Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 180



Chợ sành của trấn Đông Hương bên này ồn ào hơn ở trấn Lý Bắc, hơn nữa địa điểm cũng lớn hơn nhiều. Tiến vào cửa lớn, Diệp Gia vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy một chiếc lồng lớn. Bên trong chiếc lồng lớn có một đám người, tất cả đều nhếch nhác, không có hồn. Một người đàn ông hung hăng cầm roi quất quất thật mạnh vào cái lồng. Diệp Gia nghe thấy tiếng động kia thì cũng cảm thấy lành lạnh.

"Tây Vực bên kia đưa một nhóm tù binh mà bọn họ mới bắt được đến, bọn họ đều rất cường tráng!" Người đàn ông có bộ râu kia vung roi, nói: "Mau qua xem một chút đi!" Diệp Gia vừa liếc mắt qua thì lại vội vã thu hồi mắt, cùng Dư thị bác vào trong. Chợ sảnh của trấn Đông Hương mua bán nhiều đồ hơn, bán từ vật nhỏ là vải hoa cho đến vật lớn là súc vật. Cũng có người bán thịt, còn có người đặc biệt bán hạt giống. Dư thị đã sớm muốn trồng rau ở hậu viện, lúc này kéo Diệp Gia đi đến ngồi xổm trước chỗ bán hạt giống. Nàng xem qua thì cũng chỉ thấy đây là những loại rau ăn hàng ngày, Diệp Gia lại chú ý đến một loại: "Đây là hạt giống dưa hấu sao?"

Người chủ buôn bán là người đàn ông lai, vừa liếc mắt thì không thể phát hiện ra hắn ta là con lai, nhưng khi nhìn thấy mái tóc xoăn nhỏ thì có thể biết hắn ta chính là con lai. Hắn ta thấy Diệp Gia hỏi, hắn ta trợn mắt rôi nhìn sang. Sự thật rằng đã rất lâu rồi chưa có ai hỏi về hạt giống của dưa hấu, Diệp Gia là người đầu tiên hỏi hắn ta. Gương mặt của hắn ta lập tức cười tươi: "Vâng vâng, là dưa hấu."

"Bán hạt giống này như thế nào?" Diệp Gia muốn ăn dưa hấu ghê gớm, thời tiết ngày càng nóng. Nói đến đây, cường độ ánh sáng ở Tây Bắc rất thích hợp để trông dưa hấu. Nếu có đủ ánh sáng thì sẽ ngọt hơn ở Trung Nguyên. Diệp Gia nhớ rằng sau này trái cây ở Tân Cương ngọt nhất. Mặc dù vị trí lúc này của bọn họ không phải Tân Cương, nhưng Diệp Gia dựa vào khí hậu và tập tục người dân thì đoán chắc nơi này cũng không cách xa. Theo lý mà nói thì trái cây ở địa phương này sẽ rất tốt, nhưng bởi vì có nhiêu đồ đến từ nơi khác, người dân lại chủ yếu chăn thả, cho nên không có thói quen trồng trọt. Cứ thế cho nên có rất nhiều đồ ở đây mà mọi người không quan tâm đến. Diệp Gia không khỏi bừng tỉnh: "Vậy thì loại này bán thế nào?"

Chủ sạp kia có không ít loại hạt giống mới lạ, ngoại trừ dưa hấu thì còn có dưa lưới. Dưa lưới chính là dưa vàng Hami sau này. Bây giờ còn chưa phổ biến, chỉ có một số rất ít ở biên giới Tây Bắc. Nó không được bán ở ngoài chợ, nhưng lại có ở trong cửa hàng. Thấy Diệp Gia nhận ra số hạt giống này, thì cảm thấy nàng là người hiểu mấy chuyện này, hắn ta vội vàng lấy hết số hạt giống mới của mình mà chưa có người hỏi mua ra.

"Nếu như có thể mua nhiều thì ta sẽ bán rẻ hơn." Diệp Gia liếc nhìn, ngoại trừ hạt dưa hấu và dưa Hami thì nàng cũng không thấy nhiều thứ. Nhưng mà vẫn còn thứ nàng có thể nhận ra được, đậu hà lan. Sau này còn được gọi là "Vi". Vi rất phổ biến ở cổ đại, cũng không được tính là món gì mới lạ: “Cũng được, ngươi tính giá đi."

Chủ sạp mua những hạt giống lạ này ở trong tay thương nhân tại Tây Vực, thật ra nếu không tự mình trông thì cũng không biết đây là gì. Nhưng dù sao thì cũng là đồ từ Tây Vực đưa đến thì phải có giá cao,... Hắn ta ha quyết tâm mở miệng nói một lượng: "Cái này cũng chỉ có ở chỗ của ta, nhưng nơi bên cạnh chắc chắn không có. Nếu không phải thấy cô nương biết đồ thì ta cũng sẽ không bán như thế. Ít nhất là phải bán với giá một lượng bạc trắng."

Dư thị nghe thấy một lượng thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi. Ba loại hoạt giống trên tay bà ấy cũng chỉ có mấy chục văn tiên. Cho dù những hạt giống này có hiếm có, nhưng không phải lúc trồng sẽ rất tốn công sao?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 181



Hơn nữa, có ai biết là nó còn sống hay đã chết? Nếu như mua về mà nó không sống thì không phải đã bỏ một lượng bạc xuống sông xuống biển sao? Bây giờ Dư thị cũng là người biết mặc cả, nghe thấy giá tiền không đúng thì sẽ nói thầm từ chối người bán. Làm sao chủ sap hàng không hiểu được? Không phải là gặp phải người biết mua hàng saol

"Hạt giống này chỉ bán ở chỗ của tôi." Chủ sap hàng chỉ nói một câu như thế, nếu Dư thị hỏi hắn ta đây là hạt giống cây gì thì hắn ta cũng không biết đây là loại nào. Nhưng đúng là chỉ có hắn ta bán loại này: "Nếu ngươi đến chỗ khác thì chắc chắn sẽ không có."

Dư thị bị giọng điệu vô lại này của hắn ta làm cho tức giận, bộ n.g.ự.c định đứng lên, mặt cũng tức đến đỏ. Như vậy đi chủ quán," Diệp Gia thật sự rất thích dưa hấu: "Nếu ngươi bán rẻ một chút thì ta sẽ mua hết chỗ này."

