Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 590



Bọn họ cũng không để ý rằng quan viên phía trên là ai, ai đối tốt với bọn họ thì bọn họ sẽ khăng khăng tôn sùng người đó.

Giáo úy đại nhân là người có huyết mạch hoàng tộc là một chuyện, ngoại trừ khiến bọn họ nhận ra chuyện này đúng như vậy thì còn củng cố lòng quyết tâm của bọn họ.

Chu Cảnh Sâm khởi thế thuận lợi như trong dự liệu, thậm chí có chút quá mức như chuyện đương nhiên.

Bách tính ở trấn La Vân phía Tây Bắc đều mong mỏi cùng trông mong, thậm chí còn không ít lần đi đánh lén Đột Quyết rồi vào ngũ để chống lại ngoại địch cùng Chu Cảnh Sâm.

Người Đột Quyết trải qua chiến tranh nửa năm này, tổn thương nguyên khí nặng nề. Tạm thời không còn thừa sức để xâm chiếm biên cảnh.

Nhưng không có gì là tuyệt đối, ai cũng không dám vỗ n.g.ự.c cam đoan vào lúc Đại Yên nội loạn thì người Đột Quyết sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Chu Cảnh Sâm để lại gần tới một vạn người trấn thủ ở trấn Đông Hương cùng trấn Lý Bắc.

Do Ba Trát Đồ trấn thủ.

Trấn Toái Diệp cũng có năm ngàn binh lực, gắt gao ngăn chặn ở cửa vào hai nơi tại Tây Bắc và phía Tây Đại Yên.

Thuận miệng nhắc một câu, trước đây người Đột Quyết đã đánh lén từ phía tây, đúng là trú quân tại trấn Toái Diệp đã c.h.ế.t hay bị thương rất nhiều.

Nhưng Diệp Thanh Giang không tệ, không chỉ hoàn hảo không chút tổn hại, còn lập được chiến công không nhỏ.

Tiểu tử này cả gan làm loạn lại tâm ngoan thủ lạt, học cách người Đột Quyết đánh lén trấn Lý Bắc.

Hắn ta đã thành lập một tiểu đội không sợ c.h.ế.t giống mình, Diệp Thanh Giang lấy răng đổi răng mà đốt kho lúa của trấn Toái Diệp.

Mặc dù nói hành động này không thua gì g.i.ế.c địch một ngàn tổn hại tám trăm, khiến trú binh của trấn Toái Diệp trực tiếp mất cơm ăn, nhưng người Đột Quyết cũng không còn lương thực tiếp tế.

Cũng nhờ bước tấn công người Đột Quyết lân đó của hắn ta mà về sau Chu Cảnh Sâm đã tạo ra một chút hy vọng sống.

Trước kia trấn Toái Diệp do Oghuz quản lí, lân này trấn Toái Diệp gặp chuyện lớn, nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không phế quân chức của hắn ta.

Chỉ phái Trần Thế Khanh đi qua, hai người cùng trấn thủ.

Trụ sở ở Đông Bắc phía xa là trụ sở ở trấn La Vân thì giao cho Diệp Thanh Sơn. Ba nơi đã có người phòng thủ, lúc này mới đến lúc Chu Cảnh Sâm yên tâm chính thức khởi binh.

Các phương đều có binh lực kiên cố trấn thủ, cuộc sống của mấy trần này dần dần khôi phục an bình.

Dân chúng vui mừng khôn xiết, trong lòng đều cảm kích Chu Cảnh Sâm đã ổn định tình hình cho bọn họ, tạo ra cuộc sống hòa bình.

Những người duy nhất cảm thấy không tốt có lẽ là nhóm thương gia đã từng đắc tội với Chu gia, Ngô gia.

Ngô gia đã đi nghe ngóng rất nhiều nhưng vẫn không thể nghe nóng được nội tình của Chu gia, chủ yếu là tục danh hoàng tộc cũng đều được giữ bí mật, cho nên người phía dưới không thể nào biết được.

Ngô Ân đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng. Ông ta ngàn tính vạn tính, nhưng lại không tính tới Chu gia mà nhà mình đã giở trò đùa nghịch nhiều lần chính là con của Cảnh Vương.

Tại sao long tử phượng tôn này lại rớt xuống làm thủ lĩnh của bọn họ?

Tại sao hết lần này tới lần khác đều bị Ngô gia bọn họ trêu chọc?

Quả nhiên là không đề cập tới không biết, nhắc đến cái gì cũng có chuyện.

Có lẽ người bên ngoài không biết cảnh vương là ai, nhưng thế tử cảnh vương lại như sấm bên tai.

Người Ngô gia buôn bán vào Nam ra Bắc, đã hiểu biết rất rõ về những người tôn quý, chỉ sợ có mắt không biết Thái Sơn mà đắc tội với người.

Nghe nói con của thế tử gia đã c.h.ế.t là tử tôn được Tiên Hoàng sủng ái nhất, người này rất được mong chờ sẽ ngôi vào ghế thái tử...

Nếu như Chu Cảnh Sâm ghi hận, vậy thì không phải tương lai Ngô gia sẽ bị hủy hoại sao?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 591



Từ lúc Ngô gia nhận được tin thì giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh. Mấy huynh đệ Ngô Mẫn Ngô Tam Thiếu cũng không oán giận đầy bụng, mặc cha ruột đánh chửi như mấy con gà trống bại trận.

Nếu không phải lúc trước bọn họ thấy lợi quên nghĩa với Chu gia, sau khi thất bại mấy lần rồi theo đuôi người ta không bỏ thì Ngô gia cùng Chu gia vẫn sẽ có mối quan hệ tốt đẹp.

Cho dù không tốt đẹp thì Ngô gia cũng sẽ được coi là người đã từng nâng đỡ Chu gia vì những ân huệ trước kia.

Tương lai nếu như Chu Cảnh Sâm ngồi trên đế vị, Ngô gia bọn họ không dám nói là công thân nhưng ít nhất tiền đồ tương lai cũng không nhỏ.

Phụ thân đã dạy bảo bọn họ phải khiêm tốn thành tâm mấy lần nhưng bọn họ không nghe, bởi vì nhỏ mất lớn rồi hối hận thì đã muộn.

"Cha, người nói xem bây giờ chúng ta phải làm như thế nào thì mới được thế tử phi nương nương tha thứ?”

Chu Cảnh Sâm tự xưng trẻ mồ côi, không tự xưng là thế tử cảnh Vương. Tên tuổi thế tử phi nương nương cũng là bách tính thêm loạn cho Diệp Gia.

