Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 470



Diệp Gia ngay từ khi mới bắt đầu muốn làm xà bông thơm đã ra định khế với tam thiếu của Ngô gia.

Mấy tháng này cũng vẫn luôn cung cấp hàng hóa cho Ngô gia. Trước đó lúc bọn họ chế tạo xà bông thơm đều là làm trong sân, chọn mua nguyên liệu cũng không trốn tránh ai. Nếu như Ngô gia sớm đã xem chừng Chu gia, quả thực có thể biết phải dùng nguyên liệu gì. Nếu Diệp Gia nhớ không lầm thì Ngo gia là làm ăn về son và bột nước. Tên tam thiếu của Ngô gia đó vốn dĩ cũng khá hiểu rõ về xà bông thơm...

Diệp Gia mím môi, trên mặt hiện lên một tâng sương lạnh: "Nương người nói xem, Ngô gia có phải vì cái này mới làm việc rất lén lút?"

Sắc mặt của Dư thị cũng không tốt được tới đầu, sa sầm mặt: "Cũng không phải không không khả năng."

"Vẫn chưa điều tra rõ ràng, trước tiên chớ vội kết luận." Diệp Gia cũng không muốn nghi ngờ người khác lung tung, làm người làm việc phải nói đến chứng cứ. Nếu là Ngô gia giở trò, vậy thì phải tìm thấy chứng cứ giải quyết triệt để chuyện này: "Thị trấn chỉ lớn thế này, muốn nghe ngóng nhà xưởng của bên đó cũng không khó. Điều tra xem xem."

Việc này có phải do Ngô gia giở trò không cũng chỉ là suy đoán của Diệp Gia, hoàn toàn không có chứng cứ. Nhưng muốn tra ra cũng không khó, dù sao trấn Đông Hương lớn như vậy cũng chỉ có mấy cái cửa hàng. Dư thị dựa theo điều này để nghe ngóng, quả đúng như lời Thu Nguyệt nói tìm ra được một cửa hàng.

Cửa hàng này không chỉ sản xuất xà phòng thơm mà chủ yếu là làm son môi và thủy phấn.

Các cửa hàng bán thủy phấn hầu hết đều nhập hàng từ cửa hàng này, thậm chí không chỉ cửa hàng ở đây mà ngay cả Bắc Lý trấn bên cạnh, Lạc Tang trấn cũng nhập hàng ở đây. Nếu nói về cửa hàng này thì so với cửa hàng xà phòng thơm chuẩn bị khai trương của Diệp Gia thì không biết đã mở cửa sớm hơn bao nhiêu năm. Dù sao người không làm về mảng này thì chưa chắc đã biết vê nó.

Xung quanh không có nhà cũng khó mà nghe ngóng. Dư thị do dự một lát rồi đi đến gõ cửa.

Thiếu niên canh cổng không trực tiếp để người đi vào. Mà sau khi đánh giá Dư thị hồi lâu, chắc chắn là người lạ mới hỏi bà đến đây làm gì.

"Ở đây có bán xà phòng thơm không?”

Ngày thường Dư thị không ra khỏi cửa Chu gia, tính tình cũng không thích phô trương, trên trấn có rất ít người có thể nhận ra bà.

Thiếu niên nghe có người nói muốn tìm mua xà phòng thơm thì lập tức trở nên cảnh giác. Đầu tiên cậu ta nhìn Dư thị từ trên xuống dưới, trong lòng lại đắn đo. Mấy người của cửa hàng lớn trên trấn cậu ta đều có thể nhận ra, ít khi có người lạ tới đây nhập hàng. Hơn nữa gần đây ông chủ đã ra lệnh thấy có nữ tử lạ mặt đến đây thì không được cho vào: "Không biết phu nhân là người của cửa hàng nào? Sao biết mà tìm đến cửa hàng nhà ta?"

Thiếu niên không phủ nhận, Dư thị vừa nhìn đã biết là có. Lập tức bà giả vờ là người từ nơi khác tới, nói là được người khác giới thiệu nên đến.

"Ai giới thiệu?" Thiếu niên cũng không hiểu sao ông chủ lại cảnh giác như vậy, nhưng đã là người hầu thì việc quan trọng nhất là nghe lệnh làm việc: "Cửa hàng của nhà ta không dễ tìm lắm: "Không được người quen đưa tới thì sẽ không được vào cửa."

Dư thị thuận miệng kể tên một chưởng quỹ, vừa hay là người quen.

Thiếu niên nghe Dư thị nói hợp tình hợp lý, nghĩ một lát rồi đưa Dư thị vào.

Bên ngoài cửa hàng này không lớn lắm, nhưng đẩy cửa ra mới biết bên trong rộng lớn đến nhường nào. Tiền hậu viện chiếm khoảng hai ba mẫu đất, phân ra sản xuất son môi, phấn má, còn có hương phấn. Chắc là xà phòng thơm vừa được lấy ra, được để ở trong phòng một phòng trống tiếp tục sản xuất.

Sản xuất xà phòng thơm cần dùng kỹ thuật và phối hương, đương nhiên thiếu niên sẽ không cho người vào xem cách làm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 471



Cậu ta chỉ đưa Dư thị đi xem xà phòng thơm đã phơi khô, sau đó hỏi Dư thị nhập nhiều hay ít hàng: "Tuy mùi thơm của xà phòng thơm xưởng bọn ta không bằng mùi của son phấn, nhưng công dụng giống y hệt nhau. Thậm chí khả năng làm sạch còn tốt hơn so với cửa hàng lớn khác, rất nhiều người dùng xà phòng thơm cửa hàng ta đều nói dùng rất tốt! Hơn nữa ông chủ nhà ta hào phóng, không muốn kiếm chút tiền bẩn đó. Dù không thơm bằng nhưng được lời cả nửa giá, ở ngoài không thể tìm được mặt hàng nào tốt hơn đâu..."

Dư thị nghe xong mặt không biến sắc, chỉ trả lời qua loa. Cuối cùng bà mua ba loại khác nhau của cửa hàng với giá mười lượng bạc.

Thiếu niên thấy bà mua ít như vậy thì có chút khó tin, nhưng Dư thị nói là mua về dùng thử xem công dụng trước, xem hiệu quả thật có đúng như những gì cửa hàng họ nói không. Nếu là thật thì thì sẽ nhập hàng với số lượng lớn.

Sau khi lừa được thiếu niên, Dư thị lại sai người canh ở cửa.