Chủ quán kia nhìn Diệp Gia rất lâu, trong lòng đang suy nghĩ. Rất lâu, mắt thấy Dư thị muốn kéo Diệp Gia đi thì hắn ta mới nói: "Ta sẽ cho ngươi thêm một túi hạt giống của Tây Vực nữa. Tám trăm văn, thiếu một văn cũng không bán." Diệp Gia nhìn thấy hắn ta như vậy thì cũng biết không thể hạ giá được nữa, mặt không đổi sắc, chỉ bảo hắn ta lấy thêm một túi hạt giống khác ra. Xem xét xong, tim của Diệp Gia bỗng nhiên nhảy một cái. Có chút giống hạt tiêu, nhưng nàng không dám chắc chắn. Diệp Gia cũng biết một ít về lịch sử, ớt được đưa vào Trung Nguyên từ thời Nguyên Minh. Nàng nhớ được không phải vì nàng học, mà do may mắn 9 năm nghĩa vụ giáo dục bắt nàng phải học nhiều bài thơ Đường, ca từ và nhạc Nguyên. Bên trong "Mẫu Đơn Đình" của Đường Hiển Tổ có một câu: Hoa ớt đẹp, nóng mà đẹp. Ít nhất thì Diệp Gia cũng cảm thấy ớt du nhập vào Trung Nguyên rất muộn. Ở biên giới cũng có chỗ tốt, kết nối con đường giao thương với năm nước Tây Vực, có rất nhiều thứ mà Trung Nguyên không có.

"Đây là loại hạt gì?” Càng lúc tim của Diệp Gia càng đập nhanh, lờ mờ có cảm giác mình kiếm được thứ gì đó.

"Không biết," Chủ sạp hàng không trồng trọt nên căn bản hắn ta cũng không biết, lúc đó hắn ta cũng chỉ nhận được túi hạt này ngoài ý muốn. Bây giờ nghĩ lại thì cũng không biết mình lấy được từ đâu: "Ta sẽ cho ngươi túi này, tổng cộng là tám trăm văn, có được không?"

"Được." Diệp Gia mặc kệ Dư thị nháy mắt cho mình mà đưa tiền: "Ngươi gói lại cho ta."

Chủ sạp hàng rất thích người hào sảng như Diệp Gia. Vui vẻ đồng ý một tiếng, gói lại cho Diệp Gia tất cả sáu túi hạt giống. Cộng thêm bắp cải trắng, củ cải, hoa cúc, rau hẹ ở trong tay Dư thị. Diệp Gia đưa cho hắn ta một lượng bạc trắng. Chủ sạp hàng trả lại một trăm văn, Diệp Gia nghĩ nghĩ, lại bảo hắn ta giữ lấy. Thấy hắn ta có vẻ vẫn chưa hiểu, Diệp Gia cười nói: "Từ nay về sau nếu ông chủ có hạt giống mới thì cứ giữ lại cho ta, ngày thường ta rất thích nghiên cứu những loại cây kỳ lạ."

Chủ sạp hàng nghe vậy thì lập tức hiểu ra, lập tức cười nói: "Thật tốt, chắc chắn sẽ giữ lại cho ngươi.” Bây giờ Dư thị cũng quay ra. Mặc dù con dâu dễ mềm lòng, nhưng cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt kia. Nhìn dáng vẻ vừa rồi có vẻ nàng đã kiếm được thức gì đó tốt. Bà ấy ổn định lại tâm tư, theo Diệp Gia đi dạo một vòng, hai người lại đi đến tiệm rèn."Đánh gì thế, Diệp Gia cũng không phải người ngồi yên chờ chết. Mặc dù bây giờ ở gần doanh trại, khả năng cao là sẽ không bị dính líu đến chuyện gì nguy hiểm, nhưng nàng lờ mờ ý thức được hai doanh trại này cũng không phải nơi tốt đẹp gì. Trong đêm nằm ngủ còn có chút lo lắng. Chắc chắn phải nâng cao tường quanh nhà, trừ cái đó ra, còn phải làm chút bẫy ở xung quanh tường.

"Phòng kẻ xấu trèo tường." Dư thị cũng chịu tốn kém ở phương diện này như Diệp Gia, bà ấy đã trải qua cảm giác từ trên trời rơi xuống địa ngục, đã sớm hiểu rõ không có gì quan trọng bằng mạng sống.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 182



Hai người bắt đầu nói chuyện với thợ rèn để mua mấy cái bẫy, rồi đi đến lò gạch để kiểm tra hàng hóa. Trước mấy Diệp Gia mới đi hỏi qua rồi nói là hôm nay, bây giờ cũng đúng lúc có thể đến đó xem. Người trong lò gạch kia vừa nhìn thấy Diệp Gia thì đã nhận ra nàng, dù sao thì cũng rất khó quên một cô nương xinh đẹp như thế. Vội vàng lấy ngói đinh được làm theo bản thiết kế ra cho Diệp Gia xem. Diệp Gia nhìn một chút, liên hỏi một câu: "Cái này có thể chống vỡ không"

"Có thể chống vỡ." Thợ đúc gạch nhớ kỹ Diệp Gia nói yêu cầu, chống vỡ, ngói đinh đủ sắc: "Ngươi có thể xem nó có chống vỡ không."

Diệp Gia nhìn hắn ta đã tính trước, thực sự câm một viên gạch lên rồi ném xuống đất. Sau khi đập bụp xuống đất một cái, không những chiếc ngói không bị vỡ mà mấy đầu nhọn trên chiếc ngói cũng không sứt một chút nào.

"Tay nghề của sư phụ đúng là không tệ!" Thấy tâm mắt của Diệp Gia rộng mở như vậy thì trong lòng Dư thị cũng thư thái hơn nhiều. Tất nhiên là Dư thị biết ngói đỉnh, có rất nhiều danh gia vọng tộc sử dụng loại ngói này, nhưng mà bà ấy biết đinh ngói không nhạy bén đến mức này. Diệp Gia tìm được thợ đúc gạch có thể làm ngói sắc như thế, còn chống vỡ, đúng thật là không tệ. Thợ đúc gạch nghe Diệp Gia khen thì ngượng ngùng, cười cười nói rằng mình đã phải tốn mấy ngày mới làm ra được sản phẩm như thế này.

"Nếu như có thể làm được thì ta sẽ đặt 1200 viên. Ngói đinh sẽ chiếm 90% còn gạch có đỉnh sẽ chiếm 10%" Diệp Gia chủ yếu dùng số gạch này để xây trên mái nhà, tất nhiên là ngói đỉnh sẽ tốt hơn. Còn loại gạch có đỉnh thì sẽ sử dụng cho một số mục đích khác. Tất nhiên là thợ đúc gạch đồng ý, cái này mới chỉ thử một lân mà đã làm ra được, chắc chắn là sau này sẽ dễ làm hơn. Một ngàn hai trăm viên gạch cũng chính là công việc mà một lò đóng gạch mới làm được. Diệp Gia nguyện ý kết hiện tiên, bọn họ liền và Diệp Gia nói nửa tháng sau đến lấy. Bàn bạc giá cả một chút, loại gạch này có chút khó làm, mỗi viên gạch sẽ đắt hơn một văn tiền. Một ngàn hai trăm viên tốn hai mươi bốn lượng bạc. Giá này đã được xem là rất thấp, Dư thị biết quý tộc ở Trung Nguyên mua mấy loại đồ này cũng phải tốn mấy trăm lượng.