Ngô Ân làm sao có thể hiểu được?

Ngô gia bọn họ cũng đã làm ra chuyện đó, nếu bây giờ lại l.i.ế.m láp khuôn mặt quay lại thì người ta cũng sẽ không coi trọng mấy phần.

"... Tặng gia sản thì sao?" Ngô Tam Thiếu càng nghĩ thì càng hạ quyết tâm nói: "Bây giờ thế tử gia mới khởi thế, tất nhiên rất cần tiền tài chèo chống. Nếu bây giờ chúng ta dùng gia tài để giúp chút sức thì có phải được coi là lấy công chuộc tội không?”

Thốt ra lời này, trong lòng mấy năm nhân của Ngô gia cũng là một lộp bộp. Hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trưởng tử Ngô Mẫn có chút khó coi: "Cho dù dâng gia sản thì cũng chưa chắc có thể lấy công chuộc tội. Hơn nữa, nếu dâng gia tài lên thì một nhà chúng ta sẽ phải sống như thế nào..."

"Hồ đồ!" Ngô Ân lại cảm thấy đồng ý với lời này của tiểu nhi tử. Bây giờ chuyện bọn họ gặp phải cũng không chỉ là chuyển chủ động tăng gia sản lên.

Chu gia đã khởi thế, Ngô gia lại gây tội với thế tử phi, nếu bọn họ muốn tịch thu tài sản của Ngô gia thì cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Sớm muộn gì thì nhà họ cũng không giữ được số gia này, nếu chủ động dâng lên thì còn nhận được một ánh mắt tốt vì đã giác ngộ cao, nếu Chu Cảnh Sâm không tốt thì tương lai dễ dàng sẽ diệt Ngô gia.

Ngô Ân quả nhiên hết sức thất vọng với trưởng tử tham tiền tài này của mình: "Có chút chuyện này mà cũng nhìn không thấu! Quả nhiên là một đồ ngốc mù mắt mù tâm!" Lúc này số thương gia muốn bàn bạc hỗ trợ Chu Cảnh Sâm sau lưng như Ngô gia cũng không phải số ít.

Dù sao thì tòng long chi công cũng không dám nghĩ, nhưng ai cũng muốn làm Bá Nhạc một lần.

Nhất là khi thấy đây cũng là cuộc mua bán vô hại. Diệp Gia không quan tâm suy nghĩ của người ngoài như thế nào, bây giờ nàng đang cất quần áo bông, còn đang dùng hết sức vơ vét của cải.

Chu Cảnh Sâm đã bắt đầu, Diệp Gia bên này cũng không thể cản trở. Nàng lựa chọn cùng tiến cùng lùi với người này, đó chính là người đã cùng hội cùng thuyền. Nói như vậy thì có lẽ có chút không thích hợp, nhưng đạo lý chính là đạo lý này.

Diệp Gia nhìn tuyết mỗi ngày, trong lòng tính toán vận tốc bình thường xem bao lâu thì triều đình Đại Yên có thể phản ứng lại.

Sau khi có phản ứng thì sẽ đến bằng phương hướng nào. Mặc dù những chuyện này đã được Chu Cảnh Sâm chuẩn bị kỹ càng từ sớm, nhưng Diệp Gia cũng không thể ỷ lại với hắn.

Nàng biết rất rõ chỉ cân sơ hở một chút thì sẽ mất Kinh Châu, chỉ tiết sẽ quyết định thắng bại.

Diệp Gia không dám tự luyến về ảnh hưởng của chính mình đối với Chu Cảnh Sâm hoặc chiến cuộc bao lớn, nhưng có thể khẳng định, nếu nàng cùng Dư thị ngoài ý muốn bị người khác bắt được thì đây là chuyện không tốt với tình huống Tây Bắc.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 592



Xưa nay Diệp Gia đêu không mù quáng tự tin cũng sẽ không mù quáng khiêm tốn, cho nên quyết định bổ sung thêm một lớp bảo vệ.

Có đôi khi làm thêm một chút việc thì cũng có thể giúp mình vượt qua được thời khắc mấu chốt.

Thẩm gia phủ đệ không sợ sẽ có người trèo tường, phủ đệ kiên cố không cần phải nói.

Nàng chỉ sợ đến lúc đó sẽ có người ở ngoài vây c.h.ế.t bọn họ.

Nàng suy nghĩ sẽ đào một đường hầm bí mật.

"Đào đường hầm?" Dư thị cảm thấy lúc nào tức phụ của con trai mình cũng có chút kỳ tư diệu tưởng, giống như đã từng lắp bẫy và ngói đỉnh cho viện tử.

Mặc dù lúc làm những thứ này khiến cho người khác cảm thấy hơi hoang đường, nhưng sự thật chứng minh chúng thực sự có tác dụng vào thời điểm then chốt: "Gia Nương định đào ở chỗ nào?"

"Đào hết ở dưới mấy gian nhà chính." Ý nghĩ này của Diệp Gia cũng không được tính đột nhiên xuất hiện: "Làm mấy cái là giả, một cái là thật. Chỉ có người trong nhà chúng ta biết cái nào là thật, thông đến rừng phía sau núi. Thiết lập thêm mấy cái miệng mở, để phòng bị chặn cửa ra vào, sẽ phá hỏng đường trên mặt đất. Thỏ khôn có ba hang, có lẽ cũng là ý này..."

Phía sau núi có vị trí tương đối kín, từ hậu sơn đi ra cũng không dễ bị người khác phát hiện.

Dư thị có chút động lòng: "... Chuyện này có thể được sao?"

Diệp Gia nói làm là làm, ngày đó liền dẫn người đi xem quanh phủ đệ, quan sát tình huống thổ nhưỡng địa chất.

Liên tục đi dạo quanh phủ đệ bốn ngày. Sau khi chọn được vài vị trí, xác định đất chắc chắn sẽ không bị sụp thì ban đêm khêu đèn vẽ bản đồ đường hầm.

Diệp Gia vốn định làm cho phức tạp một chút, nhưng cảm thấy ở dưới mặt đất không nhìn thấy rõ, nếu làm phức tạp thì có khi chính bọn họ cũng không thoát ra được cho nên liền bỏ ý nghĩ này.

Hôm sau trời vừa sáng, Diệp Gia đã ra lệnh cho người tìm đào đường hầm tới.

Chọn một vị trí ở dưới phòng hiện tại của Diệp Gia, một nơi khác là ở dưới miệng giếng khô hẻo lánh, một cái nữa là bên trong hòn non bộ trong sân của người hầu phía đông nam.

Chuyện đào đường hầm cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng may mắn là Diệp Gia vẽ bản đồ không quá lâu.

