Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 550



Ngũ di nương? Ngũ di nương của phủ Đại Đô Hộ, chẳng lẽ là cô nương của Ngô gia?

Trong lòng Diệp Gia có chút nghi ngờ, xem ra đám người như hung thần ác sát trước mắt này sẽ không dễ dàng gì rời đi, cặp lông mày của Diệp Gia không tự chủ được mà nhu lại. Xung quanh có một số khách khứa không hiểu chuyện gì, sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột này, còn một số khách khứa khác đang xếp hàng chưa kịp bước vào thì lân lượt bỏ đi vì sợ vướng vài phiên toái. Diệp Gia vừa nhìn thấy khách khứa đang chuẩn bị rời đi, lập tức đưa ra quyết định: "Không biết ngũ di nương của quý phủ là người nào?"

"Ngũ di nương đương nhiên là ngũ di nương của phủ Đô Hộ phu Nam nhân cường tráng câm dầu cao giọng nói.

Một câu nói này, khiến những người bên cạnh đang hóng hớt xem kịch bỗng nhiên im bặt lại. Mặc dù thời cổ đại, địa vị của đích thứ, thê thiếp tựa như trên trời và dưới đất, thì sự chênh lệch giữa quan lại và dân chúng lại càng to lớn hơn. Đừng có thấy đó chỉ là một di nương bé nhỏ, nhưng di nương của phủ Đại Đô Hộ vẫn cao quý hơn rất nhiều người bên ngoài.

"Đi thôi. Nam nhân cường tráng kia không khách sáo nói: Hiệu úy phu nhân, xin nhanh lên, chớ có để ngũ di nương chờ đến sốt ruột."

Tiểu Lê và Hoàn Bộ im lặng áp sát tới ben người Diệp Gia, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đám người này. Hai người bọn họ là võ tỳ mà Chu Cảnh Sâm yêu cầu tìm về, võ nghệ cao cường thâm sâu mức nào còn chưa rõ. Nhưng những người được Chu Cảnh Sâm đặc biệt chiêu mộ về thì thực lực chắc chắn không thể coi thường được. Hoàn Bội nhỏ giọng thì thầm một câu bên tai Diệp Gia: "Chủ tử, đám người này ta và Tiểu Lê thừa sức đối phó."

Diệp tứ muội không thấy lời Hoàn Bội nói, sắc mặt bị dọa cho tái nhợt. Nàng ấy xưa nay vẫn luôn nhát gan, khi gặp phải chuyện lớn nào đó sẽ vô thức cứng ngắc cả người, bất động một chỗ. Hồi lâu sau, mới khôi phục lại tinh thần, nắm chặt con d.a.o trong tay từ sau quầy thanh toán chạy tới. Thu Nguyệt cũng lau lau tay, đi vòng từ phía sau tới, đứng sau lưng Diệp Gia.

Diệp tứ muội toát mồ hôi lạnh, lắp bắp mãi không biết nên nói gì: "Tỷ..."

"Không sao đâu," Cho dù ngũ di nương đó phủ Đại Đô Hộ có được sủng ái đến nhường nào, thì thân phận hiệu úy phu nhân cũng không phải là người nàng ta muốn động là có thể động vào được: "Muội và Thu Nguyệt bế hài tử vào hậu viện trước đi. Các người để ý tới việc kinh doanh bên này một chút, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì chạy ve nhà báo tin, ta đi một lát rồi sẽ về."

Diệp tứ muội không thể rời xa khỏi con mình, nên thường ngày khi ra ngoài làm ăn từ sáng sớm nàng ấy cũng đều ôm theo hài tử. Ở quầy thanh toán phía sau nàng luôn sắp xếp thêm hai cái nôi nhỏ, bây giờ tiểu hài tử vẫn đang ngủ say sưa trong đó. Đoán rằng đã quá quen thuộc với tiếng ồn ào, nên cho dù trong cửa hàng có ầm ï đến mức nào thì bọn trẻ vẫn cứ nằm ngủ ngáy o o như cũ. Thu Nguyệt gật đầu, lôi kéo Diệp tứ muội đi vào phía sau quầy thanh toán và bế hai đứa trẻ lần lượt đi đến hậu viện. Diệp Gia cảm ta lão đại phu, rồi bảo Thu Nguyệt cắt cho lão đại phu chút thịt mang về nhà nhắm rượu, sau đó dẫn theo hai nha hoàn đi theo đám người kia.

Thị trấn này không có quán rượu nào, đến quán trà cũng chỉ có hai cái. Phía đông một quán, phía tây một quán. Dựa vào phương hướng đám người này xông tới, thì ngũ di nương đó đương nhiên là đang chờ ở một quán trà phía Đông cách đó không xa.

Diệp Gia đi theo đám người này một chuyến, đi vài đoạn đường là tới.

Quán trà ở một nơi nhỏ bé, tương đối thô sơ, không gian cũng nhỏ hẹp. Vừa bước vào cửa nhìn ve phía cuối, Diệp Gia cũng nhìn thấy một người nữ nhân trẻ tuổi đang quay lưng lại ngồi ngay ngắn ở phía chỗ cửa sổ quán trà.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 551



Những khách khứa thường ngày đông đúc sôi nổi ở quán trà đã bị đuổi đi hết lượt, chỉ giữ lại duy nhất một người kể chuyện ngồi ở trước sảnh. Trước sau nữ nhân đó có mấy nha hoàn đứng hầu hạ. nghe thấy có tiếng động cũng không thèm quay đầu lại nhìn, vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện dỗ dành nữ tử kia vui vẻ.

Trông thấy tư thái kiêu ngạo đó, trong lòng Diệp Gia lạp tức hiểu rõ.

Thời cổ đại, những nữ tử sống ở nơi kín cổng cao tường rất ít khi có cơ hội đi xa nhà. Không phải là không được phép, mà thực sự là đường xá rất xa xôi. Chính thê cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi ra ngoài, có những người bị gả xa, thì khả năng cả đời cũng khó có được một chuyến vê thăm nhà mẹ đẻ. Cứ như vậy, thì càng không cần đề cập đến sự tự do của một thiếp thất. Cho nên có thể dễ dàng thấy được, cuộc sống của ngũ di nương này khá tốt đẹp, được hạ nhân vây quanh hầu hạ, còn có thể dắt theo nha hoàn về nhà ngoại thăm người thân, được sủng ái nhường nào thì không cần nói cũng biết.

