Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 580



Dư thị nói như vậy, Diệp Gia mới thở dài một hơi: "Thôi, nương, chuyện này ngày mai lại nói tỉ mỉ với người."

Hai bà tức lại nói chuyện một lát, từng người về phòng đi nghỉ ngơi....

Mà cùng lúc đó, nơi dừng chân doanh trấn Lý Bắc, Chu Cảnh Sâm nhìn đứng Trình Nghị ở trước mặt đôi mắt híp lại.

"Giáo úy đại nhân, tiểu nhân Trình Nghị." Lần trước Diệp Gia làm trò trước mặt Trình lão gia tử uyển chuyển từ chối Trình Nghị, rốt cuộc Trình Nghị vẫn không nhịn được. Gạt người trong nhà, lưng cõng một cái tay nải chạy tới thành trại. Vừa vặn lần này người Đột Quyết tới nhanh, Luân Đài cũng còn chưa điều người tới. Chu Cảnh Sâm vì bảo vệ cho phòng tuyến thứ nhất, tự nhiên là động viên tráng hán trấn Lý Bắc thủ thành, Trình Nghị chính là nhân cơ hội vào ngũ.

Người này thật sự dũng mãnh, một người g.i.ế.c ba mươi người, một trận chiến thành danh. Trực tiếp được dẫn đến trước mặt Chu Cảnh Sâm.

"Ừ." Cuối cùng Trình Nghị vẫn vào ngũ.

Chu Cảnh Sâm sớm đoán trước vòng đi vòng lại người này sẽ nhập ngũ, cũng không phải rất kinh ngạc: "Từ nay vê sau, ngươi đi theo bên người ta làm việc đi."

Đại quân Đột Quyết giữ quân dàn trận, không thể ngay lập tức công phá được thành lũy. Vòng qua dãy núi Kim Sơn, nhân lúc hỗn loạn đánh lén từ phía Đông Bắc. Tại các thôn trang trực thuộc trấn La Vân đã bùng phát một cuộc thảm thảm sát quy mô lớn, tử thương gần 700 thôn dân vô tội. Cuối cùng, đội quân chi viện của Luân Đài không đến kịp thành trại trấn Lý Bắc, ở trấn La Vân lại bị người Đột Quyết phục kích bất ngờ, nên cũng xông vào chiến đấu.

Cùng lúc đó, một đợt binh lính Đột Quyết đi vòng qua dãy núi Thiên Sơn, xông vào binh vòng qua Thiên Sơn dãy núi, tấn công vào trấn Toái Diệp.

Từ khi Đột Quyết vương nhận được tin báo tam nhi tử của mình đã mất mạng liền chỉ huy quân xuôi về phía Nam, chia làm ba đường theo ba phương hướng từ trấn Lý Bắc phía Tây Bắc, trấn Toái Diệp ở phía tây, và trấn La Vân ở phía Đông Bắc, tạo thành thế trận bao vây tiến công Đại Yên. Hiện giờ toàn bộ phủ Đô Hộ Bắc Đình, ngoại trừ Luân Đài, Đình Châu và các tòa thành lớn ở phía Đông là vẫn chưa bị chiến tranh quấy phá ra, thì các nơi khác đều đang chạy nạn, khiến lòng dân vô cùng hoang mang lo sợ.

Thế cục của toàn bộ vùng Tây Bắc trở nên hỗn loạn, thường xuyên bùng phát chiến tranh, trang bị quân sự khắp nơi căng thẳng.

Chu Cảnh Sâm trấn thủ thành lũy, hăng hái chiến đấu m.á.u me đầm đìa suốt gần nửa tháng mới có thể đẩy lùi được đợt quân tiến đánh đầu tiên của Đột Quyết bên ngoài trấn Lý Bắc. Nhưng hai trấn La Vân và Toái Diệp lại không có chiến tích tốt đến vậy, đặc biệt là trấn Toái Diệp. Do địa thế xa xôi, cách xa Luân Đài cả ngàn dặm. Quân chỉ viện phía trên lại chậm chạp mãi không đến, nên giáo úy ban đầu của trấn Toái Diệp là Diệp Thanh Sơn bị điều chuyển, hiện tại giữ lại một tên giáo úy già năng lực còn không bằng được một nửa của Diệp Thanh Sơn. Hoàn toàn không đủ sức ngăn cản được binh lính Đột Quyết.

Trấn Toái Diệp gánh chịu rất nhiều thương vong, người Đột Quyết phóng hỏa, cướp bóc g.i.ế.c người, bên trong lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn. những dân chúng không thể chạy thoát thì đều bị g.i.ế.c sạch. Quan binh doanh trại liều mạng chống cự, nhưng vẫn như cũ không thể chống đỡ được, hơn 3000 quân lính biên cảnh mà tử vong hơn 100 người và còn có rất nhiều binh lính bị bắt làm tù binh.

Khoảng cách giữa trấn Toái Diệp và trấn Đông Hương cũng không xem là gân, nhưng nếu trấn Toái Diệp và trấn La Vân ở phía đông mà xảy ra chuyện gì, thì trấn Đông Hướng sẽ hai mặt giáp địch. Nhất là khi người trấn thủ trấn Đông Hương là Ba Trát Đồ đã bị điều chuyển ra ngoài, nên lòng dân ở trấn Đông Hương lại càng thêm hoảng sợ.

Bây giờ trên thị trường giá cả thóc gạo, lương thực dầu ăn tăng cao, đã tăng một mạch lên gấp ba lần. Mặc dù vậy, các cửa hàng lương thực khách khứa vẫn tranh nhau mua hết hàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 581



Ngày nào Dư thị cũng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, vỗ n.g.ự.c trong lòng cảm thấy thật may mắn: "Thật may là Gia Nương dự đoán được trước, từ sớm đã tích trữ đầy đủ lương thực. Nếu không, dựa vào tình hình hiện tại, trận chiến này kéo dài, sợ rằng chúng ta cũng phải đi chạy nạn mất."

Khoảng thời gian gần đây của hàng tạm dừng hoạt động. Nguyên nhân chính là thiên hạ đang loạn, nên có rất ít mở cửa hàng để kinh doanh. Dù cửa hàng Tây Thi có mở cửa thì cũng không có nhiều thịt để bán. Trên trấn có rất nhiều người nhát gan đã đóng cửa và trốn đến vùng nông thôn để tránh nạn.

Tuy nhiên chỉ cân chưa ra khỏi địa phận Bắc Đình, thì bọn họ dù có trốn đến nơi nào cũng không thể an toàn tuyệt đối.

