Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 50: Đánh Rơi Trân Bảo (50)



Ăn xong, Quý Thừa Tu chủ động dọn dẹp.

“Xu Xu, A Châu, hai người cứ ngồi nghỉ ngơi đi.” Quý Thừa Tu nói, vừa ôn tồn vừa lịch sự. Anh chàng công tử bột này làm việc nhà cũng rất nhanh nhẹn, không hề lóng ngóng. Vân Xu thấy lạ lẫm khi nhìn Quý Thừa Tu làm việc nhà, giống như lần đầu tiên cô thấy Trì Châu dọn dẹp nhà cửa vậy. Hai người này, nhìn kiểu gì cũng ra dáng dân văn phòng chỉ tay năm ngón, ai ngờ lúc xắn tay áo lên làm việc lại ra trò ra phết.

Trì Châu nhìn Quý Thừa Tu, biết rõ cậu ta đang nghĩ gì. Miệng thì nói ngại ăn chùa nên muốn giúp rửa bát, nhưng thực ra là muốn dần dần bước vào cuộc sống thường ngày của Vân Xu. Phải công nhận là cách của Quý Thừa Tu khá hiệu quả. Từ lần đầu gặp mặt đến giờ, Vân Xu có vẻ đã có cảm tình với cậu ta, chỉ là vẫn còn kém xa anh thôi. Đương nhiên, là anh trai của Xu Xu, Trì Châu tuyệt đối không để bạn tốt vượt mặt mình trong lòng em gái. Trì Châu lạnh lùng nghĩ.

Ăn trưa xong, đến giờ Vân Xu ngủ trưa. Dạo này cô luôn ở nhà nghỉ ngơi. Trì Châu mỗi ngày đi làm, đúng giờ tan làm về nhà thăm cô. Quý Thừa Tu cũng thường xuyên ghé qua.

Nhân viên tập đoàn Trì Thị vẫn làm việc hết công suất mỗi ngày. Lúc nghỉ ngơi, mọi người vẫn không tự giác nhớ đến Vân Xu, nhớ đến gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của cô. Vẻ đẹp của cô quá mức mơ ảo, chỉ cần nhìn một lần là không thể nào quên được.

Đáng tiếc là mấy ngày trước, Vân Xu đã không còn cùng Trì tổng đi làm tan tầm nữa. Mọi người lén lút bàn tán rất nhiều.

“Lâu lắm không thấy tiểu thư Vân Xu đến công ty, nhớ cô ấy quá. Dù không nhìn thấy mặt, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy thôi cũng được.”

“Hay là cô ấy bị ốm rồi? Dạo này cúm mùa đang lan rộng mà.”

“Chắc không phải đâu. Tôi nghe nói cô ấy dạo này ở nhà, ít khi ra ngoài. Chắc là chuyện lần trước khiến cô ấy sợ hãi rồi.”

“Nói đến cô "thiên kim giả" kia mới buồn cười chứ. Rõ ràng là cướp thân phận của người khác, thế mà còn dám kéo cả vị hôn phu đến trước mặt chính chủ. Đúng là không biết xấu hổ.”

“Đúng đó, bây giờ ai mà không cười nhạo cô ta.”

Mấy nhân viên đang nói chuyện phiếm bị thư ký Đổng đi ngang qua liếc mắt một cái, lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên bàn phím, giả vờ làm việc. Đợi thư ký Đổng đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đôi khi họ cảm thấy thư ký Đổng và Trì tổng rất giống nhau, đều đáng sợ như vậy. Đặc biệt là khi tiểu thư Vân Xu không có ở đây, áp suất trên người Trì tổng lại trở về mức ban đầu. Điều may mắn duy nhất là, giờ giấc đi làm tan tầm của Trì tổng vẫn rất chuẩn chỉ.

Thư ký Đổng gõ cửa hai tiếng, sau khi nghe tiếng “Vào đi” lạnh lùng từ bên trong, anh bước vào văn phòng.

Văn phòng vẫn giữ nguyên trạng thái cũ: phong cách rộng rãi, đơn giản pha lẫn những món đồ trang trí đáng yêu. Dù Vân Xu đã nghỉ ở nhà, Trì Châu vẫn không cho người cất đi những món đồ nhỏ mà cô từng bày biện ở đây. Nơi này, chỗ nào cũng có dấu vết cô để lại.

Thư ký Đổng theo thói quen đánh giá xung quanh một lượt, sau đó thu lại vẻ xúc động, tiến lên báo cáo.

“Trì tổng, theo phân phó của ngài, chúng ta đã cắt đứt hai đơn đặt hàng lớn của Hợp Thịnh. Hiện tại họ đang tìm mọi cách để quan hệ, cố gắng cứu vãn hợp tác.”

Hợp Thịnh chính là công ty của nhà Y Hạo Ngôn. Hai năm gần đây, công ty này phát triển khá tốt. Lần này đột nhiên mất đi hai đơn đặt hàng lớn, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Nhưng thư ký Đổng không hề đồng cảm với họ. Anh thầm cười nhạo trong lòng, ai bảo bọn họ dám chọc vào người không nên chọc cơ chứ.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 51: Đánh Rơi Trân Bảo (51)



Trì Châu vẫn lật xem tài liệu, động tác không hề thay đổi, như thể đang nghe một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Với anh mà nói, đây đúng thật là một chuyện nhỏ, chỉ là một bài học dành cho những kẻ ngu xuẩn đầu óc không minh mẫn.

“Ừ.” Trì Châu không ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm: “Cứ để bọn họ tự giãy giụa một thời gian. Vài ngày sau, phái người nói cho nhà họ Y biết chuyện này.”

Anh muốn nhà họ Y biết rõ ai là người gây ra tình cảnh khốn khó này cho họ. Y Hạo Ngôn đã thích xen vào chuyện người khác như vậy, thì nên lo chuyện nhà mình trước đi. Dám đến trước mặt Vân Xu gây sự, vậy thì phải nếm thử hậu quả do hành vi l* m*ng của mình gây ra.

Sau sự kiện này, những người lớn tuổi trong công ty Hợp Thịnh chắc chắn sẽ có ý kiến với Y Hạo Ngôn, người thừa kế trẻ tuổi của gia tộc. Vị trí người thừa kế nhà họ Y vốn có không ít người nhòm ngó.