"Đó là điều đương nhiên," Diệp Gia cũng không mặc cả với bọn họ, mấy thợ thủ công cũng phải kiếm tiền: "Nửa tháng nữa thì chúng ta sẽ đến lấy."

Nhìn loại ngói đinh này, Dư thị cũng thả lỏng lông mày hơn nhiều. Bà ấy biết bình thường con dâu vẫn luôn nghĩ về mấy chuyện mà người bình thường không nghĩ tới, dù sao thì cũng không ngờ con dâu có thể nghĩ đến việc làm ngói đinh như vậy. Một bên cảm thấy vui vẻ, một bên lại cảm thấy ngạc nhiên. Dư thị cũng không phải người dễ bị lừa gạt, lúc đó bà ấy chọn con dâu thì cũng biết con dâu mình là người có học thức, biết chữ. Nhưng khả năng đọc và viết còn lâu mới được như bây giờ. Bà ấy cũng là người được học chữ, tại sao lại không thông minh bằng con dâu?

Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Dư thị cũng biết không nên nghĩ nhiều về việc này. Nếu như suy nghĩ sâu sắc thì bà ấy sợ buổi tối mình sẽ không ngủ được. Ánh mắt như có như không mà nhìn Diệp Gia, thấy ánh mắt của nàng trong sáng, nét mặt bình thản. Nhất thời vung mấy chuyện này ra sau não. Nếu như cứ nghi ngờ cái này rồi phỏng đoán cái kia thì bà ấy sợ mình sẽ không sống được đến lúc Nhuy Tả Nhi lớn lên. Cuộc đời mà, hiếm khi được hồ đồ,... Dư thị suy nghĩ, sau một lúc thì bà ấy đã tìm ra câu trả lời cho mình. Đến nhà, bà ấy vui vẻ mà ôm lấy cơ thể thơm tho của Nhuy Tả Nhi. Diệp Gia không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, bây giờ cuộc sống đã như vậy rồi, nếu còn nghĩ nhiều thì có lợi ích gì?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 183



Nếu bà ấy muốn sống sót ở địa phương này, nhất định phải dùng hết sức để nuôi sống bản thân mình. Sắp c.h.ế.t roi mà còn lo mình có nhiều bản lĩnh, đấy là không biết thân phận đúng không? Bọn họ trở về, Diệp ngũ muội vừa mới đem y phục được giặt xong ra phơi nắng. Nhìn thấy Diệp Gia trở về thì đứng ở phía bên kia dây thừng gọi tỷ. Diệp Gia gật đầu, hai con cừu non mới cao cỡ nửa người, đang ở bên góc sân ăn cỏ. Ông Tôn ngủ một giấc đã tỉnh dậy, đang dẫn tiểu tôn từ đầu phòng đi đến. Từ xa nhìn thấy Diệp Gia trở về thì cũng nhanh chóng đi đến, bảo tiểu tôn tử dập đầu lạy Diệp Gia.

"Bỏ những lễ nghi hư giả ấy đi."

Diệp Gia lắc tay: "Đi rửa mặt đi, lát nữa thì ta sẽ nhờ Tôn thúc phụ một tay."

Ông Tôn cũng không nói gì mà dẫn đứa nhỏ đi rửa mặt. Bên trong sân Chu gia có giếng, rất dễ lấy nước rửa mặt. Hai tổ tôn cũng là nam tử, sau khi rửa qua mặt mũi thì lập tức chạy đến. Diệp Gia đang thu dọn túi. Dư thị cũng đi vào thay váy. Hai người ngồi xổm ở tiền viện xem hạt giống ở dưới đất. Dư thị có kinh nghiệm trồng hoa, ngày xưa khi có thời gian rảnh thì bà ấy sẽ trông hoa. Nhưng đến khi trông thật thì bà ấy cũng không dám khinh thường.

Diệp Gia cũng có chút thường thức, nhưng nàng ở khoa kỹ thuật, không ở khoa nhà nông. Thường thức mơ hồ có thể khiến nàng biết nên làm như thế nào, nhưng lúc thực hành thì lại khác.

"Khi còn trẻ, ta đã từng khai hoang và làm ruộng." Mặc dù ông Tôn mặc không trồng trọt trong nhiều năm, nhưng vẫn biết cách làm hơn hai nữ nhân của Chu gia đôi chút: "Biết cách bón phân tưới nước, chỉ không biết hạt giống này có tính chất như thế nào."

Diệp Gia nhìn Dư thị một chút, lại nhìn ông Tôn một chút. Xong, thiếu cánh tay đoạn chân biết trông trọt, món đồ nàng bỏ ra nhiều tiên để mua có thể sống được không?

Dư thị nhìn ra suy nghĩ của Diệp Gia, khuất phục gãi mặt. Bà ấy thoải mái, nói: "Không bằng đi dọn đất ở hậu viện trước. Trồng chút đồ mà chúng ta thường ăn, sau đó đợi lúc nào rảnh rỗi suy nghĩ đến việc này được không?"

Diệp Gia không nói chuyện, ông Tôn có chút xấu hổ vì mình vô dụng. Vậy mà Diệp ngũ muội ở một bên nghe thấy thì lập tức đi đến: "Tỷ, có thể để ta thử một lần không?"

Diệp Gia sững sờ, lại có chút giật mình nhìn về phía Diệp ngũ muội. Diệp ngũ muội không nói nhiêu nhưng lại biết làm rất nhiều chuyện.

"Ruộng và vườn rau trong nhà cũng do nhị tẩu chăm sóc, bình thường muội làm việc nhà xong thì cũng qua đó giúp đỡ."

Diệp ngũ muội ngồi xổm ở bên cạnh, biểu lộ có chút xấu hổ, không quá chắc chắn lên tiếng. Đúng là nàng ấy giúp chăm sóc rau trong vườn, hai mẫu ruộng cạn trong nhà cũng do nàng ấy và nhị tẩu nhà họ Diệp tưới nước bón phân. Nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở bắp cải và củ cải. Vì chứng tỏ mình hữu dụng, Diệp ngũ muội đi lại gần nói: "Muội đã từng trồng rau, các loại đồ thường ăn..."