Diệp Gia vui mừng vì vị trí của trấn Đông Hương khá tốt, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không dễ dàng phải đứng mũi chịu sào*. Tuy rằng có một số cửa hàng đã đóng cửa, nhưng đa số vẫn hoạt động kinh doanh bình thường. Chủ yếu là suốt mấy năm nay, vùng Tây Bắc liên tiếp phát sinh chiến tranh, nên các thương hộ sớm quen với loạn lạc, muốn lợi dụng cơ hội này để kiếm chác chút tiền tài. Vải vóc mà Diệp Gia phân phó ông Tôn đi mua đã được giao tới, rồi tìm một biện pháp thích hợp để phân chia ra, tìm người may thành quần áo.

Mới nói Diệp Đồng Sinh có khả năng sẽ khua tay mua chân, kết quả Diệp Đồng Sinh còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tô thị đã lên tiếng trước.

Diệp Tô thị nghe nói Diệp Gia muốn phân phát vải bông, kêu những phụ nhân nông thôn may thành quần áo, nghe xong thì không biết nên làm thế nào. Bà ta tự nhận là thân mẫu của Diệp Gia, ăn muối còn nhiều hơn Diệp Gia ăn cơm, tức giận hổn hển chỉ tay mắng Diệp Gia không biết cách sống: "Thứ đồ tốt như vậy, không mang đi bán, con may thành quần áo để làm cái gì? Từ đầu năm nay nào có nhà ai dư dả tiên bạc đến cửa hàng mua quần áo mặc?"

Diệp Tô thị suy từ bụng ta ra bụng người mà nói: "Hơn nữa, phụ nhân ở nông thôn làm gì có tay nghề tốt, con lấy đồ tốt ra cho bọn họ chà đạp, không nói đến có thể may ra quần áo hoàn chỉnh mà đem bán hay không, lẽ nào không sợ đám lão nương kia sẽ lén lút cắt xén bớt đống vải bông trắng chất lượng tốt này của con sao?"

Diệp Gia vốn dĩ cảm thấy phiền phức, nhưng khi nghe đến câu nói cuối cùng thì trái lại trong lòng có hơi rung động.

Quả thực, nếu cứ thế mà gửi số bông và vải vóc thượng hạng này đến tay những phụ nhân nông thôn, đến lúc thu gom thành phẩm lại cũng không thể biết chính xác được trong đó chứa bao nhiêu bông vải. Vào thời điểm điều kiện thiếu thốn, thì quả thực sẽ sinh lòng thèm muốn đống đồ vật này. Nếu như thực sự cắt xén bớt bông ra bà nhét bừa đống vải vụn vào thay thế cho đủ. Thì trừ khi lúc thu gom quần áo phải cắt bỏ từng cái một ra kiểm tra, nếu không thì đồ vật nhiều như này chắc chắn không thể kiểm tra ra được. "Không bằng tuyển người vào trong phân xưởng làm việc, rồi kêu Thu Nguyệt tới giám sát." Dư thị cũng đã vào tú phường* làm việc, trước kia có tú nương ở Vương gia trang cũng có thói quen ăn cắp vặt. Cho dù làm việc trong tú phường, thì cũng thường lén lút lấy trộm một ít vải vụn mang về nhà.

*Phòng thêu, may đo quần áo.

Thu Nguyệt là người có tính cách hung dữ, không chỉ có miệng lưỡi sắc sảo mà đôi mắt cũng vô cùng lợi hại. Có nàng ấy ở một bên trông coi, thì người khác đừng bao giờ nghĩ có cơ hội giở trò ngay dưới mí mắt nàng ấy. Cũng đúng, từ lúc Thu Nguyệt tiếp quản chuyện kinh doanh của cửa hàng Tây Thi, thì các khoản làm ăn đều ghi chép vô cùng rõ ràng. Diệp Gia suy tư một lát, khẽ gật đầu: "Cũng được, đúng lúc dạo gần đây phân xương đang ngừng sản xuất xà phòng thơm, nhà kho đang trống."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 582



Chủ yếu là do nguyên liệu lá lách heo không dễ thu gom, Diệp Gia tính toán phải chờ đến trận chiến này là thu đủ rồi. Chuyện nàng chăn nuôi heo và cừu cũng có thể được đưa vào vấn đề nghị sự.

Suy cho cùng thì những nhân công được như Thu Nguyệt cũng không có nhiêu để tận dụng. Một mình nàng ấy bận bịu rất nhiều việc. Diệp Gia không chỉ có chút than thờ, nếu Chu Cảnh Sâm mà cho nàng thêm mấy nhân tài giống Viên Xuân Sinh thì thật là tốt biết mấy.

Tuy rằng Diệp Tô thị lắm mồm trách móc đã chỉ điểm cho Diệp Gia đôi chút, nhưng cái tính tình của Diệp Gia, vẫn nhất quyết không có ý định sẽ giữ người lại. Đây là do bọn họ vẫn chưa biết rõ ràng rằng Chu gia có bao nhiêu vốn liếng, cũng không nắm rõ trong tay Diệp Gia sở hữu bao nhiêu công việc kinh doanh. Chỉ mới thu hoạch một chút vải bông mà đã khiến cho Diệp Tô thị nhìn chằm chằm, thì những công việc kinh doanh khác nếu để cho bà ta biết được, chẳng phải là tất cả mọi thứ đều bị chỉ tay năm ngón hay sao?

Hai người này vẫn là thân phụ mẫu của nguyên chủ, kể cả Diệp Gia không có chút tình cảm này thì cũng phải cân nhắc đến vấn đề thanh danh. Thời cổ đại chữ hiểu lớn hơn cả chờ, nếu rước phải thanh danh bất hiếu lên người, cho dù bản thân Diệp Gia không quan tâm đến thì cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Diệp Gia sẽ không đi khiêu chiến với quyền uy của phụ mẫu ở thời đại này, nhưng cũng không thích bị người khác khua tay múa chân, chỉ muốn mau chóng tiễn người này đi càng sớm càng tốt.

Chuyện này trong lòng Dư thị biết rõ, Diệp Gia cũng đã đề cập đến trước khi đôi phu thê già Diệp Đồng Sinh đến đây.

Lúc này Diệp Gia nhắc đến, bà ấy đã hiểu rõ. Bảo Dư thị đóng vai phản diện cũng không khó, ngay trước mặt đôi phu thê già này tỏ thái độ khó chịu với Diệp Gia vài lần, rồi lại nói thêm mấy lời đây ẩn ý. Gương mặt già nua của Diệp Đồng Sinh liền sắp không nhịn nổi nữa. Thứ hắn ta để ý nhất chính là sĩ diện, là loại người có thể vì mặt mũi của gia đình mình mà sẵn sàng bỏ mặc tính mạng của chính nữ nhi nhà mình. Dư thị vài lân nói ra những lời không hề khách sáo như vậy, ông lão liền bị chọc tức như có cái gì đó đ.â.m vào phế quản.

