Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 30: Đánh Rơi Trân Bảo (30)



Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn quen nhau trong một buổi tiệc của bạn bè.

Y Hạo Ngôn vừa nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu đã lập tức theo đuổi cô. Vì chuyện này, giới thượng lưu thành phố A đã được một phen xôn xao. Anh ta cũng được coi là một người trẻ tuổi tài cao trong giới. Sau hai năm theo đuổi, Trì Tiêu Tiêu cuối cùng cũng đồng ý lời tỏ tình của Y Hạo Ngôn. Hai người đã đính hôn được nửa năm.

Vị hôn phu luôn đối xử với cô rất tốt. Biết chuyện anh Cả đưa Vân Xu về thành phố A, anh ta đã thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn của mình.

“Trì Châu đúng là hồ đồ. Nếu đã xa cách nhau lâu như vậy, thì cho chút tiền rồi đuổi đi là xong. Thế mà lại còn rước người về, ngày nào cũng kè kè bên cạnh, không sợ con nhỏ đó tính tình kỳ quái, bị người ta chê cười à?”

Trì Tiêu Tiêu buồn bã nói: “Anh Cả thương Vân Xu lắm, vì cô ta mà còn từ chối cho em vào công ty.”

“Con nhỏ này chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Tiêu Tiêu, em phải cẩn thận đấy.” Y Hạo Ngôn nhíu mày. Việc Trì Châu không cho vị hôn thê vào công ty thật sự nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Trì Tiêu Tiêu thở dài: “Trong nhà đã loạn hết cả lên rồi. Ba mẹ với anh Hai đều buồn lắm. Em giờ chỉ mong tìm được Vân Xu, nói chuyện với cô ta cho rõ ràng, đừng để cô ta cứ xúi giục anh Cả đối đầu với em nữa, không thì quan hệ trong nhà chỉ càng thêm tệ thôi.”

Vị hôn thê của anh lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy.

Y Hạo Ngôn nắm tay cô, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, Trì Châu sớm muộn gì cũng nghĩ thông suốt thôi. Người thân mà anh ta quen biết bao năm nay vẫn là em.”

Trì Tiêu Tiêu là thiên kim tiểu thư được mọi người khen ngợi, Vân Xu lớn lên ở bên ngoài, sao có thể so sánh được với cô chứ?

Y Hạo Ngôn biết rằng việc đến thẳng Trì Thị tìm Vân Xu là bất khả thi. Trì Châu bảo vệ Vân Xu quá nghiêm ngặt. Họ sợ rằng còn chưa kịp bày tỏ ý định, đã bị chặn lại ngoài cổng tòa nhà rồi.

Chỉ còn cách tìm đường vòng thôi.

Là thiếu gia nhà họ Y, trong tay Y Hạo Ngôn không thiếu mối quan hệ. Rất nhanh sau đó, anh ta đã biết được địa điểm Vân Xu thỉnh thoảng xuất hiện. Cô đôi khi sẽ đến một tiệm bánh ngọt gần Trụ sở Trì Thị, có thư ký của Trì Châu đi cùng.

Vận may của Y Hạo Ngôn và Trì Tiêu Tiêu khá tốt. Vừa đến gần tiệm bánh ngọt, họ đã thấy Vân Xu đang đứng trước tủ kính chọn bánh. Hai người vốn định đợi cô ra ngoài rồi tiếp cận, nhưng Vân Xu cứ đứng ngắm nghía trước tủ bánh mãi.

“Mua có tí đồ thôi mà cũng mất cả buổi, đúng là nhà quê.” Y Hạo Ngôn cười khẩy, ra vẻ khinh thường cô thiên kim tiểu thư “hàng thật” mới tìm về được nửa đường này.

Trong tiệm bánh, Vân Xu dưới cặp kính râm, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào những chiếc bánh kem nhỏ xinh bày trong tủ kính. Tiệm bánh này nằm ngay gần tòa nhà Trụ sở Trì Thị. Trì Châu đã từng cho người mua bánh ở đây cho cô vài lần, lần nào ăn cũng rất ngon.

Nghe nói tiệm bánh này có nhiều vị khác nhau, lại còn thường xuyên có bánh mới. Cô muốn tự mình đến mua, để có thể trực tiếp chọn món mình thích. Trì Châu không yên tâm để cô đi một mình, lần nào cũng cử thư ký Lữ đi cùng.

Tuy rất muốn mua hết tất cả các loại bánh kia, nhưng Trì Châu mỗi ngày chỉ cho phép cô ăn tối đa hai chiếc bánh nhỏ, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.

Vân Xu chỉ còn cách đau lòng bỏ qua những chiếc bánh xinh xắn khác.

Thư ký Lữ đứng bên cạnh vẫn giữ nụ cười đúng mực. Vị tiểu thư này chính là em gái được sếp của họ cưng chiều như trứng. Ngay cả việc đi mua đồ trong vòng bán kính 200 mét quanh công ty cũng phải có người đi kèm. Đúng là một nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội.

Nhưng tiểu thư Vân Xu rốt cuộc trông như thế nào nhỉ? Cả công ty ai nấy đều tò mò. Là nữ thư ký duy nhất trong đội, cô có thể coi là người có thời gian tiếp xúc với Vân Xu nhiều nhất, chỉ sau thư ký Đổng. Nhưng mà, cô cũng chưa từng được nhìn thấy mặt Vân Xu.

Mỗi lần nhìn thấy Vân Xu, cô đều thấy cô che kín mặt bằng kính râm và khẩu trang.

Ánh mắt thư ký Lữ vô tình lướt qua làn da trắng ngần lộ ra bên ngoài của Vân Xu.

Da trắng thật đấy, trắng như ngọc dương chi thượng hạng vậy, khiến người ta chỉ muốn chạm vào. Ngay cả cô là phụ nữ mà còn không khỏi nuốt nước miếng.

Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!

Đó là em gái của Trì Châu đó! Thật sự chạm vào, phỏng chừng thứ chờ đợi cô sẽ là khuôn mặt đen hơn than của Trì Châu cho mà xem.

Cô không muốn nhận cảnh cáo từ cấp trên đâu…
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 31: Đánh Rơi Trân Bảo (31)



Y Hạo Ngôn chờ đợi đến mất kiên nhẫn, thẳng thừng kéo tay Trì Tiêu Tiêu bước vào tiệm bánh kem. Anh ta quyết định sẽ gọi Vân Xu ra một chỗ, với tư cách là vị hôn thê của Trì Tiêu Tiêu sẽ chính thức tuyên bố lập trường của mình. Chỉ cần Vân Xu đồng ý, thư ký Lữ chắc chắn không thể phớt lờ ý nguyện của cô.

