Giang Lạc siết chặt chai bia, đâm mạnh về phía phát ra âm thanh.Nhưng tay cậu bị một người khác nắm chặt.Trì Du cười cợt nói: "Không cần vội."
"Chúng ta còn rất nhiều thời gian."...Trời vừa hửng sáng, Giang Lạc đột ngột mở bừng mắt.Con ngươi chậm rãi di chuyển từ trái sang phải.
Bàn ở bên phải, tay nắm cửa ở bên trái.
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, tay cầm bên phải, bên ngoài lờ mờ có thể thấy được ánh sáng vàng ấm áp của khí lành.Cậu đã tỉnh.Thế nhưng sắc mặt cậu sa sầm, lạnh lùng ngồi bật dậy trên giường.Ga giường và chăn đệm đã bị mồ hôi thấm đẫm thành một mảng hình người.
Chiếc áo sơ mi trên lưng Giang Lạc cũng ướt sũng hơn một nửa.
Cậu mặt không cảm xúc đẩy cửa ban công, đứng trong màn sương sớm, đảo mắt quan sát xung quanh.Tiếng chim hót líu lo, một con chim sẻ bay xuống đậu trên lan can, móng vuốt nhỏ bám chặt vào thanh sắt.Một bàn tay thon dài, trắng trẻo đột nhiên vươn ra, siết chặt con chim nhỏ.
Giang Lạc nheo mắt, nhìn chằm chằm vào nó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh: "Chính là mày, đúng không?"
Bàn tay cậu từ từ siết chặt lại.
Con chim sẻ với đôi mắt đen nhánh, vô hồn lặng lẽ nhìn cậu.
Khi lực tay gần như đạt đến cực hạn, Giang Lạc đột nhiên nới lỏng."
Mười tám lần," Giang Lạc lẩm bẩm, nụ cười trên môi càng lúc càng rộng, cậu nhìn thẳng vào mắt con chim sẻ, chậm rãi nói: "Trì Du, anh đã giết tôi mười tám lần."
Ở lần chết cuối cùng, cậu đã liều mạng kéo Trì Du cùng ngã xuống từ ban công, khiến hắn là người đập xuống đất trước, thân thể nát bấy thành một vũng máu."
Cảm giác chết có sung sướng không?"
Cậu nghiến răng, kề sát tai Trì Du thì thầm.Dù có đang máu thịt bầy nhầy, Trì Du vẫn bật cười: "À... vẫn không đẹp bằng lúc cậu chết."
Trong mười tám lần, cậu chỉ giết được Trì Du một lần.Ánh mắt Giang Lạc ngập tràn sát khí.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu con chim sẻ, cười khẽ: "Giết một con rối nhỏ của anh thì có gì thú vị chứ."
Giọng cậu trầm thấp: "Như vậy không đủ."
Mẹ kiếp, hắn có biết đau đâu.Giang Lạc buông tay, sắc mặt lạnh như băng quay trở vào trong phòng.Sự căm hận ngút trời sau mười tám lần bị giết khiến toàn thân cậu căng tràn sát khí, gần như sắp bùng nổ.
Trì Du, Trì Du, Trì Du...
Ban đầu, cậu chỉ muốn giúp hắn tìm ra kẻ đứng sau tất cả, xem như chuộc lại lỗi lầm mà cơ thể này từng gây ra.
Nhưng bây giờ, xin lỗi nhé, trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: cậu phải giết ngược Trì Du.Cậu nhất định, nhất định phải giết được Trì Du.Hậu chấn của cơn ác mộng vẫn còn đọng lại, khiến Giang Lạc có cảm giác trong căn phòng này tràn ngập âm khí, thậm chí có thể đang ẩn giấu một mảnh tàn hồn của Trì Du.Cậu gom hết những thứ có liên quan đến Trì Du ném vào giữa phòng khách: cốc nước hắn từng dùng bị đập nát, quần áo hắn từng mặc bị ném như rác rưởi, thậm chí cậu còn lục trong tủ ra bộ vest đen mà Trì Du đã mặc trong giấc mơ.Giang Lạc cười lạnh một tiếng, ném bộ vest lên đống đồ kia, châm lửa đốt.Những tấm vải đắt tiền lập tức bốc cháy ngùn ngụt, lửa bén cao gần tới trần nhà.
Cậu rút một điếu thuốc, châm lửa bằng chính ngọn lửa đang hừng hực.Đốm lửa lập lòe, Giang Lạc đứng cạnh đống cháy, sắc mặt khó coi.