Báo cáo xong chuyện nhà họ Y, thư ký Đổng tiếp tục báo cáo chuyện nhà họ Trì.

Trì Châu đã giữ kín thông tin về nơi ở của anh và Vân Xu. Người nhà họ Trì tìm đủ mọi cách cũng không dò hỏi được. Càng không gặp được, họ càng thêm nhớ nhung. Cảm xúc của người nhà họ Trì dần trở nên nóng nảy.

“Phu nhân và nhị thiếu sáng nay lại đến công ty, vẫn luôn hỏi thăm nhân viên công ty về tiểu thư Vân Xu.”

Động tác của Trì Châu khựng lại.

Thư ký Đổng vội vàng nói thêm: “Nhân viên của chúng ta không ai nói gì cả.”

Đúng là nhân viên cũng không biết gì nhiều về Vân Xu. Ở công ty, Vân Xu gần như luôn đi cùng Trì Châu, mối quan hệ với nhân viên công ty chỉ dừng lại ở mức gặp thoáng qua hoặc chào hỏi xã giao.

Mẹ và em trai đúng là quá cố chấp, chỉ là sự cố chấp này đã đặt sai chỗ. Gia đình họ Trì hy vọng có thể gặp Vân Xu một lần, Trì Châu đã đồng ý chuyển lời, nhưng tuyệt đối sẽ không ép buộc Vân Xu làm những việc cô không muốn.

Anh đã hỏi Vân Xu có muốn gặp người nhà họ Trì không, và Vân Xu đã thẳng thừng từ chối, vẻ mặt chán ghét không hề che giấu. Vậy nên, việc gặp mặt chắc chắn không thể xảy ra.

Chỉ là bố mẹ anh dường như không cam tâm với kết quả này, liên tục gọi điện thoại yêu cầu Vân Xu trở về bên cạnh họ. Gọi nhiều lần, Trì Châu cũng thấy phiền. Anh nói với họ nếu có chuyện khác thì nhắn tin, điện thoại thì anh từ chối nghe luôn.

Trước đây thì một lòng thiên vị Trì Tiêu Tiêu, không hề quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu. Bây giờ lại khăng khăng đòi Vân Xu về nhà họ Trì. Họ coi Vân Xu là cái gì chứ, là thú cưng vẫy tay là đến, xua tay là đi sao?

“Lần sau nếu người nhà họ lại đến, cứ nói thẳng với họ, Vân Xu sau này sẽ không đến công ty nữa. Bảo họ đừng đến công ty làm phiền, tránh quấy rầy người khác làm việc.”

Thân hình thư ký Đổng cứng đờ một cách khó nhận ra. Chiếc cặp tài liệu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Trong đầu anh chỉ còn lại một ý nghĩ: [Cô ấy sẽ không đến nữa sao?]

Vị thư ký khôn khéo, giỏi giang hiếm khi thất thần trước mặt cấp trên. Nhận thấy cảm xúc khác lạ của người đối diện, Trì Châu ngẩng đầu nhìn. Người thư ký tâm phúc vẫn cung kính đứng đó. Anh thầm thở dài, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói thêm gì. Anh phân phó thêm vài việc công rồi bảo thư ký ra ngoài.

Vẻ đẹp của Xu Xu như vậy, thật sự không dễ gì quên được.

Thư ký Đổng, người luôn hành động nhanh nhẹn, hôm nay rời khỏi văn phòng lâu hơn bình thường rất nhiều. Anh thực ra muốn hỏi Trì Châu có cần chuẩn bị đồ đạc gì cho Vân Xu không? Cô ấy thật sự sẽ không đến nữa sao? Anh… có thể đi gặp cô ấy không?

Nhưng cuối cùng, những câu hỏi này vẫn bị anh chôn chặt trong lòng. Anh dù sao cũng chỉ là thư ký của Trì tổng mà thôi, thân phận và địa vị có hạn. Người như Vân Xu, anh không với tới được, vậy thì không nên có những suy nghĩ dư thừa.

Vân Xu ngủ một giấc dài đến hơn ba giờ chiều. Khi tỉnh dậy, cô ngồi trên giường một lúc, đầu óc còn mơ màng. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã dịu bớt, không còn gay gắt như buổi trưa. Gió nhẹ nhàng thổi qua khe cửa sổ hé mở, làm lay động tấm rèm lụa mỏng màu trắng.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 52: Đánh Rơi Trân Bảo (52)



Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có một mình Vân Xu.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thời tiết hôm nay rất đẹp. Vân Xu quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Cô cũng muốn rủ Quý Thừa Tu đi cùng vì Trì Châu đã dặn dò kỹ rằng mỗi khi ra ngoài, cô nhất định phải có người đi cùng. Vân Xu luôn ngoan ngoãn nghe lời anh trai.

Vân Xu định đi rửa mặt cho tỉnh táo hơn thì bất ngờ thấy Quý Thừa Tu vẫn đã về. Anh đang ngồi ở bàn, trên bàn đặt chiếc máy tính xách tay, có vẻ như đang làm việc.

Quý Thừa Tu ngồi thẳng lưng, dáng vẻ lịch lãm và tao nhã. Anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Khuôn mặt anh vốn mềm mại, hiền hòa, nhưng giờ đây lại nghiêm nghị. Khóe miệng thường trực nụ cười của anh giờ khép lại, tạo thành một đường thẳng lạnh lùng. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào màn hình, như một xoáy nước sâu không đáy muốn nuốt chửng mọi thứ. Thoáng nhìn qua, Vân Xu cảm thấy Quý Thừa Tu lúc này khác hẳn với người mà cô thường thấy.

Vân Xu bước đi rất nhẹ. Một lúc sau, Quý Thừa Tu mới nhận ra cô đã đến. Anh nghiêng đầu nhìn Vân Xu, khóe môi cong lên nụ cười hiền hòa quen thuộc, vẻ lạnh lùng xa cách biến mất hoàn toàn. Anh đứng dậy, vừa đóng máy tính xách tay vừa bước về phía cô, như thể tất cả những gì Vân Xu vừa thấy chỉ là ảo giác.

Vân Xu chớp mắt, hơi nghi hoặc ngước nhìn Quý Thừa Tu. Có lẽ không phải ảo giác đâu, cô vừa cảm thấy mình đã nhìn thấy một Quý Thừa Tu khác lạ.