Diệp Gia được người dẫn tới trước mặt nàng ta, lúc này nữ tử kia mới bình thản ngẩng đầu lên nhìn liếc qua.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của nữ tử kia thoáng ngạc nhiên.

Tựa như không ngờ tới nội quyến của một hiệu úy nhỏ nhoi lại có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn đến như vậy. Trông thấy nữ tử trước mắt trông trang điểm gì, mái tóc đen như gấm, da thịt thì tựa ngọc. Nhưng đường nét thanh tú trên khuôn mặt khó có thể che giấu được sự tươi sáng chói mắt. Vóc dáng mảnh mai, lại thêm khí chất điềm tĩnh, khí chất có khi còn tôn quý hơn nàng ta một chút. Sắc mặt nữ tử hơi cứng ngắc, đặt tách trà thơm trong tay xuống, soi mói đánh giá Diệp Gia từ trên xuống dưới.

Những nữ tử dùng sắc đẹp hầu hạ người khác, có thói quen tranh đoạt sủng ái giữa một đống nữ tử với nhau, thì khi nhìn người khác, nhất là nhìn nữ nhân khác, thứ đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy để đánh giá chính là dung mạo. Khi phát hiện ra đối phương trẻ tuổi hơn mình, dung mạo còn xinh đẹp hơn mình, thì phản ứng đầu tiến chính là tẩy chảy và cảm thấy bị uy h**p.

Diệp Gia đương nhiên là không bỏ qua địch ý trong mắt nàng ta, trong lòng ngay lập tức nắm chắc.

"Ngươi chính là phu nhân của hiệu úy trấn Đông Hưng? Tuổi đời vẫn còn trẻ như vậy..."

Vị ngũ di nương của phủ Đại Đô Hộ này có đôi mắt hạnh tròn xoe, có lẽ là vì đã trải qua hai lần sinh nở nên thân hình có hơi day đà. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi môi mỏng, khoảng trên dưới 24 25 tuổi. Nhan sắc bình thường, không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng khi nhìn người khác, đuôi mắt lại tự mang một sức hấp dẫn khó cưỡng. Giọng nói như được trộn thêm một ngọt, có thể làm người ta mê mẩn đến chất.

"Là ta." Diệp Gia gật đầu. "Ta là gia quyến của phủ Đại Đô Hộ, họ Ngô. Cũng chính là đại cô nương của Ngô gia ở trấn Đông Hương, đi chuyến này là để mang hài tử về nhà mẹ đẻ thăm người thân." Vị nhũ di nương của phủ Đại Đô Hộ này, quả nhiên chính là cô nương Ngô gia. Nàng ta giơ ngón tay được sơn màu đậu khấu đỏ tươi lên, chỉ vào chiếc ghế trống trước mặt, ánh mắt ra hiệu cho Diệp Gia ngồi xuống phía đối diện nàng ta: "Ngồi đi, lần này mời ngươi tới đây là có chút chuyện muốn bàn bạc với hiệu úy phu nhân một chút." chút."

Diệp Gia quay đầu lại thoáng nhìn người kể chuyện vẫn đang chăm chú kể, đi tới phía bên bàn đối diện ngồi xuống: "Hân hạnh."

Lần này, ngũ di nương được Đại Đô Hộ ưu ái, cho phép mang theo nữ nhi còn quấn trong tã lót trở về trấn Đông Hương. Mới trở về được mấy hôm thì nghe thấy mấy huynh đệ của mình khóc lóc kể khổ. Đại lang của Ngô gia, Ngô Mẫn, là người có tính tình khó ưa nhất, dù đã bị phụ thân trấn áp nhiều lần, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được mà chạy đi tìm muội muội kể lể.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 552



Nói cho nàng ta biết khoảng thời gian này Chu gia gây ra cho Ngô gia biết bao nhiêu phiền phức, còn thêm mắm dặm muối tung ra bên ngoài mấy tin tức xấu phá hoại chuyện kinh doanh của Ngô gia.

Tuy ngũ di nương không phải là loại người mới nghe gió nổi mà đã tưởng mưa rơi*, nhưng cũng là một người có tính tình kiêu ngạo. Nàng ta không hoàn toàn tin tưởng lời huynh trưởng nhà mình nói ra, nhưng việc Chu gia không thèm để Ngô gia vào trong mắt thực sự khiến nàng ta tức giận đùng đùng: "Nghe nói hiệu úy phu nhân hiện đang kinh doanh sa phòng thơm?”

*Mới nghe đồn thổi mà đã tin là thật.

"Đương nhiên." Diệp Gia đã đoán được thân phận của nàng ta, thì đương nhiên sẽ suy đoán được đại khái mục đích mà nàng ta tìm đến mình: "Nghe nói hiện tại Ngô gia đã tìm được nguồn hàng khác do ngũ di nương chỉ điểm, không biết ngũ di nương tìm đến ta chuyến này là có chuyện gì?"

Ngô San cũng không nói vòng vo nữa, trò chuyện đôi ba câu liền bắt đầu hỏi thăm về chuyện kinh doanh của sà phòng thơm.

Diệp gia vẫn lịch sự trả lời câu hỏi của nàng ta một cách quy củ, nhưng thái độ biểu hiện thì không hề nhiệt tình. Sở dĩ Diệp Gia đồng ý đến đây, là bởi vì ngũ di nương này đã phái rất nhiều người tới để mời nàng. Vì muốn tránh tranh chấp không cần thiết, nên mới nhận lời đồng ý tới đây trò chuyện, nhưng không có nghĩa là Diệp Gia sẽ tùy ý để người trước mắt thao túng mình.

"Ngũ di nương nói đùa rồi, việc kinh doanh xà bông thơm là nền tảng để Chu gia sống yên thân gửi phận. Sau này cả Chu gia ta sẽ chỉ tập trung vào lĩnh vực này để tự nuôi sống chính mình, sao có thể chỉ mới nghe một câu nói của di nương là có thể dễ dàng nhượng lại cho người khác được." Diệp Gia đáp lại không nhanh không chậm.

