Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 20: Đánh Rơi Trân Bảo (20)



Một giọng nói nhẹ nhàng, êm ái vang lên bên tai. Quý Thừa Tu đứng trước cửa phòng, bàn tay nắm chặt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh hít một hơi sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Trong phòng, một người con gái đẹp tuyệt trần quay ánh mắt về phía anh.

Dù đã từng thấy dáng vẻ ngủ say của cô trước đây, Quý Thừa Tu vẫn không khỏi kinh ngạc và thán phục trước vẻ đẹp này. Đôi mắt cô trong veo như dòng suối mát lành chảy giữa núi rừng, nhẹ nhàng chảy vào sâu thẳm trái tim người đối diện.

“Tiểu thư Vân Xu, buổi chiều tốt lành.” Quý Thừa Tu khẽ chào.

Vân Xu vốn là người khá nhạy cảm và sợ những người có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán. Trì Châu là một ngoại lệ, có lẽ vì sự xuất hiện đúng thời điểm của anh và mối liên hệ huyết thống đặc biệt giữa hai người. Vân Xu đã dành một khoảng thời gian để chấp nhận sự tồn tại của người anh trai này.

Quý Thừa Tu, ngược lại, lại có một vẻ ngoài dễ tạo thiện cảm. Khi trò chuyện với Vân Xu, anh luôn chú ý đến cảm xúc của cô, cư xử ân cần như một người anh trai hàng xóm ấm áp.

Vốn là người có kiến thức sâu rộng về tâm lý học, Quý Thừa Tu có khả năng nắm bắt cảm xúc của người khác rất tốt. Anh tinh ý nhận ra rằng Vân Xu dường như không mấy hứng thú với mọi thứ xung quanh, chỉ khi nhắc đến bạn bè, đôi mắt cô mới ánh lên vẻ tươi sáng khác biệt.

Ngay lập tức, Quý Thừa Tu chuyển chủ đề câu chuyện sang Trì Châu. Quả nhiên, ánh mắt Vân Xu sáng lên rõ rệt.

“Anh và Trì Châu từng cùng nhau làm hội trưởng và phó hội trưởng hội sinh viên thời đại học. Anh nhớ hồi đó, lúc anh ấy phỏng vấn thành viên mới, vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy đã khiến các anh chị khóa trên cũng phải kinh ngạc, đến nỗi quên cả chấm điểm phỏng vấn luôn.”

“Còn có lần, một câu lạc bộ muốn chiếm dụng sân bãi quá nhiều, bị nhiều người góp ý nhưng vẫn thái độ rất tệ. Ai ngờ Trì Châu vừa nhận được tin liền chạy đến hiện trường. Chẳng bao lâu sau, trưởng câu lạc bộ đó đã mặt mày ỉu xìu, vội vàng xin lỗi.”

“Thật vậy ạ? Anh trai lúc trước là người như vậy sao?”

Vân Xu tỏ vẻ tiếc nuối vì chưa từng được chứng kiến Trì Châu thời đại học. Cô hoàn toàn chìm đắm trong những câu chuyện mà Quý Thừa Tu kể, thậm chí không nhận ra đối phương đã vô tình thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Quý Thừa Tu với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc và nụ cười nhẹ nhàng luôn thường trực trên môi, dễ dàng khiến người khác cảm thấy thoải mái và tin tưởng. Ít nhất, sự cảnh giác trong lòng Vân Xu đã dần tan biến trong cuộc trò chuyện này.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Vân Xu, người còn thiếu kinh nghiệm sống đã hoàn toàn bị Quý Thừa Tu thu hút. Cô cười tươi rói, đôi mắt cong cong.

“Anh trai em mỗi ngày đều sẽ ăn cơm cùng em, đồ ăn anh ấy đặt ngon lắm.” Vân Xu ôm gối, mỗi khi nhắc đến Trì Châu, cô đều không giấu được nụ cười hạnh phúc.

Nụ cười rạng rỡ của Vân Xu đẹp đến mức Quý Thừa Tu gần như không thể rời mắt.

Anh nhận ra Vân Xu vô cùng yêu quý anh trai mình. Một cảm giác ghen tị trào dâng trong lòng Quý Thừa Tu. Dù biết rõ hai người là anh em ruột, anh vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Nếu nụ cười này nở rộ vì mình thì tốt biết bao, Quý Thừa Tu thầm nghĩ, thở dài trong lòng.

“Vậy sao, A Châu thường đặt đồ ăn ở quán nào vậy?” Quý Thừa Tu cố gắng giữ vẻ tự nhiên, hỏi.

Vân Xu không hề nghi ngờ, nhanh chóng đáp: “Là quán Trân Tu Các ạ.”

Ánh mắt ôn nhu của Quý Thừa Tu chợt lóe lên. Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao? Anh nhất định không thể để vụt mất. Vì vậy, anh giả vờ kinh ngạc nói: “Hóa ra là Trân Tu Các sao!”

“Sao vậy ạ?” Vân Xu khó hiểu hỏi lại, Trân Tu Các thì có vấn đề gì sao?

“Không có gì đâu.” Quý Thừa Tu nở nụ cười, vẻ mặt có chút buồn cười như thể vừa phát hiện ra điều gì thú vị. “Chỉ là, ông chủ của Trân Tu Các đang ngồi ngay trước mặt em đây thôi.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 21: Đánh Rơi Trân Bảo (21)



Nói một cách chính xác, Trân Tu Các là một cơ sở kinh doanh thuộc tập đoàn Quý gia. Cửa hàng chính nằm ở Ma Đô, còn chi nhánh ở thành phố A này là do Quý Thừa Tu mở ra khi còn đi học. Anh không ngờ rằng, chính chi nhánh nhỏ này lại có thể phát huy tác dụng lớn đến vậy trước mặt Vân Xu ngày hôm nay.

Mắt Vân Xu sáng rực lên. Cảm tình của cô dành cho Quý Thừa Tu lại một lần nữa tăng lên. Vốn là người có ít sở thích, thưởng thức ẩm thực có thể xem là một trong số ít những điều cô yêu thích. Vì vậy, Vân Xu lại hào hứng trò chuyện với Quý Thừa Tu về Trân Tu Các.

Quý Thừa Tu nhận thấy thái độ của Vân Xu đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nụ cười trong mắt anh càng thêm sâu đậm.



Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Lúc đầu, Trì Châu còn có thể vừa nghe báo cáo vừa nghĩ đến bữa tối cùng em gái. Các vị giám đốc đang run rẩy lo sợ chắc chắn không thể ngờ rằng, vị cấp trên mặt lạnh của mình, ngoài việc nghe báo cáo ra, còn đang bận tâm đến bữa tối với em gái.

Càng về cuối cuộc họp, áp suất không khí quanh người Trì Châu càng lúc càng thấp. Đến khi vị giám đốc cuối cùng trình bày xong và ngồi xuống, Trì Châu tuyên bố kết thúc cuộc họp, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, lộ rõ vẻ mặt vui mừng.

Khi Trì Châu trở về văn phòng, đẩy cửa phòng nghỉ, trong lòng vẫn còn lo lắng không biết em gái một mình có khó chịu không. Nào ngờ, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là người bạn thân vốn đang ở Ma Đô của anh đang dỗ em gái cười tươi như hoa.

Trì Châu: "?"

Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký còn chưa kịp báo cho tổng tài biết Quý Thừa Tu đang ở trong văn phòng, Trì Châu đã vội vã lên thang máy. Vì vậy, vẻ kinh ngạc trên mặt anh lúc này là vô cùng chân thật.

Vân Xu vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Trì Châu trở về, cô lập tức chạy đến, ôm chầm lấy anh, ngẩng đầu lên cười gọi: “Anh trai!”

Vẻ mặt Trì Châu lập tức dịu dàng hẳn đi. Anh xoa đầu em gái, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi.”

Vân Xu lắc đầu. Công việc của Trì Châu vốn bận rộn, cô đợi thêm một chút cũng không sao.

Lúc này, Quý Thừa Tu cũng đã bước tới, cười chào hỏi: “A Châu, đã lâu không gặp.”

Trì Châu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đáp lại bạn mình. Ai mà biết được, trong lòng anh lúc này đang khó chịu đến thế nào. Người em gái mà anh hết lòng bảo vệ, lại đột nhiên trò chuyện vô cùng vui vẻ với người khác.

Về lý trí, anh biết rằng em gái mình có thêm bạn bè là chuyện tốt. Nhưng bản năng của một người anh trai lại trỗi dậy, ghen tị muốn phát điên. Em gái vốn chỉ cười với mình, bây giờ lại có thêm một người nữa “cướp đoạt” sự chú ý của em gái.

Cảm giác chua xót của một “ông bố già”.

Quý Thừa Tu coi như không nhận ra vẻ bất mãn của Trì Châu. Thậm chí, anh còn đang ghen tị vì vừa rồi Vân Xu đã nhào vào lòng Trì Châu.

Vân Xu chạy đến một bên, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Quý Thừa Tu nhân cơ hội giải thích lý do xuất hiện ở đây với Trì Châu.

“…Lần trước, chú Hai đã nhúng tay vào cơ sở kinh doanh của tôi ở thành phố A. Ông nội rất bất mãn, đã cảnh cáo ông ấy một trận trong cuộc họp gia tộc. Cũng vừa lúc nhắc nhở tôi nên ra tay thôi.” Quý Thừa Tu biết ông nội muốn anh nương tay, nếu không, với thủ đoạn của anh, hậu quả chắc chắn không chỉ dừng lại ở một lời cảnh cáo đơn giản như vậy.

“Vốn định tối nay tìm cậu đi xả hơi một chút, ai ngờ lại tình cờ gặp Vân Xu.” Khi nhắc đến cái tên ấy, nụ cười của Quý Thừa Tu không còn mang vẻ xã giao thường thấy, mà trở nên chân thật và dịu dàng hơn.

Hai người vừa nói chuyện, vừa liếc mắt nhìn về phía Vân Xu. Cô vẫn đang vui vẻ thu dọn đồ ăn vặt, vẻ mặt vô tư vô lo khiến lòng cả hai người đều mềm nhũn.

Thật đáng yêu.

Quý Thừa Tu ra hiệu cho Trì Châu đi sang một bên, hạ giọng hỏi: “Nếu Vân Xu là em gái ruột của cậu, tại sao cậu không công khai thân phận của em ấy?”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 22: Đánh Rơi Trân Bảo (22)



Trong quá trình trò chuyện với Vân Xu, anh đã biết được không ít chuyện, bao gồm cả việc Trì Châu đã đón Vân Xu về nhà được một thời gian.

Vẻ mặt Trì Châu trầm xuống. Đương nhiên, anh muốn nói cho cả thế giới biết Vân Xu là em gái của mình. Nhưng Vân Xu vẫn còn khúc mắc trong lòng chưa giải quyết được, anh không muốn cô phải buồn phiền. Trì Châu cũng đã tìm kiếm không ít bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn chưa thực sự hài lòng.

Trì gia là thế gia số một ở thành phố A, nhưng xét trên phạm vi cả nước thì thực lực vẫn còn hạn chế. Trì Châu tin rằng, chỉ cần cho anh thời gian, anh nhất định có thể đưa Trì gia phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Nhưng ở giai đoạn hiện tại, có một số nguồn lực hàng đầu anh thực sự không thể tiếp cận được.

Quý gia ở Ma Đô là một trong những thế gia hàng đầu. Chắc chắn, Quý Thừa Tu có thể tiếp cận được những bác sĩ tâm lý giỏi hơn.

Chỉ là…

Quý Thừa Tu nhận ra sự do dự của Trì Châu, liền chắc chắn nói: “Cậu yên tâm, chỉ cần là chuyện của Vân Xu, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó.”

Nghe bạn thân nói vậy, vẻ mặt Trì Châu càng thêm trầm xuống. Người bạn này thật sự không hề che giấu tâm tư của mình.

Anh biết Quý Thừa Tu đã để ý đến Vân Xu. Đối diện với vẻ đẹp tuyệt trần ấy, khó ai có thể không động lòng.

Hai người quen biết nhiều năm, Trì Châu vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của bạn mình. Quý Thừa Tu luôn giữ mình trong sạch, đời tư trong sạch, lại thừa kế gia tộc từ sớm hơn anh. Hầu như không có điểm nào để chê trách.

Nhưng một khi Quý Thừa Tu đứng ở vị trí người theo đuổi em gái anh, thì trong mắt Trì Châu, mọi thứ ở người bạn này đều trở nên khó ưa. Anh hận không thể vĩnh viễn ngăn cách Quý Thừa Tu khỏi cô em gái ngây thơ của mình.

