Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 480



Hôm nay thịt vẫn chưa bán hết, còn thừa lại những ba mươi cân. Diệp Gia thấy thịt thừa nhiều như vậy thì nghĩ dù có mang về nhà cũng ăn không hết nên đã cùng Diệp tứ muội cắt thịt ra trộn chung với nhau để trên đường về nhà mang tới trụ sở luôn.

Giờ trụ sở do Trát Ba Đồ đóng giữ, Liễu Nguyên được chuyển tới đây từ khi Chu Cảnh Sâm lên chức giáo úy sau đó bị điều tới Luân Đài. Tôn Ngọc Sơn vẫn đi theo Chu Cảnh Sâm, lần này Chu Cảnh Sâm về trấn Đông Hương, Tôn Ngọc Sơn thì ở lại thành trại Bắc Lý trấn quan sát tình hình. Khi Diệp Gia cầm thịt tới, Chu Cảnh Sâm đang ở trong trụ sở nghị sự. Không biết họ đang thương lượng cái gì mà bầu không khí trong đó hơi căng thẳng.

Diệp Gia đứng ở ngoài đợi một lát, một lúc sau mới có người mời Diệp Gia vào trong.

Trong doanh trướng chất đầy sách, đúng là Chu Cảnh Sâm có khác, chỗ ở của hắn không có gì nhiều, chỉ toàn là sách. Lúc Diệp Gia tới thì thấy hắn đang viết gì đó trên bàn, vô cùng chăm chú. Ánh sáng hắt lên người hắn, tỏa ra khí thế lạnh lùng xa cách. Bộ y phục trước đó đã được cởi ra, trên người hắn chỉ mặc một bộ nhung phục, cây trâm bằng gỗ lim vẫn đang cài trên đầu. Khi Diệp Gia đi qua hắn mới dừng bút.

Hắn ngước mắt lên chậm rãi mỉm cười, trong nháy mắt nụ cười ấy đã xua tan đi sự lạnh lùng xa cách: "Nàng mang đồ ăn tới à?"

"Đúng vậy."

Mắt Chu Cảnh Sâm sáng lên, có hơi chờ mong: "Là món ngon gì vậy?"

"Thịt." Diệp Gia thấy hắn còn đang bận nên định rời đi, chẳng qua là được người khác dặn nên mới đứng ở ngoài chờ: "Vừa nay đã đưa cho Trát Ba Đồ rồi."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Dù không có đem đồ ăn tới, nhưng lúc này hắn đang bận xử lý công việc nên không có thời gian ăn. Hắn không ở trụ sở lâu, sau khi xong việc thì lập về nhà cùng Diệp Gia. Sau lần Trương Xương Lễ và Chu Cảnh Sâm gặp nhau ở thành trại thì sau này không còn gặp lại nhau nữa. Giờ ngồi chung một cái bàn tự nhiên lôi kéo Chu Cảnh Sâm uống rượu. Mà phải công nhận rượu của Diệp Gia ủ rất thơm.

Rượu có mùi thơm mát lạnh, Trương Xương Lễ từng uống qua rất nhiều loại rượu ngon. Loại rượu này rất hợp khẩu vị của ông ta nên mỗi ngày ông đều uống một chén vào buổi tối.

Ngày thường nếu không có chuyện gì thì Chu Cảnh Sâm sẽ không uống rượu, nhưng tửu lượng cũng không quá kém. Hai người mới vừa nói được mấy câu ngoài sân đã vang lên tiếng gõ cửa.

Diệp Gia kinh ngạc nhìn Dư thị, thâm nghĩ không biết ai lại gõ cửa vào giờ này.

Nàng quay đầu lại thấy Chu Cảnh Sâm đang ở nhà nên bước ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa là một nam nhân trung niên xa lạ, nhìn dáng ve ang chừng khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Diệp Gia không nhận ra, cảm thấy rất kỳ lạ. Dư thị đi sau một bước, vừa nhìn thấy hắn bà đã lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng. Nam nhân đó nhìn thấy Dư thị thì vội quỳ rạp xuống đất, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên: "Chủ tử, người chịu khổ rồi."

Dư thị vội tiến tới kêu hắn mau đứng dậy. Không để ý đến Diệp Gia còn đang ngơ ngác, bà vội nói: "Gia nương, mau đóng cửa lại, vào nhà rồi nói."

Diệp Gia nhìn tình hình trước mắt cũng đoán được phần nào. Chín phần là thuộc hạ hoặc là người hầu của Chu gia. Nàng gật đầu đóng cửa lại. Người kia theo Dư thị vào phòng, thấy Chu Cảnh Sâm đang ngồi đó thì lại vội vã quỳ xuống, được Chu Cảnh Sâm đưa tay ra ngăn lại. Cuối cùng bữa cơm này ăn cũng không vui vẻ lắm, mọi người trong nhà vội ăn hết cơm, Chu Cảnh Sâm ăn xong liền kéo người nọ đi vê phía Đông phòng.

Diệp tứ muội thấy tình hình không ổn, thì vội bưng nước nóng về phòng không ra ngoài nữa. Trương Xương Lễ cũng chuồn lẹ, như thể không muốn dính dáng quá nhiều đến chuyện riêng của Chu gia. Vốn dĩ Diệp Gia định trở ve phòng, nào ngờ vừa đi được vài bước đã bị Chu Cảnh Sâm gọi vào Đông phòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 481



Nàng vừa bước vào đã bị Chu Cảnh Sâm nắm chặt cổ tay, kéo nàng đến ngồi cạnh hắn.

Nam nhân đó không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, lễ phép hành lễ với Diệp Gia. Sau khi Diệp Gia ngồi xuống thì nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói: "Vị này là hoàng thê được ta dùng kiệu tám người khiêng cưới về, sau này nếu có việc gì quan trọng mà không gặp được ta thì cứ bàn bạc với nàng.

Chung Thanh nghe Chu Cảnh Sâm nói vậy thì mặt lập tức biến sắc, vô thức muốn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Gia. Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được thân phận, kìm chế bản thân lại, mau chóng cụp mắt xuống. Diệp Gia có thể nhìn ra được sự kỳ lạ trong hành động của hắn, sau đó lại nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói tiếp: "Gia nương, đây là Chung thúc trước kia theo hầu phụ thân ta. Là hạ nhân cũ của Cảnh Vương phủ."

Chung Thanh không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, Diệp Gia lại đang đánh giá người này. Người này khoảng ba mươi tuổi, cao tám thước, dáng vẻ kín đáo khó gân, cả người toả ra khí thế sắc bén như dao, dường như có thể xuyên thủng qua người khác. Diệp Gia chỉ nhìn lướt qua rồi vội thu mắt lại, không để ý đến hắn nữa.