Diệp Gia nhìn nàng ấy rất lâu, gật đầu: "Được, vậy cho muội thử củ cải trắng trước."

Đôi mắt của Diệp ngũ muội phủi đất sáng lên, lập tức vô cùng vui vẻ: "Muội sẽ chăm sóc thật tốt."

Bây giờ đã là tháng sáu, thật ra nhiều nơi đã trồng được qua nửa mùa. Đa số đồ ăn được đã bắt đầu được bán ra. Nếu muốn trồng thì cũng chỉ có thể đợi đến mùa vụ sau. Cũng chính mùa thu hoạch vào tháng bảy. Ngày mùa thu hoạch vào mùa thu, sớm nhất cũng bắt đầu trông vào tháng bảy. Nhưng mà bởi vì Diệp Gia cũng không nhận ra hết các loại hạt giống trong tay mình. Sợ lãng phí, nàng muốn lấy mỗi loại một chút ra thử nghiệm. Mặc dù nàng không thể nhận ra bằng hạt giống nhưng vẫn có thể nhận ra bằng cây mầm. Dù sao thì Diệp Gia cũng không nỡ lãng phí một lượng bạc hạt giống, dù sao thì cũng không thể mặc kệ cho nó hỏng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 184



Ông Tôn đã nghỉ đủ, Diệp Gia gọi ông ấy đi ăn cơm. Sau đó ông ấy cầm lấy quốc đi ra đằng sau bắt đầu khai hoang. Nhà mới của Chu gia có diện tích rất lớn, bốn phía không có hàng xóm, thật ra nếu sử dụng thêm phần đất ở bên ngoài cũng được. Mặc dù bên trong sân chỉ có năm gian phòng lớn thêm một gian bếp và hai kho củi nhỏ nhưng phạm vi của căn nhà này lại rất lớn. Lúc đó Diệp Gia bỏ ra được 20 lượng cũng vì vấn đề này, ngoại trừ phần đất bên trong của nhà mình, khu đất ở xung quanh cũng chưa được khai hoang, cũng không có ai nhận. Có lẽ ông Tôn muốn biểu hiện thật tốt vào ngày đầu tiên tại Chu gia, một ngày trôi qua, khai hoang được 1 mẫu đất. Mồ hôi chảy ròng ròng, phơi nắng đến mức mặt cũng đỏ lên. Diệp Gia thật sợ ông ấy bị cảm nắng nên vội vàng nấu canh đậu xanh cho ông ấy giải nhiệt. Diệp ngũ muội cũng sợ bị Diệp Gia đuổi đi, chân trước ông Tôn vừa rời đi thì chân sau nàng ấy đã lấy cái xẻng nhỏ lên làm việc. Ròng rã ba ngày, ông Tôn và Diệp ngũ muội vội vàng không nghỉ, khai hoang được một mẫu đất hai phần ruộng. Trông hết các loại rau và gia vị thường dùng.

Cũng đúng lúc mấy ngày này Diệp Gia không nhàn rỗi, Diệp Gia cũng bắt đầu mở quây bán đồ ăn sáng. Trong nhà có người lớn, bây giờ hai người đi lên trấn bán hàng cũng có thể yên tâm. Ngày nào Nhuy Tả Nhi cũng chơi với mấy đứa cháu nhà họ Tôn, nhìn cũng hoạt bát hơn rất nhiêu. Rau hẹ chưa được trồng, cũng phải mua các nguyên liệu khác ở trên trấn. Bởi vì đã giảm giá hai văn, bánh có thêm trứng gà thì cũng chỉ bán năm văn tiên một chiếc. Mặc dù đã giảm giá nhưng càng ngày càng có nhiều người đến ăn. Hương vị này không được tính là sạch sẽ tại trấn Lý Bắc nhưng lại được tính là đồ ăn sạch sẽ hàng đầu tại trấn Đông Hương. Mới vừa buổi sáng mà đã ngại không bán đủ năm đến sáu trăm cái, nếu tính toán thì cảm thấy giảm giá cũng không tệ. Dư thị đếm đếm, được khoảng hai lượng bạc.

Khấu trừ chi phí thì cũng được gần hai lượng. Ba, bốn ngày thì sẽ kiếm được năm, sáu lượng.

"Ngày mai chúng ta cũng có thể nấu thịt lợn." Dư thị nở nụ cười nhìn con dâu, dạo này tiền trong nhà cứ chảy ra ngoài như nước. Mặc dù tiêu tiền để cứu mạng, nhưng mà chỉ có thể tiêu mà không kiếm được cũng khiến người ta phát hoảng. Cuối cùng cũng có thu nhập, tâm trí cũng ổn định lại.

Diệp Gia cũng đang suy xét vấn đề này, bây giờ trong nhà có thêm miệng ăn cho nên phải vất vả thêm chút. Đến trấn Đông Hương, Diệp Gia lấy biển tên Tây Thi của Chu gia ra. Mặc dù lúc đó còn chưa có khái niệm nhãn hiệu, nhưng có tên thì vẫn tốt hơn không có tên, nếu có người hỏi thì có thể nói lý do, như vậy thì cũng sẽ được người khác chú ý đến. Diệp Gia chưa từng làm nghiên cứu tâm lý học xã hội nhưng cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa, nàng còn mong chủ tiệm son phấn sẽ đến tìm mình!

Thoáng cái mà đã qua nửa tháng, không biết chủ tiệm son phấn kia có đến trấn Lý Bắc tìm nàng không. Bây giờ trong lòng Diệp Gia biết binh hoang mã loạn nên người ta chắc chắn sẽ không đi tìm nàng, nhưng vẫn ôm lấy một tia hy vọng. Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng bảy. Thời tiết càng lúc càng nóng, lòng người cũng lo lắng. Các cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng dậy càng lúc càng sớm, mà đóng cửa cũng sớm. Sau khi qua giờ Thần lúc ba khắc, trời bắt đầu nắng lên, đồ ăn buổi sáng cũng không còn dễ bán nữa. Nhưng mà Tây Thi Diệp Gia cứ thế chiếm được một vị trí tại chợ sành tại trấn Đông Hương vì bán đồ ăn ngon, cuối cùng số lượng cũng ổn định, bán được năm trăm chiếc bánh. Bây giờ chỉ cân nhắc đến ăn uống thì sẽ nói bánh ở Tây Thi ngon nhất. Thấy tên tuổi đã ổn định, Diệp Gia chuẩn bị bán thịt lợn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 185



Bây giờ Dư thị cũng quen chương trình hàng ngày, mặc dù bà ấy không nhớ rõ các nguyên liệu nấu, nhưng vẫn biết rửa sạch nguyên liệu như thế nào, cũng nhớ quy trình nấu thịt kho. Cũng không cần Diệp Gia tự mình ra tay, bà ấy và Diệp ngũ muội có thể rửa thịt lợn rất sạch sẽ. Bây giờ người làm chuyện này mỗi ngày đều là bà ấy. Chỉ cân Diệp Gia chuẩn bị nước sốt từ trước thì bà ấy cũng có thể nấu không tệ. Nhưng mà chuyện bán thịt lợn vẫn phải để Diệp Gia tự mình làm, bà ấy không giỏi dùng dao.