Cậu rít một hơi thuốc, lạnh lùng quan sát ngọn lửa từ đống quần áo lan ra sàn nhà.Chuông báo cháy réo inh ỏi.Ghế sô pha, tủ gỗ, bàn trà, đồ trang trí.Ngổn ngang khắp nơi.Thiêu hủy hết đồ đạc của Trì Du cũng không khiến tâm trạng Giang Lạc khá hơn chút nào.
Cậu đứng trong biển lửa, đến tận khi ngọn lửa sắp lan đến mình mới mở cửa bước ra ngoài.Chẳng bao lâu sau, có người vội vàng xách vòi nước lao tới.Những người bạn cùng lớp cũng khoác vội áo chạy đến, không thiếu một ai.
Vừa nhìn thấy Giang Lạc chỉ mặc độc chiếc sơ mi, toàn thân bám đầy khói bụi, bảy người họ lập tức trố mắt.Cậu đi chân trần, dáng vẻ chật vật.
Phần đuôi tóc hơi cháy xém khô vàng, nhưng may mắn là không bị thương.Văn Nhân Liên là người đầu tiên tiến tới, cởi chiếc áo choàng trên người mình, khoác lên người Giang Lạc, không còn cười nữa, nói: "Đi đến phòng tớ rồi nói tiếp."
Khuông Chính từ phòng kho tầng dưới tìm được một đôi ủng cao su, lặng lẽ đặt bên cạnh Giang Lạc.Nơi giáo viên ở không xa chỗ sinh viên, nhưng tách biệt thành vài tòa nhà khác nhau.
Phòng của Trì Du không có người ở xung quanh, vì vậy sau khi hỏa hoạn bùng lên một thời gian dài mới có người phát hiện.Khi xuống tầng, Giang Lạc quay lại nhìn một cái.Cửa sổ phòng Trì Du có làn khói đen cuồn cuộn bay ra, nhưng ngọn lửa đã được dập tắt.Giang Lạc lạnh lùng nhếch môi, cúi đầu đi về phía ký túc xá sinh viên.Khi đến ký túc xá, cậu mới biết Lục Hữu Nhất đã nói sai về diện tích 50m².
Thực tế, ký túc xá của sinh viên tuy không lớn như phòng của Trì Du, nhưng cũng phải tầm 80m².
Là căn hộ đơn dành cho một người thì đây đã là quá đủ, thậm chí có phần dư dả.Ký túc xá của Văn Nhân Liên được bố trí rất đơn giản.
Mọi người ngồi trong phòng khách, Giang Lạc mượn quần áo để đi tắm.
Trong gương phòng tắm, cậu nhìn thấy một vết máu nhỏ trên trán mình.Cậu ngay lập tức nghĩ đến vết thương do chim sẻ mổ ở tay, giọt máu đó có lẽ là do Trì Du sai chim sẻ lấy của cậu.Vậy là dùng cách này để dẫn cậu vào giấc mơ sao?Giang Lạc lau đi vết máu trên trán, ánh mắt sắc lạnh, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại, nhanh chóng tút tát lại bản thân.Khi bước ra ngoài, mọi người đang bàn luận về vụ cháy.
Thấy Giang Lạc ra, Lục Hữu Nhất hỏi ngay: "Giang Lạc, sao chỗ cậu ở lại bỗng nhiên bốc cháy vậy?"
Giang Lạc vừa lau tóc, vừa từ tốn bước lại rồi ngồi xuống, trả lời: "Lúc tớ thức dậy thì phòng đã cháy rồi."
Lục Hữu Nhất nhíu mày: "Lạ thật, không lẽ đầu thuốc lá của cậu chưa tắt nên bị bắt lửa à?"
Trác Trọng Thu lên tiếng: "Lục Hữu Nhất, cậu thật là ngốc, không phải cậu đã nhìn thấy sao?"
Cô nhìn vào trán Giang Lạc, "Lúc nãy khi nhìn thấy Giang Lạc thì cậu ấy có vết máu ở ấn đường*, máu khá đậm, chắc hẳn có chứa đựng tử khí, áp chế sinh khí, Giang Lạc đã bị kéo vào giấc mơ."*Ấn đường nằm ở trên sống mũi và là khoảng cách giữa 2 đầu lông mày
Gia đình Trác Trọng Thu vốn là song tu thể hồn, cô nhạy cảm hơn người thường với linh hồn, nhận ra sự u ám luẩn quẩn quanh Giang Lạc, nhưng lại không thể xác định được nguồn gốc của nó.
Cô hỏi: "Giang Lạc, cậu mơ thấy gì?"