Thật sự muốn nghe ngóng rất dễ, chỉ cần đã từng làm thì không sợ không điều tra được. Người kia đã ngồi ở kia canh mấy ngày. Dư thị gọi người đến hỏi một chút, thì đúng là ông chủ của cửa hàng đó mang họ Ngô.

Trên thị trấn này có mấy nhà họ Ngô lắm? Người họ Ngô có tiền vốn mở cửa hàng lại càng hiếm. Là ai không nói cũng đủ biết.

Dư thị vẻ mặt tối sầm, bà cũng không ở đó lâu, vừa ra khỏi cửa liền trở về Chu gia....

Sáng nay Ngô gia lại tới thêm một chuyến nữa, là hai cha con Ngô gia đích thân tới.

Hôm qua Dư thị có gặp nhưng không cho họ sắc mặt tốt. Tính cách Dư thị nói mềm mỏng thì mềm mỏng, nói cứng rắn cũng cứng rắn. Ban đầu bà ở trong làng không đấu nổi những thôn phụ không nói lý lẽ, nhưng khi đối phó với những kẻ vẻ ngoài nho nhã học thức này thì bà dư sức. Có lẽ thái độ không mấy thiện chí của bà làm Ngô gia lo lắng bất an, hôm nay mới cố tình mang lễ vật đến cửa nhận lỗi.

Thái độ Ngô Ân vô cùng thành khẩn, nói nếu Chu gia muốn thóc giống chắc chắn Ngô gia bọn họ sẽ cung cấp. Lúc trước là do trưởng tử lo ruộng trong nhà không đủ thóc giống nên mới làm vậy, chứ không phải cố ý xúc phạm.

Ngô Ân đứng cạnh Ngô Mẫn cũng trưng ra vẻ mặt đã biết sai, khiến Diệp Gia khó mà mặc kệ.

Hai cha con Ngô gia cố hạ cái tôi xuống, năm lần bảy lượt tới cửa xin lỗi, tặng lễ vật. Nếu Chu gia vì chút chuyện này mà trả đũa thì đúng là lòng dạ hẹp hòi, ra vẻ thanh cao. Chu gia ích kỷ như vậy đương nhiên sẽ bắt Ngô gia làm này làm nọ, nếu không làm được sẽ nổi giận. Như vậy là đang ỷ vào việc gần đây Chu Cảnh Sâm đang tu thành trại và trấn thủ biên cương đâu, làm vậy khác nào đang để bách tính thấy. Vốn dĩ Diệp Gia sẽ không vì chút chuyện thóc giống mà ghi thù Ngô gia, nhưng bị người khác dây dưa không dứt sẽ thấy hơi phiên, đương nhiên muốn đuổi người đi.

Khi Dư thị từ bên ngoài trở về, vừa hay gặp Ngô gia đang bước ra viện tử chuẩn bị lên xe ngựa về. Xe ngựa và xe la vừa hay đụng mặt nhau ngay trước cửa viện, Dư thị không kéo rèm lên nói chuyện với Ngô gia, bà kêu Tôn lão hán đánh xe vào trong viện.

Ngô Mẫn ngồi trong xe mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực: "Nhà ta làm đến mức này chắc cũng đủ rôi? Chu gia còn muốn như nào nữa?"

Ngô Ân liếc nhìn trưởng tử tuổi trẻ nóng nảy, thở dài: "Chuyện này không liên quan đến đủ hay không đủ, lúc đó con không nên nói ra những lời đó. Nếu con không nói những lời đó, Chu gia không tìm được thóc giống cũng sẽ không làm gì nhà ta. Con không thể đối phó với tất cả mọi chuyện, khiến chúng ta tiến thoái lưỡng nan. Chuyện lần này coi như bài học cho con, lần sau nhất định không được hành động theo cảm tính."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 472



"Cha, nhà ta cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như vậy? Nhà ta thì sao còn Chu gia thì sao, nhà ta khách khí như vậy chẳng lẽ người muốn người ngoài cho rằng chúng ta sợ họ chắc!"

Phải nói, Ngô gia có thể ngồi vững vị trí nhà giàu nhất trấn Đông Hương, nắm trong tay sản nghiệp không dám đụng vào, tất nhiên phải có vốn. Nhưng Ngô gia tự nhận bản thân không phải loại người ỷ thế h.i.ế.p người, tự xưng là phú thương trong sạch. Nếu không gặp chuyện khó khăn sẽ không tìm người giúp đỡ.

Ngô Ân liếc nhìn hắn ta, cảnh cáo nói: "Muội muội con ở Đô Hộ phủ cũng không sung sướng như vẻ bề ngoài. Nhị công tử mới ba tuổi, tứ cô nương mới ba tháng. Bên này Ngô gia có bao nhiêu là việc, ai cũng không giúp được ta."

Vừa nói xong Ngô Mẫn liền câm nín.

Trong xe yên lặng một lúc lâu.

Khi xe ngựa đi được một lúc lâu Ngô Ân mới hỏi: "Con đã tra rõ lai lịch Chu gia chưa?"

Cả nhà Chu gia lưu vong đến đây Ngô gia đã tra rõ. Ngay khi Ngô Tam Thiếu và Diệp Gia ký kết khế sách cung hoá, Ngô Tam Thiếu đã phái người điều tra rõ nguồn gốc Chu gia. Người làm ăn đều như vậy, điều tra rõ nguồn gốc mới biết nên đối xử với họ ra sao.

Cũng vì vậy nên Ngô Tam Thiếu đã dò la nội tình Chu gia, trong nhà không ai có quyền có thế nên họ mới được nước lan tới. Chỉ là một phạm quan đương nhiên sẽ không dám đấu với Ngô gia. Nếu hôm nay không xảy ra chuyện như vậy đương nhiên Ngô gia sẽ không để ý. Còn có chuyện của cửa hàng, Chu gia vẫn sẽ giống như trước kia, dù Diệp Gia có đánh tới cửa Ngô gia cũng không có thời gian quan tâm.

"Vẫn chưa tra rõ, người được phái đi nghe ngóng vẫn chưa trở lại, nhưng nhìn bọn họ cũng không giống người có quý nhân chống lưng."

Ngô Ân liếc nhìn hắn ta, không nói gì: "Sau khi trở về thì đợi tin tức của Luân Đài đi."

