Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 540



Trừ khi là vết thương rất sâu mói có thể để lại vết tích, còn hầu như các vết thương khác rất nhanh liên biến mất hoàn toàn.

Bàn tay Diệp Gia s* s**ng quanh vùng bụng của hắn một chút, cảm giác được cơ bắp của hắn vô thức căng cứng lại, bật cười một tiếng rồi mới khép quần áo của hắn lại: "Thành thật một chút, dưỡng thương cho tốt. Đại phu nói vết thương của chàng phải mất ít nhất ba tháng mới có thể bình phục hoàn toàn, khoảng thời gian này chàng cứ ngoan ngoãn nằm ở nhà đi."

Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, Dư thị dù sốt ruột nhưng cũng không tiến vào làm phiền, liền đứng yên ngoài phòng chờ đợi.

Lúc này nghe thấy tiếng cót két Diệp Gia đẩy cửa bước ra, sau đó bà ấy mới tiến lên hỏi với khuôn mặt lo lắng. Diệp Gia cũng khó khăn sắp xếp lại lời nói. Liên dứt khoát tránh sang một bên, bảo bà ấy tự mình vào phòng kiểm tra. Dư thị cũng không lê mề thêm, vội vàng chạy vào trong phòng.

Diệp Gia cũng không đứng ngoài phòng chờ đợi, nghĩ đến một lát nữa còn cần phải uống thuốc, liên chuẩn bị đu đến phòng bếp nhỏ nhìn xem thuốc sắp sắc xong chưa. Mới nhấc chân đi được hai bước thì lại thấy có người vội vàng chạy lại, chính là người gác cổng. Diệp Gia trông sắc mắt hắn, đoán rằng lại vừa xảy ra chuyện gì đó, kết quả cười gác cổng báo cáo với Diệp Gia bằng sắc mặt kỳ quái: "Chủ tử, vị Cố cô nương kia lại tìm đến cửa rồi. Bây giờ người đang đứng bên ngoài sống c.h.ế.t không chịu đi, nói nhất định phải gặp bằng được đại nhân."... Thật đúng là âm hồn bất tán, đoạn thời gian này hai huynh muội Cố gia thỉnh thoảng lại tìm đến tận cửa. Diệp Gia cũng nhanh chóng mất đi sự tốt tính.

"Người vẫn đang đứng chờ ở ngoài cổng sao?" Người Cố gia giống hệt như miếng kẹo da bò, da mặt dày đến nỗi khiến Diệp Gia phải nghẹn họng.

"Vâng." Người gác cổng nhớ lại lời người kia, nghiêm mặt nói,"Vị Cố cô nương kia nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với đại nhân, liên quan đến sự an nguy của biên cảnh."

Diệp Gia giật mình, cụp mắt xuống.

Đắn đo một lát rồi nàng mới nói: "Đẫn cô ta đến phòng khách ở phía Đông Uyển đi."

Cố Minh Hy loanh quanh ở cổng nhiều ngày đến vậy, nhưng vẫn một mực không thể bước nổi một chân qua cổng Thẩm phủ. Không những không thể vào trong, mà đến mặt mũi của người Chu gia cũng không gặp được. Tuy nhiên giờ có thể đi vào cũng tốt lắm rồi, Cố Minh Hy nghe nói Chu Cảnh Sân bị trọng thương được khiêng trở về, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của hắn. Dưới tình thế cấp bách, nàng ta chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này để người Chu gia đồng ý cho nàng ta vào phủ.

Thời điểm chờ đợi ở phòng khách, nàng ta có chút đứng ngồi không yên. Lần này Cố Minh Dực không đến đây cùng với nàng ta, là Cố Minh Hy nghe ngóng được tin tức của Chu Cảnh Sâm nên tự ý chủ trương. Lúc Diệp Gia đi tới, Cố Minh Hy đã uống xong hai chén trà vào bụng.

Từ khi vào ngồi đợi ở phòng khách nàng ta có chút mất kiên nhẫn, rồi dân dân chuyển sang nóng giận. Trong phút chốc vừa nhìn thấy Diệp Gia đến cơn tức giận của nàng ta lập tức bốc lên đến tận đỉnh đầu. Chẳng qua bản thân vẫn đang đứng trong nhà của người khác, bên người còn mang theo hai người hầu, Cố Minh Hy đành phải ép mình nuốt cục tức này xuống bụng. Nàng ta kéo căng nét mặt ra, nhìn vê phía Diệp Gia: "Tỷ tỷ sao lại đến muộn thế? Doãn An ca ca vẫn khỏe chứ? Tình trạng vết thương thế nào?"

"Không phải nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo hay sao?" Diệp Gia cũng không thèm đôi co với nàng ta, trực tiếp nói thẳng: "Nếu Cố cô nương có chuyện gì quan trọng, thì cứ nói với ta trước đi."

Cố Minh Hy lôi cái cớ này ra mục đích là muốn gặp Chu Cảnh Sâm, chứ không phải là vì muốn nói chuyện với Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 541



Lập tức liền có chút khó chịu: "Ngươi chỉ là phận nữ nhân hậu viện, có biết những chuyện này thì cũng vô dụng. Doãn An ca ca ở đâu? Không bằng ngươi dẫn ta qua đó, ta tự mình nói rõ với Doãn An ca ca.”

Sắc mặt Diệp Gia thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn: "Nếu Cố cô nương chỉ nói đang lừa gạt ra, thì trong phủ ta còn bận rộn nhiều việc, á gia mặt mày rõ ràng không kiên nhẫn,"Nếu là Cố cô nương chỉ là vì lừa gạt ta, ta phủ thượng sự vụ bận rộn, vẫn nên mời Cố tiểu thư về cho."

Cố Minh Hy bị trọc trúng tim đen, trong chớp mắt khuôn mặt đỏ bừng.

Nàng ta chỉ tay vào Diệp Gia, tức giận không nói nên lời, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, lắp bắp hồi lâu mới nói được: "Đương nhiên là có chuyện quan trọng! Ta nào có thời gian rảnh rỗi mà ở đây nói dối lừa gạt ngươi? Nực cười! Chỉ là chuyện này ngươi hoàn toàn không đảm đương nổi, ngươi chỉ một nữ thân quê mùa nơi hương đã cái gì cũng không biết, làm sao có thể phân biệt được nặng nhẹ. Vẫn là khuyên ngươi nên hiểu rõ tình hình một chút, chớ có ghen tuông mù quáng trước chuyện lớn sắp ập tới, làm chậm trễ cơ hội hiếm có."

