Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 560



Cuối tháng bảy, nắng nóng ngày càng gay gắt. Cái nắng nóng của Tây Bắc tựa như lò lửa, thiếu đốt khiến lòng người hoang mang.

Dư thị có chút sút cân vào mùa hè vì chán ăn, ngồi lâu một hồi đã nóng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.

So với bà ấy, thì Diệp Gia còn gầy đi nhiêu hơn chút, khi mùa hè sang, lượng mỡ tích trụ được trong suốt mùa đông tan chảy ra tựa như có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lúc này, chỗ thái dương đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, dáng vẻ có hơi yếu ớt gầy gò.

Tuy nhiên chuyện kinh doanh son phấn bột nước cũng không phải vì Ngô gia không cho phép mà liền không làm nữa, dù sao son phấn bột nước cũng đâu phải thứ đồ độc quyền thuộc về Ngô gia. công thức tự nhà mình điều chế ra một cách quang minh chính đại, tạo ra được sản phẩm tốt hơn thì đương nhiên sẽ có tư cách kinh doanh mặt hàng tương tự: "Son phấn bột nước có thể đặt sang một bên, trước hết cứ sản xuất xong Lê hoa cao đi đã. Bất quá son phấn bột nước sinh ý cũng không phải là Ngô gia không cho phép liền không thể làm, dù sao son phấn bột nước cũng không phải Ngô gia độc quyền. Càng giống nhau thì càng ổn thỏa hơn."

"Đó là đương nhiên." Đạo lý này Dư thị đương nhiên hiểu rõ, vừa rồi bà ấy chỉ là đưa ra đề nghị như vậy thôi.

"Nếu mẫu thân còn phương thuốc dưỡng da nào khác, thì cũng có thể thử làm một lần xem sao. Nếu thêm được loại kem dưỡng da nào khác có tác dụng thần kỳ thì khiến cho Tinh Tuyết hiên nhà chúng ta ngày càng nổi tiếng rộng rãi hơn. Một khi có được danh tiếng vang dội, không chừng còn có thể tạo dựng được thương hiệu." Diệp Gia biết Dư thị rất có tài năng ở phương diện này, trước đây trong nhà không có nhiều của cải tích trữ để cho nàng tiêu xài, giờ đây khi đã bắt đầu tham gia vào phương diện này, thì nàng nhất định sẽ đào sâu hơn.

Hơn nữa, bên phía Chu Cảnh Sâm chắc chắc đang điều tra Ngô gia. Đến lúc đó, Ngô gia sụp đổ, thì thị trưởng son phấn bột nước chắc chắn sẽ bị phân chia, Chu gia có thể chớp lấy thời cơ, cung cấp những sản phẩm tốt hơn, đuổi kịp từ phía sau.

Đương nhiên, Diệp Gia không nói cho Dư thị biết về chuyện phế phẩm của Ngô gia, càng ít người biết thì càng tốt.

Nhắc mới nhớ, chưởng quỹ của Tinh Tuyết hiên ở Luân Đài là một nam nhân khoảng 35 tuổi, có khuôn mặt dài. Họ Viên, tên là Viên Xuân Sinh. Hắn ta có dáng người cao lớn mạnh mẽ, phong thái điềm tĩnh, tram ổn, biết tiết chế tính tình, đứng ở đó cả người toát lên phong độ của người trí thức. Diệp Gia trước đó nhìn thấy hắn ta còn hơi giật mình, người nam nhân này thoạt nhìn thì thấy khá có năng lực. Sau này, cố ý hỏi dò Chu Cảnh Sâm thì mới biết được, Viên Xuân Sinh cũng là một tù nhân lưu vong từ Tây trận. Trước kia, hắn ta cũng là đại chưởng quỹ quản lý một cửa hàng lớn, là sản nghiệp dưới quyền của một vị quan lớn nào đó ở Yên Kinh, bởi vì gia chủ phạm tội lớn, nên hắn ta cũng bị liên lụy, phải lưu vong đến tận đây.

Nói đến đây, thì có rất nhiều người bị lưu đày ở Tây trận, có kẻ rất tàn ác, nhưng cũng có một số người có tài. Dù bất kể bọn họ từng làm gì trong quá khứ, thì khi đặt chân đến Tây Bắc, về cơ bản là không còn đường để quay về. Chu Cảnh Sâm đã giở chút thủ đoạn để lấy một số người dưới danh nghĩa riêng của nhà mình, hiện tại xem như là người hâu của Chu gia.

Linh Đang dẫn Viên Xuân Sinh đến phân xưởng xem hàng hóa, Diệp Gia thì đang ngồi tên ghế suy tư.

Kỳ thực, ngoại trư Lê Hoa cao, xà phòng thơm, thì mấy loại dưa hấu và dưa lê được trồng ở trong sân viện gần quân doanh cũng đã đến lúc thu hoạch được rồi. Thời tiết này chính là thời điểm thích hợp nhất để ăn mấy loại trái cây đó, vừa ngọt, lại vừa có thể giải nhiệt. Đã đến lúc thu hoạch một lô để bán ra bên ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 561



Ngoài ra, trước đó đã sai người thu hoạch ớt trước và trông thêm một nhóm mới muộn hơn. Bông vải ở bên thung lũng cũng đã chuẩn bị được thu hoạch, hạt của cây cải dầu được đem đi giã ra và phơi khô, cũng là lúc ép lấy dầu... Với một danh sách như vậy, thì có rất nhiêu việc cần xử lí.

Trong lòng Diệp Gia thở dài một hơi: "Thôi vậy, từ từ rôi sẽ đến, cứ thong thả từng chút một."

Nhắc đến xà phòng thơm, lần trước nàng đến Luân Đài đã tìm hiểu sơ qua về nó.

Trên thực tế, còn có một thương nhân khác bán xà phòng thơm ở Luân Đài. Dù sao bên đó cũng có một xưởng sản xuất sà phòng thơm có tiếng. tuy nhiên, chất lượng xà phòng thơm của nhà đó có vẻ kém hơn, những mặt hàng có độ phổ biến kha khá ở thị trường Luân Dài đều xuất xứ từ Trung Nguyên. xà phòng thơm của Chu gia không dám tự nhận là có tay nghề thành thục hơn so với khu vực Trung Nguyên, nhưng chất lượng tuyệt đối tốt hơn nhiều so với các phân xưởng ở Luân Đài.