Chưa nói đến bên phía Ngô gia cẩn thận như thế nào, bên này Dư thị đã tức sôi m.á.u vào nhà. Vừa vào phòng đã đem chuyện vừa điều tra được kể hết cho Diệp Gia nghe. Trước đó cũng chỉ là suy đoán của Diệp Gia, không có bằng chứng. Dư thị đặt vật phẩm lên mặt bàn, cũng để ba miếng xà phòng thơm lên bàn luôn. Ba loại có mùi khác nhau cùng xộc thẳng vào mũi, mặt hai người liên biến sắc.

"Còn làm ra ba loại?" Diệp Gia câm một ít lên ngửi thử, chắc là phối trộn không giống nên mức độ gay mũi cũng khác nhau.

Dư thị gật đầu: "Ta đều đã thử qua. Loại gay mũi nhất dùng tốt hơn hai cái kia một chút. Loại nhạt mùi nhất dùng rất khô tay, nhưng dùng để giặt đồ cũng rất sạch."

Diệp Gia ra ngoài bưng một chậu nước về phòng, ba loại đều dùng thử một chút, đúng như những gì Dư thị đã nói. Dư thị thấy Diệp Gia dùng hết ba loại đó mà vẫn không nói gì, mắt rũ xuống không biết đang nghĩ gì. Trong lòng bà hơi sốt ruột: "Gia nương, con thấy chuyện này nên xử lý thế nào? Chưa nói đến chuyện Ngô gia ăn cắp công thức nhà ta, dù sao phối phương cũng không giống nhau. Dù có chứng cứ là bọn họ trộm chúng ta cũng đâu thể đem binh đến bắt cửa hàng họ đóng cửa đâu?"

Thời cổ đại vẫn chưa biết cách bảo vệ bản quyền, hơn nữa xà phòng thơm của Ngô gia hoàn toàn khác với xà phòng thơm của Chu gia. Mùi xà phòng thơm của bọn họ rất khó ngửi, không giống như ăn trộm công thức.

Thật tình muốn đi thưa kiện ngăn chặn hành vi của Ngô gia là không thực tế. Trong pháp luật Đại Yên không có mục này.

Cái này Diệp Gia hiểu, Dư thị lại càng hiểu hơn. Tuy người thời nay có tập tục "xem nhẹ lợi ích coi trọng nghĩa khí", nhưng quan niệm này chỉ ở vùng Trung Nguyên có trình độ cao. Ở đây là ngoại thành Tây Bắc, đa số mọi người chỉ muốn được ăn no, làm gì có ai quan tâm đến mấy chuyện như này. Tới lúc đó Ngô gia cắn trả nói Chu gia cậy quyền gây khó dễ, nghi ngờ người khác trộm cắp, người mất mặt nhất vẫn là Chu gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 473



"Vậy không lẽ cứ để Ngô gia tùy ý khinh nhục sao?" Dư thị tức tới đau tim: "Giờ nhà ta đã không còn giống trước kia với người khác khinh nhục, Doãn An đã bước lên vị trí này, nhà ta cũng phải có tư thái mới được!"

Diệp Gia không nói gì cúi đầu suy nghĩ.

Lát sau nàng ngẩng đầu hỏi: "Tháng này Ngô gia đã thu xà phòng thơm của chúng ta chưa?"

"... Thu rồi." Dư thị sững sờ nói.

"Còn ngõ Lê Hoa thì sao?"

"Tháng này bên đó vẫn chưa nhận được thư." Ngõ Lê Hoa thu xà phòng thơm không có thời gian cụ thể, đa số mọi người dùng hết mới gửi thư tới muốn lấy hàng. Có khi là một tháng, có khi là ba tháng. Đầu tháng hai Diệp Gia mới gửi cho ngõ Lê Hoa một lô hàng, tháng này không hỏi tới cũng là chuyện bình thường. Dư thị im lặng một lúc rồi hỏi: "Sao vậy Gia nương? Có chuyện gì à?”

Mỗi tháng Ngô gia đều liên tục thu hàng của Chu gia, ở hẻm Hoa Liễu cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Khi Diệp Gia hỏi hai chuyện này, Dư thị đã bình tĩnh lại. Nếu như Ngô gia thu hàng Chu gia như thường lệ, ngõ Lê Hoa cũng muốn hàng như ngày thường, thì Chu gia cũng không tổn thất nhiều...

"Vậy thì nương nghĩ sai rồi."

Diệp Gia thấy Dư thị tự an ủi mình thì cười nói: "Trấn Đông Hương lớn đến mức nào? Bốn năm làng phía dưới cộng lại có bao nhiêu người lắm? Xà phòng thơm nhà ta cũng không phải chỉ bán ở mỗi trấn Đông Hương, muốn buôn bán lâu dài chủ yếu là cho thương lộ Tây Vực và toàn bộ Tây Bắc. Không chỉ mỗi Bắc Đình Đô Hộ phủ, hướng đông... Tới khi danh tiếng xà phòng thơm nhà ta vang xa, mở rộng hơn, mới có thể gom đủ vốn liếng. Bản thân chỉ tập trung vào trấn Đông Hương thì đúng là quá thiển cận."

Dư thị không ngờ Diệp Gia lại nghĩ xa như vậy, nhưng chỉ là một cục xà phòng thơm bé tí tẹo, làm sao có thể giúp việc kinh doanh trở nên lớn mạnh được?

Diệp Gia không cần hỏi cũng biết Dư thị đang nghĩ gì. Đồ vật dù là lớn hay bé thì chỉ cân có danh tiếng tốt là có thể tạo ra kì tích. Sau này đồ uống có gas đã trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới nhưng kích thước cũng không lớn lắm.

"Nhưng chuyện Ngô gia làm cũng không thể tùy tiện bỏ qua được." Đây là bài học mà Diệp Gia rút ra được sau chuyện thóc giống, nếu không cảnh cáo Ngô gia thì người khác sẽ cho là Chu gia yếu đuối, ai cũng có thể dẫm đạp."

“Gia nương, con định làm gì?"

Ngô gia đã bất nhân thì Chu gia cũng sẽ bất nghĩa. Diệp Gia đảo mắt sau đó nhanh chóng đến thì thâm vào tai Dư thị.

Dư thị nghe xong thì lông mày không còn nhắn nữa, bà nói: "Ta sẽ đi tìm người sắp xếp ngay."

Khoảng một tháng sau, trên thị trường bỗng truyền tai nhau một tin đồn.

Người ta nói xà phòng thơm có mùi gay mũi đó có thể dùng để giặt quân áo, nhưng không thể rửa mặt hay gội đầu tắm rửa, nhất là loại có mùi nặng nhất. Tuy thấy tắm rất sạch nhưng thực chất lại khiến da người bị tổn thương. Có những cô nương da thịt mềm mại dùng nhiều có thể gây tróc da, sưng đỏ. Thời gian dài không chỉ không làm da trở nên săn chắc, mà còn làm khô da.

