Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 100



Chỉ tiếc là hắn không có vẻ gì là dễ tính, nhíu chặt mày, che miệng ho khan, phu nhân hắn bước đến vỗ lưng hắn, hắn cũng chẳng nói gì, ngay cả một câu "Không sao" cũng không muốn nói.

Ngọc Nương cúi đầu, sợ bọn họ trách cứ.

May mà vị phu nhân này rất hiền hòa, đợi tiếng ho khan dần tắt, nàng quay người lại, mỉm cười nói: "Ta chưa có con. Chúng ta không vội."

Ngọc Nương vừa thở phào nhẹ nhõm thì vị công tử kia lại ho, lần này ho càng dữ dội hơn, ho đến nỗi cả gò má đều đỏ bừng.

Lục Vân Sơ vốn định giải thích cho rõ ràng, nhưng nghe Văn Triển ho, nàng liền nảy ra ý xấu, cố tình nói như vậy.

Thấy hắn ho dữ dội, nàng có chút áy náy, rót cho Văn Triển một chén nước ấm: "Sao lại ho thành thế này, cảm lạnh à?"

Ngoảnh đầu thấy Ngọc Nương cùng hai đứa nhỏ luống cuống tay chân, bèn vội vàng nói: "Đa tạ, các ngươi cứ đi làm việc đi."

Ba người vội vàng chạy đi, đến cửa, Ngọc Nương còn len lén quay đầu lại nhìn. Vị công tử kia vẫn im lặng, cúi đầu, không hề nhìn phu nhân lấy một cái.

Nàng ấy thở dài trong lòng, nhìn thì như thần tiên, sao lại lạnh lùng thế nhỉ? Thật đáng tiếc cho vị phu nhân tốt tính kia, cũng không biết nhịn thế nào được.

Lục Vân Sơ "tốt tính" ngồi xuống bên cạnh Văn Triển, tiếp tục trêu chọc hắn: "Ai da, ta có nói gì sai sao? Chàng để ý lắm à?"

Văn Triển không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ có thể nắm chặt tay, mặt đỏ bừng, không dám nhìn nàng.

"Chậc chậc, A Triển, có phải chàng hiểu lầm rồi không, ở ngoài chúng ta là phu thê, người ta hỏi, ta chỉ có thể đáp như vậy, chẳng lẽ còn phải giải thích tỉ mỉ sao?"

Văn Triển quay mặt đi, tránh né ánh mắt nàng đang đuổi theo, lấy giấy bút ra, viết hai chữ: Không cần.

Nhìn thì bình tĩnh, nhưng nét sổ thẳng bị nghiêng đã tố cáo tâm trạng thẹn thùng của hắn.

"Ừm, phải rồi, thấy chàng đột nhiên ho, ta còn tưởng chàng hiểu lầm gì, xấu hổ đến mức ho cơ đấy."

Văn Triển lại bắt đầu ho.

Lục Vân Sơ cảm thấy mình thật hư, tại sao lại thích nhìn Văn Triển xù lông và dáng vẻ e lệ khẩn trương như vậy chứ.

Nàng rốt cuộc cũng buông tha Văn Triển, đứng dậy nói: "Đói bụng quá, ta đi tìm chưởng quầy xem có gì ăn."

Ra khỏi phòng xuống đại sảnh, đám hộ vệ đã buộc ngựa xong, ngồi mấy bàn đang uống rượu, thấy Lục Vân Sơ xuống, lập tức giấu túi rượu đi, cung kính nói: "Nhị phu nhân."

Lục Vân Sơ phẩy tay: "Cứ uống đi, trời lạnh, làm ấm người, nhưng đừng uống quá nhiều."

Nàng dễ tính đến không ngờ, hoàn toàn khác với lời đồn, đám hộ vệ rất ngạc nhiên, cúi đầu vâng dạ.

Chưởng quầy không ở đại sảnh, Lục Vân Sơ cũng không khách sáo, trực tiếp đi ra hậu viện.

Vén rèm lên, mùi cơm thơm phức bay ra, Lục Vân Sơ đi theo mùi hương, ở phòng bếp hậu viện thấy chưởng quầy và Ngọc Nương.

Ngọc Nương không cố ý hạ thấp giọng nên tiếng nói khá lớn: "Nhiều người thế này, ta làm không nổi."

Chưởng quầy an ủi: "Đây không phải là món tủ của nàng sao? Không sao, cho dù nàng làm không ngon, chẳng phải vẫn còn món ta làm sao?"

Cả đầu bếp cũng không có sao?

Lục Vân Sơ hỏi mới biết thì ra vì tuyết rơi lớn, không có khách, mọi người thường chỉ ghé qua nghỉ chân uống chén nước nóng rồi lại tiếp tục lên đường, Ngọc Nương liền cho đầu bếp và tiểu nhị về nhà.

Nàng đảo mắt nhìn quanh bếp, nói: "Thịt heo ở đây có tươi không?"

"Đương nhiên." Ngọc Nương đáp.

Lục Vân Sơ nói: "Hơi ít. Còn thịt gì khác không?"

Chưởng quầy đáp: "Còn có thịt dê làm thịt mấy hôm trước, để ngoài trời tuyết lạnh, cũng coi như là tươi."

Lục Vân Sơ quyết định: "Được, vậy ăn thịt nướng lửa than và lẩu dê."

Quay người lại, hai phu thê đang dùng vẻ mặt ngẩn tò te nhìn nàng.

"Phu nhân, chúng… chúng ta không biết làm."

Lục Vân Sơ cười nói: "Không cần hai người làm đâu, ta tự làm được!"

Hai người giật mình, không tin Lục Vân Sơ biết nấu ăn, đợi đến khi thị vệ bưng vào đủ loại nồi niêu xoong chảo cùng gia vị, mùi thơm từ phòng bếp bay ra, họ mới nhận ra Lục Vân Sơ không hề nói dối.

Không chỉ họ thấy thơm, mùi lẩu thịt dê trong tiết trời se lạnh lan tỏa rất xa, ngay cả thị vệ ngồi trong đại sảnh cũng chẳng buồn uống rượu nữa.

Thịt dê không nhiều, nhưng ninh được cả một nồi lớn, rau ăn kèm là rau xanh và đậu phụ, cả nồi nhìn thanh đạm nhưng hương vị thì tuyệt đối không nhạt nhẽo.

Lục Vân Sơ bảo Ngọc Nương nhào bột mì, nàng thì đảm nhiệm việc cắt mì, những miếng bột mì hình lá liễu bay vào trong nồi nước dùng, cùng rau xanh đậu phụ nổi lên chìm xuống, món chính hôm nay đã có rồi.

Vớt bỏ phần gia vị khử mùi tanh, dùng muôi lớn múc một muôi đầy, úp úp mở mở một bát mì thịt dê, vừa có mì lại có rau, nhìn qua có vẻ không có trình tự gì, lộn xộn một nồi, nhưng lại tận dụng hương thơm thịt dê đến mức tối đa.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 101



Hai người bị thao tác làm bếp như nước chảy mây trôi của Lục Vân Sơ làm cho kinh ngạc, hoàn toàn tâm phục khẩu phục, đang phối hợp bưng thức ăn lên thì cửa ra vào lúc nào không biết đã có người đứng đó.

Ngọc Nương giật mình, vội vàng kéo tướng công né sang một bên, vị công tử này tính khí không được tốt lắm, nếu thấy phu nhân tự mình làm cơm như vậy, không biết sẽ nổi giận thế nào.

Lục Vân Sơ cũng phát hiện ra Văn Triển, nàng cười nói: "Đói rồi à?"

Văn Triển gật đầu.

Nàng bưng một đĩa thịt sống lên, dùng cằm ra hiệu cho Văn Triển lấy vỉ nướng: "Đi thôi, ăn cơm. Thịt heo không nhiều, chỉ đủ hai chúng ta nướng thôi."

Văn Triển nhìn thịt sống trong tay nàng, lại nhìn cái vỉ nướng nhỏ có hình dạng kỳ lạ, nhất thời không hiểu nàng muốn làm gì.

Hai người chọn một bàn ở góc xa nhất trong quán trọ, vừa đủ ngăn cách với đám thị vệ, mà còn có thể nhìn thấy cảnh tuyết phủ kín núi non bên ngoài.

Bỏ than vào vỉ nướng, không lâu sau vỉ sắt bên trên đã nóng lên.

"Lâu rồi không được ăn thịt như vậy." Lục Vân Sơ cảm thán, gắp miếng thịt heo đã được ướp sẵn lên, đặt lên vỉ sắt.