"... Cho nên tóm lại là có chuyện gì?" Sắc mặt Diệp Gia trong nháy mắt tối sâm xuống.

Nàng là kiểu người lúc không nổi giận thì không thể nhìn thấu được nông sâu, nhưng một khi giận tái mặt, thì khí thế cực kỳ sắc bén. Cố Minh Hy vốn còn muốn thừa dịp gièm pha Diệp Gia vài câu, lại bị sắc mặt hiện tại của nàng dọa cho giật nảy mình, vô thức buột miệng nói ra một câu: "Không bao lâu nữa, Đột Quyết sẽ khai chiến."

Sắc mặt Diệp Gia lập tức thay đổi rõ rệt, ánh mắt hệt như cây kim nhìn xuyên thấu qua nàng ta: "Làm sao ngươi biết được chuyện này."

Cố Minh Hy bị ánh mắt này của nàng dọa cho sắc mặt trắng bệch, mấp máy khóe miệng, nàng ta không biết nên mở miệng nói gì tiếp.

Dừng một chút, phát hiện mình thế mà lại bị một ánh mắt của Diệp Gia dọa cho sợ hãi, nàng ta lập tức thẹn quá hóa giận. Sắc mặt Cố Minh Hy không tốt cho lắm, nhất thời không tìm được lý do nào để biện minh. Chỉ có thể hung hăng giậm chân tại chỗ, nói: "Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết Tây Bắc sắp xảy ra chiến tranh! Chắc chắn thành sự thật, ta thèm vào lừa gạt ngươi, ngươi dẫn ta qua nói chuyện với Doãn An ca cai"

Tim Diệp Gia đập thình thịch, nhìn chằm chằm nàng ta hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Cố cô nương có quen biết Trình Nghị không?"

Hai chữ "Trình Nghị" vừa vang lên, sắc mặt Cố Minh Hy phút chốc trắng bệch. Nàng ta có hơi hoảng sợ nhìn Diệp Gia, Diệp Gia cũng thẳng thắn đối mặt với nàng ta. Cũng không biết nàng ta hồi tưởng lại điêu gì mà hồi lâu sau đó mới chật vật né tránh, lắp va lắp bắp phủ nhận: "Ta, ta không quen biết."

Đôi mắt Diệp Gia lập tức nheo lại, hóa ra Cố Minh Hy là người trùng sinh. Cố Minh Hy cũng không phải người giỏi che giấu cảm xúc. Dù cho nàng đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ chật vật.

Ánh mắt của Diệp Gia đổ dồn lên người nàng ta, chưa kịp mở miệng nói lời nào, nàng ta đã không khống chế được bản thân, cố tính né tránh ánh mắt của nàng. Không chỉ không biết cách kiểm soát cảm xúc trên khuôn mặt, mà còn hễ bị xúc động là bắt đầu nói năng bừa bãi. Tựa như một con bạc không đủ tư cách trong ván bài, vươn tay vớ lấy nắm lá bài rồi ném loạn xạ xung quanh. Vốn dĩ Diệp Gia còn tưởng rằng nàng ta lợi hại nhường nào, kết quả chẳng quả chỉ là một kẻ ngốc tốt số nhặt được lá bài tốt.

Trên thực tế, Diệp Gia cũng không biết quá rõ về người tên Trình Nghị này. Ngoại trừ việc biết hắn ta là huynh trưởng của Trình Phong, và hình như hắn ta còn từng đào ngũ ra, thì chỉ còn lại biểu cảm kỳ lạ của Chu Cảnh Sâm khi lần đầu tiên trông thấy người này..
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 542



Tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, thì người này hẳn là không thể quen biết Cố Minh Hy mới đúng.

Cố Minh Hy là một quý nữ xuất thân từ thế gia, được nuôi dưỡng trong khuê phòng không quen biết ai. Trịnh Nghị lại là trưởng tử của một thương nhân, từ lời nói của của Trình lão gia, có vẻ là người làm việc thiếu đàng hoàng. Nói cách khác, là một người không quá để tâm đến công việc kinh doanh của gia đình mình. Một người như vậy, xét theo cả hai nguyên do logic thì cũng không nên xuất hiện đồng thời cùng lúc với nhau. Nhưng Cố Minh Hy không chỉ quen biết, mà còn lộ ra bên ngoài vẻ sắc mặt cực kỳ sợ hãi và kiêng ky rất rõ ràng, trừ phi người này đã từng tạo cho nàng ta một ảnh hướng tiêu rất lớn và tiêu cực.

Tương phản với logic, nên Diệp Gia mới kết luận được điểm kỳ lạ của Cố Minh Hy.

"Ngươi không cần ở đây giả bộ thăm dò ta! Dù sao ta và ngươi cũng không giống nhau, Cố gia nhà ta nhà to nghiệp lớn, có đủ mọi thủ đoạn để có thể lấy được tin tức." Cố Minh Hy hoàn toàn không ý thức được mình đang tiết lộ những gì, nàng ta thấy Diệp Gia bỗng nhiên im lặng, bèn cho là mình che giấu rất tốt: "Đại sự quốc gia, liên quan đến tôn vong, không cho phép ngươi đứng đây ngăn cản lấp l**m. Mau dẫn ta đi gặp Doãn An ca ca."

Diệp Gia:"..." Vị cô nương này đến cùng là ngu thật hay giả ngu vậy?

Diệp Gia vốn còn muốn mở miệng phản bác, rồi bỗng nhiên cảm thấy cứ để mặc cho nàng ta ngu ngốc như này cũng rất thú vị đấy chứ.

Trong đầu chợt nhớ đến một câu chuyện liên quan đến Hàn Tín mà nàng đọc được ở kiếp trước. Hàn Tín đang ngồi dưới bóng cây hóng mát, thì bỗng có một đứa bé ở trên cây đi tiểu lên đầu Hàn Tín, Hàn Tín cũng không hề nổi giận, ngược lại còn đưa cho đứa bé đó mấy đồng tiền. Người thứ hai đi đến dưới bóng cây hóng mát, đứa bé đó lại đi tiểu vào người của người thứ hai. Kết quả là, người thứ hai này liền giơ đao lên c.h.é.m đứa bé này thành hai nửa.

Nhìn Cố Minh Hy đang tức giận trước mặt, Diệp Gia lập tức cười khẽ một tiếng, không còn trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng ta nữa.

