Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 110



Lúc trước quây tây thi buôn bán cũng giống như vậy, một nồi được đặt trên bếp cao nửa người, toàn bộ đều nhờ vào mùi thơm của bánh thu hút mọi người. Khi mọi người bận rộn làm việc tại các quầy hàng luôn cúi đầu và cúi thấp eo, nếu thực sự cúi đầu xuống thì trông không quá dễ thấy.

Diệp Gia làm biển quảng cáo này bằng vải gai, màu sắc sáng rõ. Chữ phía trên là do Chu Cảnh Sâm viết và được Dư thị tự tay thêu. Cho dù bọn hắn bày quầy hàng ở chỗ nào, chỉ cần cầm cái cột dựng lên cao, cho dù ngươi ở xó xỉnh cũng có thể nhìn thấy từ rất xa.

Quả nhiên vừa làm cái biển quảng cáo này, hiệu quả chỉ đường rất rõ rệt. Cho dù đa số người của trấn Lý Bắc không biết chữ, nhưng có mắt. Sáng sớm mọi người chen nhau chặn ở cổng chợ ngói, người chen trong đám người không nhìn thấy quầy hàng lúc này cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo, theo phương hướng tìm tới quầy tây thi.

Không thể không nói, chiêu này của Diệp Gia vừa đơn giản vừa có tác dụng. Ngược lại khiến cho tâm tư mỗi ngày đều lên trấn lúc nửa đêm để tu hú chiếm tổ chim khách của Trương gia trở nên tốn công vô ích. Thứ hai, việc buôn bán đồ ăn này vẫn phải xem kết luận tử miệng thiên hạ. Nấu ngon chính là nấu ngon, cho dù ngươi có hạ giá thấp tới đâu cũng không thể phủ nhận việc làm đồ ăn dở. Sau mười ngày, việc buôn bán của quầy tây thi lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.

Nhưng mà chuyện này đã cho Diệp Gia một lời nhắc nhở, bánh trứng gà rau hẹ cho dù ăn ngon cũng không thể cắm đầu vào một thứ. Sản phẩm duy nhất dễ bị ảnh hưởng bởi những thay đổi của thị trường, Diệp Gia đang phân vân liệu mình có nên bổ sung thêm một số món khác để bán hay không.

Trước khi quyết định bán đồ ăn gì, Chu Cảnh Sâm phải sắp xếp đi báo cáo về doanh trại.

Bởi vì không cách quá xa, Diệp Gia và Dư thị cũng chuẩn bị đi tiễn hắn. Dư thị thực sự không yên tâm, dù Chu Cảnh Sâm đã nói trú điểm ở ngay Lâm trấn, bà ấy cũng phải đi theo cùng qua xem thử mới yên tâm. Đúng lúc Diệp Gia xuyên tới nơi này cũng đã gần nửa năm không đi ra khỏi thị trấn, cả nhà đi chung, bao hết xe bò của ông Tôn để đi. Đúng lúc còn có thể đi chung với Tôn Ngọc Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-110.html.]

Chu Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tư lo lắng của Dư thị, nên thuận theo các nàng.

Lúc này có hai người trong phòng, Diệp Gia do dự có nên đưa cho hắn chút tiền phòng thân hay không.

Người này cho dù đi đến đâu cũng cần phải chuẩn bị. Làm việc bên ngoài, trên người không có bạc thì không dễ trở tay. Đêm hôm khuya khoắt Diệp Gia đếm tiền đồng, vừa đếm vừa không nhịn được quay đầu nhìn người đang ngồi dưới ánh nến ở đối diện. Trong khoảng thời gian này Chu Cảnh Sâm tô tô vẽ vẽ, vẽ tới mấy đêm, cuối cùng cũng đã hoàn thành bản đồ phòng thủ biên giới.

Diệp Gia bớt thời gian liếc nhìn, vẽ rất cẩn thận. Nhỏ như trấn Lý Bắc sáu mươi dặm về phía tây là vùng đất cát có hồ muối được đánh dấu.

Đếm xong, buôn bán mấy ngày nay tăng trở lại, kiếm được mười tám lượng. Trong nhà bây giờ đã tích trữ được tám mươi lượng bạc. Cộng với hai mươi lượng ngọc thạch của Chu Cảnh Sâm làm vật phòng thân lúc trước, tổng cộng là một trăm lượng bạc. Để dành được số tiền này ở trấn Lý Bắc, chắc là đã được xem là gia đình giàu có. Diệp Gia một tay nắm tiền đồng đập vang ầm ầm, cuối cùng lấy hai mươi lượng tiền lẻ đẩy lên trước mặt hắn.

Bạc xuất hiện trước mắt, người đang bận vẽ tranh lập tức chú ý tới. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm ngưng lại một hồi, ngẩng đầu lên.

"Tướng công, số tiền này đưa cho chàng, khi ra ngoài mang theo trong người." Mặc dù Diệp Gia vẫn chưa nghĩ xong có nên đi theo Chu Cảnh Sâm đến cuối cùng hay không, nhưng trước mắt, nàng không thích chia tay. Nàng không muốn về Diệp gia, vậy dĩ nhiên phải cố gắng bảo vệ Chu Cảnh Sâm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 111



"Mặc dù không biết doanh địa bình thường có thể ra ngoài hay không, nếu như có thể ra, không thể thiếu những lúc mời đồng liêu uống rượu." Đôi mắt của Diệp Gia cực kì rõ ràng, dưới ánh nến hai ngọn lửa nhảy vọt trong mắt, chiếu sáng rực rỡ.

Chu Cảnh Sâm khẽ động trong lòng, ánh mắt nhìn Diệp Gia đầy dịu dàng. Hắn khẽ cười, đặt bút trong tay xuống. Vừa mới định cầm lấy, chỉ thấy Diệp Gia nhìn chằm chằm bạc mặt mày nhăn nhăn, lại đưa tay gảy một khối lớn bạc về, trước mặt hắn biến thành mười lượng.

Ngẩng đầu một lần nữa, nàng đã thẳng thắn cười nói: "Hai mươi lượng quá nhiều, nói không chừng sẽ bị xem như người tiêu tiền như rác, vẫn là mười lượng tốt hơn."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Ngày mai phải đến trụ sợ, tạm dừng không buôn bán một ngày. Mặc dù sáng mai không cần dậy sớm, nhưng Diệp Gia nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, ngáp một cái cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Cũng phải nói, lịch trình cú đêm của Diệp Gia đã được điều chỉnh sau khi đến thời cổ đại. Quả nhiên, con người không thể thay đổi thói quen xấu vì ở nơi phồn hoa có quá nhiều trò giải trí, đến nơi khỉ ho cò gáy là lập tức lành mạnh.