Tin đồn này lúc đầu chỉ được một vài người truyền ra, nhưng một đồn mười mười đồn trăm, những người thường dùng xà phòng thơm đều nghe nói. Có chút đồ mua với giá rẻ về dùng, đúng là dùng xà phòng thơm có hơi rát tay.

Lời đồn truyền đi như gió, ba người nói thành một cái chợ, sau này càng không thể dập tắt được. Nhất là thật sự có người dùng xà phòng thơm này, trên người và da đầu đều xuất hiện tình trạng sưng đỏ. Ban đầu những cô nương đó còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe thấy lời đồn liền tức giận chạy tới cửa hàng đòi giải thích.

Cửa hàng son phấn đó làm cách nào để đàn áp sự náo loạn của các cô nương đó? Đương nhiên là đuổi hết mọi người ra ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 474



Bọn họ đuổi người ra ngoài không một lời giải thích, lập tức khiến mọi người phẫn nộ. Dù giá của xà phòng thơm đã giảm xuống rất nhiều nhưng đối với một số người thì nó vẫn rất đắt. Họ có cảm giác bản thân tốn tiên mua phải đồ không tốt mà còn không được bồi thường, nên tự động đi khắp nơi tung tin. Nếu cứ tung tin như vậy chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao? Khắp nơi trong trấn đều có thể nghe được tin đồn.

Chưa nói đến lời đồn này khiến việc làm ăn của Ngô gia chịu tổn thất lớn mà Ngô Tam Thiếu suýt vì chuyện này mà tức chết. Ngô gia lập tức đứng ra bác bỏ tin đồn. Nhưng tin đồn là thứ khó nói, càng phủ nhận thì càng vô ích.

Diệp Gia cũng không phải tung tin đồn thất thiệt, không có căn cứ. Vì mùi gay mũi của xà phòng thơm là dùng loại đậu kém chất lượng nhất. Để tìm hiểu kĩ, Chu gia đã cố tình dùng nguyên liệu khác phối trộn thử làm xà phòng thơm. Vì Ngô gia ham rẻ lại thêm muốn tăng sức tẩy nên dùng rất nhiều xà phòng. Hàm lượng xà phòng nhiều không những gây rát da mà nghiêm trọng hơn là gây nên hiện tượng dị ứng.

Lời đồn vừa truyền đi không bao lâu đã liên lụy đến việc làm ăn của cửa hàng son phấn, đương nhiên Ngô gia sẽ muốn giải thích.

Tất nhiên Ngô gia sẽ không thừa nhận mọi thứ đều học từ Chu gia. Xà phòng thơm Chu gia bán hơn nửa năm không xảy ra chuyện gì, sao đến khi bọn họ bán lại xảy ra chuyện? Nói không chừng là những người đó cố tình gây sự!

Ngô gia không đồng ý bồi thường, chưởng quỹ cửa hàng son phấn cũng không thể ép được họ. Sản nghiệp Ngô gia không phải chuyện đùa, rất nhiều thủy phấn của các cửa hàng trên trấn đều bắt nguồn từ Ngô gia. Bọn họ sẽ không vì chuyện của xà phòng thơm mà đắc tội Ngô gia, sau này muốn nhập hàng khác cũng không thể mở miệng nói được. Tuy nói vậy nhưng một lần như vậy, các chưởng quỹ của rất nhiêu cửa hàng từng hợp tác lâu dài với Ngô gia đều không mấy vui vẻ khi hợp tác làm ăn với Ngô gia nữa.

Họ vẫn tiếp tục hợp tác bán thủy phấn nhưng còn xà phòng thơm thì không định hợp tác với Ngô gia nữa. Vừa quay đầu đã để mắt tới cửa hàng Chu gia.

Cửa hàng Ngô gia mới vừa sản xuất xà phòng thơm, mà những lô xà phòng thơm đầu tiên này đều bắt nguồn từ cửa hàng nhà ông.

Thành thật mà nói, vốn dĩ Ngô gia chỉ muốn chiếm thêm một công thức làm xà phòng thơm mà thôi. Dù sao việc làm ăn của Ngô gia chủ yếu là dựa vào buôn bán son phấn, căn bản không định lấy xà phòng thơm làm vật phẩm buôn bán chính. Nào ngờ xà phòng thơm này vừa ra mắt lại gây ra nhiều rắc rối đến vậy. Chưa nói đến chuyện xử lý không thỏa đáng làm khách cũ không hài lòng, vậy mà lại để Chu gia chiếm được mối hời lớn.

"Ta không tin trong chuyện này không có sự nhúng tay của Chu gia! Nhất định là bọn họ đã giở trò!" Sau chuyện này, Ngô Tam Thiếu liền nhốt mình trong phòng, đập bể hết bình gốm sứ cung khong ha gian.

Ngô Mẫn vô cùng tán thành, ông cười nhạt nói: "Ngoài Chu gia ra còn có thể là ai? Trong trấn này chỉ có hai cửa hàng, chỉ khi bôi nhọ danh tiếng của xà phòng thơm Ngô gia, Chu gia mới có cơ hội thể hiện. Con đã nói với cha từ trước rồi, người không thể quá khách khí với người nhà này! Người càng coi trọng họ thì họ sẽ cho rằng nhà ta đang sợ họ! Người cứ nhường nhịn như vậy nói không chừng sau này đến cả son phấn cũng bị họ giở trò, nhà ta cũng khỏi cần buôn bán gì nữa..."

"Câm miệng! Ngươi còn chê chưa đủ loạn hay sao mà còn dám ăn nói linh tinh ở đây?" Từ lâu Ngô Ân đã biết trưởng tử tính tình nóng nảy dễ bị kích động, nhưng trước kia hắn còn có thể xử lý được một vài chuyện, giờ lại hấp tấp đến mức mất bình tĩnh.

Ngô Mẫn cười khẩy, giờ cha hắn càng lớn tuổi lại càng nhát gan, làm việc gì cũng nhìn trước ngó sau.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 475



Nếu là hắn, hắn sẽ trực tiếp tới Đại đô hộ, đá tên phạm quan Chu Cảnh Sâm xuống đáy xã hội là xong, cực nhọc một lần nhưng an nhàn suốt đời. Càng lo lắng nhiều càng làm người khác được nước lấn tới, giờ phải tranh thủ lúc hắn chưa đứng vững bóp c.h.ế.t hắn. Tới khi Chu Cảnh Sâm có chỗ đứng vững chắc, sau này thời gian Ngô gia được tự do sẽ không còn nhiều nữa.