Hắn ta tức giận gọi Diệp Gia qua một bên, khí thế hùng hổ yêu câu Diệp Gia sắp xếp một một viện tử khác cho bọn họ dọn ra ngoài ở.

Cho dù cảm thấy mất hết mặt mũi, thì dựa vào tính cách mềm yếu của lão già Diệp Đồng Sinh cũng không dám thẳng thắn tranh chấp trước mặt Dư thị. Tuy hắn ta luôn khoe khoang rằng mình có một nhi tử giáo úy là quan lại, nhưng hắn ta cũng chưa tận mắt chứng kiến Diệp Thanh Sơn, nên trong lòng cũng có chút hụt hãng. Nhưng Dư thị lại là một phu nhân nhà quan lại đích thực, hơn nữa trên người Dư thị còn mang khí chất vương phi mấy chục năm trời. Chỉ cần một sắc mặt cũng cực kỳ dọa người, hắn ta nào dám đắc tội? "Nhất định phải xu lý!"Diệp Đồng Sinh không dám nói trước mặt Dư thị, nhưng khi nói chuyện với Diệp Gia lại không hề khách sáo chút nào: "Ta không thể ở lại trong căn nhà này một ngày nào nữal"

Diệp Gia bày ra dáng vẻ khó xử, liếc nhìn qua Diệp Tô thị. Diệp Tô thị lại không có nhạy cảm như Diệp Đồng Sinh, mấy lời nói nho nhã của Dư thị, bà ta thực sự không nghe hiểu câu nào cả. Nhưng nàng ta xưa nay đều coi trượng phu như ông trời, Diệp Đồng Sinh nói thế nào thì là thế ấy.

"Phụ thân mẫu thân thật sự không định ở đây thêm mấy ngày nữa sao?"

"Ở cái gì nào! Cục tức cũng đã nuốt đến no cả bụng rồi!" Diệp Đồng Sinh cực kì tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Gia như thể Diệp Gia đang muốn chọc tức bọn họ vậy.

Trên mặt Diệp Gia là dáng vẻ không nỡ, suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Ở trấn Đông Hương này thực ra cũng chẳng có nhiều chỗ tốt để sắp xếp. Nhưng đại ca con đã mở phủ đệ ở Luân Đài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 583



"Con cũng chưa tự mình qua đó thăm quan, nhưng nghe nói là phủ đệ của huynh ấy rất lớn, có thể chứa được rất nhiều người. Hiện giờ tình hình ở Bắc Đình hỗn loạn như vậy, phụ thân mẫu thân đến đó ở con cũng thấy yên lòng. Nếu không chê đi đường xe cộ mệt mỏi, thì không bằng tới Luân Đài bên đó tránh họa được không?"

Nhắc tới chuyện này, lông mày của Diệp Đồng Sinh liền nhướng lên.

Diệp Tô thị ở bên cạnh cũng vô thức thẳng lưng lên, trên mặt hiện rõ hai chữ kiêu ngạo.

".. Đại ca con bận rộn như vậy, chúng ta qua đó ở có tiện không?" Thực ra, Diệp Đồng Sinh rất muốn đi. Từ lúc nghe nói Diệp Thanh Sơn được thăng chức lên giáo úy thì trong lòng hắn ta luôn tràn đầy kỳ vọng được làm lão gia nhà quan. Nếu như không phải gia sản tổ tiên để lại đều ở thôn Diệp gia, đường xá lại xa xôi, thì hắn ta đã sớm dẫn theo cả nhà dọn đến đây ở rồi..

"Làm sao lại không tiện chứ?" Diệp Gia chớp chớp mắt: "Đại ca sống một mình ở Luân Đài, không có phụ mẫu chăm sóc, có khi còn sớm trông ngóng hai người qua đó ấy chứ”"

Lời này vừa nói xong, khuôn mặt của hai phu thê già Diệp Đồng Sinh đều ẩn hiện ý cười.

Diệp Đồng sinh sờ lên mái tóc hoa râm bên thái dương, cẩn thận vuốt thẳng, trong lòng vui sướng biểu thị đồng ý. thái dương hoa râm tóc, cẩn thận cho vuốt thuận, trong đầu mừng khấp khởi biểu thị tán thành. Còn không phải sao? Mấy hài tử nhà mình đều rất hiếu thảo, đại nhi tử vừa hiếu thảo lại còn có tiên đồ*. Bọn họ qua đó chăm sóc cho hắn ta, Diệp Thanh Sơn không phải đã ở đó trông ngóng từ lâu rồi hay sao? Diệp Tô thị tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng đã tán thành.

*Tương lai sán lạn

Diệp Gia liếc nhìn biểu cảm của đôi phu thê già, thận trọng lên tiếng: "Nếu như cha mẹ muốn đi, thì e là cân nhanh chóng đưa ra quyết định. Bằng không một khi bên phái trấn Lý Bắc bị quân Đột Quyết tấn công, muốn đi sợ là không còn kịp..."

Lời này khiến vẻ mặt hai ngươi biến sắc, bọn họ mới từ bên kia trốn đến đây, tình cảnh ở đó như thế nào bọn họ còn biết rõ hơn cả Diệp Gia.

Diệp Đồng Sinh lập tức đưa ra quyết định, đi! Đi càng sớm càng tốt!

Đã đưa ra quyết định, thì không có khả năng trì hoãn thêm nữa. Diệp Đồng Sinh đối với chuyện đến tìm đại nhi tử để được sống những ngày làm lão gia nhà quan quả thực là một khắc cũng không muốn đợi thêm nữa. Trong lòng nghĩ đến điệu bộ kia của Dư thị, hắn ta âm thâm thề thốt tương lai nhất định phải sống vẻ vang hơn cả Dư thị!

"Đi đi đi, hôm nay chúng ta trở ve phòng thu dọn đồ đạc, đừng chậm trễ nữa." Diệp Đồng Sinh mới vừa dọn vào Thẩm phủ ở đã cảm thấy không được tự nhiên, không phải nhà của chính mình thì ngay cả trở về phòng bên trong đi thu thập một phen, chớ kéo lấy."Diệp Đồng sinh ở một cái tiến Thẩm phủ đã cảm thấy không được tự nhiên, không phải bản thân nhà ngay cả lời nói cũng mất trọng lượng: "Nếu còn chậm trễ, phát sinh thêm chuyện gì thì lại hối hận. Gia Nương, con mau sắp xếp hộ vệ đi theo xe ngựa. Cả nhà chúng ta không thể đi đến Luân Đài được, không có người bảo vệ lại càng không ổn."

