Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 40: Đánh Rơi Trân Bảo (40)



Quý Thừa Tu liếc nhìn màn hình, là điện thoại của Trì Hiền. Khó trách anh ta không muốn nghe máy.

Trì Châu nặng nề thở ra một hơi, cầm điện thoại lên lần nữa rồi lại tắt máy, gửi một tin nhắn trả lời.

Anh đã hạ quyết tâm: “Mấy ngày nữa tôi sẽ về Trì gia một chuyến, nói rõ mọi chuyện. Đến lúc đó Xu Xu nhờ cậu chiếu cố.”

Quý Thừa Tu không ý kiến. Chiếu cố Xu Xu chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Dù vậy, anh vẫn thấy hài lòng với quyết định dứt khoát của Trì Châu.

Đợi một lát, hai người đàn ông cao lớn khẽ khàng áp sát cửa phòng Vân Xu, lắng nghe động tĩnh bên trong. Nếu có người không rõ chuyện tình nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ lập tức lấy điện thoại báo cảnh sát, tố cáo mình phát hiện hai tên b**n th**.

Trong phòng không có tiếng động, Vân Xu chắc là đã ngủ rồi.

Trì Châu dùng ánh mắt ra hiệu với Quý Thừa Tu, ý bảo anh nên về đi, đây là nhà của anh và Xu Xu, không phải nhà của cậu.

Quý Thừa Tu mỉm cười chống đối, về ư? Không đời nào. Anh không yên lòng về Xu Xu, dáng vẻ sợ hãi run rẩy của cô hôm qua khiến tim anh đau như cắt, chưa tận mắt xác nhận trạng thái của Vân Xu, anh tuyệt đối không rời đi.

Hai người mắt chạm mắt, giằng co, không ai chịu nhường ai.

Sau một hồi lâu, Trì Châu lùi lại một bước. Tình hình của Vân Xu quan trọng hơn.

Anh quay đầu lại, chậm rãi xoay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Để giảm thiểu tiếng động đến mức tối đa, một động tác mở cửa đơn giản mà anh thực hiện mất cả phút đồng hồ.

Trong căn phòng màu xanh lam, mọi thứ đều bình lặng yên tĩnh.

Trên chiếc giường lớn giữa phòng, một bóng hình mảnh mai đang say giấc. Vân Xu thu mình thành một cục nhỏ, gương mặt đẹp đến khó tả vùi một nửa vào chiếc gối mềm mại, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

Dù là trong giấc ngủ, cô vẫn toát ra cảm giác bất an mãnh liệt.

Ánh mắt Quý Thừa Tu rơi xuống đôi tay trắng ngần như bạch ngọc tạc thành của cô. Trước khi anh kịp hành động, Trì Châu đã vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về Vân Xu, mỗi lần vỗ đều đo lường lực đạo vừa đủ.

Rõ ràng là nâng niu trân trọng.

Chậm một bước, nhưng không sao cả, Quý Thừa Tu nghĩ. Anh và Vân Xu sau này sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau. Hơn nữa, trước mặt người anh trai mà Vân Xu kính trọng này, anh cũng không tiện hành động quá chủ động.

Như cảm nhận được hơi thở của anh trai, cảm giác an tâm đột nhiên lan tỏa, mày Vân Xu đang nhíu chặt dần dần giãn ra, mặt mày giãn ra, cả người trở nên an nhiên và tươi đẹp.

Trì Châu trìu mến nhìn chăm chú em gái mình.

Xu Xu, cứ yên tâm ngủ ngon, anh trai sẽ vì em dọn sạch mọi chướng ngại.

...

Người hầu Trì gia dạo gần đây vô cùng bất an, không khí trong nhà càng lúc càng trầm mặc, đến cả họ cũng có chút không chịu nổi, sợ rằng bất cẩn làm phật lòng ai đó.

Đặc biệt là sau khi đoạn video biến mất, người nhà họ Trì cũng không thể liên lạc được với Trì Châu, đến công ty cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Thư ký Đổng đáng ghét thì chỉ mỉm cười rồi đẩy hết mọi vấn đề về cho họ.

“Thực xin lỗi, tôi chỉ là một thư ký thôi.”

“Ngài là người nhà của Trì tổng, hẳn là dễ dàng liên lạc với Trì tổng hơn tôi.”

Người nhà họ Trì càng thêm nóng lòng. Bà Trì và Trì Hiền mấy ngày nay không ngừng hồi tưởng lại Vân Xu trong video, càng hồi tưởng càng hối hận, như thể trân bảo sắp đến tay lại lặng lẽ tuột mất.

Đứa trẻ kia vốn thuộc về Trì gia, lại vì thành kiến và cố chấp của họ, mà ngày đoàn tụ cứ hết lần này đến lần khác bị trì hoãn.

Ông Trì cũng hối hận không kém.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 41: Đánh Rơi Trân Bảo (41)



Ông vô tình xem được đoạn video từ con trai một người bạn cũ, ngay lập tức sững sờ tại chỗ. Càng bị đám anh em truy hỏi thông tin về Vân Xu, ông càng thêm á khẩu không trả lời được. Ngoại trừ cái tên và vài thông tin cơ bản, Ông Trì gần như hoàn toàn không biết gì về con gái ruột của mình.

Cuối cùng, ông Trì rời đi trong ánh mắt kỳ dị của bạn cũ, rõ ràng là ông căn bản không để tâm đến con gái ruột của mình.

Nếu không, ông đã chẳng ấp úng không trả lời được bất cứ thông tin gì về con bé.

Trì Tiêu Tiêu trơ mắt nhìn sự thay đổi trong nhà. Cô muốn quay trở lại cuộc sống trước kia, muốn trở về khoảng thời gian mọi người trong nhà đều yêu thương chiều chuộng cô.

Nhưng tâm trí cha mẹ và anh Hai đang dần chuyển dời sang Vân Xu. Họ không ngừng hỏi cô về những chuyện xảy ra hôm gặp mặt, rồi thở dài nói, cô không nên đi tìm Vân Xu, đứa trẻ kia chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.

Tiếng thở dài cứa vào tim cô như dao.

Ngay cả vị hôn phu khi nghe điện thoại của cô, cũng không còn như trước nữa. Trước đây, chỉ cần là điện thoại của cô, anh sẽ luôn bắt máy nhanh nhất. Nay mời anh ra ngoài, thái độ cũng không còn nhiệt tình, ngược lại có chút làm cho có lệ.