Hai người nói chuyện một lát, Chung Thanh liền kể lại những chuyện hắn ta đã thấy ở Yên Kinh sau khi rời khỏi Cảnh Vương phủ.

"Thế tử gia." Chung Thanh vẫn chưa đổi được cách xưng hô, giờ hơi hưng phấn nói: "Bây giờ trên triều đình toàn là tiếng oán than vang khắp đất trời, vì triều đình không khai ân cho Koren, làm ầm lên đòi tước quan chức của họ. Sĩ tử Yên Kinh cực kỳ bất bình, trong chợ khắp nơi đều vang lên tiếng chửi rủa. Nếu thập lục hoàng tử tiếp tục làm xăng làm bậy thì cơ nghiệp bao năm của Đại Yên không thể để hắn ta hủy hoại như vậy."

Từ lâu Chu Cảnh Sâm đã hoàng thúc này của hắn tính tình hoang đường, kiếp trước hắn còn được chứng kiến nhiều chuyện hoang đường của hoàng thúc hơn. Đối với chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc. Trong lòng hắn cũng biết một chút tình hình của Yên Kinh, lúc này hắn càng quan tâm chuyện vì sao Chung Thanh biết hắn ở đây mà tìm đến hơn: "Sao ngươi lại biết ta đang ở đây?"

Chung Thanh hơi sửng sốt, mơ hồ liếc nhìn về phía Diệp Gia.

Dường như Diệp Gia không cảm nhận được ánh mắt của Chung Thanh, chăm chú lắng nghe. Nàng không ngắt lời cũng không giả điếc. Bàn tay dưới ống tay áo được Chu Cảnh Sâm nắm chặt, nhìn mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng thực ra đang nắm lấy tay nàng đùa nghịch. Chu Cảnh Sâm đột nhiên chú ý thấy mặt hắn ta biến sắc thì hỏi thẳng: "Sao nào? Không nói được?"

"Không phải như vậy." Chung Thanh có hơi ngạc nhiên, thực tình thế tử gia và Cố cô nương đã từng có hôn ước. Hai người là thanh mai trúc mã suốt bao nhiêu năm, thế tử gia cũng khá ân cần với Cố cô nương vậy nên hắn cho rằng... Chu Cảnh Sâm không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Chung Thanh, lúc này Chung Thanh mới nói: "Là do Cố cô nương phái thuộc hạ tới đây."

"Sao nàng ta lại biết ta đang ở đây?" Sắc mặt Chu Cảnh Sâm lập tức tram xuống.

Tuy hành tung của hắn ở trấn Đông Hương không được coi là đang ẩn nấp, nhưng rất ít người ở trấn Đông Hương quá mức thân thiết với Chu gia. Hơn nữa giờ tin tức đã bị chặn lại, nếu người bên ngoài không có đủ mối quan hệ thì căn bản sẽ không thể biết được lai lịch và hành tung của Chu Cảnh Sâm. Thân phận Cảnh Vương thế tử của hắn chỉ có Tô Lặc Đồ và tâm phúc mới biết được.

"Chuyện này, chuyện này..." Mặt Chung Thanh tái xanh càng lúc càng trở nên cứng ngắc, hắn ta xấu hổ liếc nhìn Diệp Gia.

Hắn ta không thể nói là do Cố cô nương nằm mo, mơ thấy Chu Cảnh Sâm đang sống ở nơi nào đâu nhỉ? Những lời nói tâm linh này nói ra ai cũng đều sẽ không tin, lúc trước Cố Minh Hy tới tìm hắn ta nói ra những lời này chính hắn cũng thấy khó tin.

Chu Cảnh Sâm thấy hắn ta ấp úng, lập tức không còn tâm trạng ôn lại chuyện cũ với cố nhân, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Chung Thanh.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 482



Bình thường hắn ôn nhu như ngọc, không có chút dáng vẻ nào là một người nóng tính. Nhưng một khi nghiêm túc lại toả ra khí thế rất đáng sợ, từ lâu Diệp Gia đã nhìn ra. Khi Chu Cảnh Sâm lạnh lùng giống như cắt giảm nhân khí, ép đến mức người khác không thở nổi.

Chung Thanh bị nhìn đến tê cả da đầu, một lúc lâu mới nói được một câu: "Chuyện này thế tử gia nên tự hỏi Cố cô nương thì tốt hơn."

Hắn ta vừa nói xong Diệp Gia nhìn hắn.

Chung Thanh không để ý đến ánh mắt của Diệp Gia, hắn ta tiếp tục kể cho Chu Cảnh Sâm nghe những chuyện lớn xảy ra ở Yên Kinh trong mấy năm qua.

Triều đình không chỉ không mở ân khoa, mà ở Lĩnh Nam còn xảy ra hạn hán, nghe nói năm ngoái còn c.h.ế.t rất nhiều người. Triều đình cũng phát cứu trợ xuống dưới, còn chưa kịp tới Lĩnh Nam đã không còn lại bao nhiêu. Một huyện lệnh ở U Châu vượt ngàn dặm xa xôi tới Yên Kinh cáo trạng thứ sử U Châu than ô, nghe nói sau khi gõ trống được mấy ngày thì bị treo cổ ở thiên lao. Trân Thế Khanh, của Đại Lý Tự điều tra vụ án này nhưng không có kết quả, bị bãi quan vê quê. Sau đó là Đại Tư Nông Trương Xương Lễ thượng thư ngự thư phòng dâng sớ vạch tội yêu phi Cố Minh Nguyệt. Sau này vì mua quan bán tước nhận hối lộ mà bị giam vào đại lao, cuối cùng bị phán xử lưu vong.

Hai người nói chuyện một lúc lâu Chung Thanh mới đứng dậy cáo từ.

Sau khi hắn ta rời đi, Diệp Gia mới buông lỏng ngón tay đang bị Chu Cảnh Sâm đùa nghịch ra, hắn lập tức nhìn sang nàng.

Giờ trời đã tối muộn, bấc đèn vang lên tiếng nổ lép bép rồi vụt sáng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường. Dưới ánh đèn đôi mắt của Chu Cảnh Sâm ẩn dưới hàng lông mi. Lông mi của hắn tạo thành một đường đen mảnh trên chiếc mũi cao của hắn.

Hai mắt nhìn nhau, Diệp Gia cau mày: "Trương lão gia tử vì bán chức mua quan nhận hối lộ nên bị lưu đày sao?”