"Đây là đương nhiên," Nhắc đến Diệp Thanh Sơn, nhắc tới chuyện dọn đến Luân Đài làm lão gia nhà quan, có hiệu quả hơn mọi thứ khác: "Phụ thân mẫu thân cứ yên tâm, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mọi người."

Mới ở lại có gần nửa tháng lại muốn đi, Diệp Thanh Giang không vui lắm. Hắn ta cảm thấy, dọn đến đó nhìn sắc mặt đại ca còn không bằng cứ ở nhờ nhà muội muội. Thứ nhất là không có muội phu* ở nhà, Diệp Gia là muội muội cũng không thể khua tay múa chân với huynh trưởng. Thứ hai là xương cốt hắn ta yếu ớt, không chịu được cực khổ. Một chuyến đi xa xôi vất vả như vậy thật sự không đáng. Từ khi còn nhỏ hắn ta luôn bị đại ca quản lý, đến khi trưởng thành cũng không thay đổi được nỗi sợ sệt ẩn sâu trong lòng đối với Diệp Thanh Sơn. Nếu chuyển đến đó sinh sống ngay dưới mí mắt đại ca, e là ngày nào cũng sẽ bị đại ca mắng mỏ.

*Chồng của em gái.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 584



Diệp Thanh Giang không bằng lòng chuyển đi, gia đình của Diệp Thanh Giang đương nhiên là do hắn ta làm chủ.

Không thể không nói, hành vi của cả nhà Diệp Thanh Giang khiến Diệp Đồng Sinh vô cùng tức giận. Hắn ta còn chưa có c.h.ế.t đâu, trong nhà làm gì tới lượt Diệp lão nhị làm chủ cơ chứ? Hắn ta muốn đi thì nhất định định phải chuyển đi! Ông lão mặc kệ đây có phải là ở Chu gia hay không, sửng sốt chạy vào phòng bếp lấy ra một cây gậy không ngừng đuổi đánh Diệp Thanh Giang.

Loanh quanh suốt hai ba ngày trời, cả gia đình này cuối cùng cũng lên xe ngựa xuất phát đến Luân Đài.

Diệp Gia cố ý thuê hơn chục người họ vệ có năng lực, đi theo hộ tống cả chặng đường. Tuy nhiên, trước khi rơi đi Diệp Tô thị đặc biệt kéo Diệp Gia sang một bên, đôi mắt đỏ hoe giơ tay lên lau nước mắt hồi lâu rồi mới đòi hỏi Diệp Gia: "Ấu đệ của con vẫn còn ở trấn Toái Diệp, hiện giờ vẫn chưa rõ sống c.h.ế.t ra sao. Ta nghe nói phía tây trấn Toái Diệp cũng đánh nhau rồi, Gia Nương con xem có thể gửi một bức thư cho nữ tế*, nhờ hắn đến trấn Toái Diệp xác nhận chút không?”

*Con rể.... Yêu cầu này không thể coi là quá đáng, những cũng có chút làm khó người khác.

Diệp Gia cũng không tiện nói cho bà ta biết, Chu Cảnh Sâm thân là chủ soái, không thể tùy ý rời khỏi đó. Cũng chỉ gật gật đầu: "Con sẽ nghĩ cách thăm dò tin tức về tiểu đệ, đến lúc đó sẽ gửi thử đến Luân Đài, để người và phụ thân có thể yên tâm."

Lúc này Diệp Tô thị mới lau nước mắt rồi quay người lên xe ngựa.

Người vừa đi, bên này Diệp Gia và Trương Xương Lễ đã thu hoạch được hơn năm mươi mẫu ruộng trồng lúa. Chẳng biết tại sao, Diệp Gia luôn có một loại cảm giác cấp bạch rằng nếu không mau chóng thu hoạch lương thực thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phá hoại.

Tuy rằng gần đây Ngô gia không có hành động gì, nhưng dù người có ở đâu cũng không có cách nào xem nhẹ những mối tai họa ngầm, nàng hành xử cũng nên chú ý cẩn thận hơn.

Thời gian nhoáng một cái đã đến tháng mười, chiến tranh đã kéo dài được hơn một tháng, giá cả lương thực đã tăng cao đến nỗi những dân chúng nghèo khổ đều không thể sinh sống nổi nữa. Không nói đến những người dân chạy nạn từ nơi khác đến các làng mạc ở trấn Đông Hương, mà ngay cả những thôn làng trực thuộc trấn Đông Hương, cũng có rất nhiều người không mua nổi gạo để ăn. Hiện tại trong phân xưởng của Diệp Gia có không dưới ba trăm nhân công, sản xuất quần áo, chế tạo xà phòng thơm, điều chế Lê Hoa cao.

Phần lớn là thu nhẫn những người dân chạy nạn đến, bọn họ luôn chăm chỉ làm việc hết sức, cũng không dám đòi hỏi tiền công quá cao, chỉ cầu mong sống được qua ngày.

Diệp Gia ngoại trừ thu nhận nạn dân vào làm việc, còn trao đổi hàng hóa. Lấy lương thực có giá cả ổn định ra để trao đổi gia súc bọn họ nuôi trong nhà. Trong thời đại nạn đói hoành... Tuy rằng trận nạn nói này cũng không phải do thiên tại mà là họa con ngươi gây ra, thì ăn thịt quả thật là không thể no bụng bằng ăn lương thực. Nhưng nhà nuôi heo ở nông thôn không nỡ ăn thịt, đều lấy chúng ra để trao đổi lương thực với Chu gia.

Diệp Gia thu hoạch được khá nhiều heo, thịt heo chế biến thành món ăn, còn toàn bộ lá lách heo thì mang đi sản xuất xà phòng thơm.

Có đủ hàng hóa, của hàng Tây Thi cũng khai trương. Tuy nhiên cửa hàng này cũng không chỉ kinh doanh ở mỗi trấn Đông Hương, mà Diệp Gia còn mở thêm chi nhánh ở Luân Đài, thậm chí là ở cả Ung Châu.