Hơn nữa, hiện giờ phân xưởng của Chu gia đã có những điều chỉnh đối với hàng hóa của mình. Chế tạo ra rất nhiều loại xà phòng thơm có hiệu quả và công dụng khác nhau. Nếu như phân theo đẳng cấp mà bán ra, thì có thể tiếp cận với tất cả các tầng lớp người tiêu dùng khác nhau. Mở một cửa hàng để kinh doanh, cũng không phải là việc gì quá khó khăn.

Xà phòng thơm cần phải bán như thế nào, Diệp Gia chỉ cần đưa cho Viên Xuân Sinh một cấu trúc cơ bản. Diệp Gia cũng không hề đưa ra thêm chỉ thị cụ thể nào về cách thức vận hành sau này. Từ nay vê sau, sản nghiệp ngày càng mở rộng, nàng cũng không thể giám sát gắt gao tất cả mọi chuyện được, cũng nên ủy quyền một số quyên hạn của mình vào thời điểm thích hợp. Ngoài ra, Diệp Gia còn đang có ý định xem xét năng lực của Viên Xuân Sinh một chút. Nếu không thì nàng thuê hắn ta về để làm gì?

Mặt khác, cũng không biết rõ được khi nào Trình gia sẽ đi Tây Vực, còn cần suy tính kỹ càng. Dựa theo thời gian mà tính toán, hẳn là trong vòng một, hai tháng nữa.

"Mẫu thân, trong kho của chúng ta còn khoảng bao nhiêu xà phòng thơm dự trữ nữa? Gần đây, người của Trình gia có đến nhà chúng ta không?" lần này của hàng có thể mang theo một nhóm đi, hàng tháng cung cấp đúng hạn, còn phải để trống chỗ, để còn gửi số lượng hàng hóa đến Tây Vực. Nghĩ theo cách này, thì nhất định phải tìm được một phòng thu chi khôn khéo, thông minh. Nếu không thì khi việc kinh doanh càng ngày càng lớn, chỉ dựa vào một mình Diệp Gia tính toán sổ sách thì sẽ mệt c.h.ế.t mất.

"Hơn ba vạn lượng đi." Dư thị đối với việc tính toán sổ sách thì không nhạy bén lắm, trí nhớ cũng không chính xác, dừng một chút rồi nói: Không nghe thấy ai thông báo là có người Trình gia đến."

Diệp Gia sững sờ, thâm nghĩ chắc là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Lần trước hợp tác với Trình gia khá thuận lợi, nghe A Cửu nói là hàng hóa của Chu gia bán chạy hơn rất nhiều so với hàng của phân xưởng kia ở Luân Đài. Dựa theo lời mà Trương quản gia thuật lại trong dịp tết nguyên đán, thì còn tùy thuộc vào nhà nào buôn bán tốt hơn tì sẽ nghiêng về nhà đó, nếu vậy thì Trình gia nên nghiêng về phía Chu gia hơn mới đúng. Trình gia không có chút động tĩnh gì thì cũng hơi khó hiểu, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở nhàn nhạt: "sao không phái người đi môt chuyến qua viện tử bên đó hỏi thăm một chút, có thể Trình gia đến bên đó tìm người, nhưng không tìm thấy ai thì sao."

Quay đầu lại nhìn, thì trông thấy Chu Cảnh Sâm đang chậm rãi đi từ ngoài cửa vào. Hắn đổi đổi sang một thân áo choàng trắng hình trăng lưỡi liềm, không đeo thêm thắt lưng. Bộ quần áo rộng thùng thình càng khiến dáng người của hắn thêm phóng khoáng, khí chất ngời ngời.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 562



Nghỉ ngơi lâu như vậy, sức khỏe hắn đã tốt lên rất nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn hơi tái nhợt. Thời tiết nóng lên, miệng vết thương của hắn cần phải đặc biệt chú ý.

Dư thị nhanh chóng chạy tới đỡ, Chu Cảnh Sâm xua tay áo: "Không sao, con đã khỏe hơn nhiều rồi."

Trong khoảng thời gian ở yên trong nhà dưỡng bệnh này, Chu Cảnh Sâm cũng không hề rảnh rỗi. Hai trấn Đông Hương và Lý Bắc nhìn thì có vẻ gió yên biển lặng, nhưng ở bên phía thành trại thì lại không được yên bình như thế. Suốt mấy tháng nay, Tôn Ngọc Sơn đã phải giao đấu ba trận với đám người xuôi từ thảo nguyên phía Bắc tới.

Deu không phải là trận chiến quá lớn, chỉ tiến đến đánh một lúc rồi lại nhanh chóng rút lui. Nghỉ ngơi độ mười ngày nửa tháng, lại tiếp tục kéo quân đến quấy phá. Mỗi ngày đều nhận được thư tín gửi tới từ thành trại, dùng bồ câu đưa thư đến tất cả các nơi. Liễu Nguyên là người xuất quỷ nhập thần*, thường xuyên lui tới của hàng vào lúc nửa đêm. Diệp Gia cũng không biết rõ hắn ta đang giăng cái bẫy lớn cỡ nào, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe thấy hắn ta bàn chuyện với người khác chuyện gì đó, luôn có linh cảm cấp bách như sắp có giông bão kéo đến.

*Biến hóa tài tình, khó nắm bắt.

"Sao thế? Sao gần đây cứ trông thấy ta là nàng lại có sắc mặt này?" Chu Cảnh Sâm ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia, giơ ngón tay cái lên v**t v* mi tâm của Diệp Gia. Lúc đầu hắn muốn mở miệng trêu đùa Diệp Gia vài câu, nhưng bên cạnh đang có Dư thị đang nhìn, nên đành nuốt những lời đang định nói xuống bụng.

"Không có chuyện gì đâu." Diệp Gia biết trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nên cũng không có chuyện gì không thể chấp nhận được,"Tướng công, sao chàng lại đến đây?"

"Ở trong phòng ngột ngạt quá, ra ngoài hít thở chút không khí trong lành."

Dư thi đang ở đây, nên Chu Cảnh Sâm quả thực là muốn đứng đắn bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu. Đột nhiên trả lời nghiêm túc đến vậy, Diệp Gia gân như muốn nhìn hắn bằng nửa con mắt. Tuy nhiên, Dư thị nghe thấy vật lại tủm tỉm cười gật đầu, tiểu phu thế hai người có thể hỗ trợ cho nhau những lúc hoạn nạn là chuyện tốt.

