Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 740



Nàng biết rất nhiều về vũ khí như dao, súng, gậy gộc và vũ khí nóng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Ở thời đại này không thể sản xuất được những thứ đó, chiếm ưu thế nhất trên chiến trường vẫn là cung thủ, chiến đấu tâm xa có thể đảm bảo về mặt nhân lực và đem lại sức chiến đấu hiệu quả hơn...

Sau nhiều lần cân nhắc suy nghĩ, nàng chỉ có thể thực hiện những thay đổi phù hợp với thời đại dựa trên trình độ kỹ thuật hiện có. Nàng không hiểu về thép và các kỹ thuật rèn bởi vậy nàng chỉ có thể cải thiện độ sắc bén dựa trên hình thức và cách thức sử dụng chúng. Ngay lúc này, Diệp Gia cảm thấy may mắn vì đã có một thời gian dài học tập cũng như sở thích về nghiên cứu kiến trúc cổ, nàng cũng có một chút kiến thức về vũ khí cổ xưa.

Xét về khoảng cách tấn công, chiến đấu tâm xa tất nhiên vẫn là chiến đấu tay đôi. Vào thời cổ đại, chưa có vũ khí nóng cho nên chiến đấu tâm xa sẽ dùng cung và nỏ. Nhưng việc sử dụng thành thạo cung tên không phải chuyện một sớm một chiều. Trước tiên việc b.ắ.n cung đòi hỏi phải luyện tập nhiều để đảm bảo độ chính xác. Thứ hai, cung tên xuất xứ phía bắc khác với cung tên của nam, cung phía bắc được làm bằng gỗ cứng cho nên người có cánh tay nhỏ đến việc lên dây cung còn không thể chứ đừng nói đến chuyện b.ắ.n xa.

Nỏ thì dễ dùng hơn, đặc biệt là nỏ nhỏ vì nó sử dụng độ đàn hồi để giảm bớt những hạn chế vê sức mạnh.

Nàng đã đọc qua một chút về việc chế tạo s.ú.n.g cổ cũng như chế tạo mũi tên và nỏ nhỏ. Hiện tại, tuy không thể thay đổi được độ sắc bén của vũ khí, nhưng nếu xét ở góc độ hóa học thì có thể sẽ có bước đột phá. Mặc dù sử dụng độc có hơi hèn hạ nhưng vào thời điểm quan trọng thì bắt buộc phải tàn nhẫn.

"Ngươi có biết ở đâu có đại phu chuyên về độc dược không?" Diệp Gia đột nhiên đứng lên khiến cho người trong phòng đều giật mình.

Nói đến đây, Diệp Gia đã ở trong thư phòng được ba ngày kể từ khi đám người Ô Hoàn bất ngờ tấn công. Quay trở lại phòng khách, nàng không thể ngủ được.

Trình Phong đã quanh quẩn trước mặt Diệp Gia cả ngày kể từ khi cậu ta được nàng triệu tập lân trước. Đặc biệt vào lúc này cậu ta lại không có tâm tư gì khác cho nên Diệp Gia cũng không đuổi cậu ta đi. Người này cũng là một người có sức chiến đấu tuyệt vời, nghe Diệp Thanh Hà nói giá trị vũ lực của cậu ta không hề thấp, phải nói là rất mạnh. Ánh mắt Trình Phong nhìn về phía Diệp Gia trong vô thức và ánh nhìn mãnh liệt tới mức Hứa Nhược đang đứng phía sau Diệp Gia phải cau mày: "Phu nhân, người định tẩm độc vũ khí sao?"

Những lời này vừa nói ra, Diệp Gia ngay lập tức nhìn Hứa Nhược với ánh mắt sắc bén: "Tại sao lại không? Tử tế với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Lúc cần thiết, sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đều thích hợp."

Ánh mắt của nàng khiến Trình Phong giật mình, cậu ta ngừng lại một chút rồi cười nói: "Xin phu nhân bớt giận, nếu ngài muốn tẩm độc vào vũ khí, nhà họ Trình ta lại có đôi tay khéo léo."

"Ngươi nghiêm túc?"

"Nghiêm túc!" Vẻ mặt Trình Phong trở nên nồng nhiệt, lần này cậu ta cười một nụ cười ngang tàng như ngọn lửa đang hừng huc cháy."Chúng ta không chỉ có chuyên gia giải độc mà còn có cả thảo dược dự trữ." Chỉ có điều là trấn Lý Bắc cách nơi này rất xa, đi đi vê vê không ngủ không nghỉ thì phải mất 6 ngày 6 đêm."

Sáu ngày thì sáu ngày."

Diệp Gia không cho rằng đám Ô Hoàn chỉ tấn công lần này. Một khi chúng nhận thấy quân Bắc Đình dễ bị đánh bại, chúng chắc chắn sẽ trở nên tham vọng hơn: "Hãy lên đường càng sớm càng tốt."

Trình Phong liếc nhìn Diệp Gia, người đã nhanh chóng đi tới bàn làm việc. Ở bên cạnh, Tiểu Lê đang mài mực cho nàng, Diệp Gia trải ra một tờ giấy trắng sau đó cúi xuống bắt đầu vẽ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 741



Nhưng thời gian quá gấp nên nhiều thứ chưa được chuẩn bị tốt. Cho dù vũ khí đã được tẩm độc, thì vẫn cần phải có thời gian để bố trí. Vào thời cổ đại, quặng sắt thật sự rất hiếm mà vũ khí cũng không hề dễ kiếm.

Trình Phong mỉm cười gật đầu rồi đi ra ngoài. Lân này cậu ta không đi một mình mà còn có một sư đệ di cùng.

Cậu ta ra ngoài tìm sư đệ, thì thầm với sư đệ đó rồi phái người nhanh chóng khởi hành tới trấn Lý Bắc.

Mọi người vừa rời đi, thư phòng trở nên yên tĩnh.

Người của Oghuz không thể trở về từ tiền tuyến nên Diệp Thanh Hà đã dẫn quân tới hỗ trợ. Những người duy nhất vẫn còn ở trấn Toái Diệp vào lúc này là thân tín của Oghuz là Vadim và Varda. Không cần phải nói, hai người này sức chiến đấu rất mạnh, cũng không thua kém gì Ba Trát Đồ. Tuy nhiên, không vừa thô vừa gây giống như hắn ta, hai anh em này khi chiến đấu có phần điên rô giống như ma quỷ. Tốt hơn hết ở lại để bảo vệ Diệp gia.