Cửa hàng thực phẩm chín thực ra hương vị làm ra không khó, có công thức chế biến đặc biệt, ngay cả những người giống như Dư thị cũng có thể học được. Mở cửa hàng cũng khá đơn giản, chỉ cần tìm được một chưởng quầy đáng tin cậy và một đầu bếp có kỹ năng nấu nướng, dùng d.a.o giỏi, là có thể kinh doanh được lĩnh vực này.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 585



Sau khi thu hoạch xong lưng thực, ngoại trừ một nhóm người đi theo ông lão tiếp tục gieo trông đợt hoa màu thứ hai ở đáy cốc ra thì có rất nhiều người nhàn rỗi không có việc làm, được Diệp Gia xem như nhân công phái ra ngoài làm việc. Những người này lúc trước vốn dĩ có thể được Chu Cảnh Sâm giữ lại, đương nhiên là từng người đều có bản lĩnh. Biết chữ, biết tính toán sổ sách đều là mức cơ bản, có vài người đảm nhận công việc trưởng quầy cũng xem như có tài mà không phát huy được.

Mấy điều này đều là sau khi Diệp Gia viết thư cho Chu Cảnh Sâm, nghe hắn đề cập đến thì mới biết được. Người này từ trước đến nay không bao giờ lãng phí sức lực để giữ lại những người vô dụng, trong số hơn năm mươi người được hắn dẫn từ trận Tây về đây một cách thần không biết quỷ không hay không ai là người không có tài cán.

Chính vì hắn đã mạnh dạn khẳng định như vậy, nên Diệp Gia mới có dũng khí dùng người.

Mấy cửa hàng đặt mua lúc sau không cần Diệp Gia phải đích thân đi xử lý, đến tận nơi khảo sát thực tế nữa. Chu Cảnh Sâm nắm giữ khế ước bán thân trong tay, nên khi sai những người này ra ngoài làm việc, những gì cần làm bọn họ đều hoàn thành đâu vào đấy. Cửa hàng thực phẩm chín chẳng qua chỉ là một chuyện rất nhỏ, chọn mua, con đường mua hàng, đều có thể được giải quyết ổn thỏa. Khi thu gom được càng nhiều thịt, thì có khoảng hơn mười cơ sở cửa hàng Tây Thi được mở cửa, ở Luân Đài có hai quán, Ung Châu hai quán, ở phủ đô hộ An Tây cũng mở thêm mấy cơ sở.

Khổ nỗi Tinh Tuyết hiên dược liệu hạn chế, không thể cung cấp được số lượng lớn Lê Hoa cao, nên chỉ mở được hai chi nhánh. Hình thức tiếp thị cũng không cần phải thay đổi, cùng một lí do thoái thác giống nhau lan truyền khắp địa phương sẽ biến thành các hình thức khác nhau, lại có thêm một lần hiệu nghiệm.

Không thể không nói, một khi cửa hàng mở ra và vận hàng thật tốt, thì tiền sẽ nhanh chóng chảy vào túi hệt như dòng nước. Diệp Gia còn chưa kịp than thở vấn đề phải móc hết sạch vốn liếng ra để đặt mua cửa hàng và tuyển chọn nhân công, thì số tiền phải chi ra hầu như đều đã kiếm lại được toàn bộ.

Trông thấy hộp tiền không những không bị xẹp mà trái lại còn phồng lên gấp đôi, trong lòng Diệp Gia không nhịn được mà than thở. Bên phía Gia Dự quan cách đây một con đường, mạng sống của dân chúng hệt như trên trời và dưới đất. Chiến tranh ở Tây Bắc khiến cho khắp nơi lầm than, hầu hết dân chúng đều ăn không đủ no, vậy mà người dân sống trong cửa khẩu vẫn đang ca hát nhảy múa mừng cảnh thái bình, tự do thoải mái hệt như cũ. Hơn nữa, người dân trong cửa khẩu thật sự rất giàu có.

Mặc kệ giàu có hay không, trong tay có khoản thu nhập, Diệp Gia không làm gián đoạn chuyện phân phó Viên Xuân Sinh liên tục thu mua lương thực....

Trận chiến này quả thực đã kéo dài khá lâu, bùng phát từ đầu tháng tám liên tục đánh nhau tới tận đầu tháng mười rồi mà vẫn chưa có kết quả rõ ràng. Hiện giờ, càng ngày càng có nhiều người chạy đến trấn Đông Hương để lánh nạn. Phần lớn là trốn từ hướng trấn Toái Diệp qua đây, chi viện của Luân Đài chậm trễ mãi chưa đến nơi, người dân không còn cách nào mưu sinh nổi nữa nên đành phải từ bỏ quê hương. Tập trung hết lại ở nơi còn được coi là yên bình đó là trấn Đông Hương, trở thành một cảnh tượng trên đường phố.

Bây giờ là thời điểm khí hậu còn chưa quá mức lạnh giá, một khi nhiệt độ bất chợt hạ xuống, tiến vào mùa tuyết lớn rơi đầy trời. Những người này chỉ có thể chờ c.h.ế.t cóng.

Mặc dù Toái Diệp trấn không trực thuộc khu vực quản lý của huyện Kashgar, nhưng những người dân chạy đến đây lánh nạn thì cũng không thể mặc kệ được.

Quách Hoài sai người nhanh chóng xây dựng nhiều trạm thu nhận, và khẩn cấp xin chi phí hỗ trợ của triều đình.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 586



Tuy nhiên đường xá xa xôi, tin tức của gửi từ Bắc Đình muốn dâng lên đến ngự thư phòng của Hoàng đế Đại Yên cần phải trải qua rất nhiều công cuộc kiểm duyệt, nên nhanh nhất cũng phải mất khoảng ba tháng, còn chậm thì cần cả năm. Nếu như có kẻ gây rối ở giữa thì rất có khả năng tin tức sẽ không được trình lên ngự thư phòng. Tình cảnh của huyện Kashgar không thể kéo dài được lâu đến vậy, Quách Hoài cũng chỉ còn cách để cầu khiến Tô Lặc Đồ.

Nhưng Tô Lặc Đồ công việc bận rộn, nên không đủ kiên nhẫn đến gặp hắn ta. Quách Hoài không còn cách nào khác đành phải báo cáo bôn ba khắp nơi, lấy danh nghĩa của tri huyện kêu gọi các thương nhân địa phương cho vay mượn lương thực.

Từ xưa đến nay, Quách Hoài luôn làm việc thẳng thắn công khai, nên từng động thái cử chỉ lân này đều gióng trống khua chiêng. Tuy nhiên các thương nhân địa phương vì chính lệnh được ban hành trước đó mà căm hận Quách Hoài tận xương tủy, đương nhiên là sẽ giả câm giả điếc, không ai thèm lên tiếng phản hồi.