Giang Lạc từ từ nắm chặt khăn tắm, vắt hết nước từ đuôi tóc, ánh mắt cậu u ám, bỗng nhiên nở một nụ cười tươi."
Tớ đã gặp được Trì Du," cậu nhẹ nhàng nói, "Anh ấy..."
Lời nói đột ngột ngừng lại, Giang Lạc từ từ ngẩng đầu, ánh mắt cậu lướt qua từng người trong phòng.Lục Hữu Nhất, Diệp Tầm, Trác Trọng Thu, Cát Chúc, Văn Nhân Liên, Khuông Chính, còn có một người ngoại quốc mặt tóc vàng mắt xanh, đó là Samuel.Cậu đối diện với ánh mắt của họ, không phát hiện bất kỳ điều gì kỳ lạ.Giang Lạc lại nhìn ra ban công.Cửa sổ ban công khép kín, không có chim sẻ hay bất kỳ động vật nào nữa.Trì Du có lẽ không còn ở đây, nhưng phương pháp luyện hồn rối của hắn lại khiến Giang Lạc - người vừa bị lừa một lần - cảm thấy cực kỳ phiền phức."
Anh ấy làm gì?"
Diệp Tầm tò mò hỏi."
Tối qua tớ mơ thấy anh ấy," Giang Lạc thu ánh mắt lại, tựa người về phía sau, nhẹ nhàng nói, "Anh ấy bảo rằng dưới đó rất cô đơn... chỉ có một mình, nên muốn tớ ở bên anh ấy nhiều hơn một chút.
Anh ấy lại lần nữa tỏ tình với tớ.
Giấc mơ của tớ rất kỳ lạ, mơ lồng mơ mười tám, mỗi giấc đều là những cảnh tượng tớ ở bên anh ấy."
"Bọn tớ cùng nhau làm những việc thân mật nhất trên đời."
Cậu giết Trì Du, Trì Du giết cậu."
Bọn tớ đã trải qua rất nhiều buổi hẹn hò thú vị và đặc sắc."
Cháy, chết đuối, treo cổ, rơi từ trên cao xuống."
Có vài lần, tớ suýt không phân biệt được giữa mộng và thực."
Giang Lạc bỗng nhiên cười một cái, "Trong một giấc mơ, tớ và anh ấy đứng trên một tòa cao ốc, anh ấy bảo tớ chỉ cần nhảy xuống là sẽ được giải thoát, đời này sẽ không còn phiền não nữa."
Kể xong, cậu nhìn xung quanh, ngẩn người, "Sao mọi người lại có vẻ mặt khó coi thế?"
"Ác linh thì vẫn là ác linh, dù có là Trì Du đi nữa thì cũng không khác gì."
Lục Hữu Nhất hạ giọng nói."
Mười tám tầng giấc mơ, cái này..."
Cát Chúc nhíu mày nói."
Không phải là có ý giết người sao," Lục Hữu Nhất khinh bỉ cười, "Buông bỏ phiền muộn, quên đi nỗi lo?
Vẫn là chiêu trò này.
Cái quái gì vậy.
Tớ còn tưởng Trì Du còn có thể cứu được, nhưng giờ nhìn lại, anh ấy đã cố chấp đến không cứu nổi rồi.
Mười tám giấc mơ, người nào có ý chí hơi yếu một chút là không thể tỉnh lại được, cái vụ cháy đột ngột ấy, Giang Lạc nếu tỉnh muộn một chút thì chờ đợi cậu ấy sẽ là gì?"
Chắc là ngủ dài không tỉnh lại nữa.Lục Hữu Nhất mắng chửi dở bỗng đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Lạc, "Cậu tốt nhất là nên tỉnh táo lại đi."
Giang Lạc đáp: "Tớ không thể ngăn anh ấy đến tìm tớ."
Câu này nghe vào tai mọi người như một sự biện minh, một người học về huyền học, bị ác linh kéo vào mộng, chẳng lẽ không biết cách giải quyết sao?
Giống như một cô gái ngây ngô không chịu nghe lời khuyên, cứ một hai đòi yêu sớm, bước vào cái vòng xoáy của kẻ xấu, nói dối cũng không thuyết phục chút nào.Diệp Tầm thản nhiên bổ sung: "Giang Lạc chỉ có ba điểm."
"..."
Cảm giác im lặng ngột ngạt bao trùm.Diệp Tầm bổ sung: "Sau khi Trì Du chết, cậu ấy chẳng để tâm nhiều nữa.
Làm sao mà cậu ấy phá cảnh mơ gặp được Trì Du chứ?
Cậu ấy có thể tỉnh lại kịp lúc đã là may mắn rồi."
