Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 460



Thấy Diệp Gia không có ý muốn nói chuyện nữa, hắn ta đành phải hậm hực đứng lên: "Lô cây giống còn lại đó tuy rằng không phải loại tốt nhất, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Nếu quá tệ, ta cũng không phải đến Chu gia một chuyến... chi bằng phu nhân nhìn qua đã rồi hẳn nói?"

Lý lẽ thì là lý lẽ như thế, quả thực, làm việc ơn nghĩa chắc chắc sẽ không quá kém, nếu đem những thứ quá kém ra thì không phải là lấy lòng mà là rắp tâm cố ý.

Diệp Gia mới vừa rồi cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, rất nhiều loại cây nông nghiệp đã ươm giống trước là vì để đảm bảo sản lượng lương thực. Suy cho cùng, nếu gieo các loại hạt trực tiếp thì sẽ có một nửa khả năng chúng không nảy mầm. Chỉ có chuyện ươm giống trước đó, mới bảo đảm mỗi cây giống khi được trông xuống đều là cây khỏe mạnh, thì sản lượng thu hoạch được sau này mới không bị kém. Nhưng cũng có những cây giống không ra trái, sở dĩ chúng ta vội vàng ươm cây con cho kịp lúc là để bắt kịp điều kiện sống tốt nhất. Nếu có cách tạo điêu kiện ươm cây giống và thúc cây giống, có phải là cũng có thể đuổi kịp đợt này không?

Đương nhiên, những điều này là Diệp Gia đưa ra dựa trên kiến thức trồng trọt tự mò mẫm hời hợt của mình, cụ thể có được hay không còn cần phải hỏi ông lão Trương.

"Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai bàn sau vậy, phiền ngươi đi một chuyến."

"Không phiền, không phiền."

Diệp Gia đã nói ra những lời này, Ngô Mẫn cũng không thể nói thêm gì nữa. Lúc này hắn ta mơ hồ ý thức được rằng có điều gì đó không ổn, nhưng chuyện cây giống này hắn ta thật sự không phải cố ý đối phó với Diệp Gia. Suy cho cùng, gốc gác của Ngô gia hắn ta chính là ở trấn Đông Hương, Chu gia ở trấn Đông Hương, toàn bộ Kashgar đều nằm trong tay Chu Cảnh Sâm. Cho dù đầu óc của bọn họ có được dán giấy thì bọn họ cũng sẽ làm người ta mất mặt lúc tìm đến nhà Chu gia.

Chẳng qua là Ngô gia cũng cần những cây giống này, Ngô gia có gần bốn trăm mẫu đất nông nghiệp. Số cây giống tốt đó chắc chắc sẽ phải để cho nhà mình sử dụng trước.

Lời nói nếu như đã đưa đến đây rồi, Ngô Mẫn cũng không nán lại Chu gia lâu hơn. Nhìn thấy Diệp Gia cau mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì, Ngô Mẫn cũng chỉ có thể nói lời cáo từ trước. Linh Đang đi ra, tiễn người đến ngoài cổng sân, Ngô Mẫn quay đầu liếc nhìn cửa nhà của Chu gia, hai đầu lông mày không phải là thoải mái giãn ra bước lên xe.

Hắn ta vừa rời đi, Diệp Gia cũng không có lòng dạ nào ở trong nhà, tự mình đi thẳng đến phòng của Dư thị.

Dư thị chờ ở chợ sành vào ban ngày, chờ cho đến tối mới quay trở về.

Hôm nay không nhìn thấy cây giống nào, lại còn bị chuyền xà phòng thơm làm cho buồn bực, sau khi Dư thị trở về thì ngồi trong phòng chẳng có chút hứng thú nào. "Nương, Nương vào trấn mua được những hạt giống nào vậy, lấy cho con xem nào?" Diệp Gia trước đó nghe bà ấy nhắc đến, nhưng lúc đó nàng đang nghĩ tới chuyện Ngô gia sắp đến nên không hỏi chi tiết. Lúc này trước hết không nhắc đến chuyện cây giống nữa, Diệp Gia tự nhiên lại quan tâm đến những hạt giống này.

Dư thị mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Vừa rồi người của Ngô gia nói bà ấy đều đã nghe hết rồi, trong lòng có chút không thoải mái cho lắm. Ngô gia đã bằng lòng chia sẻ một số cây giống, nhưng tại sao không làm cho đẹp một chút, tốt xấu gì cũng đều chia sẻ một ít. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đây là thứ nhà mình muốn hỏi nhà người ta, nghe giọng điệu của Ngô gia là không có ý định nhận bạc. Những thứ có được miễn phí như vậy, không phải dựa vào gia đình có người làm quan thì muốn những thứ tốt nhất của người ta được.

"Đầu ở đây hết." Dư thị nuốt những lời vừa đến miệng vào, quay người lấy những hạt giống vét được từ chợ sành.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 461



Không thể phủ nhận Diệp Gia ít nhiều cũng mang theo một chút suy nghĩ vớt vát. Lần trước nàng đi mua hạt giống ở chợ sành, may mắn mua được hạt tiêu và hạt dưa lạnh, chính là nhặt được của rơi. Lần này Diệp Gia mở túi giấy ra xem, chúng đều là những hạt giống thông thường. Hạt nho, hạt của một số loại trái cây và rau quả. Nhưng Dư thị mua nhiều quá, rối tung rối mò một đống, Diệp Gia lật qua lật lại tìm thấy một loại hạt giống quen thuộc.

Hạt màu đen kích cở nhỏ nhắn không bằng hạt gạo, Diệp Gia vê một nắm trong lòng bàn tay, xác định những thứ này là hạt cải dầu. Nhưng đoán chừng hiện tại không gọi bằng cái tên này, nhưng chính xác nó là hạt cải dầu.

"Sao vậy hả Gia nương?" Dư thị vốn dĩ trong lòng có chút phiên não, nhưng nhìn thấy Diệp Gia nhìn chằm chằm vào một thứ, thì lập tức đi tới.

Bà ấy không nhận biết được hạt cải dầu, nhưng bà ấy tin vào Diệp Gia. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Gia, Dư thị cũng nhìn chằm chằm vào hạt giống màu đen. Trên thực tế, hau hết loại dầu mà người dân ăn ngày nay đều là dầu hạt cải, thực ra những thứ này không phải là hiếm. Diệp Gia đã biết đến dầu hạt cải từ lâu và nghĩ rằng nếu thật sự không thể trông lương thực thì trông một diện tích hạt cải dầu lớn cũng tốt. Sẽ thật tuyệt vời nếu ép nó thành dầu và bán ra thị trường.