Chưa kể đến dân chúng địa phương còn thường xuyên chửi bới mắng mỏ những thương nhân giàu có đó là làm giàu thất đức, đồng thời cũng vì sự chạy vất vả mà không có kết quả của Quách Hoài mà thấy cảm động rớt nước mắt. Đúng lúc này thì Diệp Gia đứng ra. Nàng lấy danh nghĩa là phu nhân của giáo úy, hợp sức với người của nha môn mở một lều phát cháo ở trên trấn và thôn làng.

Một ngày hai bữa, phát cháo vào buổi sáng và tối.

Không thể không nói, thu hoạch được mười mẫu khoai lang kia có tác dụng rất lớn. Có lẽ là do đất tốt, nên một mẫu ruộng thu được sản lượng mấy nghìn cân. Nhỏ ra một gốc dây kéo, trên đó treo lủng lang vài củ khoai lang to bự, chỉ cần một củ khoai lang lớn cắt thành từng miếng nhỏ có thể nấu thành một nồi cháo, lại trộn thêm chút ngô vào, có thể nuôi sống rất nhiều người. Đương nhiên, Diệp Gia làm chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có ý đồ riêng, làm việc tốt mà không để lại danh tiếng, thì không phải là nguyên tắc làm người của Diệp Gia.

Diệp Gia không hề mở lầu cháo mà không có sự chuẩn bị trước, mà đã sai người đi tìm tiên sinh kể chuyện lành nghề, trắng trợn công khai tuyên dương sự phấn đấu trong nghèo khó và gian khổ của Chu gia. Tuyên dương cho tất cả mọi người đều biết Chu gia có được như ngày hôm nay cũng đã phải trải qua biết bao nhiêu gian khổ trong cuộc sống.

Trong hoàn cảnh cực khổ, mới chỉ có một chút khởi sắc mà Chu gia lại đem toàn bộ tài sản tích cóp được để đổi thành lương thực, giúp đỡ dân chúng... Như vậy, thì tất cả hành động của Diệp Gia mới bộc lộ được đức tính cao thượng và yêu dân như con. Đương nhiên, có mấy lời về sau được đánh bóng có hơi khoa trương, nhưng quả thực Chu gia cũng không phải là một gia đình có nền tảng vững chắc, giàu có, khởi đầu từ những điều nhỏ bé không đáng kể cũng là sự thật, Diệp Gia nói như vậy cũng không tính là lừa gạt người khác.

Suy cho cùng thì làm việc thiện và gom góp thanh danh, sự tín nhiệm của dân chúng cũng không có gì mâu thuẫn nhau.

Chưa kể đến hành động lần này của Diệp Gia, đã gom góp được bao nhiêu danh tiếng, nhận được biết bao sự kính trọng và yêu quý. Nói đến đây, hiện tại quân Đột Quyết vẫn chưa tiến quân thần tốc là nhờ vào Chu Cảnh Sâm hết lòng hết sức, cân nhắc kỹ lưỡng tình thế.

Viện binh Luân Đài trì hoãn mãi không đến nơi, tình hình ngày càng bất lợi. Chu Cảnh Sâm chỉ có thể chia binh lính dưới trướng mình thành hai nhóm.

Một nhóm tử thủ trấn Lý Bắc, đánh tan tuyến quân chủ lực của Đột Quyết, lấy tấn công làm phòng thủ, chủ động truy kích, buộc Đột Quyết phải huy động quân từ nhiều địa điểm khác về đó chi viện. Điều này làm trì hoãn bọn chúng tập trung hỏa lực để tiến công về phía tây. Với sự hợp sức của người dân địa phương, hình thức chiến tranh du kích có khả năng phá rối quân địch.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 587



Tuy nhiên, sức chiến đấu của binh lính Đột Quyết vô cùng mạnh, còn chênh lệch quân số, phòng thủ thôi đã cực kỳ gian nan rồi.

Vì muốn đảm bảo, Chu Cảnh Sâm cầm theo ấn ký riêng của Dương Thừa Liệt để điều một đội ky binh từ khu đóng quân, cùng với Tôn Ngọc Sơn tiến về phía thị trấn Toái Diệp. Tôn Ngọc Sơn làm chủ soái, Trần Thế Khanh là quân tiên phong tập kích bất ngờ. Hăng hái chiến đấu, m.á.u me đầm đìa suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng đánh cho quân Đột Quyết cạn kiệt vũ khí và lương thực.

Phía trấn Lý Bắc có Chu Cảnh Sâm trấn thủ, dựa vào ba vạn binh lực kết hợp với dân chúng địa phương cố gắng trấn giữ vững vàng.

Giương đông kích tây, tiêu hao thể lực quân địch rồi mới phản công, thương vong chưa tới ba ngàn binh lực, đã đánh lui được quân Đột Quyết phải trốn chạy về vùng thảo nguyên xa xôi. Trong đó, hộ vê của Trình gia và nhóm thuộc hạ của A Cửu cũng đã đóng góp một phần sức lực không hề nhỏ. Những nam tử thô lỗ này tuy không biết nhiều chữ nghĩa nhưng sức lực lại vô cùng mạnh mẽ. Từng người bọn họ đều rất có khả năng chiến đấu tốt, không dám nhận lấy một địch trăm, nhưng năng lực lấy một địch mười thì chắc chắn có thừa. Cùng nhau ở lại trấn Lý Bắc trấn thủ thành trại với Chu Cảnh Sâm.

Khi tất cả mọi chuyện đi đến hồi kết, ba phía Tây Bắc, Tây, và Đông Bắc rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này quân chỉ viện của Luân Đài mới thong thả dẫn theo ba vạn binh mã đến nơi.

Người đến là phó tướng của Tô Lặc Đồ tên Hồ Dũng, khi hắn ta đến được thành trại trấn Lý Bắc thì đã là giữa tháng mười một.

Trời đã đổ tuyết lớn, nhiệt độ chợt giảm mạnh.

Việc đầu tiên mà Hồ Dũng làm khi tiến vào doanh trướng chủ soái là nghiêm khắc trách móc Chu Cảnh Sâm tội dám tự tiện cướp đoạt chức vị chủ soái, không tuân theo mệnh lệnh, không biết tôn ti, dám hành động bừa bãi, cũng y vào việc hắn ta mới là chủ soái của cuộc tác chiến lần này, mà trắng trợn chiếm đoạt chiến công.

