Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 250



Tô Chiêu Chiêu lên lầu, trước tiên vào phòng của Cố Niệm nhìn một chút, Cố Niệm đang gấp từng chiếc quần áo gọn gàng và đặt vào tủ.

"Mẹ!" Đôi mắt của Cố Niệm sáng long lanh.

Hiện tại Cố Niệm đã là một thiếu nữ mười lăm tuổi, dáng người thanh tú, da trắng mịn màng, giống như trứng gà vừa bóc vỏ, mềm mại và mịn màng.

Điều này rất giống với Tô Chiêu Chiêu, cả hai đều là những mỹ nhân bẩm sinh.

Còn các nét trên khuôn mặt của cô bé lại giống Cố Hành hơn, đôi mắt to tròn sáng ngời, lông mi dài, nụ cười làm đôi mắt cong lên, rực rỡ như ánh mặt trời.

Có lần Tô Chiêu Chiêu gặp trưởng đoàn văn công, người ta còn hỏi thăm cô xem Cố Niệm có ý định gia nhập đoàn văn công hay không.

Tô Chiêu Chiêu bước vào trong: "Cái giá sách chuyển lên rồi con định đặt ở đâu?"

Cố Niệm chỉ vào vị trí cạnh tường bên trái bàn học: "Ở đó ạ, sách của con con để trong phòng con, không để ở thư phòng nữa."

Mỗi phòng trong căn nhà nhỏ đều có cửa sổ, bàn học của Cố Niệm được đặt ngay dưới cửa sổ, bên trên đặt đèn bàn và một chồng sách chưa kịp sắp xếp.

Tô Chiêu Chiêu đi qua lật xem, có cả tản văn, tiểu thuyết, đều là những thứ giới trẻ bây giờ thích đọc.

"Tiểu Niệm à, cuốn sách mà chị Phương Phương tặng con đâu?"

Cố Niệm đặt quần áo xuống, tìm trong đống sách không thấy, rồi lấy ra từ một chiếc túi hành lý chưa kịp sắp xếp: "Ở đây ạ."

Tô Chiêu Chiêu nhận lấy: "Cho mẹ mượn xem một chút."

"Được thôi, mẹ cứ lấy xem ạ."

Tô Chiêu Chiêu cầm cuốn sách ra ngoài, phòng bên cạnh của Cố Niệm là phòng của Cố Tưởng, cậu cũng đang sắp xếp đồ đạc, chạy lên chạy xuống, Tiểu Thụ giống như cái đuôi nhỏ, cứ đi theo sau cậu.

Tô Chiêu Chiêu đi vào phòng ngủ chính của cô và Cố Hành, đây là phòng rộng nhất trong căn nhà nhỏ, bên trong có một tủ quần áo bốn cánh lớn, một giường đôi, còn có bàn trang điểm và tủ ngăn kéo.

Dưới đất là hành lý mà Cố Hành đã mang lên.

Tô Chiêu Chiêu ngồi xuống bắt đầu dọn dẹp.

Dưới lầu, Tô Lai đã nấu xong nước đường trứng gà, Cố Hành gọi Tiểu Hướng bảo cậu ta gọi mọi người vào bếp uống nước đường.

Tiểu Hướng gãi gãi đầu: "Vâng, thủ trưởng, tôi đi gọi họ ngay."

Mấy binh lính đang bận rộn nghe thấy có nước đường uống thì rất vui: "Sư trưởng bảo cậu đến gọi chúng tôi à?"

"Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tôi lại tự ý nấu nước đường cho các cậu sao? Mau vào đi."

Bên ngoài đồ đạc cũng đã chuyển gần xong, chỉ còn vài món nhỏ, người thì cầm một, người thì cầm hai món, họ nhanh chóng mang nốt vào trong.

Tô Lai đã múc sẵn nước đường trứng gà ra từng bát, đặt lên bếp, thấy họ ngại không dám vào, liền nói: "Mau vào uống đi, nấu riêng cho các cậu đấy."

Tiểu Hướng đi đầu vào, cầm bát nước đường ấm nóng lên: "Cảm ơn chị."

Tô Lai mỉm cười: "Không có gì, phải là các cậu vất vả mới đúng."

Tiểu Hướng uống một ngụm: "Ngọt quá!"

Tô Lai nói: "Chị tôi dặn phải bỏ nhiều đường, ngọt thì uống nhiều vào, trong nồi còn đấy."

Mấy người kia thấy vậy cũng nhanh chóng cầm bát nước đường lên uống.

Uống xong, từng người tự giác ra bồn rửa bát.

Tô Lai cố ngăn mà không được, ngăn người này thì không ngăn được người kia.

Khi Tô Chiêu Chiêu xuống, Tiểu Hướng và mấy người đã bị Cố Hành cho về, đồ đạc đã chuyển vào trong và cũng đã được sắp xếp sơ qua, phần còn lại để họ tự dọn dẹp là được.

Tô Lai đứng ở cửa bếp hỏi: "Trưa nay ăn gì? Em nấu luôn."

Cố Hành nói: "Không cần nấu đâu, anh bảo Tiểu Hướng đi lấy cơm ở nhà ăn rồi, lát nữa họ sẽ mang qua."

Nghe nói sẽ có người mang cơm đến, Tô Lai cầm giẻ ra lau lại một lượt đồ đạc trong phòng khách.

Buổi trưa cả gia đình quây quần bên bàn ăn, ăn bữa cơm đầu tiên tại nhà mới, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên lầu sắp xếp đồ đạc.

Khi Vương Xuân Hoa đến, Tô Chiêu Chiêu đang dọn giường, Tô Lai ra mở cửa cho cô ấy, biết cô đang ở trên lầu, liền đi thẳng lên.

"Chưa dọn xong à?"

Tô Chiêu Chiêu nghe tiếng quay đầu lại nhìn, cười nói: "Chưa, chị dọn xong rồi à?"

Khu gia đình có khá nhiều người chuyển nhà vào hôm nay, nhà của Vương Xuân Hoa cũng không ngoại lệ.

"Dọn xong rồi." Cô ấy bước tới kéo một góc ga giường: "Chị qua đây để nói với cô, tối mai đến nhà chị ăn cơm."

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Em còn định tối mai mời các chị đến nhà em ăn cơm đây, thế này thì trùng rồi."

"Chuyện nhỏ mà, tối mai đến nhà chị, tối hôm sau thì đến nhà cô, hoặc nhà cô mời trước cũng được, quan hệ của chúng ta, chỉ là chuyện một câu nói, giải quyết dễ mà."

Tô Chiêu Chiêu cười gật đầu: "Được thôi, vậy tối mai em sẽ đến nhà chị, tối hôm sau nhà chị qua nhà em nhé."

"Được, cứ quyết vậy nhé!" Vương Xuân Hoa vui vẻ, giúp cô trải giường xong thì ra về.

Khi cô ấy về đến nhà, Chính ủy Chu đang làm vườn ngoài sân, sân của nhà tầng một này nhỏ hơn nhiều so với nơi họ ở trước, nhưng trồng vài loại rau thì vẫn đủ ăn.

"Tôi đi nửa ngày trời, mà ông mới đào được từng này à?"

Còn chưa đủ để trồng vài cây cải thảo nữa, Vương Xuân Hoa không vui giành lấy cái cuốc từ tay ông và tự làm.

"Tôi vừa nói với Tiểu Tô rồi, mai họ qua nhà mình ăn cơm, coi như nhập trạch ấm nhà."

Chính ủy Chu châm một điếu thuốc: "Lão Cố cũng đồng ý rồi à?"

"Cậu ấy không có nhà, chắc là ra ngoài rồi, tôi nói với Tiểu Tô, nếu ông thấy không chính thức, thì tự đi tìm cậu ấy mà nói."

Chính ủy Chu nhả một vòng khói: "Không cần, hai người nói gì thì quyết định thế đi."

Vương Xuân Hoa nhìn ông một cái: "Ông đúng là... ông không phải sợ người ta nói ông nịnh nọt lãnh đạo chứ?"

Chính ủy Chu nghe vậy, liền lườm cô một cái: "Nói bậy bạ gì thế!"

Vương Xuân Hoa hừ một tiếng, nằm chung một giường nửa đời người, ông nghĩ gì, bà có thể không biết sao?


 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 251



"Dù sao cũng mặc kệ các ông thăng chức thế nào, quan hệ của tôi với Tiểu Tô sẽ không thay đổi. Nếu có ai nói tôi nịnh bợ cô ấy, họ cứ việc nói thôi. Chẳng lẽ vì lời người khác mà tôi phải từ bỏ bạn bè sao?"

Chính ủy Chu hút một hơi thuốc: "Đã bảo không phải rồi, sao bà còn nghĩ lung tung."

"Mặc kệ ông có phải hay không, thái độ của tôi vẫn vậy."

Thấy ông chỉ biết hút thuốc, Vương Xuân Hoa xua ông đi: "Ông đi xem Kiến Quốc một chút đi, đứng ở nhà làm gì, qua xem bọn chúng đã dọn xong chưa, xong rồi thì qua đây sớm, tối ăn cơm ở đây."

Chính ủy Chu không động đậy: "Đã đến lúc để bọn chúng tự lo lấy cuộc sống của mình rồi. Cưới nhau mấy năm rồi, mà ngày nào cũng về ăn cơm."

Vương Xuân Hoa vừa cuốc đất vừa nói: "Tôi biết, tháng sau tôi sẽ để chúng tự lo liệu. Mấy năm qua điều kiện không tốt, bây giờ cuộc sống khá hơn rồi, cũng không thiếu gạo nữa. Đã đến lúc để bọn chúng tự lo cuộc sống riêng, chúng ta không nên can thiệp."

Nghe bà nói vậy, chính ủy Chu mới khoanh tay đi ra ngoài.

Ở nhà nhỏ của Chu Kiến Quốc và Chu Xuân Yến, hai vợ chồng cũng đang bàn về chuyện tự mình lo liệu việc bếp núc sau này.

"...Thỉnh thoảng bố mẹ em muốn qua ở vài ngày, họ cũng ngại không dám đến, sợ phiền đến mẹ chúng ta."

"Phiền gì chứ? Đều là người nhà cả mà." Chu Kiến Quốc không hiểu.

Chu Xuân Yến nói: "Ăn cơm của con rể, làm sao giống như ăn cơm bên nhà thông gia được?"

"Bố mẹ anh không quan tâm những chuyện đó. Trước đây, khi mang gạo đến nhà em, mẹ anh là người mở lời đầu tiên."