"Biết đâu cô ta đang mong chúng ta đến tận cửa đấy." Y Hạo Ngôn lầm bầm, tự trấn an bản thân.

Trì Tiêu Tiêu bước theo sau vị hôn phu, bàn tay vô thức siết chặt chiếc túi xách. Cô đã trao đổi cuộc đời với người con gái này, ý thức được rõ ràng điều đó khiến Trì Tiêu Tiêu không khỏi căng thẳng.

Người con gái nọ đang quay lưng về phía họ, khoác trên mình chiếc áo gió dáng ôm màu xanh nhạt. Trì Tiêu Tiêu nhanh mắt nhận ra họa tiết nhỏ trên áo - dấu hiệu thiết kế đặc trưng của một nhà thiết kế hàng đầu. Mọi thiết kế từ tay ông đều mang dấu hiệu này, và mỗi chiếc áo đều là độc nhất vô nhị.

Ngay cả Trì Tiêu Tiêu cũng chỉ sở hữu một chiếc, và phải đặt hàng từ rất lâu mới có được. Vân Xu, vậy mà lại mặc một thiết kế như vậy trong một thời gian ngắn ngủi.

Trì Tiêu Tiêu cảm thấy chua chát và ghen tị.

Một lần nữa, cô cảm nhận sâu sắc sự khác biệt mà Trì Châu đối đãi với mình và Vân Xu.

Trì Tiêu Tiêu không hề hay biết, chiếc áo gió này không phải công lao của Trì Châu, mà là Quý Thừa Tu nhờ nhà thiết kế kia thiết kế riêng cho Vân Xu. Mẹ của Quý Thừa Tu và nhà thiết kế đó vốn là bạn thân thiết.

[Không thể để tình hình xấu đi nữa, nếu không vị trí của mình trong lòng Trì Châu sẽ không còn nữa.] Trì Tiêu Tiêu âm thầm hít sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cô bước lên một bước, cất giọng:

"Vân Xu, xin chào."

"Tôi là Trì Tiêu Tiêu, chắc cô biết tôi. Cô có thể dành chút thời gian cho tôi không? Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô." Cô tin rằng mình đã rất lịch sự, Vân Xu không có lý do gì để từ chối.

Vân Xu vừa nhận lấy chiếc bánh kem đã được đóng gói cẩn thận, liền nghe thấy có người gọi mình. Cô xách theo chiếc bánh, theo bản năng quay đầu lại.

Đồng tử cô giãn ra đột ngột.

Gương mặt kia, gương mặt kia ——.

Mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc biến mất, ký ức kinh hoàng như một con quái thú hung tợn phá tan xiềng xích, lao thẳng đến, nghiền nát gặm nhấm xương tủy cô.

"Lạch cạch!"

Chiếc bánh kem nhỏ xinh vừa mới được gói ghém cẩn thận rơi khỏi tay, vỡ tan trên sàn nhà. Lớp kem bơ nhạt màu bị vấy bẩn, những quả anh đào mọng nước lăn lóc đến góc tường.

Thư ký Lữ vừa thanh toán xong, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì phát hiện Vân Xu có vẻ không ổn.

Dù không nhìn rõ biểu cảm sau lớp trang điểm dày cộm, nhưng chỉ cần nhìn động tác cũng đủ đoán được cảm xúc. Người con gái trang điểm kín mít đang vòng tay ôm chặt lấy ngực, vô thức lùi về sau, tư thế phòng bị cực đoan. Không biết có phải ảo giác không, thư ký Lữ nhận thấy Vân Xu còn đang run rẩy.

"Không xong rồi!"

Trì tổng đã dặn dò, tuyệt đối không được để Vân Xu tiểu thư bị k*ch th*ch. Trạng thái này chắc chắn là do bị k*ch th*ch quá mức.

Vân Xu hoảng loạn đánh rơi bánh kem.

Phản ứng của Vân Xu khiến Trì Tiêu Tiêu đứng hình tại chỗ, "Cô đây là ——."

Lời còn chưa dứt, Vân Xu đã lướt qua cô, loạng choạng lao ra khỏi cửa tiệm. Vai Trì Tiêu Tiêu bị va mạnh đến suýt mất thăng bằng, may mà Y Hạo Ngôn kịp thời đỡ lấy.

"Con nhỏ đó bị bệnh à, cố ý đ.â.m vào em." Y Hạo Ngôn lập tức nổi giận: "Không được, anh phải hỏi cho ra nhẽ cô ta có ý gì!"

Nói rồi, anh ta định đuổi theo.

Thư ký Lữ không để ý đến họ. Ngay khi Vân Xu lao ra ngoài, cô đã vừa gọi điện thoại báo cáo tình hình cho cấp trên, vừa vội vã đuổi theo.

Trong lòng cô cầu trời khấn phật, hy vọng Vân Xu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Vân Xu lao ra khỏi tiệm bánh kem chưa được bao xa thì va phải một nam sinh viên đang đeo cặp sách. Lần này va chạm mạnh hơn, cô ngã ngồi xuống mặt đất xi măng lạnh lẽo. Kính râm và khẩu trang không biết văng đi đâu mất.

Nếu là ngày thường, Vân Xu chắc chắn sẽ lập tức tìm đồ đạc của mình. Nhưng lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất - rời xa gương mặt kia, rời xa người đó.

Thoát khỏi bóng ma ám ảnh cô suốt cả thời niên thiếu.

Nam sinh viên thân thể cường tráng không bị ngã, chỉ là chỗ bị va chạm đau nhức vô cùng, không khỏi nhăn nhó. Cậu ta vừa định mở miệng chất vấn, liền thấy người con gái trước mặt đang cúi đầu, như thể đau đớn tột cùng, bất động.

[Đừng có gây ra hậu quả xấu gì, đây đâu phải lỗi của mình.] cậu ta nghĩ thầm.

Lời trách móc định thốt ra liền đổi thành giọng quan tâm: "Tiểu tỷ tỷ, chị không sao chứ?"

Người con gái dường như nghe thấy tiếng cậu hỏi, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của nam sinh viên cứng đờ, và cả những người xung quanh cũng bị thu hút bởi cảnh tượng này.

Thời gian như thể bị đóng băng.

Gương mặt ấy tựa như được Thượng Đế tỉ mỉ phác họa, tràn đầy tình yêu và sự tinh tế. Mỗi đường nét đều hoàn hảo đến khó tin. Ánh nắng dịu dàng dừng lại trên người cô, biểu cảm mờ mịt của cô hệt như một nữ thần lạc bước xuống trần gian.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ba người đuổi theo cuối cùng cũng bắt kịp Vân Xu.