"Bằng không thì từ nay về sau để Ngũ muội đi bán thịt lợn với con đi."

Diệp ngũ muội rất chịu khó làm việc, tay chân nhanh nhẹn lại tay mắt lanh lẹ. Khi đi bán thịt lợn với Dư thị thì đầu là Diệp Gia cắt rồi Diệp Gia trộn lẫn, Dư thị chỉ phụ trách thu tiền thối tiền lẻ cho khách. Nhưng nếu Diệp ngũ muội đi thì nàng ấy vừa có thể cắt vừa có thể trộn, có thể giúp Diệp Gia không ít chuyện. Diệp ngũ muội vừa nghe thấy lời này thì lập tức đồng ý, vô thức nhìn sang Dư thị. Mặc dù nàng ấy còn nhỏ tuổi nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Mặc dù công việc kinh doanh là do tỷ của nàng ấy nghĩ ra, nhưng tỷ của nàng ấy lập gia đình xong thì đã là con dâu của Chu gia. Một muội muội từ nhà mẹ đẻ đi theo tỷ ấy đi kinh doanh, không biết mẹ chồng của tỷ tỷ có đồng ý không.

"Đi thì đi thôi." Thật ra ngày nào Dư thị cũng đi theo cho nên cũng cảm thấy mệt mỏi, dù sao làm ăn cũng không có nghĩa là ngồi ở nhà mãi được. Làm ăn, nhất là kinh doanh, đây chính là công việc đứng nửa này, cũng rất đau lưng nhức eo: "Nếu quá vội thì cũng có thể gọi đi cùng."

Diệp Gia gật đầu đồng ý. Người lấy việc ăn làm trời, câu nói này là chân lý ở mọi nơi. Vốn là Diệp Gia cảm thấy sẽ không bán được nhiều thịt lợn trong lần bán đầu tiên. Ai biết trấn Đông Hương còn có nhiều người cảm thấy ăn ngon hơn ở trấn Lý Bắc. Cái hương vị a-xít a-xê-tíc kia vừa tỏa ra thì những người xung quanh đều nhìn đến. Diệp Gia bán ba mươi tám văn tiền một cân thịt lợn cũng không dọa khiến người khác phải lui lại, không đến một khắc thì đã bán được năm, sáu cân ra ngoài. Hôm qua nấu hai chiếc đầu lợn, không đến giờ ngọ thì đã bán hết toàn bộ. Kiếm được hai lượng bạc. Cộng thêm tiền bán đồ ăn sáng, một ngày có thể kiếm được bốn lượng bạc. Diệp Gia thiếu chút bị tốc độ kiếm tiền này làm cho bất tỉnh. Cũng may nàng còn có lý trí, làm ăn được nửa tháng, nhớ rằng mình còn có một nghìn hai trăm viên gạch ở xưởng gạch, lập tức kêu Dư thị và ông Tôn nhanh chóng đi kéo về. Diệp Gia phải đích thân giám sát việc xây tường cao và lát gạch đóng đinh. Mặc dù việc xây gạch này không khó, nhưng người không hiểu công việc này thì sẽ không thể xây được. Vì bảo đảm tường nhà vững chắc tuyệt đối, Diệp Gia không giấu chuyện này với người khác. Sau khi làm việc mười ngày với mấy bức tường, cuối cùng cũng làm xong. Không chỉ xây tường, Diệp Gia còn thuận thế gọi người lắp bay một vòng ở bên ngoài tường. Hai trăm viên gạch có đinh cũng được cho vào bên trong bẫy. Bên trong các vị trí áp sát tường cũng có nhiều bay ở đó có không ít bẫy bắt thú. Một mỗi bay sẽ được đặt hai cái, cho dù có người trốn qua được bấy bên này rồi bay lên tường, nhảy xuống thì cũng sẽ gấy chân. Dư thị nhìn trận thế này thì vô cùng yên tâm, không nói nên lời: "... Thật sự phải làm đến mức này sao?" "Đương nhiên." Diệp Gia cũng không tin tưởng vào vận may, nàng chỉ tin tưởng vào những chuẩn bị và dự định trước đó: "Chuyện này cũng vì bảo vệ người già và trẻ nhỏ trong nhà. Vào lúc loạn lạc này, mạng người cũng chỉ có một, chúng ta không nên phí quá nhiều sự may mắn!"

Diệp ngũ muội rất tán đồng, mở miệng đồng ý: "Tỷ nói quá đúng...! Mỗi người chỉ có một cái mạng!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 186



"Không nên mạo hiểm, sẽ không thể nào đủ khả năng để trả giá cho mọi cơ hội." Ánh mắt Diệp ngũ muội nhìn Diệp Gia cũng sắp phát ra ánh sáng. Sau khi hoàn thành công việc ngày hôm đó, Chu gia còn mở một bữa tiệc nhỏ. Vào thời cổ thì phải có rượu ngon, Chu gia này không tính là bữa tiệc rượu ngon, miễn cưỡng tính đây là tiệc ve nhà mới. Hôm nay Dư thị mang theo Diệp Gia Diệp ngũ muội uống hết rượu. Ông Tôn cũng uống chút, không dám uống quá nhiều. Trong nhà này cũng chỉ có nữ tử, ăn cơm xong thì ông ấy đưa tôn tử về hậu viện đi ngủ.

Sớm đóng cửa nhà, Diệp Gia uống rượu xong thì cảm thấy nóng. Muốn đi tắm, nàng khoác áo, để tóc ướt tựa ở trên giường.

Trong đêm đó, bên ngoài sân có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Lúc ấy Diệp Gia còn chưa ngủ, uống rượu cho nên đầu óc không quá tỉnh táo, cả người đều có chút lâng lâng. Nghe thấy tiếng động thì nàng còn ra hậu viện cầm lấy cây gậy. Không nghe thấy tiếng động nào, Diệp Gia say rượu nên đầu óc hồ đồ. Cổ áo cũng nửa kín nửa hở đi ra, cầm lấy cây gậy dài đánh vào người đàn ông ở trong góc.

Người kia kêu một tiếng, một giọng nói quen thuộc không còn cách nào khác, chỉ có thể lên tiếng: "Gia Nương, là ta."