Tim Trì Tiêu Tiêu mỗi ngày một chùn xuống, nhưng lại bất lực.

Ngày Trì Châu quay trở lại Trì gia, thời tiết rất tệ, mây đen ảm đạm bao phủ toàn bộ bầu trời, không ngừng cuộn trào.

Người đàn ông khí thế trang trọng mang theo vẻ lạnh lẽo sắc bén, tựa hồ tùy thời chuẩn bị xé tan mọi thứ. Ánh mắt anh sắc như dao, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trì Hiền suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm khi thấy anh Cả. Người anh Cả mà anh tìm kiếm bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện ở nhà. Vậy Vân Xu… Trì Hiền theo bản năng nhìn sang trái phải Trì Châu.

Không có bóng dáng nhỏ bé kia, anh thất vọng thu hồi tầm mắt.

Trì Hiền chua xót nghĩ, mình đã từng nói những lời quá đáng như vậy, Vân Xu bài xích Trì gia là chuyện đương nhiên.

Trì Châu lướt thẳng qua em trai, tiến về phòng khách, phân phó người hầu gọi ba người còn lại ra, anh có chuyện muốn tuyên bố.

Khi ông Trì và bà Trì đến phòng khách, Trì Châu đang đứng trước bức tường phòng khách, ngửa đầu nhìn bức ảnh gia đình cỡ lớn treo trên tường. Đây là bức ảnh chụp cả nhà Trì gia ba năm trước, trong ảnh mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc trong bức ảnh, sau sự kiện tráo đổi kia, lại có vẻ châm biếm đến nhói lòng.

Trì Tiêu Tiêu chậm rãi bước đến. Nghe tin Trì Châu về nhà, trong lòng cô không hề có chút vui sướng nào, ngược lại dâng lên cảm giác kinh hoàng bất an. Cho dù là chuyện xảy ra ngày hôm đó, hay thái độ lạnh nhạt của anh Cả, đều khiến cô biết đêm nay vô cùng quan trọng.

Thái độ cuối cùng của anh Cả sẽ quyết định địa vị sau này của cô ở Trì gia.

Nhân viên đã tập trung đông đủ. Trì Châu nhìn quanh những người thân trong gia đình. Ánh mắt anh tối sầm lại, vẻ mặt không chút thừa thãi. Anh đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát đưa ra quyết định:

“Mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng. Con sẽ thu hồi lại toàn bộ cổ phần Trì gia, bất động sản, và quỹ chứng khoán mà Trì gia đã giao cho Trì Tiêu Tiêu. Còn quần áo và thẻ ngân hàng thì cô có thể mang đi. Sau này, Trì gia sẽ không chuyển tiền cho cô nữa.”

Giọng Trì Châu lạnh lùng, chắc nịch, từng câu từng chữ đều hướng về Trì Tiêu Tiêu.

Lời tuyên bố này như tiếng sét giữa trời quang, nổ tung trong gia đình Trì.

Mặt Trì Tiêu Tiêu trắng bệch. Anh Cả đang muốn đuổi cô ra khỏi Trì gia sao?

Sao anh Cả có thể tàn nhẫn như vậy!
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 42: Đánh Rơi Trân Bảo (42)



Chỉ vì cô đi tìm Vân Xu mà anh lại đối xử với cô thế này!

Bà Trì lập tức phản đối. Bà muốn Vân Xu trở về là thật, nhưng điều đó không có nghĩa là bà sẽ bỏ rơi đứa con gái mà bà đã nuôi dưỡng bao năm qua: “Trì Châu, con nói năng lung tung gì vậy! Tiêu Tiêu là người nhà của chúng ta mà.”

“Đúng đó, anh Cả.” Trì Hiền cũng nói: “Anh không thể làm vậy được. Em biết anh thương Vân Xu, nhưng quyết định này quá vô lý. Vì Vân Xu mà anh phải đuổi Tiêu Tiêu đi sao?”

Ông Trì trầm giọng: “Với khả năng của Trì gia, nuôi cả Vân Xu lẫn Tiêu Tiêu bên cạnh không thành vấn đề, không nhất thiết phải để Tiêu Tiêu rời đi.”

Trì Châu biết lời mình nói ra sẽ bị người nhà phản đối. Bản thân anh cũng từng do dự, dù sao cũng là tình cảm bao năm, dù không chung huyết thống, cũng khó lòng dứt bỏ.

Nhưng mỗi lần nhớ lại những đau khổ mà Vân Xu đã trải qua, lòng anh lại nguội lạnh đi một chút, cho đến khi chút tình cảm còn sót lại tan biến hết. Nếu cứ để Trì Tiêu Tiêu ở lại Trì gia, đó mới là tổn thương lớn nhất đối với Vân Xu, và cũng là đạt được mục đích của kẻ chủ mưu.

Không tốn một xu, chỉ cần một lòng ích kỷ, hy sinh tương lai của một đứa trẻ, là có thể khiến con mình thay thế vị trí tiểu thư nhà giàu thực thụ, hưởng thụ tất cả mọi thứ.

Thật trớ trêu.

Trì Châu lấy ra tập tài liệu điều tra đã hoàn tất, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Đôi mắt anh như phủ một lớp sương mù dày đặc, không ai đoán được cảm xúc bên trong: “Trước khi chỉ trích con, mọi người xem xong tài liệu này đã.”

Những trang giấy trắng chữ đen dày cộp nằm im lìm trên mặt bàn. Trì Hiền là người đầu tiên cầm lấy, anh muốn xem rốt cuộc vì sao anh Cả lại tuyệt tình đến vậy.

Những người khác cũng cầm lấy tài liệu.

Chỉ vừa lật vài trang, thế giới quan của họ đã hoàn toàn đảo lộn.

Theo từng trang giấy được lật xem, không khí phòng khách dần trở nên nặng nề, ngột ngạt. Những dòng chữ tàn khốc, đáng sợ như hóa thành tảng đá lớn, đè nặng lên n.g.ự.c mọi người, khiến họ khó thở, đau khổ.

Mới xem được một nửa tài liệu, Bà Trì đã không chịu nổi nữa, tay bà run rẩy dữ dội. Tờ giấy mỏng manh mà nặng trĩu ngàn cân. Bà Trì không thể tin con gái ruột của mình khi còn nhỏ lại phải sống một cuộc đời đáng sợ đến thế.