"Ừm." Chu Cảnh Sâm gật đầu, đưa tay vén lọn tóc Diệp Gia ra sau tai.... Tiểu lão đầu Trương Xương Lễ không giống như người bán chức mua quan nhận hối lộ lắm. Diệp Gia cảm thấy kì lạ, nhưng nàng nhanh chóng hiểu được đạo lý biết người biết mặt không biết lòng, nhiều khi nhìn không giống như người đó sẽ làm ra chuyện như vậy nhưng không có nghĩa người đó sẽ không làm.

"Đúng là Trương lão đầu có liên quan đến chuyện này, nhưng tiểu lão đầu cũng chỉ là người bị lợi dụng." Chu Cảnh Sâm đã sớm phát hiện Diệp Gia đặc biệt thích tay của hắn, hắn nâng một bàn tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn dưới ánh đèn trông tinh xảo như ngọc. Móng tay xinh đẹp ở đầu ngón tay được cắt sạch sẽ, ngón tay dài đến mức khi xoè ra có thể che hết khuôn mặt Diệp Gia.

Tay hắn vừa vươn ra, ánh mắt Diệp Gia liên nhìn theo: "Sao chàng biết?" "Đương nhiên là điều tra được."

Chu Cảnh Sâm cầm tay Diệp Gia đặt lên đầu gối, nắm nàng đến bên cạnh bàn. Diệp Gia bất ngờ bị hắn nắm lấy tay, thấy một tay hắn câm đèn lên, cứ thế Diệp Gia bị hắn nắm tay kéo trở vê phòng ngủ của hai người.

Đến khi Diệp Gia ngồi xuống, thấy hắn cởi áo khoác mới phút chốc tỉnh táo lại.

TINH"

Chu Cảnh Sâm c** th*t l*ng quay đầu lại mỉm cười: "Sao nào? Không phải đã thấy từ lâu rồi sao?"

Diệp Gia: "..."

Thấy là thấy, nhưng hai người họ không giống như những cặp vợ chồng sớm chiều bên nhau cho lắm. Gặp mặt thì ít mà xa nhau thì nhiều, mỗi lần gặp nhau đều ngượng ngùng khó tả. Diệp Gia còn chưa tắm rửa, vừa ăn cơm xong đã đi tới Đông phòng.

Nàng vội vàng đứng dậy: "Tướng công, chàng ở đây đợi một lát, ta muốn đi tắm."

Trong nhà không có nhiều phòng nên không gian mới bé như vậy. Chỉ có thể tắm rửa ở trong phòng mình, dù Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm từng thân mật rất nhiều lần. Hôm đi thành trại mấy ngày, bị ôm đặt trên mặt bàn cũng từng có.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 483



Nhưng lâu ngày như vậy mới gặp lại, ở cùng một phòng tắm rửa có hơi mất tự nhiên. Trước giờ nàng sẽ không để mình chịu thiệt, vừa mở miệng đã muốn đuổi người ra ngoài.

Chu Cảnh Sâm cầm đèn bước tới bàn trang điểm, nghiêng người ngắm nhìn Diệp Gia. Thấy ánh mắt lảng tránh của nàng, ánh mắt tối sầm lại. Hắn im lặng một chút rồi nói: "Nàng ở đây chờ một lát, ta giúp nàng xách nước."

Nói xong hắn liên khoác thêm áo rồi mở cửa đi ra ngoài.

Chu Cảnh Sâm từ từ mang một thùng nước tắm tới, giúp Diệp Gia đổ đầy nước. Sau đó không nói gì bước ra cửa. Diệp Gia thấy hắn làm vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng c** q**n áo ra tắm rửa.

Nàng tắm rất nhanh, tối nay không cần gội đầu nên chỉ ngâm mình một lát.

Khi nàng tắm xong bước ra, Chu Cảnh Sâm đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách. Nghe thấy ở cửa có tiếng động thì đi tới đổ nước giúp Diệp Gia. Diệp Gia ngồi trước ngọn đèn tính sổ sách, của cửa hàng và tính cho tháng sau. Chu Cảnh Sâm xách nước mấy lần đi lướt qua trước mặt nàng, một lúc lâu mới dọn xong phòng, khi quay trở lại khắp người toàn là mùi thuốc đắng chát.

Diệp Gia trăn trối nhìn hắn: "Không phải mai chàng còn có việc sao?"

"Ừm." Chu Cảnh Sâm gật đầu: "Nhưng như vậy thì sao?"

"Chàng không sợ mai sẽ đến muộn à?"

Chu Cảnh Sâm chậm rãi gấp sách lại, khoé môi cong lên lộ ra nụ cười dịu dàng: "Có thể thử một chút."

Mặt Diệp Gia lập tức đỏ bừng lên: "..."

Một tay Chu Cảnh Sâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Gia, quyển sách liền bị kẹp ở giữa. Một tay khác cầm đèn trở về phòng. Vừa vào phòng hắn đã đặt đèn ở trên bàn, cả quyển sách cũng bị đặt xuống, Diệp Gia bị kéo lên giường vô tình lướt qua tên cuốn sách "Hoa Nghiêm kinh”.

Diệp Gia: "..." Nửa đêm nửa hôm còn đọc kinh phật đúng là nhân tài.

Tuy hắn nửa đêm nửa hôm đọc kinh phật một lúc lâu, nhưng chắc chắn phật kinh cũng không thể đánh thức tâm lặng như nước của hắn. Đêm đó vừa lên giường đã không nhịn nổi mà động phòng luôn.

Giờ thủ đoạn lấy lòng người khác của Chu Cảnh Sâm càng thêm thành thạo hơn, tiêu chuẩn Diệp Gia đặt ra cho hắn cũng ngày càng lớn. Diệp Gia thấy bản chất bên trong của hắn là điên cuồng, mặc y phục thì là quân tử, khi cởi y phục ra lại không khác gì câm thú. Đúng là dù không nghiện ở chuyện này nhưng cũng có thể bị hắn nuôi đến nghiện luôn. Diệp Gia sợ cứ cái đà này sẽ bị hắn chiêu đến mức kén ăn, sau này đổi người khác thì ai cũng không vừa ý. Chu Cảnh Sâm biết nàng đang nghĩ gì, suýt nữa không nhịn được mà bật cười. Trong đêm dốc sức hầu hạ nàng, đến canh bốn mới dừng lại. Cái tên này hì cả đêm chưa ngủ, trời còn chưa sáng đã vội vàng rời đi.

Tối qua Diệp Gia ngủ muộn quá nên khi mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi vẫn chưa dậy nổi.