Thấy nói mãi mà Ngô Ân không hiểu, Ngô Mẫn lại càng thêm phiền não, giờ cũng chẳng còn tâm trạng khuyên can đệ đệ. Hắn chán chán phải nghe cha nhai đi nhai lại bài ca cũ rích nên chỉ phẩy tay áo một cái liền rời đi.

Chưa nói đến vì Chu gia mà hai cha con Ngô gia cãi nhau mấy lân, bên này Diệp Gia đã gieo mạ đầu mùa xuân xong. Một bên trồng vân rêu và bông trên ruộng đón nắng, bên khác trông thêm nhiều thảo dược.

Mục đích trông thảo dược là để chuẩn bị cho sau này bán cao hoa lê, phòng sau này thiếu dược liệu. Từ khi Dư thị mua lại công thức của cao hoa lê, lão đại phu tiệm thuốc đó đã không còn bán cao hoa lê nữa. Nhưng Diệp Gia cũng không thiếu đồ dùng, trước đó Dư thị đã tích trữ rất nhiều, chắc có thể đủ dùng đến tháng tám. Dư thị cũng đã mua rất nhiều cao hoa lê chuyển vào cửa hàng, tháng này sẽ bắt đầu làm cao hoa lê.

"Mau dừng suy nghĩ này lại đi." Chuyện tung tin đồn sẽ để lại dấu vết, dù bây giờ Ngô gia vẫn chưa điều tra ra được, nhưng chắc chắn sau này sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa Ngô gia và Chu gia. Diệp Gia đã dám làm thì cũng đã chuẩn bị tinh thân kết thúc hợp tác: "Cũng đến lúc nhà ta phải mua một cửa hàng."

Giờ Chu gia có ruộng đất màu mỡ, lại còn có thêm một khoản tiền tiết kiệm, muốn mua một cửa hàng cũng không có gì khó. Chỉ là trấn Đông Hương không lớn, số lượng khách cũng ít. Phố Đông và phố Tây đã có tới bốn cửa hàng bán son phấn nên đành từ bỏ ý định này. Nhưng nếu Ngô gia và Chu gia không còn hợp tác nữa, Ngô gia không còn bán hàng cho Chu gia thì họ chỉ có thể tự lực cánh sinh.

"Đúng là như vậy, nhưng vị trí của cửa hàng này không được tốt cho lắm. Mấy vị trí tốt bên phố Đông đều đã bị chiếm hết rồi." Đương nhiên Dư thị cũng đồng tình với ý định của Diệp Gia, Chỉ là phố Đông dài như vậy, ngay cả một vị trí tốt cũng không có, không lẽ lại ép người khác chuyển đi để họ vào đó buôn bán?

Diệp Gia nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Dư thị.

Gần đây Dư thị cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, sau trận náo loạn của Ngô gia, bà đã không dám tin người khác nữa. Đây đã không còn là lần đầu tiên các thương hộ ở đây làm ra chuyện này, trước kia hắn có tài cung cấp đậu tắm. Người này có tiền là sáng mắt không nói đạo lý, giữa chừng cắt nguồn cung hàng của người khác đòi nâng giá. Giờ gặp được Ngô Tam Thiếu, bên ngoài kí khế sách, bên trong còn lén học trộm công thức Chu gia. Sau một vài lần, Dư thị đã không còn tin vào thương hộ. Trong nhà cũng không thiếu tiền, nhà mình mua một cửa hàng cũng chẳng sao.

"Nếu không được thì chuyển cửa hàng Tây Thi ra."

Dư thị trâm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đề nghị: "Du sao mọi người trong trấn đều quen ăn đồ ăn của cửa hàng Tây Thi, chuyển đến đó ắt hẳn sẽ đắt hàng. Chị bằng nhường lại vị trí tốt cho người khác rồi đặt mua một cửa hàng bán thịt ở phố Tây."

"Nương, dù nhà ta muốn mở cửa hàng cũng sẽ không mở ở trấn Đông Hương."

Chưa nói đến trong trấn Đông Hương xảy ra hàng tá chuyện, quan trọng nhất vẫn là ở đó sức mua không đủ đáp ứng. Cũng giống như xà phòng thơm, ở đây có thể mua được mỹ phẩm dưỡng da nhưng lại rất ít người chịu bỏ tiền ra cho việc này. Ngày trước họ cũng hết cách mới phải làm một xưởng gia đình nhỏ, vừa để đứng vững vừa để tiết kiệm tiền nên mới hợp tác gửi bán hàng Ngô gia. Giờ đã có vốn, dĩ nhiên cũng không cần quá chỉ li.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 476



"Muốn đặt mua cửa hàng tất nhiên phải tới Luân Đài." Diệp Gia suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Bên Luân Đài phồn hoa hơn trấn Đông Hương nhiều, khác một trời một vực. Sao nhà ta phải để ý đến trấn Đông Hương một mẫu ba phần đất?"

Dư thị nghe Diệp Gia nói mà sửng sốt, nghĩ lại thì đúng như vậy thật.

Cũng không phải chưa từng bán cao hoa lê ở trấn Đông Hương, mười mấy bình thuốc trong tiệm thuốc có thể từ mùa đông này tới năm sau luôn. Tuy đó người dân ở đây không biết công dụng của sản phẩm nhưng người từng dùng qua chắc hẳn phải biết hiệu quả của nó. Cái này thoa lên trên mặt ngoại trừ vết thương ra thì cũng ổn, còn có tác dụng làm trắng da. Suy cho cùng vẫn là do người dân ở đây quá nghèo.

"Gia nương con định sẽ làm như thế nào? Như vậy có được không?" Dư thị thấy không thể hiểu nổi con dâu đang nghĩ gì, nhưng nghe kĩ thì thấy hết sức hợp lý. Mỗi lân Diệp Gia ra tay đều có thể ôm bộn tiền trở về.

Diệp Gia có thể có dự định gì, mùa đông năm ngoái nàng vừa vòng lên trên bục một chuyến, thấy được vài chuyện. Ngày tuyết rơi dày đặc, nàng và đám Diệp ngũ muội có đi dạo một vòng quanh thành nội nơi được ca tụng là phồn thịnh giàu có bậc nhất, mấy món ăn thường ngày đều có đủ. Khác hoàn toàn so với trấn Đông Hương, dù có tuyết lớn họ vẫn mở cửa buôn bán. Điều này đã chứng minh rõ sức mua và khả năng chi trả người dân nơi đó vô cùng tốt.

