[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Xuyên Sách] Bản Năng Sinh Tồn Chết Tiệt Này - P1
Chương 39
Chương 39
Giang Lạc ngả người tựa vào lưng ghế, khoanh tay nhìn Kỳ Dã: "Câu đó vòng hai cậu cũng nói rồi."
Kỳ Dã hơi sượng mặt, gương mặt tuấn tú thoáng mất tự nhiên."
Nhưng vòng ba, tôi nhất định sẽ là người đứng đầu."
Hắn nghiêm túc nói tiếp: "Vòng ba không có gợi ý cho top ba.
Chúng ta đều xuất phát từ con số không.
Giang Lạc, tôi sẽ không thua cậu đâu."
Giang Lạc bật cười: "Nhưng tôi cũng muốn đứng nhất đó."
Nghe vậy, Kỳ Dã lại cười, lần này có phần hài lòng: "Cuối cùng cậu cũng chịu nghiêm túc rồi."
Lục Hữu Nhất ngoảnh lại, tò mò hỏi: "Kỳ Dã, cậu chuyển trường vì Giang Lạc à?"
Kỳ Dã lộ ra vẻ mất tự nhiên: "Tôi chỉ muốn trải nghiệm việc đi học như người bình thường thôi."
Giang Lạc nhướng mày hỏi: "Trước giờ cậu chưa đi học bao giờ à?"
"Học đại học bình thường thì có," Kỳ Dã đáp, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt Giang Lạc, "Nhưng không phải mấy ngành kiểu khoa học tự nhiên hay nghiên cứu xã hội.
Mấy thứ huyền học này, tôi toàn học ở nhà."
Lục Hữu Nhất mừng rỡ: "Vậy cậu có cơ hội xếp bét đấy."
"Sao có thể chứ," Diệp Tầm chen vào, giọng châm chọc, "Kỳ Dã giỏi hơn cậu mà."
Lục Hữu Nhất không chịu thua: "Nhưng hai vòng trước tớ đều xếp trên cậu ấy mà."
Kỳ Dã: "..."
Cậu ta nghẹn lời hít sâu.
Biết rõ Lục Hữu Nhất nói là thật nên cậu chàng không phản bác được.Văn Nhân Liên bật cười rủ rê: "Tối nay cả nhóm đi ăn nhé."...Tan học lúc 6 giờ chiều, cả nhóm rủ nhau đi ăn.
Văn Nhân Liên và Giang Lạc đi cuối, Văn Nhân Liên khẽ nói: "Kỳ Dã được nhà họ Kỳ bảo bọc kỹ ghê."
Giang Lạc gật đầu đáp: "Tính tình nóng nảy nhưng vẫn còn hơi ngây thơ."
"Thiên phú cũng không tệ," Văn Nhân Liên liếc nhìn Kỳ Dã phía trước, cười cười, "Mặt mũi cũng dẹp trai."
Cả nhóm đi ngang qua sân bóng rổ thì bất ngờ một quả bóng bay thẳng về phía Giang Lạc.
Kỳ Dã lùi hai bước đưa tay bắt kịp, cau mày quát: "Chơi bóng không nhìn đường à?"
Cậu ta ném trả, quả bóng bay thẳng về đầu sân bên kia, rồi quay lại nhìn Giang Lạc: "Cậu không sao chứ?"
Giang Lạc nhếch môi đáp: "Còn chưa kịp chạm vào tôi."
Văn Nhân Liên thấy cảnh đó, bật cười lớn hơn.
Cậu tăng tốc đi ngang qua Trác Trọng Thu, hỏi nhỏ: "Cậu thấy Kỳ Dã thế nào?"
Trác Trọng Thu nghiêng đầu nghĩ một lúc, thản nhiên đáp: "Tạm ổn.
Tính khí thì hơi khó chịu."
Văn Nhân Liên nhún vai: "Cứ tạm xem là ứng viên đi."
Nếu xét làm đối tượng yêu đương mới cho Giang Lạc, Kỳ Dã đúng là khá hợp: thiên phú cao, gia thế tốt, tính cách dễ chọc ghẹo, ngoại hình bắt mắt.