Có nhiều người làm thì chỉ cần một tháng là xong. Vì cam đoan chuyện này bí mật, Diệp Gia còn đặc biệt sai người tách nhóm người đào đường hầm ra, mỗi người đào ở một phía khác nhau, không biết vị trí và mục đích của đối phương. Diệp Gia bên này ngày ngày vội vàng khí thế ngất trời, thật ra cũng rất mệt mỏi.

Những ngày này thần kinh của nàng căng thẳng cao độ, lúc nào cũng bận rộn không được nghỉ chút nào, ban đêm chỉ vừa năm xuống thì đã đi ngủ.

Vào một buổi tối, nàng mới ngủ không bao lâu thì đã bị người chặn lại hơi thở khiến nàng tỉnh lại. Mắt của nàng còn chưa mở ra thì tay đã rút ra con d.a.o ở dưới gối đ.â.m ra ngoài.

"Là ta!" Vừa đ.â.m ra đến thì đã bị người kia cầm cổ tay, giọng nói quen thuộc truyên xuống từ đỉnh đầu, trực tiếp khiến Diệp Gia tỉnh: "Gia Nương, mở to mắt nhìn một chút, là ta, tướng công của nàng."

Diệp Gia mở to mắt, Chu Cảnh Sâm mặc một bộ áo giáp dày ngồi ngay ngắn ở trước mặt nàng.

Không biết kẻ này đến từ nơi nào, trên thân người tỏa ra hơi lạnh. Khuôn mặt thì sạch sẽ trắng nõn, nhìn cả người rất mỏi mệt.

Không biết hắn không ngủ bao lâu rồi, phía dưới mắt cũng đã xanh đen một mảnh.

Thấy Diệp Gia nhìn mình chằm chằm, hắn cong cong khóe mắt.

"Sao chàng lại trở lại?" Diệp Gia thu hồi chủy thủ, vuốt vuốt đầu: "Đêm hôm khuya khoáắt?"

"Hả Chu Cảnh Sâm đỡ bờ vai của nàng, đỡ người dậy: "Có chuyện vô cùng quan trọng cần phải tự mình đi xử lý, không tại Bắc Đình, có thể phải đi xa nhà một chuyến..."

"Hả, đi ngang qua phải không?" Diệp Gia lập tức hiểu ý: "Vậy chàng cứ yên tâm đi thôi, ta sẽ chăm sóc tốt..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 593



"Không phải, nàng đi theo ta." Nàng còn chưa nói xong thì Chu Cảnh Sâm đã cắt đứt lời của nàng: "Những chuyện này cần làm bí mật, chuyến này sẽ cố gắng cải trang âm thầm làm việc. Lần này ta trở lại là cố ý muốn đón nàng."

Diệp Gia nhướng một bên mày: "2"

Chu Cảnh Sâm: "Ừm”"

Diệp Gia nhíu mày, suy tư phút chốc, rất thẳng thắng hỏi hắn: "... Nguy hiểm không?" "... Không nguy hiểm”

"À." Không hiểu sao cổ họng của Chu Cảnh Sâm nghẹn lại, ngón tay của hắn không tự chủ v**t v* vành tai Diệp Gia.

Diệp Gia:

Đi cũng không được không thể đi, chủ yếu là một khi nàng đi, mấy nữ tử yếu mềm ở trong nhà sẽ không còn ai có thể chống đỡ.

"Ta sẽ tự sắp xếp người trông coi nhà cửa, nàng cứ yên tâm." Chu Cảnh Sâm giống như con giun trong bụng nàng, hắn đoán được hết những gì nàng nghĩ.

Hắn suy tư phút chốc, mở miệng nói: "Gia Nương, trên thực tế, lân này đưa nàng đi cũng không chỉ để che đậy mà còn có một chuyện cần nàng xử lý."

"Chuyện gì?" Nếu có chuyện quan trọng thì không phải là không thể đi. Chu Cảnh Sâm nhớ lại nạn hạn hán năm sau, thây nằm trăm vạn, khắp nơi đều là người c.h.ế.t đói.

Còn chưa kịp xử lý t.h.i t.h.ể thì ôn dịch đã bộc phát, bách tính trôi dạt khắp nơi, yếu ớt thở dài: "Nếu như có thể, ta hy vọng có thể bí mật xây dựng mấy kho lúa ở An Tây Đô Hộ phủ, trữ lương thực và dược liệu. Nếu như có thể, tương lai cũng có thể thay đổi được một chuyện quan trọng."

"... Tại sao bỗng nhiên muốn bí mật lập kho lúa? Là có chuyện gì phải không?" Chu Cảnh Sâm buông mi mắt, mi mắt che lại tia tối tăm trong mắt.

Không biết có phải là ảo giác của Diệp Gia không mà nàng luôn cảm thấy có chút u nặng.

Diệp Gia nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "... Bây giờ trong nhà còn có việc chưa làm xong."

"Hả?" Diệp Gia chớp chớp mắt, sâu kín nhếch miệng nở nụ cười. Chẳng biết tại sao, Diệp Gia không cười còn tốt, vừa nở nụ cười thì đã khiến Chu Cảnh Sâm tê cả da đầu: "Nàng lại lắp thêm bay trong nhà sao?"

"Không có dau Diệp Gia có chút đắc ý: "Làm một cái đường hầm để chạy trốn."... Đường hâm chạy trốn?

Chu Cảnh Sâm nhướng một bên lông mày. Nói đến đây, mặc dù Chu Cảnh Sâm vội vàng trở ve vào ban đêm, xung quanh tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, tất nhiên là không nhìn rõ hoàn cảnh của phủ đệ.

Nhưng lúc này Diệp Gia nhắc nhở, hắn ngửi mùi ở trong phòng thì cũng dần phát hiện ra. Trong phòng tràn ngập mùi bùn đất, còn có mùi ẩm ướt của bụi đất.

Hắn mới vào cửa thì đã ngửi thấy, còn tưởng rằng Diệp Gia lại trông trọt làm ruộng trong nhà.

Nhưng mà nghĩ lại, trong nhà cũng không được tính là lớn, cũng không có nhiều đất trống cho Diệp Gia như vậy cho nên không có để ở trong lòng.

Chu Cảnh Sâm nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng cũng phát hiện sau bình phong ở nội thất có rất nhiều thứ.

Hắn đi qua liếc mắt nhìn, trên mặt đất có một cái hố rất lớn.

Lúc này Diệp Gia cũng đeo giày ở dưới giường, đi theo tâm mắt của hắn.