"Em không nói là mẹ anh so đo..."

Khi hai vợ chồng đang nói, bỗng nghe thấy tiếng chính ủy Chu nói chuyện với người bên ngoài, Chu Xuân Yến vội đứng dậy đi ra ngoài. Thấy ông còn cách cổng nhà một đoạn, cô mới nhẹ nhõm đôi chút.

"Bố, sao bố đến đây? Mẹ đâu rồi?"

Chính ủy Chu đáp: "Mẹ con đang chăm sóc vườn rau của bà ấy. Các con đã dọn dẹp xong chưa?"

"Dọn xong hết rồi ạ, nhà cũng không có nhiều đồ, không tốn nhiều công sức." Chu Xuân Yến cười nói.

Chính ủy Chu gật đầu, đi vào tham quan một lượt, rồi nhìn qua bếp: "Tốt lắm, tháng sau các con tự nấu ăn đi. Đến lúc đó mang mấy bộ bát đũa từ nhà qua."

Chu Xuân Yến trong lòng giật mình, liếc nhìn Chu Kiến Quốc.

Bố không phải nghe thấy từ ngoài kia rồi chứ?

Hai vợ chồng lo lắng vào nhà, chủ yếu là Chu Xuân Yến lo lắng. Cuộc sống mới khấm khá hơn chút, cô đã bàn với Chu Kiến Quốc chuyện chia ra sống riêng, giờ lại bị bố chồng nghe thấy, ông bà sẽ nghĩ gì về cô?

Nghĩ đến đây, Chu Xuân Yến cảm thấy khó chịu, thấy mình như trở thành cô con dâu xấu trong miệng người đời.

"Về rồi à, bố các con đâu?" Thấy chỉ có hai người về, Vương Xuân Hoa hỏi.

Chu Kiến Quốc đáp: "Ông ấy đang nói chuyện với người trong đại viện."

Chu Xuân Yến có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

Tối hôm đó, hai mẹ con cùng nấu ăn trong bếp.

"Nhà bếp này tốt quá, vừa rộng vừa sáng, còn có ống nước máy nối thẳng vào bồn, thoải mái hơn nhiều so với cái sân trước đây. Trước kia nhà bếp, thắp đèn lên vẫn thấy tối."

Chu Xuân Yến gật đầu, rồi cẩn thận hỏi: "Mẹ, bố nói tháng sau để chúng con tự nấu ăn, mẹ biết chuyện này không?"

"Biết chứ, chiều nay mẹ và bố con vừa nhắc đến. Hai đứa cưới cũng được mấy năm rồi, đã đến lúc tự lo liệu cuộc sống riêng rồi. Sau này muốn ăn cơm mẹ nấu, cứ về đây ăn là được."

Nghe vậy, Chu Xuân Yến cảm thấy bản thân mình quá nhỏ nhen, bố mẹ chồng đã sớm tính toán sẵn cho họ rồi.

"Mẹ, mẹ tốt thật! Con thật có phúc."

Vương Xuân Hoa cười: "Là mẹ có phúc, tìm được một cô con dâu tốt."

Chu Xuân Yến cười nói: "Hai mẹ con mình đều có phúc."

Trong phòng khách, Chu Kiến Quốc liếc nhìn cửa bếp vài lần, nghĩ không biết hai người nói gì mà cười vui vẻ thế.

Chu Tiểu Quân ghé sát: "Anh tò mò hả?"

Chu Kiến Quốc liếc em trai: "Lại muốn gì nữa?"

Chu Tiểu Quân vội tỏ ra oan ức: "Anh xem này, nhỏ mọn quá, nghĩ bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."

"Ôi! Lại bắt đầu nói chữ rồi?"

"Em đây là gần đèn thì sáng."

"Có chuyện gì thì nói, có gì thì bảo."

Chu Tiểu Quân: "..."

Vậy cuối cùng là bảo nói hay là bảo im đây?

...

Mấy ngày sau, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành đi dự tiệc tân gia ở mấy nhà.

Nhà họ cũng tổ chức một bữa tiệc vui vẻ.

Sau khi tiệc tân gia xong, gần như tất cả các cư dân trong khu gia đình đều đã chuyển vào ở, Tô Chiêu Chiêu cũng bắt đầu làm quen với những hàng xóm mới.

Trước đây tiếp xúc nhiều nhất là những người nhà của các cán bộ cấp trung đoàn và cấp tiểu đoàn. Bây giờ nơi ở chủ yếu là gia đình của các cán bộ cấp sư đoàn trở lên, tuy đã từng gặp qua nhưng không quen thân. Giờ cùng sống trong khu vực nhà nhỏ này, sự tiếp xúc cũng nhiều hơn.

Vợ của Khương sư trưởng bên cạnh, Tô Chiêu Chiêu chỉ từng gặp từ xa, nghe nói là một vị lão thành cách mạng, nhập ngũ trước cả Khương Sư Trưởng, sau khi đất nước thành lập thì chuyển công tác về địa phương, giờ là một trong những phó thị trưởng của Hải thị. Bà ấy không thường xuyên ở đây nên rất khó gặp mặt.

Còn vợ của mấy vị lãnh đạo khác, ai cũng có lai lịch không nhỏ, người thì có chức vụ trong quân đội, người thì làm cán bộ ở địa phương.

Nhìn lại mình, Tô Chiêu Chiêu cảm thấy vị trí của mình thật nhỏ bé.

Nếu không phải thời đại này khuyến khích sự khiêm tốn, chắc cô đã bị cuốn vào cuộc đua rồi.

Nhưng không thể bị cuốn vào được, thời buổi này, khiêm tốn vẫn là quan trọng nhất.

Đợi qua giai đoạn đặc biệt này, nếu cô còn sức, cuốn theo một chút cũng không sao.

Dù gì, đàn ông thành đạt như thế, còn mình chỉ làm một cán bộ nhỏ, khoảng cách như vậy, có phải quá lớn không?

"Chị dâu."

Tô Chiêu Chiêu lúc đầu còn không phản ứng kịp, đến khi nghe tiếng gọi lần nữa, cô mới quay đầu lại, là Cao Nguyệt.

Cô ấy đang đứng ở cửa nhà Khương Sư Trưởng, trông như vừa ra ngoài.

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Là Cao Nguyệt à, hôm nay sao không đi làm?"

Cao Nguyệt cười cười, đi thẳng về phía cô: "Tôi hơi mệt nên xin nghỉ, tiện thể mang ít đồ cho Thư Lan."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, ánh mắt hạ xuống bụng hơi nhô của cô ấy.

Cao Nguyệt cúi đầu vuốt bụng đã hơn ba tháng: "Chị nhìn ra rồi phải không?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Gương mặt Cao Nguyệt lộ ra vẻ hài lòng: "Kết hôn bao năm nay mới thấy tôi mang thai, chị có thấy lạ không?"

Tô Chiêu Chiêu không thấy lạ, cô đã nhiều lần nghe những người vợ của quân nhân bàn tán về việc Cao Nguyệt không sinh con mà chỉ lo cho mấy đứa con của vợ trước.

Đây là lựa chọn của cô ấy, cô ấy có quyền chọn khi nào sinh con, sinh hay không sinh, đối với Tô Chiêu Chiêu, việc đó không có gì lạ.

Cô cũng không quen nói chuyện này với Cao Nguyệt, cảm thấy như thể hai người đã lâu không gặp, giống như những người bạn cũ, rất kỳ lạ, hai người cũng không thân đến mức bàn chuyện này.

Thật ra mấy năm nay, số lần nói chuyện của họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cùng lắm cũng chỉ là gặp trên đường rồi chào nhau một câu.

Tô Chiêu Chiêu giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ vào mặt đồng hồ cho Cao Nguyệt xem: "Tôi còn phải đi làm, không nói chuyện nữa. Lần sau có dịp mình nói chuyện tiếp."

Hai từ "lần sau" này, giống như câu "hôm nào" vậy, đầy cảm giác qua loa.

Cao Nguyệt cười: "Chị xem, tôi quên mất giờ, chị dâu cứ đi làm đi, tôi đi từ từ."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 252



Trong một khoảng thời gian khá dài sau đó, Tô Chiêu Chiêu thường xuyên thấy Cao Nguyệt đến tìm Diệp Thư Lan, mối quan hệ giữa hai người có vẻ khá tốt.

Nói ra thì hai người có hoàn cảnh tương tự, tuổi tác cũng ngang nhau, việc họ trở thành bạn bè không có gì lạ.

Cao Nguyệt là người khéo léo hơn chị họ của mình, chị họ cô ấy còn có thể làm bạn với Diệp Thư Lan, huống chi là cô ấy.

Đây là một người có mục tiêu rất rõ ràng, chỉ cần cô ấy muốn, chắc chắn rất ít người có thể có ác cảm với cô ấy.

Chưa đến bao lâu, Tô Chiêu Chiêu nhận được một bưu kiện, nhìn địa chỉ thì là từ quê gửi tới.

Mở ra xem, bên trong có những túi nhỏ chứa gạo, đậu và bắp nghiền thành hạt nhỏ.

Trong đó còn có một lá thư, đọc văn phong thì có vẻ là Quách đại nương.

Trong thư trước tiên bà cảm ơn cô vì đã gửi lương thực về trước đó, rồi nói rằng năm nay cuộc sống khá hơn, nên gửi một ít lương thực mới để họ ăn thử.

Khi Cố Hành về, Tô Chiêu Chiêu đang đọc thư.

Anh đi đến nhìn thoáng qua, “Mấy thứ trên bàn là do Quách đại nương ở quê gửi đến phải không?”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Đúng vậy, ngoài chị ấy ra thì còn ai nữa đâu mà nhớ gửi lương thực mới cho em chứ.”

Cố Hành cũng cảm thấy gia đình Quách đại nương là người tốt, “Sau này nếu có cần gì, vẫn có thể giúp đỡ họ được.”

Tô Chiêu Chiêu đưa lá thư cho anh, “Đây này, cơ hội giúp đỡ đến rồi.”

Cố Hành cầm lá thư lên xem, “Con trai chị ấy muốn vào quân đội à?”

“Đúng vậy, anh đọc tiếp đi.”

Tô Chiêu Chiêu không có ấn tượng nhiều về cậu con trai út của Quách đại nương, bản thân cô chưa gặp bao giờ, trong ký ức của nguyên chủ thì cũng chỉ là một hình ảnh mờ nhạt, chỉ nhớ mang máng rằng cậu bé lớn hơn Cố Tưởng vài tuổi.