"Thời tiết nóng nực thế này mà cứ ngồi rịt ở trong phòng thì đúng là khó chịu, nếu trong phòng có đặt đá lạnh thì còn tốt hơn chút. Nếu không có đá lạnh, thì quả thực không khác thì lò nung." Dư thị vừa nói vừa đứng dậy,Anh Đào đang ở sau bếp nấu chút canh đậu xanh để giải nhiệt, để ta đi kiểm tra một lát xem đã xong chưa. Đôi tiểu phu thê hai đứa hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, Gia Nương, hay là con dìu Doãn An đến khu vườn ở hậu viện ngồi một lát đi."

Trong Thẩm phủ có một khu vườn, khi Thẩm gia bị bắt nhốt trong ngục, cũng không có ai dám bước chân vào Thẩm phủ cướp bóc. Dinh thự này trước đây trông như thế nào, thì khi trao đến tay Chu Cảnh Sâm vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ. Những hạ nhân chuyên chăm sóc hoa cỏ cho Thẩm phủ trước đây được giữ lại, đến nay, khu vườn này vẫn được chăm bón tươi tốt giống hệt trước kia.

Diệp Gia liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, Chu Cảnh Sâm cũng quay đầu nhìn nàng, khóe mắt cong lên: "Được."

Diệp Gia: ”..."

Dư thị nhanh chóng rời đi, bước từng bước nhỏ rời khỏi phòng khách. Diệp Gia thẳng thắn đứng dậy đi tới, cầm lấy một bên cánh tay của Chu Cảnh Sâm, vắt lên trên vai mình. Người vừa mới nãy vẫn còn đi được đàng hoàng, khỏe mạnh, giờ lại trực tiếp dựa hẳn nửa người lên người Diệp Gia. Diệp Gia bị đẩy hẳn sang một bên, loạng choạng lảo đảo một chút, đến khi lấy lại được thăng bằng thì quay người trừng mắt với hắn: "... có thể đi đường hẳn hoi được không?”

"Tay chân không có sức, vừa nãy chỉ là gắng gượng chống đỡ thôi." Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, ôn hòa giải thích.

Diệp Gia: "..." Có quỷ mới tin chàng!

Tuy nhiên Diệp Gia cũng không có vạch trần hắn, đỡ hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng khách.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 563



Kể ra, dinh thự của Thẩm phủ có diện tích khá rộng, trước sau có tổng năm lối vào năm lối ra. Có tất cả bảy cái sân viện. Diệp Gia không biết rõ trước đây hắn ta nuôi bao nhiêu nữ quyến, cho nên mới cần nhiều viện tử để ở tới vậy. Nhưng Chu gia đông người tới vậy mà chỉ được phân ở trong hai cái viện tử, tạm thời có hơi bất mãn. Các nữ quyến của gia đình sống trong một viện tử, khoảng sân nhỏ ở bên cạnh được phân cho ông cháu nhà ông Tôn và phu thê Diệp tứ muội.

Ngoài ra còn có ba khu vườn, một cái ở sân trước, một cái ở sân sau, và một cái ở cạnh thư phòng. Diệp Gia đỡ Chu Cảnh Sâm đi tới vườn hoa ở sân trước. Ở đây có một dãy hành lang hình vuông, kéo dài ve phía trước hành lang có một giàn nho, hiện giờ đang có rất nhiêu chùm nho đang treo lủng lẳng trên giàn.

Trước đây, Diệp Gia đã sai người làm thêm một cái ghế treo vừa cho hai người ngồi ngay bến dưới giàn nho. Có hơi tương tự như xích đu, nhưng được chống đỡ bằng thanh gỗ nên chắc chắn hơn chút.

Diệp Gia đỡ hắn di tới bên đó, ánh nắng chói chang cửa tháng bảy chiếu xuyên qua thân tán lá rậm rạp của giàn nho. Vài đốm sáng rơi xuống trên vai và mặt của Chu Cảnh Sâm, màu xanh biếc tựa như bị ánh nắng chiếu rọi làm cho tan chảy xuôi theo bờ vai của hắn.

Người này thật dễ dàng giữ gìn làn da trắng trẻo, được sắc màu xanh biếc của lá cây hắt lên trông càng như trong suốt. Trước kia phải bôn ba ở bên ngoài nên làn da có hơi thô ráp, tuy nhiên chỉ trong nửa tháng tĩnh dưỡng đã trắng nõn tinh tế trở lại. Mái tóc đen như thác nước, đôi mắt như ngôi sao lạnh giá. Sắc môi tuy hơi nhợt nhạt, nhưng lại càng tô điểm thêm cho dáng vẻ yếu đuối đáng thương. Dư thị cũng là người như vậy, đôi khi không nhịn được mà cảm thấy ghen tị với dung mạo xinh đẹp trời sinh của một số người.

Khóe mắt hắn vô thức cong lên, tựa hồ không chú ý tới ánh mắt Diệp Giai đang nhìn mình.

Ghế treo là loại dành cho hai người ngồi, có thể chịu được sức nặng mấy trăm cân. Hai người ngồi xuống, lập tức cảm thấy râm mát. Đây là ưu điểm của thảm thực vậy dày, có thể hút nóng giải nhiệt. Thỉnh thoảng, một cơn gió mát thổi qua từ hai bên của hông, lập tức khiến người ta tĩnh tâm lại. Diệp Gia đỡ Chu Cảnh Sâm ngồi xuống ghế trước, bởi vì quân áo không thắt đai lưng, nên mặc trên người trông khá lỏng lẻo. Hắn vừa ngồi xuống, cổ áo liền như bị giật ra.

Đôi mắt Diệp Gia lóe lên, bốn mặt chạm nhau với đối phương.

Xung quanh không có người, ánh mắt Chu Cảnh Thần rơi xuống trên mặt Diệp Gia, hắn đối với bộ quần áo xộc xệch của mình rất bình tĩnh. Đường viền cổ áo hơi lỏng, để lộ xương quai xanh và một chút cơ ngực. Diệp gia nghiêm túc liếc nhìn hắn, nghiêng người về phía trước, tay đặt lên cổ áo của hắn. Đang lúc chuẩn bị chỉnh trang lại cổ áo cho hắn, người từ nay đến giờ vẫn luôn tỏ ra yếu ớt bất lực, lại bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Diệp Gia. Ngón tay hắn am áp, chạm vào da của Diệp Gia có cảm giác rất rõ ràng. Diệp Gia sửng sốt, nam nhân nghiêng người về phía trước, đặt lên môi Diệp Gia một nụ hôn.