Tình bạn bao năm, trước mặt em gái, chẳng đáng một xu.

Trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, nhưng cuối cùng Trì Châu vẫn lựa chọn cho hai người tiếp xúc. Vân Xu là một cá thể độc lập, Trì Châu không thể phớt lờ ý nguyện của em gái. Cuộc đời của em gái là do chính em gái quyết định. Trách nhiệm của anh, với tư cách là một người anh trai, là ngăn chặn tất cả những ai có thể gây tổn thương đến em gái.

Và Quý Thừa Tu, quả thực đã khiến Vân Xu rất vui vẻ.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Trì Châu hé lộ một vài thông tin về tình hình của Vân Xu. Anh hy vọng Quý Thừa Tu có thể giúp tìm một bác sĩ tâm lý phù hợp.

“Tôi quả thực biết một nữ bác sĩ tâm lý hàng đầu. Về Ma Đô, tôi sẽ liên hệ với cô ấy ngay.” Quý Thừa Tu lập tức đồng ý, thậm chí còn đề nghị phái người hỗ trợ điều tra về quá khứ của Vân Xu.

Trì Châu khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Quý Thừa Tu thật lòng yêu thích Vân Xu, vậy thì cứ để anh ta theo đuổi. Nếu Quý Thừa Tu dám làm tổn thương Vân Xu, Trì Châu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, dù phải dùng bất cứ giá nào.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 23: Đánh Rơi Trân Bảo (23)



Không lâu sau, gia đình Trì gia đều biết chuyện Trì Châu đưa Vân Xu đến công ty mỗi ngày.

Ban đầu, họ còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra khiến Trì Châu từ bỏ ý định đưa Vân Xu về nhà. Nhưng không ngờ rằng, Trì Châu lại đưa Vân Xu cùng nhau đi làm và tan làm. Bây giờ, trong công ty, ai cũng biết Vân Xu mới là thiên kim tiểu thư thật sự của Trì gia.

Trì Hiền, người em trai trẻ tuổi và nóng tính của Trì Châu vô cùng tức giận. Trong mắt anh, hành động của anh trai mình thật sự khó hiểu. Vân Xu chỉ là một người em gái mới tìm được, làm sao có thể so sánh với Trì Tiêu Tiêu, người đã lớn lên cùng họ bao nhiêu năm?

Hành động của Trì Châu chẳng khác nào đặt Trì Tiêu Tiêu vào vị trí khó xử.

[Anh ấy bị điên rồi sao?] Trì Hiền nghĩ.

“Ba mẹ, hai người không quản anh Cả sao? Nhất định phải để người ngoài kia phá tan cái nhà này mới vừa lòng sao!” Trì Hiền giận dữ nói với ba mẹ.

Bà Trì cũng rất tức giận. Điểm mấu chốt để bà chấp nhận Vân Xu là việc này không được gây ảnh hưởng đến lợi ích của Trì Tiêu Tiêu. Nhưng hành động của con trai cả rõ ràng đã đi quá giới hạn.

Ông Trì cau mày. Ông có chút không hài lòng vì Trì Châu tự quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến gia đình. Nhưng điều ông quan tâm hơn cả vẫn là lợi ích của Trì gia. Chỉ cần công ty không bị tổn hại, mọi chuyện khác đều có thể thương lượng.

“Tiểu Hiền”. Ông Trì lên tiếng, giọng trách mắng nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh của người cha: “Trì Châu là anh trai con, không được dùng thái độ đó để nói chuyện.”

“Ba!” Trì Hiền bất mãn kêu lên: “Rõ ràng là anh ấy quá đáng mà.”

“Im lặng!” Ông Trì quát nhẹ, nghiêm giọng: “Ba sẽ gọi Trì Châu về nhà một chuyến. Có vấn đề gì thì nói chuyện trực tiếp, không cần làm tổn hại tình cảm gia đình.”

Nhìn ánh mắt cảnh cáo của cha, Trì Hiền chỉ có thể im lặng đồng ý.

Trì Châu nhận được điện thoại từ mẹ. Anh không hề bất ngờ. Tính toán thời gian, gia đình anh cũng nên biết chuyện này rồi. Về chuyện của Vân Xu, Trì Châu không cố ý giấu giếm. Trì gia dù sao vẫn là gia đình của anh.

Anh cũng đã nói với gia đình qua điện thoại rằng sẽ đưa Vân Xu về gặp họ vào thời điểm thích hợp, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.

Vân Xu rõ ràng vẫn rất xa lạ và có phần bài xích với những người khác trong gia đình Trì gia. Cô bài xích Trì Hiền vì sự ác ý mà anh từng thể hiện, và cũng e dè với hai từ “cha mẹ”.

“Xu Xu.” Trì Châu ôn tồn hỏi Vân Xu: “Buổi tối anh trai có chút việc, em ở nhà một mình được không?”

Anh lo lắng Vân Xu sẽ không đồng ý, nếu vậy anh sẽ chọn một thời điểm khác để về Trì gia.

Vân Xu có chút mất mát khi nghe anh nói vậy, nhưng cô hiểu chuyện và không muốn anh lo lắng. Cô ngoan ngoãn gật đầu. Hành động này khiến Trì Châu không khỏi xoa nhẹ đầu em gái, dịu dàng dặn dò: “Có chuyện gì phải gọi điện thoại cho anh ngay nhé. Ngoài anh ra, em cũng có thể gọi cho thư ký Đổng và Quý Thừa Tu nữa.”

Trì Châu cẩn thận sắp xếp mọi thứ cho Vân Xu xong xuôi, buổi tối một mình trở về Trì gia.

Vừa bước vào cửa, anh đã thấy cha mẹ, Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu ngồi ở phòng khách chờ anh, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Khuôn mặt anh tuấn của Trì Châu không lộ chút cảm xúc. Anh biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tối nay. Nhưng anh không cho rằng mình đã làm sai điều gì. Vân Xu là em gái ruột của anh, anh chăm sóc em gái là chuyện đương nhiên.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 24: Đánh Rơi Trân Bảo (24)



Trì Hiền dám oán trách anh trai với ông Trì rằng anh quá đáng, nhưng khi thật sự đối diện với Trì Châu, anh lại có chút sợ sệt.

Từ nhỏ đến lớn, Trì Châu đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng anh. Nếu anh làm sai chuyện gì, dù cha mẹ có tha thứ, anh Cả chắc chắn sẽ dạy dỗ anh một trận.