Đêm qua Đông phòng truyền đến tiếng động lạ, nửa đêm Dư thị đi vệ sinh vẫn có thể nghe thấy một chút, dĩ nhiên có thể hiểu cho Diệp Gia. Khi Diệp Gia đến cửa hàng, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt cũng đang đi ăn. Tôn lão hán đưa Trương Xương Lễ đến thung lũng bên kia, Linh Đang dẫn theo mấy đứa bé đến tưới nước ở hậu viện. Lúc Diệp Gia rửa mặt ở hậu viện thì nghe thấy họ đang nói chuyện ríu rít.

Ăn xong một bát cháo, Diệp Gia quay đầu nhìn một chút. Vừa nhìn đã giật mình, nàng thấy một hàng cây mọc ra từ "đá cuội". Không những nảy mầm mà còn xanh um tươi tốt, còn đang vươn ra ngoài.

Từ xa đã nghe thấy một giọng nói trong veo: "Linh Đang tỷ tỷ, cái này rốt cuộc là món gì vậy?”

Không nghe rõ tiếng của Linh Đang, nhưng Tôn Tuấn lại lên tiếng dỗ dành: "Không biết nữa, nhưng chắc là bà chủ biết."

Diệp Gia tò mò, thu dọn xong bát đĩa liền đi tới xem thử. Lúc đến gần nàng mới nhận ra thử này, hơn nữa còn rất quen mắt. Củ này màu đỏ, lá nhọn... mẹ nó, cái này không phải khoai lang thì là gì?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 484



Khoai lang! Cái này vậy mà là khoai lang! Diệp Gia không kìm được niềm vui, ngồi xổm xuống cầm củ này lên. Vừa vạch lá ra, phía dưới cột da có thể kéo lên kéo xuống, ngửi thử thì đúng là mùi của khoai lang. Nàng không ngờ mình lại may mắn đến vậy, khoai lang không kén đất, không những dễ trồng mà còn là thức ăn ngon, có thứ này thì không còn sợ nạn đói nữa.

Tim nàng đập thình thịch, Diệp Gia ngắt mấy lá cây kia vê nhà, ngôi trước bàn hổi lâu cũng không bình tĩnh nổi. Nàng hít sâu tự dặn lòng phải bình tĩnh, nàng cúi đầu xuống thấy trên bàn còn có một cuốn sách.

Có lẽ vì Chu Cảnh Sâm đi vội quá nên không kịp mang cuốn "Hoa Nghiêm kinh" về Đông phòng. Diệp Gia hít sâu thở ra vài lần, cầm lấy quyển sách định mang đến Đông phòng cho hắn. Nào ngờ vừa tiện tay lật ra xem, mới lật được một trang sắc mặt Diệp Gia đã cứng đờ. Tim nàng đập bùm bùm, yên lặng như tờ.

Cái lùm mé, bên ngoài thì là "Hoa Nghiêm kinh", mẹ nó bên trong chính là Xuân Cung đồ bản tiêu chuẩn lớn.

Diệp Gia không ngờ cục "đá cuội" ấy lại là giống khoai lang. Vì trong trí nhớ của nàng khoai lang không có hạt giống, nông nghiệp thời hiện đại đều trông bằng dây leo. Có lẽ khoai lang có hạt giống nhưng do tác động của hoàn cảnh nên năng suất của hạt giống không cao. Bình thường chọn cây có hạt để gieo trông thường không hiệu quả và khả năng nảy mầm thấp, nhưng phải nói, vận may của Diệp Gia cũng khá tốt.

Bao hạt giống đó không những nảy mầm mọc ra dây leo mà còn mọc rất tươi tốt. Diệp Gia suy nghĩ một lát, gọi Linh Đang và đám trẻ tới.

Tôn Tuấn chạy đến trước tiên, câm theo một cái thùng nhỏ và xẻng nhảy tới trước mặt Diệp Gia. Cậu bé bảy tuổi đã cao lớn hơn trước, cậu chăm chú nhìn người khác bằng cặp mắt đen láy. Cậu ngẩng đầu đầy mong chờ nhìn về phía Diệp Gia: "Bà chủ!"

"Ừm, ngoan lắm." Diệp Gia lên tiếng, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu bé.

Hai mắt cậu bé phát sáng, hai má ửng hồng.

Theo như Diệp Gia biết, nếu muốn khoai lang thu hoạch tốt thì phải cắt bỏ. Giờ những hạt giống này đã mọc thành dây leo tươi tốt, đương nhiên không thể để uổng phí vận may được.

Khi Linh Đang dắt theo hai đứa nhỏ tới trước mặt, nàng hướng dẫn họ cách đặt dây leo sao cho đúng. Nàng nhớ rõ kiếp trước học khóa sinh học từng được xem video tương tự, các thực vật dây leo được trông xuống đất bằng nhiều cách khác nhau. Căn cứ vào độ màu mỡ của đất mà xem xét phương pháp trồng cây khác nhau, và tỉ lệ sống sót vô cùng cao.

Chuyện này không khó, huống hồ năm ngoái mấy đứa trẻ này đã được học làm vườn. Chuyện hái và ngắt dây leo đối với chúng quá đơn giản. Diệp Gia tận tình chỉ cho chúng cách ngắt, chỉ trong thời gian ngắn mấy đứa trẻ đã ngắt được một nắm cành lá to sụ. Diệp Gia không nhớ rõ có bao nhiêu phương pháp trông cụ thể, nhưng nàng nhớ mang máng là muốn trồng cây phải để cây bắt chéo xuống đất, ít nhất phải lấp khoảng bốn đến bảy centimet, tức là độ sâu bằng lòng bàn tay. Diệp Gia đang nói chuyện thì đúng lúc Tôn lão hán và Trương Xương Lễ trở về. Khi tới hậu viện thấy mấy đứa trẻ đang làm tượng đất thì lập tức chạy đến giúp đỡ, nhân tiện cũng nghe Diệp Gia hướng dẫn cách trông cây.

"Bà chủ định trồng cây ở hậu viện à? Như vậy có chật quá không?"

Tôn lão hán không biết khoai lang là loại cây gì, nhưng nếu trông ở hậu viện thì đúng là quá tốn diện tích. Những thức ăn chay như ớt, húng quế, dưa lạnh, dưa ngọt, còn chia ra một vài món ăn ngày thường như củ cải trắng. Nếu trồng thêm khoai lang chắc chắn phải nhổ bỏ đi vài thức ăn ngon:"... Những thực phẩm này cũng cần có đất, nếu thiếu đất thì vụ mùa sẽ không được bội thu."

Diệp Gia nghe vậy thì sửng sốt quay đầu nhìn Tôn lão hán.