Hơi thở mát lạnh phả vào mặt nàng, Chu Cảnh Sâm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng tách môi và răng của Diệp Gia ra. Đầu lưỡi thâm nhập, động tác nhẹ nhàng trian miên. Quấn lấy đầu lưỡi Diệp Gia nhảy múa. Mi mắt Diệp Gia lập tức run rẩy, một tay của hắn đặt sau gáy Diệp Gia. Một cái tay khác vòng qua eo nàng, trong chốc lát, trời đất quay cuồng, Diệp Gia đã bị hắn ôm ngồi trên đùi.

Giữa tiếng ve kêu râm ran, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hôn nhau, hô hấp của Diệp Gia bắt đầu hỗn loạn, một trận tê dại từ sống lưng truyền thẳng lên tim.

Chu Cảnh Sâm không nhịn được dùng tay mò mẫm thăm dò vào trong vạt áo bên dưới y phục, kiềm chế lại sự càn rõ mà công thành đoạt đất.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 564



Mặc dù khoảng thời gian này, hai người họ vẫn sống chung một phòng nhưng lại không ngủ chung giường vì Chu Cảnh Sâm đang bị thương. Mặc dù Chu Cảnh Sâm liên tục khẳng định rằng mình không sao, nhưng Diệp Gia vẫn nhất quyết không lên giường ngủ. Hai người tối nào cũng phải lôi kéo một trận, cũng đã rất lâu rồi không có tiếp xúc thân mật nào. Lần này chỉ là hôn, nhưng Diệp Gia vẫn có cảm giác như linh hôn của mình bị người này hút đi.

Không biết qua bao lâu, Diệp Gia cảm giác mình sắp c.h.ế.t ngạt vì nín thở đành vỗ vai hắn, hắn mới thỏa mãn dừng lại.

"Đừng có giở trò vô lại. Cảm nhận được dưới m.ô.n.g có độ cong, ánh mắt Diệp Gia lập tức nghiêm nghị cảnh cáo hắn.

Chu Cảnh Sâm tựa cằm lên vai Diệp Gia, ôm lấy nàng, buồn bã thở dài: "... Chúng ta phải xử lý những chuyện này càng sớm càng tốt. Nếu không cứ để mọi chuyện kết thúc trong lặng thế này, sẽ có người phải chết."

Diệp Gia giả bộ không hiểu, chờ hắn bình tĩnh lại, rồi mới lưu loát trèo xuống khỏi người hắn.

Làn gió mát dưới tán dây leo dan làm dịu đi cảm giác bồn chồn. Diệp Gia thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn. Tiếng ve kêu vẫn tiếp tục râm ran, Diệp Gia đang nghĩ đến chuyện khác để chuyển hướng chú ý của mình. Nhưng lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: "Đúng rồi, hôm chàng trờ về từ Ung Châu, Cố Minh Hy đã tới đây môt lần."

Động tác vuốt phẳng góc quần áo của Chu Cảnh Sâm lập tức dừng lại, hắn ngước mắt nhìn Diệp Gia.

"Nàng ta nói một câu rất thú vị." Diệp Gia nghiêng đầu lại,"Nàng ta nói khoảng một tháng nữa, Tây Bắc sẽ có chiến tranh nổ ra."

Lông mi Chu Cảnh Thần khẽ run lên, bình tĩnh nói: "ô?"

"Trừ chuyện đó ra” Diệp Gia cười ranh mãnh, không rõ ý tứ đề cập đến một chuyện: "Nàng ta quen biết Trình Nghị."

Khóe miệng Chu Cảnh Sâm hơi cong lên từ từ thẳng lại. Hắn cụp mắt xuống, sắc mặt không hề biến hóa, nhưng những người quen biết đều hiểu là hắn đang không hề bình tĩnh. Diệp Gia liến nhìn cánh tay dang đặt trên đầu gối của hắn, ngón tay vô thức cử động. Đây là một thói quen nhỏ của Chu Cảnh Sâm, mỗi khi có tính toán gì đó đều sẽ vô thức cử động ngón tay.

"Tướng công, chàng nói xem, Cố cô nương là có ý gì? Hoặc là nói Cố gia có ý gì?" Nói đến đây, Cố Minh Hy cũng rất lâu rôi chưa tìm đến cửa. Khác với ngày trước, năm lân bảy lượt chạy đến tận cổng gây sự, quả thực là khác biệt, khoảng thời gian này cửa chính đặc biệt yên bình.

"... Mặc kệ Cố gia có ý gì, không cần nghe mấy tin tức kinh hoảng như thế cũng được." sặc mặt Chu Cánh Sâm có hơi ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Gia nhìn hắn hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy được, lam bẩm hỏi: "Nói cũng kỳ quái, người của Cố gia là rời đi rồi sao? Ngày xưa thường xuyên tới cửa cầu kiến, đoạn này thời gian ngược lại là quá yên tĩnh, ở trên trấn bên kia cũng không trông thấy bóng dáng hai huynh muội họ đâu."

Vừa dứt lời, trong mắt Chu Cảnh Sâm hiện lên một tia sáng nhàn nhạt: "Chắc là quay về rồi."

Chu Cảnh sâm đưa tay v**t v* mái tóc của Diệp Gia, khóe miệng chậm rãi cong lên. Nụ cười của hắn rõ ràng là rất tao nhã, nhưng không biết vì sao nhìn có chút tà ác: "Nghe nói Cố Minh Dực cách đây không lâu đã xảy ra chuyện, Cố tiểu thư có lẽ trong khoảng thời gian này bị hoảng sợ, không dám ra ngoài."

"Cố Minh Dực xảy ra chuyện?" Diệp Gia khá bận rộn căn bản chú ý không đến người bên ngoài, đây là lân đầu tiên nghe được tin tức này.

"Ừm"

"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia thực sự có chút tò mò,"Tướng công sao chàng lại biết được?"

Chu Cảnh Sâm mỉm cười nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia trừng mắt nhìn, lập tức ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn. Chu Cảnh Sâm là hiệu úy của trấn Đông Hương, trên trấn xảy ra chuyện gì hắn biết được là chuyện rất đỗi bình thường.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 565



Hơn nữa, Chu cảnh Sâm còn một mực để mắt tới Cố gia: "Chỉ là rốt cuộc thì Cố Minh Dực xảy ra chuyện gì rồi? Xay ra chuyện khi nào thé?”"