Trong thư viết rằng, năm ngoái cậu con trai út của Quách đại nương đã tham gia kỳ thi tuyển quân ở huyện, ban đầu đã qua rồi, nhưng sau đó đột nhiên bị loại, cũng không có lý do cụ thể, chỉ nói là không phù hợp.

Tô Căn Sinh nhờ vả tìm hiểu mới biết, là do cậu con trai nhỏ của ông đã đắc tội với ai đó, người ta có quan hệ tốt nên đã cản trở cậu ấy vào phút chót.

Quách đại nương viết thư nhờ giúp đỡ, con trai bà rất muốn vào quân đội, nghĩ rằng Cố Hành là cán bộ trong quân đội nên nhờ anh giúp đỡ.

Trong thư cũng nói rõ, nếu không tiện giúp thì coi như bà chưa nói gì.

Cố Hành đọc xong thư, nhíu mày.

Tô Chiêu Chiêu nhìn anh, “Anh thấy sao?”

Cố Hành đáp: “Nếu chuyện này là thật thì vấn đề nghiêm trọng đấy.”

Việc tuyển quân quan trọng đến thế, mà lại dám can thiệp vì thù oán cá nhân, vấn đề này rất nghiêm trọng!

Chắc chắn không phải chỉ là hiện tượng cá biệt.

Việc này nhất định phải điều tra.

Nhưng cũng không thể chỉ dựa vào một bức thư mà kết luận.

Tô Chiêu Chiêu không rõ lắm về chuyện sau đó, nhưng kết quả cuối cùng là con trai út của Quách đại nương đã vào được quân đội như ý muốn.

Trước khi năm mới đến, Chu Xuân Yến mang tin vui đến, cô đã mang thai.

Đợi đến khi qua ba tháng, Vương Xuân Hoa mới cho phép cô nói ra.

Tô Chiêu Chiêu sau khi biết tin, liền gửi hai cân đường đỏ sang.

“Thời điểm này mang thai là đẹp đấy, sinh con vào thời tiết không quá nóng không quá lạnh, không phải chịu khổ.”

Thời gian ở cữ mà gặp mùa hè là điều đáng sợ nhất, nóng thì đã đành, mà lại còn không được để gió quạt, phải chịu đựng mà che kín.

Chu Xuân Yến v**t v* bụng mình mới nhô lên một chút, “Mẹ em cũng nói là đứa bé này đến đúng lúc, biết thương người sắp làm mẹ như em.”

Nói đến chuyện làm mẹ, Chu Xuân Yến cười, “Thật kỳ lạ, em sắp trở thành mẹ rồi!”

Tô Chiêu Chiêu cũng cười theo.

Vương Xuân Hoa nghe vậy nói: “Có gì mà kỳ lạ chứ, thanh niên bây giờ chỉ biết làm quá lên, làm phụ nữ, ai mà chẳng làm mẹ.”

Bà đưa bát nước đường đỏ đã pha sẵn cho Chu Xuân Yến, “Đường đỏ do thím Tô gửi đấy, uống cho ngọt miệng.”

Chu Xuân Yến nhìn Tô Chiêu Chiêu cười, “Cảm ơn thím Tô nhé.”

Chữ “thím” được kéo dài ra.

Tô Chiêu Chiêu đen mặt: “Đã bảo là gọi thẳng tên được rồi.”

Vương Xuân Hoa nói: “Vẫn nên gọi theo bậc vai vế.”

Không, thật sự không cần thiết!
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 253



Sau khi rời khỏi nhà của Chu Xuân Yến, Tô Chiêu Chiêu định về thì Vương Xuân Hoa đuổi theo.

“Không ở lại với con dâu à?” Tô Chiêu Chiêu trêu bà, con dâu bà ấy mang thai, cả buổi sáng bà có thể chạy sang nhà con trai đến ba lần.

“Không ở, chị đến chỗ cô.” Vương Xuân Hoa đáp, “Hỏi cô chút chuyện.”

“Nói đi.”

“Tô Lai còn định tiến thêm bước nữa không?”

Tô Chiêu Chiêu nhìn bà, “Chị có người nào phù hợp muốn giới thiệu cho nó à? Nói tình hình trước đi, nếu hợp thì cũng có thể gặp thử.”

Vương Xuân Hoa khoác tay Tô Chiêu Chiêu, hai người vừa đi vừa trò chuyện: “Người chị muốn nói là bảo vệ của nhà máy chúng tôi, tên là Tần Nham, trước đây cũng từng là lính, nghe nói bị thương nên chuyển nghề. Bây giờ cậu ta làm lãnh đạo nhỏ ở nhà máy cơ khí, quản lý hơn chục người trong phòng bảo vệ. Cậu ta cũng đã 37-38 tuổi, tướng mạo đoan chính, vóc dáng cũng chắc khỏe.”

Nghe có vẻ ổn, Tô Chiêu Chiêu hỏi tiếp: “Vậy gia cảnh của anh ta thế nào? Có con cái gì không?”

“Không có con.” Vương Xuân Hoa nói: “Sau khi xuất ngũ, cậu ta hơn 30 tuổi mới kết hôn. Kết hôn chưa được hai năm thì vợ qua đời do sinh khó. Mấy năm nay cũng chưa tái hôn.”

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, “Anh ta có điều kiện như vậy, mấy năm nay không ai giới thiệu cho à?”

“Sao lại không có chứ?” Vương Xuân Hoa hiểu rõ, nếu không đã không nhắc đến.

“Không nói đến quê cậu ta, chỉ nói trong nhà máy thôi cũng có nhiều người muốn giới thiệu, người tái hôn có, người chưa kết hôn cũng có. Nhưng cậu ta không muốn tìm, cứ từ chối mãi. Mọi người nói vài lần không được, cũng chẳng ai nhắc nữa. Trong nhà máy có đủ lời bàn tán, người thì bảo cậu ta kiêu ngạo, người thì nói cậu ta không quên được vợ cũ.”

“Tôi cũng đã từng nói chuyện với cậu ta rồi. Nhà máy có những nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn, chúng tôi bên hội phụ nữ cũng phải lo, giúp họ giải quyết vấn đề cá nhân. Cậu ta không kết hôn không phải do kiêu ngạo gì đâu, trông cậu ta không phải kiểu người như vậy.”

“Tôi không hỏi kỹ, nhưng nghĩ lại chắc vẫn do chuyện vợ cũ sinh khó làm cậu ta có chướng ngại tâm lý. Nghe nói sinh mấy ngày vẫn không sinh được, quê họ lại ở trong núi, đưa đến bệnh viện cũng không kịp. Khi cậu ta về đến nhà, vợ con đã không còn, máo đầy giường. Nói ra cũng thật thảm.”

Vương Xuân Hoa thở dài, phụ nữ sinh con là như bước qua cửa tử, sinh thuận lợi thì không sao, sinh không tốt thì mất mạng.

Nếu gần bệnh viện thì còn có thể cứu được, nhưng ở những nơi xa xôi hẻo lánh như vậy thì làm sao mà cứu?

Người đưa đến bệnh viện đã không còn hơi thở rồi.

Gặp phải những người không hiểu biết, thậm chí còn không chịu đưa đi bệnh viện.

Đừng nói gì vùng quê, trong thành phố cũng có không ít người như thế.

“Cô biết tại sao chị nghĩ đến cậu ta không? Lần trước chị thấy cậu ta nói chuyện với Tô Lai, đừng nói chứ, hai người đứng cạnh nhau trông thật sự rất hợp.”

Mấy năm qua, Tô Lai đã hoàn toàn thay đổi, trở nên trẻ trung hơn nhiều. Vốn dĩ cô ấy ngũ quan cũng ổn, chỉ cần trang điểm một chút là trở thành một nữ đồng chí xinh đẹp.

Cô ấy có công việc ổn định, lại chăm chỉ, xinh đẹp. Thêm nữa, anh rể là cán bộ cấp sư đoàn trong quân đội, dù có con nhỏ nhưng điều kiện của cô ấy trong số người tái hôn thực sự không tệ. Có không ít người có ý định mai mối cho cô.

Cũng có người hỏi Tô Chiêu Chiêu, từ người ly dị đến người mất vợ đều có, chỉ là chưa tìm được người phù hợp.

Người mà Vương Xuân Hoa giới thiệu, đã tái hôn nhưng không có con, nghe ra thì điều kiện thật sự tốt. Dù sao làm mẹ kế cũng không dễ, là chị, Tô Chiêu Chiêu đương nhiên muốn Tô Lai có bước đi thoải mái hơn.

“Không phải anh ta nhờ chị nói giúp đấy chứ?” Tô Chiêu Chiêu hỏi.

“Không phải, chị chỉ muốn hỏi xem Tô Lai có ý định không. Nếu cô ấy có, chị sẽ hỏi kỹ thêm, nếu không được thì cũng không ai mất mặt, coi như chuyện chưa từng xảy ra.”

Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Được, em sẽ tìm thời gian hỏi Tô Lai.”

“Phải đó, cô hỏi cô ấy, chị cũng sẽ hỏi Tần Nham.”

Khi Tô Chiêu Chiêu về đến nhà thì Cố Hành vừa bước xuống từ xe Jeep.

“Họp xong rồi à?”

Cố Hành gật đầu, hai người cùng vào sân.

Giờ này Cố Tưởng và Cố Niệm còn chưa nghỉ hè, buổi tối chỉ có hai người ăn cơm.

Tô Chiêu Chiêu nấu mì, mỗi người chiên một quả trứng.

Trên bàn ăn, hai người không theo quy tắc “ăn không nói” gì cả, mà thường hay nói về những chuyện đã gặp trong ngày.

Trong lúc trò chuyện, Tô Chiêu Chiêu nhắc đến Tần Nham.

Cố Hành nghĩ một lúc rồi nói: “Có chút ấn tượng. Mấy năm trước khi đến khu công nghiệp hỗ trợ, anh có tiếp xúc vài lần với anh ta.”

“Anh ta là người thế nào?”

Đàn ông nhìn đàn ông và phụ nữ nhìn đàn ông có góc nhìn khác nhau, nếu Cố Hành đã nói người này được thì chắc chắn là người không tệ.

Một người có thể khiến Cố Hành nhớ đến tận bây giờ, cũng có nghĩa anh ta không phải là người tầm thường.