Tiếng mỡ xèo xèo vang lên, mỡ nhanh chóng tan ra, run rẩy bốc lên, mang theo một mùi hương béo ngậy nồng đậm.

Lục Vân Sơ và Văn Triển mỗi người một bát mì thịt dê, mặc dù đều là thịt nhưng so với thịt nướng, bát mì nước dùng lại càng thanh đạm, làm dịu bớt cái ngán.

"Ăn mì trước đi." Lục Vân Sơ thấy Văn Triển cứ nhìn chằm chằm vào thịt nướng, không biết là tò mò hay là thèm, sợ nước dùng dê nguội, nàng đành phải ngắt lời hắn.

Văn Triển ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bát mì thịt dê trước mặt.

Nước dùng dê được hầm bằng lửa nhỏ, màu trắng sữa, nhìn qua trông rất thanh đạm, đến khi nếm thử mới phát hiện ra rất đặc biệt.

Hương thơm thịt dê len lỏi vào từng lỗ nhỏ của đậu hũ, đậu hũ không hề mềm nhưng nhờ hương vị tươi ngon mà như mềm mịn. Cắn một miếng, bên trong tràn ra hơi nóng, mang theo hương vị thuần khiết lan tỏa trên đầu lưỡi.

Văn Triển vội vàng nuốt xuống, suýt chút nữa bị bỏng.

Lục Vân Sơ nhắc nhở: "Nóng lắm đấy, từ từ ăn, ăn đồ nóng không tốt cho sức khỏe đâu."

Hắn ngoan ngoãn nghe theo, dùng muôi múc một muôi nước dùng trắng đục, thổi thổi, rồi mới cho vào miệng.

Vị thanh mát của rau hòa quyện vào nước dùng, mì sợi lại mang theo hương thơm ngào ngạt riêng, át đi vị béo của mỡ dê, chỉ còn lại vị thanh khiết, trong nước dùng còn rắc thêm tiêu xay, hơi ấm cay nồng từ cổ họng lan xuống đến dạ dày, ấm áp như ánh mặt trời, vị ngọt lan tỏa thẳng lên khoang mũi.

Bên ngoài vạn dặm băng phong, tuyết rơi lả tả, hắn húp nước dùng, sự ấm áp của thức ăn kết hợp với sự lạnh lẽo của tuyết đông tạo ra một cảm giác vô cùng hạnh phúc, ấm áp lan tỏa, cả người thư thái.

Trong bát canh, những miếng thịt dê nhỏ xíu lắc lư, quyện cùng mì cắt bằng d.a.o làm từ cải thảo, tạo nên hương vị phong phú, mì dai ngon, thịt dê mềm mịn.

Thịt dê mềm mại, ẩm ướt, được ngâm trong nước canh nên mềm nhũn, chỉ cần cắn nhẹ, nước canh tươi ngon trào ra từ kẽ thịt, mỡ cũng tan chảy, hương thịt đậm đà khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng cả lưỡi.

Hơi nước canh dê bốc lên thơm phức, cúi đầu xuống, trước mắt toàn là sương mù, đắm chìm trong làn hơi nóng, bỗng có cảm giác ấm áp như xuân, ngẩng đầu lên, cảnh tuyết ngoài cửa sổ lại kéo người ta về với thực tại.

Khi ăn được món ngon, mắt Văn Triển luôn sáng long lanh, ánh mắt tràn đầy vui sướng, rõ ràng là không cười, nhưng người ta vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc của hắn.

Hắn ăn rất từ tốn, những người khác thì không như vậy.

Các thị vệ ăn uống ồn ào, chỉ muốn húp cạn cả bát. Mì được nhào kỹ, cắt gọn, được luộc chín trong nước sôi, trơn như cá, nhai nhóp nhép trong miệng cùng nước canh, càng nhai càng ghiền.

Thời tiết thế này, gặp được món ngon nóng hổi thế này, thật khó mà không khuất phục.

Vừa ăn các thị vệ vừa khen Lục Vân Sơ như tiên nữ, chỉ hận không thể lôi những kẻ trước đây nói nàng tính tình đỏng đảnh ra mà tát cho mấy cái.

Nhà bốn người Ngọc Nương cũng ăn rất ngon lành, nước mắt nước mũi của trẻ con đều bị nước canh làm cho chảy ra, nhưng vẫn không nỡ ăn chậm lại.

Nghe họ khen như vậy, trong lòng Ngọc Nương càng thấy khó chịu, đã tưởng tượng ra màn kịch hiền thê lãnh phu, chỉ biết lắc đầu than thở.

Còn vị phu quân lạnh lùng bên này cuối cùng đã được ăn miếng thịt nướng đầu tiên trong đời.

Thịt heo nướng bằng than hoa nguyên chất có một mùi thơm đặc biệt, Lục Vân Sơ chọn miếng thịt mỡ nạc xen kẽ, cắt dày vừa phải, phần mỡ được nướng trong veo, viền ngoài giòn tan, cắn một miếng, mỡ tan chảy trong miệng, cảm giác thật là đã.

Phần thịt nạc được mỡ ngấm vào nên không hề bị khô, lại mềm dai, mỗi miếng đều là sự hòa quyện giữa mỡ và hương thịt, loài người là động vật ăn thịt, thứ khó cưỡng lại nhất chính là mùi thơm này, từ đầu lưỡi đến da đầu đều tê dại vì mùi thơm của mỡ.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 102



Mắt đen của Văn Triển càng sáng hơn, rõ ràng là đôi mắt dài hẹp, nhưng lại bị cảm xúc trong mắt hắn làm cho tròn xoe.

Hắn nhai rất lịch sự, nhưng ánh mắt dường như không ngừng kêu lên một cách không hề kiềm chế: "Cho ta thêm một miếng nữa được không?"

Lục Vân Sơ lại gắp cho hắn một miếng: "Không được ăn nhiều quá, cẩn thận bị ngấy, nhất là chàng lại hay đau dạ dày."

Ánh sáng trong mắt Văn Triển lập tức giảm đi đáng kể, chờ đến khi được ăn thịt nướng, lại sáng trở lại, cúi đầu từ từ thưởng thức, chỉ muốn mọc ra cái đuôi vẫy qua vẫy lại thể hiện niềm vui.

Thấy hắn ăn ngon miệng, Lục Vân Sơ cũng thấy vui vẻ hơn, có lẽ đây chính là niềm vui của việc cho ăn.

Sau khi no nê cả bữa, hai người ngồi đó ngắm tuyết, Ngọc Nương đến dọn bát đũa.

Khi nàng ấy đến gần, Lục Vân Sơ đang ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của Văn Triển. Ngọc Nương hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của ánh mắt này. Nàng ấy lúc theo đuổi phu quân mình cũng thế này đấy.

Nàng ấy đã bị Lục Vân Sơ chinh phục hoàn toàn bằng một bữa ăn, lại thấy mình với nàng có sự đồng cảm trong chuyện theo đuổi phu quân, quyết định lát nữa kéo Lục Vân Sơ vào một góc, chia sẻ cho vị nương tử đáng thương này một vài kinh nghiệm của mình.

Người ta nói gái ngoan sợ trai lỳ, ngược lại cũng thế, khi đối mặt với công tử thế này, phải đeo bám, đeo bám đến tận giường!

Lục Vân Sơ đắm chìm trong tuyệt sắc bên má của Văn Triển, chẳng mảy may hay biết suy nghĩ của nữ nhân Bắc địa, vẫn còn ngây thơ nghĩ về chuyện tối nay ngủ chung giường nhỏ với Văn Triển ra sao.

Giường nhỏ có chật quá không nhỉ, nàng có được ôm ấp hắn nữa không ta, hí hí.

Ăn xong, hai người ngắm tuyết một lúc rồi mới về phòng tắm rửa.

Lục Vân Sơ tắm trước, tắm xong định nhờ Ngọc Nương chuẩn bị thêm một chậu nước nóng cho Văn Triển thì bị Ngọc Nương kéo ra góc tường.

"Phu nhân, ta có chuyện muốn nói với người."

Lục Vân Sơ ngơ ngác: "Chuyện gì?"

Ngọc Nương liếc mắt về phía phòng, cẩn thận nói: "Chuyện ruột gan đó. Lát nữa người kiếm cớ ra tìm ta, giờ ta đi chuẩn bị nước nóng trước, kẻo phu quân người trách tội."