“Trì Châu.” Ông Trì thở dài, phá vỡ sự im lặng nặng nề,:“Có một số việc con cần phải giải thích với chúng ta.”

Ông bắt đầu nói chuyện chính: “Tại sao con lại đưa đứa bé đó đến công ty?”

Trì Châu không trực tiếp trả lời câu hỏi của cha, mà hỏi ngược lại: “Thưa cha, Vân Xu là em gái con, tại sao con không thể đưa em ấy đến công ty?”

Ông Trì nghẹn lời. Về mặt lý thuyết, những lời Trì Châu nói không có vấn đề gì. Vân Xu là con gái của ông và bà Trì, đương nhiên có tư cách vào làm việc ở công ty gia đình.

Trì Hiền giọng điệu không tốt nói: “Anh Cả, anh có biết hành động của anh đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho Tiêu Tiêu không?”

Hành động của Trì Châu ít nhiều cũng đã lan truyền ra ngoài giới kinh doanh. Vốn dĩ chỉ có một số ít người biết chuyện, giờ thì hầu hết mọi người đều đã biết và bàn tán về chuyện thiên kim thật giả của Trì gia.

Trì Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh, sắc mặt cô còn tiều tụy hơn trước. Nghe anh Hai nói chuyện giúp mình, Trì Tiêu Tiêu im lặng nắm chặt tay. Hành động của anh Cả khiến cô vô cùng đau lòng. Chỉ vì chuyện thân phận, ánh mắt mọi người nhìn cô gần đây đã thay đổi từ ngưỡng mộ sang dò xét và khó hiểu.

Thậm chí, những người vốn không ưa cô còn chế giễu cô là “chim tu hú chiếm tổ”, chiếm đoạt thân phận thiên kim tiểu thư của người khác.

Trì Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng tủi thân. Vào thời điểm bị ôm nhầm, cô cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không thể làm gì cả. Cô không cố ý chiếm đoạt thân phận của Vân Xu, vậy tại sao mọi người lại trách cứ cô? Tại sao Vân Xu lại khiến anh Cả đối xử với cô như vậy?

Trong mắt Trì Tiêu Tiêu, Trì Châu chắc chắn đã bị Vân Xu lừa gạt, nên mới dùng cách này để đối phó với cô, người thiên kim giả này.

Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến Trì Tiêu Tiêu vô cùng khó khăn. Cảm giác áy náy ít ỏi ban đầu của cô dành cho Vân Xu cũng đã biến mất hoàn toàn. Một người coi gáitâm cơ sâu nặng như vậy, cô tuyệt đối không thể để cô ta về nhà gây họa cho gia đình.

Ánh mắt Trì Tiêu Tiêu trở nên kiên định.

“Trì Hiền, em thử nói xem, anh đã làm gì?” Ánh mắt Trì Châu chuyển sang nhìn em trai.

Trì Hiền lại nghẹn họng, giống như Ông Trì. Trì Châum ngoại trừ việc đưa Vân Xu đến công ty, thì thật sự chưa làm gì khác. Việc đón Vân Xu về, anh đã nói trước với gia đình. Còn việc đưa Vân Xu đến công ty, anh cũng vừa giải thích rằng Vân Xu, với tư cách là con cháu Trì gia, vốn dĩ có quyền lợi được vào công ty.

Hơn nữa, hiện tại Vân Xu chỉ là đi cùng Trì Châu, chứ không hề có chức vụ chính thức nào.

Trì Hiền không thể tìm ra lý do nào để phản bác.

Bà Trì lúc này lên tiếng: “Trì Châu, ba mẹ không hề ngăn cản con đón Vân Xu về. Con bé là con gái mẹ, mẹ đương nhiên cũng nhớ con bé. Nhưng Tiêu Tiêu đã ở bên cạnh chúng ta hơn hai mươi năm, con cũng là người nhìn con bé lớn lên, sao con có thể nhẫn tâm để con bé chịu ấm ức như vậy?”

“Nếu thật sự muốn nhận lại đứa con gái kia, chúng ta vẫn còn rất nhiều cách khác.”

Khi biết Vân Xu không có cha mẹ nuôi, phản ứng đầu tiên của Bà Trì không phải là lo lắng về cuộc sống trước đây của cô, mà là thở phào nhẹ nhõm. Như vậy sẽ không ai đến tranh giành Tiêu Tiêu của bà.

Sau khi gạt bỏ được nỗi lo, Bà Trì đối với cô con gái ruột thất lạc cũng thật sự nảy sinh vài phần thương nhớ.

Nhưng tất cả đều phải được xây dựng trên cơ sở không gây ảnh hưởng đến Trì Tiêu Tiêu.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 25: Đánh Rơi Trân Bảo (25)



Bây giờ, Vân Xu đã uy h.i.ế.p đến vị trí của Trì Tiêu Tiêu, Bà Trì hoàn toàn không thể chấp nhận điều này.

“Chúng ta có thể công bố với bên ngoài rằng năm đó mẹ mang thai sinh đôi, chỉ là Vân Xu không may bị thất lạc.”

Bà Trì đưa ra một đề nghị. Thực ra, ban đầu bà đã chuẩn bị nhận Vân Xu làm con gái nuôi. Vừa có thể đón con gái ruột về, Trì Tiêu Tiêu cũng có thể tiếp tục là thiên kim tiểu thư kiêu hãnh của Trì gia.

Đáng tiếc, với tính cách của Trì Châu, chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Anh luôn là người cố chấp và nguyên tắc như vậy, nói một là một, nói hai là hai.

Vậy thì chỉ có thể lùi một bước, tuyên bố rằng năm đó bà mang thai sinh đôi.

Nhưng điều khiến Bà Trì kinh ngạc là, Trì Châu ngay cả đề nghị này cũng từ chối.

“Thưa mẹ, con đã nói rồi, sự thật là như thế nào thì phải nói ra như thế. Thân phận của hai người họ nhất định phải công khai.”

Nghe được những lời này, lòng Trì Tiêu Tiêu chợt lạnh giá. Anh cả quả nhiên đã bị Vân Xu mê hoặc, không còn chút tình nghĩa nào với cô.

Họ đã là anh em suốt 25 năm, tại sao anh Cả lại tuyệt tình với cô như vậy? Chẳng lẽ quan hệ huyết thống lại quan trọng đến thế sao?