Cố Hành nói: “Người không tệ, làm người làm việc đều rất đàng hoàng, không phải loại người gian dối.”

Nói đến đây, anh dừng lại một chút, ăn một miếng mì rồi tiếp tục nói: “Tốt hơn người trước của Tô Lai.”

Tô Chiêu Chiêu cười, có vẻ như Cố Hành thật sự không thích Liên Đại Hải.

“Liên Đại Hải làm phiền anh à?”

Cố Hành liếc nhìn cô, “Anh ta làm phiền được anh sao?”

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu.

Ai có thể làm phiền được Sư trưởng Cố cơ chứ!

Vì Cố Hành đánh giá Tần Nham tốt, nên Tô Chiêu Chiêu cũng không chần chừ. Hôm sau, nhân lúc đi kiểm tra các chi nhánh, cô tranh thủ ghé qua nhà máy cơ khí để tìm Tô Lai.

Cô đến vào buổi chiều, khoảng gần 3 giờ.

Lúc này Tô Lai thường không có ở nhà ăn, nên Tô Chiêu Chiêu đi thẳng đến khu gia đình.

“Chị Tô Chiêu Chiêu đến à? Tìm chị Tô Lai phải không? Tôi vừa thấy cô ấy về nhà.”

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười đáp lời hàng xóm.

Cô đã đến đây vài lần, nên gần như ai trong tòa nhà này cũng biết cô.

Tô Chiêu Chiêu lên lầu, chưa kịp đến cửa nhà Tô Lai thì đã có hàng xóm hét lớn: “Tô Lai, mở cửa nhanh lên, chị cô đến rồi!”

Khi Tô Chiêu Chiêu đến cửa, Tô Lai đã mở cửa ra, “Chị, sao chị lại rảnh đến đây, vào đi.”

Sau khi vào nhà, Tô Lai rót nước mời cô.

“Chị vừa đi ngang qua đây, tiện thể lên thăm em.” Tô Chiêu Chiêu đón lấy ly nước ấm và uống một ngụm.

Sau khi trò chuyện vài câu chuyện gia đình, Tô Chiêu Chiêu liền đi vào vấn đề chính.

Một lát sau...

Tô Lai hỏi: “Ai cơ?” Cô gần như không tin vào tai mình.

“Là Tần Nham bên phòng bảo vệ nhà máy các em, em chắc phải biết anh ta chứ?”

“Biết thì biết, nhưng...” Tô Lai tim đập thình thịch, mặt nóng bừng, “Người ta sao có thể để ý đến em được chứ? Chuyện này đừng nhắc nữa.”

Tô Chiêu Chiêu nhìn em gái một lúc, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Cô không nói thêm gì, chỉ nói: “Nếu em nghĩ vậy thì chị sẽ không nhắc đến nữa.”

Tô Lai chớp mắt: “...”

Ủa...Thật... thật sự không nhắc đến nữa à?

Tô Chiêu Chiêu thật sự không nói thêm gì, sau khi trò chuyện vài câu nữa thì đứng dậy ra về, trước khi đi còn nói: “Cuối tuần này nghỉ thì dẫn Tiểu Thụ đến nhà ăn cơm nhé.”

Tô Lai ngơ ngác gật đầu, tiễn chị ra đến cửa.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 254



Vương Xuân Hoa nhanh chóng trả lời Tô Chiêu Chiêu.

"Lúc đầu chị nói giới thiệu đối tượng cho cậu ta, người ta còn không vui, lắc đầu ngay lập tức. Nhưng khi chị nhắc đến Tô Lai, thái độ thay đổi ngay, không còn lắc đầu nữa, chị thấy có hy vọng... Có điều, chị nghĩ chuyện này không bình thường."

Với kinh nghiệm của một người từng trải, Vương Xuân Hoa nhanh nhạy nhận ra điều khác lạ: "Chẳng lẽ hai người này đã đang qua lại với nhau rồi?"

Tô Chiêu Chiêu cười: "Chắc chưa đến mức đó đâu. Lúc em nhắc đến chuyện này với Tô Lai, nó còn bảo em đừng nói đến nữa mà."

"Sao lại không nhắc nữa?" Vương Xuân Hoa tròn mắt: "Phía Tần Nham tôi đã nói rõ rồi, người ta cũng không có ý kiến gì, tại sao lại không nhắc nữa?"

"Tô Lai không định cứ thế mãi chứ? Chẳng lẽ cô ấy định sống một mình cả đời? Cô là chị, cô phải khuyên nhủ cô ấy đấy..."

Nói đến đây, Vương Xuân Hoa không ngồi yên được nữa: "Không được, chị phải đi nói chuyện với cô ấy."

Tô Chiêu Chiêu kéo bà lại: "Để mai nói cũng chưa muộn, giờ tan làm rồi, chị đừng vội."

Đợi khi chị ngồi xuống lại, Tô Chiêu Chiêu mới nói: "Em gái em trước đây sống không dễ dàng, chỉ mấy năm gần đây mới sống cuộc sống đàng hoàng, tính cách cũng khá hơn chút. Thật ra, nó vẫn còn tự ti, nghĩ rằng người có điều kiện tốt sẽ không để ý đến nó. Chỉ cần nhắc đến chuyện này, nó đã muốn rút lui rồi. Dù trong lòng có thích, nó cũng không dám thể hiện."

Vương Xuân Hoa nói trúng điểm yếu: "Đúng là nghĩ chuyện linh tinh."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Nên chúng ta phải từ từ, không được vội, chị càng vội, nó sẽ càng muốn thụt lùi."

"Thế phải làm từ từ thế nào?"

Tô Chiêu Chiêu cười: "Chuyện này phải nhờ chị rồi. Chị có lợi thế trong nhà máy, không có cơ hội thì chị tạo cơ hội, để họ gặp nhau nhiều hơn. Nếu hai người đã có tình cảm, lần sau nhắc đến, Tô Lai chắc chắn sẽ không từ chối nữa."

Vương Xuân Hoa gật đầu chỉ vào cô: "Cô thì biết lười nhác, chuyện em gái cô, lại để chị lo liệu."

Tô Chiêu Chiêu cười: "Ban đầu cũng là chị đề nghị mà. Mấy năm trước em giúp chị làm mai, giúp chị có được một cô con dâu tốt, lần này đến lượt chị bận rộn rồi. Đợi chị thành công, em sẽ cân hai cân đường để cảm ơn chị mai mối."

Vương Xuân Hoa vốn đã rất nhiệt tình với chuyện này, tất nhiên không từ chối, nói vậy chỉ là đùa với Tô Chiêu Chiêu: "Có hai cân đường cảm ơn này, chị đây đảm bảo sẽ lo liệu chuyện của Tô Lai."

Tô Chiêu Chiêu giơ ngón cái khen ngợi.

...

Ngày nghỉ công, Tô Lai dậy sớm dọn dẹp, ăn sáng xong thì dẫn Tiểu Thụ ra ngoài.

Cô cầm trong tay một mảnh vải đã cắt sẵn. Hai năm qua, cô đã học cách sử dụng máy khâu, mỗi lần muốn may quần áo, cô đều đến nhà chị gái mượn máy khâu.

Cô khéo tay, từ khi biết dùng máy khâu, quần áo, giày dép của cô và Tiểu Thụ đều do cô tự làm.

Hôm nay, Tiểu Thụ mặc một chiếc áo bông cải từ bộ quân phục cũ. Cậu còn bắt chước người khác thắt một chiếc dây lưng quanh eo, trông vừa đáng yêu vừa gọn gàng.

Ở cổng khu công nghiệp có một trạm xe buýt, ven đường có một tấm biển sơn đỏ ghi tên trạm và giá vé. Trước đây chữ trên biển này Tô Lai chẳng biết chữ nào, giờ thì đã nhận diện được hết.

Ngày nghỉ, nhiều người vào thành phố và xuống quê, trên trạm xe có nhiều người đứng chờ xe, Tô Lai không quen đứng giữa đám đông trò chuyện, nên cô dắt Tiểu Thụ đứng ở mép ngoài.

Nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên từ phía sau, cô nhường thêm chỗ.

"Trưởng phòng Tần, anh đi đâu vậy?" Dưới trạm có người hỏi, giọng trầm thấp vang lên: "Có chút việc, tôi đi một lát."

Tô Lai ngẩng lên nhìn, đó là Tần Nham.

Tần Nham cũng thấy cô, khẽ gật đầu chào.

Nhớ lại những gì chị gái và Vương Xuân Hoa nói với cô mấy ngày nay, Tô Lai lúng túng gật đầu vài cái rồi vội vàng quay mặt đi.

Xe buýt tới, Tiểu Thụ kéo tay cô nói: "Mẹ ơi, xe tới rồi."

Tô Lai lên xe.

Người xuống quê không nhiều bằng người vào thành phố, trên xe còn ghế trống, cô ngồi vào ghế, nhìn ra ngoài, người đi xe đạp đã không còn thấy bóng dáng đâu.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 255



"Dì nhỏ đến rồi!" Cố Niệm mở cửa, cười vui vẻ chào hỏi.

Tô Lai mỉm cười gật đầu: "Tiểu Niệm cũng được nghỉ đông rồi phải không?"

"Vâng, hôm qua cháu mới thi xong. Còn Tiểu Thụ, lần thi cuối kỳ này thế nào?"

Ba người vừa trò chuyện vừa vào nhà.

Tiểu Thụ cười toe toét: "Điểm vẫn chưa có, nhưng em đã làm hết bài rồi. Chị ơi, anh em đâu?"

"Sáng sớm đã ra ngoài rồi, chắc đang ở sân bóng rổ đấy."

Tiểu Thụ dừng chân lại: "Vậy em ra sân tìm anh."

Tô Lai vỗ nhẹ lên vai cậu: "Vào chào dì và dượng đã chứ."

Tiểu Thụ chạy nhanh vào nhà: "Dì, dượng, chào buổi sáng!"

Cố Hành đang ngồi trên ghế sofa xem TV, còn Tô Chiêu Chiêu bưng một đĩa táo vừa cắt ra.

Cố Hành gật đầu, Tô Chiêu Chiêu đáp lại và mời cậu ăn trái cây.

Tiểu Thụ cầm lấy hai miếng táo: "Dì, con mang cho anh con một miếng."

"Không cần mang đâu, con cứ ăn đi, anh con muốn ăn thì tự biết đường về."

Nhưng Tiểu Thụ không nghe, cầm miếng táo rồi chạy ra khỏi cửa. Tô Chiêu Chiêu gọi mà cậu cũng không dừng lại.