Những thứ như củi, gạo, dầu, muối, dầu là những thứ con người cần cho cuộc sống.

"Nương ơi, người nhìn xem, đây có phải là hạt cải dâu đó không?" Diệp Gia không biết được hạt cải dâu ngày nay được gọi là gì, chỉ có thể dùng cách gọi của thế hệ sau.

Dự Thị làm sao mà biết được? Nhìn một hồi lâu, bà ấy không xác định: "Có lẽ là đúng rồi? Chi bằng chúng ta hãy chờ Trương tiên sinh về hỏi trước đã?"

Diệp Gia gật, gật đầu, lại gói túi hạt giống nhỏ lại. Diệp Gia tiếp tục lật xem, bên trong có đậu phông và hạt mè. Cũng không biết rốt cuộc Dư thị đã mua bao nhiêu, nhưng Diệp Gia vẫn chưa lật đến loại trùng lặp. Lật mãi, lật mãi, Diệp Gia nhìn thấy một hạt giống kỳ lạ. Kích thước của nó khoảng chừng bằng đốt ngón tay của người lớn, màu nâu đen, lớp ngoài nhẫn bóng không có lông, nhìn cực kỳ giống những viên sỏi.

"Đây là thứ gì vậy..." Diệp Gia cực kỳ hối hận vì lúc đầu không học nông nghiệp, sớm biết có một ngày xuyên không về thời cổ đại, có lẽ nàng đã chọn chuyên ngành liên quan đến nông nghiệp. Bây giờ, có một số đến tận tay rồi vẫn không nhận ra được.

Dư thị cũng nhìn qua, Diệp Gia đã không nhận ra, bà ấy càng không nhận ra được: "Không biết được, nghe nói là quả của Phiên Bang."

Diệp Gia vừa nghe là đến từ Phiên Bang, trong lòng có chút ngứa ngáy.

Chính vào lúc hai người đang xem hạt giống trong nhà thì ngoài có tiếng xe la kéo đến. Ông Tôn cuối cùng cũng chở Trương Xương Lễ từ phía cánh đồng đó trở về. Cũng không biết Lão Trương là nhảy xuống đất lăn lộn hay sao đó mà cả người dính bẩn khủng khiếp. Tóc tai và quần áo của ông ta đều dính đầy cỏ và bùn đất. Ông ta vừa đi vừa vỗ nhẹ bùn và cỏ trên người: "Phu nhân nhà Doãn An, đã hâm rượu cho lão phu chưa?”

Diệp Gia vừa nghe thấy tiếng động này, lập tức gói hạt giống lại, vội vàng đi ra chào hỏi: "Đã hâm rồi ạ, người ra ruộng xem thế nào rồi ạ?"

Lão Trương liếc nhìn Diệp Gia, chậc lưỡi hai tiếng: "Mảnh đất này quả thật là đất tốt. Diện tích rộng lớn đó toàn bộ đều là đất đai màu mỡ, chỉ cần chất lượng cây giống không tệ, và dành nhiều tâm huyết để trông coi, sản phẩm thu được chắc chắn sẽ rất tốt."

Buồn bực chán nản cả ngày, lời nói của lão Trương là một tin vui hiếm có. Diệp Gia cũng mỉm cười khi nghe điều này. Diệp Tứ Muội với Hỉ Lai mấy người bọn họ đã bận rộn rất lâu ở sau bếp, chuẩn bị nguyên liệu cho cửa hàng Tây Thi bán vào ngày mai. Hiện tại nàng ấy coi như là đã chính thức tự tay kinh doanh cửa hàng, bận rộn đến tối tăm mặt mày.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 462



Nhìn thấy Lão Trương về đến, thì xoa, xoa tay hỏi Diệp Gia: "Tỷ, có thể dọn cơm được rồi chứ?"

Diệp Gia lập tức cười nói: "Dọn cơm đi!"

Thu Nguyệt vội vàng bưng thức ăn lên bàn, Trương Xương Lễ thì lui phía sau tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại sau.

Ăn bữa tối xong, Hỉ Lai thu dọn bát đĩa trên bàn, Diệp Gia kể tình hình của ngày hôm nay cho lão Trương nghe. Nét mặt của Trương Xương Lễ rất chăm chú khi nghe về tình huống này. Ông ta cũng không phải nói trách tội ai, cũng không nói phu thê Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm dụ dỗ ông ta đến đây mà không làm tròn được lời hứa, đơn giản ông ta chỉ cảm thấy thể diện của Ngô gia này thật lớn: "Xem ra Doãn An vẫn chưa đứng vững ở đây rồi đó..."

Nếu như đứng vững được, chẳng phải những địa chủ thương hộ này sẽ phải vội vàng chạy đến tặng quà để tỏ lòng tôn kính sao? Nếu mấy cây giống này mà hắn ta còn một mực từ chối, không cho loại tốt chỉ cho loại hơi kém. Đây là đang đối xử với người ăn xin sao?

Trương Xương Lễ thở dài: "Ta thấy ngày mai ngươi cũng đừng đi đến đó. Làm quan thì phải có chút dáng vẻ của người làm quan, nha đầu ngươi thân là phu nhân của hắn, dáng vẻ kiêu ngạo lên đi! Doãn An ở bên phía trấn Lý Bắc đang liều c.h.ế.t liều sống xây thành trì, thiết lập tuyến phòng thủ, bảo vệ an ninh cho mảnh đất này. Đã đến mảnh đất này, còn nghĩ nên thế nào nữa? Những thân hào nông thôn và địa chủ này ăn rồi ngồi không mà hưởng, không hề có chút ý thức nào. Ngươi nóng lòng đến đó một chuyến, làm mất thể diện di Thật ra cũng không có ý làm mất thể diện. Đây không phải là chìa tay ra hỏi người ta muốn thứ gì sao? Xin người khác giúp đỡ còn ra vẻ thì có hơi ỷ thế h.i.ế.p người quá rồi. Hơn nữa, làm quan cũng không thể hùng hồn yêu cầu người khác tỏ lòng tôn kính, Chu Cảnh Sâm là hiệu úy, không phải là thổ bá vương.

Tuy lời của lão Trương nói hơi quá, nhưng Diệp Gia cũng hiểu được ý của ông ta.