Trì Hiền tức giận đến bật cười: “Anh Cả, em thấy anh điên thật rồi! Con nhỏ đó rốt cuộc đã rót bùa mê thuốc lú gì vào anh vậy? Chúng ta mới là người nhà của anh, anh làm cho rõ ràng ra!”

“Con nhỏ đó còn không lớn lên ở Trì gia, quỷ mới biết tính tình nó ra sao. Nói không chừng từ đầu đến cuối anh đều bị lừa rồi đấy!” Trì Hiền kích động, nói năng không lựa lời.

Trì Châu không nói gì, nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả.

Trầm trọng, thất vọng, thở dài.

Trong ánh mắt của anh Cả, giọng nói của Trì Hiền càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng mặt anh đỏ bừng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

“Trì Hiền, sao em lại trở nên như thế này? Lần trước anh đã nhắc nhở em rồi, lần này em vẫn cứ mở miệng ra là bôi nhọ Vân Xu. Em đã gặp em ấy chưa? Đã sống chung với em ấy ngày nào chưa? Mà đã tùy tiện mắng chửi người khác. Đây là hành động vô cùng bất lịch sự với bất kỳ ai, Vân Xu lại còn là em gái ruột của em.”

Trì Hiền phản bác yếu ớt: “Em gái của em chỉ có Tiêu Tiêu thôi.”

Dù giọng nói rất nhỏ, Trì Châu vẫn nghe rõ từng chữ. Sự thất vọng trong mắt anh càng thêm sâu sắc. Không chỉ thất vọng về Trì Hiền, mà còn thất vọng về những người khác trong gia đình Trì gia.

Quý Thừa Tu đã tìm được một bác sĩ tâm lý nổi tiếng quốc tế cho Vân Xu. Qua chẩn đoán của bác sĩ, Vân Xu chắc chắn đã trải qua những chuyện kinh khủng khi còn nhỏ, nên mới để lại bóng ma tâm lý đến tận bây giờ.

Chuyện này anh cũng đã nói với người nhà, nhưng biểu hiện của họ hôm nay cho anh thấy, họ căn bản không hề để Vân Xu vào lòng, thậm chí chưa từng quan tâm đến cô. Tâm trí của họ chỉ đặt vào việc an ủi Trì Tiêu Tiêu.

Trân trọng tình cảm nhiều năm với Trì Tiêu Tiêu là điều dễ hiểu, nhưng làm sao họ có thể hoàn toàn bỏ qua cô con gái ruột, cô em gái ruột của mình như vậy? Trì Châu không thể nào lý giải được. Họ đã bỏ lỡ 25 năm, lẽ ra càng phải bù đắp cho Vân Xu thật nhiều mới phải.

Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không đưa Vân Xu về Trì gia. Nếu không, em gái anh sẽ còn bị tổn thương đến mức nào? Vân Xu vốn là một đứa trẻ nhạy cảm về cảm xúc. Dù vẻ ngoài của cô xinh đẹp tuyệt trần, có thể dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác, nhưng bản chất vẫn là vậy. Người nhà Trì gia chắc chắn sẽ có sự khác biệt trong thái độ đối đãi với cô và Trì Tiêu Tiêu.

Sự đối xử khác biệt vô hình cũng là một loại tổn thương sâu sắc.

Đối diện với ánh mắt không hiểu của người nhà, Trì Châu thở dài một tiếng, vô cùng nặng nề.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 26: Đánh Rơi Trân Bảo (26)



Thời gian trước, Trì Châu vẫn thường xuyên nói chuyện với người nhà, kể về Vân Xu. Nhưng cha mẹ và em trai của anh, mở miệng ra là chỉ toàn nói về Trì Tiêu Tiêu. Dần dần, Trì Châu ít nói chuyện với họ hơn hẳn.

Về Trì Tiêu Tiêu, cảm xúc của Trì Châu rất phức tạp. Dù sao họ cũng đã là anh em 25 năm, tình cảm đó không thể giả được. Nếu năm xưa chỉ là vô ý ôm nhầm con, thì Trì Tiêu Tiêu vẫn sẽ là thiên kim của Trì gia.

Nhưng nghĩ đến những tài liệu mà người điều tra gửi về, lòng Trì Châu nặng trĩu. Anh gần như chắc chắn rằng năm đó không phải là ôm nhầm ngoài ý muốn, mà là có người cố tình tráo đổi con.

Cô “em gái” xinh đẹp, ăn mặc hàng hiệu, đang ngồi cạnh bà Trì kia, chính là người đã cố ý bị tráo đổi vào Trì gia. Cô ta thay thế vị trí của Vân Xu, hưởng thụ mọi sự yêu thương chiều chuộng của Trì gia, được bà Trì dốc lòng nuôi dạy, lớn lên xinh đẹp và ưu tú như ngày hôm nay.

Trì Tiêu Tiêu không bao giờ phải lo lắng về cuộc sống, vì đã có người nhà Trì gia chuẩn bị mọi thứ cho cô. Thậm chí, trong tiệc sinh nhật 18 tuổi của Trì Tiêu Tiêu, ông Trì còn tặng cô cổ phần của ba công ty, khiến cô vô cùng nổi bật.

Còn Vân Xu, ở một nơi mà không ai biết đến, đã phải chịu đựng những đau khổ kinh khủng, để lại những bóng ma tâm lý theo cô cả đời.

Trong khi Vân Xu bị dày vò, thì anh đang làm gì? Có phải anh đang giải quyết công việc ở công ty, hay đang cùng gia đình vui vẻ sum họp?

Trong khi cả nhà Trì gia vui cười hớn hở, thì đứa con gái ruột của họ lại đang ở một thành phố khác, chật vật mưu sinh và đánh mất ý chí sống.

Càng ở bên Vân Xu, lòng Trì Châu càng thêm khó chịu. Em gái anh tốt đẹp như vậy, tại sao số phận lại tàn nhẫn với cô như thế?

Điều này khiến Trì Châu không thể nào tiếp tục coi Trì Tiêu Tiêu như em gái mình mà không chút vướng mắc. Chỉ riêng việc kìm nén cảm xúc và không nói ra sự thật đã khiến Trì Châu hao tổn tâm lực. Anh biết rằng nếu bây giờ anh nói ra chuyện tráo đổi con năm xưa, cha mẹ và em trai chắc chắn sẽ tìm mọi lý do để bào chữa cho Trì Tiêu Tiêu. Chi bằng anh cứ chờ đến khi có đủ mọi bằng chứng trong tay, rồi một lần giải quyết mọi chuyện.