Bởi vì buổi chiều không cần làm bánh, hiếm khi rãnh rỗi, cả nhà cơm nước xong xuôi thì đi rửa mặt.

Chu Cảnh Sâm đã sớm thu dọn hành lý, Diệp Gia đứng dậy đóng rương lại.

Nàng đi vòng quanh trong nhà, một tay ôm rương một tay chống nạnh bắt đầu suy tư. Vị trí giấu tiền dưới gâm giường lúc đầu bây giờ đã không an toàn. Nhờ chó con, Diệp Gia mới biết được giấu bạc ở mảnh đất kia thường xuyên bị chó con tìm được, cũng sẽ đi tiểu ở trên đó. Mọi thứ khác đều ổn, chỉ là nước tiểu của chó con thật sự quá khai, dính nước tiểu một lần nàng cũng bị bóng ma tâm lý.

Thế nào cũng phải giấu đồ ở chỗ cao mới được. Diệp Gia nhìn khắp xung quanh, thuận theo tường căn phòng nhìn thấy xà nhà.

Diệp Gia đặt cái rương lên giường, để Chu Cảnh Sâm ngó qua chỗ khác không được phép nhìn, rồi mới kiếng mũi chân đặt cái rương trên vách ngăn bên cạnh xà nhà. Nàng với không tới, còn cố ý dời băng ghế qua giẫm lên nhét.

Đợi bận rộn một hồi cuối cùng cũng nhét được cái rương vào, Diệp Gia phủi tay đẩy băng ghế ra. Dù bận vẫn ung dung quan sát bốn phía một cái, không nhìn thấy cái rương.

Nàng thỏa mãn gật gật đầu: "Được, chuẩn bị đi ngủ."

Chu Cảnh Sâm yên lặng quay đầu lại, ánh mắt tùy ý quét qua căn phòng rơi xuống khuôn mặt điềm nhiên như không có việc gì của Diệp Gia. Hắn yên lặng để bút xuống đứng lên, thân hình thon dài bị ánh nến chiếu ra cái bóng to lớn. Hắn nhấc chân, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Gia. Rồi mới ngẩng đầu vươn tay trong ánh mắt khó hiểu của Diệp Gia, tay khẽ kéo một cái, một cái rương bị hắn kéo ra một cách dễ dàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia toàn thân chấn động.

Trước tiên nhìn hắn một chút, lại nhìn mình một chút, ngẩng đầu nhìn chỗ nàng giấu bạc.

Vô cùng kinh ngạc: "!II"

Chu Cảnh Sâm dùng ngón tay trái móc rương gỗ, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt dân dần nổ tung của Diệp Gia. Hắn rũ mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

"Làm gì vậy! Tâm nhìn của chàng đúng là không tâm thường đấy!" Diệp Gia tức giận nói, mặt đỏ bừng.

Mặc dù không biết tâm nhìn rộng là cái gì nhưng Chu Cảnh Sâm vẫn vội vàng thu nụ cười, biết điều cảm ơn nói: "Không có... hay là đổi chỗ giấu đi?"

Diệp Gia giành lại rương tiên bị hắn kéo, ôm xong nhét lên giường. Sau đó không nói với hắn một câu nào, đá giày, nằm uych xuống giường kéo chăn man đắp lên người: "Ai cần chàng lo, đi ngủ!"

Chu Cảnh Sâm nhìn chăm chú bóng lưng cứng ngắc của nàng cuối cùng cũng cười thành tiếng. Hồi lâu, hắn mới bỗng nhiên mở miệng: "Gia nương, tương lai nàng rảnh rỗi đến thăm ta nhé? Lâm trấn cách không xa, đi xe bò nửa ngày là đến."

Tấm lưng kia vẫn cứng ngắc, không nhúc nhích, càng không muốn để ý hắn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 112



Chu Cảnh Sâm tiếp tục nói: "Nghe nói đồ ăn trong doanh trại rất chán, đến mang cho ta chút đồ ăn vặt nhé?”

"Nếu thực sự không được, đưa cho ta mấy món y phục thay giặt cũng được."

Diệp Gia: ˆ..."

"Gia nương?" Ban đêm yên tĩnh im ắng, Chu Cảnh Sâm thở dài, giọng điệu sâu xa: "Ngủ thiếp đi rồi sao?"

"Đưa đưa đưal"

Diệp Gia lật người lại một đôi mắt sáng lấp lánh, hoàn toàn không ngủ. Nàng cau mày: "Ngủ nhanh lên.”

Khóe mắt Chu Cảnh Sâm cong cong, nhẹ gật đầu, quay đầu đi đến ngăn củ ôm đệm chăn ra trải trên mặt đất. Chó con bởi vì yêu cầu mãnh liệt của Chu Cảnh Sâm, đã bị dời xuống chân của hắn. Trải xong chăn mền nằm xuống, thổi đèn đi ngủ.

Hôm sau trời sáng rõ, Dư thị dậy thật sớm thu dọn trong sân. Dẫn Nhuy Tả Nhi đến nhà bà Vương hàng xóm, bưng ít đồ đưa qua, nhờ bà ấy chăm sóc một ngày. Hai nhà ở gần, bà Vương cũng có quan hệ tốt với Diệp Gia, nên Dư thị dần dần cũng nói chuyện được với bà ấy.

Dư thị đưa người qua, bà Vương lập tức đồng ý.

Lâm trấn được gọi là trấn Đông Hương, mặc dù đều là khu vực tây bắc. Xét về dân số và sự phồn hoa thì lại phát triển hơn trấn Lý Bắc nhiều. Có lẽ bởi vì doanh trại ở ngoại ô phía bắc của trấn Đông Hương, mã phỉ có hung hăng ngang ngược đến đâu cũng không dám tập kịch thẳng vào bên kia. Doanh trại bình thường nhắm một mắt mở một mắt, bọn hắn cũng không thể gây hấn trước mặt một cách rõ ràng. Bên kia không bị mã phỉ quấy nhiễu, cuộc sống yên binh hơn nhiều, trên đường phố tất nhiên cửa hàng san sát.

Diệp Gia ôm gối ngồi dựa vào Chu Cảnh Sâm, buổi sáng cuối cùng rương tiền vẫn giấu ở tấm ngăn trên nóc nhà. Chu Cảnh Sâm tự tay nhét vào, nhét rất sâu. Trừ phi phải cao hơn hắn rất nhiều, nếu không người khác tiến vào cũng không nhìn thấy.

Ngáp một cái, buổi sáng không làm việc, Diệp Gia chóng mặt bị xe rung lắc.