Nói cho cùng, rốt cuộc Diệp Gia không phải xuất thân quan chức trong xã hội phong kiến, quan niệm không giống nhau. Nhưng những lời khó nghe mà Trương Xương Lễ nói, lại là đang nói hiện tượng ở đây. Nàng là người hiện đại, không có tư tưởng coi quan cao quý hơn dân, nhưng con người thời xưa lại có. Ngô gia làm như vậy, quả thực chính là không xem bọn họ ra gì.

"Mạ lúa mì này quả thực là đã muộn rồi, nhưng đối với những loại khác thì cũng chưa được xem là muộn."

Trương Trường Lễ cả đời đều lo nghĩ những chuyện này, đương nhiên ông ta biết rất rõ: "Ươm giống cao lương cho đến tháng sáu thì có thể được rồi. Bắp ngô có thể ươm giống kéo dài đến tuần đầu tiên của tháng tư, muộn mấy ngày cũng không phải lo. Thời gian của bạch điệp tử cũng gần giống vậy, kéo dài đến trước giữa tháng sáu cũng có thể sống được. Cây lúc thì càng không cần phải nói, vào lúc thời tiết nóng nực từ tháng tư đến tháng năm mới nảy mầm tốt. Những cánh đồng này của Chu gia cũng coi như chiếm được chỗ vị trí địa lý tốt, đáy thung lũng đó ẩm ướt, nguồn nước lại gần, đất đai màu mỡ, ẩm ướt, theo ta thấy, những thửa ruộng bên dưới có thể được cày xới để trồng lúa."

Những lời này của Trương Xương Lễ được nói một cách từ tốn, không nhanh không chậm, ông ta vuốt râu liếc mắt nhìn Diệp Gia và nói: "Ngươi thế nào cũng phải trồng lúa mì, nhưng lúa mì phải được trồng ở vùng đất bán khô can. Đất ở trong đáy thung lũng ẩm ướt hơn nhiều so với những cánh đồng trên sườn dốc."

"Lão sư đã xem kỹ rồi sao?" Diệp Gia nghe vậy thì hiểu rõ thông suốt: "Nếu có thể trồng lúa vậy thì không cần trồng lúa mì cũng được. Suy tính chuyện này, chủ yếu là vì lương thực."

Trương Xương Lễ đương nhiên nghe hiểu được, Chu Cảnh Sâm hiện tại cần lương thực.

"Trồng lúa rồi thì ngươi còn đến Ngô gia làm gì?" Tính khí nóng nảy này của Trương Trường Lễ cũng không biết từ đâu mà có.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 463



Người bình thường còn thật sự chịu không nỗi: "Nhanh chóng sai nô tỳ đi chuyển lời với họ, sáng mai cũng đừng đến Ngô gia nữa."

Diệp Gia nghe vậy mỉm cười: "Lão sư nói chí phải."

Truyền lời cho Ngô gia thì không cần sốt ruột như vậy rồi. Nếu lão gia tử đã nói thay lúa mạch thành cây lúa, thì sẽ nhiêu ra hơn hai mươi ngày ươm giống.

Ngay sau đó Chu gia cũng không vội đi tìm lúa mạch non khắp phố lớn ngõ nhỏ, Dư thị cũng không than thở nữa, chỉ việc đi mua hạt thóc về trông là được. Ngoài giống lúa, Diệp Gia còn lấy một bao hạt giống cây cải dầu đen hư hư thực thực đó cho Trương lão gia tử xem.

Trương Xương Lễ nhận ra được nhiều loại cây trồng, liếc nhìn một cái liền nói: "Đây là cây vân đài, phải ươm giống trước cuối tháng tư, cũng trồng xuống vào khoảng thời gian này."

Diệp Gia nghe rồi cũng không hỏi vân đài là gì, rõ ràng nghe thấy giọng điều của Trương lão gia tử là biết được nói đến hạt giống cây cải dầu rồi. Diệp Gia lấy một bao lớn những hạt giống thượng vàng hạ cám do Dư thị mua về đó bày trên bàn, không nhận ra được loại nào là loại nào mà gọi ông lão đến phân biệt.

Trương Xương Lễ bị hành động của cô vợ nhỏ của Chu Cảnh Sâm này làm cho dở khóc dở cười, lập tức tức giận: "Tiểu nha đầu này ngươi xem lão phu là cái gì đó?"

Diệp Gia cười hì hì, khách sáo mà châm trà cho ông lão: "Đây không phải là học thức không uyên bác bằng lão gia tử người sao? Cả nhà trên dưới đều không phân biệt đực, mong ngóng lão gia người chỉ điểm để tránh sai lâm nữa kìa!"

Trương lão gia tử hừ một tiếng, nếu không phải lớn tuổi rồi cũng không có đuôi, có lẽ ông ấy đã có thể kiêu ngạo tới mức vểnh đuôi lên trời rồi. Ông ấy không chỉ có thể nói rõ mỗi hạt giống thế nào, ngay cả những hạt giống này nên trông thế nào, trồng vào lúc nào, kỳ sau phải bảo dưỡng trông nom thế nào đều biết rõ mồn một. Diệp Gia nghe đến tấm tắc kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng trách Chu Cảnh Sâm lại muốn kêu người về đây, đây chẳng phải là một quyển sách nông học sống sao?

Sách nông học có ghê gớm đến đâu cũng không bằng có người không biết phân biệt hàng tốt xấu, nói bỏ tù liền bỏ tù. Vị kia ở Yên Kinh vì để biểu lộ ra sự bảo vệ và cưng chiều đối với người mình yêu mà cách chức nguyên lão của hai triều đại - Trương Xương Lễ, tuổi tác lớn như vậy mà lưu đày đến Tây Bắc.

Chuyện này không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là Trương Xương Lễ đều nản lòng thoái chí.

Diệp Gia vừa nghe trong lòng vừa ghi nhớ, sau đó lại lấy đá cuội Dư thị mua được từ chợ sành đưa đến trước mặt lão gia tử. Lão gia tử kiêu ngạo lúc nhìn thấy viên đá trông cứ như hạt giống này liền khựng lại, ông ta nhìn chằm chằm hồi lâu, không nói ra được nguyên do gì. Nhưng không nhận ra cũng không ảnh hưởng đến việc hai mắt ông lão sáng lên, vô cùng hứng thú. Ông ta không phải chính là đến vì cái này sao? "Thứ này ngươi lấy được từ đâu?" Trương Xương Lễ cẩn thận nhận lấy một viên rọi dưới ánh đèn nhìn xem, quả thực là chưa từng thấy.

Diệp Gia nói thẳng là mua được từ chợ sành: "Lão sư cũng chưa từng thấy qua sao?"