Tôn lão hán nói cũng đúng, nếu mảnh đất này còn trồng thêm khoai lang thì đúng là quá chật.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 485



Giống như con người cần không gian để sống, thực vật cũng vậy. Diệp Gia liếc mắt quét qua vườn rau một lượt, yên lặng một chút rồi đưa ra quyết định.

"Nhổ củ cải ở mảnh đất phía bên kia rồi trông khoai lang đi."

Giờ Chu gia đã không còn dựa vào bán củ cải để sống nữa, đương nhiên không nhất thiết phải trông củ cải: "Tôn thúc nói đúng, mảnh đất này có hơi bé. Nhưng ta chỉ muốn trồng thử ở hậu viện xem thử, khi trông khoai lang có kết quả ta sẽ quyết định sau. Nếu hạt giống này thu hoạch không tốt thì nhà ta sẽ không phí sức đi trông loại cây này. Nếu thu hoạch tốt, ra củ to đến lúc đó mới tính đến chuyện mở rộng diện tích trông."

Nhưng tuy nói là trông thử, nhưng Diệp Gia thấy mấy đứa bé ngắt nhiều dây như vậy cũng không muốn lãng phí.

Dưới đáy thung lũng có rất nhiều ruộng, trồng ở đó còn có thể làm tăng thêm khoảng cách giữa các cây trông. Nàng muốn bàn bạc lại với Trương Xương Lễ để dễ bê sắp xếp.

Đa phần trong thung lũng đều đã trồng cây, chỉ còn ruộng ở trên sườn núi là chưa có ai trồng. Diệp Gia vội tới trang tử để tìm người, không thấy Trương Xương Lễ ở trang tử, lại đi dạo trên cánh đồng. Diệp Gia nhận lấy mũ do Linh Đang mang tới rồi theo người của trang tử ra ruộng.

Bầu trời ở Tây Bắc nắng chói chang, Trương Xương Lễ làm việc ở trong ruộng hơn một tháng, giờ mặt đen không khác gì một tá điên. Diệp Gia đứng từ xa nhìn qua bờ ruộng còn không nhận ra ai với ai. Nếu người dẫn đường không gọi Trương Xương Lễ tới, có lẽ Diệp Gia sẽ không tìm tới ông ta. Trương Xương Lễ chắp tay ung dung đi từ bờ ruộng qua, còn chưa đến nơi đã hỏi Diệp Gia tới làm gì.

"Lão gia tử, người đang nói gì vậy, chẳng lẽ con không thể tới đây sao?"

Trương Xương Lễ cau mày nhìn cách ăn mặc của nàng, miệng lẩm bẩm nói nữ tử Yên Kinh đều mặc váy dài chân không dính một chút bùn. Tuy miệng ông nói Diệp Gia không biết quy củ nhưng vẫn đưa Diệp Gia tới chỗ ông thường ngồi: "Có gì muốn nói thì tìm chỗ thoáng mát rồi nói, trời tháng năm rất nóng nực, đừng để khuôn mặt xinh đẹp bị rám nắng."

Diệp Gia bật cười ngoan ngoãn di theo ông.

Diệp Gia trực tiếp mang cầm theo dây leo của khoai lang tới. Sợ cành ngắt ra lâu sẽ bị héo nàng còn sai Linh Đang vẩy nước lên trên dùng vải ướt bịt kín lại.

Trương Xương Lễ ngồi xổm trước đám cành khoai lang, ông cầm một cành lên ngắm nghía hồi lâu. Giờ kỹ thuật trông cây truyền thống là gieo hạt xuống đợi nảy mầm đơm hoa kết trái. Ngoại trừ lúa mì đã có kỹ thuật gieo mạ, nhưng còn các cây khác vẫn theo phương pháp cũ. Có câu nói "nhìn cây cao ba trượng, trong tay bài học", đây không phải lân đầu Trương Xương Lễ được nghe về cách trông cây của Diệp Gia. Nhưng cách này chỉ áp dụng với cây cỏ, chưa dùng với cây trồng. Trương lão đầu nhíu chặt mày, hoài nghi nhìn Diệp Gia: "Sao ngươi lại biết thứ này nên trồng như thế nào?"

"Đương nhiên là học từ trong sách rồi." Diệp Gia nháy mắt, không chút lo sợ trước ánh mắt dò xét của Trương Xương Lễ. Dù sao Chu Cảnh Sâm và Dư thị đều chấp nhận Diệp Gia, nàng càng không cần sợ Trương Xương Lễ nghi ngờ: "Lão sư thấy được không?"

"Được, đương nhiên có thể được."

Trương Xương Lễ thấy Diệp Gia không chút lo lắng, ông chỉ hừ một tiếng rồi quay sang chỗ khác: "Nhưng sao ngươi biết chắc chắn thứ này sẽ bội thu?"

"Con không biết." Diệp Gia thẳng thừng nói: "Nhưng dù sao cũng là hạt giống ngoại lai miễn phí, thử trông cũng không sao. Cái này cũng dễ bảo quản, không khó khăn như cây lúa. Nếu thử nghiệm thành công, sau này sẽ là nguồn cung cấp lương thực cho mọi người."

Tiểu lão đầu Trương Xương Lễ cả đời chỉ nghĩ cách tăng sản lượng nông sản, lo lắng bách tính trong thiên hạ sẽ bị đói. Rõ ràng Diệp Gia đã nói trúng tâm tư Trương Xương Lễ. Lập tức ông cũng có hơi không hiểu sao lại kích động, ông ngẩng đầu thẫn thờ nhìn thửa ruộng cách đó không xa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 486



Lát sau ông ta mới trịnh trọng đồng ý: "Được, ngươi về trước đi, những thứ này để ta kêu người tới làm."

Nhiều thân lá như vậy chỉ bằng một mẫu đất, có khi còn không bằng. Gọi một nam nhân tới làm một ngày là xong.

Diệp Gia ngồi trên bờ ruộng nhìn một lúc, thấy Trương Xương Lễ sắp xếp đâu vào đấy thì không ở cạnh xem nữa. Sau khi trồng xong một bao to thân lá, khi Diệp Gia về Chu gia đã là buổi chiều.

Dư thị đã từ cửa hàng trở về, bà đang đứng dưới giàn nho dạy lũ trẻ học chữ trước viện. Diệp Gia dựng bốn năm cái giá đỡ ở trước viện, sau đó trồng vài cây nho ở dưới. Giờ cây nho đã mọc lan khắp giá đỡ, lá cây tươi tốt phía dưới đã kết quả bé xíu. Diệp tứ muội và đám người Thu Nguyệt vẫn chưa về, trong lòng Diệp Gia có hơi bồn chồn. Chẳng lẽ việc buôn bán hôm nay lại không tốt sao? Đã qua giờ thân một khắc mà quán vẫn chưa đóng cửa.