Bà Trì xuất thân từ gia đình giàu có, lớn lên lại gả vào Trì gia, cả đời chưa từng nếm trải khổ sở. Những gì ghi trong tài liệu hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của bà, khiến bà cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trì Hiền cũng chẳng khá hơn. Anh đã hiểu vì sao anh Cả lại phẫn nộ và tuyệt tình đến vậy. Chuyện ôm nhầm con năm xưa không phải là ngẫu nhiên, mà là một âm mưu có chủ ý, chỉ để con của người khác được hưởng cuộc sống giàu sang phú quý.

Còn Vân Xu lại phải chịu đủ hành hạ trong tay kẻ chủ mưu.

Từ lúc Trì Châu lấy tài liệu ra, lòng Trì Tiêu Tiêu đã nặng trĩu. Anh Cả đã muốn làm gì thì chắc chắn sẽ thành công, lần này anh đã chuẩn bị kỹ càng. Cô phải làm sao bây giờ? Ba mẹ và anh Hai có giúp cô không?

Đến tờ cuối cùng của tài liệu, ảnh chụp cặp vợ chồng bạo hành hiện ra rõ ràng trước mắt. Trì Tiêu Tiêu mở to mắt, thở dồn dập. Quá giống, cô và bọn họ quá giống nhau, ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra mối quan hệ huyết thống giữa ba người.

Thảo nào lúc Vân Xu thấy cô lại hoảng sợ như vậy, thảo nào Trì Châu muốn cô rời khỏi Trì gia. Trì Tiêu Tiêu từng tự hào về nhan sắc của mình, nhưng giờ gương mặt này lại là sự chế giễu lớn nhất.

Mẹ ruột của cô đã hao tâm tổn trí đánh tráo cô và Vân Xu, nhưng sau bao nhiêu năm, mọi chuyện vẫn bị phơi bày ra ánh sáng. Cô không phải là thiên kim công chúa của Trì gia, mà chỉ là con của hai kẻ bạo hành.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 43: Đánh Rơi Trân Bảo (43)



Vân Xu, người bị mẹ ruột cô ngược đãi, mới là thiên kim hào môn thật sự.

Trong lòng Trì Tiêu Tiêu bỗng trào dâng sự bất cam lòng mãnh liệt. Bị ép chấp nhận mình là con gái nhà thường dân đã là giới hạn của cô rồi, sự thật tàn khốc hơn lại bày ra trước mắt, thân thế của cô còn tệ hơn cả những gì cô đoán.

Chưa bao giờ có chuyện ôm nhầm con, cuộc đời giàu sang của cô là do mẹ ruột trộm cắp mà có.

Giờ phút này, Trì Tiêu Tiêu hận Trì Châu, hận anh đã chọn cách vạch trần tất cả trước mặt người nhà, hận anh nhất định phải đưa Vân Xu về, hận anh hủy hoại tất cả của cô. Cuộc đời vốn tươi sáng của cô bỗng chốc vụt tắt.

Cô mới là người xứng đáng là thiên kim Trì gia!

Sự im lặng nghẹt thở bao trùm lấy gia đình Trì. Chỉ cần nghĩ đến những hành hạ phi nhân tính mà Vân Xu đã phải chịu khi còn nhỏ, giờ phút này họ thậm chí không dám nhìn thẳng vào gương mặt Trì Tiêu Tiêu, vì gương mặt đó quá giống với cặp vợ chồng bạo hành đã ngược đãi con gái/em gái ruột của họ.

Người nhà họ Trì không dám tưởng tượng Vân Xu đã phải sống những ngày tháng khổ sở như thế nào. Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng như vậy, vốn phải được họ nâng niu, chiều chuộng, lại chỉ vì sự ích kỷ của một người đàn bà mà phải sống trong địa ngục.

Thậm chí khi khó khăn lắm mới tìm được người thân, họ còn vì Trì Tiêu Tiêu mà xa lánh cô.

Vẻ mặt Trì Châu bình thản như mặt nước hồ, không chút gợn sóng. Tài liệu điều tra anh đã xem đi xem lại vô số lần, mỗi lần đều khiến anh hận không thể nghiền xương nghiền thịt cặp vợ chồng kia.

Anh lên tiếng: “Quyết định của con sẽ không thay đổi, Trì Tiêu Tiêu nhất định phải rời khỏi Trì gia, mọi thứ phải trở về đúng quỹ đạo ban đầu.”

Trì Tiêu Tiêu theo bản năng nhìn về phía ba mẹ và anh Hai, nhưng những gì cô thấy chỉ là vẻ mặt khó xử, nặng nề của họ, không ai lên tiếng giúp cô. Tim Trì Tiêu Tiêu chìm xuống đáy vực sâu.

Bà Trì mím môi, ngập ngừng. Chỉ cần nghĩ đến những dòng chữ trong tài liệu, giọng bà đã nghẹn lại.

[Hay là cứ theo quyết định của Trì Châu trước đã, dù sao sau này mẹ vẫn có thể lén giúp đỡ Tiêu Tiêu. Vân Xu đã chịu nhiều ấm ức như vậy, không thể để con bé phải nhường nhịn Tiêu Tiêu nữa. Đợi khi Vân Xu thân thiết với chúng ta, rồi tìm cơ hội đưa Tiêu Tiêu về sau.]

Trì Tiêu Tiêu không hề hay biết ý nghĩ của Bà Trì, cô tuyệt vọng không chấp nhận kết quả này, cắn môi cãi lại: “Anh Cả, năm đó em cũng chỉ là một đứa trẻ, em có làm được gì đâu, hành động của bọn họ em không có cách nào ngăn cản.”

Cô vô tội mà.

Nghe Trì Tiêu Tiêu nói vậy, vẻ mặt người nhà họ Trì có chút d.a.o động, có vẻ như trút giận lên đầu cô vì hành động của cặp vợ chồng kia cũng hơi bất công.

“Anh biết.” Trì Châu vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến Trì Tiêu Tiêu hoảng sợ. Sau nhiều ngày, ánh mắt anh cuối cùng cũng lại lần nữa nhìn thẳng vào cô: “Nếu không phải em hoàn toàn không biết gì, thì kết quả hôm nay của em tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu.”

Trì Tiêu Tiêu nhìn vào mắt anh, cảm giác như bị tạt nước đá, lạnh thấu xương.