"Cố cô nương, có lẽ ngươi cảm thấy ta xuất thân thấp hèn, không xứng tranh cãi với cô, cho nên cũng không thèm để ta vào trong mắt." Mặc dù Diệp Gia không nhớ rõ được tình tiết cốt truyện, nhưng lại nhớ rất rõ nàng ta làm cho kết cục của Cố Minh Hy không tốt đẹp chút nào: "Thân là một quý nữ thế gia, tốt nhất là đừng nên làm những việc đáng xấu hổ. Tất cả không phải chỉ vì bản thân ta, mà còn vì chính ngươi. Ngươi làm như vậy ngoại trừ quấy nhiễu ta ra, còn đang tự hạ thấp địa vị của chính mình."

Bốn chứ không biết xấu hổ vừa được thốt ra, sắc mặt Cố Minh Hy trong nháy mắt đỏ bừng đến tận mang tai, lửa giận bừng lên.

Quả thực, từ khi sinh ra đến nay, Cố Minh Hy chưa bao giờ bị chỉ trích thẳng mặt gay gắt đến vậy. cho dù là lân Cố Minh Nguyệt tìm đến cửa chỉ tay mắng nàng ta là kẻ giả mạo, là tu hú chiếm tổ chim khách, thì phụ mẫu Cố gia vẫn tận tâm tận lực che chở cho nàng ta. kiếp trước sau khi xuất giá, nàng ta bị đám thiếp thất chèn ép, nhưng đám thiếp thất ti tiện kia vẫn phải quỳ gối trước mặt nàng ta. Bây giờ Diệp thị này, Diệp thị này thế mà... dám ngang nhiên mắng nàng ta như thết

"Ngươi, ngươi nói ai không biết xấu hổ?!" Cố Minh Hy thật sự không biết cách mắng chửi người khác, tức đến đỏ cả mặt thì cũng chỉ hung hăng trừng mắt với Diệp Gia.

Diệp Gia không thèm để ý đến lời nói của nàng ta, vặn hỏi ngược lại, Lá gia không để ý nàng, hỏi ngược lại: "Lần này Cố cô nương đến đây là để mật báo tin tức cho Chu gia, chắc hẳn là cũng biết khá nhiều chuyện. Nếu đã như vậy, không bằng ngươi hãy nói ra tường tận tất cả những chuyện mình biết đi. Không đến mức đến đây một chuyến vô ích phải không?”
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 543



"Ta mà muốn nói thì cũng là nói với Doãn An ca ca, cùng ngươi phí lời làm cái gì!" Cố Minh Hy tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng lên xuống, cả giận nói.

"Chu Cảnh Sâm không có ở đây."

"Ngươi gạt người!" Cố Minh Hy bị chọc cho tức chết,"Hôm nay chính mắt ta trông thấy Doãn An ca ca hồi phủ, ngươi nói hươu nói vượn cũng không thèm nghĩ sẵn trong đầu một chút!"

"A," Diệp Gia mặt không đỏ tim không đập: "Hóa ra ngươi biết à."

Nói một câu không nặng không nhẹ, khiến Cố Minh Hy tức giận dậm chân tại chỗ. Nàng ta coi như hiểu rõ, hôm nay cho dù thế nào Diệp Gia cũng không cho phép nàng ta gặp được Chu Cảnh Sâm, sẽ chỉ lãng phí thời gian vô ích. Liên ném lại một câu nói không rõ ý tứ: "Ngươi cho rằng mình có thể đắc ý được bao lâu hả? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôn quê th* t*c, chờ khi gặp được nàng ta, ngươi chạy không thoát được đâu. Kiểu gì cũng có lúc ngươi phải trả một cái giá rất đắt!"

Nói xong, nàng ta bỗng phất ống tay áo một cái, dắt theo hai tỳ nữ thiếp than nổi giận đùng đùng mà rời đi.

"Nàng ta?" Diệp Gia chớp chớp mắt, là ai? Cố Minh Nguyệt sao?

Không dự đoán được không lời nói của Cố Minh Hy có mấy phần đáng tin cậy, tin tức có thật sự chuẩn xác hay không. Chuyện này vẫn nên thận trọng hơn. Dù sao một khi chiến tranh nổ ra sẽ kéo theo rất nhiều thương đau, tại trấn Đông Hương này có tới hàng ngàn dân chúng. Chu Cảnh Sâm thân là hiệu úy nơi đây, lại càng phải có trách nhiệm nặng nề hơn đối với an nguy của dân chúng ở đây. Diệp Gia suy tư một lát, rồi quay đâu quay trở lại phòng ngủ.

Dư thị đã đi, trong phòng im ắng. Lúc Diệp Gia trở vê thì Chu Cảnh Sâm đã ngủ say, người này nằm an tĩnh trên giường trông giống hệt như một công tử thế gia kim tôn ngọc quý. Chẳng qua hắn vốn dĩ là quý tộc hoàng gia, tính kiêu ngạo đã được khảm sâu vào trong xương m.á.u rồi.

Diệp Gia chăm chú ngắm nhìn hắn, tâm tư vô thức suy nghĩ miên man, không thể phủ nhận, nàng đối với tình cảm của hắn là bắt đầu từ thấy sắc nổi ý. Nhưng từ khi hai người sống chung, Diệp Gia bắt đầu đánh giá người này. Ngồi ngay ngắn bên mép giường, Diệp Gia đưa tay vén sợi tóc vương trên hai gò má hắn ra sau: "... Mặc dù chàng có chút phiền phức nhưng cũng cực kì có số đào hoa, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo ta lại thích chàng đến vậy chứ."

Nhỏ giọng thâm thí mấy câu xong, Diệp Gia lại vươn tay chỉnh lại chăn mỏng cho hắn, rồi đứng dậy ra ngoài.

Nàng mới vừa rời đi, lông mi của người nằm trên giường khẽ rung rinh. Diệp Gia ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lớn lại, nên hoàn toàn không nhìn thấy đôi tay bị mái tóc đen dài che lấp của Chu Cảnh Sâm đã đỏ bừng lên. Bản thân Chu Cảnh Sâm cảm thấy vết thương lần này của mình không nghiêm trọng lắm, nhưng thời điểm Diệp Gia thay thuốc cho hắn lúc tối thì vẫn có chút khó chịu. Mũi tên xuyên thủng qua phân bên phải phía dưới xương sườn của hắn. Nếu như không phải là bị xương cốt kẹp lại, thì có lẽ đã bị thương tổn đến nội tạng rồi. Từ Ung Châu chạy đến Luân Đài phải đi mất hơn 20 ngày đường, miệng vết thương của hắn đương nhiên là sẽ không rướm m.á.u ra bên ngoài. Chỉ là chỗ thịt bị đ.â.m thủng còn chua có khép miệng, nên nhìn thì có vẻ thương tích khá nặng.