Cuộc tấn công đột ngột của Ô Hoàn vào trấn Toái Diệp đã xảy ra. Dựa theo tốc độ truyền tin của chim bồ câu, lẽ ra lúc này trấn Lý Bắc đã nhận được tin tức truyền tới rồi. Tuy nhiên Tôn Ngọc Sơn tạm thời không thể đến được mà trấn Lý Bắc là một vị trí chiến lược quan trọng hơn cả trấn Toái Diệp. Nếu như trấn Lý Bắc bị chiếm giữ, người dân ở trấn Đông Hương đến tận Luân Đài sẽ phải gánh chịu một đòn nặng nề. Diệp Gia thật sự nghi ngờ Ô Hoàn tới trấn Toái Diệp là để dụ hổ ra khỏi hang, cho nên trấn Lý Bắc tuyệt đối không được lung lay. Tuy nhiên trấn Đông Hương có thể hỗ trợ một chút, Ba Trát Đồ...

Khi nghĩ đến Dư thị, Tiểu Thuật Bạch, Diệp tứ muội và những người khác đang ở thị trấn Đông Hương. Chu Cảnh Sâm cho Ba Trát Đồ tới bảo vệ trấn Đông Hương và duy trì sự an toàn ở đó. Khi Diệp Gia nghĩ đến thỉnh cầu của Ba Trát Đồ sau khi hắn ta được chuyển tới trấn Đông Hương, nhịp tim nàng đông cứng lại.

Lực lượng binh lính của trấn Đông Hương không thể huy động được, một khi đã điều động, có lẽ lúc đó nàng mới là người hỗn loạn trước.

Tẩm độc vào vũ khí là phương án dự phòng, nhưng tác dụng lại quá thấp. Ưu tiên hàng đầu bây giờ vẫn là khuyến khích người dân địa phương tham gia chiến đấu. Ưu điểm và nhược điểm của kẻ địch và quân ta đều rất rõ, nhưng bên phía trấn Toái Diệp cũng không hoàn toàn gặp bất lợi.

Diệp Gia hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bình tĩnh và làm nguội lại bộ não đang nóng lên của mình.

Lợi thế của Bắc Đình là sân nhà của họ chính là trấn Diệp Toái. Nếu ở sân nhà mà bị đánh tới chạy bán sống bán c.h.ế.t thì thật đúng là lừa mình dối người, việc nắm rõ trong lòng bàn tay địa hình của trấn Diệp Toái là lợi thế của người dân nơi đây. Mặc dù tất cả các đường hầm của nàng chưa được hoàn chỉnh nhưng hầu như các đường hầm quan trọng đều đã được hoàn thành. Chỉ cần tập trung vào lối chiến đấu du kích, sử dụng chiêu trò quấy rối là chính mà đánh công kích là phụ, thì thật sự rất dễ khiến đám người Ô Hoàn sụp đổ. Rốt cuộc thì chúng đã rời xa quê hương hàng ngàn dặm mà hành trang mang theo không thể duy trì được trong một thời gian dài. Cho dù là một người lính trẻ, thì cũng là một con người, mà con người ai cũng sẽ mệt mỏi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 742



Sự chờ đợi như là một loại tra tấn, mỗi hơi hít vào thở ra như trải qua quãng thời gian dài đằng dang. Không biết tới từ lúc nào bầu trời tối sầm lại, không khí bên ngoài cửa sổ ngưng đọng. Chẳng mấy chốc tiết trời chuyển sang đầu thu, cây cối đều trở nên úa vàng.

Cố Minh Nguyệt biết Cố Minh Hy không là gì ở trong lòng Chu Cảnh Sâm, biết rõ rằng mình trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng chẳng là cái gì cả. Dù sao thì Cố Minh Hy cũng định hôn sự, nàng ta và Chu Cảnh Sâm là thanh mai trúc mã. Còn nàng ta, Cố Minh Nguyệt, chỉ là người ngoài, nửa đường tiến vào Cố gia, trong đầu hắn ta có lẽ ngay cả một cái tên cũng không có. Mặc dù nàng ta ích kỷ tin rằng mình là người thê tử định mệnh của Chu Cảnh Sâm, nhưng nàng ta cũng hiểu rằng lúc này mình không phải người quan trọng gì.

Nhưng hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có. Giống như bảy năm trước, nàng ta vẫn là nô tỳ ở Trang Tử, bây giờ có thể dưới một người trên vạn người. Mọi chuyện trên đời đều thay đổi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây không bao giờ là hư không. Muốn có được thứ gì thì phải trả giá. Chỉ cân có đủ đẹp, vận mệnh của nàng ta có thể thay đổi được. Cố Minh Nguyệt luôn tỉnh táo, nắm chắc đồ vật trong tay. Nàng ta biết tất cả vinh quang của mình hiện tại đều đến từ Chu Diệp, vì được hắn sủng ái nên nàng ta mới có thể khiến Cố gia phải quỳ dưới chân mình. Nhưng chính vì đến từ Chu Diệp nên nàng ta luôn cảm thấy sợ hãi.... Chỉ vì Chu Diệp là một kẻ điên, một kẻ điên không xác định, không thể phán đoán bằng lẽ thường.

Cố Minh Nguyệt biết rằng vẻ ngoài xinh đẹp của nàng ta là một vũ khí hiếm có. Nàng ta không có kiến thức hay sự nhu mì, nhưng nàng ta có sự xinh đẹp. Ngoại hình của nàng ta không thể khiến phụ mẫu thích nàng ta nhưng cũng đủ khiến nam nhân yêu thích. Cố Minh Nguyệt biết sự ưa thích dựa trên vẻ bề ngoài đó thực ra chỉ là một loại bèo tấm không rễ, sẽ vỡ tan trong mưa. Vì thế nàng ta phải cầm thật chắc những gì mình có trong tay trước khi trời mưa.

Cung Vị Ương khổng lồ được bao quanh bởi bóng tối. Thêm chút ánh hoàng hôn u ám cho cung điện lộng lẫy.

Ánh sáng vàng mờ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, lộ ra vẻ đẹp ma quái.