Ngũ di nương dù có được sủng ái nhường nào thì chẳng qua cũng chỉ là một thiếp thất, ở triêu đại đương thời này, nghiêm túc mà nói thì địa vị của thiếp thất cũng không cao quý hơn là bao so với địa vị của nô tỳ. Diệp Gia là một linh hồn của thời hiện đại, dù không có hiểu biết sâu rộng về các quy củ thê thiếp của nhà quan lại bằng người đương thời, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thói ngoài mạnh trong yếu của người Ngô gia. Cho dù nữ tử trước mắt có dáng điệu cao quý bao nhiêu, nàng đều sẽ không tin rằng đại đô hộ sẽ vì nghe mấy câu khóc lóc nỉ non của ngũ di nương mà nổi giận với người xung quanh chỉ vì một hồng nhan.

Vì vậy khi Ngô San đưa ra yêu cầu bảo Diệp Gia bán cho nàng ta phương thức điều chế xà phòng thơm, Diệp Gia liền từ chối không chút nghĩ ngợi.

Ngô San không ngờ tới Diệp Gia lại cứng rắn như vậy, liền có chút không thể xuống nước được nữa.

Trên thực tế, từ lúc nàng ta bắt đầu đứng vững gót chân, nữ quyến bên trong phủ Đại đô hộ đều phải e sợ nàng ta. Ngay cả phu nhân Đại đô hộ cũng thường xuyên tránh né mũi nhọn. Biết bao nhiêu người vội vã chạy tới tặng cho nàng ta những món đồ tốt, giờ nàng ta chỉ hỏi muốn một đơn thuốc thôi mà Diệp Gia lại có thái độ như vậy. Nhưng dù cho có khó chịu trong lòng, nàng ta vẫn trưng ra dáng vẻ vì muốn tốt cho Chu gia như cũ: "Chu phu nhân ngươi cứ yên tâm, ngân lượng ta đương nhiên sẽ không thiếu ngươi một đồng nào."

"Chu gia chỉ là một tiểu môn tiểu hộ, đã không có cửa hàng lại không có nhân mạch, việc kinh doanh buôn bán cũng cực kì nhiều khiếm khuyết. Mỗi tháng ngươi sản xuất được một chút xà phòng thơm rồi đi gửi bán ở những cửa hàng khác như vậy, cũng kiếm không được bao nhiêu lợi nhuận. Không bằng ngươi bán phương thuốc cho ta, chí ít còn có thể cầm về một khoản tiền tài, mua ruộng đất và nô bộc..."

"Đa tạ ý tốt của ngũ di nương, Chu gia chúng ta quả thực là một tiểu hộ, không nhà to nghiệp lớn được như Ngô gia."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 553



Tuy rằng những lời nàng ta nói đều là sự thật, nhưng bị người khác nói thẳng ngay trước mặt, Diệp Gia vẫn cảm thấy bị xúc phạm. Nếu xét về thân phận và địa vị đương thời của nhau, Diệp Gia là chính thê của một giáo úy, cho nên dù nàng không thèm để ý khách sáo với Ngô San thì cũng không tính là sai. Ngô San bày ra dáng điệu cao quý để hất hàm sai khiến, yêu cầu này nọ như vậy, quả thực là khinh người quá đáng mà. Lập tức giọng điệu nói chuyện bớt đi mấy phần khách sáo: "Tuy nhiên Chu gia ta bán phương thuốc này khi nào, lại dem bán cho ai, thì đó là quyên của Chu gia ta. Ngu di nương là người ngoài, liền không cần đến ngươi phải hao tâm tổn sức làm gì."

"Ngươi!"

Sắc mặt Ngô San khó coi, nụ cười dân dần biến mất: "Giáo úy phu nhân dường như không thèm đặt phủ Đại đô hộ vào trong mắt thì phải?"

"Không phải vậy," Đàm phán kinh doanh không ổn liền bắt đầu lôi quyền thế ra chèn ép người khác, quả nhiên, Diệp Gia cũng mất hết kiên nhẫn ngồi dây dưa với nàng ta: "Chỉ là ngũ di nương còn chưa đủ tư cách để đại diện cho phủ Đại đô hộ. Dù sao thì Đại đô hộ cũng khá tán thưởng tài hoa của ngoại tử*, cũng cực kì coi trọng ngoại tử."

*Cách vợ gọi chồng.

Một câu này khiến cho sắc mặt Ngô San biến đổi, nhịp tim đập mạnh hơn.

Tuy nàng ta được nam nhân sủng ái, nhưng sự sủng ái của nam nhân lại chỉ ở ngoài mặt. Tô Lặc Đồ trong tâm là người cực kì cường thế, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nội quyến nào trong nhà dám tự tiện quơ tay múa chân đối với chuyện bên ngoài của hắn: "... Hay là ngươi trở về nhà cân nhắc lại một chút xem sao? Không cần phải đưa ra quyết định gấp gáp như vậy."

Ngũ di nương trên mặt có chút không nhịn được, Có lẽ giáo úy đại nhân đau lòng phu nhân phải vất vả nuôi sống gia đình, nên sẽ đồng ý bán công thức này ra thì sao?"

"Ngoại tử xưa nay đều không can thiệp vào quyết định của ta."

Diệp Gia không buông tha, khiến sắc mặt của ngũ di nương lập tức trầm xuống. Đã từng qua không ít người không hiểu lý lẽ, nhưng chưa bao giờ gặp phải người nào vô lý đến nhường này. Ngũ di nương tự nhận thấy rằng mình đã dành cho Diệp Gia đủ thể diện, nhưng nàng vẫn không biết tốt xấu? Ngũ di nương ném miếng điểm tâm đang ăn dở rơi lạch cạch xuống đĩa, đám tôi tớ đứng sau lưng nàng ta lập tức lao lên.

Bầu không khí lập tức biến thành cục diện giằng co, Diệp Gia không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào, uy phong của ngũ di nương cũng bị dập tắt.

Đúng lúc ngũ di nương đang muốn nổi trận lôi đình, ngoài cửa quán trà bỗng vang lên một trận ôn ào. Cửa tiệm bỗng nhiên xuất hiện một đám binh lính trấn thủ biên cương, từng người một cầm vũ khí trong tay bao vây quán trà lại. Người dẫn đầu cất cao tiếng là một nam tử cường tráng bước lên, chí ít cũng phải cao chính thước, âm thanh nói chuyện tựa như sấm rền. Vừa tiến tới đã dọa cho cả đám sợ ngây người liên tiếp lùi lại phía sau, trong nháy mắt đám người kia liền 6 ạt xông vào.