"Chắc là không tốt." Trước đó khi Dư thị trở vê từ cửa hàng có nhìn lướt qua: "Ta thấy hôm nay cũng không đông khách lắm."

Chuyện này đã xảy ra được ba ngày, mỗi ngày lại càng đóng cửa muộn. Diệp Gia thâm nghĩ không thể do thực khách đã chán món của cửa hàng nàng được hay trong thị trấn lại có thêm một cửa hàng bán thịt chín khác?

Diệp Gia đang lẩm bẩm thì bên ngoài viện bỗng vang lên tiếng ồn ào, giống như có mấy chiếc xe vừa chạy qua trước cửa vậy. Nàng và Dư thị nhìn nhau, đúng là ở ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa. Trong viện vẫn chưa có ai lên tiếng, bên ngoài lại vang lên giọng nói quen thuộc. Ban đầu hai người họ còn không biết là ai, tới khi người đó nói tên thì họ mới biết là A Cửu đã vêt

"Trong viện có ai không? Mở cửa đi."

Tôn lão hán lập tức không chần chừ nữa, tiến lên kéo chốt cửa ra. A Cửu ngồi trên lưng ngựa cùng Lâm Trạch Vũ kéo một chiếc xe ngựa tới.

Trên xe là một đống đặc sản kỳ lạ của Tây Vực, trong đó nhiều nhất chính là hương liệu Tây Vực. A Cửu thành thạo nhảy từ trên yên ngựa xuống, hơn bốn tháng không gặp A Cửu cao lớn hơn nhiều. Dường như da cũng đen đi nhiều, nhưng trông hắn ta có vẻ sắc bén hơn. Lâm Trạch Vũ đi cùng hắn ta cũng cao vổng lên, dáng người cao gây, nhìn có vẻ lanh lợi hơn nhiều.

Hai người thấy Diệp Gia liền chạy tới chỗ nàng, Lâm Trạch Vũ lễ phép hành lễ. Trên người A Cửu mặc y phục Tây Vực trông khá bắt mắt, dáng người trông giống như người châu Âu thời trung cổ.

Mắt hắn quét một vòng quanh sân, hơi kinh ngạc khi không thấy Diệp tứ muội đâu.

"Tứ muội vẫn đang ở trong cửa hàng." Diệp Gia chỉ nhìn sắc mặt hắn đã đoán được hắn ta đang nghĩ gì: "Sau khi Ngũ muội đi, Tứ muội thay Ngũ muội đảm nhận việc kinh doanh cửa hàng. Ban ngày muội ấy thường không ở nhà, tới tối mới về. Giờ này chắc muội ấy cũng sắp về rồi."

A Cửu gật đầu, cùng Lâm Trạch Vũ tháo đồ trên xe xuống. Có một rương lớn là hương liệu, dược liệu đặc thù, còn có cả hạt giống. Trừ những thứ đó ra thứ nhiều nhất đương nhiên là vàng bạc. Lần này A Cửu đi theo Trình gia hộ tống hơn ba ngàn khối xà phòng thơm đi khắp các quốc gia cả đi cả vê đã mất bốn tháng trời. Giá xà phòng thơm bên đó và Đại Yên ngang bằng nhau, ra giá trên trời cũng không quá đáng.

Nhưng A Cửu thấy giá cao đến quá đáng, những thứ này mang tới Đại Yên cũng bán rất chạy. Có lẽ do những thứ này rất hiếm và quý giá.

Chuyến đi Tây Vực này không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể kể lại hết được, A Cửu chỉ chọn ra vài chuyện quan trọng để nói.

Thứ nhất là sau khi Trình gia không còn hợp tác với các thương hộ Trung Nguyên, nguồn cung xà phòng thơm trở nên cực kỳ khan hiếm. Ngoài lân này Trình gia nhận của Chu gia ba nghìn khối xà phòng thơm còn nhận của Luân Đài hơn hai nghìn khối xà phòng thơm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 487



Hơn cả một ngàn khối xà phòng thơm quý giá của Trung Nguyên. Những hàng hóa này đều có giá cả rõ ràng, doanh số bán hàng cũng chia làm nhiều cấp độ khác nhau.

Lần này A Cửu đi với Trình gia không chỉ để ngăn chặn tin tức sai lệch mà còn để hiểu rõ hơn về giá cả thị trường Tây Vực.

Những chuyện này không cần Diệp Gia sắp xếp A Cửu cũng tự biết. Đem một rương vàng bạc đến tay Diệp Gia, A Cửu tiện thể kể những chuyện đã biết cho Diệp Gia nghe: "Dù giá rẻ sẽ dễ bề buôn bán, nhưng những thương hộ Tây Vực mà Trình gia gặp đều là quý nhân. So với giá rẻ thì chất lượng sản phẩm chất tốt càng bán chạy."

Lần này Trình gia mang theo nhiều hàng như vậy, tạm thời chưa nói đến thủy phấn, chỉ nói về ba loại xà phòng thơm.

Xà phòng thơm của Trung Nguyên là quý giá nhất. Khi bán hết hàng, các phú thương mới miễn cưỡng chấp nhận hàng của Chu gia. Mà phụ đài nhận hơn hai nghìn khối xà phòng thơm phải tới tháng tư mới bán hết. Quý nhân ở đó càng giàu có lại càng khó tính, càng thích bắt bả. A Cửu cẩn thận quan sát người phụ trách lần này của Trình gia, đoán là lần tiếp theo Trình gia lại tới Tây Vực vận chuyển hàng hóa, chắc sẽ giảm số lượng nhập hàng từ cửa hàng Luân Đài.

"Tỷ, kỹ thuật làm xà phòng thơm của Chu gia có thể được cải tiến hơn chút không?" A Cửu tận mắt thấy sự khác biệt kết quả bán hàng của các loại, hắn ta đã nhận ra hết sức rõ ràng: "Lần trước tới Luân Đài nhập hàng, đậu tắm Tô gia không phải cũng ra giá một lượng bạc một cân sao?"

Thực ra nếu hôm nay đề cập tới vấn đề này, Diệp Gia cũng có ý định tinh phẩm hoá đậu tắm. Trước đó nàng muốn ổn định giá cả trước để làm quen với giá cả thị trường. Giờ chắc chắn thị trường đã bão hòa nên muốn hướng ra xa hơn.

Ở ranh giới Tây Bắc, muốn nhìn ra ngoài chỉ có ba hướng. Một là hướng đông, Kí Châu hoặc là xuôi xuống khu vực Trung Nguyên. Hai là hướng tây, mở rộng thương lộ ở Tây Vực. Ba là phía nam, từ Đô hộ phủ trở xuống. Ba hướng này đều thể hiện ba loại tiêu chuẩn khác nhau về nguồn cung.