"Đợi thêm vài ngày nữa, để bên đó hoàn toàn giao ruộng đất ra đã. Sau đó bàn giao lại xà phòng thơm, chúng ta dọn hết đi tới Luân Đài một thể."

Diệp Gia suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhất định không thể chuyển cửa hàng Tây Thi đi. Ban đầu chúng ta dọn đến đây, người dân trong trấn đều biết chỗ này. Bên ngoài cửa hàng bên này có thể bán làm một cái mặt tiền. Cũng không cần lớn lắm, chỉ làm một chút để bán lẻ thôi."

Nói đến đây, Diệp Gia chậm rãi thở dài nói: "Giá của xà phòng thơm nhà ta nên thay đổi một chút. Không chỉ giá của xà phòng thơm mà vật nào làm ra cũng phải tăng lên một tí, đồng thời cũng phải tăng chất liệu phối hương lên, mùi thơm cũng nồng hơn chút. Lần này Ngô gia đã tạo danh tiếng Chu gia chúng ta. Chúng ta phải nhân lúc này củng cố danh tiếng, tốt nhất là nên để tình cảm thăng hoa một phen..."

Dư thị nghe xong thấy mù mit mãi vẫn không hiểu [tình cảm thăng hoa là cái gì]. Bỗng cửa đang đóng kín có tiếng vang nhỏ. Sau đó là tiếng cọt kẹt, cửa bị người khác đẩy ra.

Hai người lập tức không nói nữa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.

Một dáng người cao lớn lặng lẽ đứng cạnh cửa, trên tay còn cầm một cây trâm bằng gỗ lim, mái tóc đen xõa trên vai. Khi Chu Cảnh Sâm chải tóc gọn gàng lộ ra khí thế lạnh lùng khó gần, khi tóc rối lại giống như thần tiên chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa giỡn. Hiếm khi thấy hắn không mặc nhung phục, trên người chỉ khoác áo bào màu xanh, áo bào rũ xuống.

Hàng lông mi đen rậm của hắn như đang cụp xuống, nửa gương mặt bị bóng tối che khuất, đường cằm cong hoàn hảo và môi hắn đều bị dính đây mực đỏ. Thấy hai người đang ngơ ngác nhìn mình, dường như hắn thấy hơi buồn cười cong khóe môi lên: "Sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?”

Lời nói đến miệng Diệp Gia liền bị nghẹn lại, miệng há hốc, không nói được gì.

Dư thị sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy nắm lấy ống tay áo hắn: "Doãn An, sao con lại về vào giờ này?"

"Đúng lúc có việc cần trở ve một chuyến."

Chu Cảnh Sâm bước tới, hơn một tháng không gặp, dường như hắn gầy di rất nhiều.

Lúc trước ở doanh trại cũng không thấy hắn gầy đến vậy, giờ mặc áo choàng màu xanh ngọc bích vào người lại lộ ra dáng người thon dài tuấn lãng. Hắn từ từ đi tới ngồi xuống cạnh bàn, thong thả cầm ly trà uống. Sau khi buông chén trà xuống, nhìn hai người đang nhìn chằm chằm hắn: "Trong nhà xảy ra chuyện gì à? Sao sắc mặt lại nhăn nhó như vậy?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 477



Dư thị vừa mở miệng định kể lại chuyện Ngô gia, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, nên đành không nói nữa.

Diệp Gia lắc đầu: "Cũng không tính là chuyện gì lớn, có thể tự xử lý được. Có điều sao chàng lại trở về vào giờ này? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Bên đó Chu Cảnh Sâm bận rất nhiêu chuyện Diệp Gia đều đã thấy, tất cả mọi chuyện bên đó đều trông cậy vào hắn. Nếu không phải xảy ra chuyện gì lớn chắc chắn hắn sẽ không trở vê. Tuy Bắc Lý Trấn cách trấn Đông Hương không xa lắm, nhưng thuộc hạ được phái tới trấn cũng cân một ngày.

"Bên Luân Đài có người tới, hai ngày nữa ta phải ra ngoài một chuyến."

"Bên Luân Đài? Luân Đài bên đó có thể xảy ra chuyện gì?" Dư thị biết tính Chu Cảnh Sâm, nếu không phải chuyện quan trọng thì sẽ không vội: "Chuyện của Bắc Lý Trấn đã làm xong chưa? Ở nhà phải chờ bao lâu?"

"Chưa, vẫn còn thiếu một chút nữa, khoảng nửa tháng sau mới xong. Sau đêm nay phải xuất phát."

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm dừng trên mặt Diệp Gia, như dòng nước chảy lặng lẽ nhìn nàng.

Diệp Gia im lặng nhìn về hướng khác, thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn liền mở miệng nói: "Có lẽ mấy hôm nữa ta cũng phải tới Luân Đài một chuyến. Chuyện là vây, ta và nương quyết định mở thêm một cửa hàng bán xà phòng thơm và cao hoa lê. Vị trí ở trấn Đông Hương quá nhỏ, mở cửa hàng cũng không bán được nhiều, nên định mở thêm một cửa hàng nữa ở Luân Đài. Tướng công thấy sao?"

"Đương nhiên là được, Luân Đài rất phồn hoa hưng thịnh.” Chu Cảnh Sâm hơi nghi ngờ: “Nhưng sao tự dưng nàng lại có ý định này?"

Diệp Gia còn chưa nói gì Dư thị đã thở dài, kể lại chuyện xích mích giữa Ngô gia trong thời gian qua.

Kỳ thật chuyện này đã qua, cũng không đến mức cắn mãi không buông. Nhưng dù sao cũng ở chung một thị trấn, cũng không biết Ngô gia sẽ làm đến mức nào. Bọn họ đối phó như vậy với Ngô gia không biết sẽ để lại hậu quả gì. Dư thị đã cẩn thận nghe ngóng, nhà giàu đương thời nào cũng đều vậy. Chưa từng độc tấu, lúc nào cũng có quan hệ với quan lại triều đình.

"Ngô gia sao?" Ngô gia này ở trấn Đông Hương rất bình lặng, đa số không xuất đầu lộ diện. Nhưng Chu Cảnh Sâm biết rõ Ngô gia giàu sang, hắn đã sớm điều tra rõ từng chuyện một trong trấn Đông Hương: "Gần đây có người đang điều tra thân thế của chúng ta, không biết có liên quan đến chuyện này không."