Một mình Cố Minh Nguyệt có thể áp đảo ba ngàn mỹ nhân, vẻ đẹp của nàng ta có vai trò nhất định, nhưng không chỉ vì vẻ ngoài độc đáo của nàng ta. Mặc dù Chu Diệp điên cuồng, nhưng hắn cũng không phải người háo sắc. Trong mắt Cố Minh Nguyệt ẩn giấu thật sâu sợ hãi, không ai có thể hiểu được nàng ta sợ hãi thế nào. Chỉ vì trong lòng nàng ta biết sớm muộn gì Chu Diệp cũng sẽ biết nàng ta không phải như hắn tưởng tượng, kết cục của nàng ta sẽ càng bi thảm hơn vô số người c.h.ế.t dưới tay Chu Diệp. Vì vậy, nhất định phải bắt được Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm là một người rất tận tâm. Bất kể tốt hay xấu, đã hứa điều gì đó thì hắn sẽ không bao giờ thất hứa. Làm sao Chu Cảnh Sâm có thể tin tưởng nàng ta? Cố Minh Nguyệt lo lắng cắn móng tay. Chu Cảnh Sâm là một người khó gây ấn tượng, Cố Minh Nguyệt đã biết từ nhiêu năm trước. Hắn rất sâu sắc và có thể hiểu thấu lòng người. Giống như Cố Minh Hy, hơn mười năm không chiến được sự thật lòng của hắn, Cố Minh Nguyệt lo lắng mình không có năng lực khiến hắn tiếp nhận.

Nhưng khi nàng ta suy nghĩ kỹ vê số tài mình cầm trong tay, sắc đẹp, địa vị và sự sủng ái của Chu Diệp... Cố Minh Nguyệt lại không cảm thấy ba thứ này của nàng ta có sức hấp dẫn đối với Chu Cảnh Sâm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 743



Điều gì sẽ xảy ra nếu nghĩ từ một góc độ khác? Ví dụ như đầu của Chu Diệp?

Nghĩ tới đây, tim nàng ta đập thình thịch.

Trên đời không có ai có thể đến gân Chu Diệp dễ dàng hơn nàng ta mà không khiến Chu Diệp nghi ngờ. Chu Cảnh Sâm đã lâu không chiếm được kinh thành, nếu có thể để hắn chiếm được kinh thành mà không tốn một binh sĩ, liệu nàng ta có tư cách ở bên cạnh hắn không? Hoặc không những nàng ta có tư cách ở bên cạnh hắn mà còn có thể hợp pháp yêu cầu Chu Cảnh Sâm làm một việc cho nàng ta.

Cố Minh Nguyệt vừa nghĩ đến đã thông suốt, trái tim lo lắng của nàng ta đột nhiên bình tĩnh lại.

Đại Yến đã xong, hiện tại Chu Diệp đã là nỏ hết tên, nàng ta còn trẻ như vậy, không cần phải c.h.ế.t cùng Chu Diệp. Mặc dù nói ra điều này rất tàn nhẫn nhưng nàng ta chỉ mới mười chín tuổi phải không? Đời người còn rất dài, chính trực và danh vọng không cần thiết, chỉ cần còn sống mới là điều quan trọng nhất. Khi cần thiết, không có gì quan trọng hơn mạng sống.

Suy nghĩ của Cố Minh Nguyệt chính xác là những gì Chu Cảnh Sâm đang nghĩ đến.

Nếu có thể chiếm được Yên Kinh mà không tốn một người lính thì thực sự không cần thiết phải hy sinh mạng sống của binh lính để chiến đấu. Chiến thắng của Chu Cảnh Sâm trước Đại Diễn ở kiếp trước là kết quả của một núi xác và một biển máu. Cuộc nội chiến kéo dài hơn mười năm đã tiêu hao sức lực của Đại Yến trong bốn trăm năm. Đến nỗi sau này khi bình phục sức khỏe, hắn đã cạn kiệt mọi nỗ lực khi còn trẻ như vậy. Bất kỳ phương pháp nào cũng có thể được sử dụng để giảm thiểu thương vong trong cuộc đời này.

Từ xa xưa, người thắng là vua, kẻ thua là giặc. Chu Cảnh Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng phương pháp nào tốt hơn, hắn cũng không quan tâm đến tiếng xấu dùng binh như thần.

Ngoại trừ chờ lương thực, cỏ cây, vũ khí trong kinh thành cạn kiệt, Chu Cảnh Sâm còn chờ đợi động thái của Cố Minh Nguyệt.

Hắn biết quá rõ người phụ nữ này, vì bảo vệ mình, nữ nhân Cố Minh Nguyệt này có thể hủy diệt trái đất, có thể trở nên vô nhân đạo. Để sống sót ở kiếp trước, nàng ta đã đích thân biết được trưởng tử của mình đã đầu hàng kẻ thù. Để duy trì quyền lực, nàng ta có thể dùng cơ thể của mình làm con bài mặc cả và sẵn sàng mất mặt để thu phục nam tử. Nhìn thì có vẻ như nàng ta là một nữ tử yếu đuối, nhưng thực ra lại cực kỳ khó đối phó. Về mặt trí tuệ, không phải khó đối phó, mà là nàng ta không có điểm mấu chốt.

Quả nhiên, ngày tháng trôi qua. Trước khi lương thực trong thành không còn đủ để duy trì, Cố Minh Nguyệt nhịn không được, tìm đến Chu Cảnh Sâm.

Lần này nàng ta không bị cám dỗ như hai lần trước và cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Biết Chu Cảnh Sâm không hề quan tâm đến sự vướng mắc giữa Cảnh vương phủ và Cố gia, nàng ta đi thẳng vào vấn đề. Sử dụng mạng sống của Chu Diệp làm con bài thương lượng, nàng ta yêu câu Chu Cảnh Sâm đồng ý ba lời hứa. Chỉ cân Chu Cảnh Sâm đồng ý, trong nửa tháng nàng ta sẵn sàng dâng đầu Chu Diệp.

Giống như kiếp trước, dù Chu Diệp có đối xử với nàng ta thế nào, Cố Minh Nguyệt cũng sẽ không chút do dự bỏ rơi Chu Diệp.

Bên trong lâu chính im lặng.