Khi cậu đến sân bóng rổ, Cố Tưởng vừa kết thúc một trận đấu và đang cầm bình nước quân dụng uống.

"Anh, ăn táo này."

Chu Tiểu Quân lập tức khoác tay lên vai Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, trong mắt em chỉ có anh trai thôi à? Anh Tiểu Quân của em đứng đây mà em không thấy sao?"

Tiểu Thụ nhanh chóng đưa miếng táo còn lại cho anh: "Anh Tiểu Quân, miếng này cho anh."

Chu Tiểu Quân trêu chọc cậu: "Anh không cần, nếu anh mà ăn thì anh trai em sẽ xử anh đến c.h.ế.t mất."

Cố Tưởng liếc nhìn anh: "Có chơi tiếp không?"

Chu Tiểu Quân đáp: "Chơi!"

Sau khi họ kết thúc trận đấu, Tiểu Thụ ngồi trên bậc thang vừa ăn táo vừa xem anh trai chơi bóng.

Liên Kiến Anh cũng dẫn mấy người bạn đến, cố ý đi ngang qua Tiểu Thụ rồi hừ một tiếng lớn.

Tiểu Thụ giả vờ không nghe thấy, cũng không thèm nhìn cô bé.

Cô bé tức giận giậm chân.

"Kiến Anh, không phải cậu bảo cậu ấy là anh trai của cậu sao? Sao anh trai cậu chẳng thèm nhìn cậu một cái vậy?"

"Anh ấy là đồ vô tâm!" Bố mẹ cô còn bảo cô phải hòa hợp với cậu ấy, hòa hợp thế nào đây! Cô không bao giờ muốn để ý đến cậu nữa!

Tiểu Thụ vô tâm chỉ đổi chỗ ngồi rồi tiếp tục xem Cố Tưởng chơi bóng.

Trẻ con quanh sân bóng ngày càng đông. Sau khi đấu thêm một trận nữa, Cố Tưởng và đám bạn nhường sân cho lũ nhỏ chơi.

"Về không?" Chu Tiểu Quân lau mồ hôi trên mặt.

Cố Tưởng lấy áo khoác mặc vào: "Về, về nhà tớ đi."

Chu Tiểu Quân gật đầu, quàng tay qua cổ Tiểu Thụ: "Đi nào, em phải ăn nhiều vào, anh thấy em trông chẳng cao lên chút nào cả."

Tiểu Thụ khó chịu nhất khi người ta nói về chiều cao của mình: "Dì em bảo, con trai lớn chậm, sau này em chắc chắn sẽ cao lên! Em còn nhiều cơ hội để phát triển!"

"Phát triển à, từ đỉnh đầu của em lên trên toàn là không gian phát triển đấy. Nói anh nghe xem, em định cao bao nhiêu?"

Cố Tưởng vỗ một cái: "Có thể thôi trêu em ấy được không, trêu đến khi em ấy khóc thì ai dỗ?"

Tiểu Thụ cau mặt: "Anh, em đâu phải con nít nữa..."

Chu Tiểu Quân xoa đầu cậu: "Anh trai em cứ coi em là con nít thôi, anh ấy thật chẳng thú vị gì cả, già dặn quá!"

Tiểu Thụ đáp: "Anh mới không thú vị!"

"He!"

Chu Tiểu Quân cố tình làm ra vẻ định đánh cậu, Tiểu Thụ sợ quá chạy thẳng về phía trước.

"Em đừng chạy, anh đang giúp em nói mà em lại bảo anh không thú vị, đứng lại!"

Tiểu Thụ chạy vù đi rất nhanh!

Tô Lai ban đầu nghĩ lần này đến, chị cô sẽ nói chuyện về Tần Nham, nên cô vẫn ôm tâm lý chờ đợi.

Cô nghĩ rằng khi mình ở tầng một sử dụng máy may, chị cô sẽ đến nói chuyện, nhưng không có gì.

Cô lại nghĩ khi cả hai cùng nấu bữa trưa trong bếp, chị cô sẽ nhắc đến, nhưng cũng không.

Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lúc, cho đến khi cô rời đi, chị cô vẫn không nói lời nào.

Tô Lai trong lòng không biết phải cảm thấy thế nào.

Cô cũng không hiểu bản thân là muốn chị nhắc đến hay không muốn chị nhắc đến.

"Xẹt!" Một tiếng vang lên, xe buýt dừng lại đột ngột.

Tô Lai bừng tỉnh: "Sao vậy?"

Mọi người trên xe cũng đứng lên.

"Tài xế, sao đột nhiên dừng thế? Cũng không có ai lên xuống xe mà."

Người bán vé không ngạc nhiên, bảo mọi người ngồi xuống: "Vội gì chứ, xe bị hỏng thì sửa chút là xong thôi."

Tài xế xuống xe kiểm tra một hồi, rồi trở lại với bàn tay đầy dầu đen: "Không được rồi, tôi không sửa được. Mọi người chờ chuyến sau hoặc tự đi bộ về."

Nghe tài xế nói vậy, có người liền bảo: "Tôi đang định vào thành phố, đi bộ sao được!"

"Thế thì chờ chuyến sau." Người bán vé tỏ ra khó chịu: "Ai chờ thì không hoàn vé, không chờ thì đến đây lấy lại tiền."

Tô Lai không định chờ, vì từ đây đến nhà máy cũng không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới. Cô đến chỗ người bán vé lấy lại tiền rồi xuống xe.

Đi được khoảng mười phút, phía sau vang lên tiếng chuông xe đạp.

Tô Lai không quay lại, chỉ nép sang bên lề đường.

"Đinh linh! Đinh linh!"

Xe đạp dừng ngay bên cạnh cô.

Tô Lai liếc nhìn, là Tần Nham.

Tần Nham đạp xe từ phía sau tới, anh cũng thấy chiếc xe buýt bị hỏng: "Đồng chí Tô Lai, sao cô đi một mình? Con trai cô đâu?"

Tô Lai nhìn anh một cái, rồi hạ mắt đáp: "Nó ở nhà chị tôi chơi vài ngày."

Tần Nham gật đầu, dừng xe lại: "Tôi cho cô đi nhờ một đoạn nhé."

Tô Lai không nhìn anh, chỉ lắc đầu: "Không cần, không cần, tôi tự đi được rồi, trưởng phòng Tần, anh cứ lo việc của mình đi."

"Tôi không bận." Tần Nham liền xuống xe, dắt xe đi bộ cùng cô.

Tim Tô Lai đập thình thịch, cô không khỏi tăng tốc bước đi.

Cô đi nhanh, Tần Nham cũng đi nhanh.

"Đồng chí Tô, chúng ta nói chuyện chút nhé."

Mặt Tô Lai căng thẳng: "Nói... nói chuyện gì?"

"Nói về suy nghĩ của cô, cũng để cô hiểu suy nghĩ của tôi. Tôi nghĩ chị Vương ở hội phụ nữ chắc đã tìm cô nói rồi phải không?"

Tô Lai mím môi, rồi gật đầu.

"Nếu cô không có ý kiến gì về tôi, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện. Còn nếu cô thấy tôi không phù hợp, thì coi như tôi chưa nói gì cả."

Giờ Tô Lai chẳng biết phải nói gì. Nói có ý kiến thì quá tổn thương người ta, cô không thể mở lời. Nói không có ý kiến thì cô... cô cũng không nói được.

Tần Nham thấy cô không trả lời, liền nói: "Vậy tôi coi như cô không có ý kiến nhé."

Tần Nham nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Chắc chị Vương đã nói với cô về hoàn cảnh gia đình tôi, trong nhà máy cũng có không ít lời đồn về tôi, tôi nghĩ cô có thể đã nghe qua. Phần lớn đều là thật, tôi không cần nói nhiều. Tôi chỉ muốn nói về những điều mà mọi người không biết."

Nói đến đây, anh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Bao nhiêu năm qua, tôi chưa tái hôn. Lý do thực ra rất đơn giản, tôi..."

Anh dường như đã hạ quyết tâm lớn mới nói ra: "Tôi rất khó có con."

Ban đầu Tô Lai tưởng mình nghe nhầm.

Trước khi cô kịp hỏi, đã nghe Tần Nham nói tiếp: "Lý do tôi xuất ngũ cũng vì bị thương. Vài năm trước kiểm tra, mới phát hiện ra vấn đề này."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 256



Tô Lai nghe hiểu: "Là rất khó có con hay không thể có được?"

Tần Nham nhìn cô một cái: "Bác sĩ nói rất khó. Vợ cũ của tôi... mang thai được cũng đã rất khó khăn. Nếu lúc đó tôi biết mình có vấn đề này, tôi đã không làm lỡ dở cô ấy."

Tô Lai không hỏi thêm. Anh có thể nói với cô chuyện này đã là không dễ rồi, không có người đàn ông nào dễ dàng chia sẻ những điều này với một người thứ ba.

Tô Lai cảm nhận được sự chân thành của anh.

Tần Nham ho khẽ một tiếng: "Chỉ là việc có con rất khó khăn, còn lại không ảnh hưởng gì."

Hai người đều là người lớn, có những chuyện không cần phải che giấu để tránh hiểu lầm.

Mặt Tô Lai đột nhiên đỏ bừng lên.

"Ai hỏi anh chuyện đó chứ..."

Tần Nham cũng có chút ngượng ngùng: "Trước đây tôi không tìm ai, chủ yếu là vì chuyện này, giải thích ra rất phiền, tôi cũng không muốn người khác biết. Nếu kết hôn rồi mới phát hiện ra không thể có con, sẽ dẫn đến mâu thuẫn gia đình, nên tôi..."

Tô Lai: "Tôi hiểu, anh cũng không dễ dàng gì."

Tần Nham thở dài.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không biết từ lúc nào đã nói với nhau rất nhiều.

...

Khi Tô Chiêu Chiêu gặp lại Tô Lai, cô nghe được tin từ miệng em gái rằng cô ấy và Tần Nham đang hẹn hò.

"?"

Tô Chiêu Chiêu không nhịn được cười: "Chuyện này xảy ra từ khi nào thế? Hai người đã hẹn hò mà chị Vương cũng chưa nói với chị tiếng nào, xem ra chị ấy làm mối mà còn không biết gì."

