăm chú nhìn Diệp ngũ muội rất lâu, hỏi nàng ấy học nấu món này từ ai. Sau khi nghe Diệp ngũ muội nói rằng không hề học từ ai cả mà là khi xem tỷ tỷ mình nấu cơm thì đã học theo, lời này vừa nói ra thì ý cười trên mặt mấy người này càng trở nên xán lạn hơn.

Một người trong đó còn hỏi Diệp ngũ muội năm nay bao nhiêu tuổi, là người ở đâu.

Diệp ngũ muội chớp chớp mắt, nhìn Diệp Gia với vẻ cầu cứu. Diệp Gia làm sao có thể không nhìn ra chứ, rõ ràng là có người đã nhìn ra được Diệp ngũ muội là một hạt giống tốt, muốn nhận nàng ấy làm đồ đệ. Thế nên Diệp Gia liền giúp nàng ấy trả lời: "Mười bốn tuổi, là người trấn Lý Bắc, huyện Kashgar."

"Ồ, vùng ấy à..." Nói đến chỗ này, dĩ nhiên là có người biết: "Nghe nói dạo gần đây vùng đó gặp phải nạn quỷ Đột Quyết đấy."

Diệp Gia hơi có chút sửng sốt.

Chỗ này có một ông lão mà nhi tử trong nhà là Tư Mã dưới quyền của Đại đô đốc. Đừng thấy bọn họ chẳng quản bất kỳ việc gì mà lầm, kỳ thực chỉ cần bên kia có chút gió thổi cỏ lay nào là bên này đều biết cả. Bên trên lười không muốn quan tâm, cố ý giả bộ câm điếc không biết gì. Chỉ cân vấn đề không nghiêm trọng, không c.h.ế.t bao nhiêu người thì thường thường đều sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.

Lão tiên sinh kia nói lời này cũng chẳng phải nói mò: "Mấy ngày nay các ngươi cũng đừng có nghĩ tới chuyện quay vê nữa, cứ ở lại bên này cũng rất tốt mà. Chờ đến khi chiến sự bên kia được xử lý xong xuôi thì các người trở ve cũng an toàn... Tiểu cô nương thoạt nhìn rất có thiên phú, lại không có thầy dạy dỗ, có từng nghĩ tới chuyện bái sư học đạo hay chưa?"

Khi nói ra câu cuối cùng này, vị lão tiên sinh kia cũng hướng ánh mắt nhìn Diệp ngũ muội chăm chú. "A..." Diệp ngũ muội chớp chớp mắt, lập tức nhìn về phía Diệp Gia.

Diệp Gia cau mày, nàng cũng đã nghe nói có trấn ở phía tây đã gặp phải tai họa, nhưng không ngờ lại là trấn Lý Bắc.

"Lão tiên sinh muốn nhận muội muội ta làm đồ đệ sao?"

Lão tiên sinh sờ chòm râu của mình một chút, cười híp mắt gật gật đầu: "Cô bé nấu món thịt dê này rất tốt. Ta thấy cô bé cũng còn nhỏ tuổi, nhưng lại có thể dùng d.a.o rất bài bản, rất giỏi."

Kỹ thuật dùng d.a.o của Ngũ muội quả thực là tốt hơn Diệp Gia. Diệp Gia liếc nhìn lão tiên sinh kia một chút, tiếp đó lại liếc nhìn Diệp ngũ muội. Chủ yếu là vì các nàng không biết lão tiên sinh này là ai, không muốn chỉ ăn một bữa cơm mà cũng bị người ta lừa đi mất. Diệp Gia nhìn mấy lão nhân khác kia, bọn họ đang bưng cái đĩa nhỏ đứng bên cạnh nồi ăn thịt. Người nào người nấy đều ăn vận rất có thể diện, không nhìn ra được thân phận ra sao.

Trâm ngâm trong giây lát, Diệp Gia nghiêng đầu hỏi Diệp ngũ muội: "Ngũ muội nghĩ thế nào?”
 
Back
Top Bottom