Chu Cảnh Sâm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cung nữ đang quỳ trước mặt mình, trong lòng cảm thấy ghê tởm không nói nên lời. Cố Minh Nguyệt lần lượt phái người tới nơi này, giống như đang ở một nơi hoang vắng. Hắn không biết nên khen ngợi Cố hoàng hậu thần thông quảng đại hay chế giễu Cố Minh Nguyệt vì luôn xấu xa như vậy. Các gia đình quý tộc bên ngoài cung điện không thể gửi thư ra khỏi thành, nhưng Cố hoàng hậu trong cung lại có thể đột phá cấm ky của phong thành mà không gặp bất kỳ trở ngại nào và đưa người đến doanh trại đúng giờ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 744



Mí mắt hơi nhắm lại, ánh sáng lờ mờ trong mắt bị đè xuống, Chu Cảnh Sâm lạnh lùng mắng: "Không cần nàng ra tay, ta vẫn có thể lấy được đầu Chu Diệp, Cố Minh Nguyệt sao lại nghĩ rằng chỉ vì cái đầu của Chu Diệp, ta phải đồng ý ba lời hứa cho nàng ta sao? Nghĩ cũng hay quá."

Lời vừa dứt, người trên mặt đất toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù Chu Cảnh Sâm chưa bao giờ nói lời gay gắt, nhưng sát khí mà hắn trải qua trong núi xác c.h.ế.t xung quanh và m.á.u tươi có thể khiến người ta ngạt thở ngay lập tức. Cung nhân choáng váng đến mức tê liệt, không nói được lời nào khi bị hỏi lại.

Nhưng sau đó nghĩ đến Cố Minh Nguyệt, cung nhân lại hưng phấn ngẩng đầu lên: "Cảnh vương thế tử điện hạ..."

Cổ Minh Nguyệt đã đoán được Chu Cảnh Sâm sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng ta như vậy, trước khi rời đi, tất nhiên nói với cung nhân vài lời.

Đầu cung nhân ong ong, nhưng vẫn dựa vào bản năng sinh tôn của mình để truyền đạt lại chính xác những gì Cố Minh Nguyệt đã nói: "Dien hạ, có câu nói, người đầu tiên xuống nước có thể lấy được mặt trăng. Nếu việc này thành công, có chủ tử giúp đỡ, thú biên quân có thể chiếm được kinh thành càng sớm càng tốt, và cũng có thể tránh được những trận chiến đẫm máu. Điện hạ yêu dân như con, nếu có thể giảm bớt số người thiệt mạng thì sao điện hạ lại không làm?”

"Vậy à? Nếu ta không chấp nhận yêu cầu của chủ nhân ngươi thì tức là ta không yêu dân như con a?" Chu Cảnh Sâm nhướng mày.

"Ý nô tỳ không phải vậy! Nô tỳ, nô tỳ chỉ truyền lại lời của chủ nhân thôi."

Cung nhân bị lời nói của hắn dọa đến sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống đất quỳ lạy.

Chu Cảnh Sâm không muốn làm khó một cung nhân. Mặc dù yêu cầu của Cố Minh Nguyệt quá mức, nhưng lời đề nghị này đã chạm đến tâm tư Chu Cảnh Sâm. Nếu có thể lấy được đầu của Chu Diệp thì việc bắt được kinh thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bất kể Cố Minh Nguyệt có làm được hay không, điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tình hình chung. Sau khi suy nghĩ một lúc, không phải là không thể đồng ý. Sau đó hắn lạnh lùng nói: "Trở về nói với chủ nhân của ngươi, muốn cứu mạng thì phải thu lại bộ mặt tham lam của mình. Đầu của Chu Diệp không đáng ba lời hứa, một mạng chỉ có thể đổi lấy một lời thôi."

"... Nếu chủ nhân của ngươi tha đầu cho Chu Diệp, thì hãy để nàng ta đổi cái đầu của mình lấy một mạng."...

Cho đến khi bước ra khỏi doanh trại, cả người cung nhân ướt sũng đến mức như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, choáng váng.

Chu Cảnh Sâm nheo mắt nhìn người đó bước đi.

Một lúc sau, hắn gõ vào mép bàn. Một nữ tử cao gây mặc cung trang bước ra từ bóng tối. Nữ tử lặng lẽ cúi đầu thi lễ với Chu Cảnh Sâm, quay người nhanh chóng đi theo cung nhân.

Hai bóng người bước đi chậm rãi nhưng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ngày tháng trôi qua, mũi tên có thể b.ắ.n rơi từ tường thành ngày càng ít. Lúc đầu cũng tăng từ mười phát một ngày lên một phát mười ngày. Cho dù có bao nhiêu thợ thủ công lành nghề trong thành, nếu không có đủ tài nguyên quặng sắt, vũ khí sẽ ngày càng ít đi.

Thấy tình hình giữa hai bên ngày càng căng thẳng, sự kiên nhẫn của Chu Cảnh Sâm càng ngày càng mạnh mẽ.

Cố Minh Nguyệt hồi âm rất nhanh chóng, mặc dù ba lời hứa đã giảm xuống một cái. Nàng ta suy đi nghĩ lại nhiều lần rôi cuối cùng cũng đồng ý.

Nàng ta không muốn c.h.ế.t chứ đừng nói là c.h.ế.t vì Chu Diệp.

Nếu sau này Chu Cảnh Sâm công phá cổng thành và tàn sát toàn bộ hoàng tộc Chu thị thì người sống sót nhất định phải là nàng ta. Chu Cảnh Sâm không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của nàng ta, điêu đáng ngạc nhiên duy nhất chính là việc các cung nữ xung quanh Cố Minh Nguyệt ra vào cổng thành dễ dàng như thế nào. Hoàng đế Chu Diệp này rốt cuộc đã mù quáng đến mức nào mới để cho quân triêu đình mở cổng thành cho nàng ta nhiều lần bất chấp tội khi quân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 745



Nghĩ tới đây, Chu Cảnh Sâm mơ hồ liếc nhìn Trình Nghị đang đứng trong góc.

Trình Nghị mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lặng lẽ canh giữ ở một bên. Khi chú ý đến ánh mắt của Chu Cảnh Sâm, hắn ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút bối rối. Chu Cảnh Sâm không nói gì, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ đến khả năng lúc này có thể diệt trừ Cố Minh Nguyệt.

Trên thực tế, ở kiếp trước Chu Cảnh Sâm đã phát hiện ra một chuyện - trên người Cố Minh Nguyệt này có điều gì đó kỳ lạ.

Nữ nhân này dường như có vận khí cực kỳ mạnh mẽ, luôn có thể biến nguy hiểm thành tai họa vào thời khắc quan trọng, thậm chí còn có thể khiến vô số nam nhân sẵn sàng xông pha khói lửa vì nàng ta. Rõ ràng là khuôn mặt của nàng ta thậm chí còn không bằng một nửa Gia Nương (có người tự kỉ ở đây), nàng ta không có tài năng, không có đức hạnh và không có đầu óc, tuy nhiên, vô số nam nhân khi nhìn thấy nàng ta như bị mê hoặc, làm những điều ngu ngốc tà ác cho nàng ta.