Y Hạo Ngôn nhìn chằm chằm vào nam sinh viên cặp sách đang ngây người nhìn Vân Xu, không nghĩ nhiều. Mục đích đuổi theo của anh ta chỉ có một - bắt người con gái vô lễ này phải xin lỗi Trì Tiêu Tiêu.

"Vân Xu, đừng tưởng rằng có Trì Châu che chở thì muốn làm gì cũng được." Y Hạo Ngôn lạnh lùng nói: "Xin lỗi Tiêu Tiêu đi!"
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 32: Đánh Rơi Trân Bảo (32)



Trì Tiêu Tiêu cố gắng bình ổn nhịp thở, đứng sau lưng Y Hạo Ngôn, chờ đợi phản ứng của Vân Xu.

"Vị tiên sinh này, tôi đã thông báo cho Trì tổng đến đây, mọi chuyện cứ chờ Trì tổng đến rồi nói." thư ký Lữ không khách khí lướt qua hai người, tiến đến đỡ Vân Xu.

"Cô ——." Y Hạo Ngôn vừa định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy Vân Xu quay mặt lại, anh ta đột nhiên im bặt, như bị bóp nghẹt cổ họng.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao những người xung quanh lại có vẻ mặt si mê như vậy. Khi vẻ đẹp đến mức cực hạn, không lời nào tả xiết hiện ra trước mắt, ai còn có thể rời mắt được?

Hơi hé môi, cổ họng khô khốc, anh ta không thốt nên lời. Anh ta chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, thần sắc hoảng hốt.

Những lời chỉ trích, chán ghét lặng lẽ tan biến trong không khí.

Đây là vị thiên kim thật sự sao?

Trì Tiêu Tiêu thần sắc mê man, vô thức nghĩ. Thảo nào anh trai lại sủng ái Vân Xu đến vậy, vẻ đẹp này quả thực giống như gian lận. Nếu người nhà họ Trì khác nhìn thấy cô ấy, có lẽ cuối cùng cũng sẽ giống như anh trai thôi.

Sự khinh thường tiềm ẩn trong lòng tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi xâm chiếm. Tất cả những gì cô có đều trở nên lu mờ trước vẻ đẹp này.

Vân Xu được thư ký Lữ đỡ dậy. Trì Tiêu Tiêu đứng cách đó không xa khiến toàn thân cô run rẩy không tự chủ. Những trận đòn roi tàn bạo trong ký ức dần dần hiện lên. Gương mặt dữ tợn của người con gái tú lệ trút cơn giận dữ và oán khí lên đứa trẻ nhỏ bé.

Nỗi đau không thể diễn tả lan khắp cơ thể, vết thương trên miệng vừa lành lại rách ra, rồi lại lành.

Đêm này qua đêm khác, không có hồi kết.

Cô thực sự rất sợ hãi, ai có thể đến cứu cô? Vân Xu nắm chặt lấy tay thư ký Lữ, khớp xương trắng bệch.

"Xu Xu!"

Giọng nói quen thuộc xé tan màn đêm đen tối vang lên. Vân Xu được người đến ôm trọn vào lòng. Cảm giác được bao bọc khiến cô suýt bật khóc. "Đừng sợ, anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em, Xu Xu, đừng sợ."

Anh ta không ngừng lặp lại những lời đó.

Vân Xu nhẹ nhàng, chậm rãi gọi tên anh: "Quý, Thừa, Tu."

Thần sắc cô tái nhợt và yếu ớt.

"Ừ, anh đây." Quý Thừa Tu dịu dàng ôm cô vào lòng, trấn an cô hết lần này đến lần khác, nhẹ nhàng như đang trân trọng một báu vật vô giá.

Và cô thực sự là báu vật vô giá, không thể thay thế của anh.

Tư thế của hai người khiến Vân Xu không nhìn rõ thần sắc của Quý Thừa Tu, nhưng vòng tay ôm của anh mang lại cho cô cảm giác an toàn mãnh liệt.

Ấm áp, dịu dàng, kiên định.

Thân thể gầy yếu trong lòng n.g.ự.c vẫn còn run rẩy không tự chủ. Giọng nói và hành động của Quý Thừa Tu dịu dàng bao nhiêu, thì ánh mắt anh ta dừng lại trên người Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn lại tàn nhẫn bấy nhiêu. Như một lưỡi băng sắc bén giữa trời đông giá rét, đ.â.m thẳng vào thân thể.

Cái nhìn đó khiến Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn cùng lùi lại một bước. Người đàn ông trước mặt, đâu còn vẻ ôn nhuận như ngọc trước mặt Vân Xu nữa.

Trì Tiêu Tiêu trợn tròn mắt. Đây chính là Quý Thừa Tu có bối cảnh thâm hậu kia ư? Cô từng nghe Trì Châu nhắc đến anh, nói anh là người thừa kế trực hệ của gia tộc họ Quý ở Ma Đô. Bản thân cô cũng từng nảy sinh hảo cảm với anh.

Nhưng người đàn ông này lại thờ ơ với cô, giữ phép lịch sự tránh mặt.

Trì Tiêu Tiêu từ nhỏ đã được nuông chiều, không quen bị từ chối. Vì vậy, chút hảo cảm ban đầu cũng tự nhiên tan biến.

Thế nhưng, Quý Thừa Tu, người từng từ chối cô, lại đối xử với Vân Xu dịu dàng đến vậy, còn ánh mắt nhìn cô lại lạnh băng đến thấu xương. Trì Tiêu Tiêu hoa mắt chóng mặt, sự ghen tị cuồng loạn không thể kiềm chế trào dâng.

[Không nên là cảnh tượng này, không nên là diễn biến này.]

Trì Tiêu Tiêu nghĩ. Cô mới là thiên kim tiểu thư được giáo dục tốt, lớn lên trong nhung lụa, là tâm điểm của đám đông, là đối tượng được mọi người yêu thích.

Tất cả mọi người đáng lẽ ra phải thiên vị cô mới đúng.

[Tại sao... lại biến thành thế này?]
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 33: Đánh Rơi Trân Bảo (33)



Lữ bí thư hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của Vân Xu, gần như máy móc đỡ lấy cô. Giờ thì cô đã hiểu vì sao Trì tổng lại bảo vệ em gái mình như tròng mắt, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này đủ sức lay động bất cứ ý chí sắt đá nào.

Mãi đến khi Quý Thừa Tu từ tay cô bế xốc Vân Xu lên, Lữ bí thư mới miễn cưỡng kéo tâm trí trở về.