Trương Xương Lễ không nhận ra thì nói là không nhận ra, cũng không có cố ý tỏ ra vẻ hiểu biết. Ông ta cầm lấy hạt giống không thường thấy đó quan sát gần nửa ngày, càng nhìn càng thấy hiếm lạ. Ông ta không dám nói mình có thể nhận biết được toàn bộ cây cối trong khu vực Đại Yên, những hơn chín mươi phần trăm là nhận ra được. Thậm chí từ chức vụ của mình, có một vài hạt giống đến từ ngoại tộc ông ta cũng thuận lợi tiếp xúc qua, thử trông qua, thứ này thì thật sự chưa từng thấy. Ông ta lắc lắc đầu, dò hỏi Diệp Gia có thể cho ông ta vài hạt để nghiên cứu một chút?

Diệp Gia nhìn thoáng qua Dư thị, Dư thị vốn không hứng thú lắm đối với những thứ này. Ý là để mặc Diệp Gia làm chủ.

"Đương nhiên là được." Diệp Gia thuận miệng đồng ý.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 464



Trương Xương Lễ có được hạt giống mới trong lòng liền vui mừng, buổi tối uống rượu do Diệp Gia hâm cũng thấy có vị rồi. Diệp Gia suy nghĩ chuyện lương thực đã có chỗ trông cậy rồi, trong lòng yên tâm được một chút. Đến nỗi trên thị trường có chuyện xà phòng thơm giá rẻ cũng không vội vàng được. Chỉ có thể đợi đến khi nghe ngóng được tình hình rõ ràng, mới đưa ra phản kích.

Ăn xong cơm tối, Trương lão đầu liền cùng ông Tôn trở về căn phòng ở hậu viện.

Diệp Gia an ủi Dư thị vài câu, lấy túi hạt giống to đó đem vào nhà. Nhìn số đá cuội đó gần nửa ngày, suy nghĩ một lúc liền ra sau nhà lấy một cây xẻng nhỏ ra ngoài khoảng đất trống ở hậu viện. Khoảng đất trống này đã chia ra trông mấy loại cây trông.

Đầu tiên đương nhiên là cây ớt, bởi vì thường xuyên bị Diệp Gia dẫn đi ăn cay, bây giờ mấy nữ tử của Chu gia đều thích ăn cay. Chia ra nhiều phần đất hơn để trồng ớt, dưa chuột thì trông xung quanh sân một vòng. Loại rau củ này dựng một cái giá là có thể mọc leo lên, có thể kết rất nhiều trái. Dưa hấu và dưa lưới cũng trông thêm một ít, ngoài những loại này ra, còn lại đều là rau cải trái cây thường có trong bữa ăn như rau hẹ, cải trắng, cải đỏ, cà tím,...

Diệp Gia đi một vòng trong vườn rau, chọn được một khoảng đất trống, trông lên đó một dòng nhỏ. Thật ra nàng cũng không biết có phải trông thế này không, nhưng những loại như thực vật này đều phải sinh trưởng trong mặt đất mới có thể sống. Tưới nước nhiều, bón phân thường xuyên, chung quy là sẽ không sai.

Một túi hạt giống nhỏ Diệp Gia không dám lãng phí toàn bộ, chỉ trông một nắm nhỏ. Phần còn lại thì lấy giấy gói lại.

Ông Tôn ra ngoài đổ nước rửa mặt, nhìn thấy một bóng người ở vườn rau ông cụ bị dọa đến suýt chút nữa mò một cây gậy ra đánh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại sân nhà của Chu gia xây cao như vậy, cửa lớn của sân thiết lập ba lớp chốt, người bên ngoài căn bản không vào được, trong lòng lại yên tâm trở lại. Ông cụ thầm nghĩ có lẽ là người ở nhà trước qua đây dùng nhà vệ sinh, đi ngang qua vườn rau xanh nhìn một chút, thế là ông cụ cũng bước qua xem xem.

Đợi đến lúc nhìn rõ là Diệp Gia, lập tức vỗ n.g.ự.c thở phào một hơi: "Chủ nhân sao lại ra vườn rau vào đêm khuya thế này?"

Diệp Gia thực ra cũng là bất chợt nảy ra ý nghĩ, cũng không giải thích với ông Tôn. Chỉ chỉ vào dòng mình vừa trồng xuống rồi nói với ông Tôn: "Ngày thường lúc kêu Tuấn Tử tưới lúc thì chú ý hơn một chút, đừng giam vào khoảng đất này nữa. Ta vừa trông một dòng hạt giống xuống đây."

Ông Tôn không biết là hạt giống gì, nhưng Diệp Gia nói như vậy ông cụ đương nhiên phải để tâm đến. Gat đầu đưa Diệp Gia trở về sân trước, trở về phòng liền nói chuyện này với cháu trái lớn - Tôn Tuấn. Nói đến thì Tôn Tuấn sang năm đã bảy tuổi, đã đến tuổi có thể nghe hiểu lời người khác nói. Ngày thường ông Tôn phải đi theo Diệp Gia ra ngoài, Tổn Tuấn ở Chu gia cũng sẽ giúp đỡ làm những việc lặt vặt. Như những việc tưới nước, bón phân cho vườn rau đều là cậu bé làm. Phân dùng để bón chính là phân dê, phân gà nuôi ở sân trước, không cần phải nói, bón phân rất hiệu quả.

"Con sẽ chú ý." Tôn Tuấn hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ bình thường, ông Tôn không cần dặn dò nhiều, nói một câu là được.

Gian phòng có hạn, bây giờ ông Tôn chen chúc với Trương Xương Lễ trong một căn phòng. Dư thị đặt một cái giường khác ở bên phía cửa sổ trong căn phòng của ông Tôn, tạo điều kiện cho ông lão cô độc Trương Xương Lễ nghỉ ngơi. Mặc dù nói có chút chật chội, nhưng lão đầu cũng không phải ở trong phòng cả ngày, buổi tối nếu ngủ một giấc thì vẫn có thể ngủ được.

Hai ông cháu nói chuyện, Trương Xương Lễ cũng tiện thể nghe một chút.

Khi đó ông ta không nói chen vào, hôm sau trời vừa sáng lại chắp tay sau lưng đi quanh vườn rau một vòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 465



Lòng hiểu ký của lão đầu này nặng như vậy thì không nói, chỉ nói đến chuyện bên này Diệp Gia sắp xếp ngày mai cho Thu Nguyệt đến Ngô gia một chuyến, liên bàn bạc với Dư thị ngày mai nên mua hạt giống cây lúa thế nào.