Nhà Chu Cảnh Sâm ngồi phía sau, Tôn Ngọc Sơn và ông Tôn một trái một phải ngồi ở trên gọng xe. Trên đường đi, hắn ngoại trừ nhỏ gióng nói với Tôn Ngọc Sơn vài lời, phần lớn thời gian đều ngưng mắt trầm tư. Thỉnh thoảng cảm nhận được sự mềm mại dán lại gần, ánh mắt rơi xuống mặt Diệp Gia mấy lần. Dư thị ở bên cạnh nói liên miên lải nhải dặn dò hắn, chú ý tới vẻ mặt này của hắn, trong mắt không khỏi có thêm chút kỳ lạ.

Khi bọn hắn đến điểm trụ sở đã qua buổi trưa, không ít binh sĩ được tuyển từ các thôn tới. Cổng doanh địa có mấy người mặc đồ binh linh bày bàn gỗ ngăn đón, trên bàn đặt danh thiếp rất dày, mỗi người đến đều phải đi viết tên. Tôn Ngọc Sơn chỉ có một bọc quần áo nhỏ, xe bò dừng lại. Hắn ta ôm bọc quần áo nhảy xuống trước. Đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Chu Cảnh Sâm cũng không có nhiều đồ. Mấy ngày nay Dư thị may vội cho hắn vào món y phục bên trong, một bộ y phục mặc bên ngoài. Một bọc xà bông thơm tự chế đã khô và bản đồ hắn tự vẽ, ngoài ra không còn gì khác.

Hai người xuống xe nghe có người gọi, ôm bọc quần áo đi qua viết tên.

Dư thị đứng ở ngoài doanh địa nhìn hồi lâu, bọn họ không được vào, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn. Đại doanh của trụ sở này nhìn rất chuyên nghiệp, trái tim căng thẳng không khỏi yên tâm hơn. Diệp Gia ở bên cạnh nhìn theo, phát hiện ở gan doanh địa này lại có đồng ruộng và bầy dê. Nói cách khác, binh lính trong trụ sở không chỉ phải đánh trận, nhàn rỗi còn phải làm nông nuôi dê.

Viết tên xong phải đi vào, người canh cổng theo thưởng lệ kiểm tra đồ đạc mà bọn hắn mang theo. Không có vật khả nghi thì phải đi vào chia doanh trưởng, phân phát quân bị. Diệp Gia không có gì muốn dặn dò, đều là Dư thị lôi kéo Chu Cảnh Sâm dặn dò một hồi.

Dặn dò xong, bọn họ không chậm trễ mà tiến vào. Trước khi đi vào, Chu Cảnh Sâm lại liếc mắt nhìn Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 113



Diệp Gia chớp chớp mắt: "Được rồi, rảnh rỗi sẽ mang chút đồ ăn vặt cho chàng."

Nhận được câu nói này, người kia mới thỏa mãn gật đầu.

Tiên người thì đi rất vội, khi quay về lại chẳng vội bao nhiêu. Đúng lúc Diệp Gia và Dư thị đều chưa từng tới trấn Đông Hương, Dư thị nhát gan hơn Diệp Gia nhiều. Bà ấy bị lưu đày tới nơi này ba năm cũng chưa từng đi ra khỏi trấn Lý Bắc, Diệp Gia dứt khoát lôi kéo bà ấy đi chơi một vòng.

Trấn Đông Hương đông dân, những người bán hàng rong dọc đường đều mở cửa, bên trong có đủ loại người. Bởi vì có ông Tôn đẩy xe bò, hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ đi trên đường cái cũng không quá sợ hãi. Diệp Gia lôi kéo Dư thị vào từng cửa hàng xem thử, phát hiện trấn Đông Hương có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn. Trong đó có hai nhà bán thịt, thịt dê và thịt bò.

Diệp Gia nghĩ hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, muốn ăn món mới. Kéo Dư thị và ông Tôn cùng nhau tiến vào một cửa hàng trông cực kì náo nhiệt.

Mua hai cân thịt bò kho tương đặc trưng, hai cân thịt dê kho tương đặc trưng, thêm mấy món đồ ăn chay. Không dám uống rượu, lại mua ba bát mì dương xuân. Ông Tôn ngại không ăn, nhưng Diệp Gia nói thẳng từ nay về sao nhà bọn hắn còn phải nhờ ông Tôn quan tâm, ăn một bữa cũng không tính là gì.

Nàng nói như thế, ông Tôn cũng không tiện từ chối nữa, đi theo ăn một chút. Nhưng không thể không nói, vừa ăn thứ này đã biết ngon dở. Trấn Đông Hương nghe nói bán đồ ăn rất chạy, món ăn đặc trưng của nhà hàng bình không ngon bằng món ăn của Diệp Gia. Thịt bò kho tương này nấu vừa khô vừa mặn, có lẽ vì nó là đồ nhắm nên mới làm như vậy. Cũng không phải nói là khó ăn, chỉ là ăn trong miệng luôn cảm thấy khô.

Dư thị lại càng kén ăn, ăn hai đũa cảm thấy vẫn là thức ăn chay ngon miệng hơn.

Diệp Gia ăn vài miếng, liếc nhìn thực khách thỉnh thoảng đến mua thịt ở ngoài cửa, trong lòng lại có ý tưởng mới. Nếu nói về đồ nhắm, thật ra thịt đầu heo nấu chín cũng vô cùng hợp làm đồ nhắm. Huống hồ, Diệp Gia thật sự biết kho đầu heo.

Kho đủ chín đủ mềm, d.a.o sắc cắt thành miếng mỏng, lại đập mấy củ tỏi cắt nát, làm nước sốt rồi rưới lên, cực kì ngon để nhắm rượu.

Trấn Lý Bắc chỉ có một cửa hàng thịt, trên trấn thịt dê thịt bò bán chạy, chủ quán cũng hất mặt lên làm ăn. Thịt dê thịt bò mỗi lần bán đều chưa tới giữa trưa đã bán hết. Diệp Gia lại không nghĩ đến việc sẽ mở quán thịt, không phải là vì không đủ chi phí. Mà là nàng nấu đồ ăn thường ngày nhà mình ăn được, nhưng nàng vẫn không tin vào sức mua của bách tính ở trấn Lý Bắc lắm, tâm tư của nàng vẫn đặt vào thương đội.

Làm đầu heo kho, không cần nhiều, một ngày kho hai cái đầu heo, cắt thành miếng mỏng bán với bánh. Trong lòng có suy nghĩ này, Diệp Gia tram ngâm một lát, cảm thấy trở ve nhắc cho Dư thị thử xem. Ba người nhanh chóng ăn xong một bữa, lại đi dạo một đường. Trấn Đông Hương có hai cửa hàng thêu thùa và cửa hàng vải, cửa hàng son phấn cũng có ba cửa hàng.