Đầu óc Lục Vân Sơ mơ hồ, hai người họ thân nhau lắm à? Sao lại là chuyện ruột gan được chứ… Không đúng, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là sợ Văn Triển trách tội? Văn Triển? Hắn đâu có liên quan gì đến mấy chuyện thế này.

Tò mò hại c.h.ế.t mèo, cuối cùng Lục Vân Sơ vẫn kiếm cớ ra tìm Ngọc Nương.

"Ta đi chuẩn bị bữa sáng mai nhé." Lục Vân Sơ nói với Văn Triển.

Văn Triển không chút nghi ngờ, gật đầu, cầm áo choàng khoác lên người nàng.

Đêm lạnh, sợ nàng mặc phong phanh dọn dẹp sẽ bị cảm.

Thế là Lục Vân Sơ khoác áo choàng, lén lút tìm đến Ngọc Nương ở nhà bếp.

Lục Vân Sơ xinh đẹp, tính tình lại tốt, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, Ngọc Nương vừa gặp đã mến.

"Phu nhân, chúng ta có duyên, có vài lời ta phải nói với người."

Lục Vân Sơ vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nhịn được tò mò, hạ giọng đáp: "Ngươi cứ nói."

"Thật ra thì… lúc trước ta cũng là người theo đuổi phu quân đó."

Lục Vân Sơ trợn tròn mắt.

Ngọc Nương có vẻ đắc ý, quả nhiên nàng ấy đoán đúng.

"Cái cảm giác này á, chắc chỉ có chúng ta mới hiểu. Lúc đó ta cứ nghĩ, không lấy chàng không được, nên ta dùng hết mọi cách, cuối cùng cũng gả được cho chàng."

Lục Vân Sơ thấy Ngọc Nương và phu quân đều là người thời xưa, rất đáng để học hỏi, vội vàng hỏi: "Cách gì vậy?"

Ngọc Nương cười hề hề: "Nhiều lắm. Mấy cái trò khóc lóc, mè nheo, dọa tự tử gì đó, người đừng tin, ta á…" Nàng ấy vẫy tay với Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ vội vàng ghé tai lại gần.

Lời nói lọt vào tai, mắt Lục Vân Sơ càng lúc càng trợn to.

Đại tỷ, ngươi cũng dữ quá rồi.

Ngọc Nương lại chẳng có vẻ gì là ngại ngùng, cứ thế truyền thụ kinh nghiệm, Lục Vân Sơ từ trong khiếp sợ dần dần ngấm được, trong đầu điên cuồng ghi nhớ.

Hai người tâm đầu ý hợp, trò chuyện rôm rả, đợi đến khi Lục Vân Sơ quay về thì Văn Triển đã ngồi đợi ở bàn từ lâu.

Ánh sáng đèn dầu cam vàng hắt lên gò má hắn, tô điểm thêm nét xương cốt thanh tú. Hắn cụp mi mắt, nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhất cử nhất động tựa như tranh vẽ.

Hắn khêu đèn, đẩy cuốn sổ về phía nàng.

Lục Vân Sơ nhìn, chỉ thấy trên đó viết: Sao đi lâu vậy?

"Khụ." Nàng bị sặc nước miếng, tự dưng thấy chột dạ.

"Chuẩn bị hơi nhiều đồ. Trên đường về gặp Ngọc Nương, chúng ta nói chuyện phiếm một lúc."

Văn Triển gật đầu, không hề nghi ngờ. Bởi vì trong lòng hắn, Lục Vân Sơ cái gì cũng tốt, ai cũng nên thích nàng, chưởng quầy quán trọ vừa gặp đã mến kéo nàng nói chuyện cũng là chuyện bình thường.

Lục Vân Sơ đi về phía giường, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng quay lại.

"Ý gì đây?" Nàng chỉ tay vào bộ chăn gối bên cạnh bàn.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 103



Văn Triển chỉ chỉ bộ chăn gối, lại chỉ chỉ mặt bàn được ghép lại, ý tứ rất rõ ràng, tối nay ta ngủ ở đây.

Lục Vân Sơ tức điên lên được, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại. Dựa theo phân tích của Ngọc Nương, hai người bọn họ bây giờ giống y như Ngọc Nương lúc trước, Văn Triển không bài xích nàng, có hảo cảm, nhưng còn cách quấn quýt bên nhau một khoảng cách, nàng phải cố gắng hơn nữa.

Trước tiên cứ bắt đầu từ tiếp xúc thân mật.

Nàng hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Chàng thân thể không khỏe, trời lại đang tuyết rơi, chàng còn muốn ngủ trên mặt bàn?"

Văn Triển khựng lại, ánh mắt dời xuống đất, Lục Vân Sơ lập tức nói: "Dưới đất càng không được!"

Văn Triển nhìn cái giường nhỏ hẹp, có chút bối rối.

"Nếu chàng không muốn chen chúc với ta cũng được, ta ngủ trên bàn." Nàng nói xong liền định dọn giường.

Văn Triển vội vàng tiến lên giữ chăn gối lại, không nói hai lời, ngoan ngoãn ôm chăn đặt lên giường.

Lục Vân Sơ lén cười một cái, rồi lập tức thay đổi thành vẻ mặt đau đớn: "Vừa rồi ta bê đồ, hình như bị trật khớp vai rồi, Ngọc Nương cho ta ít rượu thuốc, ta phải xoa bóp một chút."

Văn Triển vừa nghe thấy, lập tức lo lắng đi tới, lấy giấy bút ra, xoẹt xoẹt viết một chuỗi dài câu hỏi.

Lục Vân Sơ không nhìn, cứ thế đi đến bên giường bắt đầu cởi áo khoác ngoài.

"Két——" Đây là âm thanh Văn Triển lùi lại đụng vào ghế.

Hắn giật mình, vội vàng quay người lại, quay lưng về phía Lục Vân Sơ.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bất đắc dĩ là kẻ câm, không thể lên tiếng, chỉ có thể viết chữ. Giờ Lục Vân Sơ đang cởi áo xoa thuốc, hắn không thể đưa quyển sổ nhỏ của mình đến trước mặt nàng, chỉ có thể vẽ hết vòng tròn đen xì này đến vòng tròn đen xì khác để trút bỏ sự hoảng loạn trong lòng.

"Á." Lục Vân Sơ bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.

Văn Triển theo bản năng quay đầu lại.

Ánh nến ấm áp, bao phủ lên người nàng một tầng sáng mờ ám. Ánh sáng mờ ảo, ngọn nến lay động, bóng đen như bàn tay, nhẹ nhàng vu.ốt v.e lên vai nàng.

Văn Triển đột ngột thu hồi ánh mắt, xoay người muốn trốn, "cốp" một cái đụng vào chân ghế.

Lục Vân Sơ lúc này mới chậm rãi nói tiếp câu vừa rồi chưa nói hết: "Á, hơi khó xoa thuốc." Nàng đặt chai rượu thuốc xuống: "Thôi vậy."

Làm sao có thể thôi được? Văn Triển thoát khỏi những cảm xúc xa lạ hỗn loạn, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Hắn cúi đầu viết chữ, thấy tờ giấy bị mình vẽ thành một mớ hỗn độn, vội vàng lật mặt sau, viết: Để Ngọc Nương xoa rượu thuốc cho nàng đi.

"Nhưng giờ muộn thế này rồi, nàng ấy chắc đã nghỉ ngơi rồi, quấy rầy phu thê son không hay lắm."

Văn Triển lúc này mới hiểu ra, tiếp tục viết: Đại nha hoàn của nàng đâu?

"Nàng ấy không được, nàng ấy là nha đầu được nhà ta nuôi dạy thành tay đấm, ra tay không có nặng nhẹ."

Văn Triển đang suy nghĩ thì nàng lại thỏ thẻ nói một câu: "Hay là chàng giúp ta xoa nhé?"

"Cốp" một tiếng, Văn Triển lùi lại một bước dài, đụng vào bàn.

Lục Vân Sơ nghe thôi cũng thấy đau, tiếp tục nói: "Ta cũng đã từng xoa thuốc cho chàng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."

Tay Văn Triển bắt đầu run rẩy, da đầu tê dại. Sao có thể giống nhau được?

Hắn vẻ mặt căng thẳng, cau mày, dáng người thẳng tắp, dưới ánh nến toát ra vẻ đẹp trong khiết đến lạnh lùng.

Càng như vậy, Lục Vân Sơ càng muốn từng bước ép sát.

Nàng thở dài: "Thôi vậy, có lẽ ngày mai sẽ hết đau, chỉ là không biết tối nay có ngủ được không, thật khó chịu."