Diệp Gia vừa bôi thuốc cho hắn, vừa thỉnh thoảng nghe thấy một âm thanh rất nhỏ nhưng chắc chắn là có tiếng rít nhẹ phát ra từ trong miệng của Chu Cảnh Sâm. Mỗi lần cử động là lại nghe thấy tiếng r*n r* khe khẽ của hắn, Diệp Gia cố gắng nhẹ tay nhất có thể, nhưng hắn vẫn khẽ rít lên đau đớn: "... Thật sự đau đến vậy sao?"

"Không đau lắm." Chu Cảnh Sâm cụp mặt xuống, nhìn chằm chằm Diệp Gia đang băng bó cho mình, sắc môi tái nhợt nhưng lại nở nụ cười ấm áp: "Vết thương nhỏ thôi, nàng nghe nhầm rôi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 544



Diệp Gia map máy môi, bực bội nói cho hắn biết: "Đau qua thì cũng không cần gắng gượng chống đỡ, đau thì chính là đau."

“Thật sự không đau."

Diệp Gia: "..." Được thôi, sĩ diện của nam nhân, nàng cũng có thể hiểu được.

Nhưng dựa vào mức độ thương tích của Chu Cảnh Sâm, động tác trên tay Diệp Gia vốn đã nhẹ nay còn nhẹ nhàng hơn nữa. Nàng cẩn thận từng li từng tí mà lau miệng vết thương cho hắn, lại bôi thêm thuốc trị thương. Nghe thấy hắn một mặt thì nói với nàng là không đau, một mặt lại không nhịn được khẽ rên, lúc Diệp Gia băng bó cho hắn gần như phải nín thở.

Vòng tay ôm lấy eo hắn, quấn quanh một vòng băng vải cho hắn. Đang định thắt nút thì Diệp Gia không cầm chắc, phần băng vải còn lại rơi xuống đất đất lăn vòng tròn.

Diệp Gia buông đống băng vải trong tay xuống, quay người vừa định nhặt lên thì Chu Cảnh Sâm lại khẽ rên một tiếng.

Cầm đống băng vải ngồi bên cạnh mép giường, Diệp Gia cúi đầu nhìn miếng băng trong tay, sau đó lại ngước mắt liếc qua phần bụng dưới của Chu Cảnh Sâm. Cơ bụng sáu múi và những đường nét mịn màng như người cá vẫn còn đó, nước da trắng nõn như ngà voi... Mà nàng căn bản không chạm vào hắn. Lén lút ngước mắt lên nhìn lên, ánh mắt Chu Cảnh Sâm đang nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay. Chẳng biết đã mở ra từ lúc nào, ánh mắt đang tập trung đọc từng con chữ trên đó, trong miệng lại vô thức rên lên một tiếng.

Diệp Gia: ˆ..."

Chu Cảnh Sâm: rít-

"... Đau lắm hả?" Diệp Gia đứng dậy sắc mặt vô cảm, nhìn chằm chằm hắn.

"Không đau."Chu Cảnh Sâm giương mắt lên đối diện với Diệp Gia khuôn mặt tai nhợt hiện lên ý cười, lộ ra dáng vẻ suy nhược nhưng lại khiến người khác thương yêu.

"Đương nhiên là không đau." Diệp Gia nhìn nam nhân này mà không nói nên lời: "Ta căn bản đâu có chạm vào chàng đâu."

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Bốn mắt nhìn nhau, trong sâu thẳm ánh mắt Diệp Gia lóe lên tia sáng nhẹ. Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại, nằm xuống giường: "Gia Nương, đầu ta hơi choáng váng, có lẽ là do chưa được ăn cơm nên có hơi chống đỡ không nổi. -"

Diệp Gia:

Có thể, da mặt Chu Cảnh Sâm càng ngày càng dày. Trước kia là một người nho nhã lịch sự, bây giờ lại thành một tên lưu manh, giả vờ đáng thương, nghiên cứu tranh tránh hỏa vô cùng lành nghề. Quả nhiên chỉ cần không quan tâm đến sự liêm chính, thì con người có thể làm ra bất cứ chuyện gil

Từ trên cao nhìn xuống người nằm trên giường, Diệp gia không nói nên lời khi nhìn thấy Chu Cảnh Sâm ngang nhiên mở mắt liếc trộm sắc mặt nàng, đột nhiên cười khẩy một tiếng. Ma xui quỷ khiến đưa tay đè xuống huyệt mệnh môn của hắn.

Cơ thể Chu Cảnh Thần đột nhiên cứng đờ, cơ bắp căng cứng.

Diệp Gia toét miệng cười, yếu ớt hỏi hắn: "Tướng công, đầu vẫn còn choáng sao?"

"..." Chu Cảnh Sâm sắc mặt đột nhiên đỏ lan đến tận cổ, giơ mu bàn tay lên che khuất tâm mắt: "Không choáng... Gia Nương, ta đói bụng."

Diệp Gia hừ một tiếng, kéo căng khuôn mặt, quay người ra khỏi phòng.

Cái người này từ lúc sáng được đưa về đã ngủ li bì, mãi đến chiều mới tỉnh dậy. Không chỉ bữa trưa không dùng cơm canh mà buổi tối còn không cả uống thuốc, quả thực là đói bụng. Diệp Gia đang định đi tới phòng bếp kiểm tra, nhưng nàng mới đi ra khỏi phòng, Tiểu Lê đã bưng theo cơm canh và chén thuốc từ phía hành lang bên kia đi tới.

Nhìn thấy Diệp Gia, nàng ta cung kính thi lễ một cái: "Chủ tử."

"Chỉ có thuốc thôi à?" Diệp Gia gật gật đầu, nhìn thấy có một chiếc chén nhỏ trên khay. Mở nắp nhìn thoáng qua thì chỉ thấy có thuốc, không có đồ ăn.

Tiểu Lê lắc đầu: "Tứ di nãi nãi nói, chủ tử chỉ ăn cơm ngài nấu thôi."

Chu Cảnh Sâm không hàn toàn có tật xấu trong phương diện này. Người này thực ra không kén ăn, đối với hắn mà nói ăn uống nhất định chỉ cần no bụng là được. Ngày trước số lân hắn ăn cơm ở nhà rất ít, hâu như lúc hắn trở về đều đã lỡ mất giờ cơm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 545



Diệp tứ muội không thể làm đồ ăn giúp Chu Cảnh Sâm, nên Diệp Gia đành đi nấu cho hắn ăn. Dần dà, liền biến thành tất cả các bữa ăn mà không vào giờ cơm của Chu Cảnh Sâm đều là đích thân Diệp Gia chuẩn bị.