Diệp Gia mờ mịt nhìn, liếc nhìn thấy miếng vải ở dưới chân Chu Cảnh Sâm bị đỉnh cả ngói làm rách. Bộ dáng kia giống như một cô nương mới bị vũ nhục, vô tội nhìn nàng: "... Tường trong nhà cao như thế từ khi nào vậy?"

"Phòng trộm." Diệp Gia đi lên dùng một chân đạp vào chân của hắn, cảm thấy choáng váng: "Phòng mấy tên trộm không đi cửa chính như chàng."

Chu Cảnh Sâm không biết do hắn cố ý đùa nàng hay có chuyện gì mà sau khi bị Diệp Gia đạp một cái thì lại yếu ớt ngã xuống.

Nhưng mà trong chớp mắt tiếp theo, tiếng của dụng cụ bằng sắt vang lên, cuối cùng thì gương mặt bất động của Chu Cảnh Sâm cũng xanh lên. Xanh, sau đó lại chuyển sang trắng. Hắn cố gắng duy trì dáng vẻ phong nhã của quý công tử, nhưng vẫn không nhịn được: "... Nàng còn lắp bay thú ở trong nhà sao?"

Đầu óc của Diệp Gia ong ong, nàng lung lay đi đến, nhìn thấy một chiếc bẫy thú, đang kẹp ở trên m.ô.n.g Chu Cảnh Sâm.

Còn may là hắn không ngồi thằng xuống, nếu không thì chiếc kẹp bén nhọn kia có thể kẹp nát xương cụt của hắn. Lúc này chiếc bẫy kia chỉ kẹp trúng một ít thịt, kẹp ở một một ít thịt bên trái khe m.ô.n.g rồi sau đó rũ xuống. Nhưng mà dù sao thì nó cũng sắc, huyết vẫn chảy ra làm đỏ hết quần. Diệp Gia lung lay đi đến, nhìn thấy hắn bị bẫy thú kẹp thì cười ra tiếng. Đầu tiên là cười nhẹ trên nỗi đau của người khác rồi sau đó là điên cuồng cười to, càng lúc càng lớn. Chu Cảnh Sâm khéo léo gỡ nó ra, mặt không biểu lộ nhìn người đang ngồi xổm ở mặt đất cười đến tận mang tai. Không biết là do đau đớn hay do mất mặt, nhiếp chính Vương điện ha cũng chưa từng đỏ mặt như thế qua hai đời. Có lẽ là là do thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên hắn âm dương quái khí đi đến trước mặt người vợ đang cười sắp tắt thở ở trước mặt: "... Nàng cười đủ chưa? Hay là để ta cởi ra để nàng cười luôn thể?"

Nụ cười của Diệp Gia mắc kẹt lại trong cổ họng, sợ hãi nhìn Chu Cảnh Sâm đã nói ra những lời như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Diệp Gia m.ô.n.g lung sóng sánh nước, hai bên má trắng nõn còn có chút hồng vì uống rượu. Hốt hoảng nhìn hắn, ngừng lại một chút, bỗng nhiên câm lấy cây gậy lùi về sau ba, bốn bước, vung cây gậy từ xa, cảnh giác nhìn về phía người trước mắt. Nàng cao giọng quát lên: "Ngươi là ai! Chu Cảnh Sâm sẽ không bao giờ nói chuyện với ta như thế, ngươi là ai?"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Không tệ, còn chưa đến say hồ đồ. Còn nghe hiểu lời của người khác. Lúc này Chu Cảnh Sâm cũng không biết mình nên cười hay nên khóc. Hắn đi ra ngoài một tháng không bị thương chỗ nào, về đến nhà không đến một nén nhang thì lại bị thương.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 187



Không thể không nói, Diệp Gia mà ác độc thì còn đáng sợ hơn cả mã phi.

Nhìn Diệp Gia lắc lư đứng bất ổn, hắn nắm chặt cây gậy đang chuyển loạn trong tay Diệp Gia, vòng qua eo rồi bế nàng về phòng.

Dư thị nghe thấy tiếng động thì cũng câm d.a.o phay chạy ra.

Đến khi nhìn thấy bóng người rất quen thì cũng cất d.a.o lại. Mấy người đến gần, ánh trăng chiếu xuống, bà ấy nhìn thấy nhi tử đang bị chảy m.á.u ở m.ô.n.g bế con dâu, bà ấy cũng không biết mình có nên gọi đại phu không.

"Này, như thế..." Ánh mắt Dư thị nhìn chằm chằm vào ống quần bị rách một nửa của hắn, bà ấy giật mình không thôi.

"Vừa rồi mới trèo tường." Bây giờ Chu Cảnh Sâm cũng vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì đã đi gõ cửa.

Cảm thấy nhà lớn, nếu có gõ cửa gọi người thì cũng không có ai nghe thấy cho nên hắn mới trèo tường. Ai biết Gia Nương lại xây tường nhà cao hơn, lại còn dùng ngói đỉnh và bẫy.

"Nương, múc chút rượu đến là được." Mặc dù Chu Cảnh Sâm không nhìn thấy miệng vết thương, nhưng dựa vào cảm giác cũng biết vết thương không nặng: "Trong nhà có thuốc gì không?”

Dư thị nhìn thấy Chu Cảnh Sâm đang giữ chiếc gây trong tay của Diệp Gia, lại nhìn ngoài sân một chút, trong lòng lập tức tức hiểu ra chuyện chuyện này là như thế nào. Ngoài miệng mắng một câu “Ai bảo con không đi cửa chính, ngã què cũng đáng đời”, quay đầu mới ngu muội đi ra sau nhà bếp múc nửa bát rượu nhỏ đến.

Trong nhà có thuốc, lúc trước là dùng để trị thương cho tổn tử nhà họ Tôn.

Con dâu để ý nói, sau này khó tránh người nhà bị thương cho nên đã mua không ít thuốc trị thương từ chỗ đại phu già vê.

Sau khi bưng rượu đến thì bà ấy cũng không thể xoa cho nhi tử, vết thương còn đó, dù sao Chu Cảnh Sâm cũng đã qua độ tuổi đó. Cuối cùng nói: "Thuốc trị thương ở phòng của Gia Nương, con cứ bảo Gia Nương, mà thôi, con tự đi tìm đi."

Chu Cảnh Sâm dở khóc dở cười, gật đầu, đưa người đi vào trong phòng. Trong miệng Diệp Gia vẫn còn đang lẩm bẩm: "Còn không mau tránh xa lão nương, ta chỉ muốn đánh người đến mức ngươi phải đi tìm răng”.