Nàng vừa nói vừa vén chăn nằm xuống, đầu tựa vào gối, đợi một lát, phía sau im lặng như tờ.

Không đúng, Ngọc Nương chẳng phải nói chiêu này trăm lần trăm trúng sao?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, phía sau liền vang lên tiếng bước chân do dự.

Văn Triển quỳ xuống bên mép giường, cầm lấy lọ rượu thuốc, "bụp" một tiếng mở nắp.

Lục Vân Sơ không tiếp tục làm khó hắn, ngồi dậy, để lộ vai cổ ra.

Tay Văn Triển rất lạnh, lực đạo nhẹ nhàng đặt lên người nàng tựa như một bông tuyết rơi xuống, lạnh đến mức Lục Vân Sơ rùng mình.

Hắn vội vàng rụt tay lại, vải vóc phía sau ma sát, rõ ràng biểu lộ sự bồn chồn của hắn.

Văn Triển chắc định đi lấy giấy bút để viết hỏi thăm, Lục Vân Sơ vội vàng lên tiếng: "Không sao, chỉ là tay chàng hơi lạnh, ta nhất thời không quen."

Nghe vậy, hắn áy náy cúi đầu, dùng sức xoa hai tay cho nóng.

Lục Vân Sơ không quay đầu lại, nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn xoa tay buồn cười đến mức nào.

Giờ thì hay rồi, hắn lại rót rượu thuốc vào lòng bàn tay, đặt lên vai cổ Lục Vân Sơ.

Hắn sợ ấn mạnh sẽ làm nàng đau, nên lực đạo rất nhẹ. Lục Vân Sơ không bị thương, vốn định lừa hắn xoa bóp một hồi, nhưng lực đạo nhẹ nhàng này ngay cả mỏi mệt cũng không xua tan được.

"Quá nhẹ."

Văn Triển tăng thêm lực đạo, xoa bóp một chút, rồi dừng lại, dường như đang hỏi ý.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 104



"Giờ được rồi đấy."

Thế là Văn Triển tận tâm tận lực xoa bóp vai cổ cho nàng, lực đạo rất đều, hoàn toàn không lúc nhẹ lúc mạnh, chỉ là càng về sau càng run dữ dội, cho dù đang dùng sức, Lục Vân Sơ vẫn cảm nhận được hắn đang run.

Nàng bật cười: "Chàng run cái gì?"

Văn Triển đương nhiên sẽ không trả lời nàng. Nàng quay đầu lại, thấy Văn Triển đang nghiêng đầu, không dám nhìn về phía này, quỳ bên mép giường, lặng lẽ đổi tay.

Giờ thì không run nữa, nhưng thời gian dài ra, lại không giữ được ổn định.

Lục Vân Sơ buông tha hắn: "Thôi được rồi, vậy đi."

Văn Triển lập tức đứng dậy, chạy như bay ra khỏi phòng.

Vừa ra ngoài lại chạy vội vào, bưng chậu đồng lên, cuống cuồng bỏ chạy.

Văn Triển lấy nước, dùng tro cỏ cây rửa sạch rượu thuốc nhờn dính, nhưng rửa thế nào cũng không rửa được cảm giác ngứa ngáy tê dại trong lòng bàn tay, giống như bị lửa l.i.ế.m qua, vừa nóng vừa rát, ngay cả sức nắm c.h.ặ.t t.a.y cũng không có.

Rượu thuốc gì lạ vậy, sao dược tính lại kỳ quái như thế.

Hắn lẩm bẩm trong lòng một hồi, ngâm tay vào nước lạnh một lúc, vẫn không thể loại bỏ được cảm giác nóng tê tê đó, đành bất lực trở về phòng.

Lục Vân Sơ đã ngủ rồi, nằm quay mặt vào tường, chỉ thấy một bóng lưng.

Văn Triển bỗng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cởi áo ngoài, lén lút leo lên giường, nằm sát mép giường ngủ.

Giường khách đ**m quá hẹp, dù hắn nằm sát mép giường, vẫn cảm nhận rõ ràng Lục Vân Sơ đang ngủ bên cạnh.

Trái tim hắn bồn chồn không yên, tay lại bắt đầu khó chịu, hắn vội vàng đưa tay lên ấn vào ngực, để hai thứ không nghe lời kia yên tĩnh lại.

Lục Vân Sơ trở mình, đầu cọ vào lưng hắn.

Văn Triển vẫn còn đang ngơ ngác tự hỏi tại sao mình lại trở nên kỳ quái như vậy, đột nhiên cảm nhận được nàng đến gần, vội vàng giữ vững, suýt chút nữa rơi xuống giường.

May mà không ngã xuống giường, nếu không nàng tỉnh lại, không biết lại cười nhạo hắn thế nào.

Không đúng… không thể nói như vậy, nói như vậy có vẻ nàng hơi hư hỏng.

Nàng mới không hư hỏng đâu. Văn Triển nghĩ đến lúc nàng bôi thuốc cho mình, mặt tự nhiên đỏ bừng lên, luôn cảm thấy trải qua chuyện hôm nay, nghĩ đến hai chữ "bôi thuốc" liền không còn giống như trước nữa.

Hắn cũng không rõ khác biệt cụ thể ra sao, chỉ có thể liên tục nắm chặt tay, lúc thì trầm tư suy nghĩ, lúc thì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì lại cảnh giác với người phía sau, đề phòng nàng ngủ tướng xấu mà dính sát vào người mình.

Cứ như vậy, nàng thức trắng đêm, mãi đến khi bình minh ló dạng mới mơ màng nhắm mắt lại.

Lục Vân Sơ tỉnh dậy phát hiện Văn Triển cuộn tròn người lại, trông có vẻ rất lạnh. Nàng không đánh thức hắn, nhẹ nhàng vén chăn lên, bước qua người hắn xuống giường.

Đến khi điểm tâm làm xong rồi mà Văn Triển vẫn chưa dậy.

Lục Vân Sơ nghĩ đêm qua hắn bị cảm lạnh, có chút lo lắng, bưng điểm tâm vào phòng.

Văn Triển không cần ngủ nhiều, nhưng tối qua suy nghĩ lung tung cả đêm, nên một hai canh giờ này ngủ rất say.

Tư thế ngủ của hắn cũng giống như tính cách, rất nghiêm tứ, không có động tác nhỏ nào, cũng không có biểu cảm say sưa khi ngủ, chỉ nằm yên lặng ở đó, trông còn có vẻ ít sinh khí hơn ngày thường.

Trời mùa đông thức ăn nguội nhanh, Lục Vân Sơ phải gọi hắn dậy, ăn xong rồi ngủ tiếp.

Nàng cầm chiếc bánh nướng hành mỡ lại gần Văn Triển, rồi đưa bánh lắc lư trước mặt hắn.

Văn Triển bị đánh thức bởi một mùi dầu mỡ thơm mùi hành, hương thơm bất ngờ xộc vào giấc mơ, đầu óc hắn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tỉnh giấc.

Hắn mở mắt, ánh sáng chói mắt, không nhịn được nheo mắt lại.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, mùi thơm càng rõ ràng hơn, hắn mơ màng nhìn Lục Vân Sơ đang rút tay về, nàng đang cười tươi.

"Dậy mau, ăn cơm thôi."

Văn Triển lúc mới dậy vẫn còn ngái ngủ, tóc trên đầu hơi rối bù, ánh mắt cũng không còn trong veo, phủ một lớp sương mù, khác hẳn ngày thường.

Hắn chống người ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, Lục Vân Sơ bảo hắn dậy, hắn nghe theo mệnh lệnh, vén chăn chuẩn bị đứng dậy.

Lục Vân Sơ vội vàng ngăn lại: "Đi giày vào." Rồi ném y phục lên chăn của hắn.

Văn Triển nhìn chằm chằm vào y phục trên chăn suy nghĩ ba giây, đưa tay ra, lại suy nghĩ ba giây, lắc đầu, lần này cuối cùng cũng tỉnh táo.

Hắn nhanh nhẹn xuống giường mặc y phục rửa mặt, sau khi thu dọn xong ngồi vào bàn thì đã khôi phục như cũ.

Nhưng vì tối qua suy nghĩ quá lâu, trong đầu hắn vẫn còn một mảng mơ hồ, hơi khó chịu.

Bữa sáng hôm nay là tào phớ và bánh nướng hành mỡ, Lục Vân Sơ dậy sớm, loay hoay trong bếp với Ngọc Nương một lúc, tiện thể dạy nàng ấy một vài kỹ năng, coi như là trả học phí vậy.