Đúng lúc xà bông thơm mà Diệp Gia chế đã khô, giống với kiểu rửa mặt rửa tay.

Diệp Gia kéo Dư thị đi dạo trong cửa hàng son phấn. Cửa hàng son phấn của trấn Đông Hương có xà bông thơm, nhưng phương pháp làm ra có lẽ rất sơ sài, trông còn không dẹp bằng cái Diệp Gia làm. Ngửi thử, mùi cũng không đủ thơm. Là loại xà bông bình thường nhất, cũng không thể gọi là xà bông thơm, có một mùi không nói nên lời.

Có phát hiện này, Dư thị và Diệp Gia liếc nhìn nhau, đôi mắt đều sáng lên.

Tâm tư của hai người đều giống nhau, xà bông của trấn Đông Hương còn không bằng Diệp Gia tự làm, hỏi giá cả, một lượng bạc. Nói cách khác, xà bông thơm trong nhà ra giá một lượng là hoàn toàn bán được, không chừng còn bán chạy hơn xà bông không thơm này nhiều.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 114



"Đừng xem thường thứ này, rửa mặt rửa tay rất sạch sẽ!" Tiểu nhị của cửa hàng son phấn thấy hai người vây quanh xà bông thơm, cũng mồm méo nói: "Thứ này là hàng bán chạy, nhà giàu sang trung nguyên mới dùng được. Trong cửa hàng của ta đồ bán chạy nhất chính là thứ này, hai vị có muốn lấy mỗi người một miếng không? Nếu như lấy thêm một miếng, tiệm của ta có thể xóa số lẻ."

"Không cần." Dư thị ứng phó với những chuyện này vẫn rất thành thạo: "Chỉ tùy tiện xem, chủ quán cứ chào bán người khác đi."

Các nàng nhìn xà bông thơm, lại nhìn son phấn hương phấn một chút. Đồ đạc tốt hơn trấn Lý Bắc chút, nhưng do hạn chế về công nghệ và kiến thức của thời đại, màu sắc của hương phấn vẫn là màu trắng giả. Son phấn và son môi có thêm mấy màu khác, nhưng bôi lên mặt cũng không được xem là quá đẹp.

"Ta biết nhiều cách làm son môi, môi đỏ, đàn hương, môi đỏ thẫm, môi thâm đều biết chút, cách làm cũng biết chút. Nhưng mà nguyên liệu cần dùng quá đặc biệt, bây giờ nghĩ lại đúng là xa hoa lãng phí." Dư thị cũng là người biết trang điểm. phu nhân Yên Kinh có ai lại không biết trang điểm? Quý nữ của thế gia trang điểm nhẹ nhàng, trang điểm hoa đào, trang điểm lười biếng, trang điểm mây bay, trang điểm say rượu, vân vân... trang điểm đều là hạ bút thành văn. Những son phấn bột nước này hoàn toàn không lọt vào mắt Dư thị, Bà ấy nhìn vài lân rồi không nhìn nữa, kéo Diệp Gia ra ngoài.

Diệp Gia để ý thấy trong lông mi của bà ấy có chút u uất, đoán là bà ấy thấy cảnh sinh tình. Nghĩ lại, rõ ràng chỉ nói đến việc buôn bán.

Chắc là vì bị Diệp Gia tẩy não, bây giờ bà ấy cũng không thấy thương nhân đê tiện. Cho dù là trông trọt hay là bán hàng, vì nuôi sống gia đình. Nếu bán hàng có thể khiến gia đình sống sót, đây cũng là con đường tốt. Chẳng qua hiện tại Doãn An tiến vào trụ sở, trong nhà từ nay về sau chỉ còn lại bà ấy, gia nương và Nhuy Tả Nhi. Chuyện làm ăn vẫn là do hai người làm.

Vừa nhắc tới con đường buôn bán, Dư thị lập tức không còn buồn tiếc nữa: "Bây giờ xà bông thơm của chúng ta đã dùng được, có phải nên gửi cho cửa hàng son phấn bán thử không?"

"Chuyện này còn phải quay lại cửa hàng hỏi thử." Diệp Gia vốn định tự bán lẻ, nhưng nàng bán thức ăn, có chút không liên quan đến xà bông thơm. Hơn nữa nhóm khách hàng cũng không giống nhau, bánh của nàng có thể thuyết phục nam nhân cẩu thả thô kệch cao lớn mua nhiều mấy cái, chẳng lẽ còn có thể thuyết phục bọn hắn mấy cục xà bông thơm sao? Nghĩ như thế, từ bỏ ý nghĩ tự bán lẻ, chỉ có thể gửi bán.

Nhưng có câu nói cửa hàng lớn khinh người, trên trấn chỉ có một cửa hàng son phấn, ngoại trừ gửi cho cửa hàng đó ra thì không còn cửa hàng thứ hai, sợ là sẽ bị ép giá.

Dư thị tất nhiên biết làm ăn không phải ngoài miệng, nói một chút là làm được, trấn an Diệp Gia: "Từ từ đi. Vạn sự khởi đầu nan, bước đi đầu tiên của chúng ta ổn định, con đường phía sau tất nhiên sẽ dễ đi. Có câu nói hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, đồ tốt luôn có người biết hàng."

Diệp Gia đương nhiên không vội, nàng rất có kiên nhẫn trong chuyện kiếm tiền.

Đi dạo một lúc lâu trên trấn, Dư thị đi mua hai bọc điểm tâm mang về, mọi người để ông Tôn đánh xe đưa về.

Ba người khi đến Vương gia thôn đúng lúc chạng vạng tối, Nhuy Tả Nhi một ngày không gặp thẩm nương tổ mẫu, đều gào khóc ở Vương gia đòi về. Lúc này nghe thấy tiếng xe bò, co cẳng chạy ra ngoài sân. Dư thị thấy cô bé vội vàng ngồi xuống ôm vào trong ngực, Diệp Gia mang theo một bọc điểm tâm đưa đến Vương gia, cảm tạ bà Vương đã chăm sóc đứa nhỏ.

"Đâu có gì, chỉ là nhân tiện thôi. Nhuy Tả Nhi rất ngoan!" Bà Vương bình thường ở nhà một mình cũng cô đơn. Có đứa bé chạy nhảy trông cũng náo nhiệt. Hơn nữa, Diệp Gia khách sáo, Dư thị tốt tính, giúp đỡ trông trẻ bà ấy cũng vui vẻ: "Tiễn người xong rồi sao?"