Lúc này thần kinh của đám người trong quán trà lập tức căng như dây đàn, bày sẵn trận thế nghênh địch. Người cầm đầu tên Ba Trát Đồ tiến vào, trực tiếp đi về phía Diệp Gia hành lễ, há miệng chính là một câu phu nhân. Không cần nói bất cứ lời nào, nhưng ý tứ uy h.i.ế.p lại hết sức rõ ràng.

Nhóm hộ vệ mà ngũ di nương mang theo là vệ binh của phủ Đại đô hộ, nhìn thì như có võ công cao cường, nhưng cũng không dám đối đầu trực diện với binh lính đóng quân. Thứ nhất, nhóm binh lính khu đóng quân này hầu hết đều có chức quan chính thức, còn đám hộ vệ bọn hắn chỉ được coi là tôi tớ trong nhà; thứ hai bọn hắn nhận nhiệm vụ hộ tống ngũ di nương và tứ cô nương về nhà thăm người thân, lại không đồng nghĩa với việc bọn họ được tự ý làm xăng làm bậy, đánh nhau làm loạn với binh linh khu đóng quân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 554



Bọn hắn vừa lui lại, Ba Trát Đồ thấy vậy đương nhiên là bỏ qua.

Diệp Gia liếc nhìn Ba Trát Đồ, lập tức đứng dậy nói một câu Thất lễ, và đường hoàng rời khỏi quán trà.

Ngô San nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Gia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó coi. Nàng ta tức giận đến mức nghiến răng, nhưng một khi đặt chân đến trấn Đông Hương, thì rồng mạnh đến mấy cũng không thể chế ngự được rắn ở địa bàn*. Diệp Gia nếu không làm nàng ta bẽ mặt, thì nàng ta cũng không thể động tới một cọng tóc của Diệp Gia.

*Phép vua thua lệ làng.

Diệp Gia bước ra khỏi quán trà, lại quay đầu thoáng nhìn về hướng quán trà. Người bên trong còn chưa có đi ra, nhưng lờ mờ có thể nghe thấy tiếng đập phá chén đĩa truyền ra ngoài. Có một chiếc xe la đậu ở ngoài cửa, Diệp Gia ngẩng đầu lên nhìn, thấy chính là xe của nhà mình. Xốc rèm lên, sắc mặt Chu Cảnh Sâm trắng bệch ngồi bên trong. Diệp Gia lên xe quay vê cửa hàng trước, thấy việc kinh doanh không hề bị ảnh hưởng, rồi mới theo Chu Cảnh Sâm đi thẳng một đường trở về Thẩm phủ.

Dư thị đã sớm chạy tới hỏi han tình hình thế nào, hai người một trước một sau tới tới xem rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc nãy Diệp Gia bị cưỡng chế mời đi, Diệp tứ muội lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên thuận đường mang hài tử về nhà liền nhanh chóng thông báo chuyện này với Dư thị. Dư thị lại vội vã chạy đi tìm Chu Cảnh Sâm, nên mới có chuyện Ba Trát Đồ dẫn người tới uy h.i.ế.p đằng sau.

"Rốt cuộc Ngô gia có ý gì? Đầu tiên là tốn công vô ích giật dây Lưu gia bỏ thêm vỏ anh túc vào đồ ăn, bây giờ nữ nhi Ngô gia lại đến cưỡng ép hỏi mua công thức điều chế xà phòng thơm..." Tuy rằng xà phòng quả thực hái ra tiền, có thể nói một khoản lợi nhuận khổng lồ. Nhưng Ngô gia cũng đâu có thiếu thốn chút tiên này. Bản thân Ngô gia kinh doanh son phấn bột nước, lợi nhuận của buôn bán son phấn bột nước nhiều hơn rất nhiều so với xà phòng thơm, vậy mà Ngô gia vẫn chưa thấy thỏa mãn hay sao?

Diệp Gia vốn cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng, Chu Cảnh Sâm nghe thấy được lại bật cười: "Nàng sẽ chê trong tay mình nắm giữ quá nhiều con đường kiếm bộn tiên sao?"

Diệp Gia: "... Sẽ không, con người luôn càng kiếm nhiều thì càng tham lam."

"Lòng tham của con người là càng ăn càng lớn, Ngô gia làm người giàu có nhất nhiều năm đến vậy, thứ bọn họ coi trọng nhất chính là tiền tài. Nếu có bất cứ con đường nào có thể kiếm được tiền, thì bọn họ đều muốn chen chân vào. Hơn nữa, càng kiếm được nhiều thì tiêu xài cũng tốn hơn không kém. Ngô gia muốn gia nghiệp phát triển ổn định an toàn, lượng tiền tài cần thu xếp đương nhiên không thể thiếu. Một khi người phía trên vươn tay đòi tiền, thì yêu cầu kia cũng không phải con số nhỏ như ngàn lượng..."

Trên trán Chu Cảnh Sâm toát ra mồ hôi lạnh, miệng vết thương của hắn còn chưa kịp lành hẳn: "Tuy nhiên trước mắt thì Ngô gia vẫn chưa đủ năng lực làm lớn chuyện lên. Tô Lặc Đồ dù có yêu thương nữ nhi của ông ta đến mức nào, thì cũng không bị sắc đẹp của nữ tử che mờ con mắt. Hơn nữa, hoa có đẹp đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải tàn."

Chu Cảnh Sâm trầm giọng nói: "Những người tham luyến sắc đẹp, từ trước tới nay chỉ toàn nghe người mới cười chứ nào có nghe thấy người cũ khóc, Gia Nương, nàng nói xem?"

Diệp Gia: "..."

Nàng nói cái gì, nàng là người tham luyến sắc đẹp, nhưng nàng làm gì có người mới người cũ nào.

Đảo mắt nhìn hắn bằng nửa con mắt, Diệp gia nhanh chóng đứng dậy đi lấy băng gac và thuốc trị thương tới. Chỉ mới đi ra ngoài một chuyến, vết thương mới khép miệng lại bị rách ra. Có m.á.u đỏ rỉ ra thấm ướt chỗ phía dưới xương sườn bên phải, Diệp Gia dứt khoát c** th*t l*ng của hắn ra.