Chu Cảnh Sâm thấy nàng tò mò như thế, bèn kể lại tóm tắt chuyện của Cố Minh Dực. Hóa ra là, nửa tháng trước, khi Diệp Gia đang loanh quanh chuyện Lê Hoa cao, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Cố Minh Dực đang đi cưỡi ngựa ở khu vực gần núi Hồng Sơn. Con ngựa bị hoảng sợ, Cố Minh Dực không may bị ngã ngựa, rồi bị con ngựa điên giam đến thương tích nghiêm trọng. Không những bị mất m.á.u quá nhiều, mà đi khắp trấn cũng không tìm thấy đại phu nào, tính mạng đang vô cùng nguy kịch.

".. Cho nên Cố Minh Hy liên mang hắn về Luân Đài tìm đại phu rồi?" Diệp Gia không ngờ tới lại xảy ra chuyện này, "Chỉ là bên phía Hồng Sơn đó không phải là còn có mỏ Tăng Thanh sao? Nghe nói bên đó hiện giờ có vệ vinh dưới quyền của Đại Đô Hộ trông coi, nếu hắn ta chạy tới đó cưỡi ngựa, không bị g.i.ế.c thì cũng bị đánh cho tàn..."

Những lời sau đó bị Diệp Gia nuốt xuống cổ họng.

Chu Cảnh Sâm chỉ cười không nói gì, rất ngay thơ vô tội nhận xét một câu: "Chỉ là xui xẻo thôi."

Diệp Gia:...."

Yên lặng xoa xoa cánh tay, Diệp Gia liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười như Mộc Xuân Phong* của tên họ Chu nào đó, có chút nghẹn ngào không nói nên lời.

*Thoải mái, ấm áp như gió xuân.... Thôi vậy, mặc kệ chuyện này có liên quan gì đến Chu Cảnh Sâm hay không. Cố Minh Dực bị tàn phế cũng tốt, vừa hay bớt cho hai huynh muội nhà bọn họ suốt ngày lảng vảng trước mặt. Tuy rằng không thực sự gây ra tổn hại gì, nhưng Cố Minh Hy lúc nào cũng có ý định đến tìm nàng để châm trọc cũng rất phiền phức.

"Đúng rồi tướng công," Diệp Gia duai thẳng lưng, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: "Cố Minh Hy còn nói là, sau này gặp phải nàng ta, ta nhất định sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm. Chàng nói xem, nàng ta mà Cố Minh Hy nhắc tới rốt cuộc là ám chỉ ai nhỉ?"

Đồng tử của Chu Cảnh Sâm co rút kịch liệt, vẻ tươi cười trên mặt biến mất trong nháy mắt.

Hắn đưa tay vén mấy lọn tóc bên thái dương ra sau tai nàng, chạm vào vành tai đang lạnh toát của nàng, âm thanh lãnh đạm bình tĩnh, nói một cách chắc nịch: "Mặc kệ ám chỉ ai, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy xa đâu."

Diệp Gia nhướng mày lên, cười tủm tỉm nói: "Ồ, đúng vậy."

Hai người đang nói chuyện, thì có một bóng người ló đầu ra ở góc cửa. Chu Cảnh Sâm đã sớm nhận ra, chỉ là không thèm lên tiếng. Diệp Gia tươi cười một hồi xong mới chú ý tới có người đang đứng ở đó. Thế là mở miệng nói: "Vào đi."

Người đến là Triển Lâm, từ lúc Chu Cảnh Sâm trở về cho đến nay, Triển Lâm đều sống trong Chu gia. Bây giờ tựa như người thân cận luôn theo sát Chu Cảnh Sâm, có rất nhiều việc đều là do hắn ta và Tư Nam đi giải quyết. Triển Lâm cũng không muốn vào làm phiền phu thê chủ tử, nhưng vì có việc gấp nên không thể không quấy rầy. Chỉ thấy hắn ta nhanh chân bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt Chu Cảnh Sâm và nói: "Đại nhân, bên phía thành trại nhận được tin cấp báo."

Nói xong, liền móc từ trong ống tay áo ra một phong văn thư, giơ lên trước mặt Chu Cảnh Sâm.

Tâm trạng dịu dàng, ôn tôn vừa nay của Chu Cảnh Sâm lập tức biến mất, nhanh chóng mở phong thư cấp báo ra xem. Chờ đến khi đọc xong văn thư, sắc mặt của hắn trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt muốn đứng dậy rời đi. Nhưng mới đi được hai bước liên quay đầu lại nhìn Diệp Gia và nói: "Gia Nương, ta phải lập tức ra ngoài một chuyến. Nếu trong nhà có chuyện gì xảy ra, thì cứ báo tin đến nhà trọ Lai Phúc như thường lệ, rồi sẽ có người liên lạc lại với ta."

Nói xong, liền cùng Triển Lâm biến mất dạng ở lối cửa hông.

Diệp Gia cau mày lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 566



Đến khi quay về phòng ở, thì Dư thị đã sớm mang món canh giải nhiệt mùa hè được nấu bằng nước giếng đến đây. Nhìn quanh phía sau Diệp Gia mấy lần, nhưng vẫn không trong thấy bóng dáng Chu Cảnh Sâm đâu, nhất thời sửng sốt một chút: "Doãn An đâu rồi? Tại sao lại không đi về cùng với con?"

"Tướng công mới nhận được thư cấp báo, nên vội càng rời đi mất rồi." Diệp Gia có chút không yên tâm, nên phái Tiểu lê đi theo sau hắn tìm hiểu.

Tiểu Lê nhanh chóng đứng dậy, lập tức đi theo.

Ngay trong đêm đó, cùng về với Tiểu Lê còn có Tư Nam và Triển Lâm. Ngày đó trong đêm, cùng nhỏ lê một khối trở về còn quan lại nam cùng triển lâm. Bên phía doanh trại còn cử thêm một đội người vê cùng, phụng lệnh bảo vệ mọi người đang sống bên trong Thẩm Phủ. Hóa ra là, vào đêm hôm qua, doanh trại bị công phá. Phát sinh một trận đánh lén quy mô lớn, dù không có nhiều thương vong, nhưng kho lương thực của doanh trại đã bị thiêu cháy. Diệp Gia nghe vậy thì nhíu chặt lông mày: "Vậy bây giờ chúng ta nên giải quyết thế nào? Có lương thảo dự trữ để vận chuyển qua đó hay không?"