Mỹ nhân khiến người người kinh diễm nép mình vào lòng người đàn ông, tràn đầy ỷ lại. Dưới sự vỗ về dịu dàng của anh, cô dần bình tĩnh lại, chỉ có thân thể vẫn còn run rẩy nhè nhẹ.

Những người vây xem miễn cưỡng hoàn hồn, ánh mắt gắt gao dõi theo Quý Thừa Tu ôm Vân Xu, trong đó không thiếu những tia nhìn ghen tị, hâm mộ đến phát cuồng. Nếu có thể ôm một mỹ nhân như vậy vào lòng, c.h.ế.t cũng đáng.

Quý Thừa Tu bế Vân Xu theo kiểu công chúa, trọng lượng quá nhẹ khiến anh vô thức nhíu mày. Anh tự nhủ sau này nhất định phải tìm một chuyên gia dinh dưỡng để chăm sóc thân thể cho Xu Xu. May mắn anh có bạn bè trong ngành y tế, người lớn trong gia đình lại mở cơ sở dinh dưỡng, chắc chắn có thể giới thiệu cho anh một người giỏi.

“Trì tổng!” Lữ bí thư mắt sáng lên, người tâm phúc cuối cùng cũng đến.

Trì Châu bước nhanh tới, khí thế bức người, sắc mặt âm trầm như mang theo giông bão. Anh không thèm liếc mắt đến Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn đang ngây ngốc đứng bên cạnh, lập tức tiến đến bên Quý Thừa Tu, lo lắng kiểm tra tình hình em gái.

Khuôn mặt Vân Xu mất hết huyết sắc, tái nhợt và yếu ớt. Thần sắc cô hoảng hốt, tựa như đang lạc trong cơn ác mộng.

Trì Châu đau lòng vô cùng, anh muốn bế Vân Xu vào lòng, lại sợ cô lại lần nữa bị kích động, chỉ có thể để Quý Thừa Tu ôm, còn mình thì cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người Vân Xu.

Trên đường đến đây, anh đã liên lạc với bác sĩ tâm lý của Xu Xu, đối phương đang trên đường tới.

Trì Châu gật đầu với Quý Thừa Tu, ý bảo mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, rồi hai người nhanh chóng rời đi.

Y Hạo Ngôn thấy Vân Xu sắp bị mang đi, theo bản năng bước lên một bước, lên tiếng ngăn cản: “Chờ, chờ một chút, các người ——.” không thể mang cô ấy đi.

Lời nói đến một nửa thì nghẹn lại, không phải anh ta không muốn nói, mà là ánh mắt Trì Châu quay đầu lại nhìn quá mức kh*ng b*, phảng phất giây tiếp theo, anh ta sẽ bị con sư tử đực cường tráng hung hãn đè xuống đất, bị móng vuốt sắc nhọn đ.â.m thủng yết hầu.

Sống lưng Y Hạo Ngôn chợt lạnh toát.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mỹ nhân như ảo mộng bị người ta ôm đi, lòng mang theo sự không cam lòng, nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Y Hạo Ngôn hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, quên cả việc còn một vị hôn thê đứng bên cạnh, trong lòng và trong mắt chỉ còn hình ảnh kinh diễm vừa thoáng thấy.

Trì Tiêu Tiêu lại càng không dám lên tiếng. Cô biết mọi chuyện đang đi theo hướng tồi tệ nhất.

Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, cô đã không nên tự ý tìm đến Vân Xu.

Trì Châu và Quý Thừa Tu mang Vân Xu rời đi, bỏ lại thư ký Đổng đứng tại chỗ, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào hai người kia, ánh mắt sắc bén như dao.

Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của Vân Xu vừa rồi, biểu tình của anh càng thêm lạnh lùng, thậm chí có vài phần tương tự Trì Châu.

“Trì tiểu thư, Y tiên sinh, hai vị có nhã hứng đứng đây làm tượng điêu khắc, chi bằng về trước nghỉ ngơi cho tốt. Chờ Vân Xu tiểu thư ổn định lại, Trì tổng nói rằng rất sẵn lòng "tâm sự" với hai vị.”

Hai chữ “tâm sự” được anh nhấn mạnh, mang theo sự châm biếm rõ ràng.

Trì Tiêu Tiêu trong lòng vừa sợ hãi vừa nghi hoặc. Cô không hiểu, mình rõ ràng chưa làm gì cả, tại sao Vân Xu lại phản ứng dữ dội đến vậy. Nhưng phản ứng đó tuyệt đối không giống như giả vờ, Vân Xu nhìn cô, như thể nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Vấn đề là hai người hôm nay mới gặp mặt lần đầu, Trì Tiêu Tiêu vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra đáp án.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 34: Đánh Rơi Trân Bảo (34)



Dù thế nào đi nữa, việc cô tìm đến Vân Xu là sự thật, việc Vân Xu vì cô mà cảm xúc suy sụp cũng là sự thật.

Trì Châu chắc chắn sẽ càng thêm bất mãn với cô. Cần phải nghĩ cách xoa dịu cơn giận của anh.

Trì Tiêu Tiêu ép bản thân bình tĩnh lại. Lúc này người có thể giúp cô chỉ có Bà Trì. Anh Cả kính trọng mẹ, dù anh có tức giận đến đâu, cũng sẽ không công khai đối nghịch với mẹ.

Vị hôn phu bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt ngây ngốc như cũ. Trì Tiêu Tiêu cắn môi, cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, kéo tay vị hôn phu định rời đi. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Y Hạo Ngôn, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng cô.

Ánh mắt anh nhìn cô đã có sự biến đổi rất nhỏ. Một vết rạn vô hình đã xuất hiện giữa cặp đôi vị hôn phu - thê này.

Quý Thừa Tu bế Vân Xu trở về căn nhà cô và Trì Châu đang ở. Đây là nơi Vân Xu cảm thấy an toàn nhất trong lòng.

Lữ bí thư lo sợ bất an đi theo sau thư ký Đổng. Trên mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng cho Vân Xu, lại thêm chút sợ hãi cho tương lai.

Thư ký Đổng liếc nhìn cô một cái: “Yên tâm đi, Trì tổng sẽ không giận cá c.h.é.m thớt người vô tội. Mục tiêu của bọn họ là Vân tiểu thư, cho dù cô có phát hiện trước cũng không ngăn cản được.”

Nghe được lời của thư ký Đổng, Lữ bí thư nhẹ nhàng thở ra, sau đó toàn tâm lo lắng cho tình hình của Vân Xu: “Vậy Vân tiểu thư… cô ấy…”

“Trì tổng và Quý tiên sinh đương nhiên sẽ cung cấp những điều tốt nhất cho Vân tiểu thư.”