Không phải kiếp trước Chu Cảnh Sâm chưa từng nghĩ tới việc g.i.ế.c nàng ta, mà là hắn đã âm thâm thử mấy lần mà không thành công, ngược lại còn tự làm mình bị thương. Kiếp trước hắn chưa từng nghĩ tới Cố Minh Nguyệt có cái gì kỳ quái. Nhưng nếu không thể g.i.ế.c được thì bị nhốt thì sao?

Cố Minh Nguyệt không biết Chu Cảnh Sâm đang nghĩ gì, sau khi nhận được câu trả lời của Chu Cảnh Sâm, nàng ta bắt đầu nghĩ ra kế hoạch động thủ với Chu Diệp.

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, kinh thành đã trở nên hỗn loạn. Bên ngoài thành, quân thú biên đã vài lần tấn công giả, mấy lần tập kích ban đêm và các cuộc tấn công không thường xuyên. Những mũi tên trên tường thành dường như đã khô cạn. Chu Cảnh Sâm thấy thời cơ đã gần đến, không có ý định chờ đợi nữa, ra lệnh chuẩn bị lấy gỗ công thành. Chỉ chờ đợi tấn công cổng thành trong đêm khuya, đội quân tiên phong đã một lần tấn công nội thành.

Động thái này phải thành công chứ không được thất bại. Khi lương thực trong thành cạn kiệt, ngoài thành thực ra cũng rất khó khăn.

Vô tình, Chu Cảnh Sâm đã ở kinh thành ba tháng. Tình hình Tây Nam vẫn đang trong tình trạng bế tắc nhưng dần dần có những chuyện khác xảy ra. Không có mưa trong suốt mùa hè và hạn hán khiến lương thực trên khắp miền Nam giảm mạnh. Trong vụ thu hoạch mùa thu, không có lương thực nào được thu hoạch cả. Triêu đình đang có chiến tranh, các quan lại tăng thuế trái phép để tự bảo vệ mình.

Nói cách khác, hạn hán đã xảy ra đúng như dự đoán của Chu Cảnh Sâm. Mà tình hình không thể được đánh giá thấp.

Ở phía bên này của kinh thành, phải chiến đấu nhanh chóng.

Chu Cảnh Sâm triệu tập tất cả các tướng lĩnh và trải ra một bản đồ phòng thủ khổng lồ của kinh thành, đánh dấu chỉ tiết một số vị trí quan trọng. Theo ước tính, có khoảng năm vạn quân cấm trong kinh thành, phân bố ở đại doanh Tây Bắc, đại doanh Đông Bắc và Tử Cấm Thành ở kinh thành. Dựa theo lòng tham sống và sợ c.h.ế.t của Chu Diệp, hắn ta nhất định sẽ giữ lại đội quân mạnh nhất của mình trong Tử Cấm Thành. Có nhiều nhất một vạn binh sĩ canh giữ cổng thành. Với tốc độ điêu động quân của kinh thành, chỉ trong vòng một giờ, quân biên phòng đã đủ để chiếm được cổng thành.

Trên bản đồ, một số địa điểm được đánh dấu bằng dấu đỏ lần lượt được cắt ngang và các điểm chặn được thiết lập tại mỗi địa điểm.

Chu Cảnh Sâm ngước mắt lên hỏi: "Mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?"

Sau hơn ba tháng chờ đợi, những tướng sĩ không còn kiêm chế được đã hét lên: "Điện hạ trở về đi, đã sẵn sàng rồi."

Chu Cảnh Sâm xua tay, mọi người giải tán....

Khi màn đêm buông xuống, dần mất đi tâm nhìn. Khi một mũi tên có luông lửa xuyên qua bầu trời, tiếng tù và vang lên, tiếng gỗ bao vây âm ầm đập vào cổng thành đã đánh thức kinh thành đang chìm vào giấc ngủ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 746



Cố Minh Nguyệt đang trằn trọc không lấy được đầu Chu Diệp. Không tìm được cơ hội, Cố Minh Nguyệt lo lắng thương vụ sẽ thất bại.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa nặng nề, nàng ta giật mình đứng dậy khỏi giường.

Những bóng người trên cửa sổ bình phong lướt qua nhanh chóng, cung điện sáng rực rỡ, những bước chân lộn xộn chạy tới chạy lui trong hành lang, cung điện và bên ngoài đã trở thành một mớ hỗn độn. Cung nhân vội vàng mở cửa bước vào. Chu Diệp bước nhanh xông vào cung Vị Ương. Y phục của hắn ta bừa bộn và chân không mang giày. Hắn ta lao tới, nắm lấy cánh tay Cố Minh Nguyệt, kéo nàng ta ra khỏi cửa.

Cố Minh Nguyệt nhìn bầu trời rực lửa ở phía xa và kinh ngạc nhìn Chu Diệp.

Chu Diệp vội vàng, không còn quan tâm đến tôn nghiêm của hoàng đế nữa, nói rất nhanh: "Chu Cảnh Sâm dẫn quân tiến vào, cổng thành đã mất, chúng ta hãy đi ra theo đường hâm trước, đợi tan trận rồi quay lại."

Cố Minh Nguyệt bị hắn ta lôi ra khỏi cung Vị Ương mà không nói một lời. Đầu nàng ta quấn một chiếc khăn choàng lụa màu xanh lá cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau đầu Chu Diệp với vẻ mặt thâm trâm.

Hai người phi nước đại suốt chặng đường, đi qua cổng ngoài của Cung Vị Ương, băng qua ngự hoa viên, đến một cung điện hiếm có người đến.

Cố Minh Nguyệt đi theo Chu Diệp, một tay chậm rãi đưa vào trong ngực, lấy ra một con d.a.o găm màu đen. Chu Diệp chạy nhanh thở hổn hển, mặc kệ Cố Minh Nguyệt im lặng, Chu Diệp nhìn chung quanh, dò dẫm trong sân. Không biết đang tìm kiếm điều gì, càng tìm kiếm càng hoảng sợ. Cùng lúc đó, Cố Minh Nguyệt đi phía sau chậm rãi rút ra d.a.o găm. Nàng ta nheo mắt lại và bước lại gân Chu Diệp. Chu Diệp vẫn chưa quay đầu lại đột nhiên dừng lại, Cố Minh Nguyệt đang cầm d.a.o găm cứng người, lập tức thu tay lại.