"Đại nhân đang cho người sửa chữa lại thành trại, mấy ngày nữa bên phía Luân Đài cũng sẽ phái người qua đó." Tư Nam thành thật báo cáo.

Trong lòng Diệp Gia nặng trĩu; Vay lương thực dự trữ thì sao?”

“Thuộc hạ không rõ."

Diệp Gia đi qua đi lại trong phòng vài vòng, rồi đưa ra quyết định, tích trữ lương thực.

Trữ lương không phải một việc đơn giản. Chính Tây Bắc cũng không có đồng ruộng diện tích lớn, trên thị trường có thể mua bán lương thực kỳ thật không nhiêu lắm. Phần lớn lương thảo cần từ quan nội vận chuyển đến. Nói cách khác, nếu muốn nhanh chóng mà bổ sung lương thảo tổn thất thành trại, hoặc là điều động lương thảo từ kho lúa nơi khác, hoặc là phái người đi bốn phía quan nội mua sắm.

Diệp Gia suy nghĩ một lát, đi tìm Diệp Tứ Muội. Diệp Tứ Muội và Thu Nguyệt còn kiên trì buôn bán thịt chín. Đằng trước trấn Lý Bắc chắn ở phía trước, ngày tháng của bá tánh trấn Đông Hương vẫn chưa chịu ảnh hưởng. Bá tánh trấn trên nên sinh hoạt như thế nào thì vẫn sinh hoạt như thế.

Sau khi cửa hàng Lưu gia bị tạm dừng, vượt qua một đoạn thời gian ăn chín tiêu điêu ngắn ngủi, hiện giờ làm ăn cửa hàng Tây Thi dần dần lại khôi phục rực rỡ. Lúc Diệp Gia tới cửa hàng, Diệp Tứ Muội và Thu Nguyệt đang bận đến chân không chạm đất. Đợi một lát, tiễn đi một đợt thực khách, Diệp Tứ Muội mới xoa tay đến nói chuyện với Diệp Gia: "Tỷ, sao hôm nay rảnh đến đây? Không phải nói xưởng bên kia thật sự bận sao?”

"Vừa lúc có một số việc muốn hỏi muội." Bởi vì Ngũ di nương nháo ra chuyện kia, hiện giờ Diệp Tứ Muội không dẫn hài tử đến cửa hàng. Diệp Gia đưa Hỉ Lai cho Diệp Tứ Muội, để Hỉ Lai giúp đỡ chăm sóc hai đứa nhỏ: "Thu Nguyệt ngươi trông coi lát."

Nói xong, hai tỷ muội đi hậu viện: "Viện Nương, khi nào A Cửu trở vê?"

Đoạn thời gian này A Cửu dẫn theo nhóm người thủ hạ kia chạy buôn bán khắp nơi, cũng dần chạy ra có tên tuổi. Hắn ta và nhóm thủ hạ kia một đám tài cao gan cũng lớn, võ nghệ cao hơn tiêu sư bình thường không ít. Bởi vì làm việc nói nghĩa khí nói quy củ, lại rất được người tôn sùng.

Sau đó A Cửu dứt khoát ở dưới kiến nghị của Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia, ở trong thị trấn làm một cái bàn ở mặt tiền cửa hàng nhỏ, lập một tiêu cục. Nói đến cái tên đơn giản thô bạo, chính hắn ta cũng lấy được, ngay cả tên của mình và tức phụ cũng hợp thành tên của một tiêu cục. Tiêu cục Viện Cửu không chỉ dám chạy làm ăn ở Trung Nguyên, tiêu cục quan nội không dám nhận làm ăn ở Tây Vực bọn họ cũng dám nhận.

Trước đó vài ngày A Cửu từng trở về, nói chuyện với Chu Cảnh Sâm ở thư phòng đến nửa đêm, suốt đêm dẫn người rời khỏi trấn Đông Hương.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 567



Diệp Gia hỏi chuyện này cũng là xuất phát từ cẩn thận, kỳ thật trữ lương cũng không nhất định lúc nào cũng phải tự tay bản thân A Cửu làm. Nhưng hiện giờ tình huống này, một khi trấn Lý Bắc khai chiến, trấn Đông Hương khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng. Đến lúc đó lương thực không đủ cung cấp, gặp phải vấn đề có thể chính là tánh mạng.

"... Cái này muội cũng không phải rất rõ ràng. Nhưng không được mấy ngày A Cửu hẳn là sẽ trở về."

Diệp Tứ Muội kỳ thật cũng không phải rất rõ ràng A Cửu ở bên ngoài làm cái gì, cũng không phải A Cửu không nói với nàng ấy. Mà là lá gan của tứ muội quá nhỏ, A Cửu sợ nàng ấy lo lắng. Nhưng dù vậy, ngày về và hành tung A Cửu vẫn sẽ nhờ người nói cho Diệp Tứ Muội: "Tỷ, tỷ là tìm A Cửu có chuyện quan trọng sao?"

Diệp Gia gật đầu, nhíu mày suy nghĩ.

Theo logic bình thường mà nói, chiến sự chú trọng một thiên thời địa lợi nhân hòa. Trong đó thiên thời chính là chỉ một thời cơ thỏa đáng, nói cách khác, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là phi thường cân thiết. Nếu địch nhân đã đánh lén thành công, phóng hỏa thiêu hủy kho lúa thành trại, vậy kế tiếp không có khả năng không có động tác. Cho nên sắp tới, trấn Lý Bắc khẳng định sẽ có trận chiến phải đánh.

Suy xét đến giao thông không tiện, mua sắm lương thực cần hao phí thời gian tinh lực, khẳng định là không kịp thời gian đưa đi. Chỉ có điều một đường lương thực, mà trấn Đông Hương không có kho lúa. Bên trong thành Khách Thập lại có hai kho lúa. Con đường điều lương nhanh nhất tự nhiên là từ Khách Thập.

Khách Thập có Quách Hoài tọa trấn, Chu Cảnh Sâm muốn điều lương hẳn là không tính là việc khó.

Diệp Gia chuẩn bị mua lương đều không phải là vì khẩn cấp cung ứng thành trại, mà là vì để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào: "Thôi, ta đi tiêu cục một chuyến."

Không thể trông cậy hết vào A Cửu, còn phải nghĩ biện pháp khác.