Nhưng so với Trì Du thì vẫn còn cách một khoảng.
Mọi người không rõ Giang Lạc có hợp kiểu người như Kỳ Dã không, vì xét theo lý thuyết thì Trì Du đúng là điển hình của mẫu người chính trực, lịch thiệp.Trong bữa tối, Kỳ Dã ngồi cạnh Giang Lạc.
Vừa ngồi xuống đã thấy vài ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình.
Cậu ta cau mày hỏi: "Nhìn tôi để làm gì?"
Diệp Tầm nhướng mày: "Kỳ Dã, cậu đã từng yêu đương chưa?"
Mặt Kỳ Dã lạnh tanh đáp: "Chưa.
Tôi không có hứng thú."
Cát Chúc chống cằm, cười tủm tỉm hỏi tiếp: "Vậy cậu thích mẫu người thế nào?"
Kỳ Dã nhíu mày, rõ ràng mất kiên nhẫn: "Hỏi mấy chuyện này làm gì?"
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn cậu ta, tóc đen xõa xuống vai, vẻ mặt uể oải nhưng nụ cười mang theo chút trêu chọc: "Cậu cứ chiều theo sự tò mò của họ một chút thì họ mới để yên cho cậu."
Ánh mắt Kỳ Dã liếc nhìn gương mặt Giang Lạc, không kiềm được nhớ lại cảnh cậu nhảy từ cây xuống, ra tay kết liễu yêu vật.
Cổ họng bỗng ngứa ran, cậu ta vội liếc mắt tránh đi, khẽ lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết mình sẽ thích kiểu người nào."
Thấy Kỳ Dã sắp nổi cáu, mọi người thức thời đổi chủ đề không hỏi thêm gì nữa.Sau bữa ăn, Giang Lạc chào tạm biệt cả nhóm rồi về lại phủ Thiên Sư.
Trước vòng thi tiếp theo, cậu phải ở đó để chuẩn bị.Trong phủ yên tĩnh, Phùng Lệ chưa về.
Giang Lạc đi thẳng vào thư phòng, lấy sách ra đọc.
Đến khi trăng lên cao, ánh sáng bạc rọi qua song cửa thì Phùng Lệ mới xuất hiện, dẫn theo hai đệ tử thân truyền*.*Đệ tử thân truyền: là đệ tử được sư phụ trực tiếp truyền dạy các bí truyền, tuyệt học.
Đệ ruột á 😆Anh gọi Giang Lạc đến, thong thả ngồi xuống rót chén trà nóng, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Hôm nay đọc được bao nhiêu rồi?"
Giang Lạc đứng trước mặt anh, trả lời từng cuốn một cách rõ ràng.Phùng Lệ gật đầu, lấy một cuốn sách bùa từ tủ đưa cho cậu:"Đọc xong đống sách kia thì lấy cuốn này ra luyện tiếp."
Giang Lạc nhận lấy, thấy trong sách ghi lại những loại bùa cổ chưa phổ biến rộng rãi.
Cậu cất kỹ rồi hỏi:"Sư phụ, hôm nay ngài đi đâu thế?"
Phùng Lệ liếc cậu một cái:"Đến nhà họ Trì."
"Nhà họ Trì?"
Giang Lạc hơi ngạc nhiên."
Dòng chính nhà họ Trì không còn, bên nhánh mời ta đến làm chứng lúc họ tiếp quản lại," anh thản nhiên nói, "Con ác quỷ cứ dây dưa với con, chính là kẻ cuối của dòng chính."
"Hôm qua ta đánh trọng thương nó, nhưng vào phút cuối nó vẫn trốn thoát," Phùng Lệ ngả người dựa vào ghế, giọng lạnh nhạt, "Trì Du đúng là kẻ mạnh nhất dòng chính nhà họ Trì, chết rồi mà thực lực vẫn đáng gờm.
So với hắn, đám bên nhánh đúng là chẳng ra gì."