"Đây là...?" Diệp Gia ngẩng cằm: "Đường hầm."

"2" Không phải Chu Cảnh Sâm bất ngờ, mà là cảm thấy quá nhanh không kịp chuẩn bị: "Đường hầm!"

"Ừ."" Diệp Gia đã nói lại những lời mình nói với Dư thị cho Chu Cảnh Sâm nghe: "Có đường hầm, cho dù tương lai có bị vây quanh ở phủ đệ này thì cũng không sợ bị vây c.h.ế.t ở bên trong. Theo đường hầm ra ngoài, cải trang một chút thì có thể đào thoát." Chu Cảnh Sâm: "..."

Hắn không khỏi dùng một loại ánh mắt ly kỳ nhìn về phía Diệp Gia.

Nói thật, đời sau trong phim truyền hình, ở hoàng cung có mật đạo, nhưng thực tế ở thời cổ đại bây giờ thì không có.

Ý tưởng này của Diệp Gia không được tính là người đầu tiên từ trước đến nay, nhưng không thể không nói, ở mức độ nào đó cũng có thể khiến Chu Cảnh Sâm bất ngờ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 594



Nghe thật có đạo lý: "Không thể bay lên trời được, cũng không thể đi trên đường. Vậy không bằng đi ở dưới đất... Nhưng mà Gia Nương, nàng dự định ở lại Thẩm phủ bao lâu?”

Diệp Gia không chút nghĩ ngợi nói: "Ở đến khi chàng đánh giặc xong thì ngưng." Chu Cảnh Sam:

Tiểu nương tử này đang định mặc kệ hắn ở Luân Đài một mình sao?

Diệp Gia không biết Chu Cảnh Sâm đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn nàng bỗng nhiên trở nên u oán.

Nàng không để ý ánh mắt u oán của hắn, xoay người đi đến bên bàn đọc sách. Từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp giấy.

Bên trong số bản vẽ này có một tấm bản đồ hoàn chỉnh của đường hầm và các vị trí hố khác.

Diệp Gia đặt bản đồ giấy lên bàn, thao thao bất tuyệt: "... Nếu không phải ở đây không tìm được người trộm mộ thì có lẽ là sẽ đào nhanh hơn."

"Nàng còn muốn tìm người trộm mộ sao?" Chu Cảnh Sâm không biết phải hình dung như thế nào: "Nàng có biết người trộm mộ làm gì không?”

Diệp Gia im lặng: "Trộm mộ đó, tại sao lại không biết? Không phải có kỹ năng như thế sẽ rất tốt sao?"

Chu Cảnh Sâm: ”..."

"... Ta sẽ tìm người đến thay thế chuyện đào hầm, nàng cũng đừng quan tâm. Nhanh chóng thu dọn hành lý một chút." Chu Cảnh Sâm cảm thấy tiểu nương tử Diệp Gia này lạnh đi rất nhanh, hắn ôm rất lâu thì mới ấm lên một chút.

Kết quả hơn bốn tháng không thấy, tiểu nương tử này đã trực tiếp quên mất hắn. Tại sao lại có thể như vậy!

Nhất định phải ôm lại!

Tất nhiên là lần này phải đi ra ngoài, nhưng có dẫn theo Diệp Gia hay không thì cũng không phải chuyện bắt buộc.

Chỉ là Chu Cảnh Sâm đã không gặp Diệp Gia 4 tháng, không thể kiềm chế được nỗi tương †ư.

Hắn đã cất tư tâm, cố ý đến dẫn Diệp Gia đi: "Mau mau thu dọn, xe ngựa chờ ở bên ngoài."

Diệp Gia: "... Vội thế sao?"

Vốn là nàng còn tưởng rằng sớm nhất sẽ là sáng mai xuất phát, đợi nàng nói chuyện cùng Dư thị. Kết quả là nàng suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ là Chu Cảnh Sâm người này trở vê cũng không làm kinh động đến Dư thị, lúc này còn không cho nàng thời gian.

Diệp Gia lập tức lấy ra một tấm vải ở trong tủ, trải ra mặt bàn.

Diệp Gia nhìn hắn như vậy thì cũng biết không thể chậm trễ, liền suy nghĩ xem mình cần phải mang gì đi.

Thật ra bây giờ nàng không trang điểm cũng không có đồ dưỡng ra, cũng không có quá nhiều đồ.

Ngoại trừ quần áo và một ít đồ trang sức bên ngoài thì chuyện quan trọng hơn là chuyện giao lại nhà cửa và chuyện làm ăn...

Được rồi, tạm thời nàng không cần phải quan tâm quá nhiều về phương diện làm ăn.

Viên Xuân Sinh cùng Triệu Lăng Vân đều là người sáng mắt tai thính, còn cảnh giác hơn cả nàng.

Chỉ cân cửa hàng hoạt động bình thường là được.

Trái lo phải nghĩ, Diệp Gia lập tức đi đến tủ lấy y phục, một bình hoa lê cao cùng mấy bình kim sang dược lớn.

Sau đó suy nghĩ một chút, lại đi đến góc phòng lấy cái rương đựng tiền ra, câm một xấp bạc nhỏ bỏ vào bên trong.

Nàng lật mấy món y phục, Chu Cảnh Sâm lập tức lấy ra cho nàng mấy món.

Đến cuối cùng, chỉ có một bọc hành lý rất nhỏ.

Bên trong có mấy món đồ thiếp thân của Diệp Gia. Sau đó người này liền ôm lấy nàng, sải bước đi ra ngoài cửa.

"Ta vẫn còn chưa sắp xếp đồ xong..."

"Không cần mang quá nhiều, có gì thì cứ dùng đồ của ta. Nếu ta không có thì quan nội có cửa hàng, đến lúc đó cứ mua mới là được." Chu Cảnh Sâm nhét người vào bên trong xe lớn của mình, chẳng biết lúc nào bên ngoài lại rơi tuyết.

Trong n.g.ự.c hắn ấm áp dễ chịu, chỉ còn lại mùi hương của riêng hắn, tiếng nói tram thấp cũng từ đỉnh đầu truyền đến: "Cũng không cần mang theo áo bông cũ ở bên này, cũng không cân son phấn."

Diệp Gia còn muốn nói gì đó thì người này đã ôm nàng lên xe.

Cửa ở bên ngoài đóng lại cọt kẹt một tiếng, Chu Cảnh Sâm đã ôm lấy nàng ngồi lên đùi của hắn, cúi đầu liên hôn lên môi của nàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 595



Có lẽ người này còn đặc biệt xử lý trước khi quay về, trong miệng còn có hương trà nhàn nhạt.