Diệp Gia nghĩ tới nghĩ lui, để Tôn lão hán đi theo Viên Xuân Sinh đi Luân Đài một chuyến. Luân Đài cách trấn Đông Hương có hơn năm trăm dặm lộ trình, chiến sự khẩn cấp cũng không ảnh hưởng đến Luân Đài. Diệp Gia tính ngân lượng cầm trong tay hiện giờ, gân vạn lượng bạc trắng. Đại khái nàng sẽ rút ra hai ngàn lượng bạc dự toán trữ, nếu giá lương không dâng lên, hẳn là có thể trữ đủ hai kho lúa.

Lương thực tương đối nhiều, thời buổi này binh hoang mã loạn áp giải lương thực cũng tương đối nguy hiểm. Cần phải thuê người hộ tống mới được.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia đi tiêu cục Viện Cửu trước một chuyến.

Không biết A Cửu đi ra ngoài làm chuyện gì gần như đều dẫn người đi. Để ở bên này không tính nhiều người, chỉ có hai mươi người. Diệp Gia là rõ ràng A Cửu để người ở trấn Đông Hương chủ yếu vì bảo vệ ba mẫu tử Diệp Tứ Muội, nói cách khác, hai mươi người này còn không phái đi. Nàng hỏi đại khái một câu, quả nhiên khôi phục người ở lại bảo vệ, nhiều lắm có thể mười người có thể giúp đỡ vận chuyển lương thực.

Tiêu cục Viện Cửu không thể chạy, Diệp Gia tính đi Trình gia một chuyến. Bên này tiêu cục lớn nhất là Trình gia, vừa lúc Diệp Gia còn có chút chuyện muốn hỏi.

Xe bò đi rất chậm, nhưng xe la nửa ngày là có thể đến.

Diệp Gia cũng không trì hoãn, sáng sớm ngày tiếp theo dẫn theo hai võ tì và la bàn đi về phía Trình gia.

Trương quản sự Trình gia đã sớm đang chờ, nghe nói Diệp Gia tự mình tới, vội không ngừng ra nghênh đón. Lần này gặp Diệp Gia không chỉ là Trương quản sự, lão gia tử Trình gia và Trình Nghị đều ở đây. Trình gia ở trấn Lý Bắc, lại vừa buôn bán chạy thương, tin tức tự nhiên rất linh thông. Thành trại bên kia vừa xảy ra chuyện bọn họ đã nhận được tin tức. Tuy nói không biết toàn bộ tình hình, nhưng cũng biết được đại khái.

Cho rằng Diệp Gia tiến đến xin lương thảo ứng phó, Trình gia lão gia tử đã sớm chờ Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 568



Diệp Gia còn chưa mở miệng, ông ấy đã nói năng có khí phách: "Phu nhân, Trình gia ta nguyện ý ra ba nghìn thạch lương thực chi viện thành trại. Giáo úy đại nhân vì an bình của trấn Lý Bắc làm nhiều chuyện như vậy, bá tánh cảm kích trong lòng. Trình gia ta một giới thương nhân, không dám tự xưng là đại nghĩa, lại cũng có tổ huấn. Đại nạn đến đầu, thất phu có trách nhiệm, Trình gia ta không thể chối từ đạo nghĩa."

Nói thật, Diệp Gia hơi cảm động. Nàng vốn nghĩ là thuê tiêu sư Trình gia áp tải hàng hóa, chính mình bỏ tiền trữ lương để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhưng đã xem nhẹ giác ngộ của một ít sĩ tử có nghĩa, sợ là Trình lão gia tử đã sớm đang chờ.

Lương thực đưa tới cửa, Diệp Gia đương nhiên sẽ không đẩy ra ngoài cửa. Lại nói, những lương thực này cũng không phải quyên cho nàng, là quyên đến thành trại.

Diệp Gia lập tức đứng lên thi lễ với lão gia tử: "Cảm ơn Trình lão gia tử khẳng khái giúp tiền."

Trình lão gia tử xua tay, bộ dáng cũng không phải rất kể công. Râu nhếch lên: "Phu nhân khách khí."

Lần này trừ chuyện Trình lão gia tử nguyện ý chỉ viện lương thảo cho thành trại, còn có ký kết làm ăn xà bông thơm với Chu gia. Vừa vặn, Diệp Gia cũng là tới vì hai việc này.

Lại nói tiếp, từ khi Chu Cảnh Sâm ngồi trên chức giáo úy Khách Thập, làm ăn với Chu gia không chỉ là một mình Trương quản sự phụ trách. Thân phận biến hóa, Trình gia tự nhiên cũng sẽ thay đổi thái độ. Những đạo lý đối nhân xử thế thương trường này. Hiện giờ là mặc kệ Chu gia đưa hàng hóa là tốt hay là xấu, Trình gia đều sẽ không dễ dàng đẩy hàng của Chu gia ở bên ngoài. Sẽ thập phần coi trọng đầu nhập vào cửa làm ăn này.

"Phu nhân là thế này, chuyện đột nhiên xảy. Thời gian này cho tới nay, biên cảnh trấn Lý Bắc vẫn luôn không được an bình, vô cùng có khả năng muốn khai chiến."

Trên thực tế, người Trình gia xác thật theo như lời Chu Cảnh Sâm đi tìm Chu gia, chẳng qua đến không công, mới nghe được Chu gia dọn đi, còn chưa kịp đi Thẩm phủ tìm người. Không biểu hiện coi trọng, Trình lão gia tử tự mình giải thích cho Diệp Gia: "Hành trình Trình gia đi hướng Tây Vực tạm thời sẽ gác lại, chờ tình thế rõ ràng sau đó mới có thể lại xem thích hợp hay không lại đi một chuyến. Hành trình sớm định ra ở tuần giữa tháng bảy chậm lại đến tháng chín.

"Thì ra là có chuyện như vậy..." Diệp Gia hiểu rõ.

Làm buôn bán, trên trình độ nào đó cũng coi như là nhìn bầu trời ăn cơm. Đi Tây Vực cũng không phải là một chuyện dễ dàng, chính cái gọi là cao phong nguy hiểm có hồi báo. Ngược lại cũng thế, nếu không chạy Tây Vực cũng sẽ không có hồi báo phong phú như vậy. Diệp Gia có thể hiểu: "Một khi đã như vậy, ta cũng yên tâm."

Ban đầu Diệp Gia lo lắng hợp tác có biến, người Trình gia chậm chạp không tới, sợ bọn họ lại như mấy hộ thương hộ đơn phương bội ước lúc trước. Nếu chịu tình thế bức bách, làm ăn tự nhiên cũng phải thay đổi, tình huống đặc thù hẳn là kiểm tra đi xử lý. Vì thế hai bên khi nào về lại làm ước định chuyện đi Tây Vực lần nữa, đại khái xác định một thời gian, lại định ra phương thức đưa hàng.