Tô Lai cười ngượng ngùng: "Lần trước từ chỗ chị về, bọn em tình cờ gặp nhau trên đường, rồi trò chuyện, cảm thấy khá hợp. Anh ấy cũng không định có thêm con, em cũng không sợ người ta không tốt với Tiểu Thụ. Nếu Tiểu Thụ không phản đối, bọn em định sau Tết sẽ đăng ký kết hôn."

Nhanh thật!

Còn vài ngày nữa là đến Tết.

Điều này khiến Tô Chiêu Chiêu bất ngờ.

"Em đã tìm hiểu kỹ chưa? Quyết định rồi?"

Tô Lai gật đầu: "Anh ấy là người chân thành muốn xây dựng cuộc sống."

Về việc Tần Nham khó có con, cô không định nói với ai, không muốn để tin đồn lan ra khiến người ta đoán già đoán non về anh.

Cô cũng lo chị gái hỏi tại sao Tần Nham không muốn có con, may mà chị không hỏi, nếu không cô phải nghĩ ra lý do, mà cô thì không muốn nói dối chị gái.

Mặc dù Tô Chiêu Chiêu vẫn có chút nghi ngờ, nhưng cô không phải là kiểu người hỏi đến cùng. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, sau khi mọi việc ổn thỏa, em gọi anh ấy đến nhà ăn cơm, chúng ta gặp mặt chính thức."

Tô Lai cười gật đầu.

Tô Chiêu Chiêu quay đầu xách hai cân đường sang nhà Vương Xuân Hoa.

"Bà mối, đây là đường cảm ơn của chị."

Vương Xuân Hoa vẫn còn mơ hồ: "Tô Lai và Tần Nham thành đôi rồi à?"

"Thành rồi, họ đã hẹn hò mà chị làm mối còn không biết."

"Chuyện này xảy ra từ khi nào thế?"

Tô Chiêu Chiêu kể lại: "Chỉ là hơi nhanh quá, mới bao lâu đâu."

Vương Xuân Hoa cười không ngớt: "Nhanh gì mà nhanh! Người ta hôm nay xem mặt, mai đã kết hôn rồi. Hai người họ đợi đến sau Tết mới đăng ký, đâu có nhanh."

Tô Chiêu Chiêu dù không hiểu, nhưng cô tôn trọng quyết định của em gái.

Là chị, cô cũng định chuẩn bị cho em một ít của hồi môn.

Vì đồ ở cửa hàng giới hạn, Tô Chiêu Chiêu nhờ Chu Xuân Mai giữ lại cho cô một số đồ tốt.

Tết năm nay, Tô Lai và con trai vẫn ăn Tết cùng gia đình Tô Chiêu Chiêu. Không lâu sau Tết, Tô Lai và Tần Nham đi đăng ký kết hôn.

Ban đầu, Tiểu Thụ rất không thích chú Tần này, vì cho rằng anh đến để cướp mẹ cậu, nhưng sau vài lần Tần Nham đưa cậu ra ngoài chơi, Tiểu Thụ bắt đầu gọi anh là "chú Tần" một cách thân thiết.

Tô Lai và Tần Nham không tổ chức đám cưới, chỉ đăng ký kết hôn rồi chuyển đến sống chung. Họ mời những người thân thiết đến nhà chơi một bữa, rồi bắt đầu cuộc sống mới.

Tô Chiêu Chiêu chuẩn bị cho Tô Lai một đôi vali, hai cái chăn, và một máy may làm của hồi môn.

Khi của hồi môn được chuyển vào nhà mới, hàng xóm ai cũng ghen tị. Tô Lai bật khóc, sống hơn ba mươi năm, con cái cũng đã có, giờ cô mới thực sự hiểu được cảm giác làm cô dâu.
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 257



Rời khỏi nhà của Tô Lai và Tần Nham, Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu lên chiếc xe Jeep đang đỗ ở cổng nhà máy cơ khí.

Xe vừa lăn bánh không lâu, Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy Liên Đại Hải đang đứng quay lưng về phía họ bên lề đường.

Tô Chiêu Chiêu ra hiệu cho Cố Hành.

Cố Hành liếc nhìn một cái rồi quay đầu: "Không cần để ý đến anh ta."

"Chỉ cần anh ta không quấy rầy Tô Lai, ai thèm quan tâm đến anh ta chứ."

Tô Chiêu Chiêu cũng thu lại ánh mắt, khẽ nói: "Đàn ông các anh đúng là lạ lùng, khi còn ở bên thì không quý trọng, đến lúc người ta kết hôn rồi lại lén lút đến nhìn ngó, thật khó hiểu."

Cố Hành liếc cô một cái: "Nói anh ta thì cứ nói anh ta, đừng vơ đũa cả nắm."

Tô Chiêu Chiêu hừ một tiếng, không đáp lời anh: "Anh cũng là đàn ông mà, anh nói xem, anh ta nghĩ gì vậy?"

Cố Hành không mắc bẫy của cô, nếu anh mà giải thích được tâm lý của Liên Đại Hải, thì chẳng phải bước tiếp theo cô sẽ bảo anh cũng giống Liên Đại Hải sao?

"Anh là đàn ông mà cũng không hiểu nổi anh ta."

Tô Chiêu Chiêu cười nhìn anh, Sư trưởng Cố, anh đúng là tỉnh táo!

Cố Hành nhìn thẳng phía trước.

Khi xe đến cổng doanh trại, Tô Chiêu Chiêu xuống xe, còn Cố Hành phải đến doanh trại một chuyến.

"Tối nay đừng nấu cơm nữa, anh bảo Tiểu Hướng đến căng tin lấy cơm mang về rồi." Cố Hành thò đầu ra dặn.

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, vẫy tay chào anh.

Đợi xe đi rồi, cô mới bước vào doanh trại.

Chỉ còn khoảng một trăm mét nữa là đến nơi, đột nhiên cô va phải một người đang vội vã từ bên cạnh rẽ vào.

"Ôi da!"

Tô Chiêu Chiêu nhanh tay đỡ lấy người va vào mình.

Người kia không sao, nhưng cô thì ngã quỵ xuống đất.

Đầu gối cô va chạm mạnh với mặt đất cứng.

"Á!" Tô Chiêu Chiêu đau đến nhăn mặt: "Đồng chí Cao Nguyệt, cô vội vàng chạy đi đâu vậy?"

Cao Nguyệt vẻ mặt hoảng hốt: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi vội về nhà nên không để ý."

Cô đưa tay đỡ Tô Chiêu Chiêu dậy.

Tô Chiêu Chiêu đứng dậy, phủi bụi trên đầu gối, quần cũng bị cọ rách: "Dù có vội cũng phải nhìn đường chứ, nếu không phải thấy cô mang bầu, tôi không đỡ kịp, thì không biết sẽ thế nào đâu."

Cao Nguyệt liên tục xin lỗi: "Xin lỗi chị, chị không sao chứ? Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra?"

Tô Chiêu Chiêu phẩy tay: "Thôi bỏ đi, cô cứ về đi, nhớ chú ý một chút."

Nói xong, cô liếc xuống bụng của Cao Nguyệt: "Cô sắp sinh rồi đúng không?"

Cao Nguyệt rõ ràng là không có tâm trạng, đáp qua loa: "Đúng, đúng vậy."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Cô đi đi, đừng vội quá, đi chậm thôi."

Cao Nguyệt gật đầu, một tay đỡ lưng, một tay xoa bụng, nhanh chóng rời đi.

Khi cô ấy đi xa rồi, Tô Chiêu Chiêu mới thu ánh mắt lại, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với người này.

Cô cúi xuống kéo ống quần lên, nhìn vào đầu gối, da đã bị trầy.

"Tai bay vạ gió..."

Cô lẩm bẩm, vừa định đứng thẳng dậy, thì ánh mắt bị thu hút bởi một vật kim loại bên đường.

Tô Chiêu Chiêu bước lên hai bước, cúi xuống nhặt nó lên.

Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi, không có dây xích.

Chiếc đồng hồ bị rơi vỡ, có thể nhìn thấy bên trong có một bức ảnh nhỏ.

Tô Chiêu Chiêu mở ra xem, đó là một cô bé mặc váy phương Tây, bối cảnh trong bức ảnh là một ngôi nhà kiểu Tây.

Bức ảnh được bảo quản rất tốt, cô bé trong ảnh rất xinh đẹp, chỉ cần liếc qua, Tô Chiêu Chiêu đã nhận ra cô bé này là ai.

Trong sách, chiếc đồng hồ này là vật rất quan trọng đối với nữ chính Diệp Thư Lan để nhận người thân.

Tô Chiêu Chiêu không cần phải xem cũng biết, đằng sau bức ảnh này có ghi bốn chữ: "Tiểu nữ Thư Lan."

Một vật quan trọng như vậy đối với Diệp Thư Lan, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tô Chiêu Chiêu nắm chặt nó trong tay, quay đầu nhìn về hướng Cao Nguyệt vừa rời đi.

Cô tiếp tục đi, khi đến trước cửa nhà Khương Sư Trưởng, cô liền ném chiếc đồng hồ bỏ túi vào bên trong.

Dù là ai trong nhà Khương Sư Trưởng nhặt được cũng không liên quan đến cô.

Dù sao, cô cũng sẽ không tự tay trao nó cho nữ chính.

Sau khi vứt đồng hồ bỏ túi vào, Tô Chiêu Chiêu quay về nhà.

Về đến nhà, cô lên tầng hai, lấy một cuốn sách ngồi xuống đọc, vừa đọc sách vừa chú ý đến tình hình bên ngoài.

Quả nhiên, khoảng mười phút sau, Cao Nguyệt quay lại.

Cô ấy vừa đi vừa cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó, trông có vẻ rất lo lắng.

Tô Chiêu Chiêu đã giải đáp được bí ẩn, chiếc đồng hồ là do Cao Nguyệt lấy từ nhà Khương Sư Trưởng.

Không biết bằng cách nào mà cô ấy tìm ra được thứ này, sau khi lấy được "bằng chứng", cô ấy vội vã về nhà, nhưng trên đường lại va vào Tô Chiêu Chiêu, khiến đồng hồ rơi ra.

Chắc cô ấy chỉ phát hiện ra khi đã về đến nhà.

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, Cao Nguyệt này...

Người vốn là một mỹ nhân, lại đi làm kẻ trộm.

Cô đứng trên tầng hai, nhìn Cao Nguyệt tìm không ra gì rồi rời đi, sau đó mới bước xuống.

Tối hôm đó khi đi ngủ, Cố Hành nhìn thấy vết thương ở đầu gối của Tô Chiêu Chiêu.

