[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Xuyên Sách] Bản Năng Sinh Tồn Chết Tiệt Này - P1
Chương 19
Chương 19
Hết năm ngày nghỉ, mọi người lên xe buýt đến địa điểm thi vòng hai.Vẫn đến nơi vào buổi chiều, đích đến là một trường nội trú tên Trường cấp ba Trường Thanh, đúng một trong mười trường nhóm Giang Lạc đã lọc ra.Nhìn thấy trường này, cậu lập tức nhớ lại những thông tin từng học thuộc.Trường cấp ba Trường Thanh vốn là trường trọng điểm của thành phố, nằm ở nơi hẻo lánh, cơ sở vật chất cũ kỹ tồi tàn, nhưng tỷ lệ đỗ đại học lại rất đáng nể.
Năm 2012, sở giáo dục cấp kinh phí, trường được mở rộng thành hai khu: khu mới và khu cũ.
Khu mới dành cho học sinh lớp 10 và 11, khu cũ cho lớp 12 và lớp ôn thi lại, vì khu cũ yên tĩnh, thích hợp cho học sinh học tập.Nhưng lần mở rộng tưởng chừng bình thường ấy lại xảy ra sự cố - một nữ sinh lớp 12 mất tích trong thời gian xây dựng.Trường Thanh là trường nội trú, học sinh mỗi tháng chỉ về nhà một lần, vậy mà lại mất tích trong trường, chuyện này năm đó ầm ĩ lắm.
Ba tháng sau, vài nữ sinh khác tiếp tục mất tích, hai công nhân ở công trường khu mở rộng cũng chết bất ngờ, Trường Thanh hoàn toàn bị xóa tên khỏi danh sách trường trọng điểm.Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vẫn có nhiều học sinh và phụ huynh không tin chuyện ma quái, thậm chí mừng thầm vì trường hạ điểm chuẩn, nên số học sinh ở đây chẳng thua gì các trường trọng điểm khác.Nhưng năm nay, Trường Thanh lại có chuyện.Nhân viên cầm loa đứng phía trước: "Vòng hai kéo dài ba ngày.
Trong ba ngày, mọi người phải tìm ra nữ sinh mất tích năm 2012, nguyên nhân cái chết của công nhân, và chuyện gì đã xảy ra năm đó.
Sau vòng này, chúng tôi sẽ chọn ba mươi người xuất sắc nhất vào vòng sau dựa trên câu trả lời của các bạn.
Ký túc xa của các bạn nằm ở khu cũ, học sinh khu cũ đã chuyển sang khu mới.
Trận này cũng sẽ được phát trực tiếp.
Trước khi bắt đầu, xin mọi người ký "Thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm trong trường hợp tử vong""30 người?!"
"Đệch... loại thẳng 100 người luôn à?"
"Tỷ lệ bốn chọi một, vòng này ác thật!"
Tiếng xôn xao bùng nổ, át cả giọng nhân viên.Giang Lạc tặc lưỡi: "Thỏa thuận miễn trách nhiệm, nghiêm trọng vậy sao?"
Trác Trọng Thu bình tĩnh an ủi mọi người: "Đừng lo, bố tớ năm nay làm giám khảo, trước thi tớ gọi điện nhờ ông ấy chiếu cố tụi mình rồi.
Dù vòng này có nguy hiểm, tụi mình chắc chắn cũng an toàn."
Cát Chúc cảm thán: "Đi theo chị Trác đúng là yên tâm thật."
Trác Trọng Thu ngầu lòi cong môi: "Chuyện nhỏ."
Nghe cô nói, đám học sinh lớp một Đại học Bạch Hoa vốn đã chuẩn bị tinh thần càng thêm yên tâm, thoải mái ký thỏa thuận miễn trách nhiệm, rồi theo nhân viên đến ký túc xá.Khu cũ là phòng ký túc bốn người, hai giường tầng cộng bốn bàn học ghép lại, căn phòng khoảng mười mét vuông chật chội kinh khủng.