Nhà họ Trì vốn tu luyện thuật điều khiển rối và luyện hồn, một nhánh tà thuật cổ xưa, uy lực cực mạnh.
Thuật này nếu rơi vào tay kẻ có dã tâm sẽ khiến ai cũng bất an, vì chẳng ai dám chắc mình sẽ không bị biến thành rối sống của họ, chết rồi còn bị giam giữ linh hồn.Theo lý thuật này lẽ ra phải bị các thế lực đồng lòng tiêu diệt.
Nhưng nhà họ Trì vẫn yên ổn phát triển đến nay là vì hai lý do: thứ nhất, thuật luyện rối và luyện hồn vô cùng khó học, từ trước đến nay chỉ có dòng chính nắm giữ; thứ hai, người của dòng chính tuy đều là thiên tài ngàn người chọn một, nhưng không ai sống quá 30 tuổi.Đến khi Trì Du xuất hiện thì lại có thêm lý do khiến nhà họ Trì không bị công kích.
Tính tình Trì Du ôn hòa, dù nắm trong tay thuật luyện rối và luyện hồn nhưng rất ít khi dùng đến.
Hắn kết giao duyên lành khắp nơi, sống khiêm nhường, khiến giới huyền học đều yên tâm.
Không ai tin hắn sẽ dùng thuật này để làm điều bất lợi cho người khác.Giang Lạc yên lặng lắng nghe.
Sức mạnh càng lớn, cái giá phải trả càng cao.
Không ai sống quá 30 tuổi như một lời nguyền truyền đời.Cậu khẽ hỏi: "Sư phụ, thuật luyện rối và luyện hồn thật sự chỉ có dòng chính mới nắm được sao?"
Phùng Lệ gật đầu đáp: "Ít nhất cho đến giờ chưa từng thấy người nào bên nhánh sử dụng thành thạo."
Giang Lạc ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: "Vậy Trì Du đã chết, dòng chính cũng tuyệt hậu, sau này chẳng ai có thể học được thuật này nữa ạ?"
Phùng Lệ hờ hững đáp: "Nhưng nhà họ Trì vẫn không thể bị xem thường.
Dù chỉ nắm được một hai phần của thuật này thôi cũng đã rất khó đối phó rồi."
Nhưng nhìn sắc mặt anh thì hiển nhiên không coi bên nhánh ra gì.Giang Lạc im lặng giây lát, rồi ngẩng đầu hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc ngọc Nguyên Thiên là gì?"
Phùng Lệ liếc cậu một cái: "Lấy được rồi thì tự khắc biết."
Anh uống thêm một ngụm trà, giọng dửng dưng: "Là đệ tử của ta, nếu không lấy được ngọc Nguyên Thiên thì khỏi về từ Tương Tây."
Giang Lạc: "..."
Để có thể trở về, đệ tử mới của Phùng Lệ không còn cách nào ngoài cố gắng.
Cậu chui vào thư phòng thức suốt đêm.
Mười ngày sau, toàn bộ sách trên giá đều đã đọc xong.Sách đã đọc hết nên Phùng Lệ thúc giục cậu luyện bùa.
Trong thời gian này, Giang Lạc gặp Kiều sư huynh vài lần, nhưng anh dường như đã trở lại bình thường, không còn chút dấu vết gì của Trì Du.Một tháng trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày thi vòng ba.Sáng sớm, Giang Lạc đeo balo xuống lầu.
Phùng Lệ đang đợi ở sảnh lớn, trên bàn gỗ dài là bút lông và chu sa.
Phùng Lệ thắp hương, rửa tay rồi gọi cậu: "Lại đây."
Giang Lạc bước tới.Phùng Lệ ra lệnh: "Ngồi."
Giang Lạc ngồi xuống.
Phùng Lệ cầm bút, nhúng vào nước rồi bất ngờ vẩy lên người cậu.Giang Lạc theo phản xạ nhắm mắt lại, vài giọt nước rơi lên người.
Sau đó, Phùng Lệ nhúng chu sa, đứng trước mặt cậu.Mí mắt Giang Lạc động đậy, Phùng Lệ nhắc: "Đừng động."