Trì Châu nhìn thẳng vào đôi mắt uất ức, không cam lòng của cô, gằn từng chữ: “Trước đây anh đã nghĩ, nếu chuyện ôm nhầm con là ngẫu nhiên, thì em vẫn sẽ là người của Trì gia. Nhưng chứng cứ quá rõ ràng, mọi thứ đều là do mẹ ruột của em tính toán, bà ta đã để em thay thế vị trí của Vân Xu, hưởng thụ sự yêu thương của chúng ta, còn bản thân bà ta thì ngược đãi Vân Xu.”

“Năm 6 tuổi, em nũng nịu đòi quà sinh nhật trong lòng mẹ, em gái anh ở miền bắc mùa đông phải dùng nước lạnh để giặt quần áo, tay con bé đầy những vết nứt nẻ vì giá rét.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 44: Đánh Rơi Trân Bảo (44)



“Năm 8 tuổi, em đeo cặp sách xinh xắn đến trường, em gái anh chỉ có thể trốn trong phòng chứa đồ tăm tối, đến quần áo cũng không lành lặn.”

“Năm 10 tuổi, ba tổ chức tiệc sinh nhật linh đình cho em, em gái anh bị cha mẹ ruột đá gãy xương sườn, phải chịu đựng đau đớn trong phòng khám nhỏ.”

“Năm 16 tuổi, chúng ta tổ chức tiệc mừng em đỗ cấp ba, còn cha mẹ em lại muốn bán em gái anh cho gã ngốc làm vợ.”

Nếu không phải Trì Châu đến kịp thời, có lẽ Vân Xu đã không còn trên đời này nữa.

“Em nghĩ em vô tội, vậy em gái anh thì sao, em ấy không vô tội sao? Vân Xu vốn phải được anh che chở lớn lên, vô lo vô nghĩ, hạnh phúc cả đời, chỉ vì người đàn bà kia, đến giờ em ấy vẫn không thể thoát khỏi bóng ma quá khứ.”

“25 năm em hưởng thụ tất cả mọi thứ đều được xây dựng trên xương m.á.u của Vân Xu mà có được.” Việc Trì Châu chỉ yêu cầu Trì Tiêu Tiêu rời khỏi Trì gia đã là sự nhân từ lớn nhất rồi.

Không ai dám lên tiếng, mọi người đều cảm nhận được cảm xúc bị kìm nén dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Trì Châu.

Trì Tiêu Tiêu cứng họng, không thể nói được gì. Nhìn vào tài liệu, cô thừa nhận mình đã quá may mắn. Nghĩ đến việc có thể phải lớn lên trong gia đình kia, cô đã thấy da đầu tê dại. Trì Tiêu Tiêu thậm chí còn ti tiện nghĩ rằng, may mà năm đó người đàn bà kia đã tráo đổi bọn họ, để cô được lớn lên ở Trì gia.

Người nhà họ Trì cũng ngày càng kiên định với quyết định của Trì Châu, họ không thể để đứa trẻ đáng thương kia phải thất vọng thêm nữa.

Họ phải bù đắp cho Vân Xu thật tốt.

Trì Hiền ngập ngừng nói: “Anh Cả, hay là cho Tiêu… Trì Tiêu Tiêu chút gì đó đi, nhà mình đâu thiếu những thứ đó, không thể để con bé tay trắng rời đi, người ngoài sẽ dị nghị.”

Anh nói thẳng lòng mình, không nghĩ đến chuyện giúp đỡ lén lút.

Trì Châu lạnh lùng liếc nhìn em trai, Trì Hiền lập tức im lặng.

“Tay trắng sao?” Trì Châu nhếch mép, giọng điệu lạnh nhạt: “Mấy năm nay Trì gia đã đổ vào người cô ta không biết bao nhiêu tiền của, cô ta muốn học piano, chúng ta mời giáo viên piano giỏi nhất, muốn học vũ đạo, chúng ta mời quán quân vũ đạo về dạy tận nhà, còn thuê gia sư riêng, cho cô ta tốt nghiệp đại học danh tiếng.”

“Ngay từ vạch xuất phát đã hơn người khác một bước dài, sao có thể gọi là tay trắng được? Một thân tài năng được bồi dưỡng bằng tiền, thứ nào mà không kiếm ra việc làm, hay là cô ta chỉ biết làm tiểu thư, không sống nổi cuộc sống bình thường?”

Trì Hiền cúi đầu, nghĩ đến cuộc sống khác biệt một trời một vực giữa Vân Xu và Trì Tiêu Tiêu, anh im lặng không nói gì nữa.

Cuối cùng, cuộc tranh cãi kết thúc bằng việc Trì Tiêu Tiêu rời khỏi Trì gia.

Trì Châu nhanh chóng phát thông báo rộng rãi, tuyên bố Trì Tiêu Tiêu không phải thiên kim Trì gia.

Tin tức này gây chấn động dư luận. Trước đó, Trì Châu không hề che giấu sự yêu thương dành cho Vân Xu, nên mọi người đã lờ mờ đoán được điều gì đó. Nhưng không ai ngờ rằng, Vân Xu vừa được đón về, Trì Tiêu Tiêu đã bị đuổi khỏi nhà ngay lập tức.

Ai nấy đều bàn tán xôn xao, cho rằng dù không có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao cũng đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Thật quá đáng!

Với những gia đình quyền thế như Trì gia, dù là con nuôi, Trì Tiêu Tiêu vẫn có giá trị trong việc liên hôn, việc Trì gia thẳng tay đuổi người khiến thiên hạ khó hiểu.

Mãi đến khi những nguồn tin thân cận tiết lộ sự thật, mọi người mới vỡ lẽ. Hóa ra, đây không phải chuyện ôm nhầm con, mà là cố ý tráo đổi! Không chỉ vậy, thiên kim thật còn phải chịu bao khổ ải. Vậy thì cách hành xử của Trì gia cũng không có gì khó hiểu.

Thậm chí, có người từng xem đoạn video trước đó còn cho rằng Trì Châu làm vậy là quá đúng đắn, đồ giả mãi mãi là giả, sao có thể so sánh với hàng thật được.

Đúng như lời Trì Châu nói, anh không hề quá khắt khe với Trì Tiêu Tiêu. Nếu cô ta biết an phận chấp nhận hiện thực, dù không thể so sánh với cuộc sống ở Trì gia, thì vẫn tốt hơn người bình thường rất nhiều.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 45: Đánh Rơi Trân Bảo (45)



Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra...