Bác sĩ tâm lý đến rất nhanh. Cô ấy không nói lời thừa thãi, sau khi hỏi người hiểu rõ tình hình cụ thể lúc đó, liền đi vào phòng ngủ của Vân Xu. Hai người đàn ông sắc mặt khó coi bị nhốt ở ngoài cửa.

Trì Châu nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào tường. Anh sống ngần này năm, lần đầu tiên cảm nhận được sự vô dụng của bản thân.

“Tư liệu kia anh xem chưa?” Giọng Quý Thừa Tu bình tĩnh, nhưng ẩn chứa bên trong là sóng ngầm cuộn trào khiến người ta kinh hãi.

Trì Châu thờ ơ gật đầu, nếu không anh đã không phẫn nộ đến vậy.

Vân Xu từng sống ở một trấn nhỏ hẻo lánh, nơi giao thông không tiện, thông tin lạc hậu, hơn nữa chuyện đã qua mười mấy năm, rất nhiều việc không dễ điều tra. Cũng may hai người hợp tác, hiệu suất điều tra nhanh hơn gấp đôi, cuối cùng cũng có kết quả.

Cầm được tư liệu, tim Trì Châu như bị d.a.o cắt. Anh lật từng trang, tim càng thêm đau một phần, như bị người ta cầm d.a.o không ngừng khoét sâu.

Tuổi thơ của Vân Xu có thể nói là vô cùng thê thảm.

Người đàn ông tính tình nóng nảy sau khi uống rượu, hễ cảm xúc dâng trào liền sẽ đánh đập vợ và Vân Xu còn nhỏ tuổi. Khi đó, Vân Xu bé bỏng thường sẽ dang hai tay che chắn trước người mẹ, cố gắng khuyên can cha, hoặc là thay mẹ gánh chịu bạo lực.

Người phụ nữ yếu đuối chỉ biết trốn sau lưng con gái, giảm bớt sự chú ý của chồng đối với mình.

Đợi đến khi Vân Xu lớn hơn một chút, người phụ nữ có lẽ do nhiều năm bị bạo hành gia đình, tâm lý vặn vẹo, cư nhiên quay sang đánh đập đứa con gái vốn bảo vệ mình.

Người đàn ông đánh vợ và con, người vợ đánh con, Vân Xu bé nhỏ phải chịu đựng nỗi thống khổ lớn nhất trong gia đình.

Trên thân thể non nớt của cô vĩnh viễn không thiếu vết thương. Nghiêm trọng nhất là lần xương sườn bị người mẹ thần sắc điên cuồng đá gãy, tổn thương đến phổi. Năm đó cô chỉ mới mười tuổi, thân thể bé nhỏ không ngừng ho ra máu. Nếu không nhờ vị bác sĩ trong trấn có chút lòng thương người, có lẽ cô đã sớm không còn trên đời.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 35: Đánh Rơi Trân Bảo (35)



Vị bác sĩ muốn giúp cô, nhưng lực bất tòng tâm. Trấn nhỏ không chỉ lạc hậu, tư tưởng còn cổ hủ, cho rằng con gái là thứ lỗ vốn, không ai chịu đứng ra giúp đỡ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người đàn ông công khai bạo hành gia đình, bởi vì không ai ngăn cản hắn.

Vân Xu lớn lên trong bạo lực và áp bức. Quần áo mấy năm mới được thay một lần, thường xuyên không có đồ ăn. Người phụ nữ trong quá trình áp bức Vân Xu, hưởng thụ kh*** c*m của kẻ bạo hành, hành vi ngày càng không kiêng nể gì.

Vân Xu lặng lẽ chịu đựng, cho đến khi nghe được cha mẹ muốn bán cô vào vùng núi sâu để làm vợ một gã ngốc.

Đó là hành động gan dạ nhất của cô, cầu xin bác sĩ giúp cô trốn thoát. Vị bác sĩ mấy năm trước đã cảm thấy vô cùng áy náy vì sự bất lực của mình, ông đồng ý.

Thời gian sau đó là quãng đời hạnh phúc nhất của Vân Xu. Sau khi trốn thoát thành công, cô gặp được bà Lý, người phụ nữ dịu dàng chấp nhận cô, hai người cùng nhau sinh sống.

Cuối cùng, cái c.h.ế.t của bà Lý đã dập tắt hy vọng cuối cùng của cô đối với cuộc sống.

Trước khi Trì Châu tìm đến cửa, Vân Xu chưa bao giờ nghĩ rằng mình không phải con của cặp vợ chồng kia. Cô cho rằng trời cao chán ghét mình, nên mới để cô đầu thai vào cái gia đình này.

Trì Châu lật xong trang tư liệu cuối cùng, hai mắt đỏ ngầu.

Vị bác sĩ năm đó giúp Vân Xu nói rằng đến bây giờ ông vẫn còn nhớ đứa bé đó. Cô bé thực sự quá thảm, trên mặt vĩnh viễn mang theo vết sưng và vết bầm, gần như không nhìn rõ mặt mũi.

Mỗi chữ, mỗi câu trong tư liệu đều như một con dao, lăng trì trái tim Trì Châu và Quý Thừa Tu.

Họ đã hiểu vì sao Vân Xu đối diện với Trì Tiêu Tiêu lại thất thố như vậy. Trì Tiêu Tiêu và cặp vợ chồng trong tư liệu lớn lên quá giống nhau, đặc biệt là gần như bảy phần tương tự với người phụ nữ kia. Sự xuất hiện đột ngột của cô ta đã gợi lên bóng ma tuổi nhỏ của Vân Xu.

Nỗi thống khổ dai dẳng quanh năm suốt tháng chưa bao giờ biến mất. Nó là quả b.o.m chôn sâu dưới lòng đất, tùy thời có thể bị kích nổ.

Chỉ là không ngờ lại nổ tung vào hôm nay.

“Tôi đã phái người đi tìm cặp vợ chồng kia rồi.” Ánh sáng và bóng tối xuyên qua khung cửa sổ trăm nếp, tùy ý đan xen trên khuôn mặt Quý Thừa Tu, liếc mắt nhìn lại khiến người ta kinh hãi, “Tôi sẽ khiến bọn chúng hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này.”

Anh mỉm cười, lời nói như đao găm.

Cặp vợ chồng kia đã sớm chuyển nhà. Bọn chúng thu tiền bán con gái nhưng lại không dám lộ diện, sợ bị trả thù, nên chỉ vài ngày sau khi Vân Xu rời đi, cũng đã bỏ trốn.