Nói xong, bà Vương còn trêu chọc nháy mắt với Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 115



Diệp Gia cười cười, lại hàn huyên hai câu với bà ấy. Bảo ông Tôn sớm về chăm sóc cháu trai rồi cùng Dư thị về nhà.

Trong sân, chó con đã có thể chạy nhanh. Nghe thấy động tĩnh thì lao ra, vừa thấy là Diệp Gia, chạy vòng quanh nàng còn không ngừng kêu ngao ngao. Sau đó uốn éo cái m.ô.n.g nhỏ, ròi xông về phía cổng giống như ống pháp. Diệp Gia đi theo con vật nhỏ qua mới phát hiện, bát ăn đã sớm trống không. Rõ ràng đã bỏ đồ ăn cả ngày cho Điểm Điểm, chó con lại không trụ được một ngày đã ăn hết sạch.

Điểm Điểm lớn rất nhanh, sau thời gian nửa tháng đã lớn lên một vòng. Bởi vì Diệp Gia không tiếc, cho ăn đều là đồ ngon. Chó canh cổng nhà khác đều ăn cơm thừa, Điểm Điểm lại được ăn canh thịt trộn cơm. Tất nhiên lớn nhanh.

"Điểm Điểm làm sao ăn được như thết" Con vật nhỏ là nhi tử cố ý mang về bảo vệ cả nhà, Dư thị cũng không có ý ghét bỏ. Chỉ là nhớ tới mình và Nhuy Tả Nhi ba năm trước, dù sao cũng có chút nói thâm: "Vẫn may là cuộc sống nhà ta tốt. Nếu là ngày xưa, ta mà nuôi, con vật nhỏ này sợ là chỉ có bị c.h.ế.t đói."

Diệp Gia nhanh chóng múc một bầu sữa dê cho điểm Điểm, tên nhóc này bây giờ ăn thức ăn bổ sung bằng sữa dê. Nhìn nó ăn hai chân sau nâng lên, Diệp Gia nhịn không được cười: "Nói không chừng nạn đói năm nay, ta còn phải dựa vào Điểm Điểm đi săn để nuôi chúng tai"

Khi còn bé đã từng nghe nãi nãi nói, thời kỳ nạn đói cả nhà đói đến mức gặm cỏ. Đại bá tứ thúc của nàng dựa vào một con ch.ó già và một con mèo già trong nhà lên núi cắn thú hoang bắt chim sẻ về nuôi sống. Sau đó con ch.ó già trong nhà hai mươi bốn tuổi thì chết, đại bá còn cố ý vê nhà gặp nó. Diệp Gia không trải qua thời kỳ nạn đói lớn, nhưng mà đã được nghe nhiều khi còn bé, nên có thêm rất nhiều kiên nhẫn đối với chó mèo.

Nhìn Điểm Điểm một hồi, Diệp Gia đi vào trong phòng lấy xà bông thơm ra. Cho Chu Cảnh Sâm một miếng mang đi, còn lại mười bốn miếng.

Diệp Gia suy nghĩ nàng dùng một miếng, Dư thị dùng một miếng, lại giữ lại hai khối dự phòng. Còn lại mười khối mang đến cửa hàng son phấn trên trấn gửi bán. Cũng không biết nàng ra giá thứ này một lượng, cửa hàng son phấn có nhận hay không?

Hôm sau trời vừa sáng, Diệp Gia đã đặt bánh, nồi và bếp lên, lại gói kỹ mười miếng xà bông thơm hôm qua cất vào trong sọt mang lên thị trấn.

Hôm qua Chu Cảnh Sâm đã đi trụ sở, bây giờ không ai giúp Diệp Gia buôn bán ở trên trấn, Dư thị tất nhiên qua phụ một tay.

Bà ấy tới thứ nhất là vì phụ một tay, thứ hai là vì sự an toàn của Diệp Gia. Thân hình của Diệp Gia ngày càng đây đặn hơn, làn da cũng ngày càng trắng sáng hơn nếu ăn uống đầy đủ. Vải thô áo gai cũng không giấu được sự xinh đẹp. Quá hấp dẫn người khác. Nhuy Tả Nhi theo thường lệ được đưa tới nhà bà Vương hàng xóm, nhờ bà ấy trông coi. Bây giờ Chu gia đã có tiền, Dư thị cố ý làm mấy cái khóa lớn để khóa cửa sổ và cửa ra vào trong sân.

Lúc này hai người ngôi trên xe bò của ông Tôn, Diệp Gia nói ra chuyện mình muốn làm thêm đầu heo kho bán kèm bánh.

"Cái này có thể bán được sao?" Dư thị xưa nay rất ít khi chất vấn quyết định của Diệp Gia, nhưng mà thấy Diệp Gia đột nhiên nhắc đến nên có chút tò mò: "Bên này ăn thịt dê bò là nhiều, thịt đầu heo sợ là không dễ bán."

Diệp Gia tất nhiên biết, trấn Lý Bắc gần phía nam, có một nhóm người hồi cốt tụ họp ở đây. Hồi cốt cũng chính là dân tộc hồi ở thế hệ sau. Dân tộc hồi không ăn thịt heo. Thế hệ sau có nhiều giả thuyết về nguyên nhân cụ thể: một số được cho là tín ngưỡng tôn giáo.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 116



Một số được cho là tổ tiên của những người hồi cốt thua trận từng nhận ân huệ của heo, và một số được cho là do thịt heo không sạch sẽ và sẽ làm vấy bẩn tâm hồn.

Tóm lại, chính là không ăn thịt heo, dính cũng sẽ không dính.

Trước khi làm thịt đầu heo Diệp Gia cũng phải cân nhắc về vấn đề tập tục dân tộc. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, trấn Lý Bắc này thật ra không tính là ngoại tộc. Đúng là trộn lẫn nhiêu chủng tộc, cũng đúng là có không ít hỗn huyết dị tộc. Da phần là người hán tộc. Việc lựa chọn ăn thịt bò, thịt cừu chủ yếu là do vị trí địa lý và môi trường, thịt lợn nấu chín kỹ cũng có thể ăn được

"Không sao, thịt đầu heo chỉ là làm thử để bán. Nếu có thể bán chạy là tốt nhất, không thể bán chạy, nhà mình ăn cũng được." Diệp Gia ngay từ lúc nghĩ đến thịt đầu heo đã từng nghĩ đến vấn đề này, bị Dư thị chỉ điểm cũng không quá mất tinh thần.