Mới nhẹ nhàng giật quân áo của hắn một chút, mặt mày Chu Cảnh Sâm lập tức trắng bệch. Diệp Gia vội vàng tiến tới đỡ lấy, rồi dìu hắn ngôi xuống bên mép giường.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 555



Có lẽ vải vóc đã dính hết vào trên miệng vết thương, lúc kéo áo ra sẽ kéo cả thịt. Động tác của Diệp Gia rất khẽ, nhưng quần áo trong của Chu Cảnh Sâm vẫn bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tứa ra, cũng không cần Diệp Gia cởi ra cho hắn, tự mình cẩn thận cởi lớp áo ngoài ra, rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên người: "Nàng đứng ra xa một chút, kẻo thành hun nàng. Để ta tự làm."... Qủa thực bị ướt mồ hôi sẽ bốc lên mùi chua, nhưng cũng không quá khó ngửi, nhưng nỗi lo lắng của Chu Cảnh Sâm nàng cũng thấy dễ hiểu.

Cân nhắc đến lòng tự tôn của hắn, Diệp Gia yên lặng lui về sau một bước: "À, được thôi."

Bàn tay đang lau chùi thân thể của người trên giường chợt dừng lại, quay đầu sang nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia chớp mắt, cụp mắt xuống bốn mắt nhìn nhau với hắn. Chu Cảnh Sâm cầm khăn vải trong tay khoác lên trên đầu gối, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Gia. Diệp Gia bị hắn nhìn như vậy thì có chút bối rối, lặng lẽ buông bàn tay đang giơ lên bịt mũi xuống: "... Sao thế?"

Chu Cảnh Thân vẻ mặt chỉ trích và không thể tin được: "... Đưa tay bịt dưới mũi để làm cái gì?”

"Không có, Diệp Gia nhăn mũi: "Mũi bị ngứa."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Hắn yên lặng cúi đầu xuống, chậm rãi lau sạch sẽ cánh tay của mình. Tuy rằng hắn không nói thêm một lời nào, nhưng toàn thân trên dưới, từng động tác đều lộ ra vẻ chán nản một cách khó hiểu. Diệp Gia gãi gãi mặt, có ý dỗ dành hắn: "Không phải cảm thấy chàng hôi đâu, thật sự là mũi có hơi ngứa. Nếu ta mà cảm thấy chàng hôi, thì lúc nay đã không đến gần để đỡ chàng rồi."

"... Nếu như quả thật không chê mùi trên người ta, vậy sao nàng có thể nói ra chữ "hôi" này." Chu Cảnh Sâm nói trúng tim đen.

Diệp Gia: "Trời nóng mà, vừa ra mồ hôi thì đều có mùi, đâu phải chỉ có mỗi mình chàng bị vậy đâu."

""

Diệp Gia: ˆ..."

Một đứng một ngôi, người trên giường cúp mắt sắc mặt nghiêm túc, tựa như một đóa hoa sen trắng bị cơn mưa rào làm nát. ngồi xuống, người trên giường mắt cúi xuống liễm thần, tựa như một đóa bị mưa to đánh qua Bạch Liên Hoa. Không biết có phải do Diệp Gia gặp áo giác hay không, luôn cảm thấy Chu Cảnh Sâm hình như càng ngày càng trở nên ấu trĩ, có đôi khi còn cực kì hay soi mói từng câu chữ met.

"Chàng còn muốn bôi thuốc nữa hay không? Không bôi thì ta đi đây? Ta còn bận việc." Diệp Gia nói lảng sang chuyện khác,"Chao ôi, miệng vết thương của chàng lại rớm màu rồi." Chu Cảnh Sâm chăm chú nhìn nàng một lúc, mới nhếch môi nhỏ giọng nói thâm mọt câu: "Sói mắt trắng."

Diệp Gia:

Bôi thuốc cho hắn một lần nữa, cũng đã gần sang buổi trưa. Hôm nay cửa hàng Tây Thi sửa đổi bán đại hạ giá, thịt ăn giảm chỉ còn nửa giá. Bán hết sớm liền đóng cửa hàng, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt đi mau thêm chút nguyên liệu nấu ăn dùng cho ngày mai cũng đã về. Trở vê đến Thẩm phủ, Diệp tứ muội liên vội vàng chạy tới hỏi han tình hình của Diệp Gia. Biết nàng không xảy ra chuyện gì thì mới yên lòng ra sau bếp nấu nướng.

Diệp Gia luôn cảm thấy vấn đề lần này cần giải quyết dứt khoát một lần và mãi mãi. Nếu không Ngô gia cứ cách ba ngày hai bữa lại đến tìm một lần, thỉnh thoảng lại giở chút thủ đoạn sau lưng, thì liệu việc kinh doanh của nàng có muốn tiếp tục hay không?

Đắn đo suy nghĩ, nảy ra hai phương án xử lí, môt cái giải quyết tận gốc. Càng nghĩ, hai cái phương án giải quyết, một cái trảm thảo trừ căn. Phải nhanh chóng điều tra rõ ràng chỗ mờ ám trong kinh doanh của Ngô gia, sau đó tố cáo và giải quyết một lần vất vả cả đời an nhàn. Một phương án khác là thỉnh thoảng gây cho Ngô gia chút phiền phức, để bọn họ không có thời gian và tâm tư đi đối phó với người bên ngoài.

Từ xưa đến nay muốn mở rộng kinh doanh, thì trong tay đều có chút chuyện mờ ám hoặc nhiều hoặc ít không thể để lộ ra bên ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 556



Thực ra tìm rắc rối cũng khá hao tâm tốn sức, thời thời khắc khắc phải nhìn chằm chằm người ta. Về bản chất thì vẫn là phương án thứ nhất nhanh gọn hơn một chút. Sau khi Diệp Gia cân nhắc cẩn thận, liền quyết định lựa chọn phương án thứ nhất. Đúng lúc Ngô gia đang nắm giữ ruộng anh túc, ở Đại Yên có rất ít người biết đến thứ này. Từ dân chúng cho đến quý tộc thế gia, đều cho rằng nó là thứ đồ bổ dưỡng. Nếu để cho người ta biết đến mức độ nguy hại của thứ này, thì tự khắc sẽ có người đi lo liệu. Diệp Gia không tin Ngô gia kinh doanh nhiều năm như vậy, mà không hề đắc tội với ai.

Trong lòng đang suy nghĩ những điều này, thì bỗng nhiên Anh Đào vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

"Có chuyện gì?”

Anh Đào lập tức thông báo chuyện lô bình đựng mà Dư thị thiết kế đã được giao đến: "Chủ tử, vị thợ thủ công kia đang đợi ở phòng khách. Lão phu nhân mời người qua đó một chuyến, kiểm tra xem thành phẩm như thế nào."