".. Thôi vậy," Từ khi chuyển đến đây Diệp Gia rất ít khi xuống bếp: "Ta đi làm bát mì cho chàng ấy."

Trong khoảng thời gian Chu Cảnh Sâm bị thương nặng, hắn đương nhiên phải nằm ở nhà tĩnh dưỡng, không thể di chuyển. Khu đóng quân hiện giờ do Ba Trát Đồ đóng giữ. Phía Trấn Lý Bắc do Tôn Ngọc Sơn phòng thủ, cũng tính là yên bình. Tuy nhiên, Chu Cảnh Sâm người này không chịu ngồi yên, nửa đêm ngồi tựa thành giường đọc mật tín. Lúc Diệp Gia bưng đồ ăn đi vào, cũng không biết hắn đang xem cái gì, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Diệp Gia sửng sốt hỏi: "Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì à?"

“Nhà ta và Ngô gia có chuyện gì sao?"

"Lúc trước bởi vì việc kinh doanh xà phòng thơm nên từng có chút bất hòa, sao thế?" sinh ý từng có khập khiễng, thế nào?" Diệp Gia bưng bát mì tới trước mặt hắn, thuận tay dọn dẹp đống thư từ, bí thư trên chiếc bàn nhỏ của hắn.

Chu Cảnh Sâm cũng theo đó buông đồ trong tay xuống, nhận lấy đôi đũa Diệp Gia đưa cho: “Nước Ngô gia có chút thâm sâu."

Diệp Gia liền nghĩ tới chuyện cửa hàng Lưu gia bị Ngô gia giật dây, thêm vỏ anh túc vào trong món ăn, đoán rằng chắc chắn Chu Cảnh Sâm đã điều tra ra được cái gì đó. Thuận thế ngồi xuống đối diện ở chiếc bàn nhỏ, Diệp Gia cau mày hỏi: "Tướng công, Ngô gia và phủ Đại đô hộ có quan hệ gì vậy? Còn có tại sao Ngô gia lại lấy được vỏ anh túc? Loại thực vật này không phải đáng lẽ nên được trồng ở ngoại bang hay sao? Trong lãnh thổ Dại Yên cũng trông loại cây này à?”

Trước mặt Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm cũng phá bỏ quy tắc ăn không nói, ngủ không nói, nổi danh cực kì có văn hóa lại không hề phát ra chút âm thanh nào. Sau khi nuốt hết phần thức ăn trong miệng xuống rồi mới nói: "Ái thiếp được Đại đô hộ sủng ái nhất hiện giờ chính là nữ nhỉ của Ngô gia. Nàng ta còn sinh một trai một gái cho đại đô hộ."

Tim Diệp Gia đập thình thịch, chăm chú nhìn hắn

Chu Cảnh Sâm thản nhiên nói: "Tuy nhiên chỗ dựa lớn nhất của Ngô gia không phải là Đại đô hộ."

"Ý của tướng công là Ngô gia có người trong triều đình sao? Hay là nói Ngô gia có một chỗ dựa vững chắc hơn để ỷ vào?" Nếu ngay đến Đại đô hộ cũng không được coi là chỗ dựa, vậy chỉ có thể nghĩ đến người ở trong trung tâm quyền lực. Diệp Gia còn chưa ra khỏi phủ đô hộ Bắc Đình, nhưng cũng có chút hiểu biết sơ qua về sự hỗn loạn của triều đình Đại Yên. Tên nam chính bạo quân giành được sự thương xót và nước mắt của đông đảo độc giả kia căn bản không đảm đương được ngôi vị hoàng để.

Chu Cảnh Sâm ngước mắt liếc nhìn Diệp Gia, dưới ánh đèn, dung mạo xinh đẹp của Diệp Gia càng tỏa sáng rực rỡ. Mái tóc đen đè ép bên tóc mai, có mấy sợi rơi xuống, lộ ra mấy phần hoạt bát. Hắn ăn uống xong trong vô thức, đặt đũa xuống lau miệng: "Cũng không phải một người, mà dây dưa tới hẳn một nhóm người."

"CO ý gì?

"Trong tay Ngô gia cánh đồng anh túc."

Tim Diệp Giai đột nhiên đập mạnh, chậm rãi trợn tròn hai mắt: "Có người đang hút..."

"Nha phiến cao."

Khuôn mặt Diệp Gia vô thức nổi lên một tầng da gà, trong lòng mơ hồ cảm thấy sợ hãi.

Chu Cảnh Sâm chậm rãi lau sạch sẽ ngón tay, đưa tay v**t v* những sợi tóc từ thái dương gài ra sau tai của Diệp Gia.

Hắn rất thích thay Diệp Gia vuốt tóc, mỗi lần nhìn thấy hắn đều làm động tác này một lần. Diệp Gia không hiểu được sự cố chấp của hắn, nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ. Trong nháy mắt Chu Cảnh Sâm thu tay lại, ngón tay hắn gần như lơ đãng hơi cọ xát vành tai Diệp Gia: "Không sao hết, chỉ là một đám sâu mọt thôi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 546



Nói mới nhớ, đây chính là nguyên nhân cơ bản nhất khiến Chu Cảnh Sâm trắng trợn đồ sát, một đường g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả đám quan lại của triều đình Đại Yên ở kiếp trước. Những thứ đó bị ăn mòn từ trong gốc rễ thì cũng không cần sống tiếp làm gì. Tất cả những đồ vật mục nát, đều bị hắn g.i.ế.c sạch không chút thương. Đương nhiên, những chuyện này không thể để cho Diệp Gia biết được.

Dưới tầm mắt của Chu Cảnh Sâm, cẩn thận che giấu đi ánh sáng am đạm trong mắt.

Diệp Gia không chú ý tới trên mặt hắn vừa vụt lên một tia sát ý rồi biến mất, chỉ là có chút chuyện khó hiểu.

Nếu sau lưng Ngô gia có nhiều người làm chỗ dựa đến vậy, thì đối với một hiệu ý nhỏ nhoi như Chu gia tại sao lại bày ra thái độ khiêm tốn đến vậy? Chuyện cây giống lần trước, Diệp Gia có thể cảm nhận được sự kiêng dè của Ngô gia. Ngô gia không có khả năng sợ ném chuột làm vỡ bình đi?