Chu Cảnh Sâm vừa nói xong, Dư thị và Diệp Gia đều nhìn nhau, mặt lập tức biến sắc.

"Quan trọng không? Tra được gì nhiều?" Tội danh Cảnh vương mưu phản chính là lưỡi d.a.o kề ngay cổ Chu gia, nếu có người lợi dụng chuyện này làm chuyện xấu, ví dụ như chỉ trích Chu Cảnh Sâm đóng quân ở Tây Bắc đợi cơ hội trả thù, mưu đồ làm phản, đây chính là đại sự.

"Không sao." Chu Cảnh Sâm bình tĩnh đáp: "Con tự biết cân nhắc, người đừng lo."

Dư thị còn định nói thêm nhưng thấy ánh mắt nhi tử cứ dán lại trên người Diệp Gia, biết phu thê đã lâu không gặp nên có nhiều điều muốn nói. Lập tức nén sự lo lắng xuống bụng: "Thôi, phu thê hai con nói chuyện đi, nương ra xem cơm nước đã làm xong chưa.

Bà đi ra còn tiện tay đóng cửa lại.

Diệp Gia nhíu mày. Nghĩ rốt cuộc là người nào đang điều tra Chu Cảnh Sâm. Nếu là Ngô gia thì Ngô gia đang muốn làm. Thấy Chu Cảnh Sâm ngồi đối diện đặt ly trà xuống, nàng sững sờ ngẩng đầu.

Mi mắt Chu Cảnh Sâm nâng lên, khóe mắt hơi cong nhìn nàng cười: "Gia nương, cây trâm hôm nay ta cài có đẹp không?”

Sự lo lắng trong lòng Diệp Gia bỗng chốc bị nghẹn lại.

Diệp Gia:

Đương nhiên là đẹp, nếu không trước đó cũng không được nàng nhìn trúng rồi mua lại. Diệp Gia không nói gì nhìn hắn một lúc lâu, Chu Cảnh Sâm bị nàng nhìn tới mức bật cười. Hắn đưa tay xoa đầu Diệp Gia, vừa đứng dậy đã muốn đi ra ngoài.

Hắn tranh thủ trở vê nhà một ngày không phải chỉ để gặp Dư thị và Diệp Gia, vẫn là vì chuyện bên trụ sở.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 478



Lúc trước bắt được Tái Lợi Khắc vẫn còn chưa áp giải thích đáng tới Yên Kinh, giờ người còn ở trên đường, Đột Quyết và triều đình Đại Yên đã thương lượng xong. Kết quả của cuộc thương lượng khiến người khác cực kỳ thất vọng. Triều đình không những đồng ý vài ngày nữa sẽ đưa Tam Vương tử Đột Quyết ve nước mà còn truy cứu chuyện Tái Lợi Khắc bị cắt đứt gân tay gân chân.

Chuyện Tái Lợi Khắc bị cắt đứt gân tay gân chân là do Chu Cảnh Sâm làm. Được rất nhiều người ủng hộ. Đối với hành vi này của Chu Cảnh Sâm, dù Tô Lặc Đồ không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ tán thưởng hắn.

Thực ra, từ trước đến nay Tô Lặc Đồ vẫn luôn oán hận nước Đột Quyết. Không chỉ vì Đột Quyết nhiều lân quấy nhiễu Bắc Đình Đô Hộ phủ gây nhiều rắc rối cho Tô Lặc Đồ, mà chủ yếu vì những năm nay Tô Lặc Đồ trấn thủ biên cương, mấy lần vì chống lại quân Đột Quyết mà chịu nỗi đau mất trưởng tử. Trưởng tử của Tô Lặc Đồ chính là do chính thất sinh ra, chính là tâm can bảo bối trong lòng gã. Hắn c.h.ế.t dưới tay quân Đột Quyết, cả đời này gã cũng không thể quên được.

Đối với Tô Lặc Đồ mà nói, Tam Vương tử Đột Quyết xảy ra chuyện như vậy cũng coi như xả được cục tức. Tô Lặc Đồ áp giải Tam Vương tử tới Yên Kinh, định trả thù riêng. Nào ngờ triêu đình ăn hại này không những nhân cơ hội cắn miếng thịt mà Đột Quyết dâng tới miệng mà còn quay lại trách mắng Bắc Đình Đô Hộ phủ làm ra chuyện không nên làm. Triều đình nhu nhược như vậy, khiến Tô Lặc Đồ tức đến nghẹn họng, giận đến mức mất bình tĩnh.

Tô Lặc Đồ đương nhiên sẽ không tùy tiện thả người, lần này cũng không ngay lập tức tuân lệnh triều đình thả Tái Lợi Khắc ra. Nửa đường hắn đưa người tới Luân Đài, giờ đám người này chính thức dừng lại ở Kí Châu. Lần này triều đình quả thực đã bị hành động của Tô Lặc Đồ chọc cho tức giận quyết xử phạt những kẻ không tuân lệnh.

Triều đình vì Tô Lặc Đồ dám cả gan làm loạn mà nổi trận lôi đình, ra lệnh cưỡng chế ép gã phải thả người, ngoài ra còn yêu cầu gã xử phạt nghiêm minh người đã đả thương Tái Lợi Khác.

Người đến là vẫn chưa biết, Tô Lặc Đồ triệu Chu Cảnh Sâm về Luân Đài cũng vì đi tới Kí Châu tiếp tục áp giải Tái Lợi Khắc.

Còn chưa nói đến ý định của Tô Lặc Đồ, Diệp Gia xong có hơi lo lắng: "Đi Kí Châu có xảy ra nguy hiểm gì không? Giờ thân phận chàng bại lộ không phải sẽ gặp phải nguy hiểm sao?"

"Không có nguy hiểm." Chu Cảnh Sâm đưa một tách trà đến trước mặt Diệp Gia: "Chút nguy hiểm này sao có thể so với nguy hiểm ở biên cương đúng không?”

"..." Diệp Gia nghe xong chỉ biết câm nín.

Ở đây không nguy hiểm băng tái chiến ở Bắc Lý trấn. Nhìn bộ dạng Chu Cảnh Sâm không giống như sẽ xảy ra nên nàng cũng an tâm hơn. Chu Cảnh Sâm cũng không ở nhà lâu, uống xong hai chén trà lại vội vàng đi tới doanh địa. Không đổi được một bộ y phục nhận được sự tán thưởng của Diệp Gia dường như hắn thấy hơi tiếc nuối, trước khi rời đi còn lượn lờ trước mặt Diệp Gia một vòng.