Cậu không mở mắt nữa.Phùng Lệ xoay tay đảo đầu bút.
Ngón tay thon dài nắm cán bút đen mảnh, nhẹ kéo cổ áo cậu.Cổ cậu lộ ra, xương quai xanh hiện rõ.
Mắt Phùng Lệ như phản chiếu hình ảnh cậu.
Anh chấm hai điểm trên vai cậu, hai tờ giấy đã gấp sẵn nhảy lên vai, kéo áo cậu xuống.Phùng Lệ hạ bút.Chu sa đỏ quấn quanh cổ đến ngực cậu, tạo thành một bùa phức tạp, giống như dây leo uốn lượn.
Phùng Lệ thong thả vẽ, đến nét cuối cùng, bùa lóe lên ánh vàng rồi biến mất trên người Giang lạc.Phùng Lệ cất bút, cúi xuống nhìn cậu: "Xong rồi."
Giang Lạc mở mắt tự nhìn mình, chẳng thấy gì đặc biệt: "Sư phụ, ngài vẽ gì vậy?"
"Bùa bảo mệnh," Phùng Lệ sai đệ tử dọn dẹp đồ đạc rồi dặn cậu, "Vòng ba khác với hai vòng trước, phải cẩn thận hơn nữa."
Lời của giám khảo, mỗi chữ đều có thể là một gợi ý, Giang Lạc ghi nhớ: "Đệ tử đã biết."
Phùng Lệ gật đầu: "Đi đi."
Cậu chỉnh lại áo, đeo balo và rời khỏi phủ Thiên Sư đến trường gặp bạn bè.Cả nhóm lên máy bay, ba tiếng sau đến Tương Tây.Vẫn là thầy Vạn dẫn đội.
Sau khi trò chuyện với nhân viên, họ lên xe buýt, đi bốn tiếng, rồi chuyển xe trung gian.
Cuối cùng, sau một tiếng đi xe van gập ghềnh, họ mới đến nơi.
Khi xuống xe, một vài người đã không chịu được mà phải nôn.Sau khi nôn xong, cả nhóm uể oải bước vào khu nghỉ ngơi.Trận đấu sẽ bắt đầu vào ngày mai, tối nay họ nghỉ tại đây.
Tuy nhiên, phòng ốc mà ban tổ chức chuẩn bị cực kỳ đơn sơ như thể chỉ mới dựng tạm.
Tường gạch đỏ chưa được quét vôi, 22 chiếc giường được kê dài từ đầu đến cuối, tạo thành một dãy giường lớn.Hành lý của Lục Hữu Nhất rơi xuống, cậu ngẩn ngơ: "Chúng ta phải ở đây à?"
Nhân viên cười đáp: "Vui không?
Các bạn trẻ ở chung với nhau thì tối hẳn sẽ náo nhiệt lắm đấy."
"Có chỗ tắm không?"
Trác Trọng Thu hỏi thêm.Nhân viên dẫn họ đi xem phòng tắm và vệ sinh.
Phòng tắm là lán nhựa, bên trong chỉ có vài chậu nhựa và chậu ngâm chân.
Nhà vệ sinh kiểu nông thôn truyền thống.Cả nhóm câm nín, quay lại dãy giường cam chịu tìm chỗ ngủ.Trác Trọng Thu là nữ nên họ để cô ngủ sát tường.
Mọi người xếp hàng, chín người chiếm gần nửa số giường.Giang Lạc đếm lại: "Không ổn rồi, sao chỉ có 22 giường thôi chứ?"
Sau vòng hai, rõ ràng có 30 người vào vòng tiếp theo."
Tám người đã bỏ cuộc," nhân viên tiếc nuối nói, "Thực ra có năm người ở Vân Nam sau khi ăn nấm thì về nhập viện, nằm một tháng rồi mà chưa khỏi."
Cả nhóm chỉ biết thở dài.Đội đại học Bạch Hoa đến sớm nhất, họ đi cả ngày, chỉ ăn bữa trưa trên máy bay, xuống xe đã nôn một trận.