"Gia nương biết rõ trong lòng là được rồi." Dư thị không phản đối Diệp Gia làm món mới, dù sao nàng cũng rất ít khi làm chuyện không chắc chắn: "Chỉ là từ nay về sau ta buôn bán trên thị trấn, sợ là phải thỏa đáng chút mới được. Doãn An không có ở đây, hai mẹ con mình thế đơn sức bạc, cố gắng hòa khí sinh tài."

Diệp Gia hiểu ý của bà ấy, bánh xe bò đè lên trên bãi cỏ phát ra âm thanh chói tai.

Ngẩng đầu lên nhìn trời, đã sáng rồi. Bây giờ đã giữa tháng năm, chính là thời điểm ngày dài đêm ngắn. Trời vừa sáng, nhiệt độ lên cao. Sương mù sáng sớm tản đi, hạt sương tưới ướt cỏ cây xanh tươi hai bên, làn gió sớm mơn man trên má luôn khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ. Nói thật thì, nông thôn có rất nhiều thứ bất tiện, nhưng chỉ cân có đủ hai tay cần cù là có thể nuôi sống mình, sinh hoạt vẫn rất đầy đủ.

Hôm qua mọi người về tới cũng đã chạng vạng tối, Diệp Gia vội vàng làm cơm lót dạ rồi bận rộn làm việc. Rau hẹ ở sân sau không cần chăm sóc quá nhiều, cắt gốc sẽ tự mình mọc ra gốc mới, mọc lên rất nhanh. Dư thị thay y phục, vội vàng đi cắt một bó rửa sạch sẽ, cùng với Diệp Gia hai người vội vàng nhào bột làm bánh. Hơi thiếu thời gian nhưng cũng làm được bốn trăm cái bánh.

Từ lúc biển quảng cáo quầy tây thi xuất hiện, ngày càng nhiều người nhận ra quán khi mua bánh. Gần đây lại có thêm một quán bán đồ ăn sáng, cực kì trừng hợp, người này còn là Lưu đại nương cộng sự thêu thùa lúc trước của Dư thị. Trước đó Lưu đại nương còn nói thâm trong lòng bánh bột ngô thì có thể kiếm được gì, nhưng từ lúc nghe nói Chu gia thường mua nhiều đồ ngon về nhà ăn, tất nhiên là bày quầy hàng kiếm được tiền, trong lòng lập tức căng thẳng.

Dựa vào cái gì! Chu gia trước kia nghèo rớt mồng tơi dựa vào cái gil

Lưu đại nương từ lúc bị khuê phòng đuổi việc thì không tìm được công việc mới, càng ngày càng hoang mang, khi tận mắt nhìn thấy việc bán bánh bột ngô trên thị trấn phát đạt tâm tư này của bà ta tự nhiên xuất hiện. Khóc lóc van nài đến Chu gia hỏi Diệp Gia, dựa vào mặt mo dày, hỏi Diệp Gia làm nhân bánh bột ngô như thế nào. Diệp Gia không để ý đến bà ta, bà ta lập tức lớn giọng ồn ào, nói thẳng Diệp Gia hẹp hòi. Ở cùng một thôn, hỏi làm bánh bột ngô cũng không muốn dạy.

Chưa kể đây vốn là cách nấu ăn của gia đình người khác, người bình thường không nên hỏi. Lưu đại nương này thực sự nực cười, một xu cũng không bỏ ra lại muốn học nghề, không hỏi ra lại còn dám dựa vào thân phân của trưởng bối cho người ta xem. Diệp Gia lập tức trở mặt ngay tạo chỗ. Chuyện này xảy ra cãi vã một trận, Lưu đại nương bị bà Vương tới tận cửa mắng chửi chó mắng mèo một trận, mặt mày xám xịt bỏ chạy, hôm sau cũng làm quây hàng bánh lên trấn buôn bán.

Lưu gia cũng học theo Diệp Gia làm bánh ngô, nhưng mà không phải học làm bánh mà là quầy hàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 117



Bà ta không biết kiếm được miếng vải gai từ đâu, cũng thêu một biển quảng cáo tương tự rồi treo nó ở cửa quây hàng. Lúc trước Lưu đại nương thêu hoa may đồ cùng một khuê phòng với Dư thị, thứ này học được giống nhau như đúc. Màu sắc kiểu sáng giống hệt với biển quảng cáo của quầy tây thi. Hơn nữa người này còn từng ăn bánh của Chu gia, có một lân nhìn thấy Diệp Gia gói bánh. Nhưng nhân bánh Diệp Gia đã điều chỉnh từ trước, biết được cách gói bánh như thế nào nhưng lại không biết nhân bánh làm như thế nào.

Nhưng bên ngoài nhìn giống nhau, lại có một cái biển quảng cáo được dựng lên ở nơi đông người, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hơi mơ hồ. Huống hồ trên thị trấn này có quá ít người biết chữ, làm như thế, thật sự khiến mọi thứ trở nên giả giả thật thật.

Đúng là một người học, từng người học, vẫn cứ luôn khó chơi.

Sáng sớm, quây tây thi mới dựng lên, đã có người tò mò hỏi Diệp Gia tại sao lại có hai sạp hàng. Diệp Gia vốn dĩ còn không chú ý đến, đợi đến khi nhìn thấy biển quảng cáo tương tự kia mới sửng sốt một chút: "Hai sap hàng?”

"Không phải sao?" Khách quen kia vốn cho rằng buôn bán quá chạy bánh không đủ bán, chủ quán mới mở hai sạp hàng: "Bên kia cũng tên là quầy tây thi."

Dư thị vội vàng bỏ đồ đạc trong tay xuống đi qua xem thử. Đợi bà ấy đẩy người ra quay lại, tức giận đến mức mặt đỏ rần.

"Uổng cho ta thương tiếc cuộc sống nhà bà ta khốn khổ, luôn muốn chú ý bà ta một chút. Ngày bình thường bà ta chiếm lợi của ta cũng chưa từng nói bà ta, nhắm một mắt mở một mắt. Ai ngờ người này lại không hề có chút tình nghĩa nào, cướp tên tuổi của nhà ta bán đồ, ăn được cũng quá khó coil"

Ngực Dư thị phập phồng lên xuống, thật sự đã bị chọc giận.

Người bình tĩnh nhất trong nhà đã đi, Dư thị tính tình yếu đuối, nên phải có người kiềm chế được. Diệp Gia bình tĩnh lại, buôn bực đốt lò, đồ dầu vào trong nồi. Thả khoảng ba mươi cái bánh xuống, ầm một tiếng, mùi thơm nức tản ra. Nàng nhanh chóng bảo Dư thị dựng thẳng biển quảng cáo, há miệng bắt đầu hô: "Đại ca đại tỷ muội muội đi ngang qua, trấn Lý Bắc chỉ có một quầy tây thi, không có quây thứ hai. Mua đồ xem bảng hiệu đừng mua nhầm đấy!"