Chưa bàn đến chuyện này khiến cho lòng người giận dữ nhường nào, chỉ cần nói đến tính khí nóng nảy của Ba Lâm Đồ. Hắn ta tức giận đến mức rút đao ra lao thẳng đến doanh trướng của Hồ Dũng, xém chút nữa thì c.h.é.m một đao g.i.ế.c c.h.ế.t người ngay tại chỗ. Nếu như không có Chu Cảnh Sâm ngăn cản, thì Hồ Dũng và cả đám thuộc hạ của hắn ta đã bị binh lính trấn thủ biên cương mắt đỏ ngau g.i.ế.c sạch ở trấn Lý Bắc. ngược lại thì bản thân Chu Cảnh Sâm cũng không quá ác cảm đối với những hành vi này của Hồ Dũng.

Không những không bộc lộ ra sự tức giận, mà con thẳng thắn nhận sai, cũng biểu thị không hề có chút oán giận nào đối với tất cả chuyện này.

Hồ Dũng có lẽ cũng cảm thấy chột dạ, trì hoãn lâu như vậy mới đến nơi, là do hắn ta sơ suất. Nếu như vấn đề này mà ầm ï đến tai Đại đô hộ, thì hắn ta tuyệt đối không thể gánh vác được. Lần này chẳng qua là tiên hạ thủ vi cường*, trước tiên hù dọa tên tiểu tử tuổi tác còn non trẻ trước mặt, kêu hắn đừng có vì một hai lân lập được chiến công mà kiêu căng ngạo mạn, gây thêm rắc rối cho hắn ta. Trông thấy Chu Cảnh Sâm khách sáo như vậy, liền nghĩ rằng đã nắm thóp được Chu Cảnh Sâm. Liều biểu thị rằng xem xét đến việc hắn đã ngoan cường chống đỡ được quân Đột Quyết, nên sẽ chia sẻ cho hắn một phần công lao.

*Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Tuần cảnh sâm tự nhiên bày ra dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt, thái độ khiêm tốn mà học hỏi, dịu dàng ngoan ngoãn đến mức không nhìn ra chút sơ hở nào. Lại cộng thêm hắn sở hữu dung mạo vốn ôn nhu như ngọc, lúc không cố tình lộ ra, thì dường như không nhìn ra chút sắc sảo nào, trông càng giống một vị công tử thế gia không biết phân biệt thiệt hơn.

Tên Hồ Dũng này có một tật xấu không thể sửa được, đã bảo thủ cố chấp lại còn hay trông mặt mà bắt hình dong.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 588



Xét đến gương mặt tuấn tú và tuổi tác mới tâm 20 của Chu Cảnh Sâm, trong lòng liền nhận định hắn chỉ là một thiếu niên dễ bị lừa.

Thậm chí, khi thấy Chu Cảnh Sâm yếu đuối dễ gạt thế này, còn thâm nhủ trong tâm rằng người này chỉ là một kẻ hữu danh vô thực.

Chu Cảnh Sâm nhìn thấy nét khinh thường rõ rệt trong mắt hắn ta, liền mượn danh nghĩa nghênh đón chiêu đãi, mời Hồ Dũng và nhóm thuộc hạ tướng lĩnh thân cận dưới trướng đến ngõ Lê Hoa của trấn Đông Hương để uống rượu.

Ngay trong đêm hôm đó, hạ độc hại c.h.ế.t toàn bộ đám người này ở nơi ôn nhu hương.

*Ví von nữ sắc khiến người ta c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.

Hồ Dũng bị phát hiện c.h.ế.t bất đắc kỳ tử vào ba ngày sau, khi đó t.h.i t.h.ể được phát hiện tại chỗ giao nhau giữa trấn Đông Hương và Lạc Tang trấn.

Chỉ có thể dựa vào y phục vải vóc để nhận ra thân phận.

Nhưng mà bởi vì xưa nay người này làm việc không đứng đắn, ỷ thế h.i.ế.p người không ít lân.

Nên lúc bị phát hiện trạng thái tử liệt như vậy thì trong lúc nhất thời hoàn toàn không có người hoài nghi.

Hoặc có lẽ là mặc dù có người hoài nghi thì cũng không một ai muốn để lộ ra.

Lúc Luân Đài bên kia nhận được tin tức thì đã là một tháng sau, sau khi tin tức truyền tới thì mới phái người đi tra, gián tiếp làm chậm trễ mấy ngày.

Tô Lặc Đồ hết sức để ý đối với cái c.h.ế.t của Hồ Dũng, lần này người được phái tới điều tra chính là Dương Thành Liệt.

Dương Thành Liệt được xem như phụ tá đắc lực của Tô Lặc Đồ, nếu không phải chuyện quan trọng thì nhất định sẽ không gọi ông ta ra.

Nhưng mà Dương Thành Liệt tới không đúng lúc, ông ta dẫn người đến thành trại trấn Lý Bắc không đến ba ngày thì đúng lúc gặp Đột Quyết phản công vào mùa đông lạnh lão, ngóc đầu trở lại.

Nếu so sánh với cái c.h.ế.t của Hồ Dũng thì tất nhiên chuyện chống lại địch quan trọng hơn.

Chuyện tra án tạm thời bị gác lại, lấy việc bảo vệ quốc gia làm đầu. Vì chuyện chậm trễ này mà 3 vạn binh lực đã mất đi nguyên tướng lĩnh dũng cảm như rắn mất đầu.

Chu Cảnh Sâm được xem như chủ soái chống lại Đột Quyết lần này, thuận lý thành chương dùng điều binh lệnh Hồ Dũng.

Hắn quyết định nhanh chóng đánh tan 3 vạn binh lực này, sau đó chỉnh biên dựa theo cơ cấu quân đội tại biên giới. Dương Thành Liệt theo bản năng cảm thấy hành động lần này không đúng, nhưng tình huống đặc biệt sử dụng cách đặc biệt, không thể vơ đũa cả nắm.

Đã chân chính trải qua tình huống thực, Dương Thành Liệt mới cảm nhận được sự gian khổ của các tướng sĩ trấn thủ biên cương. Vật tư của trấn Lý Bắc rất thiếu, hoàn cảnh ác liệt.

Nhất là tại thời tiết trời đông giá rét như vậy, điều kiện khai chiến mười phần gian khổ.

Các tướng sĩ vừa phải cưỡi ngựa vượt qua tuyết mà còn phải đối mặt với chuyện quan trọng hơn đó là thiếu ăn thiếu mặc.

Thành trại thiếu lương thảo nghiêm trọng, áo bông chống lạnh lại mãi không có.

Mắt thấy thành trại lâm vào đủ loại khốn cảnh, người ở phía trên lại chỉ chú ý không muốn dây dưa, thì Dương Thành Liệt tức giận đến mức chửi ầm lên.