Trong khe hở của môi, Diệp Gia nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của hắn: "Không tìm đến là nàng liên quên ta, tiểu nương tử nàng đúng là bạc tình bạc nghĩa!"

Diệp Gia:

Đây không phải do quá bận rộn sao!

Quên là không thể nào quên được.

Dù sao thì cũng đã là một người trưởng thành, cùng lắm chỉ là sau này trí nhớ sẽ không tốt mà thôi.

Nhưng đương nhiên Diệp Gia sẽ không vì chuyện này mà chọc giận hắn.

Nói qua loa hai câu lại tiếp tục dựa vào bờ vai hắn ngủ tiếp tục ngủ.

Không thể không nói, ở trên xe ngựa mà càng tỉnh táo thì chỉ muốn nôn, còn ngủ thì cảm giác sẽ tốt hơn một chút.

Lắc qua lắc lại còn có hiệu quả thôi miên.

Chu Cảnh Sâm ôm nàng một lát, sờ đầu nàng một cái roi thở dài một hơi.

Thế nào mà hắn lại chọn một người không có lương tâm lại có suy nghĩ kỳ lạ như thế làm bạn cả đời chứ?

Hồi tưởng lại tâm trạng một lát, rồi người cũng dựa vào bả vai của Diệp Gia đang ngủ.

Hắn đã mất ngủ liên tiếp hai đêm, có thể tỉnh táo trước mặt Diệp Gia cùng là vì tuổi còn trẻ.

Hai người không biết đã dựa vào nhau ngủ bao lâu. Xe ngựa cuối cùng cũng vang một tiếng rồi dừng lại.

Xe dừng lại thì Chu Cảnh Sâm đã mở mắt ra.

Diệp Gia vẫn tựa vào lòng hắn ngủ ngon lành.

Hắn chuyển động cảnh tay cứng ngắc của mình, rồi vén màn cửa xe nhìn ra bên ngoài.

Xe ngựa dừng lại trước cửa một khách đ**m. Xe ngựa đã đi được hai canh giờ, bên ngoài cửa sổ cũng đã là sáng sớm.

Người Chu Cảnh Sâm chỉ mới động đậy một chút thì Diệp Gia tỉnh lại.

Trong xe ngựa xóc nảy điên cuồng, Diệp Gia tỉnh dậy vì người ôm nàng động đậy.

Diệp Gia nhìn tay áo bên đùi của Chu Cảnh Sâm, rồi nàng cũng đưa đầu nhìn theo hắn ra bên ngoài.

Không biết đã đến đâu, bốn phía đều là cây, cảnh vật khắp nơi có chút hoang vu. Đây là nơi nào?

Trong lòng Diệp Gia tò mò, đang chuẩn bị bước xuống xe, nàng đi thẳng đến bên cửa xe ngựa rồi mở cửa.

"Hửm? Làm sao vậy?" Tay Diệp Gia đặt lên màn xe, rôi nói một câu.

Người phía sau lại chậm chạp không có chút động đậy nào. Nàng cảm thầy kỳ lạ rồi quay đầu nhìn về phía người có khuôn mặt cứng ngắc chỉ đang ngồi chứ không nhúc nhích gì, Chu Cảnh Sâm: "Không xuống xe sao?"

Chu Cảnh Sâm ngước tâm mắt im lặng lên nhìn nàng một cái.... Không biết tại sao, nhưng trong nháy mắt Diệp Gia đã cảm nhận được trong mắt hắn có một sự oán niệm.

Ánh mắt nàng di chuyển từ đùi hắn rồi đến khuôn mặt hắn. Diệp Gia trừng mắt nhìn hắn: "Đã tê rồi sao?"

Chu Cảnh Sâm không nói ra, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng.

Diệp Gia: "... Cũng không phải ta cố ý."

Lúc này khóe miệng của Chu Cảnh Sâm mới nâng lên: "Gia Nương."

"Ừm"

Tia sáng ban mai ngoài cửa sổ chiếu lên đôi gò má hắn. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm như một hô nước sâu, sóng nước dịu nhẹ.

Người nhìn như rất gây, hai chân cũng rất dài, nhưng khi sờ được thì lại toàn thịt, rất rắn chắc.

Diệp Gia xoa bóp cho hắn nửa ngày, hỏi hắn cảm thấy đỡ hơn chưa thì người này lại lườm nàng: "Vai cũng bị dựa cả đêm, giữ nguyên một tư thế không động đậy, hiện tại cũng không động đậy được...

Diệp Gia: "... Hiểu rồi."

Xoa chân xong lại tiếp tục xoa vai cho hắn.

Diệp Gia bận rộn xoa bóp cho hắn, để giúp hắn lưu thông máu, cuối cùng thì người này mới không mím môi nữa, rồi mới nói: "Đã được rồi, đi thôi."

Nói xong hắn nhanh chân đứng dậy, khom người đi xuống xe ngựa, cả người đều là cảm giác vui vẻ.

Diệp Gia: "..."

Diệp Gia bĩu môi không nói được lời nào. Sau đó mắng thầm hắn mấy câu rồi mới đi xuống theo hắn.

Bốn phía nơi này cũng thật hoang vu, phía trước là một cánh rừng, phía sau cũng là một cánh rừng khác.

Khách đ**m nằm ngay ngã tư của thành trấn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 596



Hơn nữa dù trước hay sau cũng không thấy có người, giống như một khách đ**m bị bỏ hoang.

Tâm trạng của Diệp Gia rất nhẹ nhàng, cả đường chỉ đi theo sau Chu Cảnh Sâm.

Đại sảnh của khách đ**m cũng chỉ có hai người, một chưởng quầy lại thêm một tiểu nhị, khách ở trọ không bao nhiêu.

Người của Chu Cảnh Sâm đi lên phía trước đặt ba căn phòng.

Chưởng quỷ nhìn thoáng qua một cái. Rồi tiểu nhị đã tươi cười hiếu khách dẫn khách ra sau viện nghỉ ngơi.

Mặc dù Diệp Gia mới ngủ dậy nhưng đó không thể so với việc được ngủ trên giường được.

Tên tiểu nhị mồm miệng nhanh nhảu nói liên tục về quy tắc của khách đ**m cho khách đi theo sau: "Khách đ**m chỉ cung cấp hai bữa, nước tắm thì phải tự đến sau bếp lấy."

Đang nói chuyện, hắn ta đã dẫn người đến trước cửa phòng đang chuẩn bị rời đi: "Quý khách cho muốn dùng cơm không? Nếu muốn dùng thì tiểu nhân sẽ đi gọi."