Vừa bước vào, một mùi hôi ẩm ập tới.Mùi này như rác để lâu ngày, lại giống cống thối, Văn Nhân Liên bịt mũi thở dài: "Nhìn là biết phòng của nam rồi."
"Dĩ nhiên là ký túc xá nam," nhân viên phía trước cười hiền: "Khu cũ mà, cống hay hỏng, mọi người thông cảm chút nhé."
"Thông cảm thì được," Lục Hữu Nhất nghi ngờ chỉ Trác Trọng Thu, "Nhưng sao dorm nam tụi em lại có một đứa con gái vào?"
Nhân viên vẫn cười: "Chắc xếp nhầm.
Nhưng không sao, nam nữ cũng chẳng khác gì, bạn Trác có thể xuống nhà vệ sinh giáo viên tầng một để tắm rửa."
Một nam sinh phía sau hét to: "Vậy tụi tôi không được cởi trần đi lại à?"
"Tùy cậu cởi thế nào, cởi truồng cũng được," Trác Trọng Thu lười biếng kéo dài giọng, "Người anh em, tôi thích con gái xinh đẹp mềm mại, cậu không ngực lại dư hai lạng thịt, đừng nghĩ nhiều."
Tiếng cười rộ lên.Nhân viên đến mỗi phòng sẽ đọc tên theo danh sách, đến phòng cuối tầng sáu, nhân viên nói: "Giang Lạc, Trác Trọng Thu, Bạch Diệp Phong, Từ Nham."
Giang Lạc nghiêng người nhìn, đúng lúc thấy Bạch Diệp Phong cười rạng rỡ dẫn một người đến trước mặt cậu."
Khéo thật," Bạch Diệp Phong cười nhìn chàng trai tóc đen, "Chúng ta lại chung một phòng."
Cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại trỗi lên.Giang Lạc hơi híp mắt: "Ừ, tôi cũng không ngờ lại trùng hợp thế."
Phòng này hai người Đại học Bạch Hoa, hai người Đại học Sơn Hải, quả thật không thể chỉ dùng từ "khéo" để diễn tả được.Nhân viên dẫn họ vào phòng rồi rời đi, bốn người đứng ở cửa một lúc.
Từ Nham, người đi cùng Bạch Diệp Phong, nhìn Giang Lạc đầy cảnh giác và thù địch, xem ra trong mắt đám fan của Bạch Diệp Phong, Giang Lạc đã thành kẻ thù số một.Trác Trọng Thu khoác tay lên vai Giang Lạc, hai người bước vào: "Chọn giường trước đã."
Phòng tầng sáu cũng có mùi cống, nhưng ở lâu cũng quen, chẳng ngửi thấy nữa.Sắp xếp xong đồ đạc, Giang Lạc và Trác Trọng Thu rời khỏi dorm.Không cần nói cũng biết, họ gần như tự chia thành từng cặp, chẳng ai định nói chuyện nhiều với bên kia.Trong vòng này, người khác trường đều là đối thủ cạnh tranh, 130 người chỉ còn lại số lẻ vào vòng sau, ai cũng cảnh giác với nhau.Đám Đại học Bạch Hoa tụ tập ở bãi đất trống trước ký túc xá; Khuông Chính chung phòng với Văn Nhân Liên, Lục Hữu Nhất với Diệp Tầm, Cát Chúc với Samuel.
Sau khi so sánh mới biết, mỗi phòng bốn người đều chia hai hai theo trường."
Đều là bốn người một phòng à?"
Giang Lạc nhíu mày, "Vậy gợi ý 'phòng 4-5 người' chẳng lẽ ám chỉ ký túc của khu cũ sao?"
"Rất có thể," Văn Nhân Liên trầm ngâm, "Gợi ý này quá mơ hồ, hiện tại chưa có gì khớp cả."
Nói xong, cậu nhìn Giang Lạc: "Giang Lạc, cậu có thấy gì không?"