Lương thảo tại trấn Lý Bắc từ đầu tháng tám đến nay đều phải dựa vào lương thực Quách Hoài tìm từ các nơi khác, cùng với Trình gia chờ thương gia trợ giúp.

Không nói đến chuyện trời đông giá rét của Đại Yên gây khó khăn, điều kiện chiến đấu với người Đột Quyết lại càng khó hơn.

Trời rơi tuyết lớn phủ kín đường, người Đột Quyết đi ngang qua thảo nguyên tập kích Đại Yên thì đã phải ly biệt quê hương, còn phải gánh vác đồ quân dụng rất nặng.

Trời đông giá rét khiến dã thú trên thảo nguyên vô cùng ngang ngược, bọn họ khó có thể sống sót. Chu Cảnh Sâm đang kiên nhẫn chờ đợi tuyết lớn trong ba ngày kết thúc rồi mới phát động phản công.

Một ngày đêm khuya, A Cửu mang theo một tiểu đội, đêm khuya đi đốt đồ hành quân của người Đột Quyết.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 589



Ngoài mặt A Cửu không nhập ngũ, đám người dưới tay hắn ta là người làm việc trong nhóm lính được thuê.

Lấy danh nghĩa cảnh nội Đại Yên đi đến. Đã sớm lén lút trở thành thuộc hạ của Chu Cảnh Sâm, vì hắn mà làm rất nhiêu chuyện không thể để lộ ra ngoài. Lần này trấn Toái Diệp được cứu vớt, A Cửu cùng với đám thủ hạ đã lập công lớn.

Tháng mười một từ An Tây Đô Hộ phủ trở về thì hắn ta không tiếp tục ra ngoài, vẫn luôn lấy danh nghĩa của đội thương nhân ở lại thôn gần trấn Lý Bắc.

Đám thủ hạ của A Cửu có võ nghệ cao minh, mười hai mười ba tuổi thì đã rời núi đi săn, có kinh nghiệm phong phú di săn thú vào trời đông giá rét.

Cho dù là tiễn thuật hay là thuật cưỡi ngựa, đều so mạnh hơn ky binh bình thường. Sau khi hắn ta đốt đồ của địch thì không ham chiến, nhanh chóng rút lui.

Lấy răng đổi răng, không có lương thảo đồ đạc, người Đột Quyết bị tuyết lớn làm khó vừa lạnh vừa đói, chỉ có thể bị đánh tơi bời.

Dương Thành Liệt không chịu ngồi yên, ở một bên nhìn vậy thì cấp bách, tất nhiên cũng tham dự vào cuộc chiến lân này.

Mà ngay khi Dương Thành Liệt truy kích binh Đột Quyết xâm nhập vào thảo nguyên thì Luân Đài cũng xảy ra một chuyện đủ để khiến Bắc Đình Đô Hộ phủ hỗn loạn.

Tô Lặc Đồ bị phát hiện đã c.h.ế.t ở trong phòng tiểu thiếp, khi c.h.ế.t toàn thân đầy máu, hai mắt lồi ra, khuôn mặt tím xanh, tình huống cực kì kh*ng b*.

Lý Vấn Trúc được xem như tướng lĩnh có chức cao nhất của Tô Lặc Đồ, danh vọng trong quân đội có khi còn cao hơn Tô Lặc Đồ về chuyện bảo vệ đất nước.

Hắn ta đứng ra ổn định tình hình trước, hắn ta kiên quyết che giấu cái c.h.ế.t bất đắc kỳ tử của Tô Lặc Đô.

Nhanh chóng sai người phong tỏa Đô Hộ phủ, đồng thời lấy lý do phần lớn các hộ vệ bị bệnh cho nên đóng cửa tịnh dưỡng, lấy Hổ Phù ra rồi thay thế nó.

Cùng lúc đó, Chu Cảnh Sâm chính thức giương cờ vì hoàng đế hiện tại chính là người đã g.i.ế.c cha hắn mưu triều soán vị, không xứng đáng làm hoàng đế.

Lý Vấn Trúc cũng không nhàn rỗi trong khoảng thời gian này, bất ngờ nhốt huynh đệ Lâm Chi Lan chờ thân tín của Tô Lặc Đồ, khống chế ba ngàn cận vệ của Tô Lặc Đồ, đồng thời đem Hổ Phù 20 vạn quân Bắc Đình đến tay của Chu Cảnh Sâm.

Mang theo toàn bộ 20 vạn tướng sĩ trấn thủ biên cương của Bắc Đình Đô Hộ phủ vào tay của Chu Cảnh Sâm. Bởi vậy, Chu Cảnh Sâm chính thức vạch trân thân phận đứa trẻ mồ côi của cảnh vương phủ. Tuyên bố tay cam mật chỉ Tiên Hoàng, đồng thời sắp bình định lập lại trật tự, thảo phạt lại triêu đình phản đảng hiện tại.

Bắc Đình Đô Hộ phủ cùng Trung Nguyên có rào cản ở giữa, đường xa thủy dài cho nên tin tức không được lưu thông nhanh.

Trong thời tiết mùa đông, vào trời tuyết lớn như vậy, cho dù có động tĩnh gì thì cũng không thể truyền đến hải quan nhanh chóng.

Loại điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa này đã tạo ra thời gian chuẩn bị mưu đồ lớn cho Chu Cảnh Sâm.

Nửa năm nay Diệp Gia đã tích trữ vô số lương thực, lục tục chất đầy sáu kho lúa.

Kho lúa được chia ở bốn phía của trấn Đông Hương, lấy việc buôn bán để che lấp, ẩn nấp không để người khác phát hiện.

Trấn Đông Hương và các thôn xóm ở gần cực kỳ quen thuộc với những chuyện này, đột nhiên thấy có người cầm vũ khí nổi dậy thì cũng không ngạc nhiên.

Thậm chí lúc nghe nói về giáo úy tại trấn Đông Hương, Chu Cảnh Sâm thì còn lén lút vỗ tay khen hay.

Dù chỉ vẻn vẹn nửa năm, Chu Cảnh Sâm và Chu gia cũng đã tạo ra danh tiếng không nhỏ, giáo úy của trấn Đông Hương đã đánh lui ngoại địch mấy lần, trấn thủ biên quan, giữ gìn Tây Bắc an bình.

Phu nhân của giáo úy thì móc sạch gia sản giúp đỡ bách tính, đã lập nhiều lêu phát cháo từ thiện, từ lúc chiến loạn bắt đầu đến nay vẫn chưa từng dừng lại.

Thực sự làm việc, tất cả đều được bày rõ ở trên mặt bàn.

Bách tính cũng rất cầu thị.
 
Back
Top Bottom