Giọng nói của Diệp Gia trong trẻo êm tai, vừa hô lên đã truyên đi rất xa.

Không ít người nghiêng đầu lại nhìn, Dư thi cũng lấy lại tinh thân. Bà ấy đã không phải là lần đầu tiên buôn bán trên trấn, bây giờ cũng đã vứt bỏ sĩ diện. Há miệng hô theo Diệp Gia.

Quây tây thi ở trân thị trấn bày quây hàng cũng đã gần năm tháng, đồ ăn ngon được công nhận. Vừa rồi có người mua bánh ở chỗ Lưu đại nương ăn cảm thấy mùi vị không đúng, trong lòng đang nói thầm. Dư thị vừa hô như vậy lập tức khiến bọn hắn hiểu ra. Người này giả mạo quầy tây thi người ta bán bánh trứng gà rau hẹ, làm mùi vị thì chẳng ra gì, trứng gà trong rau hẹ cũng ít, lại còn dám bán đồng giá, đúng là lòng dạ bẩn thiul Chưa nói đến việc Lưu gia lần đầu tiên bày quây hàng đã làm ra chuyện khiến người ta ghét bỏ như thế này, vốn chỉ là người nói thâm ngoài miếng nói ra việc mùi vị không đúng khó ăn ra, người còn muốn sau đó đều thay nhau quay đầu, trở về bên Diệp Gia.

Dư thị hô lớn, tiếng hô phía sau càng mượt mà hơn. Bà ấy vốn đã từng đọc sách ngâm thơ, đọc ve, còn biết nói những lời châm chọc. Giọng nói của bà ấy mềm mại, dùng lời nhỏ nhẹ nói ra rất dễ nghe. Ngay cả những người không hiểu những câu châm ngôn trong văn học cũng sẽ cảm thấy thoải mái khi ăn bánh sau khi nghe những lời nói hài hước của Dư thị.

Chuyện bán bánh một nhà làm tốt, trăm nhà ghen ghét. Diệp Gia lần đầu tiên tức giận sau đó bình tình, cũng có cách đối phó.

Bốn trăm cái bánh đến giờ thì ba khắc mới bán xong, Diệp Gia lo đâu heo của mình bị người khác mua mất, vội vàng bảo Dư thị thu dọn bếp nồi một chút, lau tay rồi đi sang sạp hàng đồ te nhìn thử.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 118



Sạp hàng đồ tể ở gần phía bắc giữa chợ ngói, trong khoảng thời gian này thịt heo mới bán hơn phân nửa, còn lại hơn phân nửa thịt heo và mấy cái chân giò heo vẫn còn. Người dân trong thị trấn sống trong cảnh nghèo khó và không ăn nhiều thịt. Đồ te hôm nay chỉ g.i.ế.c một con heo, bây giờ dưới sạp hàng chỉ có một đầu heo.

Diệp Gia gọi thợ mổ heo xách đầu heo lên nhìn thử. Lật xem bên dưới, tươi mới vô cùng. Lập tức hỏi giá. Thợ mổ heo và Diệp Gia thật ra đã quen biết, bởi vì Diệp Gia thường xuyên đến mua thịt, hơn nữa mỗi lần mua thịt đều rất hào phóng. Hắn ta lúc này cũng không nói thách Diệp Gia, nói thẳng Diệp Gia muốn mua cộng với một vòng thịt cổ heo, trả bốn trăm năm mươi văn là được.

Nói thật ra, thời đại này rất ít người ăn thịt đầu heo. Ngoại trừ nhà ai tế bái tổ tiên mới mua, bình thường cũng không có nhiều người ăn. Tây bắc bên này bởi vì nuôi rất nhiêu dê, thực chất đầu dê được ưa chuộng hơn. Thịt heo khoảng hai mươi ba văn một cân, thịt đầu heo rẻ hơn chút, mười tám văn một cân. Cái đầu heo này thêm một vòng thịt cổ heo, bán bốn trăm văn không đắt. Lúc này Diệp Gia mỉm cười, lập tức mua cái đầu heo này.

Mua xong xách về quầy hàng, Dư thị đã cùng với ông Tôn mang đồ đạc lên xe bò. Thật xa nhìn thấy Diệp Gia xách thứ gì rất nặng, ông Tôn lập tức tới giúp. Xách đồ lên, Diệp Gia bảo Dư thị về trước. Nàng thì ở lại chợ ngói đi dạo một vòng, chọn mua nguyên liệu nấu món kho.

Đây là lợi ích của vùng biên giới, rất nhiều hương liệu không có ở trung nguyên, ở nơi này có.

Diệp Gia lượn quanh một vòng tìm hương liệu muốn mua, rất thoải mái dùng tiên mua một túi nhỏ. Quay đầu ước lượng xà bông thơm rồi đi đến tây nhai. Buổi sáng bày quầy hàng trễ một lúc, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến việc có thể gửi bán xà bông thơm được hay không, vội vàng qua cửa hàng son phấn hỏi.

Cửa hàng son phấn trên trấn nằm ngay giữa con đường phía tây trấn, cách không xa, đi qua một nén nhang. Dư thị có lẽ biết nàng muốn đi đâu, bảo ông Tôn đợi một chút, đuổi theo Diệp Gia.

Khi đến cửa hàng son phấn biển đóng cửa còn chưa mở ra, một tên người làm nhỏ con câm khăn vải phủi bụi trong cửa hàng.

Nghe thấy có người tiến đến vội vàng tới chào hỏi. Đợi đến khi nhìn thấy Diệp Gia dâu mỡ khắp người, ăn mặc không lịch sự, trên tay câm một gói hàng, tưởng là phụ nhân nông thôn lên trấn tìm việc. Lập tức thu lại nụ cười trên mặt, xua xua tay có chút qua loa nói: "Đến nộp đơn xin việc đúng không? Ngươi đến muộn rồi, người làm trong tiệm đã được tuyển đủ vào ngày hôm trước, đi đi."

Diệp Gia chớp chớp mắt, ngược lại bị hắn ta đột nhiên nói như vậy làm cho sững sờ.

Dừng một chút, cũng không so đó thái độ không tốt của hắn ta, tốt tính nói: "Ta không phải đến xinh việc, ta đến tìm chưởng quầy của cửa hàng. Xin hỏi chưởng quầy của cửa hàng son phấn có ở đây không? Ta có vài thứ muốn hỏi hắn thử xem có thể gửi bán trong cửa hàng hay không."