Hắn thấy Diệp Gia đang đắm đuối nhìn mình, hắn mới thấy thỏa mãn mang theo gió xuân rời đi.

Dư thị nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài xem, thấy hắn lại rời đi, trong lòng thấy hơi thất vọng. Thở dài ngồi xuống trước mặt Diệp Gia, trong giọng nói lộ rõ sự cô đơn: "Đành rằng thằng bé quá bận, nhưng sao không ở nhà ăn miếng cơm rồi hãng đi."

Diệp Gia ăn qua loa cơm trưa rồi đi đến cửa hàng xà phòng thơm. Từ khi lo liệu xong việc ở cửa hàng và tìm được người, xà phòng thơm trong khố phòng phơi khô xong đã có thể đủ dùng đến tháng tám. Từ sau vụ việc xà phòng thơm của nhà họ Ngô, các cửa hàng khác đã tới đặt hàng nhiều hơn, số lượng này đủ để cung cấp cho vài cửa hàng và ngõ Lê Hoa.

Diệp Gia vào xem một chút, sau đó quay đầu thấy Dư thị đang xem đám dược liệu vừa mua.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 479



Thực ra trước đây khi Diệp Gia mua lại cửa hàng này không định chỉ kinh doanh mỗi xà phòng thơm, cho nên diện tích của cửa hàng này rất lớn. Giờ vì để lúc sản xuất nguyên liệu không bị trộn lẫn nên được chia thành hai bên. Dược liệu trước Dư thị mua cũng đang được xay nhuyễn, trong cửa hàng lại tuyển thêm bốn năm người phụ nữ nghèo khổ vào làm việc. Bây giờ vẫn đang xử lý nguyên dược liệu, vẫn chưa sản xuất cao hoa lê.... Đợi những thuốc cao này được làm ra ước chừng cũng đến tận tháng năm, xem ra cửa hàng phải khai trương càng sớm càng tốt.

Trong lòng Diệp Gia hiểu rất rõ, phân phó mọi người làm cho tốt sau đó lại lập tức đi tới cửa hàng Tây Thi.

Tôn lão hán giờ đang chạy ở hai nơi, ngoại trừ ban ngày Diệp Gia cần ông ấy đưa rước, tới tối ông còn phải tới trang tử đón Trương Xương Lễ. Thấy trời đã không còn sớm nữa, Diệp Gia bước xuống xe để ông ấy đến trang tử đón Trương Xương Lễ.

Việc kinh doanh của cửa hàng Tây Thi sẽ phất lên khi thời tiết nắng nóng, vì đầu heo cũng được coi là thịt lạnh, trời nóng ăn rất ngon.

Diệp tứ muội không chu đáo như Diệp ngũ muội, Diệp Gia nói làm món gì thì sẽ làm món đó. Lâu dần, thịt dau heo ăn mãi sẽ chán. Diệp Gia suy nghĩ một chút rồi bảo Diệp tứ muội cho thêm mấy món nữa vào trong thực đơn cửa hàng, có món thịt bò kho, thịt dê và rau trộn. Thêm càng nhiều món hơn nhưng đừng giảm lượng thịt, cũng xem như vừa đủ. Trước đây việc làm ăn của cửa hàng rất sôi động, ngày thường vào giờ này sẽ đóng cửa. Nhưng hôm nay Diệp Gia tới cửa hàng, ở sau đài đầu vẫn còn rất nhiều thịt chưa bán hết.

Thu Nguyệt đang ở một bên tính sổ sách, nghe thấy tiếng động thì vội ngẩng đầu. Vừa thấy Diệp Gia đã ngay lập tức chạy ra đón: "Bà chủ Diệp tới rồi."

Diệp Gia liếc mắt nhìn những chiếc móc treo trên cửa hàng thì thấy hàng chục cân thịt vẫn chưa được bán đi nên hơi sửng sốt.

Thu Nguyệt cũng chú ý đến ánh mắt của Diệp Gia, thuận theo ánh mắt Diệp Gia mà nhìn những xiên thịt đang treo bên trên. Trên mặt tức khắc lộ ra vẻ lúng túng: "Ba chủ Diệp, ta cũng không biết hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà rất ít người đến cửa hàng chúng ta mua thịt."

"Sao lại vậy?" Diệp Gia không phải người quá tự tin, nhưng kể từ khi cửa hàng Tây Thi bắt đầu bán thịt dê, thịt bò, không chỉ người dân trên trấn Đông Hương đều thích ăn mà ngay cả các thương khách đi ngang qua cũng đóng gói rất nhiều mang về. Không dám nói mỗi ngày đến giờ thân là bán xong đóng cửa, nhưng muộn nhất cũng không quá giờ dậu. Đôi khi còn có một số khách đã ăn quen đồ ăn của cửa hàng Tây Thi đến muộn còn không mua được, bán không hết là có hơi kỳ lạ: "Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"

"Đã được hai ngày liên tiếp rồi." Đây cũng là lí do vì sao Thu Nguyệt không báo cho Diệp Gia biết, dù sao mới chỉ hai ngày, cũng không phát hiện được gì. Diệp Gia gật đầu vào trong tìm Diệp tứ muội.

Lúc này Diệp tứ muội đang thay tã cho hai tiểu quỷ, cái tã hình chiếc chuông này là do Dư thị thêu. Ban đầu khi Nhuy Nhi còn nhỏ đã từng dùng, sau khi dùng xong thì không nỡ vứt đi nên giữ lại cho hài tử Chu Cảnh Sâm dùng. Lúc Diệp Gia nhìn thấy thứ này đã nhất quyết tặng lại cho Diệp tứ muội.

"Tỷ tỷ, sao giờ này tỷ lại tới đây?" Diệp tứ muội chăm con rất khéo, nhưng chủ yếu là do hai tiểu quỷ này thực sự rất ngoan.

"Vừa hay đi tới cửa hàng bên đó xem xét, tiện đường ghé qua đây coi tình hình một chút." Diệp Gia am một bé con lên trêu chọc, bị Tiểu bát nắm lấy một ngón tay. Ngón tay mềm mại của đứa bé cầm rất thoải mái, Diệp Gia không nhịn được mà bật cười. Quả nhiên vẫn là hài nhi nhà người ta dễ thương.

Diệp Gia ngồi trong cửa hàng một lúc, qua giờ dậu thì kêu Thu Nguyệt đóng cửa.
 
Back
Top Bottom