“Xu Xu, em ngủ dậy rồi à?” Quý Thừa Tu hỏi Vân Xu, giọng nói vẫn dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra. “Hôm nay em ngủ trưa hơi lâu đấy, có bị đau đầu không?”

Anh nói đúng phóc. Vân Xu quả thật cảm thấy đầu hơi choáng váng, như có vật gì nặng trịch đè lên não, khiến cô suy nghĩ chậm chạp hơn bình thường. Cô thường bị như vậy mỗi khi ngủ trưa quá nhiều.

Một lát sau, Vân Xu đã ngồi thoải mái trên sofa mềm mại. Trên bàn trà đặt những món tráng miệng và trà chiều mà Quý Thừa Tu đã chuẩn bị sẵn. Hơi nóng nhẹ nhàng tỏa ra từ tách trà. Vân Xu nếm thử một miếng bánh ngọt, vị ngọt thanh mát, không hề ngấy, hương vị rất tuyệt. Cô cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.

Quý Thừa Tu dịu dàng nói: “Nhà hàng Trân Tu Các mới mời được mấy đầu bếp làm bánh ngọt giỏi lắm đấy. Xu Xu thích ăn đồ ngọt, anh có thể bảo họ làm rồi mang đến cho em.”

Vân Xu tò mò hỏi: “Nhà hàng Trân Tu Các còn bán cả đồ ngọt nữa ạ?” Cô nhớ thực đơn nhà hàng này chủ yếu là các món ăn, cùng lắm là thêm một vài loại bánh trà kiểu Trung Quốc, chứ chưa thấy có đồ ngọt kiểu phương Tây bao giờ.

“Trước đây thì không có, nhưng nhà hàng muốn phát triển thì phải bắt kịp xu hướng, mở rộng thêm các loại hình dịch vụ. Như vậy sau này mới có thể phát triển mạnh mẽ hơn.” Quý Thừa Tu thản nhiên bịa ra lý do đã chuẩn bị sẵn.

Vân Xu tin sái cổ, gật đầu đồng tình, hoàn toàn quên béng chuyện vừa nãy về vẻ mặt kỳ lạ của Quý Thừa Tu. Nếu quản lý nhà hàng Trân Tu Các mà nghe được lời “nói dối không chớp mắt” này của ông chủ, chắc chắn sẽ phải cười khổ. Nhà hàng của họ nổi tiếng với các món ăn truyền thống Trung Hoa, lúc nào cũng đông khách, việc có thêm đồ ngọt hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Rõ ràng là ông chủ muốn lấy lòng người đẹp, vung tay một cái biến chi nhánh ở thành phố A thành nhà hàng Trân Tu Các đầu tiên bán cả đồ ngọt!

Quản lý nhà hàng có thầm oán thầm trách thế nào Vân Xu cũng không hề hay biết. Cô chỉ biết rằng từ nay về sau mình sẽ có thêm nhiều món ngon để thưởng thức, trong lòng không khỏi vui sướng, nụ cười tươi tắn hiện rõ trên khuôn mặt.

Vân Xu vừa mới ngủ dậy, gò má ửng hồng, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng lười biếng. Nụ cười của cô như một đóa hoa kiều diễm hé nở, đẹp đến nao lòng.

Nhìn Vân Xu như vậy, những cảm xúc tiêu cực trong lòng Quý Thừa Tu tan biến đi ít nhiều.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 53: Đánh Rơi Trân Bảo (53)



Sau khi thưởng thức xong bữa trà chiều ngọt ngào, Vân Xu đề nghị ra ngoài đi dạo. Quý Thừa Tu vui vẻ đồng ý.

Khu dân cư nơi họ ở có mật độ cây xanh rất cao, đi đâu cũng thấy cây cối xanh mát. Ở phía đông khu dân cư có một công viên lớn, giữa công viên có một đài phun nước. Dòng nước trong vắt chảy ra từ chiếc bình gốm mà tượng điêu khắc mỹ nhân đang cầm trên tay.

Vân Xu và Quý Thừa Tu thong thả đi dạo trong công viên, làn gió mát thổi tới khiến họ cảm thấy dễ chịu và sảng khoái. Có lẽ do thời điểm này không có nhiều người ra công viên, nên không gian rất yên tĩnh. Họ chọn một nơi vắng vẻ để đi dạo.

“Thư ký Đổng giỏi thật đấy, anh ấy chọn khu dân cư này vừa có cảnh quan đẹp, lại vừa yên tĩnh.” Vân Xu không khỏi khen ngợi. Từ khi chuyển đến đây ở cùng Trì Châu, cô luôn cảm thấy rất thoải mái.

“Dù sao cũng là trợ thủ đắc lực của anh trai em mà, không có chút năng lực thì sao được.” Quý Thừa Tu phụ họa theo, rồi như vô tình hỏi: “Xu Xu, em quen thân thư ký Đổng lắm à?”

Vân Xu không nghĩ nhiều, đáp: “Cũng bình thường thôi ạ, em gặp anh ấy vài lần rồi. Anh trai em hay nhờ anh ấy mua đồ cho em.” Ấn tượng của cô về thư ký Đổng chỉ là một người đàn ông trầm lặng luôn đứng sau lưng Trì Châu. Nhưng những món đồ mà anh ấy chuẩn bị cho cô thì đều rất hợp ý cô.

Quý Thừa Tu quan sát ánh mắt của Vân Xu, xác định rằng cô không có tình cảm đặc biệt nào với thư ký Đổng, anh mới yên tâm phần nào. Quý Thừa Tu vốn là người tự tin, kiêu ngạo. Anh có thể chấp nhận việc Vân Xu hiện tại còn mơ hồ về tình cảm, nhưng không cho phép trái tim cô hướng về người khác. Nhưng tình cảm vốn là thứ khó đoán, khó lường. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Quý Thừa Tu cảm nhận được cảm giác lo sợ mất đi người mình yêu.

Trong khi hai người đang trò chuyện nhỏ nhẹ, ở phía xa, có một bóng người lén lút ẩn mình sau những lùm cây rậm rạp.