Lê Hoa cao không thể trì hoãn thêm được nữa, lô bình này tới rất đúng lúc. Thế là Diệp Gia gật đầu, mau chóng đi tới.

Đi xuyên qua hành lang, lại vòng qua một hoa viên nhỏ là đến ngoại viện phòng khách. Dư thị và người thợ thủ công kia đang cùng nhau trò chuyện trong phòng khách, không biết là đang nói chuyện gì, mà giọng nói của Dư thị vô thức to tiếng. Diệp Gia tưởng là xảy ra vấn đề gì liên quan đến chất lượng, nên lập tức bước nhanh chân đi đến.

Vấn đề không nằm ở chất lượng, lô bình nung có chất lượng khá tốt, nhưng màu sắc lại không giống như mà Dư thị yêu cầu.

Dư thị cau mày, dáng vẻ có chút khó chịu. Nói đến đây, ban đầu Diệp Gia nói chất liệu bình gỗ rất bền và dễ sử dụng, nên nghiêng về dùng bình gỗ điêu khắc. Về sau lại cân nhắc đếm đồ gỗ không bóng loáng mịn màng được như đồ sứ, độ bảo quản kín kẽ cũng không tốt bằng đồ sứ. Nên đã đổi sang sử dùng bình sứ. Bình sứ nung thì nhanh hơn rất nhiều, một lô hàng cho vào lò rồi nung ra, vẽ thêm chút màu sắc lên là có thể dùng rồi.

"Con xem một chút, trước hết đừng gấp." Diệp gia nhận lấy cái bình sứ từ trong tay Dư thị, chiếc bình có đáy hẹp, phần thân phình rộng rồi lại thu hẹp dần lên đến miệng bình, có chút giống như một bình rượu nhỏ. Nhưng bông hoa được tô điểm thêm trên thân bình là những cánh hoa lê rải rác, so với mẫu bình rực rỡ gấm hoa mà Dư thị tưởng tượng lúc trước quả là khác biệt rất lớn. Nhưng cũng không thể phủ nhận, trông vô cùng đẹp mắt.

Diệp Gia cầm một cái bình nhỏ lên quan sát hồi lâu, thực ra cảm thật chừa lại một khoảng trắng trông cũng khá thú vị, gợi lên cảm giác ý cảnh lênh đênh. Tuy nhiên Dư thị lại có ý kiến trái chiêu, bà ấy cau mày nói: "Mặc dù những hoa văn tô điểm này cũng không tính là quá bất ngờ, nhưng các thế gia phu nhân. Đại gia tộc mua đồ, mọi thứ đều chú trọng đến phúc lành. Màu sắc rực rỡ thì mới khiến cho tâm lí con người cảm thấy vui vẻ."... Không thể không nói, quả thật là rất có lý. Một người đến từ thế giới hiện đại như Diệp Gia không có khái niệm may mắn, nhưng người đương thời lại có.

Diệp Gia suy tư một lát, quay đầu nhìn ve phía thợ thủ công đang loay hoay không biết làm sao: "Cái bình này sản xuất được bao nhiêu cái?"

"Một lò nung sản xuất ra được hơn hai nghìn cái." Thợ thủ công cũng không nhờ tới khách hàng sẽ cảm thấy bất mãn với hoa văn trên đó. Bây giờ tất cả bình đều đã vẽ xong rồi, muốn thay đổi thì cũng rất khó khăn. Quay về làm lại, thì lại tốn công tốn sức thêm lần nữa.

Lê Hoa cao trong phân xưởng thực sự đã được cất giữ thời gian khá lâu rồi, tuy rằng thứ đồ này chỉ cần đóng kín thì cũng không dễ biến chất. Nhưng nếu cứ liên tục trì hoãn không xử lí, thì càng về sau càng tồi tệ hơn. Coi như lô hàng này lúc trước Dư thị chỉ định làm thử nghiệm, nhưng chỉ phí dược liệu bỏ ra cũng rất tốn kém.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 557



Thời gian không chờ đợi ai, cửa hàng bên phía Luân Đài cũng không thể lúc nào cũng bỏ trống: "Như vậy đi, lần này cứ tạm thời dùng loại bình này đã, rồi ta sẽ nghĩ cách sau."

Thực ra, may mắn hay xui xẻo phần lớn đều từ miệng nói mà ra, miệng biết nói thì cũng sẽ có người tin. Đó chính là may mắn. Hơn nữa, thứ đồ này còn chưa từng xuất hiện trên thị trường, nên bản thân Diệp Gia cần phải làm tiếp thị.

Dư thị nghe thấy Diệp Gia nói như vậy, thì có chút không yên tâm: "Thứ này có thể dùng được thật sao?”

"Biện pháp là do con người nghĩ ra," Diệp Gia gật gật đầu, nhìn ve phía người thợ thủ công rồi nghiêm nghị nói: "Sự cố lần này là do bản thân họa sĩ của nhà các ngươi vẽ sai, vốn dĩ toàn bộ lô hàng này nhà ta nên hoàn trả không lấy. Nhưng nể tình các người cũng một phen vất vả, nên chúng ta sẽ bỏ qua cho. Như vậy đi, lô hàng này phải đợi đến khi bán thử đạt được hiệu quả thì mới có thể trả tiền công cho các ngươi, và giá cả thỏa thuận lúc ban đầu cũng thay đổi.

Thợ thủ công vốn nghĩ rằng phu nhân nhà quan đương nhiên sẽ cực kì hà khắc, không nghĩ tới hiệu uy phu nhân lại lương thiện đến vậy. Nghĩ tới khoảng thời gian yên bình gần đây của trấn Đông Hương, trong lòng không tránh khỏi vô cùng cảm kích: "Chuyện này là đương nhiên, chuyện này là đương nhiên. Cho dù không cân tiên công, thì cũng là chuyện thường tình."

Diệp Gia gật gật đầu, sai người tiễn thợ thủ công ra về, rồi lập tức đi cùng Dư thị đến phân xưởng một chuyến.

Dư thị thở dài, nhưng trong lòng cũng khá yên tâm: "Gia Nương có tính tình khoan dung lương thiện, cũng là phúc khí của Doãn An."

Hai người cùng nhau đi đến phân xưởng của Chu gia, tất cả số lượng Lê Hoa cao được điều chế xong xuôi trước đó đang được đựng vào hai cái hũ cực lớn, đặt chỗ khô ráo râm mát trong kho hàng. Lúc này lôi ra và đóng gói vào các bình, một cái bình nhỏ chỉ to bằng nắm đ.ấ.m của trẻ con. Hai hũ lớn đóng được đây hơn nghìn bình, còn thừa lị một nghìn bình trống.