Sau khi dọn giường xong thì đã đói meo, họ tìm nhân viên nhưng chỉ nhận được một thùng mì gói, một thùng nước soda và chín cây xúc xích.Cát Chúc mặt trắng bệch: "Ban tổ chức ác quá."
Giang Lạc thở dài, là người duy nhất biết nấu ăn, cậu xin nhân viên một nồi sắt, bảo bạn đi nhặt củi và tìm rau rừng, dựng nồi ngay tại chỗ.Văn Nhân Liên tò mò ngồi cạnh, dặn Khuông Chính đi tìm rau: "Đừng hái nhầm nhé."
Nếu không, họ sẽ như năm người ăn nấm nằm viện mà bỏ lỡ trận đấu.Khuông Chính quen với cảnh khổ, biết rau nào ăn được nhưng vẫn gật đầu nghiêm túc, dựng bếp lò cho cậu rồi vào rừng.Nửa tiếng sau, Khuông Chính trở về mang theo bó rau và con thỏ đã lột da.Giang Lạc nhóm lửa, đám người tò mò vây xung quanh.
Thấy thỏ, mắt họ sáng lên: "Nướng thỏ được không?"
Cậu sờ cằm, nghĩ một lát rồi đáp: "Được."
Chưa đầy mười phút, nước trong nồi sôi thì cậu cho 18 gói mì vào.Có lẽ nghề này hao sức, cần ăn nhiều bất kể nam nữ, ai cũng ăn khỏe.
Bề ngoài nho nhã, nhưng một hơi ba bát cơm cũng chẳng đủ no.Sau khi cho mì vào nồi, cậu cắt hai quả cà chua được nhân viên phát rồi bỏ vào nồi, nêm gia vị vừa đủ, giữ lại chút gia vị để nướng thỏ.Rau cho vào cuối, nước đỏ sôi sùng sục, mì sóng sánh kẹp rau xanh và xúc xích, mùi cà chua hòa quyện khơi dậy cơn thèm, tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tục.Cả nhóm mệt mỏi sau ngày dài, nhìn nồi mì thôi mà mắt đã đỏ ngầu.Lục Hữu Nhất lau nước miếng, chạy xin nhân viên bát đũa.Kỳ Dã ngạc nhiên lần thứ n: "Cậu biết nấu ăn cơ à."
"Nấu mì thôi có gì khó đâu?"
Giang Lạc nướng thỏ trên lửa, nghiêng đầu cười với hắn, "Sao, thấy tôi giỏi quá, không định tranh hạng nhất với tôi nữa à?"
Kỳ Dã khẽ đáp: "Vẫn phải tranh chứ."
Có lẽ vì ngại ăn cơm người khác nấu mà khi nói thế giọng cậu ta nhỏ như muỗi kêu.Giang Lạc bật cười.Hương mì cà chua lan khắp khu nghỉ.
Thầy Vạn cũng đến ăn ké, vui vẻ nói: "Mì nấu khác với mì úp thật đấy."
Khi Giang Lạc nói ăn được rồi thì 10 đôi đũa lao vào nồi, mì vơi đi nửa phần.Lục Hữu Nhất ân cần múc cho cậu một bát.
Cậu thoải mái húp mì, uống canh cà chua, nghe tiếng bánh xe hành lý lăn tới gần.Cậu ngẩng lên thì thấy một thí sinh mặt trắng bệch chậm rãi bước tới.Người này ba bước ho một lần, ngũ quan đoan chính nhưng gầy yếu, mặt không huyết sắc, tay kéo vali trắng mảnh, gân xanh nổi rõ.Thí sinh mới đến thấy họ thì mỉm cười yếu ớt, chậm rãi nói: "Chào mọi người."
"Chào," Giang Lạc thu lại ánh nhìn, thân thiện cười, "Cậu là?"
Môi cậu đỏ rực vì húp canh."
Tớ tên là Liêu Tư," Liêu Tư ho khẽ, "Mọi người đang ăn à?"