Thần sắc Trì Châu không có gì khác thường: “Tài nguyên của tôi anh có thể tùy ý sử dụng.”

“Được.” Giọng Quý Thừa Tu lạnh lẽo vang lên: “Về chuyện của Trì Tiêu Tiêu, tôi nể mặt anh giao lại cho anh xử lý. Tôi tin anh sẽ đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ.”

Trì Châu nhắm mắt lại, anh hiểu.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 36: Đánh Rơi Trân Bảo (36)



Hai người ngồi trên sô pha ở Trì gia là bà Trì và Trì Hiền. Ông Trì đã quá ngột ngạt với không khí nặng nề trong nhà nên ra ngoài tìm bạn bè giải khuây.

Cuộc trò chuyện tan rã trong bất hòa lần trước vẫn khiến hai mẹ con bực bội, khó tin rằng Trì Châu lại tuyệt tình đến thế.

Trì Hiền chán chường lướt điện thoại. Anh Cả đã phong tỏa hết thẻ của anh, anh chỉ còn nước ở nhà chịu trận. Chống đối cũng như ném đá ao bèo, ngoài tạo ra chút gợn sóng thì chẳng có tác dụng gì.

Trì Châu,với tư cách người thừa kế, từ nhỏ đã được đào tạo tinh hoa, năng lực xuất chúng. Còn anh, phận thứ hai, trên có anh trai giỏi giang, chỉ việc ăn chơi hưởng lạc.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa, khi có chuyện xảy ra, anh chẳng có quyền quyết định gì.

Đang lúc Trì Hiền bực dọc, điện thoại đột nhiên hiện lên một video, vừa đăng tải chưa lâu mà lượt xem đã tăng chóng mặt.

Tiêu đề thì vô liêm sỉ hết chỗ nói:

[Kinh Hãi Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Hạ Phàm!!!]

Trì Hiền cười khẩy, chắc lại công ty giải trí nào đó định lăng xê gà mới thôi. Nhưng cái tiêu đề này lố bịch quá, không sợ bị phản tác dụng à? Marketing quá đà lật xe đầy ra đấy.

Mang tâm lý bề trên phán xét, Trì Hiền bấm nút phát.

Khung cảnh mở đầu... quen mắt ghê.

Ơ?

Trì Hiền bật thẳng người dậy. Tòa nhà cao tầng này chẳng phải công ty nhà mình sao? Sao lại lên video thế này?

Anh thấy hứng thú, gọi bà Trì đang ngồi cạnh cùng xem: “Mẹ, mẹ xem cái tin này buồn cười không, còn bảo có mỹ nhân xuất hiện ở công ty mình ấy.”

Thành phố A này mà có mỹ nhân nào nổi bật, anh đã biết tỏng rồi, cần gì đến báo chí đưa tin.

Người quay phim là một cô gái, có vẻ là khách của tiệm bánh kem nào đó. Mấy câu đầu toàn giới thiệu bánh ngon thế nào, cho đến khi... hai người mắt chữ A mồm chữ O, dán chặt vào gương mặt xuất hiện trên video.

Bà Trì và Trì Hiền ngây người. “Tuyệt sắc nhân gian” đặt lên người cô gái này còn thấy chưa đủ.

Cô gái này là ai?

Câu hỏi hiện lên đồng loạt trong đầu tất cả người xem video.

Trì Hiền mắt tinh phát hiện một bóng dáng quen thuộc khác: “Đó là thư ký Lữ của anh Cả?!”

Anh nhớ rõ cô thư ký này họ Lữ.

Cùng lúc đó, video truyền đến giọng nói của thư ký Lữ, cô ấy gọi người đẹp ngã ngồi trên đất là:

"Tiểu thư Vân Xu."

Như sét đánh ngang tai, Trì Hiền và bà Trì cảm thấy thính giác chắc chắn có vấn đề, nếu không sao lại nghe thấy cái tên đó, cái tên của đứa con gái bị ôm nhầm.

Một người con gái đẹp đến khó tả như vậy, sao có thể là Vân Xu mà họ tưởng tượng - tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cao siêu?

Không thể nào.

Trì Hiền hoảng loạn tua video về đầu, chuẩn bị nghe lại lần nữa. Lần này anh tập trung cao độ, muốn nghe rõ từng câu từng chữ trong video, để được chiêm ngưỡng thêm lần nữa dung nhan thần thánh kia.

Hai người nghe rõ mồn một, thư ký Lữ đúng là gọi cô gái ấy là “Tiểu thư Vân Xu”.

Trì Hiền cầm điện thoại mà tay run run, cứ như đang lạc trong mơ. Sự thật rành rành trước mắt, người con gái trong video chính là Vân Xu.

Hóa ra cô ấy đẹp đến vậy sao? Khác hẳn với vẻ ngoài tầm thường mà họ mường tượng. Vẻ đẹp ấy đủ sức lay động trái tim bất cứ ai. Vậy mà họ lại từ chối Vân Xu, từ chối báu vật có một không hai này.

Đặc biệt là Trì Hiền, thậm chí còn chế giễu Vân Xu qua điện thoại. Giờ nghĩ lại chuyện ngu xuẩn mình đã làm, anh hối hận đến ruột gan cồn cào. Anh đã nói những lời quá đáng với em gái ruột của mình, đầu óc anh lúc đó bị lừa đá hay sao?

Nghĩ kỹ thì, Vân Xu đến giờ còn chưa từng xuất hiện trước mặt anh, sao anh có thể dễ dàng thành kiến với cô như vậy?

Bà Trì cũng lòng dạ rối bời. Bà luôn cho rằng Trì Tiêu Tiêu mình nuôi dạy đã đủ xuất sắc, nhưng nào ngờ con gái ruột lưu lạc bên ngoài lại đẹp đến chói mắt, đẹp đến mức vô lý.

Vân Xu vốn nên được hưởng vạn sủng thiên ái ở Trì gia, thế mà đến giờ hai mẹ con còn chưa gặp mặt.

Bà Trì không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 37: Đánh Rơi Trân Bảo (37)



Video vẫn tiếp tục chạy. Trì Hiền trợn to mắt, anh thấy Trì Tiêu Tiêu và vị hôn phu Y Hạo Ngôn xuất hiện phía sau Vân Xu. Sao họ lại ở cùng Vân Xu?

Vẻ mặt Y Hạo Ngôn lộ rõ vẻ chán ghét. Trì Hiền tim treo lên cổ họng, anh ta định làm gì Vân Xu?

Anh nắm chặt điện thoại, hận không thể xông vào màn hình, bảo vệ em gái trong vòng tay.