Nhắc mới nhớ, gần đây Diệp Gia cũng dùng thử Lê Hoa cao được Dư thị điều chế này. So với phương pháp dưỡng ẩm thông thường của lão đại phu, thì sản phẩm này của Dư thị có hiệu quả rõ ràng hơn chút. Dù sao bà ấy cũng đặc biệt cho thêm dược liệu dưỡng da vào đó. Mặc dù mùi hương khi bị mài ra có hơi tệ, nhưng hiện tại Diệp Gia có thể cảm nhận được độ ẩm của làn da ngay cả khi thời tiết nắng chói chang sau khi dùng sản phẩm này.

"Đồ vật không biết chờ người, không chậm trễ nữa, hai ngày sau liền sắp xếp người vận chuyển tới Luân Đài." Diệp Gia làm việc như sấm ran gió cuốn.

Sắp xếp người vận chuyển hàng hóa đến đó, thì Diệp Gia đương nhiên cũng phải đi một chuyến.

Cửa hàng vừa mới khai trương mà bản thân nàng không qua xem một chuyến, lỡ xảy ra sự cố gì cũng không ai có thể gánh vác được. Dư thị có chút không vui để Diệp Gia đi, hiếm khi nhi tử được về nhà dưỡng thương, thì nhi tức lại phải xa nhà. Đôi tiểu phu thê này thường xuyên phải xa nhau, về lâu vê dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai. Tuy nhiên Dư thị cũng hiểu công việc kinh doanh vô cùng cấp bách, xà phòng thơm mới vừa bị tổn thất một đường, đương nhiên phải lấy Lê Hoa cao ra để bù đắp lại.

Do dự một lát, Dư thị lên tiếng nói: "Gia nương à, con đi chuyến này, thì mất khoảng bao nhiêu ngày thế?"

"Ít nhất cũng phải tốn khoảng mười, hai mươi ngày đi." Diệp Gia nhớ tới Chu Cảnh Sâm nói rằng sẽ giúp nàng tìm chưởng quầy và người làm, nàng sẽ ở lại trấn khoảng nửa tháng, chờ khi tình hình ổn định thì mới có thể trở về được: "Tướng công nói sẽ sắp xếp nhân công cho cửa hàng."

Một hai chục ngày nói dài thì cũng không dài lắm, nhưng cũng không hề ngắn. Dư thị suy nghĩ cả buổi, thâm nghĩ hay là kêu nhi tử cùng qua đó một chuyến với nhi tức là được rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 558



Dù sao dựa vào tình trạng hiện tại thì nhi tử cũng không thể đến khu đóng quân được, ở đâu dưỡng bệnh mà chẳng giống nhau?

Chuyện vậy chuyển hàng hóa này đương nhiên là phải tìm đến A Cửu, A Cửu ra ngoài chạy thương vẫn chưa trở về, nhưng ở đây hắn ta vẫn giữ lại vài thuộc hạ.

Diệp Gia thu xếp người đi trước, vận chuyển lô hàng này đến Luân Đài trước. Còn nàng sẽ đi sau đến chậm hơn vài ngày. Trước khi đến nơi, muốn làm tốt công tác tiếp thị. Ngay sau khi mua được phương thuốc của lão đại phu, thì Diệp Gia đã sớm nghĩ xong phương thức mánh lới.

Nàng đã sử dụng phương thức quảng cáo của Thái Lan ở thế hệ sau này để dựng lên một câu chuyện vừa cẩu huyết vừa chua xót cho Lê Hoa cao. Đại khái là kiểu một thiếu nữ trẻ tuổi thành thân sớm suốt ngày bận rộn lo toan, quản lý mọi công việc lớn nhỏ ở hậu viện nên sớm trở nên vàng vọt, già dặn, còn người phu quân thay lòng đổi dạ, trâm mê vào lưới tình ôn nhu của một nữ tử trẻ tuổi khác. Sau đó, vị chính thê tuổi băm nỗ lực vươn lên mạnh mẽ hơn, phấn chấn trở lại rồi chăm chút, tu sửa lại cho bản thân, thu thập các phương thuốc cổ giúp bảo dưỡng ngoại hình ở khắp nơi. Trải qua bao nhiêu khó khăn nối tiếp nhau, nàng ấy đã tìm kiếm được phương thuốc lê hoa cao, dùng nó để trùng tu lại nhan sắc một lần nữa, thậm chí làm xoay chuyển trái tim của phu quân, cùng phu quân gương vỡ lại lành.

Tuy nói rằng câu chuyện này có phần ngớ ngẩn và thiếu não, nhưng nói chung thì cũng khá phù hợp với tâm lý thích chưng diện của nữ tử đương thời. Trong chuyện xưa, Diệp Gia đã nhiều lần đặt tên cho Lê Hoa cao. Cũng tương tự như hình thức quảng cáo của thế hệ sau, lông ghép sản phẩm vào những câu chuyện cũ, để tạo ra một cảm giác rất đáng tin cậy.

Trước khi Diệp Gia đi tới phía Luân Đài, thì người đánh xe tên A Cửu đã kịp thời hối lộ được mấy người kể chuyện trong quán rượu lớn, kể lại câu chuyện này một cách sinh động như thật.

Những người kể chuyện này cũng nhanh chóng tìm ra phương thức của riêng mình, trau chuốt thêm khá nhiều từ cốt truyện ban đầu mà Diệp Gia cung cấp cho. Dù sao đã nhận tiền làm việc, bọn họ nhấn mạnh thêm các mức độ khác nhau, tâng bốc Hoa Lê cao dùng tốt như thế nào, hữu dụng ra sao. Câu chuyện này và Lê Hoa cao nhanh chóng truyền qua truyền lại và trở nên nổi tiếng ở Luân Đài. Ban đầu nàng còn tưởng rằng phải mất ít nhất là mười ngày nửa tháng mới thấy được hiệu quả, kết quả là nàng đã đánh giá thấp sự thiếu thốn chuyện xưa của phụ nữ thời này.

Câu chuyện một khi đã được lan truyền ra, thì sẽ nhanh chóng lan rộng khắp toàn thành.