Chu Cảnh Sâm hàm hồ đồng ý, đoạt đi cây gậy ở trong tay của Diệp Gia, thuận tay đi đến cửa sau. Người ở trong lòng nhéo đến nhéo đi, hắn dùng một tay để giữ lấy người không đứng vững, quay đầu bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng. Đầu óc Diệp Gia choáng váng, dựa vào giường buồn ngủ.

Nghe tiếng hì hì tác tác thì lại muốn đứng lên. Một lúc sau, cuối cùng nàng mới tỉnh táo lại, Diệp Gia tựa ở bên giường hip mắt nhìn Chu Cảnh Sâm c** q**n.

Trong phòng không đốt đèn, ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, như dùng một lớp vải trắng che phủ căn phòng.

Rất lâu sau, Dư thị ở ngoài phòng mới lên tiếng nói một câu: "Doãn An, ta đã nấu chút nước nóng cho con. Lát nữa xử lý vết thương xong thì đi lấy vào."

Chu Cảnh Sâm lên tiếng "Vâng" một tiếng, cầm lấy rượu lau miệng vết thương. Cũng may là chỉ kẹp vào một miếng thịt tầm nắm tay.

Chỉ là nó đã đ.â.m vào trong thịt, chảy không ít máu. Sau khi lau qua thì dùng thuốc.

Ngước mắt nhìn thấy con người đang nhìn chằm chằm vào chân mình. Tai giấu ở trong tóc cũng đỏ lên, vẻ mặt bên ngoài như cười mà không phải cười.

Tặc lưỡi, dáng vẻ hắn như rất bình tĩnh, lên tiếng nói: "Sao thế? Uống rượu say rồi nên có thể trừng to mắt nhìn sao? Không sợ kim châm sao?”

"Chàng dám cởi, tại sao ta lại không dám nhìn?" Diệp Gia nàng không chỉ nhìn, nàng còn định đứng lên. Trực tiếp đi về phía của Chu Cảnh Sâm bên này.

Chu Cảnh Sâm vốn định tự xử lý vết thương, nhìn thấy nàng đi lại đây thì hắn đưa tay ra ngăn cản.

Kết quả Diệp Gia lại vấp vào một chiếc ghế ở dưới chân, trực tiếp dùng một tay ấn xuống, còn càn rỡ bóp lấy hai lần.

Tứ chi của Chu Cảnh Sâm cứng ngắc, trong tay còn đang cầm vải nhúng rượu thuốc, không nhúc nhích.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 188



Bốn mắt nhìn nhau, nữ lưu manh ngu muội mà hít mũi một cái, tay còn nắm lấy cái gì đó của người ta.

Nàng nhăn cái mũi, đưa tay còn lại ra trước mũi, lẩm bẩm: "Hắc, trên người chàng rất nóng, nhưng chỗ này khá mát mẻ và mềm đấy!"

".. Nhiếp chính vương trấn định tự nhiên, đại hòa thượng đầu sắt cả đời, sống khổ hạnh một mình trong thế giới trần tục.

Vậy mà lại đỏ mặt dần qua hành động của Diệp Gia, sau đó lại chuyển thành tím xanh. Trong nháy mắt này hắn ta cũng không cố gắng duy trì phong độ của quân tử được, kéo tay của Diệp Gia ra rôi mặc quần vào.

Diệp Gia đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, lại ngẩng đầu thấy trước mắt không có ai. Chu Cảnh Sâm từ động nhảy ra khỏi cửa sổ. Bởi vì quá vội vàng, cánh tay của hắn còn đập vào khung cửa sổ tạo ra tiếng động.

Dư thị nói muốn đi ngủ, thật ra là vẫn đang dí tai vào nghe. Vừa nghe thấy tiếng động không đúng thì đã gọi vào: “Gia Nương? Doãn An? Sao vậy?”

Chu Cảnh Sâm đã chạy mất tích làm sao có thể trả lời?

Diệp Gia nghe thấy, nhưng bây giờ lý trí và liêm sỉ của nàng bị rượu che mất, chỉ còn lại chiếc vỏ não trống rỗng. Nàng ngồi dưới đất thâm trầm phun ra một hơi, đau lòng: "Không sao cả, chàng ấy chạy mất."

"Chạy?" Dư thị nghe thấy thì không cần động não cũng hiểu: "Ai chạy?"

Sau đó lại không thấy ai đáp lại. Bởi vì Diệp Gia bối rối.

Nàng ngôi trên mặt đất phút chốc rồi bò lên giường ngủ. Dư thị đứng ở ngoài phòng một lát, xác định Diệp Gia trong phòng đã không có tiếng động thì nhăn mày quay về phòng. Diệp ngũ muội khoác áo đứng ở cửa phòng, nhỏ giọng hỏi Dư thị có chuyện gì.

Dư thị lắc lắc đầu, không nói gì cả, lúc này hai người mới quay về phòng ngủ.

Chờ Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong rồi quay vê phòng một lần nữa, Diệp Gia đã nằm ở trên giường ngủ rất ngon.

Trong ổ ở dưới gần giường đã có một đôi mắt màu xanh đang nhìn chằm chằm vào hắn. Chu Cảnh Sâm lườm nó một cái, nắm lấy nó rồi mang nó ra khỏi phòng.

Sau khi không nhanh không chậm làm xong tất cả, hắn đứng ở cửa sổ nhìn Diệp Gia dùng một chân đạp bỏ chiếc chăn mỏng, lật người rồi tiếp tục ngủ.

Hắn luôn đoan chính, kiềm chế, cư xử tốt. Lúc này nhìn thấy Diệp Gia đang ngủ không biết trời trăng mây đất thì không nhịn được nghĩ đến tình huống lúc nãy nàng... bóp hắn.

Không nhịn được mà nhéo hai má thịt của Diệp Gia để giải hận. "Vợ nhỏ không biết xấu hổ!" Nhỏ giọng ma lẩm bẩm một câu. Phút chốc sau khi ý thức được mình đang làm cái gì, Chu Cảnh Sâm bực dọc đi đến chiếc tủ lấy chiếu rơm ra, trả ra ở bên cạnh rồi đi ngủ. Trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, hắn cũng không được nghỉ ngơi cho nên đúng là mệt mỏi.

Nằm xuống xuống chưa được bao lâu thì đã ngủ say.

Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng thì Diệp Gia đã tỉnh. Bởi vì có thói quen đi bán đồ, ngày nào Diệp Gia cũng sẽ dậy vào giờ này.

Hôm qua uống rượu không ảnh hưởng đến công việc, cũng đã sớm hầm đầu lợn xong.

Sáng sớm Dư thị sáng sớm đã cùng Diệp ngũ muội gói bánh. Diệp Gia mở hé con mắt vuốt vuốt đầu tóc chuẩn bị xuống giường.