Sau khi giải quyết xong chuyện của Trì Tiêu Tiêu, Trì Châu định rời đi thì bị Trì Hiền vội vàng gọi lại.

Trì Hiền lo lắng hỏi: “Anh Cả, Vân Xu khi nào thì về?”

Anh thật sự rất muốn gặp Vân Xu, muốn chân thành xin lỗi cô. Cuộc gọi điện thoại lần trước chỉ là nhất thời kích động lỡ lời, mong cô đừng để bụng. Vân Xu trở về Trì gia, vẫn sẽ là em gái mà anh yêu thương.

Bà Trì đứng bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng đó, Trì Châu, Tiêu Tiêu đã đi rồi, con bé cũng nên về rồi chứ.”

Làm mẹ, bà vẫn chưa được ngắm Vân Xu kỹ càng, không biết Vân Xu gặp bà có vui vẻ không.

Ông Trì không nói gì, nhưng vẻ mặt lộ rõ sự tán đồng. Vân Xu là con gái Trì gia, đương nhiên phải về Trì gia sống, được họ che chở, yêu thương. Họ sẽ bù đắp cho con bé từng chút một những thiệt thòi đã qua.

Trước hết, họ sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, long trọng công bố Vân Xu trở về, để mọi người biết rằng đây là trân bảo mà Trì gia đánh rơi, là thiên kim đại tiểu thư của Trì gia.

Sau đó, họ sẽ dành thời gian tâm sự, trò chuyện với Vân Xu, tìm hiểu sở thích của con bé. Trì gia không thiếu tiền, họ có thể tìm kiếm và mang về cho Vân Xu tất cả những thứ con bé yêu thích.

Dù xa cách suốt 25 năm, chỉ cần cả hai bên đều có lòng vun đắp, mối quan hệ giữa họ và Vân Xu nhất định sẽ trở nên gắn bó, bởi huyết thống là sợi dây liên kết không thể nào cắt đứt.

Trì Châu khựng lại bước chân, trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: “Con đã nói từ rất lâu rồi, trạng thái tâm lý của Vân Xu rất tệ. Thời gian đầu mới gặp lại con bé, con gần như không thấy bất kỳ ý chí sống nào ở em ấy. Con đã phải cố gắng rất nhiều mới khiến em ấy chịu mở lòng với con.”

“Còn em...” Anh quay sang nhìn Trì Hiền, “Cuộc điện thoại của em suýt chút nữa đã phá hỏng tất cả những nỗ lực của anh.”

Lời nói vừa dứt, sắc mặt Trì Hiền đã trắng bệch như tờ giấy. Anh không ngờ hành động l* m*ng của mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy. Sự hối hận dâng trào trong lòng, anh tự trách mình vô cùng. Nếu Vân Xu xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Không khí dần trở nên căng thẳng, Ông Trì đành đứng ra hòa giải: “Thôi được rồi, Trì Châu, em con cũng đã hối hận rồi. Chuyện đã xảy ra rồi, truy cứu thêm cũng vô ích. Chi bằng mau chóng đưa Vân Xu về Trì gia, chúng ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho con bé.”

Việc truy cứu chuyện đã qua đúng là vô ích, nhưng thái độ của họ bây giờ có vẻ đã quá muộn màng.

“Vân Xu… con bé không muốn trở về Trì gia.” Trì Châu đứng ở cửa, bình tĩnh nói ra thỏa thuận giữa anh và Vân Xu, như thể đang kể một chuyện nhỏ nhặt, không đáng bận tâm. “Con cũng đã hứa với em ấy, sẽ không ép con bé trở về.”

Người nhà họ Trì đồng loạt kinh ngạc, không tin vào tai mình.

Một lúc lâu sau, bà Trì mới nghiến c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế sofa, giọng lạc đi vì kinh ngạc: “Con bé là con gái của mẹ, là đứa con mà mẹ mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời. Con bé phải ở bên cạnh mẹ mới đúng! Dựa vào cái gì mà con lại dám hứa với con bé như vậy hả?”

Trì Hiền cũng trừng mắt nhìn Trì Châu, vừa giận dữ vừa áy náy: “Anh Cả, chúng ta là người thân của Vân Xu mà! Em ấy không về Trì gia thì còn về đâu được nữa? Nếu là vì em, em có thể xin lỗi con bé, tùy con bé muốn đánh mắng thế nào cũng được, chỉ cần con bé nguôi giận là được.”

Trì Châu vẫn không hề lay chuyển. Anh vốn là người đã quyết thì sẽ làm đến cùng. Anh đã hứa với Vân Xu, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, dù cho có phải đối mặt với sự oán giận của người nhà.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 46: Đánh Rơi Trân Bảo (46)



Thực tế là, ngay cả khi không có chuyện của Trì Hiền, Vân Xu cũng đã rất bài xích Trì gia rồi. Nhận ra điều này, trong những cuộc trò chuyện hằng ngày, Trì Châu luôn tránh nhắc đến những người nhà họ Trì.

“Vân Xu không về Trì gia, nhưng con bé vẫn là em gái của con.” Trì Châu nói: “Con sẽ cho con bé mọi thứ tốt đẹp nhất, em ấy sẽ sống vui vẻ hạnh phúc bên cạnh con.”

Anh dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Nếu mọi người cứ muốn hỏi dựa vào cái gì, thì con xin trả lời, dựa vào việc Vân Xu chỉ xem con là người thân duy nhất của em ấy, con bé chỉ tin tưởng con.”

Có lẽ bây giờ, trong lòng Vân Xu còn có thêm cả Quý Thừa Tu nữa, nhưng chuyện này thì không cần phải nói ra.

Ông Trì thở dài. Ông vẫn hy vọng Vân Xu có thể sớm quay về Trì gia, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Trì Châu, có lẽ chuyện này không dễ dàng. Ông đành lùi một bước, tính toán từ từ: “Vậy thì trước mắt, hãy để chúng ta gặp Vân Xu một lần đã.”

Ông Trì cho rằng yêu cầu này không hề quá đáng, gặp mặt con gái ruột, đó là quyền lợi chính đáng của cha mẹ.

Nào ngờ, Trì Châu lại trầm mặc. Anh suy nghĩ trong giây lát, rồi mới trả lời: “Để con hỏi ý kiến của Xu Xu trước đã. Nếu em ấy không muốn, thì việc gặp mặt này sẽ không thể thực hiện được.”