Những tình riết được coi là cũ rích cẩu huyết ở đời sau tưởng chừng như đã lỗi thời, nhưng ở trong một xã hội phong kiến nam quyền như thời này, thì lại ngoài ý muốn đánh trúng vào tâm lý của không ít nữ tử.

Trước khi cửa hàng mở cửa, đã có không ít người nghe ngóng hỏi thăm về Tinh Tuyết Hiên khai trương ngày nào và Lê Hoa cao khi nào mới có hàng. Chờ đến khi của hàng của Diệp Gia chính thức mở bán, Lê Hoa cao lập tức trở thành một trào lưu.

Khi một sản phẩm được gắn liền với một bối cảnh câu chuyện cụ thể, và nhãn hiệu tương ứng, chế tạo cộng hưởng, thì sẽ rất dễ đánh trúng vào tâm lý của người tiêu dùng, từ đó sẽ đạt được số lượng bán ra vượt xa giá trị của chính sản phẩm đó. Tuy Diệp Gia không xuất thân từ ngành quảng cáo marketing chuyên nghiệp, nhưng tất cả các nguyên tắc đều giống nhau. Nhất là ở nơi có nhiều người giàu sang phú quý như Luân Đài, nữ nhân ở trong hậu viện cũng không thiếu tiên. Một nghìn bình Lê Hoa cao bán hết sạch chỉ trong vòng gần nửa tháng.

Thậm chí, bản thân Diệp Gia còn chưa kịp đến Luân Đài, phía cửa hàng bên kia cũng đã đưa ra phản hồi kịp thời: Sản phẩm đã bán hết hàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 559



Thành quả như vậy, đừng nói đến Dư thị, mà chính bản thân Diệp Gia cũng có chút líu lưỡi không nói nên lời.

Lô hàng này của Diệp Gia giá cả cũng không phải thấp, một bình Lê Hoa cao có giá ba lượng bạc. Nhưng sức mua của phía Luân Đài đúng là khác biệt một trời một vực so với ở trấn Đông Hương chỉ khoảng 10 ngày là đã bán hết hàng, những người đến sau không mua được gì đã chạy đến cửa hàng để hỏi thăm rất nhiều lần. Chưởng quỹ của cửa hàng phía Luân Đài phải thúc giục gấp, còn cố ý đóng cửa tiệm 2 ngày, để chạy tới trấn Đông Hương. Sau khi báo cáo xong tình huống cụ thể với Diệp Gia, lại hỏi thăm xem liệu có biện pháp nào bổ sung hàng hóa càng sớm càng tốt hay không.

Thời gian chế tác của sản phẩm hao phí nhân công như Lê Hoa cao thực tế cũng dài tương đương như xà phòng thơm, điều phiền phức hơn chính là cần mua sắm dược liệu từ sớm. Bởi vì có vài loại dược liệu sinh trưởng theo mùa, nếu bị bán hết sách, thì sợ là rất khó để gom đủ được.

"Nhanh nhất thì cũng phải mất nửa tháng." Trước khi chế tác Lê Hoa cao, Dư thị đã đặc biệt đi kiểm tra kỹ càng, nguồn gốc của từng loại dược liệu cũng rất rõ ràng: "Nhưng cửa hàng cũng không thể để trống như thế được, Gia Nương con nhìn xem, nhà chúng ta có phải là cũng có thể làm thêm một số loại son phấn bột nước mới lạ khác không? Nếu không thì khi một sản phẩm cùng loại bán hết hàng mà không có sản phẩm mới để thay thế, cứ bỏ lỡ mất cơ hội phát triển tốt như vậy thì thật là lãng phí."

Kỳ thật thì Diệp Gia cũng không nghĩ tới là sẽ bán hết nhanh đến vậy, nhưng ngẫm lại, có lẽ là do lần tiếp thị này đã thực hiện khá tốt.

Đây là lần đầu tiên người dân địa phương ở đây chứng kiến phương thức tiếp thị này của nàng, nên không có những phản kháng ác cảm như của thế hệ sau khi xem quảng cáo. Bởi vì có sự mới mẻ, nên mới tạo ra một hiệu quả kỳ diệu: Lê Hoa cao vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa, nhưng trước hết có thể lấy thêm một chút xà phòng thơm mà trong nhà chế tác đưa qua đó. Bây giờ xà phòng thơm của nhà ta chế tác cũng không tôi, dựa vào danh tiếng đang có sẵn hẳn là vẫn bán được. Đến lúc đó, dựa theo phân loại và mức độ mùi hương khác nhau mà bán ra, vừa hay mỗi loại mùi hương cũng tương xứng với một nhãn hiệu nước hoa đặc biệt, mang lại cho nó một ý nghĩa đặc trưng."

Thủ thuật này cũng là học được từ những cửa hàng chuyên kinh doanh nước hoa ở thế hệ sau. Một số nước hoa không có mùi thơm đặc biệt nhưng được đặt cho những cái tên hoa mỹ. Sau khi được gán cho một cái tên hoa mỹ, thì ý nghĩa cùng dường như trở nên cao cấp và thần bí hơn rất nhiều.

Còn về son phấn bột nước, không phải cứ muốn là có thể điều chế được, cần phải bàn bạc kỹ càng hơn. Vấn đề cũng tương đối nhiều, điều phối công thức là một chuyện, nguyên vật liệu lại là một khía cạnh khác nữa. Nói vê phương diện nguyên vật liệu, nguyên liệu cơ bản nhất để điều phối được son phấn cũng không phải là đồ vật gì quý hiếm. Diệp Gia không hiểu biết nhiều về các công thức điều phối son môi, nhưng cũng biết đại khái ve thành phần của nó. Son môi của thế hệ sau đều chứa các thành phần hóa học, nếu thời cổ đại muốn chế tạo được ra thì cần tìm được chất liệu thay thế. Khi thực sự muốn bắt tay vào sản xuất thì nảy sinh rất nhiều vấn đề cần cân nhắc. Quan trọng nhất chính là, Ngô gia chắc chắn sẽ gây sự, phá đám.

Ở trấn Đông Hương, trấn Lạc Tang, trấn Lý Bắc, Luân Đài, thậm chí là toàn bộ Tây Bắc, Ngô gia là thương nhân kinh doanh son phấn bột nước lớn nhất, gần như là độc quyền. Nếu Chu gia tranh giành mất chén canh* của Ngô gia, chỉ sợ là Ngô gia sẽ đuổi theo cắn mãi không nhả.

*Tranh giành mối làm ăn kinh doanh.
 
Back
Top Bottom