Giang Lạc quay lại nhìn tòa ký túc.Trời âm u, tòa nhà cũ kỹ xám xịt, vài mảng tường từ tầng ba, tầng bốn bong tróc, lộ lớp tường trắng xám bên trong.Ẩm thấp, u ám, nhìn thôi đã thấy ngột ngạt."
Nơi này làm tớ thấy rất khó chịu," mắt Giang Lạc lướt qua tầng sáu, dừng ở cửa sổ phòng cuối.
Ở đó có một người đứng nhìn xuống, Giang Lạc nhận ra đó là Bạch Diệp Phong, cậu chậm rãi nói tiếp: "Từ lúc vào khu cũ đã có cảm giác này rồi."
Trác Trọng Thu trầm ngâm, cô tu cả thân thể và linh hồn, nhạy cảm với linh thể hơn người thường: "Dù tớ không cảm nhận mạnh như cậu, nhưng cũng thấy hơi bất thường."
Hai người ăn ý nhìn nhau.Giang Lạc kéo khóa balo, lấy ra một xấp bùa: "Mỗi người năm lá, không có thêm đâu."
Cả đám lập tức cảm động rưng rưng, hận không thể lao tới ôm Giang Lạc hôn mấy cái: "Giang Lạc, sao cậu tốt thế huhu."
"Còn chuẩn bị cho tụi tớ bao nhiêu bùa thế này."
"Cậu chắc viết lâu lắm đúng không huhu?"
Giang Lạc khiêm tốn: "Mọi người an toàn là quan trọng nhất."
Cậu bất ngờ cười: "Dù sao đoàn kết thì mới lấy được hạng nhất chứ."
Sau buổi họp ngắn, trời tối hẳn.
Cây lớn bị gió mạnh thổi cong, mây đen kéo đến, như sắp mưa.
Cát Chúc ngẩng nhìn trời: "Tối nay đến sáu giờ sáng mai có mưa, mọi người về dorm chờ đi."
Trên đường về, vẫn có nhiều thí sinh chẳng quan tâm trời sắp mưa vẫn ra ngoài tìm gợi ý.
Đa phần là những người không chắc vào được vòng sau, lo lắng nên không dám phí thời gian.
Giang Lạc lâu rồi không leo cầu thang cao sáu tầng, may mà tháng qua cậu tập thể dục đều đặn với Lục Hữu Nhất, leo một hơi lên cũng không quá mệt.
Trong phóng ký túc, Bạch Diệp Phong vẫn ở đó, nhưng Từ Nham bên cạnh cậu ta đã biến mất.
Bạch Diệp Phong ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, đọc một cuốn sách.
Thấy Giang Lạc và Trác Trọng Thu về, cậu ta mỉm cười: "Hai cậu về rồi à?"
Trác Trọng Thu gật đầu, tò mò hỏi: "Cậu đọc gì vậy?"
Bạch Diệp Phong gập sách lại, tựa đề rõ ràng là , cậu ta cười: "Tôi ít khi đọc mấy sách cơ bản, thỉnh thoảng xem thử thì cũng khá thú vị."
Giang Lạc híp mắt nhìn cậu ta và cuốn sách, chỉ thấy mùi hôi trong phòng càng nồng, đến mức cậu cảm giác mình cũng ám mùi.
"Tớ đi tắm đây."
Giang Lạc lấy chai sữa tắm vào phòng tắm trong ký túc.
Phòng tắm khu cũ chẳng ra sao, nhưng may là sạch sẽ, không có đồ linh tinh.
Giang Lạc dùng sữa tắm rửa sạch người, đang gội đầu thì bất ngờ ngửi thấy mùi rỉ sét.
Cậu mở mắt, thấy nước nóng từ trên đầu chảy xuống hóa thành màu máu, nước trào ra ào ào, mùi rỉ sét càng nặng.
Giang Lạc: "...Đệch."
Cậu vẩy tay cho ráo, lấy một lá bùa vàng từ túi quần dán lên ống nước.
Một lát sau, mùi rỉ sét biến mất, dòng nước giống máu lại trong veo.