Văn Triển cúi đầu ăn một cách máy móc, múc một thìa tào phớ trắng mịn, thổi hai cái, đưa vào miệng, tào phớ nóng hổi mặn mà trôi tuột xuống dạ dày, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 105



Lục Vân Sơ múc cho hắn một bát tào phớ rất to, ban đầu hắn còn hơi ngạc nhiên, vì Lục Vân Sơ muốn kiểm soát lượng thức ăn của hắn, hiếm khi múc nhiều như vậy, đến khi ăn tào phớ mới hiểu tại sao.

Tào phớ ăn rất nhẹ, không cần nhai, trơn tru, chạm vào là tan ra, mịn màng thơm ngon, giống như chưa ăn gì cả, nhưng thực sự là đã ăn rồi.

Nước dùng nhiều, ăn kèm với bánh nướng hành mỡ rất đỡ ngấy.

Bánh nướng hành mỡ được chiên qua dầu, bên ngoài vàng ruộm giòn tan, bên trong mềm xốp. Không có quá nhiều gia vị, chỉ có mùi thơm nồng của hành lá và vị mặn mà của dầu mỡ.

Húp một miếng tào phớ nóng hổi, rồi cắn một miếng bánh nướng hành mỡ giòn rụm, cảm giác hạnh phúc mà tinh bột mang lại khiến toàn thân ấm lên, sức lực hoàn toàn trở lại.

Lục Vân Sơ làm bánh nướng hành mỡ thật mỏng, tròn căng phồng, bên trong không phải là bột đặc mà là khí nóng tạo ra ở nhiệt độ cao, cắn một miếng, hương thơm của bột mì cùng hơi nóng phả ra.

Có vài món ăn cần ăn một cách tinh tế, có vài món lại nên ăn ngấu nghiến, ăn lấy được, như vậy mới không phụ lòng cái ngon chân chất của nó.

Lục Vân Sơ ấn bánh nướng hành mỡ vào trong bát tào phớ, rồi lại nhấc lên ăn, vừa ăn vừa phát ra tiếng húp soàn soạt.

Văn Triển hiếu kỳ, làm theo y như vậy.

Bánh nướng hành mỡ chấm vào nước tào phớ, nước đậu thanh nhẹ làm bay đi lớp dầu mỡ bên ngoài, nhưng vẫn giữ được độ giòn rụm của vỏ bánh. Phần ruột bánh xốp rỗng có rất nhiều lỗ nhỏ, điên cuồng hút nước, chưa được bao lâu đã ngấm đầy nước, trở nên nặng và mềm, toàn là nước.

Tranh thủ lúc bánh còn nóng, cắn một miếng, nước dùng làm cho bánh nướng trở nên vừa dẻo vừa dai, lại thêm cái ngon sẵn có của nó, cảm giác hạnh phúc nhân đôi.

Hắn ăn không hề thô lỗ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, Lục Vân Sơ còn đang ngờ vực hắn chưa nhai kỹ đã nuốt rồi. Một bát lớn tào phớ và bánh nướng hành mỡ bị hắn ăn sạch sành sanh, ăn xong vẫn còn vẻ luyến tiếc, nhưng hôm nay ăn đủ rồi, hắn không hề nhìn Lục Vân Sơ chằm chằm đòi ăn thêm.

Ăn no rồi lại buồn ngủ, Văn Triển chớp mắt, trước mắt lại trở nên mơ màng.

Một lát nữa là phải lên đường, Lục Vân Sơ đánh thức hắn: "Lên xe ngựa ngủ đi.

Văn Triển gật đầu, đứng dậy theo Lục Vân Sơ xuống lầu.

Lục Vân Sơ đi phía trước, uể oải vươn vai, rồi lại xoa bóp vai cổ.

Văn Triển đang còn mơ màng, bị hành động này của nàng lập tức gợi lại ký ức tối qua, bỗng chốc tỉnh táo, cơn buồn ngủ biến mất tăm.

Ngọc Nương đang cùng thị vệ thu dọn hành lý, thấy Văn Triển xuống, mặt vẫn lạnh tanh như thế, nhưng vành tai lại đỏ bừng, nhìn kỹ, thần sắc trên mặt còn mang theo vẻ thoả mãn sau khi ăn uống no say.

Nàng ấy vô cùng chấn động, quả nhiên là Lục nương tử, ra tay thật nhanh.

Xe ngựa đi về phía bắc, thời tiết càng thêm lạnh lẽo.

Lục Vân Sơ lo lắng cho thân thể Văn Triển, cứ nhất quyết bắt hắn mặc thêm tầng tầng lớp lớp y phục dày. Hắn vốn đã đẹp, mặc nhiều lớp áo lại càng đẹp hơn. Người khác mặc thì thành to béo, hắn mặc lại ra dáng vẻ phong độ, đặc biệt là khoác thêm một chiếc áo choàng viền lông trắng bên ngoài, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, mày rậm mắt sáng.

Cảnh đẹp trên đường cũng không bằng người trước mắt đẹp, Lục Vân Sơ chán nản liền nhìn chằm chằm Văn Triển.

Sau khi được Lục Vân Sơ tôi luyện trăm bề, Văn Triển đã miễn nhiễm với hành động "nhìn chằm chằm". Mỗi lần nàng nhìn hắn chằm chằm, hắn sẽ quay đầu nhìn nàng, hơi nhướn mày, dùng ánh mắt ra hiệu "Có chuyện gì sao?".

Lục Vân Sơ lắc đầu, hắn lại cúi đầu xuống, tiếp tục đọc sách - sách là Lục Vân Sơ lấy được từ chỗ Ngọc Nương, toàn là mấy quyển thoại bản phong nguyệt. Ngọc Nương nói nếu hắn không hiểu chuyện phong nguyệt, thì bảo hắn xem nhiều cho hiểu.

Thật bất ngờ, Văn Triển đọc rất chăm chú.

Tốc độ đọc sách của hắn rất nhanh, nửa ngày đã có thể xử lý xong một quyển, nhưng quyển này trên tay hắn đã đọc cả một ngày rồi mà vẫn chưa xong.

Lục Vân Sơ tò mò, nhân lúc hắn ngủ liền lén lấy thoại bản.

Tên trên bìa thì rất đàng hoàng, nhưng lật ra, hóa ra là câu chuyện ái tình của nam sủng và công chúa, tuy những miêu tả về phương diện kia không nhiều, nhưng những tình tiết tranh giành tình cảm, tính toán, cầu xin sủng ái thì không ít.

Trời đất, hóa ra Văn Triển thích thể loại này sao?

Xe ngựa lắc lư, Văn Triển sắp tỉnh lại, Lục Vân Sơ vội vàng khép sách lại để về chỗ cũ.

Hắn dùng ngón tay bóp nhẹ sống mũi, tỉnh táo lại, cầm sách lên, dựa vào cửa sổ, lại bắt đầu đọc kỹ.

Lục Vân Sơ cũng chịu thua Ngọc Nương rồi, đây là đào đâu ra cuốn thoại bản này vậy, sao cứ cảm giác đưa cho Văn Triển xem là đang đầu độc hắn thế nhỉ?
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 106



Nàng lên tiếng: "Dạo này chàng có vẻ rất thích xem cuốn sách này?"

Văn Triển có một thói quen tốt, nếu người khác nói chuyện với hắn, hắn sẽ buông việc trong tay xuống, chăm chú lắng nghe đối phương nói. Nghe thấy Lục Vân Sơ nói, hắn lập tức buông sách xuống, quay đầu nhìn nàng.

Vẻ lễ phép của hắn lại càng làm cho Lục Vân Sơ áy náy, nhất là lúc Văn Triển dùng đôi mắt đen trắng nhìn nàng, nàng có cảm giác bản thân mình ô uế đến mức có thể vắt ra nước đen được.

Văn Triển không lắc đầu hay gật đầu, câu hỏi nàng vừa nãy không dễ trả lời đơn giản.

Hắn viết trên giấy: Không hẳn là thích, nhưng đáng xem.

Đáng xem cái gì? Mở mang tầm mắt ư? Lục Vân Sơ nhìn Văn Triển càng ngoan ngoãn hơn sau khi được mình tỉ mỉ trang điểm, có hơi áy náy, khuyên nhủ: "Những thứ này đều là sách Ngọc Nương lật từ trong xó ra, chưa chắc là sách hay ho gì, có thể là phu quân của nàng ấy mua sách tiện thể cầm theo vài cuốn." Bởi vì tình đồng chí, Lục Vân Sơ đổ hết tội lên đầu phu quân Ngọc Nương.