Chu Cảnh Sâm tựa hồ có thể nhìn thấu Diệp Gia đang suy nghĩ gì, chậm rãi nói: "Ngô gia sợ ném chuột làm vỡ bình, nên đương nhiên không dám trêu chọc người khác.”

Kỳ thật, chưa nói đến sau lưng Ngô gia có bao nhiêu người chèo chống tuyến nha phiến này, hiện giờ còn chưa được điều chế ra. Chí ít vẫn chưa Ngô gia phía sau có bao nhiêu người chèo chống nha phiến đầu này tuyến không nói đến, bây giờ nha phiến cao còn không có bị chế ra. Chí ít bê ngoài nó vẫn chưa trở nên phổ biến ở Yên kinh. Hiện nay trên thị trường thì nha phiến vẫn chỉ được coi là một loại dược liệu.

Nghĩ tới đây, Chu Cảnh Sâm lại giương mắt liếc nhìn Diệp Gia, đột nhiên nói: "Gia Nương là phúc tinh của ta."

"... Luôn cảm thấy Chu Cảnh Sâm người này đôi khi có hơi lải nhải thần bí.

Diệp Gia nhìn hắn hồi lâu, mới yên lặng bưng bát đũa đặt lên bàn. Một lúc sau, Hoàn Bội đi tới, dọn chiếc bát rỗng đi và bưng nước nóng vào trong phòng.

Từ sau khi chuyển đến Thẩm phủ, không gian trong phòng rộng rãi hơn rất nhiều. Chẳng hạn như trong phòng ngủ chính hiện giờ của bọn họ, ngoài nội thất, gian ngoài lúc chuyển vào Thẩm phủ về sau, phòng không gian liên lớn. Tỷ như bọn hắn bây giờ ở cái này phòng ngủ chính, ngoại trừ nội thất, gian ngoài ra thì trong phòng còn có một gian được ngăn cách bằng tấm bình phong để tắm rửa và thay quân áo. Phía bên phải cạnh cửa sổ, còn xếp thêm một thư phòng nho nhỏ. Bên trái thì chỉ có một cái phòng đơn độc bên cạnh. Là để cho nha hoàn thuận tiện hầu hạ lúc ban đêm của thời cổ đại.

Hôm nay Diệp Gia bận rộn nguyên cả ngày, còn chưa có tắm rửa. Hoàn Bội bưng nước nóng vào đương nhiên là để cho Diệp Gia tắm rửa thay quần áo.

Liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, cái người này cũng đang nghiêng người đối mặt với nàng.... Thôi vậy, đều đã là phu thê, những chuyện gần gũi hơn cũng đã làm không biết bao nhiêu lân. Qủa thức không cần thiết phải xấu hổ. Quan trọng là, người này thân thể đang bị thương không tiện đi lại. Thế là Diệp Gia lẽ thẳng khí hùng đi tắm rửa.

Trông thấy bóng dáng của nàng chuẩn bị khuất sau tấm bình phong, im lặng nở nụ cười: "Gia Nương, nàng chuyển sách của ta qua đây rồi sao?"

"Ừ." Diệp Gia mời vừa định cởi bỏ áo ngoài, qua tấm bình phong liếc nhìn người đang nằm trên giường. Liền mặc lại áo ngoài lên, đi đến giá sách lấy cho hắn một cuốn sách. Tuy rằng khả năng cao Chu Cảnh Sâm sẽ không lại gần nhìn lén, nhưng đưa cho hắn một cuốn sách thì tâm lý của nàng sẽ thoải mái hơn một chút.

Chu Cảnh Sâm nhận lấy cuốn sách, cúi đầu xem xét: Tuân cảnh sâm tiếp nhận sách, cúi đầu xem xét, é Quán Vô Lượng Thọ Phật kinh).

Diệp Gia trông thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn, đưa tay lấy lại cuốn sách kia. Mở ra xem qua chút, khá lắm, là cuốn tranh sách kịch bí mật đêm xuân. Diệp Gia vẻ mặt hoảng hốt, nhất thời không nói nên lời, một bản Hoa Nghiêm kinh 》 da không hợp thói thường lắm rồi, lại còn thêm một bản é Quán Vô Lượng Thọ Phật kinh).
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 547



Chu Cảnh Sâm cái người này sẽ không vì muốn quang minh chính đại xem mấy thứ này, mà mua hết mấy cuốn sạch nhỏ màu vàng này về đó chứ!

"Gia Nương, tuy rằng trên người ta có một chút vết thương nhỏ, nhưng vẫn nên hạn chế vận động phần eo mới thỏa đáng..."

Chu Cảnh Sâm lặng lẽ lấy lại cuốn sách trong tay nàng, nghiêm trang khép lại, Tuân cảnh sâm yên lặng từ trong tay nàng đem sách cầm về, nghiêm trang khép lại, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cũng không tiện uống thêm thuốc khác, dược tính xung khắc." Nhiệt độ trên mặt Diệp Gia ngày càng tăng cao, một phát bắt lấy lỗ tai Chu Cảnh Sâm, hung hăng vặn một vòng tròn: "... Chàng định chơi cái trò vớ vẩn này đến bao giờ nữa đây! Bộ chàng không biết nó nhàm chán đến mức nào hay sao!"

Chu Cảnh Sâm hai đời chưa bao giờ được hưởng thụ các đối xử mới lạ như này, đời trước căn bản không có ai dám chạm vào thân thể của hắn khi chưa có sự đồng ý của hắn. Khi phát hiện lỗ tai mình bị một bàn tay nhéo dần dần thấy đau nhức, thì cả người đều có chút ngớ ngẩn. Lúc kịp phản ứng lại thì Diệp Gia đã câm lấy cuốn sách xoay người rời đi. Chu Cảnh Sân sờ lên đôi tai có chút ấm nóng của mình, mi mắt nhẹ chớp, thật sự cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười khúc khích truyền đến từ giường, Diệp Gia cạn lợi, giận dữ mắng hắn: "Chàng rốt cuộc vơ vét được những thứ sách treo đầu dê bán thịt chó này ở đâu! Lại bắt đầu thu thập đống sách này từ khi nào thết"

"À, từ sau khi có người nào đó liều lĩnh tự làm mình bị thương."

Diệp Giai: "..." Nếu lại nói chuyện vô nghĩa với hắn, thì nàng sẽ là kẻ ngu.

Chuyện của Ngô gia sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy, chỉ cân một ít nha phiến cao là đã đủ cho Chu Cảnh Sâm cắn chặt lấy bọn họ có c.h.ế.t cũng không nhả.