Khuông Chính lắc đầu: "Như này không ổn."
Những ánh mắt thất vọng không thể giấu được nhìn về phía Giang Lạc, Văn Nhân Liên thử hỏi: "Giang Lạc, khi cậu gặp Trì Du trong giấc mơ, cậu có cảm thấy vui không?"
Giang Lạc bật cười, "Vui, vui cực kỳ."
"Nhưng các cậu yên tâm, tớ sẽ không đi cùng anh ấy nhanh như vậy đâu," Giang Lạc cười cười, "Tớ đã nói rồi, tớ sẽ trả thù cho Trì Du, tìm ra kẻ đã giết anh ấy."
"Tớ phải mạnh hơn," Giang Lạc lẩm bẩm, từ từ nâng tay lên, cúi đầu nhìn lòng bàn tay, "Không có năng lực thì chẳng làm được gì."
Cảm giác thôi thực cậu phải mạnh lên ngày càng mãnh liệt, hòa trộn với ngọn lửa giận dữ trong lòng Giang Lạc.Giang Lạc lại siết chặt tay.Giang Lạc lại siết chặt tay.Cậu cũng khao khát muốn Trì Du thử cảm giác một đêm chết mười tám lần....Giang Lạc không lãng phí một giây nào, ăn xong cơm liền cùng các bạn đi học.Chuyên ngành Nghiên cứu khoa học tự nhiên và xã hội có rất nhiều môn học, chủ yếu chia thành các loại như sơn, y, mệnh, bốc, và tướng*.
Môn học sáng nay là bùa chú.*Năm thuật của huyền học:Sơn – sự tu luyện thể xác và tinh thần.Y – điều trị và phòng chống bệnh tật.Mệnh – thấu tỏ vận mệnh của con người, tìm ra quỹ đạo đời người.Bốc – tìm ra quy luật phát triển tiếp theo của sự vật.Tướng – chỉ ra mối liên hệ giữa con người và thế giới.Mọi người muốn đọc kỹ hơn thì có thể truy cập vào:
https://encr.pw/5monhuyenhocGiang Lạc lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng không tìm ra gì có ích.Giáo viên môn bùa chú là một ông cụ, cũng mặc đạo bào, nhìn có vẻ rất nghiêm nghị, không dễ tiếp cận.Giang Lạc ngồi vào vị trí của nguyên chủ, trên bàn đã bày sẵn các vật liệu vẽ bùa.
Giấy vàng, giấy đỏ, bút lông, mực, nghiên mực, ấn pháp.Mực có vẻ đã được pha thêm một số thuốc trừ tà, thoảng mùi thuốc.
Trên bút lông khắc những ký tự phù chú cổ xưa, nhìn có vẻ đã lâu năm.Mọi người đã đến đủ, cụ ông nói: "Môn bùa chú hôm nay các trò học khong hề dễ, một nửa có thể thành công thì ta mãn nguyện rồi, nếu thấy khó khăn thì không được cố chấp viết tiếp, phải kịp thời dừng bút tự bảo vệ, các trò hiểu chưa?"
Cát Chúc nói: "Dạ thầy, chúng con hiểu rồi, thầy dạy đi ạ."
Ông cụ hít thở sâu, miệng không ngừng niệm chú, niệm hết xong một lượt trước khi vẽ phù, rồi tập trung, để bút lướt trên giấy vàng, nét vẽ liền mạch.Sau khi vẽ xong một lá bùa, trên mặt ông cụ đã lấm tấm mồ hôi.
Ông đặt bút xuống, thở dài một hơi.
Giang Lạc lại thấy có một tia sáng vàng nhạt lóe lên phía trên lá bùa, nhìn kỹ hơn, chữ trên lá phù mượt mà, đẹp đẽ, nét chữ sống động, rồng ẩn, hổ phục, có linh khí tỏa ra từ trong đó.Đây là lần đầu tiên Giang Lạc thấy người ta vẽ bùa, không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm, nhưng kỳ lạ thay, cậu lại nhớ được ngay lá bùa này chỉ sau vài lần nhìn.Bên cạnh, Lục Hữu Nhất vẻ mặt buồn rầu nói: "Lá bùa trấn yểm này sao lại khó thế, tớ chắc chắn không vẽ được đâu."
Giang Lạc quay đầu hỏi: "Bùa trấn áp?"
"Bùa chú có nhiều loại khác nhau, có bùa trấn yểm, bùa triệu hồi, bùa chữa trị , ...
Đây là bùa trấn yểm, có thể trừ ma diệt quái."
Giang Lạc cười mỉm, "Thú vị đấy."