Trên thực tế, người trồng lúa ở huyện Kashgar bên này không nhiều, phần lớn người ta trông là những loại cây trông như lúa mì, cao lương, ngô,... Như vậy cũng không phải nói rằng không có cây lúa, nếu như thật sự không có, Diệp Gia đến cửa hàng lương thực cũng sẽ không mua được gạo. Thật ra trong cửa hàng lương thực có bán hạt giống cây lúa, nhưng hạt giống cây lúa này cũng được chú trọng, Diệp Gia biết hạt giống cây lúa ở hậu thế đã có hơn mười loại.

Nàng không nói rõ được là thế nào, nhưng nàng biết cảm nhận. Biết rõ hạt gạo của Đông Bắc ngon, cũng biết ngô của Ninh Hạ thơm, còn từng nếm thử gạo của Giang Tây cống nạp. Rốt cuộc cũng có nghiên cứu đến việc nơi này trông loại lúa nào sẽ tốt hơn.

"Vậy chi bằng mỗi loại đều trông một ít?" Dư thị tất nhiên là biết gạo có rất nhiều loại, ngày xưa bà ấy thường ăn chính là loại gạo đỏ, khó trông thế nào bà ấy không rõ, Nhưng Dư thị biết loại gạo này là cực kỳ ngon: "Đây là lân đầu chúng ta trồng, có thể mua được loại nào thì trồng thử xem.

Diệp Gia nghe bà ấy nói như vậy cũng cười lên, quả thực là như vậy. Lần đầu trông cây trông, cho dù là có suy tính nhiều đến đâu thì cũng phải có kinh nghiệm mới có thể đưa ra phán đoán. Vẫn chưa bắt đầu trồng thì đã khó tránh khỏi có hơi rối rắm trong chuyện này một chút. Hơn nữa bây giờ cũng không có dụng cụ đo lường như ở hậu thế, có nhiều phán đoán cũng cần tìm tòi thực địa.

Nàng liền không xoắn xuýt nữa, thực sự không được việc thì kéo theo Trương Xương Lễ cùng đến cửa hàng lương thực cũng được.

Hai người bàn bạc hôi lâu, Diệp Gia cũng mệt rồi. Nói với Dư thị một tiếng liền về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau trời vừa sáng, Diệp Gia liền cùng Dư thị mời Trương Xương Lễ cùng đến chợ sành.

Mặc dù nói cửa hàng lương thực có hạt lúa giống, nhưng nếu đã muốn mua, các loại lúa giống mỗi loại đều mua một ít. Trên thị trường lúa giống có bốn, năm loại, Diệp Gia mua mỗi loại một tạ. Bọn họ sợ không đủ nên không chỉ mua mỗi hạt giống lúa nhiều mà còn mua hạt giống cây cải dầu, hạt giống cây bông tơ, thậm chí là dây cây nho, nhìn thấy cái gì cũng mua về. Ngoại hạt giống cây lúa cần vận chuyển về nhà để ươm giống, dây cây nho đã ươm giống ở trên thị trường thì một mạch vận chuyển đến thôn trang.

Trương Xương Lễ cũng là một khi bắt đầu làm việc thì không cần ăn cơm, chạy theo cả một buổi sáng, trở vê viện tử uống một hớp nước đã vội vàng kêu ông Tôn lái xe đưa ông ta qua đó.

"Cày bừa vụ xuân không đợi người...

Cùng lúc đó, Ngô gia sáng sớm không đợi được Diệp Gia chỉ nhận được một câu nói từ tôi tớ của Chu gia, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo sợ bất an.

Ngô lão gia vốn dĩ không xem trọng tiểu phụ nhân Diệp Gia này lắm.

Một là Diệp Gia tuổi còn nhỏ, mới mười mấy tuổi. Nghe nói trước khi xuất giá chỉ là một con gái của một học trò nhỏ ở trong thôn, tính tình khá thô thiển. Trong lòng Ngô lão gia liền cảm thấy người nhà quê thiếu hiểu biết, dễ bị đánh lừa, mặc dù nói dáng dấp thì đúng điệu, thực tế lại không để tâm lắm. Hai là trong lòng Ngô gia vẫn còn oán hận Chu gia, cho dù ông ta kiêng nể về thân phận quan của người ta, những làm việc ít nhiều cũng sẽ biểu lộ ra.

Hôm trước sau khi thấy Diệp Gia liên phát giác ra, thấy Diệp Gia nói chuyện với người khác thì khách sáo, dáng vẻ ngại ngùng đó liền tạo thêm cho Ngô gia không ít sự tự tin. Biết được tính tình của người ta không tệ, điệu bộ của Ngô gia đương nhiên liền đứng đắn lên.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 466



Vốn dĩ ông ta còn suy nghĩ, trước tiên sẽ từ chối một phen để xả giận, sau đó đợi Chu gia đến tận cửa nhờ vả mấy lần thì sẽ làm ra dáng vẻ cắt đứt một lượng lớn cây giống vì Chu gia, nhân cơ hội để Chu gia nợ một ân tình thật lớn.

Trên thương trường xưa nay chính là lôi kéo như vậy, không màng thể diện cầu xin người khác mới có được hàng tốt. Ngô gia đã chuẩn bị tâm lý đợi Chu gia đến tận cửa ba lần, ai ngờ mới lôi kéo được hai ngày, nàng dâu nhỏ của Chu gia đã thay đổi ý tứ.

Đột nhiên sai người đến nói không cần cây giống của ông ta nữa, hoàn toàn khác với dự tính của người ta. Phá vỡ mong đợi, cái này sao có thể kêu người ta đừng hoảng sợ chứ?

Hai cha con Ngô Ân nhớ lại hôm đó đã ứng phó với Diệp Gia bằng lí do thoái thác nào, lông mày chưa hề dan ra: "Cha, cha nói xem Chu gia này bây giờ là ý gì đây? Hôm qua nói thật êm tai, hôm nay đột nhiên thay đổi thái độ, nói không đến liền không đến."

Ngô Ân làm sao biết chứ, ông ta còn chưa từng qua lại với người của Chu gia: "Lão tam đến chưa?"

"Lão tam đến phân xưởng canh chừng, sáng sớm đã đi rồi."

Nói đến chuyện này Ngô Mẫn cũng có chút phiền lòng, người của Chu gia này làm việc sao lại khác với người khác vậy. Cô vợ nhỏ đó nói chuyện thì nhỏ nhẹ, làm việc sao lại khiến người ta khó nắm bắt đến vậy: "Khi nấy con đã sau người gọi hắn ta trở về, giờ này có lẽ cũng đã trở lại rồi."