Nói chuyện, Diệp Gia lại nhắc tới việc thuê tiêu cục Trình gia áp giải hàng: "Không biết quý tiêu cục có thể đề ra bao nhiêu tiêu sư võ nghệ cao cường?"

"Ước chừng có thể đưa ra ba mươi người." Trình lão gia tử biết được A Cửu sáng lập tiêu cục ở trấn Đông Hương, nhưng cũng không quá để ở trong lòng. Nói thật ra, tiêu cục cảnh nội Đại Yến đếm không hết, thương hộ áp tải bên Tây Bắc cũng nhiều. Trình gia có thể một nhà một mình, bản thân cũng không sợ người ngoài chia một chén canh. Lại đến A Cửu là huynh đệ cột chèo của Chu Cảnh Sâm, người không làm ở dưới mí mắt, bọn họ tự nhiên cần khách khí.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 569



Diệp Gia thầm nghĩ đủ rồi, ba mươi tiêu sư kinh nghiệm phong phú vậy là đủ rồi.

Trình gia nhận một đơn làm ăn này, Trình lão gia tử cũng hứa hẹn sẽ đưa đến lương thực chỉ viện cho thành trại ở trong vòng ba ngày. Diệp Gia khách khí cảm ơn Trình lão gia tử, đang chuẩn bị cáo từ. Trình lão gia tử lại gọi nàng lại, trên mặt lộ ra vài phần muốn nói lại thôi. Diệp Gia cũng là hiểu biết thức thời, lập tức mở miệng hỏi nói: "Lão gia tử có việc không ngại nói thẳng."

Trình lão gia tử do dự hồi lâu, vẫn là nhìn về phía trưởng tử vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở một bên không mở miệng.

Chuyện Trình Nghị muốn nhập ngũ, cuối cùng lão gia tử không lay chuyển được nhi tử, vẫn nhả ra đồng ý. Nhưng lão gia tử có thỉnh câu: "... Nếu là có thể khiến khuyển tử ở bên người giáo úy đại nhân hầu hạ, lão hủ cũng có thể an tâm chút."

Trong lòng Diệp Gia lập tức lộp bộp, không nói gì.

Trên thực tế, thái độ đặc thù của Chu Cảnh Sâm với Trình Nghị Diệp Gia vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Chu Cảnh Sâm là tính tình hỉ nộ không hiện ra, rất ít có cảm xúc d.a.o động lớn như vậy. Có thể khiến hắn để ở trong lòng, Diệp Gia luôn sẽ cảm thấy có hơi lúng túng. Nàng sẽ không làm chủ linh tinh, lúc này cũng chỉ có thể uyển chuyển từ chối: "Chuyện quan trọng trên quân vụ, ta là một nữ tắc nhân gia rất ít khi xen vào. Nếu Trình lão gia tử lo lắng, không bằng tự mình đi hỏi nhà ta."

Trình lão gia tử tự nhiên là đi tìm Chu Cảnh Sâm, nhưng bên kia không nhả ra. Nếu không phải trưởng tử nháo quá lợi hại, Trình lão gia tử ước gì hắn ta không thể nhập ngũ: "Haiz, là lão hủ khó xử. Phu nhân không cần để ở trong lòng."

Diệp Gia liếc mắt nhìn Trình Nghị, vừa lúc Trình Nghị nâng đôi mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Nghị không biết là vì tính tình hay là quá trẻ tuổi, ánh sáng trong mắt b.ắ.n ra. Không hiểu được giấu dốt, nhìn khiến người không lớn thoải mái.

Diệp Gia không đồng ý, Trình gia cũng không miễn cưỡng. Trong lòng Trình lão gia tử vừa may mắn lại có chút chán nản, nhưng vẫn khách khí đưa Diệp Gia ra cửa, ngày đó đã gọi ba mươi tiêu sư võ nghệ cao cường để Diệp Gia đưa trở về.

Cho dù Trình gia đưa lương thực cung ứng, Diệp Gia cũng sẽ không gác lại kế hoạch trữ lương. Đưa nhóm tiêu sư mênh m.ô.n.g cuồn cuộn trở vê Thẩm phủ, lúc về đến nhà vừa vặn là chạng vạng. Chân trời ráng hồng dày đặc, đám mây ánh đỏ đầy trời. Chim nhạn cạc cạc bay qua ở không trung, nhưng còn chưa thời tiết nóng biến mất vẫn cứ rất nóng. Diệp Gia mới vừa vào cửa đã gặp Anh Đào sớm chờ ở cửa.

"Chủ tử, người đã trở lại rồi." Anh Đào là Dư thị tống cổ lại đây trông, bảo nàng ấy vừa thấy Diệp Gia thì tới báo tin: “Đây là?" "Vào nhà lại nói." Diệp Gia vội vàng trở vê phòng, xiêm y trên người đã sớm đầy mồ hôi.

Cuối tháng bảy thật sự rất nóng, Diệp Gia ra cửa ăn mặc cũng vô cùng dày dặn. Lúc này trở ve nàng nóng hơi khó chịu, Dư thị cũng nhận được tin tức nhanh bưng trà lạnh giải nhiệt đến. Dư thị cũng rõ ràng Diệp Gia đi Trình gia làm chuyện gì, không sốt ruột bảo Diệp Gia uống trà lạnh nghỉ ngơi một chút trước: "Trời nóng chạy tới chạy lui thực sự mệt nhọc, nếu là có người đắc dụng ở bên người thì tốt rồi, con cũng đỡ phải tự mình chạy."

Diệp Gia mỉm cười, uống hai ngụm trà lạnh xuống bụng mới cảm giác n.g.ự.c thoải mái một ít.

"Nương, là thế này." Vì thế Diệp Gia lời ít mà ý nhiêu nói chuyện mượn người trữ lương cho Dư thị. Dư thị là không hiểu rõ chuyện kho lúa lương thực trấn Lý Bắc bị cháy, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Chuyện lớn như vậy, Luân Đài bên kia hẳn là phải khẩn cấp điều lương đến chứ?" Tuy Dư thị nói không hiểu biết những việc triều đình đó nhiều lắm, vì xuất thân, trong xương cốt là có cái nhìn đại cục.
 
Back
Top Bottom