Đống đồ vật kia đến cùng là dành cho đám thế gia quý tộc dùng, còn các tâng lớp thấp hơn thì đến đồ ăn thức uống còn không đủ lấp đầy bụng, nói gì đến dùng cao phù dung. Nhưng những thứ này rất dễ rút dây động rừng, Chu Cảnh Sâm có thể không quan tâm đếm sự sống c.h.ế.t của đám quan lại triều đình kia, nhưng không thể mặc kệ tính mạng của bách tính. Hết lân này đến lần khác, lũ sâu mọt này luôn nắm trong tay quyền hành và tính mạng của bách tính Đại Yên. Nếu cứ để mặc cho bọn họ tùy ý bị cao phù dung chi phối rồi gây ra những chuyện khiến người người phẫn nộ, thì đến lúc dọn dép cũng khá phiền phức.

"Chuyện này ta nhất định sẽ đặc biệt để mắt tới, cho nên nàng chớ có nhúng tay vào." Chuyện này không thể nào chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, biết càng ít càng tốt: "Gia Nương chỉ cần dẫn theo nữ quyến trong nhà, rồi làm ăn kinh doanh một cách chính trực thành thật là tốt lắm rồi. Dù sao thì tương lai sau này, vi phu vẫn phải trông cậy vào Gia Nương chăm sóc."

Diệp Gia: "... Lấy chuyện ăn bám ra nói chuyện một cách hùng hổ có lý đến vậy, chàng tốt xấu gì cũng nên thấy xấu hổ một chút đi." "À, ta xấu hổ quá."

Diệp Gia: "..."

Bởi vì trên người Chu Cảnh Sâm đang bị thương, nên Diệp Gia lo lắng buổi tối đi ngủ bản thân không cẩn thận sẽ đá hắn một cước chảy máu. Sau khi rửa mặt xong, lại lau qua người cho Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia liền ôm chăn chiếu ra chiếc ghế dài êm ái để ngủ.

Chu Cảnh Sâm có hơi không đồng ý, nhưng hắn không đồng ý cũng vô ích, Diệp Gia đã nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Chuyện của Ngô gia sớm đã có người âm thâm theo dõi, sau khi nghe Chu Cảnh Sâm nói nói vậy, Diệp Gia cũng không tiếp tục để tâm đến chuyện này nữa.

Hôm sau trời vừa sáng, ông Tôn đã chở thịt và Diệp tứ muội và Thu Nguyệt cùng đi đến của hàng Tây Thi. Hôm qua Diệp gia tung tin tức đã tìm được tên ăn mày ra ngoài, cho nên hôm nay đương nhiên là muốn ra trận rồi. Tuy nhiên các món thịt ở của hàng Tây Thi đều bắt đầu từ sau giờ Ty nên không cần phải đi quá sớm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 548



Sau khi thức dậy, Diệp Gia rửa mặt mũi trước, sau đó vào bếp làm bữa sáng cho mọi người trong nhà. Đương nhiên vẫn là mì, mì sợi vàng óng.

Tiểu Lê đã bắt đầu hầm gà từ sáng sớm, lúc ăn hương vị rất mềm và ngon. Diệp Gia không làm nhiêu mì, chỉ vừa đủ cho mấy người ăn. Từ lúc nhân số của Chu gia ngày càng nhiều lên, thì dân dần tách ra ăn riêng. Diệp Gia là chủ tử nên đương nhiên không cần phải dậy từ sáng sớm để nấu cơm cho cả nhà.

Bên này ăn xong bữa cơm, Diệp Gia thấy sắc trời cũng đã sắp tối, nên sai người đưa nhóm Diệp tứ muội trở vê xong, thì lại đưa ông Tôn đi đến tiệm dược liệu.

Mấy ngày trước đã thương lượng xong với lão đại phu của cửa hàng dược liệu, hôm nay sẽ đi một chuyến đến cửa hàng Tây Thi. Lão đại phu cũng qua lại khá nhiều với Chu gia, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề, nên lập tức mở miệng đồng ý. Thời điểm Diệp Gia đến tiệm thuốc, lão đại phu đã sớm chuẩn bị xong, hòm thuốc và học trò đều đã đợi sẵn. Diệp Gia mời hai người bọn họ lên xe ngựa, và chạy xe về hướng cửa hàng Tây Thi.

Khi xe ngựa đỗ trước cửa hàng Tây Thi, đã bước sang giờ thìn ba khắc. Thấy thời gian đã sắp bước sang giờ tý, thịt ăn cũng đã được treo hết trong cửa hàng. Trước cửa hàng con treo thêm mấy dây pháo trúc, tơ lụa màu đỏ rũ xuống, che đi tấm bảng hiệu treo phía trên.

Tiết mục giải trí của thời cổ đại rất ít, nên một chút xíu náo nhiệt cũng đã thu hút rất nhiều người tới xem. Cái này không, cửa hàng Tây Thi đã thay hình đổi dạng, lại cố tình thuê đám ăn xin đi đến khắp các hang cùng ngõ hẻm khen ngợi, có rất nhiều người trong trấn đã đến đây đứng chờ.

Mắt thấy chiếc xe la chậm rãi dừng ở ven đường, đám người đang xem náo nhiệt liền chậm rãi tách ra một con đường. Diệp Gia vịn cánh tay Tiểu Lê bước từ trên chiếc xe la xuống, lão đại phu bên kia cũng được Hoàn Bội đỡ xuống. Một đoàn người tiến ve phía cửa hàng, đúng lúc cũng bước sang giờ ty. Lâm Trạch Vũ lấy một cây châm lửa, mở nắp ra thổi vào đó. Chỗ pháo trúc bên kia trong nháy mắt bắt đầu nổ lách tách.

Nhóm tiểu hài tử bịt chặt tai nhảy lên nhảy xuống, pháo cháy hết làn khói cũng dần dần tản ra. Diệp Gia nắm lấy tấm lụa đỏ rũ xuống trong tay rồi giật mạnh một cái, bảng hiệu mới lộ ra. Trên đó ghi bốn chữ "Cửa hàng Tây Thi được đổi thành mạ vàng.

Trong nháy mắt vang lên tiếng chúc mừng không ngớt bên tai, bên trong cửa hàng, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt cùng nhau bưng thịt ra.