"Sai một người ra bên ngoài đợi, xử lý sạch sẽ những chuyện các con làm vòng vo đó cho tal

Ngô Ân có thể làm lớn ở trấn Đông Hương nhiều năm như vậy, đương nhiên là có át chủ bài. Mặc dù không để mắt một giáo úy nhỏ bé vào trong mắt lắm, nhưng cũng không muốn gây phiền toái. Dù sao nhà ông ta ở đây, cường long bất áp địa đầu xà. Chu Cảnh Sâm người ở trấn Đông Hương, cách khá gân, trong tay còn nắm hơn vạn binh. Thật sự chọc vào rồi, đại nghiệp của Ngô gia bọn họ có lớn cũng không dễ thu dọn tàn cuộc. Người thông minh biết ngọc thạch không đấu với gạch ngói vụn.

"Cha, người chính là quá cẩn thận rồi, Chu gia chỉ là một đám cô nhi quả mẫu. Mặc Chu Cảnh Sâm hắn một mình có thể kéo đến bao nhiêu sóng to gió lớn?"

Chu gia mới bò lên được bao nhiêu ngày? Còn không đến ba tháng.

Theo Ngô Mẫn thấy, tên giáo úy họ Chu đó chính là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa chưa nhìn rõ tình thế. Cơ hội tốt đẹp đặt ở đó có biết dựa dam hay không, ngược lại còn lăn lộn một chỗ cùng tên tri huyện gì cứ như lưu manh của huyện Kashgar. Hôm nay thiết lập cửa khẩu, ngày mai xây hàng rào thành lũy, lại dựng nên uy tín với tên tri huyện không binh không quyền đó, lấy trứng chọi đá mà ở chỗ này khuấy gió nổi mưa. Đừng thấy bây giờ may mắn ngồi lên được vị trí giáo úy, có thể làm được bao lâu thì còn không chắc nữa kìa. Thật sự cho rằng giáo úy dễ ngồi đến vậy? Nhìn xem Thẩm Hải và Ngưu Bất Quần, kinh doanh hai mươi năm còn không phải nói bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t liền g.i.ế.c chết.

Nói đến chuyện này, Ngô Mẫn liên vô cùng bực tức.

Tên điên Quách Hoài đó làm quan thì làm quan, đang tốt đẹp cứ phải làm chính lệnh mới gì chứ, nói thì êm tai, kết quả chẳng phải chính là của người phúc ta. Bọn tiện dân thuế má thì không cần nộp nữa, lao dịch cũng giảm bớt. Nhưng cho rằng như vậy là cuộc sống của bọn họ tốt hơn sao? Dem đầu mâu nhắm vào phú thương bản xứ, đặc biệt nhằm vào hộ thương nhân thu thuế cao ngất ngưởng, cũng không sợ bị người ta liên thủ kéo xuống?

Hơn nữa, làm như vậy bọn họ có thể nhận được lợi ích gì? Bản thân Chu gia cũng từ thương nghiệp, dày vò thế này tổn nhân bất lợi kỷ.

Chuyện thu ba phần mười thuế thương nghiệp của son và bột nước cứ như một cây kim đ.â.m vào trong lòng người của Ngô gia, không nuốt vào được cũng không phun ra được.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 467



Nói ra thì, Ngô gia ngoại trừ là đại địa chủ bản địa có bốn trăm mẫu ruộng phì nhiêu, chuyện làm ăn của nhà bọn họ chính là son và bột nước, nguồn thu chủ yếu nhất cũng có nguồn gốc từ đây.

"Người họ Chu ở lại trấn Lý Bắc đó một khi ở lại chính là mấy tháng, người hãm ở bên kia không về được. Bây giờ trong nhà chỉ có duy nhất một người đàn bà làm chủ. Hai người này đều là người suy nghĩ không rõ ràng, cũng không có gì khiến người ta lo lắng. Đừng nói chuyện này của chúng ta bọn họ không có khả năng có thể phát hiện, cho dù bọn họ phát hiện rồi, cả một nhà Chu gia đều là nữ tử thì có thể làm gì chúng ta chứ?"

Trong lòng Ngô Ân cũng khó chịu, nhưng mà nói cũng không phải như vậy: "Cái này thì còn nhìn lầm rồi, tiểu phụ nhân của Chu gia đó nhìn thì dễ nói chuyện, thật ra tính tình không có yếu đuối như vậy. Nếu thật sự là một người tính tình nhu nhược, bây giờ ta và con ở đây phiên não cái gì?"

"..." Ngô Mẫn nghẹn lời rồi.

Hắn ta mở miệng, cảm thấy không thoải mái. Theo bản năng phản bác: "Không dễ đánh lừa thế nào? Tiểu phụ nhân đó con nhìn đã thấy dễ đánh lừa."

Ngô Ân liếc hắn ta một cái, thấy con trai còn cố chấp, lập tức lắc lắc đầu, nói: "Thôi đi, chuyện này ta cảm thấy không đơn giản đến như vậy, vẫn là cẩn thận chút đi. Sáng mai tranh thủ dành chút thời gian tự mình đến Chu gia một chuyến. Trước tiên đừng nói chuyện khác, chuyện cây giống này lúc đầu chi bằng trực tiếp từ chối rồi. Bây giờ làm chuyện lúng ta lúng túng đắc tội với người khác, vô duyên vô cớ khiến người ta ghi hận."

Trong lòng Ngô Mẫn vui, thực ra cũng hối hận bản thân mình vẽ rắn thêm chân nói một loạt lời đó quả thực là chuyện xấu.

Bên này Ngô gia than thở mà Diệp Gia thì không biết, nàng chỉ nghĩ đến chuyện cây giống được giải quyết thì nhanh chóng giải quyết.

Hạt giống mua về chắc chắn sẽ không tự mình gieo xuống được, đương nhiên phải nhanh chóng sắp xếp người đi đi trồng hoặc là ươm giống. Bên trong hang của thôn trang còn có một nhóm người đang chờ, lão Trương chỉ huy người lấy nước thấm ướt rồi ngâm hạt giống lại trước, con người thì ở trong đất kéo dài. Ươm giống, gieo hạt đến trước khi gieo trông xuống ruộng phải ngâm trong môi trường có nhiệt độ cao đạt mười hai canh giờ. Như vậy có thể trợ giúp hạt lúa sớm nảy mầm.