Văn Triển như có điều suy nghĩ, viết một dòng chữ trên giấy: Khó trách phu thê nhà họ tình chàng ý thiếp.

Lục Vân Sơ: !

Không phải, cái ngộ ra này hình như không đúng lắm.

"Văn Triển, chàng..." Nàng cứ có cảm giác mình nên hỏi hắn điều gì đó.

Văn Triển thần sắc bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, Lục Vân Sơ lại không nói nên lời phía sau.

Sau khi được Ngọc Nương tận tình chỉ điểm, Lục Vân Sơ đã dần dần có chút giác ngộ, cũng không còn khó nắm bắt được tâm tư của Văn Triển như vậy nữa.

Lục Vân Sơ không nói gì nữa, Văn Triển liền tiếp tục cúi đầu xem sách.

Nàng nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn một cách tỉ mỉ, trong lòng dâng lên một mối nghi ngờ: Có phải là hắn thích mình không nhỉ?

Theo như cách Ngọc Nương nói, nếu không chắc chắn, thì phải ép hắn, khiến hắn trực diện đối mặt với tâm ý của mình.

Trời tối dần, Văn Triển khép sách lại, quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi Lục Vân Sơ có điều gì muốn nói hay không.

Lục Vân Sơ lắc đầu, mím môi cười, nắm chắc phần thắng.

Càng xa Châu phủ, các quán trọ gần đó càng ít. Vì có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, Lục Vân Sơ không dám trì hoãn, vội vã lên đường, sợ Văn Giác phát hiện ra mình lén mang Văn Triển đi sẽ đuổi theo tìm mình tính sổ, nàng lại bị cốt truyện cuốn lấy.

Đêm đông lạnh lẽo, không thể nghỉ ngơi ngay tại chỗ như mùa xuân hè, Lục Vân Sơ quyết định đi đường cả đêm.

Văn Triển vén rèm xe lên, nhìn về phía trước màn đêm, lông mày càng nhíu chặt lại.

Ánh sáng lờ mờ, không tiện viết chữ, Văn Triển viết chữ trên lòng bàn tay Lục Vân Sơ: Nơi này e rằng không được yên bình.

Hai kiếp trước Lục Vân Sơ chạy trốn khắp nơi, đã quá quen thuộc với bọn thảo khấu.

Nàng gật đầu, dặn dò các thị vệ hãy cẩn thận.

Văn Triển dự đoán không sai, cả đoàn người bọn họ di chuyển tạo ra tiếng động không nhỏ, khi đi ngang qua con đường núi hẹp phía trước, bỗng nhiên nhảy ra một đám thổ phỉ vác đao, đứa nào đứa nấy râu quai nón, vóc dáng lực lưỡng, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một lớp áo mỏng, khí thế bừng bừng.

Trời rét căm căm, đây lại là nơi đồng không m.ô.n.g quạnh, mấy ngày liền cũng chẳng gặp người qua đường, còn đoàn người Lục Vân Sơ xe ngựa nối đuôi nhau, vừa nhìn đã biết là con mồi béo bở, đám thổ phỉ này dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Đám thị vệ từng theo Văn Giác trong quân doanh, được huấn luyện bài bản, không hề coi đám ô hợp du đãng này ra gì, nhưng đợi đến lúc đám thổ phỉ vung đao ra, vẻ mặt thờ ơ của họ lập tức biến mất.

Bọn họ không phải là thổ phỉ.

Xuất thân từ quân đội, bọn họ liếc mắt một cái là có thể phân biệt được công phu chính thống và giang hồ múa may, những người này là đồng loại.

Phán đoán của họ không sai, toán người này tình thế bất lợi, nhanh chóng rút lui, bày trận, lại còn giương cung lắp tên.

Đây là một trận ác chiến, may mắn thay bọn họ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng không hoảng loạn tứ tán.

Tên bay như mưa, tựa sao băng rơi xuống, ào ạt lao về phía bọn họ.

Lục Vân Sơ biết mình năng lực đến đâu, tuyệt đối sẽ không ló đầu ra gây thêm phiền phức làm vướng víu.

Nhưng Văn Triển lại khác, ấn nàng xuống ván xe, dùng cái bàn thấp che chắn phía trước cho nàng, vén rèm nhảy ra ngoài.

Lục Vân Sơ cuộn tròn người lại sau bàn, tiếng tên b.ắ.n trúng xe ngựa làm nàng hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh sự chú ý đã bị hành động của Văn Triển kéo đi.

Giờ nàng mới chợt nhận ra Văn Triển có võ công bên mình, nếu không thì đêm tuyết hôm đó đã chẳng thể cứu nàng khỏi con ngựa kinh hãi.

Điều đó có nghĩa là trước đây hắn cũng từng học võ sao?… Quá khứ của hắn dường như không hề trống rỗng như trong tiểu thuyết, ở bên ngoài thời không của cốt truyện, hắn cũng có câu chuyện của riêng mình.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 107



Âm thanh va chạm của đao kiếm bên ngoài dần biến mất, mãi đến khi mọi thứ yên ắng, Lục Vân Sơ mới vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài dần tan, đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, Lục Vân Sơ vén rèm xe nhìn ra.

Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi, vốn dĩ nàng từng trải qua chuyện thế này rồi, nên không hề cảm thấy kinh hãi.

Ánh mắt nàng đầu tiên dừng lại trên người Văn Triển đang đứng cách đó không xa, trên tay hắn đang cầm mũi tên, bước về phía thủ lĩnh thị vệ, trên cánh tay của hắn còn cắm một mũi tên đang lắc lư.

Lục Vân Sơ sợ hãi đến mức tim như ngừng đập, nhảy xuống xe ngựa, lao nhanh như bay đến bên cạnh Văn Triển.

"Văn Triển!" Nàng hoảng hốt kêu lên, đám thị vệ xung quanh đang nhỏ giọng bàn tán đều im lặng, ngoái đầu nhìn về phía này.

Thấy nàng đến, Văn Triển trước tiên nở một nụ cười trấn an nàng, rồi cầm mũi tên, định nói gì đó với nàng.

Lục Vân Sơ nào để ý đến những điều này, nàng cuống quýt giậm chân: "Sao chàng lại bị thương rồi!"

Văn Triển sững người lại.

"Tay chàng kìa!" Nàng không dám chạm vào Văn Triển, đưa tay ra lại rụt về, nước mắt lưng tròng.

Văn Triển cúi đầu nhìn mũi tên trên cánh tay mình, lộ ra vẻ mặt kỳ quái, đang cố gắng an ủi Lục Vân Sơ bảo nàng đừng lo lắng, đổi lại là tiếng gào thét vừa giận vừa lo của nàng: "Thế này mà gọi là không sao? Còn cắm tên mà đi lung tung khắp nơi nữa!"

Văn Triển có chút lúng túng, giơ tay định chạm vào mũi tên trên cánh tay, Lục Vân Sơ liền nắm lấy tay hắn: "Đại ca thị vệ, mau tới giúp rút mũi tên với."

Đại nha hoàn đúng lúc đưa kéo tới, mấy thị vệ vây quanh Văn Triển, bàn bạc chuẩn bị giúp hắn rút tên.

Văn Triển có miệng mà không nói nên lời, vừa xua tay vừa lùi lại, bị Lục Vân Sơ giữ chặt.

Giọng nói của nàng nghẹn ngào: "Sao chàng cứ bị thương hoài vậy, vết thương trên người vẫn chưa lành mà."

Lục Vân Sơ giữ chặt hắn, đám người kia đang chuẩn bị cắt tay áo hắn để xem vết thương thế nào.

Văn Triển lần đầu tiên luống cuống thế này, muốn nói nhưng lại chẳng nói được gì, vừa cố gắng thoát khỏi Lục Vân Sơ, vừa dùng ánh mắt lên án nàng.

"Xoẹt." Lớp áo ngoài cùng bị cắt ra, để lộ ra lớp áo bên trong.

"Xoẹt." Lớp thứ hai cũng bị cắt ra, vẫn là lớp áo.

"Xoẹt." Lớp thứ ba, vẫn chưa thấy vết máu.

Lớp thứ tư, lớp thứ năm...

Âm thanh va chạm đao kiếm bên ngoài dần tan, chờ đến khi mọi thứ đều lắng xuống, Lục Vân Sơ vén rèm xe nhìn ra.