Trì Hiền cẩn thận giấu mình, ánh mắt chăm chú dõi theo Vân Xu ở đằng xa. Đó chính là em gái ruột của anh, người con gái sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần. Hôm nay cô chỉ đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt trong veo như nước mùa thu vẫn sáng ngời, cong cong lên đầy thích thú. Khóe miệng anh cũng vô thức cong lên theo nụ cười của em gái.

Đôi mắt ấy, anh tuyệt đối không thể nhận nhầm.

Sau lần gặp mặt không vui vẻ ở nhà Trì gia, gia đình anh không thể có thêm bất kỳ thông tin nào về Vân Xu. Càng không gặp được, họ càng thêm nhớ nhung, đặc biệt là sau khi Trì Châu nói rằng Vân Xu từ chối gặp mặt họ. Sự nóng giận ban đầu nhanh chóng bị nỗi nhớ nhung lấn át.

Họ muốn gặp Vân Xu, muốn tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt thế vô song của cô. Nhưng Trì Châu bảo vệ Vân Xu quá nghiêm ngặt. Điện thoại không liên lạc được, Vân Xu cũng không đến công ty. Ba mẹ và anh đều bất lực.

Mãi đến khi một người bạn của Trì Châu vô tình nói với anh rằng đã nhìn thấy Trì Châu ở khu dân cư này, anh liền lập tức đến đây mai phục, thậm chí còn không kịp báo cho ba mẹ. Anh đã liên tục ăn nằm ở đây mấy ngày, chẳng khác nào một tên tội phạm đang điều nghiên địa hình. Nếu không có người bạn kia làm chứng, có lẽ anh đã bị bảo vệ khu dân cư đuổi đi từ lâu.

May mắn thay, tất cả những nỗ lực của anh đều không vô ích. Cuối cùng anh cũng đã gặp được Vân Xu.

Chỉ là người đàn ông bên cạnh em gái anh là ai? Trì Hiền nhìn kỹ hơn, cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như là bạn của anh trai.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 54: Đánh Rơi Trân Bảo (54)



Anh chau mày. Tại sao anh trai lại yên tâm giao Vân Xu cho người khác? Bạn bè thì có thể tin tưởng đến đâu chứ? Đưa Vân Xu về nhà, để Trì gia chăm sóc cô mới là tốt nhất.

Thôi được rồi, bây giờ điều quan trọng là phải nghĩ cách xuất hiện trước mặt Vân Xu một cách bình thường và tự nhiên nhất. Tốt nhất là phải thật soái khí khi ra mắt, sau đó nghiêm túc xin lỗi Vân Xu, cuối cùng là nói rõ mọi chuyện và đưa cô về nhà. Đó là kế hoạch của Trì Hiền.

Vân Xu đi dạo một lúc, hít thở không khí trong lành, tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Cô nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ Trì Châu tan làm. Cũng vừa lúc để cô về nhà chuẩn bị.

“Anh Quý, chúng ta về nhà thôi.” Vân Xu nói.

Quý Thừa Tu đang cầm chiếc áo khoác mà Vân Xu vừa cởi ra vì thấy nóng. Anh vui vẻ cong môi cười. Câu nói của Vân Xu khiến anh vô cùng hài lòng. Có lẽ Vân Xu còn chưa nhận ra rằng cô đã vô thức xem anh và cô là "chúng ta".

Khi hai người vừa bước đi được vài bước, một bóng người đột nhiên lao ra chặn đường họ.

Vẻ mặt ôn hòa của Quý Thừa Tu lập tức trở nên sắc bén. Anh nhanh chóng kéo Vân Xu ra phía sau lưng để bảo vệ cô. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào người vừa xuất hiện, dáng vẻ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nếu người này có bất kỳ hành động gây rối nào, anh sẽ không chút do dự mà ra tay.

Nhưng khi nhìn rõ mặt người kia, Quý Thừa Tu khựng lại. Vẻ hung hăng trên người anh tan biến, thay vào đó là một ánh mắt dò xét sâu xa. Lúc nãy, anh đã cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi quay lại thì không thấy gì cả. Anh định đưa Vân Xu về nhà rồi sẽ đến chỗ bảo vệ xem lại camera giám sát. Nhưng không ngờ "kẻ theo dõi" lại tự động nhảy ra.

Thì ra là em trai của Trì Châu. Cái tên công tử bột ăn chơi lêu lổng nhà họ Trì.

Trì Hiền vẫn còn đang mải mê nghĩ về cách xuất hiện ấn tượng nhất trước mặt Vân Xu thì thấy cô và bạn của anh trai chuẩn bị rời đi. Anh sốt ruột. Không được, không thể để vuột mất cơ hội này! Mất công anh ngồi đây chờ đợi Vân Xu xuất hiện, bỏ lỡ lần này thì không biết đến bao giờ mới gặp lại được. Nhỡ đâu anh trai biết chuyện anh lén theo dõi Vân Xu, lại cấm anh bén mảng đến gần khu dân cư này thì sao?

Mọi kế hoạch "lên sân khấu" hoàn hảo đều bị Trì Hiền ném ra khỏi đầu. Anh không kịp suy nghĩ, lao thẳng ra chặn đường hai người.

Và rồi... Anh hoàn toàn cứng đờ.

Trì Hiền hoàn toàn đứng hình. Bây giờ phải làm sao đây? Mình nên nói gì? Hàng loạt câu hỏi rối rắm hiện lên trong đầu anh. Giới thiệu thẳng luôn sao? Nói với Vân Xu rằng mình là anh trai cô ấy, liệu có quá đột ngột không?

Vô số ý nghĩ hỗn loạn lấp đầy tâm trí Trì Hiền.

Trong khi đó, Vân Xu vẫn được Quý Thừa Tu che chắn phía sau. Có người bảo vệ, cô không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò muốn biết người vừa xuất hiện là ai. Trì Châu đã nói rằng chỉ có vài người biết địa chỉ của họ.

Vậy người này là ai? Đến tìm mình hay tìm Quý Thừa Tu?

Quý Thừa Tu, người đang trong tư thế bảo vệ, dường như đã nhận ra thân phận của người vừa tới. Khí thế căng thẳng của anh dịu lại. Vân Xu không nén được tò mò, ló đầu ra nhìn xem người đó là ai. Cô nhìn thẳng vào mắt người vừa xuất hiện.

Ừm, mình chắc chắn là chưa từng gặp người này.