Đợi đến khi ngâm đủ rồi, chọn một mảnh ruộng ươm giống xuống. Rải một lớp tro trấu lên trên đó.

Lúc Trương Xương Lễ nói câu này bên cạnh có hai người trẻ tuổi đi theo, hai người này cũng là Chu Cảnh Sâm đưa đến từ bên phía Tây Trường. Một người họ Thư, Thư Bồi Sinh, một người họ Tăng, Tăng Vọng. Hai người nhìn dáng vẻ đều khá xem trọng lão Trương. Thấy Diệp Gia đánh giá, lão Trương cũng giới thiệu một chút: "Hai vị này đều là bị ta liên lụy mới xảy ra chuyện, đều là học trò của ta."

Diệp Gia đánh giá trên dưới hai người này một chút. Thực ra theo Diệp Gia thấy thì tính là người trẻ tuổi, nhưng ở đương thời mà nói đã không tính còn trẻ nữa. Thư Bồi Sinh ba mươi mấy, Tăng Vọng tuổi còn nhỏ hơn một chút, cũng có khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám.

"Phu nhân Doãn An, chuyện ươm giống người cũng đừng lo lắng nữa."

Trương Xương Lễ thấy Diệp Gia theo trước theo sau, khuôn mặt nhỏ đều rám đen đi một phần: "Có việc ta tự sẽ tìm người. Không có việc gì người cũng đừng chạy theo lão già này, một tiểu cô nương sinh đẹp làm đến cả người đầy cỏ và bùn. Người chỉ việc yên tâm, bên này ta còn đang cảnh chừng, còn có thể khiến năm mươi mẫu giống lúa của ngươi xảy ra chuyện?"

Diệp Gia nghe được cười lên: "Lao sư xem người nói kìa, con làm gì không yên tâm, còn là sợ người gặp phải vấn đề thì không có ai giải quyết."

"Được rồi được rồi. Lão phu từng này tuổi roi có chuyện gì mà chưa từng gặp phải? Trông chút lương thực này còn việc gì cũng mong ngóng ngươi đến giải quyết?" Trương Xương Lễ vuốt râu: "Có vấn đề gì ta tự có thể nghĩ được cách. Ngươi chỉ cần yên tâm chờ đợi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 468



Ông ta đã nói như vậy rồi, Diệp Gia cũng không ở lâu dưới đáy hang.

Hôm đó thấy bọn họ đem hạt giống đi ngâm, Trương Xương Lễ lại sai khiến người lật ra, Diệp Gia mới đạp lên bóng đêm trở về nhà.

Vừa về tới sân, Dư thị thấy được nàng trở về cũng lập tức bỏ công việc trong tay xuống rồi đi tới.

Diệp Gia đi lấy chút nước đem vào trong phòng, nhìn dáng vẻ của ấy dường như có việc thì lập tức hỏi chuyện gì. Dư thị liên nói chuyện hôm nay người nhà họ Ngô đến ra. Diệp Gia vừa nghe Ngô gia có hành vi kỳ quái như vậy, lông mày lập tức nhấch lên. Xem ra thật sự bị lão Trương nói trúng rồi, trước đó người của Ngô gia nói những lời đó chính là cố ý lên mặt với nàng. Bây giờ vừa thấy bên này nàng không phối hợp, điệu bộ liên hạ thấp xuống rồi.

"Nương nói với người có Ngô gia thế nào?" Diệp Gia vừa rửa mặt vừa nói chuyện với Dư thị.

Dư thị cười lạnh một tiếng: "Dĩ nhiên là hàm hồ đuổi đi."

Diệp Gia gật đầu, mặc kệ Ngô gia là xuất phát từ nguyên nhân nào mà làm ra một màn này, bây giờ nàng cũng xem như là nhìn thấy một vài quy tắc làm việc của bối cảnh thời đại này. Xem ra chức của Quan thái thái này nàng nên ra dáng thì vẫn phải ra dáng.

Dư thị nói xong chuyện này liên ra ngoài. Diệp Gia rửa mặt đơn giản một chút liền thay một bộ y phục rồi ra ngoài.

Diệp tứ muội đang bé con ở bên cạnh cái bàn đá trước phòng ngủ, tiểu Thất tiểu Bát đã lớn hơn rất nhiều. xưa chỉ biết ăn và ngủ, bây giờ đã có thể gào khóc mà kêu loạn lên. Hai đứa nhóc béo lùn chắc nịch, nước da trắng cứ như tuyết. Người không thích trẻ con lắm như Diệp Gia thấy cũng không nhịn được muốn bế, là thật sự khiến người ta yêu thích. Thu Nguyệt ở bên cạnh gảy bàn tính lạch cạch, nghe thấy động tĩnh liên ngẩng đầu lên.

Từ lần trước đó sau khi đến trấn Lý Bắc, cửa hàng Tây Thi là do Nguyệt và Diệp tứ muội quản lý. Lúc trước hai người thấy Diệp Gia trở về đã muốn nói với nàng về chuyện của cửa hàng, bởi vì Diệp Gia thực sự bận đến không giành ra được thời gian mới bỏ qua. Lúc này thấy Diệp Gia ngồi xuống, hai người nhanh chóng đi tới báo cáo.

Chuyện làm ăn của cửa hàng Tây Thi vẫn luôn rất ổn định, một tháng qua ước chừng có thể kiếm được mười tám đến hai mươi lượng. Hai người tính toán sổ sách cũng gần xong. Bác cũng đều giữ ở trong rương, gom chung một lần đưa cho Diệp Gia.

Diệp Gia nghe xong, gật gật đầu: "Sáng mai sắp xếp lại sổ sách đưa cho ta, hôm nay thì không cần phiền phức đâu."

Báo cáo sổ sách xong, Thu Nguyệt ngồi lại không đi. Ở phía đối diện Diệp Gia muốn nói lại thôi.

Diệp Gia thấy một mình Diệp tứ muội vất vả dỗ dành hai đứa bé liền giơ tay ôm tiểu Bát vào trong lòng, ngón tay phải vừa bị móng vuốt nhỏ nắm lấy, Thu Nguyệt cau mày mở miệng nói: "Chủ nhân, chuyện xà bông thơm đó ta nghe ngóng được rồi."

Nụ cười trên mặt Diệp Gia khựng lại, ngẩng đầu lên: "Nói thế nào?”

"Xà bông thơm này là nhập hàng bản địa, không phải hàng bên phía Luân Đài."