"Có đồ tốt gì?" Tên người làm híp mắt khẽ liếc nhìn Diệp Gia: "Ngươi nói với ta là được."

Diệp Gia cau mày, giữ gói hàng không nhúc nhích. Không hề có ý định tức giận, nàng thực sự nói đúng sự thật: "Nếu tiện, tốt nhất vẫn xin chưởng quầy của các ngươi ra một chuyến. Chuyện này sợ là ngươi không làm chủ được."

"Ta là người làm trong cửa hàng, làm sao lại không làm chủ được?" Tên người làm kia không vui: "Cửa hàng ngày bình thường đều là ta trông coi. Rốt cuộc ngươi có chuyện muốn nói hay không? Nếu muốn nói thì nói nhanh, nếu không thì làm phiên ngươi đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của cửa hàng, trong tay ta vẫn còn có chuyện."

Nói thật ra thì, trước khi Diệp Gia đến đã nghĩ kỹ xem phải đàm phán với chủ cửa hàng son phấn như thế nào, bàn bạc giá cả thật tốt. Trong đầu nàng cũng viết ra vài kịch bản, nhưng không ngờ rằng những kịch bản mình viết ra lại vô dụng, một người làm của cửa hàng lại bảo nàng không gặp được chưởng quây.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 119



Diệp Gia còn muốn nói tiếp, người làm này đã mất kiên nhẫn, quay đầu tiến vào cửa hàng, không thèm để ý Diệp Gia.

Diệp Gia nhíu mày thật chặt, ý thức được mình ăn mặc không lịch sự. có câu nói kính quần áo trước kính người sau, là nàng sơ sót.

Nàng đang suy nghĩ xem phải xử lý như thế nào, có nên thay y phục rồi buổi chiều lại đến một chuyến không. Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi đầy ngạc nhiên, giọng nói trâm thấp thô kệch còn rất dễ nhớ, Diệp Gia không quay đầu lại cũng biết được là ai: "Gia nhị, nàng lên trấn rồi sao?"

Diệp Gia ôm gói hàng quay đầu lại, Trình Phong đi theo mấy thiếu niên trạc tuổi đứng ở giữa đường đi, hai mắt sáng long lanh nhìn nàng.

Không biết từ chỗ nào đến, cả người toàn là mồ hôi.

Cửa hàng son phấn này không lớn, bên trong vừa nhìn đã có thể nhìn thấy hất.

Tên người làm dỡ tấm biển đóng cửa xuống rồi quay lại bưng một con ngựa gỗ ra ngồi nghỉ ngơi, Diệp Gia thấy buổi sáng như vậy là không thể nói chuyện, cũng chỉ có thể từ bỏ trước: "Làm phàn tiểu ca rảnh rỗi nói lại một câu với chưởng quây. Nói lại là ở chỗ ta có nguồn cung cấp xà bông thơm, hỏi chưởng quầy xem có định bán xà bông thơm không. Nếu như có, xin hắn buổi chiều đợi một lát, buổi chiều ta sẽ đến tiếp."

Nói xong, nàng đi xuống bậc thang. Tên người làm tựa vào tường ngủ gật nghe thấy là nguồn cung cấp xà bông thơm trong lòng hơi hồi hộp một chút, do dự mấy lần xem có nên hỏi rõ không, Diệp Gia đã mang theo túi đồ rời đi.

Trình Phong vẫn còn đứng phía dưới, chỉ có một mình hắn ta. Mấy thiếu niên đi theo xung quanh đã trở về, lúc này đang đứng ở phía dưới đợi Diệp Gia.

Diệp Gia có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng gật đầu với hắn ta, vượt qua hắn ta muốn đi ra ngoài.

Trình Phong hơi sửng sốt, nện bước chân dài đuổi theo.

Trên thực tế, Diệp Gia đã nghĩ đến đại thương đội vận chuyển con đường buôn bán đến tây bắc vào buổi sáng, chính là Trình gia, thật ra tìm tới Trình gia là ổn thỏa nhất.

Trình gia bám rễ nhiều năm ở trấn Lý Bắc, đời đời kiếp kiếp đều ở chỗ này. Trong nhà nuôi một đội vận chuyển cực kì lợi hại. Từ khi Diệp Gia nghe thấy nhi tử của bà Vương kể lại đã lén lút nghe ngóng, đội vận chuyển của Trình gia có hơn một trăm người, người nào cũng dũng mạnh thiện chiến, ngay cả những mã phỉ trên con đường buôn bán tây bắc gặp phải bọn hắn cũng phải đi đường vòng. Không chỉ như vậy, thủ hạ của Trình gia còn có hiệu buôn của mình, mấy chục năm nay vận chuyển hàng hóa nam bắc Đại Yên về năm nước tây vực để buôn bán. Sau khi nghe ngóng được chuyện này, đúng là mọi thứ đều phù hợp với suy tính của Diệp Gia. Nhưng hỏng ở chỗ là Trình Phong có quan hệ với nguyên chủ. Nếu hai người không quá liên quan đến nhau, Diệp Gia tất nhiên sẽ thử thăm dò nghe ngóng, hỏi tình hình một chút. Nhưng hôm nay vốn đã lời đồn, nếu lại tự mình qua lại sợ phải dẫn tới tai họa. Lo lắng cho thanh danh, Diệp Gia mới luôn nhẫn nhịn không hành động.

"Gia nhi, nàng muốn mua xà bông thơm sao? Son phấn bột nước trong tay đã dùng hết rồi ư?" Trình Phong tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh. Vừa rồi Diệp Gia và chủ quán nói chuyện hắn ta đều nghe thấy được. Nhưng mà hiểu có chút sai ý, tưởng là Diệp Gia hỏi những thứ này là vì muốn mua.

Diệp Gia quay đầu nhìn hắn ta một cái, trong lòng thực sự cảm thấy đáng tiếc. Nàng lắc đầu: "Không phải vậy, khoảng thời gian này Trình tiểu nhị gia không đi vận chuyển sao?"

Nghe thấy nàng gọi hắn ta là Trình tiểu nhị gia, thái độ lạnh nhạt như vậy khiến ánh mắt Trình Phong tối xuống.

Trên thực tế, trong lòng Trình Phong lúc này đang rất khó chịu. Trước đây hắn ta không thể kịp thời đến Diệp gia cầu hôn, giải quyết việc hôn nhân, sau đó vội vàng đến Giang Nam chở hàng lại bỏ qua thời điểm Diệp Gia gặp nạn, sau khi trở về cô nương của hắn ta đã gả cho người khác.
 
Back
Top Bottom