Nói hai câu mà như đã dùng hết sức, nhưng ánh mắt lướt qua nồi thầm bày tỏ ý tứ.Giang Lạc khách sáo hỏi: "Cậu có muốn ăn cùng không?"
Liêu Tư cười đáp: "Cảm ơn."
Cậu ta đặt hành lý xuống, chậm rãi ngồi cạnh Giang Lạc, nhận bát đũa Lục Hữu Nhất, nhẹ múc một bát mì từ nồi."
Ngon quá đi," Liêu Tư thở ra, nghiêng đầu khẽ nói với Giang Lạc, "Lần này đi đường suýt lấy mạng tớ rồi."
Cậu ấy trông yếu quá chừng, với tình trạng này đến được đây đã là một thành tựu.
Giang Lạc hỏi thêm: "Cậu đến từ đâu thế?"
Liêu Tư cười ngượng: "Tớ là người Tương Tây."
Giang Lạc: "...
Vất vả rồi."
Liêu Tư cười khổ: "Tớ hơi yếu, không khổ vì phải đi xa mà nhìn còn chẳng có tinh thần bằng các cậu."
Giang lạc cười hỏi: "Cậu biết bọn tớ đến từ đâu à?"
Liêu Tư cười nhẹ: "Thí sinh vòng ba thì chỉ có đại học Sơn Hải và Bạch Hoa có nhiều người thế này.
Hơn nữa, tớ xem video trực tiếp trên mạng rồi, không nhận ra người khác nhưng nhất định nhận ra cậu, người đứng nhất."
Thầy Vạn "ồ" lên: "Trò tên Liêu Tư, người Tương Tây, là hậu nhân nhà lão Liêu đuổi xác*?"*Đuổi xác: là thuật pháp dùng để đưa thi thể người chết về nơi chôn cất, thường thấy ở vùng Tương Tây.Cả nhóm nhìn Liêu Tư.
Cậu bình tĩnh cười gật đầu: "Vâng ạ."
"Hậu nhân nhà lão Liêu đúng là trưởng thành cả rồi," thầy Vạn cảm thán, "Cha cậu vẫn khỏe chứ?"
"Cha em vẫn khỏe ạ," Liêu Tư không muốn nói nhiều, ánh mắt dời sang con thỏ, chậm rãi nhắc: "Thỏ nướng xong chưa?"
Giang Lạc nhìn sang, con thỏ đã vàng ruộm, mỡ nhỏ giọt lách tách, đúng là vừa chín tới.Cậu lấy thỏ xuống, dùng dao chia phần, đặc biệt đưa cho Khuông Chính một cái đùi.Liêu Tư nhận được miếng thịt mềm, vừa nhấm nháp vừa khen hết lời.Nồi mì cà chua bị vét sạch, nước canh chua ngọt cũng không còn.
Cả nhóm ngồi nghỉ tại chỗ rồi dẫn Liêu Tư về chỗ ngủ.Liêu Tư chọn giường cạnh nhóm Bạch Hoa, sát bên trái Giang Lạc.Trong rừng sâu, điện thoại mất sóng.
May mà Lục Hữu Nhất mang theo hai bộ bài.
Khi họ đang chơi thì các thí sinh khác cũng lần lượt kéo đến.22 người cuối cùng cũng đến đủ, chen chúc trong căn phòng lớn.Người đông, không khí cũng náo nhiệt hẳn.
Như Liêu Tư nói, đa số thí sinh đến từ hai trường là đại học Sơn Hải và Bạch Hoa, còn lại là những người đi thi một mình.Ban tổ chức cũng còn chút lương tâm, không bắt thí sinh phải tự đun nước mà chuẩn bị sẵn nước nóng.
Mọi người lần lượt tắm rửa trong điều kiện tạm bợ, sau đó giám khảo và nhân viên bước vào phòng.Sáu giám khảo đến đủ, người đứng đầu là Phùng Lệ.
Phùng Lệ thần sắc điềm tĩnh, sạch sẽ không dính bụi đường.