Văn Triển buông xuôi, ra dáng con dê non đợi làm thịt, ngoan ngoãn chờ họ loay hoay hốt hoảng.

Dù sao hắn cũng không nói được, cuống lên cũng vô ích.

Cuối cùng, họ tìm thấy mũi tên xuyên qua sáu lớp áo.

Mọi người im bặt.

Lục Vân Sơ rốt cuộc hiểu ra tại sao Văn Triển lại giãy giụa kịch liệt như vậy, thật ngại quá, tại ta hại chàng xã c.h.ế.t rồi.

Không biết ai nhịn không được, bật cười thành tiếng, mọi người cũng cười theo.

Lục Vân Sơ chọn cách đi đường suốt ngày đêm, khiến các thị vệ phải đối mặt với một trận ác chiến trong đêm đông lạnh giá này, họ ít nhiều đều bị thương, vốn còn có chút oán khí, nhưng trải qua chuyện này, cơn giận ấy liền tiêu tan.

Đã lâu lắm rồi họ mới vui vẻ như vậy, thấy Lục Vân Sơ không tỏ vẻ chủ tử khó chịu mà lại đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, họ càng cười rôm rả hơn.

Có kẻ gan lớn còn trêu chọc Văn Triển, huých hắn: "Áo ngài còn chắc hơn cả áo giáp."

"Đúng vậy, ha ha ha ha ha, ta mới lần đầu thấy chuyện thế này."

"Vẫn phải khen phu nhân liệu sự như thần."

Văn Triển là đệ đệ của Văn Giác, dung mạo tựa tuyết giữa ngàn non, không nhiễm bụi trần, họ vẫn luôn không dám nói chuyện với hắn, hôm nay cùng nhau chiến đấu đã kéo gần khoảng cách, giờ lại nhờ chuyện khôi hài này mà xóa bỏ hoàn toàn ngăn cách, bỗng chốc thành huynh đệ thân thiết.

Mặt Lục Vân Sơ đỏ bừng như sắp nhỏ máu, vô cùng áy náy, tự mình làm trò hề mất mặt thì thôi, giờ còn kéo cả Văn Triển mất mặt theo, thật không nên, Văn Triển sẽ không giận chứ?

Nàng ngẩng đầu len lén nhìn Văn Triển, không ngờ Văn Triển không hề xụ mặt hay đanh mặt lại, hắn cười rất vui vẻ cùng mọi người, để lộ hàm răng trắng.

Có người trêu chọc vỗ vỗ hắn, lúc vỗ xong mới ý thức được hành vi này là mạo phạm chủ tử, nhưng thấy Văn Triển không hề để ý, lắc đầu bất lực với mình, như muốn nói "Đừng chọc ta nữa".

Thị vệ ngẩn người, chợt thấy người nhìn cao cao tại thượng này hình như cũng chẳng khác gì họ.

Lục Vân Sơ nhìn đám người mình đầy m.á.u me mà cười rần rần, dung mạo sinh động không giống như những người vô danh tiểu tốt trong câu chuyện, trong lòng cảm thấy tư vị có chút phức tạp.

Văn Triển hắn hình như… rất thích sự sống động này.

Lục Vân Sơ không khỏi nghĩ, quá khứ của hắn rốt cuộc như thế nào, có từng có khoảng thời gian sinh động thế này không?
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 108



Nàng lên tiếng ngắt lời: "Đừng cười nữa, dọn dẹp t.h.i t.h.ể đi, xem gần đây có sào huyệt của chúng không, chúng ta nghỉ lại đây một đêm."

Các thị vệ chắp tay vâng dạ: "Rõ, phu nhân." Nói xong, lại không nhịn được cười, tản ra.

Lục Vân Sơ không nhịn được lẩm bẩm: "Có gì mà buồn cười dữ vậy."

Quay đầu lại, thấy Văn Triển cũng đang cười theo, ánh mắt cong cong, màn đêm cũng không giấu nổi vẻ rạng rỡ trong mắt hắn.

Ta thì khác, trải nghiệm của ta mỗi kiếp đều rất phong phú, không giống Văn Triển, bị trói buộc trong cô độc không biết bao lâu.

Thì ra hắn cũng thích náo nhiệt.

Nàng kéo tay Văn Triển: "Còn chàng nữa, cũng đừng đứng ngây ra đó, đi thôi."

Văn Triển gật đầu, đi được một nửa, lại chỉ chỉ thị vệ, muốn cùng họ dọn dẹp hiện trường.

Lục Vân Sơ bất lực gật đầu đồng ý.

Nàng một mình quay về xe ngựa, đại nha hoàn đang ở đó tháo tên, thấy nàng, ngây ngô gọi một tiếng: "Tiểu thư."

"Không sợ chứ?" Lục Vân Sơ hỏi.

Đại nha hoàn nhe răng cười: "Đương nhiên là không rồi, chỉ là lũ tôm tép nhãi nhép." Nàng ấy cười hề hề: "Nhưng mà cũng vui lắm, tiểu thư, sao người lại mặc cho ngài ấy nhiều áo thế, không sợ bí hơi sao?"

Lục Vân Sơ im lặng, quả nhiên cái hình tượng đại nha hoàn từ đầu đến cuối vẫn là thẳng thắn l* m*ng, không hề sụp đổ.

Nàng vịn lấy thành xe, nhảy lên xe ngựa, lại nghe tiếng cười của nha hoàn đột ngột im bặt, nhìn về phía ngọn lửa thiêu xác xa xa lẩm bẩm: "Đổi thay nhiều quá."

Lục Vân Sơ quay đầu lại: "Cái gì đổi thay nhiều quá?"

Nàng ấy lại như không nghe thấy lời của Lục Vân Sơ, tiếp tục nói: "Trước kia là người chết, bây giờ... sống lại rồi."

Lục Vân Sơ sững sờ, nhìn theo ánh mắt nàng ấy về phía ngọn lửa bập bùng.

Văn Triển đứng trước ngọn lửa, dường như không còn tìm thấy bóng dáng ủ rũ lặng lẽ không chút hơi thở của đêm gặp gỡ đầu tiên nữa.

*

Dọn dẹp xong thi thể, mọi người tìm thấy một cái lán cỏ tạm bợ do bọn thổ phỉ dựng lên gần đó. Tuy đơn sơ, nhưng có thể chắn gió giữ ấm, Lục Vân Sơ quyết định tạm nghỉ qua đêm ở đây.

Nơi đây chật hẹp, nhóm lên mấy đống lửa, trong lán rất nhanh nóng lên. Mọi người chen chúc một chỗ, người này nhìn người kia, rốt cuộc chủ tớ có khác, nhất thời có chút ngại ngùng.

Lục Vân Sơ đột nhiên nói: "Mọi người đói bụng chưa?"

Không ai trả lời.

Nàng bèn nhìn về phía Văn Triển.

Văn Triển xoa bụng, ngập ngừng gật đầu.

"Được, vậy ăn chút gì đi." Lục Vân Sơ gọi đại nha hoàn, hai người đi tìm đồ ăn trên xe ngựa, đám thị vệ vội vàng giúp đỡ chuyển đồ xuống bắc nồi.

Đêm đông tĩnh lặng, cái miệng dễ dàng thấy trống trải, lúc này lại vô cùng nhớ nhung hương vị mì gói.

Để phòng ngừa trên đường không tìm được chỗ nghỉ chân, không có đồ ăn, Lục Vân Sơ đã chiên rất nhiều bánh bột mì, lúc này đúng là có ích.

Không có miếng thịt bò to, không có rau nhúng mềm, ngay cả trứng gà cũng không có, chỉ có một miếng bánh bột mì, đổ nước trong túi da vào nồi đun sôi, bỏ miếng bánh mì vàng ruộm vào, múc một muỗng nước sốt vào, mì gói phiên bản đơn giản chỉ qua loa như vậy.

Lục Vân Sơ lục lọi một hồi, lấy thịt khô ra, bỏ vào nồi, miễn cưỡng ăn cho có vị thịt.

Nước sốt dần tan ra trong nước nóng sôi sùng sục, mùi thơm từ từ lan tỏa ra, tràn ngập cả lán cỏ. Bánh bột mì dần tơi ra trong làn nước nóng hổi, hơi nước nghi ngút, mì gói lúc này đặc biệt hấp dẫn.

Trải qua một trận c.h.é.m giết, sự mệt mỏi dọc đường lúc này chợt ập đến, mọi người vốn đã lạnh lại buồn ngủ, nhưng theo mùi hương nồng nàn xộc vào mũi, những mệt mỏi khó chịu kia liền tan biến, hóa thành sự thư giãn ấm áp, dĩ nhiên, còn có cả cơn đói.