Theo như Diệp Gia nói, Tây Vực có thể coi là nơi xuất hàng, hàng hoá cần bảo quản ở mức trung bình hoặc cao hơn, thậm chí là chất lượng cao. Nếu đi Trung Nguyên, chỉ có thể để hàng rẻ chất lượng cao. Dù sao kỹ thuật làm xà phòng thơm ở Trung Nguyên ngày càng phát triển, nguồn cung cũng tốt hơn. Xà phòng thơm Chu gia chỉ có thể bán với giá thấp. An Tây Đô Hộ phủ từ Bắc Đình Đô Hộ phủ trở xuống thì điều kiện sống của bách tính Bắc Đình tốt hơn chút, giá cả có thể duy trì ổn định.

Vốn dĩ Diệp Gia căn cứ theo mức tiêu thụ trên thị trường để định giá, cũng để cách buôn bán. Trước đó A Cửu trở về có lên kế hoạch với nàng về chuyện này, lời này của A Cửu càng khẳng định suy nghĩ của Diệp Gia: "Đây là tự nhiên." A Cửu vừa trở về, đi đường thật sự rất vất vả mệt mỏi. Sau khi sắp xếp một số việc, Diệp Gia liền đuổi hắn ta về phòng nghỉ ngơi.

Khi trời sắp tối Diệp tứ muội và Thu Nguyệt mới đóng cửa hàng trở vê.

Lúc hai người bước vào viện tử trong phòng đều đã thắp đèn. Diệp Gia, Linh Đang và Hi Lai đang chuẩn bị bữa tối, trù nghệ đương nhiên kém hơn Diệp tứ muội một chút. Khi mọi người đang đợi ăn cơm, từ khi Diệp tứ muội ve nhà đã không ra khỏi phòng. Diệp Gia còn hơi ngạc nhiên sao lại lâu như thế, đang định gọi người đến xem thử thì bị Dư thị đánh vào cổ tay: "Thôi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Diệp Gia ngẩn người, Dư thị nói muốn ăn cơm, đương nhiên nàng sẽ nghe theo. Khi Linh Đang và Hi Lai bưng đồ ăn ra, Dư thị lại nói tiếp: "Để lại một phần cơm cho hai phu thê Diệp nương."

Bà vừa nói xong, mặt hai cô nương trong phòng phút chốc đỏ bừng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 488



Nhất là Thu Nguyệt với Linh Đang, mặt đỏ như đ.í.t khỉ. Diệp Gia sửng sốt một hồi mới ý thức được mình vừa làm ra chuyện ngu ngốc đến mức nào: "..."... lâu ngày không gặp nên tranh thủ hú hí đây mà, nàng cũng không phải chậm hiểu đến vậy đâu.

Sau khi ăn vội bữa cơm, Hi Lai thu dọn chén bát tới sau bếp rửa sạch. Sắp xếp cho Lâm Trạch Vũ trở thành vấn đề.

Phòng ngủ trước kia của Lâm Trạch Vũ giờ đã thành phòng của Thu Nguyệt và Linh Đang, Hỉ Lai. Phòng phía sau của phu thê Diệp tứ muội đã chật lắm rồi, một nhà bốn người chen chúc ở trong một căn phòng. Phòng Tôn lão hán ở ngay bên cạnh cũng chật không kém, hai tiểu lão đầu còn có thêm hai hài tử. Sau khi Lâm Trạch Vũ về thì không còn phòng ở, chỉ có tạm thời di dời vật trong gian tạp vụ ra ngoài, dựng tạm một cái rừng gỗ để ngủ tạm qua một đêm.

"Ngày mai ta sẽ thu xếp sau." Diệp Gia nhìn Lâm Trạch Vũ hồi lâu.

Ra ngoài bốn tháng tiểu tử này trưởng thành lên nhiều, có lẽ được A Cửu huấn luyện nên tính tình của cậu ta trở nên trâm lắng hơn nhiều.

Sau khi sắp xếp qua quýt, Diệp Gia gọi Dư thị vào trong phòng. Chuyến này đi Tây Vực, ba nghìn năm trăm khối xà phòng thơm bán được hơn sáu nghìn ba trăm lượng bạc. Diệp Gia ký với Trình gia chia bốn phần lợi nhuận, chia cho Trình gia bốn phần mà vẫn còn dư lại nhiều tiền như vậy. Trong lòng Diệp Gia đã có tính toán.

"Xem ra đi một chuyến đến Tây Vực đúng là kiếm được rất nhiều tiên, hèn gì có nhiều thương hộ không cần mạng muốn đem hàng hóa đến Tây Vực thử vận may. Lợi nhuận thật đáng kinh ngạc." Trong lòng Dư thị không kìm được mà thốt lên, thật đúng là biết kiếm tiên trong tay còn ôm bảo bối. Nếu không kiếm ra tiên sẽ không có đủ lương thực cho một nhà.

Diệp Gia biết bà lại nghĩ đến lúc trước ở Bắc Lý trấn làm tú nương trong khuê phòng, cười nói: "Đây là lợi ích với hiệu buôn Trình gia. Nếu để một thương hộ không có danh tiếng mang hàng qua bên kia, không khéo hàng còn sẽ tồn lại trong túi đến mục nát luôn mất."

Trình gia đã tới Tây Vực Đại Yên nhiều năm, đã tạo được lòng tin với mọi người, đây là thứ tài sản vô hình.

"Đúng vậy." Dư thị gật đầu.

Hơn sáu nghìn ba trăm lượng bạc đã đến tay, cộng với khoản tích trữ trong nhà tới hơn ba nghìn hai trăm lượng. Chu gia âm thầm tích trữ hàng trăm lượng bạc trong viện nhỏ bé này. Trước đó Dư thị còn chưa có hứng thú, tới khi Diệp Gia lấy tiên tiết kiệm ra gộp lại Dư thị liền hạ giọng: "Mới có hơn một năm nhà ta đã tích lũy được nhiều bạc như vậy sao?”

"Vâng." Tim Diệp Gia đập thình thịch, nàng có cảm giác m.á.u trong người đang sôi trào: "Nhà ta muốn làm giàu nhờ con đường Tây Vực." Dư thị còn đang cảm khái tiền đến quá nhanh, nghe Diệp Gia nói xong câu này tim cũng không nhịn được đánh thịch một cái. Dư thị là người không có tham vọng cũng phải hưng phấn, sắc mặt lập tức trở nên rạng rỡ: "Có được không? Dù có chuyện gì cũng phải làm."