Giang Lạc mặt không cảm xúc, lại lần nữa gội sạch đầu mặt đầy chất lỏng đỏ.
Tắt nước, mặc quần áo xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Bạn học Giang, cậu tắm xong chưa?
Tôi cũng muốn tắm."
Là Bạch Diệp Phong.
Giang Lạc mở cửa cho cậu ta, nhìn ra ngoài không thấy Trác Trọng Thu đâu.
"Cô ấy xuống tầng một tắm," Bạch Diệp Phong cười, "Trước khi đi dặn tớ nói với cậu, cô ấy sẽ về ngay."
Giang Lạc cười thân thiện: "Cảm ơn."
Quay lại mặc đồ tiếp.
Bạch Diệp Phong nhìn cậu, cười khó hiểu, nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm, cởi áo ngắn tay.
Trong gương, chàng trai tóc đen dáng người thon dài trắng trẻo đang cúi đầu cài quần.
Sau lưng cậu, một bóng người khỏe khoắn hơn chậm rãi bước tới.
"Bạn học Giang," Bạch Diệp Phong nhìn vào gương, "Lúc tắm, cậu có gặp chuyện gì không?"
Giang Lạc ngẩng lên, đối diện cậu ta qua gương, bất ngờ cong môi nở nụ cười rực rỡ như hoa, nốt ruồi đỏ trên mu bàn tay tươi như giọt máu: "Sao lại hỏi vậy?"
Bạch Diệp Phong chỉ lá bùa trên ống nước: "Tớ nhớ trước đó không có cái này."
"À, cái này," Giang Lạc tháo lá bùa xuống, nhét vào túi quần, "Tôi có thói quen dán bùa quanh người khi tắm, bệnh nghề nghiệp, cậu không phiền chứ?"
"Không đâu," Bạch Diệp Phong cong môi cười, "Thói quen này rất an toàn."
Giang Lạc khách sáo vài câu, mặc đồ xong định đi ra, nhưng Bạch Diệp Phong bất ngờ đưa tay chạm vai cậu.
Giang Lạc phản xạ túm tay cậu ta, quật qua vai ngã xuống, dùng đầu gối đè cổ họng, hai tay khóa tay cậu ta, mắt sắc lạnh như dao: "Cậu định làm gì?"
Bạch Diệp Phong bị đè mạnh xuống đất, nhưng như chẳng thấy đau, còn cười khẽ: "Không, chẳng có gì, tôi chỉ định nói với bạn học Giang là cổ áo cậu lật ra ngoài rồi."
Giang Lạc nhìn xuống từ trên cao, tóc ướt dính bên vai, một phần nước thấm vào áo, một phần nhỏ xuống cằm Bạch Diệp Phong.
Cậu ta dần ngừng cười, vô tội nhìn cậu: "Sao vậy?"
Giang Lạc nhếch môi, đứng dậy kéo Bạch Diệp Phong lên, thân mật vỗ vai cậu ta: "Xin lỗi nhé bạn Bạch, tôi không thích người khác vỗ vai từ sau lưng, xin lỗi vì đã làm cậu bị thương nhé."
Bạch Diệp Phong cười ôn hòa: "Không sao."
Giang Lạc cười cảm ơn, quay người rời phòng tắm.
Khi cửa phòng tắm đóng lại, cậu chợt nhớ ra gì đó, lục túi quần.
Nhưng không thấy lá bùa đâu, chỉ mò ra một nắm tro giấy.
Ngón tay Giang Lạc khựng lại, quay đầu nhìn cửa phòng tắm, khóe mắt xinh đẹp khẽ nhếch, môi chậm rãi cong lên.
Ồ.
Hình như cậu vừa phát hiện một bí mật rất thú vị.
-----Lời Vượng Tài:Có ép đại thần 12tr view đi tìm hiểu tham khảo tài liệu hộ.
Dòng credit tượng trưng này sẽ là footer mặc định.
Từ giờ đến lúc làm xong chắc lên 13tr view 🤣Có chỗ nào sai sót mọi người bình luận góp ý nha.