Tuy nhiên, gương mặt này có chút quen thuộc. Khi thấy cô, người đàn ông kia trở nên kích động, như thể sắp lao đến chỗ cô.

Vân Xu ngơ ngác. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Thực ra mình có quen người này, chỉ là mình quên mất thôi?

Trì Hiền nhìn vào đôi mắt trong veo, ngây thơ của em gái. Tim anh đập loạn xạ. Cô ấy nhận ra mình là anh trai sao?
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 55: Đánh Rơi Trân Bảo (55)



"Anh là ai?" Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên, giống hệt giọng nói mà anh đã nghe được qua điện thoại.

Quả nhiên... Cô ấy không nhận ra mình. Trì Hiền cười khổ trong lòng. Nghĩ kỹ thì cũng phải thôi, hai anh em vốn chưa từng gặp mặt. Nếu không có đoạn video tình cờ kia, có lẽ anh còn chẳng biết Vân Xu trông như thế nào.

Trì Hiền có chút do dự. Chuyện cái điện thoại kia vẫn còn ám ảnh anh. Anh không biết nên giới thiệu mình như thế nào, hay tự giới thiệu ra sao để Vân Xu bớt ác cảm với anh nhất có thể.

Quý Thừa Tu nheo mắt. Anh biết rõ những rắc rối mà nhà họ Trì đã gây ra. Thái độ tệ hại của Trì Hiền đối với Vân Xu trước đây, anh cũng đã nghe Trì Châu kể lại. Vậy mà tên nhóc đáng ghét này vẫn dám xuất hiện trước mặt Xu Xu, nói những lời ngu ngốc.

Thật là không biết điều.

"Chỉ là một người không quen thôi, Xu Xu. Chúng ta đi thôi, A Châu sắp về rồi." Quý Thừa Tu dịu giọng nói với Vân Xu, đồng thời kéo nhẹ tay cô. Anh không muốn Vân Xu phải bận tâm vì những người nhà họ Trì.

Nghe thấy tên Trì Châu, sự chú ý của Vân Xu lập tức bị thu hút. Cô gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Quý Thừa Tu. Hai người chuẩn bị rời đi.

Quý Thừa Tu quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn Trì Hiền một cái, ra hiệu cho anh ta im miệng.

Trì Hiền quả thật có chút sợ hãi trước ánh mắt sắc bén của Quý Thừa Tu. Nhưng anh vốn là người hành động theo cảm xúc. Thấy Vân Xu thật sự không có ý định phản ứng gì với mình, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Anh bất chấp tất cả, lớn tiếng nói: "Vân Xu, anh là anh trai em! Anh trai ruột của em! Anh là Trì Hiền đây!"

Bước chân Vân Xu khựng lại. Nhưng so với nội dung lời nói, cô lại chú ý đến giọng nói của anh hơn.

Giọng nói này... quen thuộc quá.

Không phải kiểu quen thuộc do nghe nhiều lần, mà là do lần duy nhất nghe được giọng nói này đã để lại trong cô ấn tượng quá sâu đậm.

Giọng nói ấy tràn đầy sự chán ghét, bài xích và khinh thường.

Vân Xu gần như đã quên hết những chuyện đã xảy ra, hay đúng hơn là cô đã cố tình chôn vùi những ký ức không vui xuống đáy lòng, không muốn nhớ lại. Nhưng giọng nói của Trì Hiền một lần nữa gợi lại quá khứ đau buồn. Ngày đó, sau khi nghe điện thoại, cô đã thật sự rất khổ sở, khổ sở đến mức đêm nào cũng trốn trong chăn khóc thầm. Cuối cùng, anh trai đã phát hiện ra và nhẹ nhàng an ủi cô.

Vân Xu của bây giờ đã không còn bị những chuyện không vui làm cho bối rối. Cô không cần nhớ về những chuyện đó, càng không cần phải bận tâm đến những người không liên quan. Trong thế giới mà cô hoàn toàn bỏ quên, có cả nhà họ Trì, có cả những người thân ruột thịt, và đương nhiên, có cả Trì Hiền.

Người thân duy nhất của cô, chỉ có Trì Châu.

Vân Xu xoay người đối diện Trì Hiền. Đôi mắt cô vẫn trong veo, xinh đẹp, như chứa đựng cả ánh sáng, nhưng giờ phút này lại toát ra vẻ bình tĩnh đến mức vô tình.

Cô thản nhiên hỏi: "Vậy thì sao?"

Những lời tha thiết của Trì Hiền nghẹn lại trong cổ họng. Anh ngơ ngác nhìn Vân Xu, không nói nên lời. Phản ứng của cô quá đỗi bình thường, quá đỗi thờ ơ. Trong tưởng tượng của anh, Vân Xu có thể sẽ tức giận, phẫn nộ vì chuyện trước đây, hoặc sẽ kinh ngạc khi anh đột ngột xuất hiện. Nhưng dù thế nào, cũng không nên là vẻ mặt lạnh nhạt như nước lã thế này. Thật giống như...

Cô đang nhìn một người xa lạ, không hơn không kém.

Mầm mống hoảng loạn lặng lẽ nảy sinh trong lòng Trì Hiền.

"Tại sao... Không, không đúng, không phải như vậy..." Trì Hiền nói năng lộn xộn. Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình:
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 56: Đánh Rơi Trân Bảo (56)



"Vân Xu, có phải em nghe nhầm không? Anh, anh là anh trai của em mà!"

Vân Xu lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi: "Tôi không nghe nhầm. Tôi vẫn nhớ rõ anh đã nói anh chỉ có một người em gái, nhưng không phải là tôi. Và tôi cũng chỉ có một người anh trai, không phải anh, mà là Trì Châu."

Nghe em gái nói vậy, Trì Hiền cảm thấy tay chân run rẩy, không biết phải làm gì. Anh hận không thể quay ngược thời gian về cái ngày gọi điện thoại cho Vân Xu, để tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh. Sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với Vân Xu, người đã phải chịu bao khổ cực ở bên ngoài chứ?

Cô ấy chắc đã rất đau lòng.

Bây giờ, đến cả nhận anh cô ấy cũng không muốn.

"Không phải, không phải..." Giọng Trì Hiền nhỏ dần, mang theo sự hối hận và áy náy: "Anh không có ý muốn đối xử với em như vậy..."