Phía sau có nhân viên bưng khay gỗ, bên trong đặt giấy vàng, chu sa, máu chó mực, cùng xấp bùa đã vẽ sẵn.Nhân viên thông báo: "Do sự cố ở vòng trước, Bạch Diệp Phong bị ác quỷ nhập nên lần này chúng tôi sẽ kiểm tra tình trạng cơ thể của tất cả thí sinh.
Mong mọi người phối hợp."
Giang Lạc nhướn mày, cười nhẹ: "Đúng là bất ngờ ngoài dự kiến"Lần kiểm tra này, nếu Trì Du còn ẩn trong đám đông thì nhất định là không thoát được.Liêu Tư ngồi bên cạnh, tóc rủ nhẹ trước trán, ánh mắt ôn hòa nhìn nhóm giám khảo tiến lại từ cuối phòng: "Đây là lần đầu tiên tớ thấy sáu vị giám khảo cùng xuất hiện đấy."
Không bao lâu nhóm giám khảo đã đến trước mặt đội Bạch Hoa.Sáu người mỗi người một phong thái, không ai giống ai.
Có một vị hòa thượng đầu trọc nhìn họ cười ha hả: "Toàn là người quen của các thầy cả."
Cuối cùng, ánh mắt ông dừng trên Cát Chúc.
Cát Chúc ngồi xếp bằng, lưng thẳng, nhưng cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt."
Cát Chúc."
Hòa thượng khẽ thở dài, giọng trầm xuống, "Cậu vẫn chưa định quay về sao?"
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn Cát Chúc.
Cậu ta mím môi: "Thành Đức đại sư, tiểu đạo đã gia nhập đạo môn."
Thành Đức cười khổ, chỉ lắc đầu không nói thêm.Phùng Lệ đi tới trước mặt Giang Lạc: "Giơ tay lên."
Cậu thu ánh mắt lại, bình tĩnh giơ tay.Ngay bên cạnh, Liêu Tư được Trác Chính Vũ kiểm tra.
Đầu tiên là nhỏ giọt máu chó mực lên trán, nếu không có phản ứng thì sẽ dùng bùa.
Nếu bùa vẫn không có hiện tượng lạ thì có thể xác nhận không bị tà vật quấy nhiễu.Nhưng như vậy chưa đủ.
Các giám khảo còn vẽ thêm bùa cố hồn trấn tà* dán lên người thí sinh, phòng khi trong trận gặp tà vật lẻn vào, dẫn đến họa sát thân.*Cố hồn: giữ vững hồn phách, tránh bị tản hồn hoặc mất hồn; Trấn tà: ngăn tà khí, yêu vật, ma quỷ xâm nhập hoặc ám thân.Giang Lạc kiểm tra xong thì những người khác cũng gần hoàn tất.
Phùng Lệ liếc nhìn cậu lần cuối rồi dẫn các giám khảo sang kiểm tra nhóm kế tiếp.Liêu Tư cúi đầu nhìn chú văn vừa được vẽ lên mu bàn tay, giọng khe khẽ: "Công lực các thầy cao thật, viết nhiều bùa như vậy mà không hề chậm trễ."
Giang Lạc đáp: "Dù gì cũng là sáu gia tộc lớn mà."
Cậu đứng dậy, bước tới bên Văn Nhân Liên, vỗ vai: "Văn Nhân, trong sáu người kia, ai là người nhà họ Trì?"
Văn Nhân Liên liếc nhìn rồi đáp: "Bên trái, người thứ hai."
Cậu quay lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên mặt nghiêm nghị đang viết bùa cho thí sinh.
Nhìn bề ngoài thì không khác ai, nhưng trên trán lại rịn mồ hôi li ti."
Đó là chú của Trì Du," Văn Nhân Liên nhếch môi cười lạnh, "Một kẻ bất tài vô dụng."
Giang Lạc bật cười: "Hiếm khi nghe cậu nói lời nặng như vậy đấy."
"Vì việc hắn làm thật không thể tha thứ."
Lục Hữu Nhất hừ lạnh, "Mười mấy năm trước, có người mời hắn đi làm pháp sự.
Hắn bất cẩn suýt hại cả nhà người ta.