Nhưng trước đó, Trì Châu không cho phép Trì Tiêu Tiêu tiếp tục chiếm giữ thân phận của Vân Xu. Vân Xu mới là em gái ruột của anh.

“Mặc kệ mọi người nghĩ gì, quyết định của con sẽ không thay đổi. Thân phận của Vân Xu nhất định phải được công khai hoàn toàn.” Lời nói của Trì Châu dứt khoát và mạnh mẽ.

Người nhà Trì gia thấy anh đã quyết tâm như vậy, dù trong lòng tức giận cũng không làm gì được. Công ty đã do một tay Trì Châu quản lý từ mấy năm trước, bây giờ anh mới là người có quyền quyết định cao nhất trong nhà.

Cha mẹ và em trai đều im lặng, Trì Tiêu Tiêu lại càng không dám hé răng. Rõ ràng là người anh Cả mà cô vẫn kính trọng và nghe lời từ trước đến nay, nhưng ánh mắt vừa rồi của Trì Châu lại khiến cô sợ hãi đến lạ lùng.

Bà Trì hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị và trầm tĩnh của Trì Châu, bà chủ động lùi một bước: “Được, công khai thì công khai. Nhưng con phải cho Tiêu Tiêu vào công ty, để con bé làm việc bên cạnh con.”

Bà Trì đã nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần Trì Tiêu Tiêu được vào làm ở công ty Trì gia, thì người ngoài sẽ tự nhiên hiểu rằng Trì gia không hề bỏ rơi cô. Tuy rằng địa vị sẽ không còn như trước kia, nhưng Trì Tiêu Tiêu đã đính hôn rồi, ảnh hưởng cũng không lớn. Thời gian sẽ chứng minh thái độ của Trì gia.

“Không được.” Trì Châu không hề do dự, lập tức từ chối.

Bà Trì vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Trì Châu, con muốn chọc tức c.h.ế.t mẹ sao!”

Đứa con trai cả này thật là hồ đồ, không còn chút tình thân nào. Đứa con không nuôi lớn bên cạnh thật sự là không nghe lời, vẫn là đứa con gái từ nhỏ nuôi nấng bên mình mới hiểu lòng cha mẹ.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 27: Đánh Rơi Trân Bảo (27)



“Thưa mẹ, con chỉ là muốn đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo thôi.” Trì Châu dừng lại một chút, nói tiếp: “Con hy vọng mẹ sẽ không trở thành kiểu người không phân biệt phải trái như mẹ vẫn thường nói.”

“Con sẽ không để em ấy vào công ty. Con đã nói rõ rồi, trạng thái của Vân Xu vẫn chưa ổn định, không thể chịu bất cứ k*ch th*ch nào.”

Chưa kể đến việc giữa chuyện này còn có cả chuyện tráo đổi con đầy ác ý.

Mặt Trì Tiêu Tiêu hoàn toàn tái mét. Anh Cả, anh ấy… trái tim anh ấy đã hoàn toàn hướng về Vân Xu rồi. Anh ấy không còn gọi cô là Tiêu Tiêu nữa, mà gọi đầy đủ cả họ tên. Lòng Trì Tiêu Tiêu dâng lên sự oán hận. Vân Xu rốt cuộc đã làm gì anh Cả vậy?

Mà khiến người anh minh thần võ như anh Cả toàn tâm toàn ý bảo vệ cô ta? Rõ ràng là họ mới quen nhau không bao lâu, sao có thể so sánh được với thời gian cô ở Trì gia chứ?

Bà Trì và Trì Hiền đã quên béng những lời Trì Châu từng nói về tình trạng của Vân Xu.

Trì Hiền ban nãy còn bị ánh mắt của Trì Châu làm cho sợ hãi, im lặng một hồi. Bây giờ lại không nhịn được nữa, nói: “Anh cả, anh thử nghĩ xem mới bao lâu chứ? Anh đã toàn tâm toàn ý nghĩ cho con nhỏ đó rồi. Như vậy không phải là quá rõ ràng là cô ta có thủ đoạn sao? Bây giờ anh hoàn toàn quên hết tình thân của chúng ta rồi à? Tiêu Tiêu đã gọi anh là anh trai hơn hai mươi năm đó!”

Sắc mặt Trì Châu âm u như mây đen kéo đến. Nếu anh thật sự hoàn toàn bất công với Vân Xu, thì Trì Tiêu Tiêu đã sớm bị anh đuổi khỏi Trì gia rồi.

Trong lòng anh dâng lên sự mệt mỏi khó tả. Ông Trì thì ngồi một bên thờ ơ lạnh nhạt. Trì Hiền và bà Trì thì chỉ trích anh vô tình, còn Trì Tiêu Tiêu thì tỏ vẻ đáng thương và áy náy, nhưng lại không hề ngăn cản những lời nói của hai người kia.

Đến tận bây giờ, họ vẫn chưa từng hỏi một câu, Vân Xu hiện tại ra sao rồi.

Trong đầu Trì Châu đột nhiên hiện lên một câu hỏi. Như vậy, Vân Xu có thật sự muốn trở về Trì gia không? Anh toàn tâm toàn ý muốn Vân Xu khôi phục thân phận thiên kim của Trì gia, nhưng lại chưa từng hỏi qua Vân Xu rốt cuộc có muốn trở về hay không.

Có lẽ đã đến lúc anh cần hỏi rõ ý kiến của Vân Xu rồi.

“Trì Hiền, anh thật sự thất vọng về những gì em thể hiện hôm nay.” Ánh mắt Trì Châu sâu thẳm, cảm xúc không rõ ràng: “Lần trước anh đã đình chỉ thẻ của em, hy vọng em sẽ suy nghĩ lại về hành vi của mình. Bây giờ xem ra là anh đã kỳ vọng quá cao vào em rồi.”

“Hy vọng sau này em sẽ không hối hận về những gì mình đã làm, đã nói.”

“Thưa cha, thưa mẹ, thời gian không còn sớm, con xin phép về trước.” Trì Châu không chút do dự xoay người rời đi. Ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bà Trì tức giận đến mức đ.ấ.m mạnh tay xuống bàn, chẳng còn chút phong thái quý phu nhân nào: “Nghịch tử! Nghịch tử!”

Trì Tiêu Tiêu vội vàng đỡ bà Trì, giúp bà bình tĩnh lại: “Mẹ ơi, đừng giận. Anh Cả… anh Cả chỉ là nhất thời xúc động thôi mà.”