"Sao lại thế này?"

Tô Chiêu Chiêu giơ chân lên: "Lúc về nhà không cẩn thận bị ngã."

Cố Hành liền ngồi dậy tìm dung dịch sát trùng: "Người lớn rồi mà còn đi đường bị ngã, không biết tự bôi thuốc, chỉ biết lớn tuổi mà không lớn khôn..."

Cố Hành làu bàu.

Tô Chiêu Chiêu: "...Chỉ trầy xước một chút thôi mà."

Cố Hành hừ một tiếng, tìm dung dịch sát trùng: "Duỗi chân ra."

Tô Chiêu Chiêu ngoan ngoãn duỗi chân ra.

Cố Hành mặt lạnh bôi thuốc cho cô.

"Á!"

Cố Hành liếc mắt: "Không phải chỉ trầy xước thôi sao?"

Tô Chiêu Chiêu hậm hực: "Anh đủ rồi đấy!"

...

Không lâu sau, Tô Chiêu Chiêu nghe tin Cao Nguyệt sinh được một bé gái.

Vài tuần sau, Tô Chiêu Chiêu gặp lại Cao Nguyệt trong khu doanh trại, cô ấy đang bế đứa bé trong tay.

"Chị dâu." Vừa thấy cô, Cao Nguyệt liền bước tới.

Tô Chiêu Chiêu đã đoán rằng Cao Nguyệt sẽ tìm cô, nếu không vì sinh con, có lẽ cô ấy đã đến sớm hơn.

"Cô vừa hết tháng cữ à?"

Cao Nguyệt cười: "Vâng, ở nhà hơn một tháng, ngột ngạt quá nên ra ngoài đi dạo."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Ngoài trời gió lớn, cô cũng nên cẩn thận." Cô ghé sát nhìn đứa bé: "Xinh quá, trông giống cô ghê."

Cao Nguyệt khuôn mặt rạng rỡ ánh lên niềm hạnh phúc của một người mẹ: "Chồng tôi cũng nói vậy, chỉ tiếc là không phải con trai."

"Con trai hay con gái đều giống nhau, nam nữ bình đẳng."

"Chị nói đúng."

Cao Nguyệt ngập ngừng rồi thử dò hỏi: "Chân của chị lần trước không sao chứ?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không sao, chỉ trầy da chút, mấy ngày là khỏi."

"Vậy thì tốt." Cao Nguyệt cười gượng: "Hôm đó sau khi tôi đi, trong lòng cứ thấy áy náy, còn quay lại xem nhưng chị đã về rồi, tôi cũng ngại đến nhà chị làm phiền."

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Thật à? Cô quay lại làm gì chứ. Cô đi rồi tôi cũng về luôn, sao cô lại cẩn thận đến thế."

Hai người nói thêm vài câu, Cao Nguyệt thấy không thể dò hỏi thêm gì được nữa, liền dừng lại: "Chị dâu, tôi về trước nhé, bé sắp phải ăn rồi."

Tô Chiêu Chiêu cười đáp: "Ừ, cô đi từ từ, cẩn thận dưới chân."

"Vâng."

Trong lòng Cao Nguyệt rối bời, cả tháng qua cô chẳng lúc nào yên tâm, rốt cuộc chiếc đồng hồ bỏ túi đó đã rơi vào tay ai?

Biết thế... biết trước như thế này...
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 258



Diệp Thư Lan đã lo lắng hơn nửa tháng nay.

Cô đã mất một món đồ.

Cô đã giấu nó rất kỹ, thỉnh thoảng mới mang ra nhìn một chút, nhưng khi cô tìm lại thì đột nhiên không thấy đâu nữa.

Cô không biết mất từ khi nào.

Trong thời gian này, cô ăn không ngon, ngủ không yên, rõ ràng gầy đi, đến cả sư trưởng Khương cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Ông tìm con trai nói chuyện riêng: "Con có phải đã bắt nạt Thư Lan không?"

Khương Viễn: "Không ạ."

"Không? Con không thấy nó gầy đi à? Cẩn thận. mẹ con về mà thấy, lại mắng con đó!"

Khương Viễn: "Thật sự không có chuyện gì đâu, bố đừng lo."

Nói chuyện với sư trưởng xong, Khương Viễn lên lầu.

Trên lầu, Diệp Thư Lan vừa dỗ con ngủ xong, thấy anh bước vào liền ngẩng lên nhìn: "Bố tìm anh nói gì vậy?"

Khương Viễn cởi áo khoác treo lên: "Bảo anh phải đối xử tốt với em hơn."

Diệp Thư Lan nhếch miệng cười: "Tự nhiên nói chuyện này làm gì?"

Bây giờ cô rất nhạy cảm với mọi sự thay đổi nhỏ.

Khương Viễn dừng tay đang cởi cúc áo: "Bố nghĩ anh đã bắt nạt em."

"Tại sao bố lại nghĩ vậy?"

"Gần đây em gầy đi, em không nhận ra sao?" Khương Viễn nhìn cô.

Diệp Thư Lan chạm tay lên mặt: "Thật sao? Chắc dạo này em bận quá thôi."

Khương Viễn nhìn cô một lúc lâu: "Gần đây rốt cuộc em sợ điều gì?"

Nghe vậy, Diệp Thư Lan lập tức ngẩng đầu: "Anh nói vậy là ý gì?"

Khương Viễn lấy từ trong túi ra một món đồ: "Có phải vì nó không?"

Diệp Thư Lan nhìn thấy món đồ trong tay anh liền bật dậy cướp lấy: "Là anh lấy trộm nó!"

Khương Viễn lắc đầu, cười khổ: "Anh không hèn hạ như vậy."

Lúc này Diệp Thư Lan mới nhận ra mình đã nói quá lời: "Em... em không có ý đó."

Khương Viễn ngồi xuống giường: "Anh nhặt được nó trong bụi hoa ở sân. Em thử nghĩ xem, làm sao nó lại xuất hiện ở đó."

Diệp Thư Lan lắc đầu: "Em cũng không biết, em đã giấu rất kỹ, con còn nhỏ như vậy, không thể nào lấy được, không phải anh, không phải em, nó cũng đâu có chân mà tự chạy ra sân được..."

Khương Viễn nói: "Trước khi mất, ai đã đến nhà mình? Ai đã vào phòng ngủ của chúng ta?"

Diệp Thư Lan: "Cao Nguyệt đã đến. Chúng em uống trà ở tầng hai, em có xuống dưới nghe điện thoại, chỉ trong chốc lát..."

"Cô ấy là người bị nghi ngờ nhất. Chỉ là không hiểu tại sao sau khi lấy đi, cô ấy lại để rơi nó ở sân."

Diệp Thư Lan cũng không hiểu, cô cũng không biết vì sao Cao Nguyệt lại nhanh chóng tìm thấy nơi cô giấu đồ.

"Chắc chắn là cô ấy đã trộm." Cô chỉ có thể đoán rằng Cao Nguyệt định trộm đồ, rồi vô tình phát hiện ra nó.

Khương Viễn nói: "Dù có phải cô ấy lấy hay không, thì món đồ này không thể giữ lại được nữa. Em hãy tìm cách xử lý nó. Nếu em không nỡ, hãy đưa cho anh."

Diệp Thư Lan mở chiếc đồng hồ bỏ túi, rõ ràng có dấu vết bị mở ra: "Anh đã đọc chữ đằng sau tấm ảnh rồi phải không?"

Khương Viễn gật đầu.

Diệp Thư Lan đưa chiếc đồng hồ cho anh: "Anh cầm đi xử lý đi. Anh... anh không tò mò sao? Về thân thế của em."

Khương Viễn nhìn cô: "Em là gián điệp à?"

Diệp Thư Lan vội lắc đầu, làm sao cô có thể là gián điệp được.

"Vậy thì đúng rồi, có ai làm gián điệp mà ngốc như em đâu." Khương Viễn ngừng một lúc rồi nói: "Bất kể em có xuất thân thế nào, em vẫn là vợ của anh."

Nghe anh nói vậy, mắt Diệp Thư Lan đỏ hoe, cô định nói gì đó thì nghe Khương Viễn nói tiếp: "Điều anh giận là đồ đã mất mà em giữ hết mọi lo lắng trong lòng, không nói cho anh biết một lời. Trong lòng em, anh không đáng để em dựa vào sao? Thật ra mấy ngày nay, anh vẫn đợi em mở lời, nghĩ lại chắc là anh đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi."

Diệp Thư Lan kéo tay anh: "Không phải, em không nghĩ như vậy. Em chỉ không dám nói, em sợ anh khinh thường em, sợ em sẽ ảnh hưởng đến anh. Anh xem chị Vu kìa, vì gia thế của chị ấy mà đoàn trưởng Nghiêm mãi không được thăng chức, cả gia đình bị liên lụy phải chuyển đến Bắc Đại Hoang."

Khương Viễn thở dài: "Không phải tất cả nhà tư bản đều là người xấu, em không nên nghĩ như vậy. Chỉ cần không phạm tội, người khác vẫn sống tốt đó thôi."

Diệp Thư Lan mím môi: "Thật sự tốt sao? Những năm qua em đã thấy quá nhiều rồi. Nếu bố mẹ biết ngay từ đầu về thân thế của em, họ có đồng ý cho chúng ta kết hôn không?"

Khương Viễn không nói gì, vì anh cũng không chắc chắn.

Diệp Thư Lan tiếp tục: "Nói đến Cao Nguyệt, nếu thực sự là cô ấy, tại sao khi thấy chiếc đồng hồ, cô ấy lại nghĩ đến việc lấy đi? Không phải là vì nghĩ rằng đây sẽ là điểm yếu của em, có thể nắm thóp và uy h.i.ế.p em sao? Ban đầu em nghĩ chúng em là bạn, nhưng hoá ra... chỉ đến vậy thôi."

Thật ra, thời gian qua cô cũng đã nghi ngờ Cao Nguyệt, nhưng dù nghĩ thế nào cô cũng không hiểu, hơn nữa lại sợ mình đã đổ oan cho người ta. Ngay cả bây giờ, cô cũng không chắc chắn Cao Nguyệt có phải là người đã lấy hay không.

Nhưng dù sao, cho dù có phải hay không, cô cũng không định giữ mối quan hệ gần gũi với người này nữa.

Có lẽ một ngày nào đó, sẽ có người đến và giải đáp thắc mắc cho cô.

Khi ấy, mọi chuyện chắc chắn sẽ sáng tỏ.