"Vậy thì phiên tiểu ca mang chút thức ăn đến đây. Hai phu thê chúng ta đường xa mệt mỏi, sớm đã đói bụng." Chu Cảnh Sâm lấy bạc trong tay áo mình ra rồi đưa cho tiểu nhị: "Nếu thuận tiện thì cũng phiền tiểu huynh đệ lấy nước nóng đến."

Tiểu nhị kia vừa thấy bạc mắt đã sáng rực lên. Nhanh tay nhận lấy, mặt đầy tươi cười nhận lấy.

"Được, tiểu nhân đi ngay, hai vị cứ nghỉ ngơi trước."

Động tác của tiểu nhị nhanh chóng, rất nhanh đã đưa thức ăn đến. Rất cứng với dầu mỡ, nhưng có hơi nóng bốc ra.

Diệp Gia va Chu Cảnh Sâm chỉ đơn giản ăn một chút để lắp bụng.

Một lát sau có một bà tử làm việc nặng bưng hai thùng nước nóng đến.

Tắm rửa chải đầu một lượt, rồi đi ra bên ngoài, hai người tắm cùng nhau. Tắm rửa xong Diệp Gia được Chu Cảnh Sâm ôm về giường, hai người cởi giày đi ngủ.

Giấc ngủ này bọn họ phải ngủ đến chiều mới tỉnh. Âm thanh của thiên nhiên hỗn hợp sạn sạt, lại có một sự yên bình.

Diệp Gia "ưm" một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài, trời vốn đang sáng sủa lại bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, rồi bắt đầu mưa.

Nước mưa rơi như những sợi tơ, tí tách tí tách rơi trên nóc nhà, thế nhưng lại có cảm giác cảnh sắc yên tĩnh khó có được.

Trong khách đ**m cũng không có người khách nào, rất là quạnh quẽ. Ngoại trừ những người của Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm thì cũng chỉ có năm người của bên phía chủ quán, vẫn là có chút an tĩnh.

Diệp Gia sẽ không mặc một bộ quần áo hai ngày, thay ra bộ quần áo trên người, rồi đổi một bộ khác.

Nhưng nhìn thấy bản thân chỉ có một cái yếm nhỏ bọc lại thì trừng mắt nhìn người đang ngủ trên giường, Chu Cảnh Sâm.

Nếu không phải hắn cởi hết quân áo của nàng thì nàng có thể thay quần áo.... Mà thôi, Diệp Gia động đậy muốn đứng dậy, nhưng Chu Cảnh Sâm bên cạnh nàng lại ngủ rất sâu.

Không biết hắn đã bao lâu mới được ngủ, khó lắm mới ngủ được nên Diệp Gia cũng không đánh thức hắn. Nàng đi đến sau bếp coi thử có gì ăn không.

Sau bếp có một người đang ngồi ngủ gật, khi Diệp Gia đi đến thì người này đã phát hiện.

Mở nắp ra rồi nhìn thoáng qua, ngoại trừ mấy cái bánh bao, cũng chỉ còn lại một ít đồ ăn.

Diệp Gia cũng không hỏi những thứ này có ăn được hay không, chỉ nhìn thoáng qua những đồ ăn này thôi cũng đã không nuốt vô nổi.

Nàng đi một vòng trong phòng bếp, nơi này cũng không phải nhỏ.

Phần đất trống bên phải có đặt một cái bàn.

Trên bàn có một cái đồ hốt rác và một cái sọt, bên dưới còn có một cái thùng nước, bên trong vẫn còn thức ăn sống, đúng lúc hiện tại cũng không có việc gì làm nên tự mình nấu ăn vậy.

Khóe mắt của Diệp Gia nhìn một cái roi ho nhẹ một tiếng. Trong không gian yên tĩnh thì tiếng ho nhẹ này của nàng cũng làm cho đầu bếp đang ngủ gật giật mình tỉnh dậy.

"Đô ăn ở trong nồi, tự lấy đi."

Nói xong, đầu bếp lại ôm cánh tay tiếp tục dựa trên tường, hình như là muốn ngủ tiếp.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 597



Diệp Gia nghĩ, lấy trong túi tiền ra một nén bạc: "Ta thấy trên bàn còn có một chút đồ ăn, có thể dùng được không?”

Tên đầu bếp kia khi nhìn thấy bạc đã không mệt nữa.

Hắn ta nhanh tay lấy nén bạc rồi để bào miệng cắn một cái.

Thịt trên khuôn mặt lại dồn hết vào một chỗ, cười nói: "Có thể, có thể, có thể. Ngươi muốn dừng bao nhiêu cũng được."

"Đa tạ.

Đêm qua Diệp Gia chỉ ăn một ít đồ để lót dạ, quả thật rất đói.

Những đồ ăn ở đây đều là đồ chay.

Diệp Gia liếc mặt một cái, một cái sọt củ cải, là củ cải trắng, còn có một thùng nước suối trên núi.

Diệp Gia là người theo chủ nghĩa ăn thịt, không có thịt thì ăn không có vị gì. Thế là nàng lại liếc vê phía tên đầu bếp.

Đầu bếp mới cam bạc của Diệp Gia, nên khi thấy ánh mắt của Diệp Gia nhìn đến thì hắn đã hiểu được: "Quý khách còn muốn cái gì sao? Trong này chỉ là chút rau, ngài muốn thịt đúng không? Hậu viện có nuôi gà."

"Không cần gà, không biết có trứng hay không?"

Làm gà thì rất mất thời gian, nàng chỉ muốn nhanh chóng làm một bữa cơm để lấp bụng thôi: "Lay cho ta bốn quả trứng được không?"

"Có, có, có. Ta lấy cho ngài."

Tên đầu bếp béo núc ních quay đầu đi lấy năm cái trứng đến đây.

Diệp Gia nói cảm ơn hắn rồi đánh cả năm quả trứng, lại cắt một chút hành. Bỏ thêm một chút muối, rất nhanh đã đánh tan trứng.

Dầu trong nồi đã nóng, cho trứng đã đánh vào trong nồi, tạo ra một tiếng sèo, đảo qua lại trứng bên trong.

Khi dầu nóng lên thì mùi thơm cũng bay ra, khơi gợi lòng tham ăn trong lòng người khác.

Bên này Diệp Gia đang xào trứng thì bên ngoài cửa đã truyền đến một tiếng hô.

Tên đầu bếp đi đến bên ngoài nhìn, trong miệng nói thâm lại đến nữa. Hắn đi đến bên sau bếp rồi lấy một cái gậy dưới đất rồi đi ra ngoài.