Bởi vì đã từng đã trải qua, Thu Nguyệt quen được không ít người. Có vài chuyện người bên ngoài không tiện nghe ngóng thì nàng ta lại có cách để nghe ngóng, lúc này liền nói: "Nghe nói nhà xưởng đó ở ngay trong con hẻm nhỏ sau phố Tây. Nhà ai thì vẫn chưa nghe ngóng ra được, nhưng có thể xây nhà trưởng trên thị trấn, có lẽ cũng là người trên trấn. Chủ nhân, nhà ai có bản lĩnh này, đều có qua lại với mấy cửa hàng son trên thị trấn?"

"Nhà xưởng của chúng ta khoảng thời gian này có gì khác thường không?" Diệp Gia cau mày lại. Không trách nàng thuyết âm mưu, nếu thật sự là nhà xưởng bản địa, xà nữa còn nổi lên trễ hơn xà bông thơm của Chu gia, Diệp Gia có lý do nghi ngờ có người ăn trộm.

Diệp tứ muội bế đứa bé ngôi nghe, chuyện làm ăn nàng ấy vẫn đang châm chậm hiểu, cũng không chen lời vào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 469



"Cái này thuộc hạ cũng không rõ." Thu Nguyệt phụ trách cửa hàng Tây Thi, bên phía nhà xưởng dù sao cũng là Dư thị trông chừng.

Diệp Gia đương nhiên cũng hiểu rõ, ngay sau đó cũng không nói chuyện kỹ càng với Thu Nguyệt. Đứng dậy liên trở về phòng đi tìm Dư thị. Dư thị đang ở trong phòng lật xem sổ sách mấy hôm nay của nhà xưởng, thấy Diệp Gia đi tới liên ngẩng đầu lên. Diệp Gia đương nhiên không phải nghi ngờ Dư thị có chỗ sơ suất gì dãn đến xuất hiện đối thủ cạnh tranh với nhà xưởng của Chu gia, Dư thị mặc dù nói không phải rất nhiều biết về việc kinh doanh. Nhưng dù sao vẫn là người có kinh nghiêm, có nhiều chuyện cũng nhạy bén hơn so với người bình thường.

"Đã hỏi ra chuyện gì rôi?" Mấy hôm nay nàng sứt đầu mẻ trán vì giống lúa, một mặt lại sai người đi thăm dò chuyện xà bông thơm. Hai chuyện kết hợp lại với nhau cũng có chút phiền muộn.

"Ừm”" Diệp Gia đem lời của Thu Nguyệt nói lại cho Dư thị rồi, hỏi bà ấy: "Nương, mấy hôm nay con không có ở nhà, nhà xưởng của chúng ta có người ngoài nào đến không? Hay hoặc là trong nhà xưởng tuyên mấy người tay chân không sạch sẽ? Có liên lạc với người bên ngoài?"

Vừa dứt lời, sắc mặt của Dư thị cũng hơi thay đổi.

Trên thực tế, mấy người tuyển vào Chu gia đều chưa quen thuộc, là bỏ tiền ra tìm được thông qua người môi giới. Diệp Gia mặc dù nói cẩn thận mà hỏi người môi giới về bối cảnh xuất thân của những người này. Nhưng chưa từng đi khảo sát bối cảnh thực địa. Dù sao tìm mấy nữ công cũng không phải là ngành nghề gì đặc thù, không cần... khảo sát bối cảnh thực địa. Nhưng nếu như lúc này ý thức pháp luật của con người mờ nhạt, càng không hiểu vệ khái niệm sở hữu trí tuệ. Bị người ta bỏ tiền mua chuộc, quả thật có thể sẽ tiết lộ.

Diệp Gia suy nghĩ như vậy, lông mày đều sắp thắt lại: "Nương có phát hiện ra hay không?”

"Cũng không phải là ai tay chân không sạch sẽ, mấy phụ nhân trong xưởng rất thành thật nghe lời." Sắc mặt Dư thị hơi khó coi nói: "Con nói như vậy ta lại nhớ ra rôi. Vào ngày thứ ba con đi, một người tự xưng là chưởng quỹ của cửa hàng son ở thị trấn bên cạnh đến nhà xưởng của chúng ta, nói muốn xem xem xà bông thơm của chúng ta. Ta nghe thấy hắn ta khá thành tâm thành ý muốn mua, liền dẫn người vào trong đi một vòng..."

Dư thị thở ra một hơi, nhớ lại nói: "Nhưng người đó xem một vòng cũng không nói muốn đặt bao nhiêu, xem xong liền đi."

Trong lòng Diệp Gia hồi hộp: "Khi đó nương dẫn hắn ta đến nơi nào xem?"

"Ở trong kho phơi nắng xà bông thơm ở phía sau nhà xưởng, xà bông thơm đã sản xuất ra của chúng ta đều bày ở bên đó." Dư thị nói: "Ta biết không nên để người khác nhìn thấy nguyên liệu của nhà xưởng chúng ta nên đã cố ý tránh ra, bọn họ vào có lẽ không nhìn thấy mới đúng."

"Có lẽ không phải chuyện này." Trong lòng Diệp Gia dâng lên một đám lửa, giọng nói lại nhàn nhạt nói: "Xà bông thơm từ chế tạo đến phơi khô mới có thể dùng, không thể thiếu mười lăm hai mươi ngày. Con đến chỗ tướng công đến này cũng chưa đến mươi ngày. Người nói xem con đi chưa được hai ngày người liền nhìn thấy xà bông thơm ở cửa hàng bên cạnh, vậy nói rõ nhà xưởng này sản xuất ra xà bông thơm chí ít ở đầu tháng hai. Lại nhớ tới cục diện nương dạo quanh mấy cửa hàng đều có xà phông thơm, nói chuyện làm ăn cũng là cần thời gian. Nói cách khác, nhà xưởng này chí ít đã bắt đầu chuẩn bị từ tháng chạp năm ngoái. Sớm một chút, cũng có thể là tháng mười tháng mười một."

Dư thị nghe xong cũng cảm thấy có lý, trong lòng bà ấy thở dài một hơi: "Vậy theo ý tứ của Gia Nương, nhà xưởng này sớm đã làm từ trước rồi. Không chừng không phải trộm bài thuốc của chúng ta dù sao chúng ta cũng mới sản xuất xà bông thơm hơn nửa năm..."

Nói đến đây, Dư thị và Diệp Gia đột nhiên nhìn nhau một cái, cứ như cùng nhau nghĩ đến một việc: "Cũng không thể là Ngô gia chứ."
 
Back
Top Bottom