Lão đại phu tiến lên, kiểm tra qua từng miếng thịt của Chu gia. Sau đó trước mặt mọi người loại trừ khả năng Chu gia bỏ vỏ anh túc vào thịt. Lão đại phu chữa bệnh cứu người, không chỉ có nhân phẩm tốt mà y thuật cũng cực kì giỏi, những năm qua vô cùng có uy tín trên trấn. Ông ta vừa mở lời, đương nhiên tất cả mọi người đến đây đều tin tưởng. Những người có chút lo lắng trong đám đông lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đoạn thời gian này không được ăn thịt, cũng có người thèm món lòng heo của cửa hàng Tây Thi. Nhưng lại mắc kẹt trước những lời giem pha vô căn cứ, nên không có một ai dám coi thường mạng sống của chính mình.

"Khương Đại phu nói như vậy ta liền yên tâm!"Có người từ sớm đã ngửi thấy mùi thịt, thèm ăn muốn hoảng rồi: "Ba chủ, cho ta mua hai cân thịt! Hai cân ruột!"

Đây vẫn là người keo kiệt bủn xỉn. Có người rất hào phóng, mở miệng liền muốn mua năm cân.

Dù sao cửa hàng Tây Thi đã sớm đồng ý bán nửa giá, số tiền ngày trước chỉ mua được một can thịt, bây giờ lại có thể mu được hai cân, giá cả rẻ như vậy không tận dụng thì thật là phí phạm!

Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người kéo đến mua. Diệp tứ muội và Thu Nguyệt nhanh chóng chuyển thùng thịt trở về, bận rộn không kịp trở tay.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 549



Diệp Gia ở một bên thấy bọn họ làm không hết việc, vốn có ý định giúp đỡ, thì cửa hàng đang âm ï huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh.

Diệp Gia ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy một đám nam nhân cường tráng không biết chui từ đâu ra, bộ dạng như hung thần ác sát.

"Các ngươi là ai? Đến cửa hàng của ta có chuyện gì sao?" Diệp Gia không hề bị đám người này hù dọa, nam tử hán cáo ráo cường tráng ở Tây Bắc không biết nhiều đến mức nào. Chỉ là đám người này tìm tới đây trông có vẻ không có ý định mua thịt, trên thắt lưng còn đeo đao.

Một nam nhan cường tráng cam đầu có vẻ mặt hung dữ, trong ánh mắt han lên tia máu: "Ngươi là Diệp thị hả?"...

Trong quán trọ, Cố Minh Hy ngắm nhìn quâng thâm đen sì dưới mắt, rồi đứng lên, ngồi ở bên mép giường, bắt đầu lo lắng.

Thực ra, ngày hôm qua chạy một chuyến đến Chu gia đã nói rất nhiều lời thừa thãi. Bây giờ ngẫm lại trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng ta cố nhớ lại cẩn thận nhưng lời mình đã nói ra, cảm thấy đáng lẽ ra mình không nên nói như vậy. Chỉ cần là một người hơi nhạy bén chút, đều có thể dễ dàng đoán được. Nhưng Diệp thị kia chỉ là một nữ nhân thô bỉ, trông cũng khá dễ đe dọa, kiếp trước còn chưa đến 20 tuổi đã bị Cố Minh Nguyệt dùng bọ cạp độc chết. Chắc hẳn là sẽ không phát hiện ra đều gì đâu?

Trong lòng nàng ta cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không dám nói thẳng cho Cố Minh Dực biết vê mớ rắc rồi mà mình đang gặp phải.

Nhắc đến mới nhớ, Cố Minh Dực rất khác biệt so với tất cả các thành viên khác trong Cố gia. Người nhà Cố gia đều cực kỳ yêu thương nàng, nhưng trong mắt của Cố Minh Dực lại chỉ tôn tại lợi ích. Giữa nàng ta và Cố Minh Nguyệt, bởi vì nàng ta được phụ mẫu yêu chiều hơn so với Cố Minh Nguyệt, nên hắn ta chính là huynh trưởng ruột thịt của nàng. Sau này, Cố Minh Nguyệt trở thành quý phi, thì Cố Minh Dực liền biến thành huynh trưởng ruột thịt của Cố Minh Nguyệt. Nếu như không phải Cố Minh Nguyệt chán ghét, không muốn để cho hắn ta chiếm được ưu thế, thì có lẽ hiện giờ Cố Minh Dực vẫn là "huynh trưởng" thân thiết nhất của Cố Minh Nguyệt.

Suy nghĩ hồi lâu, không dám chọc tức Cố Minh Dực, nên đành giấu nhẹm chuyện mình đến tìm Diệp Gia xuống. Chỉ là nuốt không trôi được cục tức trong lòng, vì vậy Cố Minh Hy liền liên tục thúc ép Cố Minh Dực nhất định phải thay nàng ta đòi lại công đạo.

Cố Minh Dực nào có thời gian rảnh rỗi mà đi giúp nàng ta đòi lại mấy thứ công đạo vặt vãnh như này? Việc lớn của mình hắn ta còn chưa xử lí ổn thỏa.

Khoảng thời gian này, bọn họ bị ngăn lại ở trấn Đông Hương, không tìm được biện pháp nào đến Chu gia. Càng không có cơ hội trò chuyện với Chu Cảnh Sâm. Sau khi tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thành, Cố Minh Dực cũng ý thức được mình nên từ bỏ ý định muốn Cố Minh Hy và Chu Cảnh Sâm gương vỡ lại lành. Nếu không, ngoài việc để cho Chu gia nhất trí đối ngoại ra, thì chẳng còn lợi ích nào khác. Hơn nữa, Cố Minh Hy chỉ có một cái đầu rỗng tuếch ngu ngốc, có gả cho Chu Cảnh Sâm thì cũng chỉ toàn làm hỏng việc tốt mà thôi.

Nhớ tới sự yêu thích đặc biệt mà Chu Cảnh Sâm dành cho nữ nhân thôn quê xinh đẹp, Cố Minh Dực lại bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như bọn họ nắm chắc được nữ nhân này trong lòng bàn tay, liệu sự tình có thuận lợi hơn chút nào hay không?

Diệp Gia vẫn không hề hay biết rằng Cố Minh Dực quả nhiên chuẩn bị ra tay với nàng, lúc này sắc mặt đang cực kì khó coi đối phó với đám người không mời mà tới này.

"Chúng ta chính là vệ binh của phủ Đại Đô Hộ." Tên cầm đầu từ trên cao nhìn xuống Diệp Gia, giọng nói vang dội như sấm: "Không biết có thể cho ta mượn Diệp thị để trò chuyện một chút được không? Ngũ di nương cho mời."
 
Back
Top Bottom