Hai người ngẩng đầu lên và nhìn thấy một nữ nhân cao gầy mặc trang phục cung đình đang đứng ngay trước mặt họ.

Nữ nhân này rất cao và mặc bộ cung trang đầy bụi bặm. Ngoại hình của nàng ta không đẹp nhưng có một đôi mắt hạnh nhân ấm áp. Ánh trăng từ giữa không trung rơi xuống vai nữ tử, khiến cho việc nhìn rõ khuôn mặt nàng ta dưới ánh sáng trở nên khó khăn. Khi người nọ từ từ đến gần, khuôn mặt nữ tử dần hiện rõ dưới ánh trăng mờ ảo. Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử, sắc mặt Cố Minh Nguyệt thay đổi mạnh mẽ.

Chu Diệp lớn tiếng hét lên: "Ngươi là ai

Nữ nhân không trả lời mà nhìn ve phía sau hắn ta.

Chu Diệp cau mày quay đầu lại...

Chu Diệp sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Minh Nguyệt. Hắn ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nữ tử chậm rãi nhếch môi lên, một giọng nam nữ không thể phân biệt được đột nhiên vang lên trong đêm tối. Một cơn gió đêm thổi qua, giọng nói có chút thanh tao. Nàng ta nheo mắt, đi đến cách Cố Minh Nguyệt ba bước: "Tỷ tỷ, sau khi giả làm ta bao lâu, mấy năm nay tỷ có vẻ sống rất tốt?"

Chỉ một lời này, Cố Minh Nguyệt đã làm rơi con d.a.o rơi leng keng xuống đất.

Mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.

Cách đó không xa tiếng động lớn vẫn tiếp tục, mơ hồ nghe thấy tiếng chạy trốn ngoài sân. Chu Diệp chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn hai người. Dưới ánh trăng, nữ tử cao gầy cao hơn Cố Minh Nguyệt nửa cái đầu. Cố Minh Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, con d.a.o găm rơi xuống đất phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chu Diệp đột nhiên nheo mắt lại, nhìn con d.a.o găm, sau đó ngước mắt nhìn Cố Minh Nguyệt.

Hắn ta không ngốc, lập tức nhận ra nếu lúc nãy nữ tử này không nói gì, có thể con d.a.o găm đã đ.â.m vào lưng hắn ta.

"Cố Minh Nguyệt!" Sắc mặt Chu Diệp trong nháy mắt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Cố Minh Nguyệt.

Cố Minh Nguyệt chỉ liếc nhanh về phía hắn ta, đôi mắt đẫm lệ khi nhìn nữ tử cao gầy. Tim nàng ta đập mạnh như trống. Nhưng Cố Minh Nguyệt biết, lúc này nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận biết người trước mặt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 747



Một khi nàng ta thừa nhận những gì người trước mặt đã nói, nàng ta sẽ mãi mãi vạn kiếp bất phục. Suy nghĩ của nàng ta thay đổi, phản ứng nhanh chóng, hét lên: "Ngươi là ail Tại sao lại gọi bản cung là tỷ tỷ?"

Lâm Trạch Vũ nhìn thấy nàng ta như vậy, chế nhạo: "Tỷ tỷ, tỷ vẫn giả vờ tốt như vậy."

Nói xong quay đầu nhìn Chu Diệp. Nàng ta vừa định nói chuyện, Cố Minh Nguyệt đã chộp lấy con d.a.o găm trên mặt đất, đột nhiên đ.â.m hắn ta. Tuy nhiên, dù nàng ta di chuyển nhanh đến đâu cũng không thể di chuyển nhanh hơn Lâm Trạch Vũ. Lâm Trạch Vũ nắm lấy cổ tay nàng ta, đẩy về phía trước, khiến Cố Minh Nguyệt nặng nề ngã xuống đất.

"Ngươi làm càn!"

Chu Diệp nhìn thấy người đó ngã xuống đất và vô thức muốn giúp nàng ta, nhưng lại sững người khi nghe nữ tử cao gây hét lên "Diệp Tử ca ca"".

Chu Diệp là hoàng tử trẻ nhất trong hơn hai mươi hậu due của tiên hoàng, có thể coi là nhi tử của tuổi già. Nhưng hắn ta lại không được tiên hoàng sủng ái vì xuất thân ô nhục - hắn ta là con của tiên hoàng đã vũ nhục thê tử của đại thần mình trong chuyến đi tuần phương Nam.

Trước khi mười ba tuổi, hắn lớn lên tại một ngôi làng nhỏ ở phủ An Khánh, Huy Châu, phía nam. Phụ thân trên danh nghĩa của hắn ta ghét hắn ta, mẫu thân hắn ta cũng ghét hắn ta, những người huynh đệ tỷ muội khác mẫu cũng ghét hắn ta. Gia đình giấu hắn ta một mình trong làng, chỉ có người hầu câm điếc chăm sóc hắn ta. Không ai nói chuyện với hắn ta, không ai chú ý đến hắn ta, thậm chí hắn ta còn không có tên.

Cái tên "Diệp Tử" này do một đứa trẻ đặt cho hắn ta. Vì hắn ta không có tên nên đứa trẻ thường xuyên chui vào làng qua hang chó để tìm hắn ta đã đặt cho hắn ta cái tên này. Hắn ta thấy nó khá hay nên đã xin phụ thân ruột dùng từ đồng âm "Diệp" cho tên sau này của mình.

Trong nửa đầu cuộc đời u ám của Chu Diệp, người bạn cùng chơi trẻ hơn hắn ta rất nhiều là người duy nhất hắn ta quan tâm trong đời. Chỉ có đứa trẻ đó biết cái tên Diệp Tử. Sau đó Chu Diệp bị người trong cung mang về kinh thành làm thái tử, cái tên này cũng không bao giờ được nhắc đến nữa. Sáu năm trước, hắn ta nghe được cái tên này từ Cố Minh Nguyệt trong một bữa yến tiệc, đây chính là khởi đầu cho sự sủng ái của Cố Minh Nguyệt.

Sắc mặt Cố Minh Nguyệt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng ta chộp lấy con d.a.o găm định đ.â.m Lâm Trạch Vũ, hét lớn: "Im đi! Kẻ bắt cóc lớn mật đột nhập vào cấm cung mà không được phép! Người đâu! Bắt nàng ta lại!"