Lời này chính Trì Tiêu Tiêu cũng không tin. Trì Châu trước giờ luôn là người lý trí. Không thể phủ nhận rằng, lời nói và hành động của anh thật sự khiến cô sợ hãi.

“Mẹ ơi, hay là con vẫn nên rời đi đi.” Trì Tiêu Tiêu tự giễu nói: “Vân Xu mới là con gái của Trì gia, con chỉ là hàng giả thôi. Đợi cô ấy trở về, mâu thuẫn giữa mọi người và anh Cả cũng sẽ biến mất thôi.”

Trì Hiền gạt phăng những lời khó hiểu của anh Cả ra khỏi đầu, an ủi cô: “Tiêu Tiêu, đừng nói linh tinh. Em mới là người nhà Trì gia mà chúng ta công nhận.”

“Đúng vậy.” Bà Trì nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, đây là đứa con gái mà bà đã một tay nuôi lớn từ khi còn bé xíu. Không ai được phép khiến Tiêu Tiêu rời đi.

“Con yên tâm, có mẹ ở đây, không ai có thể lay chuyển được vị trí của con đâu!”

Trì Tiêu Tiêu cảm động, ngả đầu vào lòng mẹ, không kìm được mà làm nũng như ngày xưa: “Con biết mà, mẹ là tốt nhất.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 28: Đánh Rơi Trân Bảo (28)



Bà Trì từ ái vỗ về con gái. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra mục đích chính của mình đêm nay vẫn chưa đạt được, lại thêm một trận bực mình.

Trì Châu rời khỏi căn nhà Trì gia ngột ngạt, trở về nơi anh và Vân Xu đang ở.

Tra chìa khóa vào ổ nhưng lại dừng lại. Trì Châu im lặng rút chìa khóa ra, đi đến cầu thang bộ bên cạnh, tùy ý dựa vào tường. Ngón tay thon dài khẽ động, một điếu thuốc từ bao thuốc thò ra. Anh cúi đầu ngậm điếu thuốc vào miệng.

Ngọn lửa nhỏ từ bật lửa bùng lên, đốt cháy điếu thuốc.

Rất ít người biết Trì Châu hút thuốc. Người nhà Trì gia luôn cho rằng anh mạnh mẽ đến mức không có điểm yếu. Nhưng thực tế, anh cũng có những nỗi đau khổ, có những lúc không chịu nổi áp lực. Chỉ là những điều đó bị anh giấu kín ở nơi khuất mắt người khác mà thôi.

Vào những đêm dài không ngủ được, anh sẽ châm một điếu thuốc, chậm rãi chịu đựng đêm tối. Có khi chỉ một điếu, có khi cả một bao.

Mấy năm nay, Trì Châu đã rất ít khi dùng t.h.u.ố.c lá để giải tỏa áp lực. Nhưng đêm nay, anh cần vị nicotine để xoa dịu.

Không biết qua bao lâu, dưới chân anh đã vương vãi bảy tám đầu mẩu thuốc lá. Trì Châu vẫn đứng ở ngoài cửa thêm một lúc nữa, chờ đến khi mùi thuốc trên người tan hết mới mở cửa vào nhà.

Vân Xu đáng lẽ phải đang ngủ say trên giường, lại ngồi thu lu trên sô pha, đôi tay trắng ngần ôm chặt chiếc gối, đầu nhỏ gật gù từng cơn, rõ ràng là rất buồn ngủ.

Trì Châu sững sờ đứng tại chỗ.

Vân Xu nghe thấy tiếng động, cố gắng tỉnh táo ngẩng đầu lên nhìn. Khi phát hiện Trì Châu đã về, nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên môi cô, đẹp đến nao lòng, làm say đắm cả màn đêm, và cũng làm say đắm trái tim Trì Châu.

“Anh trai.” Vân Xu ngọt ngào gọi anh: “Anh về rồi.”

Trì Châu cụp mắt xuống, dịu giọng hỏi: “Xu Xu, sao còn chưa ngủ?”

Vân Xu ủy khuất nói: “Ở nhà một mình em ngủ không được. Em muốn anh trai ở bên cạnh em.”

Sau khi Trì Châu rời đi, Vân Xu đã cố gắng lên giường đi ngủ, nhưng nỗi cô đơn trống trải lại bao trùm lấy cô. Đã quen với việc có người ở phòng bên cạnh, Vân Xu rốt cuộc không thể ở một mình trong căn nhà này được nữa.

Căn phòng trống vắng khiến cô cảm thấy sợ hãi, như thể bị bỏ rơi.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Trì Châu dịu đi đôi chút. Sự mệt mỏi trong lòng anh dần tan biến khi cảm nhận được sự quan tâm và thân thiết của Vân Xu. Anh ngồi xuống cạnh em gái, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài mềm mại của cô.

“Ừ, sau này anh trai sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Vân Xu vui vẻ ném chiếc gối ôm sang một bên, ôm lấy cánh tay Trì Châu, dựa vào vai anh. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Anh trai, hình như anh hút thuốc phải không?”

Trì Châu im lặng một lúc, khẽ nói lời xin lỗi: “Nhất thời không kìm được, lần sau sẽ không thế nữa.”

Vân Xu truy hỏi: “Có chuyện gì phiền lòng sao?”

Cô từng nghe nói rằng nhiều người khi áp lực quá lớn sẽ hút thuốc.

“…Không có gì đâu, chỉ là hút cho vui thôi.”

Dưới ánh mắt kiên trì của Vân Xu, Trì Châu bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát cả.”

Anh sẽ không kể cho Vân Xu nghe những chuyện đã xảy ra ở Trì gia. Những chuyện khiến anh phiền lòng, anh sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa.

“Vậy ạ.” Vân Xu có chút buồn bực, nhưng cũng không hỏi thêm.

Cô chỉ dặn dò: “Vậy sau này đừng hút thuốc nữa nhé, được không anh? Thuốc lá không tốt cho sức khỏe. Chúng ta còn muốn sống cùng nhau thật lâu nữa mà.”

“Ừ, được.” Trì Châu khẽ gật đầu, lòng tràn đầy ấm áp.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 29: Đánh Rơi Trân Bảo (29)



Vân Xu bây giờ ra ngoài đã khác trước, không còn che chắn kín mít nữa, thường chỉ đeo kính râm và khẩu trang thôi.