Chân trân cảm thấy có chút không chân thực, giống như đạp vào cái gì đó mềm mềm. Trong lòng nàng lộp bộp, cảm thấy giật mình.

Bây giờ vừa cúi đầu nhìn xuống đất thì đã thấy Chu Cảnh Sâm.

Não của nàng trống rỗng một chút, sau đó, nàng cảm thấy cảnh tượng gì đó không ngừng xuất hiện.

Nàng say rượu không phải bị mất trí nhớ, từng ký ức tối qua hiện lại trong đầu của nàng.

Diệp Gia: "..."

Trong lòng của nàng sôi sục, nàng mím môi một cái, không tự giác mà đá hắn thêm một cái.

".. Đừng đá." Chu Cảnh Sâm vô cùng tỉnh táo, gần như khi Diệp Gia đứng dậy thì hắn đã tỉnh. Lúc này mắt không mở hé, cũng lên tiếng: "Nếu còn đá thì ta sẽ giữ chân nàng lại."

Chân Diệp Gia dừng lại, chân trần giam lên chiếu rơm của hắn đi tìm giày.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 189



Sau khi xỏ giày thì lập tức chạy tránh xa người có cái m.ô.n.g bị thương như bị chó đuổi.

Cánh cửa vang lên kẹt kẹt, nhân tài đang nhắm mắt nằm dưới đất thong thả mở to mắt.

Hắn nhéo nhéo mũi, chán ghét, yên lặng cúi đầu nhìn xem nên đứng dậy kiểu gì.

Người này thực sự không thể nghĩ được.

Nếu không nghĩ đến thì chắc chắn sẽ không thể nghĩ đến, nếu đã có ý tưởng thì như thể đã giác ngộ.

Đêm qua hắn đã ngủ rất ngon cho nên bây giờ cũng không ngủ được nữa. Ngôi ở trên mặt đất một lát rồi mới dậy thay đồ.

Diệp Gia thu dọn một phen rồi đi đến nhà bếp, Dư thị và Diệp ngũ muội đều đã gói xong bánh.

Dù sao thì trứng gà rau hẹ cũng không khó trộn, Diệp Gia đã làm rất nhiều lần rồi.

Diệp ngũ muội là người biết nấu ăn, chỉ cần nhìn một lần là có thể học được.

Nói thật, chỉ cân bỏ nguyên liệu vào, làm cho sạch thì kết quả sẽ ngon.

Thậm chí Diệp ngũ muội trộn nguyên liệu còn ngon hơn của Diệp Gia làm. Về chuyện điêu khiển nhiệt độ của chiếc nồi nóng này, nàng ấy còn nắm chắc hơn cả Diệp Gia, tất nhiên là lúc nấu sẽ càng ngon hơn.

Bây giờ chuyện làm bánh vào sáng sớm đã thành công việc của Dư thị và Diệp ngũ muội làm luân phiên.

Một ngày làm việc một ngày nghỉ ngơi. Diệp Gia lại đây gói được mười cái, như vậy là gói xong hết bánh.

Ông Tôn cũng đã lắp xe bò xong, sau đó đặt bếp và nồi lên xe, vừa quay người thì lại thấy Chu Cảnh Sâm. Hơn nữa, vừa nhìn thấy nhau thì hai người đã bất ngờ.

Ông Tôn giật mình không biết Chu Cảnh Sâm từ đâu xuất hiện, Chu Cảnh Sâm thì kinh ngạc không hiểu tại sao ông Tôn lại ở nhà mình.

Nhưng mà khi nhìn qua mấy người Diệp Gia, Diệp Gia nhếch lông mày thì hắn cũng không đổi sắc mặt mà đè chuyện này xuống.

Sáng sớm hôm nay sáng sớm đến Diệp ngũ muội và Diệp Gia đi chợ, hai người lên xe bò rồi nhanh chóng đi đến chợ sảnh.

Bọn họ vừa đi, Dư thị đã vội vàng lại đây hỏi Chu Cảnh Sâm về chuyện đêm qua.

Chu Cảnh Sâm cũng không ngờ mình chỉ về nhà mà lại làm mọi chuyện loạn như thế, nhắc đến thì cũng ngượng ngùng. Hàm hồ nói vài câu vết thương không nghiêm trọng, Dư thị cũng thể bảo hắn c** q**n cho mình nhỉ.

Chỉ có thể bỏ qua.

Bà ấy nói vê chuyện Diệp Gia đã xây tường nhà cao hơn, tìm người đốt ngói đỉnh và lắp đặt bẫy trong khoảng thời gian này.

Chu Cảnh Sâm nghe vậy thì mới phát hiện cứ đi ba bốn bước quanh tường thì sẽ có một cái bây. Bên trong có bẫy thú và ngói đinh.

Dư thị cũng đoán được vị trí mà hắn ngã xuống, không nhịn được mà học theo Diệp Gia, trợn mắt nhìn hắn nói: "Từ nay về sau ngoan ngoãn đi cửa chính đi.

Gia Nương nói, thỉnh thoảng sẽ thay vị trí đặt bẫy, không thể để mãi ở một chỗ được. Cho dù con nhớ cũng vô dụng."

Chu Cảnh Sâm: "... Cảm nhận được cơn đau từ bờ m.ô.n.g lờ mờ truyên tới, hắn vẫn rất có phong độ mà cho tán thưởng: "Dự định trước, tùy thời biến hóa, Gia Nương làm rất đúng."

Dư thị lườm hắn một cái, thâm nghĩ còn cần con nói lời này sao?

Nhưng mà cho dù có nói thầm trong lòng thì bà ấy cũng không nhịn được mà nhìn về phía cái m.ô.n.g của hắn. Bà ấy là mẹ ruột, và cũng không cần quá khách sáo khi nói chuyện với nhi tử của mình: "Không bị thương căn nhi chứ?"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Ánh mắt của Dư thị còn muốn nhìn chỗ khác, Chu Cảnh Sâm vội vàng quay người: "Nương, ta không sao.

"Con có biết mấy bệnh này rất kiêng kị không? Liên quan đến dòng dõi, không thể bỏ qua chuyện này được.

"Thật sự không sao!" Dư thị hừ một tiếng rồi kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra vào thời gian này.

Trong khi hai mẫu tử nói chuyện, mấy người Diệp Gia đã đến chợ sành. Thời tiết càng lúc càng nóng, chợ sành cũng tan sớm.

Ông Tôn vội vã đánh xe bò vào, hai người tìm vị trí ở bốn bề. Quy định tại chợ sành của trấn Đông Hương và trấn Lý Bắc khác biệt.
 
Back
Top Bottom