Lâm Trạch Vũ đã được A Cửu huấn luyện nhiều năm. Năm đó, nàng ta lại ra chiến trường, tắm trong máu, không còn là thiếu niên yếu đuối như trước nữa. Một số người lùi lại, nghiêng đầu nhìn Chu Diệp ở một bên, vẻ mặt khó hiểu. Ánh mắt Chu Diệp rơi vào trên mặt nàng ta, trong nháy mắt Cố Minh Nguyệt dùng d.a.o găm đ.â.m sau lưng Lâm Trạch Vũ, nàng ta giơ chân đá Cố Minh Nguyệt, hất ngã xuống hòn non bộ. Cố Minh Nguyệt đập mạnh xuống đất, cổ tay nàng ta chạm vào một tảng đá trên hòn non bộ, con d.a.o găm rơi xuống hồ một tiếng tùm.

Ánh đèn đung đưa, bóng cây đung đưa, gió thổi như quỷ mị ca hát chung quanh. Cố Minh Nguyệt ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, sợ mình sẽ c.h.ế.t ở chỗ này. Toàn thân nàng ta co rúm lại và run rẩy.

Chu Diệp bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay Lâm Trạch Vũ, nghiêm nghị nói: "Ngươi là ail"

"Diệp Tử ca ca không nhớ ta sao?" Lâm Trạch Vũ bị người bắt được cánh tay, cũng không nhúc nhích, nhún vai đáp: "Ta là Tiểu Vũ."

"Tiểu Vũ?" Chu Diệp nhìn mặt nàng ta, sau đó quay đầu nhìn Cố Minh Nguyệt.

Hồi lâu Cổ Minh Nguyệt mới đứng dậy, trong mắt lập tức đẫm lệ. Nàng ta tủi thân lắc đầu, tựa hồ sắp khóc: "Be hạ, ngài đừng nghe hắn nói bay hắn không phải Tiểu Vũ, ta mới là Tiểu Vũ, ta và bệ hạ bên nhau ngày đêm nhiều năm như vậy. Người không biết ta là ai sao? Bệ hạ không phải đã phái người đến phủ An Khánh kiểm tra sao? Ta là Tiểu Vũ..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 748



Nói xong chỉ vào Lâm Trạch Vũ, oán hận tranh cãi: "Be hạ, người này nhất định là ngoại địch phái tới g.i.ế.c ngài! Hắn là nam nhân, ta chính tay đụng vào. Hắn là nam nhân. Người này tâm tính xấu xa, cải trang thành nữ nhân để vào cung, không thể nói hắn không có mục đích!"

"Tỷ tỷ, ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ta coi trọng ngươi." Lâm Trạch Vũ biết nàng ta sẽ không dễ dàng tiếp nhận vận mệnh như vậy, cười lạnh nói: "Ngươi đúng là một con sói mắt trắng tàn nhẫn, phụ thân ta đã nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng không quan tâm đến ơn nuôi dưỡng. Mở miệng g.i.ế.c gia đình ta. Chuyện năm đó phụ mẫu ta đã làm sai, ta chấp nhận rằng toàn gia bị phản bội. Nhưng ngươi đã giả mạo ta nhiêu năm như vậy, ta sẽ trả lại cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp mà ngươi đáng được hưởng. Hiện tại, không chớp mắt, ngươi lại đổi trắng thay đen nói ngươi tên là Tiểu Vũ? Ngươi thật sự không biết xấu hổi"

Đương nhiên Cố Minh Nguyệt không chịu nhận lại cậu ta, hai người nhìn qua lại. Ánh mắt Chu Diệp nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không biết nên tin ai.

Lâm Trạch Vũ thấy Cố Minh Nguyệt không thấy quan tài không đổ lệ, định cầm cự cho đến cuối cùng. Cậu ta tặc lưỡi nói: "Diệp Tử ca ca, ta đã từng lấy một mặt dây chuyền bằng ngọc từ tay ngươi. Lúc đó ta còn trẻ và không biết tâm quan trọng của nó, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta mới nhận ra rằng đó là sai rồi. Lấy mà không hỏi là ăn trộm. Ta không hiểu chuyện. Ngọc bội đó ta muốn trả lại cho ngươi, nhưng khi ta chín tuổi ta đã đánh mất nó..."

Ngọc bội đó là do Lâm Trạch Vũ lấy đi khỏi Chu Diệp, không phải Chu Diệp đưa. Chuyện này chỉ có Chu Diệp và Tiểu Vũ biết mà thôi.

Về vấn đề này, Chu Diệp lập tức biết người trước mặt không hề nói dối. Hắn ta đột nhiên trừng mắt nhìn Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt giật mình, theo bản năng lùi lại. Chu Diệp ánh mắt nhất thời trâm xuống: "Cố Minh Nguyệt, ngươi lại dám gạt ta!"

Sáu năm trước, Chu Diệp bị Cố Minh Nguyệt gọi một tiếng Diệp tử ca ca. Và vì một khối ngọc bội, hắn ta tin rằng nàng ta chính là Tiểu Vũ đã làm bạn với hắn ta khi hắn ta còn nhỏ. Sau khi nghe về trải nghiệm cuộc sống rắc rối của Cố Minh Nguyệt, hắn ta bắt đầu ưu ái và bao dung nàng ta vô đối. Luôn yêu thương và giúp nàng ta đối phó với những kẻ bắt nạt nàng ta. Tiên đề của tất cả những điều này là trước hết Cố Minh Nguyệt là người bạn thân duy nhất của hắn ta, sau đó nàng ta mới có thể trở thành nữ tử hắn ta yêu sâu sắc.

Hóa ra tất cả đều là giả! "Tiểu Vũ" này không phải là "Tiểu Vũ", Cố Minh Nguyệt coi hắn ta như một con khỉ!

"Ngươi thật to gan..."

Sự thật đã chứng minh Cố Minh Nguyệt đã đúng khi nói vê Chu Diệp. Sau khi nhận ra mình bị lừa, Chu Diệp rút kiếm từ bên hông ra, đi ve phía Cố Minh Nguyệt. Dưới ánh trăng, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cố Minh Nguyệt vẫn muốn ngụy biện, nhưng nàng ta không có lý do gì cả. Lúc này thật sự nàng ta đã khóc, nàng ta tưởng mình sẽ bị lộ, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lộ trong tình huống này. Nước mắt nàng ta từng giọt rơi xuống, quỳ xuống đất, đập đầu cầu xin sự thương xót.