Người nhà họ Trì không thể tin vào tai mình. Nhưng Trì Châu đã nói những gì cần nói, anh quay người rời đi, Vân Xu vẫn còn ở nhà chờ anh.

Trì Hiền trừng mắt nhìn bóng lưng anh Cả khuất dần, rốt cuộc là họ đến cả cơ hội gặp mặt Vân Xu cũng không có sao? Anh Cả không khỏi quá bá đạo rồi.

Nhưng anh không thể không thừa nhận, anh Cả nói đúng. Vị trí của ba người họ trong lòng Vân Xu còn xa mới sánh bằng một mình Trì Châu.

“Hỏng bét rồi.” Một lúc lâu sau, tiếng thở dài nặng nề của bà Trì vang lên, đầy bất lực và buồn bã.



Khi Trì Châu về đến nhà, Quý Thừa Tu đang ở bên cạnh Vân Xu. Gương mặt cô vẫn còn hơi tái nhợt, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên vai, đẹp tựa như áng mây mù giăng trên núi, hư ảo m.ô.n.g lung, khiến lòng người xao động.

Nhưng ẩn sâu trong vẻ đẹp ấy là một nỗi u sầu man mác, khiến người ta chỉ hận không thể tiến lên, tự tay xua tan đi nét buồn vương trên mày cô.

Trái tim Trì Châu khẽ thắt lại. Tình trạng của em gái vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu ngày hôm đó anh luôn ở bên cạnh em ấy thì tốt rồi.

Quý Thừa Tu và Vân Xu đang ngồi trên sofa ở phòng khách. Nghe tiếng Trì Châu mở cửa, cả hai đều ngẩng lên nhìn.

“Anh Cả, anh về rồi.” Vân Xu tự nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy tựa như ánh trăng xua tan màn mây đen, xua tan đi vẻ u sầu trên gương mặt, đẹp đến nao lòng.

Hai người còn lại trong phòng đều ngẩn ngơ trong giây lát. Vẻ đẹp của Vân Xu, dù là ai, dù đã chiêm ngưỡng bao nhiêu lần, vẫn luôn khiến người ta phải kinh ngạc và rung động.

Trì Châu thuần thục dang tay ôm lấy em gái, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, rồi gật đầu chào Quý Thừa Tu.

Quý Thừa Tu một tay cầm d.a.o gọt hoa quả, tay còn lại cầm quả táo đã gọt được một nửa, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đúng là đồ vô lương tâm, vừa nãy còn “anh Quý” ngọt xớt, Trì Châu vừa về, anh ta đã bị bỏ xó ngay lập tức.

Thôi vậy, ai bảo anh cam tâm tình nguyện chứ.

Trì Châu ân cần hỏi han Vân Xu về tình hình hai ngày nay, Vân Xu cũng ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của anh trai, cuối cùng còn nói thêm một câu:

“Anh Cả đừng lo lắng cho em, em không còn sợ hãi nữa đâu, em biết anh Cả sẽ bảo vệ em mà.”

Sao có thể không sợ hãi được chứ, Trì Châu vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Vân Xu cuộn tròn người lại trong vô thức khi ngủ, nỗi đau khổ đã khắc sâu vào ký ức của em gái rồi. Em ấy chỉ là không muốn anh phải lo lắng thêm nên mới nói vậy thôi.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 47: Đánh Rơi Trân Bảo (47)



Lòng Trì Châu mềm nhũn, ánh mắt sắc bén thường ngày ánh lên vẻ dịu dàng vô hạn: “Ừ, anh biết Xu Xu của chúng ta dũng cảm nhất.”

Gương mặt Vân Xu ửng hồng, anh hai cứ như đang dỗ dành trẻ con vậy. Lúc trước chỉ có hai người thì không sao, nhưng bây giờ còn có Quý Thừa Tu ở đây, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cô khẽ liếc nhìn Quý Thừa Tu, khuôn mặt trắng như ngọc bỗng hiện một vệt hồng đào.

“Xu Xu, táo gọt xong rồi, ăn được rồi này.” Quý Thừa Tu khéo léo cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt vào đĩa sứ, như vậy Vân Xu sẽ dễ ăn hơn.

Nghe Quý Thừa Tu nói, mắt Trì Châu hơi nheo lại. Bạn thân đã đổi cách xưng hô với em gái anh thành “Xu Xu” rồi sao? Tên sói đội lốt cừu này hành động nhanh thật đấy.

Vân Xu không hề nhận ra tâm tư phức tạp của anh trai, cô kéo tay Quý Thừa Tu cùng ngồi xuống sofa. Tâm trạng cô rõ ràng đã vui vẻ hơn trước, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều. Quý Thừa Tu ngồi bên cạnh, luôn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng trong lòng lại chua xót vô cùng.

Dù mang danh nghĩa anh trai, địa vị của Trì Châu trong lòng Vân Xu vẫn quá cao.

Không biết đến bao giờ anh mới có thể vượt qua Trì Châu đây.

Nghĩ đến đây, con đường phía trước sao mà xa xôi và gian nan quá…

Vân Xu sống ở trong sự bảo vệ của Trì Châu và Quý Thừa Tu, không còn bị ảnh hưởng bởi những ồn ào bên ngoài nữa. Từ sau chuyện lần trước, cô luôn ở bên cạnh hai người họ, cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Thành phố A không phải là nơi chính của Quý gia, nhưng Quý Thừa Tu đã mở rộng công việc gia đình ở đây khi còn học đại học. Vì thế, nhiều người biết đến anh và gia thế của anh. Khi thấy Quý Thừa Tu ra mặt bảo vệ Vân Xu, những người có ý đồ không tốt đều phải dè chừng, vì Quý gia không phải là thứ mà họ có thể động vào.

Nhờ sự chăm sóc tận tình của Trì Châu và Quý Thừa Tu, Vân Xu dần dần vượt qua được những ám ảnh từ quá khứ. Những ký ức đen tối và đau khổ được cô chôn sâu vào lòng. Nhìn thấy Vân Xu tươi cười trở lại, Trì Châu rất vui mừng.

Mọi thứ đang tốt đẹp hơn, chỉ có một chuyện là...

Tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên. Trì Châu đang xem thực đơn thì dừng lại, buông lỏng nồi sạn, mặt mày cau có đi ra mở cửa. Anh mở video theo dõi và thấy Quý Thừa Tu quen thuộc đang đứng trước camera với một món quà trên tay. Đúng là cái “đuôi sói lớn” Quý Thừa Tu lại đến nữa rồi.

Từ khi Quý Thừa Tu trở thành hàng xóm của Vân Xu, ngày nào anh cũng đến thăm. Trì Châu muốn đuổi người này đi lắm, nhưng vì Vân Xu có vẻ thích Quý Thừa Tu, nên anh đành miễn cưỡng mời khách vào nhà.

Quý Thừa Tu vừa bước vào đã thấy Trì Châu đeo tạp dề, khóe miệng anh không nhịn được mà giật giật. Chiếc tạp dề hình gấu nâu nhảy múa với nơ hồng và váy pha lê màu hồng đào, trông vừa buồn cười vừa không hợp với vẻ ngoài nghiêm túc của Trì Châu.

“Hóa ra A Châu thích phong cách này…” Quý Thừa Tu ngạc nhiên nói, cảm thấy bạn thân của mình có một mặt khuất mà anh chưa từng biết.

Vân Xu nghe tiếng động nên từ phòng đi ra, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói của Quý Thừa Tu. Cô ngập ngừng hỏi: “Phong cách này xấu sao?”

Cô thấy tạp dề này rất đáng yêu mà, nhưng nếu Quý Thừa Tu nói xấu, có lẽ Trì Châu cũng không thích, chỉ là ngại cô nên không nói ra thôi. Nghĩ vậy, Vân Xu có chút buồn.

“Đương nhiên là đẹp, Xu Xu chọn cái gì anh cũng thích.” Trì Châu lập tức lên tiếng, rồi liếc xéo bạn mình một cái: “Chắc Thừa Tu thích phong cách khác với anh em mình thôi.”

Thế mà là Xu Xu chọn ư?! Quý Thừa Tu lập tức đổi giọng: “Thì ra là Xu Xu chọn, thảo nào đáng yêu như vậy! Con gấu này nhìn là biết ngôi sao đang lên của giới pha lê, dáng đẹp tuyệt vời, múa siêu đỉnh!”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 48: Đánh Rơi Trân Bảo (48)



Hả? Vân Xu càng thêm khó hiểu. Cô chỉ thấy con gấu này đáng yêu và ngộ nghĩnh thôi mà, có lợi hại đến vậy sao? Cũng có thể nhìn ra được ư?

Quý Thừa Tu vội vàng đánh gãy dòng suy nghĩ của Vân Xu, cười dịu dàng nói: “A Châu đang làm gì đấy? Muốn ăn gì cứ gọi điện thoại cho Trân Tu Các, bảo họ mang đến tận nhà, hoặc là gọi đầu bếp đến cũng được, tôi đã dặn dò giám đốc rồi. Xu Xu mà muốn ăn món mới nào thì cứ nói với họ nhé.”

Vân Xu thích đồ ăn của Trân Tu Các, đúng là rất ngon. Nhưng Trì Châu vào bếp không phải vì thế.

Hôm trước, cô và Trì Châu cùng xem một chương trình thực tế về ẩm thực. Khác với các chương trình khác, chương trình này mời những người nổi tiếng chưa từng vào bếp để nấu ăn theo thực đơn được giao.

Các khách mời, cả nam lẫn nữ, đều lóng nga lóng ngóng khi nấu ăn. Người thì cho sai đường muối, người thì không gọt vỏ rau củ, người thì không biết dùng lò vi sóng… Cảnh tượng hỗn loạn khiến Vân Xu vừa xem vừa ngơ ngác. Cô cảm thấy họ không giống nấu ăn mà giống như đang đánh trận hơn. Thất bại càng thảm hại, tính giải trí càng cao.

Xem được nửa chương trình, Vân Xu nhịn không được nhìn Trì Châu. Một người hoàn hảo như anh trai cô liệu có bao giờ luống cuống tay chân như các khách mời kia không? Từ khi xuất hiện trước mặt Vân Xu, Trì Châu luôn tỏ ra mạnh mẽ và hoàn hảo. Cô không thể tưởng tượng được cảnh anh lúng túng sẽ như thế nào.

Nhận thấy ánh mắt tò mò của em gái, Trì Châu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

“Anh trai, anh biết nấu ăn không?”

Trong giây phút đó, Trì Châu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên nói không biết hay không, liệu điều đó có làm ảnh hưởng đến hình tượng hoàn hảo của anh trong mắt Vân Xu hay không.

Thế là, tổng tài Trì nghiêm nghị trả lời em gái: “Chưa nấu bao giờ, nhưng có thể thử học.”

Sau đó là cảnh tượng vừa rồi. Tổng tài nghiêm túc đeo tạp dề em gái chọn, tay cầm nồi sạn, nghiên cứu thực đơn nấu ăn. Tủ lạnh thì chất đầy nguyên liệu mà thư ký của anh đã phải mua theo lệnh ông chủ. Anh quyết tâm phải giữ vững hình tượng người anh trai vĩ đại trong lòng Vân Xu.

Quý Thừa Tu nhận thấy vẻ mặt vi diệu của Trì Châu, quyết định thông minh bỏ qua chủ đề này.

“Xu Xu, anh có quà cho em này.” Quý Thừa Tu bước đến trước mặt Vân Xu, lấy ra một hộp quà. Hộp quà màu vàng kim sang trọng quý phái, được thắt nơ lụa màu trắng gạo tinh tế.

Phòng quần áo của Vân Xu gần như đã chất đầy quà của Trì Châu và Quý Thừa Tu, nhưng hai người vẫn không ngừng tặng quà cho cô. Vân Xu từng từ chối nhận quà, cô cảm thấy người thân thiết không cần thiết phải tặng quà thường xuyên. Nhưng sau đó…

“Em không thích anh mua quà cho em sao? Vậy lần sau anh bảo người mang đồ đến nhà, em cứ từ từ chọn, không cần phải tiết kiệm tiền cho anh. Đây vốn dĩ là những thứ em nên có, em mà không nhận, anh sẽ buồn lắm đấy.” (Trì Châu)

“Xu Xu không nhận quà của anh, là ghét anh sao? Hay là quà của anh không hợp ý em? Không thích thì cứ nói với anh, lần sau anh mua cái khác.” (Quý Thừa Tu)

Vân Xu: … Cuối cùng cô đành chấp nhận nhận quà.