Cũng may, hành động của Y Hạo Ngôn dừng lại. Khi Trì Châu và Quý Thừa Tu xuất hiện, trái tim treo lơ lửng của Trì Hiền mới chịu hạ xuống. Có anh Cả ở đó, với sự coi trọng của anh trai dành cho Vân Xu, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho cô bé.

Video cuối cùng dừng lại ở bóng lưng mấy người rời đi.

Đợi Trì Hiền tải lại trang, định xem lại video lần nữa, thì phát hiện video đã bị gỡ xuống.

Trì Hiền: "Ơ???"

Ngay sau đó anh phản ứng lại, chắc chắn là anh Cả ra tay. Anh Cả không muốn Vân Xu bị lộ diện trên mạng.

Tắt điện thoại, bà Trì và Trì Hiền im lặng, tâm tư ngổn ngang.

Trì Tiêu Tiêu vội vã trở về Trì gia, đã thấy bà Trì và Trì Hiền ánh mắt thất thần, không biết đang nghĩ gì. Đến cả cô về nhà cũng không ai hay.

Dự cảm chẳng lành lại ập đến. Cô chậm bước, tiến lại gần hai người: “Mẹ, anh Hai.”

Hai người như bừng tỉnh, ánh mắt dần dần tập trung lại, lúc này mới phát hiện Trì Tiêu Tiêu đã về. Tâm trí vẫn còn đặt trên người Vân Xu, hai người đáp lời có chút chiếu lệ.

Trì Tiêu Tiêu gượng cười.

“À phải rồi, Tiêu Tiêu.” Trì Hiền đột nhiên mở miệng.

Trì Tiêu Tiêu cho rằng anh Hai chuẩn bị quan tâm mình, nhẹ nhàng thở ra. Cô vừa định khóc lóc kể lể nỗi ấm ức, thì nghe thấy Trì Hiền hỏi: “Sao em lại đi cùng Vân Xu? Lúc nãy Y Hạo Ngôn làm gì em ấy? Vân Xu có bị thương không? Có sợ hãi không?”

Hàng loạt câu hỏi dồn dập, tất cả đều xoay quanh Vân Xu.

Trì Tiêu Tiêu nghe mà lòng bàn tay siết chặt, nụ cười cũng sắp không giữ nổi.

Nỗi sợ hãi từ khi thấy diện mạo thật của Vân Xu nay đã thành hiện thực. Người yêu thương cô nhất là bà Trì và anh Hai đã bắt đầu để tâm đến Vân Xu. Cứ thế này, Trì gia còn chỗ cho cô sao?

“Cô ấy không sao. Anh Cả và bạn anh ấy đã đưa Vân Xu đi rồi. Anh Cả sẽ không để cô ấy bị thương đâu.”

Trì Hiền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Vẻ quan tâm ấy đ.â.m vào mắt Trì Tiêu Tiêu đau nhói.

Bà Trì cũng lên tiếng, nhưng nội dung vẫn không phải điều Trì Tiêu Tiêu muốn nghe: “Tiêu Tiêu, con và Hạo Ngôn tìm Vân Xu làm gì?”

Bà Trì không phải không quan tâm Trì Tiêu Tiêu, chỉ là so với Vân Xu tình hình chưa rõ, thì Trì Tiêu Tiêu đã hoàn hảo đứng trước mặt bà rồi. Đương nhiên bà sẽ muốn biết tình hình Vân Xu hơn.

Bà yêu thương Trì Tiêu Tiêu, nhưng Vân Xu quá đẹp, vô thức thu hút mọi ánh nhìn.

Bà Trì không thể bỏ qua, càng không thể cự tuyệt.

Trì Tiêu Tiêu lòng đau như cắt, cô biết giờ không phải lúc để cảm xúc chi phối. Phải nhân cơ hội này giải thích rõ ràng, để bà Trì giúp cô khuyên nhủ anh Cả vài câu.

Cô thuật lại vắn tắt sự việc xảy ra, thêm thắt đôi chút, giấu đi những suy tính nhỏ nhặt không thể nói ra, nói rằng mình chỉ muốn giúp Vân Xu, hòa hoãn quan hệ mọi người.

Đúng như Trì Tiêu Tiêu mong muốn, ánh mắt hai người nhìn cô đã dịu dàng hơn không ít.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 38: Đánh Rơi Trân Bảo (38)



Quán bar, tầng hai, ghế lô riêng.

Mấy anh ấm đang ôm ấp bạn gái xinh tươi tán tỉnh, anh một ngụm tôi một ngụm uống rượu. Trên bàn la liệt vỏ chai, ở góc khuất ghế lô có một bóng người cô đơn, tay bưng ly rượu, ánh mắt thất thần.

Một người trong nhóm chú ý đến cảnh này, nhéo eo cô bạn gái ý bảo cô ta đứng dậy.

Ghế sô pha bên cạnh lún xuống, một giọng nói lười nhác vang lên: “Hạo Ngôn, hiếm khi ra ngoài một chuyến, sao vẫn ủ rũ thế kia? Lại cãi nhau với vị hôn thê à?”

Từ sau khi đính hôn, Y Hạo Ngôn rất ít khi đến quán bar chơi bời với bạn bè, vì Trì Tiêu Tiêu không thích. Lần này vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là thuận miệng mời, không ngờ anh ta lại đồng ý.

Mấy người có chút kinh ngạc, lại có chút tò mò. Y Hạo Ngôn chẳng phải rất yêu chiều vị hôn thê kia sao? Lần này sao lại trái tính thế này?

Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

“Không có gì.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt thất thần.

“Thế này mà là không có gì à?” Hai người bên cạnh cũng thấy hứng thú, vội buông bạn gái ra, xích lại gần Y Hạo Ngôn:

“Sao thế?”

Người ban đầu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chịu.

“Chẳng lẽ là vì chuyện nhà họ Trì? Nghe nói năm xưa ôm nhầm con, Trì Châu đón người về xong, chẳng thèm che giấu thiên vị, công khai mang kè kè bên người.”

“Nếu nói vậy, vị thế của Trì Tiêu Tiêu sẽ bị uy h.i.ế.p nhỉ? Trì Châu giờ là người nắm quyền Trì gia, cô ta sao sánh được với đứa em vừa tìm về trong lòng Trì Châu, địa vị chắc chắn bị ảnh hưởng.”

Y Hạo Ngôn phiền lòng vì chuyện này sao? Mấy người không khỏi nghĩ vậy.

“Cái cô kia thủ đoạn ghê gớm thật đấy, đến cả Trì Châu kiểu người đó cũng thu phục được.” Một người nói đùa, đương nhiên đó cũng là suy nghĩ thật lòng của hắn.