Chưa nói đến hai mẹ chồng nàng dâu ý chí kiên định, Diệp Gia suy nghĩ một lát rôi quyết định: "Nương, ngày mai con muốn tới Luân Đài."

Nếu đã quyết định triệt để kinh doanh thì không thể trì hoãn nữa. Giờ chuyện trên trấn đã đi đúng quỹ đạo, nàng tạm thời đi mấy ngày cũng không sao. Nhưng khi nghĩ đến chuyện trước đây Ngô gia làm, trước khi đi Diệp Gia vẫn dặn Dư thị phải cẩn thận hơn. Dư thị cũng hiểu rõ, giờ bà đã được Diệp Gia nạp đầy năng lượng. Tham vọng suốt mấy chục năm không có giờ đã bắt đầu nhen nhóm.

"Ta biết rồi, con đi đường nhớ cẩn thận." Giờ bên phía Bắc Lý trấn đã ổn định, rất nhiều rắc rối đều được Chu Cảnh Sâm giải quyết sạch sẽ, Diệp Gia đi đường cũng không cần lo lắng nhiều. Nhưng Dư thị lo người dân ở vùng quê nghèo xấu xa nên vẫn dặn Diệp Gia phải cẩn thận.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 489



Đương nhiên Diệp Gia sẽ không đi một mình, trước đó khi Chu Cảnh Sâm rời đi đã sắp xếp người bảo vệ nàng. Nếu Diệp Gia muốn đi nhất định phải mang theo người hắn sắp xếp đi cùng. Diệp Gia còn đặc biệt gọi là Điểm Điểm.

Điểm Điểm oai phong lẫm liệt đứng trên xe la, dọa con la không dám đá chân.

"Nương, trên bàn trang điểm trong phòng con có để một cái hộp nhỏ, người nhớ phải đưa cho A Cửu giúp con nha." A Cửu không nhận nhiệm vụ này là dựa vào độ tin cậy của Diệp Gia. Đương nhiên Diệp Gia sẽ có qua có lại, không thể để công sức bốn tháng vất vả của hắn ta trở nên công cốc được.

Dư thị vừa nghe đã hiểu, nắm tay Diệp Gia không nỡ buông: "Trong lòng ta biết, ta sẽ thu xếp thật tốt."

Người đánh xe đưa Diệp Gia tới trụ sở, lúc trước Diệp Gia ở Bắc Lý trấn vài ngày liền đi theo Diệp Gia. Diệp Gia thấy hắn ta có hơi quen mắt, hỏi xong mới biết danh tính. Sĩ Nam, người nổi danh khắp trụ sở là có thân thủ tốt, võ nghệ cao cường. Còn người kia là Triển Lâm. Tuy trên mặt hắn ta không biểu hiện rõ nhưng trong mắt sáng ngời lại thể hiện sự cảnh giác. Hai nam tử đưa Diệp Gia tới đương nhiên Dư thị thấy không yên tâm, nên kêu Hỉ Lai đuổi theo hầu hạ.

Đây không phải lần đầu Hỉ Lai gặp Điểm Điểm nhưng khi thấy sói ở ngay cạnh vẫn thấy sợ. Người núp ở một góc trong xe la, không dám lại gần.

Diệp Gia cũng không miễn cưỡng nàng ấy, nàng dựa vào bụng Điểm Điểm rồi tranh thủ chợp mắt.

Xe la đi rất nhanh, vì để tối không cần đi nên suốt chặng đường bọn họ không dừng chân. Ở Lạc Tang trấn nghỉ ngơi một tối rồi hôm sau lại lên đường. Mất ba ngày hai đêm thì tới Luân Đài.

Chuyện Diệp Gia nói muốn tới Luân Đài Diệp ngũ muội đã nhận được tin tức. Khi xe la vừa vào thành đã thấy nàng ấy đang đứng chờ ở cổng thành. Nhưng Diệp Gia không nghe thấy tiếng của nàng ấy, chỉ khi xe la đi được một đoạn nàng mới phát hiện ra nàng ấy.

Nàng đưa người lên xe rồi vội đi vào nội thành.

Xe la còn chưa đi tới cửa phòng trọ đã dừng lại, Triển Lâm ghì chặt xe la, đến giữa đường xe mới từ từ dừng lại.

Trong lòng Diệp Gia thấy hơi lạ, kéo rèm lên mới phát hiện một nam tử tuấn tú đang đứng chặn trước xe. Người đó mặc nhung phục, khoảng hai tám hai chín tuổi. Mặt mũi sắc bén, dáng người thon dài, trông vừa đẹp lại vừa có khí chất anh hùng.

Người kia vén rèm ở cửa sổ lên thấy Diệp Gia, trên mặt lập tức nở nụ cười. Chạy vội tới gọi: “Tam muội."

Ban đầu Diệp Gia còn không biết, nghe thấy câu đó mới biết chắc đây là Diệp đại ca Diệp Thanh Sơn bị điều tới Luân Đài làm giáo úy. Nàng nháy mắt nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới: "Đại ca?"

"Ừm, là ta." Diệp Thanh Sơn mỉm cười: "Ngũ muội có ở trên xe muội không?"

Diệp ngũ muội cũng thò đầu ra. Hắn ta đưa tay gõ đầu Ngũ muội, xúc động nói với Diệp Gia: "Tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, duyên dáng yêu kiều..."

Diệp Gia không biết nói gì, chỉ có thể bật cười.

Không thể không nói tướng mạo Diệp Thanh Sơn và Diệp gia cũng khác nhau qua nhau rồi? Không ngờ Diệp gia có thể sinh ra một đứa con trai. Nhưng nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi lại trở về bình thường. Ngoại trừ không đề cập tới phẩm chất bên trong, người Diệp gia đều có dung mạo xinh đẹp. Chỉ nhìn vẻ ngoài là biết họ là huynh muội ruột thịt. Nhưng vừa nghĩ đến đây đại ca Diệp gia, Diệp Gia không kìm được mà nhớ đến Diệp Trương thị, nàng lại cúi đầu nhìn Diệp Thanh Sơn đang đứng trước mặt, Diệp Gia bất giác rùng mình.

"Tới Luân Đài đã tìm được nơi ở chưa? Muội muốn ở đây mấy ngày?" Giọng Diệp Thanh Sơn trâm thấp, nghe như người sống có trật tự: "Tới phủ đệ của đại ca ở đi?"

Diệp Gia vừa định trả lời, bên cạnh bỗng truyền tới giọng nam tram ấm êm tai: "Đại ca không cân lo lắng, ta sẽ tự thu xếp cho Gia nương."
 
Back
Top Bottom