Nhưng lần này, Quý Thừa Tu lại muốn Vân Xu mở hộp quà ra ngay. Vân Xu hơi nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp của cô nhẹ nhàng kéo dải lụa, chiếc nơ bướm bung ra, hộp quà được mở ra.

Bên trong là một chiếc vòng cổ vô cùng lộng lẫy. Viên ngọc bích trong suốt như nước được bao quanh bởi vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh. Mỗi đường cong đều được chế tác tỉ mỉ, phản chiếu ánh sáng như mặt biển sâu tĩnh lặng. Đó là nghệ thuật điêu khắc đạt đến đỉnh cao, đẹp đến mức khó tin.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 49: Đánh Rơi Trân Bảo (49)



Vân Xu ngỡ ngàng nhìn chiếc vòng cổ, không phải vì vẻ đẹp của nó, mà vì nó giống hệt chiếc vòng cổ “Trái tim biển sâu” mà cô từng thấy trên mạng. Chiếc vòng cổ đó thuộc sở hữu của một nhà sưu tập nước ngoài. Cô từng vô tình xem được ảnh triển lãm và khen ngợi vài câu, không ngờ giờ lại có một chiếc y hệt trước mặt.

“Đây là "Trái tim biển sâu" kia sao?” Trì Châu liếc mắt một cái là biết chiếc vòng cổ này gần như chắc chắn là hàng thật, tất nhiên Quý Thừa Tu cũng không đời nào mang đồ giả đến tặng Vân Xu.

Quý Thừa Tu mỉm cười gật đầu. Xu Xu hiếm khi thích món đồ gì, anh đương nhiên để tâm. Anh đã tốn không ít công sức để thuyết phục nhà sưu tập kia nhượng lại chiếc vòng cổ này.

Vân Xu nâng niu chiếc vòng cổ, đứng lặng tại chỗ. Cô không ngờ rằng lời khen ngợi vu vơ của mình lại được Quý Thừa Tu ghi nhớ. Cô có chút ngây người.

Quý Thừa Tu tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Cho phép anh có một cơ hội, được đeo chiếc vòng cổ này cho em nhé?”

Giọng anh lịch thiệp, ánh mắt chứa đựng sự chân thành và dịu dàng không che giấu.

Vân Xu không thể từ chối. Trì Châu đứng bên cạnh không ngăn cản. Em gái anh xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, huống chi chỉ là một chiếc vòng cổ, dù nó có nổi tiếng đến đâu.

Quý Thừa Tu nhận lấy chiếc vòng cổ từ tay Vân Xu, ngón tay thon dài mở khóa, cẩn thận đeo lên cổ cho cô. Từng động tác đều nhẹ nhàng, chuẩn mực, không hề mang ý xâm phạm, mà chỉ thể hiện sự trân trọng và bảo vệ.

Đến khi anh thu tay lại, làn da trắng nõn của Vân Xu chỉ cách ngón tay anh vài centimet. Ánh mắt Quý Thừa Tu nhìn xuống, yết hầu khẽ động, nhưng anh đã kịp thời kiềm chế cảm xúc của mình trước khi hai anh em Trì Châu nhận ra.

Đợi đến khi Vân Xu xoay người lại, cả hai người đàn ông đều nín thở. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh biển, tà váy bằng lụa mềm mại, uyển chuyển theo từng cử động như dòng nước chảy.

“Trái tim biển sâu” - món trang sức hàng đầu thế giới, đẹp đến mức không ai có thể nghi ngờ. Nhưng vẻ đẹp ấy vẫn có vẻ kém cạnh so với Vân Xu. Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp tuyệt trần, vượt xa sức tưởng tượng của con người.

Viên ngọc bích lộng lẫy trên xương quai xanh tinh xảo của cô. Khi cô ngước mắt lên, mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ.

Trì Châu và Quý Thừa Tu nhìn Vân Xu không chớp mắt.

“Đẹp không?” Vân Xu cười, xoay một vòng nhẹ nhàng. Chiếc váy cô mặc xòe ra như những cánh hoa mềm mại, khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt.

Trì Châu là người đầu tiên hoàn hồn. Trong lòng anh không chỉ có sự kinh ngạc mà còn có cả sự may mắn. Anh cảm thấy may mắn vì em gái mình đã có thể đứng đây, xinh đẹp và bình yên, chứ không còn bị ám ảnh bởi quá khứ đau buồn, hay nằm yên trong ngôi mộ lạnh lẽo. Nếu không, có lẽ anh sẽ phát điên mất.

Quý Thừa Tu thầm nghĩ, không biết loại châu báu nào mới xứng với vẻ đẹp của Vân Xu. Anh nhớ lại những món trang sức lộng lẫy mà mình từng thấy, toàn là những bảo vật quý giá. Nhưng anh nhận ra rằng, tất cả những viên đá quý đó đều kém xa Vân Xu.

Chiếc vòng cổ "Trái tim biển sâu", một tác phẩm của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới, cũng vậy. Nó nằm yên trên cổ Vân Xu, trở thành một phần nhỏ bé, không đáng kể trong vẻ đẹp của cô.

“Xu Xu rất đẹp, không ai đẹp bằng em.” Quý Thừa Tu khẽ nói.

Buổi trưa, ba người ăn cơm do Trì Châu tự tay nấu. Dù mới tập tành vào bếp, nhưng đồ ăn của anh lại ngon bất ngờ. Vân Xu rất vui vì được ăn cơm do anh trai mình nấu.

“Anh trai em giỏi nhất!” Vân Xu nghĩ thầm, ngưỡng mộ anh trai. Trì Châu nhìn ánh mắt sùng bái của em gái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Anh đã cố gắng rất nhiều để giữ vững hình tượng người anh trai hoàn hảo trong mắt Vân Xu.

Quý Thừa Tu nhìn Trì Châu, trong lòng thấy buồn cười. Anh nhớ lại cảnh tượng trong bếp: nào là cốc đong, ống đo, cân tiểu ly, đồng hồ đếm ngược… Trì Châu nấu ăn cứ như làm thí nghiệm khoa học, mỗi bước đều theo công thức một cách nghiêm ngặt. Bảo sao món ăn lại không ngon cho được! Đúng là tính cách tỉ mỉ, cẩn thận này của Trì Châu đôi khi khiến người ta cạn lời.
 
Back
Top Bottom