Nếu có thể trấn yểm được Trì Du thì tốt."
Thú vị cũng chả được gì, bọn mình có vẽ ra được đâu," Lục Hữu Nhất thở dài nói, "Việc vẽ bùa chú phải khí, nhưng khí của mỗi người có hạn.
Những lá bùa phức tạp và hiệu quả mạnh như thế này, đa số người vẽ đến một nửa thì đã hết khí, tiếp tục vẽ chỉ làm hại bản thân."
Nhưng Giang Lạc lại cảm thấy cậu có thể vẽ dễ dàng, sau khi nghe xong lời Lục Hữu Nhất, cậu không khỏi nghi ngờ liệu mình có tự tin quá không "Nếu hết khí mà vẫn cố vẽ tiếp thì sẽ ra sao?"
Lục Hữu Nhất nghiêm túc đáp: "Chắc là sẽ bị bị đau sốc hông."
Giang Lạc: "......"
Cậu im lặng quay lại chỗ ngồi, cầm bút bình tĩnh bắt đầu vẽ.Giang Lạc đặt bút lông lên trên lá bùa vàng, muốn học theo ông cụ niệm chú, nhưng tiếc là cậu không biết một câu chú nào cả.Vì vậy, cậu lại đặt bút xuống, mở sách bùa chú ra, lần lượt so sánh và tìm ra câu chú cần niệm.
Cậu vội vã niệm vài lần, lúc này, cụ ông đang đi ngang lớp học nhìn thấy động tác của cậu, không kiềm được mà lắc đầu thở dài, lầm bầm: "Trẻ con không dạy được."
Cát Chúc quay đầu nhìn Giang Lạc, cũng không nhịn được thở dài, rồi quyết định bước lên, định hướng dẫn Giang Lạc cách vẽ bùa.Giang Lạc vừa lúc đặt sách xuống, đã thuộc lòng câu chú, chuẩn bị cầm bút lên lại, nhưng chợt nghĩ, vẽ bùa cần dùng khí, mà khí là cái gì?Cậu chàng ngoại quốc Samuel ngồi bên trái Giang Lạc cũng đang cau mày, cầm bút lông như thể cầm đũa, còn để mực bắn tung tóe khắp mặt.
Thấy Giang Lạc ở bàn trên ngồi im, cậu ta liền mỉm cười ngớ ngẩn, an ủi với giọng đặc sệt: "Cậu ổn không?
Không sao đâu, tớ cũng không biết, mọi người đều không biết."
Giang Lạc lại không chịu cam lòng là mình làm được.Cậu nhất định phải có vài con bài để trở nên mạnh mẽ, để đối phó với Trì Du.Trải nghiệm không thể phản kháng như tối hôm qua, cậu không muốn phải chịu đựng thêm lần nữa.Cơn giận dữ và sự không cam lòng từ từ dâng lên, Giang Lạc hít một hơi thật sâu, quyết định không tiếp tục tìm hiểu cách làm thế nào để dùng khí, mà không do dự, cầm bút lên.Ngay khi nét bút đầu tiên bắt đầu, toàn bộ tâm trí Giang Lạc đã hòa vào trong lá bùa.
Mỗi một lần chấm bút, mỗi nét bút cậu đều thuộc nằm lòng.
Giang Lạc dốc hết sức, không có sự gián đoạn hay dừng lại, cậu vẽ liên tục đến khi hoàn thành.Tuy nhiên, khi Giang Lạc vẽ xong, cậu cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Cụ ông sau khi vẽ xong một lá bùa thì đã hơi toát mồ hôi; nhưng cậu vẽ xong lại cảm thấy tinh thần tỉnh táo, giống như chỉ vẽ một bản vẽ đơn giản.Nói thật, so với bản vẽ, lá bùa này cũng không phải là quá khó.Giang Lạc tự nghĩ mình đã thất bại, đặt bút xuống và ngẩng đầu lên, nhưng thấy Cát Chúc đang đứng trước bàn cậu, chăm chú nhìn lá bùa, mắt như muốn lồi ra."
Giang...
Giang Lạc," Cát Chúc run rẩy nói, "Cậu... cậu bán... bán bùa không?"
-----Lời tác giả:Thụ: Hửm?
Tôi hiểu ra rồi.Lời Vượng Tài:
Có ép đại thần 12tr view đi tìm hiểu tham khảo tài liệu hộ.
Dòng credit tượng trưng này sẽ là footer mặc định.
Từ giờ đến lúc làm xong chắc lên 13tr view 🤣Có chỗ nào sai sót mọi người bình luận góp ý nha.