Bên này Diệp Gia chiên trứng xong thì nhanh chóng làm xong một đĩa củ cải xào giấm chua.

Nàng lấy năm cái bánh bao rồi thì đi ra bên ngoài. Cái sân này không tính là nhỏ, đoán là một khu đất tốt nhất trong mảnh hoang vu này, nên mới lớn như thế.

Trời vẫn còn đang mưa nên Diệp Gia men theo hành lang mà đi. Đi thẳng đến cửa viện lại thấy trước cửa có hai người đang chống nạnh vây một người hình như đang bị bệnh.

Khoảng cách quá xa lại có thêm cơ thể của đầu bếp chắn nên cũng không thấy được rõ ràng.

"... Có chuyện gì thế?" Diệp Gia cũng không xen vào chuyện của người khác, chỉ nói thâm một cầu rồi bưng thức ăn đi tiếp.

Nàng đi thẳng một đường, bưng đồ ăn trở về phòng khách.

Mở cửa ra thì thấy Chu Cảnh Sâm đã tỉnh, người đang ngồi ngay ngắn, lại không biết trong tay hắn đang cầm sách gì, ánh mắt có chút lạnh nhạt.

Hắn nghe được bên cửa có tiếng động thì nhìn thoáng qua, thấy Diệp Gia đã trở về thì ánh mắt lạnh lão đó trong nháy mắt đã tan biến đi.

Người này trước giờ khi đối diện với Diệp Gia luôn là tươi cười vui vẻ, giống như hắn không có chút tính xấu nào.

Diệp Gia nhìn thấy hắn cười cũng nhìn hắn một chút: "Day khi nào thế? Sao lại không ngủ nhiều thêm một chút?"

"Khi nàng đi ta đã tỉnh?" Ánh sáng chiếu từ bên ngoài lên vai hắn, ngày mưa u ám, ánh mắt như hắn đã phát sáng.

"Đi, đi. " Diệp Gia đi đến đặt đồ ăn đến trên bàn gần giường: "Rửa mặt rồi sao? Xào hai đĩa thức ăn nhỏ, cùng ăn một chút đi."

"Được." Chu Cảnh Sâm giơ tay phất một cái, những văn thư trên bàn lại chuyển đến cái bàn ở kế bên. Hai đĩa thức ăn đã được bày xong, rôi cùng ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia.

Trứng mới lại xào thêm với một chút dầu, còn rất nóng, rất có hương vị của núi non, củ cải trắng xào dấm chua cũng rất tươi.

Trên đường đi ăn uống không được tốt lắm. Diệp Gia cố ý cho nhiêu dấm nên vị rất nồng.

Đương nhiên không phải bởi vì Chu Cảnh Sâm thích ăn chua. Chỉ là khi đặt đĩa xuống thì vị chua khiến nàng cảm thấy rất thèm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 598



Chu Cảnh Sâm chỉ mới gắp một đũa cải trắng, bỏ vào trong miệng rồi thì mắt sáng lên.

"Ngon đúng không?" Diệp Gia híp mắt cười: "Hiện giờ dù là rau củ, trứng núi cũng rất là thơm.”

"Ừm"

Thật là Chu Cảnh Sâm không phải là người rất khó ăn, ăn cái gì cũng được, ăn đối với hắn mà nói chỉ là để no bụng mà thôi.

Chỉ là khi có thức ăn ngon thì hắn sẽ ăn nhiêu thêm một chút.

Lại nói thêm một chút, hắn lại rất thích đồ ăn do Diệp Gia làm.

Diệp Gia cố ý lấy năm cái bánh bao, tính là bản thân ăn một cái, còn bốn cái còn lại đều để cho hắn.

Kết quả là Chu Cảnh Sâm đã ăn xong bốn cái rồi mà vẫn còn muốn ăn tiếp, Diệp Gia cũng cạn lời.

"Bốn cái bánh bao cũng không nhiều lắm." Chu Cảnh Sâm cầm lấy cái khăn đặt trên bàn để lau khóe miệng."Chỉ mới ăn no được một nửa thôi."

Diệp Gia: "Nếu ăn quá nhiều sẽ bị đây bụng đến lúc đó không tìm được nhà vệ sinh thì đừng có hối hận."

Nàng nhìn thoáng qua bụng của Chu Cảnh Sâm, thật sự rất phẳng.

Nghĩ đến lượng thức ăn mà người này ăn khi ở nhà... Không biết đồ hắn ăn đi đâu hết rồi, đã ăn nhiều như thế mà không có một chút mỡ nào.

Nước mưa vừa rơi xuống thì trên mái ngói đã có tiếng xào xạc, âm thanh này khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

Chớp mắt đã trôi qua một năm, mà Diệp Gia cũng đã đến đây được hai năm.

Lá trong rừng đã đ.â.m chồi nảy lộc, thực vật xanh mướt lá um tùm, là tháng ba lại đến.

Có lẽ là Diệp Phàm đã hiểu lầm, nàng luôn cảm thấy nơi này còn ấm áp hơn thị Đông Hương trấn.

Diệp Gia mở cửa lại kéo rèm che mưa, sau đó mới nói với Chu Cảnh Sâm: "Chàng còn chưa nói với ta, lần này chúng ta sẽ đi đâu. Không phải chàng nói là chúng ta còn có việc quan trọng cân phải làm. Sao thế, không phải chúng ta đang cải trang thành một cặp đôi thương gia à?”

"Đi đến thành Vu Điền của An Tây Đô hộ phủ." Không biết Chu Cảnh Sâm lấy từ đâu ra một cái lược, tháo mái tóc rối của Diệp Gia, roi đứng chải tóc cho nàng: "Theo ta đi gặp gia gia và thúc thúc." Diệp Gia: ”... II"

Chiếc lược của hắn khá thoải mái, Diệp Gia nghe thấy thế thì mở to mắt: "Chàng nói là đi gặp ai cơ?"

"Ông ngoại và mấy vị cửu cửu." Khi phủ Tĩnh Vương gặp nạn, khiến cho thông gia là Dư gia cũng phải chịu liên lụy, nhất là Dư Gia, nhà mẹ đẻ của Dư thị.

Lão gia Dư Gia là thái phó của tiên hoàng, huynh trưởng của Dư thị lại là nhà văn lớn đương thời, là người tài hoa xứng danh thiên hạ. Gia đình họ là thư hương thế gia có lịch sử bốn trăm năm.

Một khi có chuyện xảy ra với Tĩnh Vương thì bọn họ cũng không tránh khỏi được.

Diệp Gia: "... Chàng cứ định như thế mà dẫn ta đi gặp bọn họ sao?”