Quý Thừa Tu vốn đã rất khó chịu vì bị kẻ không mời mà đến làm gián đoạn thời gian riêng tư với Vân Xu. Giờ thấy dáng vẻ đáng thương của Trì Hiền, anh lại càng thấy buồn cười. Người nhà họ Trì đúng là... vô liêm sỉ hết chỗ nói.

Ngay cả khi Quý Thừa Tu chỉ là bạn thân của Trì Châu và người theo đuổi Vân Xu, anh cũng thấy cách hành xử của nhà họ Trì thật bất công. Họ luôn muốn nuôi nấng đứa con ruột bên cạnh mình, nhưng người thực sự vô tội trong chuyện này chẳng phải là Vân Xu, người đã phải chịu bao đau khổ và mất mát hay sao?

Trước đây, nhà họ Trì chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu, giờ lại bắt đầu hối hận và muốn đón cô về nhà. Quý Thừa Tu nghĩ mọi chuyện không thể dễ dàng và đẹp đẽ như họ mong muốn được.

Vì vậy, Quý Thừa Tu đứng bên cạnh, nói với vẻ ngoài ôn hòa nhưng ẩn ý sâu xa: “Cậu đừng kích động quá. Chúng tôi đều hiểu là lúc đó cậu chỉ là quá tức giận với hành động của Trì Châu, nhất thời nóng nảy nên mới nói ra những lời khó nghe thôi mà.”

Nghe câu này, Trì Hiền nghẹn lời. “Quá tức giận”, “cảm xúc kích động”... chẳng phải Quý Thừa Tu đang ám chỉ rằng những lời khó nghe mà Trì Hiền đã nói chính là ý nghĩ thật lòng của anh sao?

Nhát d.a.o này đ.â.m trúng tim đen của Trì Hiền, khiến anh câm lặng, không biết nói gì hơn.

“Tôi, tôi…” Trì Hiền bối rối, mặt đỏ bừng, không biết phải làm thế nào để Vân Xu thay đổi cái nhìn về mình. Giờ phút này, anh hận chính bản thân mình vụng về, ăn nói dở tệ.

Vân Xu nghiêng đầu, mái tóc đen dài như thác nước khẽ đung đưa theo động tác nhỏ của cô, tôn lên làn da trắng như tuyết. Cô không hiểu vì sao Trì Hiền lại xuất hiện trước mặt mình.

Trong suy nghĩ của Vân Xu, nếu đối phương đã từng thể hiện thái độ không chấp nhận cô là người nhà họ Trì, thì nhà họ Trì và cô chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Vân Xu thực ra có thể hiểu được lựa chọn của nhà họ Trì. Họ đã yêu thương và gắn bó với Trì Tiêu Tiêu suốt 25 năm, đương nhiên cô, một người ngoài mới xuất hiện, không thể so sánh được.

Trì Hiền ấp úng mãi, thấy hai người kia dần mất kiên nhẫn, anh quyết định bất chấp tất cả, nói thẳng: “Anh đến đây là để xin lỗi em, Vân Xu. Thực sự xin lỗi em. Lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, tất cả đều là lỗi của anh.”

Trì Hiền, người luôn tự cao tự đại, giờ phút này lại lộ rõ vẻ hối hận trên mặt. Anh thậm chí không dám mong Vân Xu sẽ tha thứ cho mình.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 57: Đánh Rơi Trân Bảo (57)



Qua lời giải thích của Trì Châu, cuối cùng anh cũng hiểu ra những lời nói ác ý nhất thời của mình đã gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho cô em gái vừa mới trở về.

Vân Xu bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra anh ta đến để xin lỗi. Chuyện cũng chẳng có gì to tát, cô đã sớm không để bụng.

“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Giọng nói nhẹ bẫng của Vân Xu vang lên.

Em gái… đây là tha thứ cho mình sao? Niềm vui vừa mới thoáng dâng lên trong lòng Trì Hiền đã tan biến ngay lập tức bởi câu nói tiếp theo của Vân Xu.

Trì Hiền nghe thấy cô em gái mà anh luôn mong nhớ lễ phép hỏi: “Xin hỏi, sau khi nói xin lỗi xong thì còn chuyện gì khác nữa không ạ? Thời gian cũng không còn sớm, tôi và Quý ca còn phải về nhà chuẩn bị bữa tối.”

Giọng nói của cô vẫn êm tai như vậy, nhưng Trì Hiền cảm thấy toàn thân cứng đờ. Nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng cuối cùng đã trở thành sự thật. Vân Xu căn bản không xem họ là người nhà, đối xử với anh, người anh trai ruột thịt, chẳng khác nào người xa lạ. Bạn của anh trai còn có thể nhận được nụ cười của cô, còn anh thì chỉ nhận được sự khách khí lạnh nhạt.

“… Vân Xu, em có muốn cùng anh về nhà không?” Trì Hiền ôm ấp chút hy vọng cuối cùng, hỏi: “Ba mẹ đều rất muốn gặp em.”

Về nhà?

Vân Xu hơi nhíu mày. Nhà của cô và Trì Châu chính là ở đây, nhà họ Trì hoàn toàn không phải nhà của cô. Cô không có chút cảm tình nào với những người khác trong nhà họ Trì, nhắc đến họ, cô chỉ cảm thấy sự bài xích dâng lên.

“Đó không phải nhà của tôi.” Vân Xu lạnh nhạt nói: “Đó là nhà của mọi người, là nhà của mọi người và Trì Tiêu Tiêu.”

Trì Hiền cho rằng Vân Xu không muốn về nhà là vì Trì Tiêu Tiêu, vội vàng nói: “Anh trai đã đuổi Trì Tiêu Tiêu ra khỏi nhà rồi. Bây giờ tất cả mọi người đều đang đợi em trở về. Anh thề, chúng ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho em. Em muốn gì, chúng ta đều sẽ tìm cách mang về cho em.”

Vậy nên, em có bằng lòng cùng anh trở về không?

Câu hỏi cuối cùng Trì Hiền không nói ra, nhưng ánh mắt chờ đợi của anh đã thể hiện tất cả. Anh khao khát Vân Xu sẽ đi cùng anh.

Khóe miệng Quý Thừa Tu hơi trễ xuống. Thằng em trai của Trì Châu này thật là không biết điều.