Còn gì hấp dẫn hơn mì gói giữa đêm khuya nữa chứ?

Ruột gan mọi người đều cồn cào, mì vừa chín, ai nấy đều lấy bát húp soàn soạt.

Nước súp mì tất nhiên không sánh bằng nước hầm xương được ninh kỹ, nhưng lại có một hương thơm đơn giản đi thẳng vào lòng người. Không có nhiều tầng lớp, chỉ là vị tươi và mặn, nhưng rất có thể an ủi vị giác, giống như đêm khuya nên ăn thứ mùi vị đơn giản này.

Bánh mì chiên có chút mùi dầu nhè nhẹ, bị nước súp xua tan đi, không hề ngấy chút nào, ngược lại còn làm cho nước súp bớt nhạt nhẽo.

Sợi mì khác với mì được nhào nặn thông thường, ngoài việc giữ được độ dai ngon trơn mượt, còn có thêm vài phần mềm xốp. Được nước súp nấu qua, sợi mì nở ra, thấm đẫm nước súp, rất dễ ngấm vị, vừa vào miệng, húp soàn soạt, toàn là nước súp nóng hổi.

Ăn xong mì, ngửa đầu lên, phải uống cạn một hơi nước súp còn nóng hổi mới không phụ lòng món ngon đêm khuya.

Kỳ lạ là vậy đó, chỉ đơn giản một bát mì, lại có thể khiến người ta ấm nóng mềm mại từ dạ dày đến tận trái tim. Bất lực, buồn bực, vẫn còn hoảng sợ, nhưng lại là con đường phía trước... tất cả mọi cảm xúc đều tìm được nơi trút bỏ trong món ăn, theo gió đêm lạnh lẽo thổi về phương xa.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 109



Gã khổng lồ ngốc nghếch, miệng không giữ mồm giữ mép vẫn vậy, nhìn chằm chằm vào cái bát trống không, bỗng nói: "Nhớ nhà rồi."

Những người còn lại ngơ ngác: "Nhà? Nhà ở đâu?"

Hắn ta ngẩn người ra, một lúc sau mới đáp: "Không biết... Hồi nhỏ trèo đèo lội suối lên huyện bán hàng núi, lúc trời tờ mờ sáng, ăn một bát mì rẻ nhất ở quán mì ven đường, chắc cũng có mùi vị này."

Những người khác cười ồ lên: "Xạo quá, làm gì có bát mì nào ngon bằng bát này!"

Hắn ta cũng cười theo: "Ừ nhỉ, làm gì có."

Nghe bọn họ nói chuyện, Lục Vân Sơ hơi sững sờ, nàng bỗng hỏi: "Sau đó thì sao, làm thế nào mà lại đến đây?"

Người nọ bị gọi tên, vội vàng ngừng cười, cung kính đáp: "Sau đó có đợt tuyển binh, nhà ta chỉ có mình ta là con trai, ta liền đi." Giọng hắn ta đột nhiên ngắt quãng, đầu óc rơi vào một mảng trống rỗng, tìm mãi không thấy ký ức cần có: "Rồi, rồi... ta không nhớ nữa."

Những người khác lại cười, người xô người, mắng hắn ta là đồ ngốc.

Hắn ta gãi đầu, không bận tâm đến những điều này nữa, xua tay, tỏ ý không nhớ ra.

Nhưng Lục Vân Sơ không thể cười cùng họ. Nàng biết tại sao người này quên, bởi vì hắn ta chỉ là một NPC không quan trọng, nên có một số ký ức không cần nhớ cũng được. May là, hắn ta vẫn nhớ những khoảnh khắc ấm áp quý giá đó.

Nàng cúi đầu, che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt.

Đội trưởng thị vệ lúc này đi tới, đưa mũi tên cho nàng: "Phu nhân, đây là mũi tên mà đám người vừa rồi dùng. Dân thường không thể chế tạo loại tên này, bọn chúng chắc chắn có liên quan đến quân đội."

Lục Vân Sơ nhận lấy, lật mũi tên lại, thấy mặt trong khắc một chữ "Thanh".

"Thanh..." Nàng lẩm bẩm chữ này, trong đầu chợt lóe lên vài câu chữ.

Trong sách, nam chính chinh chiến thiên hạ, không phải ngay từ đầu đã là nhân vật tầm cỡ, mà từng bước từng bước thu phục thiên hạ, đánh bại hết phản diện này đến phản diện khác.

Lục Vân Sơ với tư cách là độc giả, khi đó đọc sách không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy nam chính giỏi giang, đánh quái liên tục.

"Thanh" là mật danh của vị vương hầu gần vùng đất này, tên đầy đủ là "Tĩnh", hắn ta là ai thì Lục Vân Sơ đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ người này tâm ngoan thủ lạt, giỏi mưu mô trong bóng tối, khiến châu thành của Văn Giác rối ren, điêu đứng.

Tiền triều chiến loạn, khắp nơi trong thiên hạ còn đang hồi sức, trai tráng đều bị đưa vào doanh trại, chỉ còn lại người già, trẻ nhỏ và nữ nhân ở trong thôn. Tĩnh vương thèm muốn châu thành của Văn Giác từ lâu, phái nhiều người mạo danh thổ phỉ tàn sát những người ở lại trong thôn.

Đến khi sự việc bại lộ thì những ngôi làng hẻo lánh hầu như không còn ai sống sót.

Quân tâm đại loạn, Văn Giác mất rất nhiều công sức mới ổn định được lòng người, sau nhiều lần giao tranh với người này, cuối cùng mới đánh bại hắn ta.

Lúc đó đọc đến đoạn này Lục Vân Sơ tức đến nghiến răng, những câu chuyện nền tàn khốc đẫm m.á.u này chỉ đọc qua là thôi, không có cảm xúc gì nhiều, dù sao họ cũng chỉ là người trong câu chuyện.

Thế nhưng lúc này đây, nàng nắm chặt mũi tên lạnh lẽo, nhìn những người trong câu chuyện bên cạnh, suy nghĩ không còn như trước nữa.

Họ không phải là những sinh mạng chỉ có thể được miêu tả bằng chữ viết, họ cũng là những người bằng xương bằng thịt.

Nàng quay đầu lại nhìn Văn Triển.

Chẳng phải hắn cũng chỉ là người trong câu chuyện hay sao?

Thấy nàng có vẻ không ổn, Văn Triển cúi đầu xuống, nhìn nàng với vẻ quan tâm, dùng ánh mắt dò hỏi.

Thấy chưa, người trong câu chuyện cũng biết đau biết buồn, có cuộc sống riêng của mình.

"Văn Triển, chàng có sợ không?" Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Văn Triển không hiểu.

Trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, tim đập nhanh hơn, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Sợ lịch sử lặp lại, sợ quay về như trước kia?"

Văn Triển mỉm cười nắm lấy tay nàng, nghiêm túc viết trên tay nàng: Không sợ, vì có nàng ở đây.

Lục Vân Sơ thấy mũi lòng cay cay, mỉm cười nói: "Được, vậy ta cũng chẳng sợ."

Nàng ngẩng đầu, nói với đám thị vệ: "Ngày mai chúng ta đổi lộ trình, đến mấy thôn gần đây."

Hai kiếp trước nàng liều mạng trốn khỏi cốt truyện, kiếp này, nếu đã tham gia vào rồi, thì cứ theo tới cùng thôi.

Lục Vân Sơ lấy bản đồ ra, vạch lại lộ trình một chút, vừa đi vừa dò hỏi, gần như đã xác định được những thôn làng nào sẽ gặp nạn trong câu chuyện.

Sức mạnh của bọn họ nhỏ bé, chẳng làm được gì nhiều, nhưng chạy qua báo trước một tiếng thì vẫn được mà.

Đi tới trước thôn, thị vệ trưởng cho ngựa tiến lại gần xe ngựa, gõ nhẹ vào thành xe.

Lục Vân Sơ vươn người ra ngoài, hỏi hắn ta làm sao vậy.

"Vừa rồi phía trước có chút động tĩnh, hình như là mấy đứa trẻ." Hắn ta ngạc nhiên nói: "Trời lạnh thế này, bọn nhỏ không nên chạy ra đây chơi đùa, lại còn thấy chúng ta là quay đầu bỏ chạy, có chút kỳ quái."
 
Back
Top Bottom