...

Là hàng xóm, Tô Chiêu Chiêu rõ ràng nhận thấy rằng mối quan hệ giữa Cao Nguyệt và Diệp Thư Lan đã giảm đi nhiều. Trước đây, gần như vài ngày là có thể thấy hai người họ đi cùng nhau, nhưng giờ thì cả tháng cũng không thấy một lần.

Chắc có liên quan đến chiếc đồng hồ bỏ túi kia.

Tô Chiêu Chiêu không để tâm nhiều, sau khi quan sát một thời gian, cô quyết định bỏ qua. Đối với cô, bây giờ điều quan trọng nhất là việc Cố Tưởng và Cố Niệm chuẩn bị thi đại học.

Mô hình tuyển sinh 5+2+2 khiến anh em họ phải thi vào mùa hè năm 1962.

Cả hai đều có mục tiêu rõ ràng, một người muốn thi vào trường quân sự, người kia muốn vào nhạc viện.

Hải Thành không có trường quân sự, nếu Cố Tưởng muốn thi vào trường quân sự, sau khi vào đại học chắc chắn sẽ phải xa nhà.

Còn Cố Niệm, nếu thi đỗ vào Nhạc viện Hải Thành, cô sẽ có thể ở lại bên cạnh gia đình.

"Nhạc viện ở Bắc Kinh tốt hơn, chị không muốn thi vào Bắc Kinh sao?" Trong sân trường, Ngô Vi Vi và Cố Niệm ôm sách đi cạnh nhau, ánh nắng chiếu lên họ, như phủ một lớp hào quang vàng rực.

Cố Niệm lắc đầu: "Chị sẽ thi ở Hải Thành, chị không muốn đi xa nhà, chị không nỡ xa bố mẹ."

"Thế cũng tốt, anh trai chị đi Bắc Kinh, còn chị ở Hải Thành. Đến lúc đó, chúng ta vẫn có thể hẹn nhau đi chơi." Ngô Vi Vi cười nói.

Cố Niệm cười nhìn cô ấy: "Sao em có thể chắc chắn anh trai chị sẽ đỗ vào trường quân sự ở Bắc Kinh?"

Ngô Vi Vi nghiêm túc đáp: "Cố Tưởng chắc chắn sẽ đỗ! Em tin anh ấy, ngay cả bố em cũng nói rằng anh ấy sẽ đỗ."

Cố Niệm cười thầm: "Rốt cuộc là em tin anh ấy, hay là tin thầy Ngô đây?"

Ngô Vi Vi khẽ cong môi: "Cả hai."
 
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 259



Sau khi nói hai chữ đó, Ngô Vi Vi nghiêng đầu nhìn Cố Niệm.

"Đừng đoán bậy, không như chị nghĩ đâu. Em ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy là một người xuất sắc, anh ấy chắc chắn sẽ đạt được ước mơ của mình, đỗ vào trường đại học mà anh ấy mong muốn. Em cũng tin rằng em sẽ làm được như vậy!"

Cô bé ngẩng cao đầu, khuôn mặt đỏ hồng vì ánh nắng mặt trời, đôi mắt sáng và kiên định. "Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là học tập chăm chỉ. Chỉ có thông qua nỗ lực học tập không ngừng, sau này chúng ta mới có thể đạt được thành tựu và trở thành người có ích cho đất nước!"

Cố Niệm dừng bước, trên mặt thoáng chút ngượng ngùng: "Vi Vi, chị không nên đùa với em như vậy. Em nói đúng, chúng ta còn nhỏ, tâm trí nên đặt vào việc học, không nên bị ảnh hưởng bởi những lời nói bên ngoài. Chị xin lỗi nhé."

Ngô Vi Vi cười rạng rỡ: "Có gì đâu, chị không cần xin lỗi, mấy lời đùa cợt thôi mà."

Cố Niệm cũng cười: "Vậy để chị mời em uống nước ngọt nhé."

"Được thôi!"

Kỳ thi đại học năm 1962 đến rất nhanh, Cố Niệm, Cố Tưởng cùng hơn 300.000 thí sinh cả nước bước vào phòng thi.

Trong những ngày thi, Tô Chiêu Chiêu xin nghỉ phép đặc biệt và đặt chỗ ở tại Hải Thành để tiện đi lại.

Trong thời đại này, học sinh tự lập cao hơn rất nhiều so với thế hệ sau, Tô Chiêu Chiêu nghĩ rằng phụ huynh đi cùng thi như mình rất ít, nhưng thực tế không phải vậy. Ở cổng trường, có rất nhiều phụ huynh cầm nước và đồ ăn chờ con, khách sạn xung quanh trường đều chật kín.

Điều này không có gì lạ, vì sinh viên đại học trong thời đại này được coi trọng hơn nhiều so với sau này.

Khi bọn trẻ thi xong, Tô Chiêu Chiêu không hỏi về kết quả ngay, mà dẫn chúng về khách sạn ăn trưa. Ăn xong, cô lại để chúng ngủ một giấc, chiều tiếp tục thi.

Nằm trên giường trong khách sạn, Chu Tiểu Quân kéo Cố Tưởng ra so đáp án.

So xong, cậu ấy ủ rũ: "Xong rồi, xong rồi, lần này ngay cả vé vớt cũng không có hy vọng."

Cố Tưởng nhắm mắt: "Chỉ có mỗi cậu là học gạo phút chót."

Chu Tiểu Quân thở dài: "Nếu không đỗ vào trường quân đội, mình sẽ mất mặt lắm, mẹ mình chắc chắn sẽ vặn tai mình đứt mất."

Cố Tưởng mở mắt liếc nhìn cậu: "Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy."

"Mình không nghĩ quá đâu, thực sự mất mặt mà."

Cố Tưởng định nói gì đó, nhưng lại thôi. Ý của cậu là, có lẽ, có thể thím Vương không đặt kỳ vọng cao như vậy vào cậu ấy.

Lần trước anh còn nghe thấy thím Vương nói chỉ cần Tiểu Quân đỗ vào một trường đại học nào đó, bà đã rất hài lòng rồi.

Sợ làm cậu bạn buồn, Cố Tưởng nuốt lại lời định nói.

Ở phòng bên cạnh, Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm cũng đang nằm nghỉ trên giường.

Cố Niệm nằm một lúc lâu không thấy mẹ hỏi về việc thi cử, cô không nhịn được nữa: "Mẹ, mẹ không tò mò con thi thế nào à?"

Tô Chiêu Chiêu đáp: "Mẹ không tò mò, chỉ cần con đã cố hết sức là được. Thi tốt thì mẹ vui, thi không tốt mẹ cũng không giận, chúng ta cứ bình tĩnh mà đối mặt."

Cố Niệm cười toe toét: "Con nghĩ con thi khá tốt, đề thi con làm hết rồi."

"Vậy là được rồi, ngủ đi, đến giờ mẹ sẽ gọi con dậy."

"Vâng ạ." Cố Niệm nhắm mắt lại.

Vào ngày kết thúc kỳ thi, sau vài ngày bận rộn, Cố Hành tranh thủ thời gian lái xe đến đón mọi người về nhà.

Mỗi khi nhìn thấy Cố Hành bận rộn như vậy, Tô Chiêu Chiêu càng thích công việc của mình hơn, vô cùng thảnh thơi, muốn xin nghỉ chỉ cần nói một tiếng, mà tiền lương cũng chẳng bị trừ.

Làm lãnh đạo nhỏ có lợi thế là như vậy.

Vừa lên xe, Cố Hành hỏi ngay: "Thi thế nào? Tự tin không?"

Cố Tưởng đáp: "Cũng ổn ạ."

Cố Niệm nói: "Con thấy khá tốt."

Chu Tiểu Quân im lặng, rụt ra sau lưng Cố Tưởng, sợ ai đó nhắc đến mình.

Cố Hành quay đầu nhìn: "Tiểu Quân thì sao?"

Chu Tiểu Quân với gương mặt buồn rầu: "Chú Cố, chú nên học hỏi thím Tô, thím ấy mấy ngày nay không hỏi chúng cháu một câu nào."

Cố Hành đáp: "Xem ra là không ổn rồi."

Chu Tiểu Quân thở dài một tiếng!

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Thôi, thi xong rồi thì đừng hỏi nữa, lúc có giấy báo nhập học rồi sẽ rõ mọi chuyện."

Chu Tiểu Quân lại thở dài.

Nỗi buồn của con người không giống nhau, nhìn cậu ta như vậy, Cố Niệm cười khúc khích vui vẻ.

Hôm nay, Vương Xuân Hoa đặc biệt về sớm, sau khi xuống xe buýt, bà không vội về doanh trại mà đứng đợi ở đầu ngõ.

Khi thấy xe Jeep đến, bà vội vẫy tay.

Xe dừng lại, Vương Xuân Hoa dựa vào cửa xe hỏi Chu Tiểu Quân: "Thi thế nào rồi?"

Chu Tiểu Quân nghiêm nghị đáp: "Cũng ổn ạ."

"Vậy là đỗ rồi đúng không?" Vương Xuân Hoa vui vẻ.

Chu Tiểu Quân: "..."

Đau lòng quá.

Hơn một tháng sau, Cố Tưởng và Cố Niệm lần lượt nhận được giấy báo nhập học, cả hai đều đạt nguyện vọng.

Việc hai đứa con song sinh nhà Sư trưởng Cố đỗ đại học nhanh chóng lan truyền khắp doanh trại.

Người đến chúc mừng không ngớt, các đồng chí nam thì đến hỏi Cố Hành kinh nghiệm, các đồng chí nữ thì đến hỏi Tô Chiêu Chiêu cách dạy con, làm thế nào mà lại nuôi dạy được hai đứa đỗ đại học như vậy, mà lại đỗ vào trường tốt nữa.

Cố Hành đầy tự hào nhưng khiêm tốn nói: "Tất cả là nhờ mẹ chúng nó dạy dỗ, tôi thì chẳng quản được gì."

Nói vậy liền có người ghen tị: "Anh Cố đúng là có phúc, nói vậy tôi thấy cũng hợp lý nha. Trình độ văn học của anh làm sao bằng chị dâu được. À, chị dâu học đại học hàm thụ phải không? Vậy tính ra nhà anh giờ có ba người tốt nghiệp đại học rồi, chỉ có anh là chưa. Ôi trời!"

Cố Hành: "..."

Người này sao mà đáng ghét thế nhỉ!
 
Back
Top Bottom