"Không thì sao?" Chu Cảnh Sâm học theo cách nói chuyện thường này của Diệp Gia, cười nói: " Hiện giờ ta bị lưu đày, không lẽ nàng định mang theo quà gặp mặt đến sao?"

Diệp Gia: ˆ..."

"Không sao đâu. Ông ngoại biết hoàn cảnh hiện tại của Chu Gia, sẽ không bắt bẻ quy củ trong tình huống này đâu. Lại nói, bọn họ cũng không phải là người cứng nhắc như thế." Dư Gia đúng là thư hương thế gia, nhưng quy tắc trong nhà lại khác với những thư hương thế gia khác.

Người Dư Gia trước giờ thông minh, mà tính cách lại rất kỳ lạ.

Ví dụ như phụ thân của Dư thị, lão gia của Dư gia hiện tại, là người có tính tình cực kỳ không tốt.

Vì gia thế đủ mạnh nên ông ta chưa từng thay đổi tính cách bướng bỉnh, nóng nảy của mình.

Đương nhiên, việc Dư gia bị lưu đày đến biên quan cũng liên quan đến việc ông cụ đã xúc phạm đến đương kim hoàng đế.

Không chỉ có mình ông ấy mà còn giật dây cho những người đọc sách đương triều viết thơ văn châm chọc thánh thượng.

Dư gia lại không có cách nào trách ông cụ làm bậy nên mấy huynh đệ Dư gia dùng thủ đoạn để châm ngòi thổi gió,... Cuối cùng cả nhà đi theo ông cụ đi lưu đày.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 599



Diệp Gia: "..." Cả nhà tàn nhẫn.

Ông cụ Dư nuôi dạy con cái nối dòng bằng cách nuôi thả, cũng không quá nghiêm khắc với tất các các con nên mới thành như thế, cũng không ép bọn họ mang trên người danh gia đình trí thức.

Mà Dư thị lại có tiếng là vô dụng trong Dư gia, từ nhỏ đã được phụ thân sủng ái, chỉ cần xinh đẹp là được rồi.

Cũng theo cách nuôi dạy đó của ông cụ mà Dư gia không tinh thông những thứ khác mà huynh đệ tỷ muội trong nhà lại càng đoàn kết hơn so với các con cháu nối dòng của các thế gia khác.

"Tính cách của ông ngoại hơi thích đùa dai, rất thích đi trêu chọc người khác. Ba vị cửu cửu khác tuy rằng có chút kỳ lạ nhưng đều là người dễ gân. Đừng lo lắng quá."... Nói như thế mới càng lo lắng.

Diệp Gia vuốt hai má mình. Nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như lời Chu Cảnh Sâm nói.

Nếu thật sự là đến gặp ông ngoại và các cửu cửu thì ít nhất phải ăn mặc một chuyến chứ đúng không?

Với tình huống hiện tại mà nói thì hắn có thể sai người bí mật dẫn người đến đây cũng không phải việc gì khó.

Ánh mắt nghi ngờ của nàng quét qua, Chu Cảnh Sâm nhếch môi cười: "Quả thật là còn có chuyện khác. Ta cũng không nói chỉ có một việc như thế."

"... Không phải chàng muốn thâu tóm An Tây Đô hộ phủ đấy chứ?”

Lực cầm lược của Chu Cảnh Sâm giảm lại, nhìn về phía nàng.

"Sao thế, ta đoán không đúng sao?" Bắc Đình Đô hộ phủ giáp với An Tây Đô hộ phủ. Hai người bọn họ đều ở Quan Ngoại.

Lúc trước Diệp Gia còn nghĩ nếu triều đình Đại Yên muốn đối phó với Chu Cảnh Sâm thì sẽ đi theo con đường nào đây. Càng nghĩ thì biện pháp thích hợp nhất chính là đóng quân ở An Tây Đô hộ phủ.

Tuy rằng binh lực của An Tây Đô hộ phủ không bằng Bắc Đình Đô hộ phủ, nhưng hoàn cảnh sinh sống lại tốt hơn so với Bắc Đình Đô hộ phủ, lương thực được sản xuất ra cũng nhiều hơn.

Nếu như xảy ra chiến tranh thì Bắc Đình còn phải chia binh lực ra để bảo vệ đông bắc, tây bắc. Nói đến phía tây thì Ân Tây chưa chắc đã có thể một tay che trời.

Nói cách khác chính là nếu muốn đứng vững ở Quan Ngoại, hơn nữa có được năng lực tuyệt đối để trở về Trung Nguyên thì nhất định phải nắm An Tây Đô hộ phủ trong tay. Chu Cảnh Sâm không nhanh không chậm bui một kiểu tóc mới cho Diệp Gia, vuốt thái dương của nàng, rồi lại cất chiếc lược đó lại vào trong tay áo.

Diệp Gia cầm lấy chiếc gương nhỏ mà Chu Cảnh Sâm đưa cho để soi. Không thể không nói, búi tóc cũng không tệ lắm.

Nàng ngắm gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, rất vừa lòng với kiểu tóc mới này.

Người bên cạnh lại bất ngờ hạ người xuống, mặt hắn để trên vai nàng, áp mặt vào mặt nàng. Hơi thở mát lạnh thở ra bên bả vai Diệp Gia.

Người nọ cúi đầu hôn một cái bên má nàng. Khi hơi thở ấm áp gần tiếp xúc với nàng thì nàng lập tức quay đi. Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm hụt hãng.

Một bộ dáng nghiêm trang, giống như chuyện vừa rồi chính là lỗi của Diệp Gia: "..."

Thừa dịp Diệp Gia thất thần thì bàn tay kia rất tự nhiên lấy đi cái gương trong tay của Diệp Gia.

Còn làm trò ở trước mặt lau cái gương trước mặt Diệp Gia, sau đó lại rất hợp lý nhét cái gương vào lại trong áo mình.

".. Xem nhiều một chút cũng không được à? Đồ keo kiệt." Hành động của thằng nhãi này đúng là khiến người khác cảm thấy tức giận. Nếu như không phải bản thân đã cảm nhận được người này ở trên giường đúng là không phải người thì Diệp Gia đã hoài nghi hắn đoạn tụ. Dù sao thì có người đàn ông bình thường nào lại mang theo lược với gương bên người chứ?

Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn nàng một cái, sâu xa nói: "Sao ăn cơm lại không cẩn thận như thế? Nếu như không cẩn thận làm hỏng đồ của ta thì sao?"

"Có ai ăn cơm lại dùng đến gương với lược chứ?”
 
Back
Top Bottom