Vân Xu cảm thấy có chút bực bội. Điều cô để ý chưa bao giờ là Trì Tiêu Tiêu. Cô chỉ đơn giản là bài xích tất cả những người nhà họ Trì, ngoại trừ anh trai mình. Trì Hiền cứ dây dưa mãi khiến cô dần mất kiên nhẫn.

“Tôi không cần mọi người bù đắp. Cuộc sống như bây giờ của tôi đã rất tốt rồi. Mọi người cứ để yên cho nhau là được.” Vân Xu nói từng chữ một cách rõ ràng:

“Những lời này của tôi không phải là nhất thời tức giận, mà là tôi cho rằng đây là trạng thái tốt nhất giữa tôi và mọi người.”

“Nhất định là có hiểu lầm gì đó thôi, Vân Xu. Chúng ta là người thân của em mà! Do người khác cố tình tráo đổi mới khiến em và chúng ta phải xa cách nhiều năm như vậy. Em vốn dĩ nên cùng chúng ta lớn lên.” Trì Hiền không thể tin được đây lại là suy nghĩ của em gái mình. Anh theo bản năng tiến lên, muốn đến gần Vân Xu hơn. Bàn tay anh vừa giơ ra đã bị Quý Thừa Tu nắm chặt, không chút lưu tình ném sang một bên.

Vân Xu đứng sau lưng Quý Thừa Tu, thấy Trì Hiền vẫn còn muốn dây dưa, cô hít sâu một hơi, nói: “Không phải cứ có quan hệ huyết thống là có thể trở thành người thân. Mọi người là người rõ ràng nhất điều này mà, đúng không?”

“Đừng nói những chuyện không có khả năng nữa. Tôi sẽ không về nhà họ Trì. Tôi…” Vân Xu mím môi: “Tôi không thích mọi người.”

Ánh mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào Trì Hiền, khiến người kia lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh trúng.

Quý Thừa Tu nhận thấy cảm xúc của Vân Xu đang d.a.o động, quyết định kết thúc màn kịch này. Đáng lẽ anh không nên nể mặt Trì Châu mà để người này ở đây nói những lời vô nghĩa.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 58: Đánh Rơi Trân Bảo (58)



Anh nhìn xuống Trì Hiền từ trên cao, vẻ ôn hòa trong mắt đã thay bằng sự cảnh cáo. Nể mặt Vân Xu đang ở đây, anh không nói những lời quá khó nghe: “Trì nhị thiếu, cậu nên về đi. Đừng đến làm phiền Xu Xu nữa. Tôi nghĩ Trì Châu trước đây đã nói rất rõ ràng rồi, Vân Xu sẽ không về nhà họ Trì đâu.”

Vân Xu đứng phía sau không nói gì thêm, ngầm đồng ý với lời của Quý Thừa Tu.

Trì Hiền ngơ ngác, đau khổ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi. Tất cả những gì vừa xảy ra hoàn toàn đi ngược lại kế hoạch ban đầu của anh. Vân Xu thật lòng chán ghét anh, không muốn về nhà họ Trì, cũng không muốn gọi anh một tiếng "anh trai".

Trì Hiền, nhị thiếu gia nhà họ Trì, người luôn sống phóng khoáng, tùy ý, làm gì cũng có người che chở. Từ nhỏ là ba mẹ, lớn lên là anh trai. Dường như tất cả những thất bại mà anh từng trải qua đều dồn hết lên người Vân Xu.

Hốc mắt dần cay cay, Trì Hiền nắm chặt tay, thất thần rời đi.

Trì Châu vừa về đến nhà liền nhận ra cảm xúc của Vân Xu hôm nay có vẻ sa sút hơn bình thường. Anh không lộ vẻ gì, nhẹ nhàng trò chuyện với cô, dỗ dành vài câu. Sau khi hứa cuối tuần sẽ ở nhà chơi với cô cả ngày, Vân Xu cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lại rạng rỡ nụ cười khiến người khác xao xuyến.

Trì Châu ngước mắt lên liền thấy Quý Thừa Tu đang nhìn mình với ánh mắt vừa phức tạp vừa ghen tị. Anh dùng ánh mắt ra hiệu đối phương đến thư phòng. Anh cần biết hôm nay Vân Xu đã xảy ra chuyện gì.

Qua khe cửa phòng khách, có thể thấy rõ Vân Xu đang chăm chú xem TV. Trì Châu chậm rãi khép cửa thư phòng lại.

Quý Thừa Tu hiếm khi không đeo mặt nạ ôn hòa, lịch thiệp. Vẻ mặt anh lúc này chua như ăn phải chanh: “Tôi dỗ dành Xu Xu cả buổi trời, cũng không làm tâm trạng em ấy tốt hơn. Cậu thì ngược lại, dỗ có vài câu mà em ấy đã vui vẻ rồi.”

Trì Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thì thầm đắc thắng: “Không còn cách nào khác, vị trí của tôi trong lòng Xu Xu là cao nhất mà.”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trì Châu hỏi.

“Còn không phải là thằng em trai cậu đó sao? Không biết nghe ngóng được tin ở đâu, chạy đến tận khu dân cư, vừa khéo đụng mặt tôi và Xu Xu…” Quý Thừa Tu kể lại vắn tắt tình huống, không hề thêm mắm dặm muối. Anh tin rằng Trì Châu hiểu rõ tính cách của thằng em trai mình.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Trì Châu im lặng. Gương mặt đại diện của nhà họ Trì trong giới kinh doanh vẫn được nhiều người biết đến, có người nhận ra anh cũng không có gì lạ. Chỉ là anh không ngờ Trì Hiền lại kiên trì đến mức ngồi canh ở khu dân cư, cuối cùng còn thành công “mai phục” được mục tiêu.

Ý định đổi địa điểm ở chỉ thoáng qua trong đầu Trì Châu rồi bị dập tắt ngay lập tức. Vân Xu là người quen sống ở một chỗ, việc chuyển nhà sẽ khiến cô rất khó chịu.

“Tôi sẽ nói với bảo vệ khu dân cư, bảo họ sau này không được cho Trì Hiền vào nữa.” Trì Châu nói.

Quý Thừa Tu gật đầu. Anh tùy ý dựa vào tường, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. Anh lại lên tiếng, giọng nói ôn hòa mang theo một tia sắc bén: “Tớ đã tìm ra được vị trí của đôi vợ chồng kia rồi. Bọn chúng hiện đang ở thành phố C. Người của tôi nói tình hình của hai người đó mấy năm nay tệ lắm.”