Trì Châu thấy vậy thì rất hài lòng.

Quý Thừa Tu tìm được bác sĩ tâm lý quả thật rất giỏi. Vân Xu nhờ bác sĩ giúp đỡ mà đã có chuyển biến tốt, chịu giao tiếp với người ngoài hơn, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn trước. Chỉ có một điều không ổn…

Bạn thân của anh ngày nào cũng kiếm cớ gặp Vân Xu! Trì Châu hận không thể treo một tấm bảng trước cửa công ty: “Cấm Quý Thừa Tu mặt dày mon men lại gần!”

Chiếc bút máy đẹp đẽ, đắt tiền vạch một chữ ký sắc sảo dưới góc phải hợp đồng. Trì Châu day day sống mũi, xoa dịu đôi mắt mỏi mệt. Anh ngẩng lên nhìn, Vân Xu đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại. Chiếc sô pha da màu nâu cứng nhắc trong phòng làm việc đã được thay bằng chiếc sô pha vải bố mềm mại, tươi sáng.

Tuy không hợp với phong cách chung của văn phòng, nhưng Vân Xu thích là được.

“Xu Xu.” Trì Châu rời bàn làm việc, ngồi xuống cạnh em gái: “Em đang xem gì đấy?”

Vân Xu giơ chiếc điện thoại lên, trên mặt còn thoáng nét cười: “Em đang xem lại chương trình tạp kỹ hôm thứ Bảy. Mấy người này hài hước quá!”

Trì Châu liếc qua màn hình. Các nghệ sĩ đang làm trò “gà vàng đứng một chân” rất buồn cười sao? Thôi thì lần sau anh sẽ xem cùng em gái vậy.

“Anh có chuyện muốn hỏi em.” Trì Châu hiếm khi do dự như vậy.

Vân Xu nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ thân mật: “Chuyện gì ạ?”

“Xu Xu, em cũng biết là trước khi đến thành phố B, anh đã định đưa em về Trì gia. Nhưng sau đó vì nhiều lý do, chuyện về Trì gia cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, kéo dài đến tận bây giờ. Mấy hôm trước, có vài chuyện khiến anh nhận ra mình đã quá tự quyết, chưa từng hỏi ý kiến của em.”

“Xu Xu.” Trì Châu trịnh trọng hỏi lại lần nữa: “Em có muốn về Trì gia không?”

Vân Xu ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trì Châu. Cô hiếm khi né tránh ánh mắt của anh, không biết phải trả lời thế nào.

Cô không thể cho Trì Châu câu trả lời anh muốn, cũng không muốn rời xa anh. Cuối cùng, cô chỉ im lặng.

Trì Châu đoán trước được phản ứng này của em gái. Anh vẫn luôn để ý thấy Vân Xu né tránh nhắc đến Trì gia. “Không sao đâu, cứ nói cho anh biết ý nghĩ thật lòng của em. Dù em quyết định thế nào, anh vẫn luôn là anh trai của em.”

Ánh mắt anh dịu dàng, tràn ngập yêu thương và chiều chuộng em gái, không hề giả dối.

Vân Xu cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, lặp lại động tác đó, như thể đang thử nghiệm điều gì. Hành động nhỏ bé của cô vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cuối cùng, cô khẽ nói: “Em không muốn về Trì gia, đó không phải nhà của em.”

Như sợ Trì Châu hiểu lầm, cô vội vàng nói thêm: “Nhưng em muốn ở bên cạnh anh trai mãi thôi.”

Trong lòng Vân Xu, người thân duy nhất của cô chỉ có Trì Châu. Những người khác đối với cô đều là người ngoài. Dù họ có quan hệ huyết thống, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc Vân Xu từ chối tiếp xúc với họ.

Ý nghĩ này có phải quá ích kỷ không? Vân Xu buồn bã nghĩ.

Trì Châu nhận thấy vẻ mất mát của em gái, anh thở dài, giọng điệu như bất đắc dĩ.

Vân Xu càng thêm hoang mang.

Rồi một bàn tay to ấm áp xoa nhẹ lên đầu cô, mang theo sự trấn an và trân trọng: “Không sao cả, Xu Xu. Không về Trì gia thì không về. Em mãi mãi là cô em gái mà anh yêu thương nhất.”

Trì Châu âm thầm hạ quyết tâm, dù Vân Xu không về Trì gia, anh cũng muốn cho mọi người biết Vân Xu là người mà anh trân trọng, không ai được phép làm tổn thương em gái anh.

Trì Tiêu Tiêu sau khi Trì Châu bỏ về thì trong lòng càng thêm bất an. Thái độ của anh Cả thật sự quá kỳ lạ.

Suy nghĩ mãi, Trì Tiêu Tiêu quyết định sẽ gặp Vân Xu một lần để nói chuyện. Cô định dùng việc giúp Vân Xu hòa nhập vào giới thượng lưu làm điều kiện, để Vân Xu từ bỏ ý định đối đầu với cô trước mặt anh Cả.

Trì Tiêu Tiêu tự nhận là mình đã nhún nhường lắm rồi. Phải biết rằng giới thượng lưu thành phố A này nhỏ bé thế thôi, người ngoài muốn chen chân vào, đâu phải chuyện dễ dàng.

Huống hồ Vân Xu trước đây sống trong hoàn cảnh không tốt, chưa từng có kinh nghiệm lớn lên trong giới thượng lưu. Dù có là thiên kim thật sự của Trì gia, thì cũng chẳng được lợi lộc gì.

Nghĩ đến việc phải chia sẻ các mối quan hệ của mình cho Vân Xu, Trì Tiêu Tiêu có chút ấm ức. Nhưng vì sự hòa thuận của gia đình Trì gia, cô nguyện ý nhẫn nhịn.

Để chắc ăn, Trì Tiêu Tiêu gọi thêm cả vị hôn phu đi cùng. Vốn dĩ cô định rủ Trì Hiền đi cùng, nhưng cô vẫn còn nhớ thái độ của anh Cả với em trai mình. Nhỡ đâu hai anh em lại trở mặt với nhau lần nữa, cô chắc chắn không tránh khỏi trách nhiệm.

Nhớ đến thái độ lạnh nhạt của anh Cả, đến điện thoại cũng không thèm nghe, Trì Tiêu Tiêu lại càng thêm tủi thân. Nỗi ấm ức này kéo dài cho đến khi cô gặp vị hôn phu.
 
Back
Top Bottom