Đến lúc chuyện lớn bung bét, hắn lại đổ hết cho Trì Du - khi đó mới là một đứa trẻ - nói rằng trận pháp kia là Trì Du tự ý thực hiện thay hắn."
"Trì Du tính tốt, thật sự gánh cái nồi này, bị chửi bao năm," Lục Hữu Nhất siết tay, "Mấy năm đó, hắn chẳng biết đã gánh bao nhiêu tai họa thay nhánh bên kia của họ Trì...
Mãi đến khi hắn có bạn bè, có tiếng tốt, người ta mới nghĩ lại mới thấy hắn chưa từng làm chuyện xấu, mới được trả lại sự trong sạch."
Giang Lạc suýt tưởng mình nghe nhầm.Để Trì Du chịu tội?Cậu suýt bật cười.
Nói nghiêm túc thật đấy à?Không chỉ bắt Trì Du gánh tội, mà hắn còn ngoan ngoãn chịu?
Gánh rồi mà đám người ép hắn còn sống yên ổn tới giờ?"
Những người trong họ Trì từng đổ lỗi cho hắn giờ sao rồi?"
Cậu hứng thú hỏi.
Dù người chú còn sống, nhưng những kẻ khác thì chưa chắc.Văn Nhân Liên lạnh lùng đáp: "Ngoài mang tiếng xấu thì vẫn sống tốt."
Giang Lạc ngẩn người.Không thể nào.Với tính cách thù dai, hiểm độc như Trì Du thì sao có thể chịu thiệt mà không đòi lại?Cậu nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng."
Vài năm nay nhánh đó của họ Trì không ai chết à?" cậu hỏi.Sau lưng vang lên giọng nói khác: "Họ Trì mấy năm nay dòng chính chết sạch, chỉ còn nhánh phụ là không sao."
Liêu Tư từ tốn ngồi xuống cạnh cậu, cười nhẹ hỏi: "Cậu nói xem có kỳ lạ không chứ?"
Kỳ lạ.Rất kỳ lạ.Với tính Trì Du, ai dám ép hắn gánh tội thì đã mồ yên mả đẹp từ lâu rồi.Cậu còn định hỏi tiếp nhưng giám khảo đã kiểm tra xong, nhân viên lên tiếng nhắc: "Mọi người ngủ sớm đi nhé."
Đành tạm gác nghi vấn, cậu theo Liêu Tư về giường.
Trước khi nằm xuống thì thấy Liêu Tư thong thả chỉnh gối, cậu hỏi:"Sao cậu biết rõ chuyện nhà họ Trì thế?"
"Vì tớ tò mò đấy," Liêu Tư mỉm cười, "Mạch nhà tớ chuyên đuổi xác mà, nghe tin Trì Du chết nên muốn tìm thi thể anh ta để nhìn xem.
Nhưng lúc tới thì lễ tang vừa xong rồi."
"Ở đó vài hôm thì nghe được không ít chuyện."
Giang Lạc thấy lời cậu ta nói không sơ hở bèn gật đầu, chui vào chăn.Đèn tắt, ánh trăng đổ qua cửa sổ, rừng khuya tĩnh lặng mà sáng trong.
Cậu hít nhẹ hơi lạnh, cơn buồn ngủ tràn đến.Nhưng vừa lim dim, da đầu bỗng nhói đau khiến cậu lập tức tỉnh táo.Quay đầu lại, thì ra Liêu Tư vô tình đè lên đuôi tóc cậu.
Cậu xoa trán, nhỏ giọng nhắc: "Liêu Tư, cậu đè tóc tớ."
"Xin lỗi," Liêu Tư nhẹ nhàng nhấc tay lên.-----Lời Vượng Tài:Vẫn dài miên man.Có ép đại thần 12tr view đi tìm hiểu tham khảo tài liệu hộ.
Dòng credit tượng trưng này sẽ là footer mặc định.
Từ giờ đến lúc làm xong chắc lên 13tr view 🤣Có chỗ nào sai sót mọi người bình luận góp ý nha.