Người chồng có thói nghiện rượu và bạo hành gia đình. Sau khi có được một khoản tiền nhờ bán con gái, họ vội vàng chuyển nhà, nhưng lại sinh ra thói nghiện cờ bạc. Tài sản ít ỏi trong nhà nhanh chóng tiêu tán, bao gồm cả số tiền bán con cũng bị nướng sạch vào sòng bạc.

Một khi đã dấn thân vào con đường cờ bạc, muốn dứt ra thật khó khăn. Gã chồng nợ nần chồng chất, tạm thời ngoan ngoãn được vài tháng, nhưng cơn nghiện cờ b.ạ.c trong lòng ngày càng lớn. Cuối cùng, hắn không nhịn được lại đến sòng bạc, dưới sự thúc đẩy của sòng bạc, hắn thua càng lúc càng nhiều, đành phải đi vay nặng lãi.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 59: Đánh Rơi Trân Bảo (59)



Để trốn tránh bọn đòi nợ, đôi vợ chồng kia luôn phải trốn chui trốn lủi, liên tục thay đổi chỗ ở. Đây cũng là lý do việc điều tra bị chậm trễ. Bọn chúng quá giỏi trốn rồi.

Người vợ vốn dĩ dựa vào đứa con để giải tỏa và chia sẻ nỗi đau khổ. Từ khi đứa con bỏ trốn, bà ta chỉ còn lại một mình gánh chịu sự hành hung của chồng. Những trận bạo hành gia đình liên miên đã bào mòn hết dũng khí của bà ta, đến cả ý định bỏ trốn cũng không dám manh động.

Vài người hàng xóm thương hại người phụ nữ kia. Nếu họ biết người phụ nữ đáng thương này đã từng trộm tráo đổi con, còn ngược đãi đứa trẻ, có lẽ họ sẽ không còn nói ra những lời thương cảm nữa.

Quý Thừa Tu đã xem những tài liệu này trên máy tính trước khi cùng Vân Xu ra ngoài đi dạo.

“A Châu, người của tôi vẫn luôn theo dõi đôi vợ chồng đó. Chuyện của bọn chúng cứ giao cho tôi xử lý.” Ngón tay thon dài của Quý Thừa Tu khẽ gõ lên mặt bàn, mang theo một cảm giác áp bức khó tả. Lúc này, anh đã cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang ôn hòa, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Trì Châu không có ý kiến gì.



Thành phố C, đêm lạnh giá bao trùm.

Một khu chung cư cũ nát.

Điêu Xuyên sợ hãi rúm ró trong nhà. Cánh cửa sắt cũ kỹ bị đập mạnh liên hồi, mỗi tiếng động như một tảng đá nện vào tim hắn. Tiếng chửi rủa tục tĩu từ bên ngoài vọng vào.

“Thằng nhãi ranh kia, tốt nhất mày mở cửa ra ngay cho tao! Không thì tao phá tan cửa, ông đây cho mày đẹp mặt!”

“Điêu Xuyên, con mẹ nó mày còn không mở cửa, ông đây mà vào được là bẻ gãy chân mày đấy, xem mày sau này còn chạy đằng nào!”

Điêu Xuyên sợ đến run rẩy cả người trước tiếng động bên ngoài. Đã đổi bao nhiêu chỗ rồi, sao bọn đòi nợ vẫn tìm ra được hắn? Lần này tốc độ còn nhanh hơn trước kia nữa. Hắn chỉ có thể không ngừng cầu nguyện bọn đòi nợ nhanh chóng rời đi.

Cánh cửa trông cũ nát nhưng lại khá chắc chắn, cố gắng lắm cũng chỉ chống đỡ được sự bạo lực của bọn đòi nợ.

“Lưu ca, xem ra đêm nay không được rồi. Thằng nhãi này không ra đâu.” Một giọng nói vang lên.

Người được gọi là Lưu ca mặt mày hung dữ nói: “Đêm nay chúng ta về trước. Mai lại đến. Tao không tin thằng ranh này có thể trốn trong nhà suốt đời!”

Đợi đến khi chắc chắn bọn người kia đã đi rồi, vẻ hoảng sợ trên mặt Điêu Xuyên mới dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận. Hắn hung hăng đá mạnh vào sofa. Chiếc sofa cũ chỉ hơi xê dịch một chút, nhưng chân hắn lại bị đau điếng. Không có chỗ trút giận, Điêu Xuyên lại nghĩ đến người để hắn xả cơn giận.

Hắn bước đến phòng ngủ. Cánh cửa phòng vốn đã hỏng khóa, hắn không chút do dự đẩy cửa bước vào, túm lấy tóc người phụ nữ đang co ro trên giường, một tay kéo mạnh bà ta xuống sàn nhà.

Người phụ nữ kêu lên một tiếng đau đớn.

Âm thanh này như một ngòi nổ, lập tức đốt cháy cơn giận dữ trong lòng Điêu Xuyên. Mặt hắn dữ tợn, trút cơn giận lên người phụ nữ bằng những cú đá mạnh bạo, không hề thương tiếc, như thể đang đ.ấ.m đá vào bao cát. Cho đến khi người phụ nữ điên cuồng van xin tha thứ, cơn giận của hắn mới dần nguôi ngoai.

Người phụ nữ nằm bệt trên sàn nhà, toàn thân đầy vết thương, yếu ớt cuộn tròn người lại, không còn chút sức lực phản kháng.

Hàng xóm xung quanh trước kia còn gõ cửa khuyên can vài câu, giờ thì trực tiếp làm ngơ, coi như không nghe thấy gì. Đôi vợ chồng này không chỉ vay nặng lãi mà còn bị bọn đòi nợ đuổi đến tận nhà. Nhỡ đâu bọn đòi nợ hiểu lầm họ có liên quan, thì có mà khóc cũng không ai thương.

Xả giận xong, Điêu Xuyên ngả người lên giường, rút một điếu thuốc rẻ tiền ra châm lửa. Sự sợ hãi trong lòng vơi đi phần nào, hắn bắt đầu suy nghĩ về địa điểm trốn chạy tiếp theo.
 
Back
Top Bottom