"Xin bệ hạ bỏ qua cho nô tỳ, bỏ qua cho nô tỳ."

Đầu óc nàng ta quay cuồng nhanh chóng, bắt đầu nhắc đến hai đứa con của mình: "Be hạ, nô tỳ biết mình sai, thật sự biết mình sai, cho dù nô tỳ không phải Tiểu Vũ, nhưng nô tỳ cũng ở bên bệ hạ đã sáu năm phải không? Nô tỳ đã sinh cho bệ hạ hai đứa con, đứa út còn đang trong nôi, vất vả không có công lao cũng có khổ lao, bệ hạ, bệ hạ thật có thể chịu nổi nỗi lòng của những đứa con mất mẫu hậu sao... Cầu xin bệ hạ tha mạng..."

Một tia sáng lạnh lẽo, một đao của Chu Diệp đ.â.m vào cổ tay Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, nước mắt và nước mũi lập tức tuôn ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 749



Máu đỏ tươi chảy ra mặt đất, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ mặt đất.

Chu Diệp lại giơ kiếm lên, lạnh lùng đ.â.m một đao.

Một đao đ.â.m vào đầu gối của Cố Minh Nguyệt, lại một tiếng hét khác.

Chu Diệp không phải một đòn g.i.ế.c Cố Minh Nguyệt mà là c.h.é.m vào người nàng ta từng nhát một. Kiếp trước Chu Cảnh Sâm dùng sức mạnh cũng không thể làm nàng ta bị thương, Chu Diệp dễ dàng c.h.é.m ra bốn năm vết cắt trên người nàng ta. Chu Diệp dường như cũng không có ý định để nàng ta c.h.ế.t ngay lập tức, hắn ta chỉ c.h.é.m nàng ta mười nhát, sau đó mới từ từ thu kiếm.

Hắn ta ngồi xổm xuống, ghé vào tai Cố Minh Nguyệt, nhẹ nhàng chạm vào má nàng ta: "Yên tâm, tram sẽ không để ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu."

Diu dàng như người tình thì thâm, Cố Minh Nguyệt bỗng nhiên run ray kịch liệt.......

Lâm Trạch Vũ im lặng đứng ở phía sau theo dõi toàn bộ quá trình, ngoài vườn còn có bước chân lộn xộn. Một nhóm người vội vàng đuổi lại đây.

Sau khi nhìn thấy tình cảnh của Chu Diệp và Cố Minh Nguyệt, bọn họ lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt khiếp sợ và run rẩy. Chu Diệp thậm chí không thèm nhìn đám người này. Quay đầu nhìn Lâm Trạch Vũ vẫn đang theo dõi động tác của hắn ta, hơi nhướng mày: "Ngươi là nam nhân à?"

Lâm Trạch Vũ chớp mắt, kéo miếng đệm trên n.g.ự.c ra, sau đó gật đầu nói: "Đúng."

"Tiểu Vũ là nam hài?"

"Họ tiểu tử là Lâm và tên là Lâm Trạch Vũ."

Sắc mặt Chu Diệp lập tức trở nên rất khó nhìn, như thể đã ăn phải vạn con ruồi chết. Rõ ràng, hắn ta không ngờ rằng người tình duy nhất trong ký ức của hắn ta lại biến thành nam nhân. Chu Diệp âm trâm cúi đầu, toàn thân tản ra một cỗ khí cực kỳ nguy hiểm. Một lúc sau, hắn ta lại ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch Vũ, có vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng xét về dáng người và ngoại hình của ngươi thì có vẻ không thể chấp nhận được."

Lâm Trạch Vũ, người trông giống như bất nam bất nữ: "222"

"Tiểu Vũ, đi với ta."

Nói xong, Chu Diệp lạnh giọng yêu cầu những người đang quỳ đứng dậy mang theo Cố Minh Nguyệt và Lâm Trạch Vũ đi qua mật đạo.

Cố Minh Nguyệt đau đớn ngất đi rồi tỉnh lại. Khi tỉnh dậy, nàng ta đã ở trên lưng một cung nhân. Xung quanh tối đen bao quanh bởi một lối đi bí mật. Nàng ta từ từ nâng mí mắt nặng triu lên nhìn người mặc hoàng bào vàng sáng trước mặt, vẻ căm hận hiện lên trong mắt.

Cùng lúc đó, Chu Cảnh Sâm đã công phá cổng thành và chiếm giữ Tử Cấm Thành. Một nửa số quân cấm trong thành bỏ chạy, số quân trú phòng còn lại đều do thú biên quân kiểm soát. Khi Chu Cảnh Sâm bước vào hoàng cung, đám người Chu Diệp, Cố Minh Nguyệt đã mất tích. Cung nhân run rẩy, xông tới Huyền Vũ Môn, không ai có thể nói ra tung tích của Chu Diệp.

"Điện Hạ." Lý Văn Trúc dẫn người đi lục soát cung điện, lục soát từng cung điện, nhưng không thấy Chu Diệp và Cố Minh Nguyệt đâu cả: "Hai đứa trẻ của Cung Vị Ương cũng không bị đưa đi."

Nói xong, hai bảo mẫu đang bế hai đứa trẻ bị đẩy ra khỏi đám đông. Hai bảo mẫu loạng choạng quỳ xuống trước mặt Chu Cảnh Sâm, đứa lớn vừa mới tỉnh dậy, rut re mở to đôi mắt to nhìn Chu Cảnh Sâm. Đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, tiếng động lớn như vậy cũng không đánh thức được nó. Hai người quỳ xuống đất quỳ lạy, cầu xin Chu Cảnh Sâm tỏ lòng thương xót.

Chu Cảnh Sâm đứng trên buc cao, vẻ mặt lạnh lùng, ánh đèn làm nền càng khiến khuôn mặt vốn đã quạnh quẽ của hắn càng khó có thể chạm tới. Chu Diệp đã bỏ cung chạy trốn, bất chấp sự sống c.h.ế.t của m.á.u thịt của mình đã nằm trong dự kiến của hắn. Hắn đã sớm biết Chu Diệp là người m.á.u lạnh và điên cuồng, không có tình cảm sâu đậm.

"Để người phong tỏa các lối ra của mỗi cung điện." Chu Cảnh Sâm xua tay và yêu cầu người đưa bọn trẻ xuống: "Phong tỏa cổng thành và lục soát từng nhà."
 
Back
Top Bottom