Câu nói này nghe chói tai vô cùng. Y Hạo Ngôn nhíu mày. Vân Xu, một sự tồn tại như vậy, không cần phải lấy lòng bất cứ ai. Cô chỉ cần đứng đó thôi, sẽ có người tự nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ.

“Đừng có ăn nói lung tung.” Y Hạo Ngôn lạnh lùng ngắt lời: “Mấy người còn chưa gặp cô ấy, sao có thể tùy tiện phán xét?”

“Cô ấy vốn dĩ là người nhà họ Trì, những thứ đó đều là thứ cô ấy nên được nhận.”

Nói xong, Y Hạo Ngôn ngậm chặt miệng. Ghế lô rơi vào tĩnh lặng. Mấy người ngơ ngác ngồi trên ghế nửa ngày không phản ứng.

Y Hạo Ngôn đây là bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?

Cách đây không lâu còn hùng hồn tuyên bố với bọn họ, tuyệt đối không cho phép con nhỏ mới tìm về kia uy h.i.ế.p vị hôn thê, hôm nay sao đã đổi thái độ nhanh như chong chóng, đứng về phe đối phương nói chuyện rồi?

Mấy người trong lòng khó chịu.

Y Hạo Ngôn lúc này chỉ còn hối hận vì ban ngày đã l* m*ng, khiến Vân Xu sợ hãi. Cô ấy mong manh như vậy, nghĩ đến cảnh cô ngã xuống đất, Y Hạo Ngôn hận không thể đ.ấ.m cho mình một phát.

Nếu sớm biết Vân Xu đẹp đến vậy, anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động vô lễ nào.

Hy vọng cô ấy đừng để bụng chuyện thất lễ của anh.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 39: Đánh Rơi Trân Bảo (39)



Ngày hôm sau, tập đoàn Trì Thị.

Thư ký Đổng báo cáo với Trì Châu tình hình xử lý sự cố: “...Video gốc nằm trong tay một blogger ẩm thực. Cô ấy tình cờ quay được toàn bộ sự việc, sau khi chúng ta rời đi thì đăng tải lên mạng. Hôm qua bộ phận truyền thông đã liên hệ với cô ấy, cô ấy đã xin lỗi và lập tức gỡ video xuống.”

“Những video bị truyền lại, chúng ta cũng đã gọi điện thoại liên hệ từng người phụ trách, cơ bản đã xử lý sạch sẽ các video lan truyền trên mạng.”

Những video đã bị tải xuống thì họ không còn cách nào, không thể lần theo đường dây mạng để yêu cầu người dùng xóa bỏ.

Trì Châu biết đây là kết quả tốt nhất ở thời điểm hiện tại. Tiếp theo cần phải cẩn thận chú ý đến các kênh thông tin, trạng thái của Vân Xu hiện giờ không thể bị k*ch th*ch, anh không cho phép bất cứ sơ suất nào xảy ra.

“Cử người tiếp tục theo dõi tình hình trên mạng, có bất cứ vấn đề gì thì báo cáo kịp thời.”

“Vâng.”

Thư ký Đổng đóng cửa văn phòng, phía sau cánh cửa là vô số ánh mắt như có như không dõi theo. Anh biết mọi người đều muốn tận mắt gặp mặt em gái của Trì Châu, vị mỹ nhân xuất hiện trong video kia. Đáng tiếc, Trì Châu sẽ không cho bất cứ ai cơ hội đó.

Còn anh, chỉ có thể đứng sau lưng Trì Châu, cố gắng làm nhiều hơn một chút cho Vân Xu, dọn sạch những chướng ngại vật cản đường cô.

Sau khi thư ký Đổng rời đi, nhân viên tập đoàn Trì Thị vẫn còn thất thần.

“Vị kia thật sự là tiểu thư Vân Xu mà chúng ta vẫn gặp mỗi ngày sao? Đến giờ tôi vẫn không dám tin.” Một người ngập ngừng hỏi.

“Chính là cô ấy.” Người ngồi bên cạnh ngữ khí hoảng hốt đáp.

Thực ra trong lòng mọi người đã sớm xác định, dù sao thì thư ký Lữ trong video cũng là người thật việc thật. Họ chỉ là không thể tin được, một đại mỹ nhân như vậy đã từng làm việc chung một tòa nhà với họ, còn từng chào hỏi họ.

Cứ như một giấc mơ vậy. Giá mà sớm biết, dù phải đối mặt với ánh mắt tử thần của đại ma vương Trì Châu, họ cũng muốn tiếp cận cô ấy nhiều hơn một chút. Vô số người âm thầm nghiến răng tiếc nuối.

Trong văn phòng, Trì Châu hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm qua.

“Tiểu thư Vân Xu giấu kín trong lòng nỗi đau mà không ai có thể chạm đến. Ban đầu tôi định từng bước dẫn dắt cô ấy thoát khỏibóng ma, chủ động nói ra trải nghiệm thời niên thiếu.”

“Trì tiên sinh, ngài là người tiểu thư Vân Xu tin tưởng và ỷ lại nhất. Với sự giúp đỡ của ngài, cô ấy nhất định có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”

Bác sĩ tâm lý thở dài nói: “May mắn là tình hình chưa đến mức quá tệ. Tôi vừa nói chuyện với tiểu thư Vân Xu, cảm xúc của cô ấy đã tạm thời ổn định lại.”

“Trước mắt chỉ có thể thông qua việc ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, cho cô ấy thêm cảm giác an toàn.”

“Không chỉ có ngài.” Ánh mắt bà chuyển sang người bên cạnh: “Còn có Quý tiên sinh nữa. Anh ấy xuất hiện đúng thời điểm mấu chốt, tiểu thư Vân Xu hiện tại cũng rất ỷ lại anh ấy.”

Trì Châu trầm giọng nói: “Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ tâm lý gật đầu, người nhà nguyện ý toàn lực phối hợp là tốt nhất. Nhớ đến người phụ nữ trong phòng, ngay cả người kiến thức rộng rãi nhiều như bà cũng không khỏi kinh ngạc. Vẻ đẹp đến cực hạn này, nếu không có hai người đàn ông trước mắt che chở, e rằng đã sớm gây ra tranh đoạt.

Vẻ đẹp cực hạn, nếu không có lực lượng bảo vệ, đối với vị tiểu thư kia mà nói chẳng khác nào một tai họa.

Quý Thừa Tu tiễn bác sĩ tâm lý xong quay lại, thấy Trì Châu ngồi trên sofa, điện thoại không ngừng rung, có người kiên trì gọi đến, nhưng anh lại phớt lờ.
 
Back
Top Bottom